Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhẹ Tiếng Mực, Vẽ Non Sông

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
473,304
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczP2z9c0Y4GUmDbY1mp-5v3Ekshwmt4G-Ssh98Gr3R8-mT1ARYwfIe6BzV6nfn36XjQQ_DL9MxZ0tVLddESZcQ6CSFknOPauCvus1TJdXEca96888G-aSP_Kf2WQIa6YpblqUjD1SkxNVEqDQQrPpvmJ=w215-h322-s-no-gm

Nhẹ Tiếng Mực, Vẽ Non Sông
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cung Đấu, Nữ Cường, Gia Đấu, Cổ Đại, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Trọng sinh trước một khắc rơi xuống vực sâu, ta đã thẳng chân đá văng phu quân đến cứu mình, mãn nguyện lao vào muôn trượng sâu thẳm.

Đời trước, khi phu quân ta, Lâm Khoát Chi, chết trận nơi Bắc Cương, ta chỉ mới hai mươi tuổi.

Nghe lời bà bà, ta không tái giá, vét sạch hồi môn để nuôi lớn đám con thứ của hắn.

Đến khi tuổi già bệnh trọng, lại bị bọn chúng ném ra bãi tha ma, cuối cùng bỏ mạng dưới bụng sói hoang.

Sống lại một kiếp, ta quyết để bọn chúng chết ngay trong bụng cha chúng.​
 
Nhẹ Tiếng Mực, Vẽ Non Sông
Chương 1: Chương 1



01

Trên vách đá Thanh Phong.

Khi nhận ra mình trọng sinh, tảng đá dưới chân ta đã sớm rời ra.

Khoảnh khắc rơi xuống vực, Lâm Khoát Chi nhào đến định kéo ta lại, nhưng ta đã thẳng chân đá hắn văng ra xa.

Trên vách đá Thanh Phong.

Ánh mắt Lâm Khoát Chi đầy kinh hãi nhìn ta rơi xuống vực sâu.

Ta lại chỉ đáp hắn bằng một nụ cười nhàn nhạt.

Thật tốt!

Lần này, ta không bị hắn cứu.

Không cần vì chuyện nam nữ thụ thụ bất thân mà phải miễn cưỡng gả cho hắn.

Không cần vì nợ hắn một mạng mà nhẫn nhịn cảnh hắn nạp đến hơn hai mươi tiểu thiếp.

Càng không cần, dù biết rõ hắn phong lưu bên ngoài đến mức mắc bệnh dơ bẩn, vẫn phải ghê tởm chịu đựng mà đồng sàng cộng chẩm.

Hắn luôn nói trong lòng chỉ có mình ta, những người khác chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển.

Hừ!

Ai thèm thứ như vậy chứ.

02

Ta lao xuống vực với tốc độ chóng mặt, gió rít gào bên tai.

Càng rơi xuống, tốc độ càng nhanh, trước mắt lại càng tối sầm.

Ánh sáng mặt trời không thể chiếu tới đáy vực, nơi này chỉ là một mảng tối đen, tựa như cả cuộc đời kiếp trước của ta.

Nhưng ta không sợ.

Ta biết dưới đó có một dòng sông.

Kiếp trước, để trốn tránh bầy sói, ta đã lê thân thể bệnh tật từ bãi tha ma bò đến vách đá kia rồi nhảy xuống.

Lúc rơi vào nước, ta cứ ngỡ đã thoát khỏi kiếp nạn, nhưng bầy sói không dừng lại mà cũng rơi xuống theo.

Vừa lên bờ, ta liền bị chúng nhào tới, cắn xé đến chết.



“Bùm!”

Lần này rơi xuống nước, không còn bầy sói nữa.

Dòng nước sâu thăm thẳm.

Ta nín thở, chờ đợi cơn xung kích do cú rơi tiêu tan, rồi từ từ nổi lên mặt nước, đưa tay lau mặt, quan sát xung quanh.

Chung quanh tối đen như mực, chỉ có một tia sáng lờ mờ từ hạ lưu chiếu tới.

Ta thuận theo dòng nước trôi đi, rời khỏi khe vực tối tăm ấy, chẳng bao lâu sau thì trèo lên bờ.

Lúc này, mặt trời đã ngả về Tây.

Dù mới đầu thu, nhưng cơ thể ướt sũng bị gió chiều bao phủ, lạnh đến mức ta run lên cầm cập.

Ven bờ là những tảng đá lởm chởm, phía sau đống đá ngổn ngang ấy là rừng sâu, nơi đầy rẫy sói dữ và hổ báo.

Ta cố nén sợ hãi, men theo hạ lưu mà đi, mong trước khi trời tối có thể tìm được nơi có người sinh sống.

Đột nhiên, cổ chân phải của ta bị thứ gì đó quấn lấy.

Ta giật mình, suýt chút nữa ngã nhào.

Cúi đầu nhìn xuống, là một bàn tay đẫm m.á.u đang siết chặt lấy cổ chân ta.

Hóa ra là người sao?

So với rắn thì tốt hơn nhiều...

Ta thở phào một hơi, khẽ rút chân lại.

Chậc!

Nắm chặt thật.

Chủ nhân của bàn tay ấy bị che lấp dưới lớp cỏ dại. Ta gạt đám cỏ tranh sắc bén cứa vào tay, lôi ra một người đầy máu, nửa sống nửa chết.

“Lê Vương?”

Lê Vương Quân Mặc, người từng mất tích trong thời xuân xanh của đời trước.

Mẫu phi của hắn là Hoa Quý phi, xuất thân từ phủ Hoa Quốc công, một nữ tử kỳ tài võ nghệ xuất chúng.

Lê Vương từ nhỏ đã bị Hoa Quý phi nghiêm khắc ép luyện võ, lại theo Hoa Quốc công học binh pháp mưu lược. Năm mười lăm tuổi, hắn cùng Hoa Quốc công đến quân doanh Tây Bắc rèn luyện, nhờ tài mưu lược xuất sắc, liên tiếp lập công, uy vọng trong quân rất cao.

Vậy mà một người như hắn lại mất tích trên đường hồi kinh báo cáo công trạng. Hoàng đế thương tiếc vô cùng, đến lúc lâm chung vẫn dặn dò phụ thân ta truy tìm tung tích của Lê Vương.

Tính toán thời gian, quả nhiên trùng khớp.

Ta gỡ bàn tay đang bấu chặt cổ chân mình ra, nhìn vào những vết thương chằng chịt trên lưng hắn, trầm ngâm suy nghĩ.

Hiện tại ta thân như Phật bùn qua sông, tự lo còn khó.

Người này, cứu hay không cứu?

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nếu muốn cứu thì phải cứu thế nào?

Trong khoảnh khắc ấy, ta đã nghĩ cứ mặc hắn mà đi.

Nhưng nhớ lại lời phụ thân từng tiếc nuối nói: “Lê Vương mới là người thích hợp nhất để làm đế vương.”

Kiếp trước, thái tử Quân Thầm sau khi đăng cơ đã mở rộng án văn tự ngục, xây hành cung, tăng cường thuế má khắc nghiệt, chẳng màng đến sống c.h.ế.t của bách tính.

Giữa thời kỳ trị vì của hắn, giặc Oa lộng hành vùng Giang Nam, bá tánh phủ Ôn Châu gần như bị chúng đồ sát toàn bộ, cả triều đình lại bất lực.

Quân đi dẹp giặc hết đợt này đến đợt khác, nhưng đều bị giặc Oa đánh cho thua thảm hại.

Khi ấy, phụ thân từng thở dài: “Nếu chiến thần Lê Vương còn tại vị, bách tính thiên hạ nào phải chịu khổ sở như vậy.”

Nhớ đến bóng lưng còng còng, mái tóc thưa thớt của phụ thân những năm cuối đời.

Kẻ vốn không thích lo chuyện bao đồng như ta, cuối cùng lại đưa ra một quyết định trái với bản tính của mình.

Ta dốc hết sức lực nâng Quân Mặc dậy, từng bước, từng bước dìu hắn đi về phía hạ lưu.

Bạch y trên người hắn đã nhuốm đầy máu, toàn thân nóng như lửa, sắc mặt trắng bệch như giấy, cả người chìm trong trạng thái mơ màng.

So với ta, kẻ đã chấp nhận cái chết, thì khát vọng sống của hắn quả thật mạnh mẽ hơn rất nhiều.
 
Nhẹ Tiếng Mực, Vẽ Non Sông
Chương 2: Chương 2



03

Bách tính thường thích cư ngụ ven sông.

Cứ men theo bờ sông mà đi, ắt sẽ tìm được thôn làng.

Nhưng Quân Mặc đã không chịu nổi nữa, mới nửa canh giờ đã yếu ớt đến mức mềm nhũn.

Nhìn con đường ven sông trải dài vô tận, ta biết cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách.

Ta đảo mắt nhìn quanh, định tìm một nơi an toàn để tạm tránh qua đêm.

Nào ngờ vừa xoay người, ta liền trông thấy một con gấu đen mắt tràn sát khí, đang rình rập sau bụi cây thấp, chằm chằm nhìn về phía chúng ta.

Không biết nó đã nhìn bao lâu, chỉ thấy nước dãi sền sệt chảy không ngừng từ miệng nó.

Ta: “...”

Đúng là họa vô đơn chí, thuyền rách lại gặp mưa to.

Ta run rẩy một cái, vội luồn tay vào trong vạt áo Quân Mặc, mò mẫm tìm kiếm.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Hừm, cơ bắp rắn chắc, thân hình quả thực rất đẹp!

Đừng hiểu lầm, trong tình huống nguy cấp thế này, ta đâu còn tâm tư mà mạo phạm hắn.

Chỉ là thân ta vốn là nữ nhi yếu ớt, trên người không mang theo vũ khí.

Quân Mặc là võ tướng, vũ khí thường dùng hẳn đã mất trong lúc giao chiến. Ta đành thử tìm xem hắn có giấu thứ gì phòng thân hay không.

Ta mò mẫm một hồi, lôi ra được một cây hỏa chiết tử và một con d.a.o găm nhỏ tinh xảo.

Ờm...

Có vẻ không dùng được vào việc lớn!

Mà lúc này, con gấu đen đã bắt đầu chậm rãi tiến lại gần.

Nó thận trọng, từng chút từng chút một áp sát chúng ta...

Ta chẳng kịp nghĩ ngợi, vội buông Quân Mặc xuống, nhặt lấy một cành cây khô, xé rách vạt áo rách nát của hắn, làm thành một cây đuốc đơn giản.

Nhìn con gấu đen chuẩn bị lao tới, ta châm lửa vào cây đuốc, lao thẳng về phía nó.

Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của nó, ta liền châm lửa vào đám cỏ khô xung quanh.

Đầu thu, ven bờ đầy lá rụng và cành khô, ngọn lửa lập tức bùng lên dữ dội.

Con gấu đen hoảng hốt bật nhảy lên, gầm lên hai tiếng rồi co cẳng chạy mất.

Đợi đến khi con gấu đen chạy mất tăm, ta nhìn Quân Mặc nửa sống nửa c.h.ế.t nằm đó, sợ hãi đến mức vỗ n.g.ự.c một cái.

“Hảo gia hỏa, chẳng lẽ kiếp trước ngươi bị gấu ăn mất sao!”

04

Tranh thủ trước khi trời tối, ta tìm được một hang đá.

Kéo Quân Mặc vào trong, ta nhặt một đống cành khô cùng lá cây dễ cháy, đốt hai đống lửa ở cửa hang, rồi cởi áo khoác ngoài phơi bên cạnh lửa để hong khô.

Bụng đói đến nỗi kêu ùng ục...

Đành chịu thôi!

Lão nương không có chút kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã nào cả.

Nhưng lúc nhặt củi, ta tình cờ thấy được ít cỏ cầm máu, tiện tay hái về, giã nát rồi bôi lên vết thương của Quân Mặc.

“Chậc! Ngựa c.h.ế.t coi như ngựa sống chữa, sống được hay không, phải xem mạng ngươi cứng cỏi tới đâu rồi!”

Hắn bị ta lột s@ch, toàn thân bôi một màu xanh lét.

Ta dùng ngón tay chọc chọc vào cơ bụng của hắn, một múi, hai múi... tám múi.

“Thịt này đàn hồi thật nha! Ngực còn lớn hơn của ta nữa...”

[(=)))))]

“Chậc! Tiểu tử ngươi, nếu có thể sống sót, nhất định phải cảm tạ tổ mẫu của ta.”

Tổ mẫu trước kia là y nữ trong cung, lúc nhỏ ta từng sống cùng bà, được bà dạy cho một ít kiến thức về dược lý.

Nhưng ta vốn không thích mấy thứ đó, phần lớn những gì bà dạy đều chẳng nhớ được.

Chỉ có cỏ cầm m.á.u và ngư tinh thảo là hai thứ bà cầm roi ép ta phải ghi nhớ.

Trong lúc hồi tưởng về tổ mẫu “từ ái,” ta dùng từng mảnh vải ướt không ngừng lau người cho Quân Mặc, hy vọng hạ bớt nhiệt độ cơ thể nóng rực của hắn.

Nhàn rỗi không có việc gì, ta lại chọc chọc vào cơ bắp của hắn.

So với hắn, Lâm Khoát Chi quả thực chẳng khác nào một con ch.ó ốm.

Đến nửa đêm, Quân Mặc bắt đầu lẩm bẩm nói mê.

Hắn bị sốt cao mà mê sảng, việc này cũng không có gì lạ.

Nhưng khi trong núi đột nhiên vang lên tiếng hổ gầm, ta chỉ hận không thể khâu ngay cái miệng hắn lại.

Loại mãnh thú này nhạy cảm nhất, nhỡ đâu nó bị tiếng của hắn dẫn dụ đến thì...

Ha ha, chắc ta chỉ còn nước chờ chết!

Đêm khuya, ta bỗng nghe thấy tiếng bước chân của một con mãnh thú lớn lảng vảng gần hang đá.

Không đoán được đó là loài gì, ta chỉ biết dán mắt vào hai đống lửa, chuẩn bị thêm củi bất cứ lúc nào để giữ chúng không tắt.

Trong lòng không yên, ta làm thêm hai cây đuốc đặt bên cạnh để phòng hờ.

Đến nửa đêm, cuối cùng nhiệt độ cơ thể của Quân Mặc cũng giảm xuống.

Ta thở phào một hơi dài, mệt mỏi dựa vào vách đá, định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, thì bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng gầm thấp, khiến ta lạnh toát cả sống lưng.

Hổ?

Nó đã đến, ngay gần cửa hang.

Ta vội bước đến bên đống lửa, châm một cây đuốc.

Nheo mắt lại, ta cảnh giác nhìn chăm chăm vào cửa hang.

Chốc lát sau, quả nhiên một con mãnh thú trắng to lớn từ bụi cỏ bên cạnh cửa hang lao ra, dữ tợn nhắm về phía ta mà nhào tới.

Chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt.

Không kịp nghĩ ngợi, ta lăn người tránh đòn tấn công, đồng thời ném cây đuốc vào bụng nó.

Ngọn lửa lập tức bùng lên trên lớp lông của nó.

Trong ánh sáng bập bùng, con mãnh hổ gầm rú điên cuồng, ngã lăn xuống đất, vô tình đè lên đống lửa, bị cháy đến mức tru tréo thảm thiết.

Ta nhanh chóng châm ngọn đuốc thứ hai, chớp lấy cơ hội, châm thêm lửa lên người nó.

Con hổ trắng đau đớn phát điên, một cú tát của nó hất bay cây đuốc, rồi lao ra khỏi hang, lăn lộn gào rú, cuối cùng “tõm” một tiếng nhảy xuống sông.

Ta châm lại cây đuốc, cầm chắc con d.a.o găm trong tay, mắt không rời cửa hang, chuẩn bị liều mạng nếu nó quay lại.

Nhưng con hổ trắng không trở lại nữa.

Đến lúc trời vừa hửng sáng.

Ta thả người ngồi phịch xuống đất, lòng vẫn còn sợ hãi, ngoảnh đầu nhìn Quân Mặc đang mê man bất tỉnh.

Chỉ cảm thấy hắn nợ ta mấy cái mạng rồi…
 
Nhẹ Tiếng Mực, Vẽ Non Sông
Chương 3: Chương 3



05

Một đêm không ngủ, lại chẳng có gì ăn, lúc này ta đã kiệt sức.

Dựa lưng vào vách đá gần chỗ Quân Mặc nằm, ta lười biếng liếc mắt quan sát hắn.

Ngoài thân hình cường tráng, ngũ quan của hắn cũng đẹp đẽ lạ thường, không biết diễn tả thế nào, chỉ là vừa nhìn đã cảm thấy có thể kéo dài tuổi thọ.

Giờ đây trên gương mặt hắn đã dần dần hồi phục chút huyết sắc.

Cỏ cầm m.á.u quả thực rất hữu dụng, chẳng trách tổ mẫu bất chấp tất cả bắt ta phải nhớ kỹ.

“Ọt ọt ọt…”

“Haizz! Giữa nơi núi rừng hoang vắng này, nếu ngươi còn không tỉnh lại, ta mà đói quá, e rằng sẽ ăn ngươi mất.”

Ta tự nói với mình, chẳng tin hắn có thể hồi phục.

Không ngờ, khóe miệng hắn khẽ co giật, mí mắt dù nặng trĩu vẫn hơi hé mở, yếu ớt cất lời:

“Sớm tỉnh rồi, nhưng không có sức... làm phiền cho miếng nước.”

“Ồ!”

Phiền phức do ta nhặt về, đành chịu khó mà hầu hạ thôi!

Ra đến cửa hang, ta nhìn thấy bãi cỏ quanh cửa hang bị con mãnh thú tối qua giẫm đạp thành đất trống, còn sót lại không ít lông trắng bị cháy xém.

Lòng vẫn chưa hết sợ, ta đi ra bờ sông, chợt trông thấy một đàn cá bơi sát mép nước, đuổi theo những sợi lông trắng bị gió thổi xuống sông.

“Trời ơi! Cơm tới rồi!”

Ta vội cởi áo ngoài, quăng xuống nước chụp lấy.

Kết quả, áo ta lại ướt thêm lần nữa, mà chẳng bắt được con cá nào.

Chỉ đành ủ rũ dùng lá sen múc một vốc nước mang về, đút cho Quân Mặc uống.

Uống xong, hắn thở dài một hơi, cố gắng mở mắt nhìn ta.

Dường như ngay cả động tác này cũng khiến hắn rất khó khăn.

“Ta trúng phải dược mềm gân cốt, dược hiệu chưa tan hết, có lẽ phải chịu thêm một ngày nữa.”

“Xin lỗi, chỉ đành tiếp tục làm phiền cô nương bảo vệ ta một ngày.”

Ta: “…”

Đây gọi là “cứu người cứu đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây” sao?

Đã nói rồi mà!

Ta ghét nhất là quản chuyện bao đồng!

06

Chúng ta lại ru rú trong hang đá thêm một ngày nữa.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Trong khoảng thời gian đó, ta bôi thuốc cho hắn thêm một lần, tiện tay sờ s0ạng vài cái vào cơ bụng của hắn.

Tên này nhắm mắt bất động, nhưng đôi tai lại đỏ bừng cả lên.

Sau đó, vì thật sự đói không chịu nổi, ta đành ra bờ sông bắt cá.

Có lẽ ta đã loay hoay cả buổi chiều.

Vậy mà một con cá cũng không bắt được, mệt đến mức chân ta đứng còn không vững.

“Xì!”

Không biết từ lúc nào, Quân Mặc đã đứng sau lưng ta, cúi đầu nhìn ta cười.

Xem ra dược hiệu đã tan hết, đôi mắt hắn không còn mơ màng, mà sáng như trăng rằm, nụ cười rạng rỡ tựa ánh mặt trời.

Ngay sau đó, hắn nhặt một cành cây, cắm xuống nước.

Khi nhấc lên, cành cây đã xiên được một con cá.

Ta: “...”

Thật đắc ý quá mức!

Ta không biểu lộ cảm xúc, chỉ nhìn hắn lặp lại động tác xiên cá hơn chục lần, càng lúc càng cảm thấy rõ ràng hắn đang chê cười ta.

Xiên đủ cá, hắn lấy lại con d.a.o găm, thành thạo m.ổ b.ụ.n.g làm sạch cá.

Thấy sắc mặt ta có chút kỳ quái, hắn khẽ hắng giọng.

“Nhìn cách cô nương ăn mặc, hẳn là tiểu thư khuê các, không biết những việc này cũng là chuyện thường tình.”

Ta chớp mắt, hỏi lại với vẻ kỳ quặc:

“Điện hạ không nhận ra ta sao? Ta là Vân Thanh Âm, đích nữ nhà Vân tướng, mỗi lần dự yến tiệc trong cung, ta đều có mặt.”

Hắn sững lại, ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn ta một lúc lâu, rồi lắc đầu nói:

“Bản điện... mù mặt!”

Ta: “...”

Không hiểu vì sao, ta bỗng dưng hơi hối hận vì đã cứu hắn.

Nhưng phải thừa nhận, cá hắn nướng rất ngon, bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm ngọt.

Ăn xong cá, hắn tìm được khá nhiều loại cỏ dại ven bờ sông gần đó, giã nát lấy nước bôi lên vết thương.

Có vài loại cỏ thì hắn nuốt trực tiếp.

Những thứ này có lẽ là dược thảo!

Nhưng trong mắt ta, chúng cũng chỉ là cỏ dại mà thôi...

Nếu ta nói câu này cho tổ mẫu nghe, bà chắc chắn sẽ dùng roi mà quất rách m.ô.n.g ta.

Ta gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ giận dữ của bà, tay cầm roi da, nghiến răng quát:

“Ta đã dạy ngươi hơn hai mươi lần rồi, sao đến một loại dược thảo cũng không nhớ nổi? Trong đầu ngươi rốt cuộc nghĩ cái gì? Ngươi có biết học thêm vài kiến thức dược lý quan trọng thế nào đối với nữ nhân không?”

Haizz!

Lần này nếu đã trọng sinh, nếu có cơ hội trở về quê nhà, nhất định ta sẽ hiếu kính bà thật tốt.

Kiếp trước, ta bị ép cùng phòng với Lâm Khoát Chi, rồi nhiễm phải bệnh ô uế.

Không dám đi tìm đại phu, ta chỉ có thể lén dùng thuốc của Lâm Khoát Chi, thậm chí khi không còn cách nào khác, đành nhai vụn phần bã thuốc hắn bỏ đi.

Khi đó ta đã rất hối hận, hối hận vì không chịu học y lý thật nghiêm túc từ tổ mẫu.
 
Nhẹ Tiếng Mực, Vẽ Non Sông
Chương 4: Chương 4



07

Quân Mặc ngày một khỏe hơn.

Hắn tuy mù mặt, nhưng lại không mù đường.

Dẫn ta rẽ trái rẽ phải, chưa đến nửa ngày đã ra khỏi khu rừng này, rồi tìm thấy thuộc hạ của hắn tại một trạm dịch nhỏ ven quan đạo.

Tại trạm dịch, sau khi gột rửa bụi bẩn bám đầy người, ta cùng hắn ngồi xe ngựa về kinh.

Khi sắp đến kinh thành, hắn nhìn ta, ánh mắt nóng rực như lửa.

“Ngươi đã cứu mạng bản điện, bản điện đương nhiên phải báo đáp. Bản điện cho ngươi hai lựa chọn: một là nói thật với phụ hoàng về chuyện này, bản điện sẽ cưới ngươi làm phi.”

Ta chớp chớp mắt.

“Còn lựa chọn thứ hai?”

Quân Mặc khẽ cười.

“Ngươi đã mất tích nhiều ngày, chắc chắn sẽ bị người đời đàm tiếu, coi là không còn trong sạch. Vì vậy, lựa chọn thứ hai là ngươi được pháp từ sư thái của chùa Tu Di cứu giúp. Để dưỡng thương, ngươi ở lại đó hai ngày.”

Ta khẽ chậc lưỡi.

“Cái này còn phải chọn sao? Dĩ nhiên là lựa chọn thứ hai.”

Quân Mặc sững sờ, ánh mắt nhìn ta trở nên phức tạp, như thể có chút thất vọng.

Ờ…

“Chẳng lẽ điện hạ qua hai ngày chung đụng đã đối với ta tình sâu nghĩa nặng rồi sao?”

Quả không hổ danh là ta, kẻ đã sống qua hai kiếp, mặt mũi hoàn toàn không biết xấu hổ.

Quân Mặc: “…”

Hắn im lặng trong thoáng chốc, rồi che mặt cười khẽ.

“Ngươi, đích nữ nhà Tướng phủ, đúng là…”

Ta nhướn mày.

“Thô kệch?”

“Không, không phải, bản điện không có ý đó.”

Hừ!

Ta tin ngươi mới là lạ.

Sau đó, Quân Mặc rời xe ngựa, chia đường với ta.

Lúc này, phu xe của ta đã đổi thành pháp từ sư thái của chùa Tu Di. Khi thấy ta vén rèm, bà liền niệm một câu Phật hiệu, mỉm cười nói:

“A Di Đà Phật! Cô nương, chúng ta sắp đến nhà rồi.”

Ta cảm kích cúi đầu tạ ơn.

Sau đó, khi nhìn thấy cổng thành ngày càng gần, lòng ta không khỏi vui mừng khôn xiết.

Từ lần cuối ta gặp phụ mẫu đến nay, đã hai mươi năm trôi qua.

Thực sự rất nhớ họ.

Chỉ là không ngờ, khi xe ngựa tiến vào thành và dừng trước cổng phủ Tướng quốc, người ta gặp đầu tiên lại không phải người thân, mà là Lâm Khoát Chi.

Hắn bị ca ca ta đánh đuổi ra ngoài, mặt mũi sưng vù bầm tím.

Nhìn thấy ta từ trên xe ngựa bước xuống, mắt hắn sáng bừng, lao tới định ôm lấy ta.

“Thanh Âm, Thanh Âm, ngươi còn sống, thật tốt quá! Không quan tâm trước đây xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không chê bai ngươi.”

---

08

“Chê bai ta?”

Ta cười lạnh, tung một cước đá hắn lăn xuống đất.

“Người phủ Vĩnh Xương Hầu các ngươi quả thật lợi hại, mở miệng đóng miệng, liền muốn bịa chuyện về trinh tiết của một nữ tử tốt như ta.”

Lâm Khoát Chi ngã sấp xuống, ngơ ngác nhìn ta, sau đó khuôn mặt già nua của hắn đỏ bừng, xấu hổ và giận dữ đứng bật dậy.

“Ngươi rơi xuống vực mất tích hai ngày hai đêm, ai biết trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì? Có khi...”

“Chát!”

Một cái tát mạnh mẽ vang lên, ta tát thẳng vào mặt hắn, khiến khuôn mặt hắn nghiêng sang một bên, đồng thời cắt đứt lời hắn định nói.

“Hừ! Thật là một cái miệng khéo léo. Đừng nói là ta không xảy ra chuyện gì, cho dù ta thực sự đã mất đi trinh tiết, ta thà đi tu cũng không bao giờ gả cho ngươi.”

“Đúng vậy! Muội muội của ta, Vân Khuynh Hạc, cho dù có mất trinh tiết, thì đã có phủ Tướng quốc nuôi dưỡng, không cần phủ Vĩnh Xương Hầu các ngươi nhặt nhạnh lợi lộc.”

Ca ca ta từ trong cửa lớn bước ra, người vốn cao ngạo, khí chất ung dung, lúc này trong tay lại cầm một cây gậy dài, rõ ràng đã bị tên hỗn đản này chọc tức đến mức không giữ nổi bình tĩnh.

“Ca!”

Kiếp trước ca ca mất sớm, tính cả vào ta đã ba mươi lăm năm không được gặp lại huynh ấy. Giờ nhìn thấy thân hình cao lớn của ca, ta không khỏi nước mắt lưng tròng.

Ca ca vừa thấy ta, đôi mắt liền đỏ hoe, vội kéo ta ra phía sau bảo vệ, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lâm Khoát Chi.

“Tên hỗn đản này khăng khăng nói muội đã rơi xuống vực mà chết, còn bảo trước đó hai người đã hẹn ước chung thân. Hắn nói dù muội c.h.ế.t rồi cũng là thê tử của hắn, muốn cưới bài vị của muội. Phủ Vĩnh Xương Hầu vì muốn trèo cao nhà họ Vân ta, đúng là không từ thủ đoạn.”

Hừ!

Ta lạnh lùng nhìn Lâm Khoát Chi.

“Đúng là không hổ danh ngươi, đến cả ý nghĩ hèn hạ như vậy mà cũng nghĩ ra được.”

Lâm Khoát Chi biết mình đuối lý, nhưng ánh mắt vẫn đầy vẻ oan ức nhìn ta, như thể ta đã phụ bạc hắn vậy.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Hôm trước—khi muội sắp rơi xuống vực, ta đã lao tới kéo muội, nhưng muội lại đá ta trở lại vách núi. Nếu không phải muội yêu ta sâu nặng, không muốn liên lụy ta, thì sao có thể làm vậy?”

Ta đưa tay xoa trán, thở dài.

“Có khả năng nào là, ta thà c.h.ế.t còn hơn phải dính dáng đến ngươi không?”

Nghe xong, Lâm Khoát Chi nhìn ta đầy vẻ không thể tin được.
 
Nhẹ Tiếng Mực, Vẽ Non Sông
Chương 5: Chương 5



“Từ nhỏ chúng ta đã thanh mai trúc mã, chỉ còn thiếu mỗi bước hẹn ước chung thân. Sao muội bỗng nhiên trở nên chán ghét ta đến thế? Chẳng lẽ muội bị yêu ma nhập thân rồi?”

“A Di Đà Phật!”

Pháp từ sư thái không thể nhẫn nhịn thêm, bước tới đứng trước mặt Lâm Khoát Chi, lặng lẽ nhìn hắn.

“Thí chủ, khi tiểu thí chủ Vân rơi xuống đáy vực, nàng vô cùng tỉnh táo. Bên cạnh nàng có một con hổ trắng và một con gấu đen.”

“Nàng có thể đối đầu với gấu và hổ, ắt không phải là nữ tử tầm thường, làm sao có thể để mắt đến loại nam nhân... sống trong mật ngọt như thí chủ. Đừng dây dưa nữa, các ngươi vốn vô duyên!”

Pháp từ sư thái chỉ thiếu nước nói thẳng hắn là một kẻ vô dụng.

“Ngươi...”

Lâm Khoát Chi nhìn chúng ta, biết rằng hôm nay không thể chiếm được phần hơn, nhưng vẫn không chịu tin.

Hắn lạnh lùng nhìn pháp từ sư thái.

“Người xuất gia không nói dối, ý của sư thái là từ sau khi nàng rơi xuống, luôn ở cùng với người?”

Pháp từ sư thái gật đầu.

“Chính xác!”

“Thật sao? Ngươi dám thề trước Phật tổ không?”

Lâm Khoát Chi nheo mắt, trong đáy mắt hiện lên vẻ xấu xa cực độ.

Ta bật cười vì tức giận.

“Hừ! Lâm Khoát Chi! Xem ra hôm nay ngươi nhất định phải vu cho ta không còn trong sạch, để ta trở nên xứng đôi với một đống bùn lầy mắc bệnh ô uế từ thanh lâu như ngươi, đúng không?”

Hắn nghênh cổ cãi:

“Ngươi nói bậy bạ gì vậy, ta không hề mắc bệnh ô uế. Ta muốn cưới ngươi là vì ta thích ngươi, nên mới không chê bai ngươi!”

Nếu không phải g.i.ế.c người là phạm pháp, ta thật sự muốn một đao c.h.é.m c.h.ế.t hắn.

Nghĩ lại, thật đúng là nghiệt duyên.

Kiếp trước, vì một ân cứu mạng, ta không muốn để phụ mẫu mang tiếng vong ân phụ nghĩa, nên nhẫn nhục gả cho hắn dù trong lòng ghê tởm.

Sau khi hắn chết, ta còn thay hắn nuôi cả một phủ Hầu to lớn, chỉ vì muốn trả hết ân tình kiếp trước, để kiếp này không còn nợ gì nhau.

Ta không ngờ rằng mình lại trọng sinh, còn gặp lại tên hỗn đản này.

Ta giật lấy cây gậy trong tay ca ca, trừng mắt nhìn hắn đầy hung dữ.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Hình ảnh kiếp trước khi hắn mắc bệnh ô uế mà vẫn bắt ta hầu hạ hiện lên trong đầu, như một con rắn trơn trượt và ghê tởm quấn chặt lấy tâm trí ta.

“Cút, nếu không ta phế ngươi ngay!”

Có lẽ ánh mắt ta quá dữ tợn, hắn chỉ để lại một câu độc địa rồi cuống quýt bỏ đi.

“Phì! Đàn bà hung hãn, ngươi tưởng ngoài ta ra, còn ai muốn cưới ngươi sao!”

09

Khi Lâm Khoát Chi quay lưng rời đi, ánh mắt ta vẫn đầy căm phẫn nhìn theo bóng dáng hắn, cả người căng thẳng đến cực độ.

Cảm giác này còn căng thẳng gấp trăm lần so với khi đối mặt với hổ dữ và gấu đen.

Ta không phải sợ hắn, mà là hận hắn cứ bám riết lấy ta, tiếp cận ta với đủ mọi mục đích.

Thậm chí, ta còn nghi ngờ việc ta trượt chân khi đứng trên vách đá ngắm cảnh lần trước cũng có liên quan đến hắn.

Hắn tuy không biết võ công, nhưng hắn là thế tử phủ Vĩnh Xương Hầu, bên cạnh có không ít ám vệ võ nghệ cao cường.

Chỉ là, ta không có bằng chứng.

Dù kiếp trước ta đã sống cả đời trong phủ của hắn, cũng không có cách nào tiếp xúc được với những ám vệ đó.

Vì bọn chúng đã theo hắn c.h.ế.t ở Bắc Cương cả rồi.

“Âm Âm?”

Ca ca khẽ vỗ vai ta.

“Thả lỏng đi, có ca ca và phụ thân ở đây rồi!”

Ta lắc đầu.

“Hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu. Đợi đến khi Vĩnh Xương Hầu từ Bắc Cương trở về, chắc chắn sẽ cầu xin bệ hạ ban hôn.”

Kiếp trước, ta vô tình nghe được rằng, nếu không phải vì ân cứu mạng mà ta tự nguyện gả cho Lâm Khoát Chi, thì Vĩnh Xương Hầu cũng sẽ dùng quân công để xin bệ hạ ban hôn giữa ta và hắn.

Bởi vì đích muội của Vĩnh Xương Hầu chính là hoàng hậu nương nương hiện nay. Thứ họ nhắm đến không phải là ta, Vân Thanh Âm, mà là phủ Tướng quốc và phụ thân ta, Vân tướng.

Kiếp trước, vì không muốn phụ thân khó xử, sau khi xuất giá, ta dần cắt đứt quan hệ với phủ Vân gia.

Nhưng phụ thân thương xót ta, vẫn thường âm thầm quan tâm.

Người vốn là một vị thuần thần, lại vì ta mà khi thái tử đăng cơ, bất đắc dĩ phải ra tay tương trợ, trái với lòng trung thành của mình.

Đó có lẽ là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời của người.

Là ta bất hiếu.

Là kiếp trước Vân Thanh Âm còn quá trẻ, suy nghĩ chưa chu toàn.

“Đừng lo lắng!”

Ca ca nhìn ta đầy dịu dàng, đưa tay nhẹ nhàng chỉnh lại búi tóc bên tai ta.

“Muội muội của Vân Khuynh Hạc ta, nếu không muốn gả, thì sẽ không gả. Trừ khi chính muội muốn, nếu không, chẳng ai có thể ép buộc muội được.”

“Ừm!”

Ta hít hít mũi, nước mắt tuôn trào không ngừng.

Tựa như mọi ấm ức cả đời kiếp trước, đều được trút ra hết vào lúc này.

“Lớn thế này rồi mà còn khóc nhè, không biết xấu hổ sao?”

Ca ca lau nước mắt cho ta, sau đó quay sang nhìn pháp từ sư thái, mời bà vào phủ nghỉ ngơi.

Pháp từ sư thái lắc đầu, mỉm cười nhìn ta.

“A Di Đà Phật, bần ni còn phải vào cung một chuyến, không thể nấn ná ở đây.”

Sau khi sư thái giục xe ngựa rời đi, ta bị ca ca kéo vào trong cổng phủ Tướng quốc.

“Muội gặp chuyện trong hai ngày qua, mẫu thân lại phát bệnh, nên chúng ta chưa dám nói với người.”

Mẫu thân vốn có bệnh tim, yếu đuối, chịu không nổi bất kỳ sự kích động nào, vẫn cần được chăm sóc cẩn thận.

Nhưng ta thì nóng lòng muốn gặp người.

---
 
Nhẹ Tiếng Mực, Vẽ Non Sông
Chương 6: Chương 6



10

Trong chính viện phủ Tướng quốc, mẫu thân đang dựa người lên ghế quý phi, sắc mặt tái nhợt.

Ba vị thiếp của phụ thân đang nhỏ giọng kể lể về chi tiêu và thu nhập trong tháng này.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nhìn thấy ta bước vào, trên mặt các nàng lộ vẻ vui mừng, vội vàng kéo ta lại, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới.

Phát hiện ta không có thương tích gì, các nàng mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra các nàng đều biết chuyện xảy ra với ta trong hai ngày qua, chỉ duy nhất giấu mẫu thân mà thôi.

Mẫu thân nhìn chúng ta, ánh mắt thoáng chuyển động, khẽ thở dài.

“Các con lại giấu ta rồi. Ta đã bảo mà, hai ngày qua—các con cứ quây quần bên cạnh ta, chắc sợ ta nghe được tin gì từ miệng đám hạ nhân, đúng không? Nói đi, lần này lại có chuyện gì?”

Mẫu thân sinh ra với một trái tim nhạy bén tinh tế, dung mạo mỹ lệ tựa tiên nữ chốn cửu trùng, nhưng từ nhỏ đã ốm yếu, bệnh tim nặng, đi vài bước cũng phải th* d*c.

Sau này gả cho phụ thân, người cường tráng khỏe mạnh, ngoại tổ mẫu sợ mẫu thân không chịu nổi, liền chọn ba tỳ nữ xinh đẹp trong nhà làm của hồi môn theo cùng.

Phụ thân vì không muốn ngoại tổ mẫu lo lắng, nên đều thu nhận cả ba người làm thiếp.

Chỉ tiếc, rốt cuộc cũng không thể đối xử công bằng với ba vị thiếp này.

“Từng trải qua biển cả, khó yêu dòng nước nhỏ, trừ phi là mây trên núi Vu, mới không phải mây trần tục. Nàng là bảo bối của ta, trên trời dưới đất không ai sánh được.”

Vì vậy, ba vị di nương chỉ khi phụ thân bị mẫu thân mê hoặc đến không kiềm chế nổi, mà mẫu thân lại không đủ sức hầu hạ, mới có cơ hội thị tẩm.

Hơn nữa, để có thể bất cứ lúc nào nhận được sự sủng ái, các nàng đã tự mình tìm đến tổ mẫu xin thuốc triệt sản.

Các nàng nói rằng mẫu thân đối xử tốt với các nàng, tuyệt đối không thể gây ra bất kỳ chuyện gì làm mẫu thân tức giận.

Nhưng khi mẫu thân biết được chuyện này, người đã mắng các nàng một trận tơi bời, rồi ôm lấy các nàng khóc suốt một đêm.

Ta từng hỏi mẫu thân, khi phụ thân tìm đến các di nương, người có ghen không?

Mẫu thân mỉm cười đáp:

“Con cứ chờ ca ca con trưởng thành, nạp bao nhiêu thiếp thì sẽ hiểu. Đến lúc đó, mẫu thân không chỉ không ghen mà còn muốn đốt pháo ăn mừng.”

Khi ấy ta còn nhỏ, chẳng thể nào hiểu được lời này.

Về sau, ca ca nạp đến bảy phòng thiếp, tẩu tẩu của ta cũng không ghen.

Ta lén hỏi tẩu, tẩu đáp:

“Người ta nói, không có thửa ruộng nào cày hỏng, chỉ có trâu mệt mỏi. Nhưng nếu con trâu này khỏe gấp mười con thì sao? Ta vẫn nên giữ mạng mình thì hơn.”

Ờm…

Xem ra nam nhân trong nhà ta, về phương diện này quả thực là thiên phú dị bẩm!

Nghe nói, khi mẫu thân mang thai ca ca, phụ thân đã lén mua không ít thuốc phá thai, còn nhiều lần xác nhận với gia đình rằng không muốn để mẫu thân sinh con, chỉ vì sợ tim mẫu thân yếu, nếu sinh nở sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Chuyện này khi mẫu thân biết được, đã giận đến nửa năm không nói chuyện với phụ thân.

Mãi đến khi ca ca được tổ mẫu giúp đỡ chào đời bình an, mẫu thân mới miễn cưỡng nói lại vài câu với phụ thân.

Sau đó, tình cảm hai người vất vả lắm mới hồi phục, thì đến lượt ta xuất hiện.

Lần này, phụ thân thẳng thắn nói:

“Nương tử, chúng ta có một đứa con là đủ rồi, không thể đánh đổi mạng sống của nàng.”

Mẫu thân lại không thèm đếm xỉa đến phụ thân nữa.

Năm sau, ta chào đời, phụ thân nhìn thấy dung mạo ta giống hệt mẫu thân, yêu thích không thôi, liền gõ cửa từng nhà trong thành khoe khoang.

“Nhìn xem, ta có con gái rồi!”

“Ôi trời, ngươi làm sao biết ta có con gái rồi? Con gái ta khỏe mạnh, trắng trẻo mũm mĩm, xinh đẹp vô cùng!”

“Lâm huynh, tối nay ghé qua nhà ta uống vài chén, tiện thể ngắm con gái ta, đẹp lắm đấy.”



Trời thu trong trẻo mát mẻ, nhưng trong phòng đã nhóm lò sưởi, đủ thấy sức khỏe của mẫu thân ngày càng suy yếu.

Đã lâu rồi ta mới được trò chuyện cùng người lâu như vậy.

Rõ ràng hiện giờ, tuổi thật bên trong của ta đã lớn hơn mẫu thân rất nhiều, nhưng trước mặt người, ta vẫn cảm thấy mình chỉ là một đứa trẻ.

Khi nép mình vào lòng mẫu thân, trái tim luôn bồn chồn bất an của ta cũng dần dần yên ổn lại.

“Mẫu thân, nữ nhi muốn làm quan!”

Nếu ta làm quan, được Hoàng thượng tin tưởng, thì phủ Vĩnh Xương Hầu có muốn vu tội rằng ta và con trai họ đã thề nguyền chung thân cũng không dễ dàng gì.

Mẫu thân khẽ nhíu đôi mày thanh tú, đưa bàn tay trắng nõn gõ nhẹ lên trán ta.

“Với thân phận của con, đời này phú quý đã là điều định sẵn, là phúc khí mà người khác cầu cũng không được. Hiện giờ con lại muốn vứt bỏ phúc khí đó, để dấn thân vào con đường đầy tai tiếng này sao?”

Ta nghĩ đến kiếp trước sống cuộc đời tê liệt vô tri, khẽ thở dài.
 
Nhẹ Tiếng Mực, Vẽ Non Sông
Chương 7: Chương 7



“Mẫu thân, nữ tử cả đời bị nhốt trong chốn hậu viện, không biết trời cao đất rộng, không hay thế gian bao la. Trong khi nam tử lại có thể tự do tung hoành, coi trật tự và phép tắc như trò chơi trong lòng bàn tay. Điều này thật không công bằng!”

Mẫu thân nhìn ta đầy dịu dàng, bàn tay mảnh mai khẽ vỗ nhẹ lên lưng ta.

“Khi mẫu thân còn trẻ, cũng từng mơ tưởng việc vui sướng nhất của nữ tử là cầm bút trong tay, quản chuyện thiên hạ. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là mơ tưởng, không thể thành sự thật. Nếu con thực sự muốn, thì cách duy nhất là trở thành người tôn quý nhất thiên hạ.”

“Hoàng hậu? Nhưng hậu cung không được can dự chính sự…”

“Điều đó phải xem… con có thể khiến quân vương hoàn toàn tin phục hay không.”

Khi ta bước ra khỏi phòng mẫu thân, trời đã sẩm tối.

Món ăn của người luôn khác với chúng ta, chủ yếu là dược thiện, hơn nữa người không chịu nổi mùi tanh của thịt cá, nên luôn ăn một mình trong phòng.

Buổi tối, sau khi cùng phụ thân, ca ca và tẩu tẩu dùng bữa, phụ thân đưa ta vào thư phòng.

Khi cửa phòng đã khép lại, người hỏi ta:

“Con thực sự không có ý với Lâm Khoát Chi chứ?”

Ta gật đầu.

“Vậy thì tốt. Hôm nay Lê Vương đã đến tìm ta, đề nghị ta sớm định hôn sự cho con, tránh để phủ Vĩnh Xương Hầu tiếp tục dây dưa. Ta cảm thấy rất hợp lý, và nghĩ rằng cậu ấy là một lựa chọn không tồi. Đến lúc đó, con theo cậu ấy đến Tây Bắc đóng quân, vừa có thể tránh xa thị phi chốn kinh thành.”

Ta: “…”

Trong đầu ta hiện lên gương mặt tuấn tú của Lê Vương Quân Mặc.

Tên này là cố tình phải không?

Cố tình xuất hiện trước mặt phụ thân, để phụ thân cảm thấy hắn là một nhân tài xuất chúng trong lớp trẻ?

Rốt cuộc ai mới là kẻ âm hiểm đây?

11

Quân Mặc quả thực là một nam tử hiếm có khó tìm.

Nhưng phụ thân không biết rằng, chỉ nửa năm nữa, bệ hạ sẽ đột ngột lâm trọng bệnh, thời gian không còn bao lâu.

Khi đó, các hoàng tử sẽ không thể ngồi yên, khiến cho cục diện toàn triều trở nên chao đảo bất an.

Kiếp trước, Quân Mặc mất tích từ sớm, không tham gia vào cuộc tranh đấu này.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Kiếp này, hắn sẽ lựa chọn thế nào, chúng ta không ai đoán được.

“Phụ thân, con muốn vào cung!”

“Hả?”

Phụ thân khẽ giật giật khóe miệng.

“Bệ hạ… đã hơn năm mươi rồi…”

Ta đảo mắt một vòng.

“Con muốn vào cung làm y nữ.”

“Chỉ với con?”

Có lẽ ông cảm thấy lời này hơi quá tổn thương ta, nên lập tức xoa xoa chòm râu, ngượng ngùng nói với giọng uyển chuyển:

“Âm Âm, phụ thân cảm thấy Thái Y Thự không thích hợp với con. Nếu con thực sự muốn tìm việc trong cung, phụ thân có thể tiến cử con đến Tàng Thư Các, hoặc làm học trò của Trương Thiên Sư, giúp ông ta đốt lò luyện đan chẳng hạn…”

Ta nhìn chằm chằm vào phụ thân, không muốn nói thêm một câu nào.

Lão già này rõ ràng là cố ý, chỉ toàn chọn mấy chỗ rìa rìa, không có trọng trách gì cả.

Ông hiểu rõ ý ta mà.

Ta muốn tiếp cận trung tâm quyền lực, và Thái Y Thự đã là nơi cao nhất mà một nữ tử có thể đạt tới.

Mẫu thân nói, trở thành hoàng hậu.

Ta biết, nếu ta gả cho Lê Vương Quân Mặc, có sự ủng hộ của phụ thân, bước này không phải là quá khó.

Nhưng trong lòng ta lại có cảm giác phản kháng kỳ lạ.

Chẳng lẽ nữ nhân thực sự chỉ có thể dựa vào nam nhân sao?

Cuộc trò chuyện với phụ thân kết thúc trong không vui.

Nhưng ngày hôm sau, khi phụ thân từ triều về, ông lại vui vẻ mang cho ta một thánh chỉ.

“Âm Âm, đến đây, phụ thân đã xin cho con một công việc mài mực cho bệ hạ.”

Ta vội vàng nhận lấy thánh chỉ, nhìn thấy bốn chữ “Nữ quan đầu tiên” trên đó, nước mắt ta lập tức dâng tràn, lặng lẽ nhìn phụ thân đã già nua của mình.

Phụ thân phải đánh đổi bao nhiêu, mới có thể xin được cho ta một vị trí như thế này?

Đừng xem thường công việc mài mực này.

Đây là con đường trực tiếp tới tai vua, chỉ có những thái giám được bệ hạ tín nhiệm nhất mới có thể đảm đương.

12

Ngày chính thức nhận chức, ta khoác lên người bộ triều phục đặc chế do cung đình gửi tới, sớm theo phụ thân tiến cung dự triều.

Ca ca nhìn chúng ta đầy vẻ ganh tị, hậm hực nói:

“Lão già kia, con đã khổ công đèn sách mười năm, vốn có thể thi đỗ Thám hoa, vậy mà người ép con giấu tài, chỉ đỗ đồng tiến sĩ. Lăn lộn năm năm, giờ vẫn chỉ là một quan viên hèn mọn thất phẩm không được vào triều. Giờ người lại dẫn muội muội trực tiếp lên triều, người đúng là thiên vị!”

Trước khi lên xe ngựa, phụ thân chỉ ném lại cho hắn một cái liếc mắt, chẳng buồn để lại lời nào.

Ta cũng cố ý lườm hắn một cái.

“Nếu không phải nữ tử không được tham gia khoa cử, ngươi nghĩ ta sẽ kém ngươi sao? Phụ thân bảo ngươi yên vị, thì cứ yên vị đi, nhảy nhót cái gì!”

Tất nhiên, chúng ta chỉ nói đùa cho vui thôi!

Chuyện cây cao đón gió, ai mà không hiểu rõ trong lòng chứ?

Huống hồ ta chỉ là một nữ tử, chung quy vẫn không giống người thường.
 
Nhẹ Tiếng Mực, Vẽ Non Sông
Chương 8: Chương 8



13

Sau khi vào cung, ta không có cơ hội theo phụ thân vào triều, mà được một tiểu thái giám dẫn đến đứng chờ bên ngoài ngự thư phòng.

“Nữ quan hãy đợi ở đây.”

Ngoài câu này ra, không thêm bất kỳ lời thừa nào.

Ta đứng chờ từ lúc trời tờ mờ sáng đến giờ Thìn.

Khi ngự thiện phòng đưa đồ ăn sáng đến và sắp xếp xong tại điện bên, bệ hạ mới chậm rãi bước tới.

Nhìn thấy ta, bệ hạ không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ khẽ cười.

“Vân tướng khen ngươi có trái tim bảy khiếu tinh tế, trẫm thì không tin, trừ phi ngươi có thể giúp trẫm giải đáp một điều.”

“Thần nữ nguyện vì bệ hạ mà tận lực.”

“Sáng nay có báo, vùng phụ cận Ôn Châu phủ xuất hiện dấu hiệu giặc Oa hoành hành. Triều đình có cần tăng binh không? Nếu cần, phải tăng binh thế nào?”

Ta nhướn mày, việc này hóa ra đã có dấu hiệu từ sớm, vậy nhất định phải nhanh chóng giải quyết mới được.

“Bệ hạ, thần nữ muốn xin giấy bút!”

Bệ hạ gật đầu, dẫn ta vào ngự thư phòng, chỉ vào bút mực trên bàn.

“Cứ dùng đi!”

Ta vẽ một tấm bản đồ, đây chính là tấm dư đồ mà ở kiếp trước, sau vô số lần được các tướng sĩ chứng thực, mới có thể hoàn thiện.

“Đây là Cao Cú Lệ?”

Bệ hạ nhìn vào bản đồ, đôi mắt hơi nheo lại.

“Đối diện Cao Cú Lệ, vùng đảo này, có phải là Đông Doanh?”

Ta gật đầu.

“Sào huyệt của giặc Oa thực chất nằm ở Đông Doanh. Nhưng chúng rất thông minh, để không liên lụy đến quốc gia của mình, và cũng để người khác không đoán được xuất xứ của chúng, chúng đã lấy các hòn đảo làm căn cứ, từ đó xâm phạm vùng bờ biển phía Nam của chúng ta.”

Bệ hạ nhìn bản đồ, nhướng mày.

“Ngươi làm sao suy luận ra điều này?”

“Thực ra, nghi vấn này trong quân đội vốn không phải là bí mật. Nhưng chỉ cần Đông Doanh không thừa nhận rằng những giặc Oa này là từ đất nước của chúng, thì chúng ta không có cách nào đối phó với Đông Doanh.”

“Quả thực là vậy. Thế ngươi có đề xuất gì không?”

“Nghe nói Đông Doanh có một ngọn thần sơn, trên núi tuyết phủ quanh năm, băng tuyết có thể trị bách bệnh. Hoàng hậu nương nương từ lâu đã có bệnh tim. Nếu bệ hạ phái sứ giả sang Đông Doanh để cầu xin băng tuyết mà sứ giả mãi không trở về, bệ hạ sẽ có lý do nghi ngờ rằng nước chư hầu này đang mang lòng phản trắc.”

Nói xong, ánh mắt bệ hạ nhìn ta liền thay đổi, khẽ chậc một tiếng.

“Kế sách thật thâm độc.”

Sau đó, người cầm lấy bản đồ, chăm chú xem xét, một lúc sau khẽ gật đầu.

“Dù có thâm độc, nhưng sau trận này, vấn đề giặc Oa cũng sẽ được giải quyết. Hừ… Vân tướng nói không sai, quả thực ngươi có trái tim bảy khiếu tinh tế, nhưng sao ngươi lại là một nữ nhân?”

Ta im lặng, không biết phải đáp lời thế nào.

Lẽ nào nên hô lên: “Ai nói nữ nhân không bằng nam nhân?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Hay là nói: “Bệ hạ muốn thần nữ trở về lò tạo hóa để làm lại sao?”

Thực ra, cái gọi là “trái tim bảy khiếu tinh tế” này, chỉ là phụ thân ta bịa đặt ra mà thôi.

Đây vốn dĩ là kinh nghiệm đúc kết bằng mạng sống của các tướng sĩ ở kiếp trước.

Giờ ta nói ra trước, có thể giảm bớt phần nào sự hy sinh.

Còn chuyện thâm độc, ta cũng nhận.

Kiếp trước, sau khi gả vào nhà Lâm Khoát, nhìn bọn họ làm đủ chuyện thất đức, ta quả thực đã học được đôi điều.

Nhưng ta cho rằng, đối với một quốc gia như Đông Doanh, chỉ biết tiểu tiết mà không có đại nghĩa, thì thâm độc chính là cách đúng đắn để đối phó.

14

Ngày hôm sau, hoàng hậu ngã bệnh.

Sứ giả đi Đông Doanh công khai lên thuyền rời khỏi Thiên Tân Vệ.

Đồng thời, các xưởng đóng thuyền lớn tại Thiên Tân Vệ âm thầm tăng cường đóng thuyền, huấn luyện thủy quân.

---

Một tháng sau, trong ngự thư phòng.

Bệ hạ đang phê duyệt tấu chương, ta ngồi bên cạnh lặng lẽ như gà, chăm chỉ mài mực.

Đây quả thực là một việc đòi hỏi sự tỉ mỉ.

Là đích nữ phủ Tướng quốc, trước đây ta chưa từng làm việc này. Khi cần, luôn có người mài mực sẵn.

Vì vậy, mực ta mài lúc đầu khiến bệ hạ dùng mà mím môi, chê bai rằng ta không xứng với vị trí của mình.

Người ra lệnh cho ta về nhà học lại cho tử tế.

Không còn cách nào, ta đành tìm Bích Uyên, người trước đây mài mực cho ta, học tập một cách nghiêm túc.

Tưởng chừng đây là một công việc đơn giản, không ngờ mài mực lại có lắm điều cần học hỏi, khiến ta gần đây luôn bị đau lưng mỏi vai.

Lúc ta đang lén xoa lưng, bệ hạ bỗng liếc ta một cái.

“Khụ! Tướng sĩ của chúng ta vừa lên thuyền đã say sóng, đến bờ biển Đông Doanh thì làm sao còn sức chiến đấu?”

Nghe vậy, ta giật mình, lập tức trở nên tỉnh táo.

“Hãy tuyển chọn các tráng hán vùng ven biển Giang Nam, ra lệnh mỗi ngày ra khơi mà không mang theo lương thực, săn bắt cá côn khổng lồ. Mỗi con cá côn được thưởng ngàn lượng vàng.”

“Dùng chiến tranh nuôi chiến tranh, thật sáng tạo?”

“Hải chiến và sinh tồn trên biển, thực chất sinh tồn quan trọng hơn. Không mang lương thực ra khơi, tự nhiên sẽ dốc toàn lực chống chọi với biển cả. Loại huấn luyện này sẽ giúp họ bắt kịp tư duy của hải tặc.”

“Có lý, chỉ là… lòng ngươi đủ tàn nhẫn.”

Bệ hạ vuốt râu, lạnh lùng hừ một tiếng.

“Là một nữ tử, ngươi thực sự không có chút nhân từ nào của phụ nữ!”

Ta không hiểu người bất mãn chỗ nào, chỉ coi như người đang khen ta.

Ta nhìn sắc trời bên ngoài, mùa thu sắp qua đi.
 
Nhẹ Tiếng Mực, Vẽ Non Sông
Chương 9: Chương 9



Kiếp trước, bệ hạ băng hà vào mùa đông năm nay.

“Bệ hạ, tìm một thái y bắt mạch cho người đi!”

Bệ hạ đang chăm chú phê tấu chương, đầu cũng không ngẩng lên.

Ta nhếch miệng, quay về phía Lý công công ngoài cửa lớn giọng nói.

“Tuyên thái y!”

Lý công công liếc mắt nhìn ta một cái, không nói lời nào.

Ta bất lực, nhắm mắt lại.

Thôi vậy, bệ hạ muốn c.h.ế.t thì c.h.ế.t đi!

Bệ hạ bất chợt ngẩng đầu, thấy dáng vẻ buông xuôi của ta, không nhịn được khẽ cười một tiếng.

Sau đó quay ra cửa, trừng mắt nhìn.

“Lý Đức Tử, không nghe thấy sao? Tuyên thái y!”

Lý công công vội vàng tạ lỗi, luống cuống chạy đi gọi thái y.

Hôm nay người trực ở Thái Y Thự là Triệu thái y, quốc y danh tiếng lẫy lừng.

Sau khi bắt mạch cho bệ hạ, ông khẽ nhíu mày, sắc mặt bệ hạ cũng hơi thay đổi.

“Sao vậy, mạch tượng có gì không đúng sao?”

“Mạch hơi chìm, có chút trì trệ nhẹ, không quá ổn, nhưng cũng không giống bệnh tật. Bệ hạ, để đề phòng, vi thần xin châm một giọt m.á.u để kiểm tra độc tố.”

“Chuẩn!”

Ta không ngờ rằng, kiếp trước bệ hạ không phải vì bệnh mà qua đời, mà là c.h.ế.t do trúng độc.

Quả là thiện có thiện báo!

Triệu thái y kiểm tra ra bệ hạ thực sự bị trúng độc mãn tính, kịp thời cho người dùng giải dược. Sau đó, ta nhận được một trăm lượng bạc thưởng cùng với đặc quyền dự thính buổi triều sớm.

---

15

Lần thứ hai ta gặp lại Lê Vương Quân Mặc, chính là tại Thái Cực Điện.

Ta đứng bên cạnh bệ hạ, còn hắn, phụ thân ta và thái tử thì đứng ở hàng dưới.

Sự xuất hiện của ta khiến không ít triều thần thì thầm bàn tán, thậm chí có vài người lộ rõ vẻ khó chịu.

Dù sao, việc nữ tử dự thính triều chính, từ trước đến nay vô cùng hiếm có.

Nếu có, thì trong sử sách cũng chỉ là những kẻ mang danh họa quốc ương dân.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Đặc biệt là Vĩnh Xương Hầu vừa trở về.

Trước đó, ông ta định dùng quân công để cầu xin bệ hạ ban hôn giữa ta và con trai ông ta, Lâm Khoát Chi.

Nhưng lúc này, ta lại đứng bên cạnh bệ hạ, được hưởng vinh sủng như vậy.

Nếu bây giờ ông ta cầu xin ban hôn, liệu có ai dám chắc rằng ta không phải đã trở thành người của bệ hạ?

Nếu thực sự như vậy, mà ông ta còn dám cầu hôn, chẳng phải là muốn tranh giành với hổ sao?

Quá mạo hiểm!

Sắc mặt ông ta dĩ nhiên khó coi vô cùng.

Thực tế, đây cũng chính là một trong những mục đích của ta khi vào cung, không ngờ lại diễn ra thuận lợi đến vậy.

Một mục đích khác của ta ư?

Ta nhìn những vị đại thần bên dưới trong những bộ quan phục tinh xảo, phần lớn đều là những ông lão già nua, xen lẫn vài gương mặt nam tử trẻ tuổi.

Nếu một ngày nào đó, giữa những người này có một nửa là lão bà, thêm vài cô gái trẻ tuổi, thì đó sẽ là một cảnh tượng đẹp đẽ biết bao.

Chỉ tiếc rằng, trong dòng chảy lịch sử, điều ấy chưa từng xảy ra.

Ta lắng nghe phụ thân ở bên dưới đưa ra những đánh giá về các vấn đề, lại nhìn Vĩnh Xương Hầu thổi phồng công trạng tại Tây Bắc, nói đến mức tưởng như khó khăn chẳng khác nào lên trời, không khỏi khẽ cười khẩy.

Bệ hạ dường như cảm nhận được, nghiêng mặt nhìn ta, nhướn mày lên một chút.

Khi đó bệ hạ không hỏi gì, nhưng lúc trở lại ngự thư phòng, liền lập tức lên tiếng.

“Vừa rồi vì sao mỉa mai cười, ngươi có suy nghĩ gì?”

Ta nhớ lại chuyện uẩn khúc kiếp trước khi Vĩnh Xương Hầu c.h.ế.t tại biên cương, khẽ thở dài một tiếng.

“Ở Bắc Cương, có một người, một người có thể giữ cả cửa ải, ngàn quân không thể qua. Người đó tên là Gia Cát Kiếm, con trai của đại tướng thủ ải Gia Cát Hoằng.”

Vĩnh Xương Hầu ở Bắc Cương, chỉ biết ăn uống chơi bời, chưa từng thực sự đánh một trận tử tế.

Người thực sự bảo vệ biên cương cho chúng ta dĩ nhiên là kẻ khác. Đáng tiếc, toàn bộ quân công của người ta đều bị Vĩnh Xương Hầu chiếm đoạt.

Về sau, khi tân đế đăng cơ, một đạo quân lệnh buộc Gia Cát Kiếm chuyển sang trấn thủ Đôn Hoàng tại Tây Vực, binh quyền Bắc Cương hoàn toàn giao vào tay Vĩnh Xương Hầu.

Nhưng không ai ngờ, kẻ này chỉ là một tên bù nhìn rượu chè.

Cuối cùng dẫn đến việc Bắc Cương hoàn toàn thất thủ, Vĩnh Xương Hầu cùng con trai Lâm Khoát Chi bị quân địch b.ắ.n c.h.ế.t trên đường bỏ chạy.

“Ý ngươi là quân công của Vĩnh Xương Hầu là giả?”

Sắc mặt bệ hạ dần dần trở nên âm trầm.

Với một quân vương, điều không thể tha thứ nhất chính là sự lừa dối.

Ta khẽ sờ sờ mũi.

“Bệ hạ chỉ cần phái người đi điều tra là rõ, hoặc bắt một tên Đông Đột Quyết mà hỏi xem, vị tướng nào của Đại Khánh quốc ta khiến chúng kinh hãi nhất.”

“Hừ!”

Bệ hạ bỗng nhiên chộp lấy tấu chương trên bàn, không vui ném thẳng vào mặt ta.

“Ngươi xem trẫm là s.ú.n.g để sử dụng sao, con nha đầu độc ác g.i.ế.c người không thấy m.á.u này!”

Ta lập tức quỳ rạp xuống đất, không nói lời nào.

Ta không biện giải, chẳng có ý nghĩa gì!
 
Back
Top Bottom