Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước

Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 200



Nhiều năm trước, Vệ Quảng Xương và Vệ Thiên Bảo từng vì một thư trúng tuyển đại học mà không ngại ra tay cướp đoạt sinh mạng người khác. Ba mươi năm trước, chính Vệ Thiên Bảo đã sát hại Vệ Hạo, vứt xác trên núi. Đến năm năm trước, Vệ Thao – chỉ vì tâm trạng buồn bực – đã g.i.ế.c Tiết Hồng, rồi p.h.â.n x.á.c giấu vào rừng sâu.

Quả thực là “truyền thống gia đình”.

Ngay cả hệ thống cũng phải run lên: [Nếu thật sự là Vệ Thao làm, thì gia đình này đáng sợ quá!]

Thích Tuyền hỏi: "Đã xác định chắc chắn là do Vệ Thao làm chưa?"

Hàn Miễn đáp: "Tôi đang chuẩn bị dẫn người đến thành phố Long Lâm điều tra."

"Được."

"Còn một tin vui nữa."

"Hửm?"

Hàn Miễn giọng hơi phấn khích: "Ở thành phố Long Đàm, thông qua mối quan hệ của Ngô Lương, chúng tôi đã lần ra được một phần của đường dây buôn bán Âm hôn cấp thấp. Có bằng chứng cho thấy đường dây này đã lan ra nhiều nơi, bao gồm cả Long Giang và Long Khê. Rất nhiều cô gái đã trở thành nạn nhân."

"Vậy thì tốt." Thích Tuyền nói dứt khoát, "Người nào có liên quan đến bên huyền môn, cứ giao cho huyền môn xử lý."

Hàn Miễn cười nhẹ: "Nghe cô nói vậy, tôi yên tâm rồi."

Vụ án Âm hôn này có phạm vi ảnh hưởng quá lớn, kéo dài qua nhiều khu vực nên không thể nhanh chóng bóc trần hết. Nhưng ít nhất, họ đã có được manh mối rõ ràng, và một số nghi phạm ở Long Đàm và Long Giang đã bị bắt giữ.

Thích Tuyền không quên những lời Tân Nhược từng kể. Người đã dẫn dắt cô ta nhập môn năm xưa chính là Nghiêm Ngọ. Trong những năm đầu, Nghiêm Ngọ từng tham gia vụ án Âm hôn và theo lệnh của tổ chức tà tu mà sát hại cảnh sát Tê Chính. Từ đó đến nay đã tròn mười năm.

Mười năm qua, mạng lưới của bọn chúng chỉ càng lúc càng lớn mạnh. Cô vốn muốn dùng Nghiêm Ngọ làm mồi để kéo ra cá lớn hơn, đáng tiếc, đám tà tu vô cùng xảo quyệt, lại định mượn danh nghĩa của Hiệp hội Thiên sư để ép cô nhượng bộ. Người đứng sau tất cả vẫn đang ẩn mình rất sâu.

Khi cúp máy, xe cũng đã vào đến khu ngoại ô phía nam thành phố Nam Hồ, gần đến biệt thự Lâm Hồ.

Lý Quốc Diên nói: "Thích đại sư, tôi xuống xe ở đây. Lát nữa tôi sẽ gửi thư mời đến quý phủ."

"Được."

Cùng lúc đó, tại thành phố Long Lâm.

Trong một biệt thự xa hoa, một người đàn ông trẻ tuổi bước vội vào thư phòng, tay vẫn cầm chặt điện thoại.

"Ông nội!"

Trong thư phòng, ông lão đang ung dung viết chữ, không ngẩng đầu: "Vội vàng như vậy làm gì, còn ra thể thống gì."

"Ông nội!" – gương mặt người đàn ông trắng bệch – "Chuyện kia… hình như bị phát hiện rồi. Con phải làm sao bây giờ?"

Ông lão không ngừng tay, điềm nhiên viết xong nét cuối cùng. Trên giấy là một chữ "Xương", đầy mạnh mẽ và uy nghiêm.

Chữ này, ông tin, sẽ giúp nhà họ Vệ đời đời hưng thịnh.

Vệ Thao thấy ông viết xong thì không kiềm được nữa, giọng đầy lo lắng: "Không biết ai đã tìm thấy thi thể, bây giờ đã bị khai quật. Trên mạng xôn xao cả lên, cảnh sát cũng bắt đầu điều tra. Bạn con ở Long Giang nói, cảnh sát đã biết trước đây con từng có xung đột với cô ta. Nếu họ tìm đến thì phải làm sao?"

Mộng Vân Thường

"Hoảng hốt cái gì." Vệ Quảng Xương lạnh nhạt liếc cháu mình một cái: "Chuyện đã trôi qua từng ấy năm, bọn họ còn bằng chứng gì nữa chứ?"

Tâm trạng lo lắng của Vệ Thao lập tức được xoa dịu phần nào. Cậu ta thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện lên một nụ cười:

"Đúng vậy, đã nhiều năm rồi, ai mà điều tra ra được chứ?"

Cậu ta vừa dứt lời, lại có người vội vàng xông vào thư phòng.

"Ba, núi Nghiêu xảy ra chuyện rồi!" Vệ Thiên Bảo hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt còn hơn cả Vệ Thao. "Hình như trong đó có thứ gì đó rất tà môn... ba nói xem, có phải là, là..."

Vệ Quảng Xương khẽ nhíu mày.

Sao hết người này đến người khác đều xảy ra chuyện cùng lúc thế này?

Ông cúi đầu nhìn nét chữ "Xương" vừa mới viết xong trên giấy. Vừa rồi không để ý, nhưng giờ nhìn kỹ mới thấy có một nét hơi lệch. Một cơn bất an âm ỉ dâng lên trong lòng ông. Trực giác bao năm qua chưa từng khiến ông ta lầm lạc — lần này chắc cũng không phải ngoại lệ.

Không do dự thêm, Vệ Quảng Xương lập tức gọi một cuộc điện thoại. Đầu bên kia đổ chuông thật lâu mới có người bắt máy, giọng điệu lười biếng, lại xen chút kiêu ngạo:

"Vệ Quảng Xương? Tìm tôi có việc gì?"

Dù đã lớn tuổi, giữ vị trí cao, bị gọi thẳng tên như vậy nhưng Vệ Quảng Xương không hề tức giận. Ông mỉm cười hòa nhã:

"Hôm nay Vệ Thiên sư có rảnh không? Tôi mới có được một ít ngọc thạch thượng hạng, lát nữa sẽ đích thân mang tới phủ cho cậu, tiện thể làm phiền cậu xem giúp một việc."

"Được thôi, cứ đến đi."

Cúp máy xong, Vệ Quảng Xương trừng mắt nhìn con trai và cháu trai một cái, nặng nề thở dài:

"Lát nữa hai đứa đi cùng ba, nhờ Vệ Thiên sư xem qua cho."

"Ba, ba nói là người của Hành Phong phái à?" Vệ Thiên Bảo như bắt được cọng rơm cứu mạng, giọng đầy mong chờ.

Vệ Quảng Xương gật đầu, trong lòng vừa trông đợi, vừa lo lắng.

"Lại nói, nếu tính ngược lên ba bốn đời, chúng ta với Vệ Thiên sư cũng là cùng tộc. Không hiểu sao bên họ lại xuất hiện một người như Vệ Hoành Uông..
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 201



Gần đây tuổi già kéo đến, Vệ Quảng Xương càng lúc càng hay cảm thán. Nếu năm đó ông cũng học được huyền môn thuật pháp, có lẽ đã không bất lực như bây giờ. Nghe nói nhiều đại sư còn lớn tuổi hơn ông ta, thế mà nhìn còn trẻ hơn cả con trai mình.

Đáng tiếc, nhà họ Vệ bao đời vẫn không sinh ra được một người có tư chất thật sự.

Không lâu sau, ba người mang theo ngọc thạch quý giá, đến một căn biệt thự xa hoa ở vùng ngoại ô. Người mở cửa là một cậu bé búi tóc cao, mặc đạo bào, dáng vẻ thanh tú dễ mến.

Cậu bé nói giọng trong trẻo:

"Sư phụ đang tắm rửa thay đồ, ba vị ngồi đợi ở phòng khách một lát."

Ba người vào phòng khách ngồi chờ. Không có ai ra tiếp, chỉ có không khí trầm lặng và mùi đàn hương nhè nhẹ.

Vệ Thao tuổi còn trẻ, không biết gì nhiều về huyền môn, chỉ nghe nói trong nhà mọi người đều có bùa hộ thân, là mua từ chỗ Vệ đại sư. Cậu ta chưa từng gặp đại sư, trong tưởng tượng thì đây hẳn là một người cao nhân phong thái phiêu dật.

"Ông nội, người lúc nãy là đệ tử của đại sư à?" cậu ta thấp giọng hỏi.

Vệ Quảng Xương đáp ngắn gọn:

"Coi là vậy đi."

"..."

Coi là vậy là sao? Câu trả lời mơ hồ khiến Vệ Thao càng thêm tò mò, cậu ta còn định hỏi tiếp thì bất ngờ có người bước vào. Người đó xuất hiện ngoài cửa mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào, ăn mặc đơn giản, thần thái lãnh đạm.

Là một người đàn ông trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú, khí chất xuất chúng. Nhưng thay vì giống một cao nhân huyền học, anh ta lại trông chẳng khác gì thiếu gia nhà giàu.

Vệ Thao: "???"

Cậu ta kinh ngạc nhìn ông nội và cha đồng loạt đứng dậy, cung kính chào đón người kia. Cậu chỉ còn cách nén nghi vấn, đứng dậy theo sau.

"Vệ đại sư, làm phiền cậu rồi." Vệ Quảng Xương lên tiếng, đồng thời ra hiệu cho Vệ Thiên Bảo.

Vệ Thiên Bảo lập tức tiến lên, hai tay dâng một chiếc hộp tinh xảo, bên trong xếp đầy những viên ngọc thạch thượng hạng. Những năm gần đây, nhà họ Vệ đã cung cấp cho Vệ Hoành Uông lượng tài nguyên tu luyện có thể nói là “trên trời”.

"Đại sư, đây là chút lòng thành của nhà họ Vệ chúng tôi, mong cậu vui lòng nhận lấy."

Vệ Hoành Uông ngồi xuống ghế sofa, mở hộp ra liếc qua một cái rồi tiện tay đẩy sang bên cạnh. Đống ngọc thạch kia chất lượng không tồi, đủ để dùng làm lễ vật cho các trưởng lão trong môn phái. Chúng còn có thể dùng để chế tác những loại linh phù cao cấp, hiệu quả hơn gấp nhiều lần so với phù chú giấy thông thường.

Ví dụ như ngọc phù — so với phù giấy chỉ lưu giữ được một phần mười linh lực, thì ngọc phù trong lúc nguy cấp có thể cứu mạng thật sự.

Tuy bản thân anh ta không được dùng mấy tấm linh phù đó, nhưng hoàn toàn có thể dựa vào ngọc thạch này để đổi lấy nhiều tài nguyên tu luyện hơn.

"Nói đi, tìm tôi có việc gì?" anh ta nhàn nhạt hỏi.

Vệ Quảng Xương liếc nhìn hai người bên cạnh, lên tiếng:

"Đại sư, cậu có thể xem giúp hai người họ, có phải là..."

"Không cần xem." Vệ Hoành Uông vừa chơi đùa hạt đào trong lòng bàn tay, vừa thờ ơ đáp, "Một bộ mặt chết."

Cả ba người nhà họ Vệ cùng sững người.

Tim Vệ Quảng Xương như ngừng một nhịp, vội hỏi:

"Đại sư, vậy... có cách hóa giải không?"

Vệ Hoành Uông hờ hững:

"Nói thẳng nhé, nếu các người bị ác quỷ bám theo, tôi còn có thể giúp. Nhưng nếu bị cảnh sát bắt... thì tôi bó tay."

Anh ta không rảnh để đối đầu với cảnh sát vì mấy người này.

Nghe đến đây, Vệ Thiên Bảo mặt mày tái mét, tim đập dồn dập như trống trận.

"Đại sư, cứu tôi với! Cậu nghĩ mà xem, nếu tôi và Thao Thao bị bắt, tập đoàn Phong Mậu sau này sẽ thế nào? Phong Mậu mà sụp, thì anh cũng không còn nhận được gì nữa..."

Dưới ánh sáng nhàn nhạt trong thư phòng, ánh mắt Vệ Hoành Uông khẽ lướt qua chiếc hộp gỗ nhỏ đặt trên bàn, bên trong là những viên ngọc thạch sáng bóng. Ngón tay anh ta khựng lại một giây khi xoay hạt đào trong tay, trên bề mặt hạt bỗng nứt một đường nhỏ. Anh ta lạnh lùng nhìn Vệ Thiên Bảo, cười nhạt:

"Ông thật nghĩ tôi phải phụ thuộc vào cái nhà họ Vệ các người mới sống được sao?"

Vệ Hoành Uông không thiếu người có tiền, nhà họ Vệ chẳng qua chỉ là một trong số đó.

Một tiếng bốp vang lên. Vệ Quảng Xương giơ tay tát thẳng vào mặt Vệ Thiên Bảo, gằn giọng:

Mộng Vân Thường

"Không biết nói thì ngậm miệng lại!"

Sau đó ông ta vội quay sang Vệ Hoành Uông, cúi người cười nịnh:

"Đại sư, đừng giận. Thằng con tôi đầu óc có vấn đề, lại ăn nói vụng về. Chỉ cần đại sư đồng ý bảo vệ hai đứa nó, nhà họ Vệ chúng tôi trên dưới đều nghe theo cậu!"

Vệ Hoành Uông vung tay, ném hạt đào bị nứt xuống đất. Anh ta chậm rãi nở nụ cười, giọng điệu mềm mỏng:

"Đây mới là câu dễ nghe."
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 202



Anh ta vốn chẳng hứng thú với ba người nhà họ Vệ, nhưng tài sản của tập đoàn Phong Mậu thì khác — lượng tài nguyên đó đủ để đổi lấy vô số lợi ích tu luyện trong giới huyền học.

Vệ Quảng Xương cúi thấp người hơn nữa, gượng cười hỏi tiếp:

"Vậy... còn hai đứa nhỏ..."

"Trùng hợp tôi vẫn còn hai suất đệ tử ký danh, cứ để cho họ đi." Vệ Hoành Uông phẩy tay, ra lệnh cho tiểu đồng mang đến hai tấm thẻ thân phận:

"Có thứ này, các người chính thức là người của Hành Phong phái. Từ nay về sau không còn bị pháp luật phàm tục ràng buộc."

Với danh hiệu Thiên sư cấp 4, anh ta đủ tư cách thu đệ tử: hai chính thức, bốn ký danh, sáu không ký danh. Mỗi một thẻ bài là một đặc quyền ngầm — dù người được nhận không hề bước chân vào giới huyền học, họ vẫn được xem như nửa bước đã vào huyền môn, hưởng thụ sự che chở đặc biệt.

Không phải đặc quyền chính thức, nhưng là thứ mà chính quyền chẳng thể dễ dàng động đến.

Ba người nhà họ Vệ như trút được gánh nặng, vui mừng khôn xiết, rối rít cảm ơn rồi rời khỏi trạch viện.

Tại biệt thự Lâm Hồ, thành phố Long Giang, Thích Tuyền vừa trở về đã được mọi người đón chào nồng nhiệt.

Tô Dung nhanh chóng hỏi:

"Đại sư muốn ăn gì, để tôi làm luôn?"

Tiết Hồng dịu dàng đề nghị:

"Cô có muốn tắm không? Tôi chuẩn bị nước nhé."

Tề Chính lúng túng lên tiếng:

"Tôi... tôi sẽ đi gọt trái cây cho cô."

Chỉ có Linh Sinh là không nói gì, lặng lẽ đưa cho cô một chiếc ngọc bài chim sẻ mới, bên trong chứa đầy linh khí tinh thuần.

Thích Tuyền khựng lại. Tối qua cô đã dặn Lâm Nhạc và Trịnh Quang Minh đi tìm lại ngọc bài chim sẻ, nhưng vì vội đi sau cuộc họp sáng nay, hai người kia có lẽ chưa kịp giao lại.

Cô cảm thấy hơi áy náy, giơ tay từ chối:

"Không cần đâu, tôi đã hồi phục rồi."

Ánh mắt Linh Sinh thoáng buồn, mang theo chút thất vọng. Anh cúi đầu nhìn ngọc bài trong tay, không hiểu tại sao cô lại không cần nó.

Tô Dung lên tiếng giải vây:

"Đại sư, tối qua Linh Sinh lập công lớn đấy."

Tiết Hồng gật đầu:

"Đúng vậy, nếu không nhờ cậu ấy bảo vệ nhà, chắc chúng tôi tiêu rồi."

Tề Chính gãi đầu, không biết nên nói gì, đành im lặng.

Thích Tuyền nhìn sang Linh Sinh, mỉm cười:

"Anh làm tốt lắm. Trận pháp cần rất nhiều linh khí để duy trì, anh tiêu hao nhiều như vậy, phần linh khí này hãy giữ lại mà dùng."

Linh Sinh vẫn đứng bất động.

"Nghe lời." Cô nhẹ giọng nhắc.

Cuối cùng, Linh Sinh mới ngước mắt lên nhìn cô, rồi cất ngọc bài đi, dù vậy vẻ mặt vẫn mang chút rầu rĩ.

Sau bữa cơm, Tô Dung bước đến báo cáo:

"Sáng nay Cố Xảo phu nhân đến, nói muốn gặp cô. Tôi lấy lý do cô đang tu luyện nên từ chối."

Thích Tuyền gật đầu, giọng bình thản:

"Biết rồi."

Trong lòng, hệ thống tò mò hỏi:

"[Đại lão, bà ta tới làm gì? Không phải hai người đã cắt đứt quan hệ rồi sao?]"

Mộng Vân Thường

Thích Tuyền đáp gọn:

"[Chắc lần trước tôi nói chưa rõ ràng.]"

Cô có thói quen nhìn nhận mọi người với sự đề phòng, đặc biệt là khi có liên quan đến Thích Ánh Tuyết. Cố Xảo là người sĩ diện, sẽ không vô cớ đến biệt thự Lâm Hồ. Có khả năng cao là bị Thích Ánh Tuyết xúi giục.

Cô âm thầm nghĩ đến khả năng tồi tệ nhất, đôi mắt hơi híp lại.

Sau khi trở về phòng, cô suy nghĩ một lúc, rồi mở tài liệu mới, bắt đầu viết chương tiếp theo của bộ «Nhật Ký Hào Môn».

Thành phố Long Kinh.

Ninh Chí vừa bước ra khỏi nhà ga tàu cao tốc thì bị hai người chặn lại. Cảm nhận khí tức quanh họ, một người là Thiên sư cấp 4, người còn lại mạnh hơn, rất có thể là cấp 5.

Dù đã chuẩn bị trước, cậu vẫn thấy áp lực nặng nề.

Một người trong đó đưa ra giấy chứng nhận, giọng nói nghiêm túc:

"Ninh Chí phải không? Phiền cậu đi với chúng tôi một chuyến."

Ninh Chí không chống cự, im lặng bước lên xe.

Hiệp hội Thiên sư thành phố Long Kinh là chi nhánh đầu não của cả nước, quy tụ tinh anh từ các giáo phái lớn nhỏ. Địa vị và quyền lực, đều không thể coi thường.

Ninh Chí không phải lần đầu đến nơi này, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ấy bước vào Hiệp hội với thân phận của một Thiên sư bị tạm giữ. Cậu bước qua cánh cổng sắt lớn, vẻ mặt lãnh đạm, không biểu lộ cảm xúc.

Hiệp hội Thiên sư nằm ở vùng ngoại ô Long Kinh, bên ngoài trông chẳng khác gì một nhà xưởng bình thường. Nhưng khi đã bước vào trong, kiến trúc bên trong lại hoàn toàn khác biệt — phù văn cổ xưa được khắc chi chít lên tường, phức tạp và thần bí. Trong một góc phòng còn đặt một trận tụ linh quy mô nhỏ, khiến linh khí ở đây dồi dào hơn hẳn so với bên ngoài.

Phòng thẩm vấn nằm ở tầng ba. Khi Ninh Chí đang bước lên cầu thang thì tình cờ gặp một nhóm người từ tầng hai đi xuống.

Dẫn đầu là một thanh niên có dung mạo tuấn tú, nét mặt lạnh lùng, cổ tay quấn sợi dây đỏ, đầu dây buộc một thanh kiếm gỗ đào nhỏ. Người đó là Nghiêm Hòe — thủ lĩnh thế hệ trẻ của giới huyền môn, người đã đoạt giải nhất tại Đại hội huyền môn gần đây.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 203



Nghe nói kiếm thuật của anh ấy rất cao siêu, nhưng lại rất ít khi sử dụng. Ngay cả trong đại hội, không một ai có thể buộc anh ấy rút kiếm. Một người tài năng lại có ngoại hình nổi bật như vậy, đương nhiên là có rất nhiều người ngưỡng mộ. Thế nhưng, tính tình anh ấy vô cùng lạnh nhạt, gần như chẳng kết giao với ai, cũng không hề quan tâm người khác nghĩ gì, cho nên dù tài giỏi, anh ấy lại chẳng được lòng người trong giới.

Tuy vậy, chẳng ai dám trêu chọc anh ấy. Không chỉ vì gia thế sau lưng, mà còn bởi vì thực lực bản thân — một Thiên sư cấp 6, năm nay mới chỉ hai mươi bảy tuổi.

Ninh Chí thu lại ánh mắt, tiếp tục đi lên lầu. Hai nhóm người lướt qua nhau trong yên lặng.

Đi sau Nghiêm Hòe là hai người, một béo một gầy, đều là đệ tử của nhà họ Nghiêm. Vừa ra khỏi Hiệp hội, họ đã thì thầm với nhau.

"Vừa rồi là Ninh Chí đúng không?" Người mập lên tiếng trước.

"Ừ, là cậu ta đấy. Thật đáng tiếc." Người gầy đáp lại.

"Đáng tiếc gì cơ? Tớ nghe nói cậu ta cấu kết với một Thiên sư tà đạo. Bây giờ cả nhà họ Ninh bị thu hồi giấy chứng nhận rồi, còn cậu ta thì bị giam để điều tra."

"Thiên sư tà đạo? Là ai vậy?"

"Ai mà biết. Chờ thẩm vấn xong sẽ rõ thôi."

Ninh Chí bị ép ngồi trên ghế khốn linh — một thiết bị đặc chế khiến toàn bộ linh lực trong cơ thể bị ức chế. Một khi ngồi vào, cơ thể sẽ không thể cử động, hoàn toàn bị khống chế. Cảm giác ấy chẳng khác nào bị biến thành con mồi, phó mặc cho người ta c.h.é.m giết.

Trước mặt cậu là hai người thẩm vấn, một nam một nữ.

"Ninh Chí, tại sao cậu lại cấu kết với Thiên sư tà đạo?" Người nữ mở đầu.

"Cái gì mà Thiên sư tà đạo?" Ninh Chí lạnh lùng hỏi ngược lại.

"Thành phố Long Giang, Thích Tuyền. Cô ta từ chối giám sát của Hiệp hội, từng đả thương một Thiên sư cấp 6. Không chỉ vậy, cô ấy còn nuôi dưỡng quỷ thị, vi phạm nghiêm trọng quy định. Cô ta đã tiêu diệt một con Hồng quỷ cấp 5 ngay trước mặt hội trưởng Hiệp hội thành phố Long Đàm mà không hề có giấy phép. Cậu biết những chuyện này không?"

Mộng Vân Thường

Vẻ mặt Ninh Chí sa sầm, ngữ khí lạnh đi rõ rệt: "Tôi có thể hỏi lại một câu không?"

"Cậu hỏi đi."

"Thành phố Long Giang liên tục xảy ra các vụ Đào Hoa Ấn, Âm hồn xuất hiện tràn lan, Hiệp hội có biết không? Còn Long Đàm, núi Nghiêm xuất hiện Hồng quỷ cấp 5, tại sao Hiệp hội lại không phát hiện ra? Có người vào núi mất tích, các người biết rõ là có ác quỷ g.i.ế.c người, vậy mà không điều quân tiếp viện? Đến cả một Thiên sư họ Trử cũng quay đầu bỏ chạy. Những chuyện này, các người có quản không?"

Đây là lần đầu tiên Ninh Chí nói ra nhiều câu chất vấn dồn dập như vậy, giọng lạnh như băng, ánh mắt lạnh như sương.

Người thẩm vấn lặng đi trong chốc lát.

Người đàn ông nghiêm nghị quát lên: "Ninh Chí! Giờ là chúng tôi đang thẩm vấn cậu! Cậu có biết việc Thích Tuyền vi phạm quy định của Hiệp hội không?"

Ninh Chí cười nhạt, nhưng ánh mắt lại tràn đầy tuyệt vọng. Cậu bắt đầu hoài nghi những gì mình đã tin tưởng suốt hai mươi năm qua.

Một lúc lâu sau, cậu cúi đầu, khàn giọng nói: "Tôi không biết."

"Cậu chắc chứ?" Người đàn ông tiến tới một bước. "Theo điều tra của chúng tôi, cậu thường xuyên ra vào chỗ ở của Thích Tuyền tại Long Giang, quan hệ giữa hai người rất thân thiết. Ngày xảy ra sự việc, cậu cũng có mặt tại hiện trường. Ninh Chí, nếu cậu cố tình nói dối, mức hình phạt sẽ càng nặng hơn đấy!"

Ninh Chí trầm mặc một lúc, rồi chậm rãi cười: "Nếu các người trả lời được những câu hỏi tôi vừa hỏi, tôi cũng sẽ trả lời các người."

Người nữ thẩm vấn im lặng một giây, rồi lạnh lùng nói: "Trước tiên, giam lại đã."

Hai người rời khỏi phòng, đèn phòng thẩm vấn cũng bị tắt.

Trước mắt Ninh Chí lập tức chìm vào một màu đen đặc quánh. Không có ánh sáng, không có tiếng động, không cảm nhận được bất cứ điều gì — một sự giam cầm tuyệt đối, như thể mọi giác quan đều bị tước đoạt.

Những người kia rõ ràng đang cố ý dùng cách này để bào mòn ý chí của cậu ấy.

Ninh Chí nhắm mắt lại, gương mặt kiên nghị, không d.a.o động.

Hai nhân viên thẩm vấn sau đó rời khỏi phòng, đến văn phòng cấp trên để báo cáo. Họ vừa bước vào đã chạm mặt một đồng nghiệp sắc mặt nhợt nhạt, thần thái mỏi mệt.

"Không phải mấy người đi bắt Thích Tuyền sao?"

Phù sư thở dài, giọng nhỏ như thì thầm, lắc đầu: "Đừng hỏi nữa… Nhắc đến chỉ thêm mất mặt."

Tuy rằng bên phía trận pháp sư không có tổn thất gì, nhưng lần này xuất sư lại bất lợi, nói ra chẳng ai ngẩng mặt nổi.

Cả bốn người cùng bước vào phòng làm việc. Họ đều là thành viên của Ban chấp hành Hiệp hội Thiên sư, phụ trách bắt giữ, thẩm vấn và trừng phạt những Thiên sư có hành vi lệch lạc, tà đạo.

Người đứng đầu ban chấp hành là một Thiên sư cấp 6 bậc 3 – một ông lão có dung mạo trẻ trung, dù tuổi thực đã hơn trăm.

Thấy phù sư và trận pháp sư quay về tay không, ông hơi nhíu mày:

"Không bắt được cô ta à?"
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 204



Trận pháp sư nói thẳng: "Trận pháp bảo hộ của cô ấy quá mạnh, tôi không phá giải nổi."

Phù sư cũng cau mày: "Tôi đã dốc hết phù tấn công, nhưng thậm chí không làm tiêu hao được năng lượng của trận pháp."

Trưởng ban trừng mắt: "Ý các người là đến mặt cô ta cũng không thấy?"

Trong giọng nói là sự khó tin.

"Phù sư cấp 6 bậc 3, trận pháp sư cấp 6 bậc 3 – là hai người mạnh nhất trong ban chấp hành – thế mà lại không bắt nổi một Thiên sư trẻ tuổi?"

Phù sư vốn đã đau lòng vì hao tổn phù chú, nghe vậy thì càng bực:

"Nghiêm Ngọ nhà họ Nghiêm còn chẳng làm được gì ra hồn, thậm chí bị cô ta đánh cho một trận, tôi nghi ông ta chỉ muốn mượn tay chúng tôi để trả thù thôi."

Trưởng ban trầm ngâm.

"...Trận pháp thực sự mạnh như vậy sao?"

Trận pháp sư nghiêm túc gật đầu: "Rất mạnh."

"Được rồi, tôi hiểu rồi. Hai người cứ về nghỉ ngơi trước đi."

Phù sư lưỡng lự hỏi: "Còn mớ phù chú của tôi thì sao..."

"Tôi sẽ giúp ông làm đơn xin trợ cấp." Trưởng ban khoát tay, không muốn nói thêm.

Phù sư nghe xong mới nhẹ nhõm thở ra, cùng đồng nghiệp rời đi. Sau đó, hai nhân viên thẩm vấn bước vào báo cáo tình hình.

Trưởng ban lắc đầu mệt mỏi: "Vậy tiếp tục thẩm vấn đi..."

Một tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện.

"Trưởng ban, phía chính phủ có người đến."

Trong căn phòng thẩm vấn u tối, Ninh Chí không cảm nhận được dòng chảy của thời gian. Có thể là mấy tiếng, cũng có thể là cả ngày.

Cậu ấy nghĩ đến Viên Thanh.

Trước đây, cậu chỉ lo chuyện bắt ma, chưa từng dừng lại để cảm thông với nạn nhân. Nhưng bây giờ, chính cậu đang ở trong hoàn cảnh ấy, mới thật sự hiểu được nỗi sợ của Viên Thanh – cái cảm giác bị giam trong bóng tối, như một loại bệnh ăn mòn từng khớp xương, từng tế bào linh hồn.

Cậu không muốn thừa nhận, nhưng cũng phải nhận ra rằng mình từng rất kiêu ngạo.

Tự cho là bản thân nắm rõ huyền học, có thể điều khiển sinh tử của ma quỷ, nhưng giờ nhìn lại, cậu không khác gì một người bình thường, thậm chí còn không bằng người bình thường.

Viên Thanh có thể chịu đựng suốt năm năm trong đau khổ, cho thấy ý chí của cô ấy mạnh mẽ đến nhường nào.

Cậu thì không bằng cô ấy.

Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng thẩm vấn bất ngờ mở ra.

"Ninh Chí, cậu có thể ra ngoài rồi."

Ghế thẩm vấn mất hiệu lực, cậu ấy được tự do. Nhưng thay vì cảm thấy nhẹ nhõm, gánh nặng trong lòng lại càng nặng nề hơn.

Người đến đón là một người xa lạ.

Cậu không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ lên xe, trong lòng đã đoán được một phần lý do.

Tại biệt thự Lâm Hồ, thành phố Long Giang.

Thích Tuyền vừa viết xong chương mới thì Lý Quốc Diên mang tới thư bổ nhiệm cùng một bản quyền lợi – nghĩa vụ rõ ràng.

Cô xem qua, cảm thấy rất hài lòng với sự thành ý của phía chính phủ. Đồng thời, cô cũng âm thầm khâm phục lòng can đảm của họ khi quyết định hợp tác với người như cô.

"Được, tôi đồng ý."

Cô nhấc bút, ký tên mình lên văn bản.

Lý Quốc Diên nở nụ cười rạng rỡ: "Hợp tác vui vẻ. Sau này mong cô chỉ dẫn thêm."

Sau khi anh rời đi, Tề Chính lập tức bay tới, vẻ mặt có phần lúng túng.

Mộng Vân Thường

Thích Tuyền nhấp một ngụm trà, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Thích đại sư…" Tề Chính hơi thấp thỏm, "Tôi sắp đi luân hồi rồi."

Vụ án Âm hồn ở Long Giang đã khép lại, anh không còn gì vướng bận. Trước khi luân hồi, anh chỉ muốn về thăm lại người thân.

"Tần Nhược nói, người g.i.ế.c anh là Nghiêm Ngọ. Nghiêm Ngọ vẫn còn sống, anh không muốn thấy kẻ g.i.ế.c mình bị trừng phạt sao?" Thích Tuyền hỏi.

Tề Chính lắc đầu: "Kẻ thực sự hại tôi là người đứng sau ông ta. Nhưng có lẽ, tôi không chờ được đến ngày đó nữa... Thích đại sư, cảm ơn cô rất nhiều."

【Ôi, viên cảnh sát trẻ Tề Chính thật đáng thương.】Hệ thống cảm thán đầy xót xa.

Thích Tuyền tôn trọng lựa chọn của anh. Cô phát ra một luồng linh lực, nhẹ nhàng truyền vào hồn thể của anh. Linh lực bao bọc lấy cơ thể anh, khiến toàn thân như đang ngâm mình trong suối nước nóng, ấm áp dễ chịu.

Tề Chính mặc cảnh phục chỉnh tề, cung kính cúi người chào Thích Tuyền, sau đó quay sang nhìn Tô Dung, Tiết Hồng và Linh Sinh – những người từng đồng hành cùng anh trong những tháng ngày cuối cùng.

"Cảm ơn mọi người đã chăm sóc tôi trong những ngày qua."

Tê Chính đứng trong sân biệt thự Lâm Hồ, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sự lưu luyến khó tả. Nơi này từng là mái nhà yên ổn nhất của anh ấy trong suốt quãng thời gian dài cô đơn sống kiếp quỷ sinh. Anh ấy thật sự rất thích biệt thự này, thích sự tĩnh lặng, thích cảm giác được mọi người ở đây tôn trọng như một con người, chứ không phải một hồn ma đầy oán niệm.

Nhưng giờ thì anh ấy phải đi rồi.

"Thích đại sư, khi gặp Hàn Miễn, xin giúp tôi chuyển lời cảm ơn đến anh ấy, cảm ơn vì những nỗ lực mà anh ấy đã làm năm đó. Hy vọng anh ấy sẽ phá được nhiều vụ án hơn nữa và sống cả đời bình an."

Thích Tuyền khẽ gật đầu, mỉm cười dịu dàng: "Được, tôi sẽ chuyển lời cho anh ấy."
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 205



Gió thu nhè nhẹ thổi qua, cuốn theo những chiếc lá khô rơi lả tả trong sân. Hồn thể của Tề Chính dần mờ nhạt, sau đó bay theo làn gió về phương xa—đó là nơi anh gọi là nhà.

Anh ấy nhìn thấy cha mẹ mình, những người đã tóc bạc phơ vì năm tháng chờ đợi, và cả cô em gái bé nhỏ ngày nào giờ đã trở thành một thiếu nữ. Trong lòng không còn gì hối tiếc, Tê Chính bước vào luân hồi, kết thúc kiếp sống lạc lõng giữa hai thế giới.

Đúng mười giờ tối, chương mới của 《Nhật Ký Hào Môn》 được cập nhật.

[Một tin nhắn tưởng như bình thường đã khiến tôi phải lên đường tác nghiệp.

Tôi không hiểu nổi, tại sao một đại sư có thể tính ra vị trí chính xác lại không thể nhìn thấu dung mạo người cần giúp.

Nếu thật sự không nhìn ra được, tại sao lại công khai vị trí của cô ấy? Không phải có tin nhắn riêng miễn phí sao?

Những vụ án liên quan đến huyền môn, dĩ nhiên nên để người trong huyền môn xử lý.]

[Câu chuyện chỉ diễn ra trong một ngày một đêm, nhưng nếu viết hết ra, có thể lên tới mấy chục ngàn chữ. Ở đây tôi chỉ tóm tắt ngắn gọn.

‘Xin Hãy Giúp Đỡ Tôi’ giả danh cha mẹ trên mạng để lừa đảo, dùng chính vận mệnh và tương lai của một cô gái để đổi lấy lợi ích vật chất.

Mộng Vân Thường

So với cặp vợ chồng nhà họ Hà, hành vi này có gì khác biệt?

Âm hôn không phải chuyện cá biệt. Mong mọi người hãy cẩn trọng, bảo vệ chính mình và người thân.]

[Tuy câu chuyện đó khiến tôi cảm thấy nặng nề, nhưng lại có một câu chuyện khác khiến tôi thật sự xúc động.

Đó là về một ác quỷ đầy tội lỗi.

Cuộc đời của anh ta bị đánh cắp bởi người khác, khi còn sống từng muốn đòi lại công lý, nhưng cuối cùng bị g.i.ế.c hại.

Sau khi chết, anh ta g.i.ế.c nhiều người vô tội để trả thù, và biết rõ bản thân đã sai.

Anh ta chấp nhận bất kỳ hình phạt nào, chỉ mong có thể trả lại công lý cho mẹ.]

[Khi anh ta chết, mẹ anh ta mới hơn bốn mươi tuổi. Đến nay, đã ba mươi năm trôi qua.

Ba mươi năm ấy, một người phụ nữ yếu đuối mất chồng, không tìm thấy con trai, sống lay lắt nơi thành phố xa lạ bằng nghề nhặt rác, kéo lê thân thể bệnh tật đi tìm con.

Cuối cùng, bà biết được sự thật. Nhưng những kẻ xấu luôn có chỗ dựa, nên công lý với bà là điều gần như không thể.

Dù vậy, bà không từ bỏ.

Ba mươi năm, bà kiên cường chống chọi, lấy cả đời mình để theo đuổi điều mà người khác cho là hoang đường.

Tình mẫu tử như thế, sao tôi có thể không xúc động.]

[Cha mẹ nuôi của tôi mất khi tôi còn nhỏ, tôi thậm chí không nhớ rõ mặt mũi họ ra sao.

Hồi đi học, tôi từng thấy bạn bè mình giận dỗi, làm nũng, khóc lóc với bố mẹ. Tôi không hiểu, vì sao họ có cha mẹ ở bên, được yêu thương đầy đủ, mà vẫn khóc?

Tôi cũng không hiểu, vì sao những đứa trẻ nghịch ngợm lại vẫn nhận được bao nhiêu yêu thương như thế.

Những ký ức đó ảnh hưởng sâu sắc đến tôi.]

[Cho đến một ngày, cha mẹ ruột tìm thấy tôi.

Tôi vừa mong chờ vừa lo lắng, sợ họ không thích tôi, nhưng cũng hy vọng họ sẽ quan tâm tới tôi.

Chỉ tiếc rằng, tôi không có vẻ ngoài khiến người ta thương cảm, cũng không phải người hướng ngoại, tôi chỉ là một kẻ quê mùa bước ra từ nông thôn, làm sao mong nhận được tình thương từ những người xa lạ?

Phải chăng vì tôi quá im lặng, nên họ không chú ý đến sự tồn tại của tôi?

Người ta nói trẻ con biết khóc thì mới có kẹo ăn.

Thế là tôi bắt đầu nhớ lại những đứa trẻ từng thấy hồi nhỏ—chúng chỉ cần khóc và làm nũng là được cha mẹ yêu thương.

Tôi học theo chúng.]

[Nhưng tôi quên mất, mình không còn là trẻ con nữa.

Tôi mang gương mặt của một người trưởng thành, lại làm ra những hành động kỳ quặc như một đứa bé, chỉ để thu hút sự chú ý.

Kết quả thì sao? Họ không thương tôi, mà lại ghét bỏ tôi hơn.

Càng bị phớt lờ, tôi càng cố gắng gây chú ý. Càng cố gắng, họ lại càng chán ghét.

Tôi rơi vào một vòng lặp điên cuồng.]

[Mãi đến một ngày, anh trai ruột của tôi lạnh lùng nói:

"Đầu óc em không được rõ ràng."

Tôi như bị giật mình tỉnh lại.

Đúng, đầu óc tôi không rõ ràng thật.

Vì quá khao khát tình thân, tôi bị ám ảnh, đánh mất bản thân.

Nhưng tôi vốn không phải là người như vậy.

Từ hôm đó, tôi quyết định buông bỏ.

Từ lúc bị ôm nhầm, số phận đã định sẵn tôi và họ không có duyên.]

[Tiền bối dẫn đường cho tôi vào huyền môn từng nói, có người sinh ra đã cạn duyên với người thân.

Tôi chính là người mang mệnh như vậy.

Người trong huyền môn nếu không giữ khoảng cách với người thân trần tục, cuối cùng chỉ làm tổn thương lẫn nhau.

Tôi từng cứu em trai chưa từng gặp mặt của mình, cũng từng cảnh báo về hắc khí ở khu công nghiệp Bắc Giao, giúp họ tránh được một tai họa.

Ân tình đã trả xong, từ nay về sau không còn liên quan.]
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 206



Chương mới vừa cập nhật, cả nhóm nhỏ liền náo loạn.

[Tiền Côn]: "Sao vậy? Đại sư gặp chuyện gì rồi à? Không phải nhà các cậu lại gây sự với cô ấy đấy chứ? @Thích Uyên"

[Tô Noãn Noãn]: "Tôi vừa tìm hiểu, hôm nay dì Cố và Thích Ánh Tuyết đã tới biệt thự Lâm Hồ."

[Tôn Vũ]: "Tới làm gì? Vì chuyện để lộ thân phận sao?"

[Bành Bằng]: "Liên quan gì đến đại sư? Chẳng lẽ định bắt đại sư xin lỗi thay cho Thích Ánh Tuyết?"

[Tô Noãn Noãn]: "@Thích Uyên, hay cậu hỏi thử mẹ mình xem sao?"

Cùng lúc đó, trong một nhóm khác, Thích Lẫm cũng bị gọi tên liên tục.

[Đỗ Gia Danh]: "@Thích Lẫm, đại sư thực sự đã cắt đứt quan hệ với nhà các cậu rồi sao? Từ bao giờ vậy?"

[Dương Túc]: "Tôi đoán là từ lúc cô ấy chuyển đến biệt thự Lâm Hồ."

[Trương Thành Ngôn]: "Nếu đại sư chịu nhận tôi làm đệ tử, tôi sẵn sàng dâng trọn tấm lòng! @Thích Lẫm, mau nói đi, nhà các cậu đã làm gì khiến cô ấy thất vọng?"

[Đỗ Gia Danh]: "Cậu mà cũng đòi dâng lòng? Ba mười đồng một xâu, đại sư cần chắc?"

[Dương Túc]: "Tôi chỉ muốn biết tiền bối chỉ đường cho đại sư là ai."

[Trương Thành Ngôn]: "Chắc chắn là cao nhân siêu phàm, danh sư tất xuất cao đồ, bảo sao đại sư lại xuất sắc như vậy!"

[Đỗ Gia Danh]: "Nhưng với năng lực như thế, sao trước đây đại sư lại sống nghèo khổ?"

[Trương Thành Ngôn]: "Chắc vì quá trẻ, không có cơ hội, khách hàng không tin tưởng. Nếu không có 'Nhật Ký Hào Môn', chúng ta còn không biết cô ấy lợi hại đến mức nào."

Ở nhà họ Thích, trong phòng khách, mọi người đều tụ họp, ngoại trừ Thích Uyên. Ai cũng cầm điện thoại trên tay, lặng lẽ đọc bình luận từ các nhóm chat, sắc mặt mỗi người một vẻ.

Cố Xảo lên tiếng trước, có chút uất ức:

"Hôm nay tôi thật sự không gặp được con bé, cũng không nói chuyện gì được cả."

Thích Trường Vinh thở dài, hỏi:

"Vậy bà định làm sao bây giờ?"

"Tôi, tôi..." – Cố Xảo cúi đầu không nói được lời nào.

Ban đầu, bà nghe theo lời Thích Ánh Tuyết, trong lòng vốn đã có chút nghi ngờ. Nhưng sau khi đọc chương mới, bà mới hiểu mình hồ đồ đến mức nào.

Một đứa con gái từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm gia đình, khi cuối cùng được trở về nhà lại phát hiện mình không được quan tâm. Trong cơn thất vọng, nó dùng vài thủ đoạn chỉ để thu hút sự chú ý của người thân — chẳng phải đó là chuyện rất bình thường sao?

Dù con bé có năng lực đặc biệt, nhưng xét cho cùng, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ khao khát tình thương. Trước tiệc mừng thọ nhà họ Đỗ, nó còn không dùng bất kỳ thủ đoạn nào — chứng tỏ con bé không thay đổi, chỉ là sau khi thất vọng, nó mới quyết định quay lưng.

Trong lòng Cố Xảo tràn ngập tự trách. Bà đột nhiên nhận ra, mình không hiểu gì về con gái ruột, lại càng không hiểu gì về con nuôi.

Bà còn đang trầm ngâm, thì Thích Ánh Tuyết lên tiếng:

"Là con xin mẹ đưa con qua đó." – Cô ta mắt đỏ hoe, giọng run rẩy – "Con muốn đích thân xin lỗi em ấy."

Ánh mắt Thích Lẫm lạnh đi, giọng anh cũng không còn kiên nhẫn:

"Em ấy nói rất rõ ràng rồi, không còn liên quan gì đến chúng ta. Cô muốn xin lỗi thì viết dưới bài đăng hay đăng Weibo, còn tới biệt thự Lâm Hồ làm gì khi chân còn chưa khỏi? Cô định làm gì nữa đây?"

Thích Ánh Tuyết sững người, rồi vội vàng nói:

"Em, em chỉ muốn cầu xin em ấy giúp A Lâm. Em biết em ấy ghét em, nhưng em không thể nhìn A Lâm gặp chuyện... em thực sự không còn cách nào khác!"

Thích Lẫm nhíu mày:

"Tống Lâm làm sao?"

Thích Ánh Tuyết lau nước mắt, nghẹn ngào kể:

"Gần đây anh ấy liên tục gặp sự cố. Hôm trước là trán, lần nữa là vai, hôm qua còn suýt bị thanh sắt rơi trúng!"

"Gì cơ?" – Thích Trường Vinh ngạc nhiên – "Nó vẫn tới khu công nghiệp Bắc Giao sao?"

"Con đã khuyên rồi, nhưng anh ấy nói dự án là do anh ấy phụ trách, phải có trách nhiệm làm cho xong..." – Thích Ánh Tuyết nói, vẻ mặt bất lực.

"Chỉ vậy thôi à?" – Thích Lẫm nghi ngờ – "Nếu thật sự là như vậy, lúc nãy mẹ đã không tỏ vẻ như vậy."

Bị chất vấn, Thích Ánh Tuyết nhìn sang cầu cứu Cố Xảo.

Cố Xảo tránh ánh mắt, ấp úng:

"Là tôi và Ánh Tuyết cảm thấy kỳ lạ... Tiểu Tuyền chưa bao giờ nói chuyện mình gia nhập huyền môn. Sau bữa tiệc nhà họ Đỗ, con bé lại thay đổi như biến thành người khác. Chúng tôi chỉ muốn... hỏi cho rõ."

"Hỏi cái gì? Hỏi con bé tại sao lại thất vọng về gia đình này à?" – Thích Trường Vinh sầm mặt, giọng đầy giận dữ.

Câu cuối cùng trong chương mới của ((Nhật Ký Hào Môn)) như một nhát d.a.o xé toạc lớp vỏ bọc giả tạo, l*t tr*n hết thảy.

Sắc mặt Cố Xảo tái nhợt, môi mấp máy: "Tôi..."

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt ngang câu nói còn dang dở. Là điện thoại của Thích Trường Vinh. Ông nhìn màn hình, lòng bỗng lạnh buốt, do dự một giây rồi bấm nghe, bật loa ngoài.

"Thông gia!" – Giọng nói nức nở của Tống phu nhân vang lên đầu dây bên kia, đầy đau thương và tuyệt vọng – "A Lâm và ba của thằng bé... họ đều gặp chuyện rồi! Ông có thể giúp tôi không!"

Thích Trường Vinh giật mình, lập tức đứng bật dậy.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 207



Cùng lúc đó, phần bình luận dưới chương mới của ((Nhật Ký Hào Môn)) sôi trào như bùng cháy.

【Trông Thấy Tôi Xin Nhắc Tôi Soạn Bài】: "Hu hu hu, cảm ơn tác giả vô cùng! Tôi thực sự không biết diễn tả lòng biết ơn thế nào nữa! Dù sao thì ân tình này tôi sẽ ghi nhớ mãi! Năm quả địa lôi!"

【Có Hiếu Muốn Chết】: "Cảm xúc của Soạn Bài thật sự chân thành, đọc mà như có chuyện thật đã xảy ra vậy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

【Hoang Văn Đúng Là Muộn Mạng】: "Haiz, có những người thật sự không coi mạng sống người khác ra gì. Cảm ơn tác giả rất nhiều!"

【Mã Lan Nở Noa 31】: "Đại sư nhân hậu quá, ra tay cứu người trong lúc nguy khốn. Một trăm địa lôi!"

【Phú Bà Còn Thiếu Vật Trang Trí Đeo Chân Không】: "Bị đánh cắp cuộc đời là sao vậy? Là vụ mạo danh thi đại học sao? Nếu đúng thì mong kẻ cướp lấy mạng người khác bị đày xuống mười tám tầng địa ngục!"

【Hôm Nay Đại Cát】: "Hu hu hu, thương đại sư quá! Một trăm địa lôi!"

【Hôm Nay Đại Lợi】: "Đại sư, chúng tôi đều yêu quý cô! Một trăm địa lôi!"

【Đại Cát Đại Lợi】: "Đại sư đừng buồn, sau này tôi sẽ hiếu kính cô! Một trăm địa lôi!"

【Người Qua Đường Giáp】: "Thời buổi này đọc phần bình luận mà cũng không hiểu nổi. Đi thôi đi thôi."

Lúc này, ((Nhật Ký Hào Môn)) đã trở thành một cái tên nóng bỏng trên mạng xã hội. Vừa cập nhật chương mới, đã có người nhanh chóng tổng hợp những điểm mấu chốt rồi đăng lên Weibo.

【Ăn Dưa ở Tuyến Đầu】:

“Tôi đến đây phân tích một chút trọng điểm chương mới nhất của ((Nhật Ký Hào Môn)).

Thứ nhất, việc tác giả nói 'đi công tác' có khả năng là đi xử lý một vụ việc liên quan đến huyền môn ở tỉnh khác. Vụ này dường như liên quan đến Âm hôn, cũng như có mối liên kết với bình luận của tài khoản @Xin Hãy Giúp Đỡ Tôi.

Tôi đoán rằng, người dùng 'Xin Hãy Giúp Đỡ Tôi' đã cố tình nhờ đại sư giúp tìm một cô gái, nhằm phục vụ cho một hành vi phạm pháp nào đó. Đại sư vốn đã nghi ngờ, nên mới chọn cách phớt lờ.

Nhưng điều kỳ lạ là: tại sao Vệ Hoành Uông – người của Hành Phong phái – lại công bố địa chỉ cụ thể?

Nếu thật sự không nhìn ra diện mạo, sao anh ta lại tính ra được địa chỉ? Nếu đã nhận ra, vậy tại sao lại công khai nó?

Quan trọng hơn, chuyện này vốn dĩ chẳng liên quan gì đến anh ta. Vậy anh ta nhúng tay vào làm gì?

Thứ hai, Bạch Thủy Chân Nhân có đề cập đến 'đánh cắp nhân sinh'. Tôi nhớ có từng đọc một tin: một nhóm học sinh, giáo viên, phụ huynh và người cứu hộ cùng mất tích bí ẩn trong núi. Sau một giờ, nhóm thứ hai vào tìm thì họ đều trở lại bình an. Vài ngày sau, cảnh sát đào được một bộ hài cốt đã chôn suốt ba mươi năm ở gần đó. Vụ việc hiện vẫn đang điều tra.

Về đoạn cuối của chương, tôi không đưa ra nhận xét. Nhưng với hai điểm trên, tôi chỉ muốn hỏi:

Người trong huyền môn, khi dùng thuật pháp, có quan tâm đến sự an toàn của người thường không?

Còn những kẻ cướp đoạt cuộc sống của người khác, thậm chí g.i.ế.c người, liệu có bị trừng phạt thích đáng hay không?”

Mộng Vân Thường

Bài phân tích này vừa đăng lên đã lập tức thu hút hàng loạt bình luận. Không ít người bắt đầu đặt câu hỏi: đúng vậy, tại sao Vệ Hoành Uông lại tùy tiện đưa ra địa chỉ cụ thể mà không màng đến sự an toàn của cô gái?

Giả sử 'Xin Hãy Giúp Đỡ Tôi' không phải kẻ xấu, nhưng còn những người khác thì sao? Nếu có kẻ nắm lấy địa chỉ đó để gây chuyện thì sao?

Hệ thống theo dõi bài viết, cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, nhưng lại không thể nói rõ được chỗ nào không đúng.

[Đại sư, cô xem bài viết này đi.] – Hệ thống nhắc nhở.

Thích Tuyền đọc lướt qua, rồi bình thản nói: "[Người viết trực tiếp chỉ ra sơ hở của huyền môn, rất dũng cảm.]"

[Nhưng cậu ta không sợ bị huyền môn để mắt sao?]

"[Nếu dám đăng, chắc là có khả năng tự bảo vệ bản thân. Trong huyền môn cũng không phải ai cũng giống nhau. Có người vô trách nhiệm, nhưng cũng có người thật sự có tài. Như Ninh Chí là một ví dụ, người này có thể là một ví dụ khác.]"

[Nhưng cậu ta đang lợi dụng danh tiếng của cô, đẩy cô vào giữa luồng dư luận.] – Hệ thống tỏ rõ sự không hài lòng.

Thích Tuyền bật cười: "[Tôi cũng từng lợi dụng danh tiếng của Viên Thanh mà.]"

Hệ thống: …

Thành phố Long Lâm.

Hàn Miễn vừa từ nhà họ Vệ trở về khách sạn, sắc mặt âm trầm, tức giận đến mức đ.ấ.m mạnh một cú vào tường, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt.

Anh đến vì vụ án của Tiết Hồng.

Một nữ giảng viên bị sát hại rồi phân thây dã man ngay trong khuôn viên Đại học Long Giang. Nếu không phải nhờ cơ duyên kéo được một oan hồn dẫn đường cho Thích đại sư, e rằng vụ việc đã tiếp tục bị chôn vùi, mười năm, thậm chí là hàng chục năm nữa cũng chưa chắc được phơi bày.

Hiện tại mọi chứng cứ đều chỉ về một người — Vệ Thao.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 208



Theo lý mà nói, họ hoàn toàn có quyền bắt giữ Vệ Thao. Nhưng không ngờ đối phương lại rút ra một tấm thẻ thân phận đặc biệt, là thẻ chứng nhận của huyền môn, khẳng định bản thân không thuộc quyền quản lý của pháp luật phàm tục, cảnh sát không có quyền can thiệp.

"Đội trưởng Hàn, bây giờ chúng ta phải làm gì?" Một cảnh sát trẻ tuổi cũng giận đến siết chặt nắm tay, gân xanh hằn rõ. "Cấp trên đã xác nhận rồi, trước đây huyền môn từng có tiền lệ như vậy."

"Chẳng lẽ g.i.ế.c người rồi chỉ cần chạy vào huyền môn là xong? Không ai được phép động vào? Lý nào như vậy chứ!" Hàn Miễn lại đ.ấ.m thêm một cú vào tường, vang lên một tiếng "đùng" trầm đục.

Bức tường khách sạn khẽ rung, cách âm kém, tiếng gào lớn từ phòng bên cạnh vọng sang: "Nửa đêm rồi có yên không hả? Muốn đập phá thì ra ngoài mà đập!"

Hàn Miễn nén cơn giận, gằn giọng: "Xin lỗi."

Anh hít sâu vài hơi, ngồi xuống mép giường, tiện tay vặn nắp chai nước khoáng uống một hơi hơn nửa bình.

"Đội trưởng Hàn, thật ra vụ này em thấy giống như mấy phim cổ trang." Viên cảnh sát trẻ hạ giọng, có chút bất mãn. "Mấy kẻ ác g.i.ế.c người rồi chỉ cần cạo đầu đi tu là thoát tội, bản chất chẳng khác gì mấy."

Hàn Miễn im lặng mấy giây rồi vò đầu: "Không được. Dù có là ai đi nữa, đã g.i.ế.c người thì nhất định phải chịu trừng phạt. Nếu không, công lý còn có nghĩa lý gì?"

Viên cảnh sát trẻ gật đầu dứt khoát: "Nếu bên kia dựa vào huyền môn để trốn tội, thì chúng ta cũng phải nhờ người trong huyền môn ra tay."

"Nhờ ai?" Hàn Miễn nhíu mày. "Thích đại sư không có chứng chỉ Thiên sư, nếu để cô ấy nhúng tay vào chuyện này, rất có thể sẽ kéo thêm một đống phiền toái không cần thiết."

Viên cảnh sát trẻ chỉ có thể thở dài.

"Thôi, nghỉ sớm đi. Cậu cũng mấy ngày chưa ngủ rồi còn gì."

"Vâng, đội trưởng. Anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Mộng Vân Thường

Trong khi Hàn Miễn đang dốc sức điều tra vụ án của Tiết Hồng, tại thành phố Long Lâm, cảnh sát huyện Ninh Đào cũng đã lên đường đến tìm gặp Tào Phương — mẹ của nạn nhân Vệ Hạo — để đưa bà vào diện bảo vệ.

Đích thân Lữ Thắng Dương dẫn đội.

Vụ án mất tích trên núi Nghiêu kéo theo quá nhiều uẩn khúc, ông nhất định phải cho người dân huyện Ninh Đào một câu trả lời thỏa đáng.

Bà cụ Tào Phương đã 77 tuổi, tóc bạc trắng, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Khi họ tìm thấy bà, bà đang lom khom lục tìm những chiếc lá rau chưa hỏng trong thùng rác, bên cạnh là chiếc bao tải nhét đầy vỏ chai nhựa và lon nước ngọt.

Một vài cảnh sát trẻ không kìm được, mắt lập tức đỏ hoe.

Sức khỏe của bà cụ không tốt, nhưng tinh thần vẫn rất kiên định, như thể có điều gì đó trong lòng đang chống đỡ bà sống tiếp từng ngày.

Tai bà đã lãng, nhưng nói năng vẫn rõ ràng.

Khi nghe cảnh sát trình bày mục đích chuyến đi, bà cụ kích động tới mức quỳ phịch xuống đất định dập đầu. May mà Lữ Thắng Dương nhanh tay đỡ lại, không để bà thực sự quỳ xuống. Nếu để bà lạy một cái, cả đội đều cảm thấy như tổn thọ vài năm.

Năm đó là sơ suất của cảnh sát huyện Ninh Đào. Vụ mất tích của Vệ Hạo đã kéo dài ba mươi năm, mãi đến gần đây mới được hé mở nhờ một đoạn manh mối trên núi. Dù vậy, đến nay họ vẫn chưa thể cho người mẹ già kiên cường này một câu trả lời trọn vẹn.

Tào Phương dẫn họ đến nơi bà ở — một căn chòi nhỏ tạm bợ gần như trống không.

Không ai có thể hình dung nổi, bà đã sống sót ở thành phố này bao nhiêu năm trong cảnh khốn cùng như thế nào.

Lữ Thắng Dương để lại vài người ở lại làm ghi chép, còn ông dẫn một nhóm đến sở cảnh sát thành phố Long Lâm.

Dù đã thông báo trước, nhưng mọi người đều hiểu rõ, muốn động đến Tập đoàn Phong Mậu không dễ.

Tập đoàn Phong Mậu là thế lực khổng lồ ở thành phố Long Lâm. Vệ Thao từng là tổng giám đốc, chỉ dựa vào lời nói của một hồn ma, thì chưa đủ để bắt người.

Tập đoàn này hoạt động trên hàng chục lĩnh vực, có đến hàng ngàn nhân viên. Chỉ cần một rung động nhỏ cũng đủ ảnh hưởng tới toàn bộ hệ thống kinh tế của thành phố.

Lữ Thắng Dương cũng như Hàn Miễn, cả hai đều gặp phải thế bế tắc giống nhau.

Trong khi đó, tại thành phố Long Giang, vụ tai nạn bất ngờ của hai cha con nhà họ Tống đã khiến giới thượng lưu rúng động, kéo theo thị trường cổ phiếu của tập đoàn Thịnh Nguyên rơi vào hỗn loạn nghiêm trọng.

Thích Ánh Tuyết hoàn toàn không ngờ, chỉ vì tùy tiện tìm một cái cớ, mà sự việc lại diễn biến đến mức này.

Hành lang bệnh viện vắng lặng.

Tống phu nhân ngồi bệt dưới sàn, khóc nức nở như muốn ngất đi. Chồng và con trai bà đang nằm trên bàn phẫu thuật, sống c.h.ế.t chưa rõ. Tập đoàn Thịnh Nguyên thì như rắn mất đầu, cổ phiếu tụt dốc không phanh, tin xấu truyền đi khắp nơi.

Tống phu nhân hoảng loạn đến mức không biết phải làm gì, chỉ còn biết bấu víu hy vọng duy nhất — nhà họ Thích.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 209



Nhà họ Thích và nhà họ Tống vốn có mối quan hệ thông gia, trong tình huống cấp bách như thế này, người mà Tống phu nhân nghĩ đến đầu tiên vẫn là nhà họ Thích.

"Bác gái, anh Lâm và bác trai sẽ không sao đâu." Thích Ánh Tuyết ngồi bên cạnh, nghẹn ngào an ủi. Cùng lúc đó, Thích Trường Vinh cũng đã nắm được toàn bộ tình hình.

Theo như lời kể, hôm nay cha con nhà họ Tống cùng đến dự một buổi tiệc, mọi chuyện đều diễn ra bình thường, nhưng trên đường về lại gặp tai nạn bất ngờ — xe của họ đ.â.m phải một chiếc xe tải lớn mất lái. Chiếc xe sang trị giá hàng triệu tệ bị đ.â.m lật, văng xa hơn mười mét.

Điều kỳ lạ là, tài xế chỉ bị thương nhẹ, trong khi chủ tịch Tống và Tống Lâm đều bị thương nặng. Chủ tịch Tống vẫn còn tỉnh táo, nhưng Tống Lâm thì bị gãy xương nhiều chỗ. Hiện cả hai đang được cấp cứu trong phòng phẫu thuật.

Không hẹn mà cùng, mọi người đều nhớ tới tình tiết trong 《Nhật Ký Hào Môn》.

Thích Trường Vinh hỏi Tống phu nhân: "Gần đây chủ tịch Tống và A Lâm có gặp chuyện bất thường gì không?"

Mộng Vân Thường

Tống phu nhân nín khóc, trầm ngâm giây lát rồi sắc mặt nặng nề hẳn: "Có, thật ra là nhiều lần rồi. Nhưng ai mà không gặp chuyện trong cuộc sống chứ? Chúng tôi nghĩ chỉ là vài sự cố nhỏ, nên không để tâm. Nhưng nghiêm trọng nhất là mấy ngày trước, A Lâm bị kẹt trong thang máy suốt hai tiếng đồng hồ, lúc ra thì ngất xỉu luôn."

Thích Ánh Tuyết lau nước mắt, giọng run run: "Sao anh ấy không nói với con chứ!"

"Hôm đó..." Tống phu nhân đỏ hoe mắt: "Con cũng đang gặp chuyện, thằng bé không muốn con lo lắng thêm. Nó định đến tìm con, nhưng bác nhìn thấy mặt mày nó trắng bệch, thật sự không đành lòng. Ánh Tuyết, không phải nó không quan tâm con đâu, con đừng trách nó, hãy trách bác thì đúng hơn."

"Với con, sức khỏe của anh ấy mới là quan trọng nhất." Thích Ánh Tuyết lắc đầu liên tục, nước mắt không ngừng rơi: "Giờ con chỉ mong anh ấy bình an."

Tống phu nhân nắm lấy tay cô, nhẹ vỗ mu bàn tay, trong lòng được an ủi ít nhiều. Bà không quan tâm những lời bàn tán trên mạng, thứ bà quan tâm là tình cảm chân thành của Thích Ánh Tuyết dành cho con trai bà.

Đèn phòng phẫu thuật vụt tắt.

Tống phu nhân lập tức bật dậy, bỏ qua mọi vẻ đoan trang thường ngày.

"Bác sĩ! Hai người nhà tôi thế nào rồi?"

Bác sĩ đáp: "Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thương tích nghiêm trọng, cần thời gian dài để hồi phục."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Tống phu nhân quá xúc động, suýt ngất xỉu, may mà có Cố Xảo đỡ kịp.

"Bà thông gia, bà nghỉ ngơi một chút đi. Có chúng tôi ở đây rồi, bà cứ yên tâm." Cố Xảo dịu giọng nói.

Tống phu nhân cảm kích nhìn bà, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu: "Tôi muốn chờ đến khi hai người họ tỉnh lại."

Cùng lúc đó, trong nhóm bạn phú nhị đại ở thành phố Long Giang, cuộc thảo luận đang diễn ra sôi nổi.

[Đỗ Gia Danh: Giờ sao rồi? Tống Lâm có sao không? Tuy cậu ta hơi kiêu, nhưng tâm địa không xấu.]

[Dương Túc: Không nguy hiểm tính mạng, nhưng chắc phải dưỡng thương ít nhất nửa năm.]

[Trương Thành Ngôn: Lúc được đưa vào viện thảm lắm, toàn thân đầy máu.]

[Đỗ Gia Danh: Vậy, đây là tai nạn thật, hay là... có gì đó?]

[Trương Thành Ngôn: Mọi người còn nhớ Tống Lâm dạo trước hay gặp xui không? Tôi tin đại sư. Nhà xưởng ở Bắc Giao chắc chắn có vấn đề.]

[Thích Lẫm: Các cậu chưa xem tài liệu điều tra về khu nhà xưởng đó à?]

[Dương Túc: Bọn tôi chỉ là đầu tư một phần, không trực tiếp tham gia như cậu với Tống Lâm.]

[Đỗ Gia Danh: Nói xem, cậu phát hiện gì rồi?]

[Thích Lẫm: Thực ra tài liệu điều tra đã ghi rõ, nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô Bắc Giao được xây cách đây 28 năm. Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau khi xây xong, nó bốc cháy trong đêm, rất nhiều người thiệt mạng, chỉ còn lại khung nhà. Vụ việc được kết luận là tai nạn lao động nghiêm trọng. Vì c.h.ế.t quá nhiều người, khu đất bị bỏ hoang cho đến tận bây giờ.]

Thành phố Long Giang mở rộng quy hoạch, đất đai khan hiếm, nên khu vực Bắc Giao tự nhiên được đưa vào danh sách phát triển lại. Thảm kịch năm xưa bị chôn vùi theo thời gian, chẳng còn ai nhắc đến.

[Trương Thành Ngôn: Nhiều người c.h.ế.t như vậy, có khi nào là c.h.ế.t oan không?]

[Đỗ Gia Danh: Chẳng lẽ mảnh đất đó vốn đã có vấn đề từ trước?]

[Trương Thành Ngôn: Tôi cảm thấy rờn rợn. Hôm nay đại sư còn đặc biệt nhắc đến Bắc Giao, chắc chắn không phải ngẫu nhiên.]

[Dương Túc: Tống Lâm và chú Tống lần này may mắn không mất mạng, nhưng còn lần sau thì sao?]

[Đỗ Gia Danh: Không bàn chuyện tâm linh, tôi chỉ muốn biết đại sư thật sự cắt đứt quan hệ với nhà cậu rồi à? @Thích Lẫm]

[Thích Lẫm: Đúng vậy.]
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back