Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 210: Chương 210



Người đàn ông rút ngón tay ra, đầu ngón tay này sượt qua lòng bàn tay rồi giữ chặt lấy ngón tay kia, để ngón tay của cô không còn lộn xộn được nữa.

Anh họ đứng bên cạnh hoàn toàn không phát hiện ra động tác nhỏ của hai người, vẫn cứ còn đang suy nghĩ chuyện lớn cả lớn của em họ, anh ta xoa bụng gật đầu như thật: "Chuyện này đúng là phải bàn bạc cẩn thận, chọn một ngày tốt."

Giang Minh Viễn phụ họa: "Em cũng cảm thấy như vậy."...

Mấy người không có thời gian nói chuyện quá lâu, dù sao trời cũng không còn sớm nữa, Giang Minh Viễn cầm quà cáp đã chuẩn bị từ trước ra, dẫn theo vợ con cùng vợ chồng anh họ đi đến nhà ông bác.

Nhà của ông bác phải to hơn nhà của Giang Minh Viễn nhiều, trong sân năm sáu gian nhà sắp xếp xen lẫn nhau. Phòng nhiều, người trong nhà cũng nhiều, cả trai lẫn gái tổng cộng là năm lại thêm mười người cháu và tầm ấy chắt nữa, toàn bộ đều được mang về đây, mấy căn phòng này đều có một vài căn không ở được.

Bọn họ qua đó, đầu tiên là đi gặp ông bác, một mình ông ở một gian phòng, bên trong có sắp xếp người chăm sóc, bác sĩ. Cả đường người đi qua không ngừng có người chào hỏi với Giang Minh Viễn, Trình Hoan đi bên cạnh anh, không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chằm chằm của mấy người kia ở sau lưng.

Giang Minh Viễn mặt không đổi sắc giữ lấy tay của Trình Hoan, khẽ nói: "Không cần để ý bọn họ."

Nguyệt

"Em biết mà." Trình Hoan nắm ngược trở lại.

Nơi mà ông bác ở rất yên tĩnh, ngoài nhà có sân nhỏ độc lập, dưới mái hiên treo mấy cái lồng chim, bên trong đang nuôi các loại vẹt. Đám người Giang Minh Viễn càng đi càng gần, một con vẹt lớn ngay sát cửa rướn cổ kêu vọng vào trong phòng: "Ông già có người tìm ông kìa!"

Tiếng nói đột ngột này đã dọa Trình Hoan và Tinh Tinh một trận, Tinh Tinh hoảng hồn hoang mang nhìn quanh một vòng cũng không tìm thấy người nói chuyện, cậu len lén nhích sát lại gần người mẹ, nói nhỏ: "Mẹ ơi, ở đây có người tàng hình."

Cậu vừa nói xong, cái con chim kia lại kêu các céc cười một trận to, dọa Tinh Tinh tới mức bám càng chặt hơn.

Mặc dù Trình Hoan chưa từng nuôi vẹt, nhưng cũng biết có vài giống vẹt nuôi tốt là sẽ biết nói chuyện, cô men theo tiếng nói kia tìm thử, đối mặt với đôi mắt đậu xanh của con vẹt lớn, con vẹt nghiêng đầu nhìn cô, chào hỏi một tiếng: "Chào người đẹp."

Trình Hoan: "..."

"Con vẹt này khá hoạt bát, không cần để ý nó." Vẹt sống lâu, lúc Giang Minh Viễn còn chưa sinh ra thì con chim này đã ở đây rồi, nói ra thì cũng có thể coi là trưởng bối của anh. Anh nhìn Trình Hoan cười bất lực, lại kéo Tinh Tinh qua nói với cậu không phải là người tàng hình, là con vẹt đang nói chuyện, bảo cậu không cần sợ.

Lần đầu tiên Tinh Tinh biết con vẹt còn biết nói chuyện, lòng hiếu kì lập tức trỗi dậy, cậu ngửa đầu nhìn con vẹt kia ở dưới mái hiên, nghĩ ngợi một lúc lâu mới chào hỏi một cái: "Chào mày nha."

Con vet: "Mi là ai?"

Thấy nó thật sự có thể trò chuyện với mình, Tinh Tinh lại càng thích thú hơn, chân nhỏ của cậu chạy qua đó tự giới thiệu mình với vẹt kia, nói cả một đống mà con vẹt vẫn cứ hỏi là: "Mi là ai?"

"Được rồi, Tinh Tinh đợi lát nữa rồi chơi tiếp nha, bây giờ mình đi thăm ông cổ trước có được không nào?"

"Được ạ." Sau khi Tinh Tinh suy nghĩ xong thì gật đầu, kéo lấy tay của ba, vẫy tay với con vẹt kia nói tạm biệt, bấy giờ mới luyến tiếc cùng ba mẹ đi vào nhà.

Tuổi tác của ông lão đã cao rồi, lên xuống lầu không tiện, đa số thời gian đều ở trong phòng của mình, Giang Minh Viễn mang theo vợ con tiến vào phòng ngủ chính thăm ông, vừa gõ cửa, bên trong đã truyền tới một giọng nói bảo bọn họ đi vào.

"Là Minh Viễn đúng không? Mau đi vào, ông vừa nghe Đông Đông kêu một tiếng thì biết là con đã tới rồi." Giọng nói già nua nhưng không yếu ớt, nghĩ tới việc thân thể của người nói không tệ, biểu cảm của Giang Minh Viễn thả lỏng hơn nhiều, đẩy cửa bước vào, đặt đồ đạc xuống bàn, nhìn ông lão phía trước cười gọi một tiếng ông.

Gọi xong lại giới thiệu người bên cạnh: "Đây là Trình Hoan bạn gái của con, đây là con trai của bọn con Giang Tinh Thần, qua năm là được năm tuổi."

Sau khi anh giới thiệu xong, Trình Hoan cũng gọi theo một tiếng ông, Tinh Tinh nhất thời hồ đồ cũng gọi như vậy, bị mẹ vỗ nhẹ cho một cái, mới nhớ ra đổi miệng gọi: "Con chào ông cố ạ."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 211: Chương 211



Ông cố lớn tuổi rồi, thị lực có chút không tốt, nghe xong giới thiệu của Giang Minh Viễn, ông híp mắt nhìn chăm chú Trình Hoan và Tinh Tinh một lúc lâu, mới cười ha ha nói liên tiếp mấy chữ "Tốt".

"Có bạn đời là tốt, có bạn đời thì ông cũng yên tâm rồi." Thấy được cảnh tượng này ông cụ liền nhớ tới đứa cháu trai mà mình nuôi dưỡng, ông thở dài một tiếng: "Đáng tiếc ba con chưa kịp nhìn thấy con thành gia thì đã đi rồi."

Ý cười của Giang Minh Viễn vụt tắt, trầm lặng không nói gì.

"Thôi thôi thôi, không nói cái này." Ông cụ lôi từ trong n.g.ự.c ra một chiếc khăn tay lau mũi, bảo bọn họ ngồi xuống, lại gọi Tinh Tinh đến bên cạnh, cẩn thận tỉ mỉ nhìn một lượt, nhìn xong lại cười nói với Giang Minh Viễn: "Giống con lúc nhỏ y như đúc."

Tinh Tinh đứng bên cạnh ông cố gật cái đầu: "Con cũng cảm thấy vậy."

Lời này vừa được cậu nói ra liền dẫn đến tràng cười của ông cụ, chỉ vào cái trán của Tinh Tinh nói: "Coi con coi cái đồ nhóc quỷ này."

Thực ra Tinh Tinh không hiểu ông cụ này đang cười cái gì, nhưng vẫn cùng cười với ông, cười xong rồi cậu mới mở miệng nói: "Ông cố ơi, con muốn đi chơi với chim nhỏ."

Ông cụ dường như không ngờ tới cậu sẽ nói như vậy, nghe xong thì ngẩn ra, sau khi ngẩn người xong thì tiếng cười càng lớn hơn nữa, vừa cười vừa khoát tay với cậu: "Con đi đi, cẩn thận nhé đừng để Đông Đông mo con."

"Cám ơn ông cố ạ." Tinh Tinh vui vẻ trả lời, vẫy tay với ba mẹ rồi xông ra ngoài, chẳng bao lâu mà trong phòng đã nghe thấy chất giọng to lớn kì quái của con vẹt kia hỏi: "Mi là ai?"

Hai người lớn vẫn ngồi lại trong phòng trò chuyện cùng ông cụ, đa số thời gian đều là Giang Minh Viễn và ông bác nói, Trình Hoan ở bên cạnh nghe, thỉnh thoảng thì chủ đề của hai người cũng sẽ kéo đến trên người Trình Hoan, phần nhiều là các chủ đề liên quan đến tình cảm, chuyện được quan tâm nhất chính là bao giờ bọn họ cưới.

Đối mặt với mong muốn của ông cụ, Trình Hoan chỉ có thể duy trì nụ cười nhẹ, sau đó dựa theo lý do thoái thác của Giang Minh Viễn bày tỏ với ông cụ: "Vẫn còn đang bàn bạc ạ."

"Phải bàn bạc nhanh chút đó, ông đây đã già khọm rồi, cũng không biết còn có thể sống được bao lâu, nếu như không nhìn thấy được hai con kết hôn thì tiếc lắm."

"Ông đừng nói vậy." Giang Minh Viễn ngăn ông cụ lại: "Chúng con vẫn đợi mừng đại thọ trăm tuổi cho ông đấy."

Ông cụ nhìn cháu trai, cười cười lắc đầu, không nói chuyện sống c.h.ế.t gì nữa.

Cửa phòng vang lên tiếng gõ, người chăm sóc ở bên ngoài hỏi ăn cơm ở đâu.

"Đi phòng ăn." Ông đáp lại một câu, đứng dậy nói với hai người: "Đi thôi, chúng ta qua đó ăn cơm, một năm cũng chỉ náo nhiệt vài ngày như vầy."

Này là đang phàn nàn con cháu không quay về thăm ông đây mà, Giang Minh Viễn không nói gì, đi qua đó đỡ một bên cánh tay ông, dìu ông cụ ra ngoài. ...

Nguyệt

Trong nhà ông bác nhiều người, chỗ ăn cơm cũng lớn, trong phòng ăn hơn trăm mét vuông đã đặt bảy tám cái bàn tròn, người trong nhà sắp xếp theo vai vế ngồi ở những chỗ khác nhau.

Bàn này của Giang Minh Viễn toàn là anh em họ của anh, người lớn nhất đã năm mươi tuổi, tuổi của anh là nhỏ nhất.

Những năm qua mỗi lần Cố Minh Lệ trở về đều lôi kéo người ta cằn nhằn lải nhải nói chuyện hôn nhân của Giang Minh Viễn, năm nay Cổ Minh Lệ không về, em họ lại đột nhiên lòi ra một cô bạn gái còn có cả con rồi luôn, cái chuyển biến này cho làm tất cả mọi người đều rất tò mò, lúc ăn cơm ánh mắt hận không thể dính trên người Trình Hoan, xem thử xem rốt cuộc cô có bản lĩnh gì mà có thể lừa người đến tay.

Những ánh mắt dò xét này làm cả người Trình Hoan đều thấy khó chịu, nghĩ lần đầu về đâu mới không đặt đũa mà đi, cô ở bên này chịu đựng, Giang Minh Viễn bên kia lại buông bát đũa xuống, kéo cô đứng lên lại gọi cả Tinh Tinh, đi qua nói với ông cụ chủ bàn: "Bọn con ăn no rồi nên về trước đây ạ."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 212: Chương 212



"Nhanh thế à?" Thị lực của ông cụ không tốt, không nhìn thấy sóng ngầm dưới bàn, còn tưởng là cả nhà cháu trai của mình đúng thật đã no rồi, ông kinh ngạc một tiếng nhưng cũng không giữ người lại: "Mấy đứa về trước đi, cũng đã chạy cả ngày rồi, cũng mệt đấy"

Từ nhà ông bác đi ra, ba người dạo trên con đường nhỏ, thế hệ này đi theo con đường sinh thái, chỗ dựa được nước bao quanh, lại không có công xưởng gì, cho nên bầu trời cũng lộ ra một mảnh xanh lam khác thường.

Bên đường cách vài mét có một chiếc đèn đường, đèn đường không phải sáng lắm, nhưng đủ để chiếu thấy con đường trở về, Trình Hoan đá một hòn đá nhỏ, ngửa đầu nhìn vì sao trên trời, nắm chặt bàn tay của người bên cạnh: "Không khí ở đây tốt thật, ngôi sao trông cũng sáng hơn những nơi khác."

"Em thích thì sau này chúng ta có thể ở đây." Giang Minh Viễn ôm con trai, kéo bạn gái, bỗng chốc cũng trở nên lãng mạn, anh dịu dàng mô tả cảnh tượng sau này: "Phong cảnh trên núi này rất đẹp, không khí cũng không tệ, chúng ta có thể sửa lại con đường từ sân sau thông với đỉnh núi, thuận tiện lên núi ngắm phong cảnh."

"Đất trống ở sân sau rất lớn, có thể xây được mấy căn nhà nữa. Em thích hoa không? Nếu thích thì chúng ta có thể sẽ cần một cái nhà kính, giống kiểu của ông bác, mùa đông cũng có thể nhìn thấy rất nhiều hoa nở, còn có thể nuôi một vài con vậy, con vẹt thấy thế nào? Mèo chó cũng được, hoặc em thích con khác cũng được, dù sao chỗ lớn, cũng không sợ động vật sống không được, phòng tập thì không cần nữa, không khí chỗ này tốt, sớm tối có thể chạy vài vòng thông khí, nhưng mà có thể làm một cái sân bóng, đợi Tinh Tinh lớn hơn một chút đúng lúc có thể chơi."

Trình Hoan không ngờ được một câu nói của mình làm người kia suy nghĩ ra nhiều như vậy, cô yên lặng lắng nghe người này trù tính về tương lai, cuối cùng không thể không nhắc nhở anh: "Thế công việc thì phải làm sao?"

"Công việc.." Giang Minh Viễn khả nghi mà trầm mặc một hồi: "Có thể chuyển trụ sở chính...

"Coi như anh bằng lòng chuyển qua đây thì người khác cũng không chắc sẽ bằng lòng." Trình Hoan đong đưa tay anh, giọng nói vui vẻ: "Đừng nghĩ lung tung nữa, em thấy mấy chuyện này đợi sau khi về hưu rồi nói sau đi, đến lúc đó tới câu cá dưỡng lão cũng không muộn, leo núi thì thôi bỏ đi, không tốt cho đầu gối."

Giang Minh Viễn nghiêng mặt qua, nghe cô nói tới tháng ngày sau khi về hưu, dường như có thể nhìn thấy cảnh tưởng bản thân già đi và cô đã không còn trẻ nữa rúc vào nhau, ý cười trong đáy mắt lại càng đậm.

Anh nhịn không được ghé sát lại, ở trên đôi môi đóng mở không ngừng kia ấn xuống một nụ hôn nhẹ, cười nói: "Nghe em hết, chúng ta không leo nữa."

Màu đỏ ửng lan ra khắp má, Trình Hoan mím môi, rớt về sau một bước, mãi sau mới giấu đầu lòi đuôi nói: "Ban nãy em chỉ nói chơi thôi."

"Ừ."

Nguyệt

"Còn trẻ thế này mà nói chuyện sau khi về hưu cái gì chứ."

"Đúng, phải trân trọng hiện tại."

"Giang Minh Viễn!" Tay trái bị người ta kéo.

"Anh đây."

"Anh đừng cười."

"Ừ" Trong giọng nói là nụ cười không thể nào nén nổi.

Trình Hoan hừ một tiếng không để ý đến anh nữa, lúc sắp tiến vào cửa nhà lại hỏi: "Anh ăn no chưa? Em vẫn chưa no, vè nấu bát mì ăn đi."

"Ừ."...

Về đến nhà làm xong bát mì, mì là mì sợi, cảm giác không được ngon lắm, mức độ cũng chỉ miễn cưỡng cho vào miệng được thôi.

Ăn xong bữa thứ hai cũng mới hơn tám giờ, thời gian còn sớm, chưa đến giờ đi ngủ, phương tiện giải trí trong trấn nhỏ cũng không nhiều, ngoại trừ xem tivi chơi điện thoại ra cũng không còn cái gì để thư giãn nữa.

Đồ chơi của Tinh Tinh không mang đến đây, cảm thấy buồn chán nên quấn lấy ba đòi ba kể chuyện cho. Giang Minh Viễn cũng không bài xích chuyện này, kéo theo cả Trình Hoan ngồi cùng nhau, kể cho bọn họ chuyện trước kia của mình.

Anh kể về chuyện buồn cười lúc nhỏ mình không thích đọc sách, nói thời thiếu niên không kiềm được dựa vào thiên phú coi thường người ta, cũng nói tới những chuyện thú vị gặp được khi đi học và cả sự phát triển của những người bạn cùng lớp nữa, nhưng người được kể đến nhiều nhất vẫn là ba của mình.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 213: Chương 213



Nói ông trong lúc bận rộn vẫn bớt thời gian dẫn mình đi chơi kết quả cả một tuần ngày nào cũng phải tăng ca đến đêm; nói anh thi không được kết quả như mong muốn không dám nói cho Cố Minh Lệ, chỉ dám lén lút để cho ba đi họp phụ huynh, sau khi họp về đã thức trắng mấy đêm để hiểu thấu những điểm kiến thức trên sách của anh, rồi lại kiên nhẫn giảng cho anh nghe; nói ông thích mang mình đi gặp những người bạn làm ăn kia của ông, nghe những người đó khen anh, mỗi lần anh được người ta khen, ông Giang đều sẽ vui mừng rất lâu...

Từ trong lời của anh, ông Giang chưa từng giấu mặt dần dần phác thảo ra một hình dáng sinh động, Giang Minh Viễn thương ông kính trọng ông, cũng giống như ba của mình, dùng lòng kiên nhất lớn nhất dạy con của anh.

"Ông nội thật tốt." Tinh Tinh nằm trong lòng ba nghe, sau khi nghe xong thì thốt ra một tiếng cảm khái, cậu ngửa đầu lên hỏi: "Ba ơi, ông nội sẽ thích con chứ?"

Giang Minh Viễn xoa đầu cậu nói: "Sẽ chứ."

"Ông sẽ mang con đi chơi chứ?"

"Sẽ."

"Vậy ông nội đâu?" Nhóc con đột nhiên kích động, hai mắt lấp lánh: "Con vẫn chưa gặp được ông."

"Ngày mai là sẽ gặp được rồi."

"Vậy cũng được." Tinh Tinh miễn cưỡng đồng ý, lại hỏi có phải vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy không. "Không phải, buổi chiều chúng ta đi gặp ông nội."

"Tại sao ông nội không qua đây ạ" Tinh Tinh cảm khái: "Ông nội có hơi lười."

"Ừm, ông có hơi lười." Giang Minh Viễn xoa cái đầu nhỏ của con trai đáp lời cậu, sau đó một phát ôm người lên: "Được rồi, không còn sớm nữa, nên tắm rửa đi ngủ rồi"

"Dạ." Tinh Tinh ôm lấy cổ ba, quay đầu vẫy tay với Trình Hoan: "Mẹ ơi mau đi tắm rồi đi ngủ thôi, ngủ muộn thì sẽ không cao lên đâu."

Nguyệt

"Mẹ biết rồi." Trình Hoan kéo dài tiếng đáp lại, nói xong rồi theo sau Giang Minh Viễn lên lầu, hai người tách nhau ở ngoài cửa, người nào về phòng của người nấy.

Lúc Giang Minh Viễn tắm rửa cho Tinh Tinh cũng tiện thể tắm rửa cho mình luôn, anh lau khô đầu tóc cho con trai, đặt lên giường dỗ ngủ xong mới ra ngoài gõ cửa phòng bên cạnh.

Trình Hoan tắm rửa xong rồi, đang dưỡng da cho bản thân, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô đắp mặt nạ đeo mặt nạ tay vào rồi đi ra mở cửa.

"Sao thế?" Cô hỏi, phát âm có hơi không rõ.

Giang Minh Viễn nhìn Trình Hoan trên mặt đang dán miếng màng mỏng, vẻ mặt hơi đờ ra.

"Anh vẫn chưa nói ngủ ngon" Anh nói, nhấc tấm mặt nạ trên đôi môi ướt mọng kia lên hôn một cái rồi lại đắp lại cho cô, đầu lưỡi người đàn ông l.i.ế.m chất lỏng trên môi, khẽ nhíu mày: "Được rồi, ngủ ngon."

Trình Hoan bị một loạt thao tác của anh làm cho không kịp phản ứng, lúc lấy lại tinh thần thì đã thấy anh l.i.ế.m cái chất lỏng tinh túy của mặt nạ rồi.

"Thứ này không ăn được đâu!" Không thể không cạn lời, kéo tay anh đi vào phòng rót một ly nước: "Mau súc miệng."

Giang Minh Viễn nhận lấy.

"Anh súc miệng đi, em đi rửa mặt." Trình Hoan đưa ly nước xong là không quản nữa, mặt nạ của cô đến thời gian rồi, không chậm trễ được.

Đi vào phòng tắm, Trình Hoan tháo mặt nạ cởi mặt nạ tay ra, rửa mặt rửa tay sạch sẽ, đợi tới khi cô lau khô tay ra khỏi nhà tắm thì cái người còn lại ngồi trong phòng kia vẫn chưa đi.

Trình Hoan cũng không để ý nhiều, cô đi đến trước gương trang điểm, tìm được mỹ phẩm dưỡng da bôi lên, bôi được một nửa thì người phía sau lại tới, anh vươn tay ôm lấy eo của Trình Hoan, cơ thể ghé sát lại, cúi đầu ngậm một bên tai của cô.

Phần tai của Trình Hoan mẫn cảm, đụng một cái là cơ thể có chút khác thường, cô rụt bả vai lại rồi đẩy người bên cạnh: "Làm gì thế?"

Người đàn ông buông thịt mềm trong miệng ra, từ bên sườn mặt thăm dò ra phía trước, lấp kín đôi môi kia, nhiệt tình m*t mát.

Sau đó rất lâu Trình Hoan mới được thả ra, nhìn đôi môi trước mặt bị chà đạp mà sưng đỏ, hô hấp của Giang Minh Viễn càng thêm nặng nề, d*c v*ng dưới đáy mắt càng sâu, anh tựa trên bờ vai Trình Hoan thở gấp vài tiếng mới tạm thời thần định lại, nói: "Hôn chúc ngủ ngon, cái vừa nãy không tính"

Nói xong, anh hung hăng ôm chặt người trong lòng, chốc lát mới buông ra, ánh mắt nhìn cô cũng ẩn giấu nguy hiểm: "Anh về đây, đêm ngủ mơ đẹp"

Trình Hoan kinh hồn bạt vía tiễn người đi, trở lại phòng ôm chăn run lẩy bẩy, nhớ lại biểu hiện ban nãy của người kia, khóe miệng cô không khỏi vểnh lên hừ một tiếng.

Mơ đẹp? Nói muốn mơ đến anh chứ gì?
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 214: Chương 214



Một đêm không mộng.

Ngày hôm sau Trình Hoan dậy rất sớm, chuẩn bị những thực phẩm cần thiết để nấu bữa cơm tất niên. Hôm qua lúc nấu mì ở trong nhà bếp Trình Hoan thấy có không ít rau xanh tươi mới cùng với đủ các loại thịt, Giang Minh Viễn bảo là gọi người mang đến, ai mang đến cô không hỏi, có điều chỉ nhìn bao bì bên ngoài của những nguyên liệu này, liền biết ngay đây đều là đồ chất lượng tốt.

Việc chuẩn bị trước khi nấu cơm vẫn luôn là rườm rà nhất, Trình Hoan đun cháo trong nồi, ngâm thịt bò vào nước lạnh, bỏ thịt cừu ra giã đông, thái thịt ba chỉ lợn ra rồi trần qua nước sôi, chuẩn bị làm thịt kho tàu.

Thịt bỏ vào nồi cho thêm nước đun lửa nhỏ, cháo ở nồi còn lại cũng đã đun xong rồi, trong nhà có được mang đến củ cải muối, Trình Hoan thử một miếng, vị không tồi, thanh giòn đã miệng, còn có chút vị ngọt, cô gắp một ít ra bát, sau đó nhào bột làm hai chiếc bánh trứng, vừa mới bê ra, hai ba con đã đi từ trên tầng xuống rồi.

Tinh Tinh đang được dắt nhảy xuống, vừa đến đã khịt mũi nói muốn ăn thịt, kết quả vừa vào nhà bếp, mới phát hiện ra tất cả chỗ thịt vẫn còn sống, không khỏi thấy thất vọng.

"Mẹ ơi, con muốn ăn thịt." Cậu nhóc bĩu môi.

Trình Hoan cốc nhẹ đầu cậu: "Chỗ này chờ đến tối nay là có thể ăn được rồi."

"Thế còn buổi trưa thì sao ạ?"

"Trưa nay chúng ta ăn mì gà xé."

"Không ăn thịt ạ?"

"Gà xé chính là thịt mà."

"Vậy được ạ." Tinh Tinh không hài lòng lắm, nhưng cũng chẳng có cách nào, dù sao thì tiếng nói của bếp trưởng mới có quyền lực, cậu nhóc gật gật đầu, miễn cưỡng đồng ý, lại đưa ra yêu cầu: "Con vẫn muốn ăn đùi gà." Trình Hoạn kéo cậu ngồi lên bàn ăn, nhận lấy bán cháo Giang Minh Viễn đưa qua, lấy một chiếc bánh từ đĩa xé một mẩu cho vào miệng cậu: "Ăn bữa sáng, không nói chuyện nữa."

"Vâng." Tinh Tinh bắt lấy mẩu bánh, nhai kỹ rồi nuốt xuống, lại bắt đầu phát biểu ý kiến: "Mẹ ơi, bánh ngon quá!"...

Ăn sáng xong, Giang Minh Viễn đi rửa bát, Trình Hoan bắt đầu hầm gà.

Gà là gà mái được nuôi thả ở quê, thịt rắn chắc, cả thân con gà không có mấy thịt, dùng để lấy nước là ngon nhất.

Nước gà đang nấu, thịt cừu cũng tan đá gần hết rồi, Trình Hoan không biết làm loại thịt này, lật đi lật lại xem mấy vòng, rồi nhường vị trí, gọi Giang Minh Viễn đến chặt thành từng miếng.

Nguyệt

Sức tay của Giang Minh Viễn rất lớn, chặt thịt cừu khá dễ dàng, chỉ là kĩ thuật chặt của anh không giỏi, cuối cùng thành phẩm miếng to miếng nhỏ, lệch nhau rất nhiều.

Nhưng dù sao thì cũng là nhà mình tự ăn, Trình Hoan cũng không quan trọng lắm, để thịt cừu sang một bên, lại bắt đầu sơ chế những thứ khác.

Việc cần làm quá nhiều, kể cả có người giúp đỡ, Trình Hoan vẫn rất bận rộn.

Nước gà đã luộc xong, Trình Hoan lấy nước nấu ba bát mì, sau khi cả nhà ăn xong, chuẩn bị đi thăm mộ.

Ông Giang được chôn cất trên núi, khu nghĩa trang đó nối liền với một con đường ven sườn núi, đường quốc lộ không rộng, trên đường lại có nhiều xe dừng lại, xe nhỏ căn bản không chen lên được, mấy người họ không thể không xuống đi bộ giữa đường.

Gần khu nghĩa trang có rất nhiều sạp hàng bán hoa cúc, hoa rất tươi mới, nhưng rất đắt, Giang Minh Viễn mua ba bó, ba người mỗi người cầm một bó hoa đi vào khu nghĩa trang.

Diện tích của khu nghĩa trang này khá lớn, được xây dựng dựa theo thế núi, trước thấp sau cao, ở giữa có xây hai con đường nhỏ rộng một mét, hai bên trồng cây bách diệp, khiến cho nghĩa trang thêm phần sức sống.

Người đến tảo mộ ngày giao thừa rất nhiều, cả đoạn đường qua đây đều có người đến chào hỏi Giang Minh Viễn. Anh cũng được coi là người nổi tiếng thị trấn nhỏ này, mặc dù số lần trở về không nhiều, nhưng người người ai cũng biết anh, cũng muốn làm thân với anh ấy. Đối với nhóm người không ngừng qua đây, Giang Minh Viễn lại không cảm thấy phiền, ai chào hỏi anh cũng đáp lại, nhưng cũng không có gì hơn một câu chào cả.

Mặc dù Giang Minh Viễn cũng không nói nhiều lời với họ, nhưng bởi vì số lượng người lớn, nên họ đi từ cửa nghĩa trang đến mộ của ông Giang cũng mất gần đến nửa tiếng đồng hồ. Mộ của ông Giang nằm ở khu đằng sau của nghĩa trang, phần mộ này rõ ràng trông khang trang hơn hẳn những phần mộ trước đó, khoảng cách giữa hai nơi cũng khá xa.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 215: Chương 215



Nơi này ít người thăm mộ hơn hẳn, ba người cũng đi nhanh hơn. Giang Minh Viễn đi đằng trước dẫn đường, hai phút sau, đã đến trước phần mộ đó.

Diện tích ngôi mộ không nhỏ, khoảng hai mươi ba mươi mét vuông, xung quanh ngôi mộ còn được dùng đá cuội xây thành bức tường, bên trong là một ngôi nhà nhỏ hai tầng kiểu Trung Quốc, ở lối vào có gắn một bia mộ, trên bia mộ viết tên của ông Giang và ngày sinh giờ mất, ở chính giữa phía trên của bia mộ có khảm một bức hình của ông Giang khi còn sống.

Bên nghĩa trang có người chuyên quét dọn mộ, nhưng người nhận lương làm việc dù sao cũng không cẩn thận tỉ mỉ, xung quanh phần mộ của ông Giang mọc lên một ít cỏ dại, những ngọn cỏ này ngoan cường bám rễ, cơn gió lạnh của mùa đông cũng không thể làm cho chúng khuất phục, vẫn mọc lên như thường.

Giang Minh Viễn đi đến trước bia mộ, đặt bó hoa trong tay xuống, đi đến nhổ sạch sẽ đám cỏ dại, lại quay về đứng trước bia mộ, lấy một chiếc khăn tay từ trong người lau sạch sẽ, lúc này mới quỳ xuống trước bia mộ: "Ba, chúc mừng năm mới."

Anh không nhiều lời, đơn giản nói mấy câu, rồi đưa tay kéo Tinh Tinh qua.

Tinh Tinh ngơ ngơ ngác ngác quỳ xuống bên cạnh ba, ánh mắt nhìn lên hình ảnh trên bia mộ, một lúc sau mới nhận ra chuyện gì: "Ba, đây là ông nội ạ?"

"Đúng vậy" Giang Minh Viễn xoa đầu cậu, ánh mắt dịu dàng ấm áp, anh bảo Tinh Tinh cúi đầu lạy ông nội, hạ giọng nói mấy câu, rồi dìu đứa nhỏ đứng dậy, lại kéo tay của Trình Hoan qua, nói với người trên bức ảnh: "Ba, đây là bạn gái con, sau này là vợ con."

Hai người chưa kết hôn, Trình Hoan cũng không cần quỳ xuống trước ông Giang, chỉ đứng trước bia mộ củi người. Giang Minh Viễn quay người nhìn cô, trong mắt tràn ngập ý cười ấm áp, đến khi cô thẳng người dậy, người đàn ông lại quay lại nói với ba mình: "Sau này chúng con kết hôn rồi, con sẽ dẫn cô ấy đến kính trà ba"

Trước mặt ông Giang, Trình Hoan cũng không tiện nói gì, chỉ nhẹ nhàng véo anh một cái, trên mặt Giang Minh Viễn không có phản ứng gì, bàn tay nắm lấy tay cô càng thêm chặt.

Gió lớn, mấy người không ở lại phần mộ quá lâu, nói chuyện xong liền quay về, lúc đó bầu trời âm u, rất nhiều người đứng trước bia mộ đốt giấy, còn có cả tiếng nổ của pháo hoa. Tinh Tinh bị tiếng pháo hoa bất ngờ nổ dọa giật mình, trốn trong lòng Giang Minh Viễn không chịu xuống.

Về đến nhà, Trình Hoan tiếp tục chuẩn bị cơm tất niên, Giang Minh Viễn ở bên cạnh giúp đỡ, Tinh Tinh chạy lung tung khắp phòng, chốc chốc lại chạy vào nhà bếp lấy gì đó ăn, ăn xong lại ra ngoài chơi.

Ba giờ chiều, đã có nhà lục tục bắt đầu ăn cơm tất niên rồi, ở đây có tập tục, trước khi ăn bữa cơm tất niên thì phải đốt pháo. Thực ra bởi vì phòng chống nạn cháy rừng, dưới chân núi bị cấm không được đốt pháo hoa, nhưng sự quản lý ở nơi nhỏ lẻ cũng không khắt khe đến vậy, thế nên quy định này bình thường chỉ là trên văn kiện giấy tờ, từ lúc ăn cơm đã bắt đầu nghe thấy tiếng pháo hoa nổ không ngừng.

Lúc đầu Tinh Tinh cũng rất sợ tiếng pháo hoa, nghe nhiều cũng không sợ nữa rồi, còn hào hứng hỏi nhà mình có đốt pháo hoa không.

Giang Minh Viễn ngẩng đầu nói với cậu: "Nhà chúng ta ở gần núi quá, không đốt pháo được"

Nhà anh lưng tựa rừng núi, mùa đông thời tiết khô hanh, nếu không cẩn thận một chút thôi là sẽ gây ra cháy rừng, Giang Minh Viễn không quản được người khác, nhưng ít nhất mình không thể biết rồi mà vẫn cố ý vi phạm.

Anh nói vậy xong, đặt con tôm đã bóc vỏ vào trong đ ĩa, đưa cánh tay lên lau mồ hôi trên mặt. Tôm này được đánh bắt tươi sống rồi vận chuyển bằng đường hàng không qua, lúc đưa đến vẫn còn sống nhảy tưng tưng, lúc bóc mà không cẩn thận sẽ bị trượt ra khỏi tay, sẽ khiến bạn bóc đến đổ mồ hôi hột.

Giang Minh Viễn bóc xong một đ ĩa tôm, cả người trở nên vô cùng nhếch nhác, phần n.g.ự.c của bộ âu phục được cắt may ngấm một vệt nước đậm, đầu tóc cũng ướt từng sợi, còn đang nhỏ nước xuống.

Anh thở dài một hơi, bưng đ ĩa tôm đứng dậy đưa cho Trình Hoan, dùng nước rửa tay rửa đi rửa lại mấy lần, ngửi thấy vẫn còn mùi, bèn nói với Trình Hoan: "Anh đi tắm đã nhé"

Trình Hoan xua tay: "Đi đi, tiện tắm luôn cho con nữa"

Giao thừa có nghĩa là đón mới đưa cũ, lúc nhỏ Trình Hoan sống với ông nội, mỗi đêm ba mươi đều tắm rửa sạch sẽ mặc quần áo mới rồi mới ăn bữa cơm tất niên. Lúc nhỏ cô sẽ vui mừng vì những bộ quần áo mới, những món ăn ngon, lớn lên rồi không phải lo ăn lo mặc, những tập tục đó đã trở thành hồi ức tốt đẹp nhất, được cô nhớ mãi.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 216: Chương 216



Ở đây Giang Minh Viễn lại không có tập tục tắm rửa trước khi ăn cơm, nhưng Trình Hoan đã nói vậy thì anh cũng không phản đối, hai ba con cùng đi tắm, thay bộ quần áo mới, lúc xuống tầng Trình Hoan cũng vừa hay làm xong món cuối cùng.

Cô bê những món ăn đã nấu đặt lên bàn, đưa tay lên tháo tạp dề, Giang Minh Viễn thấy thì bèn qua giúp đỡ. Tạp dề được cởi xuống, Trình Hoan bảo anh đi lấy bát đũa: "Em đi tắm cái đã, xong là có thể ăn cơm rồi."

"Ừ." Giang Minh Viễn cầm tạp dề trên tay, cúi đầu nhẹ nhàng lướt qua môi cô: "Anh đợi em xuống"

Tinh Tinh ở bên cạnh mở to mắt nhìn bọn họ, nhưng cũng không nói gì. Trình Hoan có chút ngại ngùng, đẩy anh ra, quay người chạy lên lầu.

Tắm sạch sẽ rồi thay bộ quần áo mới, Trình Hoan trang điểm cho mình một lớp mỏng nhẹ, người phụ nữ trong gương nhan sắc hơn người, cô nhếch khóe môi lên nói câu "Chúc mừng năm mới", sau đó quay người, dáng vẻ thướt tha đi xuống tầng.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác dài màu be, phối với một chiếc quần ống rộng cùng màu, mái tóc dài ngang eo xõa xuống, dáng vẻ có chút lười biếng.

Lúc Trình Hoan đi xuống, người anh họ lần trước gặp lại đến rồi, mời họ đến ăn cơm tất niên, nghe anh nói nhà mình đã nấu xong rồi cũng không rời đi, nhất quyết nói qua đó đông người mới vui.

Giang Minh Viễn vẫn luôn lịch sự từ chối, nhưng mà người anh họ có vô vàn lý do. Đến khi anh nói ngày mai sẽ qua ăn cơm mới hài lòng. Tiễn người đi rồi, Giang Minh Viễn thở dài một hơi, đóng cửa lại, trên mặt lại mang theo ý cười, đi đến bàn ăn ngồi xuống.

Bàn ăn rất phong phú, mặc dù đã nghĩ đến nhà ít người nên nấu không nhiều, những mà họ vẫn không thể nào mà ăn hết được.

Trên ti vi bật nhạc nền vui vẻ, bầu không khí trên bàn ăn cũng rất náo nhiệt, Giang Minh Viễn đã nhiều năm không được đón cái Tết với bữa cơm tất niên như thế này, tâm trạng xúc động, không nhịn được mà uống nhiều một chút, nhưng vẫn chưa đến mức say mèm, chỉ là hơi lâng lâng mà thôi, cũng nói nhiều hơn mọi khi, ngồi trên bàn cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y Trình Hoan không buông, cứ một lúc lại gọi tên của cô, lại nhìn cô cười, khiến cho Trình Hoan cũng thấy có chút ngại ngùng.

Ăn cơm xong, Giang Minh Viễn lấy bao lì xì ra, đưa cho con trai: "Nào, ba mừng tuổi con, Tinh Tinh năm sau phải vui vẻ khỏe mạnh đấy nhé."

Sau khi suy nghĩ kỹ khả năng nhận thức của con trai, Giang Minh Viễn đã cho tiền thật vào phong bao này, số tiền không nhiều, đủ để đánh lừa cậu nhóc. Tinh Tinh vui mừng nhận lấy, mở ra xem, cười tươi như hoa nở, nói cảm ơn ba.

Giang Minh Viễn lì xì rồi, Trình Hoan cũng lấy ra một chiếc phong bao, hai người đã bàn bạc với nhau, số tiền l xì đều như nhau, thế là Tinh Tinh lại vui thêm lần nữa, ông hai phong bao lì xì vào lòng, nhảy cẫng lên như bé ngốc vậy.

Trình Hoan tựa vào người Giang Minh Viễn nhìn con trai chạy quanh nhà, trong lòng vừa thỏa mãn vừa yên bình. Cô không những thấy biết ơn lần xuyên không này đã giúp cho cô có cơ hội trải nghiệm một cuộc sống hoàn toàn khác.

Người đàn ông bên cạnh ôm lấy bả vai cô, Trình Hoan dựa vào lòng anh, cũng không để ý gì nhiều. Không ngờ đến một giây sau có một phong bao lì xì được đưa đến trước mặt, người đàn ông thấp giọng nói: "Lì xì cho em. Ánh mắt Trình Hoan mang theo ý cười liếc anh: "Em thì nhận tiền lì xì gì chứ."

Giang Minh Viễn đặt lì xì vào tay cô, ôm lấy người từ phía sau, dán lại gần tai nói: "Anh lì xì cho em, đương nhiên là được."

"Anh..." Trình Hoan ngừng lại, không nói gì nữa, cô nhận lấy lì xì, đứng dậy đi lên tầng, một lúc sau liền quay lại, trên tay cầm lấy phong bao giống như vậy đưa cho anh: "Lì xì anh, một năm tới phải thật mạnh khỏe bình an, kiếm thật nhiều tiền hơn nữa"

"Được." Giang Minh Viễn nhận lấy phong bao, kéo tay cô qua khẽ hôn lên lòng bàn tay: "Kiếm thật nhiều tiền nuôi em"

"Em không cần, tự em nuôi được mình" Trình Hoan nhỏ tiếng phản bác, kéo tay mình ra, cởi áo khoác ngoài xắn tay áo chuẩn bị đi rửa bát.

"Để anh rửa cho, em bận cả ngày rồi, nghỉ ngơi một lát đi" Giang Minh Viễn giữ cô lại, đứng dậy đi qua mang đống bát đũa vào bồn rửa.

Anh rửa bát trong nhà bếp, Trình Hoan lau bàn ăn, lau xong đi vào trong rửa tay, lại tìm chiếc khăn sạch sẽ, lau bát Giang Minh Viễn đã rửa xong.

Hai người đều không nói gì cả, nhưng động tác lại rất ăn ý, ánh mắt thi thoảng giao nhau còn lộ ra chút dư vị ngọt ngào.

Chiếc bát cuối cùng rửa sạch sẽ, Giang Minh Viễn lau sạch tay, đi đến ôm người phụ nữ từ phía sau, hít lấy hương thơm từ cơ thể cô, hạ giọng thì thầm: "Anh rất vui"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 217: Chương 217



Sau khi rửa bát sạch sẽ, hai người đi ra khỏi nhà bếp, người anh họ đó lại đến.

Lần này sang là để mời bọn họ qua đánh mạt chược.

Xã hội hiện đại, vật chất phong phú, đón năm mới đã không còn cho con người ta cái cảm giác mới lạ và đầy đủ như ngày trước, người đã quen sống ở thành phố lớn đương nhiên không thể thích ứng được với cuộc sống thiếu các trò chơi giải trí như ở trấn nhỏ, thế nên mới chọn mạt chược – tinh hoa văn hóa của đất nước – làm thú vui g.i.ế.c thời gian.

Người anh họ cũng rất thành thạo trong trò này, nhà anh ta mở hai bàn mạt chược, gọi anh em họ hàng đến cùng g.i.ế.c thời gian, thuận tiện bồi đắp tình cảm, bởi vì không gọi được cho Giang Minh Viễn, nên mới tự mình qua tìm.

Giang Minh Viễn cũng không xa lạ gì với trò mạt chược này nữa, năm nào về đón Tết họ cũng đến gọi anh chơi cùng, với trò chơi này anh cũng chỉ được coi là tay mơ, lần nào vào bàn chơi cũng mất tiền túi. Nhưng anh chẳng để tâm, người chơi mạt chược với anh thắng cũng rất vui vẻ, thế nên càng bảo anh đến chơi cùng nhiều hơn.

Lời mời như thế này, nếu giống như mọi năm thì Giang Minh Viễn chắc chắn sẽ không từ chối, nhưng năm nay lại khác.

Năm nay anh vướng bận gia đình rồi!

Nghe xong mục đích đến đây của anh họ, anh suy nghĩ mấy giây, nét mặt nuối tiếc mở miệng từ chối: "Tinh Tinh tuổi còn nhỏ, để con ở nhà một mình em không yên tâm, e là không có cách nào...

"Thế mang theo cả con cùng đi đi?" Anh họ ưỡn cái bụng bia, ngắt lời anh: "Dù sao chỗ anh cũng có ít trẻ con, cùng tầm tuổi nhau, mang theo cùng chắc chắn sẽ chơi rất vui"

Anh ta nói xong, còn gọi Tinh Tinh qua, dỗ dành: "Tinh Tinh có muốn đến nhà bác chơi không, nhà bác có nhiều anh nhiều chị lắm, còn có cả cháu trai cháu gái của cháu nữa?"

Nguyệt

Bởi vì Giang Minh Viễn là người trẻ nhất trong những người cùng thế hệ, bên trên còn có anh họ hơn anh hai mươi tuổi, thế nên vai vế của Tinh Tinh cũng khá lớn, rất nhiều bé phải gọi là cậu.

Tinh Tinh từ trước đến nay luôn là người nhỏ nhất lần đầu tiên được làm bậc trên, đương nhiên thấy rất mới mẻ, nghe thấy vậy liền muốn thử thân phận bậc trên của mình, không chờ anh họ dụ dỗ thêm nữa, đã ôm lấy chân Giang Minh Viễn đòi qua đó.

Cậu nhóc đã muốn đi rồi, Giang Minh Viễn cũng không có ý kiến gì nữa, Trình Hoan lại không muốn đi, nhưng cũng không chịu được trước lời thuyết phục của anh họ, cuối cùng là một nhà ba người cùng đi đến nhà anh họ.

Anh họ tư có một căn nhà, ở ngay cạnh bên nhà của ông nội, diện tích căn nhà cũng không nhỏ, bên ngoài nhìn vào là ngôi nhà tường trắng ngói xám, nhưng bên nội thất bên trong lại trang trí theo phong cách khách sạn, trông vô cùng lấp lánh rực rỡ, có điều lại trông chẳng ra thể thống gì cả.

Lúc bọn họ đến nơi, trong phòng khách đã sắp đủ hai bàn mặt chược, trên bàn có vài người đang chơi, bên cạnh còn có người đứng xem, chốc chốc lại truyền đến tiếng lạch cạch của mạt chược và tiếng mọi người nói chuyện.

Thấy bọn họ đi vào, có hai người trong một bàn đứng dậy, nói nhường chỗ cho họ.

"Mọi người cứ chơi đi ạ, tôi xếp thêm bàn nữa là được rồi." Vợ của anh họ tư bê một đ ĩa hoa quả đi ra, cười với hai người bảo họ ngồi xuống.

Vợ của anh họ gọi người đến xếp bàn còn lại, anh họ lại lớn tiếng gọi con gái mình ra, bảo cô bé dẫn Tinh Tinh đi chơi.

Cô bé năm nay mười hai tuổi, vừa mới lên lớp bảy, tóc buộc đuôi ngựa, trông có chút ngại ngùng, tính cách lại rất tốt, cũng không ghét bỏ Tinh Tình nhỏ tuổi, nghe lời ba mình liền kéo tay cậu nhóc, nói với Giang Minh Viễn và Trình Hoan ở bên cạnh: "Chú thím, cháu dẫn em ra ngoài chơi đây ạ."

"Đi đi, trông em cho cẩn thận nhé." Anh họ lấy từ trong nói ra mấy tờ tiền giấy đưa cho con gái, nhắc nhở cô bé không được chạy quá xa.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 218: Chương 218



"Con biết rồi ạ." Cô bé nhận tiến từ tay ba, nở nụ cười lộ hai chiếc má lúm, dắt theo Tinh Tinh đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Em muốn cái gì nào, chị mua cho em."

"Em cũng có tiền." Tinh Tinh vừa nhận được hai bao lì xì làm ra dáng vẻ của một phú hào, cậu vỗ vỗ túi áo của mình, rất hào phóng nói với chị họ mà mình mới gặp: "Chị ơi, em mua cho chị búp bê nhé."

"Cảm ơn em!"

Hai đứa trẻ vừa mới gặp nhau đã dễ dàng thân thiết, vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi phòng khách. Sau khi bọn nhỏ rời khỏi, bàn mạt chược bên kia cũng được xếp xong rồi, anh họ kéo Giang Minh Viễn qua đó ngồi, lại vẫy tay gọi Trình Hoan qua.

Nguyệt

Trình Hoan thực sự không biết chơi trò này, ngay lập tức mở lời từ chối, cô vừa đưa tay ra, bên kia đã có hai người ngồi vào vị trí.

Động tác này quá nhanh, sắc mặt của anh họ không tốt lắm, nhưng năm mới cũng không tiện nói gì, đành bảo vợ mang ghế ra cho Trình Hoan ngồi xuống, để cô ngồi sau Giang Minh Viễn xem.

Trình Hoan chưa từng chơi mạt chược, xem cũng không hiểu, liền lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game, thực ra game đó cũng chẳng có gì thú vị, vào ngày lễ như thế này, số người lên chơi cũng không nhiều, trong kênh chat mọi người liên tục chúc nhau năm mới vui vẻ, lại không tìm được người cùng vượt phó bản, nói vượt cả một năm rồi bây giờ phải nghỉ ngơi đã.

Vừa chơi vừa nói chuyện, Trình Hoan lại thoát game ra, cất điện thoại vào trong túi, xem Giang Minh Viễn chơi mạt chược.

Giang Minh Viễn ra quân bát văn, bị người đối diện bắt bài, người đó ăn xong ra lại một quân, mỉm cười nói với anh: "Chú trẻ, hôm nay chú giúp cháu rồi."

Trong tay anh ta là bốn quân bài, trải một hàng trên mặt bàn, có vẻ như toàn bộ đều là Giang Minh Viễn cho anh ta.

Người đàn ông ồ một tiếng, cũng không thể hiện gì nhiều, chọn một quân bài rồi đặt vào chỗ sau cùng, đợi anh họ ngồi bên trái đánh, lấy con áp chót đánh ra.

"Ù rồi!"

Thấy quân bài mà anh đánh ra, người đối diện hưng phấn lật bài ra, đứng dậy: "Cháu nói mà, chú trẻ giúp cháu mà, nào nào mọi người đưa tiền đây, không được thiếu đâu nhé!"

Anh họ 'ài' một tiếng nói mình cũng sắp đủ bài rồi, nếu mà Giang Minh Viễn không tùy tiện đánh ra quân bài đó là anh ấy có thể ù rồi.

Giang Minh Viễn khoanh tay lại, cũng không phản bác, lấy quân bài để tính điểm bên cạnh rút ra đưa cho người đối diện.

Người đối diện thắng được tiền, cười không ngậm mồm, lúc chờ máy mạt chược trộn bài lấy ra một điếu thuốc kẹp lên miệng, vừa nghiêng đầu nhận mạt chược, vừa hỏi Giang Minh Viễn: "Chú trẻ, chú định đinh hôm nào quay về vậy?"

"Mồng hai."

"Sớm vậy sao?" Người ngồi bên phải kinh ngạc: "Sao mà đón Tết cũng không nghỉ ngơi thêm mấy hôm, việc làm ăn bận rộn vậy sao?"

Giang Minh Viễn 'ừ' một tiếng đáp lại, không nói nhiều lời.

"Bận rộn cũng tốt, dù sao cũng kiếm được tiền. Người bên phải xếp xong bài, cũng châm một điếu thuốc, hít một cái rồi lấy tay gạt tàn thuốc, lại kẹp lên miệng, phát âm không rõ nói: "Không giống chúng tôi, lúc rảnh rỗi hai ba tháng đều không có việc, lương công nhân cũng không phát được, tôi buồn phiền đến nỗi đêm nào cũng ngủ không ngon."

Anh ta nói xong, người trẻ tuổi ngồi đối diện liền tiếp lời: "Làm gì có, năm nay tình hình kinh tế không tốt, khoản kết toán của mấy dự án cháu làm còn không được nhận, nghe nói việc làm ăn ở nước ngoài của chú tư bọn họ cũng không tốt, rất nhiều gia đình cũng lâm vào khó khăn."

Nói xong lại quay ra chỗ anh họ tư: "Chú, cháu nói không sai chứ?"

Anh họ cười cười giả bộ không biết, không phản bác cũng không đồng tình.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 219: Chương 219



Nhà họ Giang đã kinh doanh từ những đời trước, lưu truyền đến hiện tại cũng được coi là đại gia đình có sản nghiệp lớn, nhưng không phải ai trong dòng họ cũng có sự nghiệp tốt. Bây giờ người phát triển tốt nhất trong dòng họ là Giang Minh Viễn, có nhiều họ hàng muốn tận dụng lợi thế từ chỗ anh, nếu không thì cũng không vội vàng gần gũi đến như vậy.

Hai người ngồi trên bàn này một người mở công ty kinh doanh phụ kiện điện khí, một người làm về vật liệu xây dựng, hai người thật ra cũng phát triển khá tốt, không bằng công ty lớn nhưng cũng hơn nhiều công ty nhỏ, là cái kiểu như vậy, nên mới càng muốn bắt lấy cơ hội này, định trèo lên con thuyền lớn Giang Minh Viễn, để việc làm ăn của mình có thể phát triển tốt hơn gấp bội.

Đối với những ngụ ý rõ ràng này, Giang Minh Viễn không có phản ứng gì, mọi sự chú ý dường như đều đặt trên mạt chược, nhưng thực sự là vận may của anh có vấn đề, chơi từ đầu đến cuối, anh cũng thua từ đầu đến cuối, liên tục phải bỏ tiền ra, nhiều đến mức khiến cho người đứng xem phải ghen tị đỏ cả mắt, lần lượt mở miệng định đuổi những người trên bàn mạt chược đi, để bản thân mình vào chơi kiếm chỗ tiền này.

Trò chơi đánh mạt chược này, thua mãi chẳng có gì hay ho cả, Trình Hoan xem hai ván rồi không muốn xem nữa, chạy ra ngoài xem pháo hoa rồi.

Chỗ cách thị trấn không xa có một điểm du lịch, ngày giao thừa tổ chức một buổi biểu diễn b.ắ.n pháo hoa, để cho khách du lịch đến xem.

Các ngôi nhà ở đây xây rất thấp, rất nhiều nhà xây không quá ba tầng, kể cả cách một đoạn, cũng không quá ảnh hưởng đến chỗ cô đứng xem.

Ngoại trừ cô, trong sân còn có những người khác, phần lớn đều là trẻ con, cũng có cả phụ nữ. Cô xem một lúc, liền có người qua bắt chuyện với cô, nội dung cuộc nói chuyện bình thường là dùng một cái cớ để bắt đầu, còn kết thúc bằng câu thăm hỏi cuộc sống của cô và Giang Minh Viễn.

Nói chuyện với những người này rất khó chịu, Trình Hoan ở lại một lúc liền không chịu nổi nữa, tùy tiện tìm một cái cớ đi vào trong, vừa lúc con gái nhà anh họ dẫn Tinh Tinh quay về, cô thấy cũng không còn sớm nữa, liền nói với Giang Minh Viễn một tiếng, dẫn Tinh Tinh về nhà ngủ.

Giang Minh Viễn cũng chuẩn bị về, chỉ là vẫn chưa đứng được dậy đã bị nhóm người chặn lại, những người đó cả một năm mới gặp anh một lần, còn hận không thể ở cạnh anh hai mươi tư tiếng để lôi kéo quan hệ, làm sao có thể để anh đi như vậy. Bất đắc dĩ, người đàn ông phải dùng ánh mắt xin lỗi cô, bảo cô về sớm nghỉ ngơi.

Nguyệt

Trình Hoan có chút không vui bĩu môi, dân theo Tinh Tinh về nhà, đánh răng rửa mặt rồi dỗ con trai đi ngủ, Tinh Tinh chơi cả một buổi tối cũng buồn ngủ rồi, không lâu sau liền bắt đầu ngủ khò khò.

Cậu ngủ say rồi, nhưng Trình Hoan lại không hề buồn ngủ, cô ngồi trên chiếc ghế bên ngoài phòng ngủ phụ, tay cầm điện thoại nhắn tin cho Giang Minh Viễn, nói anh cũng đừng ở lại lâu quá, nói mình sẽ đợi anh về.

Kiểu quan tâm mang chút ấm áp này khiến cho Giang Minh Viễn không thể kháng cự, tin nhắn được gửi đi chưa đến nửa tiếng đồng hồ, dưới tầng đã truyền đến một loạt tiếng động.

Trình Hoan cầm lấy điện thoại, nở nụ cười đi ra, ở đầu cầu thang nhìn thấy người đàn ông đang định lên tầng, hai người tiến về phía nhau, gặp ở đoạn giữa cầu thang.

Giang Minh Viễn không nói gì chỉ giữ lấy cô, cúi đầu hôn sâu, Trình Hoan ngửa cổ lên, không hề phản khác trước sự tấn công của anh, sau một lúc lâu, người đàn ông mới rời khỏi đôi môi ấy, lại hôn thêm một cái triền miên và ấm áp, anh vừa nhẹ nhàng hôn lấy môi cô, vừa dùng giọng nói trầm thấp mang ý cười rõ ràng hỏi: "Không nỡ rời xa anh đến vậy sao?"
 
Back
Top Bottom