Siêu Nhiên NHẬT KÝ TỬ HỒI

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
398832074-256-k569983.jpg

Nhật Ký Tử Hồi
Tác giả: Oas_Neraida
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

07:38 sáng.

Trời mưa nhẹ.

Mùi nhựa đường ướt lẫn trong không khí.

Yuta Morikawa ngồi phía cuối xe buýt, tay nắm chặt quai cặp, mắt nhìn ra cửa kính.

Cậu ghét mưa - nó luôn khiến ký ức về ngày cha mẹ mình mất trở nên rõ ràng hơn.

Bên ngoài, trường học đã hiện ra phía xa.

Cậu khẽ thở dài.

Một ngày bình thường nữa...

07:41 - Trước cổng trường.

Yuta chậm rãi bước vào.

Qua hàng cây, cậu thấy Aoi - em gái cậu - đang đứng cùng nhóm bạn.

Cậu giơ tay vẫy nhẹ, nhưng một tiếng "BOOM" chói tai xé ngang bầu trời.

Ánh sáng trắng.

Nhiệt.

Gió.

Thế giới như bị đục thủng.

Một cột khói bốc lên từ toà nhà phía tây, nơi lớp học của Aoi nằm.

Mọi thứ chao đảo.

Cơ thể cậu văng đi.

Tiếng hét.

Máu.

Ai đó gọi tên cậu, xa dần...
...rồi mọi thứ tối đen.

Yuta tỉnh dậy.

Tiếng chuông báo thức vang lên
07:00 sáng.

Trời lại mưa.

Cậu bật dậy, thở dốc.

Căn phòng y hệt tối qua.

Nhưng cơ thể... không đau.

Không vết thương nào cả.

Mọi thứ như chưa từng xảy ra.

07:20 - Trên xe buýt.

Cậu đảo mắt - mọi thứ giống hệt.

Cùng một tài xế, cùng một bà cụ phía trước.

"Không thể nào..."

Cậu thì thầm.

07:41 - Trước cổng trường.

Lại là hình ảnh Aoi.

Lại là tiếng cười của bạn bè.

Yuta gào lên: "Aoi!

TRÁNH RA!"

Mọi người giật mình.

Nhưng không có tiếng nổ.

Không có gì xảy ra.

Chỉ là cậu - một người điên la hét giữa sân trường.

Giáo viên gọi cậu lên phòng y tế.

Cậu im lặng.

Sợ hãi.

Bối rối.

Và... lạnh sống lưng.

Phòng y tế.

08:05.

Ánh đèn huỳnh quang mờ ảo.

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc.

Cậu ngồi đó.

Trống rỗng.

"Mới quay lại lần đầu, đúng không?"​
 
Nhật Ký Tử Hồi
📖CHƯƠNG 1: Lần Thử Đầu Tiên


"Nếu tôi nhớ được... thì chắc nó là thật."

07:01 sáng.

Yuta Morikawa ngồi phịch xuống giường, mồ hôi túa ra sau gáy."

Là mơ?

Không, không thể.

Từng tiếng la hét, từng ngọn lửa, từng giọt máu... tôi vẫn nhớ rõ như vừa xảy ra."

Cậu thò tay vào túi áo...

Một mảnh giấy nhàu nát rơi ra.Là tờ giấy cậu nhặt được ngay trước khi chết lần đầu.

Chữ vẫn còn nguyên.

Không ai có thể mơ thấy một vật thể mà mình chưa từng đọc kỹ — ngoại trừ nếu nó đi qua vòng lặp."

Không phải mơ.

Mình đã chết.

Và mình đang... lặp lại."

07:25 – Trên xe buýt.Yuta không ngồi im nữa.

Cậu lôi điện thoại, mở bản đồ trường học, tìm vị trí vụ nổ: Tòa nhà phía tây, tầng 3 – phòng học 3-W."

Vụ nổ xảy ra lúc 07:41.

Mình có đúng 16 phút."

07:35 – Sân trường.Yuta chạy như điên về phía toà nhà tây.

Học sinh nhìn theo, chỉ trỏ.

Nhưng cậu không quan tâm.07:38 – Cầu thang tầng 3.

Yuta thở hổn hển.

Tim đập thình thịch.

Cửa phòng học 3-W ngay trước mắt.Cậu chậm rãi mở cửa...Trống.

Không có ai.

Không Aoi.

Không bạn cùng lớp.Chỉ có một hộp giấy nhỏ đặt trên bàn giáo viên.

Không tên.

Không nhãn.Yuta bước tới — mở ra.BOM KÍCH HOẠT.Một tiếng "tách" vang lên.

Cậu chỉ kịp thấy ánh sáng đỏ...

Rồi BÙM.07:00 sáng.Lại một lần nữa.Yuta tỉnh dậy, tay run lẩy bẩy.

Lần này, cậu khóc.

Không phải vì sợ.

Mà vì cậu biết chắc mình đã chết.Trên xe buýt – 07:26.Cậu không nói gì.

Không tra bản đồ.

Chỉ cúi đầu, thì thầm:"Hộp bom.

Không ai ở đó.

Chỉ mình mình chết."

Yuta siết chặt tay."

Có ai đó... biết mình sẽ đến đó.

Ai đó đang chơi trò mèo vờn chuột."

Phòng học – 07:40.Cậu chạy đến không phải 3-W, mà là tầng 1 – nơi quản sinh.

"Gọi cảnh sát.

Có bom!" – cậu hét lên.Người trực gác cau mày:

"Học sinh lớp nào?

Nói nhảm gì đấy?"

Yuta túm cổ áo ông ta.

"CÓ BOM TRONG PHÒNG HỌC 3-W!

PHẢI CỨU NGƯỜI!"

07:41.Một tiếng nổ vang lên...

Nhưng không phải ở tòa tây.Lần này, nó nổ ở hội trường chính.

Nơi em gái cậu – Aoi – vừa vào diễn tập văn nghệ.Yuta gào lên.

Quỵ xuống.Lần đầu tiên trong đời, cậu ước được chết lần nữa.Màn đêm.

Mùi thuốc sát trùng.

Phòng y tế."

Vòng hai.

Không tệ.

Nhưng vẫn thua."

Kazane lại ngồi ở đó.

Tay cầm một con xúc xắc, lăn qua lại."

Kẻ đặt bẫy biết cậu lặp.

Và cậu lại nghĩ có thể thắng bằng lòng tốt."

Yuta nắm chặt tay.

"Ngươi là ai?"

Kazane mỉm cười, nhẹ nhàng:

"Ta là cậu... trong vài trăm vòng lặp nữa.

Nhưng không còn khóc khi ai đó chết."
 
Nhật Ký Tử Hồi
📖 CHƯƠNG 2: Luật Chơi


"Bất tử không khiến cậu mạnh hơn.

Nó chỉ khiến cái chết trở nên tầm thường."

07:00 sáng.

Vòng thứ ba.

Yuta không còn giật mình.

Không hét.

Không hoảng loạn.Cậu ngồi yên trên giường, ánh mắt trống rỗng."

Cái chết... chỉ là một bản reset.

Nhưng tại sao tôi không thấy nhẹ nhõm hơn?

Tôi chỉ thấy... kiệt quệ hơn."

Phòng y tế – 07:45.

Yuta đến đó ngay lập tức, như một kẻ đầu hàng.Kazane đã đợi sẵn, ngồi trên chiếc ghế đung đưa chân, tay xoay tròn cây bút kim loại như một con dao mổ."

Vòng ba.

Nhanh hơn tôi tưởng."

"Cậu bắt đầu hiểu rồi đấy.

Không phải cứ quay lại là có thể sửa sai."

Yuta nhìn Kazane chằm chằm.

"Rốt cuộc, cậu là cái quái gì?"

Sự thật về vòng lặpKazane:

"Tôi từng là cậu.

Ngây thơ.

Tin rằng vòng lặp là cơ hội.

Tin rằng nếu chết đủ nhiều lần, mình sẽ thắng."

"Rồi tôi nhận ra: đây là trò chơi được thiết kế sẵn.

Một mê cung với chuột thí nghiệm.

Chết bao nhiêu lần không quan trọng.

Điều quan trọng là... ai đang quan sát."

Yuta:

"Quan sát?

Ý cậu là gì?"

Kazane:

"Mỗi hành động cậu làm – chạy, cứu người, thay đổi lựa chọn – đều được ghi nhận, phân tích, đánh giá.

Có những thực thể đang thu thập dữ liệu từ cậu."

"Cậu nghĩ vì sao vòng lặp của cậu khác người thường?

Vì sao chỉ mình cậu nhớ?

Vì sao mỗi lần chết, bối cảnh thay đổi tinh vi?"

"Vì cậu không phải người.

Cậu là mẫu thử."

Yuta cứng họng.

Trái tim đập mạnh.

Cậu muốn phản bác — nhưng từng câu nói của Kazane đều... hợp lý đến đáng sợ.Kazane (tiếp):

"Để sống sót qua các vòng lặp, cậu cần biết luật chơi.

Mà luật chơi... luôn có giá."

Luật chơi của vòng lặpKazane đặt lên bàn 5 quân cờ đen – mỗi quân có ký hiệu riêng."

Có năm quy tắc bất biến trong mọi vòng lặp biệt lập.

Nhớ kỹ, vì nếu vi phạm... cậu không chết.

Cậu bị xóa bỏ hoàn toàn."🔒 Luật 1: Không được thoát ra ngoài nếu chưa hoàn thành điều kiện."

Nếu cậu tìm cách thoát ra bằng tự tử, tự sát, hay tìm lối tắt – vòng lặp sẽ siết chặt lại.

Cậu không còn quay lại điểm neo, mà biến mất khỏi toàn bộ thời không."🧠 Luật 2: Chỉ người mang "ý chí liên kết" mới giữ được ký ức."

Không phải ai cũng nhớ vòng lặp.

Cậu nhớ vì cậu được 'mở khóa'.

Người khác thì không.

Trừ khi..."

"...trừ khi họ trải qua cái chết đủ đau để thức tỉnh."⏱️ Luật 3: Mỗi vòng có giới hạn.

Khi đạt ngưỡng, mọi ký ức sẽ bị xóa."

Cậu không thể lặp mãi.

Giới hạn là 99 vòng – nhưng tâm trí thường không chịu được tới vòng 20."

"Càng lặp, cậu sẽ càng quên mất mình là ai."👁️ Luật 4: Thực thể quan sát có thể can thiệp – nhưng không bao giờ trực tiếp."

Chúng chỉ gửi tín hiệu, đổi chi tiết nhỏ, hoặc... gài bẫy nhận thức.

Nếu hôm nay một người mỉm cười thay vì khóc, hãy nghi ngờ."

"Vì nó có thể dẫn đến cái chết."🔄 Luật 5: Mọi vòng lặp là duy nhất.

Đừng dùng cách cũ cho vấn đề mới."

Nếu ở vòng 2 cậu phá bom ở tầng 3, vòng 3 sẽ không có bom.

Nó có thể là dao, súng, đầu độc.

Vòng lặp học theo cách cậu học."

Yuta siết nắm tay.

"Vậy... tôi phải làm gì?

Tôi không thể cứ chết rồi học luật như trò chơi này!"

Kazane đứng dậy, quay lưng bước đi."

Đơn giản thôi.

Nếu muốn thắng trò chơi..."

"...cậu phải hiểu rằng đây không phải trò chơi."

Cánh cửa phòng y tế đóng sầm lại sau lưng Kazane.Yuta ngồi lại một mình.

Ánh sáng ban mai lọt qua rèm cửa.

Tiếng mưa vẫn rơi.Và trong lòng cậu, lần đầu tiên xuất hiện một suy nghĩ không thuộc về cậu của ngày hôm qua:"Nếu vòng lặp là một mê cung...

...thì ai là người đã xây nó?"✦ KẾT CHƯƠNG 2 ✦
 
Nhật Ký Tử Hồi
📖 CHƯƠNG 3: Con Mắt Ẩn Trong Mê Cung


"Nếu nó học từ mình, vậy mình sẽ bắt nó học sai."

07:00 – Vòng lặp thứ tư.

Yuta tỉnh dậy.

Nhưng lần này, không cuống cuồng, không tuyệt vọng.Cậu ngồi dậy, hít một hơi thật sâu.

Trong đầu vang vọng lại lời Kazane:"Vòng lặp học từ cậu.

Đừng dùng cách cũ cho vấn đề mới."

Yuta rút sổ tay.

Trang đầu: "Quy tắc"

Trang tiếp theo:V3 – ngăn bom → hội trường nổ → Aoi chết

=> Vấn đề không phải vị trí, mà là thời điểm.07:25 – Không lên xe buýt.Yuta đi bộ.

Không vào cổng chính.

Cậu bám theo đường vòng phía sau trường, khu vực kỹ thuật ít ai để ý."

Mình cần làm điều mà phiên bản cũ của mình không bao giờ nghĩ đến."

07:33 – Phòng điện âm tường sau sân thể dục.

Ổ khóa bị rỉ, nhưng lỏng.

Yuta cạy ra, lần đầu tiên bước vào "vùng xám" của bản đồ trường.Bên trong tối om.

Lạnh.

Cậu bật đèn pin điện thoại.07:36 – Cạch.

Có tiếng bước chân.

Không phải của cậu.Yuta lập tức tắt đèn.Có người khác đã ở đây.Một người lạ mặc áo sơ mi công nhân, đội mũ bảo hộ, đang cúi xuống kiểm tra bảng điện.

Yuta nín thở quan sát từ sau máy phát.Người này cắm một thiết bị lạ vào ổ cấp điện chính – có một đèn nhấp nháy đỏ."

Đó là bộ khởi động.

Không phải bom.

Là tín hiệu."

"Tín hiệu cho cái gì?"

Người đó rút ra một thiết bị hình tròn... giống như camera.Yuta lùi lại một bước.RẮC.Tiếng chân giẫm lên mảnh kim loại vang lên rõ ràng.Người kia quay phắt lại.

Đôi mắt không hề phản ứng...

Không phải giận, không ngạc nhiên.

Chỉ trống rỗng.Và cậu nhận ra:Người này... không phải con người.

Hoặc đúng hơn: không có gì phía sau ánh mắt ấy."

Ngươi là ai?" – Yuta hỏi.

Im lặng.Người đó chỉ giơ một bàn tay lên, ra hiệu "câm lặng".Rồi biến mất.

Không tiếng động.

Không dấu vết.

Căn phòng điện lại tối như chưa có gì xảy ra.07:45 – Phòng y tế.

Yuta kể lại toàn bộ với Kazane.Kazane nghe xong, im lặng một lúc."

Vậy là chúng bắt đầu xuất hiện rồi...

Những Mắt Giám Sát."

"Một khi cậu đi chệch khỏi 'dự đoán thông thường', vòng lặp sẽ kích hoạt giám sát mức cao hơn."

"Cậu vừa lên lớp."

Giải thích mới từ Kazane: "Mắt Giám Sát""Chúng là thực thể không định dạng, xuất hiện khi vòng lặp cần hiệu chỉnh."

"Nhiệm vụ của chúng không phải tấn công.

Mà là ghi nhận, điều chỉnh, và... sửa lỗi trong nhận thức."

"Nếu cậu nhìn thấy một cái, có thể vòng sau cậu sẽ không còn nhớ mình đã từng thấy nó."

Yuta ngồi lặng."

Nếu chúng có thể xóa ký ức... thì làm sao tôi biết mình chưa từng bị xóa?"

Kazane không trả lời.Chỉ quay đi, để lại một câu:"Câu hỏi đó đánh dấu... vòng thứ 5 sắp bắt đầu."

Yuta nhắm mắt.

Cậu không chết.

Nhưng tim đập nhanh như vừa trải qua một vụ ám sát.Có một thứ đang nhìn cậu.

Và nó... không chớp mắt.✦ KẾT CHƯƠNG 3 ✦
 
Back
Top Bottom