Phiên ngoại 4.
Day 887.
Chẳng mấy chốc, S tiên sinh lại mở một tiệm bánh trung thu.
Lại đến một mùa thu, Tụng Nhiên quyết định ở nhà nướng bánh trung thu.Hạ tiên sinh tỏ vẻ rất khó hiểu, thỉnh cầu thay thế hoạt động gia đình.
Lý do anh đưa ra có hai: Thứ nhất, anh đã quen ăn bánh trung thu mua bên ngoài; Tiếp đó, so với bánh kiểu Quảng, anh thích bánh kiểu Giang Tô vị muối tiêu hơn.Bánh trung thu Giang Tô vị muối tiêu?Tụng Nhiên chậc chậc chế giễu, cho rằng thứ này còn tà giáo phản nhân loại hơn so với sữa đậu nành mặn và đậu hoa ngọt, đoạn vô tình bác bỏ thỉnh cầu của Hạ tiên sinh, trả lời: Người khác loài cá biệt trong nhà nên tôn trọng ý kiến chủ lưu (cũng chính là của Bố Bố và Tụng Nhiên), hơn nữa còn cần phải tăng phẩm vị chọn bánh trung thu.Khiến Hạ tiên sinh khá phiền muộn.Sáng hôm đó, Hạ tiên sinh và Bố Bố đánh răng rửa mặt xong xuôi, mặt đối mặt ngồi trước bàn ăn chờ bữa sáng.Tụng Nhiên đeo chiếc khăn ăn nhỏ cho Bố Bố, lại bưng một bát cháo gan lợn kèm rau chân vịt và nửa cái trứng lòng đào.
Cậu giao cái thìa nhỏ vào tay Bố Bố rồi chậm rãi đi vào bếp, lề mề hồi lâu mới mang một chiếc đĩa nông nhỏ đặt trước mặt Hạ tiên sinh.Bên trong là một chiếc bánh trung thu vị muối tiêu, còn bị cắn một miếng."
Loại này vỏ bánh xốp quá, cắn một cái vụn rơi cả bàn, có gì ngon mà ăn chứ!"
Tụng Nhiên ghét bỏ lau khóe môi, liếm vụn bánh dính nơi ngón tay.
Cậu quay người muốn đi vào bếp, Hạ Trí Viễn vội vàng kéo tạp dề trên người cậu lại: "Cháo của tôi."
"Hôm nay Hạ tiên sinh không có cháo."
Tụng Nhiên nhanh nhẹn lắc tạp dề, hất tay Hạ Trí Viễn ra, nói: "Hứ, phối với bánh trung thu muối tiêu á, cháo của em không thèm nhận loại nhục nhã này đâu."
Sau đó cậu ngâm nga một khúc dân ca, đi múc cháo cho mình.Thấy thế, Bố Bố vội vàng duỗi tay đưa một thìa qua: "Ấy, papa mau ăn đi này!"
Hạ tiên sinh phải ăn đồ bố thí của con trai, cảm thấy thật phiền muộn.Chín rưỡi sáng, người một nhà ăn sáng xong, bắt đầu làm công tác chuẩn bị trước khi ra cửa.Hôm nay họ định đến công viên ngắm hoa quế, lại tới siêu thị sắm nguyên liệu làm bánh trung thu DIY.
Bố Bố mừng rỡ như một con husky, hớn ha hớn hở chạy về phòng thay quần áo.Tụng Nhiên cho hai con mèo thêm đồ ăn, sau đó đứng trước bồn rửa rửa chà chà.Hạ Trí Viễn thay quần áo xong, bước ra thân mật ôm lấy cậu từ đằng sau.
Hai bàn tay anh chui vào trong tạp dề, đoạn không an phận sờ soạng bên eo: "Tụng Nhiên, tôi cảm thấy gần đây em hơi cáu kỉnh đấy...
Mang thai rồi hả?"
Tụng Nhiên dùng cùi chỏ thụi mạnh anh một cái: "Anh mới mang thai ấy!"
Hạ Trí Viễn cười hỏi: "Vậy tại sao cứ phải tự mình nướng bánh trung thu?
Rõ ràng siêu thị chỗ nào cũng có thứ này mà."
"Gayporn cũng có ở khắp mọi nơi, sao không thấy anh nâng cao tự giác mà bỏ qua cho em chứ?"
Tụng Nhiên cầm miếng nhôm chà nồi soạt soạt rửa thật mạnh: "Đây là hoạt động thân thiết!"
"Ồ, hoạt động thân thiết, thật sự không nhìn ra chúng ta lại cởi mở đến thế..."
Hạ Trí Viễn cố xuyên tạc ý tứ của cậu, anh thuật lại một lần bằng chất giọng đầy thâm ý, bàn tay thì càng sờ xuống dưới, sắp sờ đến bộ phận dưới đũng quần.Tụng Nhiên cực kỳ lúng túng, cậu đập tay anh một cái: "Em chỉ nướng bánh trung thu thôi, không có ăn hoành thánh đâu!"
Nghe vậy, Hạ Trí Viễn nằm nhoài lên vai cậu phì cười.Tụng Nhiên hơi đỏ mặt: "Em bảo này...
Về sau anh hàm súc một chút, đừng có lúc nào cũng nói muốn ăn hoành thánh trước mặt Bố Bố.
Bây giờ thằng bé còn nhỏ, nghe không hiểu, nhưng lỡ ngày nào đó hiểu thì sao?
Anh thế này...
Quá mức vô sỉ rồi!"
"Cũng đúng."
Hạ Trí Viễn gật đầu phụ họa: "Về sau chúng ta sẽ nói là nướng bánh trung thu."
"Anh đủ rồi đấy!"
Tụng Nhiên tức giận đạp anh một cú.Chiếc kén tằm lướt qua cửa nhà bếp, trên thân lóe một loạt đèn xanh.
Nó vừa vặn bắt gặp cảnh này, bèn phát ra tiếng tít tít nhắc nhở, cho Tụng Nhiên thêm một nghìn điểm.Buổi chiều ba người họ thắng lợi từ siêu thị về.
Chiếc Infiniti xám bạc lái vào dưới chiếc dù trong bãi đỗ xe, Tụng Nhiên đi xuống ôm Bố Bố ra khỏi ghế trẻ em trong xe.
Hạ Trí Viễn thì vòng ra phía sau mở cốp lấy hai túi đồ ăn thật to.
Tụng Nhiên ăn ý nhận một túi, sau đó móc một chiếc khuôn bánh từ trong túi ra giao cho Bố Bố.Cả nhà ai cũng có thứ để cầm, vui vẻ lên lầu làm bánh trung thu.Hạ Trí Viễn đang được nghỉ trung thu, nhưng tổng bộ SwordArc còn một số công việc cần anh giải quyết, nên đã xin hai mươi phút yên tĩnh làm việc không bị quấy rầy.
Tụng Nhiên phê chuẩn, sau đó dẫn Bố Bố vào trấn thủ phòng bếp, nhào bột mì, thêm dầu, khuấy tan đường, bắt đầu giai đoạn chuẩn bị nướng bánh trung thu.
Hai con mèo lười biếng không có chuyện để làm, cuộn thành hình bát quái dưới ánh nắng mặt trời."
Ui da dính rồi dính rồi!"
Trong phòng bếp, Bố Bố giơ bàn tay nhỏ ra cho Tụng Nhiên nhìn.
Giữa năm ngón tay đang xòe ra dính mấy nhúm bột sền sệt.Tụng Nhiên rửa sạch cho bé, lại lau bột mì dính lên mặt, đoạn lấy một đôi găng tay nhựa mỏng đeo vào rồi mới để bé quay lại nhào bột.Bố Bố coi việc nhào bột như trò chơi, nặn một cái ra chiếc tai thỏ, nặn thêm cái nữa, lại thêm chiếc tai thỏ.
Năm phút sau, cục mì biến thành một con nhím to.Tụng Nhiên không nhịn được, hỏi: "Bố Bố, đây là thứ gì thế?"
"Bánh trung thu con thỏ ạ!"
Bố Bố trả lời: "Rất nhiều rất nhiều con thỏ, một ổ thật nhiều, nhưng chỉ có lỗ tai lộ ra thôi!"
Tụng Nhiên phì cười vì những lời ngây thơ của bé.
Cậu cũng không sửa lại, cứ để bé nhào bột lung tung, còn mình thì đứng cạnh bồn rửa làm nhân bánh hạt sen.
Làm được một chốc, cậu nhìn đồng hồ, nói với Bố Bố: "Đi nói với ba là thời gian làm việc chỉ còn năm phút thôi."
"Vâng ạ!"
Bố Bố chạy ra ngoài nhanh như chớp, lại chạy về nhanh như chớp: "Ba nói là "Ừm"!"
Hả?Vậy nhất định sẽ lố thời gian.Tụng Nhiên đã rõ lịch sử đen của Hạ tiên sinh cuồng công tác như lòng bàn tay.
Người này chỉ cần trả lời "Ừm" có nghĩa là căn bản không nghe vào tai.
Thế là chờ khi kim phút chỉ đến số năm, cậu thả muôi khuấy xuống đi vào phòng khách.
Quả nhiên Hạ tiên sinh vẫn đang vô cùng chăm chú làm việc với máy tính, hoàn toàn không để ý thời gian trôi."
Trí Viễn, thời gian của anh hết rồi nha."
Tụng Nhiên đứng cách bàn trà giục giã anh: "Bố Bố đang sốt ruột chờ kìa."
"Lập tức tới ngay đây."
Hạ Trí Viễn vẫn không ngẩng đầu lên, tay phải tiếp tục gõ phím lạch cạch, tay trái xòe bốn ngón – Chỉ cần bốn phút.Tụng Nhiên vòng qua bàn trà, cúi người nắm chặt tay anh gập từng ngón từng ngón lại."
Không được, một phút cũng không được."
Tụng Nhiên kiên quyết: "Nói hai mươi phút là hai mươi phút.
Anh còn kéo dài nữa thì đêm nay anh dọn phòng bếp, bánh trung thu Bố Bố tự tay làm không cho anh ăn, không được lên giường ngủ, cũng không có hoành thánh nhỏ mà ăn đâu."
Lúc nói những lời này, cậu đang mặc một chiếc tạp dề màu đỏ in hình sóc chuột.
Hạ Trí Viễn ngẩng đầu lên nhìn, toàn thân nóng lên, những ý nghĩ kiều diễm lập tức bừng bừng không thu lại được.
Anh nắm lấy cổ tay Tụng Nhiên kéo vào ngực, đoạn nghiêng người đè cậu xuống sô pha.Tụng Nhiên giật mình kêu lên.Trên tay cậu vẫn còn dính bột mì và trứng, không dám làm bẩn chiếc sơ mi quý giá của Hạ Trí Viễn, đành phải dùng khuỷu tay gắng đẩy ra.
Kết quả cậu lại bị hôn lên cổ tay một cái, bèn cuống quýt rụt tay về, căng thẳng nhìn Hạ Trí Viễn chằm chằm: "Anh làm gì đấy?
Bố Bố còn đang ở trong bếp kia kìa."
"Tôi hỏi một vấn đề, đáp xong em sẽ được tự do."
Từ trước đến giờ Hạ Trí Viễn là người không thích làm khó dễ: "Tôi cảm thấy gần đây em vô cùng phách lối, phách lối đến coi trời bằng vung, chuyện gì cũng đối nghịch với tôi cả.
Sao thế, ăn thuốc nổ à?"
Tụng Nhiên trừng mắt, cười nói: "Em cố ý đấy."
Hạ Trí Viễn: "Tại sao?"
"Dù sao ban ngày có ngoan thì đêm đến cũng không tránh được việc bị anh giày vò, chi bằng cứ phách lối còn hơn."
Tụng Nhiên đáp rất quang minh chính đại: "Anh phách lối ban đêm, thế thì em chỉ đành phách lối ban ngày chứ sao."
Nghe xong, lòng tự trọng của Hạ tiên sinh bị đả kích nghiêm trọng: "Giày vò?
Kỹ thuật của tôi kém đến thế sao?"
"Không phải kỹ thuật kém..."
Vành tai Tụng Nhiên đột nhiên đỏ bừng, cậu nhỏ giọng: "Kỹ thuật của anh, nói thế nào cho phải nhỉ...
Em, em cũng có tôn nghiêm, không muốn đêm nào cũng bị chịch ngất.
Anh kiềm chế một chút, được không?"
Hạ Trí Viễn nhận được lời khen tối đa, tâm trạng cũng vui vẻ hơn.
Anh giơ tay vỗ vỗ cặp mông vểnh cao ngạo nghễ của Tụng Nhiên, cưng chiều nói: "Được, đêm nay cam đoan sẽ không để em phải ngất."
Dưới sự đốc thúc của Tụng Nhiên, Hạ tiên sinh tạm gác lại công việc, làm chủ lực DPS gia nhập đội ngũ làm bánh trung thu, khiến tốc độ phó bản tăng lên nhanh chóng.
Ba người cấp tốc hoàn thành vượt một loạt cửa ải nhào bột, làm nhân, nặn vỏ, ép khuôn, bỏ lò nướng.*DPS được viết tắt của cụm từ tiếng Anh Damage Per Second, được hiểu là lượng sát thương gây ra trong một giây.Trải qua ba mươi phút chờ đợi đằng đẵng, Hạ tiên sinh lấy từ trong lò nướng ra một mâm bánh trung thu nhân lòng đỏ trứng hạt sen.
Tổng cộng có sáu cái, bóng bẩy, thơm phức, vàng óng ánh, khiến người ta thèm nhỏ dãi.Nước bọt Bố Bố trào thẳng xuống ba nghìn thước*, Tụng Nhiên vội vàng rút một tờ giấy lau giữ lại cho bé.*Lấy từ câu Phi lưu trực há tam thiên xích – (Thác nước) Bay chảy thẳng xuống từ ba nghìn thước trong bài thơ Vọng Lư Sơn bộc bố của Lý Bạch.Quả nhiên bánh trung thu tự tay làm hoàn toàn khác biệt với đám yêu diễm tiện hóa bên ngoài, vừa mềm mại vừa nóng sốt.
Buổi sáng Tụng Nhiên cố ý nhặt một chút vụn quế ở vườn cây, rải thêm vào nhân lòng đỏ trứng, cắn một miếng hương thơm phảng phất giữa răng môi.
Bố Bố bận rộn cả chiều, đói lắm rồi.
Bé gặm bánh đến mức miệng dính đầy vụn lòng đỏ, đoạn vỗ bụng nhỏ ợ một cái rõ to.
Mới ợ một cái, bé đã tự mình cười ha hả thật sảng khoái.
Tụng Nhiên sợ bé bị sặc, vội vàng rót nước cho bé uống.Tối hôm đó, rõ ràng Bố Bố hưng phấn quá độ.
Ăn bánh trung thu xong, bé nũng nịu đòi Hạ Trí Viễn xếp mô hình xe với mình, xếp xong bắt đầu đẩy tới đẩy lui trong phòng khách.
Sau đó Hạ Trí Viễn đến thư phòng xử lý công việc, bé lại cầm gậy trêu mèo, một mặt châm ngòi cho Bố Đâu Đâu và Bố Đại Đại đánh nhau, một mặt lại ngồi xổm cạnh bên xem chiến, mèo nào rơi xuống thế yếu sẽ cổ vũ cho đứa đó.Mười giờ, Tụng Nhiên thu hồi đồ chơi lả tả trên đất, dẫn Bố Bố đi tắm.
Vất vả lắm mới tắm xong được, lau khô, ôm vào giường, cậu lại bị Bố Bố quấn lấy đòi kể hai chuyện cổ tích.
Chờ đến khi cậu hoàn thành nhiệm vụ trở lại phòng ngủ, Hạ tiên sinh đã tắm xong, đang mặc một bộ áo ngủ tơ tằm ung dung tựa lên đầu giường lật báo.
Thấy Tụng Nhiên tiến đến, khóe môi anh khẽ cong lên một cái.Vừa nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Hạ Trí Viễn, Tụng Nhiên đã biết đêm nay lại phải bán hoành thánh, mông mông co chặt.
Một tuần bảy ngày, mỗi ngày không ngừng, hoa khôi trong lầu xanh cũng chẳng yêu nghề bằng cậu đâu.Hết cách rồi, ai bảo cậu thích Hạ Trí Viễn đến thế chứ, thích đến nỗi ngay cả từ chối cũng không thốt lên được.Nhớ quân ngứa hoa cúc, gặp quân hoa cúc nở, nói liêm sỉ làm gì.Tụng Nhiên vô cùng xấu hổ, chỉ vào phòng tắm nói: "Hôm nay...
Ừm, anh...
Muốn hương vị gì?"
Hạ Trí Viễn nhướn mày: "Hoa hồng."
"Được."
Mặt Tụng Nhiên đỏ bừng, cậu cầm khăn tắm nhẹ nhàng đi vào phòng tắm, liên tục xả nước gột hết mùi khói dầu trên người.
Chờ khi tắm rửa xong, cậu lại lấy một bình tinh dầu hoa hồng và mấy món đồ nhỏ từ trong tủ ra, hết sức chăm chú bôi trơn và mở rộng cho mình.
Nửa tiếng sau cậu đẩy cửa ra, không thấy Hạ Trí Viễn, trên giường bỗng thình lình xuất hiện một chiếc tạp dề màu đỏ rực.Bổ sung thêm một tờ giấy: Đến phòng bếp.Không phải chứ?Play...
Play tạp dề khỏa thân á?!
Biến thái đến thế sao?Tụng Nhiên sụp đổ nhào lên giường, cầm tạp dề rên rỉ – Trang phục tình thú thì thôi đi, nhưng đây, đây lại là cái tạp dề mấy tháng nay cậu mặc ở nhà đó!
Bên trên còn vẽ một con sóc chuột moe moe, muốn bao nhiêu đứng đắn thì có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu nhà lành thì có từ ấy.
Đêm nay bị lấy ra play tình thú, quả thật kỳ quặc vô cùng.Cậu nhìn trái nhìn phải xoắn xuýt hồi lâu mà vẫn không dám mặc.
Sau đó ngẫm lại, Hạ Trí Viễn còn ở bên ngoài, chờ lâu sợ mềm nhũn, thế là cậu hạ quyết tâm thấy chết không sờn mặc vào.Tụng Nhiên chân không ra trận, toàn thân trần truồng, chất vải chinos không mềm mại lắm, chỉ cần cọ nhẹ một cái núm vú sẽ cứng lên.
Chúng cứng thành hai hạt đậu đỏ, vô cùng dâm đãng, thứ giữa háng cũng căng phồng.Cậu kéo cửa phòng, đi chân trần, cố che bắp đùi chạy ra ngoài như làm trộm.Phòng khách, phòng bếp, phòng ăn đều tối thui, không hề có chiếc đèn nào đang sáng.Vì để cậu giữ chút cảm giác an toàn trong bóng đêm, Hạ Trí Viễn đã săn sóc tắt tất cả thiết bị chiếu sáng, ngay cả tiểu Q vốn vận hành 24 giờ cũng bị cắt điện, tủi thân ngồi diện bích ở góc hẻo lánh trong phòng khách.Tụng Nhiên cảm nhận mình được yêu thương trân trọng, lập tức lâm trận phản chiến, không mắng Hạ Trí Viễn biến thái nữa.Cậu sờ tường tiến đến từng bước từng bước một, lặng lẽ đi qua phòng trẻ em, lại lặng lẽ xuyên qua hành lang phòng khách.
Càng đi, gương mặt cậu càng nóng bừng – Dây buộc của chiếc tạp dề này rất dài, sau khi thắt chặt xong vẫn còn rũ hơn nửa đoạn.
Chỉ cần nhúc nhích, phần dây thừa sẽ lay động, không ngừng phất qua phần eo và khe mông nhạy cảm.Ngứa chết đi được, nhất định ngày mai phải cắt đi!Tụng Nhiên đỏ bừng mặt thề.Lúc đến phòng bếp, Hạ Trí Viễn đang đứng tựa bên bồn rửa chờ cậu.Thành phố S là thành phố đêm trắng, ngàn vạn ngọn đèn sáng biến thành dải ngân hà lấp lánh chiếu lên bầu trời nửa đêm, bao phủ một mảng màu đỏ sậm tuyệt mỹ.
Ngoài cửa sổ loang lổ ánh đèn nửa sáng nửa tối, phác họa nửa bên mặt của người đàn ông.Người ấy có bờ vai rộng, lồng ngực rắn chắc, còn có tám múi cơ bụng đường nét rõ ràng, giờ phút này đang phập phồng theo từng tiếng hít thở.
Anh đang cúi đầu, ánh mắt và vẻ mặt ẩn giấu trong bóng tối khiến Tụng Nhiên không thấy rõ, nhưng hình dạng hung khí hung hãn được phác họa rõ ràng trong chiếc quần lót cotton lại khiến Tụng Nhiên cảm thấy vô cùng bức bách, cũng cảm thấy khô khát mãnh liệt.Có bao nhiêu hãi sợ đau đớn, thì cũng có bấy nhiêu khao khát yêu thương.Người đàn ông này...
Vĩnh viễn là trung tâm vòng xoáy tình dục của cậu.Tụng Nhiên vẫn không muốn thừa nhận, cho dù ban ngày cậu càn rỡ lớn gan đến chừng nào thì lúc màn đêm buông xuống trần truồng gặp nhau, bản tâm bé nhỏ của cậu sẽ ép cậu hóa thành một hạt cát, cúi đầu thần phục thần linh của mình.Nên hình dung sự ỷ lại của cậu với Hạ Trí Viễn thế nào nhỉ?Có lẽ chỉ cần Hạ Trí Viễn ra lệnh một cái, cậu sẽ không hề phản kháng, sẽ chủ động quỳ gối xuống, giống như một bé mèo con, dùng gương mặt, dùng đôi môi cúng bái đôi chân dài kia, sau đó lại ngẩng đầu lên si mê thành kính cầu xin anh ban tình yêu khắc cốt.Với cậu, Hạ Trí Viễn còn hơn cả bầu trời với con chim sẻ gãy cánh.Tụng Nhiên nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, hô hấp dần hỗn loạn, bụng dưới nóng bỏng, dương vật căng đến mức sắp nổ tung.
Mãi đến khi hai tay bị bắt chéo sau lưng và bị đè lên cửa sổ, ba giây sau cậu mới nhận ra Hạ Trí Viễn đã ra tay với mình.Vội vã thế ư?Vội đến mức khiến người ta an tâm, nguyện ý dung túng hết thảy thú tính bắt nguồn từ tình yêu.Tụng Nhiên thuận theo nhắm mắt lại đứng tựa vào cửa, cảm nhận hơi thở bỏng rẫy của Hạ Trí Viễn đang nhanh chóng tiếp cận sau lưng mình, lướt đến vành tai, lại dùng răng cắn một cái, nhiệt tình mút mát một chút.
Sau đó anh luyến lưu nơi phần gáy, rồi dọc theo xương sống yếu ớt hôn thẳng xuống.Một tấc, lại thấp hơn một tấc.Hạ Trí Viễn hôn rất kịch liệt, lúc răng môi chạm vào làn da thể nào cũng sẽ phát ra âm thanh chùn chụt ướt át.
Khi hôn đến hõm eo, anh đột nhiên quỳ một chân xuống đất."
Anh...
Anh đừng..."
Tụng Nhiên tưởng tượng ra hình ảnh kia, sắp không thở nổi.Phía trước vẫn là đêm thu, nhưng phía sau đã biến thành hạ nóng.
Sóng nhiệt cuồn cuộn phủ tới, cậu bắt đầu đổ mồ hôi, dương vật dựng thẳng dùng sức cọ xát lên vải vóc thô ráp, rất đau, nhưng vẫn tràn ra chất dịch đáng thẹn.Vùng mẫn cảm phía sau vẫn luôn là tử huyệt của Tụng Nhiên.
Nó tựa như dòng máu nóng tươi trẻ, nháy mắt đánh thức con dã thú vốn lấy tình dục làm thức ăn trong cơ thể.
Người cậu run rẩy dữ dội, hàm răng cắn chặt lấy nhau, cố chuyển mình về phía cửa và dán sát vào bức tường gạch men lạnh buốt, nhưng vẫn không thể giảm nhiệt độ đang thiêu đốt toàn thân.Hạ Trí Viễn chỉ dừng bên eo một chốc, sau đó liếm dọc theo cột sống lên phía trên.
Tốc độ của anh rất chậm, có thể so với tra tấn.Tụng Nhiên không thể chịu được nữa: "Đừng, đừng liếm, anh làm thế này...
A haaa....
Thà rằng trực tiếp chịch em còn hơn..."
"Em cho rằng tôi không muốn tiến thẳng vào việc ư?!"
Hạ Trí Viễn bỗng siết chặt eo cậu, sau đó tiến đến bên tai cắn mạnh một cái: "Em mà đến chậm thêm chút nữa, tôi sẽ đổi thành play cưỡng dâm."
Cưỡng dâm?Đôi mắt Tụng Nhiên sâu thẳm, năm ngón tay dần siết chặt trong bóng tối.Một giây sau cậu đột ngột phát lực đẩy mạnh khuỷu tay ra đằng sau, khiến Hạ Trí Viễn không kịp chuẩn bị ngã xuống nửa bước.
Kế đó Tụng Nhiên quay người thoát khỏi ngực anh, nhanh chóng đảo khách thành chủ, đẩy Hạ Trí Viễn tựa lên tủ lạnh.Hạ Trí Viễn: "....
Tụng Nhiên?"
"Đừng nhúc nhích."
Cậu cười giả dối, sau đó ngửa đầu hôn môi Hạ Trí Viễn một cái.
Dưới cái nhìn kinh ngạc của anh, cậu quỳ gối xuống cởi tuột chiếc quần lót cotton kia ra, để dương vật to dài đập vào mặt mình, đoạn há miệng ngậm lấy, thành thạo liếm ướt phần cán rồi ngậm thật sâu trong miệng."
Ừm..."
Khoái cảm ngoài ý muốn ập tới vừa dịu dàng vừa mãnh liệt, Hạ Trí Viễn dần bình tĩnh lại.
Anh thỏa mãn thở một tiếng, vươn tay vuốt ve mái tóc và gương mặt của Tụng Nhiên, đoạn khàn giọng hỏi: "Sao thế?
Sao đột nhiên lại muốn làm chuyện này cho tôi?"
Tụng Nhiên lắc đầu không nói gì, trái lại còn ngậm dương vật vào sâu hơn nữa.Cậu ép chặt khoang miệng, dùng đầu lưỡi mềm mại quấn lấy thân cây thịt khuấy mút nhiều lần.
Thi thoảng đầu khấc xâm nhập quá sâu, cậu sẽ cố ý nuốt một chút, để yết hầu đè ép thịt mềm mẫn cảm.
Mỗi lúc như vậy, Hạ Trí Viễn lại hít một hơi lạnh, sau đó đầu lưỡi Tụng Nhiên sẽ nếm được vị tanh tanh mằn mặn đậm mùi giống đực.Thanh âm mất khống chế quyến rũ này, Tụng Nhiên nghe mà muốn mê đắm.Một lát sau, cậu mới nhổ nửa đoạn dương vật ướt sũng ra, còn lưu luyến mút phần đỉnh một cái, cười nói: "Làm trái nguyện vọng mới gọi là cưỡng dâm, em đã vậy rồi, anh cưỡng dâm em thế nào?"
Hạ Trí Viễn cả kinh không thốt nên lời, kết quả một giây sau, Tụng Nhiên đã làm một chuyện khiến người ta còn khiếp sợ hơn – Cậu chụp mạnh vào nút bấm ngăn chứa đá trên cửa tủ lạnh.
Chờ khi vụn đá rào rào đổ ra, cậu tiện tay cầm một viên nhét vào miệng, đoạn nhanh chóng ngậm lấy dương vật bên môi."
Đệt!"
Hạ Trí Viễn không nhịn nổi, thấp giọng chửi tục.Viên đá lạnh là kích thích về sinh lí, mà sự lớn mật của Tụng Nhiên lại là kích thích tâm lý.
Hai luồng kích thích mạnh mẽ đồng loạt ra trận, sự bình tĩnh của Hạ Trí Viễn như bị quăng vào máy xay đá, bị xay đến tan nát.Chừng hai phút sau, tiếng hít thở của anh đã không còn vững vàng nữa.
Anh hơi ngước cằm tựa đầu vào cửa tủ lạnh, vừa thở dốc vừa túm tóc Tụng Nhiên, gắng gượng kiềm chế dục vọng thẳng lưng đâm sâu vào trong cổ họng."
Sâu thêm chút nữa...
Lại sâu thêm chút nữa...
Tốt, ngoan lắm..."
Chỉ chốc lát sau, Tụng Nhiên nghe thấy tiếng thở gấp gáp trên đầu dừng lại.
Cậu vừa định ngậm vào sâu hơn thì đã bị đẩy mạnh ra.Cậu chật vật ngã ngồi trên đất, trước mặt bỗng thấy một luồng tinh dịch phun tung tóe, làm bẩn tạp dề trên người.Lúc nãy Hạ Trí Viễn bắn rất nhiều, trên tạp dề dính đầy vết dịch trắng.
Tụng Nhiên cúi đầu nhìn trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh, sắc mặt ửng hồng, khóe mắt cũng ngấn nước."
Trí Viễn, em, em có thể..."
Cậu ngồi dưới đất do dự một chút, sau đó giạng hai chân ra, tay thò vào dưới tạp dề nắm chặt lấy cậu em đã ngạo nghễ ưỡn cao từ lâu, bắt đầu vội vàng lên xuống, thi thoảng lại tràn ra vài tiếng rên rỉ khó nhịn.Cho dù không chạm vào, chỉ cần nhìn người đàn ông này, cậu đã có thể cao trào.Quả thực Hạ Trí Viễn suýt phát điên vì dáng vẻ này của Tụng Nhiên, anh xoay lại đỡ cậu dậy kéo vào phòng ăn, sau đó đặt trước cửa sổ sát đất cao ba mét, đoạn tự tay thủ dâm thay cậu.Hai người họ đứng ở tầng mười hai, tầm mắt rộng rãi, ngẩng đầu là có thể thấy vầng trăng tròn treo cao.Ngày mười lăm âm lịch, ánh trăng sáng tỏ, tựa như tầng sữa chiếu nghiêng nghiêng.Ngũ quan của Tụng Nhiên sáng rỡ dưới ánh trăng, bao gồm cả vành tai đỏ bừng, bờ môi cắn chặt, chóp mũi đổ mồ hôi hột, và cả đôi mắt đang đắm chìm trong dục tình.
Cho dù trong khoảnh khắc bị dục vọng triệt để bắt lấy, cậu vẫn trong trẻo sạch sẽ, vĩnh viễn như một cậu bé.Hạ Trí Viễn ngắm nhìn người thương đã động tình của mình, sau đó nghiêng mặt trao những nụ hôn liên tiếp lên gương mặt ẩm ướt mồ hôi của cậu.Tụng Nhiên, có lẽ em không tin tôi, nhưng tôi cũng có tình yêu chẳng hề thua em.Tôi yêu tất cả những lắng lo em phải chịu trong quá khứ, yêu tương lai rạng ngời em muốn đắm mình trong đó, yêu mỗi tấc mỗi chỗ có em đi qua, yêu mỗi giây mỗi phút có tiếng em thở.Mỗi một ngày sum họp đoàn tụ trong tương lai, tôi đều sẽ bầu bạn bên em.Tụng Nhiên, em có nghe thấy không?Anh tách hai phiến mông ẩm ướt, ngón tay thăm dò vào cửa huyệt hồng hồng, nhẹ nhàng lật khuấy, sau đó rút ra, đỡ dương vật đã cương cứng của mình cắm vào thật sâu."
A!"
Cậu thanh niên trong ngực anh không chịu nổi, kêu lên một tiếng đau đớn, vô thức kéo căng cơ thể.
Nhưng cậu nhanh chóng điều chỉnh lại hô hấp nhờ vào kinh nghiệm trong quá khứ, cố gắng thả lỏng mông muốn tiếp nhận người mình yêu.Thế là Hạ Trí Viễn chậm rãi thẳng lưng đưa đẩy, mỗi lần đẩy vào một chút đều sẽ được huyệt sau nhiệt tình cắn mút.Phía trước Tụng Nhiên rắn đanh, cứng đến nỗi tựa như một cây côn sắt nóng phỏng tay, phía sau lại bị thô bạo cạy mở hậu huyệt ẩm ướt mềm nóng.
Hạ Trí Viễn dần đầy đẩy cả cây lút cán, sau đó thăm dò hẩy hẩy hai lần.
Thấy tình hình tốt đẹp, anh không kiềm chế nữa, bắt đầu siết chặt eo Tụng Nhiên kịch liệt đưa đẩy, hung hãn đâm vào điểm mẫn cảm.Kỳ thật, anh vốn không có ý làm quá hung ác, nhưng lúc ở trong Tụng Nhiên, anh thường xuyên mất khống chế.Tình dục vốn là một đóa anh túc tà ác, mà với anh, Tụng Nhiên lại tựa một biển anh túc mênh mông đương kỳ nở rộ.
Nó diễm lệ, thơm ngào ngạt, mà con đường giấu trong biển hoa ấy lại là đường không có chốn về.Lúc Hạ Trí Viễn không ngừng xâm chiếm, trong không khí ngập tràn mùi phát tình nồng nàn, trong đó hòa lẫn mùi thơm ngát của sữa tắm bạc hà.
Cửa sổ thủy tinh sát đất dính bừa bộn mồ hôi lúc Tụng Nhiên giãy giụa, dần dần nhơ nhớp.Mồ hôi tuôn mãnh liệt, từng giọt từng giọt liên tiếp đổ xuống, ướt đẫm một mảng sàn nhà bên chân hai người.Cao trào hai bên tình nguyện tới nhanh hơn tưởng tượng, cũng mãnh liệt hơn tưởng tượng.
Tụng Nhiên không thể chịu nổi, vội vàng nghiêng đầu quấn quýt môi lưỡi với Hạ Trí Viễn, dù hô hấp sắp đứt cũng không nỡ buông ra.
Mấy lần đưa đẩy cuối cùng đều trúng thẳng điểm mẫn cảm, cơn sướng dâng cao đến tột cùng, hóa thành tinh dịch tuôn trào, rỏ trên cửa kính và sàn nhà.Dây buộc chẳng biết đã bị kéo bung ra từ khi nào, tạp dề đỏ ướt đẫm lặng lẽ tuột khỏi người Tụng Nhiên, dâng hiến cơ thể chín muồi chìm đắm trong tình dục lên ánh trăng nồng nàn.Dáng vẻ này...
Thực khiến người ta yêu thích.Lúc này Hạ Trí Viễn hết lòng tuân thủ hứa hẹn, không khiến Tụng Nhiên ngất đi.
Nên sau khi tình ái qua đi, họ ôm nhau đứng dựa cửa sổ, nhìn vầng trăng tròn đầy sáng vằng vặc trên cao."
Hình như vừa rồi...
Em có nghe thấy anh nói yêu em."
Ý thức của Tụng Nhiên vẫn hơi mơ hồ, trong miệng khẽ thở dốc: "Anh nói thế ư?"
Hạ Trí Viễn gật đầu: "Ừ, là tôi nói."
Tụng Nhiên hỏi: "Lúc nào?"
"Lúc em muốn nghe."
Hạ Trí Viễn dịu dàng mỉm cười: "Mỗi lần em muốn nghe câu này, tôi đều sẽ nói một lần."
Lừa đảo!Tụng Nhiên lẩm bẩm trong lòng, khóe môi lại bất giác cong lên, âm thầm nói: Bây giờ em muốn nghe, vô cùng muốn nghe.
Anh nói đi, anh nói đi xem nào.Sau đó, cậu được Hạ Trí Viễn ôm chặt hơn."
Tôi yêu em."
Người ấy tiến sát bên tai cậu, dùng giọng nói gợi cảm quen thuộc nói: "Tụng Nhiên, tôi yêu em."_____________
Người post: Yến Nhi