Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhiều Khi Làm Chị Cũng Thích Lắm

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,215
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPVglin3Hv1bk_HingnW-5knBmRDVBk0CZPyg8ynCzBFqkVgFJ8sfb7eFg46PQoyxDfL2KMjgp9ZDf5MCcEpRnFixlLNqgnDKqg9-JvLPoW4fMuXs0Vcnkr9r5U21Hox-1uKYTGDFZrHSSpeoaxTVcA=w215-h322-s-no-gm

Nhiều Khi Làm Chị Cũng Thích Lắm
Tác giả: Nại Hà Cửu Quy
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Hài Hước, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: 奈何九归

Thể loại: Ngôn Tình, HE, Hiện Đại, Hài Hước, Sủng, Ngọt, Truy Thê

Team dịch: Cá Mặn Rất Mặn

Giới thiệu

Tan làm về nhà, tôi sững sờ khi thấy trong phòng đứng đầy một đám trai đẹp đang cởi trần.

Tôi đi nhầm nhà rồi sao?

Chúng tôi nhìn nhau trân trối.

Họ cũng sững sờ, ngay giây tiếp theo, cả đám hét toáng lên như bầy khỉ hoang, nháo nhào chạy khắp phòng tìm quần áo mặc vào.

Lúc này, em trai tôi thò đầu ra từ phòng ngủ: “Chị, sao hôm nay về sớm vậy? Đây là bạn của em, vừa chơi bóng xong, ghé qua tắm rửa một chút.”

Sau đó, nó cười hì hì quay sang đám con trai kia: “Đây là chị tôi.”

“Chào chị!”

“Mừng chị về nhà!”

“Chị vất vả rồi!”​
 
Nhiều Khi Làm Chị Cũng Thích Lắm
Chương 1



Tan làm về nhà, tôi sững sờ khi thấy trong phòng đứng đầy một đám trai đẹp đang c** tr*n.

Tôi đi nhầm nhà rồi sao?

1

Chúng tôi nhìn nhau trân trối.

Họ cũng sững sờ, ngay giây tiếp theo, cả đám hét toáng lên như bầy khỉ hoang, nháo nhào chạy khắp phòng tìm quần áo mặc vào.

Lúc này, em trai tôi thò đầu ra từ phòng ngủ: “Chị, sao hôm nay về sớm vậy? Đây là bạn của em, vừa chơi bóng xong, ghé qua tắm rửa một chút.”

Sau đó, nó cười hì hì quay sang đám con trai kia: “Đây là chị tôi.”

“Chào chị!”

“Mừng chị về nhà!”

“Chị vất vả rồi!”

……

Những chàng trai tràn đầy sức sống đồng thanh gọi tôi là “chị”.

Tôi lập tức cảm thấy vui sướng vô cùng. Đây chính là niềm hạnh phúc của việc có một đứa em trai cũng đồng nghĩa với việc có cả một bầy em trai sao?

Tôi cố giữ vẻ bình tĩnh, phất tay, lấy ra mấy gói đồ ăn vặt vừa mua chia cho bọn họ.

“Chào các em, cứ tự nhiên nhé, muốn ăn gì cứ lấy.”

“Chị tốt quá ạ!”

“Chị xinh thật đấy!”

Tôi thẹn thùng cười một cái.

Haiz, nói thật làm gì!

Em trai tôi hướng về phía bếp hét to, giọng y như cái loa phát thanh:

“Phương Thời Mộ, nấu xong chưa?”

“Gần xong rồi, không c.h.ế.t đói được đâu.” Người trả lời có giọng nói lười nhác.

Tôi theo tiếng nhìn sang, thấy một chàng trai mặc áo thun trắng đang đứng trong bếp nấu ăn. Cậu ấy cao và gầy, làn da trắng trẻo.

Cậu ấy đứng nghiêng người, đối diện với phòng khách.

Ánh mắt chạm vào tôi trong chớp nhoáng, rồi lại bình thản dời về phía nồi nước đang nấu.

Hình như cậu ấy đang nấu mì, cứ khuấy nhẹ từng chút một.

“Chị ăn gì chưa?” Em trai tôi hỏi.

“Em ăn đi, chị ăn rồi, giờ đi nghỉ đây.”

Mấy ngày nay tăng ca liên tục khiến tôi kiệt sức, giờ chỉ muốn ngủ bù.

Về phòng, tôi dọn dẹp sơ qua rồi tranh thủ ngủ ngay.

Nhưng bên ngoài quá ồn ào…

“Thời Mộ, cậu nấu ăn ngon thật đấy, mì ngon quá trời!”

“Ơ, lần trước tụ tập cậu còn bảo không biết nấu cơ mà?”

“Ăn xong rồi đi đâu chơi đây? Hay ai về nhà nấy?”

Chẳng bao lâu sau, tôi nghe thấy…

“Nhỏ giọng chút đi, ăn mà cũng không im miệng được à?”

Căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại.

Người nói câu đó chính là chàng trai trong bếp.

Phương Thời Mộ, tôi nghe em trai tôi nhắc đến cậu ấy suốt.

Nam thần trong mộng của biết bao nữ sinh trường S.

2

Không biết đã ngủ bao lâu, chỉ biết rằng trời đã tối, còn tôi thì bị đau đến tỉnh giấc.

Nướu răng nhói lên từng cơn.

Xong rồi, răng khôn lại đau nữa rồi.

Tôi trở mình xuống giường, ra phòng khách, chỉ bật một chiếc đèn tường.

Cố chịu đau, tôi lục tung tủ tìm thuốc giảm đau.

Nhớ lần trước vẫn còn một vỉ, vứt đâu mất rồi nhỉ?

“Đang tìm gì vậy?”

Giọng nói đột ngột vang lên phía sau khiến tôi giật b.ắ.n cả người.

Giữa đêm khuya tĩnh lặng, âm thanh đó như sấm nổ bên tai.

Tôi cứng đờ người quay đầu lại, nheo mắt nhìn rõ người vừa lên tiếng.

Trên ban công, Phương Thời Mộ đứng trong vệt sáng hắt xuống, dưới chân cậu ấy là ánh trăng trải dài lấp lánh.

“Cậu chưa về à?” Tôi ôm mặt, nhịn đau hỏi.

“Ừ.” Cậu ấy chỉ vào phòng em trai tôi: “Chơi game với em chị.”

“Tìm gì thế?”

Tôi đau đến chảy cả nước mắt, lẩm bẩm: “Đau răng, tìm thuốc.”

Cậu ấy sải bước đến gần, dừng lại, tiện tay vớ lấy chiếc gối ôm trên ghế sofa rồi ném vào lòng tôi.

Tôi luống cuống ôm lấy: ?

Cậu ấy nhướng mày, khẽ cười: “Chị à, đêm khuya lạnh lắm, mặc thêm áo vào đi.”

Tôi càng thêm ngơ ngác.

Cúi đầu nhìn xuống, mặt lập tức đỏ bừng.

Aaaaa!

Chết tiệt!

Tôi mặc một chiếc váy ngủ hai dây, dù có khoác thêm áo len mỏng bên ngoài thì cũng không phải quá hớ hênh, nhưng với tư thế tôi đang ngồi xổm dưới đất còn cậu ấy thì đứng nhìn xuống, cảnh tượng này…

Mặt tôi nóng bừng, siết chặt gối ôm trong tay.

Phương Thời Mộ dường như không nhận ra sự xấu hổ của tôi, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, một bên đầu gối chống đất.

“Há miệng ra.”

“Làm gì?” Tôi có chút căng thẳng, cậu ấy đứng gần quá.

“Chị à, em còn có thể làm gì?” Cậu ấy bật cười, “Để em xem răng của chị, nhà em toàn bác sĩ nha khoa, em cũng biết chút ít.”

Tôi do dự một lát, rồi ngoan ngoãn mở miệng.

Tôi có nên cảm thấy may mắn vì mình đã đánh răng, không bị hôi miệng không nhỉ?

Cậu ấy dùng tay nâng cằm tôi lên, giơ đèn pin điện thoại rọi vào trong, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Tôi cố gắng điều chỉnh hơi thở, ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu, đành đảo loạn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở nốt ruồi nhạt màu ngay dưới khóe mắt cậu ấy.

Mũi phảng phất mùi sữa tắm, không biết là của tôi hay của cậu ấy nữa.

Cậu ấy khẽ nâng mắt, đối diện với tôi.

Tim tôi bỗng chốc lỡ nhịp.

Thật sự mà nói, đôi mắt của cậu ấy rất đẹp, đuôi mắt hơi xếch, con ngươi sáng trong như một dòng suối tĩnh lặng.

Làn da cũng đẹp nữa.

Khoảng cách gần như thế này, trong không gian tối mờ như vậy, tôi vẫn có thể thấy rõ lớp lông tơ trên mặt cậu ấy.

Khoan đã…

Tôi vừa mới ngủ dậy, liệu có ghèn mắt không vậy trời?!

Cứ nhìn nhau thế này, nếu cậu ấy thấy ghèn mắt của tôi thì…

Mọi rung động trong khoảnh khắc này lập tức tan thành mây khói.
 
Nhiều Khi Làm Chị Cũng Thích Lắm
Chương 2



3

Bất chợt, một cơn đau buốt nhói lên!

Tôi không nhịn được mà rên lên thành tiếng.

Đầu ngón tay hơi lạnh của cậu ấy nhẹ nhàng ấn vào má tôi.

“Đau lắm à?” Cậu ấy hơi nhíu mày, giọng nói trầm khẽ.

Chứ sao nữa!

“Chắc là bị viêm rồi.”

“Vậy… làm sao bây giờ?” Đau quá, giọng tôi mềm hẳn đi.

“Còn làm sao được nữa? Nhổ thôi.” Cậu ấy ngừng một chút, rồi hỏi tiếp: “Ngày mai chị rảnh không?”

Sao tự nhiên hỏi cái này?

Tôi nghĩ một lát mới xác nhận: “Chiều mai rảnh.”

Phương Thời Mộ buông cằm tôi ra, đứng dậy, tìm trong tủ lạnh lấy ra một túi chườm đá.

Tôi cũng đứng lên theo.

Ngồi xổm lâu quá, chân bị tê, vừa đứng lên đã thấy choáng váng.

Vòng eo bị ai đó ôm lấy, ngay sau đó, một cảm giác lạnh buốt chạm vào mặt tôi.

Tôi theo phản xạ lùi về sau, kéo giãn khoảng cách.

Cậu ấy bật cười, lại đưa túi đá áp vào mặt tôi lần nữa: “Chườm trước đi, giảm đau chút đã.”

Tôi kịp phản ứng, hơi ngượng ngùng quay đầu đi: “Ừ… ừm…”

Tay lén xoa chỗ vừa bị cậu ấy chạm vào.

Một lúc lâu sau, chẳng ai lên tiếng.

Cậu ấy liếc nhìn điện thoại: “Em ra ngoài một chút.”

“Ừm.” Tôi không hỏi đi đâu.

Cậu ấy chủ động nói: “Mua thuốc cho chị, sẽ về nhanh thôi.”

Lòng tôi chợt dâng lên một chút ấm áp, nhưng cũng thấy ngại khi để cậu ấy đi.

“Để chị đi cho.”

“Chị à, thôi đi, nói chuyện còn không rõ, chị định diễn tả tình trạng của mình với bác sĩ bằng ngôn ngữ cơ thể chắc?”

Tôi nghi ngờ cậu ấy đang chọc tôi, nhưng không có bằng chứng.

Không nói được thì tôi đánh vần từng chữ một cũng được mà.

Nhưng cậu ấy kiên quyết.

Ánh mắt tôi dõi theo cho đến khi cánh cửa đóng lại.

Túi chườm đá lạnh cứng, cả mặt và tay tôi sắp tê buốt rồi.

Tôi đổi tay tiếp tục chườm đá.

Lặp đi lặp lại mấy lần, cơn đau răng cũng dịu đi phần nào.

Mười mấy phút sau, Phương Thời Mộ xách theo một túi thuốc quay về.

Trông cứ như vừa chạy đường dài xong, hơi thở dồn dập.

4

Tôi nhận lấy túi thuốc: “Cảm ơn nhé.”

Nhìn thấy phần đuôi tóc cậu ấy có chút ướt.

“Sao tóc cậu ướt vậy?”

“Bên ngoài đang mưa lất phất.” Cậu ấy đưa tay vuốt phần tóc lòa xòa trước trán.

Hả? Cậu ấy dầm mưa đi mua thuốc cho tôi sao?

Tốt bụng đến mức này luôn à?

Phương Thời Mộ xoay người đi vào bếp, lát sau quay ra, trên tay cầm theo một cốc nước đưa cho tôi.

Tôi uống thuốc xong, uống nốt cốc nước.

Cậu ấy rất tự nhiên nhận lấy chiếc cốc, đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống phía bên kia ghế sô pha.

“Còn đau không?”

“Cũng đỡ rồi.”

“Mai em đưa chị đi khám răng.”

Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng không nói rõ được lạ ở đâu.

“Thật sự phải nhổ răng sao?”

Cậu ấy sững người mấy giây, đôi mắt đẹp khẽ chớp, sau đó bật cười: “Chứ còn gì nữa?”

……

Răng bị viêm thì không thể nhổ ngay được, tôi đã tranh thủ lên mạng tra cứu trong lúc cậu ấy đi mua thuốc.

“Đừng hòng lừa tôi.” Tôi trông có ngu ngơ thế không?

“Đến rồi thì tự biết.” Cậu ấy dựa lưng vào ghế, chậm rãi nhìn tôi.

Trông không giống đang nói dối.

Tôi chần chừ vài giây, suy nghĩ lại, bắt đầu nghi ngờ không biết thông tin trên mạng có chính xác không. Haiz, tra bệnh trên mạng lúc nào cũng dọa mình ung thư giai đoạn cuối cả.

Không lẽ thật sự phải nhổ răng sao?

Không được, tôi không muốn, ít nhất là bây giờ chưa muốn, tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.

Tôi nhíu mày, mặt đầy âu lo. Chết rồi, có khi do tâm lý tác động, răng lại bắt đầu đau tiếp rồi đây.

Một tiếng cười khẽ bật ra.

Phương Thời Mộ tựa vào ghế sô pha, bật cười thích thú.

“Cậu cười gì?”

“Chị à, sao dễ bị lừa vậy?” Cậu ấy đưa tay che miệng cười.

Chết tiệt! Dám trêu tôi!

“Dễ thương thật, cứ như một bé thỏ vậy.”

Tim tôi bỗng nhiên lỡ nhịp.

Dễ thương gì mà dễ thương!

Còn bé thỏ nữa!

Nói thẳng là tôi dễ bị lừa đi cho rồi.

“Thuốc uống xong rồi, về nghỉ ngơi đi.”

Cậu ấy đưa tay xoa đầu tôi một cái, vuốt dọc theo mái tóc.

Tôi đơ người ra, chẳng biết làm sao mà trở về phòng nữa.

Chỉ biết là vừa vào phòng, tôi đã lao lên giường, ôm gối đ.ấ.m liên hồi.

Nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được.

Nghĩ lại mọi chuyện vừa rồi, có một cảm giác là lạ, như thể đang được ai đó quan tâm chăm sóc, trong lòng ấm áp, mềm mại đến lạ thường.

Rõ ràng Phương Thời Mộ chỉ lớn hơn em trai tôi một chút, nhưng lại khiến người khác có cảm giác đáng tin cậy, chững chạc hơn hẳn.

Nghĩ đến em trai tôi, bảo nó làm gì mà không kéo dài thêm mười, hai mươi phút đã là tốt lắm rồi, chưa kể còn lải nhải càu nhàu đủ thứ.

So sánh như vậy, tôi thật sự muốn túm nó lại đánh cho một trận.
 
Nhiều Khi Làm Chị Cũng Thích Lắm
Chương 3



5

Chiều hôm sau, tôi nhận được tin nhắn của Phương Thời Mộ, nói rằng cậu ấy đang chờ dưới tòa nhà công ty tôi.

Không ngờ cậu ấy lại đến đón, tôi vội vàng thu dọn đồ đạc, trong lòng có chút mong đợi mơ hồ.

Vừa chạy ra khỏi tòa nhà, tôi đã nhìn thấy Phương Thời Mộ đứng tựa vào xe.

Nhìn thấy tôi, cậu ấy mỉm cười: “Chậm thôi, không trễ đâu.”

Tôi đâu phải sợ trễ, mà là sợ cậu ấy phải đợi lâu.

Lên xe rồi, không gian im lặng đến mức hơi gượng gạo, tôi bắt đầu tìm chuyện để nói.

"Cậu ở khu nào vậy?"

"Khu X."

"Gần thật đấy."

"Ừm."

Bầu không khí này đúng là có thể so kè với đá lạnh rồi.

Không hiểu sao tôi lại có chút căng thẳng, cứ mở cửa sổ rồi lại đóng, còn gượng gạo cười hai tiếng: "Lạ thật, lúc thì lạnh, lúc lại nóng."

Cậu ấy không đáp lại, làm tôi trông ngớ ngẩn vô cùng.

Dừng xe chờ đèn đỏ, Phương Thời Mộ nghiêng đầu nhìn tôi vài giây, sau đó cúi xuống cười khẽ: "Hôm nay mắt chị trang điểm đẹp lắm."

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, quay ngoắt sang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời ơi cứu tôi với, cậu ấy khen tôi!

Tôi sợ cậu ấy phát hiện ra sự bất thường của mình mất.

Một lát sau, tôi lại lên tiếng: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Cậu ấy có vẻ không muốn nói lắm, càng khiến tôi tò mò.

Mất vài giây, cậu ấy mới chậm rãi trả lời: "Nhỏ hơn em trai chị."

Nhỏ hơn em trai tôi?

"Nhỏ hơn bao nhiêu? Một tuổi, hai tuổi?" Tôi quyết tâm hỏi đến cùng.

Lúc tôi tưởng cậu ấy sẽ không trả lời, cậu ấy lại thốt ra hai chữ: "Một tuổi."

"Hả? Ồ!" Tôi gật gù, nhẩm tính khoảng cách tuổi tác giữa chúng tôi. "Cũng ổn."

Bốn tuổi...

Miệng thì nói ổn, nhưng trong lòng như có cơn mưa rào trút xuống.

Cách nhau bốn tuổi, tôi không dám ra tay đâu…

Vừa mới nảy sinh chút suy nghĩ thì lập tức thu lại ngay.

"Ổn gì cơ?" Cậu ấy hỏi lại.

"Tôi nói... ổn mà, trẻ trung thật tốt, đầy sức sống."

Không giống tôi, già rồi... cũng không chơi nổi nữa.

"Chỉ cần chị biết cách chăm sóc bản thân, đàn em khắp nơi đều có thể tìm được."

Tôi giật mình: "..."

Quay đầu lại thì thấy cậu ấy đang cười đầy ẩn ý.

Cậu ấy đang ám chỉ tôi sao? Hay là đang nói tôi già vậy?

6

"Không cần căng thẳng đâu, chỉ là kiểm tra đơn giản, xem tình trạng răng của chị thế nào thôi."

"Ừ." Nghe cậu ấy nói vậy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, trái tim lo lắng cũng dần ổn định lại.

Quả thực giống như lời cậu ấy nói, chỉ chụp phim rồi bác sĩ dặn dò một vài điều cần chú ý.

Chỉ là... ánh mắt bác sĩ nha khoa nhìn tôi có hơi kỳ quái.

"Chờ viêm bớt, em cùng chị đến nhổ."

"Ừ."

"Thế này mà cũng sợ à?"

Tôi cười ha ha: "Cũng không đến mức đấy."

Thật ra chân tôi sắp nhũn ra rồi.

Về đến nhà, tôi nhìn thấy em trai đang đứng ngoài ban công, vẻ mặt có chút kỳ lạ.

"Chị, từ khi nào chị lại thân với Phương Thời Mộ vậy?"

"Hả??" Tôi ngơ ngác.

"Em thấy chị bước xuống từ xe cậu ta."

Tôi đặt túi xách xuống, thuận miệng nói: "Ôi dào, hai đứa không phải bạn à? Chị lại là chị của em, như vậy thì thân thôi."

"Chị đừng có mà thân thiết với cậu ta quá, em sợ chị thích cậu ta mất." Em trai tôi xích lại gần, hạ giọng nói: "Cậu ta ấy, trong trường được nhiều cô gái theo đuổi lắm, đào hoa lắm đó."

Tôi sững sờ.

"Không được đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài." Tôi giả vờ tức giận, đ.ấ.m nó một cái, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu.

"Em đánh giá ngoại hình hồi nào?"

"Không thể chỉ vì cậu ta đẹp trai mà nói cậu ta đào hoa được."

Em trai tôi: "..."

Về phòng rồi, tâm trạng tôi bỗng trở nên tệ hẳn, tất cả là vì những lời em trai nói.

Một người như Phương Thời Mộ, vừa đẹp trai, vừa tinh tế chu đáo, chắc chắn được rất nhiều cô gái yêu thích.

Nghĩ một hồi, tôi lại bước ra khỏi phòng, đi đến trước mặt em trai.

"Gọi chị một tiếng."

"Gọi làm gì?"

"Đừng hỏi nhiều."

"Chị? Chị ơi!"

Không đúng cảm giác này, cũng chẳng đúng tông giọng.

Không khiến tôi rung động như khi Phương Thời Mộ gọi "chị".

Em trai tôi bèn bóp cổ họng giả giọng, kêu một tiếng: "Chệ ơi chệ!!"

"Biến đi!" Tôi tát cho nó một cái.

Nó kêu oai oái: "Làm gì vậy! Chị kỳ lạ thật đấy, không lẽ ra ngoài nhận bừa em trai rồi hả?"

"Em không đồng ý! Không cho phép!"

Tôi đóng sầm cửa lại, chặn đứng âm thanh ồn ào bên ngoài.

Hỏng rồi, tôi nhận ra mình thực sự có tình cảm khó nói với Phương Thời Mộ mất rồi.

Nghĩ đến hôm đó, khi cậu ấy đứng trong bếp nhà tôi, chiếc áo phông trắng đơn giản khoác lên người lại toát ra vẻ thanh xuân rực rỡ. Đôi mắt trong veo, sáng ngời như phủ một lớp sương mờ, chỉ một cái nhìn thoáng qua thôi cũng đủ làm tim tôi loạn nhịp.

Chưa kể đến hôm nay, cậu ấy dịu dàng căn dặn tôi, thực sự rất khó để không rung động.

Tôi không dám thể hiện rõ ràng rằng mình thích cậu ấy, sợ bị phát hiện. Lỡ như cậu ấy không có cảm giác với tôi, chẳng phải tôi sẽ trở thành trò cười sao?

Nếu trẻ hơn vài tuổi, có khi tôi đã bất chấp mà tiến tới rồi.
 
Nhiều Khi Làm Chị Cũng Thích Lắm
Chương 4



7

Hôm nhổ răng, vẫn là Phương Thời Mộ đưa tôi đi.

Trước đó, tôi nhất quyết đòi đi ăn lẩu.

Cậu ấy không phản đối, còn cười bảo: "Khổ cho chị rồi, mấy ngày tới phải kiêng khem đủ thứ đấy."

Dù chỉ là lẩu thanh đạm, tôi vẫn ăn rất ngon, cố gắng nhét đầy bụng.

"Chị ăn chậm thôi." Phương Thời Mộ không ăn nhiều lắm, cậu ấy vừa nhúng đồ ăn vào nồi, vừa nướng thịt.

"Cậu không ăn chút nào sao?"

Nghe vậy, cậu ấy ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó dừng lại ở miếng thịt tôi vừa gói bằng rau xà lách.

Khóe môi cậu ấy hơi nhếch lên: "Được thôi, em có thể thử miếng thịt trong tay chị không?"

"Á..."

Tôi liếc nhìn vỉ nướng, thịt mới đặt lên vẫn chưa chín.

Không phải tôi tiếc, chỉ là hành động này quá mức mờ ám.

Nhưng đã hỏi rồi, mà thịt cũng do cậu ấy nướng, không có lý do gì mà không cho cả.

Dưới ánh mắt chăm chú của cậu ấy, tôi đưa miếng thịt đến gần, căng thẳng đến mức đổ mồ hôi.

Cậu ấy cúi xuống, hé môi cắn lấy, chậm rãi thưởng thức.

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ hồng của cậu ấy, vô thức nuốt nước bọt.

Kết quả, bị cậu ấy bắt gặp.

"Thế nào? Ngon không?" Tôi vội rụt tay về, cố gắng che giấu sự xấu hổ.

Khoảnh khắc cậu ấy cúi đầu cười, tôi cảm thấy mình như miếng thịt trên vỉ nướng, chưa kịp chín đã bị hành hạ đến rã rời.

Tôi im lặng, tiếp tục ăn món của mình, nhưng vẫn vô thức gắp thêm vài miếng thịt vào đĩa của cậu ấy.

"Chị không cần gắp cho em nữa, cứ ăn đi, lát nữa em sẽ nướng." Cậu ấy nhẹ nhàng nói.

Từ lúc đút cậu ấy ăn, tôi cứ căng thẳng mãi.

Thật không thể tin nổi, tôi lại có thể hồi hộp chỉ vì một đàn em.

"Chị chỉ cần ăn thôi."

"Chị không ăn nổi nhiều vậy đâu, hơn nữa đây là buffet mà, cậu mà không ăn sẽ lỗ lắm."

Cậu ấy chỉ cười, lại gắp thêm một miếng thịt đã nướng chín cho tôi.

Được rồi, thế thì tôi sẽ ăn luôn cả phần của cậu ấy vậy.

"Thời Mộ, đúng là cậu rồi!"

Một giọng nói vui mừng vang lên phía trên.

Một cô gái đứng trước mặt chúng tôi.

Sau đó, cô ấy không chút khách sáo, ngồi xuống ngay bên cạnh Phương Thời Mộ.

Tay tôi đang gắp thức ăn cũng khựng lại, nhìn cô ấy tươi cười tự giới thiệu:

"Chào chị, em là Triệu Ý Nhiên."

"Chào em."

Từ lúc cô ấy ngồi xuống, bàn ăn của chúng tôi bỗng trở nên náo nhiệt hơn hẳn.

"Tớ ngồi bên kia với bạn, vừa rồi còn tưởng mình nhìn nhầm."

"Thời Mộ, cậu nướng thịt giỏi thật đấy, thơm quá đi mất!" Triệu Ý Nhiên trông có vẻ rất hứng thú.

Cô ấy có vẻ ngoài ngọt ngào, khi cười, đôi mắt cong cong, rất dễ gây thiện cảm.

Ghế ngồi khá nhỏ, bọn họ ngồi rất gần nhau, khiến mắt tôi vô thức đau nhói.

Tôi càng thêm im lặng, chỉ cắm cúi ăn.

Đến khi không thể ăn nổi nữa, tôi nói: "Chị no rồi."

Phương Thời Mộ nhìn tôi một cái: "Em đi vệ sinh một lát."

Chỉ còn lại tôi và Triệu Ý Nhiên.

Bất ngờ, cô ấy hỏi: "Chị ơi, hai người đang hẹn hò à?"

Suýt chút nữa tôi phun cả đồ uống ra ngoài.

"Không... không có." Tôi vội lau miệng.

"Vậy à." Cô ấy có vẻ hơi tiếc nuối, rồi nói bằng giọng đầy ngưỡng mộ, "Thời Mộ là một người rất tốt, học giỏi, lại đẹp trai, cậu ấy hình như làm gì cũng giỏi..."

Cô ấy nói gì nữa, tôi không nghe rõ.

Sau đó, tôi lặng lẽ theo Phương Thời Mộ ra bãi đỗ xe, cậu ấy vừa nhìn đã nhận ra tâm trạng tôi không tốt, thấp giọng hỏi: "Sao thế?"

Sao à? Chắc là đang ghen.

Nhưng tôi không thể nói ra, chỉ bực bội đáp: "Ăn no quá thôi."

"Không giống lắm."

Nhìn thấy nụ cười thoáng hiện trên khóe môi cậu ấy, tôi chán nản thở dài, bây giờ tôi nào có tư cách để ghen chứ.

Lần nữa gặp bác sĩ nhổ răng, tôi cố gắng kìm lại bản năng muốn lùi bước.

Bác sĩ đeo khẩu trang, liếc nhìn Phương Thời Mộ bên cạnh tôi, không rõ biểu cảm ra sao.

Tới giờ, tôi vẫn chưa biết rõ mặt bác sĩ trông thế nào.

Nhưng phần lông mày lộ ra sau lớp khẩu trang trông khá đẹp, toát lên vẻ trưởng thành và quyến rũ.

Nằm trên ghế điều trị, ngón chân tôi bắt đầu co giật vì căng thẳng.

"Cô bé, thả lỏng đi nào."

Sau khi gây tê, bác sĩ cầm dụng cụ tiến lại gần.

Tôi sợ đến mức nhắm chặt mắt, theo bản năng muốn nắm chặt thứ gì đó để phân tán sự chú ý, vô tình túm lấy một bàn tay, có vẻ là tay của chị trợ lý.

Cô ấy nhẹ nhàng siết lại, vỗ về tôi như một liều thuốc an thần, khiến tôi dần bình tĩnh hơn, chỉ chú tâm vào bàn tay ấy.

Nhưng mà... tay cô ấy hơi to, ngón tay vừa dài vừa thon, còn có xương, làn da thì mịn màng.

Tôi mải suy nghĩ, đến mức bác sĩ nhắc mấy lần: "Xong rồi." Tôi mới hoàn hồn.

Mở mắt ra, tôi nhận ra trong phòng khám có thêm một người, Phương Thời Mộ.

Mà tay chúng tôi vẫn còn đang nắm lấy nhau.

Mãi sau tôi mới chợt nhận ra, chẳng lẽ từ đầu đến giờ tôi nắm nhầm tay cậu ấy?

Một luồng điện chạy dọc từ lòng bàn tay xuống tận tim, tim tôi đập loạn nhịp.
 
Nhiều Khi Làm Chị Cũng Thích Lắm
Chương 5



9

Bác sĩ dặn dò mấy điều cần chú ý, nhưng đầu tôi cứ ù ù, mọi sự tập trung đều đặt vào bàn tay mà Phương Thời Mộ vẫn đang nắm lấy, không buông.

Bác sĩ khẽ ho một tiếng: "Còn muốn lấy răng không? Nếu muốn, tôi sẽ bảo người đi rửa sạch và khử trùng."

Vô tình liếc thấy thứ nằm trên khay đựng, suýt nữa tôi ngất xỉu.

Miệng tôi đang ngậm bông gòn, không nói được gì, chỉ có thể lắc đầu liên tục.

Cuối cùng, bác sĩ nhìn tôi đầy ẩn ý: "Bạn trai của cô bé chu đáo thật đấy, nghe dặn dò còn chăm chú hơn cả cô bé nữa."

Bên tai tôi vang lên tiếng cười khẽ, mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Tôi vội vàng chạy ra ngoài.

Nhưng bàn tay lại bị siết chặt.

Phương Thời Mộ kéo tôi lại, cố nhịn cười nhắc: "Chưa thanh toán kìa."

"À, ừ..." Xấu hổ quá đi mất.

Ra ngoài rồi, tôi không dám nhìn cậu ấy.

Chủ yếu là bây giờ tôi đang ngậm bông gòn, nói chuyện không rõ ràng, chưa kể còn thỉnh thoảng bị rỉ nước miếng ra ngoài, trông cực kỳ mất hình tượng.

Đi được mấy bước, bàn tay bỗng nhiên bị nắm lấy.

"Sao chạy nhanh thế?"

Tất cả sự chú ý của tôi đều đổ dồn vào bàn tay đang nắm chặt lấy mình.

Tay cậu ấy thật lớn, thật dài, bao trọn lấy tay tôi.

"Chị ơi, bàn với chị chuyện này nè." Phương Thời Mộ cúi xuống, chậm rãi tiến lại gần tôi, khóe môi hơi cong lên.

Tôi nín thở.

"Cuối tuần sau là sinh nhật em, chị có thể đến không?"

Nụ cười của cậu ấy thật sự quá đỗi thu hút.

Tôi chẳng có lý do gì để từ chối cả.

Chỉ cần nghĩ đến việc cuối tuần sau là sinh nhật Phương Thời Mộ, tôi đã vui đến mức muốn bay lên trời, đi làm cũng tràn đầy động lực.

Tôi phải làm việc chăm chỉ để nuôi em trai chứ!

Ngay cả đứa em trai lúc nào cũng thờ ơ với tôi, chỉ quan tâm đến tiền của tôi cũng nhận ra điều khác thường.

Nó lê dép từ trong phòng ra, nhìn tôi đang vui vẻ ngân nga hát ở cửa ra vào với ánh mắt nghi ngờ.

"Chị, dạo này trông chị rạng rỡ ghê, có chuyện gì vui à? Được thăng chức tăng lương sao?"

Nói rồi, ánh mắt nó trượt xuống, nhìn thấy túi xách trên tay tôi.

Đó là chiến lợi phẩm tôi càn quét được ở trung tâm thương mại, nhằm giúp tôi tỏa sáng trong bữa tiệc sinh nhật của Phương Thời Mộ.

"Chị lại mua đồ linh tinh! Rõ ràng đã xinh lắm rồi, còn ăn diện đẹp thế này nữa, có để cho người ta sống không đây?!"

Em trai tôi mà nói lời dễ nghe thì chắc chắn là có ý đồ.

"Không được! Để tránh chị tiêu tiền bậy bạ, chị phải đưa tiền cho em giữ hộ!" Nó chìa tay ra trước mặt tôi, hùng hồn tuyên bố.

"Nằm mơ đi, có tin ngay bây giờ chị cho mày ăn gậy không?"

Đến trước cửa phòng, tôi chợt nhớ ra gì đó, lại quay trở lại.

"Chị kiếm cho em một ông anh rể nhé?”

"Nhỏ tuổi hơn em đó."

Mặt nó lập tức biến sắc: "Không được, em không đồng ý!"

"Còn cần em đồng ý sao?"

"Không phải em nói chị, nhưng với trí thông minh và ngoại hình này của chị, thì kiếm đâu ra bạn trai hả?"

Một giây trước còn khen tôi xinh đẹp, giây sau đã nói tôi xấu.

Quả nhiên lời mật ngọt của đàn ông không bao giờ đáng tin mà!

Đứa em trai này có thể đem đi đổi cái khác được không?

"Thôi, thôi, biến đi."

"Chị, có phải chị đang fall in love không? Là thằng nào?!”

"Để em kiểm tra cho chị, chị đừng có bị lừa đấy.”

"Mấy người như chị dễ bị lừa nhất, đến lúc khóc lóc thì em cũng không giúp đâu nhé."

Nó lẽo đẽo theo sau tôi, lải nhải không ngừng.

Rầm! Tôi đóng sập cửa.

Ngoài cửa lập tức vang lên tiếng r*n r* thảm thiết.

"Giết em ruột à? Mũi em sắp bị chị đập bẹp rồi, đền tiền thuốc men đi!"

Tôi thật sự mắc nợ nó mà, cái gì cũng dính đến tiền, đúng là hám tiền.

Dạo gần đây cứ suốt ngày đòi tiền tôi, trông có vẻ thiếu tiền lắm, không biết dùng vào việc gì.

Mà thôi, mặc kệ nó vậy.

10

Đêm trước sinh nhật của Phương Thời Mộ, tôi bị mất ngủ, ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau.

Tôi vội vàng bật dậy trang điểm, xách quà rồi lên đường.

Chết tiệt! Thằng em tôi lấy xe đi mất rồi, người nghèo như tôi chỉ có thể cắn răng bắt taxi.

Khi tôi đến nơi thì đã hai tiếng trôi qua.

Vừa mở cửa ra, mọi người trong phòng đều sững sờ.

Tôi đoán chắc là họ bị nhan sắc của tôi làm cho kinh ngạc, bởi vì tôi nghe thấy họ bàn tán.

"Đây là chị gái của Diệp Tào sao?"

"Đẹp quá vậy!"

"Wow, chị gái s.e.x.y ghê!"

"Sớm biết thế này, tôi đã ăn diện bảnh bao một chút rồi."

Kết quả là em trai tôi…

"Chị, chị mặc cái gì vậy? Xấu c.h.ế.t đi được!"

Cái tôi mặc chính là sự tự tin và vẻ đẹp, thằng nhóc này thì biết cái gì chứ.

Tôi đảo mắt nhìn quanh, không thấy Phương Thời Mộ đâu, sắc mặt lập tức ỉu xìu.

Tôi ăn diện lộng lẫy như thế này là để cưa cẩm cậu ấy cơ mà.

Vậy mà chính chủ lại không có ở đây.
 
Nhiều Khi Làm Chị Cũng Thích Lắm
Chương 6



Vừa ngồi xuống, một chiếc áo khoác nhẹ nhàng phủ lên đùi tôi.

Phương Thời Mộ không biết từ lúc nào đã xuất hiện, trên tay cầm theo một lon nước đưa cho tôi.

"Chị rất xinh đẹp."

Giọng cậu ấy nhẹ nhàng, nhẹ đến mức chỉ có hai chúng tôi nghe thấy, như thể thì thầm sát bên tai tôi.

Không cần soi gương cũng biết, tai tôi chắc chắn đã đỏ ửng lên một nửa rồi.

"Chỉ tạm tạm thôi." Tôi làm bộ kiêu kỳ, dùng ngón út vén tóc ra sau tai, khẽ mỉm cười.

"Chị ơi, có muốn chơi game không?" Có người ghé lại gần rủ rê.

Em trai tôi đang chơi hăng say ở bên kia.

Tôi liếc nhìn Phương Thời Mộ, cậu ấy có vẻ không hứng thú lắm.

Thế là tôi khẽ lắc đầu.

Phương Thời Mộ yên lặng nhìn tôi.

Tôi khẽ hắng giọng, vô thức đưa tay sờ cổ, bỗng nhớ đến một cách thả thính mà tôi từng thấy trên mạng.

Thế là, tôi nói: "Dạo này chị nghiên cứu khá nhiều về xem tướng tay, em có muốn chị xem thử không?"

Cậu ấy nhướng mày.

Tôi nắm lấy bàn tay cậu ấy đang chìa ra trước mặt, bắt đầu nghiêm túc ba hoa một cách vô căn cứ.

"Em xem, đây là đường sinh mệnh, còn đường này là đường tình duyên..."

Ngón tay tôi vẽ từng nét lên lòng bàn tay cậu ấy, tiện thể tranh thủ chạm chút.

Một cậu trai mà da tay còn trắng và mịn hơn tôi nữa, thật bất công mà, huhuhu...

"Ừm." Cậu ấy chống cằm, ánh mắt chăm chú, thỉnh thoảng lại nhẹ giọng đáp lại.

Cậu ấy nghe rất nghiêm túc, khiến tôi có cảm giác như mình thật sự biết xem tướng tay chứ không phải đang bịa chuyện.

Ngay khi tôi đang giảng giải say sưa, ngón tay đột nhiên bị nắm lấy.

Giống như bị điện giật tê cứng, tôi đờ người mất hai giây.

Cố gắng rút tay về nhưng không thành, tôi ngước lên, dùng ánh mắt dò hỏi người trước mặt.

Phương Thời Mộ khẽ cười: "Tay chị nhỏ thật."

Đầu ngón tay cậu ấy chậm rãi lướt qua lòng bàn tay tôi, tò mò hỏi: "Đường tình duyên của chị là đường này sao?"

Bùm! Não tôi lập tức trống rỗng.

Vội vàng giật tay lại.

Không khí trở nên có chút kỳ lạ.

11

Bị thả thính ngược thay vì tán tỉnh thành công.

Tôi cố giữ bình tĩnh, uống liền hai ngụm nước.

May mà lúc này, có vài cô gái kéo tôi sang trò chuyện.

Trong đó có cả Triệu Ý Nhiên, người mà tôi từng gặp một lần.

Vừa nhập hội, tôi lập tức trở thành "chị gái tâm lý" bất đắc dĩ, bị lôi vào một loạt câu chuyện tám nhảm nhí.

Không ổn rồi, uống nước nhiều quá, tôi cần đi vệ sinh.

Lúc đi ngang qua bếp, tôi thấy Phương Thời Mộ đang ở đó một mình.

Chân tôi đổi hướng, bước vào, giả vờ tìm nước uống.

Cậu ấy trông có vẻ hơi mệt và hơi say.

"Em uống rượu à?"

"Ừm."

Cậu ấy đứng trong luồng ánh sáng hắt qua cửa sổ, cả người như ánh nắng rực rỡ, vừa lười biếng vừa chói lóa.

Thế là, tôi bị ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Có muốn dựa vào không?"

Có vẻ cậu ấy không nghe rõ, chỉ khẽ "Hử?" một tiếng.

Tôi tiến lên một bước: "Chị cho em mượn vai tựa này?"

Tôi điên rồi chắc.

Cậu ấy cúi đầu bật cười, rồi thuận thế tựa vào vai tôi.

Bên trái chợt nặng xuống, nửa người tôi tê rần.

Trước giờ chưa từng có chàng trai nào lại gần tôi đến vậy.

Tôi có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của cậu ấy như những chú kiến bò ngang qua cổ tôi, để lại cảm giác tê tê như bị lửa đốt.

Tim tôi đập thình thịch.

Không được, không thể để cậu ấy phát hiện!

Nín thở!

Hít vào, thở ra thật cẩn thận, sợ làm kinh động "con bướm hoa" đang tựa vào vai mình.

Tiếng cười nói bên ngoài truyền qua khe cửa, hòa lẫn với không khí mờ ám trong gian bếp, như những tia lửa sắp thiêu đốt tôi đến tận cùng.

Cuối cùng, tôi lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngọt ngào này.

"Sao em lại ở đây một mình?"

Tôi nghe cậu ấy đáp: "Bọn họ ồn quá, đầu hơi choáng."

Người choáng phải là tôi mới đúng, tôi sắp không thở nổi rồi!

Tôi len lén nghiêng đầu nhìn cậu ấy, nhưng ngay giây tiếp theo, lại chạm phải ánh mắt của cậu ấy khi cậu khẽ nhấc mi lên.

"Chị đang nhìn gì thế?"

Tôi mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp, đáp tỉnh bơ: "Lông mi em dài thật đấy, chị đang đếm xem có bao nhiêu sợi."

Cậu ấy nhúc nhích, bật cười khẽ: "Vậy chị lại gần chút đi, nhìn cho rõ hơn."

Cậu ấy cười, hàng mi khẽ rung, như đang quét nhẹ lên tim tôi.

Tôi hoảng hốt quay đầu đi, kết quả lại thấy thằng em tôi đang lảng vảng ngoài cửa, miệng thì réo: "Ai thấy chị tôi đâu không?"

!!

Tôi vô thức đẩy mạnh người đang đè lên mình.

Một tiếng rên khẽ.

Tôi thấy Phương Thời Mộ ôm eo, tựa vào một bên với vẻ mặt đau đớn.

"Xin... xin lỗi..."

Xong rồi, tôi làm đau eo cậu ấy mất rồi.

"Cậu không sao chứ..."

Cậu ấy điều chỉnh hơi thở, liếc nhìn tôi, có chút buồn cười nhưng cũng bất đắc dĩ: "Chưa phế."

Cậu ấy liếc ra ngoài cửa, cười đầy ẩn ý: "Chị à, chị căng thẳng cái gì thế? Không biết còn tưởng chúng ta đang làm chuyện xấu."

Nụ cười kia như đang xác nhận rằng chúng tôi thật sự đang làm chuyện xấu.

Tôi chột dạ, buột miệng nói: "Tôi không căng thẳng, tôi là... buồn đi vệ sinh."

Nói xong, tôi chạy biến.

Buồn thật, mà mất mặt cũng thật.
 
Nhiều Khi Làm Chị Cũng Thích Lắm
Chương 7



12

Tôi làm gì mà lại nói là buồn đi vệ sinh chứ!

Dù đúng là buồn thật.

Lê lết trong nhà vệ sinh mười phút rồi đi ra, tôi tìm kiếm bóng dáng Phương Thời Mộ.

Tôi thấy cậu ấy đang ngồi với Triệu Ý Nhiên.

Hai người như đang thì thầm với nhau, khoảng cách cực kỳ gần.

Triệu Ý Nhiên hình như vừa nói gì đó, cười ngọt ngào, Phương Thời Mộ còn thân thiết gõ nhẹ lên đầu cô ấy.

Tôi: ...

Ghen nổ đom đóm.

Nghĩ đến những lời Triệu Ý Nhiên nói, tôi không kìm được mà liên tưởng đến Phương Thời Mộ.

Vậy người cô ấy thích là cậu ta sao?

Nhìn lại dáng vẻ thân mật của họ, tâm trạng tôi như rơi thẳng từ trên cao xuống tận đáy vực, tệ hết chỗ nói.

Tôi quay người bỏ đi.

Tìm một chỗ trống bên cạnh em trai ngồi xuống, ủ rũ nhìn bọn họ chơi bài.

"Chờ đến lúc mặt trời lặn mà cậu vẫn chưa đánh bài, cậu là rùa đấy à?" Em trai tôi bực dọc mắng.

"Sao nào, tâm trạng không tốt liền trút giận lên tôi? Tôi không những đánh bài chậm mà còn không cho cậu đánh."

Cậu bạn kia đắc ý đánh ra một đôi quân bài Joker.

Qua vài ván, mặt em trai tôi đen sì, không khác gì bãi cứt nó vừa đi lúc nãy.

Tôi hỏi: "Ai chọc mày thế?"

"Bực mình!"

Ồ, thua bài rồi.

Tôi bảo: "Chơi không nổi thì đừng chơi."

Những người khác đồng tình, ồn ào náo nhiệt.

"Đúng đúng, ban đầu còn vui vẻ lắm, tự dưng cậu ấy nổi điên."

"Thôi đừng chơi nữa, để chị chơi thay đi."

Tôi nhìn về phía hai người kia, ngáp dài, rồi dựa vào sofa.

Thôi kệ, người còn chưa theo đuổi được, tôi không có tư cách ghen.

"Không đâu, chị buồn ngủ rồi."

Tôi phất tay, định chợp mắt.

Ánh mắt lại vô thức liếc sang phía hai người kia.

Đang nói gì mà mặt cô gái nhỏ đỏ bừng vậy chứ?

Nghĩ đến cảnh trong bếp lúc nãy, tôi có hơi giận, vừa mới trêu chị xong, quay đầu đã đi thả thính em gái, có thể chuyên tâm một chút không hả?

Thôi, không thấy thì đỡ bực.

Nhưng vừa nhắm mắt, đầu óc tôi lại toàn hình bóng Phương Thời Mộ.

13

Khi tôi tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng tối lờ mờ.

Trên người còn đắp một tấm chăn nhỏ.

Vừa ra khỏi phòng, tôi liền chạm mặt Triệu Ý Nhiên.

Cô ấy như thể không nhìn thấy tôi, lướt qua vai mà đi.

Tôi đứng đó, nhìn theo bóng lưng cô ấy chạy xuống cầu thang.

Sau lưng vang lên giọng Phương Thời Mộ.

"Tỉnh rồi à."

Tôi sững người mấy giây, đầu óc còn hơi lơ mơ.

Ánh mắt tôi dừng lại trên bàn tay cậu đang đặt ở tay nắm cửa.

Cậu ấy vừa từ trong căn phòng đó đi ra sao?

Hình ảnh khuôn mặt đỏ bừng của Triệu Ý Nhiên lóe lên trong đầu tôi.

Một cảnh tượng không hay ho gì chợt hiện lên, tim tôi như bị ai đó nện mạnh một cú, vậy là bọn họ...

Cậu ấy mỉm cười với tôi: "Đi ăn cơm thôi."

Tôi lập tức mất sạch hứng thú, cơm không muốn ăn, cũng chẳng muốn ở lại đây.

"Tôi có việc, phải đi rồi."

Nụ cười của cậu cứng lại.

"Chị không vui à?"

Cậu quan sát sắc mặt tôi, hỏi: "Em làm chị giận sao?"

Nhìn thấu tim gan tôi luôn rồi.

Tôi cứng miệng, phủ nhận: "Không có."

Cậu đưa tay về phía tôi, tôi theo phản xạ né tránh.

Đầu ngón tay cậu ấy lướt qua da tôi, nhẹ nhàng kéo một cái, chỉnh lại dây áo trễ xuống giúp tôi, giọng buồn buồn: "Không có thật sao? Vậy tại sao chị không để ý đến em?"

"Vừa mới ngủ dậy, tôi bị quáng." Tôi bịa bừa một cái cớ.

Cậu ấy im lặng nhìn tôi.

Không chịu nổi ánh mắt ấy, tôi kéo cửa bỏ đi.

Biết tôi định về, mọi người bắt đầu khuyên tôi ở lại.

"Chị ơi, ăn xong rồi đi mà, toàn bộ là Thời Mộ nấu đấy."

"Tối còn có tăng 2 nữa, chị không tham gia sao?"

"Thiếu chị, bọn em hết hứng chơi rồi."

Chỉ có em trai tôi là muốn đuổi tôi đi, cứ như sợ tôi phá đám nó.

"Chị, chị về sớm đi, mẹ mà lo thì sao."

Tôi: "..."

Phương Thời Mộ đứng giữa bọn họ, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.

Thôi vậy.

Tôi bắt xe, vừa mới ngồi xuống, cửa xe bên kia mở ra.

Phương Thời Mộ chui vào.

"Em đưa chị về."

Tôi không nói gì, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Suốt quãng đường chẳng ai lên tiếng.

Nhưng tôi biết cậu đang nhìn tôi.

Tôi cứng cả cổ, quyết tâm chỉ quay lưng cho cậu xem.

Xuống xe.

Cậu ấy ngoan ngoãn đi theo sau.

Mãi đến lúc tôi sắp bước vào thang máy, cậu mới kéo tay tôi lại.

"Hôm nay chị đến, em thật sự rất vui."

."Ừ."

"Quà em mở rồi, là thứ em vẫn luôn muốn có."

"Cậu thích là được."

Cậu ấy trầm ngâm vài giây, "Chị thực sự không giận em sao?"

Tôi thử rút tay ra, nhưng cậu lại siết chặt hơn.

"Không giận."

"Vậy nói với em một câu đi."

"Nói gì?"

Cậu nhẹ nhàng gọi tên tôi: "Chị còn chưa chúc em sinh nhật vui vẻ."

Ánh mắt mong chờ, y hệt con cún nhỏ bị ghẻ lạnh.

Rõ ràng là tôi đang giận dỗi cơ mà.

Biểu cảm tôi hơi d.a.o động, trong lòng thở dài một hơi.

Rốt cuộc là tôi đang tức cái gì chứ?
 
Nhiều Khi Làm Chị Cũng Thích Lắm
Chương 8



Thực ra tôi giận bản thân nhiều hơn.

Tự tin đến đây, vậy mà chỉ vì thấy cậu nói chuyện với cô gái khác liền chùn bước, chỉ muốn lập tức bỏ đi.

Đồ nhát chết.

"Chúc cậu sinh nhật vui vẻ." Giọng tôi cứng nhắc.

"Nghe qua thì quá là miễn cưỡng."

"Vậy cậu còn muốn thế nào?"

Nói xong, tôi lập tức bước nhanh vào thang máy, mãi đến khi cửa gần đóng lại mới dám ngẩng đầu, lướt mắt nhìn cậu ấy một cái.

Chỉ sợ ở lại thêm một giây, trái tim tôi sẽ lung lay mất.

14

Tối đó tôi trằn trọc không ngủ được.

Nhớ lại những lời em trai nói, Phương Thời Mộ là kẻ đào hoa.

Chết tiệt, lần đầu thích một người, lại chọn sai, thích nhầm tra nam.

Thất tình thật đáng sợ.

Không đùa đâu, tôi mất ngủ cả đêm, còn nổi mụn nữa.

Vậy nên, đừng yêu đương làm gì.

Nhưng mà... huhu, tôi còn chưa kịp yêu mà đã tan nát cõi lòng, uống nước thôi cũng thấy rò rỉ.

Cũng may còn kịp dừng lại.

Cho tôi vài ngày, tôi sẽ trở lại là Diệp Tử tràn đầy năng lượng.

Khác hẳn với sự im lặng của tôi, em trai tôi suốt ngày ôm điện thoại cười hớn hở.

Tâm trạng tệ, nhìn cái gì cũng ngứa mắt.

Tôi ném điều khiển lên bàn trà cái "cộp".

Nó nhìn tôi đầy bất mãn: "Chị làm gì vậy? Sao mặt như đ.í.t nồi thế, em đâu có nợ tiền chị."

Vài giây sau.

Nó nói: "Không phải chị bảo sẽ dẫn anh rể về cho em xem sao? Bóng ma cũng không thấy đâu."

Bừng tỉnh ngộ, nó chạm tay lên cằm, chậc lưỡi: "Đáng thương quá, em đã khuyên rồi mà, bị người ta đá rồi chứ gì? Không chịu nghe, giờ đau lòng rồi hả?"

"Người chị chọn không đáng tin chút nào."

Tôi cố nhịn không đánh nó, hừ lạnh: "Đúng đúng đúng, chỉ có mày đáng tin thôi, thế sao không thấy cô gái nào theo đuổi mày vậy?"

"Ai bảo không có? Đây này, vừa có người hẹn em đi chơi." Nó đắc ý lắc lắc điện thoại.

"Không như ai đó, chắc là tìm nhầm anh rể giả rồi."

"Im ngay!" Tôi vớ lấy cái gối ném qua, hằm hằm đe dọa, "Cẩn thận tháng này không có tiền tiêu vặt đấy!"

Thằng nhóc lập tức xuống nước.

"Đừng mà chị, em sai rồi, không nên chế giễu chị là cẩu độc thân." Nó ghé sát lại, nịnh nọt, "Thế này đi, em trai thân yêu của chị sẽ tìm cho chị một người bạn trai."

"Tìm cái đầu mày! Mày, ngay, lập tức, câm miệng!"

"Rõ!"

15

Dù không đáng tin, nhưng em trai tôi đúng là người hành động.

Nó thực sự giới thiệu một chàng trai cho tôi.

Lại là cậu em nào đây?

Vậy mà tôi vừa ngồi vào bàn trong nhà hàng, đối diện lại là một người đàn ông đeo kính gọng vàng, trông có vẻ trí thức.

Đang suy nghĩ xem nên mở lời thế nào, điện thoại bỗng nhảy lên một tin nhắn.

Em trai tôi gửi: "Đây là thầy Lý, có phải rất phong độ không? Có phải mẫu người chị thích không? Chị đừng làm em mất mặt đấy."

Tôi trưng ra biểu cảm hoảng hốt: "Thầy, thầy Lý?"

Phải biết rằng từ nhỏ tôi đã luôn kính sợ giáo viên, em trai tôi đúng là nắm chắc điểm yếu này của tôi.

"Tôi tên Lý Phạm." Đối phương mỉm cười, trông rất ôn hòa.

"Diệp Tào vẫn chưa đến sao?" Anh ấy hỏi.

Tôi sững người một chút, lập tức hiểu ra chuyện gì đang diễn ra.

Được lắm, hóa ra em trai tôi lừa thầy giáo của nó tới gặp tôi, đúng là có bản lĩnh.

"Em trai tôi... đột nhiên không khỏe."

Lý Phạm ra vẻ đã hiểu.

Ai đó mau tới cứu tôi đi.

Tôi giả vờ rất nghiêm túc chọn món.

Cửa nhà hàng bỗng nhiên náo nhiệt, một nhóm nam sinh kéo nhau vào.

Tôi liếc mắt nhìn, sững sờ ngay tại chỗ.

Đây chẳng phải là bạn cùng lớp của em trai tôi sao?

Còn có... Phương Thời Mộ.

Ánh mắt tôi còn chưa kịp thu lại đã chạm thẳng vào cậu ấy.

Vừa thấy tôi, cậu ấy khẽ cong môi cười, nhưng ngay sau đó, khi nhìn đến người đang ngồi đối diện tôi, nụ cười liền biến mất, sắc mặt trầm xuống.

Ánh mắt cậu ấy như đang hỏi tôi điều gì.

Tim tôi hoảng loạn, cả người bỗng dưng lạnh toát.

Nhưng ngay sau đó, tôi lại tự tin ngồi thẳng lưng.

Thì sao chứ, tôi đâu có làm gì sai.

Tôi thấy cậu ấy cười nhạt, quay đầu nói gì đó với nhóm nam sinh kia, rồi cả bọn cùng nhìn về phía tôi.

Tôi vội vàng cúi đầu, lấy tay che mắt.

Lý Phạm hỏi tôi sao thế.

Tôi lắc đầu.

Đến khi tôi ngẩng đầu lên lần nữa, trước mặt đã xuất hiện mấy đôi chân dài thẳng tắp, bên tai vang lên giọng nói rõ ràng.

"Chào thầy Lý."

Tôi!!

"Trùng hợp ghê, chị cũng ở đây à?"

Tôi chỉ có thể nặn ra nụ cười gượng gạo.

"Thầy ơi, ngồi chung đi, quán hết chỗ rồi."

Ghế bên cạnh bị kéo ra, Phương Thời Mộ ngồi xuống.

Cảm giác áp lực đè nặng, tôi ngồi mà như kim châm đệm.

"Chị đang hẹn hò với thầy Lý sao?" Có người hóng hớt hỏi.

"Không..." Tôi định phủ nhận, nhưng bị chặn ngang.

"Chị đừng ngại, thầy của em tốt lắm."

"Đừng gọi là chị, phải gọi là sư mẫu chứ." Nam sinh kia cười đùa, nhưng ngay sau đó, ghế của cậu ta bị đá mạnh một cái.
 
Nhiều Khi Làm Chị Cũng Thích Lắm
Chương 9



Phương Thời Mộ từ lúc ngồi xuống vẫn không lên tiếng, lúc này bỗng lạnh nhạt cười: "Nhiều chuyện quá nhỉ, có muốn hát một bài không?"

Nam sinh lập tức im lặng, ngồi ngay ngắn lại.

Lúc gắp đồ ăn, tôi cố tình tránh đụng vào cậu ấy, nhưng không may, không dưới năm lần, mu bàn tay tôi chạm vào ngón tay cậu ấy, khiến tôi căng thẳng đến mức muốn co quắp ngón chân.

Nhìn cậu ấy, vẻ mặt vẫn bình thản như nước.

16

Tôi nên cảm ơn họ đã tham gia, nhờ vậy mà bữa ăn này không quá gượng gạo.

"Còn sớm, đi xem phim đi." Ăn xong, Lý Phạm nhìn tôi đề nghị.

Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, tôi cứng nhắc gật đầu.

"Chúng ta cũng đi đi, xem gì nhỉ?"

"Xem ‘chúng ta nắm tay Nhé’, hay là ‘bởi vì yêu’?"

Bọn họ đúng là biết cách hùa theo.

Tôi nhức cả đầu.

"Mấy đứa nhóc này, lo mà về học hành cho tử tế đi."

"Nhóc?" Phương Thời Mộ bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt lướt nhẹ qua tôi.

Nội dung phim là gì, tôi hoàn toàn không biết, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến ánh mắt cuối cùng của Phương Thời Mộ.

Giận sao? Thất vọng ư?

Mắt tôi dừng lại trên màn hình, lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Nam chính không đẹp trai bằng Phương Thời Mộ, tay cũng không dài đẹp bằng cậu ấy...

Phiền c.h.ế.t mất, nghĩ đến cậu ấy làm gì chứ.

Phải tập trung xem phim, dù sao cũng tốn tiền rồi.

Lý Phạm có lẽ nhận ra tôi không tập trung, sau khi xem xong liền đưa tôi về tận nhà.

Nói lời tạm biệt với anh ấy xong, tôi vừa xoay người thì đã thấy một bóng người đứng trong hành lang, suýt nữa thì giật mình nhảy dựng lên.

"Sao cậu lại ở đây?"

"Chơi với thầy Lý vui lắm hả? Giờ này mới về?"

Ánh mắt cậu lạnh lẽo, chẳng có chút cảm xúc nào.

Tôi không đáp, cậu ấy lại hỏi tiếp: "Chị thích thầy ấy à?"

Tôi thích ai thì liên quan gì đến cậu?

"Cần gì cậu lo."

Nói xong, tôi mới nhận ra giọng mình có hơi nặng.

Quả nhiên, ánh mắt cậu ấy trầm xuống, thoáng vẻ mất mát.

"Chị, sao chị thay đổi từng ngày vậy?"

"Tôi làm sao?"

"Vài ngày trước còn muốn theo đuổi em, hôm nay đã hẹn hò với người đàn ông khác."

Tôi nghẹn lời. Tôi thể hiện rõ vậy sao?

Tôi cũng chỉ thử theo đuổi một chút thôi, không theo đuổi được thì bỏ, vậy thôi.

"Giờ cậu mới biết à? Tôi vốn dĩ như vậy." Tôi hờ hững đáp.

"Ít nhất chị cũng nên có đầu có đuôi, đừng cho tôi hy vọng."

Tôi cau mày: "Tôi cho cậu hy vọng lúc nào? Từ đầu đến cuối, thái độ của tôi với cậu chẳng khác gì với em trai tôi cả."

"Giống em trai chị?"

"Chẳng lẽ không phải? Nếu có gì khiến cậu hiểu lầm, tôi xin lỗi."

Tôi dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Tôi rất bận, không có thời gian ứng phó người khác. Nhưng nếu cậu muốn tìm em trai tôi chơi thì cứ tự nhiên."

Cậu mím chặt môi, nhìn tôi chằm chằm: "Chị, em chơi không lại chị."

Rốt cuộc là ai chơi không lại ai?

Nghĩ đến ngày hôm đó, Triệu Ý Nhiên bước ra từ phòng cậu ấy, tôi lại thấy bực, mặt lạnh đi: "Cậu lo mà giải quyết chuyện của mình cho xong rồi hãy nói tôi."

Không nhìn cậu ấy thêm lần nào nữa, tôi quay người bỏ đi.

17

Tôi cứ thế mà rời đi, nhưng nghĩ lại, tôi hối hận. Tôi không nên nặng lời với cậu ấy như vậy.

Có phải tôi làm cậu ấy buồn không?

Dù sao cậu ấy cũng từng giúp tôi.

Tôi mở khung chat của cậu ấy lên, định nhắn tin.

Nhưng phải nói gì đây?

Chị đến kỳ, tâm trạng không tốt, cậu đừng để bụng những lời chị nói?

Dạo này sao không qua nhà chị chơi? Haha, lần trước chị hơi nặng lời, đừng giận nhé?

Bực bội vò tóc.

Thôi vậy, dứt khoát thì tốt hơn.

Từ hôm đó, tôi không gặp lại Phương Thời Mộ.

Bỗng dưng nhận ra, giữa tôi và cậu ấy dường như chẳng còn lý do nào để liên lạc.

Trong lòng thoáng buồn man mác.

Tin tức về cậu ấy, tôi chỉ có thể nghe từ miệng em trai mình.

Nó đang chơi game với người khác.

"Phương Thời Mộ dạo này bị gì thế? Cứ chống đối thầy Lý, trong giờ học còn cãi lại, đúng là trâu bò."

"Tốt nhất bọn mày đừng chọc vào cậu ấy."

Tôi hơi hoang mang, thậm chí buồn cười mà nghĩ… chẳng lẽ là vì tôi?

Lắc lắc đầu, cố gắng gạt phăng cái suy nghĩ vớ vẩn đó đi.

"Bọn mày mau gọi Phương Thời Mộ vào chơi, không có cậu ấy thì không thắng nổi đâu." Em trai tôi than thở.

Nó thua đến phát cáu.

Khoảng năm phút sau…

Nó vỗ đùi, phấn khích: "Cuối cùng cũng vào rồi!"

Sau đó, tôi nghe được giọng nói trầm thấp truyền qua màn hình.

"Theo tôi."

Chỉ vỏn vẹn hai chữ mà tim tôi đập rộn ràng.

Đấy, tôi lại nghĩ về cậu ấy rồi.

Ván đấu lật kèo.

Lũ nhóc hoan hô.

Liên tục thắng mấy trận, tâm trạng em trai tôi tốt đến mức mở chế độ nói nhiều.

"Phương Thời Mộ, cậu không có ở đây, tụi tui thua thảm lắm."

"Còn nữa, dạo này cậu sao thế? Cái gì cũng không vừa mắt, tâm trạng tệ lắm hả?"

Giọng Phương Thời Mộ bên kia lạnh nhạt: "Không vừa mắt cậu đấy."

Em trai tôi lập tức im re, quay đầu lại thấy tôi đang ngồi sát bên nó.
 
Back
Top Bottom