Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nhiếp Chính Vương Đòi Hủy Diệt Thế Giới

Nhiếp Chính Vương Đòi Hủy Diệt Thế Giới
Chương 15



"Phải, ngươi c.h.ế.t rồi, ta cũng phải báo thù chứ?"

Không có cơn thịnh nộ như dự đoán, Chu Đình Án ngẩng đầu nhìn tôi cười, véo má tôi.

"Giang Thanh Dã, bổn vương thích cái tính ngang ngạnh như trâu của nàng."

"Mấy năm nay, nhờ phúc của nàng cách ba bữa lại đến Vương phủ gây chuyện, bổn vương sống rất vui vẻ."

"Đây là thư hòa ly, ký vào rồi thì nàng không còn liên quan gì đến Vương phủ nữa."

"Giang Thanh Dã, bổn vương đi đây."

Chu Đình Án đứng dậy rất dứt khoát, cầm đao, quay người đi ra khỏi phủ.

Nhìn tờ giấy có chữ ký của Chu Đình Án, tôi ngẩn người, không nhịn được mở miệng hỏi hắn:

"Ngươi muốn hưu ta?" "Với ư?" Chu Đình Án đã đi đến cửa, cười quay đầu lại, gật đầu: "Đúng vậy."

"Tại sao?"

"Không có lý do gì cả."

Gió nổi lên trong sân, Chu Đình Án mặc một bộ đồ đen thêu hoa văn màu đỏ sẫm, đứng thẳng tắp dưới mái hiên, dáng vẻ thanh tú như ngọc, khí độ phi phàm.

Những năm đó, tôi luôn cảm thấy Chu Đình Án nhìn người nhìn vật bằng một vẻ lạnh nhạt khó nắm bắt, ngay cả khi nhìn tôi, cũng giống như hứng thú nhìn thấy một thứ gì đó thú vị.

Tôi nghĩ, người như vậy, kỳ thực là không có tình cảm.

Tôi đã gây gổ với hắn nhiều năm như vậy, hắn đã vô số lần nói: "Giang Thanh Dã, nàng dám cùng bổn vương c.h.ế.t không? Nếu nàng dám cùng bổn vương đi chết, bổn vương sẽ cùng nàng tạo phản."

Giống như tạo phản chỉ là một trò chơi, còn phần thưởng là tôi cùng hắn xuống suối vàng.

Cho nên khi biết hắn sắp đi, phản ứng đầu tiên của tôi là cho rằng hắn sẽ yêu cầu tôi tuẫn táng sau khi hắn chết.

Ít nhất, hắn cũng phải để tôi sống thủ tiết vì hắn mới công bằng.

Chỉ là không ngờ, lại là một tờ hòa ly.

Chu Đình Án vẫn đứng ở cửa sân nhìn tôi, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, giống như trước đây mỗi lần tôi xúi giục hắn tạo phản, chỉ là không nói gì nhìn tôi.

Bất đắc dĩ lại có chút nuông chiều.

Có lẽ tôi cũng điên rồi, mới xé tờ hòa ly trước mặt hắn.

"Tốt nhất chàng nên sống sót trở về, đừng làm phiền ta phải tuẫn táng cho chàng."

"Ta còn trẻ, không muốn c.h.ế.t sớm."

Chu Đình Án cười, lần này là cười thật lòng.

19

Hai tháng sau, Chu Đình Án vẫn không có tin tức gì truyền về.

Giang Dư Hòa biết tôi đã xé tờ hòa ly thì tức giận bỏ đi, ba năm ngày sau mới nhớ ra quay về mắng tôi.

"Giang Thanh Dã, đầu óc muội bị lừa đá rồi à? Muội có biết tình hình hiện tại là gì không? Đó là một tờ giấy sao? Đó là mạng sống của nàng!"

"Nàng có biết nếu không có thứ này thì hậu quả của nàng sẽ ra sao không? Chu Đình Án vừa chết, quân Lũng Nam tiếp quản kinh thành, việc đầu tiên là bao vây phủ Nhiếp chính g.i.ế.c c.h.ế.t nàng, di thê của phản tặc."

"Nàng cho rằng bọn họ sẽ cho nàng một nhát d.a.o thống khoái sao? Ta nói cho nàng biết, sẽ không. Bọn họ sẽ bắt nàng vào quân doanh, hành hạ nàng, đánh đập nàng, khiến nàng sống không bằng chết, sợ không?"

Tôi gật đầu: "Sợ."

Giang Dư Hòa nghe vậy, nhìn quanh bốn phía, lặng lẽ tiến lại gần tôi, từ trong n.g.ự.c lấy ra một tờ giấy trải lên bàn.

"Biết sợ là tốt, đây là bản tấu chương của Chu Đình Án do ta xúi giục tiểu nhi tử của Thái phó đánh cắp, chữ là ta bắt chước viết, muội ký tên của muội vào là xong chuyện."

Tôi nhìn nét chữ giống hệt Chu Đình Án, đưa tay sờ sờ.

"Tỷ rất thích hắn nhỉ."

Giang Dư Hòa sửng sốt: "Nói bậy bạ gì thế, có phải điên rồi không?"

"Chu Đình Án là người rất kiêu ngạo, chưa bao giờ viết tấu chương, tiểu nhi tử của Thái phó lấy tấu chương ở đâu?"

Giang Dư Hòa ánh mắt né tránh, căng thẳng đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Tôi vỗ vỗ tay tỷ ấy ra hiệu nàng đừng căng thẳng.

"Nếu Chu Đình Án chỉ là một Vương gia nhàn tản, ta chắc chắn sẽ để tỷ gả cho hắn."

"Nhưng hắn không phải, còn tỷ sẽ gặp được nam nhân thích hợp hơn với tỷ, sống một đời hạnh phúc."

Giang Dư Hòa cắn môi, hồi lâu sau mới hỏi:

"Muội ký không?"

"Tỷ tỷ, nếu ta muốn ký thì tờ thật sẽ không bị xé."

Giang Dư Hòa tức giận bỏ đi, lần này rất lâu không đến gặp tôi.

Năm tháng sau khi Chu Đình Án đi, cha tôi đến.

Từ lần trước ông muốn c.h.ế.t thay tôi, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp lại.

"Nhiếp chính vương xảy ra chuyện rồi."

"Hắn ta trúng phải mai phục của Gia Luật Tông, bị bắt sống."

Tôi hừ một tiếng: "Hắn ta mang theo nhiều người như vậy, sao lại bị bắt sống?"

Cha tôi nghiêm mặt: "Những người hắn ta mang theo đều là người của hoàng đế."

"Vài tháng trước, nhiếp chính vương đại phá Gia Luật Tông, tướng sĩ Lũng Nam c.h.ế.t vô số."

"Thấy nhuệ khí đã giảm đi nhiều, Gia Luật Tông bị thương nặng, trong thời điểm then chính vương lại bị bắt sống." "Ha ha, thật là buồn cười." Cha tôi thở dài: "Hoàng đế không phải con ruột của thái hậu, quan hệ vẫn luôn không hòa thuận. Hắn ta còn nhỏ, không có quyền, đương nhiên phải dựa vào nhiếp chính vương tranh thủ lợi ích cho mình." "Nhưng công cao hơn chủ từ xưa đến nay vẫn là điều tối kỵ của các bậc đế vương." "Lần này nhiếp chính vương nam hạ, đánh cho Lũng Nam trong thời gian ngắn không có khả năng chiến đấu." "Triều ta đang để tang, vì nể mặt thái hậu, hoàng đế sẽ không tận diệt Lũng Nam, lúc này giao nhiếp chính vương cho ông ta, để dập tắt cơn thịnh nộ của Lũng Nam vương. Một là để phe thái hậu cảm kích hoàng đế đã nương tay, hai là để làm tê liệt họ, khiến họ cho rằng tất cả đều là chủ ý của nhiếp chính vương." "Còn vài năm nữa Lũng Nam dưỡng sức, đủ để hoàng đế thu hồi hoàng quyền, đứng vững gót chân." Ý của cha tôi rất rõ ràng.
 
Nhiếp Chính Vương Đòi Hủy Diệt Thế Giới
Chương 16



Chu Đình Án đã trở thành một quân cờ bỏ đi, đó là điều chắc chắn.

Lúc này, tôi ký vào tờ hòa ly, cắt đứt quan hệ với hắn là thời điểm tốt nhất.

Cha tôi nói rất chân thành, đến đoạn đau lòng, còn không nhịn được rơi vài giọt nước mắt.

"Cha, cha có từng yêu mẹ không?"

Cha tôi sững sờ, môi hơi run.

"Ta nhớ là hai người vẫn luôn kính trọng nhau như khách, rất khách sáo, khách sáo như thể chỉ là những người xa lạ sống chung một mái nhà."

"Vậy nên, thực ra cha chưa từng yêu bà ấy, đúng không?"

"Mặc dù bà ấy đã sinh cho cha một đứa con nhưng cha chưa từng có tình cảm gì với bà ấy, cha không nói ra nhưng trong lòng vẫn luôn chán ghét bà ấy, đúng không?"

"Không phải."

"Không phải như vậy, là bà ấy mãi không thoát ra được, đắm chìm trong nỗi đau quá khứ, không chịu nhìn về phía trước."

"Bà ấy luôn muốn báo thù, chỉ muốn báo thù nhưng ta chỉ là một người bình thường, ta không thể báo thù cho bà ấy, ta không g.i.ế.c được Gia Luật Tông."

"Ta thừa nhận, ta là một kẻ hèn nhát nhưng ta không cho rằng mình có lỗi. Ta sợ bà ấy nghĩ ta chán ghét bà ấy, chán ghét Dư Hòa, ta coi Dư Hòa như con gái ruột từ nhỏ, mặc dù con mới là con gái ruột của ta nhưng có đồ tốt, ta vẫn sẽ đưa cho nó trước."

"Sau khi các con lớn lên, ta thậm chí còn nghĩ, lương bổng của ta không cao, vậy thì gả con đi, chỉ cần Dư Hòa đồng ý, ta có thể nuôi nó cả đời. Nếu không yêu mẹ con, ta cần gì phải đối xử với Dư Hòa như vậy?"

Cha đỏ hoe mắt, thân hình béo mập ngồi trên ghế, bất lực che mặt.

"Nhưng trên đời này không phải có thù là chắc chắn có thể báo. Khi thực lực chênh lệch, báo thù chẳng khác nào tự sát."

"Ta c.h.ế.t không sao nhưng ta c.h.ế.t rồi, các con phải làm sao? Mẹ con có thể bỏ đi, còn ta nếu bỏ đi, hai đứa con sẽ sống thế nào?"

Tôi đi tới vỗ vỗ vào lưng cha, ngồi xuống bên cạnh ông, dựa vào người ông.

"Cha, con không trách cha, cha không có lỗi. Đây là cuộc đời của cha, bất kỳ lựa chọn nào của cha miễn là cha thích thì không ai có thể chỉ trích cha."

"Nghe cha nói không chán ghét bà ấy, con rất vui. Nếu bà ấy nghe được câu này, chắc chắn cũng sẽ rất vui. Lúc bà ấy mất, cha hỏi con bà ấy có nói gì không."

"Lúc đó, con thấy cha không hề có vẻ gì là buồn nên đã giận dỗi không nói cho cha biết."

Cha ngẩng đầu lên: "Bà ấy… nói gì…"

"Mẹ nói, bà ấy từng yêu một người, người đó khiến bà ấy cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng người đó không thể đi đến cuối con đường, ngược lại sau khi chịu đủ mọi giày vò thì gặp được cha. Mẹ nói, bà ấy đã không còn nhớ cảm giác rung động là gì nữa nhưng những ngày ở bên cha, bà ấy cảm thấy rất an tâm. Thực ra bà ấy muốn sống tốt với cha nhưng thân thể không nghe lời."

Cha tôi che mặt khóc nức nở, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã dần tối. Nếu không đi nữa sẽ không kịp.

Nhân lúc cha tôi khóc lóc thảm thiết, tôi lôi ra từ gầm giường một gói đồ nhỏ, đeo lên lưng, đổi một đôi giày dán hai lớp đế cao, dậm chân xuống đất, khá thoải mái.

"Con đi đâu?"

Cha tôi nín khóc, nhìn tôi không thể tin nổi.

Mấy ngày nay, tôi cũng gia cố lại roi của mình, lần này quấn quanh thắt lưng, giống như thắt lưng vậy, rất tiện.

"Cha, vừa rồi đã nói rồi, cuộc đời của mỗi người, mỗi người tự lựa chọn."

"Con biết cha là vì muốn tốt cho con nhưng con đã hứa với mẹ con là sẽ báo thù cho bà ấy. Bà ấy sinh ra con, con chưa từng làm gì cho bà ấy, bây giờ làm chút gì đó cho bà ấy, con mới có thể yên tâm."

"Giang Dư Hòa quá đơn thuần, cha cứ tiếp tục nuôi tỷ ấy cho tốt. Tỷ ấy thích làm đẹp lại hay tiêu tiền, cha lại không có bản lĩnh gì, cứ tích cóp thêm tiền đi, kẻo sau này cha đi rồi, tỷ ấy phải c.h.ế.t đói ngoài đường."

Tôi đẩy cửa sổ, chuẩn bị trèo ra ngoài thì bị cha tôi túm lấy.

"Con nói thật với cha, con đi là để báo thù cho mẹ con hay là để cứu Chu Đình Án?"

"Có gì khác nhau không? Con đi cứu Chu Đình Án, sau đó cùng nhau g.i.ế.c c.h.ế.t phụ tử Gia Luật Tông, đây không phải là việc thuận tiện sao?"

"Đương nhiên là khác. Con g.i.ế.c Gia Luật Tông, hoàng đế có lẽ còn có thể nhắm một mắt mở một mắt. Nhưng nếu con cứu Chu Đình Án, chúng ta sẽ bị tru di cửu tộc."

Tôi vỗ vai cha: "Cha nói gì vậy? Hoàng đế gì chứ? Đợi ta cứu Chu Đình Án ra, hắn ta chính là hoàng đế, cha chính là quốc trượng, ai dám tru di cửu tộc cha? Cha cứ chờ hưởng phúc đi, đừng nói nhảm nữa, con phải đi nhanh thôi, nếu không hoàng đế sẽ đến vây đánh vương phủ mất."

Không đợi cha tôi mở miệng, tôi đạp lên vai ông, nhảy ra khỏi sân.

21

Tôi cưỡi ngựa nhanh nhẹn đến Lũng Nam, vừa nhai bánh bao vừa ngồi xổm ở góc tường quan sát vương phủ Lũng Nam thì gặp Tiểu Thất đang nằm trong ổ ăn mày giả làm ăn mày.
 
Nhiếp Chính Vương Đòi Hủy Diệt Thế Giới
Chương 17



"Này! Không phải ngươi là ai đó sao!"

Tiểu Thất thấy tôi rất vui, tiện tay bôi một nắm tro lên mặt tôi.

Hôi đến nỗi tôi không ăn nổi cơm.

"Cho ta một lý do."

Tiểu Thất tiến lại gần, nhỏ giọng nói: "Chúng ta không phải đang giả làm ăn mày sao, dễ bị người ta phát hiện lắm."

"Ta ngồi xổm ở đây cả buổi sáng rồi, lính tuần tra đi qua đi lại trước mặt ta mấy vòng mà chẳng ai để ý đến ta, ngươi bị mù à?"

Tiểu Thất nhìn tôi từ trên xuống dưới.

"Ồ, đúng nhỉ, người là nữ nhi, căn bản chẳng ai nhận ra người."

Tôi tức giận cắn mạnh một miếng bánh bao: "Hắn c.h.ế.t chưa?"

"Ai?"

Tôi trừng mắt nhìn Tiểu Thất, Tiểu Thất ngơ ngác, sau đó vỗ đùi.

"Ồ, người nói vương gia à? Ta không phải đang dò xét sao, còn chưa dò xét xong."

Tôi vỗ vỗ m.ô.n.g đứng dậy, đám phế vật này, chẳng có tác dụng gì cả.

"Này này, người đi đâu vậy?"

"Bay vào xem thử."

22

Tôi bám tường trèo vào phủ Hầu gia Lũng Nam.

Trong sân có không ít lính canh nhưng chẳng có tác dụng gì lớn.

Tôi đi quanh sân một vòng, chẳng ai phát hiện ra tôi.

Này, ta đã tìm được thư phòng của Gia Luật Tông rồi.

“Mẹ kiếp, ta nói chuyện với thị vệ rõ ràng, vậy mà bọn chó má kia lại bịa chuyện ta tạo phản. Ta oan quá, ta tạo phản làm gì chứ? Muội muội ta là thái hậu, ta là chư hầu, ngày ngày ăn ngon uống sướng, ta có lý do gì để làm vậy?”

“Hầu gia đừng nóng giận, chắc chắn đây là kế của kẻ khác, muốn ly gián chúng ta.”

“Ngươi nói đúng, chính là sự ly gián. Chắc chắn tên súc sinh Chu Đình Án kia làm, mấy năm nay tiểu hoàng đế chỉ tin lời hắn, ngoài hắn ra, không ai tác động được. Nói về tiệc cung yến hôm đó, ta đã làm theo ý hắn rồi, sao hắn lại hẹp hòi thế, còn thù dai nữa, đồ khốn nạn.”

“Vậy giờ hầu gia định làm thế nào?”

“Còn làm sao được nữa, người của chúng ta bị tên súc sinh Chu Đình Án kia g.i.ế.c gần hết rồi. Ta đã viết thư cho hoàng đế, xin đảm bảo mười năm không vào kinh. Chỉ cần thái nương nương không sao, bà ấy chắc chắn có thể bảo vệ chúng ta.”

… Ồ, không giống ta nghĩ nhỉ.

Gia Luật Tông này hóa ra không có ý định phản nghịch?

Thật vô dụng.

Khốn kiếp, ta cứ tưởng hắn là người có chí khí, có trong tay nhiều binh quyền như vậy mà lại cam tâm khuất phục người khác.

Phế vật.

Loại phế vật thế này sống cũng vô dụng, đêm nay ta sẽ tiễn hắn đi.

Nghĩ vậy, ta quyết định hoãn việc cứu Chu Đình Án lại.

Hắn bị giam lâu vậy, chắc chắn người đầy thương tích, mang theo cũng chỉ thêm khổ, cứ để hắn chịu đòn thêm một thời gian nữa.

Ta tìm chỗ gốc cây lớn nghỉ nửa buổi chiều, mãi đến khi trăng lên cao mới vươn vai vận động.

Nhân lúc không ai hay, ta nằm sấp xuống đất làm năm mươi cái chống đẩy, thấy trong người thoải mái hẳn, rồi bò tới cửa sổ phòng Gia Luật Tông nhìn vào.

Ồ.

Nếu không nhìn thì không sao, vừa nhìn đã thấy hắn đang c**ng b*c cô gái nhà người ta.

Cô nàng gào khóc thảm thiết, nước mắt ướt đẫm mặt.

Thấy Gia Luật Tông sắp đến hồi gay cấn, ta cong lưng trèo qua cửa sổ.

Con d.a.o găm của ta đ.â.m thẳng vào tim hắn từ phía sau.

Cô nàng định hét lên thì bị ta đ.ấ.m một cú khiến ngất đi.

Hét cái gì, làm ầm lên sẽ gọi người đến, hỏng hết kế hoạch.

Giết c.h.ế.t Gia Luật Tông, ta bước ra khỏi phòng, quỳ xuống đất hướng trời lạy ba lạy.

“Mẹ ơi, mẹ có thể nhắm mắt rồi.”

Ta đi vòng ra sân sau, trèo cửa sổ phòng Gia Luật Thanh Túc.

Ồ.

Quả nhiên cha con ruột, sở thích ban đêm cũng giống hệt nhau.

Lần này để đảm bảo không sai sót, ta không hấp tấp như trước.

Võ công của Gia Luật Thanh Túc ở đó, ta chọc một lỗ nhỏ trước, thổi vào trong một lượng bột làm mềm xương như của hai mươi người.

Nghe trong phòng yên ắng, ta mới thong thả mở cửa sổ để thông gió.

Từ lúc bị Gia Luật Thanh Túc đánh, ta hiểu ra điều này:

Làm người không thể quá cố chấp hay quá quan trọng công bằng.

Phải đánh lén thì đánh lén, dùng thuốc thì dùng thuốc, quan trọng không phải quá trình mà là kết quả.

Bước vào phòng, Gia Luật Thanh Túc và cô gái kia đều mở to mắt, một người nằm trên giường, người kia ngã trên sàn.

Ta ngồi xổm bên cạnh hắn, khinh bỉ nhìn “đồ chơi nhỏ bé” g*** h** ch*n hắn, cười khẩy.

Mặt Gia Luật Thanh Túc từ đỏ chuyển xanh, mắt hơi đỏ, chắc tức giận.

“Nhớ ta là ai không? Sáu năm trước ta từng nói với ngươi sẽ đến g.i.ế.c ngươi, còn nhớ không?”

Rõ ràng hắn đã quên, vẻ mặt ngơ ngác.

Không sao, ta sẽ giúp hắn nhớ lại.

Ta đứng dậy, một cước đá gãy vai hắn, mặt hắn tái mét.

“Nhớ chưa?”

Dù hắn có nhớ hay không, ta tiếp tục đá gãy bên vai kia.

“Lúc này nhớ chưa? Thật vô dụng, chút chuyện này cũng không nhớ nổi.”

Ta nghiêng cổ, giơ chân lên, giẫm mạnh.

“Um…”

Gia Luật Thanh Túc ngất đi.

Không được, ta lấy d.a.o đ.â.m bụng hắn, hắn lại tỉnh.
 
Nhiếp Chính Vương Đòi Hủy Diệt Thế Giới
Chương 18



“Nợ của ta tạm xong, còn nợ của Chu Đình Án, nếu ngươi muốn g.i.ế.c hắn, ta phải đòi lại cho hắn.”

Một lát sau, Diệp Luật Thanh Túc c.h.ế.t hẳn.

Ta đi quanh sân tìm mấy vòng nhưng không thấy Chu Đình Án bị nhốt đâu.

Nói thật, ta hơi sốt ruột.

Không được, phải bắt đại một người hỏi chuyện, cứ tìm thế này làm sao được.

Đúng lúc đó, trên tường thành có tiếng động nhẹ.

Ta ngẩng đầu, nhìn thấy Tiểu Thất đang trèo lên tường được nửa người.



Chốc lát sau, ta cùng Tiểu Thất vào ngục.

Lần này không cần ra tay, mấy ngày qua đám lính canh bị ta đánh đã tiến bộ thần tốc, lúc này xử lý bọn tướng sĩ dễ như bắt gà.

Thế nên ta dễ dàng gặp Chu Đình Án đang dựa tường ngủ ngon lành.

Mấy tháng không gặp, Chu Đình Án gầy rộc, quần áo tả tơi không thể che thân.

May mà không chảy máu, đều đã kết vảy.

“Chu Đình Án, thức dậy đi, đừng ngủ nữa, sắp về kinh cướp ngôi rồi.”

Chu Đình Án đột nhiên mở mắt, ngạc nhiên nhìn ta.

“Giang Thanh Dã… Ta lại mơ thấy nàng… Đánh ta quá mạnh vậy mà lại có kết quả bất ngờ thế này.”

“Ngày mai ta sẽ ra lệnh bọn họ ra tay tàn nhẫn như thế nữa, thế là lại có thể mơ thấy nàng rồi.”



Từ khi lên xe ngựa, Chu Đình Án cứ động tay động chân với ta, lúc hôn mặt, lúc hôn tai, lúc cọ cọ ngực, lúc véo eo ta…

“Chàng bao giờ mới chịu thôi vậy!”

Thấy ta nổi giận, Chu Đình Án lại càng vui, dựa vào vai ta, pha chút ỏng ẹo.

“Thật là nàng, chỉ có nàng mới hung dữ với ta thế này, đánh ta nữa, thật tốt…”



Người của Chu Đình Án đã bao vây hoàng thành.

Vừa bước vào cửa cung, ta thấy cha và tỷ tỷ bị Chu Đệ bắt giữ.

Cha ta vẫn ổn, trói quỳ dưới đất khóc, vẫn nhu nhược như xưa.

Giang Dư Hòa thì không còn như vậy, đôi tay kéo sợi dây trói dưới ngực, làm đôi v.ú căng tròn.

“Hoàng thượng ơi~ Nhìn thiếp đi~ Nhìn bộ n.g.ự.c to của thiếp mà tha cho cha thiếp nhé~ Ông già này tuổi già sức yếu~ Không chịu nổi đâu mà~”

“Hoàng thượng ơi~ Nhìn đi~ Thiếp đẹp lắm~”

“Nhìn dáng thiếp cố lấy lòng người thế này, người chỉ g.i.ế.c nhiếp chính vương thôi được chứ? Muội muội thiếp còn nhỏ, nàng bị ép buộc~”

“Được chứ, Hoàng thượng? Chỉ cần người tha muội muội của thiếp, muốn làm gì thiếp đều nghe…”



Chu Đệ ôm đầu vẻ khó chịu, ta hơi không nỡ nhìn, nghiêng đầu sang Chu Đình Án.

Hắn vẫn không biểu lộ cảm xúc, chỉ đến khi nhận ra ta nhìn thì thay đổi sắc mặt.

“Bảo bối…”

Ta tát hắn một cái: “Không được gọi ta là bảo bối!”

“Được, bảo bối…”



Thấy Chu Đình Án, Chu Đệ chẳng phản kháng, đóng dấu rồng lên chiếu thoái vị rồi thoái vị.

“Tại sao?”

Chu Đình Án hỏi.

Chu Đệ cười, mặt vẫn thể hiện sự kính trọng đối với Chu Đình Án như trước.

“Hoàng huynh, chỉ cần ta ngồi vị trí này, chắc chắn ta sẽ muốn g.i.ế.c huynh, không vì lý do nào khác.”

“Giờ thì tốt rồi, chỗ này nhường cho huynh, ta không ngồi nữa, cũng không còn muốn g.i.ế.c huynh.”



Lại là người ta không hiểu nổi.

Chu Đệ chẳng phải nên liều c.h.ế.t đối kháng, c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t trên long ỷ sao?

Những người này sao một người cũng không có điểm sáng.

Tức đến răng ta cắn chặt.

Chu Đệ chọn xuất gia, Chu Đình Án đồng ý không g.i.ế.c hắn, từ nay hắn cứ yên tâm niệm Phật trong chùa.



Chúng ta lại đến Từ Ninh cung.

Đúng, thái hậu vẫn chưa chết, mối thù này phải báo.

Bà lão ấy ngày thường đã cứng mồm cứng miệng, không ngờ là người có khí phách nhất trong đám đàn ông này.

“Chu Đình Án, đồ súc sinh không cha không mẹ, ta không đi đâu, hôm nay trừ khi ngươi g.i.ế.c ta, không thì ta mãi là thái hậu!”

“Ha ha ha, ngươi muốn làm hoàng đế, làm hoàng đế phải có đức hạnh, triều ta coi trọng chữ hiếu, ngươi không thể g.i.ế.c ta, không chỉ không thể, ngươi còn phải hiếu thuận với ta, nếu không, người khác sẽ mắng ngươi, nguyền rủa ngươi, không phục ngươi. Ha ha ha, ngươi bảo xem ngươi có tức không!”

Chu Đình Án bị tiếng mắng chói tai làm đau đầu, tay xoa thái dương.

“Sai lầm lớn nhất đời ta là hồi nhỏ không đánh c.h.ế.t ngươi. Sớm biết ngươi là loại bạc nghĩa, ta đã nên đánh c.h.ế.t ngươi rồi. Ngươi biết mẹ ngươi c.h.ế.t thế nào không? Ta nói cho ngươi, ta g.i.ế.c bà ta. Bà ta tranh giành tiên hoàng với ta, ha ha ha, đều phải chết!”

“Biết ta g.i.ế.c mẹ ngươi, ngươi có tức không? Ha ha ha nhưng biết làm sao, ngươi vẫn không thể g.i.ế.c ta, ngươi bảo có tức không… ư… ngươi dám…”

Thái hậu ho sặc, mắt kinh ngạc nhìn ta.

Ta nắm chặt d.a.o găm, khuấy mạnh.

“Có đau không? Không nói được nữa đúng không, không mắng nữa rồi, ngươi nói có tức không?”

“Bà già này cũng tàn nhẫn, g.i.ế.c không ít người, không trách tuyệt tử tuyệt tôn, đến khi c.h.ế.t cũng không ai thu xác báo thù.”

“Nhìn ta làm gì, ta nói không sai sao? Ngươi tìm nhiều mỹ nhân bên cạnh tiên đế, sao chỉ mình ngươi không có con? Ngươi có từng nghĩ, có thể tiên đế ghê tởm ngươi nên không muốn động vào, hoặc cố ý không cho ngươi sinh con? Dù sao, súc sinh vẫn là súc sinh…”
 
Nhiếp Chính Vương Đòi Hủy Diệt Thế Giới
Chương 19



Thái hậu bỗng mặt mày dữ tợn, định bóp cổ ta.

Đùa à, võ công cô nương đây không phải để chơi.

Ta đá mạnh một cước, bà ta đập người vào cột rồi trượt xuống.

Chết không nhắm mắt.

Ra khỏi Từ Ninh cung, Chu Đình Án hỏi:

“Sao ngươi biết tiên hoàng không cho bà ta sinh con, cố ý cho uống thuốc?”

Ta sửng sốt: “Ta không biết, chỉ cố ý chọc tức bà ta thôi...”



Chu Đình Án đăng cơ.

Ngày đăng cơ cũng tổ chức đại lễ phong hậu.

Ta rất tức giận, thấy hắn được ơn báo oán, chưa bao giờ biết tổ chức đại lễ mệt đến vậy.

Đêm nằm trên giường, mệt đến chẳng buồn c** q**n áo.

Chu Đình Án khốn nạn kia có sức để dùng không hết, đến lúc này vẫn muốn quậy.

Nửa đêm, ta không chịu được nữa, đá hắn một cước.

“Chưa xong sao!”

“Giang Thanh Dã, nàng chưa dỗ được ta, trước nói nếu ta chết, nàng sẽ gả cho người khác, làm chuyện đó với người khác, ta buồn lắm.”

Ta sửng sốt: “Ta khi nào nói thế?”

Chu Đình Án vẻ mặt ai oán: “Nghĩ lại đi, ngày ta rời kinh.”

“Đừng nói bậy, ngày đó ta rõ ràng nói là ta sẽ báo thù nếu chàng chết, khi nào nói muốn gả chồng?”

Chu Đình Án đầu tiên ngạc nhiên, rồi cười híp mắt tiến gần, hôn tai ta, thầm thì:

“Bảo bối, giờ nàng có thích ta không?”

Ta không nói, nhắm mắt giả vờ không nghe.

Hắn vẫn cười, mười ngón tay đan vào tay ta, tiếp lời:

“Không thích ta cũng không sao, giờ không thích, sau này chắc chắn sẽ thích.”

Ngoại truyện Chu Đình Án

Đây là lần thứ ba trong tháng Giang Nhị tiểu thư trèo tường vào vương phủ.

Tiểu yêu tinh này không biết sao linh hoạt thế, nhấc chân một cái là vào trong viện.

“Vương gia, đây là bản đồ phòng thủ Lũng Nam mới nhất, ngài xem này. So với tháng trước không thay đổi nhiều, chỉ có ngã tư này mới lập thêm cửa ải.”

“Người của ngài chỉ cần chui vào hào thành, chia làm năm toán, từ đây, đây, đây, đây, đây tiến vào thành, không quá năm canh giờ, ngài có thể chiếm Lũng Nam!”

Ta chống đầu nhìn nàng, tiểu yêu tinh khá thú vị.

Nói như thật lắm.

“Dâng điểm tâm.”

Điểm tâm đến rất nhanh, tiểu yêu tinh cũng không khách sáo, cầm lên ăn hết, không chừa ta mẩu nào.

Ta nhìn đĩa chỉ còn chút vụn, bất lực.

“Tiễn khách.”

Kết quả hôm sau, nàng lại đến.

Không nói về bản đồ, lần này cô nàng truyền bá rầm rộ về lợi ích vị hoàng đế.

Nói từ cuộc sống, sự nghiệp, gia đình, thao thao bất tuyệt.

Ăn hết một đĩa điểm tâm của ta rồi đi.

Gần một năm sau, nàng hầu như ba bữa lại đến một lần, ta bảo quản gia sơ sơ, tiểu yêu tinh ăn gần bảy mươi đĩa điểm tâm của nhà ta.

Thật biết ăn.

Rồi nàng đột nhiên không đến nữa.

Dừng hẳn hai tháng, ta hỏi Tiểu Thất mấy lần.

“Ngươi có đóng cửa phủ không?”

Tiểu Thất lắc đầu ngơ ngác: “Không có, đóng cửa làm gì?”

Đúng, đóng cửa làm gì, nàng kia toàn trèo tường.

Ta nhìn lên tường: “Tường nhà ta có hơi cao không?”

Tiểu Thất còn ngơ ngác hơn: “Đâu cao đâu ạ? Giang Nhị tiểu thư cứ nhấc chân một lần là trèo qua. Thuộc hạ thấy tường này không cao mà còn thấp, nên thêm nửa mét, ít nhất phải để nàng nhấc chân hai lần mới được.”

“Thừa thãi.”

Nàng không đi tìm ta, ta liền quyết định tìm nàng.

Dù sao đã lâu rồi ta chưa gặp người thú vị thế này.

Làm nhiếp chính vương nhiều năm, đây là lần đầu ta vào Giang phủ.

Không phải vì lý do nào khác, Giang Chính lão già nhát gan, không quỳ thì không chịu nói chuyện, ta thật không muốn gặp hắn.

Nhưng con gái ông ta thật thú vị, gan lớn thật.

“Ồ, thư sinh tuấn tú, đến tìm ta sao?”

Cửa Giang phủ có bà cô ăn mặc lòe loẹt, toàn thân phảng phất mùi rượu, cả người toát mùi phong trần.

Ta càng không ưa Giang Chính, lão già nuôi kỹ nữ trong nhà, chẳng sợ dạy hư con gái.

“Bản vương tìm nhị tiểu thư nhà các ngươi.”

Bà ấy không vui: “Tìm muội làm gì, muội nó đang múa đại đao, chơi với ta đi.”

Nói xong, định động tay động chân, ta đẩy một cái, bà ta mắt sáng rực.

“Thật mùi nam nhân đại trượng phu, chưa ai đối xử với ta vậy. Công tử, từ nay ta thuộc về chàng.”

Ta bước vào sân, Giang gia đúng là nhà không có người thường.

May thay, Giang Thanh Dã rất bình thường.

Khi ta vào, nàng múa đại đao oai phong lẫm liệt, đá vụn b.ắ.n tung tóe, như con sư tử oai hùng.

Thấy ta, Giang Thanh xoay một vòng, đại đao cắm đất, dừng lại.

“Có chuyện gì?”

“Sao ngươi không tìm ta?”

Ngẩn ra, nàng hỏi: “Tìm ngươi làm gì?”

“Quên rồi sao, chuyện tạo phản?”

Giang Thanh dường như mất hứng với chuyện tạo phản, buông lời vô vị:

“Ồ, hôm khác hãy tạo phản, hôm nay không rảnh.”

Được lắm, nữ nhân, chiêu lạt mềm buộc chặt của ngươi đã thu hút bản vương.

Từ đó, có nàng ở đâu, ta đều đi dạo quanh đó.

Nàng vào thanh lâu uống rượu, ta ngồi phòng bên cạnh nhìn nàng.

Nàng đến sòng bạc chơi gian, ta đứng lầu hai ngắm dáng nàng.

Giang Dư Hòa trêu tiểu công tử, bị cha mẹ hắn đánh tới tận cửa, Giang Thanh Dã cũng xắn tay áo đá người ta bay xuống đường.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back