Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?

Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 10: Chương 10



Ta nhìn bàn đầy bút mực giấy nghiên, kinh ngạc đến mức há hốc mồm. Tờ giấy kia là giấy trừng tâm đường thượng hạng, trắng mịn như ngọc, mỏng manh mà bóng loáng, gấp lại không để lại nếp nhăn. Loại giấy này một thước cũng đáng giá cả nghìn vàng, thế mà lại được tặng nguyên xấp như thế này? Mực kia thì là mực tùng yên thượng hạng, bóng loáng như sơn, nghe nói trên thị trường toàn bán từ trăm lượng trở lên. Lại cho hẳn một hộp to đùng như vậy?

Nhìn tiếp những bộ bút lông tuyên thành, những thứ này cộng lại chẳng phải còn quý hơn cả cái nghiên mực kia sao? Thải Hoàn chống cằm suy tư: "Tiểu thư, người nói có phải ông chủ nhìn ra ta là khách quý, nên mới tặng nhiều đồ như vậy không? Ta đây có phải là đang được lợi không công không?"

Người giàu ở kinh thành nhiều như trấu, một chiếc nghiên mực năm mươi lượng vàng cũng không đến nỗi là được lợi không công. Ta mở hộp gỗ đàn hương vàng ra, cầm chiếc nghiên mực vân tùng đàn tử đàn kia lên quan sát kỹ lưỡng, lúc này mới thấy mấy chữ khắc nhỏ ở góc phía sau. Trên đó khắc một chữ "Cửu".

Chữ "Cửu". Hành Cửu. Là tên tự của Cửu vương gia dị tính đương triều Dương Trầm!

Ta "bịch" một tiếng ngồi phịch xuống ghế, hoàn toàn choáng váng. Đây đâu phải là được lợi không công, rõ ràng là bị ông chủ nhận ra rồi. Chỉ là ông chủ không biết rõ quan hệ giữa ta và Dương Trầm. Chắc chẳng bao lâu nữa, chuyện nha hoàn đi cửa hàng bán nghiên mực sẽ truyền đến tai Dương Trầm.

Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy kinh hồn bạt vía. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng của nha hoàn Lăng Ngọc từ phòng lão phu nhân: "Nhị tiểu thư có ở nhà không ạ?"

Ta và Thải Hoàn nhìn nhau, bước ra khỏi phòng: "Tỷ tỷ Lăng Ngọc đến đây có việc gì không?"

Lăng Ngọc bước vào sân, cười tươi rói: "Nhị tiểu thư, ngày mai là sinh thần lão phu nhân, biểu thiếu gia sai người mang một gánh hát đến, lão phu nhân nói nhị tiểu thư ngày thường xem nhiều kịch bản, bảo người qua xem chọn tiết mục luôn."

Ngày thường ta đã tốn không ít công sức ở chỗ lão phu nhân, bà thích xem kịch, ta thường kể chuyện mua vui cho bà, gánh hát vừa đến, chắc chắn bà nhớ đến ta đầu tiên. Ta cười gượng: "Ngươi nói, là biểu thiếu gia sai người mang đến sao?"

Lăng Ngọc cười nói: "Chứ còn sao nữa, giờ gánh hát đang đợi nhị tiểu thư đấy."

Ta lùi lại một bước, trong cốt truyện gốc đâu có tình tiết này! Thải Hoàn thấy mặt ta trắng bệch, nghi hoặc hỏi: "Tiểu thư, người sao vậy ạ?"

Sao vậy, còn sao được nữa! Dương Trầm mà biết ta định đem cái nghiên mực hắn tặng đi bán, chắc chắn sẽ cho rằng ta không coi lời cảnh cáo của hắn ra gì, ta vừa bước chân ra khỏi hậu viện, hắn chẳng phải sẽ thừa cơ g.i.ế.c ta sao! Lăng Ngọc cười nói: "Nhị tiểu thư mấy năm nay ít khi ra khỏi cửa, giờ một lúc gặp nhiều người như vậy, khó tránh khỏi rụt rè."

Chân ta khựng lại. Người đông thì tốt, người đông ngược lại an toàn hơn. Lúc này tôi mới ngẩng đầu: "Hiếm khi tổ mẫu nhớ đến, chúng ta cùng đi xem đi."

Theo Lăng Ngọc đến tiền viện, quả nhiên thấy một đám người trong gánh hát đang dọn dẹp đồ đạc ở Thanh Trúc Phường. Thanh Trúc Phường thường là nơi tiền viện chiêu đãi khách khứa, xung quanh là những hàng trúc xanh mướt, rất trang nhã.

Lúc này gánh hát đang dựng sân khấu ở đây, ta theo Lăng Ngọc đi vào từ cửa nhỏ, ngẩng đầu nhìn quanh nhưng không thấy lão phu nhân đâu, đang định hỏi thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau rừng trúc bên cạnh.

"Sơ Ngưng muội muội, có phải biểu ca đã làm gì không phải, khiến muội không vui?"

"Biểu ca cái gì! Hai nhà chúng ta cách nhau mười vạn tám nghìn dặm, Đàm Vân Trúc, ta khuyên ngươi tốt nhất nên nhanh chóng hủy hôn đi, đừng đến lúc thánh chỉ ban xuống rồi tự rước nhục vào thân!"

"Thánh chỉ? Nhưng... Sơ Ngưng muội muội, ta đã sớm mời bà mối đến xem tuổi hợp hôn, lần này cũng là đặc biệt từ Tấn Châu đến để dạm sính lễ mà."

"Nực cười! Ngươi cũng xứng sao?"
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 11: Chương 11



Ta cùng Lăng Ngọc và Thải Hoàn vừa vòng qua rừng trúc, đã thấy Thẩm Sơ Ngưng đẩy người ta ngã dúi dụi xuống đất. Ta giật mình, cúi đầu nhìn công tử yếu đuối như liễu rủ bên chân mình. Không phải Dương Trầm thì còn ai vào đây!

Nam nhân dưới chân ta run rẩy: "Đàm mỗ tuy bất tài, nhưng gia đình dù sao cũng là giàu nhất Tấn Châu, ngày ngày người đến hỏi cưới không đếm xuể, vậy mà Đàm mỗ vẫn gạt bỏ mọi lời bàn tán để đến Thẩm gia dạm sính lễ, chỉ là không biết rốt cuộc ta đã làm gì không phải, khiến Sơ Ngưng muội muội bất mãn?"

Còn Thẩm Sơ Ngưng lúc này hoàn toàn không ý thức được sự nghiêm trọng của sự việc, trái lại vênh mặt lên: "Hừ! Còn dám nói à, chỉ là một lũ thương nhân hèn hạ, đến xách giày cho thái tử cũng không xứng."

"Thái tử..." Nghe thấy hai chữ này, nam nhân dưới chân ta run rẩy càng dữ dội.

Thải Hoàn kéo tay áo ta: "Tiểu thư, người xem phải làm thế nào mới ổn, biểu thiếu gia sắp khóc đến nơi rồi kìa..."

Đâu phải sắp khóc, rõ ràng là sắp băm vằm người ta rồi ấy chứ. Ta nào muốn xen vào chuyện này, chỉ hận không thể quay người bỏ chạy ngay lập tức. Ai ngờ vừa nhấc chân, đã bị nam nhân dưới đất túm chặt lấy cổ chân.

Nam nhân chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe còn vương hơi nước: "Để nhị muội chê cười rồi."

Ai thèm xem trò cười của ngươi chứ, mau buông tay ra cho ta đi!

Thấy hắn vẫn không buông, ta đành nháy mắt ra hiệu cho Thải Hoàn: "Thải Hoàn, mau đỡ biểu thiếu gia dậy."

Thải Hoàn nghe vậy lập tức tiến lên, nhưng còn chưa chạm vào tay áo trắng kia, nam nhân đã nhanh tay thu về, tự mình đứng dậy. Thẩm Sơ Ngưng thấy ta đến, lập tức cười khẩy: "Nhị muội đến đúng lúc lắm, vừa hay biểu thiếu gia tâm đầu ý hợp của muội ở đây, chi bằng muội bày tỏ lòng mình luôn đi, để ta còn tống khứ được cái thứ cao dán phiền phức này."

Ta giật mình, nàng ta đang nói linh tinh gì vậy! Mà lời nói này của nàng ta, quả nhiên khiến nam nhân kia quay đầu nhìn ta. Chống lại ánh mắt dò xét và nghi ngờ của hắn, ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Tỷ tỷ thật biết nói đùa, là tổ mẫu sai Lăng Ngọc gọi muội đến chọn kịch bản. Ai ngờ lại gặp tỷ tỷ và biểu ca đang nói chuyện. Hai người cứ tiếp tục, muội xin phép không làm phiền nữa..."

Ai ngờ ta vừa dứt lời, Lăng Ngọc bên cạnh đã lên tiếng: "Dù sao hai vị tiểu thư cũng vừa khéo ở đây, chi bằng cùng nhau chọn kịch bản đi. Lão phu nhân chỉ chọn có một vở, hiện giờ vẫn còn thừa hai cái."

Thẩm Sơ Ngưng bèn trợn mắt khinh khỉnh: "Kịch bản gì chứ, bổn tiểu thư bận rộn lắm. Bọn vai phụ các ngươi tự chơi đi, Thải Điệp, chuẩn bị kiệu! Xem mặt trời thế này, chắc còn kịp đến Thiên Địa Lâu nghe hát..."

Thấy Thẩm Sơ Ngưng định rời đi, ta vội kéo Thải Hoàn định quay người. Ai dè chưa đi được hai bước đã bị gọi giật lại.

"Nhị muội muội dừng bước."

Ta giật mình run nhẹ, nhưng không dám ngoảnh đầu: "Biểu ca có việc gì sao?"

Nam nhân phía sau im lặng một lát rồi ôn tồn lên tiếng: "Nhị muội muội chẳng phải đến chọn kịch bản sao? Vừa khéo gánh hát này là ta mang từ Tấn Châu đến, hay là ta dẫn muội đi tìm ban chủ chọn nhé? Muội không biết đó thôi, ban chủ này có đầy kịch bản quý hiếm giấu kín đấy..."

"Lăng Ngọc, bên chỗ tổ mẫu..." Ta vừa định gọi Linh Ngọc đến giải vây, ai ngờ nàng ta lại lùi phắt mấy bước, trốn ngay sau lưng Dương Trầm.

Rồi ta thấy Dương Trầm ngước mắt nhìn muội, mỉm cười ôn hòa: "Nhị muội muội, mời."

Ta bị hắn ép buộc đi về phía trước, Thải Hoàn vừa nhìn ta vừa nghi hoặc ngoái đầu nhìn lại: "Tiểu thư, sao nô tỳ thấy người không được tự nhiên cho lắm?"

"Không... có gì..."

"Tiểu thư, chẳng lẽ người thật sự có ý gì với biểu thiếu gia sao?"

"Im miệng!"

Mấy người đi đến gian chứa đồ tạp hóa ở hậu viện, ta vừa bước vào thì cánh cửa sau lưng liền bị đóng sập lại.

"Thải Hoàn!"
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 12: Chương 12



Ta quay người định đẩy cửa, nhưng phát hiện nó đã bị khóa trái từ bên ngoài. Sau lưng ta, giọng nói trầm tĩnh của nam nhân vang lên: "Nhị muội muội, ngồi xuống đi."

Trong nguyên tác, Dương Trầm là kẻ thâm sâu khó lường, ngay cả nữ chính cũng phải đấu trí với hắn đến tám trăm hiệp. Một thứ nữ không quyền không thế như ta sao có thể đấu lại hắn đây? Ta quay người nhìn hắn,

Ta thấy hắn rũ mắt, nhấp ngụm trà thơm. Hơi nước trắng xóa bốc lên, khiến đôi mắt hẹp dài của hắn lúc ẩn lúc hiện.

"Nhị muội muội, hình như muội rất sợ ta?"

Ta run rẩy, lưng dán vào cánh cửa, cười gượng: "Sao có thể... ạ..."

"Cũng phải, nhị muội muội là người gan dạ, dù sao thứ ta đã tặng đi, chưa từng có ai dám trả lại."

"Biểu ca quá lời rồi, là Lăng Sương muội ngày thường ít tiếp xúc việc đời, đột nhiên có được trân phẩm, nên vội vàng mang đi tiệm hỏi thử."

Ngón tay đang gạt bọt trà của hắn khựng lại: "Ồ? Vậy hỏi ra được gì chưa?"

Ta run giọng: "Chắc là nghiên mực của biểu ca quá trân quý, nha hoàn của muội còn chưa kịp mở miệng, đã bị ông chủ tiệm nhét cho cả đống bút mực mang về. Rốt cuộc cái nghiên này có lai lịch thế nào, e là không hỏi ra được rồi..."

Khóe miệng hắn cong lên, từ từ đặt chén trà xuống bàn: "Nếu nhị muội muội là người thông minh, ta sẽ không vòng vo nữa. Hôm nay Sơ Ngưng muội muội nói, muội có ý với ta, có phải thật không?"

Ta giật mình, vội vàng giơ ba ngón tay lên thề: "Trời đất chứng giám, tỷ tỷ và biểu ca là trời sinh một đôi, Lăng Sương sao dám mơ tưởng phu quân tương lai của tỷ ấy!"

Thấy ta chối, hắn lại cười: "Thẩm lão gia hiện giờ đang rất được trọng dụng, Đàm gia cũng muốn hai nhà càng thêm thân thiết, hôm nay thấy Sơ Ngưng không đồng ý, nên muốn đến hỏi ý của muội."

Ta sợ hãi đến tái mặt. Hắn ta đang nói cái gì vậy! Trong truyện gốc, Thẩm Lăng Sương vì cướp phu quân của Thẩm Sơ Ngưng mà phải nhận lấy kết cục bi thảm. Nghĩ đến cảnh Lăng Sương bị đánh c.h.ế.t trên đường phố Tấn Châu giữa mùa đông giá rét, ta không khỏi rùng mình.

Hắn có nói gì mặc kệ, chỉ cần ta dám leo cao, chắc chắn không sống nổi qua chương sau.

"Lăng Sương chỉ là một thứ nữ, biểu thiếu gia chi bằng hãy đến chỗ đại tỷ mà vun đắp tình cảm."

Nói rồi ta quay người gọi lớn: "Lăng Ngọc! Thải Hoàn! Sao gánh hát còn chưa đến?"

May mà nơi này không quá vắng vẻ, chỉ cần ta gọi to một tiếng, Lăng Ngọc và Thải Hoàn chắc chắn sẽ nghe thấy, thậm chí cả đám hộ vệ ngoài cổng cũng vậy. Nhưng ta gọi mãi, bên ngoài vẫn im lìm.

Một lúc sau, giọng nói của gã nam nhân lại vang lên sau lưng ta: "Nhị muội đừng tốn sức nữa, cả gánh hát ba mươi mấy người đang canh giữ ngoài kia, muội có gọi rách họng cũng vô ích thôi."

Bàn tay đang đập cửa của ta khựng lại, ta liền giơ ba ngón tay lên: "Nếu là chuyện cái nghiên mực, ta xin thề, những gì ta thấy hôm đó, Thẩm Lăng Sương này tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa lời, nếu nuốt lời, trời tru đất diệt, c.h.ế.t không yên thân."

Nghe ta thề độc, hắn lại cười khẩy: "Lời thề mà có tác dụng, còn cần đến quan phủ làm gì. Ở đây, kẻ có thể giữ miệng, chỉ có người chết."

Vừa dứt lời, ta đã bị hắn ta đột ngột bế thốc lên. Ta hít sâu một hơi, ra sức giãy giụa, nhưng không thể thoát ra. Ngước mắt nhìn, chỉ thấy đôi mắt ôn nhu kia ngập tràn ý cười.

Hắn giữ chặt ta, kéo tay ta xuống, chạm đúng vào thứ lạnh lẽo quấn quanh eo hắn. Nhớ đến tên sai vặt sau hòn non bộ, ta theo bản năng run rẩy. Lưỡi kiếm này mà rút ra, có lẽ ta sẽ bị g.i.ế.c ngay tại chỗ.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ta vội vàng kêu lên: "Từ từ đã! Từ từ đã! Người giữ miệng, không chỉ có người c.h.ế.t thôi đâu!"

Hắn ta nheo mắt: "Vậy nhị muội nói xem, còn có ai nữa?"

Ta nhìn hắn: "Người... người một nhà!"
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 13: Chương 13



Dương Trầm chậm rãi vuốt v3 ngón tay ta, ánh mắt nhìn ta đầy ẩn ý: "Chẳng phải nhị muội không muốn gả cho ta sao?"

"Ý của ngươi là gì?" Ta cố giữ bình tĩnh hỏi: "Nếu biểu thiếu gia muốn hạ sính để ở lại chơi vài ngày, Lăng Sương này tất nhiên sẽ đồng ý. Chỉ là Lăng Sương không màng chuyện hôn nhân, mong biểu thiếu gia sau khi toại nguyện, hãy cho Lăng Sương một con đường sống."

"Bị gia phu trả về, còn đường sống nào mà nói?"

"Lăng Sương tự biết thân phận thấp hèn, đằng nào cũng phải làm thiếp người ta, chi bằng sớm rời khỏi đây, tự tìm đường sống. Biểu thiếu gia quyền cao chức trọng, đến lúc đó ban cho Lăng Sương thân phận tự do, chắc chẳng khó khăn gì?"

Nam nhân cúi đầu nhìn ta, một lúc sau, hắn nhếch mép cười: "Dám mặc cả với ta, cũng gan đấy."

Con người ta sợ nhất là không có điểm yếu, không có mong muốn. Biết được ta muốn gì, hắn sẽ tự nhiên thả lỏng cảnh giác.

Khi vòng tay trên eo ta nới lỏng, bên ngoài phòng chứa đồ vang lên tiếng gõ cửa. "Tiểu nhân đến đưa kịch bản cho thiếu gia và tiểu thư."

"Vào đi."

Quay đầu nhìn lại, Dương Trầm đã ngồi lại bàn uống trà từ lúc nào. Hành động của hắn vẫn tao nhã như ngọc, cứ như những chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác của ta.

Cánh cửa lớn dễ dàng bị đẩy ra, ông chủ gánh hát mặc áo vải thô ôm kịch bản bước đến trước mặt ta. Ta liếc nhìn kịch bản, khó hiểu nhìn Dương Trầm. Dương Trầm chống cằm, mắt ánh lên vẻ cười ôn hòa: "Muốn chọn vở nào, đương nhiên là tùy theo ý nhị muội rồi."

Thời gian của ta không còn nhiều. Dương Trầm, nam chính này, ngoài việc đối xử tốt với nữ chính, với người khác đều vô cùng tàn nhẫn. Huống hồ ta còn biết rõ thân phận thật sự của hắn, mấy lời hứa hẹn kia có đáng là gì?

Sau khi xong việc, hắn có thể lôi ta ra ngoại thành thủ tiêu ngay lập tức. Vốn tưởng rằng thời gian của mình còn dài, giờ xem ra, trước khi gả đi, đây chính là cơ hội cuối cùng của ta.

Hôm sau là sinh thần tổ mẫu, ta trang điểm thật đẹp, chưa đến giờ ngọ đã lấy cớ đi mua đồ, chạy thẳng đến tửu lâu xa hoa nhất kinh thành - Thiên Địa Lâu.

Thiên Địa Lâu quả là một nơi tuyệt vời, ca kỹ ở đây giọng hát ngọt ngào, vũ nữ dáng người bốc lửa, đến uống chén trà cũng tốn đến năm lượng bạc.

Ta mặc bộ sa màu vàng nhạt mỏng manh, cử chỉ uyển chuyển thu hút không ít ánh nhìn xung quanh.

Một lúc sau, Thải Hoàn ôm hộp chạy lên lầu: "Tiểu thư, tiền đã gửi vào ngân hàng như lời người dặn, đây là biên lai."

"Cửa tiệm ta bảo ngươi xem thế nào rồi?"

"Đã xem rồi ạ, ở phía nam thành có một tiệm nhỏ, buôn bán có vẻ cũng được, ta đã cho mấy người ăn xin ngoài đường canh chừng rồi. Khi nào họ đóng cửa, sẽ báo ngay cho chúng ta. Chỉ là tiểu thư, họ bán điểm tâm, làm ăn cũng lâu năm rồi, liệu có đóng cửa thật không?"

Ta nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, thở ra một làn hơi trắng: "Chắc chắn sẽ đóng cửa."

Trong nguyên tác, cuối năm Bắc Cương xảy ra chiến loạn, ảnh hưởng lan rộng, quê của chủ tiệm ở ngay Bắc Cương, gia đình gặp nạn, chắc chắn sẽ bán rẻ tiệm để về quê tìm người thân. Mà nữ chính nguyên tác đã lợi dụng cơ hội này để mua lại tiệm với giá hời.

Giờ không thể trông cậy vào Thẩm Sơ Ngưng, để sống sót, ta chỉ có thể đi theo con đường của nàng, mới mong thoát khỏi cửa tử.

Thải Hoàn nhìn ta đầy nghi hoặc: “Tiểu thư, chỗ cửa sổ lạnh lắm, hôm nay người mặc phong phanh thế này, sẽ cảm lạnh mất."

Ta lắc đầu, khẽ lay chiếc trâm cài trên đầu: "Đẹp không?"

Thải Hoàn gật đầu: "Đẹp ạ, nhưng hơi lạnh."

Ta hài lòng gật gù.

Thải Hoàn nhìn xung quanh, thì thầm: "Tiểu thư, chúng ta ăn ở đây sao? Ta thấy biển hiệu dưới kia, một bát mì cũng tận mười lượng bạc, chúng ta chỉ có năm lượng thôi."
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 14: Chương 14



Ta không đáp lời, vuốt v3 chén trà, nhìn chiếc xe ngựa đang tiến đến dưới lầu. Khi xe dừng lại, ta mới đứng dậy: "Đi thôi, hôm nay sinh thần tổ mẫu, chỉ có bánh ngân ti trường thọ ở Thiên Địa Lâu này là tuyệt nhất, mua một phần về cho bà vui."

"Bánh đó tận ba mươi lượng, chúng ta lấy đâu ra tiền ạ?"

Thấy xe ngựa đã dừng trước cửa, ta dẫn Thải Hoàn xuống lầu: "Sẽ có người trả tiền thôi."

Vừa đến chân cầu thang, ta chạm mặt một đám người ồn ào bước vào Thiên Địa Lâu. nam nhân đi đầu mặc cẩm bào, tướng mạo đường đường. Chỉ là dáng đi khập khiễng, còn nắm tay một nữ nhân, không ai khác chính là thái tử Chu Thịnh trong truyện!

Hai người đang ôm nhau thắm thiết, dù là giữa phố xá cũng quá phản cảm. Thải Hoàn liếc nhìn nữ nhân bên cạnh hắn, kinh ngạc thốt lên: "Đích tiểu thư?"

Ta thầm cười khẩy trong lòng, nếu là trong các tiểu thuyết khác, gã thái tử què này kiểu gì cũng là một nam chính ẩn mình. Chỉ tiếc gã trước mặt chỉ là một tên phế vật què quặt, hoang dâm vô độ. Có chút đầu óc, nhưng chẳng được bao nhiêu, nếu không sau này cũng chẳng bị Dương Trầm chơi đến chết.

Ta mặc kệ bọn họ, thản nhiên dẫn Thải Hoàn đến chỗ tiểu nhị để gói bánh ngân ti trường thọ.

"Tiểu thư, một phần ba mươi lượng, hộp mang về thêm một lượng nữa."

Thải Hoàn kinh ngạc: "Cướp tiền à!"

Ta làm bộ rút tiền ra, chợt nghe thấy giọng nói chanh chua bên cạnh.

"Thẩm Lăng Sương? Sao ngươi lại ở đây, Thiên Địa Lâu này cũng là nơi ngươi được lui tới sao?"

Ta thu tay về, nhoẻn miệng cười, dịu dàng hành lễ với Thẩm Sơ Ngưng: "Tỷ tỷ nói lạ quá, mở cửa làm ăn, lẽ nào còn kén khách sao?"

Thái tử nghe thấy liền dừng bước, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn ta: "Vị này là?"

Giữa mùa đông giá rét, ta mặc bộ sa màu vàng mỏng manh, giữa đám nữ nhân áo quần xộc xệch bỗng trở nên nổi bật hẳn. Thẩm Sơ Ngưng sao có thể không nhận ra ý đồ của ta, thấy thái tử bị ta thu hút, nàng trừng mắt cười lạnh: “Chu công tử chớ trách, đây là nhị muội thứ xuất nhà ta. Ngày thường không bước chân ra khỏi cửa, chắc là hôm qua ta nhắc đến việc ngài sẽ đến, hôm nay liền đứng đây đợi rồi, chỉ là nhị muội ăn mặc thế này, không sợ lạnh sao?"

Thái tử là tên vô dụng, nhưng không phải kẻ ngốc. Hắn nhìn ta, ánh mắt mang theo vẻ dò xét.

Ta nghe vậy lập tức đỏ mắt, chỉ dám liếc nhìn hắn một cái rồi cúi đầu: "Tỷ tỷ hiểu lầm rồi, áo choàng của muội bị nước tuyết làm ướt, đang phơi trong xe ngựa, định đến đây mua đồ xong sẽ về sớm..."

Ta nói giọng ấm ức, thái tử lại nhìn ta từ trên xuống dưới một cách trêu đùa: "Bên ngoài lạnh như vậy, dù sao cũng là muội muội trong nhà, chi bằng cùng lên lầu nghe nhạc đi."

Ta vội vàng cúi người: "Đa tạ công tử hảo ý, chỉ là hôm nay tổ mẫu mừng thọ, tiểu nữ đến mua bánh trường thọ."

"Hôm nay lão phu nhân Thẩm gia mừng thọ?"

Thái tử đột nhiên nghiêm túc: "Sơ Ngưng, sao nàng không nói với ta một tiếng, quà còn chưa chuẩn bị."

Thẩm Sơ Ngưng nhíu mày: "Chuyện nhỏ này, cũng cần..."

"Sao có thể là chuyện nhỏ?"

Nói xong, thái tử giơ tay phân phó: "Lý Nhung, ngươi theo nhị tiểu thư đi mua một chiếc áo choàng dày, trời giá rét thế này, đừng để bị lạnh, còn nữa, trước khi nhị tiểu thư về phủ...Mọi chi phí cứ tính vào người ta."

Ta ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rồi lại chần chừ: "Như vậy... có được không?"

Thẩm Lăng Sương nguyên tác vốn sinh ra đã yếu đuối, khiến người ta thương xót, không cần diễn cũng đủ rung động lòng người. Thái tử quả nhiên trong lòng ngứa ngáy, tiến lên muốn nắm tay ta.

Ta sớm đã lùi lại một bước, trốn sau lưng Thẩm Sơ Ngưng. Thái tử hụt hẫng, chỉ đành thuận thế nắm tay Thẩm Sơ Ngưng vỗ vỗ: "Sơ Ngưng, phụ thân nàng khi nhậm chức ở phía nam đã có giao tình sâu sắc với ta, nay lão phu nhân mừng thọ, chút lễ mọn này cũng là nên làm, lát nữa ta sẽ phái người đưa lễ vật đến chúc thọ, nàng thấy thế nào?"
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 15: Chương 15



Thẩm Sơ Ngưng bị hắn nắm tay ngẩn người, cười nói: "Chu công tử coi trọng Thẩm gia như vậy, là phúc khí của Thẩm gia, nhị muội, Chu công tử đã mở lời rồi, muội cũng đừng từ chối nữa, mau đi mua áo rồi về nhà sớm đi."

Ta vội vàng cúi người: "Vâng, tỷ tỷ."

Hai người vừa đi, Lý Nhung phía sau liền khom người hành lễ với ta: "Nhị tiểu thư, tiền bánh ngân ti trường thọ, để tiểu nhân trả cho người."

Ta nhìn hai người trên lầu, quay đầu mỉm cười với Lý Nhung: “Vậy thì... làm phiền rồi."

Mua bánh trường thọ xong, ta đến một cửa hàng quần áo gần đó, mua ngay một chiếc áo choàng trắng muốt. Tốn hết tám mươi lượng. Lý Nhung trả.

Có áo choàng giữ ấm, ta liền bước vào Kim Phượng Lâu, nơi chuyên bán trang sức vàng bạc. Thải Hoàn kéo tay ta, nhỏ giọng nói: "Đây là tiệm vàng lớn nhất kinh thành đó tiểu thư, một đôi hoa tai vàng rẻ nhất cũng cả trăm lượng!"

Ta đương nhiên biết, ta bước vào Kim Phượng Lâu, nhìn quanh một lượt, rồi gọi chủ tiệm: "Tổ mẫu ta mừng thọ, lấy mấy món nào ra dáng một chút."

Chủ tiệm nghe vậy liền tươi cười, vừa nói vừa lấy ra mấy bộ trang sức vàng. Ta lướt tay qua mấy chiếc hộp tinh xảo, chỉ vào một bộ nặng nhất: "Bộ này bán thế nào?"

Chủ tiệm cười nói: "Tiểu thư mắt nhìn tinh tường, đây là mẫu mới nhất của Kim Phượng Lâu chúng ta, cả bộ tám trăm lượng bạc."

Tám trăm lượng! Thải Hoàn trợn tròn mắt. Ta gật đầu: "Gói lại."

Nói xong, ta lại chọn thêm năm chiếc vòng, ba chiếc trâm vàng, hai bộ hoa tai vàng. Chủ tiệm bận trước bận sau, gần như coi ta là tổ tông. Thải Hoàn thì mắt chữ O mồm chữ A.

Cuối cùng tổng cộng hết một nghìn năm trăm ba mươi lượng.

"Thải Hoàn, thanh toán."

Thải Hoàn chớp mắt, làm bộ móc cái ví rỗng tuếch. Lý Nhung phía sau đã lấy ra một xấp ngân phiếu, tròn trịa một nghìn sáu trăm lượng. Ta vờ ngạc nhiên: "Như vậy không được đâu, vừa nãy đã làm Chu công tử tốn kém rồi, cái này..."

Ai ngờ Lý Nhung nghe vậy liền cười: "Nhị tiểu thư khách sáo quá, chút tiền này Chu công tử không để vào mắt đâu, nếu về để ngài ấy biết chỉ trả có bấy nhiêu, e là còn bị mắng. Nhị tiểu thư, ta thấy ngọc thạch ở Điểm Thúy Lâu đối diện cũng rất đẹp, người sang đó xem thử đi?"

Thải Hoàn nghe vậy, lại trợn tròn mắt. Ta nghe vậy liền che miệng cười: "Đã vậy, thì sang đó xem thử vậy."

Sau đó, ta lại đến Điểm Thúy Lâu mua mấy chiếc vòng ngọc lục bảo già vài trăm lượng, đến Phi Hoa Các mua năm xấp vải kiểu mới nhất, tiện đường qua Hạnh Hoa Hiên lấy một bộ son phấn và bộ chì kẻ mày mới ra.

Cuối cùng đi ngang qua Ngọc Hạc Đường, Thải Hoàn đã kéo tay áo ta ra sức lắc đầu: "Tiểu thư, có phải hơi quá rồi không?"

Ta cười, tên thái tử này xa xỉ dâm dật. Với một chiếc quạt trong tay cũng đáng giá ngàn vàng, chút tiền này tính là gì. Đúng lúc ta lại lấy thêm mấy bó giấy Trừng Tâm Đường, mấy thỏi mực, đang định đi thanh toán thì chưởng quầy Ngọc Hạc Đường dẫn một nam nhân mặc y phục sang trọng từ trên lầu đi xuống. Ta liếc mắt nhìn thấy mặt người nọ, liền sợ đến đổ mồ hôi lạnh, vội vàng quay người để Lý Nhung che ta lại.

Lý Nhung thấy vậy tưởng ta định dừng tay không mua nữa, vội vàng nói: "Nhị tiểu thư, những thứ này đã đủ chưa? Hay là chọn thêm chút nữa đi? Ta thấy trên kia có một chiếc nghiên mực thượng hạng, ta bảo người lấy xuống cho người..."

Ta vội vàng rụt đầu vào áo choàng, cười khan nói: "Đủ rồi, đủ lắm rồi."

"Nhị tiểu thư đừng sợ tốn kém, Chu công tử đã nói..." Lý Nhung còn chưa nói xong, giọng nói quen thuộc đã truyền đến từ phía sau: "Nhị muội?"

Lý Nhung ngẩn người quay người nhìn lại, không còn ai che chắn, ta mới miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn nam nhân mặt mày trầm xuống phía sau, cười khan giơ tay chào: "Biểu... biểu thiếu gia, khéo quá ha."

Dương Trầm nheo mắt liếc nhìn Lý Nhung, lại nhìn ta: "Mới mấy ngày, sao, bút mực lại dùng hết rồi?"
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 16: Chương 16



Dương Trầm ngày thường ít khi ra khỏi nhà, giờ dù là thân tín của thái tử cũng không nhận ra hắn. Lý Nhung ngẩn người, ta vội nói: "Vị này là Đàm công tử của Đàm gia, họ hàng xa của Thẩm phủ."

Lý Nhung thấy là họ hàng liền vội vàng chắp tay hành lễ, sau đó tự giác đi tìm ông chủ thanh toán. Ông chủ nhận ra Thải Hoàn, lại nhìn sắc mặt Dương Trầm, liền vỗ đùi, đuổi theo Lý Nhung: "Miễn phí, miễn phí hết!"

Dương Trầm lại nheo mắt: "Lúc nào cũng miễn phí, chưởng quầy ông không định mở Ngọc Hạc Đường này nữa à?"

Chưởng quầy ngẩn người. Lý Nhung không biết chuyện gì, gật đầu: "Đúng vậy, ông cứ tính tiền như thường."

Nói rồi lại móc ra một nắm ngân phiếu từ trong ngực. Dương Trầm liếc nhìn hắn, rồi quay đầu nhìn ta, cười ôn hòa: "Nhị muội đây là leo lên được người quyền quý rồi sao?"

Ta vội vàng lắc đầu: "Biểu thiếu gia nói đùa rồi, vị này là người hầu của bạn hữu phụ thân ta ở triều đình, nghe nói tổ mẫu mừng thọ, nên mới đi theo mua đồ..."

Dương Trầm nheo mắt: "Lão phu nhân mừng thọ, lại mua bút mực?"

Ta nghiến răng: "Vâng, muốn viết bức bách thọ đồ tặng tổ mẫu."

"Đã vậy, trời cũng không còn sớm, ta đưa nhị muội về phủ nhé."

Ta vừa định từ chối, liền thấy sắc mặt Dương Trầm âm trầm, ngón tay lại bắt đầu vuốt v3 thắt lưng. Ta rùng mình, vội vàng gật đầu: "Làm phiền! Làm phiền!"

Lý Nhung giúp ta xếp đồ lên xe, đưa cho ta một cái ngọc bài: "Nhị tiểu thư sau này có thể dùng ngọc bài này đến phủ tìm Chu công tử."

Dưới ánh mắt lạnh lẽo sau lưng, ta lau mồ hôi lạnh, cười khan nhận lấy. Vừa cáo biệt Lý Nhung, ta đã bị Dương Trầm lôi lên xe ngựa. Dương Trầm nhướn mày nhìn đống đồ đạc đầy xe, tiện tay mở một hộp gấm, thấy bên trong đầy vàng ngọc và những chiếc vòng quý giá: "Nhị muội, thiếu tiền đến vậy sao?"

Ta vội vàng lấy ngọc bài Lý Nhung vừa đưa ra, cung kính đưa cho hắn xem. Nhìn ngọc bài khắc tên hoàng tộc, Dương Trầm nheo mắt: "Ý gì đây?"

"Lăng Sương nghĩ, biểu thiếu gia có lẽ sẽ dùng đến nó."

Dương Trầm nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, mới đưa tay nhận ngọc bài, cất vào tay áo: "Không ngờ nhị muội lại vì cái này."

"Biểu thiếu gia quá khen."

Ta cúi đầu, ngoan ngoãn chờ đợi phán quyết. Yên lặng một lúc lâu, liền nghe trên đầu truyền đến tiếng cười khẽ. Gió lạnh trước mặt thổi vào xe ngựa, ngẩng đầu nhìn lên, Dương Trầm đã vén rèm xuống xe: "Đã khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, nhị muội, cứ đi dạo thêm chút nữa đi."

Ta vội vàng bước lên, thấy Dương Trầm đã lên một chiếc xe ngựa sang trọng hơn ở đối diện. Thải Hoàn tiến lại gần: "Tiểu thư. Biểu thiếu gia là đang ghen với tên thái tử đó sao?"

Ta lắc đầu: "Hắn ta đang cho ta một con đường sống, đi thôi, chúng ta quay đầu lại."

"Hả? Quay lại làm gì?"

Ta thở ra một hơi, cười nói: "Đương nhiên là trả hết những thứ này, đổi lấy tiền."

Buổi tối, trong tiệc mừng thọ của lão phu nhân Thẩm gia, thái tử quả nhiên sai người đưa đến một tượng Bồ Tát bạch ngọc điêu khắc tinh xảo tuyệt luân.

Trong tiệc mừng thọ có không ít quan lại thế gia, thấy thái tử tặng lễ vật như vậy, liền trao đổi ánh mắt với nhau: "Xem ra Thẩm gia sắp phất lên rồi."

"Đúng vậy, năm đó lão gia Thẩm gia chỉ là một tri châu ngũ phẩm, nếu không đứng đúng phe, làm gì có vinh quang hôm nay."

"Chỉ tiếc Thẩm gia không có con trai, chỉ có ba cô nương, haiz..."

Những lời bàn tán nhỏ này đương nhiên không đến tai bàn chính, lúc này lão phu nhân Thẩm gia đang nhìn tượng ngọc, cười đến không ngậm được miệng. Tiếp đó lại thấy Lý Nhung đưa một thiệp mời. "Cuối tháng điện hạ thái tử sẽ mở tiệc hồng mai ở phủ. Đặc biệt mời các công tử tiểu thư thế gia khắp kinh thành cùng nhau thưởng mai đối thơ, thiệp mời vốn dĩ ngày mai mới phát, chẳng qua hôm nay nhân dịp lão phu nhân thọ thần, để thuộc hạ mang đến cùng luôn."
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 17: Chương 17



Việc Thẩm Sơ Ngưng ngày ngày ra ngoài, cả phủ trên dưới không ai không biết. Nay có người chuyên môn đến đưa thiệp, Thẩm Sơ Ngưng đương nhiên đắc ý ngẩng cao đầu. Lý Nhung nói xong, thần sắc Thẩm lão phu nhân hơi khựng lại, theo bản năng liếc nhìn mấy cô nương bàn dưới, trên mặt vẫn hòa ái gật đầu: "Làm phiền điện hạ nhớ đến."

Thẩm Tự Kiên liếc nhìn sắc mặt Dương Trầm, thấy Dương Trầm cúi đầu uống rượu, không biết đang nghĩ gì, thần sắc có chút phức tạp. Ta không rảnh quan t@m đến đám người một bàn kia mỗi người một tâm tư, chỉ lo cúi đầu liều mạng gắp thịt kho tàu và giò heo mà ngày thường ít khi được ăn. Vừa ăn vừa thầm rủa. Cái quỷ gì mà tiệc hồng mai, nói khó nghe là tuyển phi, quỷ mới thèm đi.

Tan tiệc, Dương Trầm quả nhiên bị Thẩm Tự Kiên gọi lại mời vào thư phòng.

Thẩm Sơ Ngưng một lòng hướng về buổi tiệc cuối tháng, chẳng hề quan t@m đến lão phụ thân nhà mình, nghênh mặt lên trời, không thèm để ý đến ai, quay người về thẳng sân nhà mình. Chỉ có Thẩm Mộng Nhi vẻ mặt do dự, tiến lên kéo tay ta: "Nhị tỷ tỷ, nếu thái tử điện hạ đã có lòng, sao lại mời cả hai tỷ muội chúng ta cùng đi, chẳng lẽ..."

Ta nhìn Thẩm Mộng Nhi mắt long lanh ánh xuân, thở dài một tiếng. Một đứa bé chỉ mới mười hai tuổi, đã nghĩ đến chuyện hôn sự của mình, chẳng phải là quá sớm sao. Ta mỉm cười: "Muội muội còn chưa cập kê, vẫn là đừng nên lo lắng nhiều."

Chào tạm biệt đám người, ta xách hộp đựng thức ăn đã chuẩn bị sẵn dưới chân, quay đầu cùng Thải Hoàn nhanh chóng chạy về phòng, đóng chặt cửa lớn. Ta đặt hộp thức ăn lên bàn, Thải Hoàn ôm hộp tiền ra. Thải Hoàn ngồi xổm bên bàn gặm thịt kho tàu và giò heo mang về, còn ta thì xoa tay đếm tiền.

Những thứ ta vơ vét được từ chỗ thái tử ban ngày, trừ bút mực giấy nghiên ở Ngọc Hạc Đường, những thứ còn lại đều bị chúng ta trả lại. Mấy ông chủ ban đầu không muốn nhận trả, nhưng thấy chúng ta đi cùng thái tử, không dám nói lời nào, trả lại vô cùng sảng khoái. Giờ hai người nhìn một hộp ngân phiếu, mắt đều sáng lên. Thải Hoàn ăn đầy mồm bóng nhẫy dầu mỡ: "Tiểu thư, một ngày hôm nay của người, chẳng phải là chuyên đi vặt lông dê thái tử đấy chứ?"

Ta nhổ một ngụm nước bọt, đếm tiền thoăn thoắt: "Chứ còn sao nữa? Mấy cái sân trong Thẩm phủ có vắt ra được tí dầu nào đâu, đương nhiên phải tóm lấy con nào béo mà vặt."

"Ta thấy đích tiểu thư với thái tử kia tốt đẹp lắm mà, tiểu thư làm vậy có bị phát hiện không?"

"Chẳng phải ngươi nói hai người họ tốt đẹp lắm sao, nếu đại tỷ thực sự có bản lĩnh khiến thái tử xin chỉ tứ hôn, ta đây cũng là thê muội hắn, chút tiền này tính là gì?"

Tay Thải Hoàn khựng lại: "Chỉ sợ thái tử không có ý tốt, hôm nay tiểu thư mặc hở hang như vậy, nhỡ đâu..."

Ta khoát tay: "Yên tâm đi, trời sập thì có đại tỷ che, không xong nữa thì có 'biểu thiếu gia' chống đỡ."

Thải Hoàn suýt chút nữa bị nghẹn, vội vỗ vỗ ngực, kinh hãi nhìn ta: "Tiểu thư, hôm nay ta đã cảm thấy không đúng rồi, biểu thiếu gia có vẻ quan t@m đến người lắm, lẽ nào..."

"Đừng có nghĩ linh tinh."

"Nhưng mà... tiểu thư, biểu thiếu gia đối với người hình như không bình thường thật đấy. Đàm gia ở Tấn Châu cũng giàu nứt đố đổ vách, người đã muốn vặt lông, sao không vặt lông hắn?"

Ta giật giật khóe miệng: "Đừng hòng, mỡ thái tử dễ vặt, mỡ biểu thiếu gia này không vặt được đâu. Thỏ khôn còn không ăn cỏ gần hang, nhỡ vặt mà xảy ra chuyện, khó mà giải thích."

Thái tử sống không còn bao lâu nữa, cứ vặt thì vặt. Lợi lộc của Dương Trầm ta không dám nhận. Ta chỉ là một nữ phụ để bảo toàn tính mạng, vốn không nên dây dưa quá nhiều với nam nữ chính trong nguyên tác. Một khi đã dây dưa thì có nhân quả, có nhân quả sẽ bị cuốn vào mạch truyện chính. Nữ phụ, trong truyện sảng văn có kết cục tốt đẹp nào sao?

Thải Hoàn hiểu ý mà cũng không hiểu, cuối cùng đem bát đũa đã ăn xong bỏ vào hộp thức ăn, lau tay giúp ta đếm ngân phiếu. Cuối cùng hai người đếm được hai xấp chồng chất, Thải Hoàn thở ra một hơi, nhét hết vào hộp tiền: "Đếm xong rồi, tiểu thư, cộng thêm số tiền đã gửi trước đó, chúng ta có tổng cộng bốn nghìn năm trăm lượng bạc. Tiểu thư, nhiều tiền như vậy, người thực sự định ra ngoài tự lập môn hộ sao? Chuyện này chưa từng có tiền lệ, nào có dễ dàng như vậy."
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 18: Chương 18



Thẩm Lăng Sương trong nguyên tác là một kẻ xấu xa, Thải Hoàn là một cô nương tốt bụng. Khi Thẩm Lăng Sương xuất giá, chính nàng ta đã đỡ một mũi tên bay tới, c.h.ế.t giữa đường.

Ta nắm lấy tay Thải Hoàn: "Đường nào cũng không dễ đi, quan trọng nhất là lựa chọn của mình. Thải Hoàn, muội nhớ kỹ, muốn sống tốt, tiền bạc mới là chỗ dựa. Tiểu thư không nói sẽ giúp muội công thành danh toại, nhưng có thể cho muội sau này có cửa hàng riêng, mỗi ngày muốn ăn thịt là có thịt, không cần nhìn sắc mặt ai mà sống, chuyện này vẫn làm được."

Thải Hoàn ngẩn người: "Ta cũng có cửa hàng, mỗi... mỗi ngày còn có thịt ăn sao?"

Ta nghiêm túc gật đầu: "Không sai, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, không chỉ có bánh ngon đệ nhất kinh thành ăn đến no căng bụng. Sau này không ai có thể đánh mắng hay sai khiến muội nữa."

Thải Hoàn ngẩn người rất lâu, nước mắt lưng tròng: "Tiểu thư..."

Ta thở ra một hơi, nắm lấy tay nàng: "Cho nên phải nghe lời, ít quan t@m đến những người trong nhà, đặc biệt là biểu thiếu gia và đại tỷ, hai người này mà có động tĩnh gì, muội phải để ý đấy, nhớ chưa?"

Thải Hoàn lập tức kiên định, vội vàng gật đầu: "Ta sẽ nghe lời tiểu thư."

Để trốn buổi tiệc ở phủ Thái tử, đêm trước ngày dự tiệc, ta đang ngồi trong thùng gỗ để Thúy Hoàn dội nước lạnh lên người. Ai ngờ, vừa run cầm cập dội được nửa chừng, đã nghe Lăng Ngọc gõ cửa bên ngoài, nói là lão phu nhân sai người mang bộ trang sức cài đầu đến để ngày mai ta dùng.

Ta vô cùng ngạc nhiên, chẳng phải ban ngày đã chọn xong cả rồi sao, sao nửa đêm lại còn mang riêng đến thế này?

Thải Hoàn ra ngoài bưng hộp gỗ vào, hai chúng ta cùng mở ra xem, hóa ra bên trong chỉ có một chiếc trâm gỗ màu trơn chạm hình cành mai, và một đôi khuyên tai bạch ngọc tinh xảo. Bên dưới chiếc trâm gỗ còn có một bộ y phục màu trắng nhạt thanh tao và một chiếc khăn quàng cổ bằng da hồ ly tuyết trắng.

Chiếc khăn quàng cổ này trông rất quen mắt, mấy hôm trước đi mua áo choàng lớn, ta có liếc thấy ở cửa hàng, bộ lông hồ ly tuyết nhỏ này trắng muốt không tì vết, một chiếc đã có giá tám mươi lượng vàng, sao lão phu nhân có thể tặng thứ này cho ta?

Ta linh cảm có điều chẳng lành, nhấc chiếc khăn da hồ ly tuyết lên, thì ra bên dưới còn giấu một tờ giấy. Ta vội rút ra xem, trên giấy viết: "Ngày mai nhớ đến dự tiệc đúng giờ."

Quả nhiên. Lại là bút tích của ai kia. Thải Hoàn không để ý đến tờ giấy, chỉ nhìn bộ y phục màu trắng và chiếc cổ áo lông hồ ly tuyết, nhíu mày nói: “Lão phu nhân sao lại để tiểu thư mặc như thế này? Đứng giữa trời tuyết, ai còn nhận ra tiểu thư nữa?"

Đây rõ ràng không phải đồ lão phu nhân tặng, mà là Dương Trầm cố tình muốn ta đi dự tiệc nên mới đưa. Chắc hắn muốn trà trộn vào phủ Thái Tử, lấy ta làm lá chắn! Biết thế, ta còn tắm nước đá làm gì cho khổ?

Ta hắt hơi, bảo Thải Hoàn dọn thùng đi, bực mình leo lên giường ngủ.

Tiệc ở phủ Thái Tử, trưa đi ngắm mai, tối dự tiệc.

Trưa hôm sau, Thẩm Sơ Ngưng mặc váy hồng chói lọi, Thẩm Mộng Nhi váy vàng nhạt, trông rất đáng yêu. Ba người đứng cạnh nhau, chỉ có ta như vô hình giữa trời tuyết.

Thẩm Sơ Ngưng liếc ta, cười khẩy: “Mặc như người tuyết thế kia, không sợ làm bẩn mắt Thái tử điện hạ à?"

Ta thở mạnh, hai má đỏ bừng, vừa định lên tiếng thì Thẩm Sơ Ngưng và Thẩm Mộng Nhi đã leo lên xe ngựa: "Không biết phụ thân nghĩ gì, bệnh như vậy rồi mà còn để ngươi đi theo. Ngươi tự tìm xe đi, đừng lây bệnh cho ta và tam muội."

Nói xong, nàng không thèm đợi ta, bảo phu xe đánh xe đi luôn. Thấy nàng đi rồi, ta bất lực quay người tìm Thải Hoàn gọi xe, thì thấy một chiếc xe ngựa sang trọng nhưng kín đáo dừng trước mặt. Tấm rèm gấm dày cộm được vén lên, một bàn tay thò ra: "Giờ không còn sớm nữa, nhị muội, hay là ta đưa muội đi?"
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 19: Chương 19



Nhìn bàn tay kia, ta thầm chửi một câu xui xẻo, nhưng cũng chỉ đành cắn răng leo lên xe. Xe ngựa bày biện xa hoa, nam nhân ôm lò sưởi trong tay, nhìn ta cười ôn hòa: "Sao mặt nhị muội đỏ thế?"

Ta lườm hắn một cái: "Lạnh đó."

Đối phương đưa tay nhét lò sưởi vào tay ta: "Sưởi ấm tay đi, đừng để lạnh quá."

Ta ôm lò sưởi, bực bội quay người đi, không thèm nhìn hắn, nghiêng đầu tựa vào cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi. Vừa nhắm mắt lại, ta đã cảm thấy một ngọn lửa bùng cháy trong người, hơi thở cũng nặng nề hơn nhiều.

Đến phủ Thái tử, ta đã gần như mất hết ý thức.

"Tiểu thư, chúng ta tới nơi rồi."

Rèm xe vừa vén lên, một luồng hơi lạnh buốt giá ùa vào. Ta ôm chặt lò sưởi, vô thức đứng dậy bước ra khỏi xe. Ai ngờ, động tác quá mạnh khiến tôi choáng váng, suýt chút nữa thì ngã nhào.

Trong khoảnh khắc nguy hiểm, ta được một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy eo, kéo trở lại xe. Ta lắc đầu cho tỉnh táo, ngước mắt nhìn nam nhân trước mặt: "Biểu ca, huynh làm gì vậy?"

Trán ta chợt lạnh buốt, Dương Trầm nhíu mày: "Sao muội lại sốt cao đến thế này?"

"Không sao, biểu ca lo chuyện của huynh đi."

Ta đẩy hắn ra, bước xuống xe. Gió lạnh ùa về, ta cảm thấy tỉnh táo hơn đôi chút. Thải Hoàn nhìn ta đầy lo lắng: "Tiểu thư, người có ổn không?"

Cơn sốt khiến đầu lưỡi ta nóng rát, ta hít một hơi lạnh buốt, rồi bước về phía phủ Thái tử: "Không sao, đi thôi."

Phủ Thái tử kiểm tra thiệp mời rất nghiêm ngặt, nhưng nhờ có ngọc bài, ta và Dương Trầm dễ dàng tiến vào. Hoàn toàn không một ai dám cản trở.

Lúc này, tuyết trong phủ Thái Tử đã được dọn sạch. Nhìn đám công tử thế gia với những bộ xiêm y lòe loẹt, ta chỉ muốn tìm một góc yên tĩnh để nghỉ ngơi. Thế là ta quay người, cúi mình nói với Dương Trầm: "Biểu thiếu gia cứ tự nhiên."

Nói xong, ta liền quay vào chính điện. Vừa đi được vài bước, quay đầu nhìn lại, người kia đã biến mất tăm.

Trong vườn mai, một đám người đang tụ tập uống rượu sưởi ấm. Ta ngồi trên một tảng đá cách đó không xa, nhắm mắt dưỡng thần.

Chẳng bao lâu sau, một tràng vỗ tay vang lên. Ta mở mắt nhìn, thấy Thẩm Sơ Ngưng đang đứng giữa đám đông, được mọi người vây quanh tán tụng.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Thải Hoàn khẽ nói: "Tiểu thư phủ Ninh Viễn Hầu vừa ra một vế thơ về hoa mai trong tuyết, đại tiểu thư nhà ta liền ứng khẩu thành một bài, quả là tài giỏi. Thường ngày không ngờ đại tiểu thư lại có tài văn chương đến vậy."

Ta cười khẩy, nàng ta làm gì có tài cán đó. Ta mặc kệ nàng ta làm trò, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Ai ngờ chưa kịp chợp mắt thì đã bị gọi tên.

"Ta nghe danh Thẩm gia là dòng dõi trâm anh thế phiệt, Thẩm đại tiểu thư văn tài hơn người, không biết nhị tiểu thư đây sẽ thể hiện thế nào?"

Ngẩng đầu nhìn, ta thấy một nữ tử mặc y phục đỏ tươi, rực rỡ như đóa hoa, đang đứng cạnh Thái Tử, nhìn ta chằm chằm.

Nàng ta vừa dứt lời, Thẩm Sơ Ngưng liền nhíu mày. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía ta, kẻ đang ngồi trên phiến đá.

Ta vốn định từ chối, nhưng Thái Tử lại cất tiếng cười lớn: "Thừa Huyên, nàng không biết đó thôi, nhị tiểu thư Thẩm gia đây là khách quen của Ngọc Hạc Đường, ngay cả lão bản cũng phải nể mặt vài phần."

Lời này vừa thốt ra, vô số ánh mắt sắc lạnh lập tức chĩa về phía ta, ngay cả sắc mặt của Thẩm Sơ Ngưng cũng trở nên khó coi.

Ta thở dài, mấy ngày trước vô tình lọt vào mắt xanh của Thái Tử, hôm nay sao có thể trốn tránh được đây?

Ta khẽ hỏi Thải Hoàn: "Người ra đề là ai?"

Thải Hoàn đáp: "Đích tiểu thư của Ninh Viễn Hầu, Lý Thừa Huyên."

Lòng ta chợt thắt lại, đây chẳng phải là Thái Tử Phi trong nguyên tác sao?
 
Back
Top Bottom