Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczP9x4WwpyNCT3pgcitJVtAd0yUxA75eR77OmWCnEzJpMvj4AZyqMJJPIsiKmW8p6wHbmDf9iEoKn0WU-xasLLEXOTYhJerRswDk7b8WGvREYYKCVqRpZKeJuWPatTSimJBjlYuUDGpIgGrtbudbxxyv=w215-h322-s-no-gm

Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Gia Đấu, Cổ Đại, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Chỉ trong một đêm, đích trưởng tỷ nhà ta đã thay đổi linh hồn. Vốn dĩ nàng vốn khù khờ, bỗng dưng trở nên hoạt bát khác thường.

Không những ngày ngày kêu gào phải đi theo cốt truyện, thậm chí còn cố ý va chạm vào vị thái tử què chân kia. Mà vị biểu thiếu gia đến nhà hạ sính lễ, lại bị nàng đẩy ngã xuống đất giữa bàn dân thiên hạ, làm cho mất mặt.

Đích trưởng tỷ nói, nàng là cô nương định sẵn sẽ trở thành thái tử phi, sao có thể để mắt tới hạng thương nhân hèn hạ này được.

Ta nhìn vị biểu thiếu gia đang ngồi dưới đất với vẻ mặt đầy tủi thân, trong lòng không khỏi rùng mình. Đích trưởng tỷ có lẽ không biết rằng, thứ nàng đọc chỉ là hàng nhái mà thôi. Thái tử trong cuốn sách này căn bản là không sống nổi đến chương thứ mười. Còn vị biểu thiếu gia trước mắt nhìn như yếu đuối, ôn nhuận như ngọc kia, thực chất lại là nam chính thật sự giết người không chớp mắt - Nhiếp Chính Vương Dương Trầm.​
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 1: Chương 1



1

Là một tác giả, ta chưa bao giờ nghĩ rằng việc trì hoãn viết bản thảo cũng sẽ có báo ứng. Ngày ta vất vả gõ chữ đến ngày hoàn thành, ta đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết ngôn tình sảng văn cổ đại do chính mình viết.

Cuốn sách này mở đầu vô cùng tầm thường, đích trưởng nữ của Thẩm phủ là một kẻ ngốc ai ai ở kinh thành cũng đều biết. Sau đó bị nữ phụ đẩy xuống hồ không chết, để cho nữ chính xuyên vào thay thế linh hồn, từ đó bắt đầu cuộc đời mở hack.

Tay xé nữ phụ độc ác, đấu trí với nhị di nương tâm cơ. Hết chướng ngại, nữ chính dùng tài học mở một cửa hàng bán mỹ phẩm, danh tiếng vang dội trong giới quý nhân ở kinh thành. Sau này khi quốc gia lâm nạn, nàng lại dùng số tiền kiếm được để hỗ trợ tiền tuyến, vận chuyển vật tư, cùng Nhiếp Chính Vương không đánh không quen biết.

Hai người trải qua bao phen trắc trở, cuối cùng sóng vai cùng nhau, thành tựu một đoạn giai thoại. Cốt truyện này sảng khoái thì sảng khoái, đẹp đẽ thì đẹp đẽ, nhưng tầm thường thì cũng tầm thường.

Nhưng vấn đề là, ta xuyên vào không phải nữ chính. Mà là nữ phụ độc ác trong truyện, nhị muội thứ xuất của nữ chính - Thẩm Lăng Sương. Hơn nữa, còn sớm hơn năm năm.

Thẩm Lăng Sương này từ nhỏ di nương mất sớm, phụ thân không thương đích mẫu không yêu, quanh năm ốm yếu, luôn xuất hiện với dáng vẻ yếu đuối. Ai ai cũng nói nàng ta là một đóa bạch liên hoa đáng thương, nhưng không ai biết nàng ta mới là kẻ hại người nhất trong cả cuốn sách.

Nữ chính vốn có hôn ước với biểu thiếu gia giàu có ở Tấn Châu - Đàm Vân Trúc, coi như là đào hoa hoàn mỹ đầu tiên của nữ chính. Ai ngờ lúc biểu thiếu gia đến nhà hạ sính lễ, Thẩm Lăng Sương lại vì vinh hoa phú quý nửa đời sau của mình, ngang nhiên cướp đoạt tình yêu, thiết kế cho Đàm Vân Trúc say rượu, mình và hắn gạo nấu thành cơm. Thẩm lão gia vì che giấu chuyện xấu, chỉ sau một đêm, nữ chính bỗng dưng bị hủy hôn.

Thẩm Lăng Sương nghiễm nhiên trở thành vị thiếu phu nhân tương lai của Đàm gia. Đám độc giả khi ấy thi nhau chửi rủa, ném "lựu đạn" tới tấp, hận không thể lột da xẻ thịt con nhỏ nữ phụ kia. Dưới sức ép đó, kết cục của Thẩm Lăng Sương cũng bi thảm không kém.

Về sau, khi Đàm Vân Trúc dẫn người trở về Tấn Châu, họ gặp phải bọn sơn tặc. Thẩm Lăng Sương bị chúng bắt cóc, không chỉ mất đi sự trong trắng mà còn bị hủy hoại nhan sắc. Cuối cùng, nàng gắng gượng, dựa vào ý chí kiên cường để trốn thoát, lết được về đến Tấn Châu, nhưng lại bị đám gia nhân Đàm gia nhận nhầm là ăn mày, đánh c.h.ế.t ngay trên đường phố.

Nhớ lại cái kết mà Thẩm Lăng Sương phải chịu, lúc viết thì hả hê bao nhiêu, giờ lại xót xa bấy nhiêu. Lúc này, đừng nói đến việc ức h.i.ế.p Thẩm Sơ Ngưng, chỉ để tránh khỏi cái kết thảm hại, ngoài việc mỗi ngày đến thỉnh an lão phu nhân, ta chẳng dám bước chân ra khỏi cửa.

Nhưng vắng ta, trong nguyên tác vẫn còn đó Nhị di nương đang chờ đợi nữ chính. Ả Nhị di nương này tên là Liễu Hương Vân, sau khi mẫu thân của nữ chính qua đời, nàng ta suýt chút nữa đã được nâng lên làm thiếp thất . Phía dưới nàng ta, còn có một người muội muội cùng phụ thân khác mẫu thân, tên là Thẩm Mộng Nhi.

Con bé Thẩm Mộng Nhi này vẫn còn nhỏ tuổi. Trong nguyên tác, ngoài việc lén la lén lút theo chân Thẩm Lăng Sương gây vài chuyện xấu xa, nàng cũng chẳng tạo nên sóng gió gì lớn lao.

Giờ đây, ta cẩn trọng từng li từng tí, đừng nói đến việc xúi giục Thẩm Mộng Nhi, ngay cả khi đi ngang qua bờ hồ kia, ta cũng phải nhắc nhở một câu "nguy hiểm".

Năm năm qua, ta cố thủ trong phủ, không dám ló mặt ra ngoài, Thẩm Sơ Ngưng vẫn giữ nguyên vẻ ngây ngốc, còn Thẩm Mộng Nhi thì nhờ có di nương mà được sống cuộc đời như một tiểu thư đích thực.

Ta giữ khoảng cách với mọi người, ngày ngày chỉ ở trong sân nhà, quay lại nghề cũ là viết truyện, nhờ tiểu nha hoàn lén mang ra ngoài bán kiếm tiền. May mắn thay, nhờ vào việc viết truyện, ta cũng kiếm được một khoản kha khá.

Ta hạ quyết tâm cứ sống lay lắt như vậy, chỉ c ần sau năm năm ta không đẩy Thẩm Sơ Ngưng xuống hồ. Ta sẽ không phải chết, Thẩm Sơ Ngưng cũng không bị thay đổi linh hồn. Như vậy thì cả hai ta đều an ổn, mọi người đều vui vẻ.

Nhưng nếu cốt truyện không thay đổi, nàng ấy vẫn bị người khác đẩy xuống hồ. Vậy thì ta cũng có thể lo cho bản thân mình, tìm cách lấy lòng nữ chính sau khi nàng ấy đã thay đổi linh hồn, trực tiếp đầu tư vào cửa hàng của nàng. Chỉ cần ôm chặt cái "đùi vàng" này, ta cũng có thể sống sót! Dù sao thì cũng chỉ có hai lựa chọn, dù là con đường nào, ta cũng có lợi.

Ai mà ngờ được, đời không như là mơ, thế mà lại xuất hiện con đường thứ ba này. Ai có thể tưởng tượng được rằng, ngày thứ hai sau lễ cập kê năm năm, ta vẫn phải quỳ gối ở chính Dương Trầm phủ như trong cốt truyện.

"Phụ thân, người phải làm chủ cho con!"

Thẩm Sơ Ngưng toàn thân ướt sũng, không còn vẻ ngây ngốc thường ngày, quỳ giữa chính Dương Trầm gia, nước mắt tuôn rơi như mưa.
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 2: Chương 2



Ta kinh ngạc tột độ. Ta không có, không phải ta, đừng có ăn nói hàm hồ! Ta có đẩy nàng ta xuống hồ đâu, sao lại vu oan giá họa cho ta thế này?

Thẩm lão gia nhíu mày: "Nhị tiểu thư, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Ta giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm: "Tỷ tỷ cẩn thận lời nói, có lẽ do tỷ ấy hoảng loạn nên nhìn nhầm cũng không chừng."

"Ta nhìn thấy rõ ràng là ngươi đẩy ta mà!"

Thẩm Sơ Ngưng vừa nói vừa vội vàng đứng dậy, lấy ra từ trong chiếc áo bông cũ kỹ đã bạc màu một chiếc túi gấm thêu hình bướm: "Đây là thứ mà con giật được từ trên người của nàng..."

"Cái túi gấm này!" Nhị di nương thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc: "Cái túi gấm này ta từng nhìn thấy rồi. Bình thường thấy con cũng ngoan ngoãn, ai ngờ lại độc ác đến mức hãm hại cả tỷ muội ruột thịt thế này! Lão gia, là thiếp thân quản giáo không nghiêm, vậy mà để trong phủ xảy ra chuyện chị em hãm hại lẫn nhau, người đâu, lôi Nhị tiểu thư xuống, đánh cho ta!"

Nhị di nương ra lệnh đầy nghiêm nghị, còn ta thì cúi xuống nhìn kỹ cái túi gấm kia. Một bức tranh uyên ương hí điệp sống động. Cái này rõ ràng không phải tay nghề của ta.

Ta còn chưa kịp biện minh, một tiểu nha hoàn thở hồng hộc chạy vào. Tiểu nha hoàn quỳ xuống bên cạnh Thẩm Sơ Ngưng, vừa định nói nhỏ điều gì, ta đã nhanh tay giật lấy cái túi gấm, ném cho tiểu nha hoàn kia: "Thải Điệp, túi gấm của ngươi sao lại để lung tung thế này?"

Tiểu nha hoàn tên Thải Điệp ngẩn người, nhận lấy túi gấm rồi rối rít cảm ơn. Nàng vừa gật đầu, sắc mặt Nhị di nương lập tức tối sầm lại. Thẩm Sơ Ngưng cũng không tin vào mắt mình, quay sang nhìn Thải Điệp: "Túi gấm là của ngươi?"

Thải Điệp ôm chặt túi gấm, gật đầu: "Dạ, tiểu thư, người vừa tỉnh dậy đã vội vàng chạy ra đây, nô tỳ còn chưa kịp nói gì với người mà..."

Thẩm Sơ Ngưng nhìn ta, rồi lại nhìn Thải Điệp: "Không đúng, không đúng, sao cốt truyện lại thay đổi thế này? Rõ ràng ta nhớ mình đã lấy được túi gấm của Thẩm Lăng Sương, sao giờ lại thành của ngươi?"

Hai người họ thì thầm với nhau, nhưng ta đứng bên cạnh nghe rõ mồn một. Thẩm Sơ Ngưng nói, cốt truyện thay đổi rồi ư?

Sao cơ, nàng ta đã đọc qua nó rồi ư?

Nhưng nữ chính mà ta viết chỉ là một người hiện đại, có nói nàng ta từng đọc sách của ta đâu.

Ta ngẩng đầu nhìn Thẩm Sơ Ngưng trước mặt. Lẽ nào, nàng ta không phải là nữ chính ban đầu?

Chứng kiến màn hiểu lầm này, Thẩm lão gia phất tay áo: "Thật hồ đồ, chuyện chưa rõ ràng mà đã ăn nói lung tung! Con sắp sửa gả đi rồi, để người ngoài đồn đại cho Đàm gia biết con nhảy hồ tự tử trước khi cưới, con liệu hồn đấy!"

Thẩm lão phu nhân lúc này mới từ từ mở mắt, bà liếc nhìn Nhị di nương một cái, rồi nói: "Người đâu, lôi con bé này xuống, ngày mai tìm bà mối bán đi."

Thẩm Sơ Ngưng dù sao cũng chưa đến nỗi quá ngốc nghếch, nàng ta liền kéo Thải Điệp ra che chở phía sau: "Tổ mẫu! Rõ ràng là Thẩm Lăng Sương đẩy cháu, sao lại bán Thải Điệp, chắc chắn là trước khi vào cửa, nhị muội đã lén đổi túi gấm rồi!"

Khóe miệng ta giật giật. Trắng trợn nói điêu thành thật, nàng ta đây là vội vàng muốn thúc đẩy cốt truyện đến mức nào. Nhị di nương ngồi một bên nhấp ngụm trà, lúc này lại chậm rãi lên tiếng: "Chuyện này quả thật có điều kỳ lạ...Nghĩ đến những ngày thường lão gia vắng nhà, những thứ ăn mặc, sinh hoạt hằng ngày ta đều chọn những thứ tốt nhất cho Sơ Ngưng, có lẽ vì thế mà gây ra hiềm khích với tỷ muội cũng không biết chừng. Trời còn đang lạnh giá, chắc chắn không thể nào là Sơ Ngưng tự mình nhảy xuống hồ được. Sơ Ngưng à, dù gì cũng là tỷ muôik một nhà, con cũng đừng nên truy cứu quá, nếu con thật sự không thể nuốt trôi cục tức này, ta sẽ phạt bớt tiền tiêu tháng này của con bé Lăng Sương, con thấy thế nào?"
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 3: Chương 3



Vừa nghe những lời này, ta không thể giữ bình tĩnh được nữa. Đánh ta thì được, nhưng dám động đến tiền của ta thì đừng trách.

Ta hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Nhị di nương: "Di nương thật khéo léo giữ gìn hòa khí, những năm phụ thân vắng nhà, Lăng Sương ngoài việc đến thỉnh an tổ mẫu, hầu như không hề bước chân ra khỏi cửa. Sao đến miệng di nương lại biến thành chúng con sinh hiềm khích?"

Ta kéo chiếc áo bông đã bạc màu trên người Thẩm Sơ Ngưng: "Nếu nói đến chuyện ăn mặc, nhìn chiếc áo bông trên người đại tỷ đây, chẳng phải là chiếc áo mà tam muội mặc thừa từ hai năm trước hay sao? Con vì một chiếc áo rách mà ganh ghét, chẳng phải là quá nực cười hay sao?"

Có lẽ do ta đã nhẫn nhịn quá lâu...ta chưa từng lớn tiếng chất vấn như thế bao giờ. Nhị di nương bị ta chặn họng đến á khẩu không nói được lời nào, bà ta càng nhìn chiếc áo bông trên người Thẩm Sơ Ngưng càng thấy quen mắt. Cuối cùng, bà ta giận dữ chỉ vào ta mà quát: "Người lớn nói chuyện, có phần con xen vào hay sao! Ta thấy cái miệng của con không cần nữa rồi!"

Ả Nhị di nương này còn chưa được nâng lên làm thiếp, đã dám lớn tiếng quát tháo, lên mặt dạy đời trước mặt Thẩm lão gia.

Ta nghe vậy, trong lòng cười khẩy, nhưng vẫn giả vờ tủi thân, nép sau lưng Thẩm lão phu nhân: "Di nương dạy dỗ chí phải, nếu di nương muốn Lăng Sương nhận tội, Lăng Sương đương nhiên không dám cãi lời. Chỉ là hôm qua, Lăng Sương nhận lời nhờ vả của tổ mẫu, sau lễ cập kê liền cùng Thải Hoàn đến phòng bếp chuẩn bị khuôn bánh đào tiên dùng cho lễ mừng thọ của tổ mẫu ngày kia, việc này các bà đầu bếp đều có thể làm chứng ạ."

Nói đoạn, ta sụt sùi úp mặt vào đầu gối lão phu nhân mà khóc: "Nhưng nhìn tình hình hôm nay, sợ rằng di nương nhất quyết muốn tìm người trút giận. Dù sao thì con, thân là muội muội, ngày thường không được di nương yêu thích, nếu di nương nhất định muốn con nhận tội, thì Lăng Sương nhận tội là được!"

Được ta nhắc nhở, lão phu nhân mới nheo mắt lại. Bà giơ tay xoa đầu ta, thở dài: "Nếu con không nói, ta cũng quên mất. Hôm qua quả thực là ta sai Nhị nha đầu đến phòng bếp, đã đến phòng bếp thì làm sao có thể chạy ra hồ đẩy người được? Hơn nữa, chẳng phải mấy ngày trước nói đã may áo mới rồi sao? Sao cả hai đứa lớn đều không mặc, xem ra những năm nay ta già rồi nên lười quản gia, di nương ngươi giỏi giang thật đấy nhỉ."

Năm năm qua, tuy ta cẩn trọng giữ mình, không giao du với ai, nhưng lại đặc biệt ân cần với lão phu nhân này. Mắt bà kém, ta cứ vài ba ngày lại đến đọc kinh cho bà nghe. Lúc thì tự tay chép kinh Phật, lúc thì bóp vai đ.ấ.m lưng, dâng điểm tâm không thiếu thứ gì.

Dù năm năm qua không được bao nhiêu lợi lộc, nhưng ta nghĩ chỉ cần tấm lòng thành của mình đến nơi đến chốn, sau này nếu có chuyện gì, bà cũng sẽ nể chút tình xưa. Quả nhiên, lúc này cũng có tác dụng.

Thẩm lão phu nhân vốn là người quản lý mọi việc trong nhà sau khi mẫu thân nữ chính qua đời, nhưng sau một trận ốm nặng, Nhị di nương lại ra mặt chu toàn, được Thẩm lão gia yêu mến, thế là Thẩm lão phu nhân bị tước quyền. Xem ra, bà cũng không cam tâm.

Vài câu nói của lão phu nhân khiến Nhị di nương á khẩu không trả lời được. Thẩm lão gia lúc này mới nhìn kỹ quần áo của Thẩm Sơ Ngưng và ta, rồi lại liếc sang chiếc áo mới toanh trên người Thẩm Mộng Nhi...

Đến nước này, ai mà chẳng hiểu ra cơ chứ?

Ta nhìn sắc mặt Thẩm lão gia, khẽ nức nở: "Nhị di nương nói rằng, dù gì thì con và đại tỷ cũng sắp xuất giá rồi, tiêu nhiều tiền bạc làm gì cho phí phạm. Con và tỷ ấy chịu chút ấm ức cũng không sao, chỉ mong phụ thân và tổ mẫu giữ gìn sức khỏe, đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng đến thân thể. Huống hồ, ngày mai phụ thân còn phải vào triều tấu trình, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài..."

Thẩm Sơ Ngưng ngơ ngác nhìn ta, hiển nhiên vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhị di nương thì cuống cuồng lên: "Hai con tiện tì các ngươi... bình thường sao không thấy các ngươi lanh lợi như vậy, nay thì hết mặc áo cũ lại đến nhảy hồ, thì ra đều là âm mưu cả đấy à?"
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 4: Chương 4



Thẩm lão gia vốn đang nghẹn một bụng tức, nghe những lời này thì không kiềm được nữa, vung tay tát mạnh một cái khiến Nhị di nương ngã nhào xuống đất: "Con giỏi lắm, Liễu Hương Vân! Ta giao việc nhà cho con quản, con quản lý như thế này đấy hả? Con có biết cái cậu ấm Đàm gia từ Tấn Châu đến có lai lịch gì không? Người ta vừa mới mang sính lễ đến hỏi cưới Sơ Ngưng, con lại không nỡ may cho con bé một chiếc áo bông tử tế, rốt cuộc con có ý đồ gì? Con muốn Đàm gia ngày… Sau này người ta sẽ nhìn Thẩm gia ta thế nào đây! Độc phụ... đúng là đồ độc phụ! Ta thấy việc quản gia sau này vẫn nên để mẫu thân đảm nhiệm, tránh để người ngoài chê cười Thẩm phủ ta đối xử hà khắc với đích nữ, hãm hại thứ nữ!"

Nhị di nương nhận ra tình hình không ổn, vội vàng nhào tới: "Lão gia! Thiếp thân không có mà! Đều là tại hai đứa nó..."

Thẩm lão gia trợn mắt, lại giáng thêm một cái tát khiến nàng ta méo mặt: "Hò hét cái gì! Muốn lớn tiếng để cả nhà ra xem trò hề hay sao? Ta đây đường đường là quan tam phẩm mới nhậm chức, chưa ra khỏi cửa đã bị người ta chê cười sau lưng, còn mặt mũi nào nữa! Lúc đầu đúng là ta bị mù quáng, sao lại để con rắn độc như ngươi ở lại trong nhà!"

Thấy Thẩm lão gia định cầm gậy, Nhị di nương sợ đến vỡ mật, ôm mặt quỳ rạp xuống đất dập đầu liên tục. Ta vội vàng tiến lên can ngăn: "Phụ thân à, viện bên cạnh còn có khách khứa đấy ạ..."

Thẩm lão gia nghe vậy, mới kìm nén cơn giận, ném mạnh cây gậy xuống người Nhị di nương. Nàng ta sợ đến suýt ngất, nằm bẹp dưới đất run rẩy không ngừng. Còn Thẩm Mộng Nhi thì trốn biệt một góc, thậm chí không thèm đến đỡ lấy một tay.

Chắc hẳn hai mẫu tử họ vẫn còn đang thắc mắc, vốn chỉ là chuyện giữa đích nữ và thứ nữ, sao tự dưng lại liên lụy đến bọn họ thế này. Nhưng thôi, những chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến ta.

Ta cúi đầu, trút được gánh nặng trong lòng. May mà lão gia Thẩm kịp thời dừng tay, không dám tự ý thêm thắt những tình tiết không có trong truyện. Nếu không, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì biết làm thế nào.

Dù tình tiết thực tế có hơi khác so với nguyên tác, việc di nương kia bị tước quyền quản gia vẫn không thay đổi. Như vậy xem như mọi chuyện vẫn ổn, ta cũng tránh được tai họa.

Trên đường về, thấy Thẩm Sơ Ngưng vội vã đi trước, ta liền đuổi theo: "Tỷ tỷ, xin dừng bước! Muội có điều muốn thưa."

Thẩm Sơ Ngưng vừa chịu thiệt, thấy ta tiến đến liền cảnh giác hỏi: "Chúng ta có gì để nói sao?"

Ta vội vàng hành lễ, khiêm tốn đáp: "Tỷ tỷ hôm qua chẳng may rơi xuống hồ, có lẽ vì quá hoảng loạn nên nhìn nhầm hoặc nghe nhầm lời đồn đại. Mong tỷ tỷ minh xét, muội muội cả ngày hôm qua đều ở trong bếp, tuyệt nhiên không hề bén mảng đến bờ hồ."

Thẩm Sơ Ngưng dò xét thái độ của ta: "Không phải muội sao? Sao có thể... Ta nhớ muội vì biểu ca..."

Nghe đến "biểu ca", ta liền hiểu ra mọi chuyện. Thì ra nàng ta đã đọc qua cuốn tiểu thuyết kia! Ta vội vàng nắm lấy tay nàng ta, nói: "Tỷ tỷ, người mà biểu ca một lòng yêu thương chính là tỷ, người mà hắn ta sắp sửa kết tóc se duyên cũng là tỷ, Năm năm nay ta còn chẳng ra khỏi cổng, đến mặt mũi hắn còn chưa nhìn thấy, sao có thể vì hắn mà đẩy tỷ tỷ xuống nước được? Hơn nữa, tỷ tỷ và biểu ca đúng là trời sinh một cặp..."

Ta còn đang ra sức biện bạch, nào ngờ Thẩm Sơ Ngưng đã hất tay ta, mặt lộ vẻ chán ghét: "Ngươi đừng có mơ mộng nữa! Sau này ta còn phải làm thái tử phi, ai thèm lấy cái tên biểu ca vô danh tiểu tốt ở xa xôi kia chứ?"

Nói rồi, nàng ta đánh giá ta từ trên xuống dưới, cười nhạt: "Thẩm Lăng Sương, ngươi đừng có giả bộ nữa, ta biết ngươi thích biểu ca, nếu thích thì ta nhường cho ngươi luôn! Ngày mai ta sẽ nói chuyện với cha, dù sao thì một trong hai chúng ta cũng phải gả, với phụ thân thì cũng thế thôi."
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 5: Chương 5



Nghe xong, ta ngẩn người. Nàng ta muốn gả cho thái tử ư?

Khoan đã, nàng ta có chắc đang đọc đúng cuốn sách của ta không vậy? Hay là nàng ta đọc phải bản lậu, ăn cắp nội dung trả phí rồi?

Ta cười gượng: "Tỷ tỷ đừng đùa, ai mà không biết thái tử điện hạ đi săn bị què chân, e là khó đường con cái, cái ngôi thái tử này có khi..."

Ta còn chưa kịp nói hết câu, bỗng nhiên "chát" một tiếng vang lên. Gò má nóng rát như thiêu đốt. Ta kinh ngạc ngẩng đầu, Thẩm Sơ Ngưng lại dám giơ tay tát ta! Nàng ta nhìn ta từ trên cao, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt: "Hay cho ngươi Thẩm Lăng Sương, dám bàn chuyện triều đình, không sợ mất đầu sao? Thái tử điện hạ anh tuấn phi phàm, sau này chắc chắn sẽ là minh quân, còn ngươi chỉ là một nhân vật phụ sống không quá chương mười, cũng dám ở đây lên tiếng sao?"

Nghe xong, ta suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Không lẽ nàng ta thực sự đọc phải bản lậu rồi?

Nhưng để hoàn thành vai diễn, ta vẫn phải ôm mặt, giả vờ nước mắt lưng tròng: "Sao? Tỷ tỷ nói chuyện như thể đã biết hết mọi chuyện về sau vậy?"

Thẩm Sơ Ngưng khoanh tay, cười khẩy: "Dù sao ngươi cũng chẳng sống được bao lâu nữa, nói cho ngươi biết cũng chẳng sao. Vài ngày nữa thánh chỉ ban hôn sẽ được ban xuống, còn hôn thư của biểu ca ngươi thì chẳng có giá trị gì nữa. Ta khuyên ngươi mấy ngày này nên ngoan ngoãn một chút, chỉ cần không tự tìm đường chết, ta còn có thể cho ngươi sống thêm vài chương."

Nói rồi, Thẩm Sơ Ngưng phất áo bỏ đi, để lại mình ta đứng ngây người. Một lúc lâu sau, ta cúi đầu, không khỏi nhếch môi cười thầm.

Quá tốt rồi! Nữ chính thông minh chưa thấy đâu, chỉ thấy một kẻ ngốc xem truyện lậu.

Thái tử trong truyện của ta vì bị què chân nên tính tình vô cùng quái gở và bạo lực. Sau này dù có cưới thái tử phi, cũng chỉ là cưỡng ép. Thái tử phi vì những hành động tàn bạo của thái tử mà cả ngày buồn rầu ủ dột, cuối cùng thái tử c.h.ế.t đột ngột sau nửa năm, nàng cũng bị ép tuẫn táng theo.

Năm đó vì chuyện này mà cả kinh thành cấm hết mọi hoạt động giải trí, quán trà mà nữ chính mới mở cũng bị dẹp tiệm, đến mức trong mơ tỉnh dậy vẫn còn phải chửi rủa tổ tông mười tám đời nhà thái tử.

Vậy mà Thẩm Sơ Ngưng này lại dám nói muốn gả cho thái tử?

Thật là tuyệt vời!

Ta cười khẩy, đứng dậy khỏi mặt đất. Vừa ngẩng đầu, ta đã thấy một vạt áo trắng thấp thoáng sau khúc quanh. Ta vội vàng thu lại vẻ mặt, ôm mặt giả vờ khóc lóc chạy về sân nhà mình. Thải Hoàn thấy mặt ta sưng vù, đau lòng rơi nước mắt: "Nhị di nương bình thường có khắt khe cũng thôi đi, sao lão gia về rồi mà tiểu thư vẫn phải chịu uất ức thế này?"

Ta vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện của Thẩm Sơ Ngưng và thái tử, bèn xua tay nói: "Chuyện nhỏ thôi, đừng để bụng. Đúng rồi...Thải Hoàn, đi lấy hết số ngân phiếu mà ta kiếm được từ việc viết thoại bản những năm nay ra đây, chúng ta cùng nhau kiểm lại cho cẩn thận."

Thải Hoàn thấy ta sắc mặt bình tĩnh, không hề có vẻ gì là đang chịu uất ức, mới ngoan ngoãn gật đầu, quay người đi lấy hộp đựng tiền. Đây là quy định bất thành văn giữa hai chúng ta. Mỗi ngày khi trời vừa tối, hai người liền đốt đèn, ngồi xuống bàn để đếm tiền.

"Tiểu thư, sao ngày nào người cũng đếm một lần vậy? Số ngân phiếu mà người dành dụm bấy lâu nay, sợ là sau này xuất giá cũng đủ lấp đầy mấy rương hòm rồi."

Ta vừa nhổ nước bọt vào ngón tay vừa đếm tiền: "Xuất giá cái gì mà xuất giá, Thải Hoàn, đợi ta lấy được giấy bán thân của ngươi từ chỗ lão phu nhân về, hai ta hai tháng nữa sẽ trốn đi."

Tay Thải Hoàn đang đếm tiền khựng lại, rồi trợn tròn mắt nhìn ta: "Tiểu thư, người điên rồi sao?"

Ta cười khẩy: "Ta không điên, nhưng Thẩm Sơ Ngưng thì chắc chắn là điên rồi."
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 6: Chương 6



"Sao lại thế được? Ta thấy đích tiểu thư sau khi nhảy xuống hồ một cái, nói năng còn trôi chảy hơn nhiều mà."

Ta lắc đầu: "Còn chẳng bằng lúc trước nữa kìa, nếu hai ta không nhanh chân chuồn lẹ, sợ rằng cả nhà sẽ phải chôn theo thái tử gia mất thôi."

"Tiểu thư sao lại nói vậy? Ta thấy người là do viết nhiều thoại bản quá nên nghĩ lung tung thôi đó."

Ta chỉ cười, cũng không giải thích gì thêm. Thải Hoàn đương nhiên không biết rằng, lần này Thẩm lão gia có thể thuận lợi về kinh thăng quan, tất cả đều là nhờ phúc của vị thái tử gia vừa mới được lập. Nếu không phải lúc đầu ông ta đã chọn đúng phe, đi theo nhị hoàng tử, giờ này có lẽ vẫn còn đang làm cái chức tri châu ngũ phẩm nát bét ở phương nam.

Giờ nhị hoàng tử đã được lập làm thái tử, ông ta đương nhiên được dịp thăng quan tiến chức, được thái tử gia kéo lên tận mặt, những đồng liêu cũ đều phải tranh nhau nịnh nọt ông ta.

Chỉ tiếc rằng, lão Thẩm Tự Kiên này thực sự là một lão già ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân. Đừng thấy hôm nay ông ta có vẻ khôn khéo, chứ thực chất trong lòng chỉ nung nấu ý định bán con gái để cầu vinh.

Cái gã biểu thiếu gia Đàm Vân Trúc kia chính là con đường đầu tiên mà ông ta đã chuẩn bị sẵn cho mình. Đàm gia chính là gia tộc giàu có bậc nhất Tấn Châu, lại nắm giữ không ít mối làm ăn của hoàng gia.

Tấn Châu thì ở gần kinh thành, Đàm gia lại là bà con xa của mẫu thân Thẩm Sơ Ngưng. Nếu hai người thành hôn, quan hệ càng thêm thân thiết, chắc chắn sẽ có được chỗ đứng vững chắc ở kinh thành.

Đến lúc đó, Thẩm Tự Kiên tha hồ mà mở rộng quan hệ, kiếm tiền để phục vụ thái tử. Chỉ tiếc là trong nguyên tác, chuyện tốt này lại rơi vào tay Thẩm Lăng Sương. Nhưng dù sao thì cũng là người Thẩm gia gả đi, nên ông ta cũng chẳng bị ảnh hưởng gì. Hơn nữa, giờ ông ta đã thăng đến chức quan tòng tam phẩm, Thẩm Sơ Ngưng lại là đích trưởng nữ, đương nhiên có thể dùng nàng để trèo cao hơn nữa.

Vậy nên việc đổi hôn sự mới dễ dàng được đồng ý như vậy. Chỉ tiếc là trong nguyên tác về sau, dù Thẩm Sơ Ngưng có đào hoa vây quanh, nàng cũng chẳng màng chuyện yêu đương, chỉ tập trung vào việc mở cửa hàng làm ăn.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, đừng nói đến chuyện làm ăn. Thẩm Sơ Ngưng này lại nhất quyết đòi gả cho thái tử để rồi chôn thây theo hắn. Nàng ta có c.h.ế.t cũng chẳng sao, vấn đề là trong nguyên tác, Thẩm Tự Kiên còn biết đường giữ mình, không bị liên lụy.

Nhưng bây giờ Thẩm Sơ Ngưng khăng khăng đòi gả cho thái tử, sau này thái tử có mệnh hệ gì, Thẩm gia chắc chắn sẽ bị vạ lây. Đến lúc đó cả nhà bị lưu đày, chẳng phải ta cũng c.h.ế.t chắc sao!

Phải nhanh chân chuồn lẹ mới được. Ta nhẩm lại cốt truyện, số ngân phiếu cũng đã đếm xong xuôi. Bốn trăm ba mươi lượng, còn cách mục tiêu một nghìn lượng xa quá.

Ta đậy nắp hộp lại, nhét chìa khóa vào trong ngực: "Thải Hoàn, nhớ kỹ lời ta, sau này gặp Thẩm Sơ Ngưng là phải quay đầu bỏ chạy ngay, đừng nói một lời nào, càng phải tránh xa con bé Thải Điệp kia ra."

Thải Hoàn ngơ ngác: "Tại sao vậy tiểu thư?"

Ta tháo trâm cài tóc, quay người leo lên giường: "Còn phải nói sao, đương nhiên là để tránh tai họa rồi."

Ban đầu ta nghĩ, nếu Thẩm Sơ Ngưng vẫn là nữ chính như trong truyện, ta sẽ dùng số tiền dành dụm được để kết bạn với nàng ta, rồi đầu tư vào cửa hàng mỹ phẩm của nàng ta. Ký được mối làm ăn này, sau này thế nào thì thế, có chỗ dựa vững chắc này thì ta cũng không lo cơm áo.

Nào ngờ, đợi suốt năm năm trời, lại đợi ra cái thứ quái quỷ gì thế này. Chuyện đã đến nước này, tiền cũng không thể cất không được, ta đành phải tự lực cánh sinh thôi. Nhưng số tiền của ta so với vốn ban đầu của nữ chính thì còn kém xa lắm, vậy là ta lại bắt đầu vùi đầu vào viết lách ngày đêm.
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 7: Chương 7



Vài ngày sau vào buổi chiều tối, nhân lúc cả phủ đang bận rộn cơm nước, ta bảo Thải Hoàn nhân lúc cửa sau còn mở, mang bản thảo mới viết của ta ra khỏi phủ Thẩm để bán, tiện thể mua thêm ít mực về.

Cũng may là văn phong của ta mấy năm nay không tệ, đem những đề tài hot của hiện đại thay vào bối cảnh xã hội hiện tại, lập tức bán chạy như tôm tươi. Đám tạp dịch thì thích đọc "Trọng sinh xưng bá thiên hạ".

Bọn thư sinh thì thích đọc "Trở lại quan trường từng bước thăng tiến". Mấy tiểu thư khuê các thì thích đọc "Trọng sinh làm đại nương tử đảm đang".

Còn các thương nhân thì thích đọc "Tay trắng dựng cơ đồ, phú giáp thiên hạ".

Nắm bắt được thị hiếu thị trường, sách của ta bán chạy như tôm tươi ngay lập tức. Thậm chí các ông chủ nhà sách còn đặt cọc tiền trước, số lượng tiêu thụ tăng cao mỗi tháng đều đặn mang tiền đến cho ta. Để kiếm thêm thu nhập, ta chuyển hướng sang đối tượng các bà thím bán rau ngoài chợ, bắt tay viết cuốn "Xuân về đầu làng".

Bút lực của ta dồi dào, viết như có thần trợ giúp, giấy vừa viết kín, ta đã vội vã lấy giấy mới. Ai ngờ bất cẩn, "choảng" một tiếng, nghiên mực rơi xuống đất, vỡ tan tành. Nhìn mảnh vỡ nghiên mực, ta ngẩn người. Bây giờ một chiếc nghiên mực trên thị trường cũng không hề rẻ, nhớ ra trong kho còn có, ta tranh thủ lúc trời vẫn còn chút ánh sáng, vội vàng lẻn ra khỏi sân.

Trong nguyên tác, vốn liếng đầu tiên của Thẩm Sơ Ngưng chính là lén lấy lại đồ cưới của mẫu thân từ trong kho. Giờ nàng ta cả ngày ra phủ để gặp gỡ thái tử, còn đâu thời gian làm chuyện này?

Ta dựa theo kinh nghiệm đọc nguyên tác, cũng lẻn đến cái cửa sổ hỏng ở góc kho. Thấy cửa sổ đúng là bị hỏng thật, trong lòng tôi mừng rỡ, nhảy ngay vào trong. Nhìn vô số rương vàng bạc châu báu trong kho, ta cố gắng kìm nén lắm mới không động tay động chân. Một cái nghiên mực thì không sao, chứ đồ khác mà mất, e là cả nhà sẽ bị lục soát mất.

Khi nhị di nương còn quản lý, kho còn trông lỏng lẻo, giờ lão phu nhân nắm quyền, không thể gây chuyện được. Ta hít một hơi thật sâu, lao ngay vào kho để tìm kiếm. Tìm mãi một hồi, cuối cùng cũng tìm được một chiếc nghiên mực trông khá ổn.

Ta cẩn thận dùng khăn tay gói lại, rồi nhanh chóng trèo qua cửa sổ. Sợ gặp phải ai đó, ta ba chân bốn cẳng chạy về. Nào ngờ, đúng là "nói có quỷ, quỷ liền tới", vừa chạy ra khỏi cổng vòm nhỏ, ta đã đ.â.m sầm vào n.g.ự.c một nam nhân.

Ngay lập tức, "choảng" một tiếng vang lên. Chiếc nghiên mực vừa tìm được rơi xuống đất, vỡ tan tành lần nữa. Ta nhìn chiếc nghiên mực vỡ vụn trên đất, mắt trợn tròn.

Nghiên mực của ta ơi! Chiếc nghiên mực tốt như vậy, ngoài kia bán cũng phải được cả trăm lượng bạc ấy chứ! Trên đầu vang lên một giọng nói ấm áp: "Xin lỗi, cô nương có sao không?"

“Nghiên mực của ta nát bét rồi, ngươi nhìn ta có giống không sao không hả!”

Ta giận dữ ngẩng đầu lên, thấy trước mặt là một nam nhân mặc y phục trắng toát, dung mạo thanh cao như trăng sáng, khí chất ôn nhuận như ngọc.

Cơn giận của ta đang bốc hỏa, bỗng dưng khựng lại. Phủ Thẩm khi nào có nhân vật này vậy? nam nhân nhìn chiếc nghiên mực trên đất, vẻ mặt áy náy: "Không biết chiếc nghiên mực này giá bao nhiêu, ta xin bồi thường..."

Ta cảm thấy không ổn, chưa đợi hắn nói hết câu, đã quay người ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

"Này! Cô nương chạy đi đâu vậy!"

Nghe thấy nam nhân gọi với theo, ta càng ba chân bốn cẳng chạy nhanh hơn. Tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại gã biểu ca kia, ai ngờ đi trộm cái nghiên mực lại đụng ngay phải hắn ta.

Đây là hậu viện, nếu bị người khác trông thấy, Thẩm Sơ Ngưng chẳng phải sẽ được dịp cười nhạo rồi thừa nước đục thả câu sao?
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 8: Chương 8



Giờ này trong đầu nàng ta chỉ toàn nghĩ đến cái ghế thái tử phi, chỉ mong có người thay nàng ta gả đi mà thôi!

Ta không dại dột mắc bẫy đâu. Về đến sân, ta không khỏi ôm n.g.ự.c thở d ốc, ngày thường lười vận động, chạy có một đoạn mà mồ hôi ướt đẫm, ta tiện tay muốn rút khăn lau, lại sờ vào khoảng không.

Ta sững người. Chạy nhanh quá, quên cả cầm theo chiếc khăn gói nghiên mực. Nếu bị gã biểu ca kia nhặt được, thì ta còn thanh minh thế nào được?

Ta cố trấn tĩnh nỗi sợ hãi trong lòng, định tranh thủ lúc trời còn sớm, quay lại đường cũ tìm chiếc khăn. Cùng lắm thì nói chuyện tử tế với người ta, may ra người ta còn thông cảm.

Ai ngờ khi đến cổng vòm, ta phát hiện đám mảnh vụn trên đất biến mất không dấu vết. Sạch sẽ như thể chiếc nghiên mực chưa từng vỡ ở đó vậy. Chắc là sợ ảnh hưởng đến người đi lại, gã biểu ca kia đã quét dọn vào bụi cây bên cạnh rồi?

Gã biểu ca này, cũng tốt bụng quá nhỉ! Ta vội vàng chạy đến bụi cây gần đó, cúi người tìm kiếm khắp nơi. Tìm mãi mà chẳng thấy chiếc khăn đâu, bỗng nghe thấy tiếng người nói chuyện sau hòn non bộ.

Ta thấy kỳ lạ, hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau, thấy trong bóng tối có vạt áo trắng ló ra, rõ ràng là gã biểu ca ban nãy. Ta mừng rỡ, vừa định bước ra, thì một tia sáng bạc lóe lên. Ngay sau đó, "bịch" một tiếng vang lên. Một gia đinh từ trong bóng tối đổ gục xuống đất.

Trên cổ người đó có một vết thương sâu hoắm, m.á.u vẫn đang tuôn trào. Ta sợ hãi nín thở. Chuyện, chuyện của ta, hình như là thể loại sảng văn Mary Sue về kinh doanh thì phải?

Ngước mắt nhìn lại, ta thấy gã biểu ca ban nãy vẫn còn vẻ ôn nhuận như ngọc, giờ đang thong thả lau vết m.á.u trên thanh kiếm mềm. Vẻ dịu dàng trên mặt hắn đã tan biến, chỉ còn lại sự lạnh lẽo. Hắn cẩn thận lau chùi thanh kiếm, nhìn thanh kiếm đó, ta bỗng nhớ ra điều gì đó.

Ta nhớ, trong nguyên tác chỉ có nam chính sở hữu một thanh kiếm mềm như vậy. Mà nam chính trong nguyên tác là Cửu vương gia Dương Trầm nổi tiếng. Ngay cả thái tử hiện tại cũng phải kính trọng gọi một tiếng "cửu hoàng thúc". Sao lại thành biểu ca được?

Ta hít một hơi lạnh buốt. Trong nguyên tác, đoạn này chỉ được nhắc đến vài dòng, biểu ca c.h.ế.t vì bệnh tim trên đường đi không lâu sau đó. Mà góc nhìn trong nguyên tác luôn hướng về nữ chính,hoàn toàn không làm rõ thân phận của gã biểu ca.

Giờ nghĩ lại, chẳng lẽ gã biểu ca này đã bị người khác thay thế từ lâu rồi sao? Ta nuốt nước bọt, lại ngẩng đầu nhìn về phía hòn non bộ. Trong nguyên tác, Dương Trầm vốn dĩ vẫn luôn tìm kiếm chứng cứ phạm tội của nhị hoàng tử. Khi thu thập đủ chứng cứ lật đổ nhị hoàng tử, hắn sẽ phò tá ngũ hoàng tử còn nhỏ lên ngôi. Đến lúc đó, hắn sẽ không còn là Cửu vương gia vô danh, mà là nhiếp chính vương danh chính ngôn thuận.

Trước đây ta chỉ quan t@m đến nữ chính, chẳng có chút hứng thú nào với nam chính của ta. Chỉ nghĩ đến chuyện sau này nhờ nữ chính kiếm được tiền, ta sẽ sống sung sướng thế nào, thậm chí đã xem qua cả nhà cửa.

Ai ngờ cú va chạm này, lại đụng ngay nam chính đang cải trang làm việc lớn! Dương Trầm lúc này có lẽ đang mượn thân phận biểu ca Đàm gia. Để điều tra những sổ sách bí mật giữa Thẩm Tự Kiên và thái tử, đúng không?

Một đoạn tình tiết không hề được nhắc đến trong truyện, vậy mà cuốn sách này lại tự hợp lý hóa được. Biết thế ta đã chẳng ra ngoài tìm nghiên mực, rước thêm bao nhiêu rắc rối làm gì!

Đúng lúc ta đang suy nghĩ xem nên giả c.h.ế.t hay là chạy trốn, thì giọng nói của nam nhân vang lên từ sau hòn non bộ: "Chuyện nhỏ nhặt như vậy, cũng cần bản vương phải tự tay ra tay sao?"

"Thuộc hạ đáng chết, vạn lần không ngờ, người của thái tử cũng cài c ắm vào Thẩm gia, lại còn biết được hành tung của chúng ta..."

"Thẩm Sơ Ngưng có động tĩnh gì khác không?"
 
Nhị Tiểu Thư Hôm Nay Đã Trốn Chưa?
Chương 9: Chương 9



"Nàng ta cả ngày không ở nhà, hình như ngày nào cũng đến những nơi mà thái tử hay qua lại để lượn lờ..."

"Phụ tử Thẩm gia này đúng là một lòng một dạ, biết rõ lão Nhị Chu kia như thế nào mà vẫn đ.â.m đầu vào chỗ chết."

Ta nghe chăm chú, ngồi xổm đến tê chân, người loạng choạng, vô tình chạm vào lá khô.

"Ai!"

Ta bật dậy định chạy, nhưng chân tê cứng, "bịch" một tiếng ngã nhào vào bụi cây. Một lúc lâu sau, ta nghe thấy giọng nói trầm thấp của nam nhân: "Tìm!"

"Tuân lệnh!" Không biết nằm rạp mình xuống bao lâu, đến khi tiếng bước chân xung quanh biến mất, a mới chậm rãi bò ra khỏi bụi cỏ. Lúc này trời đã tối hẳn, bọn họ chắc chắn không nhìn thấy ta.

Ta vội vã chạy về sân, Thải Hoàn đã trở về. Thấy ta về, nàng vội lấy ngân phiếu trong n.g.ự.c ra: "Tiểu thư, tin vui đây ạ, ông chủ nói, sau này có sách mới ông ấy cũng không cần xem trước nữa, trực tiếp đặt cọc tiền, chỉ cần mỗi lần đưa bản thảo cho ông ấy là ông ấy in bán luôn."

Ta cầm ngân phiếu lên đếm: "Thế thì tốt quá, sau này thu nhập ổn định rồi."

"Tiểu thư, cái nghiên mực của người sao lại vỡ thế này?"

Nàng vừa hỏi, tay ta đang đếm tiền khựng lại: "Không cẩn thận làm vỡ, sáng mai ngươi ra chợ mua cái mới về."

Cũng may mà có Thẩm Tự Kiên, thời kỳ đầu Dương Trầm chẳng hề có chút ấn tượng tốt đẹp nào về Thẩm gia, ngay cả nữ chính cũng phải làm rất nhiều việc tốt mới khiến hắn thay đổi cách nhìn. Nếu hắn biết ta lén nghe bọn họ nói chuyện, thì cái loại nữ phụ mờ nhạt như ta, chưa chắc đã sống được đến ngày mai.

Tốt nhất là mấy ngày tới ta cứ ở yên trong nhà, như vậy sẽ không có cơ hội gặp hắn. Ai ngờ sáng sớm hôm sau, ta thấy một nha hoàn lạ mặt bưng một chiếc hộp gỗ đàn hương vàng đứng trước cửa sân nhà ta.

"Đây là cái gì?"

"Đồ vật cô nương đánh rơi, vật về chủ cũ."

Nha hoàn cúi đầu, nói xong liền cung kính đưa chiếc hộp cho Thải Hoàn, vội vàng quay người rời đi. Tim ta đập thình thịch, mở hộp ra xem, thấy bên trong đặt một chiếc nghiên mực thượng hạng, ta nghẹn cả họng. Thải Hoàn kinh ngạc há hốc miệng: "Tiểu thư, đây là nghiên mực vân tùng đàn tử đàn thượng hạng, ở Ngọc Hạc Lâu phải năm mươi lượng vàng một cái đấy ạ."

Ta đương nhiên biết món đồ này quý giá. Ta vừa cầm chiếc nghiên mực lên, phát hiện bên dưới có một tờ giấy. Ta nhíu mày, rút ra xem, thấy trên đó viết mấy chữ:【Muốn giữ mạng, hãy im lặng.】

Ta sợ hãi, tay run lên bần bật, suýt nữa lại làm rơi.

"Tiểu thư, có chuyện gì vậy?"

Ta trấn tĩnh lại, đặt chiếc nghiên mực vào hộp: "Đi... đi Ngọc Hạc Đường trả lại, mua cho ta cái khác khoảng năm mươi lượng là được."

Sáng sớm hôm sau, Thải Hoàn đã đi đổi nghiên mực, đến gần trưa mới về. Thấy nàng xách theo lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ, ta không khỏi dừng bút: "Chẳng phải chỉ bảo ngươi đi mua một cái nghiên mực thôi sao, sao còn mua sắm bốc đồng thế?"

Thải Hoàn thở hồng hộc đặt đồ xuống bàn, rồi từ trong bọc lấy ra chiếc hộp gỗ đàn hương vàng kia. Ta ngớ người: "Sao, bọn họ ức h.i.ế.p ngươi là con gái bé nhỏ, không cho đổi trả à?"

Thải Hoàn xua tay: "Đừng nhắc nữa, tiểu thư ơi, ông chủ vừa nhìn thấy cái hộp gỗ đàn hương vàng này, sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu. Đừng nói đến chuyện đổi trả, ông ấy còn tặng thêm hai chiếc nghiên mực năm mươi lượng, cả cái này nữa này! Cái này! Cái này! Tất cả những thứ này nữa! Tiểu thư, người không biết đâu, ông chủ thấy con mang không xuể, còn cố tình phái xe ngựa đưa con về tận nhà. Ta phải vất vả lắm mới đuổi được họ đi, cuối cùng phải đi theo xe rau của lão Vu ở cửa sau để lẻn về, mới không bị ai phát hiện..."
 
Back
Top Bottom