Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước

Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 90



Bên kia, thiếu niên ngồi giữa mắt trận khẽ cụp mắt xuống. Làn mi dài rũ xuống che giấu đi ánh nhìn lạnh lẽo cùng ý cười trào phúng trong đáy mắt.

Thích Tuyền hơi nheo mắt:

"Cậu ta còn quan trọng hơn cả mạng của ông à?"

Câu hỏi nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng lại khiến yêu tăng cứng đờ.

Cô gái trước mặt, rốt cuộc có nhìn ra giá trị của cậu ta hay không?

Trong lòng yêu tăng tràn ngập nghi ngờ.

Không ai, đặc biệt là kẻ tu luyện trong huyền môn, có thể từ chối hấp dẫn từ một linh thể trời sinh.

Chỉ tiếc rằng, hắn gặp phải Thích Tuyền.

Ngay cả khi đứng trước cái c.h.ế.t ở kiếp trước, cô cũng chưa từng nảy sinh ý nghĩ đoạt lấy sinh cơ hay khí vận của kẻ khác. Cô có sự kiêu ngạo của riêng mình — tu vi của cô, từ đầu tới cuối, đều do chính bản thân khổ luyện mà thành.

Không muốn tốn thêm thời gian với hắn, Thích Tuyền rút ra một mộc bài gỗ đào, khẽ nhấc tay ném thẳng vào Thiên Linh Cái của yêu tăng.

Một luồng uy áp cực mạnh ập tới, yêu tăng giãy giụa điên cuồng nhưng không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn mộc bài lao đến giữa trán. Cảnh vật trước mắt hắn tối sầm, ý thức cũng theo đó tiêu tán.

"Phịch" — t.h.i t.h.ể hắn đổ xuống nền đất lạnh lẽo, âm thanh nặng nề vang vọng khắp hang động.

Thiếu niên bị khóa trong trận pháp hơi ngẩng đầu, dùng ánh mắt kỳ dị đánh giá cô gái mặc sườn xám, khuôn mặt lạnh nhạt kia.

Thích Tuyền thu lại mộc bài, thong thả tiến về phía trước trận.

Cô dừng lại trước mặt thiếu niên, hỏi:

"Muốn rời khỏi đây không?"

Thiếu niên không đáp, chỉ im lặng nhìn cô, đôi mắt trong suốt không lộ chút cảm xúc.

Thích Tuyền nhướng mày, hỏi lại lần nữa:

"Có muốn đi cùng tôi không?"

Mộng Vân Thường

Lần này, cậu khẽ gật đầu. Một nụ cười nở ra trên gương mặt đẹp như yêu nghiệt ấy, tựa như vừa tìm được một trò chơi thú vị mới mẻ.

Thích Tuyền cúi xuống quan sát kỹ những sợi dây khóa quấn quanh người cậu.

Tứ chi, cổ tay, cổ chân và thậm chí cả cổ đều bị khóa chặt. Đây là cách mà huyền môn giam cầm những tù nhân đặc biệt, vừa để kiểm soát hành động vừa dễ dàng tra tấn khi cần thiết.

Dựa vào độ dài của mái tóc thiếu niên, cô đoán rằng cậu đã bị giam cầm ở đây ít nhất hơn mười năm.

Nếu không phải sở hữu linh thể trời sinh, chịu đựng được linh khí tiêu hao mà không bị vấy bẩn, có lẽ hiện giờ cậu ta đã sớm bị hành hạ thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ rồi.

Thanh niên kia trông còn rất trẻ, chắc chắn chưa tới hai mươi. Dựa vào quan sát, Thích Tuyền đoán rằng cậu đã bị bắt tới đây từ khi còn nhỏ, bị giam giữ tại vị trí mắt trận trong suốt ngần ấy năm.

Mười mấy năm bị nhốt kín, rất có thể cậu đã dần quên mất cách giao tiếp bằng ngôn ngữ.

Thấy cậu không trả lời, Thích Tuyền cũng không hỏi thêm. Cô vận linh lực, tụ thành một lưỡi đao sáng bạc, rồi c.h.é.m thẳng vào những chiếc khóa đang ghì c.h.ặ.t t.a.y chân thanh niên.

Dù người này thật sự ngây ngốc hay chỉ đang giả vờ, đối với cô mà nói cũng không quan trọng. Dù sao thì cậu ta cũng là nạn nhân. Cứu người ra khỏi nơi này, đó là việc cô phải làm.

Những chiếc vòng khóa gỉ sét chặt đến mức đã ăn sâu vào tận xương thịt, như thể muốn hòa làm một với cơ thể. Nếu không phải thanh niên sở hữu linh thể trời sinh, có lẽ tứ chi và cổ của cậu đã biến dạng từ lâu.

Khi khóa bị phá, m.á.u và thịt vụn theo đó bung ra. Vậy mà thanh niên vẫn ngồi im lặng, đôi mắt trong veo dõi theo từng cử động của Thích Tuyền, không hề hé ra chút biểu cảm đau đớn nào.

Cơ thể cậu nhanh chóng thể hiện sức mạnh đặc biệt. Dưới sự an ủi của linh khí dày đặc trong hang động, những vết thương kinh hoàng trên cổ tay và mắt cá chân dần dần liền lại, chỉ còn để lại những vết sẹo mờ nhạt.

Nếu những tu sĩ chính đạo khác nhìn thấy cảnh này, e rằng sẽ nảy sinh lòng tham, tranh giành nhau đem cậu đi luyện hóa.

Thích Tuyền thầm thở dài. Dẫu biết giữ cậu bên người sẽ rất phiền toái, nhưng nếu bỏ mặc, kết cục của thanh niên này không khó để tưởng tượng. Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định cứu giúp.

Ít ra, giữ bên cạnh cũng không mất gì.

Cô bước tới, hỏi thẳng:

"Muốn đi theo tôi không?"

Thanh niên chớp mắt nhìn cô, không trả lời.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 91



Từ chương này trở đi, mình xin phép được sửa tên bố Tô Noãn thành Tô Ninh Hải để tránh ký tự cấm ạ.)

Thích Tuyền liếc xuống cơ thể cậu, lại nhìn sang xác yêu tăng bên cạnh. Cô nhíu mày, nhanh chóng lột chiếc áo phông cùng quần bò cũ kỹ trên người yêu tăng, ném về phía cậu:

"Mặc vào rồi đi theo tôi."

Mười mấy năm bị nhốt trong hang tối, không người chỉ dẫn, làm gì có ai dạy cậu những quy tắc cơ bản như xấu hổ hay che kín cơ thể. Thanh niên nhặt quần áo lên, ngẩn ngơ ngồi tại chỗ, chẳng biết phải làm gì tiếp theo.

Hệ thống trong đầu Thích Tuyền khóc ròng:

"[Hu hu, cậu ấy tội nghiệp quá, đến cả cách mặc quần áo cũng không biết...]"

Thích Tuyền nhướng mày, nghĩ thầm:

"Đừng nói với tôi là còn phải mặc giúp cậu ta nhé?"

Hệ thống ra sức thuyết phục:

"[Đại lão à, nhận thức của cậu ấy chỉ như một đứa trẻ thôi, cô giúp cậu ấy một lần đi mà!]"

Bất đắc dĩ, Thích Tuyền thở dài, đi tới trước mặt cậu:

"Tôi chỉ giúp cậu lần này thôi. Sau này phải tự làm đấy."

Nói xong, cô bắt đầu hướng dẫn cậu mặc quần áo, động tác vừa nhanh gọn vừa dứt khoát, cứ như đang điều khiển một người máy vậy. Cuối cùng cũng xong, dù quần áo hơi chật và cộc, nhưng ít ra cũng che phủ được những phần cần che.

"Đi thôi." Cô không thèm liếc nhìn cái xác yêu tăng lần nữa, thản nhiên rời khỏi hang động.

Thanh niên lặng lẽ đi theo sau, mái tóc dài rối tung quét gần tới mắt cá chân. Với dung mạo này, nếu để cậu xuất hiện giữa phố xá đông đúc, chắc chắn sẽ gây náo động, thậm chí bị người ta chụp ảnh rồi tung lên mạng.

Để tránh rắc rối, Thích Tuyền dán thêm một lá Tật Hành Phù lên người cậu, rồi nắm cổ tay cậu, dẫn thẳng xuống núi, hướng về thành phố Long Giang.

Trước khi rời khỏi, thanh niên bỗng ngẩng đầu lên. Xa xa, trên ngọn cây cao nhất, một con quạ đen đậu lặng lẽ, đôi mắt đen thẫm chằm chằm nhìn cậu.

Thanh niên đối diện với ánh nhìn ấy vài giây, vẻ mặt bình thản.

Mộng Vân Thường

Ngay sau đó, con quạ phát ra một tiếng kêu ghê rợn, rồi phóng vụt về phía hang động đã bị phá cấm chế.

Khi hai người khuất bóng, bầy quạ đen từ khắp rừng già như bị đánh thức, ào ào kéo đến, tụ tập trong hang động, vây quanh t.h.i t.h.ể yêu tăng.

Chỉ trong chốc lát, nơi đó chỉ còn trơ lại một bộ xương trắng hếu, loang lổ ánh sáng mờ lạnh.

Trên đường trở về, hệ thống vẫn không kiềm chế nổi mà thở dài:

"[Đại lão, cậu ấy đẹp quá đi mất! Người đẹp nhất mà tôi từng thấy! Hay là cô nhận cậu ấy đi, mỗi ngày ngắm thôi cũng thấy tâm trạng tốt hơn nhiều rồi!]"

Thích Tuyền khẽ cong môi, nở nụ cười mơ hồ.

Cùng lúc đó, trong mộc bài gỗ đào treo bên hông cô, linh hồn yêu tăng lại hoảng loạn gào thét:

"Tiền bối! Tôi sai rồi! Tôi thật sự biết lỗi rồi! Nếu tiền bối thả tôi ra, tôi sẽ nói cho người biết một bí mật cực lớn!"

Giọng hắn gấp gáp xen lẫn sợ hãi:

"A! Cơ thể của tôi! Cơ thể tôi bị hủy rồi! Nhất định là nó! Chính nó! Tiền bối đừng bị nó lừa, nó giả vờ đấy! Chính nó đã phá hoại cơ thể tôi!"

"Phiền c.h.ế.t đi được!" Một hồn phách khác, cũng chính là một phần linh hồn của Tần Nhược, gào ầm lên: "Đừng có lải nhải nữa!"

Mộc bài bằng gỗ đào trong tay Thích Tuyền chính là hồn bài mà cô đặc chế riêng, chuyên dùng để giam cầm những ác quỷ và các hồn phách thiên sư đã sa ngã vào tà đạo. Dù là ác quỷ hay thiên sư tà ác, bọn chúng đều từng ra tay sát hại người vô tội. Trước khi hồn phi phách tán, ít nhất cũng phải chịu chút trừng phạt cho đúng lẽ công bằng.

Bởi vì những kẻ này vốn đã vượt khỏi phạm trù của các hình phạt phàm tục, trong giới huyền môn cũng có ban chấp pháp để xử lý, nhưng Thích Tuyền lại không đặt quá nhiều kỳ vọng vào hiệu suất lẫn năng lực của bọn họ. Vì thế, cô tự mình tạo ra một "nhà tù" riêng, để giam giữ và bắt những linh hồn tội lỗi này phải sám hối cho đàng hoàng.

Hơn nữa, trận pháp được bố trí trong núi kia không thể nào là thứ mà đám yêu tăng có thể bày ra được. Thích Tuyền hiểu rằng, muốn làm rõ mọi chuyện, cô cần moi được thêm nhiều tin tức từ miệng yêu tăng và cả Tần Nhược.

Nhờ sự gia trì của Tật Hành Phù, tốc độ di chuyển của hai người cực kỳ nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã vượt qua biên giới, tiến vào địa phận thành phố Long Giang.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 92



Linh lực trong cơ thể Thích Tuyền cực kỳ dồi dào, mà thanh niên đi cùng lại là linh thể trời sinh, càng không thiếu linh lực. Thế nên, trước khi trời sáng, cả hai đã về tới biệt thự bên hồ ở vùng ngoại ô phía Nam thành phố.

Trong biệt thự, Tô Dung và Vương Hoa đang thấp thỏm ngóng đợi. Nghe thấy tiếng động bên ngoài, họ lập tức lao ra đón, nhưng lại khựng người khi nhìn thấy cậu thanh niên đi theo sau Thích Tuyền.

"Đại sư, cậu ta là ai vậy?" Tô Dung vừa kinh ngạc vì dung mạo bất phàm của cậu ta, vừa dè dặt hỏi.

Mộng Vân Thường

Thấy thanh niên muốn bước vào phòng, Tô Dung vội vã giơ tay chặn lại: "Cậu không được vào! Đại sư đang nghỉ ngơi, đừng quấy rầy cô ấy."

Cậu thanh niên đứng khựng lại, trần chân trên hành lang lạnh lẽo, vẻ mặt trống rỗng nhìn cánh cửa phòng đóng chặt. Cậu giống hệt như một chú chó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi, đáng thương vô cùng. Rất ngoan ngoãn, cậu không dám tiến thêm bước nào, chỉ lặng lẽ ngồi bệt xuống sàn nhà, hai tay ôm đầu gối, cằm tựa lên đầu gối, ánh mắt thất thần nhìn xuống nền gạch bóng loáng.

Vương Hoa vò đầu bứt tai, khổ sở hỏi: "Giờ phải làm sao đây?"

Tô Dung thở dài: "Chờ đại sư tỉnh dậy rồi hẵng tính tiếp."

Trong khi Thích Tuyền ngủ say không hay biết gì, thì người nhà họ Thích lại đang chìm trong cơn khủng hoảng lo sợ.

Trên giường bệnh, Thích Uyên chỉ còn chút hơi tàn, như ngọn đèn cạn dầu. Nếu không nhờ Tô Dung kịp thời nhét bùa hộ thân vào, e rằng cậu ta đã sớm hóa thành bộ xương khô rồi.

Mở to đôi mắt đã đục ngầu, Thích Uyên nặng nề cảm nhận cơ thể mục ruỗng từng chút một. Dù thân thể đã già nua đến mức cạn kiệt sức sống, ý thức của cậu ta vẫn rất tỉnh táo.

Vào khoảnh khắc Tần Nhược mất mạng, Đào Hoa ấn trên người Thích Uyên cũng tự động bị hóa giải. Nghĩ tới sự ngu muội của bản thân trong suốt thời gian qua, cậu ta chỉ hận không thể quay ngược thời gian, tự đánh cho mình tàn phế còn hơn phải trở thành kẻ tàn tật, mất hết danh dự như bây giờ.

Vụ việc xảy ra ngay trong buổi tiệc sinh nhật của Tô Noãn Noãn, vì vậy, trong bệnh viện lúc này không chỉ có người nhà họ Thích mà còn có cả người nhà họ Tô.

Tô Ninh Hải nhẹ giọng khuyên nhủ Thích Trường Vinh: "Nếu bùa đó là do đại sư bảo Tô Dung bỏ vào thì bác cứ yên tâm, đừng quá lo lắng."

Nhưng Cố Xảo lại không kiềm được nỗi lo cho con trai, vừa thương vừa giận, bà oán trách: "Nếu đã biết A Uyên trúng tà từ trước, tại sao nó không ra tay cứu giúp sớm hơn? Nó cố tình để A Uyên chịu khổ!"

Ngay khi lời oán trách vừa buông ra, một giọng nữ lạnh nhạt vang lên: "Đúng thế thì sao?"

Mọi người quay đầu lại, thấy Tô Noãn Noãn đang đứng gần cửa, trên tay còn xách một chiếc túi nhỏ. Cô hờ hững liếc nhìn Cố Xảo đang khóc lóc, vẻ mặt tràn đầy sự khó chịu.

"Tô Noãn Noãn!" Tô Ninh Hải lập tức nghiêm mặt nhắc nhở.

Nhưng Tô Noãn Noãn chẳng thèm để tâm. Cô đi thẳng vào phòng bệnh, đặt túi lên tủ đầu giường, động tác dứt khoát.

"Em... sao lại nói như thế?" Thích Ánh Tuyết đỏ hoe mắt, nghẹn ngào hỏi. "A Uyên là bạn thân của em mà. Nó thành ra thế này rồi, chẳng lẽ em không lo lắng cho nó à?"

Bên cửa sổ, Thích Lẫm chỉ im lặng, cau chặt mày, ánh mắt nặng nề nhìn ra ngoài trời.

Anh ta là người làm ăn ngay từ trong cốt tủy, từ trước đến giờ luôn coi trọng nguyên tắc giao dịch công bằng. Trong mắt anh, Thích Tuyền chẳng hề nợ nhà họ Thích điều gì. Việc cô tặng một lá bùa hộ mệnh đã là hết lòng giúp đỡ rồi. Nhưng đáng tiếc, không phải ai cũng nghĩ như vậy.

"Nó tự ra ngoài gây chuyện, không biết giữ mình thì còn trách ai được?" Thích Lẫm trầm giọng nói, vẻ mặt nặng nề.

"Anh..." Thích Ánh Tuyết sợ hãi nhìn anh, giọng nói run rẩy.

Tô Noãn Noãn nghiêm túc lên tiếng: "Thích Uyên, cậu nghĩ sao?"

Trước đây, cô vốn là người ngoài cuộc, không thích xen vào chuyện người khác. Nhưng giờ đây, Thích Tuyền đã cứu cả nhà họ Tô, trở thành ân nhân, nên cô tuyệt đối không thể để bất kỳ ai lăng mạ Thích Tuyền, cho dù đối phương có là bạn chơi mười mấy năm đi nữa.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 93



Đêm đó, Thích Uyên đã suy nghĩ rất nhiều.

Cậu không phải loại ngu ngốc không hiểu chuyện, vẫn luôn rõ ràng mình đang làm gì. Thích Uyên nhìn về phía Cố Xảo, ngập ngừng rồi nói:

"Mẹ, hôm đó con bị trúng tà... trước khi ra ngoài, chị Thích Tuyền đã nhắc con không nên uống rượu rồi, nhưng con không nghe. Chính con tự uống rượu Tần Nhược đưa, nên mới bị trúng tà."

Với một thiếu niên kiêu ngạo như cậu, thừa nhận sai lầm là chuyện cực kỳ khó khăn. Thế nhưng, dám đối diện với sự thật mới là bản lĩnh của một người đàn ông.

"Con cũng từng đọc tiểu thuyết chị ấy viết. Mọi người cũng vậy. Nhưng trước khi sự việc xảy ra, có ai coi trọng lời cảnh báo đó đâu?"

"Trong truyện, chị ấy đã nhắc tới 'Đào Hoa Ấn'. Chỉ cần lúc đó mọi người chịu để tâm, chịu hỏi thăm kỹ từ nhà họ Trương, họ Đỗ hay họ Dương, thì đã có thể nhờ chị ấy cứu mạng từ sớm, tránh được bao nhiêu nguy hiểm."

Trải qua một phen đứng giữa ranh giới sống chết, cuối cùng Thích Uyên cũng đã trưởng thành.

Nghe đến đây, Cố Xảo chỉ biết xấu hổ cúi gằm mặt xuống, vừa lau nước mắt vừa tự trách mình. Thích Trường Vinh và Thích Lẫm đứng bên cũng không giấu nổi vẻ áy náy.

"Nhưng... chúng ta là người một nhà mà..." Giọng Thích Ánh Tuyết nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng bệnh viện yên ắng, mang theo chút nghẹn ngào: "Nếu nhắc nhở nhiều hơn thì có phải tốt không?"

"Cô thật sự coi chị ấy là người một nhà sao?" Tô Noãn Noãn lạnh lùng đáp trả, ánh mắt sắc như dao: "Lúc chị ấy muốn viết tiểu thuyết, có ai ủng hộ không? Lúc Thích Uyên bắt nạt, coi thường chị ấy, có ai đứng ra bảo vệ chị ấy không? Thích Ánh Tuyết, chị tự nhận mình lương thiện như thế, vậy tại sao tôi không thấy chị bênh vực nữ phụ bị bắt nạt trong đoàn phim của chị?"

Thích Ánh Tuyết nghẹn lời, đôi mắt đỏ hoe: "Em... ý em là gì?"

"Đừng giả vờ nữa," Tô Noãn Noãn dằn giọng, "chị đúng là kiểu người hai mặt, suốt ngày yêu cầu chị Thích Tuyền phải chủ động cứu giúp những kẻ từng bắt nạt, chèn ép mình. Vậy mà với Viên Thanh – một người chẳng hề xui xẻo gì – tôi chẳng thấy chị ra tay giúp đỡ. Phải có phúc mới xứng đáng được giúp sao?"

Mộng Vân Thường

"Chị có biết chị Thích Tuyền vất vả thế nào để cứu ba người không? Làm thiên sư dễ dàng như chị nghĩ à? Chỉ cần chị chịu tìm hiểu một chút, chị cũng sẽ không thốt ra những lời trơ trẽn như vậy."

Những lời mắng thẳng thừng của Tô Noãn Noãn khiến đầu óc Thích Ánh Tuyết trở nên trống rỗng, khuôn mặt cô trắng bệch, không thể phản bác nổi.

Tô Noãn Noãn quay sang, nhìn thẳng vào Thích Trường Vinh và Cố Xảo: "Chú Thích, dì Cố, tại sao hai người lại ngồi đây chờ chị Thích Tuyền tới cứu mạng? Tối hôm qua chị ấy còn phải đuổi theo Tần Nhược, hai người không lo lắng gì sao?"

Chỉ vì cho rằng là "người một nhà" nên đương nhiên có thể yên tâm chờ người ta tới cứu mình? Nếu đã coi trọng thì sao không chủ động tìm đến, mà cứ thản nhiên chờ đợi?

Cô đã không thể nhịn nổi nữa, cơn phẫn nộ khiến cô phải nói ra hết những lời chất chứa trong lòng.

Đợi cô nói xong, Tô Ninh Hải mới lên tiếng, nét mặt nghiêm nghị: "Noãn Noãn, nói năng kiểu gì vậy? Chú Thích cũng vì quá lo lắng nên mới như vậy."

"Xin lỗi, cháu hơi kích động," Tô Noãn Noãn bình tĩnh đáp, khuôn mặt không hề đổi sắc, "Cháu sẽ tới biệt thự ven hồ xem chị Thích Tuyền đã về chưa."

Dứt lời, cô dứt khoát quay người rời khỏi phòng bệnh.

Tại biệt thự ven hồ.

Thích Tuyền ngủ một giấc say sưa tới tận trưa mới tỉnh. Vừa mở mắt ra, trong đầu cô đã vang lên tiếng kêu ầm ĩ của hệ thống:

"[Đại lão! Cuối cùng cô cũng tỉnh! Mấy ngày cô không cập nhật truyện, khu bình luận đang dậy sóng đòi truyện kìa! À đúng rồi, hôm qua Đỗ Gia Danh với Dương Túc lại thả thêm cả đống thủy lôi đấy!]"

"[Ừ.]" Thích Tuyền đáp lại lơ đãng.

"[Còn nữa, ngoài phòng khách giờ đang có mấy vị khách chờ cô đó!]"

Nghe vậy, Thích Tuyền nhíu mày, trong lòng chỉ cảm thấy phiền phức.

Sau khi rửa mặt sơ qua, cô thay một bộ đồ mặc nhà rộng rãi, thoải mái, rồi bấm chuông gọi Tô Dung.

"Cơm nước xong rồi gặp khách," cô dặn dò, giọng nói bình thản.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 94



Tô Dung nghe vậy liền rời khỏi phòng, nhưng khi tới cửa lại do dự, quay đầu hỏi:

"Đại sư, người mà cô mang về... cần sắp xếp thế nào đây?"

Thích Tuyền dựa lưng vào ghế, thản nhiên đáp:

"Cứ cho cậu ta một chỗ ở, ăn uống đầy đủ là được."

Tô Dung chần chừ:

"Nhưng mà... anh ta không chịu nghe lời tôi."

Thích Tuyền khẽ nhíu mày. Nếu không phải nể cái gương mặt đẹp mê người kia, cô thật sự chẳng đời nào ôm về một món phiền toái thế này.

Cô khoát tay:

"Gọi anh ta vào đây."

Tô Dung thoáng kinh ngạc, như muốn nói điều gì nhưng lại nuốt xuống, rồi xoay người đi ra hành lang.

Cậu dừng lại trước mặt thanh niên, ánh mắt tối đi vài phần:

"Đại sư gọi anh, vào đi."

Thanh niên ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách trong suốt như pha lê lặng lẽ nhìn cậu, lạnh lẽo đến mức khiến sống lưng Tô Dung bất giác phát lạnh.

Nhưng ánh mắt ấy chỉ lóe lên trong khoảnh khắc, rồi cậu thanh niên thu lại mọi cảm xúc, im lặng đi vào phòng, bàn chân trần giẫm lên tấm thảm mềm.

Căn phòng thoảng hương thơm nhàn nhạt.

Thích Tuyền dựa vào sofa, ánh mắt trầm tĩnh quan sát thiếu niên cao gầy, mảnh khảnh trước mặt.

Cô mở miệng hỏi:

"Tên gì?"

Thanh niên chỉ nhìn cô bằng đôi mắt đen láy, sau đó lắc đầu.

"Bao nhiêu tuổi?"

Vẫn là cái lắc đầu như cũ.

"Còn nhớ cách nói chuyện không?"

Cậu im lặng.

Thích Tuyền thở dài trong lòng, khẽ nói với hệ thống:

"[Tôi hối hận rồi.]"

Hệ thống đáp lời bằng giọng điệu rất thản nhiên:

"[Nhưng cậu ta vừa ngoan ngoãn lại vừa đẹp mà.]"

Ngẫm cũng đúng.

Thích Tuyền lại hỏi tiếp:

"Nghe hiểu lời người khác nói được không?"

Thanh niên nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt ngây thơ trong veo đến lạ.

Cô gật đầu:

"Vì cậu là linh thể trời sinh, sau này cứ gọi là Linh Sinh đi. Nếu muốn ở lại đây thì ở, không muốn thì rời đi. Tôi sẽ sắp xếp người dạy cậu cách sinh hoạt thường ngày. Nghe hiểu không?"

Thanh niên nghiêng đầu nghĩ ngợi giây lát, sau đó gật đầu đồng ý.

Thích Tuyền tiếp lời, giọng bình thản mà rõ ràng:

"Tôi không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi. Sau này khi cậu có thể tự mình gánh vác công việc, sẽ không còn chuyện ăn ở miễn phí nữa."

Linh Sinh không phản ứng gì, chỉ yên lặng đứng nghe.

Hệ thống lầm bầm:

Mộng Vân Thường

"[Đại lão, cô đặt tên hơi qua loa thì phải?]"

Thích Tuyền bình thản trả lời:

"[Rất hợp với cậu ta.]"

Hệ thống lại nhắc:

"[Thái độ nghiêm túc vậy liệu có dọa anh ta không?]"

Thích Tuyền cười khẽ, không buồn để tâm.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Tô Dung bưng khay đồ ăn đi vào.

Thích Tuyền dặn dò:

"Linh Sinh, sau này phải nghe lời quản gia Tô. Tô Dung, cậu ta bị nhốt hơn mười năm, tâm trí còn chưa trưởng thành, cậu cứ từ từ dạy dỗ nhé."

Tô Dung nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Linh Sinh liền dịu đi vài phần, trong lòng không khỏi xót xa:

"Hiểu rồi. Linh Sinh, theo tôi."

Linh Sinh ngoan ngoãn bước theo sau, trước khi rời phòng còn quay đầu nhìn Thích Tuyền. Trong đôi mắt hổ phách kia thoáng qua một tia sáng tối tăm, rồi nhanh chóng biến mất.

Cửa phòng khép lại.

Thích Tuyền lúc này mới lấy mộc bài gỗ đào ra, vận linh hỏa thiêu đốt. Lạ lùng thay, mộc bài không hề bị tổn hại, nhưng hai hồn phách bị giam bên trong lại kêu khóc thảm thiết, tiếng này nối tiếp tiếng kia, càng lúc càng thê lương.

"Tiền bối! Tôi sai rồi!"

Tần Nhược chịu không nổi nữa, khóc lóc cầu xin:

"Tôi có mắt không tròng, mạo phạm ngài! Xin hãy cho tôi vào luân hồi, tôi đau lắm!"

Thích Tuyền vẫn bình thản ăn cơm, vừa nhàn nhã trò chuyện:

"Ai thành thật khai báo nhiều hơn thì có thể vào luân hồi."

Cô đã thấy quá nhiều kẻ đến c.h.ế.t còn không biết ăn năn.

Tần Nhược hấp tấp tranh lời:

"Tiền bối! Tôi tới thành phố Long Giang là để tìm người có vận khí cực tốt, dùng Đào Hoa Ấn cướp lấy vận may và sinh mệnh của họ. Tôi chỉ muốn trẻ mãi không già thôi! Nhưng Đinh Tập không giống vậy, hắn còn có âm mưu lớn hơn!"
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 95



Đinh Tập chính là yêu tăng.

Thích Tuyền nhướng mày:

"Nói xem, âm mưu gì?"

Đinh Tập trong mộc bài gầm lên:

"Câm miệng! Mày im đi cho ông!"

Nhưng lúc này hắn chỉ là một u hồn yếu ớt, chẳng làm gì được Tần Nhược.

Tần Nhược chẳng còn kiêng dè, vội vàng khai tiếp:

"Nếu tôi đoán không sai, mục tiêu chủ yếu của hắn là... ngài!"

Thích Tuyền bật cười:

"Hiếm lạ thật đấy. Tôi chỉ là một đứa bé lớn lên từ thôn quê, tại sao lại bị nhắm vào? Chẳng lẽ vụ ôm nhầm hai mươi hai năm trước cũng không phải ngẫu nhiên?"

Đinh Tập im bặt, không đáp.

Thích Tuyền chống cằm, mắt híp lại nhìn chằm chằm vào hồn thể trong mộc bài, giọng điệu chậm rãi:

"Chi bằng tôi đoán thử, anh nghe xem có đúng không?"

"Trên đời có một loại người được Thiên Đạo cực kỳ sủng ái, vận khí phi thường tốt. Nếu kẻ khác trực tiếp g.i.ế.c họ sẽ phạm vào đại tội, bị Thiên Đạo trừng phạt. Nhưng nếu khiến họ rơi vào tuyệt vọng, tiêu hao ý chí sống, cuối cùng tự chọn cái c.h.ế.t thì lại không bị Thiên Đạo trách phạt, đúng không?"

"Tục gọi là lợi dụng sơ hở."

Đinh Tập trầm mặc, không phản bác được lời nào.

Thích Tuyền chậm rãi nói tiếp:

"Cho nên, tôi mới bị ôm nhầm ngay từ khi chào đời, trưởng thành trong môi Tr**ng X* lạ, luôn bất an và sợ hãi. Mỗi bước trưởng thành đều chịu áp lực, muốn chứng minh bản thân nhưng chẳng thể so với thiên kim giả được nuôi dạy bài bản suốt hai mươi năm."

Nghe đến đây, Tần Nhược rùng mình, kinh hãi không thôi.

Cô ta run giọng hỏi:

"Vậy... dựng nên ván cờ lớn như vậy chỉ để làm gì?"

Đinh Tập bật cười lạnh:

"Mày nghĩ nhiều quá! Cái gì mà vận khí, Thiên Đạo... đều là trò bịp bợm!"

Tần Nhược sững sờ, sau đó bừng tỉnh:

Mộng Vân Thường

"Là vì ông ghen tị, đố kị?"

Thích Tuyền lạnh nhạt hỏi tiếp:

"Bước cuối cùng ông định làm gì?"

Đinh Tập nheo mắt, giọng u ám:

"Để ngươi tự từ bỏ sinh mệnh."

"Ông được lợi gì từ chuyện này?" Thích Tuyền lạnh nhạt hỏi.

"Không được lợi gì cả." Đinh Tập cười nhạt, vẻ mặt trào phúng. "Tôi tư chất tầm thường, chỉ là không chịu nổi khi nhìn thấy người khác khí vận hưng thịnh."

Hệ thống im lặng một lúc rồi thầm thì trong đầu cô: [Người này đúng là ghen tị quá đáng luôn ấy!]

Thích Tuyền nhướng mày: [Cậu thực sự nghĩ là do ghen tị sao?]

[Không phải à?]

Không đáp lại hệ thống nữa, cô tiếp tục nhìn thẳng vào Đinh Tập, bình tĩnh hỏi: "Vậy bước cuối cùng trong kế hoạch của ông là gì?"

Đinh Tập cười đắc ý: "Khiến cô tự sát thì không thể, nhưng nếu trong lúc vui chơi mà xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, vậy thì cũng đâu liên quan gì tới tôi?"

Lời vừa dứt, mọi chuyện đã rõ như ban ngày.

Thích Tuyền gật đầu, nhàn nhã đáp: "Là nhảy bungee."

Hệ thống trước đó đã cảnh báo về cái c.h.ế.t của "thiên kim thật", nhưng trong văn bản chỉ ghi vỏn vẹn một câu mơ hồ: "chết vì quá sợ hãi trong quá trình...", chẳng nói rõ chi tiết.

Cô nhìn Đinh Tập đang hơi biến sắc, mỉm cười đoán: "Ở thành phố Long Giang này đúng là có một câu lạc bộ nhảy bungee, đài nhảy lại được xây trên mặt hồ. Để tôi đoán nhé, trong hồ có thủy quỷ xuất hiện đúng không?"

Nhảy bungee vốn đã khiến tim và não con người căng thẳng cực độ, nếu trong khoảnh khắc ấy bất ngờ nhìn thấy một thủy quỷ đáng sợ, bị dọa đến c.h.ế.t tại chỗ cũng hoàn toàn hợp lý.

Trong nguyên tác, chính Đỗ Gia Minh và đám bạn đưa "thiên kim thật" đi nhảy bungee, còn có Tần Nhược đi cùng. Với Tần Nhược có mặt, để cô gái kia trông thấy thủy quỷ chẳng khác nào trò trẻ con.

Tất cả những chi tiết rời rạc cuối cùng đã ghép lại với nhau thành một bức tranh hoàn chỉnh.

Nhưng...

"Nếu tôi chết, khí vận cũng sẽ tiêu tan, ông cũng chẳng nhận được gì cả. Bày mưu tính kế hơn hai mươi năm, rốt cuộc ông muốn đạt được điều gì?" Thích Tuyền hỏi thẳng.

Đinh Tập sững người trước sự sắc bén của cô, một lúc sau mới cười lạnh: "Tôi chỉ là không chịu được khi thấy người khác may mắn hơn mình thôi."

Hắn ta vẫn khăng khăng với lý do ấy, Thích Tuyền cũng chẳng thèm phí lời, thản nhiên đổi chủ đề: "Linh Sinh là con nhà ai?"

"À..." Đinh Tập ngập ngừng rồi nhanh chóng tỉnh táo lại, cười gượng: "Nhặt được bên đường thôi, ai ngờ lại trúng số độc đắc."
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 96



Thích Tuyền ung dung ăn cơm, sau đó lấy khăn giấy lau miệng, hỏi tiếp:

"Ông biết đến Đào Hoa Ấn, vậy chắc cũng từng nghe nói tới cấm thuật Sưu Hồn trong giới Huyền môn rồi chứ?"

Đinh Tập toàn thân run lên, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Thuật Sưu Hồn, hắn ta từng nghe qua — đó là cấm thuật khét tiếng trong Huyền môn, bị cấm triệt để vì sự tàn nhẫn vô nhân đạo. Người thi triển phải mạnh hơn đối phương ít nhất ba cảnh giới, mà quá trình thao túng linh khí cũng vô cùng khó khăn. Nếu sơ suất, linh đài của kẻ bị Sưu Hồn sẽ tan nát, dẫn đến cái c.h.ế.t đau đớn thê thảm.

Hắn ta không tin một cô gái trẻ như Thích Tuyền lại có thể mạnh hơn mình ba cảnh giới, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy bất an.

Vẫn cố gắng gượng gạo, hắn nói: "Những gì tôi nói đều là sự thật."

Thích Tuyền cong môi, nở nụ cười nhàn nhạt: "Ông chắc chắn chứ? Lâu lắm rồi tôi không thi triển thuật Sưu Hồn, có thể sẽ hơi... lóng ngóng đấy."

Đinh Tập vội vàng nhắc nhở: "Tôi là Thiên Sư cấp sáu đấy!"

"Thì sao?"

"Chẳng lẽ cô không biết hạn chế của Sưu Hồn sao?"

Thích Tuyền chẳng buồn đôi co nữa. Cô vươn tay, trực tiếp nắm lấy hồn phách của hắn ta, một đạo Sưu Hồn Lệnh cực kỳ phức tạp liền lao thẳng vào linh đài của hắn.

Trong khoảnh khắc, tiếng kêu thảm thiết xé lòng vang lên.

Ngay khi những ký ức sắp hiện ra, từ sâu trong linh đài của Đinh Tập, một luồng sức mạnh kỳ dị bùng nổ dữ dội, trực tiếp nghiền nát linh đài và hồn phách của hắn ta thành tro bụi.

Hồn phách tan biến ngay trong lòng bàn tay cô.

Thích Tuyền dửng dưng thu tay lại, không hề tỏ ra bất ngờ. Người như Đinh Tập, thà c.h.ế.t hồn phi phách tán cũng không chịu khai ra bất cứ điều gì — chắc chắn đằng sau hắn còn có một tổ chức lớn.

Luồng năng lượng tự hủy khi nãy rất giống với cơ chế phòng ngừa của khôi lỗi cấp tám, cho thấy tổ chức kia không chỉ đông người mà còn sở hữu nội tình rất sâu.

Trong mộc bài, Tần Nhược sợ tới mức c.h.ế.t lặng.

Cô ta ngỡ rằng Đinh Tập bị hủy hồn là do bị Thích Tuyền thi triển Sưu Hồn, lập tức hoảng loạn, vội vàng khai sạch:

"Tiền bối, tôi... tôi chỉ làm theo lệnh của Đinh Tập thôi, thật sự không biết gì thêm! À, còn một chuyện nữa, mảnh đất ngoại ô phía bắc, ban đầu Hoàng Khải Phong định dùng để hại nhà họ Thích, nhưng vì họ Thích không lấy được nên tôi đã lén đưa cho nhà họ Tống... Tôi... tôi không có ý xấu với nhà họ Thích!"

Thích Tuyền chỉ nhàn nhạt "Ồ" một tiếng.

"Tiền bối..." Tần Nhược run rẩy định giải thích thêm.

"Câm miệng."

Nghe giọng nói lạnh lùng đó, Tần Nhược lập tức im bặt, không dám thốt ra thêm nửa câu.

Mộng Vân Thường

Trong phòng khách, mấy người nhà họ Đỗ, nhà họ Dương, cùng Tô Noãn Noãn và Thích Lẫm đang ngồi im lặng chờ đợi.

Bình thường gặp mặt thì ai cũng cười cười nói nói, vậy mà giờ phút này, bầu không khí trong phòng nặng nề tới mức ngột ngạt.

Tô Noãn Noãn nhìn Đỗ Gia Minh và Dương Túc, chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng, cười híp mắt trêu chọc:

"Anh Đỗ, anh Dương, bây giờ cảm thấy cơ thể thế nào rồi?"

Hai người đàn ông vốn lúc nào cũng kiêu ngạo, giờ phút này đều thu lại hết thảy vẻ ngông nghênh, ngoan ngoãn cười đáp:

"Rất tốt, may mà có đại sư ra tay kịp thời cứu giúp."

"Đã đọc tiểu thuyết chưa?" Tô Noãn Noãn lại hỏi.

"Đọc rồi."

Cô gật đầu, nhắc nhở:

"Tôi nhớ trong phần chữa trị cho anh Trương có viết rất rõ những điều cần chú ý sau khi khỏi bệnh, hai anh cũng phải nhớ kỹ mà làm theo đấy."

Đỗ Gia Minh cười khổ:

"Noãn Noãn, em đừng giễu cợt bọn anh nữa, bọn anh bây giờ đều là người từng trải qua cửa tử rồi, nào còn dám ăn chơi trác táng như trước nữa."

Nói gì thì nói, bị một kẻ như Tần Nhược ám hại, đúng là bài học nhớ đời.

Có lẽ sau chuyện này, cả ba công tử nổi tiếng ăn chơi cũng đều sẽ "quay đầu là bờ".

Trong lòng cha Đỗ và cha Dương cũng coi như được an ủi phần nào.

Trước đây, họ từng đau đầu vì con cái không chịu nghe lời, bây giờ sau một trận sinh tử, lũ trẻ đã trưởng thành hơn, sau này chuyên tâm nối nghiệp gia đình, bọn họ cũng có thể yên tâm rồi.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 97



Cả hai gia đình đều thầm cảm kích đại sư Thích Tuyền — ân nhân cứu mạng không chỉ cứu người mà còn cứu cả tương lai của gia tộc họ.

Sau khi mở lời, không khí giữa mọi người cũng trở nên thoải mái hơn.

Đỗ Gia Minh nhìn sang Thích Lẫm, tò mò hỏi:

"Hôm nay sao cậu lại rảnh rỗi đến đây đợi thế?"

Thích Lẫm đáp thản nhiên:

"Mời đại sư cứu mạng."

Dương Túc nghe vậy liền ngạc nhiên:

"Đại sư không phải là em gái ruột của cậu à? Cậu còn cần phải đích thân đến mời sao?"

Đỗ Gia Minh nhanh tay huých nhẹ vào người Dương Túc, đưa cho anh ta một tách trà rồi nhanh chóng chuyển chủ đề:

"Mọi người có nghe vụ 'sao chổi Viên Thanh' chưa? Các cậu nghĩ cô ấy thật sự xui xẻo đến vậy à?"

Dương Túc gật đầu:

"Tôi có xem mấy bài tổng hợp về nạn nhân trên mạng, thấy cũng khá có lý."

Tô Noãn Noãn khẽ hừ một tiếng:

"Chị Tuyền đã nói rồi, Viên Thanh không phải thể chất sao chổi, các anh còn nghi ngờ gì nữa?"

"A? Đại sư đã đích thân nói vậy à?" Dương Túc ngẩn người, rồi lập tức vỗ n.g.ự.c cam đoan: "Vậy thì Viên Thanh chắc chắn vô tội, tôi sẽ lên tiếng bênh vực cô ấy!"

Mộng Vân Thường

Bộ dạng nịnh nọt của anh ta khiến cả đám không nhịn được bật cười.

Đỗ Gia Minh cũng tò mò hỏi thêm:

"Đại sư còn quan tâm cả mấy chuyện tầm phào trong giới giải trí à?"

Tô Noãn Noãn lắc đầu, giải thích:

"Là do có người cố ý tag chị Tuyền trên Weibo nên chị mới trả lời một câu. Nhưng chị ấy nói thẳng quá, fan của mấy nam minh tinh kia nghe không lọt tai, liền kéo nhau tới mắng chửi. Giờ bài đăng đó toàn là lời lăng mạ. Đều tại cái tên 'Phi Thiên Lộc Mã' kia rảnh rỗi gây chuyện!"

Dương Túc giận dữ nói:

"Khốn kiếp! Vậy mà dám hãm hại đại sư! Tôi phải tìm người xử lý hắn ta!"

Nhưng vừa mở Weibo ra, anh ta lại ngớ người:

"Ơ... tài khoản Weibo của đại sư là gì vậy?"

Tô Noãn Noãn lắc đầu thở dài:

"Chính là bút danh của chị ấy. Các anh đọc tiểu thuyết mà không xem chuyên mục của tác giả à?"

Cô chậc lưỡi, nhưng nhanh chóng bổ sung:

"Nhưng mà không cần phiền tới anh đâu, tối qua người kia đã công khai xin lỗi rồi."

Đỗ Gia Minh tò mò hỏi tiếp:

"Chuyên mục nào vậy?"

Tô Noãn Noãn nhìn hai người như nhìn hai cậu nhóc lần đầu tập đọc, cười thầm trong bụng.

Thôi, lần đầu tiên tiếp xúc với tiểu thuyết online, không biết cũng bình thường.

Lúc này, Thích Tuyền đã ăn xong, bước ra phòng khách.

Nhà họ Đỗ và nhà họ Dương lập tức đứng dậy, thành khẩn bày tỏ lòng biết ơn, còn đưa cả thù lao hậu hĩnh để cảm tạ.

Tô Dung thay cô nhận lấy từng món.

Tô Noãn Noãn vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi:

"Chị Tuyền, chị không sao chứ?"

Thích Tuyền dịu dàng mỉm cười:

"Không sao cả. Mà sao em lại đến đây?"

Tô Noãn Noãn nhỏ giọng nói:

"Tối qua sau khi chị rời đi, em cứ thấp thỏm lo lắng."

Thích Tuyền gật đầu, ánh mắt nhu hòa, sau đó quay sang Thích Lẫm:

"Đi thôi."

Thích Lẫm ngơ ngác:

"Đi đâu?"

Thích Tuyền khẽ cong môi, giọng thản nhiên:

"Anh đến đây không phải để nhờ tôi cứu Thích Uyên sao? Bây giờ tôi rảnh rồi."

Thích Lẫm ngập ngừng, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, như không ngờ mọi chuyện lại tiến triển thuận lợi đến vậy.

Tô Noãn Noãn ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ:

"Ở bệnh viện còn lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, may mà chị Tuyền mềm lòng thôi."

Thích Lẫm áy náy nói:

"Cảm ơn."

Vẻ mặt còn mang theo chút xấu hổ.

Hệ thống trong đầu Thích Tuyền thì bất mãn lầm bầm:

[Đại lão, cô không định để hắn ta quỳ gối cầu xin sao?]

[Tại sao phải đợi? Nếu không phải Thích Uyên thì cũng là người khác cần cứu.]

Cô thản nhiên đáp lại.

Dù gì Thích Uyên cũng không đáng chết, tội lỗi của anh ta cũng đã phải trả giá.

Đã cứu Đỗ Gia Minh, thì không lý nào lại mặc kệ Thích Uyên.

Hệ thống thầm lẩm bẩm, cảm thấy đại lão hình như đang âm thầm tính toán điều gì đó.

Nhà họ Đỗ và nhà họ Dương sau khi cáo từ thì lần lượt rời đi.

Thích Lẫm đưa Thích Tuyền và Tô Noãn Noãn về biệt thự nhà họ Thích.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 98



Vừa thấy Thích Tuyền bước vào, Thích Trường Vinh và Cố Xảo lập tức vui mừng, nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh nhạt của cô, lời muốn nói cũng đành nuốt ngược vào bụng.

Thích Ánh Tuyết thì mặt dày mày dạn, nhân cơ hội tìm cách lấy lòng.

Cô ta vừa khóc vừa cầu xin:

"Tiểu Tuyền, em cứu Tiểu Uyên đi. Chị biết trước đây Tiểu Uyên đối xử với em không tốt, trong lòng em chắc chắn có oán giận. Nhưng mạng người quan trọng hơn, em đừng vì giận mà bỏ mặc em trai mình... Nếu cần thiết, chị thay nó nhận lỗi cũng được..."

Thích Tuyền mất kiên nhẫn, lạnh lùng cắt ngang:

"Câm miệng. Tôi có một điều kiện."

"Tiểu Tuyền, em..."

Thích Ánh Tuyết vừa mở miệng, Tô Noãn Noãn đã cau mày ngắt lời, vẻ mặt đầy bất lực:

"Haiz, chị có thể đừng nói nhảm nữa được không? Đừng làm chậm trễ việc chữa trị!"

Thích Lẫm đứng bên cạnh, ánh mắt cũng lạnh nhạt, nhìn Thích Ánh Tuyết bằng ánh mắt xa lạ:

"Thích Ánh Tuyết, đây là bệnh viện, không phải phim trường đâu."

Thích Ánh Tuyết cứng họng, bối rối cúi đầu, lặng lẽ nép sau lưng Cố Xảo.

Cố Xảo khẽ thở dài, quay sang Thích Tuyền dịu giọng nói:

"Tiểu Tuyền, con muốn gì, chỉ cần con mở miệng, chúng ta đều sẽ đáp ứng. Dù gì cũng là người một nhà, hà tất phải xa lạ như vậy?"

Thích Tuyền lặng lẽ nhìn Thích Uyên đang nằm trên giường bệnh, giọng bình tĩnh:

"Tôi có thể cứu Thích Uyên, nhưng từ nay về sau, tôi và nhà họ Thích sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào nữa."

Dứt lời, cả căn phòng bỗng trở nên im bặt, ai nấy đều sững sờ nhìn cô.

Tô Noãn Noãn nắm chặt tay, giọng lo lắng hỏi:

"Chị Tuyền, chị thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Thích Tuyền gật đầu, ánh mắt kiên quyết:

"Tôi đã quyết định rồi. Nếu đồng ý, mọi người ra ngoài, tôi sẽ bắt đầu."

Không khí trong phòng trở nên nặng nề.

Đối với nhà họ Thích, đây là một quyết định đau đớn, nhưng lúc này, tính mạng của Thích Uyên mới là quan trọng nhất.

Thích Trường Vinh nhíu mày, đau lòng mở miệng:

"Tiểu Tuyền, sao lại phải đi đến bước này?"

Thích Tuyền thản nhiên đáp:

"Trước đây, đối với mọi người, tôi chỉ là phiền phức, là gánh nặng. Giờ thì chẳng phải là đôi bên cùng vui sao?"

Cố Xảo không nhịn được òa khóc:

"Tiểu Tuyền, con là con gái của mẹ! Con chưa bao giờ là phiền phức! Chúng ta chưa từng nghĩ như vậy!"

Nhưng Thích Tuyền chỉ khẽ lắc đầu, bình tĩnh nói:

"Những chuyện trước đây, hãy quên hết đi. Nếu đồng ý rồi thì ra ngoài đi, đóng cửa lại giúp tôi."

Cửa phòng khép lại, chỉ còn lại Thích Tuyền và Thích Uyên.

Ánh mắt Thích Uyên ngập tràn đau đớn, giọng khàn khàn:

"Chị... chị không cần phải như vậy. Nếu chị ghét em, em có thể rời khỏi nhà, sau này sẽ không xuất hiện trước mặt chị nữa."

Thích Tuyền thờ ơ đáp:

"Tôi đã rời khỏi nhà từ lâu. Cậu ở hay đi, chẳng liên quan gì đến tôi."

Nói xong, cô lập tức kết ấn, linh lực chảy ra, hồn phách của Tán Nhược trong tấm bài gỗ đào bắt đầu suy yếu rõ rệt. Cùng lúc đó, Thích Uyên cảm nhận được sự trói buộc ở ấn đường tan biến, thân thể dần dần nhẹ nhàng trở lại.

Thế nhưng, trong lòng cậu ta lại trống rỗng đến khó chịu.

Chỉ một lát sau, Thích Uyên đã hồi phục hoàn toàn, ngồi dậy, đôi mắt đỏ hoe nhìn bóng lưng Thích Tuyền đang xoay người bước đi.

Cậu ta đột nhiên lên tiếng:

"Khoan đã!"

Thích Tuyền dừng bước.

Thích Uyên ngập ngừng giây lát, rồi cúi đầu nói, giọng khàn đặc:

"Xin lỗi... và cảm ơn chị vì lời nhắc nhở hôm đó."

Thích Tuyền nắm lấy tay nắm cửa, không quay đầu lại:

"Đừng quên thù lao."

Cánh cửa mở ra.

Cố Xảo là người đầu tiên lao đến ôm chầm lấy con trai, vừa khóc vừa cười vì mừng rỡ.

Thích Trường Vinh nhìn Thích Tuyền, định nói gì đó, nhưng cô đã thản nhiên lên tiếng:

"Chủ tịch Thích, tôi còn có việc, xin phép đi trước."

Một tiếng "Chủ tịch Thích" lạnh lùng, khiến trái tim ông như bị bóp nghẹt.

Ông lặng người, vội vàng nói:

"Để A Lẫm đưa con về."

Thích Tuyền khẽ bấm ngón tay tính toán rồi gật đầu:

"Cũng được."

Thích Lẫm tự mình lái xe, đưa cô rời khỏi bệnh viện.

Mộng Vân Thường

Cả hai người đều im lặng suốt quãng đường, trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 99



Bỗng hệ thống vang lên trong đầu cô:

"[Đại lão, bình luận dưới bài viết của cô đang náo loạn rồi.]"

Thích Tuyền nhíu mày:

"?"

Cô hơi ngạc nhiên, không ngờ một câu trả lời đơn giản thôi mà lại gây tranh cãi lớn như vậy.

Không có việc gì làm, cô mở ứng dụng ra xem.

Phần bình luận dưới bài viết náo nhiệt đến mức gần như nổ tung, các bình luận nối đuôi nhau lên cao vút, cuộn mãi không thấy điểm dừng.

Một số bình luận nổi bật:

[Tên Khốn Cút Đi: Tôi đọc truyện nhiều năm, lần đầu tiên thấy tác giả ném tiền mạnh tay như vậy! Muốn hỏi tác giả chưa khóa VIP, ném tiền thế này lấy đâu ra lời?]

[Các Phú Bà Còn Thiếu Dây Đeo Chân Hình Người Không: Người giàu không thiếu tiền, họ chỉ thiếu danh tiếng thôi.]

[Tôi Cười Chết Mất Thôi: Đứng đầu bảng khen thưởng của cả web luôn rồi, phục sát đất. Bình luận còn vui hơn cả truyện!]

[Nhìn Thấy Tôi Hãy Gọi Tôi Đi Soạn Bài: Tác giả lại trừ yêu diệt ma rồi hả? Tôi cổ vũ tác giả hết mình!]

[Phi Thiên Lộc Mã: Lúc trước tôi mạo phạm đại sư trên Weibo, xin gửi địa lôi nhận lỗi. Mong đại sư tha thứ!]

[Tôi Cười Chết Mất Thôi: Càng lúc càng leo thang! Một bình luận bao nhiêu tiền thế? Tôi cũng muốn đổi nghề làm diễn viên luôn!]

[Anh Húc Đẹp Trai Nhất Thế Giới: Là cái con sao chổi Viên Thanh đứng đường kia à? Tác giả rác, truyện cũng rác!]

[Quyết Chí Làm Nô Lệ Cho Mèo: Tôi từ Weibo chạy qua đây hóng, tác giả thật sự là thiên sư sao? Nhìn tướng mặt chuẩn thế?]

[Hôm Nay Cũng Phải Ăn Cơm Ngon: Không thể tin được! Làm sao có người tin chuyện hoang đường này chứ? Chẳng qua chỉ là tác giả truyện linh dị thôi mà!]

Thích Tuyền nhìn một lượt, chỉ cảm thấy buồn cười.

Cô chỉ thuận miệng trả lời một câu hỏi của blogger thôi, sao lại biến thành chiến trường thế này cơ chứ?

"Xin lỗi." Thích Lẫm đột ngột lên tiếng, giọng nói trầm thấp: "Có một số chuyện trước đây anh đã không chu đáo."

Thích Tuyền đặt điện thoại xuống bàn, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh ta: "Anh không cần xin lỗi. Anh đâu có làm gì sai."

Mộng Vân Thường

Từ lúc nguyên chủ trở về nhà, trong nhà họ Thích, Thích Lẫm luôn là người tỉnh táo và lý trí nhất. Mọi hành động, lời nói của anh ta đều xoay quanh việc bảo vệ lợi ích của gia tộc, chưa từng để cảm xúc cá nhân chen vào.

Thích Lẫm im lặng giây lát rồi khẽ gật đầu: "Dù sao cũng cảm ơn em đã cứu Thích Uyên."

"Đừng quên đưa thù lao là được." Thích Tuyền nhàn nhạt đáp.

Xe chạy thẳng về biệt thự Lâm Hồ. Còn chưa đến cổng, mọi người đã nhìn thấy một chiếc xe khác đậu sẵn, bên ngoài có hai người đàn ông đang đứng đợi.

Hệ thống trong đầu Thích Tuyền nhắc nhở: [Là hai người tối qua đuổi theo Tần Nhược! Nhưng người kia là ai nhỉ?]

Thích Tuyền mở cửa xe bước xuống.

Cô biết hai người này chắc chắn sẽ mang t.h.i t.h.ể Tần Nhược tới, vì vậy mới dẫn theo Thích Lẫm, để anh ta tận mắt chứng kiến.

Thấy cô xuất hiện, hai người nọ lập tức bước nhanh tới, cúi rạp người một góc gần như 180 độ, trán suýt chạm vào đầu gối.

Thích Tuyền hơi nhướng mày:... Cũng dẻo dai đấy.

Thích Lẫm cũng bước xuống, theo bản năng đứng chắn trước mặt cô, giọng lạnh lùng: "Các người là ai? Đến đây làm gì?"

Một người trong số đó vội vàng nói: "Chào giám đốc Thích, tôi là Trần Phi Lộc, ba tôi là chủ tịch tập đoàn Hoành Viễn. Không biết anh còn nhớ không?"

Thích Lẫm gật đầu, trong đầu lướt qua hình ảnh một lần gặp gỡ. Nhà họ Trần không nằm trong top mười gia tộc lớn nhất thành phố Long Giang, nhưng trong một số lĩnh vực lại có tiếng tăm.

"Tôi nhớ."

Trần Phi Lộc cười cười, rồi giới thiệu người bên cạnh: "Đây là bạn tôi, Ninh Chí. Hôm nay chúng tôi đến để hỏi thăm đại sư Thích Tuyền."

Ánh mắt Thích Lẫm chuyển sang nhìn Thích Tuyền, chờ cô quyết định.

Thích Tuyền liếc Ninh Chí một cái, thản nhiên hỏi: "Đã mang người đến chưa? Cùng vào đi."

Ninh Chí nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô, trong lòng thầm thở dài. Hóa ra, trên đời còn có người trẻ tuổi mà khí thế còn kinh người hơn cả đám bạn cùng trang lứa.

Nếu học kém mà còn muốn so với thiên tài, chỉ tổ tự chuốc nhục.

Hai người nhanh chóng mở cốp xe, khiêng bao tải chứa t.h.i t.h.ể Tần Nhược vào biệt thự.

Thích Lẫm đứng đơ người vài giây:?... Cái quái gì vậy?

Nhưng thấy Thích Tuyền không ngăn cản, anh ta cũng mặt dày đi theo vào phòng khách.
 
Back
Top Bottom