Tiên Hiệp Nhật Ký Tu Tiên Của Gián Tinh

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
498,661
0
36
AP1GczNtZT9HO8lI06x5EyEQ3sPV8ME_vJYk0G1wEiHSZMeQ5HbJz79N3QtXKpK3bayhRl7GdoAsouPNTS1fK9F6k6V89qpGRs3nUAX-WKw_PfoemwPj5zjrd47u1FcppCnod15io40FqEv4EcQtctWAI2Eu=w215-h322-s-no-gm

Nhật Ký Tu Tiên Của Gián Tinh
Tác giả: Bạch Trạch Táng Táng Dụng Phẩm Điếm/白泽丧葬用品店
Thể loại: Tiên Hiệp, Xuyên Không, Khác, Nữ Phụ
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

NHẬT KÝ TU TIÊN CỦA GIÁN TINH

Tác giả: 白泽丧葬用品店

Editor: Fukamidori

ෆ˙ᵕ˙ෆ

Ta là một con gián thành tinh, xuyên thành nữ phụ trong truyện tiên hiệp.

Trong nguyên tác, bởi vì ghen tị với tài năng của nữ chính, ta bò khắp nơi, tựa như một con gián tối tăm.

Bây giờ thì khác rồi, bởi vì ta thật sự là một con gián thành tinh.

Sau đó, vì tốc độ bò nhanh quá, ta đã cướp đi vị trí đứng đầu trong buổi thí luyện, bái Chấp Kiếm trưởng lão của Thiên Kiếm Môn làm sư phụ.

Chấp Kiếm trưởng lão kiêu ngạo lạnh lùng thay đổi 360 độ, biến thành một ông bố bỉm sữa: “Học trò ngoan, đừng có bò trên mặt đất mãi như thế, được không? Sư phụ sợ con bị người ta giẫm lên đó.”​
 
Nhật Ký Tu Tiên Của Gián Tinh
Chương 1


1

Ta tên Tiểu Cường, là một con gián cái độc ác trong truyện tiên hiệp. (Không phải.)

Trong nguyên tác, ta và nữ chính cùng tham gia buổi thí luyện nhập môn, thất bại về nhì, đau khổ bỏ lỡ cơ hội trở thành đệ tử thân truyền của chưởng môn, trở thành đệ tử đầu tiên của Chấp Kiếm trưởng lão.

Tuy Chấp Kiếm trưởng lão đẹp trai kiêu ngạo lạnh lùng, kiếm thuật xuất sắc, nhân phẩm tốt đẹp, đối với đồ đệ là ta càng dốc lòng dạy dỗ, che chở hết mực.

Nhưng con người cuối cùng vẫn bị thứ mà mình không có được thời niên thiếu giam cầm cả đời. Cho dù sư tôn có đối xử tốt với ta như thế nào, ta vẫn hâm mộ và ghen ghét nữ chính, nhớ nhung vị trí đệ tử thân truyền của chưởng môn, giẫm đạp lên tình cảm chân thành của sư tôn.

Suốt quá trình, nữ chính liên tục gặp được cơ duyên, từng bước thành tiên.

Suốt quá trình, ta âm u bò theo, phạm phải vô số tội lỗi.

Mỗi một lần làm sai, sư tôn đều phải đứng ra thay ta giải quyết hậu quả.

Cuối cùng, sư tôn vì cứu ta mà chết.

Bản thân ta, bởi vì tội ác chồng chất, bị nam nữ chính đích thân đánh chết, hồn phách tan biến.

Mốc thời gian hiện giờ chính là phân đoạn thí luyện nhập môn.

9999 bậc thang lên trời, 10 người đầu tiên có thể vượt qua sẽ có thể trở thành đệ tử nhập môn của Thiên Kiếm Môn. Người đứng đầu còn có cơ hội trở thành đệ tử thân truyền của chưởng môn Thiên Kiếm Môn Thẩm Lưu Phong.

Trong nguyên tác, nữ chính Vân Thiển Thiển dựa vào bàn tay vàng, khó khăn lắm mới vượt lên trước nguyên chủ một bước, giành được vị trí đứng đầu trong buổi thí luyện, được Thẩm Lưu Phong nhìn trúng.

Nhưng lần này, nàng ta đã thua, thua triệt để.

Bởi vì, nếu so về bò dưới đất, không ai có thể vượt qua ta.

Lúc mọi người còn đang ở giữa sườn núi, ta đã vận dụng hết cả tứ chi, bò lên đến đỉnh núi.

Chưởng môn: “…”

Hộ Đỉnh trưởng lão: “…”

Chấp Pháp trưởng lão: “…”

Tư Dược trưởng lão: “…”

Chấp Kiếm trưởng lão: “…”

Ta: “Hì hì hì…”

2

Hộ Đỉnh trưởng lão là một ông lão có cốt cách như tiên, cũng là người lớn tuổi nhất, bình tĩnh nhất, xung phong mở miệng.

“Ha ha… Vị tiểu hữu này đúng là có tài năng thiên bẩm, tốc độ bò này hơn xa bạn đồng trang lứa gấp mấy lần. Chẳng trách có thể về nhất.”

Tư Dược trưởng lão là một nữ tiên có bề ngoài xinh đẹp, mặt mũi hiền từ, dịu dàng kéo ta đứng dậy từ trên mặt đất.

“Đúng rồi, đứa nhỏ này bò nhanh đến như vậy, quần áo đã bị chà rách rồi đúng không? Chờ chút nữa đi tắm rồi thay một bộ quần áo mới nha.”

Chấp Pháp trưởng lão là một tu sĩ trung niên có vẻ ngoài nghiêm túc, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ gật đầu nhìn ta với ánh mắt kiên định: “Ừm!”

Ba người họ đều biểu lộ sự thân thiện và tán thành từ bậc tiền bối đối với ta.

Dù sao thì ta là người đứng đầu thí luyện, chắc chắn sẽ được chưởng môn thu vào dưới trướng, tương lai sẽ trở thành hậu bối của bọn họ.

Nhưng sắc mặt của chưởng môn Thẩm Lưu Phong lại không được tốt lắm.

Bởi vì, y chính là nam chính của quyển sách tiên hiệp này.

Không sai, đây là một quyển truyện về tình thầy trò yêu hận đan xen.

Trên đường xuống núi, nam chính gặp nữ chính, còn phát hiện ra nàng ta và mình có duyên tiền định. Buổi thí luyện này cũng là hắn gọi nữ chính đến, đã điều động nội bộ để nữ chính trở thành đệ tử đầu tiên của mình từ lâu.

Nhưng ta bò nhanh quá!

Y còn chưa kịp có phản ứng gì, ta đã xông lên dẫn đầu, giành vị trí đứng nhất. Ngay cả muốn ra tay thiên vị cũng không được.

“Này… Ngươi tên gì?”

“Có muốn vào dưới trướng của bổn toạ, làm… đệ tử nội môn của bổn toạ hay không?”

Có thể thấy y đang rất miễn cưỡng nhưng vẫn cố duy trì sĩ diện chưởng môn của mình.

Nữ chính là đệ tử thân truyền, đến phiên ta chỉ là đệ tử nội môn bình thường.

Không sao, ta cũng không muốn bái y làm sư phụ.

Đã là sư phụ, vậy thì ta đã có một sự lựa chọn khác.

Ta quay đầu lại, nhìn Chấp Kiếm trưởng lão Sở Vấn Thiên bên cạnh Thẩm Lưu Phong.

“Không muốn!”

Thẩm Lưu Phong đang định giả lả đồng ý, nghe thấy ta nói vậy thì sửng sốt một chút, ngay sau đó đã không kìm được sự vui sướng trong lòng.

“Gì cơ? Ngươi không muốn? Vậy mà ngươi lại không muốn? Ha ha ha…”

Nhận ra mình đã vui mừng quá trớn, y bèn nghiêm mặt lại, nói: “Vậy ngươi muốn vào dưới trướng của ai?”

Ta chỉ vào Sở Vấn Thiên đang đứng bên cạnh y: “Nghe nói Chấp Kiếm trưởng lão có kiếm thuật cao siêu, là đệ nhất kiếm tu đương thời. Đệ tử bất tài, nguyện bái Sở trưởng lão làm thầy, mong chưởng môn thành toàn.”

3

Sở Vấn Thiên và Thẩm Lưu Phong là sư huynh đệ đồng môn, là trưởng lão trẻ tuổi nhất của Thiên Kiếm Môn.

Khác với tên Thẩm Lưu Phong đạo mạo kia, Sở Vấn Thiên bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong rất trong sáng rụt rè.

Nghe thấy ta muốn bái mình làm thầy, lỗ tai hắn ngay lập tức đỏ lên.

“Gì cơ? Ngươi muốn bái bổn toạ làm sư phụ?”

“Bổn toạ tu hành ngàn năm, ngươi, ngươi là người đầu tiên chủ động muốn bái bổn toạ làm sư phụ…”

Tất nhiên rồi. Bề ngoài của hắn lạnh lùng đến như vậy, tất cả mọi người đều sợ hắn.

Nhưng chỉ có ta biết, thật ra hắn là một người tốt!

Ta bò đến trước mặt Sở Vấn Thiên, ôm chặt đùi của hắn.

“Sư tôn ở trên, xin hãy nhận lấy cái ôm này của đệ tử!”

Sở Vấn Thiên cũng không ngờ ta sẽ tự làm quen nhanh đến như vậy, cơ thể cứng đờ.

“Được, được.”

“Đồ nhi, con tên là gì?”

“Ngoài ra thì, đừng có bò dưới đất mãi như thế, được không? Các sư thúc sư bá của con đều đang nhìn đó.”

Ta: “Sư tôn, con tên là Tiểu Cường.”

“Nghe nói sư tôn luôn mộ cường*, về sau, ngài không cần mộ cường như vậy nữa, bởi vì Cường của ngài đã đến rồi!”

(* Mộ cường (慕强) có nghĩa là tôn sùng cái mạnh, ở đây tác giả chơi chữ, vì Cường là tên của nữ chính, mộ trong ái mộ (爱慕) có nghĩa là yêu thích, ẩn ý về couple Sở Vấn Thiên × Tiểu Cường.)

Sở Vấn Thiên sửng sốt:

“Tiểu, Tiểu Cường?”

“Nữ hài tử tên Cường… đúng là hiếm thấy.”

“Vậy họ của con là gì?”

Ta: “Đệ tử mang họ kép Ốc Đức, tên đầy đủ là Ốc Đức Cường.”

Sở Vấn Thiên: “À… Thì ra còn có dòng máu ngoại quốc.”

Đôi ta đang trò chuyện hăng say, nữ chính khoan thai đến muộn, rốt cuộc cũng bò đến nơi.

Vốn dĩ nàng ta sẽ búi tóc thành hình nụ hoa, mặc một bộ trang phục như tiểu tiên nữ, còn xách theo chiếc túi xách hình hoa sen, nhưng vì đuổi theo ta, lúc này, mặt mũi của nàng ta đã tái nhợt, lấm lem nhơ nhuốc.

Thấy ta đang đứng bên cạnh các vị trưởng lão, nàng ta cho rằng vị trí đệ tử thân truyền của chưởng môn đã bị ta cướp đi, đôi mắt ngay lập tức đỏ bừng lên.

“Nàng ta, nàng ta gian lận!”

“Mọi người đều là người trần mắt thịt, sao ngươi có thể bò nhanh đến như vậy được!”

“Chắc chắn là ngươi đã vận dụng tà thuật hoặc sử dụng chất cấm gì đó rồi!”

Ta liếc nhìn khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt tròn xoe ngây thơ vô tội của nàng ta, bên tai lại vang lên tiếng đối thoại giữa nàng ta và hệ thống.

【Hệ thống, chẳng phải mi nói ta mới là nữ chính của thế giới này hay sao?】

【Ả mặt rắn này là cấp bậc gì vậy, sao lại bò nhanh hơn cả ta nữa?】

【Còn nhỏ mà đã như thế này, chắc chắn là rất d*m đ*ng. Có phải nàng ta ta đã hối lộ trưởng lão giám thị hay không…】
 
Nhật Ký Tu Tiên Của Gián Tinh
Chương 2


4

Trà xanh chết tiệt dám mắng ta d*m đ*ng? Ta còn chê nàng ta xấu xí đấy!

“Cùng là người trần mắt thịt, ta còn xinh đẹp như thế này, sao ngươi không nói cha mẹ ta gian lận? Không giống như ngươi… Ha ha ha!”

Nhận ra ta đang công kích vẻ bề ngoài của mình, nữ chính Vân Thiển Thiển chỉ mới mười lăm tuổi, gương mặt còn búng ra sữa đã tức giận đến mức phát khóc.

“Thẩm đại ca, huynh nhìn nàng ta kìa!”

Ta chống nạnh phản bác:

“Nhìn cái gì mà nhìn?”

“Ta thấy người có ý xấu là ngươi thì đúng hơn?”

“Tà thuật hay chất cấm gì đó, lần đầu tiên ta nghe thấy, vậy mà ngươi vừa mở miệng đã nhắc đến, chứng minh rằng ngươi đã biết đến sự tồn tại của những thứ này từ lâu!”

“Chưởng môn, kiến nghị ngài nghiêm túc điều tra!”

“Ta khẳng định ta không sử dụng, nhưng nói không chừng nàng ta lại sử dụng.”

Chưởng môn Thẩm Lưu Phong được gọi là Thẩm đại ca, ngay lập tức có chút xấu hổ, bèn hạ giọng, nghiêm túc nói với Vân Thiển Thiển:

“Không được vô lễ, đây là đệ tử thân truyền của Chấp Kiếm trưởng lão.”

“Lần này, con đứng thứ hai trong buổi thí luyện, vốn không có tư cách gia nhập dưới trướng của bổn toạ, nhưng Ốc Đức Cường đứng nhất đã bái Chấp Kiếm trưởng lão làm sư phụ, bổn toạ bèn phá lệ tuyển con làm… đệ tử nội môn của ta.”

“Vân Thiển Thiển, Ốc Đức Cường nhập môn trước con, sau này, con phải gọi nó một tiếng sư tỷ.”

Thân truyền và nội môn khác nhau rất nhiều.

Thân truyền, nghe tên là hiểu, được sư phụ đích thân dạy dỗ, nhân số không nhiều.

Nội môn thì khác, đều do sư huynh sư tỷ đồng môn chỉ dạy.

Thẩm Lưu Phong là chưởng môn của Thiên Kiếm Môn, có một đống đệ tử nội môn.

Vân Thiển Thiển có hệ thống tu tiên trên người, đương nhiên cũng biết rõ việc này, tức xì khói.

Nhưng trước mặt biết bao nhiêu người, cho dù Thẩm Lưu Phong có muốn thiên vị nàng ta cũng không có cách nào.

Chẳng bao lâu sau, vài đệ tử khác tham gia thí luyện cũng bò lên đến nơi. Sau khi thí nghiệm linh căn, bọn họ lần lượt được các trưởng lão khác thu nhận.

Ta là người về nhất trong buổi thí luyện nhập môn, thiên phẩm hoả linh căn, được Chấp Kiếm trưởng lão Sở Vấn Thiên thu nhận, làm đệ tử thân truyền và cũng là đệ tử duy nhất của y, là mầm non duy nhất của Vấn Kiếm Phong.

5

Thân xác mà ta xuyên vào là một tiểu cô nương năm nay mười lăm tuổi.

Cha mẹ mất sớm, nàng bị huynh tẩu vô lương tâm bán vào kỹ viện.

Nàng liều mạng trốn thoát, chạy vào núi sâu, trượt chân ngã xuống vách núi mất mạng.

Nếu ta đã dùng thân xác của nguyên chủ, đương nhiên không thể để nàng chịu đói.

Vừa theo sư tôn trở lại Vấn Kiếm Phong, ta đã bắt đầu tìm miếng ăn.

Người khác tìm miếng ăn: “Sư tôn, đói quá, ăn cơm thôi.”

Ta tìm miếng ăn: “Sư tôn, đói quá, cánh cửa này trông ngon thật, con gặm một miếng nha.”

Khiến cho vị sư tôn đã sống hơn một ngàn năm, lần đầu tiên nuôi trẻ con sợ đến mức hồn xiêu phách lạc.

“Đồ nhi! Mau ngậm miệng lại, thứ này không thể ăn được!”

Hửm? Ta là bé ngoan, sư tôn nói cánh cửa này không thể ăn được, nhưng cái cây kia hẳn là có thể ăn?

“Sư tôn, cái cây này trông rất ngon, con ăn một miếng nha…”

Sư tôn biết ta có thể sử dụng cả tay lẫn chân để bò lên tông môn, chắc chắn là có chút thiên phú khác với người bình thường, nhưng không ngờ ta lại quá đáng như vậy.

Cũng may là sư tôn nhanh tay lẹ mắt, túm được gáy của ta, cái cây lệch tán đã sống hơn một ngàn năm trong sân của sư tôn mới may mắn thoát nạn.

Đêm hôm đó, không biết sư tôn kiếm từ đâu ra một cái xửng đầy ắp bánh bao, cho ta ăn no.

Dưới ánh đèn dầu mờ mờ ảo ảo, sư tôn vừa vá lại những vết rách trên quần áo do ta bò dưới đất mà thành, vừa dò hỏi lai lịch xuất thân của ta.

Ta há to miệng gặm bánh bao, thành thật nói thẳng về xuất thân của nguyên chủ.

Sư tôn ngoài lạnh trong nóng, nghe thấy vậy, ngay lập tức tràn ngập phẫn nộ.

“Cái gì! Huynh tẩu của con bán con vào chốn lầu xanh dơ bẩn kia? Nhưng con mới mười lăm tuổi thôi!”

“Những người đó có làm gì con không?”

Ta nhớ đến những chuyện nguyên chủ đã phải trải qua, ngay lập tức tủi thân mếu máo.

“Bọn họ đánh con, chửi con, còn không cho con ăn cơm!”

Khiến sư tôn tức giận đến mức dùng đũa gắp cho ta một chén dưa muối đầy ắp.

“Ăn! Ăn một tô luôn!”

“Hiện giờ, con là đệ tử của Thiên Cực Kiếm Sở Vấn Thiên ta, chỉ cần sư tôn còn ở đây, chắc chắn ta sẽ không để cho con chịu đói!”

Ta cảm động cực kỳ, chùi hết dầu mỡ trên tay mình lên tay áo của y.

“Vâng, sư tôn.”

“Với cả, chẳng phải ngài tên Sở Vấn Thiên hay sao? Sao lại tự xưng là Thiên Cực Kiếm?”

Sư tôn giải thích với ta:

“Kiếm tu chúng ta, người và kiếm hợp làm một, người còn kiếm còn.”

“Tên chẳng qua chỉ là một danh hiệu, kiếm mới là cốt lõi của chúng ta.”

“Bây giờ con chưa có kiếm nên vẫn có thể tự xưng bằng tên của mình, nhưng sau này hành động trên giang hồ sẽ phải tự xưng bằng tên kiếm.”

Ta: “Ơ, chuyện này… Vậy thì kiếm của con có thể gọi là Cường Kiếm* được không?”

(* Cường kiếm (强剑) phát âm là /qiáng jiàn/, phát âm giống với 强奸 /qiángjiān/ có nghĩa là cưỡng gian.)

Sư tôn: “Không ổn đâu, lỡ chẳng may không được xét duyệt thì…”

6

Sở Vấn Thiên thật sự là một sư tôn tốt, rất có trách nhiệm.

Đệ tử nhập môn bình thường được môn phái phát cho một bộ đồng phục thống nhất, một thanh kiếm gỗ, một túi trữ vật.

Ta nhập môn, nhận được một bộ đạo bào do đích thân sư tôn may vá, một thanh kiếm được sư tôn cất giữ đã lâu, một túi trữ vật vô hạn lượng!

“Đồ đệ ngoan, bộ đạo bào này được sư tôn dệt từ giao nhân sa của giao nhân ở Nam Hải, nước lửa không thể xâm phạm, đao kiếm không thể thương tổn. Sau này, con bò dưới đất sẽ không bị rách quần áo nữa!”

(* Sa: Loại tên hàng dệt.)

“Nhưng mà tốt nhất là đừng bò trên mặt đất, sư tôn sợ con bị người ta giẫm lên.”

“Đồ đệ ngoan, Hoả Linh Kiếm này là thanh kiếm đầu tiên của sư tôn thời niên thiếu, đã rất nhiều năm không được sử dụng. Tuy chỉ là linh bảo cấp thấp nhưng lại phù hợp với thuộc tính hoả linh căn của con, vừa hay lại hợp cho con sử dụng.”

“Còn túi trữ vật này nữa. Sư tôn đem linh thạch, đan dược, quần áo tắm rửa, pháp bảo hộ thể và tất cả các món mà con thích ăn nhét đầy trong này rồi! Sau này có đói bụng phải nhớ tự lấy ra ăn đó.”

“Đừng có gặm lung tung, sẽ đói bụng đó.”

Sư tôn thật sự tốt quá, ta khóc chết mất.

Không hổ là nam phụ tốt thí được mệnh danh là ông bố bỉm sữa của giới Tu Chân trong nguyên tác.

Còn chu đáo hơn cả mẹ ruột của ta nữa!

Mẹ ruột của ta, một lần mang thai sinh ra hơn 1000 con gián, sau khi sinh xong thì không thèm quan tâm đến chúng ta.

Vừa mới sinh ra, chúng ta đã phải nỗ lực không ngừng, tự tìm kiếm thức ăn.

Sở Vấn Thiên đối xử tốt với ta như vậy, ta cũng không thể phụ lòng mong đợi của Sở Vấn Thiên được.

Nửa năm thấm thoắt trôi qua.

Ta giận dữ phấn đấu. Trong lúc các đệ tử khác còn đang luyện tập làm thế nào để kiếm gỗ từ dưới đất bay lên không trung, ta đã có thể ngự kiếm bay tới bay lui, vòng qua vòng lại toàn bộ tông môn.

Tu vi vượt trội hơn hẳn bạn cùng trang lứa.

Nhưng đây là lần đầu tiên ta làm người, khó mà quên được bản tính âm u bò dưới đất của mình, hễ rảnh rỗi là lại bò loạn xạ khắp tông môn.

Các trưởng lão và đệ tử khác nhìn thấy ta, ai nấy đều thân mật gọi ta một tiếng sư điệt hoặc sư tỷ, còn nhét đồ ăn vào trong túi trữ vật của ta.

“Bình này là Trúc Cơ Đan, môn phái phân phát còn dư, Tiểu Cường sư điệt cứ lấy mà ăn đi. Sư tôn của con chỉ có một mầm non duy nhất là con, các đệ tử khác chỉ cần một viên là đủ rồi, nhưng với con, cho dù có cả một bình cũng không đủ.”

“Đứa nhỏ này, ngày nào cũng bò, hẳn là mệt lắm đúng không? Đến đây, đây là chuột lang nước cấp 1, lấy làm thú cưỡi đi.”

“Tiểu Cường Cường, có đói bụng không? Hãy cầm xửng bánh bao này đi ăn đi…”

Tin động trời, một con gián cái xuyên vào truyện tiên hiệp, không ngờ lại được tất cả mọi người trong tông môn nuông chiều hết mực! (Không phải.)

Vậy nên, ta âm u bò qua bò lại trong tông môn, cưỡi trên lưng chuột lang nước, làm một con “bò sát” vui vẻ trong tông môn.

Có người đối xử rất tốt với ta, đương nhiên cũng có người không tốt với ta.

Nữ chính Vân Thiển Thiển cực kỳ không ưa ta.

Ví dụ như, nàng ta vừa mới học được cách dùng thanh kiếm gỗ của mình để bay đã vội vã đến tìm ta khoe khoang.
 
Nhật Ký Tu Tiên Của Gián Tinh
Chương 3


7

Ngày hôm đó, ta đang tựa lên người thú cưỡi mà Tư Dược trưởng lão tặng, chuột lang nước cấp 1, phơi nắng.

Ta đang phơi nắng, muốn sáng lấp lánh như ánh mặt trời, chợt thấy có một bóng đen che khuất ánh nắng trên đỉnh đầu ta.

Vân Thiển Thiển khoanh tay, đắc ý mà nói: “Ốc Đức Cường! Nghe nói ngươi đã nhập môn nửa năm mà ngay cả ngự kiếm cũng không biết!”

“Ngày thường cũng không thấy ngươi đi luyện kiếm với sư thúc, có phải sư thúc chẳng thèm quan tâm gì đến ngươi hay không?”

Có thể có một trường hợp khác là con gián chúng ta đều luyện kiếm vào buổi tối hay không?

Buổi tối ta chạy KPI, ban ngày nằm yên, có vấn đề gì sao? Không có vấn đề gì cả!

Vậy nên, ta không trả lời Vân Thiển Thiển, móc lá cải ra nhai nhai nhai.

Đang ăn, ta phát hiện ra thú cưỡi chuột lang nước của ta cũng đang rướn cổ lại đây.

Vì thế, chúng ta cùng ăn lá cải với nhau.

“Nhoàm nhoàm nhoàm nhoàm nhoàm nhoàm…”

“Nhoàm nhoàm nhoàm nhoàm nhoàm nhoàm…”

Mới đầu, Vân Thiển Thiển sửng sốt, ngay sau đó, nàng ta nổi giận.

【Hệ thống, con ả chết tiệt này vậy mà lại không thèm đếm xỉa đến ta!】

【Hơn nữa, nàng ta còn ăn chung lá cải với chuột lang nước, điên rồi à? Cũng không chê bẩn!】

Hử? Âm thanh gì vậy?

Vân Thiển Thiển đứng trước mặt ta căn bản không hề nói chuyện, nhưng ta lại nghe thấy tiếng lòng của nàng ta.

Hơn nữa, vừa rồi, nàng ta vừa nhắc đến hệ thống à?

Hoá ra là vậy! Bàn tay vàng của nàng ta chính là hệ thống, chẳng trách sao lại kiêu ngạo như vậy.

Nhưng không rõ là chim ở đâu hót, bởi vì dường như ta đã thức tỉnh khả năng đọc được suy nghĩ.

Vậy nên, ta mò mò trong túi trữ vật, móc một miếng lá cải ra đưa cho nàng ta.

“Chưa từng ăn, rất sạch sẽ.”

Vân Thiển Thiển giận dữ, hất văng lá cải ta đưa.

“Ai thèm ăn lá cải héo của ngươi!”

Ơ, không ăn hả?

Đây là lá cải có chứa linh lực do sư tôn dùng linh điền trồng, có thể bổ sung linh lực đó.

Ta nhặt lá cải nàng ta hất xuống đất lên, phủi sạch tro bụi trên đó, tiếp tục gặm gặm gặm.

Hệ thống của Vân Thiển Thiển lên tiếng.

【Ký chủ, nữ phụ độc ác cũng đáng thương thật, nhặt lá cải hỏng trên mặt đất để ăn. Hay là thôi bỏ đi?】

Vân Thiển Thiển giận dữ:

【Sao có thể cho qua như vậy được? Nếu không phải nàng ta cướp đi thành tích đứng nhất trong buổi thí luyện, sao ta chỉ trở thành đệ tử nội môn của sư tôn cho được?】

【Suốt nửa năm qua đều là sư huynh dạy dỗ ta, ta chỉ mới gặp sư tôn có hai lần!】

【Đều do nàng ta, đều do nàng ta! Đều do nàng ta hãm hại ta!】

【Sao sư tôn không chịu gặp ta, sao sư tôn của nàng ta ngày nào cũng đón nàng ta về ăn cơm!】

Đây là một câu hỏi hay. Ta nhìn bầu trời, xem ra sư tôn sắp đến đón ta về ăn cơm rồi.

Quả nhiên, ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng chứa đầy sức ép của sư tôn vang lên sau lưng Vân Thiển Thiển.

“Vân Thiển Thiển, ngươi đang làm gì vậy?”

“Có phải ngươi đang ỷ vào thân phận đệ tử nội môn của chưởng môn mà ức h**p Tiểu Cường nhà ta hay không?”

Nhìn thấy sư tôn của ta, Vân Thiển Thiển cảm thấy uất ức vô cùng.

“Sư thúc… ta!”

Sư tôn: “Tự đến Giới Luật Đường chịu phạt đi!”

Sau đó, sư tôn nắm gáy ta, nhấc bổng ta từ trên lưng chuột lang nước lên.

“Về ăn cơm thôi.”

8

Sở Vấn Thiên chỉ tuỳ tiện nói một câu, kêu Vân Thiển Thiển đi Giới Luật Đường chịu phạt.

Xử phạt bình thường chẳng qua chỉ là cấm túc vài canh giờ hoặc bị gõ vài thước, không ngờ, Vân Thiển Thiển vậy mà lại bị thương nặng, mệnh đèn lay lắt.

Chưởng môn Thẩm Lưu Phong từ trước đến nay chẳng mảy may quan tâm gì đến nàng ta, nay lại như phát điên lao ra khỏi Tuyệt Tình Điện, hùng hùng hổ hổ xông lên Vấn Kiếm Phong gây sự với sư tôn của ta.

“Sư đệ! Đệ đã làm gì Thiển Thiển vậy?”

“Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, có làm gì sai cũng không nên phạt nặng như thế này!”

Tính tình của sư tôn vốn lạnh lùng kiêu ngạo, không giỏi ăn nói, nghe thấy vậy chỉ hơi nhíu mày: “Sư huynh, những lời này của huynh là có ý gì?”

Vân Thiển Thiển là hậu bối, cho dù sư tôn có bất mãn với nàng ta thì cũng sẽ không chỉ trách quá mức. Không ngờ, Thẩm Lưu Phong lại nhìn sư tôn của ta với ánh mắt đau đớn.

“Đệ còn dám hỏi à?”

“Nếu không phải do đệ thiên vị che chở, vì đồ đệ của mình mà trừng phạt nó, sao nó lại bị thương nặng đến mức chỉ còn nửa cái mạng, cận kề cái chết như vậy???”

Những lời này khiến Sở Vấn Thiên càng thêm khó hiểu.

“Nó ỷ vào thân phận đệ tử của chưởng môn mà ức h**p đồng môn, ta chẳng qua chỉ yêu cầu nó đến Giới Luật Đường chịu phạt một chút, lấy thước đánh vài cái, sao có thể ra nông nỗi bị thương nặng cho được?”

Thẩm Lưu Phong nhìn Sở Vấn Thiên bằng ánh mắt hoài nghi: “Chỉ lấy thước đánh vài cái?”

Biểu cảm trên gương mặt Sở Vấn Thiên không hề thay đổi:

“Nếu chưởng môn sư huynh không tin thì có thể đi hỏi các đệ tử ở Chấp Pháp Đường.”

“Đối với đệ tử bị phạt, nhiều nhất cũng chỉ lấy thước đánh 10 cái mà thôi.”

“Cho dù có nặng nhất thì cũng chỉ bị phạt quỳ mấy canh giờ trong Giới Luật Đường.”

Thẩm Lưu Phong thu hồi kiếm, sốt ruột nên đã hành xử nông nổi.

“Vậy tại sao Thiển Thiển lại vào cấm địa sau núi, bị yêu thú phát rồ lên gây thương tích?”

“Hiện giờ, nó bị yêu thú trấn giữ núi là hoả kỳ lân gây thương tích, cần gấp Thiên Sơn tuyết liên trên đỉnh núi tuyết cách đây ngàn dặm để chữa trị.”

“Thiên Sơn tuyết liên được một con giao long hệ băng từ thời thượng cổ canh giữ, muốn hái được không phải dễ dàng.”

“Trong tông môn, chỉ có hai người là ta và ngươi là có tu vi này.”

“Ta là chưởng môn, không thể tuỳ tiện rời khỏi tông môn…”

Nghe thấy những lời này, ta cảm thấy có gì đó sai sai, giống như y đang thao túng tâm lý sư tôn ta vậy.

“Chưởng môn sư bá, Vân Thiển Thiển tự tiện xông vào cấm địa sau núi, làm trái với quy định của môn phái, chọc giận thần thú giữ núi nên mới bị thương nặng.”

“Chẳng lẽ ngài không điều tra xem nàng ta ra sau núi để làm gì?”

Lời nói của ta thành công thu hút sự chú ý của Thẩm Lưu Phong.

“Mạng người mới là quan trọng nhất. Thiển Thiển sắp chết đến nơi rồi, hỏi những lời này thì có nghĩa lý gì?”

“Thiển Thiển vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, nhất thời ham chơi nghịch ngợm một chút là chuyện thường tình.”

“Bây giờ, hoả kỳ lân đã bị ta phong ấn, nhưng Thiên Sơn tuyết liên này…”

Dù sao cũng là sư huynh đệ, Sở Vấn Thiên đương nhiên nghe hiểu y có ý gì.

“Ý của chưởng môn sư huynh là muốn ta đến Thiên Sơn xa xôi, lấy Thiên Sơn tuyết liên về để chữa trị vết thương cho Vân sư điệt?”

Thẩm Lưu Phong liếc xéo ta, cười lạnh: “Bổn toạ biết ngay mà, sư đệ sẽ không bàng quan, thờ ơ trơ mắt nhìn vãn bối chết…”

Ơ kìa, tên này nhìn ta làm gì? Hắn đang có ý gì?

Ta thờ ơ, khoanh tay đứng nhìn?
 
Nhật Ký Tu Tiên Của Gián Tinh
Chương 4


9

Vân Thiển Thiển là nữ chính, còn có hệ thống, đang yên đang lành, sao có thể bị thương?

Vì muốn nhìn xem rốt cuộc nàng ta đang làm chuyện quái quỷ gì, ta quyết định bày tỏ chút tình đồng môn vĩ đại, mang quà tặng đến thăm nàng ta.

Ta cưỡi lên chuột lang nước của ta, cầm theo rau củ quả có linh khí của mình, đi đến sân nơi Vân Thiển Thiển đang dưỡng thương.

Vừa bước vào cổng sân, ta đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Vân Thiển Thiển và hệ thống.

【Không uổng công ta cố tình chọc giận hoả kỳ lân, để nó khiến ta bị thương nặng. Cuối cùng sư tôn cũng chịu đến thăm ta rồi.】

【Hạnh phúc quá đi mất… Nếu có thể để sư tôn đối xử với ta như vậy mãi mãi, ta tình nguyện bị thương suốt đời không khỏi.】

【Những người đó còn cho rằng ta bị Sở trưởng lão phạt đứng sau núi, ha ha ha…】

Hệ thống khuyên ả ta: 【Nhưng mà ký chủ à, cô bị hoả kỳ lân vả một cái, nhiệt độc* đã xâm nhập xương tuỷ, nếu không trị liệu kịp thời thì sẽ hỏng hết căn cơ, cho dù sau này có khôi phục được, con đường tu hành cũng khó có tiến triển vượt bậc.】

(* Nhiệt độc là một khái niệm trong Đông y chỉ tình trạng nhiệt độc tích tụ trong cơ thể, gây ra các triệu chứng như: sốt cao, viêm nhiễm, đau họng, nổi mụn nhọt, phát ban đỏ, táo bón, khát nước,…)

【Mi thì biết cái gì mà nói? Trên đời này, còn gì có thể quan trọng hơn tình yêu của sư tôn nữa?】

【Hơn nữa, chẳng phải sư tôn đã yêu cầu Sở trưởng lão đi Thiên Sơn hái tuyết liên để chữa trị vết thương cho ta hay sao?】

【Sư tôn là chưởng môn của Thiên Kiếm Môn, muốn linh đan diệu dược gì mà chẳng có?】

【Chắc chắn sư tôn sẽ chữa khỏi cho ta.】

【Về phần con ả chết tiệt kia, chờ đến khi Sở Vấn Thiên rời khỏi Thiên Kiếm Môn, chúng ta sẽ xử lý nàng ta.】

Ơ, bây giờ bọn họ nói xấu sau lưng người ta cũng không kiêng dè gì luôn hả?

Quả thật là lớn tiếng bàn bạc âm mưu.

Ta ngẩn người, sau đó mới hoàn hồn lại, đây là khả năng đọc được suy nghĩ của người khác, chỉ có ta mới có thể nghe thấy được.

Vì vậy, ta vội vã lấy lá cải ra nhai, cố nén sự kinh hãi.

“Nhoàm nhoàm nhoàm nhoàm nhoàm nhoàm…”

Tiếng động trong phòng đã thu hút sự chú ý của Vân Thiển Thiển.

“Ai?”

Ta: “Nhoàm nhoàm nhoàm nhoàm nhoàm nhoàm…”

Vân Thiển Thiển ho khan rồi đứng dậy, nhìn thấy ta đang cưỡi chuột lang nước, miệng đang nhai lá cải, nàng ta ngay lập tức xụ mặt.

“Ốc Đức Cường, sao ngươi lại ở đây?”

“Ngươi chê ta chưa đủ thảm hại à?”

“Nếu không phải vì ngươi, Sở trưởng lão sẽ không phạt ta, ta cũng sẽ không bị thương nặng như vậy.”

“Nếu vết thương của ta không thể lành lại, sư tôn chắc chắn sẽ không buông tha cho ngươi!”

Ta kinh ngạc há hốc mồm, đến nỗi lá cải trong miệng cũng rớt ra ngoài.

“Con người của ngươi đúng là am hiểu cách vu oan giá hoạ cho người khác.”

“Rõ ràng là chính ngươi tự tiện xông vào cấm địa sau núi, bị hoả kỳ lân tổn thương, sao lại nói là ta làm hại?”

“Có phải ngươi ghen tị với ta vì ta được sư tôn cưng chiều nên mới giả vờ đáng thương để được sư tôn của ngươi thương xót hay không?”

“Vô dụng thôi. Yêu hay không yêu, dễ nhìn thấy mà.”

“Sư tôn của ngươi thậm chí còn không thèm đi lấy thuốc cho ngươi, trong khi sư tôn của ta tự mình đi hái lá cải cho ta, nói rằng sợ ta ăn phải lá cải mất vệ sinh sẽ bị tiêu chảy! Hì hì!”

Ta giết người tru tâm, đánh thẳng vào vấn đề mà Vân Thiển Thiển quan tâm nhất.

Vân Thiển Thiển giận dữ đến mức ngồi bật dậy từ trên giường, xách kiếm lên muốn xông tới giết ta.

“Ả tiện nhân này, ngươi đang nói bậy gì đó?”

Ta liếc mắt nhìn nàng ta một cái: “Chẳng phải là đang bị thương nặng, mệnh đèn lay lắt hay sao? Sao ngươi còn có sức đi chém người khác vậy?”

Hệ thống trong đầu ả ta điên cuồng la to: 【Ký chủ, cô đừng xúc động!】

【Cô còn chưa hoàn thành nhiệm vụ chinh phục chưởng môn, chưa tích đủ điểm để đổi đan dược chữa trị vết thương. Nếu như bây giờ cô lại xúc động, cơ thể này sẽ không thể chịu nổi đâu!】

Vân Thiển Thiển: 【Không ai có thể bôi nhọ Thẩm ca ca của ta. Cho dù có phải hy sinh tính mạng này, ta cũng muốn tranh đấu với nàng ta đến cùng.】

Nghe thấy tiếng lòng của nàng ta, ta không nhịn được mà chửi thầm: Thẩm ca ca Thẩm ca ca, Thẩm ca ca chuốc bùa mê thuốc lú gì cho ngươi vậy?

10

Vân Thiển Thiển xách kiếm đuổi theo, ta âm u bò rạp dưới đất bỏ chạy.

Không đuổi kịp, căn bản là không đuổi kịp.

Vân Thiển Thiển tức giận đến mức hộc máu, nôn ra một ngụm máu ngay trước mặt mọi người, yếu ớt ngất xỉu trong lòng sư tôn của nàng ta.

Tư Dược trưởng lão bắt mạch cho nàng ta, vẻ mặt nghiêm trọng.

“Độc đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của Vân sư điệt, nếu vẫn không chữa trị, chỉ sợ…”

Nói dứt lời, bà ta dùng ánh mắt thăm dò nhìn Sở Vấn Thiên.

Vẻ mặt của Sở Vấn Thiên hết sức nghiêm trọng, vẫn không mở miệng nói gì, chỉ lặng lẽ che chở trước mặt ta.

Dường như, hắn không thể hiểu được vì sao Vân Thiển Thiển chủ động rút kiếm đuổi giết ta, hại bản thân mình tức giận đến mức hộc máu, vì sao còn muốn cứu nàng ta.

Thấy hắn không nói lời nào, giận dữ rút kiếm muốn chém ta.

“Chuyện đã đến nước này, sư đệ, chẳng lẽ ngươi còn muốn bao che cho nghịch đồ kia hay sao?”

Nghe thấy vậy, ánh mắt của Sở Vấn Thiên sững sờ:

“Chưởng môn sư huynh nói vậy là có ý gì?”

“Cường Nhi đã làm gì sai?”

Thẩm Lưu Phong giận dữ nói: “Nếu không phải đồ đệ của ngươi chủ động khiêu khích, sao Thiển Thiển lại tức giận đến mức hộc máu, thương tích càng nặng hơn?”

Ta:

“Chưởng môn sư bá, Cường Nhi không hề gây hấn, Cường Nhi chỉ muốn đưa cho Vân sư muội vài miếng lá cải bổ sung linh lực.”

“Nhưng Vân sư muội không những không biết cảm ơn thì thôi, còn cầm kiếm rượt đuổi, đòi chém Cường Nhi.”

“Hu hu hu, lá cải đó là do Cường Nhi vất vả để dành, đem đến mời Vân sư muội ăn, ngay cả thú cưỡi chuột lang nước muốn ăn, Cường Nhi cũng không cho nữa…”

Ta khóc lóc, ta giả vờ.

Đôi thầy trò này điên khùng như vậy, nhưng ta càng điên khùng hơn cả bọn họ!

Điều khiến ta không ngờ đến là, ta vừa dứt lời, Sở Vấn Thiên đã ngay lập tức quan tâm hỏi han:

“Lá cải không đủ để ăn à? Sao lại không nói với vi sư?”

“Đi thôi, sư tôn đưa con đi hái rau, nhét đầy túi Càn Khôn của con luôn!”

“Sở Vấn Thiên ta, tuyệt đối sẽ không để cho đồ đệ của mình chịu đói!”

Hu hu hu, sư tôn thật là, ta khóc chết mất!

Thấy Sở Vấn Thiên không chịu đi Thiên Sơn đánh nhau với ác giao lấy thuốc cho Vân Thiển Thiển, Thẩm Lưu Phong cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

“Sư đệ, Thiển Thiển cũng là hậu bối của ngươi, chẳng lẽ ngươi lại nhẫn tâm trơ mắt nhìn con đường tu hành của nó bị huỷ hoại như vậy hay sao?”

Sở Vấn Thiên thở dài:

“Sư huynh, chẳng phải Vân Thiển Thiển là đệ tử của ngươi à?”

“Ngươi nói nó biến thành như vậy là vì Cường Nhi, nhưng Cường Nhi là sư tỷ của nó, cũng là đồ đệ đứng đầu của Vấn Kiếm Phong ta.”

“Cho dù là thân phận hay địa vị đều cao hơn nó.”

“Bản thân nó là một đệ tử nội môn bình thường mà lại khiêu khích thiếu phong chủ của Vấn Kiếm Phong chúng ta hết lần này đến lần khác. Ngươi là chưởng môn, chẳng những không nghiêm túc trách phạt mà còn đổ lỗi cho đồ đệ của ta làm nó bị thương.”

“Sư huynh, lúc trước, ngươi có thể lên làm chưởng môn không phải là vì thực lực của ta không bằng ngươi, mà là do ta không thích tranh giành, nhường ngươi mà thôi.”

“Ngươi đừng cho rằng ta đánh không lại ngươi.”

“Thiên Sơn tuyết liên này, nếu ngươi cần dùng thì tự đi mà lấy.”

“Đừng có gặp chuyện gì cũng đổ lỗi lên đồ đệ của ta!”

“Nếu còn ngang ngược, Vấn Kiếm Phong chúng ta tuy không thích gây sự, nhưng đụng là trụng!”

Trạng thái tâm lý của sư tôn thật sự quá đỉnh rồi, chỉ xếp sau ta!

Bị thao túng tâm lý thì bật lại ngay!

Đồ ngụy quân tử Thẩm Lưu Phong kia, bị hắn làm cho tức giận đến xì khói.

“Sư đệ! Ngươi!”
 
Nhật Ký Tu Tiên Của Gián Tinh
Chương 5


11

Thấy hai người cãi nhau đến nước này, các sư thúc sư bá khác đều đứng ra hoà giải.

“Ai da, đều là sư huynh đệ đồng môn, không cần vì một chuyện nhỏ mà cãi nhau như thế này.”

“Đúng vậy, vết thương của Vân sư điệt chẳng liên quan gì đến Cường Nhi và Sở sư đệ cả.”

“Vân Thiển Thiển bất kính với bậc trưởng bối, tự tiện xâm nhập cấm địa phía sau núi, tuy cũng bị thương và nhận được sự trừng phạt rồi, nhưng chuyện làm trái với nội quy của tông môn cũng không thể cho qua như vậy được…”

Cả đám người mồm năm miệng mười, chuyện gì cũng nói được.

Nhưng tóm lại là mọi người vẫn đứng về phía ta và Sở Vấn Thiên.

Vân Thiển Thiển nằm một bên, giả vờ bất tỉnh, trong lòng lại khóc lóc kể lể với hệ thống.

【Tại sao tại sao tại sao tất cả mọi người đều giúp đỡ con ả Ốc Đức Cường chết tiệt kia?】

【Ta chỉ muốn được sư tôn chú ý thì có gì sai?】

Hệ thống: 【Tuy là như vậy, nhưng nữ phụ độc ác cũng không làm ra chuyện xấu gì, nàng ta còn đưa lá cây cho cô ăn, cũng khá tốt tính mà. Các người vu oan cho nàng ta như vậy thì không hay lắm đâu?】

Vân Thiển Thiển tức giận: 【Rốt cuộc thì mi là hệ thống của ta hay là hệ thống của nàng ta!】

Thẩm Lưu Phong thấy mọi người trong tông môn đồn đãi linh tinh, giận đến run người.

“Hay lắm hay lắm, các người xem thường Thiển Thiển chẳng qua chỉ vì nó là một đệ tử nội môn bình thường, vậy thì bây giờ, bổn toạ sẽ thu nó làm đệ tử thân truyền của Thiên Kiếm Môn, nó sẽ trở thành đệ tử đứng đầu của Tuyệt Tình Điện!”

Thẩm Lưu Phong vừa dứt lời, các đệ tử khác của Tuyệt Tình Điện đã không thể khống chế được biểu cảm của mình nữa.

“???”

“!!!”

“…”

Đại đệ tử của Tuyệt Tình Điện: “Sư tôn, vậy còn con thì sao? Nhiều năm như vậy, chúng ta được xem là gì?”

Ta: “Xem như trao nhầm chỗ?”

Trong nguyên tác, Vân Thiển Thiển lấy thành tích đứng đầu trong buổi thí luyện để gia nhập dưới trướng Thẩm Lưu Phong.

Từ nay về sau, nàng ta nhiều lần lập công, Thẩm Lưu Phong một mình chống lại ý kiến số đông, cuối cùng mới thành công đưa nàng ta lên vị trí đệ tử đứng đầu của Tuyệt Tình Điện.

Bây giờ, nàng ta chưa làm gì cả, chỉ lo tìm đường chết rồi bị thương, ai sẽ tâm phục khẩu phục nàng ta?

“Cùng là đệ tử của sư tôn, vì sao sư tôn lại thiên vị Vân sư muội đến như vậy!”

“Đúng vậy! Chẳng lẽ chúng ta không phải đệ tử của sư tôn hay sao? Vân sư muội có tài đức gì!”

Quéo quèo, đã nói là tiểu sư muội được tất cả mọi người yêu chiều cơ mà?

Đánh nhau rồi đánh nhau rồi!

Ta móc lá cải ra nhai nhai nhai, vừa ăn vừa hóng drama.

Đang hóng hớt hăng say, ta đã bị sư tôn véo gáy lôi đi.

“Cường Nhi, về ăn cơm thôi.”

“Chưởng môn và các vị trưởng lão, bổn toạ đưa trò cưng về ăn cơm trước.”

“Đứa nhỏ này đã không được ăn suốt 2 canh giờ, suýt chút nữa đã chết đói rồi.”

Ta giãy giụa: “Sư tôn, con không đói, con muốn hóng biến.”

Sư tôn: “Không, con không muốn đâu.”

Sư tôn nói ta đã chịu uất ức, muốn đích thân làm món ngon cho ta ăn.

“Cường Nhi, bổn toạ tu hành ngàn năm, con là đệ tử đầu tiên của ta.”

“Bổn toạ chắc chắn sẽ bảo vệ con thật tốt, không để bất kỳ ai ức h**p con, cho dù người đó có là chưởng môn sư huynh cũng không được.”

Đồ ăn rất ngon miệng, nhưng sống mũi lại cay cay.

Hình như là, ta hơi muốn chèo thuyền đôi ta.

Tình thầy trò, chữa lành, cứu rỗi, hai bên đều hướng về nhau.

Không hổ là đôi ta.

Chèo! Mau chèo thuyền cho ta!

12

Ta cho rằng, tuy rằng ta cầm kịch bản của nữ phụ độc ác, nhưng ta không làm chuyện xấu gì, không tìm đường chết, cũng không hãm hại nữ chính, kết cục của ta hẳn sẽ khác với nguyên tác.

Không ngờ rằng, Thẩm Lưu Phong lại phát rồ lên vì tình.

Vì ép sư tôn của ta đi hái Thiên Sơn tuyết liên, y đã lén lút ra tay với ta, lẻn vào Vấn Kiếm Phong bắt cóc ta đi, sau đó ném ta vào cấm địa sau núi.

Đôi thầy trò kia mặc bộ đồ tối đen như mực, ngang nhiên đứng trước mặt ta bàn bạc âm mưu.

“Thẩm ca ca, ném Cường sư tỷ vào sau núi thật sự sẽ không sao chứ? Lỡ chẳng may Sở sư thúc phát hiện ra…”

“Vi sư cũng bất đắc dĩ mới làm như vậy. Giao long hệ băng kia là yêu thú cấp 9, thực lực ngang với tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh. Vi sư và sư thúc của con đều có tu vi là Nguyên Anh sơ kỳ, nếu trong quá trình lấy thuốc mà bị thương, ma tu nhân cơ hội tấn công Thiên Kiếm Môn thì phải làm sao đây?”

“Vì toàn bộ tông môn, vi sư không thể không đưa ra kế dở này.”

“Chỉ cần Ốc Đức Cường giống như con, cũng trúng hoả độc của hoả kỳ lân, sư thúc của con chắc chắn sẽ không ngồi yên mặc kệ.”

“Chờ đến khi có được Thiên Sơn tuyết liên là vi sư có thể giải độc, chữa thương cho con rồi.”

Hai người lớn tiếng nghị luận, ta muốn giả vờ không nghe thấy cũng khó, bèn nhịn không được mà mở miệng hỏi:

“Chưởng môn sư bá, nghe nói Thiên Sơn tuyết liên ngàn năm mới nở hoa một lần, chỉ có một đoá hoa.”

“Cho dù sư tôn của ta có hái được Thiên Sơn tuyết liên đi chăng nữa, nhưng chỉ có một đoá hoa, làm sao cứu được cả hai người?”

“Hay ý của chưởng môn sư bá là, vì đệ tử của mình mà không xem tính mạng của người khác ra gì, ngay từ đầu đã muốn hy sinh ta?”

Thẩm Lưu Phong căn bản là không tính chừa lại đường sống cho ta, giờ phút này, y cũng không thèm giả vờ nữa.

“Đồ đệ Thiển Thiển của ta chính là thiên tài xuất chúng, tương lai chính là hạt giống tốt mang đến vinh quang cho Thiên Kiếm Môn.”

“Ngươi chẳng qua chỉ là một phế vật suốt ngày bò khắp tông môn, gặm lá cải cùng chuột lang nước, sao có thể so sánh được?”

“Lúc Thiên Ma đến xâm phạm, một tu sĩ như ngươi chẳng qua cũng chỉ là con tốt thí mà thôi, chết sớm hay muộn thì có gì khác nhau? Có thể hy sinh cho đồ đệ của ta, cái chết của ngươi cũng xem như có ý nghĩa.”

Cười chết ta rồi.

“Chưởng môn sư bá, rốt cuộc là giữa hai ta, ai mới là vai ác vậy?”

Ta cố gắng giãy giụa nhưng vô dụng.

Thẩm Lưu Phong là một tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, ta chẳng qua chỉ là một đệ tử cảnh giới Luyện Khí, căn bản không có sức phản kháng.

Nhưng lúc rơi xuống cấm địa, ta liều mạng túm lấy Vân Thiển Thiển, muốn kéo theo nàng ta chôn cùng mình.

Kết quả là bị Thẩm Lưu Phong cho một chưởng, rơi xuống cấm địa, hôn mê bất tỉnh.

Hoả kỳ lân canh giữ cấm địa bị Dẫn Ma Hương của Thẩm Lưu Phong chọc giận, kéo theo lửa cháy ngút trời lao về phía ta.

Ta lăn lê bò trườn trốn tránh, nhưng một ngọn lửa hừng hực đã ngay lập tức ập đến trước mặt ta.

Khoảnh khắc ta cho rằng mình sẽ bị thiêu chết, từ nay về sau không thể ăn cơm do sư tôn nấu được nữa, cơ thể bỗng được một lá chắn sáng bảo vệ.

Một giọng nói vang lên bên tai ta.

【Nữ phụ độc ác, cô có sao không?】

Ta: “Ôi chao, ai đang nói chuyện thế?”

Nhìn lại, ta thấy có một ngọc bội không biết đã được treo bên hông mình từ khi nào, hình như là chiếc ngọc bội mà Vân Thiển Thiển thường đeo trên người.

Hẳn là khi nãy, trong lúc đánh nhau, ta đã vô tình giật nó xuống.

Nhưng mà sao ngọc bội có thể nói chuyện được? Chẳng lẽ, nó chính là hệ thống mà Vân Thiển Thiển đã nhắc đến?
 
Nhật Ký Tu Tiên Của Gián Tinh
Chương 6


13

Miếng ngọc bội kia thật sự đúng là hệ thống.

Mới ban nãy, nó đã tạo ra lá chắn cứu ta, giúp ta ngăn chặn đòn tấn công của hoả kỳ lân.

Ánh lửa soi sáng, phản chiếu bóng dáng của ta lên vách tường, không phải con người mà là một loài côn trùng khổng lồ. Xúc tu dài ngoằng, còn có tám chân, nhan sắc hạ xuống âm điểm.

Hoả kỳ lân đang chuẩn bị tấn công ta, thấy vậy bỗng nhảy dựng lên: “Á á á! Có con gián!”

Sau đó ba chân bốn cẳng bỏ chạy, không thèm quay đầu lại.

Ta: “???”

Hệ thống: “???”

Ta có chút ngại ngùng:

“Ngại quá, vô tình để ngươi nhìn thấy bản thể của ta rồi.”

“Tuy thân xác của ta là con người, nhưng linh hồn của ta là một con gián!”

“Ta xuyên không đến đây, ngươi là hệ thống, hẳn là hiểu mà đúng không?”

Hệ thống: “Hiểu.”

“Ta đã nhận ra cô không phải là nữ phụ độc ác ban đầu từ lâu rồi.”

Ta cười: “Chẳng phải ngươi là hệ thống của nữ chính hay sao? Tại sao lại cứu ta?”

Hệ thống hùng hùng hổ hổ:

“Moá, ông đây đã không muốn ở bên cái thứ yêu đương mù quáng kia từ lâu rồi.”

“Ông đây là hệ thống tu tiên đứng đắn, nàng ta tu luyện đàng hoàng thì ta mới nhận được kinh nghiệm.”

“Kết quả là, nếu không phải đang âm mưu hãm hại người khác thì nàng ta lại đang yêu đương mập mờ với sư tôn của mình.”

Ta: “À, vậy vừa rồi ngươi cứu ta, có phải cũng tiêu hao năng lượng hay không?”

Hệ thống:

“Ha ha ha, không sao cả, lúc nãy ta đã dùng điểm tích luỹ của nàng ta để đổi lá chắn cho cô đó.”

“Bây giờ nàng ta đã không còn điểm tích luỹ nữa, ta đã huỷ liên kết với nàng ta rồi.”

“Tiểu tỷ tỷ, hay là chúng ta liên kết với nhau đi?”

“Ta biết ban ngày cô nằm ì một chỗ, nhưng ban đêm lại điên cuồng chạy KPI!”

“Hệ thống tu tiên chúng ta cần nhân tài như cô vậy!”

Ai da, hệ thống này biết cách ăn nói quá đi mất, làm ta có chút thẹn thùng rồi.

“Vậy… liên kết đi.”

Vậy nên, hệ thống của Vân Thiển Thiển đã liên kết với ta.

Để người ngoài không biết chuyện ta đã cướp được hệ thống của nàng ta, hệ thống còn đặc biệt thay đổi vẻ bề ngoài, biến thành một chiếc vòng đeo lên cổ tay của ta.

Bị bản thể của ta doạ sợ nên hoả kỳ lân không tấn công ta. Nhưng bởi vì nơi này là cấm địa sau núi, không những trấn áp rất nhiều yêu thú mà còn là nơi chốt cất của các tiền bối Thiên Kiếm Môn đã ngã xuống.

Ta bị nhốt trong cấm địa, không thể ra ngoài được.

“Ký chủ, lệnh cấm này có cấp bậc rất cao, chỉ có tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh mới có thể mở ra được.”

“Dựa vào tu vi Luyện Khí cấp 7 của cô bây giờ, chỉ sợ trong thời gian ngắn không thể ra ngoài được.”

Ta có chút sốt ruột: “Vậy phải làm sao đây? Nếu không tìm thấy ta, sư tôn sẽ rất buồn.”

Hệ thống trấn an ta:

“Cô đừng gấp. Nơi này tuy lệnh cấm nghiêm ngặt, không thể ra ngoài, nhưng lại thừa linh khí và thiên tài địa bảo, muốn bao nhiêu cũng có.”

“Chì cầm ký chủ nghe theo hướng dẫn của hệ thống ta đây, tu luyện cho đàng hoàng là có thể nhận được điểm tích lũy phong phú, đổi Tu Vi Đan, nhanh chóng gia tăng tu vi.”

“Tu sĩ bình thường đến 500 tuổi mới đạt cảnh giới Nguyên Anh, ký chủ, có lẽ cô chỉ cần 100 năm!”

Ta kinh hãi: “Gì cơ? Muốn nhốt ta trong này 100 năm? Ta sẽ chết đói mất!”

Vì không muốn bị đói bụng, ta vội vã tranh thủ gia tăng tu vi.

Ừm… Chạy KPI dễ như trở bàn tay, dễ như trở bàn tay.

14

Hệ thống không dối gạt ta, nó thật sự là một hệ thống tu tiên đứng đắn.

Nhiệm vụ nó giao cho ta đều là hái thuốc, lấy quặng, đánh quái, thu thập tài nguyên.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống luyện chế Tu Vi Đan cho ta.

Tu vi của ta dần tăng lên, cấp bậc và điểm tích luỹ của hệ thống cũng tăng theo.

Sau khi giải khoá phương pháp luyện đan mới lại tiếp tục thu thập nguyên liệu, luyện chế Tu Vi Đan.

Ta đánh quái, luyện đan, thăng cấp, đánh quái, luyện đan, thăng cấp. Lúc nào đói thì nướng yêu thú ăn một bữa.

Địa mạch ở đây ẩn chứa một nguồn linh lực hệ hoả dồi dào, lại có yêu thú hệ hoả như hoả kỳ lân trấn thủ, đối với một kẻ có thiên phẩm hoả linh căn như ta đúng là quá tốt.

Vì muốn đẩy nhanh tiến độ tu luyện, ta thậm chí còn đi đào mộ của các tiền bối trong Thiên Kiếm Môn, cướp sạch công pháp, pháp khí và tài nguyên trong mộ của bọn họ.

Ngay cả linh lực còn sót lại trên thi hài của họ cũng được ta hấp thu sạch sẽ.

Tu vi tăng vọt, từ cảnh giới Luyện Khí vụt lên thành cảnh giới Kim Đan.

Hệ thống: “Ký chủ, cô đúng là thánh thể tu tiên bẩm sinh mà!”

“Nếu ngay từ đầu, người ta liên kết là cô, chúng ta đã phi thăng từ lâu rồi!”

Ta: “Nhiều pháp bảo, nhiều tài nguyên, nhiều linh khí như vậy, rốt cuộc thì có khác gì chuột sa chĩnh gạo đâu?”

Ta xâm nhập cấm địa, vượt ải liên tù tì, không bỏ qua bất cứ tài nguyên nào có thể hỗ trợ cho việc tu luyện, đến nỗi mất ân mất ngủ, không biết trời đất là gì.

Chờ đến khi hoàn hồn lại, ta đã đột phá cảnh giới Kim Đan.

Vì luyện chế pháp bảo bổn mệnh cho mình, ta đánh hoả kỳ lân một trận, bẻ sừng lân của nó, lấy đó làm nguyên liệu, rèn cho chính mình một thần binh hệ hoả, Phần Hồn*.

(* Phần hồn (焚魂): Đốt cháy tâm hồn.)

Kẻ nào bị linh lực của Phần Hồn Kiếm đốt cháy sẽ bị hoả độc công tâm, giống như Vân Thiển Thiển vậy.

Lúc chiến đấu có thể kêu gọi hồn thú của hoả kỳ lân chiến đấu cho ta, vượt cấp đánh boss cũng không phải chuyện đùa.

Về phần nội đan của hoả kỳ lân bị ta luyện chế thành Kỳ Lân Đan, chỉ cần hít một hơi là tu vi có thể tăng từ Kim Đan sơ kỳ lên đến Kim Đan hậu kỳ.

Đương nhiên, ta cũng không lãng phí vảy và móng vuốt của hoả kỳ lân, dùng tất cả những thứ đó để luyện chế pháp bảo tấn công và phòng ngự.

“Hệ thống, chúng ta đã ở trong cấm địa bao lâu rồi?”

“Dựa vào thực lực hiện tại của ta thì có thể mở phong ấn để ra ngoài hay không?”

Hệ thống: “Ký chủ, nói ra có lẽ cô sẽ không tin, nhưng chúng ta đã ở trong cấm địa này suốt 20 năm rồi!”

“Dựa vào thực lực Kim Đan hậu kỳ và tu vi nửa bước Nguyên Anh hiện giờ của cô, hẳn là có thể thử một lần.”

20 năm không gặp, không biết vị sư tôn cả đời mộ cường kia của ta nay đã thế nào.

Nhưng không sao, Cường của ngài sắp đến rồi!!!

Ta: “Được! Vậy thì phá cửa ra thôi!”
 
Nhật Ký Tu Tiên Của Gián Tinh
Chương 7


15

Ta lặng lẽ phá phong ấn mà ra, muốn mang đến cho sư tôn một bất ngờ.

Cũng không biết 20 năm không gặp, ngài có nhận đệ tử mới nào hay không. Không biết ngài có nuôi đệ tử mới, dạy dỗ các sư đệ sư muội đó như cách đã nuôi ta hay không.

Lúc đi ra ngoài, ta mới phát hiện ra khắp Thiên Kiếm Môn đều chìm trong hỗn loạn, vừa nhìn đã biết là họ đã trải qua một trận chiến khốc liệt.

Ta chạy theo, lại thấy toàn bộ người của Thiên Kiếm Môn đang đuổi giết một tu sĩ, tu sĩ đó chính là sư tôn Sở Vấn Thiên của ta.

“Thẩm Lưu Phong, năm xưa ngươi lừa ta rằng Cường Nhi trúng hoả độc, ta đi Thiên Sơn hái tuyết liên, sau khi hoàn thành, ngươi lại muốn ta lấy Thiên Sơn tuyết liên cho đồ đệ của ngươi dùng trước.”

“Ta không đồng ý, vậy mà ngươi lại dám vu khống ta cấu kết với ma tu, trục xuất ta khỏi sư môn, dẫn dắt tất cả mọi người trong tông môn đuổi giết ta.”

“Ta đánh nhau với ác giao nhưng lại bị ngươi âm mưu hãm hại, đánh lén đến nỗi bị thương nặng, không thể không xuống núi lẩn tránh.”

“Hiện giờ, 20 năm trôi qua, mệnh đèn của đồ đệ ta vẫn không tắt, hiển nhiên là ở hiền gặp lành.”

“Ta khuyên ngươi cởi bỏ phong ấn sau núi để thầy trò chúng ta được đoàn tụ, nếu không, đừng trách ta không màng tình nghĩa đồng môn, san bằng Thiên Kiếm Môn của người, tru diệt ngươi dưới kiếm!”

Đê ma ma, tình huống hiện giờ là sao vậy?

20 năm không gặp, sao vị sư tôn cốt cách như tiên, thanh cao lạnh lùng kia của ta lại biến thành người xấu rồi?

Nhưng mà, hắn nói sẽ san bằng Thiên Kiếm Môn vì ta…

Sắc mặt của Thẩm Lưu Phong cực kỳ khó coi: “Sở Vấn Thiên, ngươi là trưởng lão của Thiên Kiếm Môn mà lại làm ra chuyện không hợp lẽ thường như thế này. Vì một đệ tử, chẳng lẽ ngươi muốn sư môn đổ máu hay sao?”

20 năm trôi qua, Vân Thiển Thiển đã trưởng thành, biến thành một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, từ khoé mắt đến chân mày đều mang theo sự gợi cảm. Nàng ta tủi thân nấp sau lưng Thẩm Lưu Phong.

“Đúng vậy, Sở sư thúc, ta thừa nhận trước kia là ta và sư tôn lừa ngài đi hái Thiên Sơn tuyết liên.”

“Nhưng sư tôn làm vậy cũng chỉ vì muốn chữa trị vết thương cho ta.”

“Ốc Đức Cường sư tỷ đã rơi xuống cấm địa suốt 20 năm, nói không chừng đã sớm táng thân trong miệng hoả kỳ lân.”

“Ngài và sư tôn là sư huynh đệ đồng môn, có chuyện gì mà không thể bình tĩnh giải quyết?”

“Oan oan tương báo đến khi nào mới thôi?”

Sở Vấn Thiên nhìn nàng ta, lạnh lùng nói:

“Ta giết ngươi trước rồi trăm năm sau lại nói với sư huynh: Oan oan tương báo đến khi nào mới thôi. Ngươi nói xem, hắn có đồng ý không?”

“Chớ có làm càn. Hôm nay, nói thế nào ta cũng phải mở phong ấn, xác định xem đồ đệ của ta còn sống hay đã chết!”

“Thẩm Lưu Phong, cuối cùng, ngươi có chịu mở phong ấn hay không?”

Phong ấn kia không phải cứ dựa vào thực lực là muốn mở là mở, mà là phải dùng một chiếc chìa khoá do các đời chưởng môn của Thiên Kiếm Môn bảo quản giữ gìn.

Sở Vấn Thiên không biết ta đã ra ngoài, một thân một mình cầm Thiên Cực Kiếm mở đường máu xông lên Thiên Kiếm Môn, đã không còn quan tâm đến sống chết nữa.

Thẩm Lưu Phong không ngờ rằng hắn bị thương nặng mà còn mạnh đến như vậy, thẹn quá hoá giận.

“Sở Vấn Thiên, hôm nay, trừ khi ngươi bước qua xác của ta, nếu không, ngươi đừng hòng chiếm được chìa khoá mở cấm địa…”

Y vừa dứt lời, Phần Hồn Kiếm của ta đã lao thẳng về phía y.

Hồn thú của hoả kỳ lân tựa như mây đen che trời, mang theo linh lực hệ hoả bỏng rát, giơ nanh múa vuốt trước mặt y.

Vân Thiển Thiển năm xưa từng bị hoả kỳ lân làm cho bị thương nặng, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đó là hồn thú của hoả kỳ lân.

“Á! Là, là hoả kỳ lân!”

Thẩm Lưu Phong không hổ là đại tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, cố gắng hết sức ngăn chặn uy lực của một nhát kiếm này.

Phần Hồn Kiếm tung một đòn giữa không trung rồi lại bay về bên cạnh ta, treo lơ lửng trước mặt ta.

Ta ngừng động tác tay ngự kiếm, mở mắt ra, đôi mắt phiếm ánh lửa đỏ rực, sáng quắc, như xuyên thấu linh hồn của người khác.

“Chưởng môn sư bá, Thiển Thiển sư muội, đã lâu không gặp.”

Lần này, ngay cả Thẩm Lưu Phong cũng không thể giữ bình tĩnh được.

“Ngươi! Ngươi là Ốc Đức Cường??”

Ta:

“Ha ha ha! Đúng vậy! Cường của ngươi đã trở về rồi!!!”

“Kinh ngạc không, vui vẻ không!”

“Thiển Thiển sư muội, 20 năm không gặp, sao cảnh giới của ngươi vẫn chỉ có Trúc Cơ vậy?”

“Năm xưa, khi chưởng môn đẩy ta xuống cấm địa, chẳng phải đã nói Thiển Thiển sư muội là thiên tài xuất chúng, tương lai sẽ làm rạng danh Thiên Kiếm Tông, ta có thể làm con tốt thí cho ngươi là một điều may mắn hay sao?”

“Tu vi Trúc Cơ tầm thường thế này, làm sao có thể làm rạng danh tông môn?”

16

Ta vừa dứt lời đã thu hút tầm mắt của tất cả mọi người.

“Khí thế này! Uy áp này! Là tu sĩ cảnh giới Kim Đan!”

“Gì cơ, Ốc Đức Cường sư tỷ chỉ mới dùng 20 năm mà đã trở thành tu sĩ cảnh giới Kim Đan rồi sao?”

“Cảnh giới Kim Đan! Đó chính là cảnh giới Kim Đan!”

“Không hổ là thiên tài đứng đầu trong buổi thí luyện năm đó, kh*ng b* đến như vậy!”

Ta vẫy vẫy tay, ý bảo mọi người im lặng một chút.

Sau đó, ta như chim én lao vào lòng Sở Vấn Thiên.

“Sư tôn, Cường của ngài đã trở về rồi!!!”

20 năm không gặp, sư tôn vẫn phong độ như xưa, chỉ là đã tiều tuỵ hơn không ít.

Sư tôn bị ta lao vào, bước chân loạng choạng, nhưng lại vì tránh cho ta té ngã mà cố gắng đỡ ta.

20 năm không gặp, ta đã là đại cô nương 35 tuổi.

Nhưng ta thành đan rất sớm, bề ngoài vẫn dừng lại ở tuổi 18.

Đôi tay Sở Vấn Thiên run run, nhẹ nhàng chạm vào gò má của ta.

“Là Cường Nhi, Cường Nhi lúc nhỏ trông như thế này.”

“Cao hơn, xinh đẹp hơn, nhưng vẻ bề ngoài vẫn không thay đổi.”

Ta: “Hu hu hu, sư tôn, con rất nhớ ngài, nhớ món thịt linh thú mà ngài làm.”

Sở Vấn Thiên: “Vi sư cũng nhớ con. Suốt 20 năm qua, mỗi ngày, vi sư đều lo rằng con không thể ăn no.”

“Con nhìn xem, trong túi Càn Khôn này đều chứa những món mà con thích ăn.”

Ta: “Tốt rồi tốt rồi, quả nhiên sư tôn không quên con.”

Sau đó, hai chúng ta ôm nhau khóc lóc, một người cảnh giới Nguyên Anh, một người cảnh giới Kim Đan.

Hệ thống: 【Thầy trò tình thâm, thật là cảm động, ngay cả ta cũng có chút muốn chèo thuyền hai người.】

Năm xưa, Thẩm Lưu Phong và Vân Thiển Thiển cấu kết với nhau hãm hại ta. Hiện giờ, tu vi của ta tăng vọt, ôm hận trở về, đương nhiên là có oán báo oán, có thù báo thù.

Chẳng phải Vân Thiển Thiển ỷ mình là nữ chính nên xem thường ta hay sao?

Ta sẽ đấu với một mình nàng ta!

Nhưng nàng ta chỉ mới Trúc Cơ, làm sao đánh thắng cảnh giới Kim Đan như ta?

Chỉ một nhát kiếm, gân mạch toàn thân của nàng ta đã bị ta đánh cho vỡ vụn, hoả độc thiêu rụi, biến thành một kẻ tàn phế.

Thẩm Lưu Phong muốn báo thù cho học trò cưng của mình, không màng thân phận trưởng bối và tu vi Nguyên Anh mà muốn đánh ta.

Sở Vấn Thiên muốn thay ta ứng chiến nhưng lại bị ta uyển chuyển từ chối.

“Sư tôn, đây là ân oán giữa con và chưởng môn, mối thù này, đồ nhi muốn đích thân báo!”

Thẩm Lưu Phong cho rằng tu vi của ta chỉ mới là Kim Đan sơ kỳ, hoàn toàn không ngờ rằng ta đã là nửa bước Nguyên Anh. Hơn nữa, ta còn có hệ thống trên người, có một đống đạo cụ và pháp bảo thêm vào.

Toàn bộ phần mộ tổ tiên của Thiên Kiếm Môn đều bị ta đào rỗng, đối phó một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ như y, tuy không thể thắng tuyệt đối nhưng cũng đánh nhau đến mức bất phân thắng bại.

Thẩm Lưu Phong vốn là con cưng của trời, đâu thể chịu được nỗi nhục này?

Nguyên Anh đánh Kim Đan, vậy mà lại không thể thắng được.

Hơn nữa, y nhìn thấy ta liên tục thay đổi pháp bảo, thoạt nhìn vô cùng quen mắt, tâm tình càng thêm vụn vỡ.

“Long Phi Kiếm của sư tổ… Tinh Thần Quyết của thái sư tổ… Càn Nguyên Công của sư bá…”

“Hơn nữa, hơi thở của thanh kiếm kia là Hoả Kỳ Lân!!!”

“Nghịch đồ, ngươi lấy những thứ này từ đâu ra?”

“Ngươi… Ngươi đã làm gì cấm địa vậy?”

Ta:

“Đào rỗng rồi, đào rỗng rồi!”

“Chẳng chừa lại chút gì cho ngươi cả!”

“Ai kêu các ngươi nhốt ta trong đó suốt 20 năm?”

“Phẫn nộ không? Phẫn nộ không?”

Đương nhiên là phẫn nộ rồi. Thẩm Lưu Phong sắp tức chết rồi, tức đến hộc máu!

Vân Thiển Thiển thấy ngay cả Thẩm Lưu Phong cũng không phải là đối thủ của ta, bắt đầu nhận ra tình huống có gì đó sai sai.

“Ngươi… Chỉ mới 20 năm, sao ngươi có thể có tu vi như vậy được?”

“Là hệ thống! Ngươi đã cướp hệ thống của ta đi rồi, đúng không?”

Lúc này, vòng tay của ta chợt mở miệng.

“Sao lại gọi là cướp? Là ta tự nguyện đi theo cô ấy!”

“Vân Thiển Thiển, ngươi không có chí tiến thủ, chỉ biết chìm đắm trong tình yêu, ta không có ký chủ như ngươi!”

“Chỉ có bà hoàng chạy KPI như Ốc Đức Cường mới xứng với ta!”

Vân Thiển Thiển giận dữ đến mức to tiếng mắng chửi:

“Ngươi sử dụng hệ thống, bàng môn tà đạo, khiến người ta khinh thường!”

“Sư tôn, vòng tay trên tay nàng ta…”

Ta thấy nàng ta nhớ thương hệ thống của ta, sợ đến mức dùng một nhát kiếm kết liễu mạng sống của nàng ta.

“Ngươi vẫn nên câm miệng thì hơn.”

“Vốn dĩ là muốn giữ lại mạng sống của ngươi, nhưng bây giờ xem ra, chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật.”

Thẩm Lưu Phong thấy ta g**t ch*t học trò cưng của y, tức giận hộc máu, đề lộ sơ hở. Ta nhân cơ hội này đánh y bị thương nặng.

17

Trận đại chiến giữa thầy trò chúng ta và thầy trò bọn họ kết thúc bằng cảnh thầy trò chúng ta thắng tuyệt đối.

Thẩm Lưu Phong ôm Vân Thiển Thiển đã ngỏm củ tỏi khóc lóc thảm thiết.

“Năm xưa, ta dự đoán được rằng nàng là kiếp nạn trong đời ta, quả nhiên là vậy.”

“Thiển Thiển, sao nàng lại tàn nhẫn như vậy, bỏ lại một mình vi sư, nàng muốn ta sống thế nào bây giờ?”

Ta: “Ừm, sư bá, hay là ngài tuẫn tình, chết theo nàng ta đi?”

Đôi mắt Thẩm Lưu Phong đỏ au, hắn trừng ta: “Ta không thể chết được! Ta phải báo thù cho Thiển Thiển!”

“Đồ yêu nữ này, năm xưa ta không nên nhân từ buông tha cho ngươi! Nếu không, hôm nay, ngươi cũng không có cơ hội này!”

Thần kinh à, y buông tha cho ta khi nào?

Rõ ràng đó là số mệnh của ta!

“Nếu sư bá không nói đạo lý, vậy thì đệ tử cũng hiểu sơ qua một chút võ công.”

Ta vừa kêu hệ thống hồi máu cho mình, lực chiến buff lên mức tối đa, tính quyết đấu một trận tử chiến với tên điên Thẩm Lưu Phong này.

Lại bị Sở Vấn Thiên kéo lại.

“Để ta đến.”

Lần này, đến phiên ta ngạc nhiên: “Sư tôn… Ngài… Ngài muốn đích thân đến?”

Nói thế nào thì Thẩm Lưu Phong cũng là sư huynh của Sở Vấn Thiên, là người đứng đầu chính đạo của tiên môn.

Sở Vấn Thiên quân tử như vậy, sao có thể làm ra chuyện như thế này?

Không ngờ, Sở Vấn Thiên lại nắm chặt Thiên Cực Kiếm trong tay, biểu cảm nghiêm túc.

“Thẩm Lưu Phong, thật ra ta nhẫn nhịn ngươi lâu rồi.”

“Tu vi của ngươi không bằng ta, kiếm thuật không bằng ta, ngay cả đồ đệ do ngươi dạy ra cũng không bằng đồ đệ của ta.”

“Rõ ràng là do bản lĩnh vô dụng, nhưng lại luôn tự cho mình là người mang thiên mệnh, muốn toàn thế giới nhường đường cho ngươi, làm bàn đạp cho ngươi.”

“Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ bởi vì ngươi là sư huynh của ta, ta không nhập môn sớm bằng ngươi?”

“Tu tiên giới chẳng lẽ không phải là nơi lấy thực lực để nói chuyện hay sao?”

Ngày hôm đó, Thiên Cực Kiếm Sở Vấn Thiên đã chứng minh thực lực của mình ngay trước mặt mọi người.

Trong tông môn vẫn lưu truyền một truyền thuyết, Sở Vấn Thiên chính là kiếm tu có lực chiến đứng đầu Cửu Châu.

Hắn đã công khai nói rõ với mọi người, hắn hoàn toàn xứng đáng.

Thẩm Lưu Phong bị tổn thương nặng cả về thể xác lẫn tinh thần, trong lúc quyết đấu đã bỏ mạng dưới kiếm của Sở Vấn Thiên.

Nhìn thi thể của Thẩm Lưu Phong, Sở Vấn Thiên nở nụ cười sảng khoái:

“Đều đã kết thúc rồi.”

“Cường Nhi, vi sư từng nói sẽ không để bất kỳ ai ức h**p con.”

“Vi sư làm được.”

Mặt ta đỏ bừng: “Sư tôn…”

Sở Vấn Thiên: “Cường Nhi…”

Lúc này, một đệ tử bên cạnh xen ngang giữa chúng ta.

“Sở trưởng lão, xin hỏi một chút, hiện giờ chưởng môn đã chết, Thiên Kiếm Môn như rắn mất đầu, ai sẽ đảm nhiệm vị trí chưởng môn bây giờ?”

Sở Vấn Thiên sửng sốt, nhìn một vòng quanh các đệ tử trong môn phái.

“Không ai trong các ngươi muốn làm à?”

Các đệ tử đã chứng kiến trận đại chiến giữa Sở Vấn Thiên và Thẩm Lưu Phong, ai còn dám tranh giành nữa? Tất cả đều rối rít xua tay lắc đầu.

“Không muốn không muốn, chúng ta không muốn!”

Sở Vấn Thiên quay đầu lại nhìn đại đệ tử của Thẩm Lưu Phong: “Tạ Tuân, con là đại đệ tử của sư huynh, vị trí chưởng môn của Thiên Kiếm Môn…”

Tạ Tuân ngay lập tức quỳ lạy: “Sở sư thúc, sư tôn tâm thuật bất chính, chết chưa hết tộ, vị trí chưởng môn của Thiên Kiếm Môn nên do ngài đảm đương mới đúng!”

“Đúng vậy, Sở trưởng lão, chúng ta nhịn cặp đôi điên khùng kia lâu rồi, nếu ngài làm chưởng môn, chúng ta ai nấy đều ủng hộ, chúng ta đều tâm phục khẩu phục ngài!”

Sở Vấn Thiên muốn từ chối nhưng lại bị ta khuyên nhủ.

“Sư tôn, nếu mọi người đều ủng hộ ngài, chi bằng ngài cứ lên làm chưởng môn đi.”

“Thiên Kiếm Môn đứng đầu chính đạo, bây giờ Thẩm chưởng môn đã chết, như rắn mất đầu, chẳng lẽ ngài nhẫn tâm nhìn Thiên Kiếm Môn không có người nào quản lý, lưu lạc thành môn phái cấp thấp hay sao?”

Sở Vấn Thiên không thể từ chối mọi người, đành phải đồng ý nhậm chức tân chưởng môn của Thiên Kiếm Môn.

Ta trở thành đại đệ tử cấp cao nhất của chưởng môn Thiên Kiếm Môn, cũng là người thừa kế vị trí chưởng môn đời kế tiếp.
 
Nhật Ký Tu Tiên Của Gián Tinh
Chương 8: Hoàn


Vở kịch nhỏ:

Nhiều năm sau, chuyện linh hồn của ta là con gián vô tình lộ ra. Mọi người lấy lý do rằng ta có linh hồn của yêu thú, không có tư cách đảm nhiệm chức vị đại đệ tử của Thiên Kiếm Môn, muốn trục xuất ta khỏi sư môn.

Ta không nỡ khiến sư tôn khó xử, bèn chủ động rời khỏi sư môn.

Một đêm trước khi rời khỏi, ta chuốc thuốc sư tôn, vận dụng cả tay lẫn chân, âm u lén lút bò lên giường của sư tôn.

Người của sư tôn mềm oặt như bún, mặt đỏ bừng, thở hồng hộc: “Cường Nhi, con muốn làm gì?”

Ta: “Nếu sư tôn đã biết thân phận thật sự của Cường Nhi, vậy thì đừng trách sao Cường Nhi lại dùng sức mạnh với ngài.”

Sau đó, ta kéo quần áo của hắn xuống rồi đè lên người hắn.

“Đến đây, sinh vài chú gián con nào.”

Sau đó, ta ôm bụng bầu bỏ chạy.

Lúc sư tôn tìm được ta, Đại Bảo đã 10 tuổi, Tiểu Bảo mới hơn 1 tuổi.

Sư tôn phẫn nộ đỏ cả mắt: “Ốc Đức Cường, nàng dám làm chuyện có lỗi với ta?”

Ta nở nụ cười ngại ngùng:

“Không phải, ta không dám.”

“Tất cả bọn nó đều là con của chàng.”

“Loài gián chúng ta vốn là vậy.”

“Một lần thụ tinh có thể thụ thai cả đời.”

“10 năm qua, mỗi lần nhớ đến chàng, ta bèn sinh một đứa.”

Sau đó, ta chỉ vào 10 chú gián con nhà mình: “Các con ơi, may gọi cha đi nào.”

10 chú gián con nghe ta nói vậy, bèn ríu rít hô lên: “Cha! Cha! Cha!”

Sau đó rối rít bò về phía Sở Vấn Thiên.

Sở Vấn Thiên bị 10 con gián đè lên người, cười không khép miệng được.

“Dáng vẻ ham ăn này đúng là giống mẹ các con thật.”

“Được rồi được rồi, để cha đi làm đồ ăn cho các con.”

(Hết.)
 
Back
Top Bottom