- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 415,689
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Nhiễm Phải Tin Tức Tố Của Cậu
Chương 9: Có thể cướp
Chương 9: Có thể cướp
Edit: Rau MáBùi Diễn mang theo Lạc Hành Vân xuống lane dưới đánh lính cấp thấp.Lạc Hành Vân: "Lớp trưởng, cụ thể cậu muốn tớ support cậu như thế nào?"
Bùi Diễn rê chuột chỉ vào bụi cỏ: "Cậu nấp ở chỗ này, khi nào Hạc Vọng Lan lại đây đánh tôi thì cậu sẽ phụ trách bảo vệ tôi."
Lạc Hành Vân: "Rõooo!"
Tướng cao lớn đầy vạm vỡ vác búa theo búa di chuyển tới chỗ chuột Lạc Hành Vân chọn, không thừa thiếu phân nào.Bùi Diễn ở một bên yên tĩnh chém lính.Sau đó cậu lại phát hiện, cậu support mà, đợi khi lính quèn chỉ còn lại tia máu cuối cùng sẽ từ trong bụi cỏ chạy đến tranh cùng anh.Còn lo mình chạy trốn không đủ nhanh, thậm chí còn dùng kỹ năng dzọt lẹ.Bùi Diễn nhìn đến sắp bật cười, quay đầu gọi một tiếng.Lạc Hành Vân quay đầu lại, trên mặt không giấu được niềm vui nho nhỏ.Bùi Diễn nhắc nhở cậu: "Lính là của tôi."
"Ồ..."
Lạc Hành Vân bừng tỉnh, lo sợ mà lầm bầm lầu bầu, "Thì ra tớ không thể cướp sao?"
Cậu vừa cảm thấy được mình phát hiện được một chút quy luật của cái trò chơi này, không ngừng tính toán độ sát thương của mình cùng lượng máu của tiểu binh, cảm thấy bản thân đã tiến bộ một chút, muốn giúp đỡ cho được việc .Bùi Diễn không trả lời, quay đầu tiếp tục thao tác, Lạc Hành Vân cũng thành thật ngồi xổm về trong bụi cỏ, không có việc gì làm.Nhàn rỗi tẻ nhạt, rút bài thi vật lý trong cặp ra.Nhìn Garen mất đi thao tác tự đứng trong bụi cỏ chơi trồng cây chuối một tay, Bùi Diễn không khỏi đến xem cậu đang làm gì.Thế mà lại đang làm bài.Nói đúng ra, cũng không phải là làm bài, Lạc Hành Vân chỉ đang cầm một tờ đề nhìn kĩ càng.Cậu xem lướt qua một vòng từ trên xuống dưới, xem rất tỉ mỉ, Nhưng mà, xem hết vẫn không viết gì, trên mặt trước sau vẫn đều mang một vẻ dương dương tự đắc.Mãi đến nhìn tới câu hỏi thứ 2 từ cuối lên mới lấy bút lông đen trong hộp bút ra viết mấy hàng chữ nhỏ lên tờ đề, cũng thuận tay coi mấy giờ.Khoảng chừng 20 giây sau, thần sắc trên mặt bừng sáng hẳn.Cậu đưa tay khoanh D rồi không chút lưu luyến mà tiếp tục chuyển xuống câu dưới .Bùi Diễn đã từng làm qua đề này rồi.Bọn họ đang học lớp 11, dù hiện tại cách kì thi đại học vẫn còn khá xa, mà đề bài này chiến thuật cao lần đầu làm sẽ thấy rất kinh khủng.
Tập hợp đề của nào Hoàng cương, Trung học trực thuộc Đại học Nhân dân quốc gia rồi còn có mấy trường học xung quanh...
Phạm vi câu hỏi rất rộng, bẫy nói ít thì không ít, nhưng nói nhiều cũng không nhiều.Dạng đề lặp lại nhiều lần, cho nên là nên làm tới làm đi những thứ này.Bên trong đề thi này, dạng bài của câu kế cuối là dạng mới, hình thức vô cùng độc đáo.Đáp án D là chính xác.Bùi Diễn không thể không nhìn Lạc Hành Vân nhiều thêm.
Cậu ấy giải được nhanh hơn mình.'Cậu ấy hình như là thành viên của lớp luyện thi Olympic Vật Lý Quốc Tế.' Bùi Diễn nhớ tới.Mà Lạc Hành Vân kế bên đã lật mặt đề.
Tổng thể đề thiên về đơn giản hơn, đối với Lạc Hành Vân thì giống đề kiểm tra độ đọc hiểu hơn, có thể thấy chủ yếu đề đều dạng cũ, chỉ có 2 bài cuối cùng có chút mới mẻ.Cậu xin thầy dạy lý cho mình làm đề thử và rằng mình có ý tưởng làm bài này.Mấy cái được dạy trên lớp đối với cậu mà nói đều quá đơn giản, nếu chỉ làm thứ đơn giản mỗi ngày, Lạc Hành Vân có chút lo lắng: "Em sợ em sẽ tư duy quá hẹp."
Giáo viên vật lý chỉ sâu xa nói: "Không làm mấy bài cơ bản thì em sẽ không khái quát đủ."
Cuối cùng hai bên cò kè mặc cả, cả hai thống nhất lấy bút tính toán bài khác, quên cả mấy người xung quanh, dù sao cậu cũng đạt được điểm tối đa, thầy vật lý đành mở một con mắt nhắm một con mắt với cậu—— Cả lớp còn đang học về Ampere (A), Lạc Hành Vân thì đã dùng định luật Biot-Savart để giải dòng điện .Cũng không phải là tự cao, chủ yếu là thầy vật lý hiểu được Lạc Hành Vân có đủ tự chủ nên sẽ không lười biếng.Thầy xưa nay chưa từng gặp đứa nhỏ nào kiên định như vậy, biết rõ mình sau này muốn làm gì một cách bài bản, bản thân thầy quả thật rất kinh ngạc, không ngờ rằng đã học lên đến cấp ba rồi mà vẫn còn có đứa nhóc mang giấc mộng trở thành một nhà khoa học, hơn nữa còn suy xét và định hướng phi thường rõ ràng.Lúc Lạc Hành Vân tới tìm để nói cho thầy biết sau này cậu dự tính sẽ đi theo con đường nghiên cứu phản ứng tổng hợp hạt nhân có điều khiển, điều này khiến vị cán bộ tổ vật lý cũng phải thốt lên ——thầy phảng phất như mình lại đang đối diện với giáo viên hướng dẫn mình bảo vệ luận án tiến sĩ ngày trước.Nhưng mà rất nhanh, thầy cũng ý thức được, Lạc Hành Vân khả năng không chỉ là nói suông đơn thuần.
Mà cậu đã nắm rõ và thành thục toàn bộ khái niệm và khung kiến thức vật lý, vậy nên việc chọn ngành phản ứng tổng hợp hạt nhân chính là đã trải qua rất nhiều lần đắn đo suy nghĩ.Mặc dù các giáo viên của khoa khoa học tự nhiên không nói, nhưng mà trong lòng họ tất cả đều ngầm thừa nhận, toàn bộ khối 11 hay thậm chí là toàn bộ Thành Nam, đứa nhỏ thông minh nhất là chắc chắn là Lạc Hành Vân, kì thi lý toàn khối được tới hơn 150 điểm.Sự thông minh của em ấy so cùng sự thông minh của người khác là hoàn toàn không chung một cấp bậc.Sự thông minh của người khác là để giải bài trong sách giáo khoa; còn sự thông minh của Lạc Hành Vân là để có thể khắc họa chân dung mình vào sách giáo khoa.Là một mầm non chân chính sinh ra vì học thuật.Theo như lời cậu nói thì cậu đã nhận thức được việc này từ khi cậu còn rất nhỏ.Thầy vật lý là thạc sĩ đã tốt nghiệp từ năm 1985, sau đó tìm được một công việc ở một trường cấp 3 có tiếng nhưng sâu trong tâm lý vẫn luôn có chút sầu não.
Thế nhưng giây phút thầy nhìn thấy Lạc Hành Vân lại cảm thấy bản thân quyết định dừng chân lại nơi này quả nhiên vẫn là một lựa chọn chính xác.Những thứ cao siêu cỡ này mà thực sự muốn đột phá ranh giới hiểu biết của toàn nhân loại quả nhiên cần phải giao cho thiên tài chân chính tới làm.Lạc Hành Vân sau khi được xếp vô lớp Olympid Vật lý đã nhanh chóng giành lấy giải nhất toàn thành phố, sau đó liền theo là những cuộc thi cấp tỉnh, rồi đến thi toàn quốc.
Nếu có thành tích thật tốt, không chừng có thể được tuyển thẳng vào hệ vật lý của Q đại.
Không thì dùng thành tích tiếng Anh của cậu, thi đại học cũng chỉ là một khắc, khắc sau nhân loại sẽ nhanh chóng có thể nắm giữ được kỹ thuật phản ứng tổng hợp hạt nhân có điều khiển rồi!Thầy bộ môn Lý đã có tâm tổng hợp tất cả tài liệu thi đại học lại đưa cho cậu một thể.
Thầy người cũng đã trung niên rồi, tư duy cũng không còn sinh động được như trước, mà đề thi đại học môn lý lại mỗi năm một khó, thầy cũng có những lúc gặp phải đề bài mình không làm được, đôi khi còn muốn nhờ Lạc Hành Vân hỗ trợ.
Lạc Hành Vân không nghĩ sẽ chi quá nhiều não lên những vấn đề đơn giản vầy, thầy vật lý cũng không nói gì.$Lạc Hành Vân hiện vẫn đang ngồi ở trong quán net làm đề trong đầu, bỗng dưng Hạc Vọng Lan phía đối diện lại la ầm lên.Có thể khiến Hạc Vọng Lan kích động đến cỡ đó khẳng định không ít thì nhiều đều có liên quan đến Bùi Diễn rồi.
Cậu ngóc đầu lên thám thính thử tình hình thế cuộc bấy giờ, quả đúng như dự đoán, 3 đại tướng đang công từ dưới sông đều đang tụ lại đây bắt người!Lạc Hành Vân sợ đến tim đập cấp tốc đập bùm bùm, từ trong đống cỏ cố sống chết lao ngược ra.Vịt đẹt tiểu Lạc! ! ! !
Bởi vì chạy trốn rất nhanh, vọt trong chớp mắt đã đem được gã tướng béo lùn vác búa lớn thành công chui được về tới trụ.Thế nhưng hình như có cái gì cứ sai sai...Lạc Hành Vân nhìn lại phía sau lưng, oày... lớp trưởng thế mà teo đời rồi."
Con cờ hó, dừa lắm!"
Hạc Vọng Lan vẫn còn lôi roi ra đánh liên tục vào thi thể.Bùi Diễn không để ý tới Hạc Vọng Lan hiện đang văng tục lung tung, chỉ gõ gõ lên bàn Lạc Hành Vân: "Không phải nói cẩn thận bảo vệ tôi sao?"
Lạc Hành Vân quy củ đặt hai tay lên trên đầu gối, cúi đầu ngoan ngoãn nói xin lỗi.
Nhiều tay to như vậy cùng xông lại, cậu xuất phát từ bản năng sinh tồn đã vứt lại lớp trưởng 'tay yếu chân mềm' chạy không nổi quên ở sau ót.Mình thật đáng chết.Có một bàn tay đang luồn vào trong tóc cậu mà xoa nhẹ hai cái.Lòng bàn tay kia rất ấm áp, lực đạo cũng rất thoải mái.Ngón tay thon dài còn mềm mại nhanh chóng rút trở ra từ trong đóng tóc không mấy gọn gàng của cậu.Beta thân gánh lỗi lầm đang được giáo dục bằng tình yêu của 'ba ba' mình, lén lút giấu nhẹm đề thi vật lý đi, hứa nghiêm túc ngày hôm nay không làm lý nữa, đứa con bất hiếu này sẽ hết sức chuyên chú bảo vệ tốt 'ba ba yếu đuối' của mình.Nhưng mà rất nhanh, hai người bọn họ đều phát hiện, tấm lòng 'đong đầy yêu thương' này cùng với việc chuyên tâm hay không đều không chút nào liên quan với nhau.
Coi như là Lạc Hành Vân không bị phân tâm thì sự thật trần trụi vẫn là ngay phút giây đầu tiên bị hội đồng lần tiếp theo, cậu vẫn bỏ lại Bùi Diễn mà chạy trốn.Đây chính là mệnh!"...
Cậu thật chính là cái đồ chết nhát."
Lý Ngộ đi rừng, ba lần gank cùng hai người bọn họ đều cùng chết ở đường dưới, suýt nữa thì muốn nhồi cmn máu, "Tôi chửi không nổi cậu nữa rồi—— cậu đi lên đầu tank đi!"
"Tớ sợ chết."
"Cậu về cửa hàng mua ba món này...hử?
Tại sao đã 15 phút qua mà cậu chỉ có chút tiền như vậy?"
"Tớ quá nghèo."
Lạc Hành Vân kêu rên.Mấy "bậc cha chú" tính tới tính lui, tính cách này của Lạc Hành Vân thật không thích hợp làm AD được, không thể làm gì khác hơn là cho cậu ta vi trí có thể sát thương ở khoảng cách xa.
Rốt cục cũng được toại nguyện, cậu pick lấy tướng có 'tâm hồn' to nhất, mặc bộ đồ hot nhất, làm một cô công túa nhỏ xinh đẹp nhất toàn bộ hẻm núi triệu hoán sư.Bởi vì nhát gan, cậu rất nghe lời đi theo sát Tôn Ngộ Không của Bùi Diễn xuyên từng cái bụi cỏ, lâu lâu còn đánh vào không khí mấy phát tạo dáng.Hạc Vọng Lan bị hai người bọn họ chém chết hai lần, ở dưới chân bàn đột nhiên đạp Lạc Hành Vân một cước: "Conmenó cậu cố ý? !"
Tên này lúc cùng team với hắn thì chơi chả khác gì bản thân hắn lúc đi 'ăn gà'; thế nhưng về đến bên phe Bùi Diễn kia lại chém giết tới cực kỳ tay to.
Này là không coi hắn ra gì? !Lạc Hành Vân vội vã rút chân về, ngóng ngóng nhìn Bùi Diễn, Bùi Diễn hời hợt: "Người này không chấp, đừng chơi với cậu ta nữa."
Dứt lời, Hạc Vọng Lan liền nhìn thấy con cáo cùng một con khỉ nghênh ngang bỏ đi từ dưới nước trong bụi cỏ.Bọn mi cái này gọi là chơi cùng ta sao? !
Đây là thèm lấy đầu của anh mày, vcl!$Chơi đến mười giờ, hai vị đứng đầu đều không có ý muốn nghỉ, ngược lại bữa khuya đã đến.Thẩm Thư Ý chạy về đến: "Anh Bùi cậu ăn chút không?
Chọn món đi?"
Đinh Mặc Phàm: "Cảm tạ ba ba!"
Lý Ngộ: "Oày có ngao nướng! !
Cho tao thêm chén cơm!"
Lạc Hành Vân -đã bới cơm trắng lên: "..."
Bùi Diễn gọi cơm thịt nướng, thêm phần cơm thêm.
Lạc Hành Vân vừa nãy mới giải xong hai đề, đói bụng đến say xẩm, đoán chắc sẽ ai cũng thích thịt không muốn ăn cơm, ai biết nửa đường lại lòi ra cái thùng cơm Lý Ngộ.Lý Ngộ: "Cho tớ thêm cơm!"
Lý Ngộ cùng Bùi Diễn là bạn cùng bàn, quan hệ rất tốt, gia thế cũng không chênh mấy, cũng đồng dạng con ông cháu cha.
Lạc Hành Vân không dám đắc tội người, đành đem cơm giao cho người.Thẩm Thư Ý theo bản năng liếc Bùi Diễn một cái, Bùi Diễn vẫn đang chơi máy vi tính, không phản ứng gì.Anh Bùi vẫn là xử lý mọi chuyện công bằng mà, hắn khó giải thích được mà thở phào nhẹ nhõm.Khoảng chừng mười phút sau, lại có shipper mang thức ăn đến, lần này là món Nhật được xử lý tinh xảo, còn được gói đẹp đẽ trong hộp có in hình sóng Kanagawa.
*Sóng Kanagawa nè!"
Ai gọi món cơm cá chình thế ạ?"
Anh zai shipper nhìn ngó xung quanh một lượt."
Ở đây."
Bùi Diễn cong lên ngón tay, gõ lên bàn Lạc Hành Vân vài cái.Lạc Hành Vân vẫn đang tranh cướp thịt sườn mềm mềm cùng với Lý Ngộ, lúc này miệng còn ngậm một cục thịt đột nhiên dựng lỗ tai lên.Shipper đã đem hộp cơm đặt ở trước mặt cậu .Lạc Hành Vân trừng hai, ba giây nhìn vào cái hộp vừa nhìn đã biết siêu siêu đắt, hướng Bùi Diễn gửi gắm ánh mắt nghi hoặc của mình.Bùi Diễn mở chiếc hộp đầy thanh lịch ra.Là một phần cơm cá chình đựng bên trong hộp gỗ đàn hương trông đầy tươi ngon và béo bổ, phía trên còn có một lớp vừng đen phủ rải rác trên tầng cơm trắng dẻo; đã vậy đồ ăn kèm còn có xúc xích nhỏ cắt tỉa hình bạch tuộc, tỏi xắt mỏng trên Tempura vàng giòn đặt cạnh một chén súp Miso hầm cá đầy dinh dưỡng."
Là cho tớ sao?
Tớ đang ăn thịt nướng rồi."
Lạc Hành Vân vừa nãy cướp được không ít thịt."
Cái này ăn ngon." ngón tay thon dài tùy ý đem cơm cá chình quơ trước mặt cậu, không khác gì một lời mời gọi đầy trần trụi.Thẩm Thư Ý: "Vcl anh Bùi!"
Đinh Mặc Phàm: " Vcl anh Bùi!"
Lý Ngộ: " Vcl anh Bùi!"
Tự nhiên cảm thấy chén cơm vừa nãy bọn họ ăn cực kỳ nghẹn!Chuyện này rốt cuộc là tại sao!Chỉ mỗi Thẩm Thư Ý là biết nguyên do, theo bản năng mà quét mắt tới nơi Hạc Vọng Lan ngồi.Cậu hiện tại chỉ muốn biết rốt cuộc là hôm qua tên Beta Lạc Hành Vân này đã bem Hạc Vọng Lan ra cái dạng nào mà có thể làm cho anh Bùi của mình đối xử rõ lịch sự mà còn nhã nhặn với cậu ta như vậy.Lẽ nào Lạc Hành Vân có vẻ ngoài một chốc hoảng hốt chốc lại kinh sợ kia kỳ thực trời sinh là một đại boss cuồng đánh lộn?!Hạc Vọng Lan còn chưa gọi đồ ăn khuya, mắt thấy phe đối diện đã được ăn, lại bắt đầu giở giọng quái gở: "Ê mặt đẹp, tại sao không có phần tao hử?"
"Có chứ."
Bùi Diễn tùy tiện nhờ Thẩm Thư Ý lượm một hộp cơm thịt nướng rẻ tiền chưa bị khui ra đưa hắn ta.Hạc Vọng Lan nhận lấy, âm trầm nở nụ cười rồi dậm mở thùng rác: "Bùi chó chết!"
Bùi Diễn ngước mắt.Hạc Vọng Lan đùng một một tiếng ném vô thùng rác, trên mặt lộ ra ý cười đầy điên dại: "Nhìn thấy không?
Mày có cho bố mày thì bố cũng cóc thèm vào!
Ha ha ha a ha ha ha!"
Thẩm Thư Ý: "..."
Đinh Mặc Phàm: "..."
Lý Ngộ: "..."
Ngày hôm nay con chó Lan vẫn điên dại như bao ngày trước."
Đừng nhìn, cậu ăn đi."
Bùi Diễn nhắc nhở Lạc Hành Vân.Lạc Hành Vân nhận lấy cơm cá chình, thỉnh thoảng lại đau lòng nhìn chằm chằm vào hướng của thùng rác.$Cả bọn chơi game phóng túng tới khi thõa mãn, với kiểu phe nào cũng có đủ thắng thua thì đây cũng coi như là kết quả không tệ.
Ngoại trừ Hạc Vọng Lan trước khi đi nhắm vào Lạc Hành Vân nói câu "Mày chết!", những chuyện khác đều rất tốt đẹp.Lạc Hành Vân đứng ở bên người lớp trưởng, thấy được nhà phi thường có nóc, cảm thấy bộ dáng nhe răng trợn mắt của Lan Lan cũng chả thấm gì, thì những người khác càng không để cái này vào lòng.Mấy Alpha cùng với một Beta lười biếng trở về, dần dần, Bùi Diễn cùng Lạc Hành Vân đã tụt lại phía sau cùng.Lạc Hành Vân nhà ở gần đó vừa tới đầu ngã ba đã nói lời từ biệt với Bùi Diễn: "Cảm ơn lớp trưởng!"
Đã gánh mình chơi game, còn mời mình ăn tối.Beta cao cao lại gầy gò, có chút ngượng ngùng nhìn anh với khuôn mặt tươi rói, đuôi mắt cong lên mang ý cười càng được khắc họa bởi hai mí mắt sâu, cả người mang theo tất cả đều là niềm vui.Ánh mắt của Bùi Diễn hơi mông lung."
Lớp trưởng?"
Ước chừng là thấy người lâu không đáp lại, Lạc Hành Vân kêu anh.Bùi Diễn nhanh chóng hồi thần lại, hơi một gật đầu: "Có thể cướp."
Anh nói lời này không đầu cũng chẳng đuôi, thế mà cố tình Lạc Hành Vân lại hiểu.Cậu vừa nãy giành lính của lớp trưởng, đã từng lầm bầm lầu bầu: "Lẽ nào tớ không thể cướp sao?"
Lớp trưởng lúc ấy không lên tiếng, hiện tại mới cho cậu một câu trả lời.Nhưng dù nghe hiểu, nhưng vẫn là không đầu không đuôi như trước, Lạc Hành Vân khó hiểu mà gãi gãi mặt.Bùi Diễn từ trong ví móc ra một tờ note, viết tên Wechat của mình vào đưa cho Lạc Hành Vân: "Thêm tôi, sau này cho cậu theo cướp."
--------------------------------------------------------------RM: ahihi mị trở lại rồi, xin lỗi các tình yêu nhìu :'> an tâm không drop không drop :"> phụ nữ hiện đại, chỉ nhây chứ không bỏ ngang hê hê