Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhiếp Chính Vương Vô Sỉ - Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Nhiếp Chính Vương Vô Sỉ - Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm
Chương 10: Chương 10



Ta bỗng chốc như rơi xuống hầm băng.

Cảnh Hành lần này bị thương rất nặng.

Lưỡi đao cắm sâu vào xương vai rồi lại bị rút ra, đại phu nói, chàng còn uống rượu, gắng gượng cưỡi ngựa về phủ, trên đường xóc nảy, vết thương càng bị rách toạc, m.á.u thịt lẫn lộn.

Suốt ba ngày, Cảnh Hành cứ mê man rồi lại tỉnh, vật lộn trong cơn đau.

Ta luôn túc trực bên giường chàng, ngay cả đại phu nhìn thấy cũng vô cùng cảm động: "Tấm lòng Vương phi dành cho Vương gia thật là trời đất chứng giám."

Ta cười gượng: "Chỉ là không muốn bị chôn theo thôi."

Đại phu thấy sắc mặt ta không tốt, không dám nói thêm gì nữa.

Ta không phải chưa từng xem những cuốn thoại bản diễm tình, cũng biết hai chữ "thế thân" có ý nghĩa gì.

Nghĩ đến sự thân mật, quấn quýt của Cảnh Hành dành cho ta ngay từ đầu, và tiếng gọi "sư muội" trong cơn mê sảng đêm đó, bỗng cảm thấy sự rung động khó kìm nén trong lòng thật khó xử.

Ngày thứ tư, Cảnh Hành cuối cùng cũng hạ sốt tỉnh lại.

Mấy ngày nằm liệt giường, vết thương trên vai lại bị khoét thêm một mảng thịt, khuôn mặt tuấn tú của chàng giờ đây phủ một lớp trắng bệch không chút huyết sắc.

Cúi đầu nhìn xuống, thật xinh đẹp mà yếu ớt.

Vừa mở mắt ra đã thấy ta, tâm trạng chàng rõ ràng rất tốt: "Vất vả cho Yến Yến đã luôn canh giữ bên ta."

Ta nói giọng châm chọc: "Có gì mà vất vả, chẳng qua là bổn phận của thế thân thôi."

Thấy đôi mắt trong veo của chàng nhìn ta vẻ vô tội, ta cảm thấy n.g.ự.c mình nghẹn lại, quay người bỏ đi: "Ta đi xem thuốc sắc đã được chưa."

Mấy ngày sau đó, giọng điệu ta nói chuyện với Cảnh Hành đều không hề ôn hòa, nhưng ánh mắt chàng nhìn ta vẫn luôn sâu thẳm và bao dung.

Như thể thật sự yêu ta sâu đậm.

Cuối cùng ta không nhịn được nữa, đặt mạnh bát thuốc xuống bàn, lạnh lùng nói:

"Nếu chàng đã yêu sư muội chàng sâu đậm như vậy, thì nên nghĩ cách cưới nàng ấy. Chứ không phải cưới ta, giả vờ có tình cảm với ta, rồi ngày ngày đối diện với ta lại âm thầm tưởng nhớ đến nàng ấy."

Cảnh Hành ngạc nhiên nhìn ta.

Ta thở dài một hơi: "Chàng không ngờ rằng ta đã phát hiện ra chuyện này từ lâu rồi sao? Cảnh Hành, ngày hôm đó chàng hôn mê gọi tên sư muội chàng, đã sớm bộc lộ tâm ý thực sự của chàng rồi, không cần phải diễn kịch trước mặt ta nữa."

Chàng vốn đang dựa vào đầu giường, vẻ mặt còn chút mệt mỏi, nhưng nghe thấy lời này, lại hơi nghiêng đầu sang một bên, che miệng cười.

Cử động mạnh quá, có lẽ đã động đến vết thương chưa lành trên vai, sắc mặt Cảnh Hành hơi tái đi, nhưng ánh mắt lại long lanh, có một vẻ đẹp rực rỡ đến chói mắt.

Cười xong, chàng mới nghiêm mặt nói: "Đúng vậy, ta quả thật có một sư muội."

Hừ, không diễn được nữa rồi chứ gì.

"Nàng ấy tuy xuất thân danh môn, nhưng vì là thứ nữ, nên không được phụ thân yêu thương, lại còn bị đích mẫu và tỷ tỷ ức h.i.ế.p nhiều năm."

Hay lắm, ngay cả thân phận cũng giống ta đến vậy.

Xem ra Cảnh Hành chọn ta làm thế thân cũng tốn không ít công sức.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Ta và nàng ấy tuy là đồng môn sư huynh muội, nhưng nàng ấy chưa từng gặp ta. Khi ta lưu lạc dân gian từng may mắn bái được một cao nhân làm sư phụ, ông ấy dạy ta thuật ám sát, dạy ta cách chế ngự kẻ khác, chỉ là tính tình ông ấy có phần lười nhác.”

“Có một năm mùa xuân, ông ấy mất tích cả nửa tháng mới trở về, việc đầu tiên là khoe khoang với ta, rằng ông ấy bị kẻ thù truy sát, trọng thương sắp c.h.ế.t thì được một cô nương cứu giúp, trong lòng cảm kích, liền dạy nàng ấy thuật ám sát đơn giản nhất. Vì vậy, nàng ấy cũng coi như là sư muội của ta."

Chàng vừa nói, vừa nhìn ta chăm chú, tình cảm dạt dào như gợn sóng trên mặt hồ.

Còn ta nghe đến cuối, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.

"Sau đó ông ấy đề nghị giúp nàng ấy báo thù, nhưng sư muội từ chối, nói báo thù là chuyện của riêng nàng ấy, dù có đốt cháy cả phủ đệ nhà đó, cũng phải do một mình nàng ấy gánh chịu trách nhiệm."

"Ta nghe chuyện này, thấy hiếu kỳ, nên đã lén lẻn vào nhà đó nhìn một cái, mới phát hiện ra người đang làm khó sư muội, tỷ tỷ của nàng ấy, lại chính là Đường Thính Nguyệt - người từng ném tiền vào người ta giữa đường. Nàng ta quá ồn ào, ta liền thuận tay làm nàng ta câm, rồi đứng trên mái nhà nhìn sư muội."

"Trước đây ta từng đến vùng phía Bắc, đúng vào lúc giao mùa đông xuân, gió lạnh thổi trên đồng hoang, nhưng cỏ xuân vẫn đ.â.m chồi nảy lộc, trong sự lạnh lẽo lại có sức sống."

"Đôi mắt của sư muội, giống như hoang mạc mùa xuân ở phía Bắc vậy."

"Ta đối với nàng ấy, nhất kiến chung tình."

Mấy năm ở hậu viện Đường phủ, ta quả thật đã cứu một người.

Một ông lão tóc bạc trắng, cả người đầy m.á.u ngã gục trước cửa sổ phòng ta.

Do dự một lúc, ta vẫn kéo ông ấy vào phòng, dùng d.a.o bạc nhỏ đã hơ lửa khoét đi phần thịt bị hỏng trên vết thương của ông ấy, rồi bôi thuốc thảo dược cầm m.á.u đã được giã nát.

Sau đó ông ấy khỏi bệnh, để tỏ lòng biết ơn, đã dạy ta cách nhận biết người biết võ công, tặng ta một con d.a.o găm nạm đá quý, còn dạy ta vài chiêu thức g.i.ế.c người.

Chính là mấy chiêu ta đã dùng để ám sát Cảnh Hành trong thư phòng của chàng đêm hôm đó.

Khó trách, Cảnh Hành có thể dễ dàng đỡ được từng chiêu của ta.

Bởi vì những chiêu thức đó, chàng đã học được từ trước ta, đương nhiên cũng quen thuộc hơn.

Khó trách, Đường Thính Nguyệt - thiên kim tiểu thư được sủng ái hết mực, bỗng nhiên mắc một trận bệnh lạ, sau đó liền không nói được.

Không phải ông trời bỗng nhiên mở mắt, trừng phạt kẻ ác, mà ngay từ đầu, đã là do con người sắp đặt.

Cảnh Hành nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của ta, bỗng khẽ cười một tiếng: "Vậy phu nhân là đang ghen với chính mình sao?"
 
Nhiếp Chính Vương Vô Sỉ - Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm
Chương 11: Chương 11



Tai ta nóng bừng, cố gắng mạnh miệng: "Nếu chàng đã yêu ta sâu đậm như vậy, thì ngay từ đầu sao chàng đã chắc chắn ta sẽ thay Đường Thính Nguyệt gả đến đây? Chàng không sợ Đường Thính Nguyệt thèm muốn sắc đẹp của chàng, bất chấp nguy cơ bị trả thù cũng muốn thành thân với chàng, hưởng chút hoan lạc sao?"

Cảnh Hành nhếch mép: "Tâm tư của Đường Thính Nguyệt không liên quan đến ta, nhưng giờ xem ra, phu nhân đúng là rất thèm muốn sắc đẹp của ta."

Ta: "..."

"Nhưng mà... nếu thật sự như lời phu nhân nói, người gả đến đây là Đường Thính Nguyệt…"

Chàng vừa nói, vừa nheo mắt lại, cười đến vô cùng xinh đẹp: "E rằng lời đồn trong kinh thành lại phải thay đổi rồi."

"Lời đồn?"

"Phải rồi, Nhiếp chính vương Cảnh Hành cưới ba Vương phi, đều c.h.ế.t bất đắc kỳ tử trong đêm tân hôn, xem ra là trời sinh mệnh khắc thê."

Chàng nói nhẹ nhàng như việc g.i.ế.c Đường Thính Nguyệt còn dễ hơn g.i.ế.c gà.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Ta lại có chút im lặng.

Trong một khoảng thời gian dài trước đây, Đường Thính Nguyệt đối với ta mà nói, tượng trưng cho một bóng đen trong cuộc đời.

Khi mẫu thân ta còn sống, ta từng ngây thơ hỏi bà: "Vì sao phụ thân thích tỷ tỷ, mà luôn coi con như không khí vậy?"

Mỗi khi như vậy, mẫu thân sẽ ôm chặt ta, dịu dàng nói lời xin lỗi với ta.

Nhưng người nên xin lỗi, đâu phải là bà.

Vì ghen tị với việc sinh thần của Đường Thính Nguyệt có phụ thân ở bên, năm sau vào ngày sinh thần ta, lần đầu tiên mẫu thân cả gan, đến vườn hoa chặn đường phụ thân, muốn ông đến cùng ta đón sinh thần, dù chỉ một chén trà cũng được.

Nhưng bà đâu biết, hôm đó, ông ấy đang có tâm trạng không tốt vì chuyện triều chính, nghe mẫu thân ta nói vậy, như thể cuối cùng cũng tìm được nơi trút giận, liền giơ tay tát bà ngã xuống đất, quát mắng:

"Chỉ là một thứ nữ, sao dám mượn cớ sinh thần để tranh sủng với tỷ tỷ của nó!"

Phụ thân tức giận trở về thư phòng, Đường Thính Nguyệt khoác tay mẫu thân đứng phía sau, khóe môi nở nụ cười:

"Tam di nương sao lại thảm hại thế này? Quả nhiên là xuất thân hèn mọn, không biết xấu hổ, lại còn muốn dùng nữ nhi để tranh sủng."

Mẫu thân giả vờ quở trách: "Thính Nguyệt, được rồi, đừng nói nữa, dù sao Tam di nương cũng là trưởng bối của con."

"Chỉ là một thiếp thất, bà ta xứng làm trưởng bối của con à?"

Nàng ta hừ lạnh một tiếng, ném một cây trâm cài tóc cũ xuống đất: "Cầm lấy đi, Tam di nương, coi như quà sinh thần ta tặng muội muội."

Mẫu thân nhặt cây trâm bạc đó lên, cùng với đôi khuyên tai bạc của bà mang đến tiệm vàng bạc nấu chảy, làm thành một chiếc vòng tay bạc mới đưa đến cho ta, nói với ta rằng, phụ thân bận việc công, không thể đến cùng ta đón sinh thần, đây là quà ông ấy đặc biệt chuẩn bị cho ta.

Lúc đó ta tin là thật.

Mãi đến ba tháng sau, mới nghe được sự thật hôm đó từ cuộc trò chuyện của đám hạ nhân trong phủ.

Từ đó ta không còn ghen tị với Đường Thính Nguyệt nữa, cũng không bao giờ nói với mẫu thân rằng, ta muốn phụ thân đến thăm ta.

Ta mài giũa con d.a.o bạc nhỏ của mình, chăm chỉ đọc sách viết chữ, mơ ước một ngày nào đó, ta có thể thoát khỏi vũng bùn Đường phủ này, rồi đón mẫu thân ta ra ngoài, sống những ngày tháng tốt đẹp.

Nhưng ta không bao giờ đợi được đến ngày đó nữa.

Đắm chìm trong hồi ức, đang ngẩn người, bỗng có một luồng sức mạnh ấm áp bao phủ mu bàn tay ta.

Tỉnh lại, thì ra là Cảnh Hành đang nắm tay ta, nhẹ giọng nói:

"Sau khi nàng gả đến đây, ta đã lừa dối nàng, nhiều lần trêu chọc nàng, là lỗi của ta, để bù đắp cho Yến Yến, ta sẽ thay nàng g.i.ế.c Đường Thính Nguyệt, hủy diệt Đường gia, được không?"

Ta im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: "Ta quả thật... có tình cảm với chàng, nhưng cũng không muốn lợi dụng chàng…"

"Phu thê vốn là một thể, ta giúp Yến Yến, sao gọi là lợi dụng được?"

Chàng nhẹ nhàng ôm eo ta, đôi mắt ấy nhìn thẳng vào ta ở khoảng cách gần, ánh nến lung linh, như dải ngân hà nhân gian.

Đường nét vốn sắc bén trên khuôn mặt chàng, được mái tóc đen xõa xuống làm dịu đi phần nào.

Có lẽ vì bị thương, Cảnh Hành không dùng sức nhiều, nhưng ta vẫn bỗng nhiên thấy đầu ngón tay mềm nhũn, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Chàng nói đúng.

Ta quả thật, vô cùng thèm muốn sắc đẹp của chàng.

Nuốt nước bọt một cách cẩn thận, ta đang định tiến đến hôn chàng, thì nghe thấy giọng nói của Cảnh Hành:

"Hơn nữa, biết đâu một ngày nào đó ta sa cơ lỡ vận, lại cần Yến Yến đến cứu ta..."

Câu nói này bị nuốt chửng trong nụ hôn của ta.

Cảnh Hành rõ ràng rất hài lòng với sự chủ động của ta, chàng cười cong mắt, ngoan ngoãn để mặc ta hành động.

Chỉ là…

Lúc đó ta chỉ coi câu nói đó là lời an ủi của Cảnh Hành vì sợ ta áy náy.

Nào ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy.

Nửa tháng sau, vết thương của Cảnh Hành đã lành.

Ta cũng rốt cuộc biết được chuyện đã xảy ra trong cung đêm hôm đó.

Chàng được Hoàng thượng triệu vào cung bằng một đạo thánh chỉ, vốn tưởng lại có mật lệnh gì, nào ngờ Hoàng thượng lại bày tiệc nhỏ trong tẩm cung, mời chàng cùng Trường Ninh Hầu và Thất vương gia dự tiệc.

Rượu quá ba tuần, Hoàng thượng bỗng nhiên cười khẽ nói:

"Nghe nói trong thư phòng của Tam ca có một chiếc hộp bí ẩn, nếu hạ nhân nào trong phủ đụng vào sẽ phải chết, Trẫm không khỏi tò mò, không biết trong hộp đó chứa thứ gì quan trọng vậy?"

Cảnh Hành nhấp một ngụm rượu, chống cằm cười lười biếng: "Chỉ là vài món đồ chơi nhỏ không đáng giá thôi, Hoàng thượng hà tất phải bận tâm?"

Thất vương gia nói: "Nghe nói lúc phụ hoàng hấp hối, từng triệu Tam ca vào cung, để lại một đạo mật chỉ, chẳng lẽ trong hộp chứa chính là thứ đó sao?"

Hai chữ "mật chỉ", đối với những vị Hoàng tử này mà nói, có ý nghĩa phi thường.
 
Nhiếp Chính Vương Vô Sỉ - Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm
Chương 12: Chương 12



Nụ cười trên mặt Hoàng thượng càng nhạt hơn:

"Tuy Tam ca và Trẫm không cùng một mẹ sinh ra, nhưng sau khi Trẫm đăng cơ đã giúp đỡ Trẫm rất nhiều, Trẫm cũng rất cảm kích trong lòng. Nếu Đại Chu không có Tam ca, e rằng giang sơn đã không vững vàng rồi."

Ý tứ sâu xa và sự bất mãn trong lời nói này, ai cũng nghe ra được.

"Thần nguyện dùng mạng mình tin tưởng Nhiếp chính vương, Vương gia đối với Hoàng thượng, đối với giang sơn Đại Chu, nhất định trung thành không hai lòng."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Trường Ninh Hầu bỗng nhiên quỳ xuống, trước tiên hướng Cảnh Hành hành lễ, sau đó mới nhìn về phía Hoàng thượng.

Thấy vậy, sắc mặt Hoàng thượng càng thêm khó coi, nụ cười trên môi hoàn toàn biến mất.

Còn Thất vương gia thì đứng dậy, chắp tay hành lễ với Hoàng thượng:

"Gần đây thần đọc sách, thấy một điển tích, đời trước có thừa tướng họ Trương, để tỏ lòng trung quân ái quốc, không tiếc moi t.i.m tự chứng, cuối cùng trở thành vị trung thần lưu danh sử sách..."

Hai người một xướng một họa, cuối cùng đều im lặng nhìn về phía Cảnh Hành.

Không khí trong điện trở nên lạnh lẽo, Cảnh Hành cầm chén rượu, cười như không cười nói: "Thất đệ muốn bổn vương cũng như vị thừa tướng họ Trương kia, moi t.i.m tự chứng sao?"

"Tuyệt nhiên không có ý đó, chỉ là gần đây đọc sách nhiều, kể cho Tam ca và Hoàng thượng nghe cho vui thôi."

Cảnh Hành khẽ nhếch mép: "Vậy thì thật hiếm thấy, bao nhiêu năm không thấy Thất đệ đọc sách, hôm nay lại nhớ ra rồi."

Chàng nói đến đây, ta không khỏi toát mồ hôi lạnh thay chàng:

"Sao chàng dám nói móc Thất vương gia trước mặt Hoàng thượng như vậy? Chỉ dựa vào hắn thì không dám nói ra những lời này đâu, có thể nói như vậy chẳng phải là ý của Hoàng thượng sao..."

Cảnh Hành chớp mắt: "Ta biết, nên ta đã chứng minh cho hắn thấy rồi."

Ta nghĩ đến vết thương sâu đến tận xương trên vai chàng đêm đó, sững sờ một lúc, bỗng nhiên hiểu ra: "Vết thương đó là do tự tay chàng đ.â.m sao?!"

"Đương nhiên."

"Vậy thì cần gì phải ra tay tàn nhẫn như vậy, chàng không thể giả vờ một chút sao?"

Cảnh Hành thở dài: "Nếu không ra tay tàn nhẫn như vậy, e rằng lúc này Yến Yến đã không còn gặp được ta nữa rồi."

Ta mím môi, trong lòng chua xót.

Chàng mang tiếng xấu, ngay cả ta trước khi xuất giá, bị giam trong hậu viện Đường phủ, cũng từng nghe những lời đồn đáng sợ đó.

Nhưng giờ đây ta gả vào Nhiếp chính vương phủ, sống chung với Cảnh Hành những ngày này, trao đổi chân tình, mới rốt cuộc tỉnh ngộ.

Vì sự ổn định của giang sơn, nhất định phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn hơn người.

Mà dưới sự cứng rắn không nể nang như vậy, nhất định sẽ có người phải gánh chịu tiếng xấu.

Chỉ là, dưới sự sắp đặt của Tiên hoàng, người gánh chịu tiếng xấu là Cảnh Hành, người an vị trên ngai vàng lại không phải chàng.

"Giờ đây triều thần trung thành, bá tánh an cư lạc nghiệp, ta cũng nên lui thân rồi." Cảnh Hành đưa tay lên, v**t v* tóc ta, "Đương nhiên, trước khi lui về làm một vị vương gia nhàn tản, ta còn phải làm cho Yến Yến một việc cuối cùng nữa."

"Đường gia sụp đổ, đối với nàng, đối với ta, đối với Đại Chu, đều là chuyện tốt."

Thấy ta vẫn nhìn chàng chằm chằm, vẻ mặt nghiêm túc, Cảnh Hành liền dịu giọng dỗ dành:

"Thôi nào, những chuyện này, dù sao cũng đã là quá khứ, hoặc là chuyện tương lai. Đêm nay cảnh đẹp như vậy, chi bằng Yến Yến cùng ta tận hưởng nhé?"

Trên người chàng mặc một bộ y phục ngủ mỏng manh màu trắng, vạt áo hơi mở, làn da trắng như ngọc được ánh nến chiếu vào phủ lên một tầng ấm áp nhàn nhạt.

Cùng với bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng đặt trên thắt lưng ta, đều vô cùng mờ ám.

Ta nuốt nước bọt, liền nghe thấy chàng thì thầm bên tai, giọng nói trầm thấp như đang dụ dỗ: "Mấy ngày nay, Yến Yến thật sự đã lạnh nhạt với vi phu quá rồi."

Chỉ một câu nói ấy thôi, sợi dây lý trí trong đầu ta hoàn toàn đứt phựt.

Sắc đẹp làm lu mờ lý trí, ta như một hôn quân say đắm sắc đẹp, nhích lại gần hônchàng , giọng nói mơ hồ: "Vương gia nói xem, ta phải làm sao mới không tính là lạnh nhạt với chàng?"

Cảnh Hành vô tội giơ hai tay ra: "Vi phu bị thương nặng mới khỏi, toàn thân vô lực, chỉ đành phó mặc cho phu nhân tùy ý xử lý."

Nến đỏ đêm hôm đó, sáng suốt đêm.

Hình như lần này, mọi chuyện đều đảo ngược, giống như Cảnh Hành mới là người gả cho ta vậy.

Chàng khẽ hít một hơi lạnh: "Yến Yến đang làm gì thế?"

Ta lạnh lùng nói: "Phu quân, chuyện đêm hôm đó ở thư phòng, ta vẫn còn nhớ rất rõ."

Chàng liền buông xuôi chống cự, thậm chí còn bất đắc dĩ thở dài: "Đúng là một cô nương hay ghi thù."

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đã gần trưa.

Vì Cảnh Hành bị thương, trong cung đã sớm ban thánh chỉ, cho chàng nghỉ ngơi tại phủ hai tháng, không cần phải ngày ngày vào triều nữa.

Ta và Cảnh Hành đều tự biết đây chẳng qua chỉ là lời cảnh cáo đầu tiên mà Hoàng thượng muốn tước đoạt quyền lực trong tay chàng.

"Người cũng đang kiêng dè, dù sao hiện nay các vị trung thần lương tướng trấn giữ biên cương đều là do ta một tay đề bạt. Văn thần có thể trị quốc, nhưng bảo vệ giang sơn Đại Chu ta lại là các võ tướng xông pha trận mạc."

"Vậy ra trong cái hộp ở thư phòng kia chính là hổ phù sao?"

Sau khi biết được ngay cả Hoàng thượng cũng biết chuyện cái hộp đó, lại kết hợp với những lời Tú Nhi nói với ta hôm ấy, cuối cùng ta cũng hiểu ra:

"Tiểu Uyển là người Hoàng thượng phái đến giám sát Nhiếp chính vương phủ phải không? Nàng ta cố ý tiếp cận ta, ra vào nội viện nhiều lần sau đó nắm rõ thời điểm phòng thủ lỏng lẻo nhất trong thư phòng của người, rồi lẻn vào, có đúng không?"

Tú Nhi đi chuẩn bị bữa sáng, nên Cảnh Hành giúp ta vấn tóc.

Người này khéo tay lại có thẩm mỹ rất tốt, chàng lựa chọn trong hộp trang sức của ta một lúc, cuối cùng cài lên búi tóc được cố định bằng trâm cài san hô dát vàng một chiếc trâm cài hình con bướm màu tím khói, đẹp đến mức không thể tả.
 
Nhiếp Chính Vương Vô Sỉ - Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm
Chương 13: Chương 13



Cảnh Hành nhìn vào gương đồng một lát, lộ ra vẻ mặt hài lòng, rồi lại lấy thạch đen vẽ lông mày cho ta.

"Phải." Chàng vừa tỉ mỉ vẽ lông mày, vừa đáp lời ta, "Nàng ta có võ công, nhưng vẫn luôn che giấu rất kỹ. Chuyện ta trúng độc năm xưa, cũng là do nàng ta âm thầm hạ độc thủ. Sau đó ta lệnh cho A Nhiên điều tra, vất vả lắm mới tra ra được nàng ta."

Ta rất kinh ngạc: "Ta đã nói rồi, bình độc dược đó ta rõ ràng cất giữ bên người, sao lại đột nhiên xuất hiện trong..." hộp trang sức.

Chưa nói hết câu, ta chạm phải ánh mắt như bị tổn thương của Cảnh Hành, giọng nói đột nhiên dừng lại, ngập ngừng một lát rồi nói nhỏ: "Ta không hề muốn hạ độc chàng."

Nhận lấy bình độc dược đó cũng chỉ là để tạm thời ổn định đích mẫu và Đường Thính Nguyệt.

Lúc ta gả đến đây, gần như đã mang theo tất cả những thứ ta có thể mang đi, những thứ mà mẫu thân để lại, vẫn còn một tấm bình phong thêu hai mặt rất lớn, vẫn còn ở Đường phủ.

Tấm bình phong đó, lúc sinh thời người đã thêu rất lâu, nói là muốn để lại cho ta làm của hồi môn.

Nhưng ngày xuất giá, lại bị đích mẫu giữ lại.

Rồi sẽ có một ngày nào đó, ta nhất định sẽ quay lại lấy.

"Ta biết nàng không hề nghĩ đến, nếu phu nhân thật sự muốn g.i.ế.c ta, có rất nhiều cách, ví dụ như..."

Chàng cười rồi ghé sát vào tai ta, nói nhỏ mấy chữ, mặt ta liền đỏ bừng, cầm lấy chiếc lược đánh chàng hai cái.

Định đánh tiếp thì bị Cảnh Hành giữ chặt cổ tay, ấn xuống bàn trang điểm: "Đừng nghịch nữa phu nhân, Tú Nhi đã chuẩn bị xong bữa trưa rồi."

Sau khi Cảnh Hành không cần vào triều, rõ ràng là nhàn nhã hơn rất nhiều, thậm chí còn thỉnh thoảng dẫn ta ra ngoài phủ dạo chơi, các cửa hàng trang sức trong kinh thành đều bị ta đi hết một lượt.

Hôm đó, ta đang ở trong một cửa hàng tranh chữ chọn sách thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng động ở cửa.

Ngẩng đầu nhìn lên, lại là Đường Thính Nguyệt và một nam tử xa lạ.

Người nọ dung mạo cũng coi như tuấn tú, nhưng so với Cảnh Hành bên cạnh ta thì kém sắc hơn nhiều, chắc hẳn là Thế tử Trường Ninh Hầu đã đính ước với Đường Thính Nguyệt.

Đường Thính Nguyệt nhìn thấy ta, hơi sững người một chút, khi ánh mắt rơi vào Cảnh Hành bên cạnh ta với tư thế thân mật thì sắc mặt bỗng trở nên vô cùng khó coi.

Thế tử Trường Ninh Hầu lên tiếng hỏi: "Ngưng Ngọc, vị này là..."

"Ta là Đường Thính Nguyệt, đích tỷ của Ngưng Ngọc." Ta mỉm cười, "Nghe nói thứ muội và Thế tử sắp thành thân, chúc mừng."

Cảnh Hành cũng rất phối hợp cười bên cạnh ta: "Hóa ra là thứ muội, bổn vương là Cảnh Hành, phu quân của đích tỷ muội."

Thứ mà Đường Thính Nguyệt thích dùng để chèn ép ta nhất, chính là thân phận đích nữ của nàng ta.

Mà bây giờ, ta thay thế thân phận của nàng ta xuất giá, nàng ta bị ép trở thành thứ nữ, lại còn câm, ngay cả phản bác cũng không được.

Chỉ cần nghĩ thôi, ta đã thấy khó chịu thay cho nàng ta rồi.

Dưới ánh sáng dịu dàng, Cảnh Hành cúi đầu tỉ mỉ chỉnh lại y phục cho ta, rồi đưa chiếc bánh gạo sen bọc giấy dầu trong tay cho ta, giọng nói ôn hòa: "Phu nhân chọn sách xong chưa?"

Chàng trả tiền cho ta, khoác vai ta, đi ra ngoài trước mặt Đường Thính Nguyệt.

Quả nhiên, vừa về phủ không lâu, Tú Nhi liền đến bẩm báo, nói có một bức thư từ Đường phủ gửi đến, còn chỉ đích danh ta phải xem.

Ta mở thư trước mặt Cảnh Hành, cùng chàng thưởng thức vẻ tức giận của Đường Thính Nguyệt.

"Tiện nhân, ngươi dám lừa ta! Hắn rõ ràng bị thủ đoạn hồ ly của ngươi mê hoặc, vậy mà ngươi lại nói hắn ngày ngày đánh đập ngươi, ngay cả một bữa cơm no cũng không cho ngươi ăn, rốt cuộc là có ý gì?"

Quay đầu nhìn Cảnh Hành, ta có chút chột dạ quay mặt đi, nhưng bị chàng nắm cằm ép phải nhìn thẳng vào hắn: "Phu nhân nói ta ngày ngày đánh đập nàng?"

Ta cười gượng hai tiếng: "Có lẽ là hiểu lầm..."

Chưa nói hết câu, Cảnh Hành liền buông tay, xắn tay áo lên, để lộ hai vết đỏ rõ ràng trên cổ tay chàng: "Phu nhân nói xem, những vết thương này là do đâu mà có?"

Tai ta nóng bừng.

"Phu nhân còn nói, ta không cho nàng ăn cơm sao?"

Ta hét lên một tiếng, nhào tới bịt miệng chàng: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa, giữa thanh thiên bạch nhật, trong phủ còn có người khác nữa!"

Để giảm bớt sự nóng ran, ta cầm lấy tờ giấy lên, tiếp tục xem thư của Đường Thính Nguyệt như để chuyển hướng sự chú ý.

Thật ra cũng chẳng có gì đáng xem, không khác gì những lời sỉ nhục khinh miệt mà nàng ta đã lặp đi lặp lại vô số lần trước mặt ta, nhưng khi nhìn đến dòng cuối cùng, sắc mặt ta bỗng trắng bệch.

Cảnh Hành nhận thấy có điều không ổn, liền cầm lấy tờ giấy từ tay ta, đọc từng chữ một:

"Năm xưa mẫu thân ngươi tư thông, không giữ phụ đạo, chắc hẳn những chiêu trò hồ ly đó cũng là do bà ta dạy cho ngươi phải không? Tuy nữ nhân đó dơ bẩn, nhưng tay nghề thêu thùa quả thật rất tốt, tấm bình phong thêu hai mặt kia, ta xin nhận vậy."

"Tấm bình phong thêu hai mặt?"

Ta cắn môi: "Là của hồi môn mà mẫu thân lúc sinh thời để lại cho ta, chỉ là bị đích mẫu giữ lại, ta chưa mang theo bên người."

Chàng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của ta, giọng nói mang theo sự an ủi dịu dàng: "Yến Yến đừng lo, ta sẽ lấy lại cho nàng."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Sáng sớm hôm sau, Cảnh Hành dẫn theo hàng chục ám vệ tâm phúc bên cạnh, cùng ta xông vào Đường gia, trước mặt đích mẫu và phụ thân, lấy tấm bình phong từ trong kho ra.

Chàng nắm tay ta, ôn hòa nói: "Phu nhân xem xem, đây có phải là vật mà nhạc mẫu để lại cho nàng không?"

Phụ thân sa sầm mặt nói: "Cho dù ngươi là Nhiếp chính vương, nhưng bây giờ ngang nhiên xông vào phủ ta như vậy, cũng thật quá thất lễ."

Cảnh Hành thản nhiên nói: "Vậy thì mời Đường đại nhân ngày mai vào triều tấu tội bổn vương lên Hoàng thượng."
 
Nhiếp Chính Vương Vô Sỉ - Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm
Chương 14: Chương 14



Thái độ của chàng ngạo mạn vô lễ, phụ thân nhất thời dám giận nhưng không dám nói, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn ta.

Ta coi như không thấy, chỉ cẩn thận kiểm tra tấm bình phong một lượt, rồi nói: "Phải."

Cảnh Hành khẽ giơ tay: "Mang về phủ."

Đích mẫu ra vẻ bất đắc dĩ nói với ta:

"Nhiếp Chính Vương phi, tuy con là thứ xuất, nhưng dù sao cũng là nữ nhi Đường gia, để mặc cho Vương gia xông vào nhà mẹ đẻ của con như vậy, có phần hơi quá rồi."

Ta nhếch mép: "Đường phu nhân nói vậy thật thú vị, ta là thân phận gì, Nhiếp chính vương lại là thân phận gì, ta có thể để mặc cho người sao?"

Đích mẫu liền quay sang nhìn Cảnh Hành: "Nhiếp chính vương đừng trách, Nhị tiểu thư tuy là thứ xuất, nhưng từ nhỏ đã được chúng ta nuông chiều. Con bé nghe nói Vương gia đến cửa cầu hôn, khóc lóc đòi thay tỷ tỷ gả cho người làm Vương phi, chúng ta cũng không nỡ từ chối, đành phải để con bé đi..."

Bà ta bịa chuyện giỏi như vậy, nên đi đến quán trà kể chuyện.

Cảnh Hành nghe bà ta nói xong, sắc mặt như thường, thậm chí khóe môi còn hơi nhếch lên, cười phóng khoáng: "Như vậy, lại là duyên phận giữa ta và phu nhân rồi."

Sắc mặt đích mẫu cứng đờ: "Vương gia có phải là không hiểu ý của thần phụ?"

"Sao, Đường phu nhân đang nghi ngờ bổn vương?" Ánh mắt Cảnh Hành lạnh xuống, sắc bén như lưỡi d.a.o cạo quét qua Đường Thính Nguyệt bên cạnh, "Dung mạo tầm thường, không có chút tài cán nào, nếu người như vậy gả vào đây, mới là bất hạnh của bổn vương."

Đường Thính Nguyệt trông như sắp tức chết.

"Nhưng người mà Vương gia ban đầu muốn cưới..."

"Nào có người nào mà bổn vương ban đầu muốn cưới, Đường phu nhân vẫn nên ngậm miệng lại thì hơn, nếu chọc cho phu nhân của bổn vương không vui, nàng ấy mà không để ý đến ta nữa, Đường phu nhân e là không bồi thường nổi đâu."

Đích mẫu đành phải lại giả vờ khuyên nhủ ta:

"Nếu đã như vậy, con hãy sống thật tốt với Vương gia, chớ nên giống như mẫu thân con, v* v*n những nam nhân khác, thật không phải phép..."

Nỗi căm phẫn và oán hận tích tụ bao nhiêu năm, cuối cùng vào khoảnh khắc này đã dồn nén thành biển.

Ta giơ tay, tát mạnh vào mặt bà ta một cái, lạnh lùng nói: "Bà cũng xứng nhắc đến mẫu thân ta sao?!"

Đường Thính Nguyệt bên cạnh đột nhiên lao đến, đỡ lấy mẫu thân, ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn ta.

Phụ thân gầm lên một tiếng, muốn xông tới, nhưng lại bị ám vệ mà Cảnh Hành mang đến giữ lại.

"To gan!" Ông ta gào lên, "Đường Nhị, ngươi láo xược, dám động thủ với đích mẫu ngươi!"

"Là chính thất, rõ ràng biết việc làm thiếp không phải là ý nguyện của mẫu thân ta, nhưng lại không dám chỉ ngang mặt phu quân mình mà trách cứ, lại cố tình gây khó dễ cho mẫu thân ta. Cái gọi là gian phu kia, rốt cuộc là người phương nào, trong lòng bà hẳn là rõ hơn ai hết phải không?"

Cái tát đó, ta dùng hết sức lực, thậm chí còn khiến lòng bàn tay hơi tê dại.

Mặt đích mẫu bị ta đánh lệch sang một bên, tóc tai rối bù, trâm cài rơi lả tả xuống đất.

Bà ta không còn giữ được vẻ mặt giả tạo từ bi nữa, gào lên: "Tiện chủng, giống hệt mẫu thân ngươi, đều là tiện nhân!"

Ta không để ý đến bà ta nữa, chậm rãi bước đến trước mặt phụ thân, rút con d.a.o bạc nhỏ bên hông ra, kề vào cổ ông ta.

"Từ năm năm trước, ta đã muốn làm như thế này, cho ông một đao, nhưng lại sợ ông c.h.ế.t quá dễ dàng. Dù sao mẫu thân ta, là bị người của ông đánh c.h.ế.t đấy."

"Đó là bà ta đáng đời! Bà ta đã làm thiếp của ta, thì nên an phận thủ thường, làm ra chuyện không giữ phụ đạo như vậy, cho dù bị dìm c.h.ế.t cũng là đáng đời!"

Ta cười: "Nếu như coi là không giữ phụ đạo, vậy ông nạp nhiều thiếp thất như vậy, thì lại tính là gì?"

"Ta và bà ta sao có thể giống nhau được?" Ông ta lớn tiếng gầm lên, cơ bắp run rẩy, trên cổ bị cứa một vết m.á.u nông, "Bà ta ở nhà, không làm việc gì, là ta cho bà ta tiền tiêu vặt, nuôi bà ta, nếu không có ta, bà ta đã sớm c.h.ế.t đói rồi!"

"Nói như vậy là không đúng."

Ta lắc đầu, "Nếu như không có ông cưỡng ép bà làm thiếp, bà làm việc ở tiệm thêu, cũng có thể dễ dàng nuôi sống bản thân, thậm chí còn có thể đường đường chính chính thành thân với người mình yêu, sống bên nhau đến đầu bạc răng long."

Khoảnh khắc này, ta thật sự rất muốn g.i.ế.c ông ta.

Nhưng Cảnh Hành bước tới, nắm lấy tay ta, nói nhỏ bên tai ta: "Chờ thêm chút nữa."

"Yến Yến, vì báo thù, đừng tự hại mình."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Ta nhắm mắt lại, cuối cùng buông tay ra.

Trong sân này, gạch xanh vuông vắn, trồng một hàng cây đào rực rỡ, che lấp hoàn toàn dấu vết của năm năm trước.

Nhưng chỉ cần ta đứng ở đây, sẽ nhớ đến mẫu thân ta, nhớ đến t.h.i t.h.ể đầy máu, dần dần tắt thở của người, nhớ đến vết m.á.u loang lổ trên những viên gạch xanh.

Đầu ngón tay run rẩy, ngay sau đó, Cảnh Hành trực tiếp bế ngang ta lên, đi ra ngoài.

"Về nhà thôi, Yến Yến."

Khi đi đến cửa, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã.

Cảnh Hành ôm ta dừng bước, quay người lại, nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Đường Thính Nguyệt.

Đằng sau nàng ta vẫn là con chim sáo chuyên truyền lời của nàng ta, lên tiếng nói:

"Hổ phụ sinh hổ tử, mẫu thân nàng ta là người như vậy, nàng ta không những không thấy xấu hổ mà còn lấy làm vinh dự, Vương gia không sợ nàng ta cũng giống như mẫu thân nàng ta, lẳng lơ không biết xấu hổ sao?"

Cảnh Hành sắc mặt như thường: "Nếu như vậy, bổn vương nhất định sẽ càng thêm siêng năng tu dưỡng nam đức, khiến nàng ấy khó lòng rời bỏ bổn vương."

Sau khi về phủ, Cảnh Hành lập tức dẫn ta đi xem tấm bình phong đó.

Trong tiệm thêu rộng lớn, thợ thêu vô số, tay nghề của mẫu thân ta vốn đã rất xuất sắc, huống chi tấm bình phong này, là do người thêu rất lâu, muốn để lại cho ta làm của hồi môn.
 
Nhiếp Chính Vương Vô Sỉ - Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm
Chương 15: Chương 15



Nhìn gần, ta bỗng nhiên sững người, giơ tay lên sờ, mới phát hiện trên mỗi cảnh vật và cỏ cây, đều dùng chỉ ẩn thêu lên những chữ không nhìn thấy nhưng có thể sờ thấy được.

"Cây đào của Yến Yến."

"Con bướm của Yến Yến."

"Yến Yến cùng ta."

Trong nháy mắt, nước mắt ta như mưa.

Đêm hôm đó, Cảnh Hành ôm ta, kiên nhẫn và tỉ mỉ dỗ dành suốt cả đêm.

"Trước kia là Yến Yến cùng nhạc mẫu, sau này là Yến Yến cùng ta."

Nhưng sau khi trời sáng, trong cung bỗng nhiên có người đến, đưa chàng đi.

"Nhiếp chính vương tự ý xông vào nhà mệnh quan triều đình, không coi ai ra gì, khinh thường Hoàng thượng, hãy đưa đến cấm cung chờ xử lý."

Người nam nhân trung niên cưỡi trên con ngựa ô đỏ cười toe toét kia, lông mày có mấy phần giống với vị hôn phu của Đường Thính Nguyệt.

Trường Ninh Hầu.

Ta chắn trước ngựa chàng: "Vương gia chỉ là cùng ta về nhà mẹ đẻ một chuyến, lấy di vật mà mẫu thân ta để lại cho ta, sao lại gọi là tự ý xông vào?”

Hắn khinh thường nhìn ta: "Là thánh chỉ của Hoàng thượng, nếu Nhiếp chính vương phi có nghi ngờ, không bằng cùng đi đến cấm cung, chờ Hoàng thượng đến thẩm vấn?"

"Yến Yến, về đi." Cảnh Hành ở bên cạnh thản nhiên nói.

Đao kiếm kề cổ, thần sắc chàng vẫn ung dung, không hề có chút kinh hoảng nào, "Đêm qua gió to, nàng ngủ không ngon, về nghỉ ngơi cho tốt đi."

Sau khi Cảnh Hành bị đưa đi, ta mặt mày tái nhợt trở về phủ, đi thẳng đến thư phòng của chàng.

Muốn gán tội thì tội gì chẳng được.

Nếu như Tiên đế thật sự để lại một đạo mật chỉ, bị Cảnh Hành giấu trong cái hộp đó, nhất định chính là thứ mà đương kim Hoàng thượng kiêng dè nhất.

Ta mặt mày tái mét, quay sang tìm cái hộp đó trong thư phòng, tìm kiếm hồi lâu cuối cùng cũng mò ra được cơ quan của một ngăn bí mật.

Mở ra, bên trong hộp lại là một đôi trâm cài bằng bạc cũ kỹ nhưng sạch sẽ.

Ba năm trước, đêm trước khi Đường Thính Nguyệt trở thành người câm, ta đã từng bị một trận ốm nặng.

Sốt cao không hạ, dưới sự chỉ thị của đích mẫu, cũng không có ai đến chăm sóc.

Ban đêm ta gắng gượng dậy uống nước, mơ màng thấy một bàn tay đưa ra đỡ ta, chất lỏng mát lạnh rót vào cổ họng, dường như có mùi thuốc.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, vậy mà đã khỏi được sáu bảy phần.

Chỉ là chiếc trâm cài cũ kỹ trên tóc biến mất, có lẽ là rơi ở đâu đó, bị người ta nhặt được rồi.

Còn bàn tay đêm hôm trước đó, ta vẫn luôn cho rằng đó là mơ.

Đang ngẩn người ôm chiếc hộp, phía sau bỗng nhiên vang lên giọng nói của Tú Nhi: "Trong lòng Vương gia vẫn luôn nhớ đến Vương phi, bao nhiêu năm nay, vẫn luôn như vậy."

"Thứ mà Vương phi muốn tìm, từ lâu đã ở ngay trong tầm tay người."

Ta bỗng sực tỉnh, bước nhanh về phòng, mở hộp trang sức của mình ra. Quả nhiên, trong một ngăn bí mật giấu chồng bạc dày cộp, ta tìm thấy một cuộn lụa màu vàng sáng nhỏ.

Cuối cùng ta cũng được thấy trên mật chỉ mà quân vương lo sợ kia rốt cuộc viết gì.

"Nếu tân quân bất tài, có thể thay thế."

Vỏn vẹn chín chữ, lại kinh thiên động địa.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Ta cố gắng đè nén sóng gió trong lòng, đặt lại mật chỉ vào hộp trang sức, nghĩ ngợi một hồi, vẫn cảm thấy không yên tâm, liền cất kỹ bên người.

"Ngươi có cách nào đưa ta vào cung không?" Ta hỏi Tú Nhi.

"Tất nhiên là có, chỉ là... e rằng sẽ vất vả cho Vương phi."

Cuối cùng, Tú Nhi cải trang cho ta, trà trộn vào xe ngựa chở hàng vào cung, thuận lợi tiến cung.

Cấm cung nằm ở phía tây nam hoàng cung, bên cạnh rừng cây rậm rạp, vốn đã được canh phòng nghiêm ngặt, huống chi người bị giam giữ bây giờ lại là Cảnh Hành.

Vì vậy, cho dù ta chỉ hơi cúi đầu lại gần đó một chút, cũng phát hiện ra số lượng cấm vệ quân tuần tra gần đó tăng lên gấp nhiều lần, ánh mắt cảnh giác luôn hướng về phía ta.

Bất đắc dĩ, ta đành phải quay lại gian bếp lúc nãy.

Hôm nay có yến tiệc, màn đêm buông xuống, trong cung đèn đuốc sáng trưng, ta ở trong bếp, suy nghĩ cách cứu Cảnh Hành.

Tú Nhi nói, nàng ấy cùng vài ám vệ tâm phúc cũng sẽ vào cung, đêm nay sẽ đến gặp ta.

Nhưng đúng lúc này, cửa gỗ bỗng bị đẩy ra, một bóng người lặng lẽ bước vào, đảo mắt nhìn xung quanh.

Phía trước vừa vặn có bếp lò che khuất, lại thêm trời tối, hắn ta không phát hiện ra ta, liền yên tâm lấy từ trong lòng ra một gói giấy, đổ toàn bộ thuốc bột vào trong một vại nước lớn đặt bên cạnh.

Đúng lúc này, mây đen tan đi, ánh trăng chiếu xuống, soi rõ khuôn mặt người nọ, để lộ ra một gương mặt quen thuộc.

Thế mà lại là vị hôn phu của Đường Thính Nguyệt, Thế tử Trường Ninh Hầu có vẻ ngoài nhu nhược kia.

Lẽ ra hắn đến tham dự cung yến, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhìn còn giống như đang muốn hạ độc?

Trong lòng ta cảnh giác, đợi hắn rời đi, liền giả làm cung nữ đưa thức ăn, lặng lẽ đi theo.

Trong đại điện, tiếng đàn sáo vang lên, thoạt nhìn dường như một mảnh yên bình.

Nhưng ngoài Hoàng thượng ngồi trên cao, những người dự tiệc lại hầu hết là những người ta đã từng gặp.

Ba người nhà Đường gia, phụ tử Trường Ninh Hầu, Thất vương gia...

Còn lại mấy người ta không quen biết, chắc cũng là quan viên thuộc phe cánh của Thất vương gia.

Trong đầu ta nhanh chóng lóe lên vài ý nghĩ, bước chân ta hơi khựng lại, phía sau liền có ma ma thúc giục:

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đem đồ vào trong!"

Sợ bị người nhà họ Đường nhận ra, ta giấu mặt sau khay và bát canh, cúi đầu rạp người bước vào điện.

Đi dọc theo bậc thang lên trên, vừa vặn cùng tiểu cung nữ phía trước dừng lại trước mặt quân vương đang ngồi trên cao.

Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, ánh mắt ta chạm phải ánh mắt của người, đôi mắt ấy sâu thẳm như đầm nước lạnh, nụ cười nhạt trên mặt không hề chạm đến đáy mắt, nhìn thế nào cũng không giống một vị hôn quân.
 
Nhiếp Chính Vương Vô Sỉ - Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm
Chương 16: Chương 16 (Hoàn)



Cũng chính trong khoảnh khắc này, biến cố đột nhiên xảy ra.

Tiểu cung nữ đứng trước mặt ta bỗng ném khay đi, rút từ trong tay áo ra một con d.a.o găm, hung hăng đ.â.m về phía Hoàng thượng.

"Hộ giá!"

Giữa tiếng kêu hoảng hốt the thé của thái giám, Hoàng thượng ngả người ra sau, hiểm hóc tránh được nhát d.a.o này.

Một kích không trúng, tiểu cung nữ còn muốn đ.â.m thêm nhát nữa, ta vội vàng bước lên một bước, đưa tay giữ chặt eo nàng ta, trong lúc nàng ta giãy giụa dữ dội, ta lật tay rút ra con d.a.o bạc nhỏ, dứt khoát cắt đứt cổ họng nàng ta.

Một dòng m.á.u nóng hổi phun ra, b.ắ.n lên mặt ta.

Cũng cùng lúc t.h.i t.h.ể nàng ta đổ xuống, Thất vương gia đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói:

"Hoàng thượng bị yêu nữ mê hoặc, hôn quân vô đạo, vì giang sơn Đại Chu, cũng nên thoái vị nhường ngôi, để người có năng lực trị vì!"

Ta: "?"

Ta: "Ngươi không sao chứ? Ngươi nói ai là yêu nữ, ta sao?"

Dưới bậc thang, ba người nhà họ Đường đều nhìn ta với vẻ mặt kinh hãi.

Trong mắt bọn họ, ta mặt mày dính máu, tóc tai rối bời, giống như ác quỷ đến đòi mạng.

"Tam tẩu dũng mãnh hơn người, mạnh mẽ hơn cả nam nhi, tất nhiên không phải là yêu nữ."

Phía sau, Hoàng thượng chậm rãi đứng dậy, nhìn xuống Thất vương gia từ trên cao.

"Thất ca nói người có năng lực trị vì, người có năng lực đó là ai, chẳng lẽ là chính Thất ca sao? Ngươi khổ tâm mưu tính nhiều năm, nhiều lần tâu trình trước mặt Trẫm, nói Tam ca lòng lang dạ sói, mưu đồ giang sơn, chẳng phải là vì ngày hôm nay sao?"

Lời Hoàng thượng vừa dứt, Cảnh Hành tay cầm trường kiếm nhuốm m.á.u bước vào từ cửa đại điện.

Đi theo sau chàng còn có Tú Nhi và A Nhiên, cùng hai "hạ nhân" trước đây canh giữ sân cho ta.

"Khổ cho Thất đệ tâm cơ thâm trầm nhiều năm, hôm nay lại tan thành mây khói. Nghịch tặc ngươi mai phục trong cấm vệ quân đều đã bị g.i.ế.c sạch, còn không mau buông tay đầu hàng?"

Vẻ mặt bình tĩnh của người này, trong khoảnh khắc nhìn thấy ta bỗng nhiên vỡ vụn.

"Yến Yến?!"

Trong nháy mắt, ta hiểu ra tất cả.

Là Cảnh Hành cùng Hoàng thượng hợp tác diễn một vở kịch, chỉ để dụ rắn ra khỏi hang, triệt để nhổ cỏ tận gốc thế lực của Thất vương gia.

Đây có lẽ là bước cuối cùng còn sót lại trên con đường củng cố giang sơn nhiều năm của chàng.

"Tam tẩu xả thân hộ giá có công, muốn thưởng gì cứ nói với Trẫm."

Ta vẫn nắm chặt con d.a.o bạc dính máu, xoay người quỳ xuống: "Thần phụ muốn trạng cáo hai người."

"Ồ? Tam tẩu muốn cáo ai?"

"Thần nữ muốn cáo Lễ bộ Thượng thư Đường Kim Nguyên, mười bảy năm trước cưỡng đoạt dân nữ về phủ làm thiếp; còn muốn cáo chính thê của Đường Kim Nguyên là Vương thị, bày mưu hãm hại mẫu thân của thần phụ, bỏ thuốc mê tình vào trà của bà, lại dẫn nam nhân khác vào phòng; rồi lại cáo phu thê Đường Kim Nguyên cấu kết với nhau, dùng gậy đánh c.h.ế.t mẫu thân thần phụ, khiến bà c.h.ế.t oan ức trong Đường phủ, hài cốt không còn."

Trong đại điện, gió đêm lạnh lẽo thổi qua.

Giọng nói của ta, từng chữ từng câu, đều nhuốm đầy oán hận khắc cốt ghi tâm.

Một lát sau.

Giọng nói của Hoàng thượng vang lên trên đỉnh đầu ta: "Nếu đã có chuyện này, g.i.ế.c người thì đền mạng."

"Còn về mẫu thân của Tam tẩu, có thể nuôi dạy ra một nữ nhi trung liệt như Tam tẩu, tất nhiên nên truy phong cáo mệnh phu nhân, lại bố cáo thiên hạ."

Ta cắn môi, dập đầu: "Thần phụ tạ Hoàng thượng thánh minh."

Thực ra ta biết rõ.

Là bởi vì nhà họ Đường đã đứng sai phe, đứng về phía Thất vương gia, Hoàng thượng căn bản không định giữ lại bọn họ.

Làm như vậy, chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

Cho nên phần thưởng người ban cho ta, chỉ là truy phong cáo mệnh cho mẫu thân của ta.

Nhưng vậy cũng đủ rồi.

Lúc sinh thời bà không được tự do, sau khi c.h.ế.t vẫn mang tiếng xấu suốt năm năm trời.

Giờ đây, cuối cùng cũng được minh oan.

Cấm vệ quân áp giải tất cả mọi người trong điện xuống, Hoàng thượng phủi phủi áo bào, thản nhiên nói:

"Chắc Tam ca và Tam tẩu có chuyện muốn nói, Trẫm về Ngự thư phòng trước, Tam ca nói chuyện xong thì đến."

Trái tim căng thẳng của ta bỗng chốc thả lỏng, nhìn Cảnh Hành đang đứng dưới bậc thang, vốn định giận chàng, nhưng vừa mở miệng, nước mắt lại rơi xuống.

Cảnh Hành lập tức luống cuống, chàng vội vàng bước tới, ôm lấy ta: "Sợ sao?"

Ta nghẹn ngào nói: "Ta thật sự tưởng chàng sẽ chết."

"Xin lỗi, Yến Yến." Chàng nắm tay ta, đặt lên n.g.ự.c mình, "Đây là lần cuối cùng, chỉ là kết quả chưa biết, ta không muốn nàng mạo hiểm."

"Nếu như việc không thành... nàng nên mang theo hộp trang sức trốn khỏi kinh thành, đi thật xa, đừng bao giờ quay lại nữa."

Ta bỗng thấy mũi cay cay.

Cho nên chàng mới đặt mật chỉ kia, cùng chồng bạc dày cộp vào trong hộp trang sức của ta.

Hơi ấm từ cơ thể Cảnh Hành, tạm thời xua tan cái lạnh của đêm khuya.

Chàng ôm ta một lúc, rồi đứng dậy: "Nàng theo Tú Nhi về phủ trước, ta còn phải đi xử lý một việc cuối cùng."

Chàng xoay người định đi, lại bị ta kéo vạt áo.

Thế là bước chân chàng dừng lại, quay đầu nhìn ta.

Chàng ôn tồn an ủi: "Đừng lo lắng, lần này nàng vào cung, hộ giá có công, Hoàng thượng cũng sẽ không làm khó ta quá. Yến Yến, lời ta nói trước đây không phải giả, nếu có một ngày ta lâm vào cảnh tù tội, thật sự cần nàng đến cứu ta."

Ta ngẩng đầu nhìn chàng, nghiêm túc nói: "Nếu tối nay chàng trở về, trên người mà có một vết thương nào, chúng ta sẽ ngủ riêng nửa năm."

Tú Nhi và A Nhiên trong đại điện bỗng đỏ mặt quay đầu đi.

Khóe môi Cảnh Hành hơi nhếch lên: "Yến Yến nỡ sao?"

"Không nỡ, nhưng làm được."

Chàng bất đắc dĩ cười, quay người lại, cúi đầu hôn lên má ta, nhân tiện nói nhỏ:

"Được, vậy tối nay ta về phủ, sẽ để phu nhân kiểm tra kỹ càng."

Đêm đó, ta và Cảnh Hành nói chuyện phiếm trong màn trướng.

"Trăm năm sau sử quan viết về chàng, danh tiếng chắc chắn sẽ không hay ho gì, ví dụ như Nhiếp chính vương quyền khuynh triều dã, binh quyền trong tay cuối cùng bị Hoàng thượng từng bước thu hồi, dã tâm lang sói không thành."

Cảnh Hành nheo mắt, cười vô cùng đẹp, "Ta đã đi con đường này, thì không quan tâm sử sách ghi chép thế nào."

"Mấy năm lưu lạc dân gian, chứng kiến nhiều cảnh đời lầm than, quan thương cấu kết, quyền thế chèn ép. Mà giờ đây, giang sơn Đại Chu vững vàng, quan trường trong sạch, dân chúng an cư lạc nghiệp, ta cũng có thể lui về ở ẩn, cùng phu nhân an hưởng tuổi già rồi."

Ta mỉm cười, đưa tay ôm lấy eo chàng, áp mặt vào n.g.ự.c chàng:

"Nếu sử sách viết về ta, nhất định cũng là một nữ tử bất hiếu bất nghĩa, trạng cáo phụ thân và đích mẫu lên Hoàng thượng."

Cảnh Hành nắm cằm ta, cúi đầu hôn xuống, lẩm bẩm:

"Nếu vậy, ta cùng Yến Yến làm một đôi phu thê gian ác, cũng không tệ."



Chỉ thị trong cung ngày hôm sau liền được ban xuống, bãi bỏ chức vị Nhiếp chính vương của Cảnh Hành, phong làm Thanh Linh vương, là một vị vương gia nhàn tản không có thực quyền nhưng bổng lộc cao.

Mật chỉ do Tiên đế để lại, từ đó bị bỏ xó.

Ta nghĩ, Cảnh Hành sẽ không bao giờ lấy nó ra nữa.

Ban đầu ta và Cảnh Hành có nhắc đến việc muốn gặp lại sư phụ của chúng ta, nhưng chàng nói với ta, sư phụ không thích tranh đấu, từ khi chàng quay lại triều đình, liền vân du tứ hải, không biết đi đâu.

Từng có lúc ta nghĩ, mình có lẽ sẽ c.h.ế.t vào năm mười bảy tuổi, phóng hỏa thiêu rụi Đường gia, cùng bọn họ c.h.ế.t chung.

Nhưng sau đó, ta luôn mơ thấy mẫu thân.

Mơ thấy ngày bà bị đánh chết, nước mắt lưng tròng nói với ta một cách khó khăn: "Yến Yến, hãy sống thật tốt."

Sống thật tốt.

Giờ đây ta sống rất tốt, không phụ sự kỳ vọng của bà, cũng đã báo thù cho bà.

Trăm năm sau, ta cũng có thể mang theo Cảnh Hành, gặp bà ở dưới suối vàng.

Xuân năm sau, ta và Cảnh Hành cùng nhau đến vùng phía bắc.

Nơi tầm mắt có thể nhìn thấy là thảo nguyên mênh m.ô.n.g vô tận, trên nền xám xịt là màu xanh tươi mới sinh sôi nảy nở.

Ta quay đầu lại, hôn chàng giữa cơn gió lạnh buốt của mùa xuân nơi đây.

Chàng nâng mặt ta lên, cúi người xuống thì thầm, "Yến Yến..."

Giọng nói khàn khàn, những ngón tay thon dài đặt trên vai ta, tóc đen rối bời.

Còn ta mỉm cười hôn lên hàng mi đang run rẩy của chàng: "Phu quân, đừng gọi ta như vậy."

"Ta sẽ... đau lòng."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

[Hoàn]
 
Back
Top Bottom