Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?

Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 20: Chương 20



Ta ngước mắt nhìn thẳng vào nàng ta, rồi lại liếc sang Thẩm Sơ Ngưng. Hôm nay, dù thế nào Thẩm gia cũng không thể lép vế. Nếu không, Thẩm Sơ Ngưng còn cơ hội nào gả vào phủ Thái Tử?

Nàng ta không gả được, giao kèo giữa ta và Dương Trầm cũng tan tành, ta làm sao thoát thân được?

Ta hít sâu một hơi, cong môi bước lên, uyển chuyển thi lễ: "Lý tiểu thư, xin mời ra đề."

Thẩm Sơ Ngưng thấy ta thực sự muốn ứng chiến, liền cau mày. Lý Thừa Huyên mỉm cười: "Vừa rồi tỷ tỷ của ngươi đã làm một bài thơ vịnh tuyết mai, vậy ngươi hãy..."

Nàng ta nhìn quanh, rồi đưa tay ngắt một cành hồng mai trong tuyết, mỉm cười nói: "Nàng hãy dựa vào bài thơ vịnh tuyết mai của tỷ tỷ ngươi, tiếp tục sáng tác một đoạn nữa đi."

Thật là thâm độc.

Thẩm Sơ Ngưng vừa làm một bài thơ được cả sảnh đường tán thưởng, giờ đến lượt ta phải tiếp nối.

Bài thơ này vừa không thể hay hơn Thẩm Sơ Ngưng, lại cũng không thể quá dở. Cả đám người đang nhìn ta chằm chằm, chỉ chờ xem ta.

Mắt ta nóng đến mức gần như không mở ra được, đầu óc thì ong ong. Ta đưa tay che mặt, nhân tiện xoa cho mặt lạnh bớt để tỉnh táo hơn.

Ta suy nghĩ hồi lâu, tuyết mai ư?

"...Mai tuyết tranh xuân chẳng chịu nhường, Tao nhân gác bút khó luận bàn. Mai phải nhường tuyết ba phần trắng, Tuyết lại thua mai một đoạn hương."

Lý Thừa Huyên gật đầu: "Không sai, đó là bài thơ của đại tỷ ngươi. Nhị tiểu thư, xin mời ngươi tiếp tục."

Quả nhiên là bài thơ này. Ta thở ra một làn hơi trắng, trong lòng thầm than, đành phải mở miệng: "Có mai mà không có tuyết thì kém tinh thần, có tuyết mà không có thơ thì tục mất người."

Mọi người xung quanh đều sáng mắt lên, Thái Tử nghe xong là người đầu tiên lớn tiếng khen hay. Lý Thừa Huyên mỉm cười hỏi: "Rồi sao nữa?"

Ta lại nhìn lên những bông tuyết lác đác rơi, đưa tay hứng lấy: "Chiều tà thơ xong trời lại tuyết, cùng mai gộp lại mười phần xuân."

Ta vừa dứt lời, Thẩm Sơ Ngưng liền sững sờ tại chỗ, cả đám người cũng im lặng như tờ. Một lúc lâu sau, Thẩm Sơ Ngưng khẽ lùi lại nửa bước, nhìn ta với vẻ không thể tin được.

"Sao muội lại biết bài thơ này..."

Thái Tử mặc kệ nàng ta, lập tức lớn tiếng hô ba tiếng "hay", theo tiếng vỗ tay của Thái Tử, mọi người cũng ùa nhau khen ngợi.

Hay, hay, hay, sao mà không hay cho được, có phải ta làm đâu.

Có người thì thầm với nhau: "Thẩm gia quả không hổ danh là dòng dõi thư hương, hai tỷ muội thật là tài giỏi."

"Phải đó, vốn tưởng rằng vị đích xuất kia tài năng hơn, ai ngờ vị thứ xuất này cũng chẳng hề kém cạnh."

Ánh mắt Thẩm Sơ Ngưng nhìn ta ngày càng lạnh lẽo, còn Lý Thừa Huyên thì nhìn ta như đang suy tư điều gì.

Trán ta nóng ran, thật sự không thể gắng gượng thêm được nữa, Ta dứt khoát cúi người trước Thái Tử: "Điện hạ thứ tội, có lẽ do ra ngoài trúng gió lạnh, thân thể Lăng Sương thực sự không khỏe, không dám làm mất hứng của mọi người."

Thái Tử thấy vậy, khập khiễng bước lên xem xét, thấy ta thực sự lảo đảo muốn ngã, liền nhíu mày nói: "Mau sai nha hoàn đi nhà bếp lấy chút canh gừng đến đi, đám nữ nhi yếu đuối các ngươi, đừng để ra khỏi phủ Thái Tử ta mà người nào cũng bệnh tật."

Thái Tử vừa nói xong, mọi người đều che miệng cười khẽ. Thải Hoàn bất đắc dĩ bị hạ nhân dẫn đến nhà bếp. Thấy xung quanh không còn ai, ta liền cảm thấy chẳng lành. Đây là phủ Thái Tử, sao hắn lại đuổi người đi?

Quả nhiên, Thải Hoàn vừa đi khỏi, Thái Tử đã tiến lên kéo tay ta: "Thật đáng thương, lạnh cóng thế này thì làm sao bây giờ? Người đâu, mau đưa Thẩm nhị tiểu thư đến thiên điện sưởi ấm..."

Thiên điện!

Ta vội túm lấy tay áo Thẩm Sơ Ngưng, trốn sau lưng nàng: "Tỷ tỷ..."

Thẩm Sơ Ngưng liếc nhìn ta, lạnh lùng hừ một tiếng: "Cũng biết điều đấy."

Rồi nàng ta che chắn cho ta, cúi người nói với Thái Tử: "Điện hạ thứ lỗi, nhị muội muội của ta từ nhỏ thể chất đã yếu đuối, bây giờ đứng ngoài một lát đã không chịu được, giờ mà không cho nó về nhà nghỉ ngơi, e là Tết cũng phải nằm trên giường bệnh. Thải Hoàn, còn không mau đưa nhị tiểu thư về phủ, kẻo ở đây lây bệnh cho điện hạ."
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 21: Chương 21



Ta trốn sau lưng nàng ta vội vàng gật đầu: "Tỷ tỷ nói phải, Lăng Sương thân thể không tốt, không dám làm mất hứng của điện hạ, xin điện hạ thứ tội."

Lời đã nói đến nước này, trước mặt bao nhiêu người, thái tử cũng không tiện nói gì thêm, đành phải mất hứng khoát tay.

Thẩm Sơ Ngưng lập tức liếc nhìn Thải Điệp, Thải Điệp thấy vậy vội vàng tiến lên đỡ ta quay người rời đi. Hai người đi đến chỗ vắng vẻ trong vườn, chân ta như nhũn ra, thực sự không đi nổi, dứt khoát vịn vào hòn giả sơn bên cạnh, giơ tay vẫy vẫy: "Ngươi về đi, cổng lớn cách đây không xa, ta tự mình ra xe ngựa đợi là được rồi, lát nữa ngươi gặp Thải Hoàn, bảo nàng ấy trực tiếp ra cửa tìm ta."

Thải Điệp lại nhìn cổng lớn ở đằng xa, rồi nhìn ta: "Nhưng mà tiểu thư..."

"Xung quanh đại tỷ không thể không có người, đây là phủ thái tử, vừa rồi điện hạ đã đuổi hết hạ nhân đi, nếu nàng ấy vì vậy mà bị người ta hãm hại, chuyến này coi như uổng công, ngươi mau trở về đi."

Thải Điệp trong lòng giật mình, vội vàng cúi đầu cảm tạ ta, rồi quay người chạy vội trở về.

Đầu óc choáng váng, ta nhìn cánh cổng lớn ở đằng xa, vừa đứng dậy định bước tiếp thì hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa là ngã nhào xuống đất.

Cơn đau dự kiến không xảy ra, mở mắt ra, ta thấy mình đang nằm gọn trong vòng tay một người. Dương Trầm không biết từ lúc nào đã xuất hiện, đang nheo mắt nhìn ta: "Nhị muội muội, lần này nàng giúp ta một việc lớn rồi đấy."

Ta còn chưa kịp giãy giụa, hắn đã bế thốc ta lên. Ta vội níu chặt vạt áo hắn: "Không được, ở đây người đông mắt nhiều, biểu thiếu gia mau lo việc của mình đi..."

Dương Trầm không để ý, cứ thế đường hoàng ôm ta bước ra khỏi vườn: "Ồ? Nhị muội muội biết ta đang bận gì sao?"

Đầu óc quay cuồng, ta theo bản năng lắc đầu: "Không, ta không biết gì cả..."

Trong lúc mơ màng, ta nghe thấy tiếng cười khẽ trên đỉnh đầu, rồi ta hoàn toàn mê man bất tỉnh. Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã thấy mình nằm trong một chiếc xe ngựa đang lắc lư.

Xe ngựa?

Hắn đã đưa ta ra ngoài bằng cách nào? Cổng lớn phải có lính canh của phủ Thái Tử chứ!

Ta muốn cựa quậy, nhưng bị hắn ôm chặt trong lòng, không thể động đậy chút nào. Hơi ấm nóng hổi từ lồ ng n.g.ự.c sau lưng truyền đến. Thân thể ta cứng đờ, ngẩng đầu nhìn nam nhân đang nhắm mắt dưỡng thần.

"Nàng đừng lo, dọc đường ta đã cho người đuổi hết bọn họ đi, không ai thấy ta ôm nàng ra cả."

"Thải Hoàn..."

"Nha hoàn của nàng ta đã cho người đưa về Thẩm phủ rồi."

Ta gắng gượng muốn ngồi dậy, nhưng hắn lại ấn ta trở lại vòng tay.

"'Chiều tà thơ xong trời lại tuyết, cùng mai gộp lại mười phần xuân.' Nhưng năm mới rõ ràng còn chưa đến, nhị muội muội làm bài thơ này, không thấy sớm quá sao?"

Hơi thở của ta nóng rực, cố hết sức cũng chỉ mở được mắt, nhìn thấy đường quai hàm góc cạnh rõ ràng của hắn.

Hắn cúi đầu, đôi mắt đen láy như vực sâu không đáy: "Nhị muội muội thật là trượng nghĩa, sốt cao thế này mà vẫn muốn dẫn ta vào phủ Thái Tử, khiến ta có chút áy náy."

Ta bất lực nhắm mắt: "Vương gia chỉ cần nhớ... đến lúc đó trả lại tự do cho Lăng Sương... là được..."

Bên tai vang lên giọng nói khàn khàn ấm áp: "Tự do, nàng muốn rời đi đến vậy sao?"

“Vâng..."

"Nếu, ta không muốn thì sao?"

"Ta mặc kệ ngươi..."

Trong lúc mơ màng, hơi thở nóng rực bị một luồng khí lạnh lẽo xâm chiếm. Trong giấc mơ hoang đường, chỉ có luồng khí lạnh lẽo ấy khiến ta cảm thấy dễ chịu. Ta như rơi xuống vực sâu, hoàn toàn mất đi ý thức.

Ta sốt cao suốt ba ngày, lang y đến khám cũng lắc đầu bó tay. Đến nửa đêm ngày thứ tư, ta cuối cùng cũng tỉnh lại, thấy Thải Hoàn đang ngồi bên cạnh gối, vẻ mặt vui mừng: "Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!"

Ta xoa đầu nặng trĩu, nhìn quanh phòng, xác nhận đây là phòng mình mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 22: Chương 22



"Tiểu thư, người còn thấy khó chịu ở đâu không? Ta đi gọi lang y!"

Ta lắc đầu: "Không sao, chỉ là mơ một giấc mơ kỳ quái, mơ thấy ta bị một kẻ đáng ghét bế về..."

Thải Hoàn nghe vậy liền nháy mắt ra hiệu với ta, ta vẫn chưa hiểu chuyện gì, thì nghe thấy tiếng ho khẽ sau lưng nàng.

Ngẩng đầu lên, ta thấy Dương Trầm đang ngồi uống trà ở bàn từ lúc nào. Ta giật mình, vội vàng kéo rèm cửa sổ lại: "Sao hắn lại ở đây?"

Thải Hoàn mím môi: "Ngày nào nửa đêm hắn cũng đến, suốt ba ngày nay rồi, ta cũng không dám hó hé gì..."

Thải Hoàn vừa dứt lời, hắn liền đặt chén trà xuống: "Nhị muội muội tỉnh lại là tốt rồi, mấy ngày nữa ta phải đi rồi, nhị muội muội thân thể yếu đuối, phải giữ gìn sức khỏe."

Sắp đi rồi sao? Cũng phải, sắp đến Tết rồi.

Ta vội nói: "Vậy... biểu thiếu gia đi đường bình an."

Vừa nói xong, hắn liền dừng bước, nhìn ta qua tấm rèm cửa: "Ngày mai Thẩm lão gia sẽ cùng nàng bàn bạc cụ thể ngày cưới, nàng hãy dưỡng cho khỏe người, đợi ta sang năm tháng chín cưới nàng về."

Hắn nói xong liền quay người rời đi, để lại ta ngẩn ngơ.

Ngày cưới! Tháng chín!

Ta còn chưa kịp hết kinh ngạc, sáng sớm hôm sau, sáu mươi tráp sính lễ của thái tử đã được đưa đến trước, chỉ là thánh chỉ vẫn chưa đến.

Nhưng ít nhất điều này cũng đã thể hiện rõ ý định, cả phủ trên dưới lập tức rộn rã, Thẩm Sơ Ngưng lại càng đắc ý. Sính lễ của Thái Tử vừa đến chân trước, ngay sau đó, ta đã bị Thẩm Tự Kiên cho người gọi đến thư phòng.

Nội dung nói chuyện chẳng gì khác ngoài việc Thẩm Sơ Ngưng sắp bị Thái Tử cướp mất, Thẩm gia cần phải có người chịu trách nhiệm với Đàm gia.

Mà Thẩm Mộng Nhi thì chưa đến tuổi, hiện tại chỉ có ta là phù hợp. Hơn nữa, Đàm Vân Trúc kia cũng có ý với ta, nên ông ta định trực tiếp tìm người làm mối, hợp bát tự rồi gả ta qua đó.

Ta cũng không chối từ, chỉ nói mình chưa từng đi chơi kinh thành, lần này đi rồi e là không có cơ hội nữa.

Thẩm Tự Kiên khoát tay, trực tiếp đưa cho ta một cái ngọc bài thông hành của Thẩm gia, bảo ta muốn đi đâu thì đi, ra khỏi cửa chỉ cần mang theo người hầu là được.

Sau khi mọi chuyện được thỏa thuận xong xuôi, việc hôn sự giữa ta và Đàm gia ngay ngày hôm sau đã được thông báo cho toàn phủ.

Thế là, sáng sớm khi vừa từ chỗ lão tổ mẫu trở về, ánh mắt mọi người nhìn ta đều có chút phức tạp. Ta chẳng quan tâm người Thẩm gia nghĩ gì. Để sớm thoát khỏi cốt truyện, điều quan trọng trước mắt là phải nhanh chóng tìm cách kiếm tiền chuồn khỏi đây.

Từ khi có được ngọc bài của Thẩm Tự Kiên, ta ra vào Thẩm phủ tự do hơn hẳn.

Theo nguyên tác, sau khi có được hôn thư, vị biểu thiếu gia kia sẽ định ngày mùa thu năm sau đến cưới ta. Về hôn sự của Thẩm Sơ Ngưng và Thái Tử, ta cũng đã suy nghĩ kỹ càng.

Trong nguyên tác, Thái Tử phi được cưới vào khoảng giữa năm sau, chắc cũng không sai lệch nhiều.

Dù sao thì việc lật đổ Thái Tử cũng xảy ra sau Tết, ta chỉ cần tranh thủ trong năm nay mua sắm sản nghiệp, đợi đến tháng chín Dương Trầm mạo danh đến cưới, ta sẽ thực hiện một cuộc tráo đổi long trời lở đất trước. Đến lúc đó, "Thẩm Lăng Sương" c.h.ế.t rồi, ai cũng đừng hòng tìm ra ta.

Có tiền trong tay, ta liền dẫn Thải Hoản đi khắp kinh thành tìm cửa hàng phù hợp. Ta vừa tìm những cửa hàng giá rẻ, vừa bảo người môi giới tìm kiếm nhà cửa ở Kha Châu phía Nam cho ta.

Trong nguyên tác, Kha Châu non xanh nước biếc, nhân kiệt địa linh, ngay cả nam nữ chính sau này cũng có một căn biệt viện ở đó. Nữ chính còn nói rằng, Kha Châu là nơi thích hợp để dưỡng già nhất.

Chỉ là hiện tại ta không có nhiều vận đào hoa như nữ chính, cũng không có cơ hội nhặt được một tiểu thị vệ võ công cao cường hết lòng trung thành. Vì vậy, việc trốn ra nước ngoài sẽ khó khăn hơn một chút.
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 23: Chương 23



May mắn là nhà cửa ở đó không quá đắt. Sau khi xem kỹ bản đồ vị trí, ta trực tiếp đặt cọc với người môi giới, đợi đến lúc đến nơi rồi mua cũng được.

Đầu năm mới, biên giới báo động, các quán trà ở kinh thành đều râm ran chuyện chiến tranh. Thẩm Tự Kiên và Thái Tử lập tức bận rộn, cả ngày Thẩm Sơ Ngưng cũng không tìm thấy người của Thái Tử.

Thẩm Tự Kiên thì tối ngày đi sớm về khuya, chẳng thấy bóng dáng đâu. Dương Trầm đã rời đi từ sớm, chỉ nói là về Tấn Châu, rồi bặt vô âm tín, chắc là đã về phủ Cửu Vương Gia tiếp tục bày mưu tính kế rồi.

Bọn họ bận rộn, ta liền được lợi.

Ta sang nhượng những cửa hàng đã nhắm trước với giá rẻ, người làm và việc buôn bán đều giữ nguyên. Chủ tiệm đi rồi, ta để bọn họ tiếp tục làm việc, cùng lắm là thuê thêm một quản lý và kế toán để trông coi, ta chỉ việc ngồi thu tiền.

Có cửa hàng đầu tiên rồi, những cửa hàng bị bán tháo giá rẻ cũng lũ lượt xuất hiện. Nữ chính nguyên tác chỉ có một ngàn lượng bạc, ta lại có đến bốn ngàn năm trăm lượng, nghĩ bụng đây là dịp tốt để làm ăn lớn, ta dứt khoát sang nhượng thêm hai cửa hàng nữa.

Nhân lúc Thái Tử chưa chết, ta liền bắt tay vào làm cửa hàng mỹ phẩm của nữ chính nguyên tác, đặt tên là "Ngọc Chi Xuân".

Nữ chính nguyên tác đào hoa vượng, buôn bán phát đạt. Nhưng ta chỉ là một nữ phụ, không có đào hoa, cũng chẳng có quan hệ, nên rất khó gây dựng danh tiếng.

Ta suy nghĩ một lúc, liền nhớ đến Thẩm Sơ Ngưng. Mấy tháng qua, ta cũng đã nhận ra phần nào. Cuốn tiểu thuyết nàng ta đang chơi có lẽ là thể loại cung đấu tình yêu, khác xa với việc kinh doanh của ta. Dù sao nàng ta gả vào phủ Thái Tử cũng không sống được bao lâu, chi bằng giờ mượn chút danh tiếng.

Ta sai người giả trang thành thương nhân Đàm gia, mang một ít sản phẩm mới đến cho nữ quyến Thẩm gia. Thẩm Sơ Ngưng tất nhiên là người đầu tiên tranh nhau chọn. Khi nhìn thấy những sản phẩm chăm sóc da hiện đại này, nàng ta khựng lại: "Ngươi nói, mấy thứ này là Đàm gia mang đến?"

Ta gật đầu: "Tỷ tỷ thường lui tới với các tiểu thư danh môn, chắc cũng quen thuộc với những thứ này. Còn Lăng Sương kiến thức hạn hẹp, không hiểu gì mấy, tỷ tỷ xem giúp muội nhé."

Thẩm Sơ Ngưng xoa lọ kem dưỡng da, liếc nhìn ta: "Đừng diễn nữa. Mấy thứ này chỉ có ở hiện đại mới có. Hôm đó muội tiếp vế sau bài 'Tuyết Mai', ta đã nghi ngờ rồi. Không ngờ muội giấu kỹ thật. Ta thắc mắc sao cốt truyện trôi qua lâu như vậy mà muội vẫn chưa chết, hóa ra cũng là người xuyên không."

Ta mỉm cười. Đã dám ngâm thơ ở phủ Thái Tử, ta không sợ nàng ta phát hiện.

Ta hạ mắt: "Nói nhiều vô ích. Tỷ tỷ vẫn là nữ chính, Chỉ là Lăng Sương không muốn làm bia đỡ đạn. Bây giờ ta giúp tỷ tỷ vào phủ Thái Tử, tỷ tỷ có thể giúp việc kinh doanh của ta phát đạt. Sau này, nếu việc buôn bán của Đàm gia phát triển, tỷ tỷ cũng có thêm một sự giúp đỡ."

Thẩm Sơ Ngưng nheo mắt: "Ngươi luôn có ý định này sao?"

Ta cầm một lọ kem dưỡng da lên, nói: "Đàm gia tuy không phải thế gia lớn, nhưng dù sao cũng là thương gia hoàng gia, những thứ này đều là hàng tốt được cung tiến. Nếu tỷ tỷ thấy thích, hãy lấy thêm một ít làm quà biếu. Lăng Sương không hiểu nhiều chuyện, chỉ biết rằng hậu cung thâm hiểm, tỷ tỷ có thêm người giúp đỡ cũng không phải là điều xấu."

Thẩm Sơ Ngưng nhướng mày: "Ngươi cũng biết cách nói chuyện đấy. Thôi được, thấy ngươi biết phận, lại còn giúp ta gánh vác hôn sự Đàm gia, ta cũng sẽ không gây khó dễ cho ngươi."

Ta cúi đầu: "Vâng, sau này tỷ tỷ làm quý nhân rồi, mối hôn sự tốt đẹp của Đàm gia hãy nhường lại cho muội muội. Muội muội xin đa tạ tỷ tỷ."

Được nịnh nọt mát lòng, Thẩm Sơ Ngưng vẫy tay: "Đàm gia tuy không đáng nhắc đến, nhưng những thứ này đều là hàng tốt, cứ để lại đi. Ngày mai ta đi dự tiệc trà của quận chúa Hợp Dương, mang theo luôn thể."

Ta nghe vậy mỉm cười: "Đa tạ tỷ tỷ."
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 24: Chương 24



Sau một hồi lừa phỉnh, may mà Thẩm Sơ Ngưng không nghi ngờ cuốn tiểu thuyết đạo nhái mà nàng ta đang đọc.

Vài ngày sau, Thẩm Sơ Ngưng lại chủ động tìm ta, nói muốn tìm thêm vài món đồ dưỡng da mới từ Đàm gia để tặng cho quý nhân.

Ta dù trong lòng thầm cười, nhưng vẫn lộ vẻ khó xử, nói rằng hàng hóa cần thời gian sản xuất lâu, không biết còn hàng tồn không, nhưng cũng có thể thử xem sao.

Sau khi để nàng ta đợi vài ngày, ta mới chủ động tìm Thẩm Sơ Ngưng, nói rằng biểu thiếu gia Đàm gia vẫn một lòng si tình với nàng ta, đồng ý mở một cửa hàng riêng ở kinh thành, chuyên bán "Ngọc Chi Xuân".

Nếu có nhu cầu, nàng ta có thể giới thiệu họ đến cửa hàng đặt mua, nói là do Thẩm Sơ Ngưng giới thiệu sẽ được giảm giá 20%. Giảm giá chỉ là nói đùa, chỉ cần tăng giá lên 20% là có thể bù lại.

Nhưng Thẩm Sơ Ngưng lại rất thích kiểu này, dù sao trong kịch bản của nàng ta, nàng ta là người được chọn, là trung tâm của mọi sự chú ý, nam nhân ai cũng mê.

Từ đó, Thẩm Sơ Ngưng vẫn tiếp tục dùng ké mỹ phẩm miễn phí của ta, mỗi ngày làm người đại diện, đi khắp các buổi tiệc, gặp ai cũng khoe "Ngọc Chi Xuân" của mình là độc nhất vô nhị ở kinh thành.

Tuy việc này khiến không ít người ganh tị, Nhưng nhờ đó mà danh tiếng sản phẩm cũng vang xa. Mấy vị tiểu thư nhà giàu kia thiếu tiền, hàng tốt tranh nhau mua không kịp. Trong chốc lát, cửa hàng mỹ phẩm "Ngọc Chi Xuân" độc nhất vô nhị kinh thành liền nổi như cồn.

Không chỉ các tiểu thư khuê các trong kinh thành, mà cả các quý nhân trong cung cũng bí mật sai người đến hỏi mua. Ta không dám lơ là, lập tức tuyển thêm nhân viên, mở rộng dịch vụ đặt hàng riêng.

Mỗi tháng, ngoài việc bán lẻ tại cửa hàng, những mặt hàng cao cấp dành cho tiểu thư nhà vương tôn quý tộc đều được giao tận nhà.

Nhìn sổ sách lợi nhuận tăng lên từng ngày, lòng ta cũng dần yên tâm. Có tiền thì vạn sự dễ dàng. Chỉ cần rời khỏi Thẩm gia trước khi Thái Tử bị lật đổ, ta sẽ hoàn toàn an toàn.

Việc kinh doanh của ta phát đạt, mỗi ngày nhìn sổ sách mà tinh thần phấn chấn. Hôm đó, ta vừa cùng Thải Hoản đi kiểm tra cửa hàng về thì thấy không khí trong phủ Thẩm gia có vẻ rất nặng nề.

Hỏi thăm mới biết, hóa ra sáng nay thánh chỉ ban hôn cho Thẩm Sơ Ngưng đã được ban xuống. Nhưng bất ngờ là, chỉ là chức trắc phi. Điều này khiến Thẩm Sơ Ngưng hoàn toàn ngỡ ngàng.

Nàng ta miễn cưỡng nhận thánh chỉ. Khi người của Thái Tử vừa rời đi, nàng ta liền nổi cơn điên trong phòng, thậm chí bất chấp mọi lời khuyên can, định xông đến phủ Thái Tử đòi lại công bằng.

Cuối cùng, Thẩm Tự Kiên lạnh mặt tát cho nàng ta một cái, nàng ta mới chịu im lặng: "Con làm ầm ĩ cái gì? Thái Tử Phi là đích nữ của phủ Ninh Viễn Hầu, đó là do Thái Tử điện hạ đã sớm cầu xin bệ hạ ban hôn!"

Thẩm Sơ Ngưng không thể tin được nhìn Thẩm Tự Kiên: "Phụ thân, người đã biết chuyện này từ trước?"

"Biết thì sao? Mấy tháng nay ta mặc kệ con làm loạn, chỉ mong con được một vị trí trắc phi là đủ rồi. Giờ thánh chỉ đã ban xuống, con còn gì bất mãn? Dù thế nào, sau này con cũng là chủ nhân chính thức trong hậu cung. Nếu con có chí tiến thủ, thậm chí còn có thể tranh được vị trí quý phi, còn chưa đủ sao?"

Thẩm Sơ Ngưng nước mắt lưng tròng, mắt trợn tròn: "Nhưng con đáng lẽ phải là Thái Tử Phi! Phụ thân, sau này con phải mẫu nghi thiên hạ!"

Thẩm Tự Kiên thấy con gái vẫn còn mơ mộng, liền trừng mắt: "Ninh Viễn Hầu là nhất đẳng hầu, nắm giữ ba mươi vạn binh quyền. Bệ hạ ban hôn là để kiềm chế ông ta, sao có thể để ngôi hậu cho một gia đình quan văn nhỏ bé như chúng ta? Con động não suy nghĩ đi!"
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 25: Chương 25



Nghe những lời này, Thẩm Sơ Ngưng lùi lại hai bước, thất thần ngã ngồi xuống đất.

Nàng ta ngơ ngác nhìn Thẩm Tự Kiên, rồi lại ngơ ngác nhìn những người xung quanh, sau đó nhìn sang ta, đột nhiên sắc mặt trở nên dữ tợn: "Là ngươi... là ngươi! Đúng không! Ta đã thấy lạ rồi, sao cốt truyện càng ngày càng kỳ quái, ngươi đáng lẽ phải c.h.ế.t rồi, sao còn sống được? Rồi cái tên Ninh Viễn Hầu từ đâu chui ra nữa? Tại sao trong nguyên tác không hề có? Thái Tử chỉ nên yêu một mình ta. Hắn biết ta từng rơi xuống hồ, hắn sẽ vì ta mà lấp cái hồ nhà Thẩm gia. Hắn biết ngươi đã đẩy ta, hắn sẽ ném ngươi xuống hồ lấp chung! Hắn biết ta tài hoa hơn người, hắn sẽ cùng ta say sưa ca hát ở Thiên Địa Lâu trước hôn lễ. Chân què của hắn cũng là giả vờ... Không thể như vậy được, không thể như vậy được..."

Thấy nàng ta như vậy, Thẩm Tự Kiên nhíu mày: "Con đang nói nhảm nhí gì vậy? Chuyện này liên quan gì đến nhị muội muội của con?"

Ta thầm cười lạnh, nhưng vẫn cụp mắt xuống: "Tỷ tỷ bị kích động quá rồi, phụ thân mau gọi lang y đến xem đi."

Cuốn sách mà Thẩm Sơ Ngưng đọc, tên nhân vật và tình tiết đều được chỉnh sửa từ tác phẩm của ta, là một cuốn tiểu thuyết cung đấu tình yêu thuần túy.

Trong cuốn tiểu thuyết đạo nhái đó, hoàng tử ngốc nghếch đáng yêu, tình tiết cung đấu cũng rất ngây thơ. Lật đến chỗ pháo hôi, quả thực là bị ném xuống hồ chôn vùi.

Nhưng đó là tiểu thuyết đạo nhái. Trong nguyên tác, Thái Tử sống không quá năm sau.

Thẩm Sơ Ngưng phát hiện cốt truyện không đúng, điên cuồng tìm ta để tìm cách.

Ta sao có thể giúp nàng ta? Nàng ta còn đang mong chờ Thái Tử ném ta xuống hồ lấp cơ mà.

Thẩm Tự Kiên sợ nàng ta gây chuyện, dứt khoát cấm túc nàng ta trong phòng, phái người canh giữ cả ngày, cho đến khi gả vào phủ Thái Tử mới được ra ngoài.

Thẩm Sơ Ngưng đập cửa phòng, tiếng chửi rủa vang vọng đến tận sân.

"Thẩm Lăng Sương! Đồ tiện nhân! Nhất định là ngươi giở trò quỷ! Ta nói cho ngươi biết, ta mới là nữ chính, ngươi chỉ là vai phụ, ngươi không đấu lại ta đâu! Thái Tử Phi chỉ có thể là ta! Chỉ có thể là ta!"

Thẩm Tự Kiên nhíu mày: "Nếu không phải nhị muội muội của con gả thay cho con vào Đàm gia, con đến cửa phủ Thái Tử cũng không vào được. Ngày thường con hết lần này đến lần khác nhào vào lòng Thái Tử, tranh được vị trí trắc phi đã là may mắn lắm rồi, con còn muốn gì nữa?"

"Phụ thân ơi, tất cả đều là âm mưu, là âm mưu của Thẩm Lăng Sương. Con mới phải là Thái Tử Phi, là nó hãm hại con! Là nó hại con!"

Mọi người nghe mà chẳng hiểu gì, Thẩm Tự Kiên tức giận phất tay áo: "Các ngươi canh giữ đích tiểu thư cho ta cẩn thận, không có lệnh của ta, không được phép bước chân ra khỏi phòng!"

Ta ngoáy ngoáy tai, thản nhiên rời khỏi sân.

Còn chưa về đến sân nhà mình, ta đã thấy Thải Hoàn từ cửa sau chạy về, ta ngạc nhiên hỏi: "Nhanh vậy đã tìm được người rồi?"

Thải Hoàn gật đầu: "Ngày nào ta cũng dẫn người mang Ngọc Chi Xuân đến, phu nhân nhà đó rất thích, nên đã giúp ta nói chuyện."

Nói rồi, Thải Hoản lấy từ trong lòng ra một chiếc hộp: "Đây là hai thẻ bài của hai cô nương mất tích trong năm nay. Vì chưa báo tử, nên thẻ bài vẫn dùng được, nhưng người kia nói nên dùng càng sớm càng tốt. Sang năm hộ bộ sẽ thống kê dân số mất tích trên diện rộng, lúc đó e là khó khăn đấy."

Ta cầm thẻ bài lên, mỉm cười: "Được, kịp mà."

Đến nước này, Thẩm Sơ Ngưng đành phải chấp nhận thân phận trắc phi mà gả vào phủ Thái Tử. Chưa đầy một tháng sau, Thái Tử lại mở tiệc lớn để nghênh đón thiên kim Ninh Viễn Hầu phủ, Lý Thừa Huyên.

Dù sao cũng là ban hôn ép buộc, mười dặm hồng trang so với lúc Thẩm Sơ Ngưng xuất giá, quả là một trời một vực.
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 26: Chương 26



Nếu không biết Thái Tử này sống không quá năm sau, chỉ nhìn vào sự xa hoa này, Lý Thừa Huyên có vẻ giống nữ chính hơn nhiều.

Chuyện bát quái của Thái Tử cũng chỉ là chuyện phiếm cho vui sau bữa ăn. Thẩm Sơ Ngưng rời khỏi Thẩm gia, đối với ta cũng không còn là mối đe dọa.

Ta lập tức đẩy nhanh tốc độ kiếm tiền. Nhờ sự quản lý của ta, danh tiếng "Ngọc Chi Xuân" ở kinh thành ngày càng vang xa, thậm chí còn thu hút sự chú ý của thương hiệu hoàng gia.

Ta vốn không bao giờ đến cửa hàng, cũng chưa từng lộ mặt, họ không tìm thấy ta. Thế là họ gửi thiếp mời đến thẳng cửa hàng.

Ta đang xem sổ sách tính toán lợi nhuận mấy ngày gần đây, Thải Hoàn đưa thiếp mời cho ta: "Nếu hợp tác với thương hiệu hoàng gia, sau này tiền thuế sẽ được giảm trừ, nhưng giờ chúng ta lại phải rời đi, thật đáng tiếc."

Tính xong khoản cuối cùng, ta đặt bút xuống, cầm lấy thiếp mời: "Tham thì thâm. Đã thương hiệu hoàng gia muốn bàn hợp tác, chi bằng giao hết cửa hàng cho họ tiếp quản."

"Tiểu thư muốn bán hết cửa hàng cho hoàng gia?"

"Giờ việc buôn bán đang thuận lợi, chắc có thể bán được giá tốt."

Ở kinh thành thêm một ngày cũng là một ngày nguy hiểm. Giờ thương hiệu hoàng gia đã để ý đến chúng ta, chắc chắn Dương Trầm cũng sẽ để ý.

Nếu thương hiệu hoàng gia có ý với "Ngọc Chi Xuân", ta sẽ bán quách đi, bán luôn cả công thức với giá cao. Sau đó, ta sẽ dẫn Thải Hoàn chạy xuống phía nam, mua thêm chút sản nghiệp nhỏ.

Trưa hôm sau, ta che kín mặt bằng mạng che, rồi đánh xe ngựa thẳng đến Thiên Địa Lâu. Thiên Địa Lâu là tửu lâu do triều đình quản lý, ngày thường không chỉ Thái Tử lui tới, cùng với những người buôn bán từ các cửa hàng khác cũng thích đến "nơi tao nhã" này để vui chơi.

Nhưng người làm ăn cũng chia thành nhiều hạng, thiệp mời ghi rõ hẹn ở phòng Thiên Địa Lâu, rõ ràng không phải là một quản lý bình thường đến. Ta không dám chậm trễ, chỉ có thể đích thân đến bàn bạc.

Nhưng khi ta vừa bước chân vào phòng Thiên, lập tức sững người lại. Ngẩng đầu nhìn, nam nhân ngồi ngay ngắn trong phòng mặc bộ cẩm bào tử long, tóc đen búi cao cài ngọc quan khảm vàng, trông vô cùng uy nghi và khí thế.

Sao hắn lại ở đây?

Có lẽ ta đứng chôn chân quá lâu, hắn mới từ từ ngước mắt lên: "Mới có mấy tháng, nhị muội muội đã khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác rồi."

Ta quay đầu định chạy, nhưng nghĩ lại, nếu mình không bán cho hoàng gia, ai dám mua?

Nghĩ là vì để bán cửa hàng, ta mới cứng đầu bước vào phòng. Theo hiệu lệnh của Dương Trầm, hai hộ vệ áo đen sau lưng hắn lập tức lui ra ngoài.

Dương Trầm uống trà không nói gì, ta liền cúi đầu lấy ngón chân cào đất. Cào một lúc lâu, hắn mới đặt chén trà xuống: "Xem ra ta đã đánh giá thấp nàng rồi, nhị muội muội."

Ta giật mình hoảng hốt, vội vàng đứng dậy quỳ sụp xuống đất: “Dân nữ xin điện hạ thứ tội!”

“Cứ bình tĩnh, ngồi xuống đi.”

Ta run rẩy nhích người ngồi xuống mép ghế. Dương Trầm vuốt v3 chiếc nhẫn trên ngón tay, ánh mắt hướng về phía hồ nước xanh biếc xa xa ngoài cửa sổ: “Mới có nửa năm, những thứ đồ trang sức kỳ lạ được các phu nhân quý tộc kinh thành ưa chuộng đã được ngươi biến hóa đa dạng. Hóa ra, nàng, một tiểu thư khuê các chỉ quen với chốn thâm cung nội viện, lại có tài kinh doanh đến vậy. Sao ngày đó ta không nhìn ra nhỉ?”

Trong nguyên tác, Nhiếp chính vương giai đoạn đầu điều tra chứng cứ thái tử cấu kết với địch, bí mật lục soát sổ sách các cửa hàng tư nhân của thái tử. Vô tình thế nào, nữ chính lại bị liên lụy. Từ đây, hai người bắt đầu cuộc chiến đấu trí, kẻ tung người hứng, vô cùng gay cấn.

Nhưng giờ đây, tai họa ập đến thân ta, ta thực sự khó xử. Ta biết rõ kịch bản của nữ chính, nhưng kịch bản của nữ phụ chưa bao giờ đi xa đến vậy. Lỡ lời ăn tiếng nói không cẩn thận, hắn g.i.ế.c mình thì sao? Chẳng phải là đẩy nhanh cái c.h.ế.t sao?
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 27: Chương 27



Mỗi lần đối diện với Dương Trầm, ta đều run rẩy không ngừng. Một lúc lâu sau, ta cắn răng véo mạnh vào đùi mình, gượng cười nói: “Vương gia quá lời rồi.”

Im lặng hồi lâu, Dương Trầm mới lên tiếng: “Ngồi gần đây.”

“Vâng.”

Ta nhích người lên, xích lại gần thêm một chút.

“Gần nữa.”

Ta run rẩy đứng dậy, lại nhích thêm một bước. Có lẽ mất kiên nhẫn, Dương Trầm vươn tay túm lấy cổ áo ta, kéo mạnh cả người ta về phía hắn.

"Nhị muội, ngồi xuống đi."

Ta căn bản không dám từ chối, nghiến răng, đành ngồi lên đùi hắn, sát bên thanh kiếm mềm lạnh lẽo.

"Nếu ta đoán không nhầm, những thứ Thái Tử tặng muội hôm đó, muội đều đã mang đi đổi thành vốn liếng cả rồi đúng không?"

Hơi thở của hắn kề sát bên tai, ngay cả qua tấm rèm che mặt, ta vẫn có thể ngửi thấy mùi hương trà thoang thoảng. Toàn thân ta cứng đờ như một con chuột nhắt giả chết.

"Vương gia... quả là thần cơ diệu toán."

Hắn nghe ta nịnh nọt, khẽ bật cười: "Bổn vương chỉ tò mò, số tiền đó trong tay nàng, giờ đã sinh lời gấp mấy lần rồi?"

Ta vội vàng trượt khỏi đùi hắn, quỳ xuống đất: "Vương gia minh xét, thiếp thân chỉ muốn tìm cho mình một con đường sống. Ai ngờ mấy tháng gần đây, cửa hàng lại buôn may bán đắt lạ thường. Thiếp thân e rằng mình không đủ năng lực để quản lý một cửa hàng lớn như vậy. Hôm nay đến đây, thiếp thân muốn bàn bạc với thương hội chuyện sang nhượng cửa hàng."

"Muốn bán cửa hàng?"

"Vâng."

Dương Trầm khom người xuống Hắn đưa tay vén tấm sa mỏng của rèm che mặt ta lên, khựng lại một chút. Ta vừa nhéo đùi, vừa đỏ hoe mắt: "Thiếp thân không biết vì sao Vương gia lại đến mai mối cho thiếu gia Đàm gia, chỉ biết nếu thiếp thân không gả được, phụ thân nhất định sẽ lại bán thiếp thân đi lần nữa. Đây là cách duy nhất để thiếp thân tự lo liệu đường lui cho mình. Xin Vương gia thương xót...Nếu Vương gia có thể tiếp quản toàn bộ cửa hàng, thiếp thân sau này nguyện báo đáp ơn này đến chết."

"Nàng muốn bán bao nhiêu?"

Nghe vậy, ta mừng rỡ ngẩng đầu: "Các cửa hàng khác chỉ cần trả tiền là bán, chỉ riêng Ngọc Chi Xuân, bán những mặt hàng độc nhất vô nhị. Những hàng hóa đó đều là đồ tiêu dùng hàng ngày, công thức lại độc quyền, khắp thiên hạ không nơi nào có được thứ hai. Cửa hàng mỗi tháng lãi khoảng một nghìn lượng bạc. Nếu thương hội muốn mở chuỗi cửa hàng, doanh thu sẽ tăng gấp bội. Lăng Sương không dám đòi hỏi nhiều, tính cả các cửa hàng khác, một giá năm mươi vạn lượng bạc trắng."

Dương Trầm vuốt v3 chiếc nhẫn trên tay, cười: "Ồ! Nghe nàng khoe khoang một hồi, liền muốn ta bỏ ra năm mươi vạn lượng, nhị muội, nàng xem ta là kẻ ngốc sao?"

Ta lại cúi đầu dập đầu: "Vương gia minh xét, nếu Ngọc Chi Xuân không sinh lời, Vương gia cũng chẳng mượn danh nghĩa thương hội đến gặp thiếp thân làm gì. Hiện tại hàng hóa của Ngọc Chi Xuân đang rất được ưa chuộng, một lọ ở kinh thành đã bị đẩy giá lên gấp ba lần so với giá gốc. Xin thứ cho thiếp thân nói thẳng, hiện nay Bắc Cương đang có chiến loạn, nếu thương hội hoàng gia có thể mang mặt hàng này đến các nước khác, hẳn là có thể giải quyết được mối lo quốc khố trống rỗng đang cấp bách hiện nay."

Ta vừa dứt lời, không khí xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng. Dương Sầm chống cằm nhìn ta chăm chú, khiến ta rợn cả tóc gáy.

Một lúc lâu sau, hắn mới thản nhiên lên tiếng: "Người đâu, mang khế ước lên đây."

Chẳng mấy chốc, một người từ ngoài cửa bước vào, bưng theo khế ước. Dương Sầm cầm bút viết, sau đó đóng dấu của thương hội.

Ta thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đón lấy khế ước, lướt mắt nhìn qua, rồi sững người. Năm mươi vạn lượng bạc trắng, trả trước hai mươi vạn lượng, ba mươi vạn lượng còn lại sẽ thanh toán vào tháng chín.

"Vương gia, đây là ý gì?"
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 28: Chương 28



Dương Trầm tựa lưng vào ghế, lười biếng nói: "Nàng cũng biết biên cương đang rối ren, hiện tại thương hội chủ yếu dồn tiền cho tiền tuyến, không thể cùng lúc lấy ra nhiều tiền như vậy. Nhưng nàng yên tâm, đến tháng chín mùa thu, khi nhị muội muội lên kiệu hoa Đàm gia,...Khoản tiền cuối cùng đó cũng nhất định sẽ được trả đủ."

Ta trợn tròn mắt. Thấy ta có vẻ không hài lòng, hắn đổi giọng: "Hay là nhị muội muội nghĩ có thương hội nào khác dám bỏ ra năm mươi vạn lượng, nuốt trọn cả cửa hàng lẫn bí phương của muội?"

Ta nghiến răng: "Dân nữ không dám."

Dương Trầm khẽ cười, vung tay áo đứng dậy bước ra cửa: "Nhị muội muội cứ yên tâm, chỉ cần muội làm tốt việc của mình, một xu cũng không thiếu. Tiền đặt cọc sẽ có người mang đến ngay."

Nhìn bóng hắn khuất dần, lòng ta nặng trĩu. Xem ra, trên đường đón dâu tháng chín, Dương Trầm chắc chắn sẽ giở trò. Trong nguyên tác là sơn tặc cướp đường, giờ nghĩ lại, có lẽ không đơn giản vậy. Chẳng lẽ hắn muốn đẩy ta vào chỗ chết, để khỏi trả ba mươi vạn lượng bạc còn lại?

Không lâu sau, người của thương hội mang đến đủ hai mươi vạn lượng ngân phiếu. Một xấp ngân phiếu dày cộm, ta và Thải Hoàn đếm kỹ trước mặt, rồi phát hiện bên dưới hộp gỗ còn có một tấm địa khế. Mở ra xem, thì ra là căn nhà ta mới đặt cọc ở Kha Châu. Lòng ta thắt lại, nhìn về phía cửa.

Một tháng sau, ta ngồi trên xe ngựa chất đầy hành lý, vén rèm nhìn đoàn xe ngựa từ xa chậm rãi tiến đến.

Chu Thịnh vốn đã u uất trong lòng, nay lại nghe tin đồn vị trí thái tử không vững, cơn giận bùng phát, trút hết lên đám thê thiếp trong phủ. Chu Thịnh trong nguyên tác vốn tính tình bạo ngược, cơn giận này không ai tránh khỏi.

Lý Thừa Huyên nhờ có Hầu phủ chống lưng nên không bị tổn hại gì, kẻ gây chuyện như Thẩm Sơ Ngưng ngược lại trở thành bia trút giận. Kết quả không chỉ bị cấm túc, còn bị trói trong sân chịu mấy chục roi, nghe hạ nhân nói phải dưỡng mấy tháng mới có thể xuống giường.

Hiện tại, Lý Thừa Huyên lấy danh nghĩa Thái Tử phi xuất hành cầu phúc cho biên cương, Thẩm Sơ Ngưng thậm chí không được phép đi cùng. Nàng ta đã kết thù với Lý Thừa Huyên, lại bị Chu Thịnh ghét bỏ, có lẽ sẽ bị giam cho đến chết.

Đến khi đoàn xe ngựa khuất khỏi cổng thành, ta mới buông rèm xuống, bảo người đánh xe đi theo. Đoàn người đi về hướng tây, ta lệnh cho người đánh xe xuống khỏi quan đạo thì rẽ hướng bắc.

Dương Trầm biết ta đã định mua nhà ở Kha Châu, tấm địa khế kia chính là lời cảnh cáo ta. Ý là, nếu ta làm điều gì. Dù ta chạy đến đâu, hắn cũng sẽ tìm được ta. Nhưng nếu ta chạy đến Bắc Cương thì sao? Bắc Cương loạn lạc như vậy, dù tay hắn có dài đến đâu cũng không thể với tới.

Nhưng khi đoàn người vừa ra khỏi quan đạo, đột nhiên từ trong rừng cây, vô số hắc y nhân cầm đao xông ra.

"Thích khách! Có thích khách! Bảo vệ Thái Tử phi!"

Khắp nơi hỗn loạn, ta vừa định vén rèm xem xét, thì thấy người đánh xe phía trước đã bị cắt họng. Thấy xe của Lý Thừa Huyên được phủ binh bảo vệ nghiêm ngặt, còn xe của những quý nữ khác đều bị khống chế, ta lập tức nhảy ra khỏi xe, rút trâm cài tóc đ.â.m mạnh vào m.ô.n.g ngựa. Tiếng hí vang vọng khắp khu rừng, chiếc xe phi nước đại, ta vội vàng kéo chặt dây cương, điều khiển xe lao đi.

Trong lúc hỗn loạn, xe ngựa đã đ.â.m vào không ít hắc y nhân, nhưng vẫn có vài kẻ phản ứng nhanh, cưỡi ngựa đuổi theo.

"Tiểu thư, nguy hiểm!"

Hai bên đường tên b.ắ.n ra liên tục, ta không kịp né tránh, Thải Hoàn từ trong xe lao ra, đỡ cho ta một mũi tên.

"Thải Hoàn!"

"Tiểu thư, ta không sao! Chạy đi, tiểu thư mau chạy đi!"
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 29: Chương 29



Nhìn mũi tên cắm sâu vào người Thải Hoàn, ta nghiến răng điều khiển xe ngựa phi nhanh qua những hàng cây. Nguyên tác không hề có cảnh này, rõ ràng chỉ là đoàn quý nữ đi cầu phúc, sao lại có thích khách xuất hiện?

"Thải Hoàn, cố gắng lên, lên đường lớn chúng ta sẽ về kinh thành! Về đến nơi là an toàn rồi!"

Thải Hoàn ôm chặt lấy ta, tiếp tục hứng chịu những mũi tên bay tới: "Không, tiểu thư, chạy về phía bắc, chạy về phía bắc! Không thể quay lại! Tuyệt đối không được quay lại!"

"Sao lại không thể? Thải Hoàn, mau vào xe đi, ta về sẽ mời đại phu giỏi nhất cho muội! Muội không thể chết, chúng ta không ai được c.h.ế.t cả!"

"Không... không được..."

Thải Hoàn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, mắt trừng lớn: "Tiểu thư sẽ chết, tiểu thư sẽ c.h.ế.t trên đường về nhà phu quân, tuyệt đối không thể quay lại..."

Đầu óc ta bỗng ong lên. Ta chưa từng kể chuyện này với nàng, sao nàng lại biết? Cảm giác cánh tay ướt đẫm, ta nhìn xuống, m.á.u từ n.g.ự.c Thải Hoàn đã thấm ướt nửa vai ta.

"Tiểu thư, nhớ kỹ, tuyệt đối đừng lên kiệu hoa, trên đường Đàm gia rước dâu... sẽ có sơn tặc..."

Con ngựa bị b.ắ.n tên xuyên cổ, chiếc xe lật nhào. Ta ôm Thải Hoàn bò ra khỏi chiếc xe tan nát, đám hắc y nhân thấy vậy, tiếp tục b.ắ.n tên về phía chúng ta. Ngỡ rằng lần này c.h.ế.t chắc, bỗng một mũi tên từ trên trời lao xuống, b.ắ.n lệch hướng mũi tên kia, ngay sau đó...

Vệ sĩ mang đao xung quanh xông lên, áp sát đám hắc y nhân. Ngẩng đầu lên, ta thấy một thân tử sam quen thuộc trước mắt. Ta không kịp kinh ngạc, vội túm lấy vạt áo người đó, hoảng hốt: "Cứu người, mau cứu nàng ấy!"

Dương Trầm ngồi trên lưng ngựa, cúi đầu nhìn ta: "Người đâu, đưa Thẩm nhị tiểu thư về phủ."

Ta không ngờ, sau khi đưa chúng ta về phủ, Dương Trầm lại lập tức cho gọi ngự y. Cũng nhờ có hắn, Thải Hoàn mới giữ được tính mạng, nghe nói mũi tên chỉ cách tim phổi một tấc, xem như đại nạn không chết. Ta nằm bên giường Thải Hoàn mấy ngày liền, nàng mới uể oải tỉnh lại: "Tiểu thư..."

Ta giữ nàng lại: "Đừng dậy, vết thương chưa lành, phải nằm yên nghỉ ngơi."

Thải Hoàn nhìn ta, nước mắt lã chã rơi: "Tiểu thư, người ngốc quá, vốn dĩ có thể trốn thoát rồi."

Ta lắc đầu. Nếu mới xuyên đến, ta có lẽ sẽ không quá quan t@m đến sống c.h.ế.t của Thải Hoàn. Nhưng ta đã ở đây năm năm, sớm chiều có nhau, ta không thể trơ mắt nhìn nàng c.h.ế.t được. Ta vỗ nhẹ tay nàng: "Ta đã nói sẽ dẫn muội đi ăn ngon uống cay, sẽ không nuốt lời… muội cứ dưỡng thương cho tốt, chuyện trốn chạy chúng ta sẽ bàn bạc kỹ lưỡng sau."

Thải Hoàn mím môi nói: "Ta biết mà, từ khi tiểu thư nói ra những điều đó, ta đã biết tiểu thư không còn giống trước nữa rồi..."

Thải Hoàn kể, nàng ấy sau khi c.h.ế.t đã trùng sinh, sau khi đỡ tên cho Thẩm Lăng Sương, mở mắt ra đã thấy mình ở Thẩm gia, lúc đó ta còn chưa xuyên tới. Nàng ấy biết ta không phải là Thẩm Lăng Sương trước đây, nhưng không dám nói ra, chỉ mong có thể gặp lại ta, dù thế nào cũng phải khuyên nhủ ta đừng gả vào Đàm gia.

Nhưng nàng không ngờ, ta lại không định lên kiệu hoa, năm năm qua chỉ lo tích cóp tiền để trốn đi. Điều khiến nàng kinh ngạc hơn nữa là ta còn muốn mua cửa hàng cho nàng. Những việc ta làm, Thải Hoàn đều thấy rõ, nàng tin rằng kiếp này mọi chuyện sẽ ổn thỏa, cũng không nhắc đến những chuyện sẽ xảy ra sau này. Ai ngờ đến khi sắp trốn đi, vẫn gặp chuyện.

Nhớ ra điều gì, Thải Hoàn nắm lấy tay ta: "Tiểu thư, hôm đó sao lại có thích khách? Rõ ràng chỉ là các tiểu thư thế gia, còn biểu thiếu gia sao lại thành Vương gia? Hôm đó ta còn chút ý thức, nghe thấy các thị vệ đến cứu người đều gọi biểu thiếu gia là Vương gia."

Ta thở dài: "Đừng hỏi nhiều, ta chỉ biết thích khách hôm đó là do Thẩm Sơ Ngưng cấu kết với ngoại tặc gây ra."

Thải Hoàn kinh ngạc: "Đích tiểu thư!"
 
Back
Top Bottom