Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 240: Chương 240



Nghe cô nói vậy, Giang Minh Viễn có chút không được vui: "Anh không đi đâu cả."

Thực ra có một số lúc anh rất có chủ nghĩa đàn ông, ví dụ như bây giờ luôn cảm thấy đối phương yếu ớt không chịu nổi, vì vậy nói xong liền trực tiếp bế ngang Trình Hoan đi vào phòng tắm mà không nhìn đến ý kiến của cô.

Trên người không có mảnh vải che thân, lúc đi về phía trước dường như còn cảm thấy gió thổi lất phất trên da. Cho dù mới làm xong chuyện thân mật, Trình Hoan cũng không thể nào khiến mình bình tĩnh nổi, vành tai cô đỏ bừng, đôi mắt ánh lên một tầng hơi nước, ôm cánh tay cố gắng che giấu, bảo Giang Minh Viễn thả mình xuống.

"Không thả." Giang Minh Viễn bước mấy bước vào phòng tắm, dùng chân đá cái ghế bên cạnh, đặt cô ngồi lên đó, mở vòi hoa sen lên, thực sự ra tay tắm cho cô.

Tay của anh di chuyển trên da, nói là tắm không bằng nói là đang châm lửa. Chỉ sờ vài cái đã khiến cô có chút không chịu nổi.

Giang Minh Viễn cũng phát hiện ra vấn đề này, ánh mắt của anh nhìn sang chỗ khác, giả vờ bình tĩnh thu tay lại, ho nhẹ một tiếng: "Em tự tắm trước đi, anh đi thay ga trải giường"

Còn chưa nói xong đã vội vàng ra ngoài, đi được nửa đường lại quay lại, ngồi xuống mở nước vào bồn tắm. "Khi nào tắm xong thì vào đây ngâm mình."

Trình Hoan đưa lưng về phía anh, cũng không quay đầu lại: "Em biết rồi."

Giang Minh Viễn mở nước vào bồn có nhiệt độ hơi cao, đợi Trình Hoan tắm xong đi vào đó thì vừa thích hợp. Nước nóng bao quanh da thịt, thiết bị đ.ấ.m bóp trong bồn tắm được tự động mở, dòng nước tuôn ra, mang đi sự đau nhức của cơ thể.

Trình Hoan cực kỳ thoải mái, nhắm mắt thở ra một hơi, có chút buồn ngủ.

Cô vừa nghĩ vậy liền thực sự dần dần mất đi ý thức. Đợi đến khi tỉnh lại thì đã ở trên giường.

Trình Hoan thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn vì mình không bị c.h.ế.t chìm trong bồn tắm, cô đưa tay lên lau mặt, cảm thấy cơ thể bị kéo ra sau.

Nguyệt

Sau lưng có một lồng n.g.ự.c đang dán chặt, cơ bắp cứng rắn, giống hệt với cảm giác đã sờ tối hôm qua.

Những hình ảnh phóng túng đó xuất hiện lại ở trong đầu, Trình Hoan thầm đỏ mặt. Cô cắn môi, mò đến cánh tay rắn chắc ở trên eo muốn dùng sức đẩy ra.

"Đừng động." Người phía sau giọng nói trầm thấp, mang theo cơn buồn ngủ vẫn chưa tan hết, anh siết chặt cánh tay, hôn một cái lên sau gáy cô: "Vẫn còn sớm, ngủ với anh thêm một lát."

"Anh buông ra, em sắp không thở được rồi."

Cánh tay trên eo nghe lời buông lỏng ra một chút, Trình Hoan nhỏ giọng chất vấn: "Không phải đã bảo anh đi lên rồi sao?"

"Anh đi lên đâu?" Hai mắt của Giang Minh Viễn hơi hé ra, giọng nói lười biếng: "Làm gì có chuyện ngủ xong rồi thì đuổi người đi."

"Rõ ràng anh có phòng của mình."

"Sau này thì không có nữa."

Trình Hoan cắn răng: "Cái con người này.

"Hử? Sao nào?" Giang Minh Viễn lại hôn lên lỗ tai cô, hôn xong lại nói tiếp: "Sau này căn phòng trên đó sẽ để dành cho Tinh Tinh, đợi nó lên tiểu học sẽ chuyển qua, bây giờ tạm thời để nó ở bên cạnh"

Anh càng nói càng hưng phấn, ôm cô dựa vào đầu giường: "Một thời gian nữa nếu được rảnh, anh tìm người thông lối đi giữa tầng này với tầng trên nhé? Như vậy lên tầng xuống tầng cũng tiện hơn một chút. Nhưng chỗ này vẫn hơi nhỏ, vừa hay đường Tân Tự ở bên kia đang tu sửa, chuẩn bị xây một khu biệt thự. Sau này xây xong chúng ta giữ lại một căn lớn nhất, chắc chắn là thoải mái hơn ở đây"

Trình Hoan dựa vào lòng Giang Minh Viễn, nghe anh mặc sức tưởng tượng, nhà mới cần phải sửa sang thế nào, nên phân chia phòng như thế nào, sân trước sân sau nên trồng cái gì. Anh hứng thú bừng bừng, ai cũng có thể nghe ra sự mong đợi trong lời nói của anh.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 241: Chương 241



Giọng nói của anh rất có sức cảm hóa, khiến Trình Hoan cũng mong đợi theo.

Anh đã dự tính xem nên nuôi mấy con thú cưng trong nhà, Trình Hoan dựa vào lòng anh nghe, lại cảm thấy hơi buồn ngủ. Cô ngáp một cái, hai giọt nước mắt chảy ra, đang chuẩn bị nhắm mắt ngủ thêm một giấc thì bỗng nhiên lại nghĩ đến vấn đề bị anh cắt đứt chưa kịp hỏi hôm qua.

Cô lập tức tỉnh táo lại, ngồi thẳng dậy.

"Sao vậy?" Giang Minh Viễn có chút khó hiểu: "Em không thích thú cưng à?"

Trình Hoan lắc đầu: "Không phải."

Cô xoay người lại nhìn anh, biểu cảm hơi nghiêm túc, khiến Giang Minh Viễn cũng thu vẻ mặt thả lỏng lại: "Rốt cuộc là làm sao vậy?"

"Anh... Trình Hoan do dự một chút: "Không phải trước đây anh đã hỏi việc nấu ăn của em là học thế nào sao?"

"Đúng vậy, em nói là do ông nội dạy em" Đương nhiên là Giang Minh Viễn nhớ chuyện này: "Ông nội còn sống đúng không?"

Trình Hoan lắc đầu.

"Vậy ngày khác chúng ta tìm cơ hội đi cúng tế đi." Giang Minh Viễn nhớ là ăn Tết Trình Hoan cũng chưa về nhà: "Quê của em có tập tục gì cần phải chú ý không?"

"Không có gì cần phải chú ý cả."

"Vậy được rồi." Giang Minh Viễn ra quyết định: "Đợi anh bận xong đợt này chúng ta sẽ về."

Trình Hoan cảm thấy đề tài này đã hoàn toàn lệch hướng, muốn quay lại đề tài: "Nhưng mà.."

"Không nhưng nhị gì cả, ngủ với anh thêm một lúc nữa." Người đàn ông ôm lấy cô trùm kín chăn lại, vỗ vỗ lên lưng cô như dỗ dành trẻ con, anh dùng lực vừa phải, Trình Hoan vốn đã buồn ngủ lại bị anh vỗ về đến ngủ mất. Lúc tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng hẳn, người trên giường không có bên cạnh, Trình Hoan ngồi trên giường một lúc mới ngồi dậy thay quần áo.

Qua một đêm, dấu vết trên người càng thêm nổi bật, một lần nữa nhắc nhở cô về chuyện điên cuồng đêm qua.

Trình Hoan nhìn qua một cái, cưỡng ép bản thân không nhớ đến những chuyện này. Cô rửa mặt xong, đẩy cửa ra ngoài.

Vừa mở cửa, mùi thơm thức ăn đã nhẹ nhàng bay đến, cách đó không xa truyền đến giọng nói của Tinh Tinh và Giang Minh Viễn, hỏi lúc nào có thể ăn sáng.

"Đợi mẹ dậy là có thể ăn"

Bạn nhỏ ngửi mùi thơm thức ăn nuốt một ngụm nước miếng: "Vậy con đi gọi mẹ thức dậy."

Trên đầu Trình Hoan xuất hiện thêm vài vạch đen, bước nhanh đi đến phòng khách: "Không cần gọi."

Cô vừa lên tiếng, hai người bên ngoài liền quay lại nhìn. Trình Hoan đối mặt với ánh mắt của Giang Minh Viễn, đỏ mặt dời tầm mắt đi, đến bên cạnh bàn ăn xoa xoa đầu Tinh Tinh tố cáo: "Không có lương tâm, mẹ còn không bằng cả đồ ăn sao?"

Nguyệt

Cậu nhóc cười ha ha, cũng không sợ: "Mẹ dậy rồi còn có thể ngủ lại mà, nhưng đồ ăn ngon nguội rồi sẽ không ngon nữa."

Trình Hoan: "Con cũng biết nhiều thứ đấy nhỉ."

"Đương nhiên rồi ạ." Trông bạn nhỏ còn rất kiêu ngạo, ưỡn n.g.ự.c một cái, kéo lấy cô thúc giục: "Mẹ, mau ăn cơm thôi."

Trình Hoan bị cậu kéo đến bên cạnh ngồi xuống, Giang Minh Viễn ngồi ở bên trái của cô, cô vừa ngồi xuống bàn tay đã bị anh nắm lấy, trên mặt thì vẫn là dáng vẻ nghiêm túc: "Ăn cơm đi."

Trình Hoan không rút bàn tay ra được, nghiêng đầu trừng mắt với anh một cái. Anh hoàn toàn coi như không nhìn thấy, còn dùng tay trái gắp một cái bánh bao súp đặt vào cái đĩa trước mặt cô: "Ăn thử xem."

Tư thế kia thực sự rất mất tự nhiên.

Trình Hoan hết cách với anh, chỉ có thể đặt sự chú ý vào bàn ăn. Bữa sáng trên bàn trông rất phong phú, màu sắc hương vị đủ cả, có lẽ mùi vị cũng không kém được. Thức ăn vẫn còn bốc hơi nóng, trông có vẻ mới ra lò chưa được bao lâu.

Cô hỏi Giang Minh Viễn: "Anh mua à?"

"Tìm người làm."

Từ khi Cố Minh Lệ ra nước ngoài, biệt thự ở ngoại ô liền để trống, Giang Minh Viễn cũng không có ý định vào ở. Người giúp việc trong đó sợ thất nghiệp nên đành tìm đến anh.

Giang Minh Viễn không thích trong nhà có người ngoài hỗn loạn, vì vậy không thuê người giúp việc nào, nhưng lại nhớ ra có người đầu bếp tay nghề nấu nướng rất tốt, bèn giữ anh ta lại làm bữa sáng này.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 242: Chương 242



Anh nói qua tình hình trước đây, sau đó nói với Trình Hoan: "Sau này ba bữa đều giao cho anh ta đi, em cũng không cần bận rộn như vậy nữa."

Lời này khiến Trình Hoan không đồng ý lắm: "Em không bận, hơn nữa nấu ăn cũng giống như đi học, lâu không động vào thì sẽ không quen tay

Giang Minh Viễn cũng không cưỡng cầu việc này: "Vậy khi nào em muốn làm thì làm, không muốn làm thì giao cho đầu bếp"

Anh lại gắp cho Trình Hoan một cái bánh bao súp, dùng giọng nói bình thản nói lời ngọt ngào: "So ra thì anh cũng thích đồ ăn do em làm hơn"

Trình Hoan không biết nên tiếp lời như thế nào, trực tiếp coi như không thấy, cô nghiêng đầu nhìn về phía phòng bếp, không nhìn thấy người bên trong: "Đầu bếp mà anh nói đâu?"

"Ở tầng dưới."

Trình Hoan: "..."

Được rồi, đối với vị này mà nói thì mua một căn hộ chỉ là một việc cực kỳ đơn giản mà thôi....

Ăn cơm xong, Giang Minh Viễn đi làm, Trình Hoan đưa Tinh Tinh đi thăm cô giáo.

Nhà mới của cô giáo cũng ở đường Tân Tự, cách khu chung cư trước đây Trình Hoan ở rất gần. Hai người hẹn nhau lúc mười giờ sáng. Lúc cô đến thì cô giáo đã đợi sẵn từ trước.

Đó là một cô gái có vẻ ngoài trông khoảng hai mươi tuổi, gương mặt như búp bê, cao không đến một mét sáu, lúc cười lên có hai má lúm đồng tiền, khiến người ta dễ dàng có hảo cảm.

Trình Hoan và đối phương trò chuyện suốt hai giờ đồng hồ, lúc rời đi hai bên đều rất hài lòng, chỉ có Tinh Tinh là trông có chút lo lắng, vừa ra khỏi cửa liền ôm chân cô hỏi: "Mẹ, con phải đi học sao?"

"Đúng vậy, không phải trước đây chúng ta đã nói rồi sao?"

"Nhưng con không muốn đi." Gương mặt bạn nhỏ đầy đau khổ: "Con muốn ở nhà chơi đồ chơi."

Trình Hoan: "..."

Cô mặc kệ suy nghĩ hão huyền của con trai, đưa con xuống dưới lầu. Tài xế đã chờ ở bên dưới, hai người lên xe rồi trực tiếp về nhà.

Nguyệt

Trên đường về, bọn họ đi qua hạng mục đang sửa đổi của đường Tân Tự, chỉ qua vài tháng, khu dân cư có chút vắng vẻ đó đã bị phá hủy gần một nửa.

Trình Hoan nhìn đống đổ nát đó, bảo tài xế dừng xe. Đợi đến khi xe dừng hẳn lại bên đường, cô vỗ vai Tinh Tinh chỉ ra ngoài cửa sổ: "Con có nhìn thấy các chú các cô ở bên kia không?"

Tinh Tinh mở to mắt bám vào cửa sổ, gật đầu.

"Nếu như con không đi học, sau này sẽ phải đi theo các cô chú cùng nhau đi dỡ nhà."

Cậu nhóc rụt cổ.

Công trường đang làm việc một cách khí thế ngất trời, máy móc làm việc không ngừng, chỉ trong chốc lát, một nửa căn nhà hoàn chỉnh đã sụp đổ, một khối vật liệu kiến trúc đập xuống mặt đất, bụi bặm nổi lên mù mịt, máy xúc đi đến, xúc khối rác vật liệu đó đi.

"À, không đúng." Trình Hoan nhìn một chút, rồi đổi cách nói: "Không đi học thì ngay cả dỡ nhà cũng không làm được."

Cô nhìn Tinh Tinh, nói một cách tiếc nuối: "Vì con cũng không biết lái máy xúc.

Tinh Tinh nhìn đến sắp khóc, bên ngoài bụi đất mù mịt, nhìn một chút đã thấy cực kỳ không thoải mái. Cậu nhóc che mũi, không dám nói không đi học nữa, cậu kéo tay áo của Trình Hoan, nhỏ giọng thúc giục: "Mẹ, chúng ta mau về nhà đi"

Trình Hoan dừng ở đây chính là để hù dọa cậu bé một chút, mục đích đã đạt được, đương nhiên không cần tiếp tục ở lại. Ô tô khởi động, tiếp tục đi về phía trước. Tinh Tinh ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, vẻ mặt suy tư. Cậu nghĩ ngợi một lúc, nghiêng đầu nói với Trình Hoan: "Mẹ, chúng ta đi mua cặp sách đi."

"Được."

"Phải là một cái thật đẹp."

"Được."

"Con còn muốn cặp sách có hình siêu nhân"

Trình Hoan cười quay đầu lại, nhéo chóp mũi của cậu: "Được, mẹ sẽ mua cặp sách có hình siêu nhân cực kỳ ngầu cho con."

Tinh Tinh mừng rỡ hò reo, nhảy nhót ăn mừng trên ghế một chút, sau đó bắt đầu bày tỏ tâm ý: "Mẹ, con thích nhất là đi học....

Trình Hoan giải quyết xong vấn đề đi học của con, bên kia Giang Minh Viễn cũng biết được một thông tin mới. Chuyện mà anh cho người đi điều tra vẫn chưa có kết quả, nhưng lại biết được một vài chuyện kỳ lạ ở nước M. "Cậu nói gần đây bà ấy qua lại thân thiết với một cô gái trẻ?" Giang Minh Viễn tựa lưng vào ghế, giọng nói lãnh đạm: "Chắc không chỉ có những thứ này thôi đúng không?"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 243: Chương 243



"Quả thực không phải chỉ có những thứ này, chúng tôi đã điều tra thông tin về cô gái đó, phát hiện ra cô ta là em gái cùng mẹ khác cha của cô Trình Hoan."

Điều này cũng khiến Giang Minh Viễn cảm thấy hứng thú, anh ngồi dậy, giọng nói nặng nề hơn một chút: "Em gái của Trình Hoan, cậu chắc chắn?"

"Cơ bản có thể chắc chắn."

"Tạm thời đừng hành động, xem xem bọn họ muốn làm gì." Giang Minh Viễn cau mày lại, sau đó lại thả lỏng, giao một nhiệm vụ mới cho người ở đầu dây bên kia: "Điều tra một nhà giúp tôi."

Đầu dây bên kia sớm đã chuẩn bị, đặt điện thoại xuống không bao lâu, Giang Minh Viễn đã thấy được tài liệu chi tiết.

Tài liệu ghi lại rằng, sau khi ba của Trình Hoan chết, mẹ của cô gả cho một người đàn ông khác, cũng vào năm đó sinh ra một đứa con gái. Ban đầu người đàn ông đó kinh doanh bán buôn, sau đó xuống phía nam mở một xưởng quần áo, làm nhà sản xuất thiết bị gốc, hiện giờ đã có thương hiệu của riêng mình, cũng được coi là một người thành công.

Cô gái dạo này qua lại thân thiết với Cố Minh Lệ chính là em gái nhỏ hơn Trình Hoan bảy tuổi, tên là Thẩm Khê, năm nay mười chín tuổi, đang học đại học, tài liệu nói rằng đôi vợ chồng đó rất yêu thương đứa con gái này, mà con gái cũng rất có ý chí, không chỉ có thành tích tốt mà còn rất có thiên phú với thiết kế thời trang, cũng rất hiếu thảo với ba mẹ, có thể nói là điển hình của con nhà người ta.

Lúc Giang Minh Viễn đọc đến đoạn này, chân mày cũng nhíu lại, rõ ràng là chị em gái cùng một mẹ nhưng lại có sự chênh lệch lớn đến như vậy, trong tài liệu nhắc đến rất nhiều giải thưởng mà cô gái đó đạt được, Giang Minh Viễn không có hứng thú tìm hiểu, anh trực tiếp kéo xuống dưới cùng, chuẩn bị tắt tài liệu đi, nhưng nhìn đến đoạn cuối thì dừng lại.

Nguyệt

Một lúc sau, anh gọi lại cho bên kia.

Đầu dây bên kia hình như đã đợi từ trước: "Sếp, anh xem xong rồi à?"

"Trong tài liệu nói tính cách thay đổi lớn là ý gì?"

"Như trên đó đã nói, vào tháng tám năm ngoái cô Trầm này hình như đã biến thành một người khác, tính cách trở nên có chút cực đoan, rất hung hăng, thiên phú về thiết kế hình như cũng biến mất một cách vô căn cứ, ngay cả bản vẽ thiết kế thời trang đơn giản nhất cũng không vẽ được. Ba mẹ của cô Thẩm từng đưa cô ấy đến bệnh viện khám, nghe nói cô Thẩm rất không phối hợp, tiếc là cuối cùng không kiểm tra ra gì cả."

"Hơn nữa.." Giọng nói của người kia hơi ngừng lại, ho khan một tiếng, nói tiếp: "Hơn nữa cô Thẩm vốn có chút hướng nội, nói chuyện với người khác giới cũng sẽ đỏ mặt, nhưng bây giờ lại rất phóng khoáng, nghe nói còn hợp tác với các chị em tốt của mình nuôi một gã trai bao."

Anh ta nói đến đây còn bật cười ha ha, cười xong mới nhớ ra rằng đầu dây bên kia không phải cấp dưới của mình mà là lãnh đạo, vội vàng thu cảm xúc lại, tóm gọn tổng kết: "Tóm lại ngoại trừ ngoại hình ra, cô Thẩm đó đã hoàn toàn khác so với trước kia, tôi cũng nghi ngờ liệu có phải ma nhập rồi không... khụ, sếp à, chỉ có vậy thôi."

Giang Minh Viễn không nói gì, không biết anh đang nghĩ gì đó mà chỉ nhìn những tài liệu phía trước liên quan đến Trình Hoan, trên đó nói trước đây Trình Hoan cũng không có công việc cố định, cho đến tháng tám mới đột nhiên cắt đứt liên lạc với những người trước đây, chuyển nhà mở sạp bán thịt nướng.

Nếu như chỉ có một người thì Giang Minh Viễn sẽ không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ có người nói với anh rằng có một người khác cũng có sự thay đổi lớn như vậy...

Không được suy nghĩ nữa. Anh nhắm mặt lại đưa tay lên ôm trán, thở ra một hơi.

Bây giờ không cần phải suy nghĩ những thứ này nữa, trừ tăng thêm hiểu lầm thì sẽ không có được điều gì khác, không bằng anh về nhà hỏi thẳng người thật.

Giang Minh Viễn đóng tài liệu kia lại, mở lại hòm thư công việc, đặt toàn bộ tinh lực vào công việc.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 244: Chương 244



Vì một vài chuyện nên lúc Giang Minh Viễn về đến nhà đã là mười giờ tối.

Đèn phòng khách vẫn sáng, chắc là giữ lại cho anh, trên bàn trà nhỏ còn có một ly nước lọc, vẫn còn hơi ấm. Giang Minh Viễn cởi âu phục ra, đi đến uống cạn ly nước, xoay người ra cửa đi vào thang máy, đi đến phòng tắm ở tầng trên cùng.

Lúc đi xuống một lần nữa, trên tay anh có thêm vài bộ quần áo thay giặt.

Quần áo được khoác trên cánh tay, Giang Minh Viễn đi đến căn phòng bên cạnh xem Tinh Tinh trước, cậu nhóc đang nằm dang tay d*ng h*ng ngủ rất say, Giang Minh Viễn nhìn qua một cái rồi đi ra, đi đến cửa phòng ngủ chính, đưa tay lên gõ hai cái.

Tiếng gõ cửa vào lúc này, Trình Hoan không cần nghĩ cũng biết là ai. Cô đứng dậy do dự một chút, cuối cùng vẫn đi qua mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Trình Hoan đã bị anh dùng một tay ôm vào lòng. Người đàn ông giữ lấy cằm cô hôn lên, một lúc lâu sau mới buông ra, dùng lưỡi l.i.ế.m sợi chỉ bạc còn lại trên môi cô: "Đang đợi anh?"

Nguyệt

"Anh có biết xấu hổ không hả?" Trình Hoan không còn chút khí thế mắng một câu, nhìn thấy quần áo trên tay anh, lông mày hơi nhướng lên, cuối cùng vẫn chủ động đi đến phòng để đồ bên cạnh dành ra một chỗ trống: "Để ở đây đi."

Khóe miệng của người đàn ông nở một nụ cười đắc ý, đi vào phòng cất quần áo thay giặt vào đó, anh nhìn quanh một vòng, cảm thấy bên trong còn có chỗ trống, liền được voi đòi công đưa ra yêu cầu: "Ngày mai anh mang những quần áo khác sang nữa nhé."

Trình Hoan không để ý đến anh, tìm lấy một cái khăn lông ném sang, giọng điệu ghét bỏ: "Tóc còn chưa lau đã chạy khắp nơi."

Giang Minh Viên đưa tay đón lấy, tùy tiện lau một chút, lại đi đến ôm lấy cô, chặn đôi môi đó lại.

Lại là một đêm hoang đường.

Vận động buổi tối xong, Giang Minh Viễn ôm Trình Hoan đi tắm rửa thay ga giường, sau đó ôm cô vào lòng nói chuyện.

Trình Hoan có chút mệt mỏi, đáp lại câu được câu không. Nói dần nói dần, cô nghe thấy Giang Minh Viễn hỏi đến ba mẹ mình.

"Ba mẹ em?" Trình Hoan dựa vào lòng anh, nhắm mắt lại, dùng đầu óc hỗn độn hồi tưởng một lát, sau đó trả lời một cách không được vui lắm: "Bọn họ không có gì đáng để nói."

Giang Minh Viễn dùng tay vuốt tóc cô, vì vấn đề kỹ thuật sấy tóc hôm qua mà hôm nay mái tóc này trông không còn sáng bóng như trước nữa: "Quan hệ giữa em và ba mẹ không tốt à?"

"Không tốt." Từ nhỏ đã bị coi là đồ dư thừa trong nhà, nếu nói Trình Hoan không tức giận là không thể nào. Lúc này là buổi tối, lại vừa trải qua một lần vận động kịch liệt, lại còn là trước mặt người mình thích, Trình Hoan liền oán trách một cách tự nhiên: "Bọn họ mong mỏi sinh con trai, từ nhỏ đã vứt em cho ông nội, một năm trời không thấy mặt được mấy lần, ngay cả học phí đi học cũng không muốn đưa, ông nội bị bệnh cũng không đến thăm"

Cô vừa nói vừa than thở: "Ông nội em nhiều con cái như vậy, đến tuổi già lại không có ai chịu phụng dưỡng ông" Ngón đang vuốt tóc chợt ngừng lại, Giang Minh Viễn tiếp tục hỏi: "Vậy ba mẹ em vẫn còn sống?"

"Còn chứ, sao lại không còn? Sức khỏe bọn họ vẫn tốt" Trình Hoan thuận miệng nói xong, cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, cô chầm chậm ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt như có điều suy nghĩ của anh.

"Anh..."

"Đừng hốt hoảng." Giang Minh Viễn cúi xuống hôn lên trán cô, châm trước mở miệng: "Cứ từ từ nói."

Trình Hoan rất cảnh giác: "Anh muốn hỏi cái gì?"

"Hôm nay anh biết được một sự việc rất kỳ lạ." Giang Minh Viễn ôm cô lên trên, chầm chậm kể ra chuyện ngày hôm nay, còn nói: "Em nghĩ liệu có phải cô ta thay đổi với một người khác không?"

Trình Hoan lên tiếng một cách khó khăn: "... Chắc là vậy."

"Vậy em nói xem là phẫu thuật thẩm mỹ, hay là.."

Trình Hoan cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồ|\|g ngực, trong đầu có một tiếng nổ ầm, ngón tay vô thức bóp chặt vào cánh tay Giang Minh Viễn, nhéo một miếng da.

Giang Minh Viễn cúi đầu nhìn qua, không hề ngăn cản, một tay còn lại chầm chậm đặt lên bả vai cô, hạ giọng dỗ dành: "Đừng sợ"

Trình Hoan đỏ mặt lên, lần này không phải xấu hổ: "Anh... cái đó... anh đã biết, em..."

"Không sao, không cần lo lắng" Giang Minh Viễn hôn l*n đ*nh đầu cô, động tác nhẹ nhàng: "Anh chỉ cảm thấy hơi tò mò, em không nói cũng được"

"Không cần, dù sao anh cũng có suy đoán rồi." Trình Hoan cắn môi, hít vào một hơi thật sâu: "Sỡ dĩ tính cách thay đổi lớn, là vì bên trong cơ thể đã thay đổi thành một người khác."

Bàn tay đang vỗ về trên vai cô ngừng lại, vài giây sau lại tiếp tục như không có gì xảy ra: "Không phải phẫu thuật thẩm mỹ sao?"

Đã nói được một nửa, một nửa còn lại cũng không khó mở miệng như vậy nữa, Trình Hoan lắc đầu: "Không phải, là đột nhiên thay đổi thành một người khác, em cũng không biết tại sao, không hề có báo trước."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 245: Chương 245



Thế giới quan suốt ba mươi năm của Giang Minh Viễn bị phá vỡ, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, nhưng lại phải an ủi cô: "Không sao, cũng không phải chuyện gì quá kỳ lạ."

Giọng nói của anh nhẹ nhàng, thực sự khiến cho Trình Hoan cảm thấy cơ thể thay đổi linh hồn cũng không phải chuyện gì quá kỳ lạ, dưới sự v**t v* nhẹ nhàng của Giang Minh Viễn, cô dần dần thả lỏng, oán trách một câu: "Em cũng đâu có muốn đến"

Người mà mỗi năm đều ra quyết sách đã trải qua rất nhiều trường hợp trọng đại, lúc này tốc độ tiếp nhận sự vật mới cũng nhanh hơn, trong một thời gian ngắn, Giang Minh Viễn đã thuyết phục được bản thân rằng vợ mình là một người thay đổi thân xác. Nghe cô nói vậy thì có chút không tình nguyện, bàn tay ở trên eo dùng sức như đang trừng phạt: "Không muốn đến? Vậy thì chúng ta làm sao mà quen nhau?"

Trình Hoan: "..."

Giang Minh Viễn chỉ nhéo một cái rồi buông ra, động tác lại trở nên dịu dàng: "Trước đây em tên là gì?"

"Cũng là tên này"

"Vậy đúng là trùng hợp." Giọng nói của anh có chút thích thú khó hiểu, tiếp tục hỏi: "Nhà em ở đâu?" Trình Hoan nói ra một địa chỉ.

Giang Minh Viễn suy nghĩ một chút, không có chút ấn tượng nào với cái tên này: "Có chỗ này sao?"

"Có, chỉ là không ở thế giới này" Trình Hoan cắn răng, nuốt nửa câu còn lại xuống dưới họng.

"Một thế giới khác?" Giang Minh Viễn có chút ngạc nhiên: "Đó là gì? Không gian song song? Hay là sinh vật ngoài hành tinh?"

Trình Hoan tức giận nhéo anh một cái: "Anh mới là sinh vật ngoài hành tinh"

"Được rồi, được rồi, anh không nói em." Giang Minh Viễn hôn cô một cái: "Bỏ qua cho người không có kiến thức này được không?"

Trình Hoan hừ lạnh không lên tiếng, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói ra chuyện thế giới này là một cuốn tiểu thuyết.

Giang Minh Viễn nghe xong im lặng một lúc rất lâu: "Em nói anh là một nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết, cuốn tiểu thuyết này lấy anh làm trung tâm?"

"Ừ."

"Anh có một nữ chính định mệnh?"

Nguyệt

Trình Hoan gật đầu một cách không tình nguyện.

Cô vốn tưởng rằng anh sẽ tò mò vị nữ chính đó có hình dáng như thế nào, ai ngờ anh lại cười nhạo một tiếng, nhéo mặt cô một chút, nói: "Đồ ngốc."

Trình Hoan ôm lấy phần bị nhéo có hơi đau, nghe anh dùng giọng điệu bình thản phản bác: "Nếu như theo lời em nói, anh là một nhân vật trong tiểu thuyết, mọi hành động đều bị người ta khống chế, vậy thì anh phải giống một con bù nhìn hoặc là robot mới đúng."

"Nhưng rõ ràng anh không hề như vậy, anh có ý thức của mình, biết mình muốn gì, phải làm gì, muốn ở bên cạnh em chứ không phải nữ chính chó má nào đó"

Có lẽ là do sự việc hôm nay biết được quá kinh ngạc, Giang Minh Viễn hiếm khi nói ra một câu th* t*c. Sau khi nói xong, anh mím môi, nói ra một quan điểm khác: "Anh càng tin tưởng vào lý luận không gian song song hơn, trong một thế giới khác có một 'anh khác, có người tận mắt chứng kiến hoặc tham gia câu chuyện của bọn họ, sau khi bất ngờ đi đến thế giới của em thì đem những chuyện này sáng tác thành một tiểu thuyết"

Cô hiểu rồi, thậm chí còn có chút bị thuyết phục, nhưng chuyện này có sự chênh lệch quá lớn với sự thật mà trước nay cô vẫn tin tưởng, đầu óc của cô có chút mơ hồ.

Trình Hoan ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn Giang Minh Viễn, giọng nói mất mát: "Sao anh lại bình tĩnh như vậy chứ?" Giang Minh Viễn chắc chắn là ngạc nhiên, chỉ là những cảm xúc đó còn chưa đủ để ảnh hưởng đến anh: "Anh chỉ cần biết người mà anh quen, anh thích, anh sống chung là ai, vậy còn chưa đủ sao? Hơn nữa em chỉ đổi một cơ thể mà thôi, không phải là ý của riêng em, cũng không phải là đạt được năng lực kỳ lạ gì, vậy anh có gì mà không tiếp nhận được?"

Em... chỉ thay đổi... một cơ thể.

Được rồi, Trình Hoan thành công bị anh thuyết phục, chầm chập gật đầu: "Hình như đúng là vậy.

"Vốn dĩ là như vậy. Không nói chuyện này nữa, nói đến chuyện trước đây của em đi." Anh để Trình Hoan nằm xuống: "Anh muốn biết."

Dù sao cũng đã nói ra cả rồi, Trình Hoan cũng không cần che giấu nữa. Nhớ lại một chút, liền nói từ khi cô bắt đầu có ký ức.

Khi còn nhỏ cô sống ở nông thôn, từ khi bắt đầu nhớ được sự việc thì cũng bắt đầu cầm d.a.o nhỏ xắt củ cải, bây giờ nhớ lại cảm thấy không có chuyện gì đặc biệt thú vị, chuyện có thể nói cũng chỉ có vài chuyện đó. Cô nói một cách nhàm chán, nhưng Giang Minh Viễn lại kiên nhẫn lắng nghe, còn càng lúc càng hưng phấn, thỉnh thoảng còn mở rộng ra đặt câu hỏi.

Chuyện từ nhỏ đến lớn đương nhiên không thể nói hết trong vòng một đêm, khi nói đến lúc mình học cấp hai, Trình Hoan đã vô cùng buồn ngủ. Cô nằm trong lòng anh, mí mắt càng ngày càng nặng, nói chuyện cũng đứt quãng, dần dần không còn âm thanh.

Có lẽ là vì buông bỏ được tâm sự, chất lượng giấc ngủ của Trình Hoan đêm nay cực kỳ tốt. Đợi đến khi cô tỉnh lại thì đã hơn mười một giờ.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 246: Chương 246



Trong điện thoại có tin nhắn do Giang Minh Viễn gửi đến, nói là anh đưa Tinh Tinh đến công ti, bảo cô không cần lo lắng, cũng đừng suy nghĩ linh tinh, muốn ăn gì thì nói với đầu bếp một tiếng là được.

Trình Hoan cũng không suy nghĩ linh tinh, đứng dậy rửa mặt rồi ăn cơm rồi đi đến quán ăn.

Những món ăn mới sắp ra mắt đang được chuẩn bị, có rất nhiều việc phải làm, Trình Hoan ở bên kia bận rộn một hồi, đợi đến khi cô chuẩn bị ra về, thấy cũng đã sắp đến thời gian Giang Minh Viễn tan làm.

Trình Hoan vội vàng chạy về, trên đường về đi ngang qua một cửa hàng lương thực, nhớ đến ngày mai là tết nguyên tiêu liền đi vào mua một ít bột gạo, chuẩn bị để ngày mai làm đồ ăn nguyên tiêu.

Lúc về đến nhà đầu bếp đã làm xong bữa tối, vị đầu bếp này thông thạo món ăn Sơn Đông, dùng nguyên liệu nấu ăn vô cùng tạm bợ, bào ngư hải sâm qua tay anh ta đều trở thành nguyên liệu vô cùng bình thường, so sánh ra khiến Trình Hoan có chút xấu hổ.

Bữa tối vẫn rất ngon miệng, ăn cơm xong, Giang Minh Viễn chơi cùng con một lúc, chơi xong lại đưa con đi tắm. Đợi tắm xong, cậu nhóc lên giường nằm, lại bắt đầu đuổi ba đi: "Con muốn mẹ kể chuyện cho con nghe.

Giang Minh Viễn bị ghét bỏ sờ mũi một cái, nhìn qua Trình Hoan đang nhịn cười, có chút lúng túng đi ra ngoài.

Trình Hoan cầm truyện cổ tích trên tay, đi đến bên giường bắt đầu kể chuyện cho Tinh Tinh nghe, trải qua nửa năm huấn luyện, kỹ năng này của cô đã rất thuần thục, thường thì sau khi kể được mười phút, Tinh Tinh đã có thể ngủ.

Lần này cũng như vậy, cảm thấy hơi thở của cậu nhóc đã dần dần trở nên ổn định, Trình Hoan đặt truyện cổ tích xuống, đứng dậy dắt chăn cho Tinh Tinh rồi rón rén đi ra.

Cô cẩn thận đóng cửa lại, vừa quay người thì đụng phải lồng n.g.ự.c của Giang Minh Viễn.

Trình Hoan sợ hết hồn, ôm n.g.ự.c nhỏ giọng hỏi: "Anh ở đây làm gì?"

"Đợi em đó." Giang Minh Viễn ôm lấy cô đi vào phòng ngủ chính rồi dùng chân đóng cửa lại, đưa cô vào nhà tắm: "Không còn sớm nữa, nên tắm rửa nghỉ ngơi rồi."

Trình Hoan bị treo giữa không trung, căn bản không có chỗ để dùng sức, cô đ.ấ.m lên n.g.ự.c Giang Minh Viễn, ngẩng đầu cắn lên cổ anh một cái.

Vốn là cắn để hả giận, kết quả sau khi cắn lại trở nên có hứng thú. Đợi hai người từ phòng tắm đi ra, đồng hồ báo thức đã đi được hai ô.

Trong phòng tắm bị hạn chế tư thế, Trình Hoan có chút eo mỏi lưng đau, cô ngồi phịch lên ghế, để mặc Giang Minh Viễn sấy tóc cho mình.

Có kinh nghiệm từ lần thất bại trước nên Giang Minh Viễn đã đi tìm tài liệu, lần này sấy tóc đã biết phải tạo hình, mặc dù động tác của anh vừa chậm vừa ngốc nghếch, nhưng hiệu quả sau khi hoàn thành lại không tệ.

Lần này Trình Hoan thực sự mệt rồi, nằm trên ghế mơ mơ màng màng buồn ngủ. Giang Minh Viễn sấy tóc xong, bế cô lên giường, ngồi một bên xoa bóp eo cho cô.

Eo cô nhạy cảm, anh xoa bóp một lúc Trình Hoan đã cảm thấy đủ, đưa tay khoát về phía sau: "Đừng bóp nữa."

Một tay Giang Minh Viễn nắm lấy cổ tay cô, một tay tiếp tục xoa bóp: "Xoa bóp như vậy ngày mai sẽ thoải mái hơn một chút." Trình Hoan bị xoa đến da đầu tê dại: "Em buồn ngủ."

"Em cứ ngủ đi, không sao."

"Anh làm như vậy sao em ngủ được?"

"Vậy thì nói chuyện với anh." Giang Minh Viễn buông tay cô ra, nhắc đến một chuyện khác: "Em thấy chuyện của Thẩm Khê là thế nào?"

Nguyệt

Trình Hoan 'hả' một tiếng: "Thật sự có người này?" Cô còn tưởng là Giang Minh Viễn bịa ra để gạt cô.

"Đương nhiên là có, chính là em gái của cơ thể này của em."

Không phải giả, Trình Hoan l.i.ế.m li3m môi, không dùng nhiều dung lượng não để suy nghĩ vấn đề này: "Liệu có phải giống em không?"

"Anh cũng cảm thấy có thể là như vậy." Giang Minh Viễn nói: "Em thấy cô ta là ai?"

Trình Hoan suy nghĩ một chút, quay lại nhìn anh: "Anh có suy đoán rồi?"

"Có." Giang Minh Viễn gật đầu, ngón tay đi dọc theo xương sống của cô: "Anh cảm thấy cô ta là nguyên chủ của cơ thể này."

Uy lực của câu nói này không thua kém chuyện kh ủng bố, toàn thân Trình Hoan nổi da gà, gương mặt trắng bệch: "Không thể nào."

"Rất có thể. Tính cách của cô ta trên tài liệu mà anh điều tra được rất giống với tính cách của nguyên chủ" Giang Minh Viễn mím môi, không nhắc đến tên của Trình Hoan. Trong lòng anh, cái tên đó chỉ đại diện cho người trước mặt anh hiện giờ: "Hơn nữa cô ta có ý kiến rất lớn về mẹ mình, đã từng mắng bà ta không xứng làm một người mẹ trước mặt người khác.

"Vậy..." Trình Hoan nghe anh nói vậy cũng cảm thấy rất có khả năng. Cô l.i.ế.m môi, giọng nói hơi khàn đi: "Nếu như cô ta tìm đến thì phải làm sao?"

"Đừng sợ." Giang Minh Viễn củi người hôn lên lưng cô: "Anh sẽ không để cô ta quấy rầy em."

Đầu lưỡi thăm dò lên da, vừa chạm vào đã rời khỏi. Ngón tay của Giang Minh Viễn lần xuống dưới, có chút hứng thú hỏi: "Hay là chúng ta sinh em bé đi?"

"Em không muốn." Trình Hoan từ chối không chút do dự, cô quay lại bắt lấy cánh tay của anh: "Sinh con đau muốn chết, lại còn béo lên, nổi mụn, có vết rạn sinh nở. Em không muốn trở nên xấu như vậy."

Cô ôm cổ Giang Minh Viễn làm nũng: "Em không muốn trở nên xấu xí, hơn nữa có một cục cưng là Tinh Tinh thôi còn chưa đủ sao?"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 247: Chương 247



Giang Minh Viễn đương nhiên không có chuyện thấy không đủ, chỉ là nhất thời hứng lên, nghe Trình Hoan nói vậy cũng đành thôi.

Bỏ qua chuyện sinh con, hai người lại bắt đầu nói những chuyện trước kia, mặc dù Giang Minh Viễn đã đảm bảo, nhưng Trình Hoan thấy vẫn lo lắng ít nhiều.

Cô còn có chút cắn rứt lương tâm với chủ nhân của cơ thể này, kể cả cô ta có làm nhiều việc sai trái, nhưng dù sao cũng là mình lấy hiếm đi cơ thể của người ta...

"Anh…” Cô l.i.ế.m môi, mở miệng hỏi: "Có thể tìm cơ hội để em gặp Thẩm Khê một lần không?"

Giang Minh Viễn: "Gặp mặt?"

Anh có chút khó hiểu, rõ ràng lúc nãy dáng vẻ cô còn vô cùng sợ hãi.

"Lúc nãy em chỉ là có chút sợ theo bản năng thôi, nhưng... nhưng mà..." Cô nhăn mày nắm chặt lọn tóc: "Bây giờ nghĩ lại, thấy cũng không có gì đáng sợ đến vậy."

Cô không biết phải biểu đạt tâm tình của mình như thế nào, rất phức tạp, vừa có chút hoảng sợ, lại vừa rất tò mò cùng thân thiết, dù sao đối phương có thể là người duy nhất ở thế giới này cùng cảnh ngộ với cô, hơn nữa cũng nghi ngờ chủ nhân của cơ thể này.

Lời nói dối mà không biết ngượng này, nếu như là thật, thực ra cô còn muốn bù đắp cho đối phương.

Địch ta bất phân, dù sao Giang Minh Viễn cũng không đồng ý Trình Hoan đi gặp Thẩm Khê, anh lại không có cách nào bày tỏ quan điểm trước mặt Trình Hoan, chỉ kiên trì chưa được nửa tiếng đồng hồ, liền nhanh chóng bại trận, nói sẽ cố tìm cơ hội. ...

Chuyện gặp mặt bây giờ không cần vội, Trình Hoan đưa Tinh Tinh đến trường học mới, rồi khi thêm một việc vào lịch trình của mình.

Cô chuẩn bị mua xe ô tô rồi.

Việc làm ăn của quán vẫn luôn rất tốt, trong tay cô dành dụm được chút tiền, bèn chuẩn bị mua một chiếc xe để không phải đi bộ nữa. Yêu cầu của cô không cao, dự tính khoảng mười vạn tệ, vốn định nhờ Giang Minh Viễn cho gợi ý tham khảo, kết quả anh lại không nói gì, ngày hôm sau liền một chiếc xe thể thao xa xỉ về.

Trình Hoan nhìn chiếc xe thể thao màu xanh đắt tiền phô trương trước mặt, bị dọa sợ luôn rồi.

Mặc dù biết Giang Minh Viễn có rất nhiều tiền, một chiếc xe thể thao căn bản chẳng đáng bao nhiêu, nhưng dẫu sao chỉ là quan hệ người yêu mà thôi, nhận món quà quá quý giá như vậy khiến cô vô cùng áp lực: "Cái này... Em muốn mua xe chỉ để khỏi phải đi bộ thôi, không cần phải mua loại đắt đến như này đâu"

"Chưa có thời gian, em trước tiên cứ đi tạm chiếc xe này đã, sau này em thích chiếc nào cứ bảo với anh." Giang Minh Viễn trực tiếp không để ý đến lời từ chối của cô, mở của xe đẩy cô vào ghế phụ, tự mình ngồi vào ghế lái, khởi động xe, lái ra ngoài.

Sắp đến chiều tối, vừa lúc Tinh Tinh tan học, cổng trường mầm non sớm đã đỗ rất nhiều xe, toàn bộ đều có giá tiền không hề rẻ, chiếc xe thể thao này giữa dòng xe cũng không có gì đặc biệt, nhưng chiếc xe mười mấy hai mươi tệ mới nổi bật ở đây.

"Gia đình của những đứa trẻ học ở đây đều có chút tiền, rất để ý đến vật chất bên ngoài, nếu xe đưa đón quá rẻ tiền, nói không chừng sẽ bị người ta chê cười" Giang Minh Viễn quay đầu nhìn cô: "Em cũng đâu muốn Tinh Tinh bị người khác bắt nạt phải không?"

Trình Hoan lắc đầu.

Giang Minh Viễn tiến lại gần: "Vậy em có nhận món quà này không?"

"Em..."

"Nếu em mà không cần thì anh đành cho người bỏ nó đi vậy"

Giang Minh Viễn khó khăn lắm mới được một lần bá đạo, không nhận lời từ chối liền tặng quà cho cô.

Có xe rồi, Trình Hoan lại đi đến trường dạy lái xe chuẩn bị thi lấy bằng, trước khi xuyên không cô cũng có bằng lái, thi lại một lần nữa cũng không phải việc gì khó, cả quá trình rất thuận lợi.

Thi bằng lái được một nửa, Giang Minh Viễn ở bên kia cũng đã điều tra rõ ràng quan hệ giữa Thẩm Khê và bà Giang, xác định xong người đó không có gì nguy hiểm, mới thay Trình Hoan hẹn gặp, đối phương ngay lập tức đồng ý.

Nguyệt

Kỳ nghỉ kết thúc, Thẩm Khê cũng quay về nước, cô mặc dù không có thiên phú thiết kế, nhưng cũng không cam chịu, nhưng tiết học cần thiết thì vẫn sẽ học.

Địa điểm hẹn gặp là quán cà phê Ý kiến bên ngoài trường học, trước khi đi Trình Hoan đã dùng nửa tiếng đồng hồ để trang điểm cho mình, sau đó chọn được một chiếc áo khoác dài màu đen phong cách đơn giản, thả tóc đi đến cuộc hẹn.

Đang là thời gian lên lớp, người trong tiệm cà phê không nhiều, lúc Trình Hoan đến, Thẩm Khê đã đợi ở đó rồi. Cô ta mặc quần áo thời thượng, trang điểm tinh tế, vừa có sự tươi trẻ của thiếu nữ lại vừa mang sức quyến rũ của phụ nữ trưởng thành, có một sức hấp dẫn trái ngược nhau, có lẽ bởi vì tối hôm trước ngủ không ngon, cô gái trẻ che miệng ngáp một cái, hai ngón tay kẹp điếu thuốc chưa châm lửa, tôn lên ngón tay thon dài.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 248: Chương 248



Cô ta nhìn chằm chằm cửa vào, Trình Hoan vừa vào cô ta đã nhìn thấy, ánh mắt không hề che giấu sự soi xét. Trình Hoan có chút căng thẳng đi qua, đứng trước mặt cô ta nâng khóe môi, đưa tay ra: "Xin chào, mời.."

"Tên thật của cô là gì?" Thẩm Khê không đặt bàn tay kia vào mắt, ngắt lời cô.

Chỉ với một câu nói này, đã thể hiện rõ việc mình bị lộ thân phận, nhưng Trình Hoan lại thấy nhẹ nhõm một chút, đưa tay ra lần nữa: "Tôi vốn dĩ tên Trình Hoan"

"Vậy cũng trùng hợp thật đấy." Cô gái trẻ nhếch một bên khóe miệng, đưa tay lên bắt cho có lệ, đáp lại một câu: "Tôi cũng vậy."

"Nhưng bây giờ tôi đổi tên rồi, gọi tôi là Thẩm Khê là được."

Trình Hoan ngồi xuống chỗ đối diện, cười với cô: "Xin chào cô, Thẩm Khê."

"Ừ" Cô gái trẻ 'hừ một tiếng, trông dáng vẻ có chút nhàm chán, cô ta quay đầu ra bên ngoài cửa sổ, dường như đang thưởng thức cảnh vật bên ngoài, miệng nói: "Thực ra tôi biết cô muốn tìm tôi để làm gì, có điều cô yên tâm, tôi cũng không biết tại sao cơ thể của mình lại bị thay đổi, nhưng tôi cũng chẳng có hứng thứ quay lại cái vỏ bọc ban đầu."

Cô ta quay đầu lại: "Cũng chẳng có hứng thú đi cướp đàn ông với cô, dù sao nhà em gái tôi cũng có tiền, muốn đàn ông chỉ cần vung tay lên là có một đống"

Trình Hoan: "... Thế cô định sau này sẽ như nào?"

Giang Minh Viễn nói với cô bởi vì sự thay đổi của Thẩm Khê, ba mẹ cô ta rất không hài lòng, thậm chí còn định đi làm ông nghiệm sinh một đứa con khác.

Thẩm Khê đột nhiên ngừng lại, gương mặt bình tĩnh sững sờ, một lúc sau, cô bất cần mở miệng: "Thuận theo tự nhiên vậy, được đến đâu hay đến đó"

Cô ta nghĩ rất thoáng, dù sao có được ngày hôm nay là đã rất tốt rồi, cuộc sống sau này thế nào, cũng không thể tệ hơn trước kia được.

Dáng vẻ vạn sự tùy duyên của cô ta làm cho Trình Hoan cảm thấy đau đầu, vốn dĩ cô thấy có chút mắc nợ Thẩm Khê, bây giờ đối phương lại có vẻ vẫn còn non nớt, cô không nhịn được mà bắt đầu bận tâm: "Cô không thể ở mãi trong khoảng thời gian nổi loạn này được đâu, hay là nhân lúc còn trẻ học cái gì đi, sau này kể cả không dựa được vào người khác, cũng có thể sống cuộc sống vô lo.

"Để nói sau đi." Thẩm Khê hiển nhiên sẽ không bị một hai câu của cô thuyết phục, tuỳ tiện đáp một câu liền đổi chủ đề: "Đúng rồi, con trai tôi bây giờ sao rồi?"

Trình Hoan: "..."

Cô ta nhắc đến Tinh Tinh, động chạm đến điểm mấu chốt trong lòng Trình Hoan.

Mặc dù nói ra cũng không thích hợp lắm, nhưng đó là người tiếp xúc với cô lâu nhất sau khi cô xuyên không, Trình Hoan quả thực có chút hảo cảm với Tinh Tinh, sau khi tiếp xúc tình cảm lại càng thêm thân thiết, cô đã coi Tinh Tinh là người thân thực sự của mình.

Mặc kệ như thế nào, người trước mặt này mới là người thật sự mang bầu và đẻ ra Tinh Tinh, Trình Hoan ở trước mặt cô cũng có chút nhụt chí, mặt khác, trước kia Thẩm Khê mặc kệ Tinh Tinh, khiến Trình Hoan không thể ngôi yên, chỉ muốn trút giận thay cho cậu nhóc, hai loại cảm xúc hỗn độn, làm cho cô cảm thấy cô cùng khó chịu. Nét cười trên mặt Trình Hoan biến mất, giọng nói cũng có chút lạnh nhạt: "Rất tốt, đã đi học mầm non rồi." Thẩm Khê ồ một tiếng, lại trầm mặc.

Lúc sau cô ta mới mở miệng: "Trước kia tôi làm mẹ không tốt, giúp tôi xin lỗi con nhé."

Trình Hoan không nói câu gì.

Thẩm Khê lại hỏi: "Cô có ảnh của nó không?"

Nguyệt

Trình Hoan nói có, do dự một chút mới miễn cưỡng lấy điện thoại ra, mở album ảnh, đưa qua.

Trong điện thoại của cô có một album riêng, bên trong tất cả đều là ảnh của Tinh Tinh, trong nửa năm trở lại đây lưu gần trăm bức ảnh, Thẩm khê lướt từng tấm xem, sắc mặt không có gì thay đổi.

Cô ta xem toàn bộ số ảnh đó, trả điện thoại về: "Rất đẹp trai, có điều tôi không thích nổi."

Trình Hoan tức giận nhìn cô.

"Cô nhìn tôi làm gì." Thẩm Khê 'xì' một tiếng: "Tôi nhìn thấy nó lại nhớ đến những chuyện ngốc nghếch mình làm hồi trẻ, trong lòng vô cùng bức bối, sao có thể thích nổi cơ chứ?"

Cô ta dang hai tay ra, vươn vai, đứng dậy: "Thấy cô thích trẻ con như vậy, tôi cũng không cần mang cảm giác tội lỗi nữa rồi. Đi đây, buổi chiều còn có lớp, tôi thanh toán cho"

Thẩm Khê nói xong, cầm túi xách theo bên người, đi được hai bước lại nhớ ra gì đó, dừng bước quay lại hỏi: "Đúng rồi, hình như bà mẹ chồng của cô không thích cô thì phải?"

Trình Hoan chỉ nhìn cô không nói gì.

"Chậc chậc chậc" Thẩm Khê lắc lắc đầu, vỗ vai cô: "Con dâu hào môn không dễ làm nhỉ.

Nói xong nghênh ngang rời đi.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 249: Chương 249



Lần này Trình Hoan gặp Thẩm Khê chưa nói được mấy câu, nhưng thu hoạch được không ít, điều quan trọng nhất chính là xác định được chắc chắn đối phương sẽ không đến cướp con với mình.

Cô thấy có chút xấu hổ về những suy nghĩ đen tối trong đầu mình, khi về mua rất nhiều đồ chơi, lúc này mới quay về đón con trai tan học. Tinh Tinh vừa lên xe đã bị bao quanh bởi đồ chơi, vui đến mức không biết phải làm gì, lập tức hôn mấy cái lên mặt cô: "Mẹ ơi, con yêu mẹ!"

Trình Hoan dùng một tay xoa đầu con trai: "Mẹ cũng yêu con."

Động tác của cô hơi ngừng lại, tiếp tục nói: "Yêu con nhất."

"Yên con hơn cả ba ạ?"

Trình Hoan: "... cũng như nhau."

"Cũng như nhau là sao ạ?" Tinh Tinh đang cài dây an toàn vào ngồi bất động trên ghế, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cậu kháng nghị: "Cô giáo nói 'nhất' chỉ được nhắc đến một cái duy nhất!"

"Cô giáo của con sao lại dạy cái này?" Trình Hoan cảm thấy những kiến thức này hoàn toàn ra khỏi phạm vi lớp mầm của trường mầm non, trong lòng có chút e ngại, buộc phải đổi chủ đề: "Ba mời cô giáo cho con, lát nữa gặp thì phải lễ phép chút đầy biết chưa?"

Bởi vì khoảng thời gian này Trình Hoan bị Giang Minh Viễn đưa đến công ty mấy lần, anh có quan hệ rộng rãi, cũng có một vài quý phu nhân mời cô đến chơi.

Lúc đầu Trình Hoan từ chối, không nhin được lời mời của người ra cũng đi hai lần, chủ đề nói chuyện không thể không nhắc đến con cái, người này nói con trai nhà tôi học hai thứ ngoại ngữ, người kia lại nói con gái chúng tôi thi đỗ bằng piano cấp mười.

Trình Hoan nghe bọn họ khoe khoang nhiều, mới bừng tỉnh nhớ đến Tinh Tinh một môn cũng không hứng thú học, cậu học trường quý tộc, những đứa trẻ ở đó từ nhỏ đã được bồi dưỡng tài năng, giáo dục cẩn thận, nếu như Tinh Tinh chỉ biết đọc sách, chắc chắn sẽ bị phân biệt đối xử, không có lợi cho sự phát triển của cậu.

Thế là vì sự phát triển khỏe mạnh của con, Trình Hoan và Giang Minh Viễn dã bàn bạc, mời một giáo viên thanh nhạc đến, dạy cậu kéo đàn violon.

Giáo viên mới là một nghệ sĩ violon khá nổi tiếng trong nước, tên Lạc Lâu, mới hai mươi lăm tuổi, cũng không biết Giang Minh Viễn làm sao mời đến được.

Tối nay Giang Minh Viễn có tiệc rượu, người do Tề Sơn đưa đến, hai bên giới thiệu đơn giản, không nói mấy câu, Lạc Lâu liền dẫn Tinh Tinh vào phòng học thanh nhạc mới được chuẩn bị không lâu.

Tiết học đầu tiên, Trình Hoan không yên tâm lắm, cô sợ xảy ra chuyện, năm phút sau mang đĩa hoa quả đã cắt xong vào, sau đó ngồi bên cạnh không ra ngoài. Giáo viên dạy rất nghiêm túc, thái độ của Tinh Tinh cũng khá tốt, coi như phối hợp ăn ý, hai tiếng đồng hồ sau, giáo viên đứng dậy ra về.

Trình Hoan cũng đứng dậy: "Ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng về"

Lạc Lâu lắc đầu từ chối, thái độ khách sáo. Trình Hoan cũng không ép buộc, tiễn người ra đến cửa.

Nguyệt

Đóng cửa lại, Trình Hoan hỏi Tinh Tinh học thế nào?

"Mẹ, không phải mẹ xem hết rồi sao?" Tinh Tinh bĩu môi uống ngụm nước, hiển nhiên vẫn còn tức giận chuyện trên xe.

"Mẹ hỏi con có thích đàn violon không cơ." Mặc dù biết trẻ con cần phải có chút tài năng mới có thể thành thạo được, nhưng Trình Hoan vẫn rất kiên nhẫn nghe ý kiến Tinh Tinh.

"Cũng tạm được ạ." Tinh Tinh có vẻ không quan tâm, hai tiếng đồng hồ mà vẫn chưa được sờ đến đàn violon, nhưng cậu vẫn thấy rất thú vị. Cậu nhóc lau tay vào quần, lấy một quả dâu tây lớn trên đĩa hoa quả lên cắn một nửa, nhai mấy miếng, lại lấy một quả khác trên đĩa đưa cho Trình Hoan: "Cái này ngon lắm ạ"

Trình Hoan nhận lấy lại không động đến: "Ăn ít thôi, sắp đến giờ ăn cơm rồi"

"Vâng." Tinh Tinh đáp lời, cho miếng dâu tây còn lại vào miệng.

Giang Minh Viễn không ở nhà, bữa tối chỉ có hai người Trình Hoan và Tinh Tinh ăn, ăn xong ngồi chơi một lúc, rồi cậu nhóc tự mình đi tắm rửa.

Qua năm nay, cậu nhóc dường như lớn lên rất nhanh, biết nam nữ khác biệt, con trai tắm rửa không nên để mẹ nhìn.

Con trai xấu hổ, Trình Hoan cũng không có cách nào, chỉ đành thấp tha thấp thỏm đứng chờ ở ngoài cửa, cũng may Tinh Tinh không xảy ra chuyện gì, thuận lợi tự mình tắm rửa.

Lúc tắm không được để người khác giới nhìn, nhưng đọc truyện thì không cần, Trình Hoan ngồi bên giường, cầm một quyển truyện, tiếp tục kể theo tình tiết câu chuyện tối qua. Tối hôm nay năng lượng của Tinh Tinh rất dồi dào, nghe truyện một lúc lâu mà vẫn chưa ngủ, lúc Trình Hoan kể đến chỗ tổ chức hôn lễ cho con quạ trong rừng sâu, cậu vẫn mở to mắt hỏi: "Mẹ và ba bao giờ mới kết hôn ạ?"
 
Back
Top Bottom