Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhiếp Chính Vương Đòi Hủy Diệt Thế Giới

Nhiếp Chính Vương Đòi Hủy Diệt Thế Giới
Chương 10



Gia Luật Thanh Túc trừng mắt nhìn mũi đao, trong lòng tràn ngập bất cam. Sắc mặt Lũng Nam Hầu càng thêm u ám, chén rượu nặng nề đặt xuống bàn.

“Tiểu thế tử, đa tạ đã nhường.”

Không đợi Gia Luật Thanh Túc mở miệng, Chu Đình Án liền thu đao, xoay người đi về phía ta.

So với Gia Luật Thanh Túc, Chu Đình Án quả thực rất quang minh chính đại. Hắn lại dám quay lưng về phía Gia Luật Thanh Túc như vậy.

Chu Đình Án hoàn toàn không biết gì về sự vô liêm sỉ của hắn ta.

Khi ám khí của Gia Luật Thanh Túc lao thẳng về phía Chu Đình Án, với khoảng cách gần như vậy, Chu Đình Án tuyệt đối không thể né tránh.

Ta do dự trong chốc lát, không biết nên cứu hắn hay không.

Không cứu hắn, Nhiếp chính vương đương triều bị Gia Luật Thanh Túc ám sát mà chết, tin đồn lan ra sẽ không phải chuyện tốt. Huống hồ, Chu Đình Án là hoàng thân, g.i.ế.c c.h.ế.t người hoàng gia chính là tội diệt cửu tộc.

Cứu hắn, cũng chẳng mang lại lợi ích gì lớn.

Dù sao cho đến nay, ta vẫn chưa thấy Chu Đình Án có ý định diệt Lũng Nam hoặc soán ngôi.

Nhưng đôi khi, con người thật sự rất kỳ lạ.

Lý trí mách bảo rõ ràng nên làm gì, nhưng khi sự bốc đồng ập đến, tay chân lại có chút không nghe lời.

Chân ta nhanh hơn suy nghĩ, roi cũng xuất ra rất dứt khoát. Ám khí kia vừa sắp đ.â.m vào người Chu Đình Án, roi đã tự động cuốn chặt lấy và quất văng ra ngoài.

Không may, nó lại đ.â.m vào người một nam tử đứng sau lưng Lũng Nam Vương.

Có lẽ mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến mọi người đều không kịp trở tay.

Mãi cho đến khi nam tử kia thất khiếu chảy máu, toàn thân co giật ngã xuống đất, mọi người mới nhận ra Gia Luật Thanh Túc đã có ý sát hại Chu Đình Án.

Một lúc sau, bầu không khí trong đại điện lại một lần nữa chìm xuống.

“Tiểu thế tử đây là có ý gì? Chỉ là so tài thôi, không cần phải ra tay g.i.ế.c người chứ!”

Những đại thần hôm nay có mặt đều là người tinh ranh. Lũng Nam Hầu là huynh đệ ruột của Thái hậu, tương lai khó lường. Còn Chu Đình Án lại là kẻ g.i.ế.c cha, kết cục chẳng cần phải nói. Lúc này, sẽ không ai dám đứng ra bênh vực hắn.

Quả thật, cha ta – lão già nhát gan, sợ phiền – lại không thể chịu nổi lòng trung quân ái quốc mãnh liệt của mình. Giờ đây, ông ta lại dám công khai khiến Lũng Nam Hầu mất mặt.

Lũng Nam Hầu "hừ" một tiếng.

“Vị đại nhân này, so tài thì không giả nhưng đã là tự nguyện so tài, sống c.h.ế.t có số, tùy thuộc vào bản lĩnh.”

Cha ta tức đến nỗi râu cũng run rẩy. Ông đứng dậy, quỳ xuống trước điện, chắp tay nói:

“Bệ hạ, thần cho rằng không ổn. Nhiếp chính vương là trụ cột của triều ta, lại còn là thân huynh của bệ hạ. Tiểu thế tử trước là lời nói không đúng mực, sau lại công khai ám sát. Một là bất kính với hoàng gia, hai là không coi trọng mạng người. Thần xin bệ hạ xử trí tiểu thế tử.”

Chu Đệ nhìn Gia Luật Thanh Túc, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận.

“Tiểu thế tử quả thực quá đáng.”

Lũng Nam Vương đắc ý, rất hài lòng với cục diện trước mắt. Ông thong thả đứng dậy, chắp tay nói:

“Bệ hạ, quân sư này của bản Hầu là công thần đã theo bản Hầu mấy chục năm, mỗi lần lập chiến công đều có sự giúp sức của ông ta. Lúc này lại bị Vương phi g.i.ế.c một cách dễ dàng như vậy, nếu không đưa ra lời giải thích, tướng sĩ Lũng Nam, e là không phục!”

Trong điện càng thêm náo nhiệt, kẻ một lời người một câu, mọi lỗi lầm dường như đều đổ lên đầu ta.

Chu Đình Án vẫn sắc mặt nhàn nhạt, nhìn ta một cái, thong thả uống trà.

Hắn không vội, ta cũng không vội. Dù sao ta cũng là vì cứu hắn, ta không tin hắn đến cả một con người cũng không làm.

Ta và hắn không vội, nhưng cha ta – lão già ngu ngốc kia – lại vội.

Ông liên tục dập đầu ba cái, tốc độ nói cũng nhanh hơn không ít.

“Bệ hạ, tình hình lúc nãy rất nguy cấp, nếu Vương phi không ra tay, Nhiếp chính vương làm sao còn sống được?

Còn về việc vô ý g.i.ế.c c.h.ế.t quân sư thì cũng chỉ có thể coi là vô ý g.i.ế.c người, cầu xin bệ hạ sáng suốt.”

Chu Đệ trên mặt có chút khó xử. Dù sao hắn cũng còn nhỏ, trước kia rất nhiều chuyện đều do Chu Đình Án xử lý. Lúc này Chu Đình Án không mở miệng, hắn liền không có chủ kiến.

Hắn không mở miệng, nhưng Thái hậu lại mở miệng.

Người nữ nhân này khẽ hừ một tiếng, hất chén trà về phía cha ta, hơi nóng bốc lên nghi ngút.

“Giang đại nhân, một lời “vô ý g.i.ế.c người” nghe thật nhẹ nhàng. Nhưng chính lời vô ý đó của con gái đại nhân đã khiến Tây Hải quốc ta mất đi một quân sư. Sau này, nếu có kẻ địch xâm phạm, Giang đại nhân hay con gái đại nhân sẽ ra trận?”

Cha ta sững sờ. Ông vốn là ngôn quan, giỏi nói sự thật nhưng lại vụng về trong việc biện bạch. Thêm vào bản tính có phần nhu nhược, giờ đây ông lại càng bối rối, không nói nên lời.
 
Nhiếp Chính Vương Đòi Hủy Diệt Thế Giới
Chương 11



Thái hậu cười lạnh, ánh mắt chuyển sang Chu Đệ.

“Hoàng thượng, chuyện nặng nhẹ thế nào cũng cần có lời giải thích rõ ràng. Nếu không, tướng sĩ bất an thì quốc gia khó yên.”

Cha ta tái mặt vì sợ hãi, dập đầu thật mạnh: “Nếu Thái hậu nương nương nhất định muốn một lời giải thích, thần nguyện thay Vương phi chịu phạt.”

“Vương phi là con gái của thần. Là do thần dạy dỗ không nghiêm. Lỗi của con, lỗi của cha, thần nguyện lấy cái c.h.ế.t tạ tội.”

Ta khựng tay, nhìn về phía ông lão.

Từ nhỏ đến lớn, ông lão chưa bao giờ thân thiết với ta. So với ta, ông càng thương yêu Giang Dư Hòa hơn.

Ông thường xuyên nói: “Nếu ngươi muốn c.h.ế.t thì tự đi mà chết, tỷ tỷ ngươi tâm tư đơn thuần, đừng liên lụy đến tỷ tỷ ngươi.”

Trong lòng ta, ông lão nhát gan, nhu nhược, sợ phiền phức và sợ c.h.ế.t nhất, vậy mà hôm nay lại khiến ta nhìn ông bằng con mắt khác.

Ta đặt chén trà xuống, chuẩn bị quỳ gối.

Người là ta giết. Nếu Chu Đình Án không quan tâm đến ta, vậy thì ta cũng nên chết.

Ta vừa định đứng dậy, Chu Đình Án, người vẫn im lặng nãy giờ, chợt lên tiếng.

“Lũng Nam Hầu vừa nói, những chiến công trước kia đều do vị quân sư này làm.

“Thái hậu lại nói, quân sư đã chết, sau này nếu có ngoại địch, e là khó có thể chống đỡ, cho nên phải đưa ra lời giải thích cho tướng sĩ.”

Thái hậu cười lạnh: “Chính là như vậy. Nhiếp chính vương là người công bằng nhất, phụ chính nhiều năm, chắc chắn sẽ không vì tư lợi mà bỏ qua việc công.”

“Chính là như vậy.”

Chu Đình Án đứng dậy, nhìn về phía Chu Đệ.

“Chuyện này rất đơn giản. Bản vương có một cách giải quyết, Hoàng đế có muốn nghe không?”

Chu Đệ ngồi thẳng người, cung kính đáp: “Hoàng huynh xin cứ nói.”

“Chiến công của Lũng Nam Vương phần lớn đều do quân sư này làm, có thể thấy Lũng Nam Vương không có bản lĩnh gì.

“Bây giờ quân sư đã chết, Lũng Nam Vương không thể chống lại ngoại địch. Nếu đã như vậy, bản vương vừa vặn giỏi về việc cầm quân, không bằng giao binh quyền của Lũng Nam Vương cho bản vương.

“Bản vương không cần quân sư nào cả, cho dù không có quân sư, cũng có thể chống lại ngoại địch. Chuyện quân sư đã giải quyết xong chưa?”

Lời này vừa thốt ra, cả Thái hậu lẫn Lũng Nam Vương đều biến sắc. Lại nghe Chu Đình Án tiếp tục nói: “Chuyện quân sư đã xong, chúng ta hãy nói đến chuyện của bản vương và thế tử.”

“Nếu nói về thân sơ, bản vương là con ruột của tiên hoàng, với Hoàng thượng là huynh đệ cùng cha khác mẹ. Thế tử chỉ là ngoại thích, có tư cách gì để so sánh với bản vương?

“Nói đến quan chức, bản vương là nhiếp chính vương đầu tiên của triều đình, quan chức cao hơn Lũng Nam Hầu, còn Gia Luật Thanh Túc chỉ là một thế tử, ngay cả tước vị của phụ thân cũng chưa được thừa kế, lại dám ám toán bản vương.

“Bản vương là dạng người này, lòng dạ vẫn luôn hẹp hòi. Lúc nãy nếu không phải người ra tay là Vương phi thì người c.h.ế.t sẽ không chỉ là một quân sư.”

Ánh mắt Chu Đình Án nhìn về phía Lũng Nam Hầu, trong mắt là sát ý không hề che giấu.

“Hôm nay nếu Lũng Nam Hầu không đưa cho bản vương một câu trả lời thỏa đáng, e là cánh cửa lớn của kinh thành này không dễ ra.”

Thế cục đảo ngược trong chớp mắt. Khuôn mặt đắc ý dương dương của Lũng Nam Vương lúc trước giờ đã có chút bất an.

Chu Đình Án là người có tâm cơ thâm sâu. Bề ngoài trông có vẻ lêu lổng, không lo việc chính, nhưng một người dám g.i.ế.c cha đoạt quyền, không ai biết được cuối cùng hắn có bao nhiêu lá bài tẩy.

Lũng Nam Vương lần này chỉ đến kinh thành chúc thọ, không mang theo binh lính. Nếu Chu Đình Án thực sự muốn g.i.ế.c hắn, không dễ dàng nhưng cũng không quá khó khăn.

Cân nhắc xem cái nào nhẹ cái nào nặng, Lũng Nam Vương cười ha ha.

Ông ta đứng dậy, nâng chén rượu, đá văng một cước vào tên quân sư đang trợn mắt không còn hơi thở.

“Ha ha, Nhiếp chính vương nói đùa phải không? Vừa rồi, bổn hầu chỉ đùa một chút thôi. Hôm nay là sinh thần của Hoàng thượng, chúng ta vui vẻ thôi. Tên tiện nhân này c.h.ế.t là do số phận y kém, hôm nay y phải chết, có thể c.h.ế.t dưới tay Vương phi, đó là tổ tiên nhà y bốc khói xanh. Chuyện này không nhắc đến nữa, chúng ta uống rượu, uống rượu!”

Chén rượu của Lũng Nam Vương đặt rất thấp, tư thế cũng rất thấp, nhưng Chu Đình Án lại không phải là người dễ nói chuyện.

Hắn lười biếng dựa vào lưng ghế, tay gõ nhẹ vào bàn, nhìn Lũng Nam Vương không nói gì.

Lũng Nam Vương bị nhìn đến nỗi trán rịn mồ hôi, lại nhìn về phía Thái hậu.

Thái hậu cũng không còn vẻ hống hách như lúc trước, cũng cười ha ha: “Được rồi, ai gia cũng kính Nhiếp chính vương một chén. Tiểu bối vô lễ, chúng ta đừng chấp nhặt với y.”

Chu Đình Án vẫn không nhúc nhích, nghiêng đầu hỏi ta: “Nàng hết giận chưa?”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía ta.

Thật tình, trường hợp này, cho dù là Giang Dư Hòa, kẻ “trà xanh không liêm sỉ” có mặt ở đây, lúc này chắc chắn cũng sẽ xuôi theo ý người khác mà nói một câu: “Người ta không giận.”
 
Nhiếp Chính Vương Đòi Hủy Diệt Thế Giới
Chương 12



Nhưng ta thì không. Ta nhìn Chu Đình Án, giọng không nhỏ.

“Hắn vừa rồi muốn g.i.ế.c ngươi, sau đó muốn g.i.ế.c ta, sau đó lại muốn g.i.ế.c cha ta. Cơn giận này, ta không nuốt trôi.”

Chu Đình Án “Ừ” một tiếng, không nói gì nữa, tiếp tục nhìn Lũng Nam Vương bằng ánh mắt sâu thẳm.

Nhìn khoảng nửa nén nhang, Lũng Nam Vương không chịu nổi nữa. Hắn cầm lấy roi lớn bằng cổ tay đánh vào Gia Luật Thanh Túc một trận, đánh cho Gia Luật Thanh Túc kêu khóc thảm thiết.

“Thứ vô dụng! Để ngươi lắm mồm đòi so tài, lão tử thấy ngươi ngứa da rồi. Sau này còn so tài nữa không!”

“Cha, không dám, không dám, không dám nữa, sau này không dám nữa!”

“Để ngươi không dám nữa! Hôm nay lão tử phải đánh c.h.ế.t ngươi, để sau này ngươi c.h.ế.t cũng không liên lụy đến lão tử!”

“Á! Á!! Á!!! Cha, con đau quá…”



Trở về Vương phủ, đã đến nửa đêm.

Ta rửa mặt xong ngồi trên giường vắt tóc. Chu Đình Án c** tr*n ngồi bên cạnh ta, dưới ánh đèn mờ, nhìn ta rất thẳng thắn.

“Nàng có thù với Lũng Nam Vương?”

Ta khựng tay lại: “Sao lại nói như vậy?”

“Gia Luật Thanh Túc vào kinh chưa được ba ngày. Trước đó, không hề có giao tình với bản vương, tại sao lại hùng hổ đến so tài với bản vương?”

Ta “Ừm” một tiếng, không định giấu giếm:

“Hắn đối với Giang Dư Hòa nhất hiện chung tình. Giang Dư Hòa khóc lóc kể lể nói bị ngươi bắt nạt, tên ngốc đó uống say, muốn ra tay thay nàng ta.”

Chu Đình Án cười nhạo: “Để cho bản vương trở mặt với hắn, hai tỷ muội các nàng thật sự dụng tâm.”

Ta buông khăn tay, nhìn thẳng vào Chu Đình Án.

“Không dụng tâm, ta làm sao có được bản đồ bố phòng quân đội Lũng Nam? Chu Đình Án, muốn ngươi diệt Lũng Nam, ta không phải nói chơi.”

Chu Đình Án liếc ta, nghiêng người nằm trên giường: “Mấy năm nay, nàng dăm ba bữa lại chạy đến Vương phủ, lần nào cũng cầm bản đồ Lũng Nam. Mỗi lần hắn ta đổi bản đồ bố phòng, nàng đều nhanh chóng có được bản mới. Giang Thanh Dã, một nữ tử khuê các như nàng, cuối cùng lấy bản đồ bố phòng từ đâu?”

“Ngươi đừng quan tâm. Tóm lại, tất cả đều là thật. Chỉ là ta không có binh mã, nếu cha ta có bình mã, ta cũng không đến nỗi cả ngày chạy đến tìm ngươi.”

“Được, ngươi muốn bản vương giúp ngươi, ngươi phải cho bản vương một lý do.”

“Ngươi từ nhỏ đã ở kinh thành, Lũng Nam Vương hai ba mươi năm nay vẫn đóng quân cách xa ngàn dặm. Ngươi có thù oán gì với hắn?”

Có mối thù gì?

Thù g.i.ế.c mẹ.

Mẹ ta không phải người Tây Hải, họ ngoại của bà là người Tây Lương quốc.

Lúc đầu, Tây Lương quốc cường thịnh, Tây Hải liền đưa con tin, tặng vàng bạc châu báu cho Tây Lương.

Năm đó Thái hậu được sủng ái, tiên hoàng liền phong cho huynh trưởng của bà là Gia Luật Tông làm một phương chư hầu.

Gia Luật Tông không giống với các tướng quân trước đây, hắn ta hung dữ, dù thắng trận cũng đuổi theo tàn sát thành trì, thu phục được mấy nước nhỏ rồi liền nhắm mũi dùi vào Tây Lương.

Tây Lương bại trận, tiên hoàng thích mỹ sắc. Thái hậu để củng cố địa vị của mình, liền cho Gia Luật Tông cướp bóc mỹ nhân khắp Tây Lương. Mẹ ta là một trong số đó.

Mẹ ta rất đẹp, là con gái út của Thái phó Tây Lương, với Thái tử Tây Lương là thanh mai trúc mã, hai người đã có hôn ước, chỉ còn mười ngày nữa là xuất giá.

Nhưng chưa kịp gả đi, đại quân của Gia Luật Tông đã san bằng kinh thành. Bách tính c.h.ế.t thì chết, làm nô lệ thì làm nô lệ, sung quân kỹ thì sung quân kỹ. Thái tử bị loạn tên b.ắ.n c.h.ế.t treo trên tường thành, còn mẹ ta cũng trở thành cống phẩm được Gia Luật Tông chọn lựa.

Đường xá xa xôi, chưa đến nửa đường, Gia Luật Tông đã động lòng với mẫu thân ta. Một lần say rượu, hắn xông vào trướng đựng đồ cống nạp, từ trong đám nữ tử kéo mẫu thân ta đi, mẫu thân ta bị hắn giày vò đến toàn thân đầy máu.

Chuyện như vậy, trên đường đi đã xảy ra rất nhiều lần. Đến khi vào kinh thành, mẫu thân ta đã mang thai ba tháng.

Vào kinh, Gia Luật Tông dẫn theo những cô gái này đến gặp thái hậu. Vừa nhìn thấy, thái hậu đã ưng ý mẫu thân tôi. Nhưng chẳng may, đúng lúc ấy, mẫu thân tôi đang nghén ngẩm, vô ý nôn một cái.

Thái hậu nổi trận lôi đình, mắng Gia Luật Tông vài câu rồi hạ lệnh lôi mẫu thân tôi ra ngoài đánh c.h.ế.t bằng gậy.

Phụ thân và mẫu thân tôi gặp nhau cũng chính vào khoảnh khắc ấy. Lúc đó, phụ thân tôi vẫn chỉ là một chủ bộ vô danh tiểu tốt ở Thái Bộc Tự.

Khi Gia Luật Tông đánh mẫu thân tôi, phụ thân tôi đang trốn trong chuồng ngựa để cho ngựa ăn.

Gia Luật Tông vốn tàn nhẫn độc ác, lại thêm thói háo sắc không bỏ được. Hắn kéo mẫu thân tôi vào hậu viện rồi c** q**n bà.

"Thật đáng tiếc, sao ngươi lại không biết điều mà mang thai rồi. Thôi, ta thương ngươi lần cuối, để ngươi làm một con ma thoải mái."

Mẫu thân tôi buồn nôn không ngừng, khiến Gia Luật Tông mất hứng, điên cuồng đá đánh bà.
 
Nhiếp Chính Vương Đòi Hủy Diệt Thế Giới
Chương 13



"Con tiện nhân, còn dám nôn, còn dám nôn nữa, ta đánh c.h.ế.t ngươi!"

Cho đến khi mẫu thân tôi tắt thở, hắn mới chỉnh lại quần áo, ngẩng đầu tìm người. Thật không may, hắn lại bắt gặp phụ thân tôi.

Phụ thân tôi sợ hãi quỳ xuống, chỉ sợ liên lụy đến mình, liên tục dập đầu.

Gia Luật Tông là tên trời sinh xấu xa, hắn xách gáy phụ thân tôi hỏi: "Vừa rồi có phải ngươi đã lén nhìn không?"

Phụ thân tôi liên tục lắc đầu: "Không có, không có, thật sự không có. Ta cái gì cũng không nhìn thấy..."

Gia Luật Tông ngửa mặt lên trời cười lớn, hắn dang rộng hai chân, chỉ vào chỗ quần đang nói: "Lại đây, bò qua đây. Bổn hầu tha cho ngươi một mạng, còn tặng ngươi một món quà."

Phụ thân tôi bò qua. Ông là một kẻ không có cốt khí, so với mạng sống thì tôn nghiêm chẳng là gì.

Sau khi bò qua, Gia Luật Tông đá một cước vào chuồng ngựa, chỉ vào mẫu thân tôi nằm trên mặt đất nói: "Con tiện nhân này tặng cho ngươi. Kéo đi chôn ở loạn táng cương hay ôm về nhà sưởi ấm, tùy ngươi."

Đó là lần đầu tiên cha tôi thấy người chết. Ông sợ đến hồn bay phách lạc nhưng lại không dám không nghe, bèn tìm một cái bao tải, dùng một con ngựa chở đến bãi tha ma.

Lúc mẹ tôi tỉnh dậy giữa đường, bà khóc lóc van xin cha tôi rất lâu. Cha tôi mới nghiến răng mặc quần áo của bà lên một xác c.h.ế.t ở bãi tha ma, rồi lén lút đưa bà về nhà.

Tỷ tỷ thực sự rất may mắn. Gia Luật Tông ra tay tàn nhẫn như vậy, mà nàng vẫn sống sót.

Sau đó, cha và mẹ tôi ở bên nhau. Có lẽ là tình cảm lâu ngày sinh ra, cũng có lẽ mẹ tôi thực sự quá đẹp. Tóm lại là họ đã có một gia đình nhỏ.

Cha tôi rất thương tỷ tỷ, cảm thấy tỷ ấy quá khổ. Trong bụng suýt bị cha ruột đánh chết, sau khi sinh ra, mẹ ruột lại không có ý chí sống tiếp. Tỷ ấy thậm chí còn không được b.ú sữa.

Cha tôi liền nấu cháo kê cho tỷ ấy ăn. Tỷ ấy gầy trơ xương, lúc nào cũng muốn được mẹ bế.

Nhưng mẹ tôi không bao giờ bế tỷ ấy, thậm chí còn ghét bỏ tỷ ấy.

Sau đó tôi ra đời, mẹ bắt đầu có chút dáng vẻ của một người mẹ. Bà sẽ bế tôi, dỗ tôi ngủ, hát ru cho tôi.

Lớn hơn một chút, tỷ tỷ sẽ nhân lúc đêm khuya mẹ ruột ngủ say, ngồi bên giường nhìn mẹ, hỏi mẹ ruột tại sao không thích tỷ ấy.

Trong ấn tượng của tôi, ban ngày, tỷ tỷ không dám đến gần mẹ. Tỷ ấy luôn như một chú chó nhỏ trốn trong góc nhìn mẹ một cách đáng thương, muốn đến gần nhưng lại không dám. Mẹ ruột sẽ không để ý đến tỷ ấy, ánh mắt nhìn tỷ ấy vô cùng lạnh nhạt.

Lạnh nhạt như thể nhìn xuyên qua tỷ ấy thấy một người khác.

Sức khỏe của mẹ ngày càng kém. Hằng ngày bà ngủ rất nhiều, mơ màng, luôn hét lớn trong mơ: "Đừng đụng vào ta, đừng đụng vào ta."

Nước mắt chảy rất nhiều.

Năm đó tôi sáu tuổi. Trong một đêm mưa giông, mẹ nói với tôi, bà không cam lòng. Nếu trời có mắt, bà hy vọng Gia Luật Tông c.h.ế.t không tử tế.

Ngày hôm sau, bà mất.

Năm đó cha đã làm ngôn quan. Những năm này ông cũng coi như phấn đấu, hy vọng mang lại cho gia đình một cuộc sống tốt đẹp. Thấy mẹ nhắm mắt lìa đời, cha hỏi tôi: "Mẹ con có nói gì không?"

Tôi lắc đầu, chỉ nói một câu: "Cha, con muốn học võ."

Sau khi mẹ mất, dưới sự chăm sóc tận tình của cha, tỷ tỷ bắt đầu ngày càng lạc quan.

Không có mẹ ngày ngày lạnh nhạt mang theo ánh mắt thù hận nhìn tỷ ấy, bản tính tiểu cô nương của tỷ ấy bắt đầu dần bộc lộ.

"Muội muội, thoa son trát phấn trang điểm thật đẹp không tốt sao, sao ngày nào muội cũng hóa trang như thể muốn đi đào mộ tổ tiên vậy?"

Tôi nhìn Giang Dư Hòa không biết gì về thù hận, vỗ đầu tỷ ấy.

"Không chỉ đào mộ tổ tiên, còn nghiền xương thành tro."

Giang Dư Hòa kinh ngạc, nắm tay tôi khuyên:

"Thanh Dã, không được g.i.ế.c người. Tỷ tỷ còn chưa hưởng đủ những ngày tháng tốt đẹp, muội không thể hại ta được."

Tôi nhìn Giang Dư Hòa không nói gì nhưng trong lòng lại nghĩ, làm sao tôi có thể hại chị? Báo thù cho các người là chấp niệm nhiều năm của tôi.

Mẹ không cam lòng, tôi cũng không cam lòng. Giang Dư Hòa cũng vì vậy mà chịu khổ nhiều năm như thế, mẹ cũng bởi lẽ đó chịu giày vò nhiều năm như vậy.

Món nợ này, phải có người tính sổ mới được.

17

"Cho nên, ngươi chọn gả cho ta."

Tôi nhìn Chu Đình Án thành thật lắc đầu: "Không phải, ta không định gả cho ngươi. Gả cho ngươi là vì Giang Dư Hòa."

"Tỷ ấy hạ độc, ngươi muốn g.i.ế.c tỷ ấy. Ta nghĩ gả cho ngươi, ngươi cũng coi như là người nhà của tỷ ấy, ngươi hẳn không nhất thiết phải g.i.ế.c tỷ ấy."

Chu Đình Án ôm trán một lúc lâu không nói gì, một lúc sau ngẩng đầu nghiêm túc hỏi tôi:

"Giang Thanh Dã, nàng nói thật đi, nàng có chút nào thích bản vương không?" Tôi gật đầu: "Nếu ngươi có thể giúp ta diệt trừ Lũng Nam hầu, ta đối với ngươi chắc chắn không chỉ có một chút thích." Chu Đình Án giật giật khóe miệng, thở dài một tiếng nằm xuống, tự lẩm bẩm: "Mấy năm nay, lão tử vẫn luôn tưởng rằng nàng đang chơi trò dục cầm cố túng, đi đường vòng, không ngờ nàng thật sự chỉ coi lão tử là một công cụ... Số khổ quá..." Tôi không nghe rõ, bèn đưa tai lại gần: "Ngươi lẩm bẩm gì vậy?" Chu Đình Án đột nhiên ngồi thẳng dậy, lật người đè tôi xuống, áp sát vào mặt tôi nói: "Thôi, đã gả rồi, bây giờ không thích, sau này cũng sẽ thích, dù sao nàng cũng không thoát được, ngủ trước rồi tính sau." Tôi: "..."
 
Nhiếp Chính Vương Đòi Hủy Diệt Thế Giới
Chương 14



Lũng Nam hầu gần như vội vã rời khỏi kinh thành.

Chạy nhanh đến mức nào ư? Tên con trai ngu ngốc của ông ta bận đến nỗi ngay cả Giang Dư Hòa cũng không kịp gặp mặt, liền nằm trên lưng ngựa rời khỏi kinh thành.

Dẫn đến một tháng sau Giang Dư Hòa mới biết hắn ta đã sớm chạy mất.

"Tên cẩu nam nhân này, đúng là đồ bỏ đi. Trước đó còn sống c.h.ế.t nói yêu ta, nói chắc chắn sẽ đến tìm ta. Hôm nay ta mới biết, trạm dịch chỉ để lại mấy tên lính canh hù dọa người, hắn ta đã chạy mất cả tháng rồi."

"Sao nào, tỷ thất vọng lắm à?"

Giang Dư Hòa vắt chân ngồi đối diện tôi một cách vô tư, cắn một miếng quả.

"Sao có thể chứ, nhìn cái dáng vẻ xấu xí của hắn. Hôm đó nói chuyện hắn đỡ ta một cái, ta đã nôn suốt dọc đường."

"Thật ghê tởm, đám người Lũng Nam này sao lại thô lỗ như vậy? Vừa nói chuyện đã có mùi như thể hắn đã ăn hai cân phân vậy."

Tôi khẽ cười: "Nếu tỷ là người Lũng Nam thì sao?"

"Thế thì ta đ.â.m đầu chết, ta mới không muốn cùng giống với lợn."

Giang Dư Hòa là người rất lạc quan, tỷ ấy đi vòng quanh phòng tôi, vừa đi vừa vui vẻ.

"Quả nhiên, vẫn là gả cho nhiếp chính vương tốt hơn. Không nói gì khác, ít nhất thì hắn đẹp trai thật."

"Hoàn cảnh của Chu Đình Án có vẻ an nhàn nhưng thực tế thì sói vây hổ rình. Thái hậu muốn lợi dụng tiểu hoàng đế làm con rối để đoạt quyền, Chu Đình Án hy vọng tiểu hoàng đế có thể tự mình gánh vác, các đại thần vì lợi ích riêng mà d.a.o động không ngừng. Một khi Lũng Nam hầu nổi loạn, trong triều căn bản không có ai ủng hộ Chu Đình Án, những ngày tháng tốt đẹp của hắn căn bản không có mấy năm."

Giang Dư Hòa nghe xong liền sợ hãi, nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.

"Vậy còn chờ gì nữa, muội muội, không thể vì một tên nam nhân mà liên lụy đến bản thân, muội mau chóng hòa ly với hắn đi."

"Cha chúng ta tuy không có bản lĩnh gì nhưng ít nhất cũng không có ai muốn g.i.ế.c hắn ta. Chỉ cần hắn ta sống đủ lâu, chúng ta để hắn ta nuôi thêm mấy chục năm nữa cũng không có vấn đề gì."

Tôi nghe xong bật cười: "Vậy mấy chục năm sau thì sao? Cha c.h.ế.t rồi, chúng ta phải làm sao?"

"Này, nghe muội nói thế này, sao lại giống như đang nguyền rủa cha chúng ta vậy?"

Giang Dư Hòa chọc tôi một cái, lại nghiêng đầu nghiêm túc nói: "Nếu lão già kia mà c.h.ế.t thật… thì cũng chẳng sao. Tỷ tỷ ta xinh đẹp như hoa, quần thần dưới trướng đầy rẫy, còn nuôi không nổi muội sao?"

Cửa kẽo kẹt mở ra, Chu Đình Án mặt không biểu cảm bước vào, vứt thanh đao dài hai mét lên bàn. Giang Dư Hòa theo thói quen định chui xuống gầm bàn.

"Được lắm, nhân lúc bổn vương không có nhà, chạy đến tận nhà ăn trộm rồi à."

Giang Dư Hòa ngồi xổm trên đất run lẩy bẩy: "Không có chuyện đó, không có chuyện đó. Giang Thanh Dã đã gả cho Vương gia rồi, sống là người của Vương gia, c.h.ế.t là ma của Vương gia, không liên quan gì đến nhà họ Giang."

Đồ bỏ đi.

Chu Đình Án nghe vậy rất hài lòng, nhìn tôi nói:

"Lũng Nam vương có dị động, hoàng thượng cho ta đi dẹp loạn, ta phải rời khỏi kinh thành một thời gian."

"Bao lâu?"

"Không biết, đó là địa bàn của Lũng Nam vương, đi không trở về cũng chưa biết chừng."

Chu Đình Án nói nhẹ bẫng, uống một ngụm trà, như thể đang nói chuyện của người khác.

Lẽ ra, nghe nói hắn phải đi Lũng Nam, tôi nên vui mừng mới phải.

Lần này đi, ắt hẳn phải có hành động nhưng không hiểu sao, nghe đến chuyện đi không trở về, tôi lại thấy hơi khó chịu.

Tôi bảo Giang Dư Hòa đi trước, tỷ ấy như được đại xá, xách váy chạy đi trèo tường, sợ chạy chậm sẽ bị chặt, trông rất buồn cười.

"Cảm ơn nàng."

"Cảm ơn cái gì?"

"Cảm ơn nàng đã giúp ta."

Chu Đình Án cười cười, kéo một lọn tóc tôi.

"Giang Thanh Dã, sao lúc này lại đột nhiên ngốc thế?"

"Nàng biết sớm muộn gì ta cũng sẽ có trận chiến này, mới chọn ta, không phải sao?"

Đúng vậy, hoàn cảnh của Chu Đình Án chính là như vậy, cho nên tôi mới có thể không chút áy náy mà chọn hắn.

Bởi vì theo tôi thấy, cho dù không vì tôi thì sớm muộn gì Chu Đình Án cũng sẽ có một bước giao tranh với hoàng quyền.

"Nhưng nếu không có ta, có lẽ, ngươi còn có thể sống thêm mấy năm bình yên."

Chu Đình Án cười ha hả: "Ta từ nhỏ đã sống những ngày l.i.ế.m m.á.u trên đầu dao, những ngày bình yên mà nàng nói, ta thật sự không sống nổi."

"Có những người trong mệnh có phong, định sẵn phải phiêu bạt không ngừng."

Cảm xúc dâng trào, hoặc có lẽ là bầu không khí đã đến, tôi cúi người ôm lấy hắn.

"Hy vọng người sống sót trở về, vẫn là ngươi."

Tay Chu Đình Án vòng quanh eo tôi, cằm gác lên vai tôi, giọng nói đột nhiên trở nên quyến luyến.

"Giang Thanh Dã, nếu không phải ta thì sao? Nàng có còn đi tìm một người khác có thể báo thù cho nàng, lấy chính mình làm con cờ, gả cho hắn, ở bên hắn như đối với bổn vương không?"
 
Nhiếp Chính Vương Đòi Hủy Diệt Thế Giới
Chương 15



"Phải, ngươi c.h.ế.t rồi, ta cũng phải báo thù chứ?"

Không có cơn thịnh nộ như dự đoán, Chu Đình Án ngẩng đầu nhìn tôi cười, véo má tôi.

"Giang Thanh Dã, bổn vương thích cái tính ngang ngạnh như trâu của nàng."

"Mấy năm nay, nhờ phúc của nàng cách ba bữa lại đến Vương phủ gây chuyện, bổn vương sống rất vui vẻ."

"Đây là thư hòa ly, ký vào rồi thì nàng không còn liên quan gì đến Vương phủ nữa."

"Giang Thanh Dã, bổn vương đi đây."

Chu Đình Án đứng dậy rất dứt khoát, cầm đao, quay người đi ra khỏi phủ.

Nhìn tờ giấy có chữ ký của Chu Đình Án, tôi ngẩn người, không nhịn được mở miệng hỏi hắn:

"Ngươi muốn hưu ta?" "Với ư?" Chu Đình Án đã đi đến cửa, cười quay đầu lại, gật đầu: "Đúng vậy."

"Tại sao?"

"Không có lý do gì cả."

Gió nổi lên trong sân, Chu Đình Án mặc một bộ đồ đen thêu hoa văn màu đỏ sẫm, đứng thẳng tắp dưới mái hiên, dáng vẻ thanh tú như ngọc, khí độ phi phàm.

Những năm đó, tôi luôn cảm thấy Chu Đình Án nhìn người nhìn vật bằng một vẻ lạnh nhạt khó nắm bắt, ngay cả khi nhìn tôi, cũng giống như hứng thú nhìn thấy một thứ gì đó thú vị.

Tôi nghĩ, người như vậy, kỳ thực là không có tình cảm.

Tôi đã gây gổ với hắn nhiều năm như vậy, hắn đã vô số lần nói: "Giang Thanh Dã, nàng dám cùng bổn vương c.h.ế.t không? Nếu nàng dám cùng bổn vương đi chết, bổn vương sẽ cùng nàng tạo phản."

Giống như tạo phản chỉ là một trò chơi, còn phần thưởng là tôi cùng hắn xuống suối vàng.

Cho nên khi biết hắn sắp đi, phản ứng đầu tiên của tôi là cho rằng hắn sẽ yêu cầu tôi tuẫn táng sau khi hắn chết.

Ít nhất, hắn cũng phải để tôi sống thủ tiết vì hắn mới công bằng.

Chỉ là không ngờ, lại là một tờ hòa ly.

Chu Đình Án vẫn đứng ở cửa sân nhìn tôi, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, giống như trước đây mỗi lần tôi xúi giục hắn tạo phản, chỉ là không nói gì nhìn tôi.

Bất đắc dĩ lại có chút nuông chiều.

Có lẽ tôi cũng điên rồi, mới xé tờ hòa ly trước mặt hắn.

"Tốt nhất chàng nên sống sót trở về, đừng làm phiền ta phải tuẫn táng cho chàng."

"Ta còn trẻ, không muốn c.h.ế.t sớm."

Chu Đình Án cười, lần này là cười thật lòng.

19

Hai tháng sau, Chu Đình Án vẫn không có tin tức gì truyền về.

Giang Dư Hòa biết tôi đã xé tờ hòa ly thì tức giận bỏ đi, ba năm ngày sau mới nhớ ra quay về mắng tôi.

"Giang Thanh Dã, đầu óc muội bị lừa đá rồi à? Muội có biết tình hình hiện tại là gì không? Đó là một tờ giấy sao? Đó là mạng sống của nàng!"

"Nàng có biết nếu không có thứ này thì hậu quả của nàng sẽ ra sao không? Chu Đình Án vừa chết, quân Lũng Nam tiếp quản kinh thành, việc đầu tiên là bao vây phủ Nhiếp chính g.i.ế.c c.h.ế.t nàng, di thê của phản tặc."

"Nàng cho rằng bọn họ sẽ cho nàng một nhát d.a.o thống khoái sao? Ta nói cho nàng biết, sẽ không. Bọn họ sẽ bắt nàng vào quân doanh, hành hạ nàng, đánh đập nàng, khiến nàng sống không bằng chết, sợ không?"

Tôi gật đầu: "Sợ."

Giang Dư Hòa nghe vậy, nhìn quanh bốn phía, lặng lẽ tiến lại gần tôi, từ trong n.g.ự.c lấy ra một tờ giấy trải lên bàn.

"Biết sợ là tốt, đây là bản tấu chương của Chu Đình Án do ta xúi giục tiểu nhi tử của Thái phó đánh cắp, chữ là ta bắt chước viết, muội ký tên của muội vào là xong chuyện."

Tôi nhìn nét chữ giống hệt Chu Đình Án, đưa tay sờ sờ.

"Tỷ rất thích hắn nhỉ."

Giang Dư Hòa sửng sốt: "Nói bậy bạ gì thế, có phải điên rồi không?"

"Chu Đình Án là người rất kiêu ngạo, chưa bao giờ viết tấu chương, tiểu nhi tử của Thái phó lấy tấu chương ở đâu?"

Giang Dư Hòa ánh mắt né tránh, căng thẳng đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Tôi vỗ vỗ tay tỷ ấy ra hiệu nàng đừng căng thẳng.

"Nếu Chu Đình Án chỉ là một Vương gia nhàn tản, ta chắc chắn sẽ để tỷ gả cho hắn."

"Nhưng hắn không phải, còn tỷ sẽ gặp được nam nhân thích hợp hơn với tỷ, sống một đời hạnh phúc."

Giang Dư Hòa cắn môi, hồi lâu sau mới hỏi:

"Muội ký không?"

"Tỷ tỷ, nếu ta muốn ký thì tờ thật sẽ không bị xé."

Giang Dư Hòa tức giận bỏ đi, lần này rất lâu không đến gặp tôi.

Năm tháng sau khi Chu Đình Án đi, cha tôi đến.

Từ lần trước ông muốn c.h.ế.t thay tôi, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp lại.

"Nhiếp chính vương xảy ra chuyện rồi."

"Hắn ta trúng phải mai phục của Gia Luật Tông, bị bắt sống."

Tôi hừ một tiếng: "Hắn ta mang theo nhiều người như vậy, sao lại bị bắt sống?"

Cha tôi nghiêm mặt: "Những người hắn ta mang theo đều là người của hoàng đế."

"Vài tháng trước, nhiếp chính vương đại phá Gia Luật Tông, tướng sĩ Lũng Nam c.h.ế.t vô số."

"Thấy nhuệ khí đã giảm đi nhiều, Gia Luật Tông bị thương nặng, trong thời điểm then chính vương lại bị bắt sống." "Ha ha, thật là buồn cười." Cha tôi thở dài: "Hoàng đế không phải con ruột của thái hậu, quan hệ vẫn luôn không hòa thuận. Hắn ta còn nhỏ, không có quyền, đương nhiên phải dựa vào nhiếp chính vương tranh thủ lợi ích cho mình." "Nhưng công cao hơn chủ từ xưa đến nay vẫn là điều tối kỵ của các bậc đế vương." "Lần này nhiếp chính vương nam hạ, đánh cho Lũng Nam trong thời gian ngắn không có khả năng chiến đấu." "Triều ta đang để tang, vì nể mặt thái hậu, hoàng đế sẽ không tận diệt Lũng Nam, lúc này giao nhiếp chính vương cho ông ta, để dập tắt cơn thịnh nộ của Lũng Nam vương. Một là để phe thái hậu cảm kích hoàng đế đã nương tay, hai là để làm tê liệt họ, khiến họ cho rằng tất cả đều là chủ ý của nhiếp chính vương." "Còn vài năm nữa Lũng Nam dưỡng sức, đủ để hoàng đế thu hồi hoàng quyền, đứng vững gót chân." Ý của cha tôi rất rõ ràng.
 
Nhiếp Chính Vương Đòi Hủy Diệt Thế Giới
Chương 16



Chu Đình Án đã trở thành một quân cờ bỏ đi, đó là điều chắc chắn.

Lúc này, tôi ký vào tờ hòa ly, cắt đứt quan hệ với hắn là thời điểm tốt nhất.

Cha tôi nói rất chân thành, đến đoạn đau lòng, còn không nhịn được rơi vài giọt nước mắt.

"Cha, cha có từng yêu mẹ không?"

Cha tôi sững sờ, môi hơi run.

"Ta nhớ là hai người vẫn luôn kính trọng nhau như khách, rất khách sáo, khách sáo như thể chỉ là những người xa lạ sống chung một mái nhà."

"Vậy nên, thực ra cha chưa từng yêu bà ấy, đúng không?"

"Mặc dù bà ấy đã sinh cho cha một đứa con nhưng cha chưa từng có tình cảm gì với bà ấy, cha không nói ra nhưng trong lòng vẫn luôn chán ghét bà ấy, đúng không?"

"Không phải."

"Không phải như vậy, là bà ấy mãi không thoát ra được, đắm chìm trong nỗi đau quá khứ, không chịu nhìn về phía trước."

"Bà ấy luôn muốn báo thù, chỉ muốn báo thù nhưng ta chỉ là một người bình thường, ta không thể báo thù cho bà ấy, ta không g.i.ế.c được Gia Luật Tông."

"Ta thừa nhận, ta là một kẻ hèn nhát nhưng ta không cho rằng mình có lỗi. Ta sợ bà ấy nghĩ ta chán ghét bà ấy, chán ghét Dư Hòa, ta coi Dư Hòa như con gái ruột từ nhỏ, mặc dù con mới là con gái ruột của ta nhưng có đồ tốt, ta vẫn sẽ đưa cho nó trước."

"Sau khi các con lớn lên, ta thậm chí còn nghĩ, lương bổng của ta không cao, vậy thì gả con đi, chỉ cần Dư Hòa đồng ý, ta có thể nuôi nó cả đời. Nếu không yêu mẹ con, ta cần gì phải đối xử với Dư Hòa như vậy?"

Cha đỏ hoe mắt, thân hình béo mập ngồi trên ghế, bất lực che mặt.

"Nhưng trên đời này không phải có thù là chắc chắn có thể báo. Khi thực lực chênh lệch, báo thù chẳng khác nào tự sát."

"Ta c.h.ế.t không sao nhưng ta c.h.ế.t rồi, các con phải làm sao? Mẹ con có thể bỏ đi, còn ta nếu bỏ đi, hai đứa con sẽ sống thế nào?"

Tôi đi tới vỗ vỗ vào lưng cha, ngồi xuống bên cạnh ông, dựa vào người ông.

"Cha, con không trách cha, cha không có lỗi. Đây là cuộc đời của cha, bất kỳ lựa chọn nào của cha miễn là cha thích thì không ai có thể chỉ trích cha."

"Nghe cha nói không chán ghét bà ấy, con rất vui. Nếu bà ấy nghe được câu này, chắc chắn cũng sẽ rất vui. Lúc bà ấy mất, cha hỏi con bà ấy có nói gì không."

"Lúc đó, con thấy cha không hề có vẻ gì là buồn nên đã giận dỗi không nói cho cha biết."

Cha ngẩng đầu lên: "Bà ấy… nói gì…"

"Mẹ nói, bà ấy từng yêu một người, người đó khiến bà ấy cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng người đó không thể đi đến cuối con đường, ngược lại sau khi chịu đủ mọi giày vò thì gặp được cha. Mẹ nói, bà ấy đã không còn nhớ cảm giác rung động là gì nữa nhưng những ngày ở bên cha, bà ấy cảm thấy rất an tâm. Thực ra bà ấy muốn sống tốt với cha nhưng thân thể không nghe lời."

Cha tôi che mặt khóc nức nở, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã dần tối. Nếu không đi nữa sẽ không kịp.

Nhân lúc cha tôi khóc lóc thảm thiết, tôi lôi ra từ gầm giường một gói đồ nhỏ, đeo lên lưng, đổi một đôi giày dán hai lớp đế cao, dậm chân xuống đất, khá thoải mái.

"Con đi đâu?"

Cha tôi nín khóc, nhìn tôi không thể tin nổi.

Mấy ngày nay, tôi cũng gia cố lại roi của mình, lần này quấn quanh thắt lưng, giống như thắt lưng vậy, rất tiện.

"Cha, vừa rồi đã nói rồi, cuộc đời của mỗi người, mỗi người tự lựa chọn."

"Con biết cha là vì muốn tốt cho con nhưng con đã hứa với mẹ con là sẽ báo thù cho bà ấy. Bà ấy sinh ra con, con chưa từng làm gì cho bà ấy, bây giờ làm chút gì đó cho bà ấy, con mới có thể yên tâm."

"Giang Dư Hòa quá đơn thuần, cha cứ tiếp tục nuôi tỷ ấy cho tốt. Tỷ ấy thích làm đẹp lại hay tiêu tiền, cha lại không có bản lĩnh gì, cứ tích cóp thêm tiền đi, kẻo sau này cha đi rồi, tỷ ấy phải c.h.ế.t đói ngoài đường."

Tôi đẩy cửa sổ, chuẩn bị trèo ra ngoài thì bị cha tôi túm lấy.

"Con nói thật với cha, con đi là để báo thù cho mẹ con hay là để cứu Chu Đình Án?"

"Có gì khác nhau không? Con đi cứu Chu Đình Án, sau đó cùng nhau g.i.ế.c c.h.ế.t phụ tử Gia Luật Tông, đây không phải là việc thuận tiện sao?"

"Đương nhiên là khác. Con g.i.ế.c Gia Luật Tông, hoàng đế có lẽ còn có thể nhắm một mắt mở một mắt. Nhưng nếu con cứu Chu Đình Án, chúng ta sẽ bị tru di cửu tộc."

Tôi vỗ vai cha: "Cha nói gì vậy? Hoàng đế gì chứ? Đợi ta cứu Chu Đình Án ra, hắn ta chính là hoàng đế, cha chính là quốc trượng, ai dám tru di cửu tộc cha? Cha cứ chờ hưởng phúc đi, đừng nói nhảm nữa, con phải đi nhanh thôi, nếu không hoàng đế sẽ đến vây đánh vương phủ mất."

Không đợi cha tôi mở miệng, tôi đạp lên vai ông, nhảy ra khỏi sân.

21

Tôi cưỡi ngựa nhanh nhẹn đến Lũng Nam, vừa nhai bánh bao vừa ngồi xổm ở góc tường quan sát vương phủ Lũng Nam thì gặp Tiểu Thất đang nằm trong ổ ăn mày giả làm ăn mày.
 
Nhiếp Chính Vương Đòi Hủy Diệt Thế Giới
Chương 17



"Này! Không phải ngươi là ai đó sao!"

Tiểu Thất thấy tôi rất vui, tiện tay bôi một nắm tro lên mặt tôi.

Hôi đến nỗi tôi không ăn nổi cơm.

"Cho ta một lý do."

Tiểu Thất tiến lại gần, nhỏ giọng nói: "Chúng ta không phải đang giả làm ăn mày sao, dễ bị người ta phát hiện lắm."

"Ta ngồi xổm ở đây cả buổi sáng rồi, lính tuần tra đi qua đi lại trước mặt ta mấy vòng mà chẳng ai để ý đến ta, ngươi bị mù à?"

Tiểu Thất nhìn tôi từ trên xuống dưới.

"Ồ, đúng nhỉ, người là nữ nhi, căn bản chẳng ai nhận ra người."

Tôi tức giận cắn mạnh một miếng bánh bao: "Hắn c.h.ế.t chưa?"

"Ai?"

Tôi trừng mắt nhìn Tiểu Thất, Tiểu Thất ngơ ngác, sau đó vỗ đùi.

"Ồ, người nói vương gia à? Ta không phải đang dò xét sao, còn chưa dò xét xong."

Tôi vỗ vỗ m.ô.n.g đứng dậy, đám phế vật này, chẳng có tác dụng gì cả.

"Này này, người đi đâu vậy?"

"Bay vào xem thử."

22

Tôi bám tường trèo vào phủ Hầu gia Lũng Nam.

Trong sân có không ít lính canh nhưng chẳng có tác dụng gì lớn.

Tôi đi quanh sân một vòng, chẳng ai phát hiện ra tôi.

Này, ta đã tìm được thư phòng của Gia Luật Tông rồi.

“Mẹ kiếp, ta nói chuyện với thị vệ rõ ràng, vậy mà bọn chó má kia lại bịa chuyện ta tạo phản. Ta oan quá, ta tạo phản làm gì chứ? Muội muội ta là thái hậu, ta là chư hầu, ngày ngày ăn ngon uống sướng, ta có lý do gì để làm vậy?”

“Hầu gia đừng nóng giận, chắc chắn đây là kế của kẻ khác, muốn ly gián chúng ta.”

“Ngươi nói đúng, chính là sự ly gián. Chắc chắn tên súc sinh Chu Đình Án kia làm, mấy năm nay tiểu hoàng đế chỉ tin lời hắn, ngoài hắn ra, không ai tác động được. Nói về tiệc cung yến hôm đó, ta đã làm theo ý hắn rồi, sao hắn lại hẹp hòi thế, còn thù dai nữa, đồ khốn nạn.”

“Vậy giờ hầu gia định làm thế nào?”

“Còn làm sao được nữa, người của chúng ta bị tên súc sinh Chu Đình Án kia g.i.ế.c gần hết rồi. Ta đã viết thư cho hoàng đế, xin đảm bảo mười năm không vào kinh. Chỉ cần thái nương nương không sao, bà ấy chắc chắn có thể bảo vệ chúng ta.”

… Ồ, không giống ta nghĩ nhỉ.

Gia Luật Tông này hóa ra không có ý định phản nghịch?

Thật vô dụng.

Khốn kiếp, ta cứ tưởng hắn là người có chí khí, có trong tay nhiều binh quyền như vậy mà lại cam tâm khuất phục người khác.

Phế vật.

Loại phế vật thế này sống cũng vô dụng, đêm nay ta sẽ tiễn hắn đi.

Nghĩ vậy, ta quyết định hoãn việc cứu Chu Đình Án lại.

Hắn bị giam lâu vậy, chắc chắn người đầy thương tích, mang theo cũng chỉ thêm khổ, cứ để hắn chịu đòn thêm một thời gian nữa.

Ta tìm chỗ gốc cây lớn nghỉ nửa buổi chiều, mãi đến khi trăng lên cao mới vươn vai vận động.

Nhân lúc không ai hay, ta nằm sấp xuống đất làm năm mươi cái chống đẩy, thấy trong người thoải mái hẳn, rồi bò tới cửa sổ phòng Gia Luật Tông nhìn vào.

Ồ.

Nếu không nhìn thì không sao, vừa nhìn đã thấy hắn đang c**ng b*c cô gái nhà người ta.

Cô nàng gào khóc thảm thiết, nước mắt ướt đẫm mặt.

Thấy Gia Luật Tông sắp đến hồi gay cấn, ta cong lưng trèo qua cửa sổ.

Con d.a.o găm của ta đ.â.m thẳng vào tim hắn từ phía sau.

Cô nàng định hét lên thì bị ta đ.ấ.m một cú khiến ngất đi.

Hét cái gì, làm ầm lên sẽ gọi người đến, hỏng hết kế hoạch.

Giết c.h.ế.t Gia Luật Tông, ta bước ra khỏi phòng, quỳ xuống đất hướng trời lạy ba lạy.

“Mẹ ơi, mẹ có thể nhắm mắt rồi.”

Ta đi vòng ra sân sau, trèo cửa sổ phòng Gia Luật Thanh Túc.

Ồ.

Quả nhiên cha con ruột, sở thích ban đêm cũng giống hệt nhau.

Lần này để đảm bảo không sai sót, ta không hấp tấp như trước.

Võ công của Gia Luật Thanh Túc ở đó, ta chọc một lỗ nhỏ trước, thổi vào trong một lượng bột làm mềm xương như của hai mươi người.

Nghe trong phòng yên ắng, ta mới thong thả mở cửa sổ để thông gió.

Từ lúc bị Gia Luật Thanh Túc đánh, ta hiểu ra điều này:

Làm người không thể quá cố chấp hay quá quan trọng công bằng.

Phải đánh lén thì đánh lén, dùng thuốc thì dùng thuốc, quan trọng không phải quá trình mà là kết quả.

Bước vào phòng, Gia Luật Thanh Túc và cô gái kia đều mở to mắt, một người nằm trên giường, người kia ngã trên sàn.

Ta ngồi xổm bên cạnh hắn, khinh bỉ nhìn “đồ chơi nhỏ bé” g*** h** ch*n hắn, cười khẩy.

Mặt Gia Luật Thanh Túc từ đỏ chuyển xanh, mắt hơi đỏ, chắc tức giận.

“Nhớ ta là ai không? Sáu năm trước ta từng nói với ngươi sẽ đến g.i.ế.c ngươi, còn nhớ không?”

Rõ ràng hắn đã quên, vẻ mặt ngơ ngác.

Không sao, ta sẽ giúp hắn nhớ lại.

Ta đứng dậy, một cước đá gãy vai hắn, mặt hắn tái mét.

“Nhớ chưa?”

Dù hắn có nhớ hay không, ta tiếp tục đá gãy bên vai kia.

“Lúc này nhớ chưa? Thật vô dụng, chút chuyện này cũng không nhớ nổi.”

Ta nghiêng cổ, giơ chân lên, giẫm mạnh.

“Um…”

Gia Luật Thanh Túc ngất đi.

Không được, ta lấy d.a.o đ.â.m bụng hắn, hắn lại tỉnh.
 
Nhiếp Chính Vương Đòi Hủy Diệt Thế Giới
Chương 18



“Nợ của ta tạm xong, còn nợ của Chu Đình Án, nếu ngươi muốn g.i.ế.c hắn, ta phải đòi lại cho hắn.”

Một lát sau, Diệp Luật Thanh Túc c.h.ế.t hẳn.

Ta đi quanh sân tìm mấy vòng nhưng không thấy Chu Đình Án bị nhốt đâu.

Nói thật, ta hơi sốt ruột.

Không được, phải bắt đại một người hỏi chuyện, cứ tìm thế này làm sao được.

Đúng lúc đó, trên tường thành có tiếng động nhẹ.

Ta ngẩng đầu, nhìn thấy Tiểu Thất đang trèo lên tường được nửa người.



Chốc lát sau, ta cùng Tiểu Thất vào ngục.

Lần này không cần ra tay, mấy ngày qua đám lính canh bị ta đánh đã tiến bộ thần tốc, lúc này xử lý bọn tướng sĩ dễ như bắt gà.

Thế nên ta dễ dàng gặp Chu Đình Án đang dựa tường ngủ ngon lành.

Mấy tháng không gặp, Chu Đình Án gầy rộc, quần áo tả tơi không thể che thân.

May mà không chảy máu, đều đã kết vảy.

“Chu Đình Án, thức dậy đi, đừng ngủ nữa, sắp về kinh cướp ngôi rồi.”

Chu Đình Án đột nhiên mở mắt, ngạc nhiên nhìn ta.

“Giang Thanh Dã… Ta lại mơ thấy nàng… Đánh ta quá mạnh vậy mà lại có kết quả bất ngờ thế này.”

“Ngày mai ta sẽ ra lệnh bọn họ ra tay tàn nhẫn như thế nữa, thế là lại có thể mơ thấy nàng rồi.”



Từ khi lên xe ngựa, Chu Đình Án cứ động tay động chân với ta, lúc hôn mặt, lúc hôn tai, lúc cọ cọ ngực, lúc véo eo ta…

“Chàng bao giờ mới chịu thôi vậy!”

Thấy ta nổi giận, Chu Đình Án lại càng vui, dựa vào vai ta, pha chút ỏng ẹo.

“Thật là nàng, chỉ có nàng mới hung dữ với ta thế này, đánh ta nữa, thật tốt…”



Người của Chu Đình Án đã bao vây hoàng thành.

Vừa bước vào cửa cung, ta thấy cha và tỷ tỷ bị Chu Đệ bắt giữ.

Cha ta vẫn ổn, trói quỳ dưới đất khóc, vẫn nhu nhược như xưa.

Giang Dư Hòa thì không còn như vậy, đôi tay kéo sợi dây trói dưới ngực, làm đôi v.ú căng tròn.

“Hoàng thượng ơi~ Nhìn thiếp đi~ Nhìn bộ n.g.ự.c to của thiếp mà tha cho cha thiếp nhé~ Ông già này tuổi già sức yếu~ Không chịu nổi đâu mà~”

“Hoàng thượng ơi~ Nhìn đi~ Thiếp đẹp lắm~”

“Nhìn dáng thiếp cố lấy lòng người thế này, người chỉ g.i.ế.c nhiếp chính vương thôi được chứ? Muội muội thiếp còn nhỏ, nàng bị ép buộc~”

“Được chứ, Hoàng thượng? Chỉ cần người tha muội muội của thiếp, muốn làm gì thiếp đều nghe…”



Chu Đệ ôm đầu vẻ khó chịu, ta hơi không nỡ nhìn, nghiêng đầu sang Chu Đình Án.

Hắn vẫn không biểu lộ cảm xúc, chỉ đến khi nhận ra ta nhìn thì thay đổi sắc mặt.

“Bảo bối…”

Ta tát hắn một cái: “Không được gọi ta là bảo bối!”

“Được, bảo bối…”



Thấy Chu Đình Án, Chu Đệ chẳng phản kháng, đóng dấu rồng lên chiếu thoái vị rồi thoái vị.

“Tại sao?”

Chu Đình Án hỏi.

Chu Đệ cười, mặt vẫn thể hiện sự kính trọng đối với Chu Đình Án như trước.

“Hoàng huynh, chỉ cần ta ngồi vị trí này, chắc chắn ta sẽ muốn g.i.ế.c huynh, không vì lý do nào khác.”

“Giờ thì tốt rồi, chỗ này nhường cho huynh, ta không ngồi nữa, cũng không còn muốn g.i.ế.c huynh.”



Lại là người ta không hiểu nổi.

Chu Đệ chẳng phải nên liều c.h.ế.t đối kháng, c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t trên long ỷ sao?

Những người này sao một người cũng không có điểm sáng.

Tức đến răng ta cắn chặt.

Chu Đệ chọn xuất gia, Chu Đình Án đồng ý không g.i.ế.c hắn, từ nay hắn cứ yên tâm niệm Phật trong chùa.



Chúng ta lại đến Từ Ninh cung.

Đúng, thái hậu vẫn chưa chết, mối thù này phải báo.

Bà lão ấy ngày thường đã cứng mồm cứng miệng, không ngờ là người có khí phách nhất trong đám đàn ông này.

“Chu Đình Án, đồ súc sinh không cha không mẹ, ta không đi đâu, hôm nay trừ khi ngươi g.i.ế.c ta, không thì ta mãi là thái hậu!”

“Ha ha ha, ngươi muốn làm hoàng đế, làm hoàng đế phải có đức hạnh, triều ta coi trọng chữ hiếu, ngươi không thể g.i.ế.c ta, không chỉ không thể, ngươi còn phải hiếu thuận với ta, nếu không, người khác sẽ mắng ngươi, nguyền rủa ngươi, không phục ngươi. Ha ha ha, ngươi bảo xem ngươi có tức không!”

Chu Đình Án bị tiếng mắng chói tai làm đau đầu, tay xoa thái dương.

“Sai lầm lớn nhất đời ta là hồi nhỏ không đánh c.h.ế.t ngươi. Sớm biết ngươi là loại bạc nghĩa, ta đã nên đánh c.h.ế.t ngươi rồi. Ngươi biết mẹ ngươi c.h.ế.t thế nào không? Ta nói cho ngươi, ta g.i.ế.c bà ta. Bà ta tranh giành tiên hoàng với ta, ha ha ha, đều phải chết!”

“Biết ta g.i.ế.c mẹ ngươi, ngươi có tức không? Ha ha ha nhưng biết làm sao, ngươi vẫn không thể g.i.ế.c ta, ngươi bảo có tức không… ư… ngươi dám…”

Thái hậu ho sặc, mắt kinh ngạc nhìn ta.

Ta nắm chặt d.a.o găm, khuấy mạnh.

“Có đau không? Không nói được nữa đúng không, không mắng nữa rồi, ngươi nói có tức không?”

“Bà già này cũng tàn nhẫn, g.i.ế.c không ít người, không trách tuyệt tử tuyệt tôn, đến khi c.h.ế.t cũng không ai thu xác báo thù.”

“Nhìn ta làm gì, ta nói không sai sao? Ngươi tìm nhiều mỹ nhân bên cạnh tiên đế, sao chỉ mình ngươi không có con? Ngươi có từng nghĩ, có thể tiên đế ghê tởm ngươi nên không muốn động vào, hoặc cố ý không cho ngươi sinh con? Dù sao, súc sinh vẫn là súc sinh…”
 
Nhiếp Chính Vương Đòi Hủy Diệt Thế Giới
Chương 19



Thái hậu bỗng mặt mày dữ tợn, định bóp cổ ta.

Đùa à, võ công cô nương đây không phải để chơi.

Ta đá mạnh một cước, bà ta đập người vào cột rồi trượt xuống.

Chết không nhắm mắt.

Ra khỏi Từ Ninh cung, Chu Đình Án hỏi:

“Sao ngươi biết tiên hoàng không cho bà ta sinh con, cố ý cho uống thuốc?”

Ta sửng sốt: “Ta không biết, chỉ cố ý chọc tức bà ta thôi...”



Chu Đình Án đăng cơ.

Ngày đăng cơ cũng tổ chức đại lễ phong hậu.

Ta rất tức giận, thấy hắn được ơn báo oán, chưa bao giờ biết tổ chức đại lễ mệt đến vậy.

Đêm nằm trên giường, mệt đến chẳng buồn c** q**n áo.

Chu Đình Án khốn nạn kia có sức để dùng không hết, đến lúc này vẫn muốn quậy.

Nửa đêm, ta không chịu được nữa, đá hắn một cước.

“Chưa xong sao!”

“Giang Thanh Dã, nàng chưa dỗ được ta, trước nói nếu ta chết, nàng sẽ gả cho người khác, làm chuyện đó với người khác, ta buồn lắm.”

Ta sửng sốt: “Ta khi nào nói thế?”

Chu Đình Án vẻ mặt ai oán: “Nghĩ lại đi, ngày ta rời kinh.”

“Đừng nói bậy, ngày đó ta rõ ràng nói là ta sẽ báo thù nếu chàng chết, khi nào nói muốn gả chồng?”

Chu Đình Án đầu tiên ngạc nhiên, rồi cười híp mắt tiến gần, hôn tai ta, thầm thì:

“Bảo bối, giờ nàng có thích ta không?”

Ta không nói, nhắm mắt giả vờ không nghe.

Hắn vẫn cười, mười ngón tay đan vào tay ta, tiếp lời:

“Không thích ta cũng không sao, giờ không thích, sau này chắc chắn sẽ thích.”

Ngoại truyện Chu Đình Án

Đây là lần thứ ba trong tháng Giang Nhị tiểu thư trèo tường vào vương phủ.

Tiểu yêu tinh này không biết sao linh hoạt thế, nhấc chân một cái là vào trong viện.

“Vương gia, đây là bản đồ phòng thủ Lũng Nam mới nhất, ngài xem này. So với tháng trước không thay đổi nhiều, chỉ có ngã tư này mới lập thêm cửa ải.”

“Người của ngài chỉ cần chui vào hào thành, chia làm năm toán, từ đây, đây, đây, đây, đây tiến vào thành, không quá năm canh giờ, ngài có thể chiếm Lũng Nam!”

Ta chống đầu nhìn nàng, tiểu yêu tinh khá thú vị.

Nói như thật lắm.

“Dâng điểm tâm.”

Điểm tâm đến rất nhanh, tiểu yêu tinh cũng không khách sáo, cầm lên ăn hết, không chừa ta mẩu nào.

Ta nhìn đĩa chỉ còn chút vụn, bất lực.

“Tiễn khách.”

Kết quả hôm sau, nàng lại đến.

Không nói về bản đồ, lần này cô nàng truyền bá rầm rộ về lợi ích vị hoàng đế.

Nói từ cuộc sống, sự nghiệp, gia đình, thao thao bất tuyệt.

Ăn hết một đĩa điểm tâm của ta rồi đi.

Gần một năm sau, nàng hầu như ba bữa lại đến một lần, ta bảo quản gia sơ sơ, tiểu yêu tinh ăn gần bảy mươi đĩa điểm tâm của nhà ta.

Thật biết ăn.

Rồi nàng đột nhiên không đến nữa.

Dừng hẳn hai tháng, ta hỏi Tiểu Thất mấy lần.

“Ngươi có đóng cửa phủ không?”

Tiểu Thất lắc đầu ngơ ngác: “Không có, đóng cửa làm gì?”

Đúng, đóng cửa làm gì, nàng kia toàn trèo tường.

Ta nhìn lên tường: “Tường nhà ta có hơi cao không?”

Tiểu Thất còn ngơ ngác hơn: “Đâu cao đâu ạ? Giang Nhị tiểu thư cứ nhấc chân một lần là trèo qua. Thuộc hạ thấy tường này không cao mà còn thấp, nên thêm nửa mét, ít nhất phải để nàng nhấc chân hai lần mới được.”

“Thừa thãi.”

Nàng không đi tìm ta, ta liền quyết định tìm nàng.

Dù sao đã lâu rồi ta chưa gặp người thú vị thế này.

Làm nhiếp chính vương nhiều năm, đây là lần đầu ta vào Giang phủ.

Không phải vì lý do nào khác, Giang Chính lão già nhát gan, không quỳ thì không chịu nói chuyện, ta thật không muốn gặp hắn.

Nhưng con gái ông ta thật thú vị, gan lớn thật.

“Ồ, thư sinh tuấn tú, đến tìm ta sao?”

Cửa Giang phủ có bà cô ăn mặc lòe loẹt, toàn thân phảng phất mùi rượu, cả người toát mùi phong trần.

Ta càng không ưa Giang Chính, lão già nuôi kỹ nữ trong nhà, chẳng sợ dạy hư con gái.

“Bản vương tìm nhị tiểu thư nhà các ngươi.”

Bà ấy không vui: “Tìm muội làm gì, muội nó đang múa đại đao, chơi với ta đi.”

Nói xong, định động tay động chân, ta đẩy một cái, bà ta mắt sáng rực.

“Thật mùi nam nhân đại trượng phu, chưa ai đối xử với ta vậy. Công tử, từ nay ta thuộc về chàng.”

Ta bước vào sân, Giang gia đúng là nhà không có người thường.

May thay, Giang Thanh Dã rất bình thường.

Khi ta vào, nàng múa đại đao oai phong lẫm liệt, đá vụn b.ắ.n tung tóe, như con sư tử oai hùng.

Thấy ta, Giang Thanh xoay một vòng, đại đao cắm đất, dừng lại.

“Có chuyện gì?”

“Sao ngươi không tìm ta?”

Ngẩn ra, nàng hỏi: “Tìm ngươi làm gì?”

“Quên rồi sao, chuyện tạo phản?”

Giang Thanh dường như mất hứng với chuyện tạo phản, buông lời vô vị:

“Ồ, hôm khác hãy tạo phản, hôm nay không rảnh.”

Được lắm, nữ nhân, chiêu lạt mềm buộc chặt của ngươi đã thu hút bản vương.

Từ đó, có nàng ở đâu, ta đều đi dạo quanh đó.

Nàng vào thanh lâu uống rượu, ta ngồi phòng bên cạnh nhìn nàng.

Nàng đến sòng bạc chơi gian, ta đứng lầu hai ngắm dáng nàng.

Giang Dư Hòa trêu tiểu công tử, bị cha mẹ hắn đánh tới tận cửa, Giang Thanh Dã cũng xắn tay áo đá người ta bay xuống đường.
 
Back
Top Bottom