Trong một căn phòng nhỏ nhắn ấm cúng.
Với cách trang trí đơn giản.
Một người con gái đang nằm ngủ ngon lành trên giường chính là Bách Thảo .
Bỗng đôi mày thanh tú của cô ấy hơi nhíu lại.
Trên trán cũng không ngừng xuất hiện từng lớp mồ hôi.Có vẻ như là đang nằm mơ thấy ác mộng.
Ngay lúc sau Bách Thảo giật mình mở to mắt.
Hơi thở không đều khiến cô không ngừng hít lấy hít để không khí.
Cô nhanh chóng ngồi dậy và giơ đôi bàn tay của mình lên.
Từ cánh tay đến bàn tay đều trắng trẻo và mịn màng.
Cảm giác không thực tế khiến cô nhất thời rối loạn[ Vết cắn của xác sống đâu ?][ Bàn tay không một vết sẹo này là sao nữa ][ Chả lẽ là mơ ....hay giống như mấy bộ phim hay nói.... mình sống lại rồi ?]Bách Thảo vội vàng đứng dậy chạy ra cửa sổ.
Vén chiếc rèm màu be lên.
Ánh nắng buổi sớm mai khiến cô hơi nheo mắt lại.
Khung cảnh phía dưới trông thật yên bình.
Mọi người vẫn đi lại cười nói rôm rả như ngày thường.[ Mọi người vẫn bình thường!]Cô lại với lấy chiếc điện thoại đầu giường.
Thời gian hiển thị.Ngày 20-3-20XX]Cô im lặng đứng đó như suy nghĩ về gì đó rất quan trọng.[ Thế giới vẫn chưa có xác sống][ Vẫn còn khoảng 7 ngày trước khi tận thế xác sống bắt đầu ][ Tạm thời mình phải tranh thủ mua thật nhiều vật tư để sống đã][ Sau đó lại nghĩ cách thông báo với mọi người ][ Quan trọng hơn... mình phải tìm ra nguồn lây nhiễm rốt cuộc là ở đâu ]Nhờ ký ức kiếp trước nên dù cô ngạc nhiên khi thấy việc bản thân sống lại nhưng cô cũng rất nhanh thích nghi thậm chí là vạch ra nhiều kế hoạch cho tương lai của bản thân.Bách Thảo vốn chỉ là một sinh viên của Đại học Y.
Cô đi theo con đường nghiên cứu ra các loại thuốc và vắc xin để giúp đỡ nhân loại của cha mình.
Kiếp trước dù bản thân không thức tỉnh dị năng nhưng nhờ khả năng về ý dược cao cô được căn cứ lớn tận thế thu nhận mặc dù quá trình có được anh trai giúp đỡ.
Thế nhưng khi cô sắp nghiên cứu ra thuốc để biến người từ xác sống quay về làm con người.
Dù cho khả năng cao là thất bại nhưng đây cũng là bước ngoặt lớn giúp con người có thêm hi vọng Ấy vậy mà giữa đường lại bị xác sống tấn công căn cứ.
Cô không có siêu năng lực nên chỉ có thể trông chờ vào cửa chống đạn của phòng thí nghiệm.
Nhưng không ngờ bạn thân cô lại vì để cứu lấy bản thân đã chạy vào phòng thí nghiệm.
Không những kéo theo rất nhiều xác sống mà còn chưa đóng cửa.Khi cô đang thu dọn lại những ghi số của thí nghiệm và đem theo lọ thuốc duy nhất cô đã chế xong để chạy cửa thoát hiểm.
Thì bạn thân cô lại vì lấy một chiếc nhẫn mà cùng với bạn trai cô đẩy cô trở về phòng thí nghiệm sớm đã có đầy xác sống.Cô không thể tin vào mắt của mình.
Bách Thảo nhanh chóng bị xác sống vây lấy và cắn nuốt.
Trước khi cô chết đã nghe thấy Cố Kiều nói với bạn trai cô."
Cô ta chẳng qua chỉ là một kẻ không có dị năng... chết cũng chả sao"" Nhưng chiếc nhẫn đó là quà anh tặng em không thể để mất được "" Với lại nếu lấy lọ thuốc này và ghi chép kia chẳng phải chúng ta sẽ trở thành ân nhân của thế giới này sao?"
" Không những thế còn có thể điều khiển đám người ngu ngốc kia"Bách Thảo với đôi mắt toàn là tơ máu nhìn về phía họ.
Cô thề nếu được sống lại cô sẽ băm vằm , khiến họ phải trả giá gấp đôi cho sự phản bội này.Khi Bách Thảo thoát khỏi những suy nghĩ đau khổ của kiếp trước thì đã là 7h-30p.
Cô sực nhớ ra bản thân còn tiết học nên vội vàng thay đồ và chạy xuống đi học.----------------Trong lớp học.
Mọi người đã ổn định vị trí cô cũng ngồi xuống một vị trí tốt và nghe giảng.
Những kiến thức quen thuộc đối với cô này khiến cô không khỏi xúc động.
Khi cô thất thần nhớ lại những ghi chép dữ liệu kiếp trước.
Cô liền viết ra cuốn sổ tay của mình.
Mấy người bạn ngồi bên cạnh cười nhẹ mà chọc cô coi nhiều phim khoa học viễn tưởng quá à thì cô chỉ cười rồi lại ghi chép."
Này...em Bách Thảo đứng lên trả lời câu này cho tôi."
Thầy giáo thấy cô cứ mải ghi gì đó mà không chú ý nên gọi cô để nhắc nhở.
Bách Thảo hơi khựng lại rồi nhanh chóng chả lời một cách chính xác.
Dù sao kiếp trước cô cũng tốt nghiệp loại xuất sắc đấy.Bách Thảo trả lời xong thì vẫn đứng đó và nhìn thầy.
Thầy giáo khó hiểu nhìn cô tính kêu cô ngồi xuống thì cô lại buột miệng nói một câu."
Thầy ơi.... nếu như xuất hiện một loại virus như xác sống"" Vậy có thiên địch nào có thể đối đầu với nó không?"
Trong phòng học đang im lặng và nghiêm túc bỗng xuất hiện một tiếng cười rồi theo đó là cả căn phòng cười.
Thầy giáo đứng trước bảng mà cũng không thể giữ được khoé môi nhếch lên."
Khụ khụ...em bớt coi phim khoa học viễn tưởng đi "" Mấy thứ như sác sống sẽ không có đâu"Bách Thảo nhìn thầy cô thầm suy nghĩ.[ Rồi thầy sẽ bị vả mặt thôi ] Nhưng thầy giáo hơi khựng lại rồi lại trả lời câu hỏi trông có vẻ ngờ nghệch của cô một cách chậm rãi."
Thường những virus như vậy sẽ tìm kiếm khu vực quan trong để điều khiển vật chủ"" Não là bộ phận mà nó sẽ tấn công đầu tiên "" Thiên địch của nó thì ta không biết nhưng có thể thử tìm ra một loại thuốc có khả năng giúp con người nâng cao sự kiểm soát của bộ não "" Có lẽ sẽ tạm thời khống chế được virus xác sống"" Hoặc cũng có thể thử sử dụng một loại virus khác có sức tấn công mạnh với virus xác sống "" Đưa nó vào vật chủ.
Nhưng yêu cầu virus đó có thể cộng sinh với con người "Cô nghe xong những lời này khuôn mặt trở nên phấn khích vô cùng.
Kiếp trước cô một mực đi tìm thuốc hoá giải nhưng lại sớm quên đi một thứ quan trọng.
Chính là lấy độc trị độc.
Tạo ra một loại virus thân thiện với con người nhưng lại có sát thương với virus xác sống.Như vậy mọi chuyện chẳng phải dễ hơn sao?
Kiếp trước những người xuất hiện dị năng hơn phân nửa chính là do có thể thoát khỏi sự khống chế của virus mà thức tỉnh được sức mạnh tiềm ẩn của con người.
Nhưng cũng có vài người bị cắn lại không trở thành xác sống.Mà cô là một trong số họ!Bách Thảo vui mừng vội vàng chạy ra khỏi chỗ và nói với thầy giáo."
Em xin nghỉ hôm nay ạ.Nhà em có việc gấp em đi đây"Thầy giáo đứng sau khuôn mặt đỏ lên vì tức giận."
Em đúng là càng ngày càng hư rồi nha"" Đừng tưởng em giỏi mà tôi tha cho em.....
Khụ khụ....lần sau không được như thế.. biết chưa"Cô vui vẻ dạ một cái thật to rồi chạy mất hút.
Cả lớp vẫn đang cười cười trước hành động của cả cô và thầy giáo.Trong một góc khuất không ai nhìn thấy... một đôi mắt dường như đang theo dõi toàn bộ hành động vừa rồi.