Siêu Nhiên Nhật thực, Nguyệt thực, bầu trời và em

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
393843139-256-k214376.jpg

Nhật Thực, Nguyệt Thực, Bầu Trời Và Em
Tác giả: MoYumeko
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

nữ chính, một tác giả, bị lạc vào thế giới của chính câu chuyện mình viết mở ra một số tình huống thú vị.

Cô ấy không chỉ phải đối mặt với các tình tiết mà mình tạo ra, mà còn phải làm quen với thân phận mới của một công chúa có khả năng kiểm soát suy nghĩ và mọi thứ, điều này chắc chắn sẽ gây ra nhiều xung đột nội bội.

Cô vừa xuyên thông vừa trở về thực tại, tại công ty cô gặp David , sếp mới của tòa soạn cũng có xuyên thông vào câu truyện giống như cô,anh xuyên thông thành Hoàng tử dara, cả hai đều phải thám hiểm và viết tiếp câu chuyện này.​
 
Nhật Thực, Nguyệt Thực, Bầu Trời Và Em
Chương 1: Giấc mơ kì lạ


Tôi...Ana một tác giả trẻ đầy tham vọng, đang đối mặt với một thử thách lớn trong sự nghiệp viết lách của mình.

Tôi đang cố viết một cuốn tiểu thuyết fantasy lãng mạn với bối cảnh chiến tranh giữa phe ánh sáng và bóng tối.

Tuy nhiên, câu chuyện đang dần đi lệch hướng khỏi những gì tưởng tượng ban đầu, và cảm thấy bất lực khi không thể kiểm soát được các tình tiết.

Mỗi khi tôi cố gắng sửa chữa nó, mọi thứ lại trở nên tồi tệ hơn.Tôi ngồi trước bàn làm việc, mắt dán vào màn hình máy tính, những từ ngữ đang nhảy múa nhưng chẳng thể nào tạo thành câu chuyện

hoàn chỉnh.

Cảm giác thất vọng dâng lên trong lòng khi mỗi câu văn lại không đúng như mình mong muốn.

Từng trang giấy trắng trước mặt cứ như một bức tường không thể vượt qua."

Được rồi, cần phải kiên nhẫn," Tôi tự nhủ, buông tay khỏi bàn phím, dựa người ra ghế.

"Chắc là do mình làm việc quá lâu rồi."

Nhưng thực tế, không phải là làm việc quá lâu, mà là câu chuyện của tôi, chính là đứa con tinh thần mà tôi đã dồn hết tâm huyết vào, đang dần trượt khỏi tay.

Các nhân vật không còn theo đúng hướng đã vạch ra.

Nhân vật nam chính không còn là chàng hoàng tử mà mình mong muốn; nữ chính lại không có những quyết định mà mình đã lên kế hoạch.

Và giờ, cả thế giới này dường như đang đi chệch ra ngoài tầm kiểm soát."

Được rồi, nghỉ ngơi thôi," tôi lẩm bẩm, đứng dậy đi vào phòng ngủ.

"Giấc ngủ một chút sẽ giúp sáng suốt hơn."

Lúc nằm xuống, đầu vừa chạm gối, những suy nghĩ mông lung về cốt truyện và các nhân vật cứ luẩn quẩn trong đầu.

Nhưng đột nhiên, một cảm giác kỳ lạ bao trùm.

Tôi cảm thấy như thể mình đang bị cuốn đi bởi một lực vô hình.

Cảm giác này chẳng giống một giấc ngủ bình thường chút nào.

Và rồi, trong khoảnh khắc ấy, cảm thấy như mình đang rơi vào một cái hố sâu, cho đến khi-"Ơ... cái gì vậy?"

Tôi tỉnh dậy, ngẩng đầu lên và nhận thấy mình không còn ở trong căn phòng ngủ quen thuộc nữa.

Trước mặt cô là một cung điện lộng lẫy, các bức tường được trang trí bằng vàng rực rỡ, những ngọn đèn lung linh.

Và đó là lúc tôi nhận ra một điều không thể tin được: Mình không ở trong thế giới của mình nữa."

Cái... cái gì đây?"

Tôi thì thầm trong sự bối rối, cảm giác hoàn toàn lạ lẫm.

Tôi nhìn xuống tay mình và nhận thấy mình đang mặc một bộ váy dài tinh tế, lộng lẫy, giống như trang phục của một công chúa.Một cơn choáng váng dâng lên trong tôi.

Mình là ai?

Đây là đâu?

Và tại sao... mình lại ở trong cơ thể này?Tôi vội vã đứng dậy, nhưng ngay khi tôi bước đi, một cảm giác lạ lẫm ập đến.

Mỗi cử động của cơ thể đều cảm giác như thể nó không phải của mình.

Tôi khẽ giật mình và hít một hơi thật sâu.

Đây không phải là giấc mơ.

Nó quá chân thực."

Công chúa, ngài sẽ được triệu tập ngay bây giờ," một giọng nữ vang lên từ phía cửa, làm tôi giật mình quay lại.Tôi nhìn thấy một cô hầu gái đứng đó, ánh mắt nghiêm túc và cung kính."

Triệu tập?

Tôi... tôi là công chúa sao?"

Tôi nghẹn ngào hỏi, và rồi tự mình nhận ra sự thật đau đớn - hình như chính là người mà mình đã tưởng tượng ra trong câu chuyện của mình.

Nhưng sao lại như thế này?

Tôi không thể hiểu được."

Vâng, công chúa, ngài sẽ được hội đồng hoàng gia triệu tập ngay.

Đã đến lúc ngài phải đưa ra quyết định."

"Đưa ra quyết định?

Quyết định gì?"

Tôi lẩm bẩm, chưa kịp hiểu hết sự việc.Nhưng cô hầu gái chỉ cúi đầu cung kính và không đáp.

"Xin mời công chúa," cô ấy nói rồi bước ra ngoài, để lại tôi bối rối."

Đừng nói với tôi là..."

Tôi tự nhủ.

"Mình đã xuyên không vào một thế giới khác thật rồi sao?

Và... mình là công chúa của phe ánh sáng, với sức mạnh điều khiển suy nghĩ?"

Tâm trí tôi rối bời, nhưng tôi biết một điều chắc chắn: Câu chuyện này không chỉ là những từ ngữ trên giấy.

Nó đã trở thành sự thật.
 
Nhật Thực, Nguyệt Thực, Bầu Trời Và Em
Chương 2: Nơi không ai gọi bằng tên cũ


Tôi tỉnh dậy trong ánh sáng.Không phải ánh sáng của đèn bàn, hay mặt trời qua rèm cửa quen thuộc.

Ánh sáng ở đây... dày.

Như thể nó có hình khối, có nhiệt độ, có ý định riêng.

Nó phủ lên mọi thứ một màu trắng nhạt - không lạnh, nhưng xa lạ.Tôi nằm trên một chiếc giường mà chưa từng thấy trong đời.

Gỗ chạm trổ những đường nét cầu kỳ như một câu chuyện được kể bằng tay.

Ga trải giường có mùi oải hương, và bên cạnh là một chiếc ghế dài, nơi một người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi ngủ gật.Tôi không biết mình là ai - chính xác hơn, tôi biết, nhưng cảm giác đó mờ đi như một ký ức vừa bị ai đó vo tròn vứt ra sau đầu.

Có điều gì đó sai... quá sai.Tôi đưa tay lên.

Bàn tay không giống của tôi.

Những ngón tay thon dài, mềm mại, được chăm sóc kỹ đến mức vô lý.

Trên cổ tay, một dải ruy băng bạc đeo lỏng, thêu tên bằng chỉ vàng:"Carana."

Cánh cửa bật mở.Một người đàn ông mặc giáp trắng bước vào.

Mắt anh ta sáng lên khi thấy tôi động đậy.- "Thưa công chúa...

Người đã tỉnh."

Tôi mở miệng định phản ứng, nhưng cổ họng khô khốc.

Không có từ nào bật ra.Tôi không phải công chúa.Tôi chỉ là... tôi.

Một người bình thường, sống trong một căn phòng bình thường, nơi mà... tôi đã viết gì đó... tôi đã... mơ?Người lính cúi đầu sâu, giọng run run:- "Chúng thần đã rất lo.

Xin Người đừng dọa bệ hạ và hoàng hậu thêm lần nữa..."

Tôi nhìn anh ta.

Tôi nhìn đôi bàn tay.

Tôi nhìn chiếc gương ở góc phòng - và thấy một gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Không.

Không phải xa lạ.Quen.

Đến rợn người.Người lính đưa tôi đi qua một dãy hành lang dài.

Mỗi bước chân vang vọng trên sàn đá như đang bước vào một nghi thức mà tôi không hề hay biết.

Tôi không hỏi gì.

Mọi câu hỏi đều nghẹn lại trong ngực, vì tôi biết nếu cất lời, giọng nói kia sẽ không còn là của tôi nữa.Hai bên lối đi là những tấm thảm dệt cảnh thiên giới - cánh chim ánh vàng, những trận chiến trên bầu trời và... tôi.

Không thể lẫn đi đâu được.

Một cô gái mang vương miện bạc đứng giữa ánh sáng, tay giơ cao một cuộn giấy như ban lệnh cho cả thế giới.Tôi quay đi.Cánh cửa lớn mở ra.

Một đại sảnh trắng xám, trần cao hình vòm, nơi hai người ngồi uy nghi trên ngai vàng đôi - người đàn ông có đôi mắt màu hổ phách như mặt trời sắp lặn, và người phụ nữ khoác áo choàng tím thẫm, ánh mắt bà như biết trước cả điều tôi sắp thở ra.Tôi đứng yên.

Không cúi chào, không bước tới.

Tôi không biết mình phải làm gì.Vua Cava là người lên tiếng trước.

Giọng ông trầm, có gì đó... dịu dàng bất thường trong cách ông nhìn tôi:- "Con đã ngủ suốt ba ngày.

Chúng ta cứ tưởng..."

Ông không nói hết câu.Hoàng hậu Sapari rời khỏi ngai vàng, bước xuống, chậm rãi như nước chảy qua đá.

Bà dừng lại trước mặt tôi, bàn tay vươn ra chạm nhẹ lên má tôi như đang kiểm tra xem tôi là thật hay ảo ảnh.- "Carana," bà thì thầm, "ánh sáng của mẹ."

Tôi không kịp phản ứng.

Không giãy ra, cũng không ôm lấy bà.

Chỉ đứng yên.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi ước gì mình có thể tin - rằng tôi thật sự là đứa con gái mà họ đang nhìn thấy.Nhưng tôi không phải.Tôi không phải Carana của họ.

Tôi chỉ là một cái tên...

được đặt lên thân thể này.Và ánh mắt hoàng hậu - dịu dàng, nhưng đâu đó sâu trong nó, tôi thấy một tia gì đó khác.

Một nỗi buồn?

Hay là... sự biết trước?Họ đưa tôi về phòng.

Gọi là "phòng", nhưng chính xác là một dãy hành lang dẫn đến một căn hộ nhỏ trong lâu đài - đầy gương, lụa và những thứ xa hoa mà tôi không biết cách chạm vào.Tôi ngồi trước gương rất lâu.Người trong gương có đôi mắt to, mái tóc dài màu hạt dẻ sẫm và làn da trắng xanh như không từng tiếp xúc ánh nắng.

Gương mặt đó cử động theo từng ý nghĩ của tôi, nhưng nó không... thuộc về tôi.Tôi không biết mình đang ở đâu.

Không ai giải thích gì nhiều, ngoài những câu:

- "Công chúa đã yếu quá rồi, hãy nghỉ ngơi."

- "Người không nhớ cũng không sao, chỉ cần thời gian."

- "Người sớm muộn cũng sẽ trở lại là chính mình."

Nhưng tôi đã là chính mình - và cũng không còn là mình nữa.Ngày hôm sau, tôi được mời đến lớp học nghi lễ - vâng, lớp học.

Một quý bà nghiêm khắc với ánh mắt như mũi kim, cầm cây gậy gõ nhẹ xuống bàn khi tôi làm sai tư thế tay.- "Công chúa không bao giờ gục đầu.

Cổ phải cao như cánh thiên nga.

Không cúi gập người trước bất kỳ ai trừ Thần Ánh Sáng."

Tôi cố.

Tôi nhẩm lại mọi thứ trong đầu như một diễn viên học lời thoại.

Cái gật đầu, cách mỉm cười, cách nói "thần linh bảo hộ" thay vì "chào buổi sáng".Nhưng tôi cũng ghi lại trong trí nhớ - cửa sổ nào mở được, hành lang nào dẫn ra khu vườn phía sau, lính canh thay ca lúc mấy giờ.Tôi không biết mình sẽ đi đâu, hay làm gì, nhưng tôi không thể ngồi yên ở đây mãi.Tối đó, tôi lẻn ra ban công.Trời đầy sao.

Bầu trời của thế giới này không giống thế giới tôi từng biết.

Tinh tú sắp thành hình xoắn ốc.

Giữa trung tâm là một ngôi sao lạ - tím thẫm, như nhịp tim chờ phát nổ.Tôi nhìn nó rất lâu, như đang chờ một câu trả lời.Và tôi nghe thấy tiếng nói.

Nhỏ như gió.

Nhưng rõ ràng:"Ngươi không thể trở về.

Vì ngươi chưa từng rời khỏi đây."

Tôi quay lại.

Không ai đứng đó.Chỉ còn tôi - và một cảm giác rợn người như thể cái gương kia...

đang nhìn tôi từ phía sau.
 
Nhật Thực, Nguyệt Thực, Bầu Trời Và Em
Chương 3: Cái bóng dưới gốc nguyệt hạ


Tôi không ngủ được.Sau giấc mơ — hay lời cảnh báo thì đúng hơn — tôi cứ trằn trọc như thể cái ban công kia vẫn đang thì thầm vào tai mình.

Lúc gió lùa qua khe cửa, tôi nghe thấy tiếng cười.

Nhẹ.

Khô.

Như thể trời đang cười nhạo tôi.Tôi khoác áo choàng mỏng, đi ra ngoài.

Không hiểu sao lính canh đêm nay không đứng đúng vị trí.

Hoặc họ đã... biến mất.Tôi men theo con đường lát đá dẫn ra khu vườn sau.

Nơi ấy có một cây nguyệt hạ cổ thụ — những cánh hoa phát sáng nhẹ, như từng đốm ý nghĩ chưa thành hình rơi chậm trong không khí.Và dưới bóng cây đó — có một người.Hắn ngồi dựa lưng vào thân cây, mái tóc đen đổ xuống nửa khuôn mặt, tay cầm một cuốn sách đóng bìa da.

Mắt hắn ngẩng lên nhìn tôi từ khoảng tối, đôi mắt... không phải là màu mà tôi có thể gọi tên.Không phải vàng, không phải bạc.

Không phải đen.

Mà là màu của những điều không được phép nghĩ đến.Tôi lùi lại một bước theo phản xạ.Hắn vẫn không cử động.— “Ngươi là ai?” – tôi hỏi, giọng mình nghe như người khác đang nói.Hắn ngẩng đầu, cười nhạt:

— “Câu hỏi đúng phải là: ngươi là ai, công chúa Carana.”

Tôi siết tay vào mép áo.

Hắn không giống ai tôi từng thấy ở hoàng cung.

Không mặc áo choàng trắng, không đeo biểu tượng của Thần Ánh Sáng.

Khí chất hắn… là sự im lặng.

Sự hiện diện không thể bỏ qua, dù hắn chẳng hề làm gì cả.— “Ngươi không nên có mặt ở đây,” tôi nói, giọng run.— “Và ngươi thì nên?” – hắn đứng dậy.

Dáng cao và gầy, nhưng không yếu ớt.

“Cô công chúa được sinh ra từ ánh sáng mà chẳng biết mình là ai.

Một cái tên, một thân thể – thế là đủ để ngươi sống tiếp cuộc đời này à?”

Tôi lùi thêm bước nữa.

Lòng bàn chân lạnh buốt.— “Ngươi biết chuyện gì đang xảy ra với ta?”

Hắn im lặng một lúc lâu, rồi nói, nhẹ như một bí mật:— “Ta biết ngươi không thuộc về nơi này.

Cũng như ta.”

Một cơn gió lùa qua.

Những cánh hoa nguyệt hạ rơi chạm vào tay tôi, lạnh như băng.— “Tên ngươi là gì?” – tôi hỏi.Hắn bước ra khỏi bóng tối.— “Dara.”

Tôi không nhớ mình quay lại phòng như thế nào.

Chỉ biết khi mặt trời lên, tôi thức dậy với lòng bàn tay siết chặt — và trong đó là một cánh hoa nguyệt hạ màu đen.

Loài hoa vốn chỉ có ánh trắng mờ.

Không ai tin tôi khi tôi kể lại.

Họ bảo chẳng ai canh gác khu vườn đêm qua.

Họ bảo tôi mơ.Nhưng tôi biết đó không phải mơ.

Hắn có tên.

Dara.Hai ngày sau, tôi bị triệu đến "Phòng Hội Thánh Ánh Sáng" — nơi chỉ các công chúa và hoàng tử được phép bước vào.

Lần đầu tiên kể từ khi tỉnh dậy, tôi thấy cả hoàng hậu và vua Cava đứng cùng nhau trong căn phòng lạnh như đá khắc.

Không ngai vàng.

Không nghi lễ.

Chỉ là ba người — và một bức tường chạm trổ hình lưỡi kiếm đâm xuyên mặt trời.Vua Cava nói trước:— “Có người đã xâm nhập lâu đài ba đêm trước.

Hắn là Dara, con trai của lãnh chúa bóng tối phía biên giới.”

Tôi đứng lặng.Hoàng hậu tiếp lời, giọng như thể đang bóp vụn linh hồn tôi từng chút một:— “Hắn từng là… bạn đồng niên của con, khi còn nhỏ.

Nhưng sau biến cố Mùa Đông Đen, hắn biến mất.

Không ai tìm được hắn.

Chúng ta tưởng hắn đã chết.”

Tôi sững người.— “…Bạn đồng niên?”— “Hai đứa từng lớn lên cùng nhau trong cung điện phía Nam,” bà khẽ khàng, “Nhưng khi ánh sáng và bóng tối bắt đầu phân tách, một bên phải biến mất.”

Họ không nói rõ chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng ánh mắt vua Cava trở nên nặng nề:— “Nếu con còn nhớ thứ gì… nếu hắn tiếp cận con… con phải báo lại.

Dara không phải bạn nữa.

Hắn là mối đe dọa.”

Tối đó, tôi trở lại vườn.

Một mình.Và hắn ở đó, như đã biết trước tôi sẽ đến.— “Ngươi theo dõi ta?” – tôi hỏi.— “Không.

Ta nhớ lối cũ.”

Hắn ngước nhìn hoa.

“Cây này từng do hai ta trồng.”

Tôi cứng người.Tôi cứng người.— “Ngươi nói dối.”— “Ta chưa từng cần phải nói thật với ai,” hắn nhếch môi, “trừ ngươi.”

Im lặng.— “Vì sao ngươi lại tới đây?” – tôi hỏi.— “Vì ngươi đã tỉnh dậy,” hắn đáp, “và thế giới này sắp vỡ ra lần nữa.”

Tôi siết tay.— “Ngươi biết ta là ai thật sự?”

Dara nhìn tôi rất lâu.

Mắt hắn không có ánh thương hại.

Chỉ có điều gì đó rất cũ kỹ.

Như thể hắn từng thấy tôi chết rồi, và giờ chỉ là một lần tái hiện.— “Ta biết,” hắn nói chậm, “nhưng ngươi sẽ không tin.

Vì chính ngươi đã viết lời nói dối đầu tiên.”

Tôi nhìn Dara.

Hắn không tiến tới.

Không rút lui.

Như thể đứng đúng tại ranh giới giữa ký ức và hiện thực, chờ tôi bước qua.— “Ngươi nói… ta viết lời nói dối đầu tiên.

Ý ngươi là sao?”

Dara ngước nhìn những cánh hoa nguyệt hạ đang rơi.— “Ta kể ngươi nghe một câu chuyện,” hắn nói.

“Chuyện về hai đứa trẻ — một đứa sinh ra từ ánh sáng, một đứa từ bóng tối.

Nhưng cả hai lại chơi cùng một khu vườn.”[Hồi ức – 10 năm trước]

Khu vườn nhỏ phía nam lâu đài, nở đầy nguyệt hạ.

Carana ngồi bệt xuống đất, tay lấm bùn, còn Dara thì cột tóc bằng một sợi ruy băng trắng cô vừa đưa.— “Đừng để ai thấy ngươi mang nó,” cô dọa.

— “Vì ta là 'bóng tối'?”

Dara bật cười.

— “Vì nó là ruy băng của ta.

Ta lấy từ váy lễ phục ra đó!”

— “Ồ.

Vậy ta giữ làm kỷ niệm.”

Carana đỏ mặt, nhưng không lấy lại.Họ trồng một gốc cây con cùng nhau.

Carana đặt tên nó là Hy Vọng.

Dara thì gọi là Giữa Chừng.— “Giữa chừng gì?” cô hỏi.

— “Giữa ngươi và ta,” hắn cười.Hiện tại]

— “Ta nhớ tất cả,” Dara nói, mắt không rời cây nguyệt hạ.

“Còn ngươi đã chọn quên.”

Tôi cảm thấy lạnh.

Trong tôi có gì đó rung lên.

Không phải nỗi sợ.

Là khoảng trống.

Như thể tôi biết mình đã từng là đứa bé ấy… nhưng không dám thừa nhận.— “Ta… không nhớ,” tôi thở ra, gần như là lời thú tội.— “Vì ngươi đã chọn ánh sáng,” Dara đáp khẽ.

“Chọn con đường không có ta.”

Im lặng.

Dưới chân tôi, một cánh hoa rơi xuống – màu trắng.— “Nếu ta nhớ lại,” tôi nói, giọng khản, “thì sao?”

Dara quay sang nhìn tôi, mắt hắn lần đầu có gì đó giống hy vọng.— “Thì ngươi sẽ hiểu vì sao thế giới này đang sụp đổ.

Vì lời hứa cuối cùng giữa chúng ta...

đã bị phá vỡ.”
 
Nhật Thực, Nguyệt Thực, Bầu Trời Và Em
Chương 4: Những trang sách không ai dám mở


Thư viện Hoàng gia nằm ở phía tây cung điện .Nơi đó vắng vẻ đến kỳ lạ, như thể cả thế giới đã quên rằng nó tồn tại.Tôi bước đi thật khẽ, mỗi bước như đang giẫm lên ký ức.

Bên ngoài, lính canh đã được Aurel – người hộ vệ thầm lặng của tôi – đánh lạc hướng.

Anh không hỏi lý do, chỉ nhìn tôi một cái, rồi gật đầu:

— “Công chúa, đừng để người khác phát hiện.

Kể cả chính bản thân mình.”

Tôi bước vào phòng lưu trữ cấm – nơi những cuốn sách không có tên, những bìa gỗ khắc ký hiệu thay vì chữ.

Tầng trên cùng có một lối dẫn đến căn phòng nhỏ – nơi từng là phòng đọc riêng của hoàng hậu thời trẻ.Tôi chạm vào một cuốn sách da cũ kỹ, không có tiêu đề.Khi mở ra, tôi không tin vào mắt mình.Trang đầu tiên là nét chữ của tôi.“Ngày… ta không nhớ rõ.

Nhưng hôm nay hắn đã rời đi.

Không ai nói gì, không ai giải thích.

Dara đã biến mất như một cái bóng.

Ta ghét điều này.

Ta ghét cảm giác mất mát này.”

Tôi lật nhanh các trang khác.

Đoạn viết rời rạc, như những dòng nhật ký vụn vỡ – nhưng chúng mang dấu vết của một người con gái đang lớn lên trong ánh sáng, nhưng trái tim thì lệch về phía bóng tối.“Ta không nên nhớ hắn rõ đến vậy.”

“Ánh sáng bảo ta quên đi.”

“Nhưng nếu ký ức là tội lỗi, ta chấp nhận bị nguyền rủa.”

“Dara.

Nếu ngươi còn sống… hãy tìm ta.”

Tôi khụy gối.

Tim tôi đập mạnh – không phải vì sợ, mà vì một điều tôi chưa kịp gọi tên.

Ký ức đang đòi lại hình hài.

Và tôi… không còn chắc mình là công chúa của thế giới ánh sáng nữa.Bỗng có tiếng động phía sau.Tôi quay lại.Hoàng hậu.Bà đứng giữa ngưỡng cửa, mặt không biểu cảm.— “Con đã nhớ ra chưa, Carana?”

Cửa sau lưng bà khép lại không một tiếng động, như thể căn phòng này chưa từng tồn tại.Tôi đứng dậy thật chậm.

Cuốn nhật ký vẫn nằm mở trước mặt, như bằng chứng không thể chối cãi.— “Đây là…” – tôi cất tiếng, nhưng cổ họng khô khốc.Bà nhìn tôi, ánh mắt không giận dữ – mà mệt mỏi.

Như thể bà đã đợi giây phút này rất lâu, nhưng mong nó đừng bao giờ tới.— “Con đã tìm thấy điều mà ta giấu,” bà nói.

“Sớm hơn ta nghĩ.”

Tôi nuốt nước bọt.— “Ngài xóa ký ức của con?” – Tôi hỏi.

Giọng mình run, nhưng không lùi.— “Không,” hoàng hậu đáp khẽ.

“Con đã chọn quên.

Ta chỉ giúp con hoàn tất việc đó.”

Tôi lùi lại, tay siết chặt cuốn sổ.— “Tại sao?

Dara… hắn từng là bạn con.

Là người duy nhất con tin tưởng.”

Bà nhắm mắt.

Trong khoảnh khắc ấy, bà không còn là hoàng hậu, mà chỉ là người mẹ đang nhớ lại một điều đau đớn.— “Dara là đứa trẻ của bóng tối.

Nhưng khi ấy… con và nó thân nhau đến mức ánh sáng không thể phân biệt được đâu là lằn ranh.”— “Chúng con là trẻ con!” – tôi bật lên.— “Chính vì thế,” bà mở mắt, ánh nhìn lạnh như băng, “con không biết hắn nguy hiểm thế nào.”

Tôi cảm thấy có gì đó đang rạn nứt bên trong mình.— “Ngài sợ hắn… hay sợ con sẽ chọn hắn?”

Bà im lặng.Rồi bà bước đến gần, chạm tay vào má tôi – dịu dàng, như từ rất lâu rồi.— “Carana.

Có những thứ nếu con nhớ lại… cả thế giới sẽ không còn như cũ nữa.

Con sẽ không còn là con.”

Tôi lùi lại.

Tôi không còn chắc mình muốn làm công chúa nữa.— “Có lẽ đó là điều nên xảy ra.”

Bà thở dài.

Không đau, không giận.

Chỉ là một người đã quá quen với việc mất con mà không thể nói thành lời.— “Vậy thì… ta không thể ngăn con thêm được nữa.”

Và rồi bà quay đi.

Không mang theo cuốn sổ.

Không ra lệnh giam giữ tôi.

Chỉ để lại một câu:— “Hãy cẩn thận với Dara.

Hắn không giống như con nhớ.”

Đêm hôm đó, tôi không ngủ.

Cuốn nhật ký vẫn nằm dưới gối, nặng hơn cả những cuốn sử sách trong thư viện.

Mỗi dòng chữ tôi từng viết – bằng tay của chính mình – giờ như vết dao ngược trở lại trái tim.Aurel hỏi tôi muốn đi đâu khi tôi trùm áo choàng, trốn khỏi cung điện.Tôi chỉ đáp:

— “Tìm lại điều mà cả ánh sáng lẫn bóng tối đều muốn che giấu.”

Và anh không hỏi thêm.

Chỉ đặt thanh kiếm gỗ cũ vào tay tôi.

— “Dara sẽ nhớ vật này hơn bất kỳ lệnh cấm nào.”

Tôi tìm đến khu rừng cấm phía bắc – nơi từng là biên giới giữa ánh sáng và bóng tối trước chiến tranh.

Gió thổi qua tán lá phát ra tiếng rì rầm như lời cảnh báo.Dara đã đợi.

Không giấu giếm.

Không mặc áo giáp, không che mặt.— “Ta biết ngươi sẽ tới,” hắn nói.

— “Ngươi luôn nói như thể đọc được ta.”— “Không.

Ta chỉ nhớ ngươi đủ lâu để đoán được một phần,” hắn cười nhẹ, nhưng đôi mắt thì không cười.Tôi ném thanh kiếm gỗ về phía hắn.

— “Ngươi có nhớ thứ này không?”

Hắn nhặt lên, lật trong tay như một báu vật.— “Ta đã cắt ngón tay mình khi luyện với nó.

Ngươi khóc vì nghĩ ta sẽ chết.”

— “Ngươi còn nhớ.”

— “Ta chưa từng quên.”

Tôi im lặng.

Rồi bước đến gần hắn, ánh mắt không còn hoảng loạn, chỉ còn nhu cầu biết sự thật:— “Có phải ngươi… từng bị trục xuất khỏi cung điện là vì ta?”

Dara không trả lời ngay.Hắn chậm rãi đưa tay, vẽ một vòng nhỏ trong không khí.

Và trong đó hiện lên hình ảnh: hai đứa trẻ trong vườn hoa, tay nắm tay, trước khi bị tách ra.— “Không ai trục xuất ta.

Ta tự rời đi.”

— “Tại sao?”

— “Vì ta nghe được một lời tiên tri.”

Tim tôi thắt lại.— “Tiên tri?”

— “Một ngày nào đó, con gái ánh sáng sẽ phá hủy cả hai thế giới.

Trừ khi trái tim nàng bị phong ấn trước khi nhớ lại.”

Tôi lùi một bước.— “Ngươi tin ta sẽ… phá hủy thế giới?”— “Không,” Dara nhìn tôi rất lâu.

“Nhưng những người khác thì tin.”

Hắn nắm tay tôi, và lần đầu tiên trong đời, tôi thấy bóng tối không lạnh.— “Ta đã để ngươi quên…

để thế giới này còn yên ổn.

Nhưng nếu ngươi nhớ lại hết – Carana, mọi thứ sẽ không bao giờ trở lại như cũ.”

Tôi siết chặt tay hắn.— “Vậy thì, để ta nhớ lại.

Dù có phải đánh đổi ánh sáng hay bóng tối… ta muốn biết mình là ai.”
 
Nhật Thực, Nguyệt Thực, Bầu Trời Và Em
Chương 5: Cánh cổng ký ức


Ánh trăng lặng lẽ chiếu xuống khu rừng, lấp lánh trên tấm vải choàng của tôi như một lời báo trước.

Dara dẫn tôi đến một nơi mà không bản đồ nào còn ghi lại: Tàn tích của Ghi Tâm Điện – nơi từng dùng để phong ấn hoặc mở khoá ký ức đã bị chôn vùi.Nơi ấy như một giấc mơ vỡ vụn.

Những bức tượng không đầu.

Tường đá khắc ngôn ngữ cổ.

Trên nền đất phủ rêu là một vòng tròn ma thuật nứt gãy – vòng Khắc Tâm.— “Nếu ngươi bước vào đó,” Dara nói, giọng trầm hơn thường lệ, “ngươi không chỉ thấy ký ức của mình.

Mà cả điều ngươi đã chối bỏ.”— “Ta không sợ,” tôi đáp.

Nhưng lòng tôi biết rõ – tôi đang run.Hắn tiến lại gần, đặt một chiếc vòng đá lạnh lên cổ tay tôi.— “Cái này giữ cho tâm trí ngươi không bị nuốt trọn.

Nếu có điều gì quá sức chịu đựng… hãy gọi tên ta.”

Tôi gật đầu, rồi bước vào giữa vòng tròn.Ánh sáng bùng lên.Tôi không còn đứng trong rừng.Mà trong một thế giới trôi nổi – một dòng sông của ký ức.

Những hình ảnh xoáy qua tôi: tiếng cười, tiếng thét, những khuôn mặt mờ dần… rồi rõ nét dần.Tôi thấy mình năm bảy tuổi, trèo qua tường cung điện để gặp một cậu bé tóc đen, mắt sâu như vực thẳm – Dara.Tôi thấy lời hứa mà tôi đã viết bằng máu trên giấy hoa nguyệt:“Nếu một ngày ta quên ngươi, hãy làm tất cả để ta nhớ lại.Dù ánh sáng có căm ghét ngươi.

Dù chính ta có chối bỏ ngươi.Vì ngươi là phần duy nhất ta muốn giữ.”

Và rồi tôi thấy cảnh chia tay.Quá khứ như dao xé tim tôi: Hoàng hậu kéo tôi đi, trong khi Dara bị bắt giữ bởi những kỵ sĩ ánh sáng.

Tôi gào khóc, vùng vẫy, gọi tên hắn.

Nhưng giọng tôi bị dập tắt bởi ánh sáng chói lòa.Tôi hét lên.Tôi không muốn quên!Tôi chưa từng muốn quên!!Bên ngoài vòng Khắc Tâm, Dara quỳ gối, bàn tay nắm chặt, cảm nhận từng tiếng thét xuyên qua kết giới.— “Cố lên, Carana…”

Khi tôi tỉnh dậy, mặt đất lạnh và ngực tôi đau như bị xé toạc.Dara đỡ tôi dậy.

Tôi nhìn hắn.

Lần này không phải với ánh mắt mơ hồ.Mà là ký ức.Tôi đưa tay chạm má hắn, nước mắt rơi:— “Ngươi…

đã giữ lời hứa.”

Dara mỉm cười, nhưng đó là nụ cười vừa đau vừa ấm áp.— “Giờ ngươi đã nhớ.

Nhưng chúng ta sẽ không còn được an toàn nữa.”

Bầu trời rạng sáng một cách đáng ngờ.

Gió rừng đột nhiên lặng như thể đang nhịn thở.Tôi vừa rời khỏi vòng Khắc Tâm, còn chưa kịp thở lại bình thường, thì Dara đã siết tay tôi, ánh mắt cảnh giác:— “Có ai đó đang đến.”

Chỉ vài giây sau, Aurel xuất hiện.

Không phải bằng tiếng bước chân – mà bằng cái cách chỉ những người lính hoàng gia thuần thục nhất mới có: không để lại dấu vết, không phát ra tiếng động.Anh đứng đó, tay vẫn đặt lên chuôi kiếm, đôi mắt u tối không giận dữ – chỉ… thất vọng.Công chúa,” anh nói, giọng trầm, không run.

“Tôi đã cố không tin vào điều mình nghi ngờ.”

Tôi bước ra chắn trước Dara.— “Aurel.

Tôi không phản bội ánh sáng.

Tôi chỉ—”— “Chỉ nhớ lại những gì không nên nhớ,” anh ngắt lời.Gió cuốn nhẹ qua chiếc áo choàng trắng của anh.

Dara lùi một bước, mắt không rời Aurel – không thù hằn, mà dè chừng.— “Ta không muốn chiến đấu với ngươi, Aurel.”— “Ta cũng không muốn giết ngươi, Dara,” Aurel đáp, rút kiếm.

“Nhưng ta sẽ không để công chúa bị dẫn vào bóng tối.”

Tôi hét lên:— “Ta đi theo lựa chọn của mình!

Không ai dẫn dắt ta cả!”

Aurel chững lại.

Tay anh siết chuôi kiếm mạnh hơn.— “Carana, nếu cô biết điều gì đã khiến chúng tôi phải xoá ký ức của cô… cô sẽ không quay đầu nhìn hắn như vậy.”

Tôi thở dốc:— “Vậy hãy nói đi!

Đừng dùng lệnh cấm và niềm tin mù quáng để trói buộc tôi nữa!”

Aurel im lặng.

Trong ánh mắt anh, tôi thấy cơn giằng xé.

Anh không chỉ là kỵ sĩ.

Anh từng là bạn tôi – là người từng nắm tay tôi khi tôi khóc, là người đầu tiên phát hiện ra tôi mất trí nhớ và không hỏi điều gì.Cuối cùng, anh hạ kiếm.Nhẹ.

Như một lời thở dài của một người thua cuộc không vì sức mạnh – mà vì trái tim.— “Tôi sẽ không báo lại chuyện này.

Nhưng tôi cảnh báo cô, Carana: những ký ức ấy là thật – nhưng không có nghĩa chúng vô hại.”

Anh quay đi, bóng lưng mờ dần trong sương.— “Cô có Dara.

Nhưng đừng để bản thân trở thành lý do cho một cuộc chiến mới.”

Tôi ngồi phịch xuống đất, tim vẫn đập loạn.

Dara bước đến, quỳ xuống bên cạnh.Tôi thì thầm:— “Chúng ta phải rời khỏi đây.”

Hắn gật đầu:— “Ta biết nơi đầu tiên cần đến.

Một người sống sót duy nhất… từ trận chiến năm đó.”

Tôi nhìn hắn.— “Ai?”

Dara nhìn thẳng vào mắt tôi, chậm rãi đáp:— “Cha ta.”

Chúng tôi rời khu rừng trước khi mặt trời lên hẳn.

Dara dẫn tôi đi qua những lối mòn bị lãng quên – những nơi mà ánh sáng không thể len vào, và cả bóng tối cũng chỉ dám thì thầm.— “Biên giới hiện tại không còn giống xưa,” hắn nói.

“Nơi đó không còn là vương quốc – mà là một vết thương chưa bao giờ lành.”

Tôi bước theo, tim tôi nặng dần.

Không phải vì sợ hãi, mà vì linh cảm: sự thật đang ở gần hơn bao giờ hết.Chúng tôi đến nơi khi bầu trời đã xám lại – không còn rạng đông, cũng chưa tới hoàng hôn.

Trung giới.Một cánh cổng đá đen hiện ra giữa sương mù.

Dưới chân cổng, có dấu vết của một vương triều đã mục ruỗng: tượng đổ, huy hiệu vỡ nát, và... một ngọn cờ vẫn bay.— “Nơi này từng là pháo đài phía bắc,” Dara nói khẽ.

“Cha ta lui về đây… sau khi ông biến mất khỏi chiến trường.”

Tôi ngẩng nhìn ngọn cờ.

Không giống bất cứ quốc huy nào tôi từng thấy.

Dara đọc ánh mắt tôi:— “Lá cờ ấy không đại diện cho bóng tối hay ánh sáng.

Mà cho... những kẻ bị chối bỏ bởi cả hai phía.”

Tôi rùng mình.Chúng tôi bước qua cổng đá.

Bên trong là một tòa tháp đổ – và trong bóng tối, một người đàn ông ngồi quay lưng lại, mái tóc đã bạc gần hết, nhưng khí chất vẫn không nhầm lẫn:Vua Caldris – cha của Dara.— “Con đã mang cô ấy đến,” ông cất giọng, không cần quay đầu.Tôi siết tay Dara, thì thầm:

— “Ông ta biết ta?”

Dara gật đầu.

— “Ông luôn biết.

Ông từng nói… ngày con nhớ lại, cả lịch sử sẽ phải viết lại từ đầu.”

Vua Caldris đứng dậy, quay lại đối diện tôi.

Ánh mắt ông không nhuốm hận thù – mà là một nỗi buồn sâu thẳm, gần như chấp nhận số mệnh.— “Công chúa Carana.

Người không phải là công chúa nữa.

Người là... ngòi nổ.”

Tôi nghẹn họng.

— “Tôi không hiểu.”

Caldris bước đến, đặt một bàn tay lạnh buốt lên vai tôi.

— “Họ phong ấn trí nhớ của cô không chỉ vì Dara.

Mà vì chính cô – là người đã từng đánh thức ‘Thứ-thức-tỉnh’.

Và nếu cô nhớ lại cách... cô sẽ có thể làm điều đó một lần nữa.”

Tôi thì thầm:— “Thứ-thức-tỉnh… là gì?”

Caldris không trả lời.

Chỉ nhìn Dara – ánh mắt của một người cha trao lại gánh nặng cho con.— “Hãy nói với cô ấy.

Sự thật.

Cả về cái chết của mẹ cô… và sự phản bội cuối cùng.”

Tôi sững người.

Mẹ tôi đã chết trong một tai nạn – hoặc ít nhất, đó là điều tôi từng tin.Dara im lặng rất lâu.

Sau đó, hắn quay sang tôi, ánh mắt không còn che giấu.— “Carana... chính ngươi đã chứng kiến cái chết ấy.

Và... ngươi là người duy nhất biết sự thật.”
 
Back
Top Bottom