Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan

Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 70: Chia tay một năm



Cuối cùng, xe dừng ở dưới lầu khu nhà ở, Lâm Ngư tháo dây an toàn, liếc Kỷ Sơn Dã: "Cám ơn anh đã đưa em về, làm phiền rồi."

Hẳn là bọn họ không còn gì cần nói nữa. Lâm Ngư mở cửa xe, vòng qua sau tính lấy túi đồ của mình rồi đi. Nhưng Kỷ Sơn Dã lại đi xuống cùng cậu, anh giành lấy túi siêu thị trước, đóng cửa xe rồi nói với cậu: "Anh xách lên cho em."

"Không cần đâu, em tự xách được." Lâm Ngư muốn nhận lấy túi.

Người Kỷ Sơn Dã tránh đi, không đưa cho cậu: "Túi đồ nặng lắm, để anh xách cho em."

Lâm Ngư nhìn anh, Kỷ Sơn Dã chỉ nói: "Đi thôi, muộn rồi."

Thang máy trong khu nhà ở rất nhỏ, hai người họ đi vào, thân hình cao lớn của Kỷ Sơn Dã có vẻ đặc biệt chật chội. Lâm Ngư đứng trong góc thang máy, cậu cúi đầu nhìn sàn thang, chỉ muốn yên lặng kết thúc ngày hôm nay.

Thang máy tới lầu sáu, Lâm Ngư đi tới cửa, nhận lấy túi đồ trong tay Kỷ Sơn Dã, lần nữa nghiêm túc nói lời cảm ơn với anh: "Cám ơn anh, đã phiền anh rồi, anh mau về đi."

Kỷ Sơn Dã cúi đầu nhìn cậu, ánh đèn trong hành lang hơi tối, Lâm Ngư không nhìn rõ nét mặt anh lại thoáng cảm thấy anh yên lặng rất khác thường, anh cứ nhìn cậu mãi nhưng từ đầu cuối vẫn không nói gì.

"Sao thế?" Lâm Ngư hỏi anh.

"Không có gì." Kỷ Sơn Dã đáp.

"Chủ nhật chờ anh ở trường." Lúc rời đi, anh nói vậy.

Lâm Ngư nhìn anh đi vào thang máy, sau đó cửa thang máy chầm chậm đóng lại.

Một ngày dài dằng dặc kết thúc.

3.

Kỷ Sơn Dã một mình nán lại dưới lầu khu nhà ở của Lâm Ngư ở rất lâu.

Anh châm một điếu thuốc, ngồi trong xe, nhìn lên ánh đèn trước cửa sổ lầu sáu, tính đợi hút xong điếu này rồi trở về.

Hiện giờ Lâm Ngư đang ở phòng nào trên lầu đây? Có phải là hướng có cửa sổ anh vừa nhìn tới hay không? Bạn trai của cậu đã về hay chưa? Nếu như cậu ta ở nhà, bọn họ sẽ làm gì thế?

Kỷ Sơn Dã cảm thấy bực bội, anh hút mạnh xong hơi thuốc cuối cùng, dí đầu lọc vào gạt tàn ở bục đằng trước.

Nên đi rồi, phải đi từ lâu rồi nhưng Kỷ Sơn Dã vẫn đứng tại chỗ.

Đợi thêm lúc nữa, chờ đến khi nhìn thấy ánh đèn trước cửa sổ tắt rồi mình hẵng về.

Trời đổ mưa, Kỷ Sơn Dã đưa tay ra, là cơn mưa rất nhỏ, bụi nước mờ mịt. Anh không thích trời mưa.

Bắt đầu từ khi nào nhỉ?

Hình như bắt đầu từ sau khi chia tay với Lâm Ngư, ngày mưa khiến Kỷ Sơn Dã càng thêm phần cáu kỉnh.

Đèn trước cửa sổ lầu sáu tắt, đôi mắt Kỷ Sơn Dã nặng nề nhìn. Anh không nhịn được tưởng tượng đến vài hình ảnh bị che đi. Mà trong đầu đều là cảnh tượng Lâm Ngư hôn môi, ôm ấp người khác.

Kỷ Sơn Dã lái xe rời đi.

Mười hai giờ đêm về đến nhà, Kỷ Sơn Dã ngồi trên ghế sofa, trên bàn uống trà có đặt sạc điện thoại Lâm Ngư chưa cầm đi một năm trước.

Trong phòng ngủ, quần áo của Lâm Ngư vẫn treo trong tủ như trước đây. Trên bồn rửa của phòng tắm vẫn còn đồ dùng vệ sinh cá nhân của Lâm Ngư đã từng dùng. Ngoài ban công, chậu cây xanh rất phổ biến Lâm Ngư mua khi trước vẫn đang sống kiên cường, mỗi ngày Kỷ Sơn Dã đều chăm nó thật cẩn thận.

Anh chưa từng dọn đồ gì của Lâm Ngư trong căn nhà này, chúng vẫn ở vị trí cũ của mình, Kỷ Sơn Dã chưa từng nghĩ đến chuyện dọn chúng đi.

Trong căn nhà này, Kỷ Sơn Dã giả như chưa từng xảy ra chuyện gì, tất cả đều giữ như thuở ban đầu. Dù rằng, Kỷ Sơn Dã biết, chuyện này là không thể.

Lâm Ngư và anh đã chia tay.

Bọn họ đã chia tay một năm rồi.

4.

Lúc đầu, sau khi chia tay với Lâm Ngư, Kỷ Sơn Dã cảm thấy tức giận.

Anh không thể hiểu được tại sao Lâm Ngư lại dễ dàng từ bỏ tình cảm giữa bọn họ như vậy, thậm chí cậu còn nói, trước đó mình hẹn hò với anh chỉ là vì muốn biết hẹn hò với diễn viên nổi tiếng có cảm giác ra sao.

Kỷ Sơn Dã không biết cậu có nói thật hay không, có lẽ đây chỉ là cái cớ Lâm Ngư tìm tới để chia tay với anh. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, dù là lý do gì, Kỷ Sơn Dã đều cảm thấy cực kỳ phẫn nộ: Sao em ấy có thể nói thế.

Kỷ Sơn Dã của khi ấy chỉ vẻn vẹn cho rằng mối quan hệ tình cảm của anh và Lâm Ngư xuất hiện một vài vấn đề, bị truyền thông phát hiện, công việc của anh, khoảng cách giữa đôi bên, mỗi một vấn đề đều là một loại áp lực đối với tình yêu của bọn họ.

Lâm Ngư nói lời chia tay, về tình cảm có thể tha thứ nhưng anh vẫn không thể chấp nhận: Em ấy có nghĩ từ góc độ của anh hay không? Cảm thấy cứ thế kết thúc là có thể giải quyết vấn đề tình cảm giữa đôi bên sao? Hay vốn dĩ em ấy không yêu anh cho nên mới buông lời chia tay dễ dàng đến thế.

Vì lẽ đó, sau khi Lâm Ngư đề nghị chia tay, một khoảng thời gian dài, anh đều không chủ động liên lạc với cậu.

Anh muốn đợi Lâm Ngư bình tĩnh lại, cũng đợi cho bản thân bình tĩnh lại. Khoảng lặng phù hợp, có lẽ là việc tốt đối với cả hai.

Chỉ là, sau khi chia tay, Lâm Ngư chưa từng liên lạc lại với anh, như thể cậu đã quên anh rồi.

Kỷ Sơn Dã thực sự không chờ nổi nữa, anh không muốn bọn họ kéo dài thế này thêm nữa. Chỉ là, anh không ngờ, lần nữa liên lạc với Lâm Ngư, cậu nói mình đã đi tới nơi khác rồi.

Cậu nói, không biết khi nào sẽ trở về.

Kỷ Sơn Dã nhớ lại khi đó mình đã rất luống cuống, chợt cảm tưởng như không thể thở nổi. Anh siết chặt điện thoại trong tay, cuối cùng ý thức được, có thể Lâm Ngư nói lời chia tay không phải vì áp lực mà vội vã muốn kết thúc quan hệ của bọn họ. Liệu có khi nào chỉ đơn thuần như cậu đã nói, cậu vốn không thích anh nên mới rời đi không có chút quyến luyến nào, tháng thứ hai sau khi chia tay đã vội đi một nơi khác.

Sau đó, Kỷ Sơn Dã tới trường Lâm Ngư một lần, anh không biết tại sao mình muốn đi dù biết rõ Lâm Ngư không còn ở đó.

Nhưng bước chân anh vẫn không có cách nào rời đi được, Kỷ Sơn Dã ngụy trang đơn giản, đội mũ, đi trên đường trong trường, tưởng tượng ra ngày thường Lâm Ngư cầm sách đi lại thế nào ở nơi đây. Có lẽ cậu sẽ không giống anh chỉ biết trốn tránh, thoát khỏi ánh nhìn của mọi người.

Kỷ Sơn Dã tới dưới lầu ký túc xá của Lâm Ngư, anh từng nghe Lâm Ngư kể vài câu mình ở đó. Anh bất chấp nguy hiểm có thể sẽ bị người khác nhận ra, lặng lẽ đi tới.

May mà ký túc xá nam không có ai phát hiện ra anh, Kỷ Sơn Dã đi tới cửa phòng kí túc của Lâm Ngư do dự một lúc rồi vẫn gõ cửa, không lâu sau, bên trong truyền tới giọng của một chàng trai: "Ai đó?"

"Cửa không khóa, cứ vào đi."

Kỷ Sơn Dã thấy bạn cùng phòng của Lâm Ngư, cậu ta đang ngồi bên bàn chơi game, tiếng đánh nhau trong game trên máy tính ầm ĩ, có vẻ cậu ta không hề để ý anh đi vào, mắt vẫn đang nhìn chằm chằm màn hình.

Kỷ Sơn Dã nhìn chiếc giường đối diện cậu ta, rất sạch sẽ, sách rồi sổ ghi chép đều được sắp xếp gọn gàng đặt bên cửa sổ. Không hề nghi ngờ, đây hẳn là giường của Lâm Ngư.

Chàng trai kia quay đầu lại nhìn, nói: "À, anh đến lấy đồ cho Lâm Ngư à?"

"Đồ để đó, anh tự lấy đi."
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 71: Yêu thật cẩn thận



Kỷ Sơn Dã kinh ngạc vì sự cẩu thả của bạn cùng phòng Lâm Ngư, cứ thế giao đồ của Lâm Ngư cho một người xa lạ không quen biết nhưng anh vẫn không lên tiếng, chỉ tới bên bàn, quan sát toàn bộ căn phòng này, rất dễ dàng có thể tìm ra được cái nào là đồ của Lâm Ngư, cái nào của người khác.

Có điều, thực ra cũng không khó, từ lối đi ngăn cách trong phòng ngủ, hai bên phòng đã hiện ra phong cách khác biệt, bên phía bạn cùng phòng lộn xộn không trật tự, ngoại trừ máy tình, cáp chuyển dữ liệu rồi đầu lọc thuốc lá thì không còn đồ gì nữa. Phía của Lâm Ngư thì tất cả đồ đạc đều được sắp xếp chỉnh tề.

Kỷ Sơn Dã đã hiểu ra vì sao khi đó Lâm Ngư chọn dọn ra ở với mình.

Trên bàn có đặt sách của Lâm Ngư, Kỷ Sơn Dã liếc qua nhìn thử. Anh cầm lấy một cuốn sổ trông rất bình thường, tưởng rằng là sổ ghi chép trên lớp của Lâm Ngư, nhưng sau khi mở trang đầu tiên ra, anh đã biết không phải.

Đây là nhật ký của Lâm Ngư.

Kỷ Sơn Dã vừa nhìn qua thì muốn đóng lại luôn. Dù sao, đọc lén nhật ký của người khác là một việc vô đạo đức.

Thế nhưng, đây là nhật ký của Lâm Ngư. Trong đó là những điều Lâm Ngư chưa từng nói với anh, cuối cùng Kỷ Sơn Dã vẫn không tài nào bỏ xuống được.

Sau đó, bạn cùng phòng đang chơi game rốt cuộc đã phát hiện chút gì đó khác thường, cậu ta quay đầu nhìn dáng vẻ chăm chú đọc cuốn sổ của Kỷ Sơn Dã, thấy hơi quen quen bèn mở miệng nói: "Có phải tôi từng gặp anh ở đâu rồi không?"

Kỷ Sơn Dã ý thức được mình cần phải đi bèn đóng cuốn nhật ký lại, nói với cậu ta: "Tôi cầm đồ này của Lâm Ngư đi trước, những đồ còn lại hôm nào tôi sẽ tới dọn cho em ấy."

Có lẽ là vì chột dạ quá mức, Kỷ Sơn Dã đi trong khuôn viên trường cứ cảm giác xung quanh có rất nhiều người nhìn mình. Sau đó, dần dần, mấy người gần đó quả thực đã phát hiện ra anh, giơ điện thoại lên chụp ảnh, vì thế việc anh đến đại học ở thành phố B đã bị lộ trên mạng.

Kỷ Sơn Dã không biết Lâm Ngư có thấy tin tức này hay không, khả năng cao là không thấy. Hiện tại chỗ cậu ở rất hẻo lánh, đến nghe cuộc điện thoại của anh cũng phải đợi xuống núi mới có sóng. Hơn nữa, chưa biết chừng hiện giờ Lâm Ngư không muốn đọc tin tức về anh nữa.

Nếu như nhìn từ khía cạnh hoàn toàn cắt đứt liên lạc với đối phương này, Lâm Ngư quả đúng là một người yêu cũ đạt chuẩn.

Không có ai nhẫn tâm hơn cậu.

5.

Kỷ Sơn Dã đã đọc xong cuốn nhật ký của Lâm Ngư rồi.

Trong một đêm.

Sáng hôm sau, lúc khép lại nhật ký, anh cảm giác như thế giới thay đổi vậy.

Từ lúc đọc đến trang cậu bị bố đánh, tim Kỷ Sơn Dã như thắt lại. Rất nhiều trang đằng sau, anh đều phải ra sức siết lòng bàn tay để đọc tiếp.

Anh chưa từng nghĩ đến quá khứ của Lâm Ngư sẽ là thế này, cậu chưa từng kể với anh, mà bản thân anh cũng chưa từng nghĩ đến việc hỏi han.

Anh không biết bạn Lâm Ngư là ai, cũng chưa từng gặp giáo viên rồi bố mẹ của Lâm Ngư, cũng chưa từng tới thăm nơi cậu ở.

Kỷ Sơn Dã chưa từng có cảm giác mình thất bại đến vậy, rõ ràng anh mới là người không hề có chút ý thức trách nhiệm kia, chỉ nghĩ đến bản thân, là một người bạn trai thất bại lại đẩy hết trách nhiệm lên đầu Lâm Ngư.

Dựa vào cái gì mà anh cho rằng bọn họ chia tay là vì áp lực từ bên ngoài, là vì Lâm Ngư nhẫn tâm nói không thích mình đây?

Nguyên nhân thực sự chỉ là vì chính mình mà thôi, là vì chính mình chưa làm đủ tốt.

Tình yêu tốt đẹp có thể khiến đối phương cảm nhận được hạnh phúc. Mà Kỷ Sơn Dã quả là một người bạn trai thất bại, tình yêu giữa anh và Lâm Ngư không giúp cậu có cảm giác hạnh phúc.

Anh vẫn là người trầm lặng không nói chuyện như trước, bởi vì thân phận diễn viên nổi tiếng, anh còn phải gánh một vài áp lực không cần thiết, hơn nữa chính anh vốn không hiểu rõ Lâm Ngư, chỉ biết trách móc cậu.

6.

Kỷ Sơn Dã quyết định tới chỗ Lâm Ngư làm việc tìm người.

Nhưng anh không ngờ mình sẽ thấy cảnh tượng ấy.

Dưới núi Phục Nhai, Lâm Ngư và người đàn ông bên cạnh đi sát bên nhau, bọn họ dừng trước cửa rạp chiếu phim một lát, sau đó người đàn ông kia kéo Lâm Ngư vào trong rạp.

Kỷ Sơn Dã không vào trong rạp, nếu anh vào trong, chắc chắn sẽ bị người khác nhận ra.

Anh chỉ đứng ở xa xa đằng sau, cách cánh cửa sổ kính, nhìn người đàn ông kia đi mua vé, Lâm Ngư đứng bên cạnh chờ, sau đó bọn họ một trước một sau đi vào bên trong.

Bọn họ như một đôi tình nhân cực kỳ bình thường trong đám đông. Bọn họ có thể cùng ra ngoài đường chơi, trêu đùa nhau trong đám người, ăn đồ ăn, có thể cùng tới rạp chiếu phim xem phim.

Những điều này đều là những việc trước kia anh và Lâm Ngư chưa từng làm được. Kỷ Sơn Dã biết, kể từ sau khi bên anh, Lâm Ngư chưa từng được hưởng thụ được một ngày sinh hoạt bình thường hay yêu đương như thế tục nào.

Kỷ Sơn Dã đeo khẩu trang, đội mũ trốn trong góc tối bên ngoài, chờ Lâm Ngư và người đàn ông kia ra ngoài, nhìn bọn họ lần nữa rời đi.

Người đàn ông kia giúp Lâm Ngư xách thứ gì đó trong tay, Lâm Ngư yên lặng đi bên cạnh cậu ta.

Cảnh tượng ấy như được dính gai độc, đâm thật sâu vào trong lòng Kỷ Sơn Dã.

Trước đó anh còn nghĩ, nếu mình nhắc đến chuyện tái hợp với Lâm Ngư, liệu cậu có thể chấp nhận hay không. Đến giờ nhìn lại thực đúng là thừa thãi, Lâm Ngư đã bắt đầu cuộc sống mới từ lâu rồi.

Cho dù là trước đây hay bây giờ, quyền lựa chọn tình yêu vẫn luôn nằm trong tay Lâm Ngư, mà không phải ở anh.

Kỷ Sơn Dã không làm được chuyện cầu chúc cho Lâm Ngư tìm được hạnh phúc mới này.

Anh là một người bạn trai cũ tính toán chi li, lại không dám xuất hiện trước mặt Lâm Ngư nữa. Anh sợ Lâm Ngư sẽ ghét mình, dù gì, trước đó Lâm Ngư là người chủ động nói lời chia tay.

Sau khi chia tay, Kỷ Sơn Dã mới chính thức hiểu được cảm giác yêu một người thật cẩn thận này.

Đúng là châm chọc.

7.

Lâm Ngư thấy Kỷ Sơn Dã ngồi trong xe tại một khúc quanh ở cổng trường.

Cậu không lập tức đi tới mà chỉ nhìn sườn mặt anh từ xa.

Gió tháng tư vốn rất dịu dàng, thổi mơn man qua da mặt hơi nhột. Có một thoáng, Lâm Ngư tưởng như mình quay lại trước kia.

Quãng thời gian bọn họ mới bắt đầu qua lại ấy, Kỷ Sơn Dã thường xuyên lái xe tới trường học đón cậu. Lúc cậu chưa tới, anh yên lặng ngồi trong xe đợi, giống hệt bây giờ.

Lâm Ngư thấy Kỷ Sơn Dã đặt điện thoại bên tai, anh đang gọi điện thoại. Một lát sau, điện thoại trong túi Lâm Ngư reo lên.

Cậu nhìn Kỷ Sơn Dã rồi nghe máy.

"Vẫn chưa ra à?" Kỷ Sơn Dã nói.

"Sắp rồi."

"Anh vẫn chờ em ở bên cạnh cổng trường." Kỷ Sơn Dã nói: "Em vẫn còn nhớ biển số xe của anh chứ?"

"Em biết." Lâm Ngư nói.

"Anh ở đây chờ em." Kỷ Sơn Dã đáp.

Lâm Ngư cúp máy, đứng tại chỗ yên lặng nhìn Kỹ Sơn Dã một lát rồi sau đó mới đi tới.

"Thắt dây an toàn vào." Vừa ngồi vào xe, Kỷ Sơn Dã nói với cậu.

"Ừm." Lâm Ngư quay người thắt dây, cũng không biết làm sao mà mãi không kéo được dây an toàn. Kỷ Sơn Dã nhìn thấy, bèn đưa tay giúp cậu: "Dây an toàn bị kẹt rồi."

Lâm Ngư và Kỷ Sơn Dã kề nhau cực kỳ gần, Kỷ Sơn Dã kéo dây an toàn ra, dường như muốn tự tay thắt giúp cậu. Lâm Ngư cuống quýt nhận lấy, không để anh làm: "Em tự thắt là được rồi."

Cậu nghiêng người, thắt dây an toàn vào đúng vị trí.

"Đi thôi." Kỷ Sơn Dã bình tĩnh nhìn cậu, khởi động xe.

Không biết vì sao, Lâm Ngư cảm thấy cảm xúc Kỷ Sơn Dã không được tốt lắm. Chẳng lẽ vì ban nãy cậu kề sát anh quá à? Nhưng rõ là cậu không để anh thắt rồi mà, sao bỗng nhiên lại có vẻ thay đổi tâm trạng thế?
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 72: Ký ức tuôn trào



"Đồ để trong nhà anh à?" Lâm Ngư hỏi anh.

"Ừ."

"Vậy lát nữa em không lên nữa, anh cứ cầm đồ xuống là được, em ở dưới lầu chờ anh." Giữ khoảng cách với anh, hẳn là anh sẽ không tức giận nữa, Lâm Ngư nghĩ bụng.

"Em tự lên đi, anh chưa dọn đồ cho em đâu." Giọng điệu Kỷ Sơn Dã vẫn lạnh như băng.

Lâm Ngư thực sự không dám lên, cậu sợ đối diện với quá khứ của mình và Kỷ Sơn Dã.

"Thực ra cũng không có đồ gì, anh cầm tài liệu xuống là được, đồ còn lại không cần cũng được." Lâm Ngư chần chừ nói.

Đèn đỏ ở giao lộ sáng lên, xe dừng lại. Kỷ Sơn Dã quay sang nhìn cậu: "Sao thế? Em sợ vào nhà, anh sẽ làm gì với em à?"

"Không có." Lâm Ngư vội vàng lắc đầu.

"Thế sao em lại sợ vào nhà anh?" Kỷ Sơn Dã nói.

Lâm Ngư không biết nên nói gì, cũng không thể nào từ chối được nữa. Mãi đến khi tới dưới lầu nhà Kỷ Sơn Dã, bọn họ không nói chuyện gì thêm.

Xe lái vào gara bên dưới, Kỷ Sơn Dã tháo dây an toàn xuống xe: "Đi thôi."

Anh ấn vào thang máy thẳng với gara, Lâm Ngư tự giác đi vào góc trong cùng, đi theo Kỷ Sơn Dã lần nữa bước vào nơi từng cực kỳ quen thuộc này.

Vào cửa, Lâm Ngư phát hiện mọi thứ trong nhà đều không hề thay đổi, đến cả đồ trang trí ngay trước cửa cũng giống hệt một năm trước. Ký ức ở trong căn nhà này trước kia tựa như thủy triều ùa về phía Lâm Ngư, như thể cậu chỉ mới rời khỏi đây một ngày mà thôi.

Kỷ Sơn Dã cúi người lấy một đôi dép lê trong ngăn kéo để dưới đất, Lâm Ngư nhận ra đó là đôi dép cậu từng đi trước đây. Thế mà cậu cứ tưởng Kỷ Sơn Dã đã ném nó đi rồi.

"Uống nước trước đã." Vào nhà, Kỷ Sơn Dã bưng tới cho cậu một cốc nước.

"Cám ơn anh."

"Em đói chưa? Có muốn ăn gì không?"

"Không cần đâu." Lâm Ngư chỉ cảm thấy bồn chồn, mỗi một giây ở đây đều nhắc nhở cậu đã từng nhẫn tâm buông lời chia tay với Kỷ Sơn Dã ra sao.

"Em đi dọn đồ của em." Lâm Ngư đứng lên, nói.

Kỷ Sơn Dã đứng trong bếp, bóng lưng anh cao lớn, giọng điệu lạnh nhạt: "Ăn một chút cũng không mất bao nhiêu thời gian của em."

Anh bưng đĩa hoa quả đã bổ tới, đưa cho cậu: "Em ăn đi."

Lâm Ngư nhìn anh, Kỷ Sơn Dã không hề có dự định thu tay lại bèn thở dài, đành nhận lấy, lần nữa nói cảm ơn: "Cảm ơn anh."

Hoa quả anh đưa là dưa Hami cậu thích ăn nhất, rất ngọt, Lâm Ngư không nghĩ nhiều, chỉ thấy khó hiểu, Kỷ Sơn Dã có vẻ thay đổi không ít so với trước kia.

Trước đây anh có nhiệt tình với bạn bè thế ư?

Ăn chưa được mấy miếng, điện thoại Lâm Ngư reo lên. Cậu cầm lên, màn hình hiển thị là "Đàn anh". Cậu thấy Kỷ Sơn Dã ở bên cạnh liếc nhìn nhưng không nói gì. Lâm Ngư không ra ngoài mà nghe máy luôn.

"Alo, em nghe đây ạ?"

"Em xem báo cáo thầy Trương gửi chưa?"

"Em xem rồi, đang phân tích tài liệu."

"Buổi tối đừng quên gửi cho thầy." Anh ấy nói.

"Em biết rồi, em làm xong sẽ gửi cho thầy." Lâm Ngư đáp.

"Ừm." Đàn anh hỏi cậu: "Tối em có về ăn cơm không?"

Lâm Ngư lặng lẽ đưa mắt nhìn Kỷ Sơn Dã, không biết sao tự dưng cậu có hơi chột dạ, rõ ràng giữa cậu và đàn anh không có chuyện gì. Cậu đã tìm được nhà, nhưng vì khách thuê trước chưa tới thời hạn trả phòng, tuần sau mới chuyển tới được nên khoảng thời gian này, cậu mới tạm thời tiếp tục ở nhà đàn anh.

Lâm Ngư vừa nhìn Kỷ Sơn Dã mà anh làm như không nghe thấy gì, không tỏ vẻ gì, chỉ cúi đầu xem điện thoại.

Lén quan sát anh làm gì chứ? Anh vốn chẳng hề quan tâm đến chuyện của cậu. Lâm Ngư cười khổ.

"Để em xem đã."

"Ừm, anh có phần em ít đồ trong tủ lạnh."

"Vâng."

Cuộc trò chuyện kết thúc, không khí yên lặng một lúc, Lâm Ngư tưởng rằng Kỷ Sơn Dã sẽ không nói gì thì không ngờ anh lại hỏi: "Bạn trai giục em về à?"

Lâm Ngư nhìn về phía Kỷ Sơn Dã, anh không ngẩng đầu mà vẫn xem điện thoại.

Lâm Ngư không lên tiếng.

Kỷ Sơn Dã cười, Lâm Ngư lại không hiểu sao anh cười.

"Ăn xong ở đây rồi hẵng về." Kỷ Sơn Dã nói: "Anh còn chưa đến mức thiếu em bữa cơm này."

Không đợi Lâm Ngư trả lời, Kỷ Sơn Dã đã lại đứng dậy quay vào nhà bếp, anh mở tủ lạnh, lấy thức ăn ở bên trong ra, đeo tạp dề lên rồi bắt đầu nấu cơm trên bàn bếp.

Trước giờ Lâm Ngư chưa từng thấy Kỷ Sơn Dã nấu cơm. Trong ấn tượng của cậu, Kỷ Sơn Dã vốn không dính dáng với cuộc sống khói lửa dầu muối này. Nhưng bây giờ, nhìn bóng lưng anh nấu trong nhà bếp, cậu cảm thấy hình như cũng không quá xa cách.

Lâm Ngư chợt muốn ích kỷ thêm chút. Cậu và Kỷ Sơn Dã cùng ngồi bên bàn, ăn món nhà làm bình thường nhất anh nấu, bầu không khí trên bàn cơm rất im ắng, Lâm Ngư không ngẩng đầu, chỉ tập trung ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Lâm Ngư chủ động đề xuất đi rửa bát, Kỷ Sơn Dã đưa mắt nhìn cậu, chỉ cậu chỗ vòi nước rồi quay người về phòng.

Rửa bát xong, Lâm Ngư rửa tay đi ra ngoài, cậu xem thời gian, tính lấy đồ rồi nói với Kỷ Sơn Dã đi về. Thoáng đưa mắt nhìn lại thấy Kỷ Sơn Dã đang hút thuốc ở ban công.

Trông vẻ mặt anh rất cô đơn, trong làn khói mờ mờ, đôi mắt sâu thẳm như hằn lên rất nhiều sự tang thương, hoàn toàn khác với diễn viên nổi tiếng tràn đầy sức sống trên sân khấu kia.

Ngẫm lại cẩn thận, lần này trở về, hình như tần suất Kỷ Sơn Dã hút thuốc có vẻ nhiều lên. Lần đầu tiên gặp lại, sau khi từ nhà hàng ra ngoài, cậu thấy Kỷ Sơn Dã đứng hút thuốc trong góc, còn trước đó có xem tin vỉa hè trên mạng, hình như paparazzi cũng chụp được ảnh Kỷ Sơn Dã hút thuốc ở bên ngoài.

Rõ ràng trước đây anh không phải người thích hút thuốc.

Kỷ Sơn Dã thấy Lâm Ngư bèn dập thuốc, từ ban công đi vào, đóng cửa đằng sau lại để tránh cho khói thuốc thoát ra.

"Rửa xong rồi à?" Kỷ Sơn Dã không còn vẻ cô đơn ban nãy, vẻ mặt dịu đi chút.

"Ừm." Lâm Ngư nói: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, anh lấy đồ cho em rồi em về đây."

Cậu tưởng rằng Kỷ Sơn Dã sẽ rất vui, hoặc là sẽ rất nhẹ nhõm, cuối cùng đã bỏ được gánh nặng này rồi. Thế mà trông anh lại không vui lắm, chỉ im lặng một lúc, sau đó nói: "Được, vậy em chờ một lát, anh đi lấy cho em."

Mấy phút sau, Kỷ Sơn Dã từ trong phòng đi ra, cầm theo một chiếc túi tài liệu. Lâm Ngư cầm lấy mở ra xem thử, là tài liệu học tập của năm ngoái, không quan trọng, có hoặc không đều không ảnh hưởng gì nhưng Lâm Ngư vẫn cất đi.

"Vậy em về nhé." Lâm Ngư nhìn Kỷ Sơn Dã.

"Anh đưa em về." Kỷ Sơn Dã nói rồi đi lấy chìa khóa.

"Không cần đâu, em bắt xe về là được rồi."

"Bên này khó gọi xe lắm."

"Không sao, em đợi một lát cũng được."

Bầu không khí yên tĩnh lại, Kỷ Sơn Dã nhìn Lâm Ngư, thở dài, khẽ nói một câu: "Em nhất định phải rũ sạch quan hệ với anh thế sao?"
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 73: Anh đọc nhật ký của em ư



"Cho dù có bạn trai mới cũng không nhất thiết phải làm vậy chứ." Kỷ Sơn Dã nói: "Hay em muốn chờ bạn trai em tới đón?"

"Khả năng là bạn trai em không vào được đâu, dưới lầu tiểu khu không cho người ngoài vào."

Lâm Ngư sững người, Kỷ Sơn Dã nói mấy câu này khiến lòng cậu rối loạn. Hình như anh có vẻ cực kỳ thù địch với chuyện cậu có bạn trai, nhưng tại sao chứ?

Kỷ Sơn Dã thấy Lâm Ngư vẫn không nói gì thì cứ thế đi ra ngoài: "Đi thôi."

Trên đường chở cậu về trường, hai người vẫn giữ yên lặng. Lâm Ngư lén quan sát vẻ mặt Kỷ Sơn Dã nhiều lần nhưng anh vẫn cứ nghiêm mặt, hoàn toàn không để người khác đoán ra được tâm trạng mình.

Đến dưới khu nhà ở, Lâm Ngư tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe thì phát hiện cửa xe bị khóa lại. Cậu tưởng Kỷ Sơn Dã quên mở bèn nhắc anh: "Anh mở cửa xe đi."

Kỷ Sơn Dã nhìn về đằng trước, tay đặt trên vô lăng, không động đậy.

"Kỷ Sơn Dã?" Lâm Ngư nhìn anh.

Một lúc lâu sau, Kỷ Sơn Dã mới mở miệng nói chuyện: "Cậu ta đối xử tốt với em không?"

"Cái gì?" Ban đầu vừa nghe, Lâm Ngư không hiểu ý anh.

Lát sau, nghĩ lại mới hiểu ra nhưng cậu lại không biết trả lời Kỷ Sơn Dã thế nào. Lâm Ngư thoáng do dự không biết có nên nói thật với Kỷ Sơn Dã không, dù sao, có vẻ anh rất để bụng sự hiểu lầm này.

"Em thích kiểu đàn ông đó à?" Lúc nói chuyện, mắt Kỷ Sơn Dã không nhìn cậu.

"Hai người qua lại tới bước nào rồi?" Kỷ Sơn Dã lại hỏi cậu.

Lâm Ngư nhìn anh: "Thực ra, bọn em..."

"Em có nhớ không, trước đây anh từng gửi một tin nhắn cho em, nói chúng mình không hợp bên nhau." Kỷ Sơn Dã nói.

Đương nhiên Lâm Ngư có nhớ tin nhắn đó, vì tin nhắn đó, cậu đã từng khóc cả đêm.

"Đúng là chúng mình không hợp bên nhau, dù sao thì anh không phải lựa chọn tốt nhất của em."

"Thân phận diễn viên này nghe thì có vẻ hay nhưng thực sự sống cùng nhau mới phát hiện ra bên trong có đủ loại phiền phức. Chỉ tiếc rằng, trước đây anh hoàn toàn ngó lơ những phiền phức này."

"Lúc em yêu anh hẳn là rất vất vả nhỉ?" Kỷ Sơn Dã nhìn cậu.

Lâm Ngư không ngờ anh sẽ nói những lời này, cậu ngây người nhìn anh.

"Em biết điều anh hối hận nhất là gì không?" Kỷ Sơn Dã nhìn cậu với ánh mắt nặng nề.

"Điều anh hối hận nhất là lúc chia tay đã không giữ em lại."

"Nếu anh giữ em lại, có lẽ chúng ta đã không tới nông nỗi như hôm nay."

Lâm Ngư nhìn anh, bầu không khí rất yên tĩnh. Không biết tại sao, Lâm Ngư có chút xúc động muốn khóc, cậu chưa từng khóc trước mặt Kỷ Sơn Dã, bởi vì cậu không dám lộ ra mặt yếu đuối của mình trước anh.

"Tuy là, anh biết giờ nói những lời này không còn tác dụng gì nhưng anh vẫn muốn nói với em một câu, xin lỗi em."

"Anh không có lỗi gì với em cả, anh đã làm rất tốt rồi." Giọng Lâm Ngư nói rất khẽ.

Kỷ Sơn Dã cười rất khẽ: "Nếu như làm rất tốt rồi, vì sao khi đó em lại chia tay anh?"

"Đó là vì ---" Lâm Ngư gần như muốn bật thốt lên chuyện khi đó, nhưng có những chuyện sao chỉ vài câu là có thể nói rõ được.

Chuyện liên quan đến quá khứ, cậu chưa từng kể tường tận cho Kỷ Sơn Dã.

Trong xe lại chìm vào yên lặng thật lâu, Lâm Ngư cúi đầu. Kỷ Sơn Dã lấy một cuốn sổ từ trong ngăn kéo xe ra đưa tới trước mặt Lâm Ngư.

Đây là cuốn nhật ký khi trước của cậu, cậu nhìn mà cảm thấy khó tin, bèn ngẩng đầu nhìn Kỷ Sơn Dã.

"Còn một việc nữa, anh muốn nói cho em."

"Đồ của em, trả lại cho em, trước đó vẫn không có cơ hội đưa."

"Sao anh lại có cái này?" Lâm Ngư nhìn anh.

"Sau khi chia tay, anh có đến trường tìm em, có mang từ ký túc trường em ra ngoài."

"Xin lỗi." Kỷ Sơn Dã: "Anh đã tự ý giữ nhật ký của em."

Lâm Ngư hỏi anh: "Anh đọc rồi sao?"

"Đọc rồi."

Cảm giác xấu hổ khi toàn bộ thế giới nội tâm bị phơi bày khiến Lâm Ngư cực kỳ tức giận, cậu phát cáu nhìn Kỷ Sơn Dã: "Sao anh có thể làm thế?"

"Xin lỗi, Cá nhỏ." Kỷ Sơn Dã biết một khi mình nói ra, cậu sẽ phản ứng như vậy, nhưng vẫn chọn nói cho cậu biết, anh không muốn gạt Lâm Ngư.

Lâm Ngư giành lại nhật ký của mình, mở cửa xe không được đành đập vào cửa xe: "Mở cửa, tôi muốn ra ngoài!"

"Cá nhỏ, em nghe anh nói trước đã." Kỷ Sơn Dã giữ chặt vai cậu.

Lâm Ngư giãy giụa: "Anh buông tôi ra, tôi không muốn gặp anh! Anh cút đi!" Giận dữ khiến cậu trở nên nói không biết lựa lời.

Cậu không thể nào chấp nhận được dáng vẻ ấy của mình bị bóc trần trước mặt Kỷ Sơn Dã, trong lúc giãy giụa, cậu vô tình tát Kỷ Sơn Dã một cái, âm thanh vang dội khiến thùng xe chợt yên tĩnh lại.

Lâm Ngư không ngờ mình lại tát anh, cậu nhìn Kỷ Sơn Dã. Anh chỉ cười nhạt: "Không sao, em nên tát anh từ lâu rồi."

"Anh nợ em quá nhiều." Anh nói.

Lâm Ngư không nhìn anh nữa: "Mở cửa! Tôi muốn xuống xe!"

Cuối cùng Kỷ Sơn Dã vẫn mở khóa, Lâm Ngư xuống xe không quay đầu lại, bước nhanh rời khỏi đây.

Bọn họ tan rã trong không vui.

8.

Lâm Ngư chặn Kỷ Sơn Dã.

Lần đầu tiên trong đời, cậu tức giận tới mức chặn người khác, đối phương lại là Kỷ Sơn Dã. Lúc trước bọn họ chia tay, cậu không hề chặn anh.

Cậu muốn quên đi chuyện xảy ra trên xe hôm đó, cũng không muốn gặp lại Kỷ Sơn Dã nữa. Cậu chưa từng nghĩ tới Kỷ Sơn Dã sẽ đọc được nhật ký của mình.

Tất cả quá khứ của mình đều bị phơi bày với Kỷ Sơn Dã, điều này khiến cậu không thể nào chấp nhận nổi.

Dáng vẻ anh nhìn cậu hôm đó là đang cảm thấy cậu đáng thương sao? Lâm Ngư không cần anh thương hại, dù là bất cứ ai thương hại cậu đi chăng nữa, cậu cũng không cần Kỷ Sơn Dã thương hại cậu.

Nhưng sau đó, cơn giận qua đi. Lâm Ngư nghĩ, cậu cần gì phải làm vậy? Ngoại trừ đọc nhật ký của cậu, Kỷ Sơn Dã không làm gì cả, càng không cần thiết phải chặn Kỷ Sơn Dã, cậu và anh vốn không còn khả năng gì nữa.

Thôi, cứ vậy đi, cứ thế chấm dứt cũng tốt. Kết cục của bọn họ đã định từ một năm trước rồi.

Chỉ là, cậu lại gặp Kỷ Sơn Dã ở dưới khu nhà ở lần nữa.

Anh dựa vào tường, tay kẹp điếu thuốc đã châm lửa nhưng không hút. Lâm Ngư dừng bước, Kỷ Sơn Dã đưa mắt nhìn qua.

Cậu thấy Kỷ Sơn Dã dùng tay trực tiếp dập điếu thuốc rồi ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó rảo bước về phía mình.

Dùng tay không dập thuốc nhất định là đau lắm, chẳng lẽ anh không thấy đau ư? Lâm Ngư cau mày.

Có liên quan gì đến cậu đâu, anh thích làm gì thì làm cái đó, Lâm Ngư không nhìn anh nữa.

Cậu muốn đi lướt qua Kỷ Sơn Dã, đi thẳng lên lầu lại bị anh kéo cánh tay lại: "Chúng ta nói chuyện chút." Anh nói.

"Anh tới làm gì?" Lâm Ngư nhìn anh: "Chúng ta không có gì để nói cả."

Kỷ Sơn Dã còn định nói thêm gì đó thì có mấy người từ đằng xa đi tới. Lâm Ngư quay đầu thấy bèn nói: "Anh đi đi, sắp có người đến rồi. Anh không tiện ở đây đâu."

Lâm Ngư giãy cánh tay khỏi anh nhưng không được: "Nếu anh không đi, ngày mai sẽ được lên tin tức đó."

"Em cho là anh sẽ để ý chuyện này ư?" Kỷ Sơn Dã nói.
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 74: Hôn



Mấy người ở đằng kia đi tới càng lúc càng gần, Kỷ Sơn Dã không đội mũ và đeo khẩu trang, gần như chỉ cần nhìn cẩn thận chút là có thể nhận ra anh. Thế mà Kỷ Sơn Dã vẫn đứng yên nắm cánh tay cậu, không nhúc nhích.

"Anh đi đi!" Lâm Ngư hơi cuống, đẩy anh ra.

Cuối cùng mấy người kia đến gần, bọn họ liếc qua Lâm Ngư và Kỷ Sơn Dã rồi đi qua như thường. Chỉ là đến khi lên lầu, vẫn có người quay đầu lại nhìn lần nữa, nhỏ giọng nói với người bạn đi cùng: "Cậu nhìn người kia có giống với Kỷ Sơn Dã không?"

Lâm Ngư nghiêng đầu, nghe được tiếng cậu bạn kia nói nhỏ với bạn mình mà tim đập thình thịch. Kỷ Sơn Dã vẫn giữ nguyên tư thế, đứng yên nắm cánh tay cậu.

Một lát sau, mấy người kia đi ra. Anh không biết có phải bọn họ chụp ảnh hay không, nhưng hiện giờ anh không có tâm trạng nghĩ cẩn thận vấn đề này.

"Mình chuyển sang nơi khác nói chuyện đi." Kỷ Sơn Dã nắm lấy cánh tay cậu, kéo cậu tới một góc gần vành đai xanh* dưới lầu.

(*) Vành đai xanh: Ý chỉ khu vực xanh (trồng cây) quanh thành phố.

"Rốt cuộc anh tìm em muốn nói chuyện gì?" Vừa dừng bước lại, Lâm Ngư giãy khỏi tay Kỷ Sơn Dã.

Kỷ Sơn Dã cúi đầu nhìn vào nơi tay bị cậu giãy ra.

"Anh muốn nói gì thì nói nhanh đi, em phải về."

Đèn trên lầu sáng trưng, trên đó chính là nơi Lâm Ngư và một người đàn ông khác sống chung.

"Có phải em chặn anh không?" Kỷ Sơn Dã nói.

Lâm Ngư nhìn anh: "Đúng vậy, thì sao?" Đọc Full Tại Truyenfull.vn

"Em đang tức giận ư?" Kỷ Sơn Dã nói: "Anh xin lỗi, sau này anh tuyệt đối sẽ không chạm vào đồ của em mà không được phép nữa."

Lâm Ngư: "Em giận gì chứ, có gì đáng giận đâu, hai chúng ta đã kết thúc rồi."

Ánh nhìn của Kỷ Sơn Dã khiến Lâm Ngư cảm thấy hỗn loạn.

Một lát sau, Kỷ Sơn Dã nói: "Anh gửi lại lời mời kết bạn cho em, em chấp nhận nhé."

"Không cần kết bạn đâu, dù sao thì sau này chúng ta không còn gì giao thoa nữa." Lâm Ngư nói: "Anh làm diễn viên nổi tiếng của anh, em làm người bình thường của em, không tốt sao?"

Kỷ Sơn Dã cắn răng, chỉ đưa tay về phía cậu, giọng điệu vẫn giữ bình tĩnh: "Đưa điện thoại cho anh, anh kết bạn giúp em." Nói rồi anh nghiêng người qua tìm đồ trong túi quần cậu.

Lâm Ngư tránh đi: "Em không kết bạn!" Cậu và Kỷ Sơn Dã giằng co.

Nhưng Kỷ Sơn Dã cố chấp hơn cậu, Lâm Ngư lại không khỏe bằng anh, bị một tay anh nắm trọn, trơ mắt nhìn anh cầm điện thoại mình.

"Anh trả cho em!" Kỷ Sơn Dã giơ cao tay, Lâm Ngư chỉ đành kiễng chân lên với.

"Anh cầm điện thoại của em cũng thế thôi, anh đâu biết mật khẩu!" Lâm Ngư nói.

"Ai bảo anh không biết mật khẩu?" Kỷ Sơn Dã ấn một dãy số, điện thoại mở khóa. Anh nhìn về phía Lâm Ngư: "Mật khẩu của em trước giờ chưa từng thay đổi."

"Đừng nghĩ đến chuyện chặn anh nữa, em mà chặn, anh sẽ còn tới tìm em."

Lâm Ngư nhìn ngón tay Kỷ Sơn Dã lướt trên điện thoại mình, giống như khi trước bọn họ mới quen, anh cầm điện thoại của cậu lần nữa xác nhận bạn bè.

Chỉ là, hồi ức này khiến Lâm Ngư cảm thấy xót xa, cậu bèn hỏi Kỷ Sơn Dã: "Rốt cuộc anh muốn làm gì? Kỷ Sơn Dã?"

Kỷ Sơn Dã thả điện thoại lại vào lòng bàn tay cậu: "Anh không muốn làm gì. Chỉ là anh không muốn cắt đứt quan hệ giữa chúng ta."

"Như vậy thì có ý nghĩa gì đâu?"

"Có ý nghĩa chứ!" Kỷ Sơn Dã như biến thành người khác, mắt nhìn cậu chăm chăm.

"Chúng ta đã chia tay rồi."

Kỷ Sơn Dã nói: "Em không cần phải nhắc đi nhắc lại anh chuyện này đâu."

Lâm Ngư không muốn dây dưa nhiều lần với anh về chuyện này, đành thở dài, nói: "Em phải về."

"Em có thể tạm thời từ từ hẵng về được không?"

"Không thể." Lâm Ngư nói.

Kỷ Sơn Dã bắt lấy cánh tay cậu, chỉ là lần này, men theo cánh tay, anh từ từ nắm chặt tay của Lâm Ngư.

Lâm Ngư bất ngờ ngẩng đầu nhìn anh: "Kỷ Sơn Dã." Lâm Ngư gọi tên anh.

Kỷ Sơn Dã nhìn cậu như mãnh thú dán chặt mắt vào con mồi, Lâm Ngư không biết tại sao Kỷ Sơn Dã đột nhiên thay đổi dáng vẻ, anh thế này khiến Lâm Ngư cảm thấy sợ hãi.

Kỷ Sơn Dã chậm rãi lại gần cậu, Lâm Ngư lùi người về sau, lưng áp chặt vào cây đại thụ đằng sau. Cậu có linh cảm sẽ xảy ra chuyện gì đó, còn chưa kịp hé miệng đã bị Kỷ Sơn Dã chặn lại.

Kỷ Sơn Dã hôn cậu.

Lâm Ngư lập tức nín thở, cậu mở to mắt, nhìn thấy gương mặt Kỷ Sơn Dã gần trong gang tấc, cậu hoàn toàn quên nên phản ứng thế nào.

Lâm Ngư bị Kỷ Sơn Dã giữ cánh tay, vây giữa anh và cây đại thụ. Kỷ Sơn Dã lại tiến lên, kề sát cậu hơn. Tiếng quần áo cọ vào nhau trở nên đặc biệt rõ ràng trong không gian yên tĩnh, tim Lâm Ngư bắt đầu đập rất nhanh.

Không biết từ lúc nào, tay còn lại của Kỷ Sơn Dã đã ôm lấy cổ cậu, Lâm Ngư bị ép ngẩng đầu, đón lấy nụ hôn của anh càng thân mật hơn.

Cảm giác bị kiểm soát khiến Lâm Ngư chợt tỉnh táo lại, cậu bừng tỉnh từ cơn sững sờ, đẩy Kỷ Sơn Dã ra, nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh: "Anh đừng thế nữa."

"Vậy em muốn anh thế nào?" Giọng Kỷ Sơn Dã nghe vừa bi thương lại bất lực.

Lâm Ngư yên lặng một lúc rồi ngẩng đầu nhìn anh, cậu phát hiện hình như Kỷ Sơn Dã khóc. Mắt anh ươn ướt, cậu ngờ rằng mình nhìn lầm.

Sao Kỷ Sơn Dã có thể khóc được? Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Người đứng trước mặt mình đúng là Kỷ Sơn Dã ư?

"Cá nhỏ, những ngày sau chia tay, anh rất nhớ em."

"Em có thể quay đầu lại nhìn đến anh một chút không, dù chỉ một chút thôi cũng được."

Lâm Ngư cảm thấy mình bị ảo thính*, cậu không dám ngẩng đầu.

(*) Ảo thính hay còn gọi là ảo giác thính giác, là tình trạng xảy ra khi nghe thấy giọng nói hoặc âm thanh lạ không tồn tại trong thực tế.

Kỷ Sơn Dã nắm lấy tay Lâm Ngư, lòng bàn tay anh nóng bỏng, động tác cẩn thận và dè dặt, chỉ nắm lấy ngón tay cậu thật chặt. Lâm Ngư chợt hoảng hốt vì chuỗi động tác này của anh, cậu cứ có cảm giác tất cả đều không phải thật, kéo tay mình lại.

"Em thật sự phải đi rồi." Lâm Ngư cảm thấy mọi thứ xung quanh đã biến thành cõi mộng.

Một lúc lâu sau, Kỷ Sơn Dã mới buông tay Lâm Ngư ra, anh nói: "Anh đợi em."

Hơi thở anh khẽ phả lên mặt Lâm Ngư, cậu hơi nghiêng đầu lại nghe được Kỷ Sơn Dã nói tiếp: "Dù là bao lâu, anh vẫn sẽ đợi em."

Lòng Lâm Ngư rối như tơ vò, người cứng đờ, sau đó ép mình không nhìn về sau nữa, từng bước từng bước rời khỏi nơi đây.
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 75: Lòng rối như tơ vò



8.

Sau khi về đến nhà, Lâm Ngư ngồi một mình ở trong phòng ngủ nhìn gương ngơ ngác rất lâu.

Cậu không rõ sao chuyện lại trở thành thế này.

Ban nãy Kỷ Sơn Dã hôn cậu? Anh nói mấy câu đó nghĩa là sao? Là ý như cậu nghĩ ư? Nhưng sao anh phải làm vậy?

Lâm Ngư túm tóc, lòng rối như tơ vò.

Lâm Ngư đã sớm không còn để ý việc Kỷ Sơn Dã đọc nhật ký của mình, cậu chỉ là một người không ai biết đến, dù Kỷ Sơn Dã có biết cũng không sao. Cơn giận nguôi đi thì không còn nữa. Thay vào đó, hiện giờ trong đầu cậu chỉ toàn mấy lời Kỷ Sơn Dã nói với mình, và cả nụ hôn kia nữa.

Cho đến giờ, cậu vẫn cho rằng, sau khi chia tay, Kỷ Sơn Dã ghét cậu. Bọn họ đã sắp một năm không liên lạc rồi, nhưng bây giờ, sao anh đột nhiên thay đổi?

Kỷ Sơn Dã vẫn còn yêu cậu? Lâm Ngư không dám nghĩ đến, hay anh chỉ là nhất thời bị d*c v*ng chiếm hữu quấy rối, không chấp nhận được cậu có "bạn trai" mới cho nên mới làm vậy?

Nhưng trông Kỷ Sơn Dã rất nghiêm túc. Hay vì khả năng diễn xuất của anh xuất sắc, cậu hoàn toàn không phân biệt nổi anh nói thật hay giả? Lâm Ngư càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Điện thoại rung lên, Lâm Ngư quay đầu lại nhìn, là tin nhắn của Kỷ Sơn Dã gửi đến.

[Ngày mai có mưa, ra ngoài nhớ mang ô.]

Lâm Ngư lại càng rối rắm hơn.

Hai ngày sau, Lâm Ngư vẫn không thể yên lòng, thường xuyên nhớ lại lời Kỷ Sơn Dã nói hôm đó. Có một lần khi ăn cơm, cậu nghĩ, có phải Kỷ Sơn Dã muốn tái hợp với cậu hay không? Nếu anh muốn tái hợp thì cũng được, dù sao anh đã biết cả chuyện quá khứ của cậu rồi.

Hay là cứ thẳng thắn với Kỷ Sơn Dã, tái hợp với anh?

Nhưng, Lâm Ngư lại nghĩ, hình như Kỷ Sơn Dã chưa nói muốn tái hợp với cậu thì phải? Nói thật, tất cả những điều này cũng mới chỉ là suy đoán của cậu thôi. Hơn nữa, tâm lý của cậu liệu có ổn không? Nguyên nhân khi trước chia tay không phải là vì không muốn để Kỷ Sơn Dã ở bên một tên bệnh tâm thần sao?

Chẳng lẽ giờ cậu lại muốn giẫm vào vết xe đổ ư?

Lâm Ngư có hơi không hiểu nổi mình, trước đó khăng khăng, bất chấp dù nói mấy câu đó cũng phải chia tay với Kỷ Sơn Dã bằng được. Đến giờ Kỷ Sơn Dã chỉ mới có vẻ như muốn quay lại với cậu, cậu đã tha thiết mong chờ vội vàng, muốn được bên anh ngay.

Ban ngày cậu nghĩ đến Kỷ Sơn Dã, tối về nằm mơ cũng nhớ đến Kỷ Sơn Dã.

Trong mơ toàn là hình ảnh Kỷ Sơn Dã hôn cậu tối hôm đó, sau khi tỉnh giấc, trái tim đập mạnh như trống.

Tuy rằng rất muốn trốn tránh nhưng Lâm Ngư không thể không thừa nhận, cậu thật sự rất nhớ nụ hôn của Kỷ Sơn Dã.

9.

"Em thật sự muốn chuyển khỏi chỗ anh à?" Trước khi Lâm Ngư đi, đàn anh hỏi.

"Vâng." Lâm Ngư dọn dẹp xong vali cuối cùng: "Thời gian này đã làm phiền anh rồi, cám ơn anh đã cho em ở đây."

"Có gì phiền đâu?" Đàn anh hỏi cậu: "Nhà kia của em ổn chứ? Đừng vì nóng lòng muốn chuyển ra ngoài mà tìm bừa. Phải xem nhà thuê cẩn thận đó."

"Em biết." Lâm Ngư đứng lên, đi ra ngoài: "Em đã xem cẩn thận từ trước rồi."

Bọn họ đi tới cửa, đàn anh nhìn cậu nói: "Vậy nếu có chuyện thì nhất định phải nói với anh, có thể giúp anh nhất định sẽ giúp."

"Em biết rồi, cám ơn anh."

Lâm Ngư biết đàn anh đối xử với mình rất tốt, nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy trong đó có khía cạnh tình cảm nào khác. Đàn anh đối xử với ai ai cũng tốt, mọi người xung quanh đều biết, thế giới của anh ấy chỉ có thí nghiệm và nghiên cứu.

Nếu thật sự phải nói anh ấy đối xử với cậu có hơi khác biệt, chẳng qua là vì khi còn ở núi Phục Nhai, chẩn đoán bệnh của cậu ở bệnh viện từng bị anh ấy nhìn thấy, trên đó có ghi một số tình huống lúc cậu phát bệnh.

Chỉ là đàn anh biết cậu là bệnh nhân có vấn đề về tâm thần, hoặc là cảm thấy cậu đáng thương nên mới đối xử với cậu tốt hơn bình thường chút mà thôi.

Rời khỏi nhà đàn anh, Lâm Ngư gọi xe chuyển nhà, đi tới chỗ ở mới của mình.

Đến nhà mới, bởi vì khách thuê trước vừa chuyển đi, để lại rất nhiều thứ cần quét tước. Thế nên, mãi tận tối, Lâm Ngư vẫn chưa dọn xong đồ đạc.

Chín giờ, Lâm Ngư xuống lầu vứt rác. Cậu hơi đói bụng, tính tới cửa hàng tiện lợi gần đây mua chút đồ ăn làm bữa tối cho mình.

Cậu mua bento, nhờ nhân viên cửa hàng dùng lò vi sóng hâm lại rồi ngồi trước cửa kính của cửa hàng tiện lợi, vừa nhìn người đi đường cất bước bên ngoài, vừa chờ cơm nóng.

Điện thoại reo lên thông báo có tin nhắn, Lâm Ngư nghiêng đầu nhìn.

[Đang làm gì thế?] Kỷ Sơn Dã gửi.

Trên màn hình còn tin nhắn anh đã gửi trước đó, Lâm Ngư vẫn chưa trả lời. Cậu có thể nhận ra sự lấy lòng của Kỷ Sơn Dã, chỉ là cậu không rõ sự lấy lòng này là thật lòng muốn tái hợp với cậu hay chỉ đơn thuần vì d*c v*ng chiếm hữu quấy phá, biết cậu có bạn trai nên mới muốn tái hợp. Vì thế, Lâm Ngư vẫn do dự, cũng chưa trả lời tin nhắn của anh.

Lâm Ngư nhìn điện thoại, chưa trả lời anh.

Cậu quay lại nhìn cửa kính của cửa hàng tiện lợi ăn cơm cho xong, mua ít vật dụng hàng ngày rồi đi về nhà.

Mười một giờ đêm, Lâm Ngư dọn đồ mệt kinh khủng, rửa mặt xong, thay quần áo ngủ, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.

Nhưng vừa lên giường, cậu lại thấy Kỷ Sơn Dã gửi tin nhắn.

[Em có thể xuống một chuyến không? Anh có lời muốn nói với em.]

Xuống? Lâm Ngư suýt chút nữa xuống giường nhìn ra ngoài, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hẳn là Kỷ Sơn Dã ở dưới lầu khu nhà ở cậu ở mấy hôm trước kia nhỉ? Nhưng cậu đã chuyển nhà rồi.

Hơn nữa, sao Kỷ Sơn Dã lại đột nhiên tìm cậu?

[Có chuyện gì không?] Lâm Ngư không nhịn được hỏi anh.

[Em xuống trước đã.] Kỷ Sơn Dã nhanh chóng đáp lại.

[Thực ra... anh tìm nhầm chỗ rồi, giờ em không ở khu nhà ở kia nữa.]

[Hôm nay muộn quá rồi, có chuyện gì thì mai chúng mình nói sau đi.] Lâm Ngư còn chưa gửi tin nhắn này thì lại thấy tin nhắn của Kỷ Sơn Dã.

[Anh biết.]

Lâm Ngư nhìn trân trân vài giây: [Hả?]

[Anh biết em chuyển nhà, anh ở dưới lầu nhà mới của em.]

Lần này, Lâm Ngư lại càng sững sờ hơn.

Cậu chợt phản ứng lại, lập tức chạy đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra thì quả đúng là thấy một chiếc xe màu đen dừng ở dưới lầu nhà cậu.

[Anh đợi em.]
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 76: Bữa sáng



Lâm Ngư khoác áo khoác rồi xuống lầu, cậu vừa tới đầu cầu thang, Kỷ Sơn Dã ngồi trong xe đã vươn tay vẫy vẫy với cậu, Lâm Ngư vào trong xe.

"Sao anh biết em chuyển nhà?" Lâm Ngư hỏi anh.

Kỷ Sơn Dã không trả lời cậu, ánh mắt ẩn giấu chút ngượng ngùng.

Lâm Ngư biết mình đã không cần đáp án, Kỷ Sơn Dã yên lặng chính là câu trả lời rõ nhất. Cậu cau mày, hỏi: "Anh theo dõi em?"

"Không phải theo dõi..." Kỷ Sơn Dã trả lời rất nhanh: "Chỉ là anh muốn biết em ở đâu."

"Anh bảo vậy không phải theo dõi thì còn gọi là gì?" Lâm Ngư đáp.

"Sao anh lại theo dõi em?"

"Anh chỉ nghĩ muốn nhìn em nhiều hơn, xin lỗi." Kỷ Sơn Dã hơi chột dạ, nói: "Nếu quấy rầy đến em, anh rất xin lỗi. Sau này anh sẽ không làm vậy nữa."

"Anh đến đây từ lúc nào?" Lâm Ngư hỏi.

"Từ hơn mười giờ." Kỷ Sơn Dã trả lời.

"Sau khi đến thì anh vẫn chờ ở đây à?"

"Ừm." Kỷ Sơn Dã nói.

Lâm Ngư nói: "Anh bảo em xuống là vì muốn nói chuyện gì?"

Kỷ Sơn Dã: "Có phải em và... người bạn trai kia đã chia tay rồi không?"

Lâm Ngư im lặng nhìn anh.

"Anh thấy em dọn đồ khỏi nhà cậu ta..."

"Nếu như... hai người chia tay rồi, vậy em có thể cho anh một cơ hội không?" Kỷ Sơn Dã nói một câu cực kỳ trúc trắc, anh chưa từng sốt sắng đến vậy: "Chúng mình bắt đầu lại có được không em?"

"Em không cần phải vội vàng từ chối anh, anh có thể đợi. Coi như em cho anh một cơ hội để theo đuổi em có được không?"

"Chúng mình quay lại nhé?"

Lâm Ngư nhìn anh, lặng đi vài giây rồi hỏi anh: "Anh nghiêm túc sao?"

"Rất nghiêm túc." Kỷ Sơn Dã nói: "Từ ngày đầu tiên em trở về, anh đã muốn nói với em rồi."

"Anh biết ở một vài phương diện, có thể anh sẽ không tốt bằng người bạn---" Kỷ Sơn Dã lại đổi giọng: "bạn trai cũ kia, nhưng trong tương lai, anh sẽ làm tốt hơn cậu ta."

Lâm Ngư nói: "Anh hiểu lầm rồi, đàn anh không phải bạn trai cũ của em."

"Hả?" Kỷ Sơn Dã tỏ vẻ lúng túng.

"Ý của em là, bọn em chưa từng hẹn hò, anh ấy chỉ là đàn anh của em thôi." Lâm Ngư không muốn hiểu lầm này càng lúc càng sâu nữa.

"Nhưng không phải em... bọn em ở chung sao?"

"Gần đây ký túc ở trường đang sửa, em không có chỗ ở, đàn anh tạm thời cho em ở nhờ thôi." Lâm Ngư nói: "Ở cùng chỗ chứ không phải cùng phòng."

Kỷ Sơn Dã lại nói: "Nhưng trước đó, lúc ở núi Phục Nhai, hai người còn cùng đi xem phim mà?"

Lâm Ngư nghĩ lại, hỏi anh: "Sao anh biết lúc bọn em ở núi Phục Nhai từng đi xem phim?"

Kỷ Sơn Dã đưa mắt nhìn cậu, nói: "Trước đó anh có tới núi Phục Nhai tìm em."

"Vốn định tới nói chuyện đàng hoàng với em nhưng lại nhìn thấy em và người đàn ông kia cùng đi xem phim."

Lâm Ngư nghe thì im lặng.

"Thế nên, hai người vốn không hẹn hò?" Kỷ Sơn Dã nhìn Lâm Ngư.

"Là do anh hiểu lầm." Lâm Ngư nói: "Hơn nữa, lúc đó trông anh có vẻ không hề để ý nên em cũng không muốn giải thích với anh."

"Anh xin lỗi." Kỷ Sơn Dã nói khẽ.

"Sao bây giờ anh lại thích xin lỗi em thế." Lâm Ngư lẩm bẩm.

Kỷ Sơn Dã không lên tiếng.

Lâm Ngư ngồi thẳng người, nhìn vào Kỷ Sơn Dã: "Em muốn biết một vấn đề, anh phải trả lời em nghiêm túc."

"Gì cơ?"

"Anh muốn hẹn hò lại với em, là vì đọc được nhật ký của em, cảm thấy em đáng thương, thương hại em nên mới nói vậy?"

"Hay chẳng qua là vì không chấp nhận em có bạn trai mới, muốn chiếm hữu nên mới muốn bên em?"

Không gian chợt im ắng một lúc khiến người ta vừa lúng túng lại hoảng hốt, Lâm Ngư cúi đầu, cậu biết Kỷ Sơn Dã đang nhìn mình nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn lại.

"Không phải nguyên nhân nào cả." Kỷ Sơn Dã nói.

"Muốn lại được ở bên em, chỉ vì anh yêu em. Anh đã từng sai lầm một lần khi chia tay với em, anh không muốn sai lần thứ hai." Kỷ Sơn Dã lẩm bẩm.

Lâm Ngư cúi đầu, tay siết chặt: "Mẹ em chỉ là ảo giác của em, từ khi em học cấp hai, bà đã mất rồi. Thế nên, nói cách khác, em chính là bệnh nhân tâm thần." Cậu nói: "Biết những điều này rồi, liệu anh còn muốn bên em không?"

Kỷ Sơn Dã nở nụ cười: "Em cảm thấy anh sẽ từ bỏ vì lý do này ư?"

Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm Ngư: "Cho anh một cơ hội được không? Lần nữa yêu anh nhé."

"Được không em?" Anh thấy Lâm Ngư không trả lời bèn hỏi lại lần nữa.

Lâm Ngư: "Hiện tại em rất rối, anh để em nghĩ một thời gian được không?"

"Được, em muốn bao lâu?"

"Em..."

"Không sao, em muốn bao lâu, anh đều sẽ chờ em." Kỷ Sơn Dã nói.

"Em về ngủ trước đi, hôm nay muộn quá rồi." Kỷ Sơn Dã mở cửa xe giúp cậu: "Sáng mai anh lại tới tìm em."

Cuối cùng Lâm Ngư đưa mắt nhìn Kỷ Sơn Dã rồi vẫn lên lầu.

10.

Từ sau cuộc nói chuyện trong xe hôm đó, Lâm Ngư cảm nhận rõ Kỷ Sơn Dã như chuyển sang trạng thái khác.

Nếu như nói trước đây, anh trong trạng thái do dự chần chừ không bước thì hiện giờ anh đã chuyển sang trạng thái tiến công mãnh liệt, bước nhanh về phía trước.

Sáng hôm sau, Lâm Ngư vừa rời giường vệ sinh cá nhân đã nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài. Cậu ra mở cửa, thấy Kỷ Sơn Dã mang theo túi lớn đồ ăn sáng đứng bên ngoài.

Kỷ Sơn Dã giơ tay lên: "Tới đưa cơm cho em."

Cậu còn chưa nói gì, Kỷ Sơn Dã đã tự đi vào. Anh vừa quan sát nhà vừa đi tới bên bàn ăn, đặt bữa sáng lên bàn, mở túi ra: "Anh mua tiểu long bao của quán dưới lầu nhà anh, không phải trước đây em thích quán này nhất sao."

"Mau ăn đi, ăn xong anh đưa em tới trường." Kỷ Sơn Dã nói.

Lâm Ngư nói: "Không cần đâu, em tự đi tàu điện ngầm là được rồi, gần lắm."

"Vậy anh đưa em tới ga tàu điện ngầm." Kỷ Sơn Dã lại nói.

Anh đi tới, đẩy Lâm Ngư tới bên bàn ăn ngồi xuống: "Mau ăn đi, không là lát nữa nguội mất."

Lâm Ngư ăn tiểu long bao, Kỷ Sơn Dã ngồi đối diện đang nhìn cậu. Lâm Ngư nhìn anh, đẩy đồ qua: "Anh cũng ăn đi."

Kỷ Sơn Dã thấy thì chỉ cười, lắc đầu: "Anh nhìn em ăn là được rồi."

Lúc anh nói lời này, đôi mắt sáng tựa như những vì sao trên bầu trời đêm, Lâm Ngư bèn quay đầu đi, thực sự không dám nhìn thẳng vào anh.

Lâm Ngư tường rằng hôm nay đến đưa bữa sáng là Kỷ Sơn Dã nổi hứng nhất thời, nhưng cậu không ngờ, mấy ngày tiếp theo, anh đều tới nhà đưa bữa sáng cho cậu vào cùng một thời điểm.

Mỗi lần anh tới đều không nói quá nhiều, như chỉ đơn thuần tới đưa bữa sáng cho cậu, chở cậu tới trường, nhìn cậu một lúc rồi về.

Được một thời gian, rốt cuộc Lâm Ngư không nhịn được hỏi anh: "Mỗi ngày anh đều đến chỗ em không làm chậm trễ công việc của anh sao?"

"Anh không phải đi đóng phim à?" Từ sau khi gặp lại Kỷ Sơn Dã, Lâm Ngư chưa từng thấy anh bận bịu làm việc. Trước đó, khi bọn họ yêu nhau thường rất lâu không gặp gỡ chứ không giống như bây giờ, gần như ngày nào cũng đều gặp.

"Không, gần đây anh đang nghỉ ngơi." Kỷ Sơn Dã nói.

"Sao anh không đi đóng phim nữa?" Lâm Ngư hỏi anh.

"Không có kịch bản hay, cũng không có ekip nào ổn cả." Nói đúng ra, kể từ sau khi chia tay với Lâm Ngư, Kỷ Sơn Dã lựa chọn bặt vô âm tín, anh phát hiện mình đã coi nhẹ sự phù phiếm của giới giải trí. Một phần nguyên nhân trước kia anh chia tay với Lâm Ngư cũng vì hiện thực bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều này.
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 77: Anh không được bỏ em (Hoàn)



Lâm Ngư nói: "Thực ra em rất thích xem anh đóng phim. Khi trước em xem phim điện ảnh đó của anh thấy diễn cực tốt."

"Phim nào cơ?"

Lâm Ngư nói tên, là bộ phim cậu và đàn anh đi xem khi ở núi Phục Nhai.

Kỷ Sơn Dã bật cười: "Em thích thể loại phim đó à?"

"Cũng được mà." Lâm Ngư tránh ánh mắt anh: "Cảm giác anh diễn tình cảm trong bộ phim đó rất thật."

"Em xem nụ hôn ở đoạn kết phim à?" Kỷ Sơn Dã hỏi cậu.

Tim Lâm Ngư chợt đập nhanh hơn: "Ừm."

Kỷ Sơn Dã cười: "Hình như anh ngửi thấy vị chua." Anh hỏi: "Không phải em đang vòng vo ghen với cô ấy đó chứ?"

"Không có mà." Lâm Ngư phủ nhận.

Kỷ Sơn Dã nói: "Bộ phim đó được quay lâu rồi nhưng vẫn giữ kín chưa chiếu. Anh phải nói trước là, sau khi hẹn hò với em, anh không đóng cảnh hôn với người khác nữa."

Lâm Ngư nghĩ lại cẩn thận khi trước thì hình như là đúng thế thật.

"Em đâu có nói gì." Lâm Ngư nói: "Anh muốn đóng cái gì thì đóng thôi, có là cảnh giường chiếu em cũng không có ý kiến."

Kỷ Sơn Dã đáp: "Yên tâm đi, yêu đương với em rồi, anh không đóng cảnh hôn, cũng sẽ không đóng cảnh giường chiếu đâu."

Lâm Ngư nhìn anh: "Anh không cần phải vậy đâu."

Kỷ Sơn Dã: "Anh đã qua độ tuổi phải diễn mấy phim tình yêu thần tượng kia rồi từ lâu rồi, giờ anh đã hơn ba mươi, con đường diễn xuất đã sớm thay đổi, không có mấy nhà đầu tư tìm anh đóng phim tình cảm nữa."

Lâm Ngư cúi đầu húp cháo, không đáp lời.

Kỷ Sơn Dã nhìn cậu: "Nên là em đồng ý rồi à?"

"Đồng ý cái gì?" Lâm Ngư ngẩng đầu.

"Em nói cái gì ấy hả?" Kỷ Sơn Dã đáp: "Thì quay lại bên anh đó."

"Lúc nào em nói với anh là sẽ quay lại?"

"Thế sao vừa nãy em nói chuyện liên quan đến cảnh hôn nhiều thế?" Kỷ Sơn Dã cười.

"Em đâu có, là tự anh muốn nói." Lâm Ngư giải thích. Cậu quay người vào trong bếp, chột dạ nói: "Em phải ra ngoài, anh về đi."

Lâm Ngư đã quen với việc mỗi ngày Kỷ Sơn Dã sẽ đến nhà mình, hai người cùng ăn bữa sáng rồi. Thậm chí mỗi sáng vừa tỉnh dậy, cậu phải xem điện thoại trước, xem Kỷ Sơn Dã có gửi tin nhắn cho mình hay không.

Chỉ là hôm sau, sáng ra Lâm Ngư tỉnh dậy, vệ sinh cá nhân xong, đợi đến hơn tám giờ mà Kỷ Sơn Dã vẫn chưa đến, cũng không gửi tin nhắn cho cậu.

Lâm Ngư nghĩ có thể anh bị kẹt xe trên đường, cũng có thể đột nhiên có chút việc rồi sẽ tới ngay thôi.

Cậu im lặng ngồi bên bàn ăn đợi, cuối cùng sắp trễ thời gian tới phòng thí nghiệm, Lâm Ngư mới đành từ bỏ, đứng dậy đi ra ngoài.

Cậu nghĩ, nếu giờ Kỷ Sơn Dã tới, cậu vẫn sẽ ăn sáng với anh xong rồi mới đi.

Thế nhưng, Kỷ Sơn Dã vẫn chưa tới.

Lúc ở phòng thí nghiệm, Lâm Ngư vẫn không tài nào yên lòng được. Cậu nghĩ đến mấy lời bên bàn cơm hôm qua, ngờ rằng có phải Kỷ Sơn Dã thấy cậu mãi không đồng ý, cảm thấy mệt mỏi, hết hứng thú với cậu cho nên mới không đến hay không.

Lâm Ngư không muốn nghĩ đến lý do này, nhưng trong đầu cậu lại tuần hoàn vô số lần đáp án này.

Bất cứ người này rơi vào tình huống không nhìn thấy chút tia nắng của tương lai đều sẽ lựa chọn từ bỏ.

Lâm Ngư xem điện thoại vô số lần, Kỷ Sơn Dã không hề gửi tin nhắn nào cả. Cuối cùng Lâm Ngư không nhịn được bèn hỏi: [Anh đang ở đâu?]

Kỷ Sơn Dã vẫn không trả lời cậu.

Đến tối, Lâm Ngư lặng lẽ lau nước mắt, cậu thực sự rất ghét cảm giác bị vứt bỏ này. Thế nhưng cậu có thể trách gì được đây? Vốn chính cậu là người vẫn luôn đẩy Kỷ Sơn Dã ra.

Đến giờ tan làm, Lâm Ngư lại không dằn lòng được đến nhà Kỷ Sơn Dã, nhưng bảo vệ ở đó rất nghiêm ngặt, ngay cả cửa cậu cũng không vào nổi. Gửi tin nhắn cho Kỷ Sơn Dã bảo anh ra cổng mà anh mãi không đáp lời.

Lâm Ngư chỉ đành trở về. Thế nhưng đến khi cậu trở về, ra khỏi thang máy lại thấy Kỷ Sơn Dã đang đứng ở cửa.

Khoảnh khắc ấy, Lâm Ngư sững người đứng trong hành lang, thậm chí còn nghi ngờ rằng người trước mắt là ảo giác của mình.

Có điều chắc là ảo giác không thể cười với cậu như thế.

"Sao thế?" Tay Kỷ Sơn Dã vẫn xách túi, anh đi về phía cậu.

Lâm Ngư kiềm chế cảm xúc trong lòng, lấy chìa khóa ra mở cửa, cố tỏ vẻ ung dung hỏi anh: "Sao sáng nay anh không tới?"

Mặt Kỷ Sơn Dã có vẻ hơi khác thường: "Xảy ra chút chuyện."

"Anh cảm thấy phiền à?" Lâm Ngư nói: "Nếu anh cảm thấy phiền thì sau này không cần tới nữa, không sao cả."

"Em sao thế?" Mặt Kỷ Sơn Dã biến sắc.

"Những điều cần nói, em đã nhắn qua điện thoại cho anh rồi." Lâm Ngư nói.

"Nói gì cơ? Điện thoại anh bị hỏng, không cầm theo, em gửi gì cho anh?" Kỷ Sơn Dã chặn cửa, anh sợ Lâm Ngư sẽ sập cửa.

Kỷ Sơn Dã nhìn vẻ mặt Lâm Ngư hơi khác thường: "Em nói rõ xem nào, sao thế? Em thế này khiến anh rất sợ."

"Sao sáng nay anh không tới?"

"Sáng nay anh tới giẫm phải một cái hố rồi bị rơi xuống cống. Điện thoại cũng rơi vỡ mất, đến tận tối mới được người ta cứu lên, bèn tìm nhân viên cứu hỏa thay quần áo rồi vội vàng tới đây. Anh cảm thấy xấu hổ nên không muốn kể với em." Kỷ Sơn Dã bất đắc dĩ thở dài: "Em sẽ không hiểu lầm gì anh vì chuyện này chứ?"

Lâm Ngư nhìn anh chằm chằm.

"Thật mà, không tin mai em xem thời sự, nhất định tin anh được nhân viên cứu hỏa cứu lên sẽ lên tin tức giải trí. Anh ---" Kỷ Sơn Dã đang nói thì khựng lại, vì anh nhìn thấy Lâm Ngư khóc.

"Em khóc cái gì?" Kỷ Sơn Dã luống cuống, trước giờ anh chưa từng thấy Lâm Ngư khóc.

"Thực sự không phải anh cố ý không đến, em đừng khóc mà." Kỷ Sơn Dã nói tiếp.

Lâm Ngư nhào vào lòng anh, ôm lấy anh. Tay Kỷ Sơn Dã cứng đờ giữa không trung, cúi đầu nhìn cậu.

"Chúng mình quay lại đi, em không muốn để anh phải đợi nữa." Lâm Ngư nghẹn ngào nói.

Kỷ Sơn Dã nở nụ cười, dường như anh đã hiểu ra gì đó, nói: "Anh đã nói đến thì nhất định sẽ đến."

"Không sao, đừng sợ, anh sẽ không rời khỏi em đâu."

Lâm Ngư nói: "Anh không được bỏ em."

"Vẫn luôn là em bỏ anh, lúc nào anh bỏ em."

Kỷ Sơn Dã vỗ vỗ lưng cậu: "Sau này dù có thế nào, chúng mình đều sẽ đồng hành cùng nhau, không ai được buông tay ai nữa."

Từ trước đến giờ, Lâm Ngư không có cách nào thực sự đẩy Kỷ Sơn Dã ra, tựa như không thể từ bỏ hô hấp, lại như không thể thoát khỏi ánh mặt trời. Kỷ Sơn Dã tựa như ánh sáng chiếu rọi thế giới của cậu, cậu mãi mãi không thể rời xa anh.

"Thế tối nay, anh không đi nữa nhé?" Kỷ Sơn Dã cúi đầu hỏi cậu, trong mắt có ý cười ranh mãnh.

"Cái gì cơ?" Lâm Ngư không nhịn được tránh ra nhìn anh.

"Em nói cái gì à?" Kỷ Sơn Dã nói: "Ngày nào anh cũng nhớ em."

Lâm Ngư ngẩng đầu, nụ hôn của Kỷ Sơn Dã vừa tới.

Kỷ Sơn Dã vừa đẩy Lâm Ngư, vừa duỗi tay đóng cửa lại, chiếm lấy cơ thể Lâm Ngư trong tiếng nức nở của cậu.

Tương lai còn rất nhiều chuyện, còn một đoạn đường rất dài cần hai người họ cùng đi.

Vậy thì có sao đâu? Bởi vì bọn họ đã có nhau kề bên rồi.

--- Kết thúc ---

Lời tác giả: Phần truyện chính đến đây là kết thúc, vốn tôi không định viết quá dài. Mọi người biết cuộc sống của đôi chim c* hạnh phúc bên nhau là được rồi, với cái chính là tôi cũng mệt rồi. Xem tiếp sau có thể viết mấy phần ngoại truyện ngọt ngào coi như là bổ sung đi, mọi người có thể đợi nhưng đừng quá mong chờ, bởi vì có thể tôi sẽ viết rất chậm, thứ lỗi.

Ghi chú: Không phải chậm bình thường mà mấy năm rồi tác giả vẫn chưa viết ngoại truyện nên tạm thời là dừng ở đây nhé các bạn T_T
 
Back
Top Bottom