Ánh trăng lặng lẽ chiếu xuống khu rừng, lấp lánh trên tấm vải choàng của tôi như một lời báo trước.
Dara dẫn tôi đến một nơi mà không bản đồ nào còn ghi lại: Tàn tích của Ghi Tâm Điện – nơi từng dùng để phong ấn hoặc mở khoá ký ức đã bị chôn vùi.Nơi ấy như một giấc mơ vỡ vụn.
Những bức tượng không đầu.
Tường đá khắc ngôn ngữ cổ.
Trên nền đất phủ rêu là một vòng tròn ma thuật nứt gãy – vòng Khắc Tâm.— “Nếu ngươi bước vào đó,” Dara nói, giọng trầm hơn thường lệ, “ngươi không chỉ thấy ký ức của mình.
Mà cả điều ngươi đã chối bỏ.”— “Ta không sợ,” tôi đáp.
Nhưng lòng tôi biết rõ – tôi đang run.Hắn tiến lại gần, đặt một chiếc vòng đá lạnh lên cổ tay tôi.— “Cái này giữ cho tâm trí ngươi không bị nuốt trọn.
Nếu có điều gì quá sức chịu đựng… hãy gọi tên ta.”
Tôi gật đầu, rồi bước vào giữa vòng tròn.Ánh sáng bùng lên.Tôi không còn đứng trong rừng.Mà trong một thế giới trôi nổi – một dòng sông của ký ức.
Những hình ảnh xoáy qua tôi: tiếng cười, tiếng thét, những khuôn mặt mờ dần… rồi rõ nét dần.Tôi thấy mình năm bảy tuổi, trèo qua tường cung điện để gặp một cậu bé tóc đen, mắt sâu như vực thẳm – Dara.Tôi thấy lời hứa mà tôi đã viết bằng máu trên giấy hoa nguyệt:“Nếu một ngày ta quên ngươi, hãy làm tất cả để ta nhớ lại.Dù ánh sáng có căm ghét ngươi.
Dù chính ta có chối bỏ ngươi.Vì ngươi là phần duy nhất ta muốn giữ.”
Và rồi tôi thấy cảnh chia tay.Quá khứ như dao xé tim tôi: Hoàng hậu kéo tôi đi, trong khi Dara bị bắt giữ bởi những kỵ sĩ ánh sáng.
Tôi gào khóc, vùng vẫy, gọi tên hắn.
Nhưng giọng tôi bị dập tắt bởi ánh sáng chói lòa.Tôi hét lên.Tôi không muốn quên!Tôi chưa từng muốn quên!!Bên ngoài vòng Khắc Tâm, Dara quỳ gối, bàn tay nắm chặt, cảm nhận từng tiếng thét xuyên qua kết giới.— “Cố lên, Carana…”
Khi tôi tỉnh dậy, mặt đất lạnh và ngực tôi đau như bị xé toạc.Dara đỡ tôi dậy.
Tôi nhìn hắn.
Lần này không phải với ánh mắt mơ hồ.Mà là ký ức.Tôi đưa tay chạm má hắn, nước mắt rơi:— “Ngươi…
đã giữ lời hứa.”
Dara mỉm cười, nhưng đó là nụ cười vừa đau vừa ấm áp.— “Giờ ngươi đã nhớ.
Nhưng chúng ta sẽ không còn được an toàn nữa.”
Bầu trời rạng sáng một cách đáng ngờ.
Gió rừng đột nhiên lặng như thể đang nhịn thở.Tôi vừa rời khỏi vòng Khắc Tâm, còn chưa kịp thở lại bình thường, thì Dara đã siết tay tôi, ánh mắt cảnh giác:— “Có ai đó đang đến.”
Chỉ vài giây sau, Aurel xuất hiện.
Không phải bằng tiếng bước chân – mà bằng cái cách chỉ những người lính hoàng gia thuần thục nhất mới có: không để lại dấu vết, không phát ra tiếng động.Anh đứng đó, tay vẫn đặt lên chuôi kiếm, đôi mắt u tối không giận dữ – chỉ… thất vọng.Công chúa,” anh nói, giọng trầm, không run.
“Tôi đã cố không tin vào điều mình nghi ngờ.”
Tôi bước ra chắn trước Dara.— “Aurel.
Tôi không phản bội ánh sáng.
Tôi chỉ—”— “Chỉ nhớ lại những gì không nên nhớ,” anh ngắt lời.Gió cuốn nhẹ qua chiếc áo choàng trắng của anh.
Dara lùi một bước, mắt không rời Aurel – không thù hằn, mà dè chừng.— “Ta không muốn chiến đấu với ngươi, Aurel.”— “Ta cũng không muốn giết ngươi, Dara,” Aurel đáp, rút kiếm.
“Nhưng ta sẽ không để công chúa bị dẫn vào bóng tối.”
Tôi hét lên:— “Ta đi theo lựa chọn của mình!
Không ai dẫn dắt ta cả!”
Aurel chững lại.
Tay anh siết chuôi kiếm mạnh hơn.— “Carana, nếu cô biết điều gì đã khiến chúng tôi phải xoá ký ức của cô… cô sẽ không quay đầu nhìn hắn như vậy.”
Tôi thở dốc:— “Vậy hãy nói đi!
Đừng dùng lệnh cấm và niềm tin mù quáng để trói buộc tôi nữa!”
Aurel im lặng.
Trong ánh mắt anh, tôi thấy cơn giằng xé.
Anh không chỉ là kỵ sĩ.
Anh từng là bạn tôi – là người từng nắm tay tôi khi tôi khóc, là người đầu tiên phát hiện ra tôi mất trí nhớ và không hỏi điều gì.Cuối cùng, anh hạ kiếm.Nhẹ.
Như một lời thở dài của một người thua cuộc không vì sức mạnh – mà vì trái tim.— “Tôi sẽ không báo lại chuyện này.
Nhưng tôi cảnh báo cô, Carana: những ký ức ấy là thật – nhưng không có nghĩa chúng vô hại.”
Anh quay đi, bóng lưng mờ dần trong sương.— “Cô có Dara.
Nhưng đừng để bản thân trở thành lý do cho một cuộc chiến mới.”
Tôi ngồi phịch xuống đất, tim vẫn đập loạn.
Dara bước đến, quỳ xuống bên cạnh.Tôi thì thầm:— “Chúng ta phải rời khỏi đây.”
Hắn gật đầu:— “Ta biết nơi đầu tiên cần đến.
Một người sống sót duy nhất… từ trận chiến năm đó.”
Tôi nhìn hắn.— “Ai?”
Dara nhìn thẳng vào mắt tôi, chậm rãi đáp:— “Cha ta.”
Chúng tôi rời khu rừng trước khi mặt trời lên hẳn.
Dara dẫn tôi đi qua những lối mòn bị lãng quên – những nơi mà ánh sáng không thể len vào, và cả bóng tối cũng chỉ dám thì thầm.— “Biên giới hiện tại không còn giống xưa,” hắn nói.
“Nơi đó không còn là vương quốc – mà là một vết thương chưa bao giờ lành.”
Tôi bước theo, tim tôi nặng dần.
Không phải vì sợ hãi, mà vì linh cảm: sự thật đang ở gần hơn bao giờ hết.Chúng tôi đến nơi khi bầu trời đã xám lại – không còn rạng đông, cũng chưa tới hoàng hôn.
Trung giới.Một cánh cổng đá đen hiện ra giữa sương mù.
Dưới chân cổng, có dấu vết của một vương triều đã mục ruỗng: tượng đổ, huy hiệu vỡ nát, và... một ngọn cờ vẫn bay.— “Nơi này từng là pháo đài phía bắc,” Dara nói khẽ.
“Cha ta lui về đây… sau khi ông biến mất khỏi chiến trường.”
Tôi ngẩng nhìn ngọn cờ.
Không giống bất cứ quốc huy nào tôi từng thấy.
Dara đọc ánh mắt tôi:— “Lá cờ ấy không đại diện cho bóng tối hay ánh sáng.
Mà cho... những kẻ bị chối bỏ bởi cả hai phía.”
Tôi rùng mình.Chúng tôi bước qua cổng đá.
Bên trong là một tòa tháp đổ – và trong bóng tối, một người đàn ông ngồi quay lưng lại, mái tóc đã bạc gần hết, nhưng khí chất vẫn không nhầm lẫn:Vua Caldris – cha của Dara.— “Con đã mang cô ấy đến,” ông cất giọng, không cần quay đầu.Tôi siết tay Dara, thì thầm:
— “Ông ta biết ta?”
Dara gật đầu.
— “Ông luôn biết.
Ông từng nói… ngày con nhớ lại, cả lịch sử sẽ phải viết lại từ đầu.”
Vua Caldris đứng dậy, quay lại đối diện tôi.
Ánh mắt ông không nhuốm hận thù – mà là một nỗi buồn sâu thẳm, gần như chấp nhận số mệnh.— “Công chúa Carana.
Người không phải là công chúa nữa.
Người là... ngòi nổ.”
Tôi nghẹn họng.
— “Tôi không hiểu.”
Caldris bước đến, đặt một bàn tay lạnh buốt lên vai tôi.
— “Họ phong ấn trí nhớ của cô không chỉ vì Dara.
Mà vì chính cô – là người đã từng đánh thức ‘Thứ-thức-tỉnh’.
Và nếu cô nhớ lại cách... cô sẽ có thể làm điều đó một lần nữa.”
Tôi thì thầm:— “Thứ-thức-tỉnh… là gì?”
Caldris không trả lời.
Chỉ nhìn Dara – ánh mắt của một người cha trao lại gánh nặng cho con.— “Hãy nói với cô ấy.
Sự thật.
Cả về cái chết của mẹ cô… và sự phản bội cuối cùng.”
Tôi sững người.
Mẹ tôi đã chết trong một tai nạn – hoặc ít nhất, đó là điều tôi từng tin.Dara im lặng rất lâu.
Sau đó, hắn quay sang tôi, ánh mắt không còn che giấu.— “Carana... chính ngươi đã chứng kiến cái chết ấy.
Và... ngươi là người duy nhất biết sự thật.”