Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 250: Chương 250



Tinh Tinh không biết trình tự kết hôn bình thường đều là trước khi sinh con, chẳng qua chỉ là trong khoảng thời gian gần đây ở trường mầm non cậu nghe các bạn kể lễ kết hôn ba mẹ mình kết hôn lớn như thế nào, mới thuận miệng hỏi.

Trình Hoan nghĩ ngợi: "Cái này mẹ cũng không biết"

"Tại sao ạ?"

"Bởi vì chuyện này không phải chuyện một mình mẹ có thể quyết định được." Trình Hoan đứng dậy đặt quyển truyện xuống, vỗ về Tinh Tinh qua lớp chăn: "Được rồi, đi ngủ thôi, ngày mai còn phải đi học nữa."

Tinh Tinh 'ở một tiếng, nghe vậy nhắm mắt lại: "Chúc mẹ ngủ ngon."

Trình Hoan hôn một cái lên mặt cậu: "Bảo bối cũng ngủ ngon nhé."...

Nguyệt

Tinh Tinh từng bước học theo giáo viên dạy violon, Trình Hoan cũng dần quen với Thẩm Khê.

Cái người Thẩm Khuê này là người kỳ lạ trong tất cả những người mà cô tiếp xúc, cô ta không có tham vọng, cả ngày chỉ ngồi ăn chờ chết, nhưng những tiết học cần lên lớp sẽ không nghỉ; cô ấy rất căm phẫn người mẹ bỏ rơi cô, nhưng cũng không có hành động thực tế gì, dáng vẻ lăng nhăng cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng sau khi quen biết lại thấy cô ta rất ghét đàn ông.

Trình Hoan nghĩ điều này có lẽ liên quan đến những chuyện trước kia của cô ta, dẫn đến con người cô ấy bị mâu thuẫn, bởi vì Thẩm Khê có quá khứ gần giống với cô, cô cũng vì vậy mà lo lắng một chút, cứ cách hai ba hôm lại tìm mấy bản kế hoạch nghề nghiệp cho cô ấy tham khảo.

Thẩm Khê chê cô phiền, luôn là không nói được mấy câu liền giả vờ biến mất, lúc sau lại làm như không có chuyện gì tìm đến.

Thời tiết càng ngày càng nóng, quần áo bông dày cộp nặng nề được cất vào trong tủ, thay thành quần áo mỏng nhẹ. Khoảng thời gian này Trình Hoan luôn ở đến quán ăn, cùng đầu bếp suy nghĩ món ăn mới, để đối phó với thời tiết nóng nực sắp tới. Thẩm Khê được nghỉ hè thấy nhàm chán, hôm nay cũng theo qua đây.

Thực ra ở quán cũng không có gì thú vị, Trình Hoan và bếp trưởng thử món ăn, suốt mấy tiếng đồng hồ không quan tâm đến cô ta, Thẩm Khê một mình đi ra ngoài, thấy cái gì cũng muốn sờ thử, người khác thấy cô ta là bạn của bà chủ cũng không tiện nói gì, chỉ có thể chờ sau khi cô ta sờ chán xong mang đồ đi lau rửa lại. Số lần nhiều lên, Thẩm Khê cũng nhìn ra rồi, cô ta có chút không vui, nói với Trình Hoan một tiếng, vắt chân ngồi chơi game.

Trình Hoan mang đồ ăn ra, ngồi xuống trước mặt cô ta: "Ăn cơm trưa chưa?"

Thẩm Khê ngước mắt lên nhìn cô một cái: "Ăn rồi"

"Vậy thì thôi."

Bữa trưa của Trình Hoan rất đơn giản, chỉ có một bát mì, bên trên có mấy lá rau xanh, trông nhạt nhẽo vô vị, cô ăn mì, bên tai toàn là tiếng hiệu ứng trò chơi của Thẩm Khê, kết thúc một trận lại bắt đầu trận khác.

Cô ăn xong, lau sạch miệng, nhìn người đối diện: "Nếu cô thấy chán thì về sớm đi."

"Tôi không thấy chán.:

"Thôi được, thế cô tiếp tục chơi, tôi đi đây, chiều nay còn có việc." Trình Hoan đứng dậy.

"Cô đợi đã."

Trình Hoan quay đầu lại: "Làm gì?"

"Chờ tôi đánh xong ván này đã."

Trình Hoan có chút cạn lời, có điều việc của cô cũng không vội, nghe vậy liền ngồi về chỗ cũ, đợi cô ta chơi xong.

Thẩm Khê chơi hết một ván, đặt điện thoại xuống, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, cô ta nhìn Trình Hoan, trầm mặc một lúc, mở miệng nói: "Cô thấy làm minh tinh thế nào?"

"Minh tinh?"

"Đúng thế, bây giờ không phải có rất nhiều chương trình tuyển chọn sao, không ít người dựa vào cái này mà nổi tiếng đó, tôi cũng định đi thử."

Trình Hoan tỉ mỉ nhìn cô ta.

Thẩm Khê có ngoại hình đẹp, ngũ quan tinh tế, làn da tươi trẻ săn chắc trông như chưa trải sự đời, đồng thời cũng mang nét trầm mặc, là một người đẹp khiến cho người khác dễ dàng nhớ đến.

Nhưng...

"Nếu như đi thi tuyển chọn, thì cô sẽ biểu diễn tài năng gì?"

"Tôi biết hát này, còn biết múa, múa cột." Thẩm Khê nhìn cô chớp chớp mắt: "Cô quên mất trước kia tôi làm nghề gì sao?"

Trình Hoan: "..."

"Dù sao bây giờ tôi cũng chẳng có năng khiếu học tập, thà thử liều mạng một lần còn hơn là ở đây lãng phí thời gian" Cô ta rút ra một điếu thuốc, châm lửa hít một hơi, lấy ra một bài báo lá cải để lộ ra thù lao của minh tinh: "Cô xem xem, mấy người này tùy tiện nhận một cái hợp đồng quảng cáo thôi đã đủ cho tôi sống cả một đời rồi, vẻ ngoài tôi cũng đâu đến nỗi nào, dựa vào đâu mà bọn họ có thể mà tôi lại không thể?"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 251: Chương 251



Trình Hoan thấy lời cô ta nói cũng có lý: "Vậy cô đi thử xem."

"Tôi đã đăng ký rồi, tuần sau sẽ đến sơ tuyển."

Vậy cô còn nói với cái giọng bàn bạc đó làm gì?

Trình Hoan thấy mình như bị chơi khăm vậy, không muốn ở cùng cô ta thêm nữa, cô bê bát đứng dậy, nói câu "đi đây", quay người bước vào nhà bếp.

Vừa chuyển sang thái độ làm việc, Trình Hoan đã rất nhanh quên đi những chuyện khác, đến lúc cô bị cuộc gọi của Giang Minh Viễn làm cho giật mình, nhìn đồng hồ mới biết đã đến sáu giờ rồi.

Người đàn ông ấy vẫn chưa tan làm, ở đầu dây bên kia chốc chốc lại vang lên tiếng người khác chào hỏi anh: "Còn chưa về nhà à?"

"Chưa." Trình Hoan gỗ trán, ăn năn nói: "Báo thức của em không kêu, quên mất đi đón Tinh Tinh rồi."

"Không sao, anh đã bảo người đi đón rồi." Giang Minh Viễn cười, đưa điện thoại đến gần miệng Tinh Tinh, trong điện thoại ngay lập tức truyền đến thanh âm mềm mại của cậu nhóc: "Mẹ ơi, con và ba đi đón mẹ tan làm được không ạ?"

Trình Hoan vừa nghe liền biết ngay đây là chủ ý của ai, nghĩ từ công ty đến quán ăn cũng không xa lắm, bèn đồng ý.

Nghe lời đáp ứng của cô, Giang Minh Viễn thu điện thoại lại, giọng nói trầm thấp vang lên: "Hai mươi phút nữa anh sẽ đến, em ngoan ngoãn đợi chút nhé"

"Được, em biết rồi." Gương mặt Trình Hoan ở đầu bên kia hiện lên nét dịu dàng, tắt điện thoại, tháo tạp dề ra treo qua một bên, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Ở chỗ đầy khói dầu cả một ngày trời, cả người đều cảm giác như dính dầu vậy, Trình Hoan rửa mặt, thay chiếc áo khoác dự phòng, chải lại đầu tóc, mang theo túi xách chuẩn bị ra ngoài.

Cô đi đến cửa, đằng sau cũng có người đuổi đến, quay người lại mới biết đó là Thẩm Khê.

"Cô chưa về à?" Trình Hoan có chút kinh ngạc, tưởng cô ta sớm đã rời đi rồi, bởi trong ấn tượng của cô người này không phải là người có tính kiên nhẫn.

Sắc mặt Thẩm Khê không tốt: "Tôi có nói đi lúc nào đâu."

"Là do tôi hiểu nhầm." Trình Hoan tốt tính cười cười: "Thế bây giờ cô có về nhà không?"

Cô không nói chuyện Giang Minh Viễn và Tinh Tinh sẽ đến đón cô, sâu trong đáy lòng, cô thực sự không muốn để đối phương và Tinh Tinh gặp mặt.

"Được thôi." Thẩm Khê theo sau Trình Hoan, đi ra khỏi trung tâm thương mại.

Đến cổng trung tâm thương mại, Trình Hoan chuẩn bị chào tạm biệt cô ta, ai mà biết được Thẩm Khê cũng đợi ở bên cạnh, không có ý định rời đi.

"Còn có chuyện gì sao?"

Thẩm Khê ngạc nhiên: "Cô không đưa tôi về à?"

"Cái này.." Trình Hoan không biết phải nói thế nào, quả thực sáng nay cô lái xe đến đón người, buổi tối đưa cô ta về cũng là chuyện bình thường, cô định tìm cái cớ, cuối cùng lấy chìa khóa từ trong túi xách ra, đưa qua: "Tối nay tôi có chút việc, hay là cô lái xe tôi về đi."

Thẩm Khê liếc nhìn chiếc chìa khóa, thu lại tầm mắt: "Tôi không biết lái xe."

"Vậy cô đi taxi về nhé?"

"Không muốn đi taxi."

"Thế tàu điện ngầm thì sao?"

"Chật chội lắm."

Vậy thì không còn cách nào rồi.

Trình Hoan cũng không biết tại sao hôm nay cô ta lại như vậy, các thể loại phương tiện đều bị từ chối, dường như nếu mình không tự đưa cô ta về thì sẽ không bỏ qua vậy.

Nguyệt

Đối phương cứ bới lông tìm vết như vậy cô cũng thấy phiền, dứt khoán im lặng không nói gì nữa.

Cô không nói chuyện, Thẩm Khê quả nhiên cũng yên lặng, cô ta nhìn chằm chằm góc nghiêng của Trình Hoan rất lâu, sau đó mới nói: "Tôi muốn gặp con trai tôi."

Trình Hoan có chút cảnh giác: "Cô gặp con làm gì?"

"Sợ cái gì chứ, tôi cũng đâu có cướp con trai của cô." Thẩm Khê nhếch khóe miệng, dáng vẻ không thèm để ý: "Người mẹ ruột thịt tôi đây muốn gặp con trai một lần chẳng nhẽ còn phải làm báo cáo à?"

Trình Hoan: "Theo như trên pháp luật, bây giờ cô là dì của đứa nhỏ.

"Ý cô là không cho tôi gặp à?" Thẩm Khê trông có chút sốt ruột: "Con trai của tôi, muốn gặp nó thì làm sao?"... Hai người còn đang giằng co, một chiếc xe đã đỗ ở phía trước, cửa xe mở ra, Giang Minh Viễn bước xuống, mỉm cười với cô, lại quay người ôm Tinh Tinh xuống.

"Sao lại đợi ở đây? Tối nay gió lớn thế này." Giang Minh Viễn đi đến, kéo tay cô, vẻ mặt mang chút không đồng ý: "Em nhìn này, tay đông cứng cả lại rồi."

Anh nói xong, mới nhìn thấy Thẩm Khê ở bên cạnh, đầu lông mày hơi nhíu lại, chào hỏi một câu: "Thẩm tiểu thư."

"Giang tiên sinh." Đối phương cũng khách sáo đáp một câu, liền quay đi nhìn về phía Tinh Tinh.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 252: Chương 252



Hôm nay không biết trường mầm non tổ chức hoạt động gì, cậu nhóc ăn mặc rất gọn gàng, cả người mặc bộ âu phục màu trắng giúp cho đôi chân ngắn trông dài hơn một chút, chiếc bụng nhỏ được che lại, tóc được vuốt keo, trông rất ra dáng một tiểu công tử.

Lúc này tiểu công tử đang ôm lấy cánh tay mẹ làm nũng, còn tận lực cọ keo xịt tóc trên đầu vào quần áo mẹ, bị đẩy ra cũng không từ bỏ, vẫn cười hì hì cọ cọ.

"Họ thật là tình cảm, đúng không?" Thanh âm vang lên bên tai ngắt đoạn suy nghĩ của cô ta, Thẩm Khê ngẩng đầu lên, liền thấy Giang Minh Viễn đang nhìn mình, ánh mắt thâm sau, khiến người ta khó mà nhìn thấu.

Đã mấy năm trôi qua, Thẩm Khê sớm đã không còn nhớ dáng vẻ của Giang Minh Viễn, chỉ biết đối phương là đại diện của giới tư bản. Cô ta định thần lại: "Dù sao cũng là mẹ ruột, tình cảm tốt cũng là bình thường."

"Đáng tiếc mấy năm trước tình cảm không tốt lắm." Giang Minh Viễn có ý chỉ điểm, nói xong đi qua, gia đình ba người họ đứng cùng một chỗ, trông vừa bình yên lại ấm áp.

Tinh Tinh dụi đầu vào lòng bàn tay Trình Hoan, thỏa mãn ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Khê đang đứng ở phía xa, trốn sau lưng mẹ.

Trình Hoan chớp chớp mắt, kéo cậu nhóc ra, giới thiệu với cậu: "Đây là dì nhỏ của con, Tinh Tinh gọi dì đi."

"Dì nhỏ." Cậu nhóc gọi một tiếng, ánh mắt ngây thơ trong sáng, dáng vẻ rất tò mò với người dì mới này: "Dì nhỏ có muốn đi chơi với nhà con không ạ?"

Thẩm Khê vẫn không thể thích nổi đứa nhỏ này, nghe giọng nói đó càng không kiềm chế được sự ghét bỏ, ánh mắt cô ta sáng lên, mặc kệ áp lực từ Giang Minh Viễn mà đáp ứng: "Được thôi."

Nguyệt

"Tối nay có hoạt động gì à?" Trình Hoan đứng ở bên cạnh, đợi Thẩm Khê trả lời mới mở miệng hỏi. Giang Minh Viễn gật gật đầu, không nói gì, anh mở cửa xe cho Trình Hoan ngồi vào, lại ôm Tinh Tinh vào ghế sau thắt dây an toàn, cũng chẳng thèm nhìn Thẩm Khê, quay người tự mình ngồi vào ghế lái.

Thẩm Khê mặc kệ gương mặt đen sì của người đàn ông, nhìn Tinh Tinh nhếch khoé miệng, miễn cưỡng nở nụ cười.

Hôm nay không có tài xế, Giang Minh Viễn tự mình lái xe, trên đường hai người ngồi đằng trước cứ chốc chốc lại thì thầm nói chuyện, hai người ngồi đằng sau cũng không ngớt miệng.

Tinh Tinh rất có hứng thú với người dì mới này, cả đường cứ líu ríu hỏi không ngừng, Thẩm Khê thấy cậu nhóc phiền, không muốn tiếp lời, cuối cùng không nhịn được mà nói một câu: "Sao bây giờ cháu lại nói nhiều vậy?"

Ngữ khí của cô ta có chút hung dữ, Tinh Tinh bị dọa sợ, rụt cổ lại, không dám nói gì nữa.

Trong xe ngay lập tức yên tĩnh, mấy giây sau, xe đỗ lại bên đường, Giang Minh Viễn nghe vậy cất giọng bình tĩnh nói: "Thẩm tiểu thư nếu như thấy con trai tôi phiền, thì bây giờ cô có thể xuống xe."

Thẩm Khê vốn định kéo lại khoảng cách trong quan hệ với Tinh Tinh, nghĩ đến lúc đó chắc chắn sẽ cô sẽ được rất nhiều lợi, nhưng không ngờ đến tự mình lại chặt đường lui của mình. Cô ta c*n m** d***, có chút hối hận, định nói lời xin lỗi, nhưng nhìn ánh mắt của Giang Minh Viễn nhất thời không nói được câu gì, nhìn về phía Trình Hoan, người phụ nữ ấy cũng hoàn toàn không có ý định nói thay cô ta.

Cửa xe mở ra, Thẩm Khê thảm hại xuống xe, trong xe không còn người thừa thãi, không khí thoải mái hơn nhiều.

Tinh Tinh kéo dây an toàn trên người, lẩm bẩm: "Mẹ ơi, dì nhỏ thật là hung dữ"

Trình Hoan không biết phải nói gì.

Cũng may Tinh Tinh cũng không để ý, lúc sau lại bắt đầu vui vẻ trở lại, vẫn nói nhiều như cũ, không có dì nhỏ, ba mẹ đều không chê cậu phiền, hỏi gì liền trả lời đó.

Xe dừng ở một tòa nhà, Giang Minh Viễn dẫn hai người họ vào trong.

Đây là một nhà hàng rất nổi tiếng ở thành phố S, bình thường phải đặt trước mấy tháng mới có chỗ ngồi, được vô số tín đồ ăn uống khen ngợi.

Vậy mà hôm nay nhà hàng này lại vô cùng yên tĩnh, mở cánh cửa pha lê ra, bên trong một mảng tối đen, chỉ có ánh đèn yếu ớt chiếu trên đoạn đường nhỏ ở chính giữa, những lùm cỏ ở hai bên làm bằng pha lê tỏa sáng lấp lánh, con đường dẫn thẳng đến phía trước.

Đây rõ ràng không phải chỉ là một bữa cơm bình thường, Trình Hoan bắt đầu cố gắng suy nghĩ, xem hôm nay có phải ngày lễ gì đặc biệt không, nghĩ một lúc lâu vẫn không nhớ ra gì cả, dè dặt nói: "Hôm nay không phải sinh nhật em."

"Anh biết." Giang Minh Viễn nắm tay cô đi về phía trước: "Thế nên chỉ là ăn bữa cơm thôi, em đừng nghĩ nhiều."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 253: Chương 253



Anh có nói đừng nghĩ nhiều cũng chẳng có tác dụng, Trình Hoan căn bản không thể thả lỏng nổi, vừa căng thẳng lại kỳ vọng vào khả năng có bất ngờ gì đó.

Đáng tiếc thực tế chứng minh quả thực là cô nghĩ nhiều rồi, mãi đến khi ăn cơm xong ra khỏi cửa, cũng chẳng có chuyện đặc biệt gì xảy ra.

Trình Hoan có chút thất vọng, sau đó lại càng thêm nghi hoặc, cô thắt chặt dây an toàn, nhíu chặt mi tâm: "Anh bỏ nhiều tiền và công sức như vậy chỉ để ăn một bữa cơm thôi sao?"

"Đúng vậy." Giang Minh Viễn đưa tay ra ấm áp xoa đầu cô, khởi động xe lái đi.

Cỏ cây bên đường nhanh chóng bị bỏ lại đằng sau, Trình Hoan nhìn một lúc sau mới nhận ra đây không phải đường về nhà, cô quay đầu hỏi: "Không về nhà sao?"

Giang Minh Viễn nói không về: "Có mấy vé xem buổi hòa nhạc, dẫn em đi nghe thử."

"Ồ." Trình Hoan gật đầu, lại cúi đầu nhìn quần áo trên người mình: "Em mặc thế này đi có được không?" Mặc dù chưa đi nghe bao giờ, nhưng nghe nói những nơi như vậy cần phải mặc lễ phục.

Trước mặt là đèn đỏ, Giang Minh Viễn dừng xe lại, quay đầu qua nhìn cô, sau đó gật đầu: "Anh thấy rất ổn."

Địa chỉ của buổi hòa nhạc là ở nhà hát lớn thành phố S, bên trong chỉ ngồi lác đác vài người, Giang Minh Viễn dẫn cô đi vào chỗ ngồi ở chính giữa, ánh đèn vụt tắt, tấm màn sân khấu trước mặt được kéo ra, tiếng khúc nhạc vang lên, những người khác trong cánh gà cũng bước ra.

m nhạc cổ điển thực sự là thứ có thể giúp ổn định cảm xúc, tâm hồn như hòa mình theo tiếng nhạc, trở nên phẳng lặng êm đềm. Một buổi hòa nhạc kéo dài hai tiếng đồng hồ, lúc kết thúc Trình Hoan lại thấy có chút không muốn rời đi.

Cô đi ra khỏi thính phòng, thở dài một hơi, quay đầu nhìn Giang Minh Viễn cười hỏi: "Tiếp theo phải đi đâu vậy?"

Cô chắc chắn anh có vấn đề gì đó.

Giang Minh Viễn ôm Tinh Tinh đã ngủ say, mỉm cười trả lời cô: "Bên bờ sông có một buổi biểu diễn ngoài trời, có muốn đi xem thử không?"

"Được thôi."

Thành phố S là một thành phố ven sông, nơi bờ sông cũng được coi là một điểm du lịch, cũng có chút nổi tiếng.

Trước khi đi, hai người về nhà cho Tinh Tinh ngủ trước, còn gọi trợ lý đến trông giúp, sau đó mới tay trong tay rời đi.

Nếu như nói buổi hòa nhạc là để nghe và thưởng thức, thì buổi biểu diễn ngoài trời ở bên bờ sông lại là một bữa tiệc thị giác, trên bờ sông không dài đặt rất nhiều bục, nghệ nhân đứng trên bục biểu diễn, khán giả đứng xung quanh.

Những tiết mục này không theo một phong cách nào cả, có thể bên trái là nhảy đường phố, bên phải lại là múa pháo hoa, thậm chí tiết mục nhào lộn rất ít thấy trong những năm gần đây cũng có.

Trình Hoan vốn nghĩ Giang Minh Viễn còn có tâm tư gì đó, nhưng bây giờ lại không chắc chắn như vậy nữa, ở đây đông người như vậy, muốn nói gì cũng không thể nghe thấy được.

Nhưng sao cũng được, để ý anh định làm gì để làm gì chứ? Trình Hoan nhìn màn nhảy đặc sắc khiến người ta kinh ngạc trước mắt, nghĩ, mặc kệ anh có mục đích gì khác, những tiết mục này đều rất đáng xem.

Nguyệt

Buổi biểu diễn ngoài trời ven sông kéo dài rất lâu, mãi đến tối muộn mà vẫn chưa dừng lại, Trình Hoan rời khỏi chỗ bục nhảy tiết mục cổ điển đó, tiếp tục đi ra sau xem, cô cầm một xiên hồ lô, cắn một miếng sơn tra, rất chua. Đầu lông mày cô nhíu lại, khó khăn nuốt thứ trong miệng xuống, sau đó ngay lập tức ném thứ trong tay vào thùng rác, hỏi Giang Minh Viễn: "Mấy cái này là do anh làm phải không?"

Giang Minh Viễn gật đầu: "Hợp tác với bên chính phủ làm một dự án, tổng cộng có ba ngày, sau này mỗi năm đều có. Chuẩn bị tổ chức một lễ hội du lịch cố định."

"Anh còn làm cái này à?"

Giang Minh Viễn nhẹ chọc cô: "Sao lại không thể?"

"Em thấy, những thứ này dường như chẳng có lợi ích gì cho anh cả."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 254: Chương 254



"Sao lại chẳng có lợi ích gì? Chỉ cần hoạt động này nổi tiếng ra bên ngoài, sẽ có thể thu hút khách du lịch đến, thúc đẩy phát triển du lịch, đối với doanh nghiệp mà nói đây là một việc tốt đó chứ."

"Cũng phải, có người thì sợ gì không kiếm được tiền." Trình Hoan đi quanh một vòng, sờ cằm: "Em có nên mở sạp hàng ở đây không nhỉ? Có vẻ sẽ kiếm được nhiều đấy."

Giang Minh Viễn: "... Đưa em đến đây là để chơi mà."

Trình Hoan cười hì hì: "Đùa chút thôi mà."

Miệng cô nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng đã tính đến khả năng mở một chi nhánh ở đây rồi.

Mỗi bục biểu diễn Trình Hoan đều dừng lại xem một lúc lâu, tay không ngừng cầm đồ ăn vặt.

Thời gian thấm thoát trôi qua, rất nhanh đã sắp đến rạng sáng.

Dường như nhận được chỉ thị, tất cả các tiết mục đều dừng lại, nơi này ngay lập tức trở nên yên tĩnh, du khách vô cùng mơ hồ, không biết đang xảy ra chuyện gì.

Trình Hoan cắn một hạt dưa, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Giang Minh Viễn, gương mặt đối phương bình thản, rõ ràng là không có gì ngạc nhiên.

"Anh định làm gì vậy?"

"Qua đây." Giang Minh Viễn không trả lời, kéo tay cô tiếp tục đi về phía trước.

Mặt đất ven sông không hoàn toàn bằng phẳng, có chỗ nhô lên, nhưng bây giờ chỗ này không có người, tầm mắt rất tốt.

Bên tai là tiếng sóng nước trên sông vỗ vào bờ đê, Trình Hoan nhìn xung quanh, không nhìn thấy gì: "Ở đây còn có gì nữa sao?"

"Đợi một chút."

Trong lòng Trình Hoan có suy đoán, mím môi bình tĩnh lại, thời gian như trôi qua vô cùng chậm, cuối cùng cũng đến mười hai giờ.

Tháp chuông ở phía xa reo lên một tiếng, dường như chỉ là báo hiệu bình thường, các tòa nhà ở bên kia đang tối đen như được nhuộm màu, tiếng âm nhạc vang lên, ánh đèn nhiều màu sắc nhấp nháy theo nhịp nhạc.

Nguyệt

Màn hình led cũng sáng lên theo ánh đèn, nhưng xuất hiện trên đó không phải là quảng cáo hay gương mặt của ai đó, mà là những món ăn màu sắc hấp dẫn, nửa đêm mà chiếu thức ăn thế này thực sự là giày vò người khác mà, du khách còn đang ở đây vừa nhìn màn hình nuốt nước bọt, vừa tìm sạp hàng ở gần nhất, mua đồ ăn vặt cho vào miệng.

Tất cả mọi người đều không biết trên màn hình sẽ phát những hình ảnh như vậy, nhùng Trình Hoan biết, cô có chút dở khóc dở cười, trong lòng thấy vừa cảm động lại có chút xấu hổ, kéo góc áo anh nhỏ tiếng hỏi: "Anh làm cái này để làm gì vậy?"

"Để hình ảnh bình thường thì không thích hợp lắm, nên để những thứ này." Anh có chút căng thẳng: "Có phải em không thích không?"

"Không phải." Mặc dù thực sự có chút xấu hổ, nhưng thật lòng mà nói tấm lòng này của anh rất cảm động, cô tựa lên hàng rào bao quanh, mặt hướng về bờ sông bên kia, thanh âm nhẹ nhàng dường như có thể tan vào cơn gió: "Cảm ơn quà sinh nhật của anh."

"Nếu như em thích..." Người đằng sau tiến lại gần, dang rộng tay ôm lấy vòng eo của cô, tay còn lại đưa chiếc hộp gấm đến trước mặt cô: "Vậy gả cho anh có được không?"

Không có cảnh reo hò của quần chúng vây quanh như trong phim tình cảm, chỉ có hai người họ, chỉ có ánh đèn bên bờ sông chứng giám.

Thực ra Tình Hoan có rất nhiều lý do để nói bây giờ không phải thời điểm thích hợp: Thời gian tiếp xúc quá ngắn, chưa tìm hiểu nhau kĩ càng, hai bên khác biệt nhau quá lớn, mẹ anh không đồng ý, ...

Nhưng con người không thể luôn mãi duy trì sự lý trí, bây giờ cũng vậy, tất cả sự lo lắng trong trí não Trình Hoan đều bị gạt sang một bên, dường như không đợi được mà nói lời đồng ý. ...

Từ cầu hôn đến kết hôn dường như rất nhanh, vào mùa thu năm Tinh Tinh học lên lớp mẫu giáo nhỡ, Giang Minh Viễn và Trình Hoan tổ chức hôn lễ.

Hôn lễ bao cả một khách sạn, hội tụ vô số người nổi tiếng, nhưng lại không hề có phóng viên nào chụp được dù chỉ là một chút ảnh ở bên trong.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 255: Chương 255: Hoàn chính văn



Thân là cô dâu, Trình Hoan đã bắt đầu chuẩn bị từ rất nhiều ngày trước, đắm mình trong đủ các loại sản phẩm dưỡng da, cố gắng để bản thân mình từ đầu đến chân luôn trong trạng thái hoàn mỹ.

Ngày kết hôn theo quy định phải tách nhau ra, Tinh Tinh bị đưa cho Giang Minh Viễn, còn Trình Hoan từ lúc trời còn chưa sáng đã phải đi trang điểm thay lễ phục, sau đó chờ Giang Minh Viễn đến rước dâu.

Cô không có người thân cũng chẳng có nhiều bạn bè, bên nhà gái cơ bản đều là những phu nhân mới quen biết kia, ngoại lệ duy nhất có lẽ là Từ Lệ, bây giờ hai vợ chồng bọn họ đã xây được một căn nhà, vẫn tiếp tục mở quán bán xiên nướng, lần này đặc biệt gác lại chuyện làm ăn đến giúp đỡ cô, bận rộn mấy ngày trời, vừa dừng lại liền nói ở hiền ắt sẽ gặp lành.

Tám giờ đúng, ngoài cửa bắt đầu trở nên huyên náo, một mình Trình Hoan ở trong phòng, bàn tay cầm hoa cưới nắm chặt, cô có chút căng thẳng, miệng lưỡi khô khốc, nhưng lại không muốn uống nước. Tiếng huyện náo ầm ĩ chỉ kéo dài một lúc, cánh cửa mở ra, Giang Minh Viễn mặc bộ trang phục chú rể xuất hiện ở cửa.

Lễ phục trên người anh là được may thủ công, màu sắc có chút ánh đỏ, vân rồng được thêu nhe nanh múa vuốt, nhưng xé gió bay ra, chỉ có bông hoa màu đỏ to bản cài trước n.g.ự.c trông có chút ngốc nghếch, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ tuấn tú của anh.

Những gì xảy ra sau đó không khác gì lắm so với những hôn lễ của các đôi khác, nhưng có lẽ là vì mình ở vị trí khác, Trình Hoan nhìn anh lại có thấy ngọt ngào.

Bởi vì Giang Minh Viễn vẫn luôn uy tín, những người ở đó cũng không dám làm khó anh, giả vờ ngăn anh lại một chút, liền thả người ra.

Trình Hoan không có anh em bạn bè, người đảm nhiệm cõng cô ra ngoài do Giang Minh Viễn thay thế, Trình Hoan tựa vào lưng anh, đầu lắc lư theo chuyển động của từng bước chân, ôm nắm chặt quần áo trên người, chiếc váy màu ngà bị ảnh hưởng bởi sắc đỏ của lê phục mà cũng hơi chuyển sang màu đỏ: "Có phải em rất nặng không?"

"Không, rất vừa."

Cửa xe được người mở ra, cô bị đưa vào ghế sau xe trong tư thế có chút ngại ngùng, Tinh Tinh ngồi ghế trước quay người xuống, ánh mắt mang ý cười híp vào: "Mẹ hôm nay thật xinh đẹp."

Cánh cửa xe bên kia mở ra, Giang Minh Viễn ngồi vào chỗ, khẳng định lại lời của Tinh Tinh: "Anh cũng thấy thế."

Trình Hoan không có ba mẹ, Giang Minh Viễn cũng không định bảo Cố Minh Lệ tham dự hôn lễ, thế nên đỡ được phần kính trà.

Có thể lược bớt phần kính trà, nhưng những phần khác thì không thể, khó khăn lắm mới tiễn được khách khứa về, Trình Hoan không kịp cả thay quần áo, cứ vậy mà nằm lên giường.

Nguyệt

Giang Minh Viễn tiễn khách về, đóng cửa lại, lên tầng đi vào phòng ngủ.

Căn phòng cũ trong nhà được sửa sang lại, phòng ngủ phụ trở thành phòng ngủ chính, một người nằm trên chiếc giường cưới cỡ lớn, hỉ phục và ga giường màu đỏ bất phân rõ ràng.

Giang Minh Viễn tháo bông hoa hồng trước n.g.ự.c xuống, nhẹ nhàng bước chân lại gần, Trình Hoan nằm nghiêng trên giường đã nhắm chặt mắt.

Anh ghé lại gần, tháo trang sức trên tóc cô: "Tháo ra rồi hẵng ngủ chứ."

"Hừm." Trình Hoan đáp một tiếng, không động đậy, quay người nằm trên giường, ý không nói tự hiểu.

Giang Minh Viễn khẽ than một tiếng, tháo nốt trang sức trên đầu theo ý cô, nghiên cứu một hồi lâu, cuối cùng cũng tháo được tóc ra, anh nắm chỗ tóc lại, vuốt lại từng lọn, lại ghé vào tai cô nhẹ nhàng nói: "Đứng dậy đi tắm đã."

Trình Hoan nhắm chặt mắt: "Không muốn dậy đâu."

"Hôm nay là đêm tân hôn đó, sao lại có thể lười biếng?" Ánh mắt Giang Minh Viễn dịu dàng, một tay ôm người dậy, đi được nửa đường, bộ hỉ phục màu đỏ rực rơi xuống đất.

Ánh nến đỏ ấm áp.

[HOÀN CHÍNH VĂN]
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 256: Chương 256: Ngoại truyện về Thẩm Khê (1)



Lúc mở mắt ra lần nữa, nhớ lại những ký ức trong tâm trí, Thẩm Khê biết mình đã được trao cho một cuộc sống mới.

Chiếc giường bên dưới ấm áp như có thể khiến người ta chìm vào đó, căn phòng này mang vẻ hào nhoáng xa xỉ mà cô ta chưa từng nghĩ đến, người phụ nữ chỉ được nhìn qua trên bức ảnh đang hỏi han cô rất ân cần, nét mặt đầy sự quan tâm.

Trong lòng cô ta đột nhiên tràn ngập những suy nghĩ xấu xa.

Đã nhiều năm như vậy, người phụ này chẳng quan tâm tới cô ta, mặc kệ cô ta bị chế nhiễu xúc phạm. Từ nhỏ bà ngoại đã nói với cô ta rằng mẹ sống không dễ dàng, chứ không phải là cố ý không đến thăm cô ta.

Nhưng hiện thực lại như một câu chuyện hài vậy, cuộc sống của người phụ nữ này lại tốt hơn cuộc sống trước kia của cô ta gấp trăm lần, tay không chạm nước, ra vào đều có xe sang, trợ lý đưa đón, những thứ hàng hiệu xa xỉ bà ấy chỉ cần nhìn nói mua là mua, sống vô cùng tốt.

Chỉ là không còn nhớ đến đứa con gái trước kia của mình nữa rồi.

Thẩm Khê tiếp nhận tất cả ký ức của cô em gái này, một đứa con gái được lớn lên trong sự nuông chiều, từ nhỏ đã sống trong sự ngọt ngào, muốn cái gì đều được ba mẹ hai tay đưa đến tận nơi, từ trước đến nay cũng là người được mọi người khen ngợi.

Không giống như cô ta, không ai nương tựa.

Thẩm Khê có tất cả ký ức của em gái, chỉ cần cô thích, hoàn toàn có thể lừa dối vợ chồng này, nhưng cô không muốn vậy.

Cô ta đã cực khổ bao nhiêu năm như vậy, dựa vào cái gì mà còn phải đi làm người khác vui vẻ?

Con gái sau khi bị bệnh tính cách đột nhiên thay đổi trái ngược, ông Thẩm bà Thẩm đương nhiên có thể nhận ra, lúc đầu bọn họ còn có thể lấy lý do hậu di chứng để đánh lừa bản thân, nhưng thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, thấy đàn ông bên cạnh cô ta cứ thay đổi liên tục, cùng với thành tích môn học chuyên ngành thì vô cùng thê thảm, bọn họ cũng không thể tự lừa dối mình được nữa.

Hai vợ chồng vô cùng đau khổ, lại không thể làm gì con gái mình, cũng không nỡ đưa vào bệnh viện tâm thần. Thẩm Khê vẫn ung dung tự tại như cũ, ngoại trừ tiêu ít một chút tiền tiêu vặt hơn, còn lại thì không có chỗ nào là khiến người ta hài lòng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, cô khó khăn học xong học kỳ này. Cô ta không muốn gặp đôi vợ chồng đó, thế nên dịp Tết cũng không về, mang theo chỗ tiền tiêu vặt em gái tiết kiệm được ra nước ngoài chơi.

Nước ngoài quả thực không vui như trong tưởng tượng, Thẩm Khê bất đồng ngôn ngữ, đi đến đâu cũng gặp khó khăn, cô bắt đầu có chút hối hận, nhưng quay về cũng chẳng biết làm gì, chỉ đành ở lại.

Một lần đi trung tâm mua sắm, cô ta gặp được một người cũng đến từ trong nước, có lẽ là vì nhàm chán, Thẩm Khê cũng không từ chối lời bắt chuyện của cô ấy, người đó biết rất nhiều chỗ thú vị, khiến cho lần du lịch này của cô không còn vô vị nữa.

Bọn họ thường xuyên qua lại tự nhiên trở nên thân thiết, người đó lại giới thiệu cô cho phu nhân nhà mình. Nghe nói vị phu nhân này là 'thái hậu' của một tập đoàn lớn nào đó, từ trước đến nay Thẩm Khê vẫn luôn nể phục những người có tiền, lúc gặp cũng vô cùng thận trọng.

Vị phu nhân đó rất xinh đẹp, ăn mặc rất sang trọng, cử chỉ tao nhã, Thẩm Khê ở trước mặt bà ấy dường như tự thấy mình kém cỏi, cô ta tôn sùng người đó, mọi tiếng nói cử chỉ đều toát ra cố gắng để giống với vị phu nhân đó.

Nhưng người phu nhân tìm đến không phải vừa nhìn trúng cô ta, mà chỉ là muốn lợi dụng cô ta để đối phó với con dâu tương lai mà thôi.

Người con dâu tương lai đó, là chị gái cùng mẹ khác cha của cô, Trình Hoan.

Nghe thấy tên mình phát ra từ miệng của người khác, Thẩm Khê thấy rất kỳ diệu, cô vô cùng hứng thú nói chuyện với vị phu nhân đó về tin tức của cơ thể mình, nghe vị phu nhân đó mắng "Trình Hoan" một tiếng đồng hồ.

Thấy người mà mình tôn sùng lại chẳng khác gì người bình thường, cũng có tranh chấp mẹ chồng nàng dâu, cũng mắng người khác như những người đàn bà chanh chua. Thẩm Khê có chút thất vọng, sự kính trọng đối với vị phu nhân này cũng biến mất, sau đó vị phu nhân đó hẹn gặp lần nữa, cô ta cũng chẳng muốn đi.

Kỳ nghỉ đông kết thúc, lại quay về trường học, số tiền tiêu vặt của cô ta đã hoàn toàn bị ngắt rồi, khoản tiền tiết kiệm trước kia cũng bị mình tiêu xài gần hết, vậy nên Thẩm Khê liền vội vàng tìm cách để nuôi sống bản thân.

Nguyệt

Chỉ là không ngờ chưa tìm được việc gì, cơ thể trước kia của cô ta đã tìm đến.

Dùng góc nhìn của người khác nhìn bản thân mình là cảm giác thế nào? Cả thế giới này chắc chỉ có mình Thẩm Khê có thể cảm giác được.

Cô ấy rất đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, quần áo trang sức trông có vẻ rất trang nhã, có khác biệt rất nhiều so với mình của trước kia.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 257: Chương 257: Ngoại truyện về Thẩm Khê (2)



Trong lòng Thẩm Khê lại nảy ra ý định không an phận, nghe vị phu nhân kia nói cô ấy là dựa vào con trai mà leo lên, nhưng con trai rõ ràng là do mình sinh ra, nếu như cô ta không biến thành một người khác, vậy thì cái danh bà chủ nhà họ Giang đã là của cô rồi!

Thâm tâm bị ngọn lửa đố kỵ thiêu đốt, nhưng Thẩm Khê cần giữ thái độ bình tĩnh, cô ta làm như không có việc gì mà thể hiện cho "Trình Hoan" hiện tại dáng vẻ không thèm quan tâm, tận lực duy trì cho mình sự tôn nghiêm cuối cùng.

Người phụ nữ đó rất ngốc nghếch, lúc đối diện với cô ta vẫn luôn khách sáo, Thẩm Khê thích hẹn cô ta ra ngoài chơi, bởi vì không cần tự mình trả tiền.

Nhưng càng gặp gỡ nhiều, cô ta càng thấy đố kỵ, dựa vào đâu mà người này dùng cơ thể của mình mà có được tất cả, còn cô ta lại vẫn khốn đốn như vậy, đến mức sinh hoạt phí của mình mà còn không có để tiêu.

Cô ta đã nhiều năm không dựa vào một công việc chân chính để kiếm tiền rồi, bây giờ đương nhiên không thể nào. Thế là tự nhiên, trong suy nghĩ của cô ta nảy ra mục tiêu tìm rồi gả cho một người có tiền.

Đối tượng hàng đầu của mục tiêu này thật ra chính là người đứng đầu nhà họ Giang, chỉ có điều đối phương quá lạnh lùng, quả thực rất khó tiếp cận, Thẩm Khê đã hẹn gặp người phụ nữ đó nhiều lần như vậy, thế mà chưa gặp một lần nào.

Cô ta hoài nghi mối quan hệ giữa người phụ nữ này và Giang Minh Viễn không hề tốt như lời vị phu nhân kia nói, nói không chừng chỉ là qua hệ bao nuôi mà thôi, cô ta có chút thất vọng nhưng ý nghĩ cướp đoạt cũng ngày một lớn hơn, thấy hy vọng của bản thân có khi có khả năng sẽ thành sự thật.

Sau đó cô ta liền gặp được người đứng đầu nhà họ Giang, và con trai của mình.

Cô ta đã hơn nửa năm không gặp con trai mình rồi, cậu nhóc lớn hơn rất nhiều, trông cũng đẹp trai hơn không ít, tâm hồn càng cởi mở hơn, cứ bám lấy người phụ nữ kia, vô cùng thân thiết, không giống như lúc trước, gọi mãi không thèm đến.

Thẩm Khê còn có chút tức giận, loại cảm xúc này cô đã rất quen rồi, vậy nên kiềm chế rất tốt, cô giả vờ thể hiện ra dáng vẻ người mẹ kìm nén cảm xúc, hy vọng có thể nhận được sự quan tâm chú ý của người đàn ông đó. Chỉ là người đó căn bản không thèm nhìn cô ta.

Cuộc đối thoại của hai người trước mặt không thể chen vào được, bên cạnh còn có đứa trẻ không ngừng làm nhảm. Thẩm Khê vừa ghen ghét vừa đố kỵ, theo thói quen trút giận lên đứa nhỏ.

Nguyệt

Sau đó cô ta liền bị người đàn ông kia đuổi xuống.

Thẩm Khê đứng bên đường thấy rất khó hiểu, tại sao bây giờ mọi việc lại thành ra thế này, đến cả đôi vợ chồng nhà họ Thẩm còn biết đối xử tốt với con gái họ, tại sao thằng nhãi con đó lại không nhận ra mẹ ruột thực sự của mình chứ?

Quả nhiên là cái thứ ăn cháo đá bát.

Nghĩ vậy, Thẩm Khê thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng cô ta cũng không từ bỏ kế hoạch của mình, nhưng trước mắt không còn cách nào để hẹn người ra nữa rồi. Dù sai lúc đầu cũng tùy tiện chọn cái cớ thôi mà còn có thu hoạch ngoài ý muốn, dù sao thì cô ta cũng thắng chắc.

Lọt vào top 10 chắc chắn có tài nguyên, Thẩm Khê không tin rằng bản thân tự mình dựa vào thực lực mà lọt top được, cô ta biết người đưa mình lên là ai, ngọn lửa trong lòng cháy rực, từng giây từng phút đều chờ đợi người tìm đến, cô ta chắc chắn sẽ nguyện làm mọi thứ.

Cô ta đợi rất lâu, chưa đợi được người tìm đến, đã cùng mười người lọt top xuất đạo rồi.

Cuộc sống sau khi xuất đạo có khác biệt rất lớn so với trước kia, đằng sau lại không có người chống lưng cho cô ta, làm việc không ngừng vắt sạch toàn bộ tinh lực của cô, nhưng thù lao hậu hĩnh khiến cho Thẩm Khê cảm thấy tất cả đều là xứng đáng.

Sau này có một ngày, cô ta biết được tin tức hai người kia đã kết hôn.

Bức ảnh do chị em cô nhìn thấy ở chỗ kim chủ của cô ấy, trên đó là một đôi nam nữ mặc hỉ phục, bốn mắt nhìn nhau, từ trong tấm ảnh có thể nhìn ra bầu không khí vô cùng ấm áp.

Người chị em đó nói ở hôn lễ không có ba mẹ hai bên, nghe nói một bên là ba mẹ qua đời, bên còn lại là ba qua đời, còn người mẹ do cơ thể không khỏe nên đang ở vùng quê nào đó bên nước ngoài dưỡng bệnh, cũng không đến.

Thẩm Khê nhớ lại lão phu nhân mà mình gặp trước kia, nghĩ tới lời quyết tâm nhất định phải tách đôi nam nữ này ra, trong lòng lại có chút oán hận, tại sao có chút chuyện này mà cũng không làm nên hồn?

Có điều không tách nhau ra cũng được, dù sao cũng là cơ thể của mình.

Cô ta in tấm hình người chị em mình gửi ra, đặt bên dưới gối, mỗi tối khi ngủ, đều tưởng tượng có một ngày sẽ được quay trở về cơ thể cũ.

Vậy thì cô ta sẽ là Giang phu nhân vạn người ngưỡng mộ rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Đại khái là như thế này, bà Giang thật sự được đưa đi dưỡng bệnh rồi, tình nhân sau khi bỏ bà ấy đi tìm người trẻ tuổi hơn thì phá sản đến thê thảm, còn Giang tổng giúp đỡ cho Thẩm Khê xuất đạo, cũng coi như là trả nợ.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 258: Chương 258: Ngoại Truyện - Sổ Hành Trình Của Tinh Tinh (1)



Giang Tinh Thần mỗi ngày phải thức dậy từ trên chiếc giường bự mười mét vuông, ăn bữa sáng do đầu bếp cấp cao làm, ngồi trên chiếc Limousine bản giới hạn đến trường đi học.

Nhưng mà Giang Tinh Thần không cảm thấy tất cả những việc này có gì to tát, bởi vì bạn bè của cậu cũng đều như thế cả.

Nguyệt

Năm nay Giang Tinh Thần mười tuổi, sắp sửa lên lớp bốn rồi, là một cậu nhóc có thành tích và nhân duyên tốt nhất trong lớp.

Giang Tinh Thần mười tuổi có rất nhiều phiền não, đã không phải là đứa trẻ dễ dàng cười ngốc kia nữa, cơ mà bạn học đối với vấn đề này có chút hiểu lầm, bọn họ gọi cậu là "núi băng"

Giang Tinh Thần biết núi băng là gì, còn từng tận mắt nhìn thấy, cậu cảm thấy giữa mình và núi băng khác biệt rất lớn đó, lúc các bạn gọi biệt danh này cũng từng tranh luận mạnh mẽ, nhưng mà chẳng có tác dụng gì cả.

Sau giờ học, trong lớp bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên, Giang Tinh Thần lấy ra một tờ giấy chơi sudoku, còn chưa chơi được hai phút thì đã bị người khác quấy rầy rồi.

"Tinh Thần, cậu có thể giúp tớ xem thử cái đề này không? Tớ không biết lắm." Cánh tay bị người ta dùng bút nước chọc chọc, rất đau đó, Giang Tinh Thần quay đầu qua, bạn cùng bàn lập tức rụt bút lại, nhìn cậu cười lộ cả hàm răng.

Răng nanh của bạn cùng bàn hư khả năng đó, Giang Tinh Thần nhìn chiếc răng khuyết lỗ kia nghĩ. Cậu cúi đầu xuống, nhìn về quyển sách bạn cùng bàn đẩy qua: "Câu nào?"

"Là câu này." Bạn cùng bàn chỉ vào một đề toán, Giang Tinh Thần liếc qua một cái, rất đơn giản.

Cậu nhấc bút lên, ở trên tờ giấy vốn chơi sudoku viết ra các bước giải đề, còn học theo giáo viên vừa viết vừa giảng, đợi khi giảng xong rồi ngẩng đầu lên, lại phát hiện hai tay bạn cùng bàn đang chống cằm, không hề nhìn vào đề bài.

"Cậu đã biết làm chưa?" Giang Tinh Thần có chút không vui hỏi.

Bạn cùng bàn gật đầu lia lịa, b.í.m tóc đuôi ngựa lắc lư qua lại, kẹp hình bướm pha lê xinh đẹp vô cùng: "Ừm ùm."

Giang Tinh Thần biết bạn cùng bàn nói xạo, bởi vì lần sau cô nhóc vẫn sẽ mang đề bài rất đơn giản đến hỏi cậu, cậu quay đầu, nhìn lên trên sách nghĩ: Bạn cùng bàn như vậy có phải là không có học vấn như mẹ nói không?

Nhưng cậu chưa nghĩ ra đáp án, bởi vì đã có bạn học khác cũng tìm tới đây rồi, còn hỏi rất nhiều đề bài đơn giản.

Giang Tinh Thần bị hỏi đến vào tiết luôn, lại một lần nữa lãng phí thời gian nghỉ ngơi, cậu chống cằm nhìn bảng đen, tâm tình nặng nề.

Có phải con gái đều có chút ngốc không? Thế cậu cũng không muốn mẹ sinh em gái nữa.

Một ngày sinh hoạt trên trường đã kết thúc, nhưng Giang Tinh Thần lại không có thả lỏng.

Cậu về đến nhà, thay đồ khác rồi đi vào phòng tập.

Căn phòng này là phòng dành riêng cho cậu dùng, mỗi thứ hai, thứ tư sẽ có giáo viên dạy võ đến dạy cậu tán thủ. Mẹ nói con trai phải giỏi giang một chút, nếu không sẽ rất dễ bị bắt nạt. Giang Tinh Thần có rất nhiều cảm nghĩ, bạn có vóc dáng nhỏ ở hàng cuối cùng trong lớp thường bị người khác bắt nạt.

Tập tán thủ hết hai tiếng, sau khi thầy giáo đi lại khen cậu với mẹ một trận, mẹ rất vui, tặng cho chú ấy một bịch trà.

Giang Tinh Thần cảm thấy mẹ bị thầy giáo lừa rồi, đến bây giờ cậu vẫn chưa đánh lại được thầy, có gì mà giỏi cơ chứ? Nhưng lời này nói ra cũng không có tác dụng, mẹ sẽ không tin đâu, lần sau vẫn sẽ nghe giáo viên nói xạo thôi.

Nội tâm cậu lại thở dài một hơi: Phụ nữ ấy à, chính là dễ bị lừa.

Lúc ăn cơm trên bàn chỉ có hai người, ba không có nhà.

Hôm nay đã là ngày thứ mười ba không ở nhà rồi. Giang Tinh Thần nghi ngờ liệu có phải tình cảm của ba mẹ đã xảy ra trục trặc gì rồi không, nghe bạn học trong lớp nói ba mẹ bọn họ không ở cùng nhau, gặp mặt là cãi lộn, còn có thể sẽ ly hôn.

Vừa nghĩ tới ba mẹ sẽ ly hôn, Giang Tinh Thần rất đau buồn, cảm thấy phải theo ai là một vấn đề vô cùng khó chọn.

Nhưng mà suy tính đến con gái khá yếu ớt dễ khóc cái điểm này, Giang Tinh Thần vẫn có khuynh hướng theo mẹ, dù sao mình cũng là đàn ông con trai, phải bảo vệ phụ nữ trong nhà.

Cậu gắp lên một miếng thịt cá giống như trên tivi, tách sạch xương ở bên trong ra, làm thịt cá nát thành một cục gắp vào trong bát của mẹ, bảo đảm nói: "Mẹ yên tâm đi, mẹ với ba ly hôn rồi con nhất định theo mẹ." Lời nói xong, bên ngoài phòng ăn đã có một giọng nói hung dữ hỏi: "Ai nói ba với mẹ con sắp ly hôn hả?"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 259: Chương 259: Ngoại Truyện - Sổ Hành Trình Của Tinh Tinh (2)



Giang Tinh Thần bị ba đánh cho một trận, cái m.ô.n.g đau muốn chết, nhưng mà trong lòng lại thoải mái vô cùng: Nếu ba cũng đã tức giận đến như vậy, thế thì bọn họ nhất định sẽ không ly hôn đúng chứ?

Quả nhiên rất nhiều ngày sau, mỗi ngày ba đều sẽ về nhà đúng giờ, Giang Tinh Thần yên tâm hơn một chút chút, nhưng Tử Đảng lại nói cậu nghĩ hay quá rồi.

Nguyệt

"Lý do người lớn bọn họ không bằng lòng ly hôn có rất nhiều, mẹ tớ nói nguyên nhân không ly hôn là bởi vì phân chia tài sản gì đó, đến lúc đó phải đưa ba tớ rất nhiều tiền." Tử Đảng đang ôm bóng rổ, cằm hất lên cao: "Bây giờ mẹ tớ mỗi tháng chỉ cho ba tớ 1 vạn tệ phí sinh hoạt, còn không nhiều bằng tớ."

"Thế à..." Giang Tinh Thần nhận thêm kiến thức, lại phản bác: "Nhưng ba tớ có tiền, không có cần phải cho phí sinh hoạt.

"Thế mẹ cậu thì sao?"

"Mẹ tớ cũng có tiền" Đợt trước còn nghe mẹ nhắc mãi nói phải làm hoạt động ăn mừng một trăm chi nhánh, tiền tiêu vặt của cậu đều là mẹ cho nhiều.

"Cái này khó giải quyết rồi." Tử Đảng nắm tóc, xoa đến trên đầu toàn là bụi, Giang Tinh Thần nhìn thấy ghét bỏ dịch sang bên cạnh.

"Dù sao cần biết thế nào, bọn họ không ly hôn là được rồi, ba tớ nói nghỉ đông dẫn tớ đi Nam Cực chơi."

"Tốt vậy hả?" Ba của Tử Đảng mỗi tháng chỉ có một vạn tệ tiêu vặt, bình thường còn muốn tìm con trai tổng tiền, nghe Giang Tinh Thần nói vậy, cậu nhóc không biết ngưỡng mộ bao nhiêu, vì để không rơi vào thế yếu, nó cũng bắt đầu nơi khoác: "Mẹ tớ nói tuần này sẽ mua cho tớ máy chơi game mới nhất.

"Mẹ tớ cũng mua cho tớ rồi, còn chơi với tớ nữa"

Ghép ba mẹ một lần nữa thất bại, Tử Đảng rất đau buồn, ôm trái bóng không thèm để ý đến cậu nữa, Giang Tinh Thần để cậu ta đi, dù sao cậu vẫn còn bạn bè khác nữa. ...

Lúc Giang Tinh Thần lên lớp sáu, ba mẹ Tử Đảng đã ly hôn rồi, mẹ cậu ra đã tìm một bố dượng trẻ trung hơn đẹp trai hơn, ba cũng tái hôn với một người phụ nữ giàu có, Tử Đảng rất đau lòng, dẫn Tinh Tinh lén đi uống rượu.

Đây là lần đầu tiên Giang Tinh Thần uống rượu, nửa bình đã say rồi, về nhà khóc một trận lớn, ôm lấy chân của mẹ nói bọn họ đừng có ly hôn.

Sau đó lại bị ba cậu đánh cho một trận. ...

Lúc học cấp hai, trong lớp bắt đầu thịnh hành yêu đương, Giang Tinh Thần cũng rất tò mò.

Cậu cũng muốn tìm người thử yêu đương xem là cảm giác gì, trở ngại là ứng viên quá nhiều, làm luôn một hoạt động tuyển chọn ngay tại lớp. Kết quả của hoạt động này không được lý tưởng lắm, bởi vì hai bạn học một đường xông pha không ai phục ai, cuối cùng ẩu đả gọi cả giáo viên chủ nhiệm tới.

Lúc chủ nhiệm lớp đến giận đến xanh mặt, tóm lấy ba người bọn họ đến văn phòng, còn gọi cho phụ huynh. Về việc gọi phụ huynh, Giang Tinh Thần chẳng sợ tí nào, bởi vì hôm kia ba cậu đã đi công tác nay vẫn chưa về, mẹ từ trước giờ không nỡ đánh cậu một chút nào.

Điện thoại được gọi đi, quả nhiên là mẹ đến, cô đi vội vàng, trang phục nghề nghiệp trên người vẫn chưa thay ra, nhìn vào khiến người ta cảm thấy rất có áp lực.

Ba vị phụ huynh đến đều quen biết, quá trình đàm phán rất ôn hòa, kết quả cuối cùng là kết thúc bằng mỗi người một bản kiểm điểm, hai bạn học đánh nhau kia một nghìn chữ, Giang Tinh Thần phải viết ba nghìn chữ, bởi vì cậu là đứa đầu têu.

Bọn họ mất quá nhiều thời gian ở trong văn phòng, đợi thương lượng xong cũng đã tan học rồi, Giang Tinh Thần bị người mẹ dịu dàng dẫn về nhà, vừa vào đến cửa đã bị đánh cho một trận đầu tiên.

Thật ra Giang Tinh Thần cảm thấy nếu như mình phản kháng, chắc chắn mẹ sẽ đánh không lại mình, nhưng mà ai bảo cậu là con trai chứ? Nhất định nhường cho người con gái duy nhất trong nhà rồi.

Mẹ đánh người rất ghê đó, một mảng lớn từ m.ô.n.g đến chân đều nhói đau. Thế này vẫn còn chưa tính, bản kiểm điểm vốn ba nghìn chữ cũng bị mẹ vung tay lên biến thành năm nghìn chữ, hơn nữa phải cam đoan không yêu đương trước năm mười tám tuổi, càng không được tổ chức hoạt động tuyển chọn bạn gái gì đó nữa.

Bản kiểm điểm của Giang Tinh Thần viết mất hai ngày, tay sắp gãy rồi mới viết xong, viết xong còn chưa được, còn phải đọc trong buổi chào cờ vào thứ hai.

Thật ra Giang Tinh Thần từ nhỏ đến lớn bởi vì thành tích nổi trội, từng không ít lần lên sân khấu diễn thuyết, nhưng đọc bản kiểm điểm thì vẫn là lần đầu tiên, cậu cảm thấy rất mất mặt, suýt nữa nói không lên lời, sau đó nghĩ lại, thành tích của cậu đứng nhất toàn trường, những người ở phía dưới kia đều không giỏi bằng cậu, coi như là dạy cho bọn họ bản kiểm điểm phải viết như thế nào đi.
 
Back
Top Bottom