Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
418,953
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMngt21WbT_Ja_apEmh67wjgXT5UW4EJE5I9q_-PsNe34P0G05E0isjWIfAd9tr2e3qOB183Q7khzpA491AA0kKX_Od4nrSmRBL4sz16_nCnWUDiNSH7S8J2SqhMiL0PRMR7BtVO0-s5WnqbpcFdciY=w215-h322-s-no-gm

Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Tác giả: Văn Tử Bảo Trứ Bạch Thái
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Xuyên Không, Nữ Cường, Điền Văn, Nữ Phụ
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Văn Tử Bảo Trứ Bạch Thái

Thể loại: Xuyên Không, Truyện Nữ Cường, Ngôn Tình, Điền Văn, Đô Thị, Nữ Phụ

Nhóm dịch: Tiểu Mộc

Văn án:

Trình Hoan ngủ một giấc tỉnh dậy trở thành nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết.

Nữ phụ hám giàu, vì gả vào hào môn không tiếc lấy đứa bé ra áp chế, cuối cùng đứa bé bởi vì một lần ngoài ý muốn mà bỏ mình, cô ta cũng rơi vào kết cục thê Hoan độc thân từ lúc sinh ra, nhìn đứa bé bên chân nước mắt lưng tròng, bất đắc dĩ thở dài, bất đắc dĩ gánh trọng trách làm mẹ.

Kết quả nuôi một hồi, người cha trong truyền thuyết kia lại đưa bản thân mình đến cửa!

Trình Hoan: Tôi thật không tính có tình cảm với anh đâu nha!!

Nam chính đưa tới cửa nhíu mày:... Không có người khác.​
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 1: 1: Xuyên Qua 1



Trình Hoan nhìn chằm chằm đôi tay mình, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ.

Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc, vì sao tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác?!Ký ức trong đầu tràn ra quá mức khó tin, Trình Hoan đứng lên, lảo đảo bò dậy muốn tìm gương.

Cổ chân đập vào chân bàn, rất đau, nhưng cô lại không tạm dừng chút nào.

Phòng rất nhỏ, chỉ trên dưới 10 mét vuông, bởi vì bày biện quá nhiều đồ đạc nên có vẻ chật chội, Trình Hoan không có tâm tư thưởng thức cách bài trí, cô chạy thẳng đến mở cửa căn phòng toilet đối diện, tìm được gương.

Trong gương phản chiếu bộ dáng của cô, ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ.

Trình Hoan duỗi tay, chậm rãi xoa gương mặt, người trong gương cũng làm động tác giống cô.

Cô gắt gao nhắm mắt lại, nửa ngày sau mở ra, cảnh tượng trước mặt không có chút biến hóa nào.

Không phải đang nằm mơ.

Trình Hoan hít sâu mấy hơi, dựa vào tường, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại.

Sau đó nhắm mắt lại một lần nữa, từ từ sắp xếp lại những ký ức tràn ra trong đầu.

Dù sao cô cũng phải làm rõ hiện tại là tình huống gì.

Ký ức trong đầu cũng không liên tục, chỉ là một ít đoạn ngắn vụn vặt, ghi chép một ít việc nguyên chủ đã trải qua.

Nguyên chủ cùng tên với Trình Hoan.

Cô ta bảy tuổi mất cha, sau đó mẹ cũng tái giá, ném nguyên chủ đến nhà bà ngoại, bà ngoại trọng nam khinh nữ, đối xử với cô ta không tốt, mới vừa thành niên liền chặt đứt sinh hoạt phí của cô ta.

Nguyên chủ rất thông minh, từ nhỏ thành tích của cô ta rất tốt, cũng biết chỉ có đọc sách mới là lối thoát duy nhất, vì tích cóp tiền học phí, sau khi tốt nghiệp cao trung cô ta đi làm công ở khắp nơi.

Một cô gái 18 tuổi, muốn tìm công việc tốt thật sự không dễ dàng, dưới cơ duyên xảo hợp, cô ta được giới thiệu đến một quán bar, làm “nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ rượu”.

Hoàn cảnh bên trong quán bar, nói một câu nh*c d*c hoành lưu cũng không oan uổng, nguyên chủ ở bên trong thấy nhiều giao dịch tiền sắc, nghe nhiều người một đêm liền kiếm được một đến hai tháng lương của cô ta, lúc ban đầu còn có thể giữ được, dần dần cũng bị những tư tưởng này ăn mòn, đem thân thể của mình coi như một món hàng hoá treo giá.

Những mà cô ta cũng thông minh, biết quá tùy tiện bán không được giá tốt, vì thế vẫn luôn chờ đợi.

Cô ta chờ được một cơ hội, có người nguyện ý ra giá lên tới sáu con số, để cô ta đi “bồi” một vị tiên sinh bị hạ dược.

Vị tiên sinh kia diện mạo tuấn mỹ, thoạt nhìn gia thế cũng bất phàm, nguyên chủ bồi rất vui vẻ, một đêm qua đi còn có chút luyến tiếc.

Chẳng qua bọn họ liên hệ cũng chỉ có như vậy, vị tiên sinh kia bị người khác tính kế, tuy rằng không trách đến nguyên chủ, nhưng cũng không có hảo cảm gì với cô ta, cho chút tiền liền đuổi cô ta đi.

Buổi tối ngày hôm đó một người bị hạ dược tinh thần không rõ, người còn lại cũng là tay mới, không làm tốt biện pháp tránh thai, hai tháng sau, nguyên chủ phát hiện bản thân mang thai.

Lúc đầu biết tin tức này nguyên chủ rất sợ hãi, phản ứng đầu tiên là bỏ đứa nhỏ này, nhưng cô ta bình tĩnh lại, nhớ tới quần áo vị tiên sinh kia mặc, cùng vô số cảnh quay trong phim ảnh, lại có chút do dự.

Nếu sinh hạ đứa nhỏ này, nói không chừng có thể gả vào hào môn, cho dù không gả vào, l*m t*nh nhân cũng có thể!Cô ta không cảm thấy cái ý tưởng này của bản thân không đúng, xuất viện liền làm thủ tục tạm nghỉ học, vừa dưỡng thai vừa hỏi thăm tình huống người kia.

Tin tức của đối phương không nhiều lắm, nguyên chủ hỏi thăm mấy tháng cũng chỉ biết anh ta họ Giang, là người nối nghiệp tập đoàn nào đó, giá trị con người cao đến dọa người, mấu chốt là vẫn chưa lập gia đình!Nguyên chủ mơ ước gả vào hào môn làm phu nhân mấy tháng, tới gần thời điểm sinh, lại bị người ta dội một gáo nước lạnh.

Tin tức xôn xao nhất xã hội, có một người mẹ sinh con riêng cho hào môn bởi vì muốn bức vua thoái vị, bị vị kia trong nhà lộng chết!Bởi vì dính đến ân oán hào môn cùng với án giết người, chuyện này mới vừa bị cho ra ánh sáng liền khiến cho xã hội oanh động rất lớn, nguyên chủ lúc ấy mang thai chín tháng, nghe thấy cái tin tức này rất sợ hãi, một đêm gặp ác mộng, ngày hôm sau liền xuất hiện dấu hiệu sinh non.

.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 2: 2: Xuyên Qua 2



Còn may sau tám tháng cô ta liền tự đến bệnh viện, ngược lại lúc sinh con cũng không có cái ngoài ý muốn gì, chỉ là bởi vì cái tin tức kia dọa bể mật, những cái tính toán mẫu bằng tử quý cũng tạm thời đánh mất, không dám tuỳ tiện thử.

Rốt cuộc còn ôm một ít hy vọng, nguyên chủ đặt tên cho con mình họ Giang, hy vọng có một ngày nó có thể nhận tổ quy tông, để mình cũng được hưởng một lần tám ngày phú quý.

Vốn dĩ sinh con có mục đích, cũng không tồn tại bao nhiêu tình cảm sâu nặng.

Đứa trẻ mới sinh ra không rời người, gặp chuyện liền khóc nháo, thời gian ngắn ngủn mấy tháng, một chút yêu thích của nguyên chủ đối với đứa trẻ kia liền tiêu hao hầu như không còn.

Nguyên chủ ăn được chỗ tốt từ thứ giao dịch da thịt kia mang đến, cũng lười tự lực cánh sinh, cô ta cảm thấy mình còn trẻ, lại xinh đẹp như vậy, cho dù không tìm thấy đỉnh cấp hào môn, tìm một kẻ có tiền cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

Hiện thực tàn nhẫn cho cô ta một cái tát, ở dưới tình huống không có nhân mạch, quen biết kẻ có tiền cũng không phải một việc dễ dàng, cho dù quen biết, những người đó phần lớn đều bốn năm chục tuổi, hói đầu còn bụng bia, vừa mở miệng chính là một luồng khói hôi thối, nói không chừng con cháu trong nhà còn lớn hơn cô ta.

Lần đầu tiên của nguyên chủ cho vị Giang tiên sinh vô cùng tuấn mỹ, vô hình trung yêu cầu đối với một nửa kia liền rất cao, muốn tiền lại muốn mặt, nhưng nào có chuyện tiện nghi như vậy, người có mặt có tiền, dựa vào cái gì muốn gặp cô ta?Huống chi cô ta còn mang theo con chồng trước.

Cô ta không tìm nguyên nhân trên người mình, đem mọi trách nhiệm đều đổ lên người đứa trẻ, ban đầu cô ta không có tình cảm gì đối với đứa nhỏ này, bây giờ càng chán ghét, không phải động một chút đánh chửi, thì cũng làm lơ hoàn toàn, bình thường cũng không nhìn lấy một cái.

Lần này nguyên chủ lại đi thông đồng với một kẻ có tiền nhưng không có kết quả, sau khi trở về tâm tình phiền muộn, lần đầu tiên động thủ với đứa trẻ, cô ta đánh xong tiêu tan cơn giận, cũng mặc kệ đứa trẻ khóc thở hổn hển, trực tiếp đi ngủ.

Một giấc ngủ này, thân xác liền thay đổi một cái linh hồn khác.

Đại khái là thời gian càng gần ký ức càng rõ ràng, Trình Hoan thấy được rất nhiều đoạn ký ức ngắn của nguyên chủ trong mấy năm nay, càng xem mày nhăn càng sâu.

Cô thật sự không có biện pháp tin tưởng đó là phương thức một người mẹ đối xử với con của mình—— hoàn toàn thờ ơ, mặc kệ khát đói bụng, nóng lạnh cũng mặc kệ, ngay cả sốt cao không lùi, cũng không thấy cô ta nhìn một cái, nhiều lắm cũng chỉ ném cho chút thuốc hạ sốt.

Trình Hoan tức muốn mệnh, hận không thể lôi nguyên chủ ra đánh một trận, nhưng người đã không thấy, cô còn tiếp nhận thân phận của nguyên chủ, còn có đứa con trên danh nghĩa.

Nhớ tới đứa bé kia, Trình Hoan lại thở dài, cô độc thân từ trong bụng mẹ, cũng không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, nhưng cô lại không có biện pháp nhìn đứa nhỏ tự thân tự diệt, chỉ có thể đảm đương trước.

Trong trí nhớ cuối cùng đứa bé kia còn ở trong phòng khách, Trình Hoan mở mắt ra, dọc theo hành lang nhỏ hẹp đi đến phòng khách.

Căn nhà này là ông bà của nguyên chủ lưu lại, phòng ở rất nhỏ, còn không đến 50 mét vuông, bên trong trang hoàng có chút cũ kĩ.

Trình Hoan đi đến phòng khách, trong phòng khách bày một cái sô pha bẩn thỉu, bên cạnh sô pha có một đứa trẻ đang quỳ, nửa người trên dựa vào sô pha, đầu hơi gật gật.

Ha, đúng rồi, nguyên chủ đánh đứa trẻ một trận, còn bảo đứa nhỏ quỳ gối ở đây “nghĩ lại”.

Quả thực buồn cười, người thực sự nên nghĩ lại thế nhưng lại bắt người khác nghĩ lại.

Trình Hoan nghiến răng, sự chán ghét trong lòng đối với nguyên chủ lại gia tăng thêm một tầng, cô bước nhanh đến cạnh sô pha, ngồi xổm xuống bế đứa nhỏ lên.

Dựa theo ký ức, năm nay đứa nhỏ này hẳn là 4 tuổi, chỉ là thoạt nhìn nhỏ gầy hơn nhiều so với đứa trẻ bình thường, trên mặt không có bao nhiêu thịt, quần áo cũng cũ, rõ ràng đã cuối tháng 7, đứa nhỏ còn ăn mặc một bộ quần áo dài.

Tiểu gia hỏa ngủ không yên, mơ mơ màng màng còn đang nói mớ.

Trình Hoan ôm bé đi đến phòng ngủ, nghe được miệng đứa nhỏ lúc đóng lúc mở, tò mò liền thò lại gần nghe.

“Mẹ…”.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 3: 3: Mẹ Con 1



Trình Hoan thở dài một hơi.

Trong trí nhớ quan hệ mẹ con của hai người cũng không tốt, nguyên chủ cố tình bỏ qua đứa nhỏ này, đứa trẻ còn nhỏ, có trực giác như động vật nhỏ, bình thường cũng sẽ không dính nguyên chủ.

Chỉ là mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, cho dù mới bị đánh chửi, đứa nhỏ này đối với mẹ mình cũng như cũ là không muốn rời xa.

Trình Hoan dựa theo đoạn ngắn trong trí nhớ ôm đứa trẻ đến phòng cậu.

Nói là phòng, kỳ thật cùng gác mái không sai biệt lắm, tổng cộng cũng chỉ năm sáu mét vuông, có một cửa sổ nhỏ không mở ra được, trong phòng bày một chiếc giường nhỏ trên dưới một mét, trên giường chất một ít quần áo, thoạt nhìn không quá sạch sẽ.

Trong phòng có một cổ mùi vị chua, bởi vì không lọt gió nên có vẻ vô cùng oi bức, Trình Hoan mới đi vào, còn không kịp tìm nguồn gốc mùi hương, thân thể liền bắt đầu kháng nghị hoàn cảnh này.

Trong trí nhớ rốt cuộc có chút không chân thật, ban đầu Trình Hoan chỉ cảm thấy căn nhà này có chút nhỏ, chờ khi chính mình vào, mới biết được hoàn cảnh nơi này có bao nhiêu không xong.

Sao cô có thể nhẫn tâm để đứa trẻ ở nơi này chứ?Trình Hoan lại phỉ nhổ nguyên chủ thêm một lần, quay đầu ra khỏi phòng.

Căn nhà này nhỏ, phòng có thể ở trừ bỏ phòng này chỉ còn phòng ngủ chính, Trình Hoan đặt đứa nhỏ lên giường của nguyên chủ, mới nhớ tới đứa nhỏ này còn chưa ăn cơm tắm rửa.

Làm một đứa trẻ 4 tuổi, tiểu gia hỏa hiển nhiên là không có kỹ năng nấu cơm tắm rửa, nguyên chủ ngại cậu phiền, chỉ có chờ đến lúc bản thân chịu không nổi, mới có thể tắm rửa cho cậu.

Trình Hoan không biết lần gần nhất nguyên chủ tắm rửa cho con trai là khi nào, chỉ là nhìn quần áo trên người tiểu gia hỏa, thời gian hẳn là không ngắn.

Khó trách vừa nãy cô vẫn luôn ngửi được cổ mùi lạ.

Làm một cô gái phương nam, Trình Hoan không thể chịu đựng được việc không tắm rửa liền đi ngủ, cô cong lưng, đẩy đẩy cánh tay tiểu gia hỏa.

“Tỉnh dậy đi.

”Trẻ con vốn ngủ không sâu, bị Trình Hoan đẩy hai liền tỉnh, cậu xoa đôi mắt mở mắt ra, nhìn đến Trình Hoan rụt rụt ra phía sau, nhéo nắm tay nhỏ, quật cường nhìn cô không nói lời nào.

Trình Hoan lại buông tiếng thở dài.

Cô ghé sát qua, tận lực phóng nhẹ thanh âm nói: “Trên người con bẩn, mẹ mang con đi tắm rửa một cái.

”Đứa nhỏ vẫn không thả lỏng.

Ban đầu không chú ý tới còn có thể xem nhẹ, hiện tại chú ý tới, Trình Hoan càng thêm không thể chịu đựng cổ mùi vị này, cô vươn tay, trong ánh mắt sợ hãi của đứa trẻ cứng rắn ôm người xuống giường, đi đến toilet đối diện.

Đại khái tiểu gia hỏa sợ bị đánh, thấy Trình Hoan chỉ ôm cậu không có động tác khác, liền dần dần thả lỏng, cậu đem đầu tới gần bả vai Trình Hoan, cánh tay chậm rãi nâng lên, còn chưa kịp vòng lên bả vai, cũng đã tới rồi.

Cậu giống như chấn kinh buông tay xuống, vòng đến phía sau, cẩn thận trộm nhìn sắc mặt Trình Hoan, sợ cô không cao hứng.

Trình Hoan có chút khổ sở, rõ ràng hẳn là cái tuổi không kiêng nể gì…Trong lòng nghĩ vậy, biểu tình trên mặt cô lại càng dãn ra, Trình Hoan cười cười, duỗi tay vuốt cái mũi tiểu gia hỏa: “Giơ tay lên, c** q**n áo cho con.

”Giang Tinh Thần cảm thấy mẹ trước mắt có chút không giống, ban đầu lúc tắm rửa cô đều sẽ không cười, cũng không cùng mình nói chuyện, cũng không muốn nhìn cậu.

Nhưng mà cậu thích mẹ cười, mẹ cười rộ lên thật là đẹp mắt.

Trình Hoan không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, đây là lần đầu tiên tắm rửa cho trẻ con, động tác khó tránh khỏi luống cuống tay chân, cũng may đứa nhỏ kia rất ngoan, không khóc không nháo, làm cái gì liền làm cái đó.

Giang Tinh Thần đi chân trần đứng trên mặt đất, Trình Hoan ngồi xổm bên cạnh cậu, một tay cầm vòi hoa sen, một tay cầm khăn tắm rửa cho cậu.

Thời tiết nóng, trẻ con hoạt động cũng nhiều, mỗi ngày đều ra không ít mồ hôi, tích lũy mấy ngày, trên người bụi bẩn tích một tầng thật dày.

Tiểu gia hỏa mới 4 tuổi, làn da rất mềm, cho dù Trình Hoan khống chế sức lực, tắm xong trên người cậu cũng hồng thành một mảng, giống như con tôm nấu chín.

Giang Tinh Thần tò mò cúi đầu nhìn, bởi vì thái độ Trình Hoan rất tốt, lá gan của cậu cũng có chút lớn, duỗi tay vuốt một chỗ đặc biệt hồng trên bụng.

“Mẹ.

”Trình Hoan sửng sốt mới phản ứng lại cậu nhóc đang kêu mình: “Ừ, làm sao vậy?”Tiểu gia hỏa chỉ vào bụng mình: “Con đỏ lên.

”“Đúng vậy, con đỏ.

” Trình Hoan kéo một cánh tay của cậu, thuận miệng nói: “Chín không sai biệt.

”“Chín là cái gì ạ?”Tiểu gia hỏa mới 4 tuổi, bởi vì vẫn luôn bị xem nhẹ nên hiểu được cũng không nhiều lắm, Trình Hoan lau xong cánh tay, giải thích với cậu: “Chín chính là đồ có thể ăn, sống chính là không thể ăn.

”Cô sờ bụng nhỏ của tiểu gia hỏa: “Bằng không bụng sẽ khó chịu.

”“Con chín, là có thể ăn sao?” Giang Tinh Thần tò mò: “Mẹ, con ăn ngon không?”.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 4: 4: Mẹ Con 2



Chính diện tiểu gia hỏa được rửa sạch sẽ, một khuôn mặt phấn phấn nộn nộn, đôi mắt rất lớn, con ngươi như đá hắc diệu, lông mi vừa dài vừa dày, cái mũi nho nhỏ, miệng cũng nho nhỏ, giống như búp bê được bày trong tủ kính cửa hàng.

Trình Hoan kích khởi thét một tiếng giống bà già, thò lại gần cắn một ngụm trên mặt cậu, sau đó bình luận: “Ăn khá ngon.

”Tiểu gia hỏa rất vui vẻ, Trình Hoan mới vừa thối lui, đã bị Giang Tinh Thần thò qua hôn một cái.

Môi mềm mại của tiểu hài tử in ở trên mặt, làm tim cô cũng lập tức mềm xuống.

“Mẹ cũng ăn ngon.

”“Đúng vậy, chúng ta đều ăn ngon.

” Trình Hoan vỗ cậu: “Đổi một bên, chà lưng cho con.

”Mức độ bẩn trước ngực và sau lưng tiểu gia hỏa tuy hai mà một, Trình Hoan cơ hồ là chà từng chỗ một, chà xong bắt đầu sờ một phen, cảm thấy không thành vấn đề lại đổi chỗ khác.

Trình Hoan vẫn luôn ngồi xổm, thời gian dài chân có chút mỏi, cô đứng lên nghỉ ngơi, lúc ngồi xổm xuống thoáng nhìn trên eo tiểu gia hỏa có chỗ thâm.

Ban đầu cô tưởng bị bẩn, chà vào mới phát hiện là cái bớt.

Cái bớt có hình dạng con bướm, rất ngăn ngắn, giống như in lên.

Trình Hoan cảm thấy cái bớt này đã gặp qua ở đâu đó, cẩn thận nghĩ lại không nghĩ ra được, cảm thấy có thể là bị ký ức nguyên chủ ảnh hưởng, cũng mặc kệ.

Đem tiểu gia hỏa tắm rửa sạch sẽ, Trình Hoan lau khô thân thể cho cậu, bao trong khăn ôm ra khỏi phòng tắm.

Đứa nhỏ không có quần áo sạch sẽ, Trình Hoan cũng không muốn mặc lại những cái quần áo bẩn đó lên người cậu, đơn giản để cậu tr*n tr**.

Cô đặt người lên trên giường, dùng khăn tắm lau đầu tóc đến nữa khô, sờ khuôn mặt nhỏ của cậu nói: “Tinh Tinh đừng chạy loạn trên giường, mẹ đi làm bữa tối cho con.

”Ánh mắt tiểu gia hỏa phát sáng: “Tinh Tinh là con sao?”Nguyên chủ chưa lấy nhũ danh cho tiểu gia hỏa, hằng ngày những lúc ở chung cũng không kêu tên, đều gọi là mày.

Trình Hoan đương nhiên không có khả năng học theo nguyên chủ, lại cảm thấy kêu tên đầy đủ quá mức xa lạ, đơn giản liền kêu một từ láy, đặt làm nhũ danh.

“Đúng vậy, Tinh Tinh là con.

” Trình Hoan đáp.

Nhìn đến vẻ mặt hưng phấn của tiểu gia hỏa trước mắt, cô liền nhớ tới cháu gái nhỏ của mình, rõ ràng tuổi tác giống nhau, cháu gái ở nhà làm mưa làm gió, cái tiểu gia hỏa này lại vì một cái tên có chút thân cận liền vui vẻ không chịu được.

Giang Tinh Thần cao hứng khuôn mặt đều đỏ, ngây ngốc nhẩm tên này.

Cậu tiến đến bên cạnh Trình Hoan, do dự dựa qua, thấy không bị đẩy ra, liền đánh bạo duỗi tay ôm eo cô.

“Mẹ.

” Cậu nói: “Con là Tinh Tinh.

”“Ừ, con là Tinh Tinh.

” Trình Hoan sờ tóc của cậu, vỗ tay nhỏ của cậu: “Được rồi, mẹ phải đi nấu cơm, Tinh Tinh hản là đói bụng rồi.

”Đáp lại cô, là trong bụng tiểu gia hỏa kêu ra một tiếng.

Trình Hoan cười một tiếng.

Tiểu gia hỏa cảm thấy có chút mất mặt, cậu buông tay ôm mẹ ra, đỏ mặt ngã vào trên giường, dùng khăn tắm che mình lại, lập chí làm rùa đen rút đầu.

“Đừng đội khăn, không thở được.

” Trình Hoan túm khăn tắm xuống dưới một chút, ở trong tầm mắt tiểu gia hỏa đi ra khỏi cửa.

Nguyên chủ không phải người biết sinh hoạt, cô ta không thích nấu cơm, trong nhà cũng không có bao nhiêu đồ ăn.

Trình Hoan tìm một vòng trong tủ lạnh, cũng chỉ tìm được một ít mì sợi, cùng mấy quả trứng gà, mấy loại rau dưa cũng không có.

Nguyên liệu nấu ăn quá đơn giản, Trình Hoan cũng không làm ra cái gì công phu, cô chiên hai cái trứng, chuẩn bị nấu một nồi nước.

Trong lúc chờ nước sôi, Trình Hoan một lần nữa sửa sang lại ký ức của nguyên chủ.

Lúc trước thấy đoạn ngắn ký ức đều là quá khứ, lần này Trình Hoan ở bên trong tìm được tình huống sinh hoạt hiện tại của cô.

Lúc trước nguyên chủ bồi Giang tiên sinh một đêm, hai bên cộng lại gần có 50 60 mươi vạn, mấy năm nay cô phải sinh con lại không có công việc, tiền bị tiêu không sai biệt lắm, chỉ còn ba bốn vạn cuối cùng ở trong thẻ, mật mã chính là cái đêm cô cùng với Giang tiên sinh kia.

Xem ra vẫn chưa từ bỏ ý định.

Trong trí nhớ của Trình Hoan không có một đoạn kia, cũng không biết Giang tiên sinh rốt cuộc là lớn lên đẹp thế nào mới làm nguyên chủ nhớ mãi không quên như thế.

Nước sôi, Trình Hoan đem mặt vào, vừa làm vừa nghĩ lung tung rối loạn.

Nguyên chủ lớn lên đẹp, con trai cũng không kém, nhưng mà hai mẹ con thoạt nhìn cũng không giống nhau, cho nên Tinh Tinh hẳn là giống người cha không biết tên kia.

Cũng không biết rốt cuộc giống tới trình độ nào, có phải trên người cái người cha tiện nghi kia cũng có cái bớt hay không?Trình Hoan nghĩ nghĩ, động tác trên tay đột nhiên dừng lại.

Trình Hoan, Giang Tinh Thần, bớt hình con bướm! Đây sao lại giống nội dung một cuốn tiểu thuyết cô từng xem qua như vậy?!.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 5: 5: Nam Chính 1



Trình Hoan không thích tiểu thuyết, bộ tiểu thuyết kia là do chị em tốt giới thiệu cho, nói là bởi vì nữ phụ cùng tên với cô ác quá trời, xem mất cả hứng.

Cô tò mò rốt cuộc có thể ác tới mức nào, bấy giờ mới lật xem thử.

Ba của nam chính trong truyện mất sớm, anh hai mươi tuổi đã tiếp nhận gia nghiệp to lớn.

Nhưng mà bởi vì tuổi tác quá trẻ không thể khiến mọi người tâm phục, đã bị "các bô lão" trong tập đoàn cho làm bù nhìn mấy năm.

Nam chính ban đầu ẩn mình, làm ra vẻ con cháu nhà giàu quần là áo lượt chẳng được cái tích sự gì.

Chờ đến khi đã đủ lông đủ cánh, lập tức mạnh mẽ giải quyết sạch những kẻ đối địch anh, trở thành đế vương nói một không hai ở trong tập đoàn.

Trong mấy năm ẩn mình kia nam chính đã bị người ta bày mưu rất nhiều, những người được phái tới tiếp cận anh, quyến rũ anh, mưu đồ đẩy anh xuống vực sâu thăm thẳm đến cuối cùng ngóc đầu không nổi mới được chưa bao giờ ngừng.

Bởi vì những cuộc gặp gỡ ấy, nam chính trở nên rất khó tin tưởng người khác, với cả mẹ ruột của chính mình cũng không có cách nào mở rộng cửa lòng.

Nữ chính lại vào ngay lúc này đến gần nam chính, theo như trong tiểu thuyết miêu tả thì là! Cô hồn nhiên nhưng không ngu xuẩn, lương thiện nhưng không mù quáng, tựa như một ngọn lửa nóng bỏng, mạnh mẽ đốt cháy trái tim của nam chính.

Tình cảm của nam nữ chính trải qua muôn vàn trắc trở, từ việc gia tộc phản đối đến nữ phụ ngăn cản rồi lại tới nam phụ cướp người, nguy cơ tập đoàn, có thể nói là đem hết tình tiết cẩu huyết ngược tâm ngược thân cho trải qua một lượt, lúc gần đến kết truyện rồi rốt cuộc nam nữ chính mới được ở bên nhau.

Mà cái cô nữ phụ ác độc mưu đồ cướp nam chính với nữ chính kia, tên là Trình Hoan.

Trình Hoan trong tiểu thuyết do một lần thiết kế cùng nam chính mây mưa một đêm xong thì mang thai, nữ phụ sinh con ra, kỳ lạ là lại không có tìm nam chính bảo anh chịu trách nhiệm.

Mãi đến có lần ngoài ý muốn, nữ phụ và kim chủ tham gia một buổi tiệc rượu gặp phải nam chính, cô ta thấy người ở đây đều nịnh bợ người ta, bấy giờ mới nổi lên suy nghĩ, vất luôn kim chủ vất vả lắm mới tìm được, mang theo con trai tìm đến tận cửa.

Nam chính tuổi không còn nhỏ, mẹ anh luôn luôn mong mỏi muốn được bế cháu, xét nghiệm DNA rồi sẽ cho đứa trẻ ở lại.

Tuy rằng giữ đứa trẻ lại, nhưng mẹ nam chính có quan niệm cấp bậc rất nặng, bà không vừa mắt nữ chính có gia cảnh bình thường, còn không ưa nữ phụ chưa chồng đã có con còn từng l*m t*nh nhân cho người khác hơn, vốn chẳng đồng ý cho nữ phụ vào ở.

Nữ phụ chạy vào đây để làm bà chủ nhà giàu cơ mà, không thể nào chỉ cho đứa con vào được, con đường gặp mẹ nam chính này đi không được, nên lại mang con trai đi, bình thường lấy lý do con trẻ nhớ ba mang đứa con đến công ty của nam chính.

Lúc ấy nữ chính đã có tình cảm với nam chính, tình cảnh này khiến cô nàng tan nát cõi lòng, ngoài lúc làm việc ra, tinh thần thường xuyên chán nản.

Nam phụ trong công ty thầm yêu cô không đành lòng để nữ thần đau thương, vậy nên lúc nữ phụ tìm đến cửa đã cản trở đủ kiểu, còn lén lút nói cho nữ phụ biết nam chính đã có người trong lòng, đang chuẩn bị hôn lễ.

Nữ phụ nghe xong tức muốn điên, cô ta nhất thời kích động, chưa được sự cho phép đã tiến vào phòng làm việc của nam chính, muốn xác minh thật giả với anh.

Nam chính là một tên cuồng công việc, cực kỳ chán ghét chuyện trong lúc đang làm việc bị làm phiền, anh cóc thèm quan tâm nữ phụ, gọi điện bảo người đuổi cô ta ra ngoài.

Nữ phụ bị đuổi ra ngoài đã càng tin vào lời nói kia, cô ta đã biết về cuộc sống giàu sang, không muốn quay về tháng ngày trước kia lần nữa, nghĩ một hồi, lại lập mưu trên người con trai mình.

Con nhỏ, cơ thể cũng chẳng khỏe khoắn gì, nữ phụ cố tình để nó bị lạnh bị cảm, lấy chuyện này ra đòi nam chính thường đến thăm con.

Cô ta yêu thương gì con mình, chỉ đem nó đi đúc thành một công cụ, cố ý kéo bệnh của con vạch kế hoạch cho bản thân mình, mượn chuyện này kéo gần quan hệ với nam chính.

.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 6: 6: Nam Chính 2



Đứa bé vốn yếu ớt, một căn bệnh cảm chẳng đáng ngại, kéo đến sau này biến thành viêm phổi nặng, đợi đến khi nam chính cảm thấy không đúng đưa đứa nhỏ đi bệnh viện chữa trị thì đã muộn rồi, cơ quan nội tạng cả người suy kiệt, chết trên bàn phẫu thuật.

Trình Hoan xem đến đoạn này thì không xem nữa, cô hiểu cách tác giả muốn dọn sạch chướng ngại tình cảm giữa nam nữ chính, nhưng không quá chấp nhận được chuyện đối xử với con nít như vậy, cho dù những chuyện này là mượn tay nữ phụ để hoàn thành.

Mang nội dung trong tiểu thuyết với ký ức trong não so lại từng cái, Trình Hoan đã hoàn toàn dám chắc suy đoán trước đó của mình.

Trong sách có một đoạn, nữ phụ mang con đến nhà, lúc kết quả đối chiếu DNA còn chưa có, bà Giang đúng là nhờ vào cái bớt này khẳng định đây chính là cháu của bà.

Theo như lời mẹ Giang nói! Đứa trẻ này với con tôi lúc nhỏ như cùng một khuôn đúc ra vậy, đến cả vị trí cái bớt cũng giống nhau, tuyệt đối không sai được.

Xác định mình đã xuyên thành nhân vật trong sách, Trình Hoan cũng chẳng có phản ứng mạnh gì.

Chuyện xuyên qua này vốn dĩ đã khó mà tưởng tượng nổi rồi, xuyên vào cơ thể người khác và xuyên vào cơ thể nhân vật trong sách đối với cô mà nói không có khác gì nhau lắm, cũng phải tiếp tục sống như nhau thôi.

Nguyên chủ bởi vì đã trải qua thói quen phụ thuộc vào người khác, Trình Hoan cô lại không có cái thói quen này, ở thế giới cũ, cô dựa vào bản thân, tốt nghiệp năm năm đã mua được căn nhà ở thành phố loại hai.

Khi đó cô đã định tìm ngân hàng t*nh tr*ng sinh một đứa bé, bây giờ hay rồi, bước này cũng có thể lược bớt, sẵn có rồi nè.

Trình Hoan mở vung ra, đổ thêm chút nước lạnh vào, nghĩ tìm niềm vui trong nỗi buồn, đây cũng coi như là một chuyện tốt.

Dù là với cô hay là với đứa trẻ đó.

Nguyên liệu nấu ăn có hạn, Trình Hoan chỉ làm được bát mì nước, thêm hai miếng trứng ốp la.

Cơ mà có tay nghề nhiều năm của cô ở đây, đồ ăn làm ra không đến nỗi nào.

Bởi vì không rõ khẩu vị của Tinh Tinh, Trình Hoan đã chiên hai miếng ốp la khác nhau, một cái chín kỹ, còn cái kia là lòng đào.

Ốp la lòng đào được chiên thành hình bầu dục ngay ngắn, lòng trắng trứng trải thành một lớp mỏng, mang theo màu vàng nhạt, lòng đỏ trứng bị cố định ở chính giữa, màu sắc ngoài rìa hơi đậm, càng vào trong thì màu càng nhạt, xuyên qua lớp màng mỏng kia, dường như còn có thể thấy được dịch trứng đang lưu động bên trong.

Cái chín kỹ xem ra không được xuất sắc như kia, nhưng mà cũng vàng óng cả hai mặt, mùi thơm xông vào mũi.

Thả trứng ốp la che lên trên, Trình Hoan bưng mì đi vào phòng.

Tinh Tinh đang ngồi trên giường nhìn ra cửa, trên bụng đắp khăn lông, nhìn thấy cô tiến vào là nhóc con lập tức bật ngay dậy, cả khăn cũng quên kéo theo luôn.

"Mẹ.

" Nhóc con cởi truồng đi theo hướng của Trình Hoan đến bên giường, nhìn chằm chằm đồ ăn trong bát nuốt nước miếng: "Thơm quá đi.

""Đói rồi ha, sắp được ăn rồi đây.

"Trình Hoan đặt bát mì xuống bàn, dọn dẹp cho ra một khoảng trống, ôm nhóc con lên ghế ngồi.

"Xong, ăn được rồi.

"Trình Hoan nói xong, thằng bé lại không có hoạt động, cậu cầm thìa một cách vụng về, gắp lên vài sợi mì, ngửa đầu nói với Trình Hoan: "Mẹ ăn.

"Trình Hoan xoa xoa đầu cậu: "Mẹ ăn rồi, Tinh Tinh ăn là được.

"Buổi tối nguyên chủ đi tham gia một buổi tiệc, đã ăn một bữa lâu rồi, sau khi về giận chó đánh mèo, cố ý bỏ đói con.

Nghĩ đến nội dung trong mảnh ký ức và kết cục trong tiểu thuyết, Trình Hoan lại càng thêm một phần thương yêu đứa trẻ trước mặt, cô nắm lấy một bên đũa, kẹp đứt ra một miếng nhỏ trứng ốp la, đút vào trong miệng thằng bé.

"Ăn ngon không?""Dạ ngon!"Nhóc con ăn mà nước miếng chảy cả ra, cậu hạnh phúc híp mắt, nhìn Trình Hoan cười ngốc.

"Mẹ ơi.

""Hử?" Trình Hoan tiếp nhận công việc bón cơm, xoáy mấy sợi mì lên tiếp tục đút.

Tinh Tinh chỉ cười, ăn hết mì trong miệng xong thì lại gọi.

"Mẹ ơi.

""Mẹ đây?"Hai người một người đút một người ăn, ăn một miếng Tinh Tinh lại kêu một tiếng mẹ, Trình Hoan cũng đáp lại hết, không hề cảm thấy phiền!.

Một bát mì ăn được một nửa, Tinh Tinh đã no rồi, cậu chân không nhảy xuống đất, ôm lấy một bên chân của Trình Hoan.

"Mẹ ơi.

" Cậu ngẩng đầu lên: "Con thật sự vui lắm.

".
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 7: 7: Con Ngủ Với Mẹ Được Không Ạ 1



Ăn cơm xong, Trình Hoan để Tinh Tinh tiêu bớt cơm xong mới cho đi ngủ, còn mình thì tìm quần áo cho cậu bé.

Phòng của Tinh Tinh nhỏ, căn bản không để vừa tủ, quần áo đều vứt bừa trên giường.

Trình Hoan không chịu được sự khó chịu, ôm đống quần áo ra ngoài, xem xem có cái nào mặc được không.

Hầu hết chỗ quần áo này vừa cũ vừa bẩn, mùi mồ hôi cùng với mùi mốc do lâu ngày không phơi pha lẫn với nhau, tạo thành một cái mùi khiến người ta buồn nôn, một số ít có vẻ như đã được giặt qua, nhưng cũng chẳng sạch sẽ là bao.

Trình Hoan lật lại một lượt, tìm được một bộ trông có vẻ khá mới.

Sau khi đem chỗ quần áo còn lại vào túi chuẩn bị mang đi vứt, cô cầm chỗ quần áo trên tay, đem đi giặt lại hết một lượt.

Mùa hè nhiệt độ cao, quần áo giặt một đêm là có thể khô rồi, Trình Hoan lau sạch nước trên tay, định ngày mai đưa cậu bé đi trung tâm thương mại một chuyến.

Trước tiên đi mua quần áo, sau đó còn phải chuyển chỗ ở, điều kiện sống ở đây quá kém, phòng thì nhỏ, hàng xóm tốt xấu lẫn lộn.

Chỉ riêng tòa nhà này, đã có một nhà thường hay bạo lực gia đình, hai nhà ngày nào cũng cái nhau đòi ly hôn, mỗi khi mấy nhà bọn họ cãi nhau, cậu bé đều rất sợ hãi, đối với việc này thì nguyên chủ thờ ơ không quan tâm, nhưng Trình Hoan lại không thể xem nhẹ, sống ở đây quả thực không có lợi cho sự phát triển của trẻ nhỏ.

Tốt nhất nên chuyển đến ngôi nhà ở cạnh trường mầm non, Tinh Tinh cũng bốn tuổi rồi, đã đến tuổi đi học, phải tìm một trường mầm non tốt một chút, nếu không rất dễ xảy ra chuyện xấu.

Trường mầm non tốt một chút học phí đều rất đắt, nghĩ đến chút tiền tiết kiệm cỏn con đó, Trình Hoan lại bất lực thở dài.

Nghèo quá trời!Trình Hoan đi tắm trong suy tư về cái nghèo của bản thân cùng những lo lắng băn khoăn, tối nay đã trải qua rất nhiều việc, lại bận đến không phút ngưng tay, đầu cô rất đau, đến tận lúc đi tắm, mới có thể đỡ hơn một chút.

Tắm xong, Trình Hoan cảm thấy thoải mái hơn hẳn, cô xoa bóp huyệt vị ở phần đầu, dùng xì đầu xì khô tóc, làm những bước dưỡng da cần thiết, mới đi vào phòng.

Tinh Tinh vẫn chưa ngủ, cậu ngồi trên giường, mặt hướng về phía cửa, nhìn thấy Trình Hoan vừa vào liền gọi mẹ.

“Sao lại chưa ngủ?” Trình Hoan đi qua, chỉnh nhiệt độ phòng cao lên một chút, lên giường xếp gọn gối, dọa dẫm cậu bé: “Phải đi ngủ sớm một chút, nếu không là không cao lên được đâu.

” “Mẹ.

” Mắt cậu bé sáng lấp lánh: “Con ngủ với mẹ được không ạ?”“Đương nhiên là được rồi, con vẫn còn là trẻ nhỏ, không ngủ một mình được.

” Trình Hoan cho cậu bé nằm xuống, đắp tấm chăn mỏng lên.

“Trước đây con toàn ngủ một mình thôi.

” Tinh Tinh nằm ngay ngắn trên giường, bĩu môi nhìn Trình Hoan.

“Trước đây là trước đây, từ bây giờ trở đi con phải ngủ cùng mẹ rồi.

” Bé con còn nhỏ như vậy, ngủ một mình nửa đêm dậy đi vệ sinh lỡ va vào đâu thì sao?Trình Hoan cảm thấy mình có trái tim bao la vô tận, cô nằm lên giường, tắt đèn trong phòng, lại quay người nói với Tinh Tinh: “Đợi sau này con lớn rồi, mới được ngủ một mình.

”“Bao giờ con mới lớn ạ?”“Đến lúc con đi Tiểu học là đã lớn rồi.

”Trong đêm tối, bên cạnh có một cơ thể mềm mại như lông đang ôm cánh tay mình, tiếng cậu bé có nét dịu dàng.

“Mẹ, vậy con không muốn lớn lên nữa, con muốn mãi được ngủ cùng với mẹ.

”“Đứa trẻ ngốc.

”Trình Hoan cười nói, xoa xoa đầu cậu, đưa tay ra ôm cậu vào lòng.

Thân nhiệt của trẻ nhỏ cao hơn người lớn, Trình Hoan cảm thấy như mình đang ôm cái máy sưởi vậy, có điều trong phòng bật điều hòa, chút nóng này cô vẫn có thể chịu được.

Cô cúi đầu, thơm lên cái đầu nhỏ xù tóc trong lòng: “Ngủ thôi nào, Tinh Tinh ngủ ngon nhé.

”“Mẹ cũng ngủ ngon.

”.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 8: 8: Con Ngủ Với Mẹ Được Không Ạ 2



Trình Hoan bị ác mộng dọa tỉnh.

Cô mơ thấy thế giới của mình đến ngày tận thế, vô số thiên thạch rơi từ trên trời xuống, trong đó có một viên rơi trúng người cô.

Cô bị thiên thạch đè lên người không hô hấp được, đến tiếng cầu cứu không thể thốt ra.

Trong giây phút sắp tắt thở, Trình Hoan cuối cùng cũng mở được mắt ra, cô kinh sợ ngồi dậy, cậu bé đang nằm trên người cô cũng theo đó trượt xuống chân.

Tối hôm qua ngủ quá muộn, cậu bé bị trượt xuống vẫn chưa tỉnh, đổi tư thế rồi lại ngủ khò khò.

Trình Hoan nhìn Tinh Tinh trên đùi mình, lặng người một chút mới nhớ ra sự thật bản thân đã xuyên thành mẹ người ta rồi.

Cô thở dài một hơi, đưa tay gạt mồ hôi trên trán.

Chả trách lại nằm mơ thấy ác mộng, cũng không biết đứa nhỏ này từ lúc nào đã nằm lên người mình rồi.

Cả người ra đầy mồ hôi, rất khó chịu, Trình Hoan tay chân nhẹ nhàng ôm cậu bé đặt sang một bên, xuống giường đi tắm.

Lúc Tinh Tinh tỉnh dậy, trong phòng đã không còn ai rồi.

Cậu dụi mắt bò dậy, trước tiên nhìn xung quanh một vòng, thấy bản thân vẫn còn trong phòng mẹ lại ngây ngốc cười một tiếng.

Mùi thơm của đồ ăn ở bên ngoài bay vào phòng, Tinh Tinh chưa mặc quần áo không dám ra ngoài.

Cậu sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, ngửi mùi thơm bên ngoài mà nuốt nước bọt.

Nếu như đây là đồ ăn mẹ cậu làm thì thật tốt quá, cậu đói lắm rồi.

Có điều món mì mẹ làm hôm qua cũng rất ngon, là thứ ngon nhất trên đời này.

Nhớ lại dư vị của món mì đó, Tinh Tinh thèm đến chảy cả nước miếng.

Cậu đưa tay lên lau vệt nước trên miệng, thở dài.

Thật mong mẹ lại làm mì cho cậu ăn.

Trình Hoan nấu bữa sáng xong chuẩn bị đi gọi con trai dậy thì nhìn thấy Tinh Tinh ngồi trên giường, dáng vẻ đói bụng thèm ăn.

“Con đang nghĩ gì vậy?” Trình An mang quần áo vào phòng: “Tỉnh dậy sao không gọi mẹ?”“Mẹ.

” Tinh Tinh nhảy lên bổ nhào về phía cô: “Mẹ!”Trình Hoan đặt quần áo xuống giường rồi ôm cậu: “Ừ, con sao vậy?”“Mì của mẹ ngon lắm!” Cậu nhìn Trình Hoan, mắt sáng lấp lánh, lại không dám bảo mẹ, liền học người ta nịnh nọt: “Mẹ thật tài giỏi.

”Một chút ý nghĩ đó của trẻ nhỏ cực kỳ dễ thương, Trình Hoan xoa xoa gương mặt bụ bẫm của cậu, cười nói: “Hôm nay mẹ làm món khác, Tinh Tinh có muốn ăn không?”“Muốn ạ!” Tinh Tinh gật đầu, lớn tiếng trả lời.

“Vậy chúng ta mặc quần áo vào rồi đi đánh răng, đánh răng xong rồi ăn có được không?”Nguyên chủ không chăm lo cho con, mấy ngày mới tắm một lần, việc đánh răng càng khỏi phải nói.

Trẻ nhỏ thường rất ghét đánh răng, không có sự đốc thúc của người lớn, căn bản chẳng động đến.

Tinh Tinh bây giờ vẫn còn nhỏ, răng vẫn chưa có vấn đề gì, Trình Hoan nhớ lại trong tiểu thuyết, con của nữ phụ răng bị sâu hơn một nửa, khiến cho bà Giang rất bất mãn.

Cô không có ý định theo tình tiết truyện dẫn Tinh Tinh đến cửa nhận tổ quy tông, nhưng cô cũng không thể để cho đứa trẻ mình nuôi nấng không chú ý vấn đề vệ sinh như vậy.

Trình An nhớ lại từng chút từng chút một những tật nhỏ đó, sáng sớm đã đi siêu thị mua bàn chải và kem đánh răng dành cho trẻ nhỏ, quyết định từ hôm nay, từng bước thay đổi những tật xấu của cậu bé.

Tinh Tinh ngơ mặt ra một lúc, nghiêm túc suy nghĩ: “Vậy được ạ.

”Trước đây cậu thấy mẹ sáng nào cũng đánh răng, cũng tò mò thử qua, sau đó bị cái vị kì lạ đó dọa sợ.

Có điều mẹ đã nói như vậy, ăn thứ khó ăn đó cũng không phải không được.

Mặt Tinh Tinh rất nghiêm túc, cọ đầu vào ngực Trình An mấy cái.

Cậu nghĩ, có phải trước đây mẹ không thích cậu, là bởi vì cậu không đánh răng ư?Nếu như vậy từ nay về sau ngày nào cậu cũng đánh răng, hy vọng mẹ cũng có thể mãi mãi yêu thương cậu!.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 9: 9: Mẹ Vạn Tuế! 1



Bạn nhỏ Tinh Tinh quyết định phải thể hiện thật tốt, khiến cho mẹ càng yêu thương mình nên giơ tay lên nói muốn tự thay quần áo.

Trình Hoan muốn xem trò hay liền đồng ý.

Cô đứng bên cạnh, xếp quần áo ra: “Vậy con mặc đi.

”Tinh Tinh cũng không phải lần đầu tiên tự mặc quần áo, coi như có chút kinh nghiệm, biết nên mặc cái gì trước mặc cái gì sau.

Cậu cầm chiếc q**n l*t lên, hai tay giơ lên trước mặt, nghiêm túc nhìn một lúc, mới cho chân vào một ống trước.

Trình Hoan ở bên cạnh nín cười nhìn cậu mặc ngược q**n l*t, có chút xấu xa không nhắc nhở cậu.

Tinh Tinh tự mình mặc q**n l*t vào, đứng dậy kéo lên, mới nhận ra có gì không đúng.

Cậu bé cúi đầu, nhìn phần vải rõ ràng bị thừa ra ở giữa chân, ồ lên một tiếng, lại đưa tay ra sau sờ, cuối cùng mới nhận ra.

Cậu quay đầu lén nhìn mẹ, Trình Hoan quay đi chỗ khác coi như không nhìn thấy sự lúng túng của cậu.

Tinh Tinh nhẹ nhàng thở ra một hơi, dùng tốc độ nhanh nhất c** q**n ra quay mặt kia mặc vào, lần này cuối cùng cũng mặc đúng.

Mặc quần áo quả không dễ dàng chút nào!Tinh Tinh vỗ vỗ mảnh vải duy nhất trên người, giống như đã làm được việc đại sự gì không bằng.

“Mẹ!”“Ừ?” Trình Hoan quay đầu lại, ngạc nhiên như vừa mới nhìn thấy: “Tinh Tinh tự mặc được quần rồi, con thật giỏi!”“Hì hì.

”Cậu bé được khen nên rất vui, lại cầm bộ quần áo ở bên cạnh mặc lên người.

Bộ quần áo mà Trình Hoan chọn là một bộ áo phông trắng ngắn tay và một chiếc quần ngố màu xanh lục đã được giặt cẩn thận, bên trên còn lưu lại mùi thơm thanh mát.

Tinh Tinh giơ chiếc áo phông lên trước mặt nhìn qua nhìn lại, nhìn rất lâu cũng không biết phải mặc thế nào, cậu bĩu môi suy nghĩ một chút, sờ thấy một cái lỗ, định luồn tay vào đó.

“Được rồi, để mẹ giúp con.

”Thấy cậu bé định luồn tay vào cổ áo, Trình Hoan lập tức ngăn lại.

“Quần áo ngoài để mẹ giúp con mặc.

”Tinh Tinh có chút không muốn: “Mẹ, con biết mặc mà.

”“Mẹ biết Tinh Tinh biết cách mặc, nhưng con vẫn còn nhỏ, có những việc cũng có thể nhờ người khác làm giúp.

” Trình Hoan vừa nói vừa lấy quần áo từ tay cậu bé, vứt qua một bên mặc lại từ đầu cho cậu.

“Nào, luồn tay vào chỗ này.

”“Vâng.

”Cậu bé nghiêng đầu nhìn tay áo, đưa tay luồn vào chỗ đó.

Mặc xong quần áo và đi giày, Trình Hoan chỉnh lại cho cậu, gen của cậu bé rất tốt, chỉ là đổi bộ quần áo thôi mà như biến từ một cậu bé đáng thương thành một tiểu soái ca.

“Xong rồi, Tinh Tinh của chúng ta thật đẹp trai!”Tinh Tinh sớm đã bị mùi thơm phảng phất làm cho thèm thuồng, nghe Trình Hoan nói đã xong liền nóng lòng nhảy xuống giường.

Cậu chạy đến trước bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh, nói lớn với Trình Hoan: “Mẹ nhanh đến đây đánh răng đi!” “Đến đây.

”Cậu bé mới bốn tuổi, cao hơn một mét một chút, chẳng hơn bồn rửa mặt là bao nhiêu.

Trình Hoan lấy một chiếc ghế nhỏ cho cậu đứng lên, bóp kem đánh răng ra bàn chải đưa cho cậu.

Bàn chải là loại chuyên dụng cho trẻ con, trên tay cầm còn có một chú ếch nhỏ, Tinh Tinh từ trước nay đều chưa thấy qua loại này, cực kỳ tò mò.

Cậu nghịch một chút, vẫn còn nhớ mình đang định làm gì, liền học theo dáng vẻ lúc trước mình nhìn thấy, ngậm bàn chải vào trong miệng.

Vị của kem đánh răng dành cho trẻ nhỏ khác với kem đánh răng dành cho người lớn, có vị hoa quả.

Vừa đưa vào miệng Tinh Tinh đã kinh ngạc mở to mắt, cậu lấy răng giữ chặt bàn chải, nhai mấy cái.

“Mẹ, cái này ngon thật đấy!”“Cái này không phải để con ăn đâu.

” Trình Hoan có chút bất đắc dĩ, cô bắt lấy tay cầm bàn chải của cậu bé rút ra, lại đưa cốc nước bảo cậu súc miệng.

“Súc miệng một chút rồi nhổ nước ra, đừng có nuốt đấy.

”Nhìn cậu bé súc miệng, Trình Hoan lại bóp kem đánh răng ra, lần này không cho cậu tự làm nữa: “Mở miệng rồi nhe răng ra, như mẹ đây này.

”Cô làm mẫu, Tinh Tinh liền làm theo lời cô, lộ ra hàm răng nhỏ nhắn.

.
 
Back
Top Bottom