Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 200: Chương 200



Giường trong phòng ngủ chính có diện tích không nhỏ, đẩy cửa ra là có thể thấy phần chăn đang nhô lên trên giường, Tinh Tinh đi đến đầu giường rồi leo lên, cuối cùng cũng thất được nửa gương mặt của mẹ trong chăn. Cậu tiến lại gần, nhỏ giọng gọi hai câu, thấy mẹ vẫn không tỉnh bèn không gọi nữa, dẩu môi bò xuống giường, rón rén đi ra ngoài đóng cửa lại.

Trước đây Trình Hoan cũng có lúc sáng sớm không dậy nổi, Tinh Tinh đã có chút kinh nghiệm trong việc làm sao để lấp đầy cái bụng. Cậu mở tủ lạnh ra, giẫm lên ghế rồi lấy ra từ bên trong một hộp sữa và một cái bánh ngọt nhỏ, lại rót lấy nước nóng, bỏ hộp sữa vào, quỳ gối lên cái ghế cạnh bàn ăn mở bánh ngọt ra, dùng thìa xúc một miếng bỏ vào miệng, nhai nuốt vài cái rồi híp mắt.

Bánh ngọt thật là ngon.

Vì suy nghĩ cho sức khỏe của cậu, thường ngày Trình Hoan sẽ không cho cậu ăn quá nhiều đồ ngọt, vậy nên Tinh Tinh vô cùng quý trọng cơ hội được ăn đồ ngọt. Nhưng cậu vừa ăn được hai miếng, ngoài cửa đã có tiếng động truyền đến. Cậu bé cảnh giác quay đầu lại, đặt cái thìa xuống bàn leo xuống ghế, vừa mới quay lại thì thấy Giang Minh Viễn đi vào.

Cồn rượu khiến thần kinh tê dại, vậy nên tối qua Giang Minh Viễn không vì kích động mà mất ngủ, nhưng cảm giác ngủ vì say rượu không hề dễ chịu. Lúc anh tỉnh lại đầu vẫn còn đau, tứ chi cũng cảm thấy hơi tê, chắc là cồn rượu vẫn chưa tan biến hết.

Mặc dù cơ thể khó chịu, nhưng tinh thần của Giang Minh Viễn lại rất tốt, anh vẫn còn nhớ những việc xảy ra tối qua, nhớ rằng Trình Hoan đã đồng ý để anh theo đuổi, nhớ lại những cảnh tượng đó, trong lòng anh như có một ngọn lửa thiêu đốt.

Giang Minh Viễn vừa kích động vừa lo lắng Trình Hoan hôm qua chỉ miễn cưỡng với anh, vì vậy vừa tỉnh lại liền dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt sau đó đi xuống lầu.

Động tác của anh rất nhanh, nhưng lúc đến cửa lại có chút căng thẳng, anh hiếm khi để ý đến ngoại hình của mình, soi vào tấm kính có thể soi gương trong thang máy sửa lại phần tóc lộn xộn ở bên thái dương rồi mới mở cửa đi vào.

Trong lòng Giang Minh Viễn đã nghĩ đến rất nhiều lời muốn nói khi gặp được Trình Hoan, nhưng đến khi anh thực sự đi vào, cũng không gặp được người mà trong lòng anh nhiệt tình muốn gặp.

Mà là một cậu nhóc con miệng còn dính bơ.

Cậu nhóc nhìn thấy anh, chào anh một tiếng, rồi lại leo lên ghế tiếp tục ăn bánh ngọt của mình. Giang Minh Viễn nhìn thứ mà cậu đang ăn, cau mày hỏi: "Sao bữa sáng lại ăn cái này, mẹ đâu?"

Nguyệt

"Mẹ đang ngủ, con không gọi được." Tinh Tinh lại xúc một miếng bánh ngọt lớn, còn chưa kịp nhét vào miệng thì đã bị người khác túm lấy tay.

Giang Minh Viễn rút cái thìa từ trong tay con trai ra, đặt sang một bên, rút khăn giấy lau sạch miệng cho cậu: "Ba đưa con đi ăn sáng."

"Ồ, được ạ" Tinh Tinh tiếc nuối nhìn phần bánh ngọt vẫn chưa ăn xong rồi gật đầu đồng ý.

Dù sao những thứ khác cũng rất ngon.

Giang Minh Viễn đưa Tinh Tinh ra ngoài, trước khi đi còn để lại tờ ghi chú. Hai ba con ăn sáng xong, lại mang về cho người ngủ ở nhà một phần, kết quả đến khi đồ ăn sáng nguội lạnh, cửa phòng ngủ chính cũng chưa có dấu hiệu mở ra. ...

Trình Hoan ngủ một giấc đến tận chiều, lúc tỉnh lại mặt trời cũng đã ngả về tây, cô ngồi dậy vươn vai, lấy điện thoại ra xem thời gian.

Nhìn chằm chằm con số trên màn hình, Trình Hoan suýt chút nữa thì ngã xuống giường. Sau khi xác định nhiều lần là không sai, cô mới vội vàng vén chăn lên để chân trần xuống giường.

Dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết vấn đề vệ sinh cá nhân xong, Trình Hoan đẩy cửa ra ngoài.

Hai ba con đều đang ở phòng khách, nghe thấy tiếng động thì đồng thời nhìn qua. Ánh mắt đó quá nóng bỏng, Trình Hoan theo bản năng cúi xuống nhìn quần áo trên người, chắc chắn là không có vấn đề gì mới ngẩng đầu lên, mỉm cười với hai người đang ngồi trên sofa.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 201: Chương 201



"Mẹ, mẹ ngủ lâu thật đấy, con và ba đã ăn cơm trưa xong rồi." Tinh Tinh chạy đến, đưa hộp giấy trên tay cho cô: "Mẹ có đói không? Mẹ ăn bánh ngọt nhé?"

Trình Hoan mới tỉnh ngủ không cảm thấy đói, huống chi cô cũng không thích ăn bánh ngọt lắm, nghe vậy liền cự tuyệt: "Mẹ không ăn cái này, Tinh Tinh ăn đi."

Lúc cậu bé tặng bánh ngọt còn có chút tiếc nuối, miếng bánh ngọt này là do cậu vòi vĩnh một lúc lâu ba mới đồng ý bồi thường cho cậu, nghe mẹ nói không ăn, Tinh Tinh lại vui vẻ cất đi, vỗ n.g.ự.c nói: "Mẹ muốn ăn gì? Con sẽ mua cho mẹ."

Cậu nói xong, lại nhìn qua người bên cạnh, sửa lại: "Ba mua cho mẹ."

"Được rồi, con đi chơi trò chơi đi." Giang Minh Viễn đứng ở một bên, xoa xoa đầu của con trai: "Ba có chuyện muốn nói với mẹ."

Trình Hoan đỏ mặt, nghe thấy Tinh Tinh hỏi: "Chuyện gì vậy ạ?"

Nguyệt

Giang Minh Viễn nhìn Trình Hoan, nói với cậu bé: "Chuyện mà trẻ con không nên biết."

"Tại sao trẻ con lại không nên biết?"

"Không tại sao cả."

Tinh Tinh nhìn ba rồi lại nhìn sang mẹ rất nhiều vòng, cuối cùng mới không tình nguyện gật đầu, thở dài một cách rất tang thương: "Được rồi, người lớn thật nhiều chuyện."

Nói xong liền bước đôi chân nhỏ chạy đi.

Không còn kỳ đà cản mũi, tính xâm lược trên người Giang Minh Viễn trở nên mạnh mẽ hơn. Anh chầm chậm bước đến, ép Trình Hoan vào góc tường, dùng ánh mắt quan sát cô rất nhiều lần mới cúi đầu xuống nói bên tai cô: "Anh còn tưởng là em hối hận."

"Không, không có." Trình Hoan vốn có chút ngại ngùng, không biết phải đối mặt với anh thế nào. Nhưng thấy người này cũng bất an như cô, trong lòng cô lại có rất nhiều dũng khí.

Trình Hoan tiến về phía trước một chút, đưa tay ôm lấy người trước mặt, dựa đầu vào n.g.ự.c anh, nhỏ giọng nói: "Em không hối hận."

Trên eo có thêm một vòng tay ôm lấy, cảm nhận được mùi hương dễ chịu, Giang Minh Viễn hít sâu một hơi, đưa tay ôm lấy người phụ nữ trước mặt, trong lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn.

Anh hơi cúi đầu, bờ môi thăm dò lên trán của Trình Hoan, thấy đối phương không kháng cự, lá gan của anh cũng dần dần to ra, đôi môi dọc theo lông mày đến sống mũi rồi dần dần xuống dưới, cắn nhẹ lên chóp mũi của cô, rời khỏi một chút, cuối cùng cũng bắt gặp đôi môi đỏ hồng mà mình đã ao ước từ lâu.

Hai đôi môi sát lại gần nhau, nhưng nhất thời không có thêm động tác gì nữa, cảm nhận hơi thở của đối phương, ngay cả không khí cũng trở nên trầm tĩnh.

Một lúc lâu sau, Giang Minh Viễn mới mấp máy môi, đôi môi anh hé mở, đối phương giường như có thần giao cách cảm với anh, cũng đồng thời mở miệng. Đầu lưỡi lộ ra, tiếp xúc dò xét lẫn nhau, sau khi quen thuộc liền dây dưa quấn quýt.

Dù sao cũng không có kinh nghiệm gì, lúc hai người hôn nhau không tránh khỏi đụng chạm, không phải dùng sức quá mức đụng phải răng thì là trong lúc quấn quýt vô tình cắn lên đầu lưỡi. Nhưng cho dù quá trình không quá thuận lợi, hai người cũng không có ý định buông nhau ra.

Ngoài cửa có một tiếng động nhỏ vang lên, hai người đang ôm nhau không hề phát giác. Vài giây sau, một giọng nói trẻ con trong trẻo vang lên: "Ba mẹ, hai người đang làm gì vậy?"

Tinh Tinh cầm máy bay đồ chơi trên tay nhìn chằm chằm hai người họ, ánh mắt thuần khiết không hiểu thế sự.

Hai người đang ôm nhau nghe thấy liền khựng lại, Trình Hoan đưa tay đẩy Giang Minh Viễn ra, rời khỏi vòng tay của anh, trốn ở sau lưng anh dùng tay lau miệng, lần đầu tiên không dám đối mặt với con trai.

Không biết là vì đàn ông trời sinh đã khá là mặt dày ở phương diện này hay là Giang Minh Viễn đã tu luyện thành công, trông anh bình tĩnh hơn Trình Hoan rất nhiều. Người đàn ông rút ra một tờ khăn giấy, ung dung lau sạch nước còn đọng lại trên môi, lúc này mới hỏi người bạn nhỏ đứng ở trước cửa: "Sao con lại xuống đây?"

"Con xuống để chơi mà?" Tinh Tinh lỗi máy bay nhỏ ra, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. Cậu nhìn chằm chằm vào đôi môi hơi đỏ lên của ba, đưa đầu lưỡi ra ngoài: "Ba, ba và mẹ đang chơi hôn môi à?"

Giang Minh Viễn: "... Ừ."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 202: Chương 202



"Tại sao hôn môi còn phải đưa đầu lưỡi ra?" Tinh Tinh vô cùng khó hiểu: "Con chưa từng đưa ra."

"Đây là trò chơi của người lớn, con vẫn còn là trẻ con..." Sau lưng bị người ta nhéo một cái, giọng nói của Giang Minh Viễn dừng lại, cầm lấy bàn tay kia nhéo một cái, rồi nghiêm nghị bước đến xoa xoa đầu con trai, bắt đầu nói sang chuyện khác: "Được rồi, những thứ này không có gì kì lạ cả, ba đi chơi trò chơi với con nhé."

"Vâng." Trong lòng Tinh Tinh vẫn còn nghi ngờ, nhưng hiển nhiên trò chơi vẫn có sức hấp dẫn với cậu hơn. Vậy nên cậu chỉ ngước đầu nhìn qua người mẹ đang đỏ mặt của mình rồi ngoan ngoãn đi theo ba.

Hai người đưa lưng về phía cô đi ra ngoài, Trình Hoan thở ra một hơi, đưa tay vỗ vỗ lên mặt. Cô cố gắng đè nén nhịp tim đang rối loạn, dùng giọng nói rất bình thường hỏi: "Em đi nấu cơm, hai người có muốn ăn không?"

Nguyệt

"Đừng làm nữa, anh mua cơm trưa cho em rồi, lát nữa sẽ đến." Giang Minh Viễn ngồi xổm xuống đất, giúp con trai tháo máy bay ra, tranh thủ trả lời Trình Hoan một câu, anh chỉ vào ghế sofa bên cạnh: "Em có thể ngồi xem điện thoại một lúc hoặc là xem ti vi, hoặc là ngồi xem bố con anh tháo đồ chơi cũng được." Vẻ mặt anh dịu dàng, là tư thái hoàn toàn thả lỏng: "Em đừng đi xa, anh muốn nhìn em."

Hai gò má của Trình Hoan vốn đã phai nhạt nay lại đỏ bừng thêm, cô trừng mắt nhìn người đang ngồi dưới đất, muốn bảo anh đừng nói lung tung, nhưng ánh mắt lại đầy ngại ngùng không hề có chút uy lực. Trừng mắt xong vẫn ngồi lên ghế, sống lưng thẳng tắp hai đầu gối khép lại chờ bữa trưa đến.

Lời Giang Minh Viễn nói là thật, anh thực sự giống như sợ cô đi mất, cứ một lúc lại quay lại nhìn cô một cái, thấy Trình Hoan không tài nào thả lỏng được. Lúc đồ ăn được đưa đến, vành tai của cô vẫn còn đỏ ửng. Người giao hàng không vào được đến căn hộ, chỉ đưa đến chỗ người gác cổng sau đó người gác cổng sẽ đưa đến dưới lầu để người đặt tự xuống lấy. Điện thoại vang lên, Giang Minh Viễn nghe máy nói vài câu xong liền cúp điện thoại bảo Tinh Tinh tự chơi, còn mình thì mặc áo khoác đi xuống dưới lấy đồ ăn.

Đồ ăn ngoài cũng rất thịnh soạn, bốn món ăn một món canh, lượng thức ăn cũng rất ít, được giữ ấm không tệ, lúc được đưa đến vẫn còn bốc hơi nóng. Giang Minh Viễn xách đồ đi lên, mở hộp đồ ăn ngoài ra đặt từng món từng món lên bàn trà nhỏ, rồi lại vào bếp lấy một đôi đũa sạch ra, cúi người hôn lên khóe mắt cô một cái: "Được rồi, ăn ở đây luôn đi."

Trình Hoan nhận lấy, nhìn qua Tinh Tinh một cái rồi nhỏ giọng nói với anh: "Anh chú ý một chút."

Người đàn ông 'ừ' một tiếng, ánh mắt tràn ngập ý cười, hiển nhiên là không để trong lòng.

Ăn cơm xong đã gần đến ba giờ, Trình Hoan ăn xong thu dọn rác vào trong túi, nói với hai người còn lại: "Em đến nhà hàng một chuyến."

"Anh đi với em." Giang Minh Viễn đứng lên nói.

Trình Hoan từ chối: "Không cần, anh ở nhà với Tinh Tinh đi. Em chỉ có một vài chuyện cần đi một chuyến, sẽ nhanh chóng quay về."

Người đàn ông không hài lòng lắm, nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý, vì Trình Hoan đã đồng ý sẽ về quê với anh. ...

Trình Hoan đến nhà hàng chủ yếu là để phát lì xì Tết.

Kế hoạch làm thêm giờ dịp Tết đã được chuẩn bị xong, trừ giao thừa và mùng một, mấy ngày còn lại đều phải đi làm. Trình Hoan vốn định để đến mùng hai mở lại cửa mới phát số tiền này, để khởi đầu thuận lợi. Nhưng bây giờ kế hoạch có thay đổi, chuyện này không thể không làm trước.

Số tiền này vừa mới được rút ra từ ngân hàng, đặt ở trong bao lì xì đỏ, bao lì xì rất dày, vừa nhìn đã biết là có không ít.

Trình Hoan mới mở nhà hàng chưa được bao lâu, nhưng lại làm ăn được, mấy tháng nay cũng kiếm được không ít tiền. Cô không phải là người hẹp hòi, vậy nên bao lì xì Tết cũng cho nhiều một chút, trong lòng nhân viên cũng thấy thoải mái.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 203: Chương 203



Thành phố S có rất nhiều người ngoại tỉnh, lúc này đã về quê cả. Thành phố vốn tất bật trở nên hơi trống rỗng, việc làm ăn trong tiệm khó tránh bị ảnh hưởng. Lúc Trình Hoan đi đến, bên trong cũng chỉ có hai bàn có khách ngồi.

Cô xách túi đi vào bếp, lấy bao lì xì đỏ từ trong túi ra, phát lần lượt đến tay từng người. Nhân viên nhận được bao lì xì đương nhiên là vui vẻ ra mặt, nhìn thấy số tiền bên trong lại càng hài lòng hơn, oán niệm đối với việc ngày Tết cũng phải làm thêm giờ đã giảm đi không ít.

Trình Hoan phát lì xì xong liền chuẩn bị về nhà, trong nhà vẫn còn có hai người đang chờ cô. Cô đi dọc theo thang cuốn xuống dưới lầu, lúc đi đến tầng một thì nhìn thấy cửa hàng đồng hồ bên cạnh thang cuốn đang tổ chức hoạt động, nhìn thấy dòng chữ trên bảng hiệu, cô nhớ đến âu phục vạn năm không đổi của Giang Minh Viễn vì vậy liền quay lại, chuẩn bị đi mua cho anh một bộ quần áo.

Ngày hai tám tháng chạp, trong trung tâm thương mại đã không ít cửa hàng quần áo đóng cửa, những cửa hàng còn kinh doanh còn lại cũng có không ít chỗ bán xả hàng.

Trình Hoan xem cả một tầng lầu, cuối cùng chọn được một cửa hàng ở trong cùng, đây là một cửa hàng đồ cao cấp, phục vụ cho những người trẻ tuổi, giá cả ở đây cũng thuộc phạm vi mà Trình Hoan có thể tiếp nhận được.

Cửa hàng đồ nam được trang trí rất tao nhã, quần áo treo trên kệ cũng không nhiều, thái độ của phục vụ cũng không quá ân cần, nhưng khi cô nhìn trúng bộ quần áo nào đó sẽ giới thiệu kỹ càng cho cô. Trình Hoan xem hết một vòng, cuối cùng chọn được một chiếc áo lông cừu thêu hoa văn, nhìn chung chiếc áo có màu xám bạc, chỉ thêu một vài đồ trang trí màu xám nhạt và màu đen trên cánh tay, trông rất thoải mái.

"Cô thật có mắt thẩm mỹ, chiếc áo này là sản phẩm mới trong năm nay của chúng tôi, rất chỉnh tề mà mặc lại thoải mái." Phục vụ lấy chiếc túi có kích cỡ phù hợp để gói chiếc áo lại, vừa cười vừa giới thiệu cho cô những chiếc quần khác có thể phối hợp với áo cô vừa mua.

Trình Hoan chọn đồ trong cửa hàng quần áo đến nửa giờ, cuối cùng lúc đi ra trên tay đã xách bốn, năm túi đựng đồ đủ để phối được một bộ quần áo mùa đông tuyệt đối có thể vừa mắt.

Lúc ra khỏi trung tâm thương mại đã gần đến bốn giờ, Trình Hoan xách đồ đứng ở cửa đợi hơn hai mươi phút mới đợi được một chiếc taxi chưa có khách. Cô xách đồ lên xe, sau khi đóng cửa xe liền thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm đưa dự định thi bằng lái xe, mua xe vào hành trình của mình.

Lúc về đến nhà mặt trời đã sắp lặn, Giang Minh Viễn đang dạy con trai làm đề toán.

Tinh Tinh đã có thể đếm từ 1 đến 200, biết làm phép trừ phép cộng trong vòng 50 đổi lại. Lúc Trình Hoan về đến nhà, cậu bé đang giơ ngón tay ra tính toán.

Cậu tính toán một lúc, gãi gãi đầu, đưa ra đáp án một cách không quá chắc chắn: "Là 48."

"Đúng rồi." Giang Minh Viễn đưa một hộp quà ra: "Đây là phần thưởng cho con."

"Con cảm ơn ba. Tinh Tinh nhận lấy, nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa liền quay đầu lại, nhìn thấy Trình Hoan về thì vui vẻ chạy đến, trên tay vẫn cầm hộp quà kia: "Mẹ, con biết tính 70-22 rồi, đây là phần thưởng mà ba cho con."

"Tinh Tinh thông minh quá." Trình Hoan đặt đồ trên tay xuống, hôn con khích lệ.

Bạn nhỏ được khen ngợi liền cười ngây ngốc, cậu ôm quà vào lòng nhìn những túi giấy trên đất hỏi: "Mẹ, đây là quần áo mẹ mua cho con à?"

Nhìn qua miệng túi thì thấy màu sắc của quần áo không quá sặc sỡ, không phù hợp với thẩm mỹ khi mua quần áo của mẹ, vì vậy Tinh Tinh tưởng là của mình. Cậu đặt hộp quà trong lòng xuống, cúi người lấy đồ trong túi ra.

Nguyệt

Cậu lấy đúng chiếc áo lông cừu mà Trình Hoan nhìn trúng đầu tiên, cậu nhóc lấy áo ra đo thử lên người mình, vẻ mặt vui mừng cũng biến mất. Cậu lật trước lật sau chiếc áo ra xem, có chút ấm ức ngẩng đầu nói: "Mẹ, cái áo này to quá."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 204: Chương 204



"Khụ." Trình Hoan có chút chột dạ lấy lại chiếc áo, nói với con trai: "Cái áo này không phải của con, là mẹ mua cho ba"

"Thảo nào." Cậu nhóc vỗ ngực, lại ngồi xổm xuống hỏi: "Mẹ, vậy cái nào là của con?"

Trình Hoan: "..."

"Những thứ này đều là của ba."

"Hả?" Tinh Tinh không dám tin: "Không có của con sao?"

"Việc này..." Trình Hoan liếc nhìn Giang Minh Viễn, cúi đầu nói đạo lý với Tinh Tinh: "Không phải hai ngày trước mẹ đã mua cho con rồi sao?"

"Nhưng hôm nay mẹ chưa mua mà."

"Vậy hai ngày trước mẹ cũng đâu có mua cho ba"

"Vậy ạ? Thôi được rồi." Cậu nhóc nghiêm túc suy nghĩ một chút, phát hiện ra đúng là như vậy. Vậy nên lập tức ném sự không vui trong lòng sang một bên, nhặt hộp quà của ba lên rồi mở quà ra.

Tinh Tinh rời đi, Giang Minh Viễn mới đi đến. Anh cúi xuống nhặt túi lên, gương mặt nở nụ cười: "Mua quần áo cho anh nên mới về muộn?"

"Hả... Ừ." Trình Hoan nhìn sang chỗ khác, gật đầu. Sau đó bảo anh đi thử quần áo xem có vừa không. Giang Minh Viễn đương nhiên không có ý kiến, xách những túi quần áo đi vào phòng. Vài phút sau, cửa phòng một lần nữa mở ra.

Kiểu dáng và màu sắc mà quần áo nam có thể dùng cũng chỉ có vài kiểu như vậy, vậy nên chỉ có thể tập trung vào chi tiết.

Áo lông cừu màu xám bạc kết hợp với áo khoác màu đen phong cách quân đội có hai hàng khuy áo, áo khoác được may rất vừa vặn, mặc vào mang lại cho người ta cảm giác cấm dục, bên dưới mặc quần jean bó màu xám tro đậm, quần bó sát cùng với giày cổ thấp đơn giản càng tôn lên đôi chân dài quá đáng của người đàn ông.

Giang Minh Viễn thay bộ âu phục ra liền trẻ ra đến năm, sáu tuổi, càng có sự quyến rũ nam tính. Có lẽ là anh không quen với kiểu quần áo này lắm, bước chân có hơi chậm so với bình thường. Từ lúc mở cửa ra vẫn luôn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Trình Hoan. Đợi đến khi thấy rõ sự tán thưởng trên gương mặt cô, người đàn ông mới hoàn toàn thả lỏng, dừng lại khoảng một mét trước mặt cô, vẻ mặt đều mang theo sự dịu dàng, hỏi người đối diện: "Thế nào?"

"Đẹp lắm." Trình Hoan hoàn toàn tán thưởng, bước đến sửa lại cổ áo giúp anh: "Mặc bộ này đẹp hơn mặc âu phục."

Cổ áo bị cô nắm lấy, lòng bàn tay đối phương ấm áp, ngay cả đầu ngón tay hơi lạnh của cô cũng trở nên ấm áp.

Người đó nắm lấy tay cô, tiến lại gần hôn nhẹ lên môi cô: "Em thích thì sau này anh sẽ mặc cái này." Trình Hoan cười anh: "Không lẽ anh định mặc một bộ quần áo suốt cả tháng?"

Nguyệt

"Cũng không phải là không thể." Người nọ dáng vẻ nghiêm túc, sau khi thấy cô ngạc nhiên mới đổi vẻ mặt khác. Khóe miệng anh giương lên, đuôi mắt hiện lên chút ý cười: "Anh đùa đấy."

Anh buông tay Trình Hoan xuống, đổi thành tư thế mười ngón tay đan vào nhau kéo cô ngồi xuống sofa, ôm cô từ phía sau, nhẹ giọng khẩn cầu bên tai cô: "Sau này quần áo của anh đều do em mua, nhé?"

"Em sẽ cân nhắc một chút." Ánh mắt Trình Hoan hơi thay đổi, khẽ dựa vào phía sau, lồng n.g.ự.c của đối phương và lưng của cô sát lại gần nhau, nhiệt độ trên người của anh dường như cũng xuyên qua lớp quần áo mà truyền đến.

"Phải cân nhắc bao lâu?" Giang Minh Viễn ừ một tiếng, vén mái tóc dài trong tay lên ngửi, sau đó hỏi: "Một phút có đủ không?"

"Anh đừng giở trò vô lại, làm gì có chuyện chỉ cần cân nhắc trong một phút chứ?" Trình Hoan nghiêng đầu liếc nhìn anh, rút tóc của mình về: "Còn nữa, đừng có động tay động chân."

Đối phương hơi bất mãn: "Em là người của anh."

Trình Hoan đỏ mặt: "Vậy còn phải xem trường hợp."

Giang Minh Viễn nhìn theo cô đang tỏ ý nhìn Tinh Tinh đang chơi đồ chơi mới ở cách đó không xa, đặt bàn tay đang định đưa ra xuống, anh ngồi thẳng dậy bế cô ngồi lên chân mình, hỏi một chuyện khác: "Khi nào thì em chuyển lên trên?"

Trình Hoan: "Như vậy thì nhanh quá."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 205: Chương 205



"Không nhanh, anh đợi từ rất lâu rồi."

"Hả? Khi nào thì em chuyển lên?" Người nọ hỏi lại, sau đó tự trả lời: "Hay cứ năm sau chuyển đi. Sau khi chúng ta đi du lịch về, em chuyển đến ở cùng phòng với anh, có được không?"

Nguyệt

"Cá nhân em không quá đồng ý sống chung trước khi cưới.

"Bây giờ cũng có thể đi kết hôn."

"Cục dân chính hết giờ làm việc rồi."

"Ngày mai đi cũng được." Người nọ lại cúi đầu, ngửi ngửi lên cổ cô như một chú chó nhỏ: "Có được không?"

"Giang Minh Viễn, sao anh lại như vậy chứ?" Vành tai Trình Hoan đỏ bừng, đẩy bàn tay ở trên eo ra, đứng lên quay lại lườm anh: "Trước đây anh không như vậy."

"Em không thích à?"

Trình Hoan: "..."

Cô im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói ra câu không thích đó, nhẫn nhịn một lúc sau đó lại liếc nhìn anh, quay đầu nói phải đi nấu cơm: "Dù sao kết hôn gì đó cũng phải từ từ, cũng phải có một thời kỳ khảo sát chứ, đúng không?"

"Được." Giang Minh Viễn đứng dậy đi theo: "Em muốn khảo sát thế nào cũng được, nhưng đừng lâu quá."

Trình Hoan mở tủ lạnh ra, thuận miệng hỏi: "Sao nào? Lâu quá thì anh bại lộ bản tính à?"

"Ừ." Người phía sau trả lời, dừng lại một lúc rồi nói: "Lâu quá thì anh sẽ không nhịn được."

Trình Hoan đang cầm hai quả cà chua trên tay, nghe anh nói vậy thì sửng sốt một lúc, sau khi hiểu ra thì không thể kìm được mà ném đồ về phía anh: "Anh nói cái gì vậy?"

Khoảng cách gần, vì vậy cô ném đến cũng không đau. Giang Minh Viễn nhận lấy một quả cà chua, đi đến đặt vào bồn rửa qua, rửa sạch xong thì hỏi: "Phải thái như thế nào?"

Trình Hoan không phản ứng kịp với sự thay đổi này của anh, sửng sốt một lúc rồi mới nói: "Thái hạt lựu là được rồi."

"Được." Cà chua được đặt lên thớt, ngón tay thon dài ấn lên trên, lưỡi d.a.o hạ xuống, cà chua tròn vo được

cắt thành hai nửa.

Trình Hoan đứng một bên nhìn động tác của anh, trong bếp lại khôi phục yên tĩnh.

Giang Minh Viễn không thạo việc xắt thức ăn, nhưng vẫn làm rất nghiêm túc. Xắt xong một quả, anh đem cà chua đã cắt xong trên thớt bỏ vào đĩa, tiếp tục xắt quả tiếp theo.

Trình Hoan đợi một lúc, sau khi xác định anh không còn chuyện gì khác liền mở tủ lạnh chuẩn bị lấy thứ khác ra. Cô tìm thấy nửa con gà đã được xử lý sạch sẽ trong tủ lạnh, vừa chạm vào túi thì nghe người sau lưng nói: "Tính cách của anh quá trầm lặng, không được người khác yêu thích, trước kia mẹ anh nói anh luôn khiến người khác không thể nhìn thấu, thích cái gì không thích cái gì đều không nói ra, cho nên khiến người ta không thân thiết được."

Động tác trên tay dừng lại, Trình Hoan xoay người nhìn thấy người đàn ông đã xắt xong quả cà chua cuối cùng, bỏ vào trong đĩa, tiếp tục nói: "Anh cảm thấy nếu như đã xác định quan hệ thì không thể giống như trước kia nữa, anh phải chủ động một chút đúng không?"

Anh quay lại, nở một nụ cười nhẹ với Trình Hoan: "Nếu như có chỗ nào em không thích thì cứ nói ra, anh sẽ chú ý.

"Không cần, thực ra em không có chỗ nào là không thích." Chỉ là thay đổi đột ngột khiến cô có chút không thích ứng, quen rồi thì sẽ tốt thôi.

Cô mím môi, ngước lên nhìn Giang Minh Viễn, sau đó từ từ quay lại, lấy nửa con gà từ trong tủ lạnh ra: "Tối nay ăn gà quay hạt dẻ được không?"

"Được."

"Vậy anh giúp em bóc hạt dẻ."

"Ừ."...

Nhịp sống không có nhiều khác biệt so với thường ngày, ăn cơm xong cả nhà ba người nghe tin tức thời sự, bàn bạc về hành trình ngày mai.

Tối nay Tinh Tinh mới biết mình phải về quê thăm ông nội, cậu rất tò mò với người thân mới của mình, liên tục hỏi rất nhiều vấn đề, ví dụ như ông nội bao nhiêu tuổi, cao bao nhiêu, trông như thế nào...

Giang Minh Viễn cũng rất biết cách nói chuyện về ba mình, anh bảo Tinh Tinh ngồi đợi, còn anh thì đi lên lầu lấy một bức ảnh.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 206: Chương 206



Bức ảnh này chính là bức ảnh anh đặt trong thư phòng, trên đó là ông bà Giang lúc còn trẻ và anh lúc còn nhỏ. Tinh Tinh vừa nhìn thấy bức ảnh liền kinh ngạc kêu lên, cậu mở to mắt, chỉ vào chính giữa bức ảnh hỏi: "Đây là con ạ?"

"Đây là ba." Giang Minh Viễn cười giải thích, chỉ vào bức ảnh giới thiệu từng người, sau đó lại nói về câu chuyện lúc chụp bức ảnh này.

Đây là lần đầu tiên anh nhắc đến chuyện trước đây của mình, Trình Hoan và Tinh Tinh đều nhiệt tình lắng nghe, thấy hai người cảm thấy hứng thú, Giang Minh Viễn lại kể ra một vài chuyện thú vị. Lúc nói xong những chuyện này cũng đã mười giờ, Tinh Tinh buồn ngủ ngáp liên tục, Giang Minh Viễn đặt bức ảnh xuống đưa Tinh Tinh đi tắm, tắm xong dỗ con trai đi ngủ, sau đó quay lại phòng khách.

Trình Hoan cũng vừa tắm xong, mặc quần áo ngủ ngồi trên ghế sofa. Thấy Giang Minh Viễn đi ra, cô đứng dậy bước đến.

"Sao vậy?" Giang Minh Viễn nhìn ra cô có chuyện muốn nói.

"À thì... ngày mai về quê của anh, em có cần mua ít quà về không?"

Giang Minh Viễn vén sợi tóc ở trước trán cô ra sau tai, sau đó dịu dàng nói: "Không cần, những thứ này sẽ có trợ lý chuẩn bị, em chỉ cần đi không là được rồi."

"Ý em không phải vậy" Trình Hoan nghiến răng: "Em muốn hỏi mẹ anh thích thứ gì?"

Trình Hoan không thích bà Giang, cho dù trong tiểu thuyết hay là trên thực tế. Chỉ riêng việc bà cho người đến nhà trẻ rút m.á.u của Tinh Tinh đã khiến cô không có hảo cảm với người 'mẹ chồng' tương lai chưa gặp mặt này.

Nhưng có hảo cảm hay không là một chuyện, đối phương là mẹ của Giang Minh Viễn lại là một chuyện khác. Quan hệ m.á.u mủ không thể nào dứt bỏ, Trình Hoan không muốn anh rơi vào tình huống khó xử khi đứng ở giữa, trong tình huống không liên quan đến nguyên tắc, cô không ngại đi 'lấy lòng' bà Giang một chút.

Giang Minh Viễn cũng nhìn ra suy nghĩ của cô. Người đàn ông thầm thở dài, đầu ngón tay lướt qua chân mày của cô, giọng nói dịu dàng: "Anh rất mừng khi gặp được em."

"Đừng đánh trống lảng, đang nói chuyện chính đấy." Trình Hoan túm lấy bàn tay anh kéo xuống, gương mặt có chút bối rối: "Anh đừng nói thứ gì quá đắt, đắt quá thì em không mua nổi đâu. Hơn nữa bây giờ đã muộn rồi, bên ngoài đã rất nhiều cửa hàng đóng cửa, cũng không biết ngày mai có mua được không?"

Nguyệt

Giang Minh Viễn cúi đầu nghịch ngón tay của cô: "Không cần lo lắng những thứ này.

"Sao hả? Anh cũng chuẩn bị rồi?"

"Không phải." Giang Minh Viễn kéo lấy tay cô hôn lên đốt ngón tay: "Những thứ này không cần dùng đến, bà ấy không ở trong nước."

"Đến Tết cũng không về sao?"

"Không về, chắc sau này cũng sẽ không về." Nhắc đến mẹ mình, tâm trạng của anh không được tốt lắm. Anh cười cười bỏ qua đề tài này: "Đừng nghĩ linh tinh nữa, ngủ sớm một chút, đừng nghĩ nhiều đến mất ngủ như tối qua."

"Sao có thể mất ngủ hàng ngày được chứ." Trình Hoan rút tay mình ra, hừ một tiếng, sau đó lại có chút không được tự nhiên nói: "Anh cũng ngủ sớm một chút."

"Ừ."

"Vậy anh ngủ ngon..."

"Được."

Người đàn ông vẫn nhìn cô không nhúc nhích, Trình Hoan dừng lại suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên nhón chân lên chạm vào môi đối phương.

"Ngủ.."

Nửa câu còn lại chưa kịp nói hết thì đã bị chặn lại, bàn tay ôm lấy sau gáy cô khiến cô không thể trốn thoát, nụ hôn này còn nồng nhiệt hơn so với lúc buổi chiều. Động tác của anh mãnh liệt, dường như muốn ăn cô vào bụng.

Đến khi khoang miệng bị người ta thăm dò triệt để, Trình Hoan mới được buông tha, hơi thở của người đàn ông có chút nặng nề, ánh mắt vô cùng thâm trầm. Anh đưa tay ra lau nước còn sót lại trên đôi môi trước mắt, sau đó lại hôn nhẹ một cái, lúc này mới nói tạm biệt: "Anh đi lên đây."

"Đi đi." Nhịp tim của Trình Hoan tăng nhanh vì động tác này của anh, cô khoát khoát tay, do dự một chút rồi đi theo sau đưa mắt nhìn anh vào thang máy. Thang máy đóng lại, che khuất tầm nhìn của người kia.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 207: Chương 207



Trình Hoan thở ra một hơi, dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trên gương mặt mình, sau đó cắn môi về phòng. Cô thay quần áo lên giường, bao bọc bản thân thật kín vào trong chăn, một lúc sau mới mở ra một kẽ hở, lộ ra một cái đầu. Trình Hoan hít sâu không khí ở bên ngoài một hơi rồi lại vỗ vỗ lên mặt: "Đi ngủ đi ngủ."

Nói xong lại trùm kín chăn nhắm mắt lại, lần này thì đã lộ đầu ra ngoài. ...

Mặc dù trong lòng suy nghĩ không ít chuyện, nhưng chất lượng giấc ngủ đêm đó của Trình Hoan lại

không tệ, buổi sáng lúc tỉnh lại mới chỉ có sáu giờ. Cô từ từ ngồi dậy rồi đi chuẩn bị bữa sáng, còn chưa làm xong Giang Minh Viễn đã đi xuống. Hai người lại dính lấy nhau ở trong bếp một lúc lâu, ăn sáng xong, anh lại giúp cô thu dọn đồ đạc.

Lần này về quê phải ở ba ngày ba đêm, buổi chiều đi về, đến mùng hai quay lại. Thời gian không lâu nên cũng không cần chuẩn bị quá nhiều quần áo, chỉ có điều quần áo mùa đông khá là to, cho nên cuối cùng vẫn thu dọn ra hai vali quần áo lớn.

Hành lý chuẩn bị xong được đặt ở một bên, Trình Hoan rửa tay xong rồi thoa kem dưỡng da tay, cô chăm sóc tỉ mỉ đến từng ngón tay của mình, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, bèn hỏi: "Đúng rồi, đêm giao thừa chúng ta sẽ ăn cơm ở đâu?"

Nhà họ Giang là một gia tộc không nhỏ, chỉ riêng anh chị em của ba Giang đã có bốn người, đời trước thì lại càng nhiều hơn. Ông nội Giang có tám anh chị em, mỗi người lại sinh ra rất nhiều con cháu. Tổng hợp lại, những họ hàng thân thiết một chút đã có gần trăm người.

Ông nội của Giang Minh Viễn cũng qua đời sớm, mấy anh em của ba Giang được bác của mình cũng chính là bác cả của nhà họ Giang nuôi lớn. Ông cụ năm nay đã chín mươi lăm tuổi, cơ thể cũng coi như khỏe mạnh. Giang Minh Viễn về quê một là vì tế bái ba, hai là vì hỏi thăm sức khỏe của ông cụ.

Anh và những anh em chú bác của ông cụ gần như đều có xích mích, nhưng những quan hệ khác thì vẫn tốt, phần lớn là những người muốn nịnh bợ anh, chỉ ăn một bữa cơm mà đã có mấy nhà tranh nhau mời.

Nhưng đó là chuyện của trước kia, năm nay anh đưa gia đình của mình về, đương nhiên là không tiện đi nhà khác.

"Anh đã đặt một bàn rồi."

Nguyệt

"Chúng ta tự làm đi."

Hai người đồng thanh lên tiếng, nói xong đều nhìn về phía đối phương. Trình Hoan nghe anh nói vậy, cười cười khoát tay nói: "Đêm giao thừa mà ăn cơm ở nhà người khác thì có ý nghĩa gì, tự làm náo nhiệt hơn biết bao nhiêu, không phải anh đã nói trong biệt thự có bếp sao?"

"Có..."

"Vậy chúng ta đi mua một vài thứ rồi tự làm đi, ăn Tết thì phải có không khí của Tết." Nhớ lại lúc còn bé khi đến Tết cô cũng sẽ cùng ông nội làm rất nhiều món, bây giờ mặc dù chưa chuẩn bị, nhưng cũng không thể tiết kiệm bữa cơm giao thừa: "Đúng rồi, ở quê có thể mua đồ được chứ?"

"Được."

"Vậy thì tự làm đi, chỉ có ba người chúng ta cũng không cần làm quá nhiều. Đúng rồi, anh thích ăn món gì, có thích ăn tôm không?"

"Thích."

"Quả nhiên là ba con, con trai anh cũng thích tôm." Trình Hoan ghi chép lại trên điện thoại, lại hỏi anh thích ăn tôm kiểu gì, Giang Minh Viễn nói cái gì cũng được.

"Bây giờ đã muộn rồi, chắc chắn là có nhiều thứ không mua được, em vẫn thích ăn tôm càng xanh hơn, có nhiều thịt."

"Vậy thì ăn cái đó đi."

"Để xem đã, chưa chắc đã mua được."

"Mua được chứ." Giang Minh Viễn nhẹ nhàng nói. Đợi khi Trình Hoan đang nghĩ đến những món ăn đêm giao thừa, anh đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại.

"Giúp tôi xem xem dụng cụ làm bếp trong nhà có còn đầy đủ không? Nếu không đủ thì bổ sung vào. Còn nữa, chuẩn bị trước nguyên liệu nấu ăn, cần có tôm càng xanh, phải thật tươi, vận chuyển bằng máy bay qua đó."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 208: Chương 208



Ngồi máy bay từ thành phố S đến quê của Giang Minh Viễn phải mất hai tiếng, bọn họ ăn trưa xong mới xuất phát, lúc hạ cánh đã là bốn giờ chiều, từ sân bay đổi xe, chính thức đến nơi thì đã năm giờ rưỡi rồi. Đây là một trấn nhỏ dựa núi, trong trấn lấy ngành du lịch làm chủ đạo, kinh tế cũng rất phát triển. Đi qua một con phố lớp bằng đá bảng, lại đi qua một con sông là đến nơi bọn họ ở.

Căn nhà này cũng đã có chút tuổi rồi, tường trắng ngói xám, sông nhỏ trước cửa chảy qua, nước sông trong veo thấy đáy, dưới ánh mặt trời ánh sáng lăn tăn sóng sánh.

"Phía trước kia là tới rồi." Giang Minh Viễn đang một tay kéo theo một chiếc va li, đi qua cây cầu thì thả hành lí xuống, vươn tay kéo lấy Trình Hoan sau lưng, lại cong lưng ôm Tinh Tinh lại, chỉ vào một căn nhà cách đó không xa nói.

Trông tòa nhà kia với những căn nhà xung quanh dường như không có gì khác biệt lắm, đều là nhà nhỏ hai tầng đối mặt sông, bên ngoài có xây một tường rào bao quanh, vài cây thường xanh vươn cành ra từ trong tường vây, trông thật thú vị.

Đi đến bên ngoài tường viện, đẩy cửa sắt trạm hoa ra, lọt vào mắt là tiền viện có chút rôm rả, sân nhà đương nhiên luôn có người quét dọn, trong ngày đông cũng vẫn một mảnh xanh ngắt như vậy.

Giữa sân có một con đường nhỏ, Giang Minh Viễn đi đầu, xuyên qua tiền viện, trong chậu hoa ngoài cửa tìm được một chùm chìa khóa, tiến lên mở cửa lớn.

Căn nhà nhìn từ ngoài vào mang phong cách cổ xưa, bên trong lại trang hoàng rất đẹp, không gian phòng khách rất lớn, đồ dùng trong nhà toàn bộ đều làm bằng gỗ, nhìn là biết giá trị không phải tầm thường, Giang Minh Viễn đặt hành lí trong phòng khách, mang theo mẹ con hai người lên lầu tham quan.

Giống như khu nhà ở, phòng ở trong nhà cũng không nhiều, chỉ có một phòng ngủ chính, một phòng ngủ phụ, một phòng ngủ dành cho khách thêm một phòng sách. Phòng ngủ chính vốn là chỗ ngủ của ba mẹ Giang Minh Viễn, bây giờ bà Giang không còn tới đây, căn phòng bỏ trống từ đó, Giang Minh Viễn cũng không định dọn vào đấy, đi thẳng về phía trước, mở cửa phòng ngủ phụ.

Nói là phòng ngủ phụ, thực ra diện tích trong phòng cũng khá to, cạnh cửa đối diện đặt một bộ bàn ghế làm bằng hoàng hoa lê, bên cạnh dùng bình phong ngăn cách, vượt qua bình phong mới nhìn thấy chiếc giường bạt bộ khá lớn ở bên trong, trên các khung gỗ của giường bạt bộ có chạm khắc các dạng hình người hoặc điềm lành, quét bằng sơn vàng, nhìn hơi có tuổi.

Ngoại trừ Giang Minh Viễn ra thì hai người còn lại đều là lần đầu tiên được nhìn thấy kiểu giường như thế này, thấy bọn họ tò mò, người đàn ông nói qua lai lịch của món đồ này.

Quả nhiên là đồ cổ, từ thời Thanh truyền lại đấy.

Trình Hoan líu lưỡi, cảm thấy mình mà được nằm trên chiếc giường cổ này thì sẽ mất ngủ mất, cô nghĩ thầm là còn may, còn may cái phòng này là của Giang Minh Viễn, không cần cô phải chịu loại mê hoặc này.

Cô ở bên cạnh vừa thở phào một hơi thì nghe thấy người đàn ông đứng kế bên nói: "Giường trong nhà đều như thế cả, nếu như em không thích, anh tìm người đổi chiếc khác."

Ngày trước lúc bà Giang ở nhà cũng không quá thích kiểu giường này, nói bọn chúng là "cặn bã phong kiến", năm lần bảy lượt yêu cầu đổi thứ này đi, nếu không sẽ không về ở.

Trước đây mỗi năm Giang Minh Viễn đều sắp xếp người đổi giường trong phòng ngủ chính trước khi qua năm mới, sau khi người đi rồi lại chuyển trở về, lần này anh cũng chuẩn bị đồ đạc xong hết rồi, chỉ cần Trình Hoan nói không thích là có thể lập tức đổi.

Vẻ mặt Trình Hoan thay đổi: "Giống cái này của anh sao?"

"Gần như vậy."

Anh nói xong, dẫn hai người đi phòng ngủ cho khách tham quan.

Phòng ngủ dành cho khách nhỏ hơn phòng ngủ phụ một chút, cách sắp xếp cũng không khác là bao, chỉ có hoa văn trên các cạnh giường là không giống, hoa văn chạm khắc trên này là các điển cố như thiên quan tứ phúc, trạng nguyên du nhai, kỳ lân tổng tử vân vân, chạm trổ tinh tế tỉ mỉ, đến cả bờm của con ngựa mà trạng nguyên đang cưỡi cũng có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Trình Hoan đã từ chối việc đi nghĩ món đồ này có giá trị bao tiền, sợ mình sẽ ghét nhà giàu mất, tầm mắt của cô lướt qua trên mấy tấm gỗ điêu khắc kia, cuối cùng không nói muốn đổi.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 209: Chương 209



Cửa phòng không có rộng lắm, muốn mang giường ra thì chắc chắn phải tháo hết, toàn là đồ cổ không, giày vò như vậy thì không tốt.

Với cả, mặc dù ngủ vậy sẽ cảm thấy trong lòng có áp lực, nhưng mà Trình Hoan không thể không thừa nhận, cái giường này thật sự quá đẹp luôn! Đẹp mà làm cô không nỡ rời mắt!

Đầu ngón tay cô chạm đến hình khắc, quay đầu nói với người đằng sau lưng: "Không cần đổi đâu, thứ này rất tốt"

Giang Minh Viễn có chút vui vẻ nói được.

Lúc còn rất nhỏ anh đã ở chỗ này, đồ đạc trong nhà đều coi như đã chứng kiến anh lớn lên, Trình Hoan có thể thích mấy thứ này khiến anh cảm thấy rất kinh hỉ, tựa như khoảng cách giữa hai người lại được kéo gần hơn một chút vậy.

Xem phòng xong, mấy người xuống lầu cầm hành lí, chuẩn bị treo quần áo lên. Vừa mới xuống cầu thang thì nghe thấy ngoài cửa có người đang hô.

"Anh ra ngoài xem thử."

"Đi đi, vali này cũng không nặng lắm"

Trình Hoan xách cái rương lên trên lầu, treo quần áo lên xong xuôi thì thấy trong nhà lại có nhiều hơn hai người.

Đó là đôi nam nữ trung niên có vẻ hơn bốn mươi tuổi, bọn họ nghe thấy tiếng xuống lầu thì quay người, người phụ nữ trong đó cười hỏi Giang Minh Viễn: "Đây chắc là em dâu ha?"

Giang Minh Viễn mỉm cười gật đầu, tiên lên nắm lấy tay cô giới thiệu: "Đây là anh họ tư và chị dâu họ."

Người nhà họ Giang đông, quan hệ thân thích cũng phức tạp, trước đó Giang Minh Viễn đã nói với cô một vài người, trong đó có người này.

Anh họ tư và chị dâu họ này là con trưởng của con thứ hai của anh của ông nội, hiện tại cũng đang kinh doanh, làm một vài buôn bán bên ngoài, quy mô không phải cực kỳ lớn.

Bọn họ trở về sớm hơn một chút, lần này tới đây là để gọi bọn họ sang ăn cơm, nói ông bác biết bọn họ đã về rồi, muốn gặp mặt anh.

"Sao?" Giang Minh Viễn kéo tay Trình Hoan xuống xuống ghế, ghé đến bên tai cô nói nhỏ: "Nếu như không muốn đi thì anh chối.

"Đi đi." Trình Hoan không nghĩ quá lâu đã gật đầu. Dù sao cũng đã đến rồi, cho dù sớm hay muộn thì cũng phải đi gặp trưởng bối thôi, nhùng nhằng cũng không có ý nghĩa gì.

Cô đồng ý làm Giang Minh Viễn cũng an tâm, anh nói với hai người kia chờ một chút rồi lên lầu gọi Tinh Tinh xuống.

Nguyệt

Tinh Tinh vẫn đang ở trong phòng ngủ phụ lăn qua lăn lại trên chiếc giường bạt bộ cực lớn kia, lăn đến độ đầu tóc cũng loạn tung hết cả lên, bị ba kéo đi còn không bằng lòng đi đường đàng hoàng, phải nhảy nhót trên bậc thang mới chịu.

Giang Minh Viễn nắm c.h.ặ.t t.a.y của cậu, sợ nhóc con không chú ý bước hụt, xuống cầu thang trong trạng thái nơm nớp lo sợ, người đàn ông mang con trai đến trước mặt hai vợ chồng anh họ, bảo Tinh Tinh chào hỏi.

Mà Tinh Tinh cũng không sợ, bảo gọi thì gọi, gọi xong rồi còn tặng kèm cả một nụ cười ngọt ngào nữa. Mặc dù trước khi đến đã có người nói Giang Minh Viễn dẫn theo phụ nữ còn có đứa bé trở về, đoán chừng là vợ và con, nhưng trước đó hai người đều không nghĩ tới đứa trẻ này lại lớn đến chừng này rồi cơ!

Ánh mắt mịt mờ của bọn họ đảo qua đảo lại mấy vòng giữa Giang Minh Viễn và Trình Hoan, rồi mang theo nét mặt tươi cười từ trong túi lấy ra quà gặp mặt kín đáo đưa cho Tinh Tinh.

Người anh họ mang theo bụng bia kia xoa xoa cái gáy có hơi hói của mình, cười hì hì nói với Giang Minh Viễn: "Lúc trước bọn anh còn lo lắng em không tìm được người, chẳng ngờ tới vẫn là em hành động mau, cả con cũng lớn thế này rồi."

Giang Minh Viễn nắm tay Tinh Tinh, cười nhìn người phụ nữ ở bên cạnh một cái, quay đầu lại nói với anh họ: "Em cũng rất bất ngờ."

"Phải rồi, hai em vẫn chưa tổ chức hôn lễ nhỉ, chuẩn bị khi nào làm đấy?" Người cũng đã mang về, chứng tỏ em họ này của mình đã nhận định rồi, lúc Giang Minh Chu hỏi cũng không bận tâm điều gì, nói xong giơ tay ra vỗ vai anh: "Kết hôn là chuyện lớn, hôn lễ phải tổ chức tưng bừng một chút."

"Chắc chắn rồi."

"Cho nên hôn lễ đã định thời gian làm chưa?"

"Vẫn chưa." Giang Minh Viễn giơ tay qua, kéo lấy tay của Trình Hoan mười ngón đan xen: "Bọn em vẫn đang bàn bạc."

Trên mặt của Trình Hoan vẫn đang duy trì nụ cười, bên dưới lại lén nhéo ngón tay người đàn ông, tỏ ý anh đừng có nói lung tung.
 
Back
Top Bottom