Chương 22Chiếc xe thương vụ lao vun vút trên đường cao tốc.
Đèn đường hai bên nhanh chóng lướt qua từng chiếc một, chói vào mắt Cố Vị Trì, vẽ ra những đường cong vàng óng lặp đi lặp lại ở đuôi mắt hắn.Bên trong xe chìm vào một khoảng lặng kéo dài.Lục Trạch không hiểu, vài câu trêu chọc thế nào lại khiến Cố Vị Trì “hóa đá” như vậy.
Một người bình thường hiếm khi có cảm xúc dao động, giờ phút này trên mặt lại tràn ngập vẻ hoang đường và mờ mịt, bất động.Qua một lúc lâu nữa, Cố Vị Trì gằn từng chữ một: “Không thể nào.”
Hắn quay đầu nhìn ra cửa sổ xe, bờ vai sụp xuống một bên: “Là hiểu lầm.”
“Sao lại không thể nào?”
Lục Trạch phản ứng lại, “Tôi hiểu lầm cái gì?”
Đầu ngón tay Cố Vị Trì vuốt ve cạnh điện thoại, nói ra hai chữ “khiếm thính”.
Hắn gằn từng chữ, như thể đang nghiến răng thốt ra.“Ôi, cậu thật sự không biết?”
Lục Trạch ngạc nhiên.
Dù sao thì, Cố Vị Trì và Hạ Thính Vũ rõ ràng tiếp xúc nhiều hơn anh ta.Ánh mắt Cố Vị Trì tối sầm lại, giọng nói lạnh đi hẳn: “Cậu tận mắt thấy ư?”
“Đúng vậy, cậu ấy tháo máy trợ thính trước khi tắm cho chó, tôi ngại không dám hỏi trực tiếp, sau đó có hỏi lại Tiểu Tùng Tùng để xác nhận rồi.”
“Cậu ấy tắm cho chó ở nhà cậu không tháo ra?”
Lục Trạch cũng sốt ruột, khoa tay múa chân: “Có cả hai bên mà, có thể do tóc dài che đi, nó ở ngay…”
“Tôi chưa từng thấy.”
Cố Vị Trì ngắt lời.Trên mặt người đàn ông như có một màn sương mù, bàn tay chống giữa trán, mím môi: “Máy trợ thính là do chú Khâu mua nhầm một chút, tôi chỉ phụ trách chuyển giao thôi.”
“À.”
Lục Trạch thấy vẻ mặt hắn không muốn nói chi tiết, liền giữ im lặng.
Đây cũng không phải chuyện gì to tát, biết hay không cũng không ảnh hưởng đến việc giao tiếp hàng ngày của mọi người.Nhưng dù sao cũng đã ở chung nhiều năm, dù có chậm hiểu đến mấy, Lục Trạch cũng có thể nhận ra sự khác biệt nhỏ trong thần sắc của bạn thân so với ngày thường.“Cố Vị Trì, cậu hơi kỳ lạ đó.”
Cố Vị Trì cúi đầu, lơ đãng lướt qua khung chat không ai trả lời.
Lục Trạch đã quen với kiểu "phát sóng đơn phương" này của hắn.
Lục Trạch nheo mắt đánh giá từ trên xuống dưới, cười nói: “Tuy quái, nhưng lại cảm thấy giống người bình thường hơn.”
“Mặt cũng thật khó coi.” anh ta ghé sát vào Cố Vị Trì ngửi ngửi, “Nhưng có một mùi của người sống.”
So với việc đối mặt với một bức tượng đá nội tâm bình lặng, Cố Vị Trì hiện tại biết ngây người, biết tức giận, dù không biết đang nghĩ gì nhưng cảm xúc lại rất tệ, nhìn có vẻ đáng yêu hơn nhiều.Chiếc xe đi vào khu vực khởi hành quốc tế.
Khi tài xế đang dọn hành lý, Lục Trạch chợt nhớ ra điều gì đó, kéo Cố Vị Trì sang một bên.“Gần đây tôi vừa kéo được một nhà đầu tư mới, để hắn về nước tôi đã phải bỏ ra vốn gốc.
Căn hộ dưới lầu của cậu tôi vẫn còn trống, hai ngày nữa cho hắn dọn qua đó đi.”
Cố Vị Trì ừ một tiếng qua loa, không biết có nghe lọt tai không.“Lần sau mà hỏi tôi, tôi sẽ không nói đâu, cho cậu tức ch//ết.”
Lục Trạch bĩu môi, chui vào trong xe.*“Bác sĩ Lý.”
Hạ Thính Vũ đợi một lát trong văn phòng bác sĩ, thấy đối phương bận xong trở về, liền đứng dậy chào đón.
Vừa mới điều chỉnh lại máy trợ thính, nhưng tai hơi đau.
Cậu vừa nói chuyện vừa điều chỉnh góc độ thiết bị, may mắn là âm thanh vẫn rõ ràng.“Đừng khách sáo, đừng khách sáo, Tiểu Hạ, mau ngồi.”
Bác sĩ Lý đỡ cậu ngồi xuống trước, rồi đặt bệnh án và máy tính bảng trên tay xuống.“Vết thương đã được xử lý chưa?
Còn chỗ nào không thoải mái không?”
“Y tá đã giúp tôi bôi thuốc rồi, không sao ạ.”
Hạ Thính Vũ mím môi, nhìn chiếc áo blouse trắng nhăn nhúm của bác sĩ Lý, có chút áy náy: “Vừa rồi tôi hơi kích động, đã gây thêm phiền phức cho bác sĩ rồi.”
Trong khoảng thời gian chờ đợi ở văn phòng, lòng cậu dần bình tĩnh lại, cậu cũng suy nghĩ rất nhiều.
Trước đây luôn có các anh che chở, khi gặp chuyện khó khăn, cậu chỉ cần nấp phía sau mà không gây thêm rắc rối là được.
Giờ đây đối mặt một mình, dù là tâm lý hay khả năng giải quyết vấn đề, đều còn xa mới đủ.Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, ai cũng không thể tránh khỏi.Bác sĩ Lý cho rằng cậu vẫn còn sợ hãi, liền vỗ vai cậu.“Đừng khó chịu, Tiểu Hạ, chuyện vừa rồi thuộc về hiện tượng bình thường sau phẫu thuật, ông nội cậu cảm xúc tương đối kích động, nhưng không phải nhằm vào cậu.”
“tôi biết.”
Hạ Thính Vũ gật đầu, “tôi lớn lên giống mẹ, ông ấy nhận nhầm thôi.”
Sau khi ông nội đưa cậu và Hạ Bắc từ phương Nam về Kinh Thị, ông không bao giờ nhắc đến cha mẹ của họ nữa, ngay cả những dịp tảo mộ, ông cũng lén đi một mình để giấu hai anh em.
Hạ Thính Vũ biết, ông nội hận con trai và con dâu, cảm thấy họ không xứng làm cha mẹ, thậm chí còn kéo cả ruột thịt của mình cùng đi ch//ết.Có lẽ vì khi đó còn chưa hiểu về sinh t/ử, làm một đứa trẻ cậu lại không có ký ức tiêu cực nào.
Chỉ nhớ rõ cha lái xe, mẹ ôm họ hát ở hàng ghế sau, nói gia đình muốn mãi mãi ở bên nhau.
Đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể ở bên nhau.“Tình huống này, trước đây đã từng xảy ra chưa?”
Bác sĩ Lý mở sổ khám bệnh.“bác sĩ nói là, nhận nhầm người sao?”
“Đúng vậy.”
“Chưa từng.
Nhưng đã có vài ngày, ông nội đột nhiên không nhận ra người, quên một số chuyện.”
“Khi nào?”
Hạ Thính Vũ do dự một lát, rũ mắt: “Bảy năm trước.”
Đầu tháng sáu, ngày đầu tiên Hạ Bắc thi đại học.
Trường của Hạ Thính Vũ là địa điểm thi, nên trong thời gian thi đại học cả trường được nghỉ.
Cậu và ông nội ở nhà lo hậu cần cho thí sinh.
Ngữ văn và toán là thế mạnh của Hạ Bắc, không ai lo lắng anh ấy sẽ thi trượt.
Buổi chiều, ông nội mua một con gà, đặt trên bếp lò hầm rất lâu.Trong con hẻm cũ nát, ba ông cháu ở chung một gian phòng, chỉ có thể đánh vách ngăn giữa không trung, chia căn phòng thành hai tầng trên dưới.
Hạ Thính Vũ và Hạ Bắc ngủ ở giường trên, ông nội ngủ giường nhỏ phía dưới.
Canh gà rất thơm, Hạ Thính Vũ ngồi ở mép giường trên, vừa xem TV, vừa đan những chiếc giỏ tre nhỏ định đem bán, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.Ngày hôm sau tỉnh dậy trong bệnh viện với cơn sốt cao, Hạ Bắc nói với cậu rằng ông nội vẫn còn hôn mê.
Người anh cả là người khỏe mạnh duy nhất trong nhà, lặng lẽ ở bệnh viện lo liệu mọi việc, cho đến khi kỳ thi đại học kết thúc.Thời gian trôi qua thật nhanh, giờ nhớ lại, những ngày có thể nghe thấy âm thanh dường như chỉ mới hôm qua.“Bảy năm trước, ông nội bị ngộ độc khí carbon monoxide, sau khi tỉnh lại, có một khoảng thời gian ngắn bị mất trí nhớ.”
“Chứng Alzheimer, việc quên tắt bếp than cũng được coi là biểu hiện bệnh ở giai đoạn đầu.”
“Bác sĩ Lý, vừa rồi bác sĩ nói ở phòng bệnh, cũng là bệnh này đúng không ạ?”
Nhồi máu não có một tỷ lệ nhất định sẽ làm bệnh Alzheimer nặng thêm, đây là chủ đề mà Hạ Bắc và Trần Tuy đã từng thảo luận.
Ông nội trước đây chỉ thỉnh thoảng phản ứng chậm, không nhớ chuyện, không ngờ điều họ lo lắng vẫn xảy ra.“Tiểu Hạ, hóa ra cậu biết.”
Bác sĩ Lý thở dài, “Tôi còn sợ cậu khó chấp nhận.”
“Vừa rồi ở phòng bệnh…
Quá hoảng loạn, tôi không phản ứng kịp.”
Hạ Thính Vũ dụi mắt, “Bác sĩ Lý, trong tình huống này, tôi còn có thể ở lại chăm sóc ông không?”
“Sắp tới vẫn cần quan sát, tốt nhất đừng để bệnh nhân bị kích động nữa.”
Bác sĩ Lý nghĩ đến hành lý Hạ Thính Vũ mang theo trong phòng bệnh: “Có khó khăn gì cứ nói với tôi.”
Thấy vẻ mặt cậu từ chối giúp đỡ, bác sĩ Lý cười cười: “Bác sĩ Cố có chào tôi qua rồi.
Dù là chuyện của ông nội cậu, hay những khó khăn khác trong cuộc sống, cứ việc nói ra.
Cậu không tin tôi, chẳng lẽ còn không tin hắn sao.”
Hạ Thính Vũ chớp chớp mắt, tưởng mình nghe nhầm: “Bác sĩ Cố?”
Là bác sĩ Cố.
Khi đến bệnh viện, Cố Vị Trì đã nói trên WeChat là sẽ tìm người giúp đỡ, hóa ra là thật.“Bác sĩ Lý, tôi vô cùng cảm ơn bác sĩ, chuyện của ông nội xin bác sĩ giúp đỡ nhiều, còn về những chuyện khác…”
Hạ Thính Vũ cười cười: “tôi có thể tự giải quyết được.”
Ra khỏi văn phòng, Hạ Thính Vũ quay lại phòng bệnh.La Tuấn đang nói chuyện phiếm nhỏ tiếng với hộ lý, thấy cậu trở về, vội đứng dậy: “Tiểu Hạ, tâm trạng tốt hơn chưa?”
Hạ Thính Vũ một lần nữa nói lời cảm ơn, rồi ngồi xuống mép giường Hạ Tri Viễn.Ông nội đã đeo lại mặt nạ dưỡng khí, nhịp thở đều đặn.
Hạ Thính Vũ cúi đầu nhìn, mu bàn tay ông nội đầy những vết kim châm xanh tím, vẫn còn lưu lại dấu vết của máu vừa được truyền.
Cậu nhẹ nhàng chạm vào những ngón tay đầy chai sần, ngẩn ngơ thở dài.“Ông ơi, cháu đi trước đây, mấy hôm nữa cháu lại đến thăm ông.”
“Anh cả mau về đi, ông cũng rất nhớ anh đấy, cả anh Trần Tuy nữa, chúng ta cùng ăn Tết.
Đến lúc đó…
ông sẽ nhớ chúng cháu chứ?”
Đường cong đều đặn hiển thị trên thiết bị theo dõi đầu giường.
Cậu lặng lẽ nhìn chằm chằm một lúc, dặn dò hộ lý vài câu, rồi cùng La Tuấn rời khỏi bệnh viện.Buổi chiều còn có lịch trình, Hạ Thính Vũ chọn một quán cà phê gần bệnh viện, lại gần ga tàu điện ngầm, sẽ không tốn kém quá nhiều.
Nhân lúc La Tuấn đi gọi món, cậu muốn gửi tin nhắn cảm ơn Cố Vị Trì, nhưng phát hiện điện thoại đã tự động tắt máy.
Chắc là do bị rơi trong phòng bệnh.La Tuấn bưng cà phê đến ngồi xuống, cười nói: “Tiểu Hạ, lát nữa công ty tôi cũng có việc, sẽ không làm phiền cậu lâu đâu.”
Hạ Thính Vũ trong lòng nhẹ nhõm: “La tiên sinh, về chuyện tình nguyện viên, anh có thể giới thiệu chi tiết hơn cho tôi được không?”
Lần trước gặp mặt ở câu lạc bộ, cậu không mang máy trợ thính, nên thông tin tiếp nhận được từ khẩu hình còn hạn chế.
Mặc dù sau đó có tra cứu một số tài liệu trên mạng, đại khái đã biết nội dung hoạt động, nhưng vẫn muốn xác nhận rõ ràng hơn từ miệng La Tuấn.“Không vấn đề gì.”
La Tuấn đẩy một ly Cappuccino đến trước mặt Hạ Thính Vũ.“Nói đơn giản là, một viện nghiên cứu ở nước ngoài đã thiết kế ra một loại ốc tai điện t/ử kiểu mới, ứng dụng vật liệu tiên tiến nhất quốc tế hiện nay, có thể nâng cao độ rõ ràng lên đáng kể.”
“Loại vật liệu này đã được đăng ký độc quyền ở nước ngoài, giá thành chắc chắn không thấp, sau này cũng sẽ không nằm trong phạm vi ưu đãi bảo hiểm y tế.
Viện nghiên cứu muốn khảo sát thị trường trong nước, tiện thể làm tuyên truyền, nên đã ủy thác công ty chúng tôi lên kế hoạch một hoạt động công ích.”
Hạ Thính Vũ nghĩ đến lịch trình học kỳ sau của mình, hỏi: “tôi thấy phạm vi hoạt động công ích rất rộng, có phải phải đi mọi thành phố không?”
Cậu tra cứu được trên trang web tuyển tình nguyện viên rằng, những bệnh nhân khiếm thính được lựa chọn sau khi đăng ký, sẽ cần phối hợp với công ty, đi các khu vực trên cả nước để tuyên truyền về ốc tai điện t/ử.
Sau khi thu thập đủ dữ liệu khảo sát, có cơ hội được rút thăm miễn phí nhận phẫu thuật ốc tai điện t/ử kiểu mới này.
Cái "có cơ hội" này, giống như chữ "từ" nhỏ xíu đằng sau cái giá "9.9 tệ" ở siêu thị vậy, có lẽ chỉ là để câu khách thôi, ai biết cuối cùng có suất miễn phí thật hay không.“Yên tâm, tình nguyện viên sẽ được triển khai theo từng nhóm, mỗi người chỉ được phân công một thành phố.”
La Tuấn nói với vẻ tự tin: “Viện nghiên cứu sẽ cấp cho công ty chúng tôi một số suất miễn phí nội bộ, điểm này thì chúng tôi vẫn có tiếng nói.”
Hạ Thính Vũ không nghĩ đến việc đi cửa sau nằm trong phạm vi cân nhắc của cậu.Cậu trầm mặc một lúc lâu: “Còn một điều nữa, nếu có thể làm miễn phí, nhưng điều kiện cơ thể không cho phép thì sao?”
Không phải tất cả những người khiếm thính đều phù hợp để cấy ốc tai điện t/ử, trước khi phẫu thuật cần làm rất nhiều xét nghiệm, và lúc trước khi chọn máy trợ thính, Hạ Thính Vũ đã biết rằng tai của mình có chút đặc biệt.“Cái này tôi thật sự không rõ lắm.”
La Tuấn nói, “Viện nghiên cứu đó còn có các dòng máy trợ thính khác, chắc là có thể thay đổi được.”
“À, vậy ạ.”
Hạ Thính Vũ nhìn vẻ mặt thờ ơ của La Tuấn, ngầm cân nhắc.Hai anh em nhà họ La đều cho cậu cảm giác không được tốt lắm.
La Hành trông thì ngoan ngoãn, nhưng thực ra lại u ám; anh trai La Tuấn trông thì phong độ nhẹ nhàng, nhưng luôn thích tiếp xúc cơ thể một cách khó hiểu, ánh mắt cười cười đó đôi khi làm cậu rất khó chịu.Nhưng xét riêng về chuyện ốc tai điện t/ử miễn phí này, lại không tìm ra vấn đề gì.Gia đình Cố Đông Đông làm trong ngành y dược, đã giúp cậu hỏi thăm về viện nghiên cứu đó, nghe nói gần đây đúng là có công nghệ mới, rất uy tín ở nước ngoài.
Đối với một công ty có quy mô như vậy, ốc tai điện t/ử không phải là sản phẩm siêu lợi nhuận, không đáng để dùng cái này lừa gạt người.Lần này, cậu muốn tự mình đưa ra quyết định.“Cảm ơn thông tin của anh.”
Hạ Thính Vũ vuốt ly cà phê làm ấm tay, “Vừa hay học kỳ sau không có tiết học, tôi muốn thử xem.”
“Tốt quá rồi!”
La Tuấn nhếch khóe miệng, lập tức cầm điện thoại lên, “Chuyện đăng ký cứ giao cho tôi, không cần qua vòng tuyển chọn, cứ trực tiếp chờ sắp xếp xuất phát là được.”
“Không cần phiền anh, tôi tối qua đã đăng ký rồi.”
Hạ Thính Vũ mỉm cười bình thản nói: “Mọi người đều là người khiếm thính, trong cuộc sống hàng ngày đã rất khó đạt được sự công bằng, tôi không muốn làm người đặc biệt trong chuyện này.”
“Không thành vấn đề, Tiểu Hạ thật sự khiến tôi quá cảm động, tin rằng hoạt động lần này nhất định sẽ thành công.”
La Tuấn cười lạnh trong lòng, thầm mắng một tiếng "đồ ngốc", rồi gửi tin nhắn cho người phụ trách dự án, bảo họ rút toàn bộ thông tin Hạ Thính Vũ đã điền từ hệ thống ra.Anh ta vừa lướt điện thoại vừa nói: “Còn một chuyện quên nói, La Hành này kết quả thi cuối kỳ có chút vấn đề, nhưng đừng lo lắng, không liên quan đến cậu.”
Hạ Thính Vũ đương nhiên biết không liên quan đến cậu.
La Hành đó luôn học qua loa, bài tập trên lớp cũng sai lung tung, thái độ học tập như vậy mà thứ hạng có thể tăng lên đáng kể, nhất định có ‘uẩn khúc’.La Tuấn trưng ra vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép: “Gia đình đã phạt, bảo nó học cách làm người trước, cho nên các buổi gia sư học kỳ sau sẽ bàn lại sau.
Vừa hay, cậu sẽ có thời gian tham gia hoạt động này.”
“Cảm ơn.”
Hạ Thính Vũ không có tâm trạng nói chuyện phiếm nữa, nhìn đồng hồ rồi lễ phép chào tạm biệt.Từ chối lời đề nghị của La Tuấn muốn cho tài xế đưa về, cậu ra khỏi cửa liền chui vào một quán ăn nhỏ, một tô mì xuống bụng, điện thoại cuối cùng cũng được sạc đầy pin.Màn hình sáng lên, mười mấy tin nhắn lần lượt hiện ra.Hạ Bắc: [Trong nhà ngoài nợ ngân hàng, không nợ ai khác, chắc không phải đòi nợ đâu.]Hạ Bắc: [Mỗi ngày chỉ được xem điện thoại mười lăm phút, bên anh ổn, em cũng nghỉ ngơi tốt ở trường, chuyện tiền bạc anh sẽ giải quyết.]Trần Tuy: [Mưa Nhỏ đừng sợ, anh sẽ kết thúc công việc sớm, mai về ngay.]Trần Tuy: [Anh đã bảo người canh chừng nhà mình, nếu những người đó lại đến, sẽ quay video lại.]Ngoài ra, họ còn có một nhóm chat mang tên [Ba Kiếm Khách Chùa Bạch Tháp], khác với nhóm trao đổi tài liệu, nhóm này chủ yếu thảo luận về tình hình bệnh của ông nội.Cậu bỏ qua chuyện ông nội nhận nhầm cậu thành mẹ, kể chi tiết kết quả chẩn đoán của bác sĩ, sau đó, cậu nhấp vào khung chat có số tin nhắn nhiều nhất.Cố: [Đã lên lầu chưa?][Cuộc gọi thoại chưa được nghe]Cố: [Dù có chuyện gì xảy ra, đừng tin lời La Tuấn nói.]Gu: [Vết thương có nặng không.]Hai tin nhắn cuối cùng được gửi cách nhau một khoảng thời gian.Cố: [Phòng bệnh không thể ở lại qua đêm, tối nay đến nhà tôi ở.]Cố: [Mưa Nhỏ, trả lời tin nhắn.]Quán mì đông đúc, có người cầm khay thức ăn đi ngang qua, làm rơi đũa trên bàn Hạ Thính Vũ, chiếc đũa va vào nền gạch men sứ đầy dầu mỡ phát ra tiếng leng keng leng keng.
Ông chủ giúp cậu lấy lại một đôi đũa mới: “Chàng trai, không sao chứ?”
“À, không sao ạ.”
Hạ Thính Vũ dụi dụi mắt, khóe mắt cong cong, “Chóng mặt vì đói.”
Dạ dày được lấp đầy, trái tim được lấp đầy bởi cảm xúc được quan tâm, những chuyện xảy ra ở bệnh viện như một giấc mơ, giờ phút này trở lại hiện thực, toàn thân cậu từ trong ra ngoài đều cảm thấy kiên định.[Điện thoại hết pin tự động tắt máy ạ [mèo mèo mắt rưng rưng.jpg]][tôi không bị thương gì cả, với La tiên sinh cũng không thân, không cần lo lắng.][Hôm nay trên nền tảng có rất nhiều đơn hàng, chắc là bận xong sẽ muộn, nếu thật sự không có chỗ nào để đi, tôi sẽ bàn với anh được không?][Đơn đầu tiên!
Cho Tiểu Kim và Nguyên Bảo ăn ~[lao lên.jpg]]Điện thoại liên tục rung, Cố Vị Trì trở mình, đầu ngón tay cuộn tròn run rẩy, tỉnh lại từ một giấc mơ không tiếng động.
Sau khi ra nước ngoài, hắn không ngừng điều tra, họp, cơ bản không có thời gian ngủ, càng đừng nói điều chỉnh múi giờ.
Vốn tưởng rằng sẽ giữ tỉnh táo cho đến khi máy bay hạ cánh, không ngờ một viên thuốc dạ dày lại khiến hắn ngủ thiếp đi một cách khó hiểu.Điện thoại vẫn còn rung, là tần suất của cuộc gọi thoại, màn hình trong khoang máy bay chợt sáng lên, khiến mắt hắn đau nhức.“Tiểu Sơ.”
Cố Vị Trì ho khan hai tiếng.Cố Duẫn Sơ tính toán đúng múi giờ mới gọi điện, không ngờ giọng hắn lại khàn đặc như vậy: “Anh, anh không sao chứ?”
Cố Vị Trì nâng tấm chắn che ánh sáng lên một khe hở, bên dưới tầng mây đang phát ra ánh sáng trắng xóa: “Không sao, anh đang ở trên máy bay.”
“Về nước?”
Cố Duẫn Sơ có chút ngạc nhiên, “Nhanh vậy ạ?”
Sau khi Cố Chước xảy ra chuyện không ít lần bị mắng, không ngờ đổi thành Cố Vị Trì, mọi chuyện có thể giải quyết nhanh đến vậy, chỉ số IQ của người anh trai này quả nhiên đáng nể.Cố Vị Trì ừ một tiếng: “Tìm anh có chuyện gì?”
“Chú Khâu nói đã đưa máy trợ thính cho anh rồi, em chỉ muốn nhờ anh chụp một tấm ảnh hoặc quay một đoạn video, xem trước đồ vật trông như thế nào thôi.”
Cố Vị Trì ngồi dậy, tiếp viên hàng không đến giúp hắn chỉnh thẳng ghế.
Tín hiệu trên máy bay không ổn định, Cố Duẫn Sơ nghe thấy tiếng rè rè ở đầu dây bên kia, cũng không muốn ép buộc.“Thôi anh, về rồi nói, dù sao anh chắc chắn sẽ về nhà trước mà.”
Cố Vị Trì lại ho khan hai tiếng: “anh về nước, có việc gấp khác.”
“Vậy là không về nhà sao?
Đồ của em phải làm sao?”
Tiếp viên hàng không đưa đến một ly nước ấm, Cố Vị Trì nhận lấy.“Tiểu Sơ, máy trợ thính là người khác nhờ em mua à?”
Mặc dù rất được yêu thích ở trường, nhưng Cố Duẫn Sơ không có nhiều bạn thân thực sự, cũng chưa từng nghe nói đến bạn bè mới khiếm thính.“Đúng vậy.”
Cố Duẫn Sơ nói, “Anh, anh còn nhớ ngày họp phụ huynh đó, em đã giúp một bạn nữ ở văn phòng giáo viên không?
Bạn đó tên là Trần Mạt Mạt.”
Ngày hôm đó, Cố Vị Trì ký xong thỏa thuận quyên tặng với trường, liền dẫn thợ đến khuôn viên trường lắp đặt thiết bị, không có ấn tượng gì đặc biệt xảy ra.Cố Vị Trì: “Đêm đó em không về nhà, chính là đi chơi với Trần Mạt Mạt?”
Cố Duẫn Sơ: “Đúng đúng!
Trước đây anh bảo em cẩn thận La Hành trong lớp, không ngờ, gia sư của hắn lại là hàng xóm của Trần Mạt Mạt, một anh trai khiếm thính siêu dễ thương.”
Trước khi tìm La Tuấn, Cố Vị Trì đã điều tra mọi người trong nhà anh ta, tự nhiên biết La Hành.
Nhớ lại ngày đó ở câu lạc bộ, La Tuấn gọi Hạ Thính Vũ là “Tiểu Hạ”, rất nhiều sự trùng hợp xâu chuỗi lại.Hắn giơ tay, “bang” một tiếng đóng sập tấm chắn.
Khoang máy bay lại một lần nữa chìm vào bóng tối.Nước ấm chảy xuống cổ họng, cảm giác nóng rát giảm bớt một chút, Cố Vị Trì nhẹ giọng hỏi: “Gia sư đó tên là gì?”
“Em nhớ là họ Hạ.”
Cố Duẫn Sơ nghĩ nghĩ, “Anh hỏi cái này làm gì?”
Cố Vị Trì vốn không phải là người thích hỏi han chuyện riêng tư, nghe cô kể chuyện hàng ngày, nhiều lắm hắn chỉ “ừ” một tiếng rồi thôi, sao có thể chủ động hỏi tên người ta.Cố Duẫn Sơ: “Anh quen anh ấy sao?”
Cố Duẫn Sơ: “Anh?”
Cố Vị Trì thở dài một hơi thật dài, xoa thái dương đang đập thình thịch: “Quen, cậu ấy là bạn cùng phòng đại học của Cố Đông Đông.”
“Bạn cùng phòng của anh Đông Đông?
Trời ơi, thế giới này cũng quá nhỏ đi!”
Cố Duẫn Sơ càng có thiện cảm với Hạ Thính Vũ: “Em đang định tìm anh ấy làm gia sư, vốn còn tính thử trước rồi nói, bây giờ xem ra, anh ấy chính là tiểu lão sư trời chọn của em!”
“Gia sư?”
Đầu Cố Vị Trì càng đau hơn.Cố Chính Thanh và Lâm Vân Thư không đòi hỏi cao về thành tích của Cố Duẫn Sơ, việc học hành từ trước đến nay đều tùy theo ý cô.
Có được thành tích hiện tại hoàn toàn nhờ sự nỗ lực của bản thân Cố Duẫn Sơ.
Nhưng điều này không có nghĩa là cô có thể tự ý quyết định mời ai đến nhà dạy học.“Tiểu Sơ, chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn.
Mưa Nhỏ thân phận đặc biệt, mẹ em có thể sẽ không đồng ý.”
Cố Duẫn Sơ là người tinh ý, đương nhiên biết ý Cố Vị Trì.
Mấy năm nay trong nhà không mời gia sư cho cô là vì cô tự mình không chủ động đề nghị.
Với tài lực của nhà họ Cố, muốn mời thì nhất định phải là danh sư.
Một sinh viên khiếm thính từ một trường đại học nghệ thuật, lại là người khác giới, rất khó lọt vào mắt của Lâm Vân Thư.Cố Vị Trì biết cô đã nghe lọt, tiếp tục nói: “La Hành đức hạnh thế nào em biết rồi đó.
Gia đình hắn căn bản không trông mong gia sư có thể giúp nâng cao thành tích, chỉ là muốn tìm một người tính tình tốt, có thể chịu đựng được, bỏ chút tiền, tìm một lý do để hắn ở nhà, đừng ra ngoài học thói xấu thôi.”
Cố Duẫn Sơ: “Hiểu rồi, em sẽ suy nghĩ lại.”
“Nhưng mà… nhưng mà cái máy trợ thính này là em và Trần Mạt Mạt cùng góp tiền, muốn lấy danh nghĩa phí gia sư để tặng anh ấy.
Nếu không có lý do này, em lo anh ấy sẽ không nhận…”
Trần Mạt Mạt đã nghe Trần Tuy nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần về vấn đề máy trợ thính của Hạ Thính Vũ.
Nó đã cũ, lại hay trục trặc, sớm nên thay rồi.
Muốn thay thì đổi loại nhập khẩu mới nhất, chú Khâu là người quen thuộc nhất, Cố Duẫn Sơ xung phong giúp đỡ, thế là mới nhờ Cố Vị Trì mang về.“Để anh xử lý.”
Cố Vị Trì hỏi lại, “Chú Khâu lấy tiền của em?”
Nói trúng tim đen, Cố Duẫn Sơ ngượng ngùng nói: “Em đây không phải, còn chưa kịp hỏi bao nhiêu tiền…”
Cố Vị Trì bất đắc dĩ: “Biết bao nhiêu tiền, em sẽ không nói dùng phí gia sư để bù vào cái kiểu ngốc nghếch đó.”
Khi ăn cơm với chú Khâu, đối phương có nhắc đến, chiếc máy trợ thính này thuộc dòng cung cấp đặc biệt của thương hiệu, chưa được sản xuất hàng loạt, không thể mua được trên thị trường.
Còn về giá của loại tương tự cùng thương hiệu, thì cũng đủ để dạy kèm Cố Duẫn Sơ thêm hai năm cấp ba nữa.Cố Duẫn Sơ không biết rằng, máy trợ thính trước khi đeo cần được kiểm tra và thử thính lực chuyên nghiệp, chỉ có trụ sở chính ở Kinh Thị mới có thể cung cấp dịch vụ này.
Nếu không, có được thiết bị cũng không dùng được.
Những lời này ban đầu là chú Khâu nhờ Cố Vị Trì dặn Cố Duẫn Sơ, nhưng hắn đã không giải thích.Điện thoại rung lên, hắn trực tiếp cắt đứt cuộc gọi.
Là tin nhắn của Hạ Thính Vũ.Cố Vị Trì không nhấp mở, điện thoại khóa màn hình, cả người hắn dựa vào lưng ghế, từ từ thở ra luồng khí trong lồng ngực.
Sau lưng toát một lớp mồ hôi mỏng, bốc hơi trên bề mặt da, giống như một con cá nhảy lên bờ sau khi vùng vẫy trong hồ nước giữa mùa đông.tiếp viên hàng không không hiếm lạ gì với cảnh này, đi đến bên cạnh cúi người, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn.“Cố tiên sinh, anh không ăn gì suốt chuyến bay, có phải không thoải mái không?
Có yêu cầu gì, xin hãy nói cho tôi bất cứ lúc nào.”
Cố Vị Trì che miệng ho khan, tay còn lại rút tờ giấy mà tiếp viên vừa rồi đã lén nhét dưới khay khi đưa nước ấm.“Cảm ơn, không cần.”
Tờ giấy vẫn giữ nguyên trạng thái gấp gọn, chưa từng được mở ra.
Hai chữ “không cần” không biết đang nói về thức ăn, hay đang nói về nó.
Dòng chảy ngầm không cần phải vạch trần, chiếc khay được nhẹ nhàng đẩy sang một bên, tiếp viên hàng không cứng đờ mỉm cười nhận lấy, nói một tiếng tốt rồi bưng đi.Xung quanh tĩnh lặng và tối tăm, chỉ có tiếng gầm rú không ngừng của khoang máy bay.
Cố Vị Trì bật đèn đọc sách, nheo mắt một lúc, rồi nhấp vào khung chat.Một, hai tin nhắn, cho đến khi đọc hết tất cả.Mồ hôi đã khô, cơn đau dạ dày cũng từ từ dịu đi, hắn thoát khỏi WeChat, mở camera giám sát trong nhà.Nguyên Bảo đợi rất lâu mới thấy Hạ Thính Vũ về, suýt nữa thì phát đ//iên khi được dắt đi dạo.Đi đến dưới lầu, có tài xế của công ty chuyển nhà đang cãi vã lớn tiếng.
Tòa nhà này mỗi tầng một căn hộ, không có thẻ hoặc mật mã để vào, nếu không liên hệ chủ nhà thì bảo vệ không cho phép vào.
Tài xế gọi điện cho chủ nhà, mãi không được, đang lẩm bẩm chửi rủa bên đường thì nhìn thấy Hạ Thính Vũ dắt chó về, vội tắt điện thoại, chặn cậu lại.
Vừa rồi thấy cậu xuống lầu đã muốn hỏi, nhưng con chó lớn chạy quá nhanh chưa kịp: “Cậu gì ơi!
Giúp tôi một chút, giúp tôi xem xem, người này có phải hàng xóm của cậu không?”
Tài xế tự nhiên lấy điện thoại ra, đưa đơn hàng dí sát vào mặt Hạ Thính Vũ, cũng có chút ngượng ngùng: “cậu xem hộ tôi, tôi cũng hết cách rồi, nhà kế tiếp còn đang chờ giao hàng, người này cũng không liên lạc được.”
Nguyên Bảo thấy người lạ đến gần, gâu gâu vài tiếng, bị Hạ Thính Vũ giữ chặt: “Ngoan nào bảo bối, không sao, ngoan.”
Kiện hàng được vận chuyển từ nước ngoài về, vì là đồ nội thất, khâu hậu cần lại được ủy thác cho công ty chuyển nhà.
Điện thoại Hạ Thính Vũ chi chít toàn tiếng Anh, địa chỉ là tầng dưới nhà Cố Vị Trì, tên người nhận hàng – Justin Liang.Hạ Thính Vũ thấy tài xế đỏ mặt tía tai, biết tài xế thật sự không còn cách nào, thiện ý nói: “tôi cũng không phải chủ nhà ở đây, chỉ có thể cố gắng giúp chú hỏi, nhưng chưa chắc được đâu ạ.”
“Ôi trời, quá cảm ơn!”
Tài xế lau mồ hôi trên trán.Hạ Thính Vũ gửi tin nhắn cho Cố Vị Trì mà không ôm hy vọng gì, không ngờ, lại thực sự có thể giúp được.“Chú ơi, căn nhà này là của một người bạn của ông chủ tôi, hiện tại đã liên hệ rồi, đợi một lát nữa, vị… tiên sinh này, chắc là sẽ chủ động liên hệ với chú.”
Tài xế còn chưa cảm ơn xong, Nguyên Bảo đã đợi không kiên nhẫn, thẳng tắp lôi kéo Hạ Thính Vũ về nhà.Vào thang máy, Hạ Thính Vũ cố gắng dạy dỗ: “Nguyên Bảo, như vậy là không lễ phép đó, vừa rồi chú kia đang cảm ơn chúng ta mà.”
Nguyên Bảo làm ngơ, chỉ khi thang máy đi đến tầng của vị Lương tiên sinh kia, nó mới hướng về khe cửa chưa mở mà sủa mạnh vài tiếng.Hạ Thính Vũ xoa xoa đầu nó, thì thầm bằng giọng khàn: “em nói, tầng này có người à?”
“Gâu gâu!”
Ánh sáng lướt qua khe cửa, không biết là đèn hay cái gì.Nguyên Bảo rốt cuộc đã thấy gì…Hạ Thính Vũ gan không lớn, lại thích tự tưởng tượng, khi ra khỏi thang máy đã lạnh toát sống lưng, lông tơ dựng đứng.
Cậu lẩm bẩm trách móc kẻ đầu sỏ: “Đừng nói lung tung, chó ngoan không được dọa người.”
Trong lòng mang tâm trạng kỳ quái, về đến nhà vội vàng tắm rửa cho cún cưng.
Đến khi nhìn thấy tin nhắn của Cố Vị Trì thì đã là nửa giờ sau.Cố: [Người mới chuyển đến dưới lầu là bạn của Lục Trạch.]Một câu không đầu không cuối, nhưng tâm ý tương thông, giúp cậu xoa dịu nỗi sợ hãi.Hạ Thính Vũ nhẹ nhàng thở ra, cười gõ chữ: [May mà không phải tên s//át nhân biế/n th//ái nào.]Cố: [Sợ sao?]Sợ sao.“Sợ hãi, chắc không đến nỗi.”
Hạ Thính Vũ chơi với Nguyên Bảo, “Em sẽ bảo vệ anh, đúng không?”
Nguyên Bảo đi chơi một chuyến đã kiệt sức, cằm gối lên hai bàn chân trước, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên nổi.Hạ Thính Vũ đột nhiên nhớ đến tin nhắn buổi chiều nhận được.Cậu xoa eo đi đi lại lại trong phòng khách, một mình nói với Nguyên Bảo đang nheo mắt: “Nguyên Bảo, em nói Cố tiên sinh tại sao lại đột nhiên bảo anh ở đây nhỉ?”
Giọng điệu còn có chút cứng rắn, không còn dịu dàng như thường ngày.Bỏ qua hệ thống giá trị lợi hại trong đầu, thực ra cậu không tìm được lý do đặc biệt nào để từ chối Cố Vị Trì.
Về mặt khách quan, việc ở lại đây một thời gian, tiện thể chăm sóc thú cưng trong nhà, đối với Cố Vị Trì mà nói cũng không có bất kỳ tổn thất nào.Chủ quan mà nói, cậu và Cố Vị Trì ở chung cũng rất vui vẻ.
Thậm chí có thể nói, Cố Vị Trì, một cách vô hình, đã làm giảm bớt nỗi lo âu và cô đơn khi người thân không ở bên cạnh cậu.Nhưng trong tâm lý cậu luôn có một tiếng nói lặp đi lặp lại hỏi: “Hạ Thính Vũ, mày dựa vào cái gì?”
Về tiền bạc thì không có tiền, về tình cảm, dường như cũng không thân thiết đến mức đó.
Cậu biết sự làm ra vẻ này của mình là không cần thiết, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc sẽ gây phiền phức cho người khác, dù chỉ là dự đoán, cũng đủ khiến cậu bồn chồn đến mức muốn đào đất.Tiểu Kim đang chuyên tâm liếm lông.
Có lẽ vì thấy cậu đi đi lại lại chói mắt, nó khó chịu nhảy xuống, chạy ra vườn nhỏ trên sân thượng chơi.
Trong phòng im ắng, ngay cả không khí cũng đang ngưng đọng suy tư.Điện thoại rung lên phá vỡ sự tĩnh lặng.
Tai Nguyên Bảo run run, nó ngẩng đầu nhìn cậu với vẻ tủi thân.Cố: [Giám sát.]Hạ Thính Vũ không hiểu ý, không chắc chắn đọc lại một lần.
Giám sát?
Cậu mơ màng ngẩng đầu, phát hiện trên trần nhà ở mấy vị trí quen thuộc, các camera đang chễm chệ nhấp nháy đèn đỏ, thu hết mọi góc phòng khách vào tầm mắt.Đúng vậy, camera giám sát vẫn luôn ở đó.
Rõ ràng lần đầu tiên đến đây, cậu còn cẩn thận dè dặt chào hỏi tất cả các thiết bị, sau khi quen thuộc lại bỏ qua.Vậy là những lời cậu vừa lẩm bẩm cũng đều bị nghe thấy hết rồi sao?Cố: [Nếu phiền, tôi sẽ tắt đi.]Hạ Thính Vũ trừng mắt nhìn trần nhà, khẽ hừ một tiếng rồi ngồi lại trên ghế sofa, vuốt lông Nguyên Bảo.
Cố Vị Trì đâu phải b./iến th//ái, bật camera giám sát chắc chắn là vì nhớ Nguyên Bảo với Tiểu Kim.
Đã vậy, cậu là người đến chăm sóc, đương nhiên phải tận chức tận trách, thỏa mãn mong muốn của ông chủ.Cuộc gọi video kết nối rất lâu, lâu đến mức cậu bắt đầu tự hỏi, có phải Cố Vị Trì đã ngủ rồi không.
Cậu không hỏi đi công tác ở nước nào, cũng không biết có lệch múi giờ hay không, nhưng trong tưởng tượng của Hạ Thính Vũ, Cố Vị Trì hoặc là mặc vest giày da ngồi trước bàn làm việc, hoặc là mặc đồ ngủ nằm trên giường lớn của khách sạn.Kết quả ngoài dự đoán.Trong màn hình đen như mực, rung lắc và giật một lúc, rồi xuất hiện một khuôn mặt tái nhợt.
Một chùm sáng mờ nhạt từ trên đầu chiếu xuống xương lông mày sắc nét và sống mũi của người đàn ông, tạo ra những bóng mờ lờ mờ ở gò má.
Cả người hắn trông rất mệt mỏi.Mặc dù máy trợ thính không thể hoàn nguyên 100% âm thanh từ điện thoại, Hạ Thính Vũ vẫn nghe thấy tiếng nổ lớn vô lý ở nền, cùng với tiếng ho khan của Cố Vị Trì trong màn hình rung lắc.“Cố tiên sinh, anh bị bệnh sao?”
Hạ Thính Vũ nhíu mày ghé sát vào xem.Đối phương nhìn chằm chằm màn hình không nói gì, đôi mắt bị bóng tối nuốt chửng hết vẻ tinh anh, nhưng lại vô cùng thâm thúy, dường như muốn xuyên qua màn hình để nhìn thấu cậu.
Trực giác mách bảo Hạ Thính Vũ, Cố Vị Trì hiện tại có chút khác biệt so với trước đây, còn khác ở đâu, và nguyên nhân của sự thay đổi này là gì, cậu không biết.Trong cuộc gọi video, cả hai đều nhìn màn hình, thực ra sẽ không đối diện nhau, nhưng sự yên tĩnh kỳ lạ này khiến trong lòng cậu nổi lên một lớp màng mỏng lấp lánh, dính dính bám vào lồng ngực, khó thở.“Xa ra một chút.”
Cố Vị Trì biểu cảm nhàn nhạt, nghiêm túc như đang nghiên cứu một tài liệu khó hiểu, “Nhìn không rõ lắm.”
Nhìn không rõ lắm cái gì?Mặc dù cảm thấy kỳ lạ, Hạ Thính Vũ vẫn ngoan ngoãn đặt điện thoại lên bàn trà: “Như vậy thì sao?”
Trong màn hình xuất hiện nửa thân trên hoàn chỉnh.
Hạ Thính Vũ có chút không quen, ngượng ngùng nép vào Nguyên Bảo: “Nhìn thế này Nguyên Bảo có phải rõ ràng hơn so với camera giám sát không?”
Hôm nay cậu mặc chiếc áo sơ mi kẻ caro đỏ mà Cố Vị Trì đã giúp cậu giặt, phối với quần jeans màu nhạt.
Nếu bỏ qua khuôn mặt này, cậu trông như một sinh viên vừa từ thư viện ra, rất đỗi bình thường.Nhưng Cố Vị Trì lúc đó lại đang nhìn chính khuôn mặt này: “Đầu, đập vào đâu?”
Hạ Thính Vũ mất vài giây để phản ứng.
Không phải xem chó sao.“Chỗ này.”
Cậu vươn người, chỉ vào vành tai, “Y tá giúp bôi thuốc rồi, anh muốn xem không?”
Khuôn mặt căng thẳng của Cố Vị Trì thả lỏng trong chốc lát, ánh mắt vẫn dừng lại ở vị trí vừa rồi, cho đến khi ho khan vài tiếng, hắn mới dời mắt đi: “Thôi.”
“Tôi tưởng cậu sẽ từ chối cuộc gọi thoại.”
Giọng điệu người đàn ông nhàn nhạt, như có cảm xúc, nhưng lại không giống như đang nhắm vào cậu.“À.”
Hạ Thính Vũ sững sờ, “tôi quên mất.”
Nghĩ kỹ lại, cậu thực sự rất ít khi gọi thoại hoặc video.
Những người thân thiết như các anh và Cố Đông Đông, biết cậu không thích nghe điện thoại, đều cố gắng nhắn tin hoặc gặp mặt trực tiếp.
Người không thân khi thấy tên tài khoản của cậu cũng sẽ không chủ động quấy rầy.Dường như cậu thực sự chưa từng chủ động gọi video cho ai.Tuy nhiên, giờ đây nhìn thấy vẻ ốm yếu của Cố Vị Trì, cậu càng cảm thấy may mắn.“Cố tiên sinh, ra ngoài anh phải chăm sóc bản thân thật tốt, bị bệnh thì phải uống thuốc.”
Hạ Thính Vũ nhìn cảnh vật xung quanh đối phương: “Trên máy bay cũng có thể gọi điện thoại sao?”
“Có wifi.”
Cố Vị Trì ho hai tiếng, “Thuốc về nhà rồi uống, tôi khoảng 10 giờ tối sẽ đến Kinh Thị.”
Hạ Thính Vũ không ngờ đi công tác nước ngoài lại có thể về nhanh như vậy, chưa kịp hỏi, liền lập tức nhận ra một vấn đề khác —— Cố Vị Trì biết rõ tối nay phải về nhà, vậy mà vẫn mời cậu ở lại.
Ban đầu cậu còn do dự, nhưng giờ đây đối phương đang bệnh mà không ai chăm sóc, khăng khăng từ chối ngược lại sẽ có vẻ bất nhẫn.
Dù sao thì, chăm sóc người bệnh cậu vẫn rất giỏi.“Bệnh gì vậy, có thuốc trong tủ không?”
Hạ Thính Vũ cầm điện thoại đi loanh quanh trong phòng khách.
Camera từ dưới lên trên, có thể nhìn thấy cằm của cậu, và cổ áo sơ mi chưa cài, vành tai bị tóc che, nhưng vì góc độ, có thể nhìn thấy rõ ràng phần sưng ở sau tai.Cố Vị Trì khẽ nói là bị cảm thông thường, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào phía sau tai của Hạ Thính Vũ, cho đến khi cậu tìm thấy hộp thuốc từ ngăn dưới cùng của tủ TV.
Lần trước đến tắm cho chó, Cố Vị Trì lấy men tiêu hóa và tăm bông, cuối cùng là để ở đây.“Trí nhớ tôi cũng không tệ....”
Hạ Thính Vũ cười với điện thoại, mở hộp thuốc.Có lẽ vì chủ nhà vừa về nước, phần lớn đồ trong hộp thuốc đều đã hết hạn.
Hạ Thính Vũ lật xem thấy không có gì hữu ích, đề nghị lát nữa đi mua.Máy bay xóc nảy, giọng Cố Vị Trì ngắt quãng: “Chủ động như vậy, bác sĩ Hạ tối nay muốn kiểm tra phòng sao?”
Hạ Thính Vũ đã quên những lời ngượng ngùng mình từng nói, không ngờ đối phương lại nhớ đến bây giờ: “tôi… tôi không chấp nhặt với bệnh nhân.”
Đóng hộp thuốc lại đứng dậy, mặt nóng bừng chạy ra sân thượng: “Để tôi dẫn anh đi xem Tiểu Kim nhé.”
“Khi tôi vào nhà, nó đang cắn cây dương xỉ Boston ở đây, dù không ăn vào nhưng lá cây đều nát hết rồi.”
Con mèo mập ú màu cam xuất hiện trong màn hình, dường như hiểu được lời tố cáo của Hạ Thính Vũ, không cam lòng bỏ chạy khỏi đám cây xanh, nhảy lên lan can sân thượng.
Đi trên cầu độc mộc ở tầng cao, nó dường như đã quen đường, nhưng Hạ Thính Vũ nhìn mà kinh hồn bạt vía.Màn hình chiếu thẳng vào cục lông cứng đầu, hơi run rẩy: “Cố tiên sinh, nó ở nhà thường xuyên như vậy sao?
Sẽ không bị ngã xuống chứ?”
“… không cần làm phiền…”
Nói được nửa chừng, đầu dây bên kia video truyền đến giọng một người phụ nữ, lờ mờ phân biệt được, đó là tiếng Anh nhắc nhở Cố Vị Trì ngắt cuộc gọi.
Con mèo cam dường như nghe thấy chủ nhân đang nói chuyện, lẫn trong giọng nói của người phụ nữ và tiếng tạp âm lớn, hoảng sợ ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy Hạ Thính Vũ đang cầm điện thoại.
Không biết bị thứ gì kích thích, đột nhiên nó giật mình, loạng choạng chân, đạp vài cái trên lan can trơn trượt.Hạ Thính Vũ luôn căng thẳng chú ý đến mọi hành động của nó, nên phản ứng rất nhanh, ngay khi nó giãy giụa liền đưa tay ra bắt.“Meo ô!”
“Tê ——”Điện thoại rơi xuống đất, mu bàn tay Hạ Thính Vũ bị xước vài vết máu sâu và dài, trông rất đáng sợ.
Không rảnh lo cơn đau rát, cậu hoảng sợ nhìn hình ảnh trước mắt, tim đột nhiên chìm xuống.“Tiểu Kim!”
Con mèo cam đạp đá tứ chi, giống như một cục tròn màu cam đang lồm cồm, cuộn tròn và ngã ra khỏi vòng bảo vệ.