Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Nuôi Mèo Của Ngài Từ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,807
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczN0xAcI25KCBtKcdpTPOMj3gBoJ0QQAiPq341poiU_RsrQ5dUvH8HV8N15zd4AHN9U5gb6OvJsJJLnBVPCowvSdC5CEXeHIZA39DAyiTAXJ3IYDD-CtZV5qrp3vg8QbdU4DPmrrYhOEOFhqZtZzYbTH=w215-h322-s-no-gm

Nhật Ký Nuôi Mèo Của Ngài Từ
Tác giả: Tang Tang Nha
Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Từ Thanh Phong không ngờ lại bị một bé mèo con “đụng trúng” rồi ăn vạ, thế là anh chỉ có thể đưa nó về nhà.

Trong khi đó, bé mèo nhỏ lại nghĩ: “Rõ ràng là anh tham sắc đẹp của tôi mà!”

Cặp đôi: Từ Quả Quả × Từ Thanh Phong.

Hướng dẫn đọc:

Chỉ cần dễ thương là đủ! Ai mà không yêu mèo cơ chứ? Bé mèo này sinh ra là để được cưng nựng.

Công cưng chiều thụ, một bé công đáng yêu thế này thì ai mà không yêu chứ?​
 
Nhật Ký Nuôi Mèo Của Ngài Từ
Chương 1: Nhật ký ngày thứ nhất – Nhặt được một bé mèo con.



Trong một văn phòng của trường học, một người đàn ông trẻ tuổi đang cẩn thận soạn giáo án, chuẩn bị nội dung cho tiết học ngày mai.

Phía sau anh, một cô gái xinh đẹp, trẻ trung lén lút liếc nhìn, ánh mắt dõi theo ánh hoàng hôn bên ngoài khung cửa sổ. Những tia sáng chiều tà chiếu xuyên qua ô cửa, phủ lên bóng lưng rộng lớn của anh một lớp ánh sáng dịu dàng.

Cô lặng lẽ ngẩn người, khuôn mặt dần dần đỏ bừng, hiện rõ vẻ thẹn thùng.

“Thầy Từ vẫn chưa về sao?” Một giọng nói dịu dàng và tri thức vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong căn phòng.

Từ Thanh Phong ngẩng đầu, nhìn cô gái trước mặt, thần sắc bình thản khẽ gật đầu. Thấy cô không có vẻ gì muốn rời đi, anh khách sáo nhưng vẫn giữ khoảng cách:

“Cô Lý có việc gì không?”

Người phụ nữ đứng trước mặt khẽ xoắn chặt ngón tay, gương mặt thoáng vẻ khó xử. Nghĩ đến chuyện mẹ mình liên tục giục cưới, cô nhẹ vuốt mái tóc, giọng nói có phần mềm mại:

“Có thể mời thầy Từ ăn một bữa cơm được không?”

“Xin lỗi, tôi không có thời gian.”

Từ Thanh Phong dứt khoát từ chối lời đề nghị vô lý này.

Người phụ nữ khựng lại trong chốc lát, nét mặt trở nên gượng gạo, suýt chút nữa không kìm được biểu cảm thật. Sau đó, cô bật cười:

“Tôi chỉ đùa thôi. Vậy tôi đi trước đây, thầy Từ.”

Không chờ đối phương đáp lại, cô nhanh chóng bước ra khỏi phòng. Nụ cười duy trì trên gương mặt lập tức sụp đổ.

Cô siết chặt bàn tay, ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay, vô thức nhớ lại lần đầu tiên gặp anh.

Hai năm trước, khi mới nhận công tác tại trường, vừa vào văn phòng, cô đã nhìn thấy người đàn ông có dung mạo xuất chúng ngồi yên lặng trong khu vực làm việc.

Thời gian trôi qua, cô cũng dần tìm hiểu được rằng anh vẫn còn độc thân. Vì thế, cô luôn tìm cách bước vào thế giới của anh, nhưng kết quả lại chẳng đi đến đâu.

Xung quanh cô không thiếu người theo đuổi, nhưng cô cảm thấy không ai có thể sánh bằng anh – một người có ngoại hình hoàn mỹ, khí chất lạnh lùng xa cách, nhưng cũng chính vì sự xa cách đó, cô lại càng bị thu hút.

Thế nhưng, thời gian vẫn không thay đổi được gì.

Cô vẫn đứng tại chỗ lặng lẽ dõi theo anh, còn anh, thậm chí chưa từng để lại cho cô một bóng lưng.

Thu lại dòng suy nghĩ, cô nhếch môi cười tự giễu. Không biết hai năm qua đã bị từ chối bao nhiêu lần, nhưng đến giờ, cô cũng dần bình thản hơn.

Tiếng giày cao gót chạm xuống nền gạch vang vọng trong hành lang vắng lặng.



Mãi đến khi màn đêm buông xuống, khuôn viên trường học trở nên yên ắng, Từ Thanh Phong mới thu dọn đồ đạc, rời khỏi trường.

Nhà anh cách trường chỉ khoảng hai mươi phút đi bộ. Khi đang đi trên đường, anh chợt nhớ ra tủ lạnh ở nhà dường như đã trống trơn, không còn gì để ăn.

Vì vậy, anh rẽ vào siêu thị, mua một ít thực phẩm cho vài ngày tới. Khi đi ngang qua quầy thức ăn cho mèo, anh thuận tay lấy thêm vài hộp pate, sau đó mới đến quầy tính tiền.

Trên đường về, anh băng qua một con hẻm bẩn thỉu và nhếch nhác.

Rác rưởi vương vãi khắp nơi, mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi. Người đi đường chỉ lướt mắt nhìn rồi vội vã bước nhanh để rời khỏi đó.

Tuy nhiên, Từ Thanh Phong vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của người qua đường, chậm rãi đi sâu vào trong hẻm.

Năm phút sau, vài con mèo hoang trưởng thành nhảy qua tường rào, nhanh chóng chạy đến, quấn quanh chân anh, cọ cọ vào ống quần.

Anh thuần thục mở hộp pate, đám mèo lập tức lao vào ăn ngấu nghiến, chẳng còn chút dáng vẻ làm nũng khi nãy.

Nhưng lần này, sau khi ăn xong, chúng không như mọi khi mà bỏ đi ngay lập tức. Ngược lại, chúng cắn lấy ống quần anh, kéo anh đi sâu hơn vào trong hẻm.

Anh ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu chúng, tưởng rằng chúng chỉ đang nũng nịu một chút. Nhưng không ngờ lại bị một móng vuốt đập nhẹ vào tay, may mà không có vết cào nào.

Nhìn theo hướng những con mèo đang dẫn mình đi, anh chậm rãi bước theo.

Càng đi sâu vào, mùi hôi thối càng nồng nặc đến mức khó chịu. Đến một góc nhỏ dưới thùng rác, đám mèo dừng lại.

Chúng cất tiếng “meo meo” đầy gấp gáp.

Chẳng bao lâu sau, một cục bông tuyết nhỏ bé, toàn thân trắng muốt, chập chững bò ra ngoài, lảo đảo đi về phía những con mèo lớn rồi cọ cọ vào chúng.

“Meo~”

Những con mèo trưởng thành thay phiên nhau li.ếm sạch bộ lông bẩn thỉu của nó, còn chú mèo con ngoan ngoãn nằm yên, để mặc chúng chải chuốt.

Sau khi giúp nó làm sạch lông, bầy mèo khẽ đẩy nó về phía anh.

Từ Thanh Phong cúi người xuống, nhìn bé mèo con vẫn còn đứng không vững. Đôi mắt xanh nhạt tựa như phản chiếu cả bầu trời đầy sao và đại dương mênh mông.

Anh không tự chủ được mà bị ánh mắt ấy cuốn sâu vào.

Vẻ mặt bình tĩnh của anh lần đầu tiên xuất hiện một vết nứt. Anh cẩn thận hỏi:

“Là muốn tôi đưa nó về sao?”

Không biết có phải mèo thật sự hiểu tiếng người không, nhưng ngay khi anh vừa dứt lời, đám mèo liền vỗ nhẹ vào tay anh, sau đó nhanh chóng nhảy qua tường rào, rời đi.

Bé mèo con nhìn theo bầy mèo khuất xa, cất tiếng “meo~” đầy tủi thân:

“Các mèo không cần tôi nữa sao?”

Một con mèo vàng cam dừng bước, quay đầu lại, ngồi xuống tường rào, khẽ cất giọng:

“Meo~ Không phải đâu. Người này có thể cho con một cuộc sống tốt hơn. Bọn ta vẫn sẽ đến thăm con. Bọn ta chỉ là những con mèo hoang, không thể cho con một mái nhà thực sự. Bé ngoan, nhớ phải nghe lời.”

Từ Thanh Phong nhìn bé mèo con liên tục kêu lên những tiếng khe khẽ, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác xót xa.

Anh nhẹ nhàng ôm nó vào lòng, cúi đầu hôn lên bộ lông mềm mại.

Bé mèo con cũng dần an tĩnh lại.

Từ Thanh Phong nhìn cục lông nhỏ trắng nhỏ kêu khe khẽ về phía xa, trong lòng bỗng dâng lên chút xót xa. Anh cẩn thận nâng nó vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng hôn lên chiếc đầu lông mềm mại. Quả nhiên, nhóc con dần dần yên lặng lại.

Bất chợt, anh cau mày. Hình như con mèo này chưa tắm thì phải? Hơn nữa, chỗ này bẩn thỉu như vậy, thế mà anh lại cứ thế hôn nó…

Tiểu miêu trong lòng có lẽ đã mệt, cuộn tròn lại, dường như sắp ngủ gật. Từ Thanh Phong một tay nhẹ nhàng ôm nó vào ngực, tay kia xách túi đồ rồi rời khỏi con hẻm, trở về nhà.



Tác giả: Mèo con đáng yêu quá, phải hít một hơi! Thơm thật!
 
Nhật Ký Nuôi Mèo Của Ngài Từ
Chương 2: Nhật ký ngày thứ hai - Cẩm nang nuôi mèo.



Về đến căn hộ, bé con trong lòng vẫn ngủ say, không có dấu hiệu tỉnh dậy.

“Phù…” Từ Thanh Phong cúi xuống nhìn nhóc tì đang cuộn tròn trong lòng mình, dường như còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ. Anh không nhịn được mà khẽ bật cười, lắc đầu.

Sau khi đặt túi đồ xuống, anh cẩn thận bước về phía ghế sofa, định đặt nhóc con nằm tạm ở đó. Nhưng đúng lúc vừa mới thả nó xuống, mèo con lười biếng duỗi mình, đôi mắt xanh trong veo vô tội nhìn anh.

Một lát sau, nó xoay người lại, quay thẳng mông về phía anh, tỏ rõ vẻ không vui.

“Sao vậy?” Từ Thanh Phong nhìn cái mông tròn trịa trước mắt, không hiểu sao nhóc con lại đột nhiên giận dỗi.

Thế là anh nhẹ nhàng chọc một ngón tay vào chiếc mông lông xù ấy.

“Meo meo~! Người này sao lại chọc vào mông mình vậy hả?!”

Nhóc con lập tức xù lông, trừng mắt nhìn anh đầy bất mãn.

Nhìn cục lông nhỏ hung dữ nhưng lại đáng yêu, Từ Thanh Phong chỉ bật cười, xoa nhẹ đầu nó như một cách dỗ dành.

“Người ta nói, mông hổ không thể sờ, hóa ra mông mèo con cũng không được đụng vào à?” Anh cong môi cười, nhìn tiểu bảo bối lim dim mắt, hưởng thụ sự vuố.t ve của mình.

Dần dần, tiếng gừ gừ quen thuộc vang lên.

Bỗng nhiên, tiếng thông báo từ điện thoại vang lên, kéo anh về thực tại. Nhìn thời gian, anh mới sực nhớ mình đã về nhà được nửa tiếng rồi, vậy mà chỉ mãi mê ngồi đây “hít mèo”.

Lấy lại tinh thần, Từ Thanh Phong đứng dậy đi vào bếp, lần lượt sắp xếp thực phẩm vào tủ lạnh.

Nhưng đột nhiên, bước chân anh hơi khựng lại. Anh nhìn về phía ghế sofa, bây giờ mới nhớ ra—hình như không có gì cho mèo ăn cả, mà đồ dùng cho mèo cũng chẳng có.

Anh thở dài một hơi. Không hiểu sao lúc đó mình lại như bị ma xui quỷ khiến mà bế mèo về nhà nữa!

Hồi mới chuyển đến đây làm việc, mỗi ngày của anh đều diễn ra theo một trình tự đều đặn, không có quá nhiều giao tiếp xã hội.

Lần đầu tiên anh cho mèo ăn là khi vô tình đi ngang qua con hẻm đó và nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của những con mèo hoang.

Sau đó, ngày nào đi ngang qua, anh cũng để lại ít thức ăn. Lúc đầu, đám mèo chỉ đứng xa xa quan sát anh, đợi anh rời đi mới dám lại gần.

Nhưng dần dần, chúng đã quen với sự có mặt của anh, tuy nhiên vẫn giữ khoảng cách, không thực sự thân thiết.

Vậy nên… có phải con mèo nhỏ này chính là “lời cảm ơn” của chúng dành cho anh không?

Cuối cùng, hắn lắc đầu, tỏ ý không muốn nghĩ đến những chuyện vô ích này. Hiện tại, điều quan trọng nhất là đối phương có thể ăn gì!!

Hắn không có kinh nghiệm nuôi mèo, nên đành lấy điện thoại ra tra cứu.

“Mèo con có thể ăn gì? Cần chú ý điều gì?”

《Hướng dẫn nuôi mèo con》

1. Mèo con không được uống sữa bò, chỉ có thể uống một ít sữa dê.

2. Mèo lớn hơn một chút có thể ăn thức ăn dành cho mèo, cần ngâm mềm bằng sữa ấm trước khi cho ăn.

3. Mèo con bắt đầu mọc răng từ tuần thứ hai sau khi sinh, đến tuần thứ ba có thể thử cho ăn thức ăn ngâm mềm. Khi được 6 tuần tuổi, có thể cai sữa.

4. Trong giai đoạn còn nhỏ, mèo con chỉ ăn và ngủ, nên ngoài lúc cho ăn, không nên làm phiền chúng. Lúc này, mèo rất thiếu cảm giác an toàn và vô cùng mong manh.

5. Mèo con một tháng tuổi hầu hết đã có thể tự bài tiết, đây cũng là lúc dạy chúng dùng cát vệ sinh. Cần đặc biệt chú ý: nhiều mèo con lần đầu vào khay cát sẽ ăn cát một cách điên cuồng, nhất định phải ngăn cản! Và lấy cát ra khỏi miệng chúng!

6. Nếu mèo còn quá nhỏ, chưa thể tự bài tiết, tốt nhất sau mỗi lần bú sữa, cứ hai tiếng lại giúp mèo con đi vệ sinh một lần. Nếu là mèo mới sinh, có thể dùng khăn ướt hoặc tăm bông thấm dầu dưỡng da không kích ứng để kí.ch thí.ch hậu môn, hỗ trợ bài tiết.

7. Chỗ ngủ của mèo con nên đặt ở nơi ấm áp, sạch sẽ, kín đáo, tốt nhất là khô thoáng, thông gió và ánh sáng dịu nhẹ. Có thể dùng một chiếc hộp giấy hoặc giỏ mây, lót thêm đệm bông hoặc tấm lót thấm, mùa đông có thể đặt thêm chăn điện để giữ ấm, tránh mèo bị lạnh và cảm cúm.

8. Hệ miễn dịch của mèo con rất yếu, cần theo dõi tình trạng sức khỏe và môi trường sống của chúng, vệ sinh chỗ ngủ thường xuyên.

9. Mèo mới sinh rất mong manh, trước khi tròn một tháng tuổi cần đặc biệt quan tâm đến tình trạng của chúng. Khi đã đủ một tháng tuổi, chúng sẽ dần khỏe mạnh hơn, lúc đó có thể yên tâm phần nào.

10. Nếu định nuôi mèo từ nhỏ, tốt nhất nên nuôi hai con trở lên để chúng có bạn, không cảm thấy cô đơn. Nuôi hai con cũng sẽ dễ dàng hơn.

Hắn nhanh chóng đọc lướt qua một lượt. Điều cuối cùng lập tức bị loại bỏ, hắn không có đủ tinh thần để nuôi thêm một con mèo khác, huống chi con này còn nhỏ như vậy. Những đồ dùng cần thiết hắn đành để mai mua, còn lại thì cần thời gian để làm quen dần.

Thế là, hắn lấy phần thịt vừa mua hôm nay, cắt ra một ít, băm thật nhuyễn, rồi đun sơ qua. Đành tạm thời dùng món này làm bữa tối cho tiểu gia hỏa. Nhân tiện, hắn cũng làm một miếng bít tết cho bữa tối của mình.

Sau khi dọn dẹp xong, hắn bước nhẹ chân, tiểu gia hỏa vẫn còn ngủ say. Hắn do dự một lúc, cuối cùng vẫn không nỡ đánh thức nó.

Bên ngoài đã tối đen như mực, ánh sáng xung quanh dần dần hòa vào bóng đêm, môi trường xung quanh yên tĩnh đến lạ thường.

Chú mèo nhỏ trên ghế sofa khẽ run rẩy một chút, nó vừa có một giấc mơ. Trong giấc mơ ấy, nó nhìn thấy cha mẹ mình vì bảo vệ nó mà bị người ta giết hại. Trước mắt nó, mặt đất đã bị nhuộm đỏ bởi máu, mà những người thân yêu nhất lại bất động nằm đó.

Nó bất lực nhìn thi thể ở phía xa, cả người cứng đờ, không có khả năng giúp đỡ, chỉ có thể lẻ loi trốn trong góc, mặc cho tiếng bước chân dần xa…

Tiếng thút thít khe khẽ phá vỡ sự yên tĩnh trong không khí. Từ Thanh Phong nhíu mày, chậm rãi lần theo âm thanh, trên ghế sofa, tiểu gia hỏa vẫn đang khẽ nức nở.

Hắn dừng bước, đột nhiên tim không kìm được mà nhói đau. Hắn không biết phải diễn tả cảm giác này thế nào, giống như có ai đó hung hăng cắt một nhát vào tim hắn.

Hắn ngồi xuống, ôm tiểu gia hỏa trên ghế sofa vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng mềm mại đầy lông, giọng nói dịu dàng: “Ngoan… đừng khóc nữa.”

Hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt chú mèo nhỏ, khẽ hôn lên cái đầu lông xù. Trong màn đêm tĩnh mịch này, dường như có một tia sáng mong manh rơi xuống góc khuất cô độc.
 
Nhật Ký Nuôi Mèo Của Ngài Từ
Chương 3: Nhật ký ngày thứ ba - Con mèo nhỏ hay giận.



Khi đi ngủ, Từ Thanh Phong nhìn thấy quả cầu lông màu trắng còn đang cuộn tròn trên ghế sofa, cuối cùng anh đành bất đắc dĩ ôm nó vào phòng. Anh liếc nhìn chiếc ga giường vừa mới thay sáng nay của mình, rồi lại nhìn con mèo nhỏ, không biết đã nằm trong đống rác bao lâu. Cuối cùng, anh mặc kệ, nhắm mắt ngủ, "không thấy thì lòng cũng không phiền."

Giữa đêm, người đàn ông bên cạnh anh đang ngủ say, bỗng nhiên một cái đầu nhỏ lông xù lộ ra từ trong chăn, nó lắc lư một chút rồi nhảy ra ngoài, nhỏ giọng kêu lên "Meo~ đói quá." Nó nhìn chằm chằm vào gương mặt gần trong gang tấc, li.ếm nhẹ một cái, chỉ thấy người đàn ông trước mặt nhíu mày một chút, nhưng không có dấu hiệu tỉnh giấc.

Con mèo con đói đến mức không còn sức lực, nằm bẹp ra thành một chiếc bánh mèo nhỏ, trong đầu không khỏi nhớ đến mấy chú mèo lớn đã hứa sẽ mang đồ ăn cho nó mỗi lần, vậy mà giờ chúng lại để nó ở đây, "Meo~ cái người xấu này không cho mình đồ ăn."

Nó cố gắng lại chui vào trong chăn, thử nhẹ nhàng cắn vào ngón tay người đàn ông để đánh thức anh dậy, nhưng người trước mặt vẫn chẳng có phản ứng gì. Vậy là nó nhẹ nhàng tựa vào ngực anh, cảm thấy có một v*t c*ng cứng đụng vào bộ lông mềm mại của mình.

Nó ngửi ngửi một chút, phát hiện ra mùi giống với mùi sữa mẹ mà nó đã từng ngửi cách đây một tháng, ánh mắt nó sáng lên, dùng móng vuốt nắm lấy vật nhỏ đó, cắn vào. Tuy nhiên, dù có dùng bao nhiêu sức lực, nó vẫn không cảm nhận được mùi vị như mình tưởng tượng.

Từ Thanh Phong bị đau tỉnh dậy, một cơn đau kéo theo cảm giác căng thẳng từ một số bộ phận trên cơ thể. Gương mặt anh vốn luôn bình tĩnh giờ xuất hiện chút ngơ ngác, anh nhìn chằm chằm vào quả cầu lông nhỏ vẫn đang cố gắng tìm sữa. Cuối cùng, anh nhẹ nhàng siết cổ nó, khiến nó im lặng lại.

Nhìn khuôn mặt nhỏ xinh xắn đầy vẻ vô tội của con mèo, anh thật sự không thể giận một con mèo con, anh suy nghĩ một chút về hành động của nó, rồi mới nhận ra vấn đề nằm ở đâu.

Anh vu.ốt ve cái đầu nhỏ lông xù, nhẹ nhàng hỏi: "Đói à?"

"Meo meo meo~ Từ lúc về đến giờ chưa ăn gì, đương nhiên là đói rồi, anh là người xấu, hành hạ mèo con."

Anh nhìn con mèo nhỏ trước mặt đang kêu lên, dường như đang trả lời câu hỏi mà anh vừa hỏi. Trong ánh mắt của nó còn có chút trách móc, anh bật cười, lắc đầu. Mèo con biết cái gì đâu?

Từ Thanh Phong bế con mèo con trên giường lên, đi về phía bếp và hâm nóng thức ăn đã chuẩn bị từ chiều. Con mèo nhỏ trong tay anh không rời mắt khỏi miếng thịt bên trong, không ngừng kêu "Meo meo meo~ thơm quá." Anh khẽ mỉm cười, "Mèo tham ăn."

Lưỡi mèo rất sợ nóng, đây là điều anh đã biết từ lâu khi chăm sóc mèo. Vì vậy, khi đồ ăn đã xong, anh không lập tức đưa cho nó ăn. Tuy nhiên, con mèo trong tay anh không hợp tác, cố gắng nhảy lên bàn. Từ Thanh Phong tất nhiên không thể để nó làm như vậy.

Vì vậy, khi con mèo ăn, anh lại vui vẻ có được một bóng dáng lướt qua và cái mông mèo. Đến khi đi ngủ, nó cũng không thèm để ý đến anh. Anh bật cười nhìn con mèo nhỏ đang giận dỗi, không hiểu sao một con mèo con lại có thể hay giận đến thế?

Anh nhìn con mèo đang cuộn mình lại thành một quả bóng, giống như một con chuột ham ăn, ngẩn ngơ một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Từ giờ gọi cậu là Quả Quả được không?"

"Meo~ Tôi không muốn cái tên này, tôi tên là Thời Nhất." Con mèo nhanh chóng vỗ anh một cái, rồi lại tức giận cuộn mình lại, không ngừng cào xé chăn.

Từ Thanh Phong đột nhiên mở điện thoại, nhanh chóng gõ một dòng chữ: "Mèo con có giận không?"

"Có, nếu cố tình lạnh nhạt hoặc chọc giận thì sẽ khiến người ta giận mà."

Anh xoa xoa trán, vẫn không nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu. Ngày mai sẽ mua một món đồ chơi để dỗ dành con mèo hay giận này. Trước khi ngủ, nhìn cái đầu nhỏ lông xù, Từ Thanh Phong không nhịn được hôn lên đó một cái.

Con mèo con trước mặt, đôi tai hơi co lại, thân thể còn hơi run rẩy, nó dùng móng vuốt che mặt mình lại, "Meo~ đồ xấu xa."

Khoảng bảy giờ sáng, đồng hồ sinh học của Từ Thanh Phong lại tự động đánh thức anh dậy, buổi sáng có tiết học quan trọng đầu tiên, anh không thể đến muộn. Anh nhìn về phía con mèo trên giường, nó vẫn đang ngủ say, có lẽ tối qua chơi muộn quá, nên bây giờ vẫn chưa tỉnh.

Trước khi ra ngoài, anh vẫn quyết định mang mèo theo, dù sao nó nhỏ như vậy, anh thật sự không yên tâm, hơn nữa nó còn hay giận, không biết sau này có lại không thèm để ý đến anh nữa không.

Không có túi đựng mèo, anh thay vào một chiếc túi xách tay, lót vài món quần áo bên trong, rồi cẩn thận đặt con mèo vào đó, nó hoàn toàn không có dấu hiệu muốn tỉnh dậy.

Đến trường, anh nhẹ nhàng đẩy túi xách, gọi "Quả Quả~" Con mèo con lăn mình một cái, đôi tai nó hơi co lại, rõ ràng tiếng ồn bên tai quá lớn, nó đâu phải là Quả Quả.

Nhìn con mèo vẫn còn ngái ngủ, anh đành phải bế nó đi vào lớp. Trong lớp, các sinh viên đã đến gần hết, chỉ còn một vài người đến muộn.

Phía trước, Trương Lệ nhìn giáo viên môn Toán của mình, ngay từ khi vào đại học đã bị thu hút bởi vẻ ngoài của thầy, chưa bao giờ trốn học. Bây giờ cô đã là sinh viên năm ba, người thầy này vẫn không thay đổi gì.

Từ Thanh Phong nghiêm túc nhìn xuống các học sinh, bắt đầu giảng bài. Anh luôn phân biệt rõ ràng giữa công việc và cuộc sống, sẽ không hòa đồng với sinh viên, cũng không dễ gần, vì vậy có rất nhiều người không thích anh, nhưng anh cũng không để tâm, chỉ cần làm tốt công việc của mình.

Lớp học của anh luôn nghiêm túc, nhưng sinh viên đều rất chú ý lắng nghe, trong không gian yên tĩnh ấy, tiếng giảng bài của anh vang vọng bên tai con mèo nhỏ.

Nó lật người một chút, dùng móng vuốt che tai, cố gắng ngăn chặn tiếng ồn xung quanh, nhưng vô ích, "Meo~ ồn quá, muốn ngủ." Nó lặng lẽ chui ra khỏi túi, muốn xem thử anh đang làm gì.

Tiếng kêu của mèo nhỏ trong không gian tĩnh lặng đặc biệt thu hút sự chú ý. Những sinh viên ngồi dưới nhìn vào trong túi, thấy con mèo con đang vật lộn chui ra, "Thật đáng yêu!!!!!" Mọi người không ngừng thì thầm.

Quả Quả cố gắng chui ra khỏi túi, nhìn thấy một đám người đang nhìn chằm chằm vào mình, nó nhanh chóng chui lại vào túi, rồi nhẹ nhàng thò đầu ra nhìn, rất nhanh lại không động đậy nữa, có vẻ như bị dọa sợ.

"Meo~ Sợ quá, sao nhiều người nhìn mình vậy." Tiếng kêu của nó cắt ngang bài giảng của Từ Thanh Phong.

Anh bật cười nhìn con mèo nhỏ ngốc nghếch đã bị dọa sợ, môi anh khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ, may mà nó lại yên lặng. Anh thu lại nụ cười, tiếp tục giảng bài với vẻ mặt lạnh lùng.

Sau giờ học, con mèo trong túi vẫn nằm im không nhúc nhích. Anh liếc nhìn, "Mèo lười quá, ngủ lâu thế." Anh nhìn vào bàn chân nhỏ nhắn, không nhịn được mà hôn lên đó, rồi thấy cái móng nhỏ động đậy, anh mới bước ra hướng trung tâm mua sắm.
 
Nhật Ký Nuôi Mèo Của Ngài Từ
Chương 4: Nhật Ký ngày thứ tư - Con Mèo Sạch Sẽ.



Khi đến trung tâm mua sắm, Từ Thanh Phong liền đi thẳng tới cửa hàng chuyên bán đồ cho thú cưng. Nhân viên bán hàng ở đó nhanh chóng tiến lại, với nụ cười công nghiệp và tiêu chuẩn giới thiệu: "Thưa ngài, ngài muốn mua gì? Chúng tôi có thể giới thiệu cho ngài."

Từ Thanh Phong thật sự không hiểu nhiều về những món đồ này, hơn nữa con mèo này chắc chắn rất nhạy cảm, chắc chắn phải dùng đồ tốt nhất, dù sao đây cũng là "món quà đắt giá". Anh khẽ gật đầu, vẻ mặt điềm tĩnh: "Làm phiền, đồ dùng cho mèo."

Nhân viên bán hàng trước mặt lập tức tập trung, "Mèo thường có tính cách khá kiêu kỳ, nên mẫu giá đỡ cho mèo lông mềm này chắc chắn sẽ khiến nó thích, còn thức ăn cho mèo nhập khẩu từ nước ngoài đều không có chất phụ gia, hoàn toàn an toàn. Đây là khay cát tự động, có thể loại bỏ mùi hôi, không để cho người chủ phải lo lắng, ngài thấy thế nào?"

Từ Thanh Phong gật đầu, trong lòng như đang nghĩ rằng từ khi về nhà hôm qua, hình như con mèo Quả Quả chưa đi vệ sinh nhiều, trước kia có nói sẽ dùng khăn giấy để giúp nó, nhưng... liệu nó có hợp tác không?

Anh nhìn nhân viên một lúc, nhẹ nhàng nói: "Chờ một chút." Rồi anh lấy con mèo nhỏ đang ngủ gật từ trong túi ra. Anh nhìn tư thế thẳng đứng của nó, nhớ lại món quẩy ăn sáng, khóe miệng anh nở một nụ cười nhẹ.

Bụng của con mèo nhỏ phồng lên theo từng nhịp thở, anh nhẹ nhàng chạm tay vào, và ngay lập tức hai chiếc bàn chân nhỏ xíu ôm lấy tay anh, như thể đang phản đối hành động này. Anh không thể không thừa nhận rằng trong một khoảnh khắc nào đó, anh thật sự bị sự đáng yêu của nó làm tan chảy.

"Quả Quả ~ Quả Quả ~ Dậy đi nào." Nhân viên bên cạnh không thể nhịn cười, mặc dù mèo rất dễ thương, sao lại có cảm giác như anh đang dỗ bạn gái vậy?

Con mèo trong lòng duỗi người, rồi liế.m một chiếc móng vuốt, nhìn người đàn ông trước mặt và kêu lên: "Meo~ Làm gì vậy?" Nó nghiêng đầu, nhìn người đàn ông đang chú ý đến mình.

Từ Thanh Phong ôm con mèo trong lòng đi về phía khu vực đồ chơi, nhìn một bức tường đầy đồ chơi. Con mèo trong tay đứng dậy, dùng móng vẫy vẫy, "Meo meo~ Thích quá." Rồi nó dụi dụi tay anh, ánh mắt xanh lam lấp lánh.

Anh liếc nhìn con mèo trong tay, khẽ nói: "Con mèo nghịch ngợm, chỉ lúc này mới nhớ đến tôi, tự mình chọn đi."

Quả Quả liế.m nhẹ lên mu bàn tay anh, rồi dùng đuôi cuộn nhẹ quanh cổ tay anh, "Meo~ Không phải đâu, mèo nào chẳng dễ thương, tôi muốn cái này, còn cái kia nữa..."

Từ Thanh Phong nhìn xuống bàn tay nhỏ bé trong lòng mình, thấy nó liên tục vươn tới cái này cái kia, liền quyết định lấy hết tất cả đồ chơi xuống. Kết quả là anh lấy hơn chục món đồ chơi khác nhau. Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh sững sờ, đã từng gặp nhiều người yêu mèo, nhưng cưng chiều đến mức này thì đúng là lần đầu tiên. Hơn nữa, mỗi món đồ chơi đều có giá hàng trăm tệ.

Cuối cùng, vì mèo con còn quá nhỏ, nhân viên bán hàng nhân cơ hội giới thiệu thêm bình sữa và sữa dê, Thanh Phong không do dự mua luôn, để lại địa chỉ giao hàng rồi rời đi.

Mèo con trong lòng bỗng ngoan ngoãn hẳn, anh buồn cười nhìn cái đuôi nhỏ vẫy qua vẫy lại, xem ra tâm trạng không tệ. Vậy thì có thể đưa nó đến bệnh viện thú y tắm rửa một chút. Anh thật sự không chịu nổi khi nghĩ đến việc nó đã ở trong đống rác quá lâu. Dù mèo con không có mùi khó chịu, nhưng không tắm rửa thì không ổn.

Dường như anh quên mất rằng mình đã hôn nó không biết bao nhiêu lần rồi.

Quả Quả trong lòng anh đang rất vui vẻ. Dù người đàn ông này thực sự hơi phiền phức, nhưng vì anh ta đã mua đồ chơi cho nó, vậy nên nó quyết định tha thứ cho anh ta. Dù sao thì nó cũng là một bé mèo đáng yêu và hiểu chuyện nhất!

Khi đến gần cửa hàng thú cưng, Thanh Phong rõ ràng cảm nhận được mèo con trong lòng có vẻ nhút nhát, liên tục rụt người vào trong lòng anh. Anh nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng mềm mại của nó.

Một nữ nhân viên nhanh chóng bước tới, nhìn vị khách có ngoại hình điển trai trước mặt:
"Xin hỏi anh cần giúp gì ạ?"

"Mèo con có thể tắm được không?" Thanh Phong muốn có một câu trả lời chính xác, nếu không, anh sợ rằng chứng sạch sẽ quá mức của mình lại phát tác mất.

Nữ nhân viên nhìn mèo con trong lòng anh, rõ ràng nó chỉ mới khoảng một tháng tuổi. Cô lắc đầu, vẻ mặt áy náy:
"Mèo con dưới ba tháng tuổi không nên tắm, vì hệ miễn dịch còn yếu. Nếu thực sự cần làm sạch, anh có thể dùng khăn ướt lau nhẹ nhàng."

Thanh Phong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. May mà không phải là không có cách nào. Anh thản nhiên nói lời cảm ơn rồi rời đi.

Từ khi bước vào cửa hàng thú cưng, mèo con trong lòng anh dường như không hề ló mặt ra. Anh nhẹ nhàng chọc vào đầu nó, cúi xuống gọi:
"Quả Quả ~ Quả Quả ~"

Mãi đến khi cảm thấy tay áo hơi ướt, anh mới bế mèo con lên. Đôi mắt xanh lam trong veo của nó không biết từ lúc nào đã ngập đầy nước mắt. Anh vội vàng dùng tay áo lau đi những giọt nước mắt ấy, dịu dàng dỗ dành:
"Sao vậy, Quả Quả ?"

Nhưng mèo con vẫn không thèm để ý đến anh.

Vừa đi, Thanh Phong vừa suy nghĩ, không biết vấn đề nằm ở đâu. Lẽ nào nó không muốn tắm? Vậy tức là Quả Quả có thể hiểu được lời anh nói sao? Trong khoảnh khắc, anh cảm thấy có chút khó tin. Một số loài động vật thực sự có thể hiểu được lời con người, nhưng thường chỉ là những mệnh lệnh đơn giản. Thế nhưng lúc này... có vẻ như anh không thể không tin.

Sau khi về nhà, mèo con trong lòng anh vẫn phớt lờ anh. Anh đành bất lực đi pha sữa bằng bình, sắp xếp lại đồ dùng cho mèo. Đợi lát nữa dỗ dành nó sau vậy.

Quả Quả nằm trên ghế sô pha, dùng bàn chân nhỏ mềm mại che mặt, trong đầu không ngừng nghĩ:
"Hừ, nó sẽ không bao giờ thèm để ý đến con người đó nữa! Dám đưa nó đi tắm mà không nói trước! Mèo con đều sợ nước, con người thật đáng ghét!"

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Thanh Phong cầm bình sữa đi đến ghế sô pha. Anh nhìn thấy bé mèo nhỏ đang vùi đầu vào bàn chân lông xù của mình. Nhẹ nhàng, anh cúi xuống hôn lên cái đầu nhỏ của Quả Quả .

Sau đó, anh bế mèo con lên, đặt nó trên đùi, đưa bình sữa đến miệng. Nhìn bé mèo ngoan ngoãn ôm lấy bình sữa uống, anh nhẹ giọng hỏi:
"Quả Quả , có phải em hiểu lời anh nói không?"

"Anh đưa em đi tắm là vì em đã ở trong đống rác quá lâu. Anh rất xin lỗi, nhưng vì anh bị ám ảnh sạch sẽ, nên mới làm vậy. Quả Quả đừng giận nữa nhé."

Mèo con trong lòng khẽ nấc một cái sau khi uống sữa, vẫn không muốn để ý đến anh. Nó nhảy xuống khỏi đùi anh, ngoan ngoãn ngồi một bên liế.m lông rửa mặt.

"Nó rất sạch sẽ, nó không phải là một bé mèo hôi hám đâu!"

Thanh Phong bất ngờ cúi xuống, vùi mặt vào bộ lông mềm mại của mèo con, sau đó hít sâu một hơi, giọng nói tràn đầy sự thỏa mãn:

"Quả Quả thơm quá!"

Mèo con cứng đờ trong chốc lát, đôi tai lông xù hơi ửng đỏ. Nhưng ngay sau đó, nó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục liế.m lông đầy thản nhiên.

"Meo ~ Con người thật phiền phức!"

Tác giả: Làm sao mèo con có thể có mùi hôi chứ! Bé mèo con lúc nào cũng thơm tho mà!
 
Nhật Ký Nuôi Mèo Của Ngài Từ
Chương 5: Nhật Ký Ngày Thứ Năm - Bé Mèo Ham Ăn.



Lịch học đại học không quá dày đặc, có ngày chỉ có một hoặc hai tiết, thậm chí không có tiết nào, vì vậy cuộc sống khá thoải mái. Từ khi nuôi mèo, Thanh Phong cứ hễ không có lớp là thả lỏng bản thân, hoàn toàn hòa vào nhịp sống của bé mèo.

Một người một mèo cứ thế ngủ đến tận trưa mới lười biếng tỉnh dậy. Thanh Phong nhìn sang Quả Quả vẫn còn cuộn tròn trên giường, khe khẽ thở đều, không nhịn được vùi mặt vào lớp lông mềm mại trên lưng nó, hít sâu một hơi. Một mùi sữa thơm nhẹ tỏa ra, như thể anh đang chìm đắm trong một bình sữa khổng lồ. Khóe môi Thanh Phong khẽ cong lên, nghĩ đến chuyện hôm qua còn chê mèo con chưa tắm sạch, vậy mà bây giờ lại mê mẩn ôm ấp, đúng là tự mình vả mặt.

Chiều nay có tiết, anh nghĩ mình nên chuẩn bị thức ăn cho con mèo lười nào đó trước. Nhớ lại lần trước bị Quả Quả cắn tỉnh lúc nửa đêm, ngực anh vẫn còn cảm giác đau âm ỉ.

Anh nhìn bình sữa đầy trên bàn, thấy nhiệt độ vẫn còn hơi cao, không thích hợp cho lưỡi mèo, liền đặt vào một bát nước để làm nguội. Nếu bây giờ gọi mèo con dậy, nó có khi sẽ giống lần trước, vừa nhìn thấy đồ ăn liền lao vào ngay, chẳng may bị bỏng thì anh mới là người đau lòng.

Tự nhận là một "sen" có trách nhiệm, việc đầu tiên Thanh Phong làm sau khi thức dậy chính là kiểm tra khay vệ sinh của Quả Quả . Nhưng sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, anh lại không thấy có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy mèo con đã đi vệ sinh.

Anh nhíu mày suy nghĩ, hồi tưởng lại nội dung trong sách hướng dẫn chăm sóc mèo. Nếu nhớ không lầm, mèo con sơ sinh cần có sự hỗ trợ từ con người để kí.ch th.ích tiêu hóa. Khuôn mặt Thanh Phong có chút cứng đờ—dường như anh thực sự chưa đủ tư cách làm "sen" tốt.

Mèo con vẫn còn cuộn tròn trên chăn, cái bụng nhỏ phập phồng theo nhịp thở. Thanh Phong nhẹ nhàng xoa khuôn mặt lông xù mềm mại kia, hai cái móng vuốt nhỏ lập tức đẩy tay anh ra. Anh đang định tranh thủ hôn trộm một cái thì mèo con bỗng mở mắt.

"Meo ~ Chào buổi sáng!" Quả Quả ngáp dài một cái, vươn mình lười biếng, tâm trạng cực kỳ tốt, còn chủ động chào hỏi ai đó.

Thanh Phong nhìn bé mèo nhỏ xíu, nhớ đến chuyện hôm qua nó có vẻ như hiểu được lời anh nói, liền thử thăm dò:"Quả Quả , hình như em chưa đi vệ sinh. Có phải bị táo bón không?"

Mèo con đang mài móng vuốt đột nhiên sững lại, đôi mắt xanh tròn xoe tràn đầy kinh hoàng, sau đó toàn thân xù lông, giơ móng phản kháng:
"Meo meo! Ai bị táo bón chứ? Anh đang nghi ngờ khả năng tiêu hóa của tôi sao?!"

"Khay cát hình như chẳng có gì cả, thế là sao nhỉ?"

Thanh Phong cố ý buông một câu đầy ẩn ý, giọng điệu có chút trêu chọc, khiến bé mèo trước mặt ngay lập tức thu người lại, cụp tai xuống, không còn hùng hổ như lúc trước nữa.

Quả Quả cúi đầu, giấu mặt vào trong hai chân trước. Trước đây, mỗi lần đi vệ sinh đều có mẹ hoặc mấy chú mèo lớn giúp đỡ, giờ thì sao? Nó vẫn chưa biết cách tự dùng khay cát mà...

Vừa nghĩ vậy, nó đã bị Thanh Phong bế bổng lên, sau đó nhẹ nhàng đặt vào khay cát. Anh trầm giọng dỗ dành:

"Ngoan nào, đi vệ sinh xong, chúng ta sẽ uống sữa nhé."

Anh tiện tay mở điện thoại, tìm một video hướng dẫn mèo con đi vệ sinh rồi đặt trước mặt Quả Quả . Anh thầm nghĩ, một bé mèo có thể hiểu được tiếng người thì chắc cũng có thể học theo được.

Thế nhưng, đợi mãi mà mèo con vẫn không có động tĩnh gì. Ngay lúc Thanh Phong đang phân vân có nên ra tay giúp đỡ hay không, thì Quả Quả đột nhiên nhanh chóng cào vài nhát rồi dùng móng vuốt khéo léo lấp lại.

Thanh Phong khẽ bật cười, không lẽ nhóc con này đang xấu hổ sao? Thế nhưng, chưa kịp tận hưởng niềm vui, anh đã bị một cú tát mềm mại kéo trở về thực tại.

Bé mèo con trước mặt đang bực bội trợn tròn đôi mắt, liên tục kêu lên đầy bất mãn: "Meo ~ Bi.ến thái, đại bi.ến thái!"

Thanh Phong nhìn nó kêu nhỏ một cách đầy oán trách, trong lòng thầm nghĩ: "Có khi nào nó đang mắng mình thật không nhỉ?"

Để dỗ dành và xoa dịu nhóc con vẫn còn đang hờn dỗi, Thanh Phong lấy bình sữa đã làm ấm vừa đủ, từ tốn đút cho Quả Quả từng ngụm. Nhìn mèo con lim dim mắt, vừa uống vừa tỏ ra thỏa mãn, anh không nhịn được mà cười thầm: "Quả nhiên là một bé mèo tham ăn, dễ dụ ghê."

Nhân lúc đối phương đang tập trung uống sữa, Thanh Phong tranh thủ hôn nhẹ lên trán nó. Quả Quả chỉ liếc anh một cái lười biếng, không muốn so đo với con người này, bởi vì... sữa vẫn là quan trọng hơn.

Sau khi giải quyết xong bữa trưa, Thanh Phong lôi ra đống đồ chơi mới mua hôm qua. Quả nhiên, không có con mèo nào có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của một cây gậy lông vũ!

Nhìn bé mèo con dùng móng vuốt nhỏ liên tục vồ tới vồ lui, anh không kìm được mà mỉm cười.

Chẳng bao lâu sau, Quả Quả đã chơi đến mức kiệt sức. Thanh Phong liền nhân cơ hội này ôm lấy nó, nhẹ nhàng v.uốt ve tấm lưng mềm mại, lắng nghe tiếng "grừ grừ" khe khẽ phát ra từ bé mèo con.

Anh nhanh chóng vùi mặt vào cái bụng lông xù ấm áp của nó, giọng nói dịu dàng mà trầm thấp:

"Lát nữa anh phải đi làm rồi, em ở nhà ngoan nhé? Làm xong anh sẽ về ngay. Đồ ăn anh cũng đã chuẩn bị sẵn cho em rồi."

Chiếc đuôi nhỏ của Quả Quả lười biếng móc vào cánh tay Thanh Phong, tận hưởng sự v.uốt ve ấm áp của anh. Nó ngáp một cái rồi lười biếng đáp lại:

"Mèo con đâu cần anh chăm sóc, em có thể tự lo cho mình mà."

Thanh Phong nghe thấy mà không khỏi bật cười. Cậu bé này rõ ràng là hiểu lời anh nói, điều này khiến anh yên tâm hơn nhiều. Dù sao, mang theo mèo đến trường cũng không phải ý hay, còn nhờ người khác trông hộ thì anh lại không an lòng. Chỉ một tiết học thôi, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Khi Thanh Phong vừa bước ra khỏi cửa, Quả Quả đang nằm trên sofa liền vểnh tai lên một cách lơ đãng. Nó nhìn đống đồ chơi trước mặt mà chẳng thấy hứng thú chút nào.

Nó thực sự rất nhớ mấy chú mèo lớn rồi...

Một lúc sau, cửa sổ khẽ phát ra tiếng động rất nhỏ, một con mèo mướp lớn màu vàng lợi dụng mặt bàn làm điểm tựa rồi nhẹ nhàng nhảy xuống.

Nhìn thấy bé mèo con đang lười biếng nằm ườn trên ghế sofa, nó lập tức nhảy lên, cúi xuống li.ếm nhẹ lên trán mèo con. Ngay sau đó, hai cái móng nhỏ liền đặt lên đầu nó.

"Meo ~ Chú Hoàng?"

"Ừm, ở đây sống thế nào rồi?"

Mèo mướp lớn tiếp tục giúp mèo con chải chuốt bộ lông mềm mượt. Mùi sữa non thoang thoảng trên người mèo con thật dễ chịu, khiến mèo lớn không nhịn được mà muốn hít hà mãi.

Nhắc đến chuyện này, Quả Quả lăn một vòng trên sofa, giọng đầy bất mãn lẩm bẩm:

"Cái người đó thật xấu xa, hắn bắt nạt con, đại bi.ến thái!"

Mèo mướp cúi đầu nhìn mèo con một cái. Nó biết chắc người đàn ông kia không hề xấu, bởi vì nó đã theo dõi đối phương suốt một tháng mới quyết định để anh ta nuôi nhóc con này. Nhưng cũng không thể phản bác lời mèo con được, ai bảo cả bọn lại đi nhặt về một bé mèo bảo bối thế này cơ chứ.

Sau khi quan sát xung quanh, mèo mướp đã có cái nhìn tổng quát về nơi này, bèn chuyển chủ đề:

"Chú dẫn con ra ngoài chơi một vòng nhé? Tìm hai chú mèo kia luôn, họ cũng lâu rồi chưa gặp con đấy."

Quả Quả nhẹ nhàng cọ đầu vào cổ mèo lớn, đôi mắt long lanh sáng rực, phát ra tiếng kêu thân mật:

"Meo ~ Cảm ơn chú!"

Một phút sau, mèo mướp vàng ngoạm lấy gáy bé mèo con, nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng.

Chỉ còn lại những món đồ chơi và thức ăn vương vãi trên sàn, cùng với ô cửa sổ vẫn còn đang mở toang...

Mèo con thì biết gì chứ, chỉ cần ăn ngon, uống sữa, rồi ngủ một giấc thật ngon là được. Người hầu hạ không đạt yêu cầu thôi mà, ra ngoài chơi một chút thì có gì sai đâu.
 
Nhật Ký Nuôi Mèo Của Ngài Từ
Chương 6: Nhật Ký ngày thứ sáu - Bé mèo không ngoan.



Mèo mướp lớn màu vàng ngậm lấy gáy mèo con, nhảy qua khung cửa sổ, nhanh chóng phóng qua các mái nhà, len lỏi qua những con hẻm nhỏ. Cuối cùng, nó dừng lại trong một tòa nhà cũ kỹ đã bị bỏ hoang.

Quả Quả tò mò nhìn xung quanh. Đây không phải là chỗ cạnh cái thùng rác nơi nó từng ở sao? Nhưng mà... đây rốt cuộc là nơi nào vậy?

"Meo~ Đây là đâu vậy ạ?" – Quả Quả nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào chú mèo mướp vàng trước mặt, chờ đợi câu trả lời.

Mèo mướp lớn liế.m nhẹ lên đầu mèo con, giọng trầm thấp:

"Đây là nơi trú ẩn của bọn mèo hoang chúng ta. Lúc trước con còn nhỏ quá, chú không thể để con ở đây được."

Thực ra, lý do chính là vì muốn tìm người có thể chăm sóc tốt cho bé mèo con, mà nơi này thì lại không thích hợp.

Tiếng kêu của mèo con nhanh chóng thu hút sự chú ý của những con mèo bên trong. Một chú mèo mun toàn thân đen tuyền lập tức lao vọt ra, hưng phấn kêu lên:

"Meo~ bảo bối đến rồi, để chú thơm một cái nào!"

Nhưng còn chưa kịp lại gần, một con mèo tam thể đã nhanh như chớp vung móng tát mạnh vào đầu mèo mun:

"Cút ngay! Đừng có làm bẩn bảo bối!"

Dứt lời, mèo tam thể liền ngoạm gáy Quả Quả , sải bước nhanh nhẹn đi vào bên trong.

Mèo mun phía sau ấm ức nhìn theo bóng dáng đang khuất dần:

"Tại sao A Hoa lúc nào cũng hung dữ với mình thế chứ!!"

Mèo mướp lớn lười biếng giơ móng vỗ nhẹ lên đầu mèo mun, bộ ria mép rung rung đầy đắc ý, để lại một bóng lưng ung dung bước vào bên trong.

Trong lòng nó thầm nhủ:

"Hừ, ai bảo cậu không có mắt nhìn!"

"Meo~ Chú Hoa ơi, con tự đi được mà! Thả con xuống đi!"

Quả Quả giãy giụa nhẹ, giọng đầy ấm ức. Nó tuy nhỏ, nhưng đi lại hoàn toàn không có vấn đề gì.

Nó là một bé mèo thông minh cơ mà!

Mèo tam thể hoàn toàn phớt lờ lời mèo con, trong mắt nó, Quả Quả chẳng khác gì một bé mèo sơ sinh cả. Đã là mèo con thì phải ngoan ngoãn nghe lời!

Nó đưa mắt quan sát khắp căn phòng, cuối cùng chọn được một góc có một chiếc ổ nhỏ được lót bằng quần áo mềm mại, khá sạch sẽ. Xác định đây là chỗ tốt nhất, mèo tam thể mới nhẹ nhàng đặt Quả Quả xuống.

Nhưng chưa dừng lại ở đó, nó lập tức cúi xuống bắt đầu liế.m lông cho mèo con, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội phản kháng!

Lúc đầu Quả Quả còn giãy giụa, muốn trốn thoát, nhưng hai cái chân ngắn cũn không tài nào với tới được mèo tam thể. Chẳng mấy chốc, nó đành bất lực nằm bẹp xuống, cả người mềm oặt. Một số kiểu yêu thương thật sự khiến bé mèo nhỏ này nghẹt thở!

Mèo tam thể hít mèo một cách thỏa mãn.

Nhìn thấy Quả Quả dần chìm vào giấc ngủ, nó lập tức cảnh giác liếc mắt cảnh cáo những con mèo lớn đang có ý định lại gần. Không được phép quấy rầy mèo con ngủ! Mèo nhỏ cần ngủ để lớn.

Sau khi chắc chắn Quả Quả đã ngủ say, những con mèo lớn mới nhẹ nhàng đến gần, tìm một chỗ nằm xuống. Chúng quây thành một vòng tròn, bao bọc lấy mèo con vào giữa.

Trong một góc khuất của nhà xưởng bỏ hoang, một bé mèo con trắng như tuyết đang cuộn tròn ngủ say sưa. Xung quanh là những con mèo lớn, nằm sát vào nhau, như đang bảo vệ báu vật quan trọng nhất của chúng.

Ở một nơi khác, trong lớp học, Từ Thanh Phong ung dung ngồi trên ghế, giám sát đám học sinh làm bài tập. Nhưng tâm trí anh lại hoàn toàn trôi dạt về căn hộ của mình.

Không biết Quả Quả có đói không? Bé mèo ham ăn kia có cảm thấy buồn chán không nhỉ?

"Thầy Từ... Thầy Từ ơi..."

Một giọng nói nhỏ nhẹ kéo anh về thực tại.

Từ Thanh Phong khẽ nhíu mày, trong thoáng chốc lộ ra vẻ không kiên nhẫn, nhưng chỉ sau một giây, nét mặt anh đã trở lại bình thản, như thể sự mất kiên nhẫn đó chưa từng tồn tại.

"Chuyện gì?" – Ánh mắt anh lạnh nhạt nhìn nữ sinh trước mặt.

"Dạ... Em muốn hỏi là... có còn bài tập nữa không ạ? Hình như đã hết giờ rồi..."

Nữ sinh có vẻ hơi lúng túng, cô cũng không muốn tỏ ra quá sốt ruột trước mặt thầy giáo, nhưng tan học rồi cô còn phải đi làm thêm nữa...

Từ Thanh Phong im lặng vài giây, dường như cũng không biết phải nói gì. Sau đó, giọng anh hơi cứng nhắc:

"Không có gì đâu, tan học đi."

Nói xong, anh nhanh chóng bước ra khỏi lớp, để lại phía sau một bóng lưng lướt qua nhanh như chớp.

Những học sinh phía dưới còn chưa kịp phản ứng, người trên bục giảng đã biến mất. Bình thường, thầy ấy vẫn hay nán lại để giải đáp thắc mắc của học trò cơ mà?

Sao hôm nay lại đi nhanh như vậy?

Chẳng lẽ... thầy có hẹn hò sao?!

Nhưng thực ra, Từ Thanh Phong không vội về nhà ngay.

Anh bước vào siêu thị với tâm trạng thoải mái, nhịp chân nhẹ bẫng.

Mèo con nào mà không thích ăn cá chứ? Bé mèo ham ăn nhà anh chắc chắn cũng thích!

Chỉ nghĩ đến cảnh Quả Quả trông thấy cá, đôi mắt sẽ sáng rực lên như sao trời, rồi hào hứng kêu "Meo~" một tiếng vui vẻ, anh đã thấy lòng ngứa ngáy. Có khi nào bé mèo sẽ làm nũng cọ cọ vào người anh không nhỉ? Nếu vậy, anh có thể nhân cơ hội ôm bé mèo thơm một cái!

Vừa nghĩ tới đây, anh chợt khựng lại.

Bước chân thoáng dừng một chút.

Sau khi nuôi Quả Quả , anh cảm giác bản thân đang từng bước dấn sâu vào con đường "nô lệ của mèo".

Mà hình như... ngày càng không có cách nào thoát ra được.

Trước đây, khi đến thành phố này, anh đã tự nhủ sẽ sống một cuộc đời cô độc, không vướng bận gì cả.

Nhưng xem ra... kế hoạch đó hoàn toàn phá sản rồi.

Trên đường đi ngang qua con hẻm quen thuộc, Từ Thanh Phong lười biếng tựa vào tường, thong thả chờ đợi mấy con mèo lớn xuất hiện. Dù sao thì Quả Quả cũng là món quà mà chúng tặng cho anh, anh không thể nào bỏ mặc nó được.

Thế nhưng, khác với mọi khi, lần này lại không có con mèo nào xuất hiện.

Anh cúi xuống nhìn đồng hồ, đã ba tiếng trôi qua. Trong lòng bắt đầu lo lắng cho bé mèo nhỏ ở nhà, anh vội vàng để đồ ăn lại rồi rời đi ngay.

Vừa bước vào nhà, Từ Thanh Phong liền nhẹ tay, nhẹ chân đi về phía ghế sô pha, hy vọng có thể thấy một bé mèo lười biếng đang ngủ say sưa.

Nhưng... không hề có cái bóng Quả Quả quen thuộc nào cả.

Anh đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy mấy món đồ chơi vương vãi dưới đất. Một cơn gió nhẹ từ cửa sổ ban công khẽ lướt vào phòng, khiến sắc mặt anh lập tức trầm xuống.

Hàng loạt suy nghĩ lướt nhanh qua trong đầu. Chẳng lẽ có người bắt cóc mèo?!

Nhưng chỉ trong giây lát, anh đã bác bỏ ý nghĩ đó.

Hệ thống an ninh ở khu nhà này rất tốt, chuyện trộm mèo là điều không thể xảy ra.

Anh không chần chừ mà mở ngay camera giám sát trong nhà. Khi thấy hình ảnh con mèo vàng lớn ngậm lấy Quả Quả rồi nhảy qua cửa sổ rời đi, anh mới nhẹ nhõm thở phào.

May mà không phải bị ai khác bắt đi...

Thế nhưng, nhìn căn phòng trống trải, anh lại cảm thấy hụt hẫng một cách khó hiểu. Có lẽ... mình không nên để Quả Quả ở nhà một mình.

Từ Thanh Phong thả người nằm xuống sô pha, ánh mắt lặng lẽ nhìn lên trần nhà. Trong lòng bỗng nhiên có một khoảng trống không sao lấp đầy.

Trong không gian yên tĩnh, một tiếng thở dài khẽ khàng nhưng trầm thấp vang lên, rồi chầm chậm tan vào bóng tối.

Màn đêm dần buông xuống.

Căn phòng tối đen, chỉ có ánh mắt anh dán chặt vào khung cửa sổ. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nơi đáy mắt sâu thẳm lóe lên một tia sáng xanh lục nhạt, chớp mắt liền biến mất.

Lúc này, trong một góc xưởng bỏ hoang, Quả Quả vừa vươn mình làm một động tác duỗi lưng thật dài, ngáp một cái rồi tỉnh giấc.

Đối với mèo, ban đêm chính là lúc tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

"Meo~ Đây là đâu vậy? Mình không ở nhà sao? Còn cái tên bi.ến th.ái kia đâu rồi? Sao hắn không có ở đây nhỉ..."

Cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng nhìn quanh, đôi mắt xanh biếc lấp lánh trong bóng đêm. Phải mất một lúc lâu nó mới nhớ ra rằng mình đã ra ngoài chơi, mà bây giờ trời đã tối rồi!

Hai cái chân trước nhanh chóng vỗ lên đầu của con mèo vàng lớn mấy cái, sau đó thẳng thừng dẫm lên đầu đối phương.

Mèo vàng vốn tưởng rằng Quả Quả đang "đạp sữa" nên còn định nhấc nó lên ôm vào lòng. Nhưng đến khi nhìn rõ cảnh vật xung quanh, toàn thân nó lập tức dựng đứng cả lông!

"Hỏng rồi! Trễ quá rồi!"

Nó không do dự thêm giây nào, lập tức ngoạm lấy gáy mèo con, phóng vọt ra ngoài như một cơn gió!

Quả Quả của chúng ta đúng là bé cưng đáng yêu nhất trên đời!

Ai mà không mê nổi một bé mèo con mềm mại thế này cơ chứ!!
 
Nhật Ký Nuôi Mèo Của Ngài Từ
Chương 7: Nhật Ký ngày thứ bảy - Bé mèo thích làm nũng.



Từ Thanh Phong mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, từng phút trôi qua khiến sự lạnh lẽo và bất an trong lòng anh càng thêm rõ rệt.

Anh không phải chưa từng nghĩ đến chuyện ra ngoài tìm kiếm, nhưng ngoài con hẻm nhỏ nơi bầy mèo lớn thường tụ tập, anh không hề biết thêm nơi nào khác. Hôm nay, rõ ràng bọn chúng không có ở đó.

Hai mươi phút sau, cửa sổ khẽ vang lên một tiếng động nhỏ.

Một con mèo vàng béo tròn từ bệ cửa sổ nhảy xuống, miệng ngậm theo bé mèo mà anh ngày nhớ đêm mong.

Từ Thanh Phong nhìn chằm chằm vào con mèo trước mặt, trong mắt lấp lóe những cảm xúc không rõ ràng.

Mèo vàng lớn đột nhiên dựng cả lông, thấp giọng gầm gừ, như thể cảm nhận được một luồng áp lực nguy hiểm tỏa ra từ người đàn ông trước mặt.

Chẳng chần chừ thêm giây nào, nó vội vàng thả ngay mèo con xuống đất, rồi quay đầu bỏ chạy với tốc độ ánh sáng! Vừa chạy vừa nghĩ: Cái gã nhân loại này bị gì vậy chứ?! Sao tự dưng nhìn đáng sợ quá vậy! Nhưng mà mình chỉ mang bé cưng đi chơi một lát thôi mà, có cần phải nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống mình không?! Với lại, mình giúp hắn nuôi bảo bối cơ mà! Hắn có gì mà phải tức giận?!

Về đến xưởng bỏ hoang, mèo vàng lớn nhanh chóng kể lại đầu đuôi sự việc cho những con mèo khác. Tam thể mèo vừa tỉ mỉ li.ếm lông, vừa nheo mắt, giọng điệu đầy kiêu ngạo và khinh bỉ: "Mày nghĩ thử đi, nếu có ai đó lén dắt bảo bối của mày đi chơi mấy tiếng đồng hồ không báo trước, mày có nổi giận không?"

Mèo vàng nghe vậy, khóe mắt hơi rũ xuống, trông có vẻ phiền muộn. Mèo vốn lười biếng, mà đã ngủ thì chẳng biết trời trăng gì nữa, huống hồ bọn nó còn là mèo hoang, chẳng có khái niệm thời gian gì sất. Nhưng mà... hy vọng bảo bối không bị gì cả, nếu không... mình nhất định phải tìm cách "bắt cóc" bé cưng về nuôi luôn!

Trong căn hộ, Quả Quả nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Cái chân nhỏ nhắn cẩn thận bước lên, nhẹ nhàng cọ cọ vào ống quần anh: "Meo~ Anh về rồi à."

Từ Thanh Phong nhìn cái bóng nhỏ trước mặt, cảm giác mềm mại nào đó trong tim bỗng dưng lan ra. Nhưng trên mặt anh vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, không nói một lời, như thể chính bản thân cũng không rõ mình đang giận ai.

Bé mèo nhỏ xù lông mềm mại, đôi mắt long lanh, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn. Bàn tay anh theo bản năng ôm lấy nó, đặt lên ghế sô pha, tránh để móng chân bé xíu kia bị lạnh. Nhưng quan trọng hơn... là phải "giáo dục" lại con mèo này một chút!

Quả Quả có thể cảm nhận được tâm trạng không vui của người đàn ông. Nó nhanh chóng nhảy lên đùi anh, thoăn thoắt trèo lên vai, sau đó cọ cọ đầu vào má anh: "Meo meo~ Anh sao vậy?"

Từ Thanh Phong cảm nhận được sự mềm mại bên má, còn có cả mấy sợi ria mép nhỏ li ti chích nhẹ vào da. Anh lập tức bế bé mèo xuống, giọng hơi khàn: "Không được làm nũng."

Quả Quả híp mắt, bĩu môi: "Meo~ Bi.ến th.ái! Ai làm nũng chứ! Ai thèm quan tâm anh!"

Nói xong, nó lập tức chạy đến góc sô pha, đưa móng vuốt cào cấu tấm đệm, kéo cả sợi chỉ ra ngoài!

Từ Thanh Phong nhìn thấy cảnh này mà trán giật giật. Nhưng anh cũng không mắng nó, chỉ bình tĩnh nói: "Hôm nay tan làm, tôi đặc biệt mua cá về đợi em." Quả nhiên, tai của Quả Quả khẽ giật một cái. Anh tiếp tục nói: "Vậy mà em lại bỏ đi chơi, để tôi chờ suốt ba tiếng đồng hồ. Lúc ở trường, tôi còn lo không biết em có đói bụng không..."

Giọng anh càng lúc càng nhỏ dần, cảm xúc cũng dần trùng xuống.

Quả Quả len lén quay đầu lại, lặng lẽ quan sát người đàn ông. Người ấy hơi cúi đầu, tấm lưng rộng lớn toát ra cảm giác cô đơn lạ lùng. Bé mèo nhỏ chợt nhớ đến khoảng thời gian mình còn bơ vơ, vô vọng, chẳng ai để ý đến... Trong lòng dâng lên cảm giác chua xót khó tả.

Quả Quả chầm chậm chạy lại, rúc vào bàn tay của Từ Thanh Phong. Sau đó, nó nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay anh, còn dùng răng cắn nhẹ một cái. "Meo~ Lần sau nếu em đi chơi, em sẽ báo trước cho anh nhé. Em ngoan lắm mà, đừng buồn nữa nha."

Trong mắt Từ Thanh Phong lóe lên một tia ý cười, nhưng vẻ mặt vẫn không hề thay đổi. Anh nhìn chú mèo con trước mặt, giọng nói trầm thấp: "Anh có thể hôn em một cái không? Ôm mèo sẽ giúp anh thấy vui hơn."

"Meo~ chỉ một lần thôi đấy nhé."

Sau đó, người đàn ông cúi đầu hôn nhẹ lên cái miệng lông xù. Cảm giác ẩm ướt truyền đến khiến cả người mèo con bỗng chốc cứng đờ, dường như không thể tin được chuyện vừa xảy ra.

Tiếp theo, Từ Thanh Phong nhanh chóng vùi mặt vào cái bụng mềm mại đầy lông của mèo con, hít sâu một hơi. Sự căng thẳng và hụt hẫng trong lòng dần dần được xoa dịu.

Năm phút sau, chú mèo trong lòng giơ móng cào anh hai cái. "Meo meo~ anh đúng là được đằng chân, lân đằng đầu! Không được làm rối lông của tôi, đồ biế.n th.ái!"

Từ Thanh Phong thản nhiên bước vào bếp, dù sao thì cũng đã ôm đủ rồi, mà móng mèo con thì cào không đau, chẳng qua chỉ là làm màu thôi!

Quả Quả vừa li.ếm lông vừa nhanh chóng vồ lấy con thỏ bông trước mặt, cả người lại xù lông lên. "Meo~ cái tên chết tiệt này dám hôn mình..." Sau đó, cậu vùi mặt vào hai móng, chỉ để lộ đôi tai mèo đỏ bừng.

Sau khi ăn xong con cá mà người đàn ông mang về, Quả Quả thỏa mãn li.ếm li.ếm miệng, vô cùng hài lòng, cũng chẳng còn bận tâm đến nụ hôn vừa rồi nữa.

Từ Thanh Phong nhìn con mèo nhỏ ham ăn trước mặt, giọng điệu dụ dỗ: "Chờ một lát để anh lau người cho em nhé, sau đó cho anh hôn một cái nữa, ngày mai anh lại mua cá cho em, thế nào?"

Quả Quả nhìn người trước mặt, chắc chắn là anh ta lại muốn lợi dụng mình. Cậu vẫy vẫy đuôi, nhưng mà cá ngon quá, dù sao thì một cái hôn cũng chẳng sao, vậy nên... đồng ý vậy.

"Meo~ được thôi." Nói xong liền nhảy vào lòng người đàn ông.

Từ Thanh Phong nhìn chú mèo con đang tự động vòng đuôi ôm lấy cánh tay mình, trong lòng thầm nghĩ chắc là đồng ý rồi. Anh bế mèo con vào phòng tắm, dùng khăn ướt lau sạch sẽ khuôn mặt lông xù, còn tiện tay lau luôn cả mông.

Thấy mèo con sắp nổi đóa, anh bình tĩnh nói: "Em li.ếm không tới chỗ đó đâu, chỗ này mà bẩn thì sẽ rất hôi đấy. Mà em là một chú mèo rất sạch sẽ, đúng không?"

"Meo~ đương nhiên rồi, tôi là chú mèo đáng yêu nhất mà." Nhìn người kia có vẻ không phải cố ý, cũng không có ý đồ xấu gì, cậu đành tạm tha cho hành vi hơi quá đáng này.

Lần phối hợp ngoài ý muốn này khiến Từ Thanh Phong âm thầm chuẩn bị tâm lý cho những lần tắm rửa sau này.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, anh đặt mèo con lên giường rồi đi vào phòng tắm. Quả Quả lăn lộn trên giường, vừa rửa mặt vừa li.ếm sạch những sợi lông còn hơi ẩm. Sau đó cậu nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm.

"Meo~ lỡ mà anh ta chết trong đó thì sao? Ai sẽ mua cá cho mình đây?!"

Nhìn mãi, nhìn mãi, Quả Quả ngáp một cái rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Khi Từ Thanh Phong bước ra, cảnh tượng đầu tiên anh thấy chính là chú mèo nhỏ cuộn tròn ngủ trên chăn. Anh nhẹ nhàng ôm mèo con lại gần mình, cúi đầu hôn một cái lên cái miệng lông xù.

"Ngủ ngon, Quả Quả ."

Chỉ có tiếng thở đều đều khe khẽ đáp lại anh. Anh vùi mặt vào bộ lông mềm mại, cơn buồn ngủ cũng dần kéo đến.

Quả Quả đúng là chú mèo đáng yêu nhất! Vừa biết làm nũng, vừa biết dụi đầu, còn để cho hôn nữa. Ai mà không muốn có một bé mèo ngoan ngoãn thế này chứ!
 
Nhật Ký Nuôi Mèo Của Ngài Từ
Chương 8: Nhật Ký ngày thứ Tám - Chú Mèo Ấm Áp.



Chưa đến tám giờ, ánh nắng bên ngoài đã xuyên qua cửa kính, chói lóa đến mức khiến người ta không thể không nheo mắt. Từ Thanh Phong giơ tay che bớt ánh sáng chói chang, chậm rãi mở mắt.

Hôm nay vừa hay là cuối tuần, không cần đến trường. Anh nhẹ nhàng ngồi dậy, khép kín rèm cửa sổ lại, sau đó quay đầu nhìn chú mèo nhỏ vẫn còn ngủ say. Thế là anh lại trở về giường, lặng lẽ ngắm nhìn bé mèo nhà mình.

Anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi vệt nước miếng nơi khóe miệng Quả Quả —chú mèo con vẫn đang chép miệng trong mơ, tiện thể xoa nhẹ lên cái bụng mềm mại. Tay anh theo bản năng lấy điện thoại ra, lén chụp một tấm ảnh rồi đặt làm màn hình khóa.

Không lâu sau, cơ thể nhỏ bé của mèo con hơi cựa quậy. Từ Thanh Phong giả vờ nhắm mắt, muốn xem xem Quả Quả sẽ làm gì.

Quả Quả mở mắt, vươn người lười biếng. Nhìn người đàn ông bên cạnh vẫn chưa thức dậy, cậu liền duỗi móng ra, cảm nhận nhịp thở của đối phương.

"Meo~ sao anh ta vẫn chưa dậy vậy?"

Ngay sau đó, Từ Thanh Phong cảm thấy trên bụng mình có một trọng lượng nhỏ bé. Một bàn chân nhỏ xinh đang nhịp nhàng giẫm lên bụng anh theo từng nhịp hô hấp. Trong đầu anh bỗng lóe lên một suy nghĩ—"Mèo con đang giẫm sữa."

Quả Quả vừa giẫm vừa liếc nhìn người đàn ông trước mặt, sợ anh ta sẽ cười nhạo mình. Nhưng cậu không kiềm chế được! Chỉ là... cái bụng này cứng quá, chẳng dễ chịu như vòng tay mẹ hay chú chút nào cả.

Từ Thanh Phong vốn định cứ thế mắt nhắm mắt mở mặc kệ, nhưng ngay sau đó, một bộ phận nào đó trên cơ thể anh bỗng trở thành mục tiêu "thử nghiệm" của mèo con.

"Quả Quả , em đang làm gì thế?" Người đàn ông nở nụ cười bất đắc dĩ, khóe miệng ẩn chứa một tia nguy hiểm mơ hồ.

Quả Quả khựng lại, sau đó lập tức chui vào cổ anh cọ cọ, rồi nhanh như chớp hôn lên mặt anh một cái.

"Meo~ em đói rồi!"

Từ Thanh Phong nhận ra rằng, chú mèo này ngày càng biết làm nũng. Làm chuyện xấu rồi liền vờ vịt cho qua, nhưng anh thì lại chịu thua chiêu này mất rồi.

"Chờ lát nữa anh dẫn em đi siêu thị dạo một vòng, mua loại cá mà em thích." Nói xong, anh lại hôn một cái lên cái miệng nhỏ lông xù.

Quả Quả đang giơ móng vuốt định đánh anh một cái thì lại lặng lẽ thu về, cúi đầu li.ếm nhẹ lên móng mình—"Thôi bỏ qua cho anh lần này, lần sau còn dám nữa thì sẽ cào chết anh."

Sau bữa sáng, Từ Thanh Phong lấy ra chiếc túi đựng mèo mới mua, định đặt Quả Quả vào trong. Nhưng mèo con vung móng tát anh hai cái, tỏ rõ sự phản đối—cậu không thích không gian kín mít như thế!

"Em không thích ở trong này à? Vậy thì phải ngoan nhé, không thì đừng hòng có cá ăn." Từ Thanh Phong lo rằng siêu thị đông người, Quả Quả sẽ sợ hãi và căng thẳng.

Quả Quả ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, chỉ có cái đuôi nhỏ vung vẩy thật nhanh.

"Meo~ mèo con nào cũng ngoan mà, mình thông minh như thế, tên bi.ến th.ái này đúng là chẳng hiểu gì cả."

Từ Thanh Phong vốn đã có ngoại hình nổi bật, giờ lại ôm theo một chú mèo ngoan ngoãn, xinh xắn, đi đến đâu cũng thu hút vô số ánh nhìn. Bị quá nhiều người chú ý khiến Quả Quả cảm thấy bất an.

"Meo~ sao bọn họ cứ nhìn mình vậy? Mình biết là mình rất đẹp, nhưng không thích bị nhìn chằm chằm như thế này đâu."

Nhận ra chú mèo nhỏ trong lòng có chút bực bội, Từ Thanh Phong cúi đầu hôn nhẹ lên cái mũi ướt của cậu, sau đó kéo áo khoác lại, che chắn mọi ánh mắt từ bên ngoài.

Chỉ đến khi bước vào siêu thị và nhìn thấy quầy cá, ánh mắt Quả Quả mới sáng lên. Cậu giơ móng, không ngừng vung vẩy, nhưng lại bị bàn tay ấm áp chạm nhẹ vào lớp đệm thịt mềm mại.

"Không được." Người đàn ông thẳng thừng từ chối ý định sờ cá của mèo con.

Quả Quả bực bội dùng móng che mặt, trông vô cùng ấm ức. Từ Thanh Phong cũng không hiểu sao anh lại có thể đọc được cảm xúc của con mèo này một cách dễ dàng như vậy. Anh liền nói thêm:

"Chúng ta mua đồ chơi nhé? Mấy con cá này là để người ta ăn, với cả em sờ vào sẽ làm bẩn móng đấy."

"Meo~ được thôi." Quả Quả nghiêng đầu nhìn đàn cá bơi lội trong tầm mắt, nắm chặt móng vuốt—"Nhưng sau này nhất định phải... vồ cá!"

Khi hai người đang chăm chú chọn đồ chơi, một giọng nói vang lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh.

"Trùng hợp thật, không ngờ lại gặp thầy Từ ở đây."

Giọng điệu dịu dàng, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười, bất cứ ai cũng có thể nhận ra đây là một người phụ nữ có khí chất.

Từ Thanh Phong hờ hững liếc nhìn người phụ nữ trước mặt, sau đó tiếp tục chú ý vào món đồ chơi trên tay, giọng điệu thản nhiên: "Ừm."

Sắc mặt người phụ nữ thoáng ngượng ngùng, dường như không biết nên nói gì tiếp theo. Ánh mắt cô ta dời từ gương mặt người đàn ông xuống chú mèo trong lòng anh.

Đột nhiên, mắt cô sáng lên, nở nụ cười dịu dàng: "Chà, con mèo này đáng yêu quá, tròn vo ghê!"

"Meo~ đúng là mình rất đáng yêu, nhưng không hề tròn! Tất cả là tại cái tên bi.ến th.ái này đặt tên xấu cho mình!" Quả Quả không hài lòng chút nào với lời khen này, bực bội vung móng vuốt, để lại một vết xước thật dài trên con chuột đồ chơi trước mặt.

Từ Thanh Phong cầm món đồ chơi xuống—giờ thì có mua hay không cũng phải trả tiền rồi. Anh nhẹ nhàng gõ lên trán mèo con, giọng điệu dịu dàng: "Sao thế, Quả Quả ?"

Nụ cười trên mặt người phụ nữ dần dần biến mất. Trong thoáng chốc, cô ta tự hỏi liệu người mà mình đã yêu nhiều năm qua có thật sự xứng đáng không? Người đàn ông này hờ hững như một cỗ máy vô cảm, không hề biết đến phong độ tối thiểu.

Vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, cô ta lạnh nhạt buông một câu đầy châm chọc:

"Thầy Từ, mong anh có thể hiểu thế nào là tôn trọng người khác."

Sau khi người kia rời đi, khóe môi Từ Thanh Phong mới khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, trong mắt anh vẫn bình thản không gợn sóng. Anh đã không còn nhớ mình đã gặp phải bao nhiêu chuyện như thế này rồi. Có rất nhiều người luôn nhân danh tình yêu mà làm những chuyện tự cảm động chính mình.

Quả Quả cảm nhận được tâm trạng của người đàn ông trước mặt có chút thay đổi, nhưng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu ngẩng đầu lên, nghiêng đầu hỏi:

"Meo~ sao vậy?"

Từ Thanh Phong nhận ra sự bất an trong ánh mắt mèo con, bèn xoa nhẹ lên đầu cậu, giọng điệu dịu dàng:

"Không có gì đâu, về nhà anh làm cá cho em ăn."

Chú mèo nhỏ trong lòng lập tức cảm thấy được an ủi, cái đuôi nhỏ không ngừng đung đưa qua lại. Từ Thanh Phong nhìn vẻ mặt thỏa mãn của mèo con, trong lòng dần hình thành một suy nghĩ có phần cố chấp—"Quả Quả cứ ở bên cạnh anh mãi là được rồi, anh sẽ dành cho em tất cả những gì tốt nhất..."

Mà ở bên ngoài, người phụ nữ kia lại cảm thấy sụp đổ trong chớp mắt. Hóa ra tình yêu thật sự là một thứ yếu ớt và bất lực đến thế. Cuối cùng, cô ta vẫn không thể kiên trì đến cùng... và rồi kết thúc trong sự mất mát chẳng hề có chút thể diện nào.

Tác giả:

Thầy Từ là người như thế nào ư? Anh ta chẳng để tâm đến bất kỳ ai, cảm xúc cũng vô cùng lạnh nhạt. Nếu không thích thì chắc chắn sẽ từ chối. Nhưng hành vi như vậy đúng là có phần không ổn, dù sao đây cũng chính là con người anh ta. Nhưng Quả Quả mãi mãi là ngoại lệ của anh. Anh sẽ không ngần ngại dành tất cả những gì mình có cho Quả Quả . Mà Quả Quả chính là một mặt trời nhỏ—vừa đáng yêu, vừa thông minh. Chỉ có mặt trời mới có thể mang đến sự ấm áp, mới có thể thu hút người khác.

Vậy nên, Từ Thanh Phong chỉ có thể yêu Quả Quả . Dù sao thì, tôi thật sự rất thích một chú mèo nhỏ như Quả Quả . Dù có hơi tự khen chính mình, nhưng tôi thực sự rất yêu Quả Quả của mình.
 
Nhật Ký Nuôi Mèo Của Ngài Từ
Chương 9: Nhật ký ngày thứ chín - Chú mèo nhỏ bảo vệ thức ăn.



N

gười phụ nữ mệt mỏi trở về nhà, khóe mắt vẫn còn vương chút dấu vết của nước mắt. Cô chui vào chăn, cố gắng giấu đi cơn đau âm ỉ lan tràn trong tim. Rõ ràng là chính cô đã buông tay trước, vậy mà sao vẫn đau đến thế?

Hình ảnh người đàn ông với ánh mắt dịu dàng không ngừng hiện lên trong tâm trí cô. Đây là lần đầu tiên cô thấy biểu cảm ấy trên gương mặt anh.

Hai năm trước, họ cùng được phân về một tổ bộ môn, dạy cùng chuyên ngành nhưng khác môn học. Cô đã có vô số cơ hội để đến gần anh, nhưng anh luôn giữ khoảng cách, như một người mãi mãi không thể chạm tới. Cô từng nhiều lần bước theo sau lưng anh, nhưng cuối cùng, điều còn đọng lại chỉ là bóng dáng anh xa dần.

Nghĩ đến đây, nước mắt lại lặng lẽ lăn dài trên má. Cô hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại lên bấm số.

"A lô, Linh à?" Giọng nói ấm áp xen lẫn sự quan tâm vang lên từ đầu dây bên kia.

Cô cố kìm nén cảm xúc, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vẫn mang theo ý cười: "Mẹ, con nghĩ thông rồi, con sẽ đi xem mắt."

Người ở đầu dây kia chợt im lặng hồi lâu, rồi chậm rãi nói: "Có phải con đã chịu ấm ức không? Về nhà đi."

Cô sững người, rồi nhẹ nhàng ngắt máy.

Ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn trong xanh không chút gợn mây. Phố xá vẫn đông đúc, dòng người vẫn tấp nập ngược xuôi. Mọi thứ dường như chẳng hề thay đổi...

...

Trong lúc đó, trong vòng tay của một người đàn ông, một chú mèo nhỏ đang lim dim ngủ, nhưng vẫn ôm chặt con chuột bông trong đôi chân bé xíu. Anh từng bước đi trên con đường về nhà.

Vừa bước qua cửa, chú mèo như có công tắc bật sẵn, chậm rãi vươn mình, đôi mắt tròn xoe lập tức hướng về phía chiếc túi.

"Quả Quả đúng là một chú mèo ham ăn, vừa về đến nhà là tỉnh ngay lập tức." Người đàn ông khẽ cười, bế bổng nó lên.

Chú mèo nhỏ vô tội nhìn anh, nhanh chóng vươn chân bám lên vai anh, cọ cọ vào mặt anh.

Một phút sau, nó đã thành công nằm gọn trong lòng anh, cùng anh bước vào bếp. Nhìn thấy con cá đang hấp hối trên thớt, nó lập tức lấy hai chân che mặt: "Meo~ không muốn nhìn thấy con cá như vậy!"

Xuất hiện nét cười trên gương mặt người đàn ông, anh xoa bụng nó, tiện tay xoa nhẹ hai má. Nhìn thấy đôi chân nhỏ đang ngọ nguậy, anh liền nhanh chóng giữ lại trước khi nó có thể vỗ vào mặt mình.

"Cá để tối nay ăn, bây giờ uống sữa nhé, Quả Quả?"

"Meo~ muốn uống, nhưng lần sau đừng có lén sờ lông tôi nữa." Quả Quả li.ếm bộ lông bị anh làm rối, lười biếng cuộn mình trên sofa, chăm chú nhìn bóng dáng người đàn ông trong bếp.

Nhìn chú mèo nhỏ đang uống sữa một cách thỏa mãn, Từ Thanh Phongkhông khỏi tò mò, liệu sữa này có thật sự ngon đến vậy không? Trong mắt anh chợt lóe lên tia thích thú, anh cười nhẹ:

"Quả Quả , tôi có thể nếm thử một chút không?"

"Meo~ đồ của mèo con mà cũng muốn giành sao? Anh chẳng phải có đồ ăn của mình rồi à?" Quả Quả nhìn người đàn ông với vẻ trách móc, rồi ôm chặt lấy bình sữa, cố gắng nhét nó vào góc, quay lưng lại với anh.

Từ Thanh Phong không ngờ chú mèo nhỏ này lại bảo vệ đồ ăn đến thế, không nhịn được thở dài, lẩm bẩm: "Tôi từng thấy những chú mèo ngoan ngoãn sẽ chia sẻ đồ ăn của mình cho người khác đó nhé."

Anh liếc sang nhìn cái lưng tròn vo của Quả Quả , phát hiện bình sữa đã gần cạn. Chú mèo nhỏ còn đánh một cái nấc sữa nho nhỏ, sau đó vất vả kéo bình sữa qua, dùng móng vuốt chạm nhẹ vào phần còn sót lại rồi ngước lên nhìn anh.

Anh sững người một lúc lâu, sau đó mới nghiến răng nói: "Quả Quả giỏi quá!"

Anh nhấc bổng chú mèo nhỏ đang háo hức chờ được khen, phát hiện trên ria mép của nó còn dính một vòng sữa trắng, liền lấy khăn giấy cẩn thận lau sạch.

Nhân lúc chú mèo đang mất cảnh giác, anh nhanh chóng cúi xuống hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ vẫn còn vương mùi sữa, khóe môi lộ ra nụ cười tinh quái: "Sữa thật sự rất ngon, Quả Quả cũng thật ngọt."

Dứt lời, anh thản nhiên bước đi.

Quả Quả ngây người trên sofa, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, lập tức xù lông: "Meo~ đồ bi.ến th.ái, dám chiếm tiện nghi của tôi! Tôi đã không còn trong sạch nữa rồi! Có giỏi thì đừng có chạy!"

Quả Quả nhìn chằm chằm vào tấm chăn trên sofa, nhanh chóng chui vào trong, tức giận cào một cái, nhìn thấy dấu vết mờ nhạt trên đệm, nó lầm bầm: "Meo~ không phải lỗi của mèo con, lỗi là tại tên bi.ến th.ái kia."

Nó nằm dài ra, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước.

Người đàn ông đó sao cứ thích thân mật như vậy? Trong ký ức của nó, chỉ có bố mẹ mèo mới li.ếm lông cho nhau, tất nhiên, các chú mèo khác trong gia đình cũng giúp nó vì nó còn nhỏ, chưa thể tự chải chuốt hết được. Nhưng người này... nghĩ mãi không ra...

Cái đuôi nhỏ của Quả Quả rũ xuống, phản ánh rõ tâm trạng hiện tại.

Từ Thanh Phong đi đến bên sofa, thấy chú mèo nhỏ nằm dài ra như một chiếc bánh nếp, trông như thể không còn thiết sống nữa, anh không khỏi tự kiểm điểm bản thân.

Trước khi nuôi mèo, anh chẳng hứng thú với bất cứ thứ gì. Bây giờ, chỉ cần nhìn thấy Quả Quả là không nhịn được muốn trêu chọc một chút. Anh tự hỏi có khi nào mình... có vấn đề không.

Sau đó, anh nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng của mèo nhỏ, thấy mí mắt của nó dần khép lại, bèn tiện tay kéo chăn lên đắp cho nó. Nhìn những vết cào mờ trên tấm đệm, anh hơi sững lại, rồi lại thản nhiên đắp chăn kỹ hơn.

Xem ra, chú mèo nhỏ này thực sự đang giận dỗi!

Tác giả: Ngài Tiêu đúng là quá đáng lắm luôn! Quả Quả đã hào phóng nhường cho anh ấy phần sữa quý giá như vậy, thế mà anh ta lại không biết trân trọng, còn dám lợi dụng nữa chứ!

Nói rồi không viết tiếp!!! Nhưng tôi vẫn không kìm chế được bản thân, chắc chắn là do Quả Quả quá đáng yêu, nên tôi mới không nhịn được mà muốn chia sẻ với mọi người thôi!
 
Back
Top Bottom