Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Biệt Cảo Tiếu Liễu

Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Biệt Cảo Tiếu Liễu
Chương 40: Phần 5: Chính Nghĩa Là Gì 5



Trần Dung nhìn mọi người, cười như phát điên: "Trách tôi? Bây giờ thế này các người lại trách tôi? Sao lúc trước không làm vậy đi? Mười lăm năm trước, lúc g.i.ế.c người, ai cũng ra tay cả đấy. Còn lần này, là ai muốn đi? Không phải là anh, Vương Thành An, vì muốn cưỡng h.i.ế.p nữ sinh, thuốc cũng đã chuẩn bị sẵn rồi sao, anh còn thật nghĩa khí, gọi cả lũ súc sinh này đến."

Vương Thành An bị k1ch thích đến mức phát điên, lao đến bóp cổ Trần Dung: "Câm miệng! Tôi bảo cô câm miệng!"

Trần Dung gào lên: "Có bản lĩnh thì anh g.i.ế.c tôi đi, những năm này tôi cũng chịu đựng đủ rồi, anh dây dưa với mấy đứa nữ sinh đó, tôi thay anh lau dọn đủ rồi!"

"Đủ rồi!"

Từ Khang không thể nhịn được nữa, cùng hai người kia xông lên tách họ ra.

"Bây giờ là lúc nào rồi! Không ra khỏi ngọn núi này thì chúng ta đều c.h.ế.t hết!"

Lời này khiến tất cả đều im lặng.

Từ Khang quay đầu nhìn Trần Dung, ánh mắt âm u: "Video cô quay năm đó, thật sự đã sửa xong rồi?"

Trần Dung lảng tránh ánh mắt, nói: "Tôi cũng chỉ muốn dọa Vương Thành An thôi, yên tâm, thứ đó đang ở nơi rất an toàn."

-

Phòng livestream hoàn toàn bùng nổ.

"Chúa ơi! Bọn này đúng là lũ đạo đức giả!"

"Họ vậy mà lại là giáo viên, thật đáng sợ!"

...

“Thật đúng là địa ngục trống rỗng, ác quỷ ở bên cạnh! Cặn bã bại hoại!”

“Các bạn học A Đại, các bạn vẫn ổn chứ?”

Sinh viên A Đại đã c.h.ế.t lặng.

Vương Thành An và Trần Dung luôn là cặp vợ chồng gương mẫu trong trường, một người là giáo sư, một người là viện trưởng Học viện Kiến trúc, hình tượng bên ngoài luôn hòa ái dễ gần.

Hai con người đang gào thét trong phòng livestream này đã hoàn toàn lật đổ hình tượng của họ.

Hơn nữa, họ đã tự mình thừa nhận.

Vương Thành An từng cưỡng h.i.ế.p nữ sinh, Trần Dung là người giúp đỡ che giấu.

Ký túc xá nữ bỗng vang lên một tiếng hét thất thanh.

“Báo cảnh sát! Tôi muốn báo cảnh sát!”

Là một nữ sinh chậm hiểu, cô cuộn tròn trên giường nhớ lại học kỳ nào đó, Vương Thành An đã lấy cớ hướng dẫn bảo vệ luận văn tốt nghiệp mà gọi cô đến văn phòng.

Hôm đó, điều hòa trong văn phòng được bật rất cao, cô chỉ nhớ mình uống một cốc nước rồi trở nên mơ màng buồn ngủ.

Sau đó cô không nhớ gì nữa.

Đến khi tỉnh dậy đã là buổi tối, trên điện thoại, Vương Thành An nhắn tin nói rằng cô ngủ quên, ông ta đã về trước.

Nhưng cô lại cảm thấy cơ thể rất khó chịu.

Mấy ngày cô xin nghỉ, Trần Dung đặc biệt quan tâm đến cô, còn tẩy não nói rằng gần đây thời tiết thay đổi thất thường, ốm đau là chuyện bình thường.

Mà ở phòng ký túc xá bên cạnh, một nữ sinh sợ hãi nhìn bạn cùng phòng của mình:

“Trịnh Thiến, học kỳ trước cậu suýt nữa đi làm gia sư cho con trai Vương Thành An chứ gì? May mà cậu không đi!”

Nữ sinh tên Trịnh Thiến ngây người tại chỗ.

Cô ấy thật sự định đi nhưng tôi đã nhanh chân giành trước một bước.

Tôi nói rằng tôi rất cần số tiền này, Trịnh Thiến liền chủ động nhường cơ hội cho tôi.

Lúc Trịnh Thiến nhắn tin cho tôi, tôi vẫn đang cá cược với Lâm Quy xem ai trong số Vương Thành An và đồng bọn sẽ sụp đổ trước.

Cô ấy hỏi tôi trong tin nhắn:

“Khương Hòa, cậu xem livestream của 'Kẻ Phán Xét' chưa? Cậu… Làm gia sư cho con trai Vương Thành An, không bị sao chứ?”

“Cảm ơn đã quan tâm, tớ không sao.”

Nói xong, tôi đeo mặt nạ quỷ và thiết bị đổi giọng.

Phòng livestream lóe lên rồi xuất hiện hình ảnh của tôi, tôi nói với giọng điệu hớn hở:

“Chào buổi tối các bạn học A Đại, cùng chơi một trò chơi nhé.”

Phòng livestream ngơ ngác:

“Ý gì vậy? 'Kẻ Phán Xét' đang nói chuyện với tôi sao?”

Tôi cười khẩy:

“Cuộn băng ghi hình hiện trường vụ án mà Từ Khang vừa nhắc đến, do Trần Dung quay 15 năm trước, hiện đang ở trong khuôn viên trường A Đại, các bạn học trong trường không ngại cùng chơi trò chơi truy tìm kho báu nhé, người chiến thắng có thưởng đấy.”

Ký túc xá sinh viên lúc nửa đêm lập tức sôi sục.

Các quản lý ký túc cũng không quản nổi.

Hàng nghìn sinh viên trực tiếp bò dậy khỏi giường, quyết tâm lật tung cả khuôn viên trường.

Sau khi chuyển đổi màn hình livestream, tôi thấy Lâm Quy đang ngồi ung dung nhìn tôi, cậu ta nói: “Sao cậu lại bắt chước cách nói chuyện của tôi?”

Hả?

Tôi gãi đầu: “Tôi nói nghe chói tai vậy sao? Xin lỗi, không để ý.”

Lâm Quy: “…”

Đồng đội Thanh Vân từ phía sau đưa cho mỗi chúng tôi một thanh chocolate, hỏi: “Sao hai người biết cuộn băng ghi hình mà Trần Dung quay ở trường, bà ta không phải nói là đưa cho bạn bà ta rồi sao?”

Tôi nói: “Bà ta đang nói dối.”

Lâm Quy: “Chứng cứ phạm tội, bà ta có thể yên tâm giao cho ai được chứ? Trong nhà có Vương Thành An, bà ta dám để ở đó sao?”

Chỉ có trường học, nơi bà ta ở lâu nhất ngoài nhà.

Lâm Quy liếc nhìn tôi: “Tôi còn đang nghĩ làm sao tìm được thứ này, không ngờ cậu lại coi tất cả sinh viên A Đại là công cụ.”

Tôi nhún vai.

Cách tốt nhất để cho lửa cháy càng lớn chính là biến những khúc gỗ bên cạnh thành củi đốt.

Chỉ khi cho họ cảm giác được tham gia.

Tất cả những điều này mới có sức hút và sức thuyết phục hơn.
 
Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Biệt Cảo Tiếu Liễu
Chương 41: Phần 5: Chính Nghĩa Là Gì 6



Chúng tôi ăn ngon ngủ yên trong xe, nhưng Trần Dung, Từ Khang và những người khác đã đi bộ trong núi suốt một ngày hai đêm.

Đói rét đã đành, cứ đi lòng vòng tại chỗ mới là điều khiến người ta suy sụp nhất.

Trời tờ mờ sáng, đèn pin hết điện được cất vào túi.

Phòng livestream bị gián đoạn.

Đồng thời, Thanh Vân mặc đồ leo núi, đeo ba lô đã chuẩn bị sẵn trên xe, dựa theo định vị tìm đến chỗ Trần Dung và những người khác.

Còn Lâm Quy thì bắt đầu điều chỉnh camera trên người cô ấy.

Nửa tiếng sau khi phòng livestream bị gián đoạn, nó lại lóe lên, xuất hiện hình ảnh từ góc nhìn của Thanh Vân, khéo léo tránh mặt cô ấy.

Và một dòng chữ hiện ra bên cạnh:

[Tiếp theo, mời xem góc nhìn của nạn nhân:]

Phòng livestream nhanh chóng thu hút hàng triệu người xem, thậm chí số người xem trực tuyến vẫn tiếp tục tăng.

“Nạn nhân là chỉ gia đình ba người mất tích 15 năm trước sao?”

“Thật sự là thầy Từ và những người khác g.i.ế.c sao? Tại sao vậy? Thầy Từ thường xuyên giải đáp thắc mắc miễn phí trên mạng, trông không giống loại người này.”

“Bạn phía trên tỉnh lại đi, cậu đã nghe qua ‘Biết người biết mặt khó biết lòng’ chưa?”.



Theo độ hot tăng cao, người thân của Vương Thành An và những người khác đã đi báo cảnh sát.

Cảnh sát nhanh chóng khoanh vùng phòng livestream này lại.

Không biết đã dùng biện pháp kỹ thuật gì mà không thể tắt được.

Sau khi nắm được vị trí của Vương Thành An và những người khác, họ chỉ có thể dồn hết sức lực vào việc giải cứu.

Chỉ là, khác với những vụ bắt cóc của 'Kẻ Phán Xét' trước đây.

Địa điểm lần này là ở vùng núi hoang dã, bản thân đã tiềm ẩn nhiều nguy hiểm.

Thêm vào đó, không thể liên lạc được với những người đó, phải tìm kiếm từng khu vực một, thời gian bỏ ra có thể tưởng tượng được.

Người phụ trách cau mày suy nghĩ một lúc, quả quyết ra lệnh:

“Điều động trực thăng, càng nhanh càng tốt!”

-

Gặp Thanh Vân là lúc mất liên lạc với thế giới bên ngoài 38 tiếng.

Nhiệt độ trên núi gần âm 15 độ, quần áo mà Vương Thành An và những người khác mặc không dày lắm.

Mấy chục tiếng không ăn uống gì đã có dấu hiệu mất nước và h* th*n nhiệt.

Từ Khang chỉ cảm thấy cây cối trước mặt đều đang di chuyển, mơ hồ còn thấy có người…

Có người!

Từ Khang đột nhiên mở to mắt, xác định mình không nhìn nhầm.

Thật sự có một cô gái mặc đồ leo núi, đeo khẩu trang và mũ, đang ngồi xổm cách đó không xa lục lọi ba lô.

Như nhìn thấy cứu tinh, Từ Khang và những người khác dùng hết sức lực chạy về phía Thanh Vân, yếu ớt kêu cứu:

“Cứu mạng! Cứu chúng tôi với…”

Thanh Vân giật mình, luống cuống nói: “Mọi người cũng lạc đường sao? Tôi cũng đi nhầm đường, điện thoại hết pin rồi, giờ không biết đi đường nào nữa.”

“Có nước không!”

Vương Thành An trợn trừng mắt, túm chặt cổ áo Thanh Vân.

Thanh Vân sợ đến mặt tái mét, bộ dạng sắp khóc: “Tôi… tôi cũng không còn nhiều nữa, chỉ còn một chai nước.”

Cô ấy chưa nói xong, Từ Khang và những người khác đã trực tiếp giật lấy ba lô của cô ấy lục tìm đồ ăn.

Chỉ có Vương Long đứng cách đó không xa với vẻ mặt xám như tro tàn, nhìn xung quanh miệng lẩm bẩm:

“Giống… Giống chỗ gặp gia đình đó 15 năm trước.”

Ông ta nhìn Thanh Vân như thấy ma.

Hét lên rồi chạy vào rừng sâu.

Mơ hồ như phát điên rồi.

Lúc này, Vương Thành An và những người khác căn bản không quan tâm đến sự bất thường của Vương Long nữa, một chai nước căn bản không đủ chia mà cô gái lại ôm chặt quần áo của mình, hình như bên trong còn giấu đồ ăn.

Mấy người như những con thú hoang dã nguyên thủy nhất, nhìn chằm chằm Thanh Vân.

“Cô ta nhất định còn đồ ăn!”

Thanh Vân hoảng sợ, liên tục lùi lại: “Mấy người muốn làm gì? Đây là đồ của tôi, nếu mấy người dám cướp, tôi ra ngoài nhất định sẽ báo cảnh sát.”

Ánh mắt sau cặp kính của Vương Thành An lộ ra vẻ hung ác: “Cô ra ngoài được rồi hãy nói!”

Trần Dung lạnh đến môi tím tái, vội vàng giật lấy quần áo của Thanh Vân:

“Áo khoác cho tôi, cho tôi!”

Chiếc camera giấu kín trên cổ Thanh Vân đã truyền toàn bộ góc nhìn này đến hàng triệu người xem.

Phòng livestream lập tức sôi sục.

“Ai hiểu chứ, tôi xem qua màn hình mà cũng sợ toát mồ hôi lạnh.”

“Quá đáng sợ… Bọn họ còn muốn g.i.ế.c người nữa sao?”

“Bọn họ còn là người nữa không?”



Livestream đột ngột dừng lại.

Còn tôi và Lâm Quy thì đeo mặt nạ, chuẩn bị cho phán quyết cuối cùng.

“Thanh Vân, được rồi đấy.”

Khoảnh khắc nghe thấy câu nói này của tôi trong tai nghe, Thanh Vân liền tung một cú đá ngang, đá Từ Khang đang kéo cô ấy văng ra rồi túm tóc Trần Dung, ấn cô ta xuống đất như ấn một con ch.ó chết.

Ánh mắt cô ấy sắc bén, giọng nói lạnh lùng, mang theo vẻ chán ghét không giấu nổi:

“Mấy người thật sự là… Một lũ cặn bã.”

Vương Thành An lúc này mới nhận ra điều bất thường, mặt tái mét lùi lại:

“'Kẻ Phán Xét'…”

Đột nhiên phía sau vang lên tiếng cười quái dị của Lâm Quy:

“Đang gọi tôi à?”

“Á!”

Giang Khải còn lại chưa kịp chạy đã bị Thanh Vân đá ngất xỉu.
 
Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Biệt Cảo Tiếu Liễu
Chương 42: Phần 5: Chính Nghĩa Là Gì 7



Nửa tiếng sau, livestream bắt đầu lại.

Vương Long chạy vào rừng sâu không rõ tung tích, những người còn lại trong hình ảnh bị treo trên vách đá, mỗi người đều bị trói mấy sợi dây thừng trên tay.

Đang gào thét kêu cứu.

Còn Lâm Quy đeo mặt nạ quỷ ngồi xổm bên vách đá, tay cầm kéo, thỉnh thoảng lại đưa kéo về phía những sợi dây thừng.

Giọng điệu mỉa mai vang lên:

“Chơi một trò chơi nhé, tôi hỏi các người trả lời, trả lời đúng không có thưởng nhưng trả lời sai hoặc không trả lời, tôi sẽ cắt một sợi dây.”

Cư dân mạng trong phòng livestream đồng loạt thốt lên:

“Quả nhiên là 'Kẻ Phán Xét'!”

“Vẫn là công thức quen thuộc, hương vị quen thuộc!”

“Màn chính sắp bắt đầu rồi sao? 15 năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”



Đây cũng là câu hỏi mà chúng tôi muốn hỏi.

“15 năm trước, tại sao các người lại g.i.ế.c gia đình thầy Trịnh? Trông ông có vẻ gan dạ nhất, vậy hãy bắt đầu từ ông nhé.”

Lâm Quy ngồi xổm trên đầu Vương Thành An.

Bọn họ nhìn nhau, toát mồ hôi lạnh, đều nhớ đến lời Vương Thành An đã nói trước đó.

Giờ nhất định đang livestream, cho dù 'Kẻ Phán Xét' hỏi gì, bọn họ cũng không thể thừa nhận tội ác mình đã gây ra.

Vì vậy, không ai lên tiếng.

Lâm Quy tặc lưỡi, không nói hai lời liền cắt đứt sợi dây trên tay trái Vương Thành An.

“Á!”

Chỉ còn sợi dây bên tay phải níu lấy cơ thể nặng 80kg của ông ta, Vương Thành An lắc lư bên vách đá một hồi lâu mới ổn định lại, nắm chặt lấy sợi dây cứu mạng duy nhất, gân xanh nổi lên, thở hổn hển.

Mẹ kiếp, thật sự cắt à?!

Tôi với tư cách là người khuấy động không khí, lặng lẽ ném đá vụn xuống dưới vách núi.

Cây kéo sắc bén lướt qua không khí rồi rơi xuống bên cạnh Vương Thành An, chẳng nghe thấy tiếng động nào nhưng cũng đủ khiến mặt ông ta trắng bệch.

“Vẫn chưa chịu nói?”

Lâm Quy lại đưa cây kéo ra.

“Tôi nói! Tôi nói!” Vương Thành An sợ đến toát mồ hôi lạnh, thở hổn hển: “Mười lăm năm trước, lúc gặp gia đình thầy Trịnh, chúng tôi đã nhịn đói hai ngày rồi.”

Thầy Trịnh là giáo viên tiểu học ở thị trấn gần đó. Vợ chồng ông ấy đều có sở thích leo núi, đi bộ đường dài. Nhưng lần đó, ngọn núi họ định leo quá hiểm trở, con gái vừa tốt nghiệp đại học về nhà không yên tâm nên đã đi cùng. Ai ngờ giữa đường đi lạc, vòng qua ngọn núi hoang này, lại còn gặp năm sinh viên đại học cũng đang lạc đường.

“Họ cho chúng tôi một nửa số đồ ăn, còn nói có điện thoại, đợi đến chỗ có sóng sẽ báo cảnh sát cầu cứu, bảo chúng tôi đi theo họ.” Vương Thành An khó khăn tiếp tục: “Nhưng số đồ ăn đó quá ít ỏi…”

Lâm Quy nhàm chán lấy kéo cọ xát vào sợi dây: “Các người g.i.ế.c họ vì đồ ăn?”

“Không! Không phải!” Vương Thành An nhìn sợi dây mỏng manh mà sợ c.h.ế.t khiếp, vội vàng nói: “Tuy đồ ăn ít nhưng không đến mức c.h.ế.t đói, chúng tôi còn mong họ dùng điện thoại báo cảnh sát nên đã đi theo thêm một ngày nữa, cho đến khi…”

Cho đến tối hôm đó, Từ Khang đói đến mức không chịu nổi, ông ta khăng khăng rằng vợ chồng thầy Trịnh nhất định còn giấu đồ ăn, bèn nhân lúc họ ngủ say lục lọi túi xách của họ. Không ngờ con gái Trịnh Hiểu lại chưa ngủ, cô ấy bắt gặp ông ta đang ăn trộm đồ.

Từ Khang sợ bị phát hiện, bèn bịt miệng Trịnh Hiểu, lôi cô ấy vào rừng.

“Chờ đã…” Lâm Quy cắt ngang lời ông ta, nhìn chằm chằm Từ Khang, đưa ra câu hỏi thứ hai: “Ông không cao to, làm sao có thể lôi một phụ nữ trưởng thành mà không bị phát hiện? Ai… Là đồng bọn?”

Ông ta tùy tiện chỉ vào Giang Khải. Giang Khải giật nảy mình, vội vàng thú nhận: “Là Vương Thành An và Vương Long!”

Ông ta sợ Lâm Quy cũng cắt đứt sợi dây cứu mạng của mình, vội vàng khai hết những gì mình biết.

Ba người đàn ông lôi Trịnh Hiểu vào rừng. Vừa khóc lóc vừa van xin, mong cô ấy giữ bí mật chuyện Từ Khang ăn trộm đồ ăn. Từ Khang xuất thân giàu có, thậm chí còn hứa hẹn chỉ cần ra khỏi núi, ông ta sẽ cho cô ấy mấy vạn tệ để cảm ơn.

Ban đầu Trịnh Hiểu cũng không cho rằng đây là chuyện gì to tát nên đã tha thứ cho họ. Nhưng Vương Long lại nảy sinh ý đồ xấu với cô gái trẻ xinh đẹp, cho rằng cô ấy không truy cứu là vì mấy vạn tệ, khẳng định cô ấy là loại người vì tiền mà làm bất cứ điều gì.

Ngày hôm sau, cuối cùng họ cũng có sóng, đã gửi tín hiệu cầu cứu.

Vương Long cảm thấy không còn cần nhờ vả gia đình này nữa, lá gan lập tức lớn hẳn lên, cùng Giang Khải lén lút theo dõi Trịnh Hiểu đi vệ sinh vào buổi tối.

Từ lời ông ta kể, tôi đại khái hiểu được sự thật đêm hôm đó.

Trịnh Hiểu giật mình khi thấy hai tên đàn ông lén lút theo sau, khó chịu hỏi họ có chuyện gì.

Ánh mắt dâm ô của Vương Long nhìn chằm chằm vào Trịnh Hiểu nhưng miệng lại nói: “Cô không phải muốn đi vệ sinh sao? Cô cứ đi đi, chúng tôi canh chừng cho.”

Trịnh Hiểu đương nhiên không tin ông ta nên đã đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Vương Long lại được nước lấn tới, buông lời quấy rối: “Sao không đi? Còn muốn tôi c** q**n cho cô à?”

Câu nói này chọc giận Trịnh Hiểu hoàn toàn, cô ấy tức giận tát Vương Long một cái, mắng ông ta đồi bại. Khi quay người định bỏ đi thì bị Vương Long kéo lại.

Ông ta nhất thời nổi nóng, trực tiếp xé quần áo của Trịnh Hiểu.

Giang Khải sợ mọi chuyện bại lộ, ra sức bịt miệng Trịnh Hiểu, cuối cùng hai tên con trai đè Trịnh Hiểu xuống đất, quần áo cô ấy rách nát tả tơi.

Nhưng họ không ngờ, cảnh tượng này lại bị vợ chồng thầy Trịnh đi tìm con gái bắt gặp. Hai người tức giận nhặt đá ném vào họ.

Trịnh Hiểu khóc đến xé lòng, núp sau lưng bố mẹ run rẩy.

Vợ chồng thầy Trịnh tức giận nói sẽ không cho họ bất kỳ đồ ăn nào nữa.
 
Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Biệt Cảo Tiếu Liễu
Chương 43: Phần 5: Chính Nghĩa Là Gì 8



Ban đầu, Vương Long và những người khác không để tâm đến chuyện này, dù sao tín hiệu cầu cứu cũng đã được gửi đi. Muộn nhất là một ngày nữa họ sẽ được ra ngoài.

Đến lúc đó sẽ không còn liên quan gì đến gia đình này nữa.

Nhưng họ đợi mãi đến chiều ngày hôm sau, đội cứu hộ vẫn chưa đến.

Nỗi sợ hãi không có thức ăn và nước uống lại ập đến.

Trần Dung dựa vào việc mình cũng là phụ nữ, lại gần làm thân với Trịnh Hiểu, liên tục gọi ‘em gái’, còn nói họ không thân với Vương Long.

Nhưng gia đình Trịnh Hiểu không còn tin tưởng họ nữa, lập tức thu dọn đồ đạc rời đi.

Để sống sót, Vương Thành An và những người khác chỉ có thể mặt dày đi theo, giống như kẹo cao su dính chặt, không thể nào gỡ ra được.

Tôi chợt hiểu ra.

Hóa ra ngay từ đầu Vương Long đã có biểu hiện bất thường.

Ông ta nghi thần nghi quỷ, giống như bị kích động tinh thần rất lớn.

Thì ra tất cả mọi chuyện đều do ông ta gây ra.

Vì vậy ông ta mới áy náy, sợ hãi, khi quay lại hiện trường vụ án, người đầu tiên suy sụp tinh thần cũng là ông ta.

“Vẫn quay lại câu hỏi ban đầu, các người g.i.ế.c họ vì đồ ăn?”

Lúc này, phòng livestream đã bùng nổ.

“Thật sự là vì đồ ăn mà g.i.ế.c người sao?!”

“Bọn người này thật đáng chết, đáng lẽ vợ chồng già kia đã định dẫn họ ra ngoài nhưng chính bọn họ lại có hành vi không đứng đắn, ức h.i.ế.p con gái người ta, bị bỏ rơi cũng là tự làm tự chịu!”

“Thật đáng sợ, những người này vậy mà lại là sinh viên của trường đại học danh tiếng, tốt nghiệp rồi còn làm giáo viên nhiều năm như vậy!”

Giữa vô vàn bình luận lên án họ, xuất hiện một vài ý kiến khác.

“Họ g.i.ế.c người không phải vì đồ ăn.”

“Làm sao bạn biết?”

“Tôi học tâm lý học, nhìn biểu cảm của Vương Thành An và Từ Khang, rõ ràng họ đang che giấu điều gì đó.”



Tình cờ, tôi cũng nghĩ vậy.

Đội cứu hộ chỉ đến muộn một chút, họ không phải hoàn toàn không có gì ăn, cùng lắm chỉ là đói thêm một lúc, không đến mức vì đồ ăn mà g.i.ế.c c.h.ế.t ba người.

Tôi và Lâm Quy nhìn nhau.

Chọn Trần Dung đang có tinh thần hoảng loạn nhất.

“Điều khiến các người ra tay tàn độc, rốt cuộc là đồ ăn hay là thứ gì khác?”

Trần Dung cuống cuồng nhìn sắc mặt Vương Thành An.

Vương Thành An ban đầu còn sợ c.h.ế.t khiếp, bây giờ lại liều lĩnh gào lên: “Chính là vì đồ ăn! Hai lão già kia không cho! Người sắp c.h.ế.t đói rồi, g.i.ế.c người vì đồ ăn thì có vấn đề gì?”

Tôi lại nhìn Trần Dung.

Bà ta vừa khóc vừa lắc đầu: “Không biết… Tôi không biết gì cả…”

“Bà có con trai phải không?”

Trần Dung sững người.

Chưa kịp hoàn hồn, tôi đã dùng kéo cắt đứt dây trói một tay của bà ta.

Trần Dung sợ đến hồn bay phách lạc.

Tôi nghiêng đầu nhìn bà ta, chân thành nói: “Chúng tôi không phải người tốt đâu, nếu không có được câu trả lời mình muốn, chúng tôi không ngại để con trai bà cũng được trải nghiệm cảm giác hồi hộp này.”

Bà ta lập tức biến sắc: “Không phải vì đồ ăn!”

Bà ta ngừng lại vài giây, cuối cùng cũng nghiến răng nói ra mấy chữ: “Lý do g.i.ế.c người là vì… Đêm đó chúng tôi nghe thấy vợ chồng kia nói…”

Đêm đó, Vương Thành An và những người khác suy nghĩ kỹ rồi vẫn quyết định thuyết phục Vương Long và Giang Khải đi xin lỗi.

Họ bằng tuổi Trịnh Hiểu, tin chắc rằng chỉ cần họ van xin, vợ chồng thầy Trịnh nhất định sẽ mềm lòng.

Không ngờ khi mấy người đến gần chỗ vợ chồng già nghỉ ngơi, lại vô tình nghe thấy họ nói:

“Haiz, một đám sinh viên trường đại học danh tiếng, vậy mà hành vi lại không đứng đắn, làm ra chuyện như vậy.”

“Còn là sinh viên đã có gan làm vậy, sau này ra ngoài xã hội, có địa vị rồi, chẳng phải sẽ càng quá đáng hơn sao.”

“Thế này đi, khi xuống núi, anh sẽ gọi điện cho trường học của họ, anh có một học sinh hiện đang dạy học ở Đại học Minh Hoa.”

“Nhất định phải nói chuyện này với nhà trường, không phải là muốn hủy hoại tương lai của họ mà là muốn cho họ một bài học, làm người phải biết điều gì nên làm, điều gì không nên làm.”

Họ muốn gọi điện báo cáo Vương Thành An và những người khác đã trốn vé vào khu du lịch chưa được khai phá.

Còn quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c Trịnh Hiểu trên núi.

Sắc mặt Vương Thành An trở nên dữ tợn: “Tất cả đều là chó má! Nếu bọn họ gọi điện, tương lai của chúng ta sẽ tiêu tan hết.”

“Lúc đó trường học rất coi trọng danh tiếng, cho dù không đuổi học, cũng nhất định sẽ bị kỷ luật. Chỉ cần hồ sơ có vết nhơ, sẽ không có cơ hội được xét thẳng lên thạc sĩ hay du học.”

Vương Thành An không giống Vương Long, Từ Khang có gia thế.

Ông ta đã dùng hết tiền tiết kiệm của gia đình để đi học, cả nhà đã phải sống tằn tiện để nuôi ông ta.

Ông ta không thể vì có vết nhơ mà hủy hoại tương lai tươi sáng của mình.

Tôi lạnh lùng nhìn ông ta: “Liên quan gì đến ông? Người ăn trộm đồ là Từ Khang, người quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c là Vương Long và Giang Khải, ông sợ cái gì?”

Vương Thành An cười lạnh: “Trốn vé chẳng lẽ không phải là vết nhơ sao? Đồng lõa chẳng lẽ không phải sao? Nếu thật sự điều tra, tôi không thể thoát tội. Tôi không thể có vết nhơ, lúc đó tôi sắp được xét thẳng lên thạc sĩ rồi, tôi còn có tương lai tươi sáng.”

Còn Từ Khang đã thi lại ba lần, không thể chịu đựng thêm nữa.
 
Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Biệt Cảo Tiếu Liễu
Chương 44: Phần 5: Chính Nghĩa Là Gì 9



Gia đình Giang Khải nghiêm khắc, nếu bị nhà trường kỷ luật mà gia đình biết, chắc chắn sẽ bị đánh chết.

Vương Long chính là kẻ gây ra tội ác, nếu bị kỷ luật, ông ta chắc chắn là người đầu tiên.

Vì vậy, vì cái gọi là tương lai của họ.

Mấy người đã dùng vỏ cây siết cổ vợ chồng thầy Trịnh đến chết.

Trịnh Hiểu suýt nữa đã chạy thoát, là Trần Dung đã nhặt đá đập mạnh vào đầu cô ấy, cô ấy c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Dù sao ngọn núi này cũng rộng lớn, họ đã tìm một vách đá.

Ném xác xuống đó.

Đội cứu hộ nhanh chóng tìm đến, cứ tưởng chỉ có năm người họ bị mắc kẹt.

Mãi đến mười ngày sau, có người ở thị trấn phát hiện gia đình thầy Trịnh mất tích mới báo cảnh sát.

Đội cứu hộ tìm kiếm khắp ngọn núi cũng không thấy bóng dáng họ, ai cũng biết họ đã chết, có lẽ là trượt chân xuống vực sâu, có lẽ là gặp phải thú dữ.

Không ai biết sự thật.

Càng không ai liên hệ sự mất tích của họ với mấy sinh viên đại học danh tiếng kia.

Năm người trở về trường đều tự động im lặng che giấu chuyện này.

Nhưng họ không ngờ, hôm đó Trần Dung lại dùng chiếc máy ảnh sắp hết pin quay lại toàn bộ quá trình họ ra tay.

Bà ta vốn có thể đứng ngoài cuộc nhưng lại tự biến mình thành đồng phạm, cùng chung số phận với họ.

...Chỉ để dùng chuyện này uy h**p, gả cho Vương Thành An - người bà ta vẫn luôn thầm mến.

Ba người còn lại chủ động nhường suất học lên thạc sĩ cho Vương Thành An để bù đắp.

Sau khi tốt nghiệp, mỗi người đều đến các trường danh tiếng khác học lên cao, trở thành những giáo sư, người hướng dẫn sáng giá.

Họ được sinh viên yêu mến, họ hàng bạn bè ngưỡng mộ.

Họ cứ ngỡ rằng, mười lăm năm trước mình đã tránh được việc để lại vết nhơ trong cuộc đời.

Nào ngờ, vết nhơ đó đã khắc sâu vào tâm hồn họ, mười lăm năm qua, m.á.u tươi đầm đìa, thối rữa không chịu nổi.

Cuộc đời của họ đã mục rỗng từ lâu rồi.

Kể từ khoảnh khắc nảy sinh ý định g.i.ế.c người.

Tại sao họ thà thừa nhận g.i.ế.c người vì thức ăn, cũng không dám nói ra lý do thực sự?

Có lẽ bây giờ họ cũng hiểu ra, người bình thường căn bản sẽ không vì chuyện này mà đi g.i.ế.c người.

Hành vi của họ còn không bằng loài cầm thú.

-

Lời tự thuật của Trần Dung và đồng bọn đã gây chấn động dư luận trên sóng livestream.

“Những người này vậy mà lại là giáo viên… Thật đáng sợ.”

“Học nhiều kiến thức mà không học cách làm người thì để làm gì?”

“Không thể tưởng tượng nổi, loại cặn bã này dạy con tôi thì dạy được cái gì? Kỹ năng g.i.ế.c người phi tang xác ư?”



Sinh viên A Đại vẫn đang hăng hái tìm kiếm cuốn băng ghi hình.

Họ lục tung gần hết trường rồi mà vẫn không tìm thấy bằng chứng mà 'Kẻ Phán Xét' nói.

Trịnh Thiển cả ngày không ăn uống gì như bị ma nhập, cứ lục lọi khắp các tòa nhà giảng dạy.

Các bạn cùng phòng đều không hiểu: “Trịnh Thiển, cậu cũng không cần liều mạng như vậy, biết đâu 'Kẻ Phán Xét' nói sai, cuốn băng không ở trường thì sao?”

Trịnh Thiển tay không ngừng lục lọi, miệng lẩm bẩm:

“Không được, nhất định phải tìm thấy, họ đã đợi mười lăm năm rồi, mười lăm năm…”

Vừa tìm kiếm, cô vừa bật khóc, từ im lặng rơi lệ đến ngồi bệt xuống đất gào khóc.

Cô là đứa trẻ được thầy Trịnh nhặt về nuôi lúc ba tuổi.

Thị trấn đó ít trẻ em, cả một trường tiểu học cũng không có, thầy Trịnh đã tự bỏ tiền ra xây một trường.

Trong trường có rất nhiều đứa trẻ giống như cô, là trẻ mồ côi hoặc là trẻ em bị bỏ rơi, bị cha mẹ bỏ mặc.

Họ gọi vợ chồng thầy Trịnh là bố mẹ.

Họ đã học bốn năm trong ngôi trường ọp ẹp đó.

Thầy Trịnh dạy học không giống những giáo viên khác, thầy thích dẫn bọn trẻ đi dọn rác ven sông, đi giúp đỡ người già neo đơn làm việc nhà, đi l.à.m t.ì.n.h nguyện ở bệnh viện.

Thầy Trịnh thường nói: “So với việc trở thành người tài giỏi, thầy mong các em trước tiên hãy học cách làm người.”

“Mọi người có thể không thành đạt nhưng phải sống ngay thẳng, làm người tốt.”

Cuối học kỳ năm lớp 4, thầy Trịnh còn đang rất vui.

Vì chị gái Trịnh Hiểu sắp trở về.

Trịnh Hiểu vừa tốt nghiệp đại học, là tấm gương cho tất cả bọn trẻ noi theo.

Trường thiếu giáo viên, cô ấy đã từ chối công việc lương cao ở thành phố, trở về làm giáo viên, nói là trước tiên sẽ đưa lứa học sinh của họ lên cấp hai đã.

Thầy Trịnh thích đi bộ đường dài trên núi, thầy nói rằng tuy bọn trẻ sinh ra ở chân núi nhưng mỗi người đều có dũng khí vượt qua những ngọn núi cao, chỉ cần leo lên được, sẽ là một cuộc sống mới.

Đợi chúng lớn hơn một chút, thầy sẽ dẫn chúng l*n đ*nh núi ngắm hoàng hôn.

Đó là khung cảnh đẹp nhất mà thầy từng thấy.

Cho đến kỳ thi cuối kỳ năm đó.

Trước khi lên núi, thầy còn nói, sau khi về sẽ dẫn Trịnh Thiển và các bạn đến công viên giải trí ở thành phố chơi.

Trịnh Hiểu nói trên núi hoa dại nở đẹp, sẽ hái tặng mỗi cô bé một bó.

Trịnh Thiển tràn đầy mong đợi chờ mãi, chờ mãi.

Chờ ba ngày, năm ngày, mười ngày…

Thầy Trịnh và mọi người vẫn không trở về.

Sau đó có người nói, họ mất tích rồi.

Lớn hơn một chút, có người nói họ đã chết, bị chó sói ăn thịt.
 
Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Biệt Cảo Tiếu Liễu
Chương 45: Phần 5: FULL (Hoàn toàn văn)



Sau này Trịnh Thiển được người tốt giúp đỡ, thi đậu vào A Đại, trong một lần tình cờ nghe được Vương Thành An và Trần Dung cãi nhau, nhắc đến chuyện bị mắc kẹt trên núi hoang mười lăm năm trước.

Cô ấy tra hết các tin tức năm đó mới xác định được năm sinh viên bị mắc kẹt cùng thời điểm với thầy Trịnh và mọi người chính là Vương Thành An và đồng bọn.

Vì vậy, cô ấy mới muốn đi dạy kèm cho con trai của Vương Thành An, muốn tìm cơ hội hỏi xem họ có gặp thầy cô mình không.

Không ngờ, cơ hội dạy kèm đã bị Khương Hòa giành mất trước.

Chưa kịp để cô ấy đi hỏi, sự thật đã phơi bày.

Thật trớ trêu.

Cô ấy vậy mà còn muốn đi hỏi kẻ g.i.ế.c người xem có nhìn thấy nạn nhân không.

Cuốn băng ghi lại quá trình vợ chồng thầy Trịnh bị sát hại, cô ấy nhất định phải tìm thấy.

Thi thể của họ có lẽ đã bị chôn vùi dưới vực sâu.

Nhưng tội chứng, nhất định phải đưa ra ánh sáng.

“Tôi tìm thấy rồi!”

Một nam sinh ở tầng khác reo hò.

Trịnh Thiển vội vàng chạy tới.

Thì ra đó là một bức tường danh dự.

Cuốn băng được giấu sau tấm bằng khen của Vương Thành An, trên đó còn ghi lại những danh hiệu mà ông ta từng đạt được.

“Cút CMM đi!”

Trịnh Thiển gào thét, dùng ghế đập nát tấm bằng khen.

Lúc đầu những người đứng xem còn đứng im không hiểu chuyện gì.

Cho đến khi có người hét lên: “Đập hay lắm! Đập nát lũ cặn bã này!”

Trong phút chốc, đồ dùng cá nhân của Vương Thành An và Trần Dung trong trường đều bị đập nát.

-

Khi tiếng gầm rú của trực thăng cứu hộ vang lên trên bầu trời rừng núi.

Vương Thành An và đồng bọn còn đang lơ lửng trên mép vực, gào thét cầu cứu.

Còn tôi, Lâm Quy và Thanh Vân thì đang ngồi trên sườn núi phía sau ngắm hoàng hôn.

Thanh Vân nói:

“Dây thừng của bọn họ chỉ còn lại một sợi, lỡ đứt thật thì sao?”

Tôi thở dài: “Chị Thanh Vân, chị phải nhận thức rõ thân phận của mình chứ.”

Thanh Vân sửng sốt.

“Chúng ta là kẻ bắt cóc, nào có kẻ bắt cóc nào lại đi lo lắng cho sự an toàn của con tin?”

Tiếc là, vận may của bọn họ vẫn còn khá tốt.

Khi cảnh sát đến nơi, không có ai rơi xuống.

Khi Vương Thành An và đồng bọn bị áp giải xuống núi, dưới chân núi đã chật kín phóng viên.

Tất cả đều tranh nhau chụp ảnh những kẻ sát nhân m.á.u lạnh này.

Vương Thành An biết mình xong đời rồi, thậm chí không nói một lời biện hộ nào.

Ông ta chỉ hỏi một cách không cam lòng:

“'Kẻ Phán Xét' đâu? Bắt được chưa? Bọn họ sẽ bị kết án như thế nào?”

Cảnh sát chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái rồi dời mắt đi như thể nhìn thấy thứ gì đó dơ bẩn:

“Tốt nhất là lo lắng cho bản thân mình trước đi.”

Còn Trần Dung, thì khóc lóc thảm thiết trước ống kính: “Chúng tôi có phải bị tử hình không? Con trai tôi phải làm sao? Con trai tôi còn nhỏ như vậy, không có cha mẹ bên cạnh thì nó lớn lên thế nào?”

Nữ cảnh sát áp giải bà ta không nhịn được mà mỉa mai:

“Có cha mẹ như hai người bên cạnh mới là bất hạnh lớn nhất của nó.”

Cuốn băng ghi hình mười lăm năm trước đã được sinh viên A Đại bảo vệ và giao nộp cho cảnh sát.

Vụ án gây chấn động dư luận này do có đầy đủ bằng chứng nên đã nhanh chóng được xét xử.

Vương Thành An bị kết án tử hình về tội g.i.ế.c người và h.i.ế.p dâm.

Trần Dung bị kết án tù chung thân.

Giang Khải và Từ Khang là đồng phạm, đều bị kết án 15 năm tù.

Ngày họ bị kết án, trời đổ cơn mưa lớn nhất trong nhiều tháng qua ở Thanh Thành.

Vương Thành An và đồng bọn bị còng tay dẫn ra khỏi tòa án, mặt mày xám xịt.

Vương Long vẫn đang bị truy nã.

Ông ta đã biến mất.

Giống như mười lăm năm trước, không tìm thấy tung tích.

Có thể là do trời mưa đường trơn trượt, ngã xuống vực núi mà bọn họ từng phi tang xác.

Cũng có thể là xui xẻo, bị chó sói ăn thịt.

Hoặc là, do lương tâm cắn rứt, tự nhảy xuống vực tự thú.

Tôi thấy khả năng này không lớn, dù sao cũng là người đã sống yên ổn với tội ác trên vai mười lăm năm, tôi không cho rằng ông ta còn chút lương tâm nào.

Điều đáng tiếc duy nhất là, hài cốt của vợ chồng thầy Trịnh vẫn chưa được tìm thấy.

Thời gian quá lâu, địa hình đã thay đổi.

Nơi Vương Thành An và đồng bọn phi tang xác mười lăm năm trước đã trải qua nhiều lần sạt lở đất, hoàn toàn bị chôn vùi.

-

Một tháng sau khi sự việc kết thúc.

Cảnh sát vẫn đang rầm rộ truy tìm 'Kẻ Phán Xét'.

Nhưng đúng đêm hôm đó, một trận mưa đã xóa sạch mọi dấu vết trên núi.

Cùng lúc đó, trên mạng xuất hiện rất nhiều bài viết, đều là do học trò cũ của thầy Trịnh viết.

Trong số những người này có bác sĩ, có cảnh sát, có luật sư…

Có cả những người giáo viên giống như thầy.

Họ kể về thầy Trịnh trong ký ức của mình, thầy sống tiết kiệm, quanh năm cầm chiếc phích nước sơn bong tróc, dưới ánh mặt trời dạy cho họ những bài học quý giá nhất về cách làm người.

Có người hảo tâm đã quyên góp tiền xây trường học ở thị trấn nơi thầy Trịnh từng sống, rất nhiều cư dân mạng đã chung tay góp sức.

Mọi thứ đang dần đi theo chiều hướng tốt đẹp.

Đúng lúc này, nam sinh A Đại tìm thấy cuốn băng đã hào hứng livestream trên mạng.

Cậu ta tuyên bố mình đã nhận được phần thưởng do 'Kẻ Phán Xét' gửi tặng.

Sẽ livestream mở hộp quà.

Trong chốc lát, hàng chục nghìn người đã đổ xô vào phòng livestream.

Tôi cũng nằm trên bãi cỏ công viên trường A xem, không biết cậu ta có thích món quà tôi chọn không.

“Nhanh lên, nhanh lên! Quà của 'Kẻ Phán Xét' đấy! Tò mò c.h.ế.t mất!”

“Sẽ là gì nhỉ? Tiền mặt?”

“Bạn ở trên sao lại phàm phu tục tử thế, tôi đoán là huy hiệu đại diện cho liên minh 'Kẻ Phán Xét'!”

“Đừng lề mề nữa! Mở ra đi!”



Dưới sự thúc giục của hàng loạt bình luận, cậu nam sinh hồi hộp xoa xoa tay.

Sau đó dùng d.a.o rọc giấy cắt hộp quà.

Thần bí lấy ra từ bên trong…

Một cây kẹo m*t.

Nam sinh: “…”

Cư dân mạng: “…”

Tôi: “…”

Tôi hơi cạn lời nhìn Lâm Quy bên cạnh: “Hình như tôi đưa cho cậu cả hộp mà, sao lại đưa cho người ta có một cây thôi vậy?”

Cậu ta cà phất cà phơ lấy một cây kẹo từ trong túi ra.

Y hệt cây tôi mua.

Lâm Quy thản nhiên xé vỏ rồi nhét vào miệng, hai má phồng lên một cục, lúng búng nói:

“Tôi định bẻ đôi rồi đấy, mà nó bị vỡ, đành phải đưa nguyên cây.”

Tôi: “…”

Cậu ta ngửa người nằm trên bãi cỏ, nhắm mắt phơi nắng.

“Nắng đẹp thật đấy.”

Phải, nắng đẹp thật.

Tôi học theo hắn nằm xuống, khóe mắt dường như nhìn thấy Trịnh Thiển đang nhìn tôi từ cửa sổ tòa nhà giảng dạy đối diện.

Nhìn lại lần nữa thì đã không thấy đâu.

Gió thổi nhè nhẹ.

Tôi hỏi:

“Nghe thấy không?”

“Nghe thấy gì?”

“Hình như tiếng gió thổi từ vực sâu, và tôi nghe thấy tiếng cảm ơn ở trong đó.”

-Hết-
 
Back
Top Bottom