Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước

Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 80



Tô Noãn Noãn hớn hở:

"Hai ngày nữa là sinh nhật mười tám tuổi của em. Em định tổ chức tiệc mừng, anh với chị Tuyền Tuyền có thể tới dự được không ạ?"

Tô Dung đương nhiên cũng muốn gặp lại người nhà, nhưng còn phải hỏi qua ý kiến Thích Tuyền nên nhẹ nhàng đáp:

"Để anh hỏi chị ấy đã, lát nữa trả lời em nhé?"

"Vâng! Em đợi điện thoại của anh đấy!"

Tắt máy xong, Tô Dung không vội quấy rầy Thích Tuyền.

Cô đang ngồi trong thư phòng, cẩn thận khắc mộc bài suốt cả buổi chiều. Mãi đến sau bữa tối, cậu mới khẽ hỏi một câu.

Thích Tuyền suy nghĩ một chút rồi gật đầu:

"Đi."

Dù cô không thích những nơi náo nhiệt, nhưng tiệc sinh nhật của Tô Noãn Noãn chắc chắn sẽ quy tụ không ít hào môn thế gia trong thành phố Long Giang, đặc biệt là giới thanh niên ưu tú.

Chuyện này vừa hay, có thể khiến một số người "không mời mà đến" — ví dụ như vị tiểu thư họ Tân kia, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tiếp cận.

Ba quân cờ họ Đỗ, họ Dương và họ Trương đã lần lượt rơi mất, cô ta nhất định phải tìm những con mồi chất lượng cao hơn để bù lại.

Mà một bữa tiệc đông vui thế này, đúng là rất đáng để thưởng thức.

Quả nhiên, đúng như Thích Tuyền dự đoán, ngay sau khi nghe tin về bữa tiệc, Tân Nhược lập tức nhận ra cơ hội trời cho của mình đã tới.

Ở thành phố Long Giang, nhà họ Tô là một trong những gia đình có thế lực lớn nhất, nên các gia đình khác đều rất nể trọng. Nhà họ Tống và nhà họ Thích cũng không phải ngoại lệ.

Thích Tuyền không hề lo lắng về việc gặp phải Trương Thành Ngôn trong bữa tiệc này. Mặc dù Đào Hoa ấn của Trương Thành Ngôn đã được giải, hiện giờ chỉ còn lại sự căm hận từ phía nhà họ Trương, nhưng chắc chắn họ sẽ không dám ra tay với cô trong bữa tiệc của nhà họ Tô. Còn về hai người kia, tính ra thì họ đã sắp chờ c.h.ế.t rồi. Cao nhân đã cứu Trương Thành Ngôn, nhưng chắc chắn không có đủ tinh lực để cứu thêm hai người nữa trong thời gian ngắn. Thích Tuyền có Thích Uyên che chở và bản thân cô cũng có tu vi mạnh mẽ, nên không cần lo lắng gì cả.

Trong khi đó, Đỗ Gia Danh và Dương Túc đang ngồi trong xe, hai người đồng loạt hắt xì một cái.

"Cậu nghĩ Thích Tuyền có chịu cứu chúng ta không?" Dương Túc thấp thỏm hỏi.

Đỗ Gia Danh cũng không khỏi lo lắng, nhưng cố gắng không để lộ ra ngoài:

"Chắc chắn cô ấy sẽ giúp. Dù sao chúng ta cũng đã hẹn trước rồi, không lẽ cô ấy lại thay đổi ý định vào phút chót?"

Dương Túc lại hỏi:

"Nhưng sao cậu không nghĩ đến chuyện này? Cậu còn nhớ chuyện ba chúng ta đi Linh Hư Quan không?"

"Thế nào?" Đỗ Gia Danh không hiểu.

"Mấy ngày nay tôi cứ nghĩ mãi về chuyện đó, thấy kỳ quặc vô cùng. Trước đây tôi từng đến đó rồi, sao hôm đó lại bị vấp ngã liên tục như vậy? Nếu Thích Tuyền là đại sư thật thì cô ấy không thể không biết có người định đi theo tính kế mình."

Đỗ Gia Danh nghe xong, cả người nổi da gà, hoảng loạn nói:

"Vậy giờ phải làm sao?"

"Dập đầu tạ tội?" Dương Túc vừa nói, vừa tự cảm thấy mình nói đùa hơi quá.

Đỗ Gia Danh không trả lời được, chỉ lắc đầu.

Xe chạy vào biệt thự ven hồ và dừng lại trước cửa. Ba Đỗ và ba Dương xuống xe, mỗi người một tay đỡ con mình, rồi theo sự dẫn dắt của Tô Dung vào phòng chữa trị.

Mộng Vân Thường

"Người nhà xin đi ra ngoài phòng khác chờ," Tô Dung nhẹ nhàng dặn dò, "hai người bệnh ở lại."

Đỗ Gia Danh và Dương Túc hoảng hốt ngồi xuống ghế, không nói gì.

Một lúc sau, có người bước vào phòng trị liệu. Cả hai không kịp nghĩ ngợi, lập tức quỳ xuống, khuôn mặt già nua, những nếp nhăn chằng chịt, vừa gào khóc vừa khấn thiết:

"Cầu xin đại sư cứu mạng chúng tôi!"

Thích Tuyền nhìn hai người này, chẳng tỏ vẻ gì, vẫn bình thản nói:

" Nếu như hai người đồng ý, thì ở lại đây hai ngày. Nếu không, tôi xin mời về ngay."

Dương Túc vội vàng lên tiếng:

"Đại sư, cứu chúng tôi với! Chúng tôi sẽ làm theo bất cứ điều gì cô yêu cầu!"

Đứng trước nguy cơ tính mạng, tôn nghiêm chẳng đáng gì. Thích Tuyền lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái rồi nói tiếp:

"Tuổi thọ của các người còn không nhiều, không cần phải lo lắng."

Dương Túc cảm thấy vô cùng bất an, vội vã nói:

"Đại sư, tôi xin lỗi cô, trước đây tôi đã coi thường cô, mắt chó mà không thấy núi Thái Sơn. Tiểu thuyết cô viết đúng là hay quá, khiến tôi tỉnh ngộ. Gia Danh, cậu có thấy vậy không?"

Dương Túc đang nói, bỗng im bặt khi nhìn thấy Đỗ Gia Danh đang điên cuồng bấm điện thoại, liên tiếp những chiếc "thủy lôi" xuất hiện trên màn hình. Những chiếc "thủy lôi" này suýt nữa làm Dương Túc bị chói mắt.

Đỗ Gia Danh vừa đập tay vào điện thoại vừa nói:

"Đại sư, Dương Túc nói đúng lắm, cuốn tiểu thuyết của cô viết hay quá, tôi sẽ thả một nghìn chiếc thủy lôi trước. Chỉ cần còn sống, ngày nào tôi cũng sẽ ném thủy lôi cho cô!"
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 81



Dương Túc nghĩ thầm trong bụng: "Đậu má, đồ gian trá này!"

Hắn vội vã rút điện thoại ra, làm theo Đỗ Gia Danh, cũng sợ mình bị cô đại sư chán ghét, cảm thấy mình tụt hậu.

Thích Tuyền thấy vậy, không ngăn cản, ngược lại, cô cũng chẳng có lý do gì để từ chối lời khen. Nhưng cô cũng cần nhắc nhở họ để họ đừng tự làm mình sợ hãi quá mức.

"Để cứu Trương Thành Ngôn lần trước, tôi đã tiêu hao khá nhiều tinh lực. Nếu các người ở lại đây hai ngày, tôi sẽ có thời gian khôi phục lại nguyên khí. Lúc đó, tôi sẽ chữa trị cho các người tốt hơn."

Câu nói này rõ ràng là để trấn an họ, chứ thực tế cô chỉ muốn họ không quá lo lắng.

"Được rồi, nghe theo đại sư, chúng tôi sẽ ở lại đây hai ngày!" Đỗ Gia Danh lập tức đồng ý.

Dương Túc vội vàng gật đầu, đồng ý ngay lập tức.

Trong phòng khách, Tô Dung đã nhận được thông tin và nhẹ nhàng nói với ba Đỗ và ba Dương đang chờ ở ngoài:

"Đại sư cần nhiều thời gian để chữa trị cho hai người kia, hai người cứ về trước đi."

Cả hai liếc nhìn nhau, không ai dám mở miệng nói thêm lời nào, chỉ đành im lặng cáo từ.

Cùng lúc đó, Ninh Chí đã đặt chân tới địa phận thành phố Long Giang.

Trần Phi Lộc tự mình lái xe tới đón anh. Chờ Ninh Chí vừa ngồi vào xe, cậu ta đã không nhịn được phấn khích hỏi:

"Ninh ca, cậu bất ngờ chạy tới đây là để vạch mặt hàng giả hả?"

"Không phải." Ninh Chí nhàn nhạt đáp, giọng điệu không chút tự cao. "Cậu dẫn tôi đi tìm cô Thích kia đi."

Trước khi tới đây, anh đã cố ý hỏi thăm ý kiến của các trưởng bối trong nhà họ Ninh. Dù ai nấy đều có kiến thức uyên thâm, nhưng tất cả đều nhất trí rằng Đào Hoa ấn là loại tà thuật cực kỳ khó giải trừ.

Nhưng nếu loại tà thuật này đã xuất hiện tại Long Giang, thân là thành viên Hiệp hội Thiên sư, Ninh Chí nhất định phải đích thân điều tra rõ ngọn ngành.

"Muốn gặp cô ta à?" Trần Phi Lộc có phần lúng túng, lắc đầu nói: "Tôi với nhà họ Thích cũng không thân thiết lắm, chắc không giúp gì được đâu."

Ninh Chí bình thản đáp: "Chỉ cần hỏi thăm chỗ ở của cô ấy là được. Tôi sẽ tự mình đến."

"Được rồi."

Trần Phi Lộc gọi vài cuộc điện thoại cho bạn bè, chẳng mấy chốc đã có được địa chỉ. Hai người lập tức lái xe thẳng tới khu biệt thự ven hồ.

Trên đường đi, Ninh Chí tranh thủ phổ cập cho Trần Phi Lộc những kiến thức cơ bản về Đào Hoa ấn. Nhưng có vẻ Trần Phi Lộc vẫn bán tín bán nghi, nhíu mày hỏi:

"Này, cậu bảo cô ấy mới hai mươi hai tuổi thôi à? Làm sao đã lên tới thiên sư cấp sáu được?"

Phải biết rằng, rất nhiều thiên sư cả đời cũng không thể chạm tới cấp sáu, chứ đừng nói ở độ tuổi đó.

Ninh Chí cười nhạt: "Trước đây cũng có người nói tôi mới hai mươi tuổi thì làm sao trở thành thiên sư cấp bốn đấy."

"... Cũng đúng."

Thế giới này, đôi khi chỉ có thể chấp nhận sự tồn tại của thiên tài.

Xe dừng trước biệt thự. Còn chưa kịp xuống xe, Ninh Chí đã cảm nhận được luồng quỷ khí mơ hồ toát ra từ trong căn nhà.

Ấn đường anh nhíu lại, quay sang dặn dò Trần Phi Lộc: "Cậu về trước đi."

"Sao vậy?"

"Có vấn đề."

Mộng Vân Thường

Nghe vậy, Trần Phi Lộc lập tức trở nên nghiêm túc. Biết mình chỉ làm vướng tay vướng chân, cậu ta không nói thêm lời nào, đạp ga rời đi.

Nếu thiên sư cấp bốn còn không giải quyết nổi, cậu có ở lại cũng chỉ tổ đi nộp mạng.

Ninh Chí thong thả bước tới trước cổng biệt thự. Cánh cổng đóng kín, anh giơ tay nhấn chuông.

Chẳng bao lâu, cánh cổng khẽ mở ra. Một người đàn ông trẻ tuổi, tuấn tú như bước ra từ tranh vẽ, mỉm cười nhìn anh.

Ninh Chí thoáng sững người, phản ứng cực nhanh. Anh rút bùa chú từ trong người ra, ném thẳng về phía đối phương.

Người đàn ông kia không né tránh, vẫn đứng nguyên sau cánh cổng. Tuy nhiên, trong đôi mắt đã ánh lên vẻ lạnh lùng.

Một âm thanh trầm đục vang lên, như thể bùa chú vừa đập trúng thứ gì đó vô hình rồi rơi phịch xuống đất, lăn vài vòng dưới chân Ninh Chí.

Anh cau mày.

Trận pháp.

Căn biệt thự này đã được bao phủ bởi một trận pháp vô hình, khiến bùa chú của anh không thể xuyên qua, cũng không làm tổn thương tới nam quỷ đang đứng kia.

Thiên sư mà còn nuôi quỷ... thì làm sao có thể là người quang minh chính đại?

Ninh Chí cảm thấy càng lúc càng có lý do để nghi ngờ: sự xuất hiện của Đào Hoa ấn lần này, biết đâu cũng chỉ là một màn kịch để đánh bóng tên tuổi.

Sắc mặt anh lạnh đi, trầm giọng nói:

"Tôi muốn gặp Thích tiểu thư."

Người đàn ông ôn hòa đáp: "Đại sư đang tu luyện, không tiếp khách. Mời anh về cho."

Ninh Chí nheo mắt: "Cậu là quỷ thị cô ấy nuôi?"
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 82



Ánh mắt đối phương chợt trầm xuống: "Không liên quan gì đến anh."

"Nuôi quỷ là tà đạo, tất nhiên tôi phải quản!" Ninh Chí nghiêm giọng, khí thế bức người. "Nhắn lại với Thích tiểu thư, nếu không nghe lời khuyên thì hậu quả tự chịu."

Người đàn ông kia khẽ nhướng mày, dường như đã rất kiềm chế mới không ra tay. Anh ta không đôi co thêm, chỉ lạnh lùng đóng sầm cánh cổng trước mặt Ninh Chí.

Lúc này, Trần Phi Lộc vừa mới chạy được một đoạn đã nhận được điện thoại của Ninh Chí, vội vàng vòng xe quay lại đón anh.

"Không gặp được à?" Trần Phi Lộc cau mày hỏi, rồi như chợt nghĩ ra điều gì, nhanh chóng nói:

"Đúng rồi, ngày mai con gái nhà họ Tô mở tiệc sinh nhật. Nhà tôi cũng nhận được thiệp mời. Nghe nói Thích Tuyền cũng sẽ tới dự. Hay là cậu đi cùng tôi?"

Ninh Chí siết chặt nắm tay, gật đầu: "Được."

Mộng Vân Thường

Trong lòng anh âm thầm thừa nhận, trình độ của Thích Tuyền cao hơn anh tưởng rất nhiều. Tiếc rằng anh chưa nghiên cứu sâu về trận pháp, bằng không vừa rồi đã có thể cưỡng ép xông vào.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Tần Nhược đang nhận điện thoại từ Hoàng Khải Phong.

"Thích Tuyền?" Cô ta cau mày, giọng đầy ngờ vực. "Anh chắc chắn người cứu sống Trương Thành Ngôn là cô ta à? Bây giờ ngay cả Đỗ Gia Danh và Dương Túc cũng đang ở chỗ cô ấy sao?"

"Đại sư, đây là những gì tôi tìm hiểu được." Hoàng Khải Phong nói.

Tần Nhược báo cáo, giọng đầy nghi ngờ: "Không thể nào! Một người mới chỉ hai mươi tuổi, sao có thể dễ dàng phá giải Đào Hoa ấn được chứ?"

"Dù bọn tôi có điều tra kỹ đến đâu, kết quả vẫn chỉ ra rằng người cứu Trương Thành Ngôn chính là Thích Tuyền. Hơn nữa..."

"Hơn nữa gì?"

"Cô ta còn viết một quyển tiểu thuyết. Nghe nói nhà họ Tô rất biết ơn cô ấy."

Tần Nhược cau mày, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.

Chẳng phải đang điều tra về thiên sư sao? Sao lại lôi cả chuyện tiểu thuyết ra thế này?

"Đại sư, có một cách để thăm dò cô ta."

"Nói đi."

"Nhà họ Tô chuẩn bị tổ chức tiệc sinh nhật, nghe nói đã mời Thích Tuyền, và cô ta cũng đồng ý sẽ tham gia. Đến lúc đó, đại sư chỉ cần gặp mặt trực tiếp, chẳng phải sẽ nhìn ra ngay sao?"

Nhắc đến đây, Tần Nhược bỗng nhớ lại cuộc điện thoại hôm trước. Người kia tỏ ra rất quan tâm đến Thích Tuyền. Nghĩ tới đây, cô ta liền nở nụ cười đầy hứng thú:

"Đúng là cách hay."

Cô ta rất muốn tận mắt xem thử, một người có khí vận mạnh hơn cả ba tên ngu ngốc kia rốt cuộc là dạng nhân vật thế nào.

Chớp mắt, ngày diễn ra tiệc sinh nhật đã đến.

Phòng tiệc đông nghịt những thanh niên tài giỏi trong giới kinh doanh thành phố Long Giang.

Ở phòng nghỉ tầng hai, Tô Noãn Noãn đang ngồi trước gương, diện một chiếc váy công chúa xinh đẹp, trang sức trên người cũng được phối một cách trang nhã. Cô bé quay đầu hỏi mẹ, vẻ mặt sốt ruột:

"Mẹ ơi, bao giờ thì chị Tuyền Tuyền với anh con mới đến vậy?"

Bà Tô mỉm cười hiền từ, trong lòng cũng rất mong ngóng. Nhưng nghĩ tới lời dặn dò của đại sư, bà dịu dàng khuyên nhủ:

"Đừng sốt ruột. Anh con nói sẽ dẫn đại sư tới chơi với con mà. Có thể gọi điện thăm hỏi thường xuyên như bây giờ, mẹ đã thấy mãn nguyện lắm rồi."

Vừa dứt lời, từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp cùng giọng nói đầy phấn khích của Tô Lâm Hải.

Tô Noãn Noãn lập tức chạy ra mở cửa.

Ngoài cửa, một nam một nữ đang đứng đợi.

Người nam mặc Âu phục chỉnh tề, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt tuấn tú không chê vào đâu được. Vừa nhìn thấy Tô Noãn Noãn, anh liền nở nụ cười cưng chiều, bước vào và đưa cho cô bé một chiếc hộp nhỏ:

"Chúc mừng sinh nhật."

"Anh, cảm ơn anh!" Tô Noãn Noãn vui mừng nhận lấy món quà.

Ngay sau đó, ánh mắt cô sáng bừng khi nhìn thấy người phụ nữ đứng cạnh anh, giọng reo lên đầy ngưỡng mộ:

"Chị Tuyền Tuyền! Hôm nay chị đẹp quá đi mất!"

Thích Tuyền mỉm cười nhẹ nhàng.

Cô mặc một bộ sườn xám thủ công tinh xảo, chất liệu cao cấp khéo léo tôn lên thân hình cao gầy, mảnh mai. Tóc búi lên gọn gàng bằng một chiếc trâm cài, vài lọn tóc mai buông nhẹ, khiến cô toát lên vẻ tao nhã mà không mất đi khí chất.

Cô vốn yêu thích những điều tốt đẹp, trong đó bao gồm cả quần áo đẹp. Nói ngắn gọn, Thích Tuyền là một nhan khống đích thực.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 83



Cô mỉm cười, đưa cho Noãn Noãn một hộp gỗ đào được chế tác tinh xảo:

"Sinh nhật vui vẻ. Chúc em cả đời bình an, hạnh phúc."

"Em mở ra xem luôn được không ạ?" Noãn Noãn mắt lấp lánh, không giấu nổi háo hức.

"Tất nhiên là được."

Mộng Vân Thường

Tô Noãn Noãn vội vàng mở hộp.

Bên trong là một chiếc ngọc trụy hình hồ lô màu xanh nhạt, ánh lên vẻ thần bí. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy những hoa văn cổ xưa khắc chìm trên bề mặt, rất tinh tế và đẹp mắt.

Hồ lô đồng âm với phúc lộc, là biểu tượng may mắn, huống chi ngọc này lại là loại thượng phẩm hiếm có.

"Chị Tuyền Tuyền, em thích lắm! Cảm ơn chị nhiều!" Noãn Noãn ôm chặt món quà, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.

Thích Tuyền khẽ gật đầu, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.

Cô nói với Tô Lâm Hải:

"Anh có thể dẫn tôi đến một phòng nghỉ yên tĩnh không? Tôi muốn nghỉ ngơi một lát."

"Đương nhiên rồi!"

Tô Lâm Hải nhanh chóng dẫn Thích Tuyền rời đi.

Ở lại trong phòng nghỉ, Tô Dung ngồi cạnh em gái, nhìn Noãn Noãn cứ mân mê ngọc trụy mãi không buông tay, liền bật cười:

"Trên ngọc trụy này có khắc một trận pháp, có thể bảo vệ em tránh khỏi tai ương một lần đấy."

Bà Tô nghe vậy vừa vui mừng vừa hơi tiếc nuối, thở dài:

"Ban nãy mẹ còn không biết món quà quý giá thế nào, chưa kịp nói lời cảm ơn. Nghe nhà họ Trương nói, đại sư này còn lợi hại hơn cả đại sư ở Long Kinh nữa. Thù lao lần trước chúng ta trả e là quá ít rồi..."

Tô Dung cười dịu dàng, an ủi:

"Không sao đâu mẹ. Chúng ta còn cả đời để báo đáp ân tình này mà."

Trong khi đó, khách mời đã lục tục đến đông đủ.

Tần Nhược khoác tay Thích Uyên đi vào đại sảnh. Cô ta đảo mắt tìm kiếm quanh sảnh nhưng không thấy bóng dáng Thích Tuyền đâu, liền hỏi:

"Chị của anh đâu rồi?"

"Chị ấy đi với anh Lâm, chắc đến sau một chút." Thích Uyên trả lời thành thật.

Tần Nhược dù trong lòng khinh thường nhưng ngoài mặt vẫn cố nặn ra nụ cười:

"Em nói đến chị gái ruột của anh cơ."

Thích Uyên thản nhiên trả lời:

"Không biết."

Tần Nhược cạn lời, thầm mắng trong bụng: đúng là đồ đầu đất!

So với Đỗ Gia Danh, Dương Túc hay Trương Thành Ngôn, thì Thích Uyên đúng là kiểu nam nhân gỗ đá điển hình, từ đầu tới chân cứng nhắc như khúc cây. Mới mấy ngày thôi mà Tần Nhược đã suýt không chịu nổi nữa rồi.

Cô ta bĩu môi, làm ra vẻ uể oải:

"Em hơi khó chịu, vào phòng vệ sinh một lát nhé."

Nói xong chẳng buồn chờ Thích Uyên đáp lại, cô ta đã quay người bỏ đi.

Ở một góc khuất trong phòng nghỉ, Thích Tuyền đang chăm chú nhìn màn hình camera giám sát đại sảnh – thứ mà cô đã sớm dặn Tô Lâm Hải chuẩn bị từ trước.

Tô Dung ngồi cạnh, thì thào trong ý thức:

"Đại lão, người bên cạnh Thích Uyên kìa! Có phải Tần Nhược không?"

"Ừ." Thích Tuyền gật đầu.

Bề ngoài trông thì chẳng thể nhận ra ai đã luyện tà thuật, nhưng đôi mắt của Thích Tuyền lại nhìn thấu. Cô thấy rất rõ dây nhân duyên và vận mệnh của Thích Uyên đang bị Tần Nhược âm thầm thao túng.

Tô Dung thắc mắc:

"Sao cô ta tự dưng đi đâu vậy?"

Thích Tuyền đáp nhẹ:

"Chắc là đi tìm kiếm 'con mồi' mới đấy."

Tô Dung bĩu môi:

"Lòng tham đúng là không đáy mà. A, nhìn kìa! Thích Ánh Tuyết với chồng chưa cưới cũng tới rồi!"

Trên màn hình, một cặp trai tài gái sắc tay trong tay bước vào đại sảnh, rạng rỡ như một bức tranh.

Dạo gần đây, nhà họ Tống mới tiếp nhận được một khu đất lớn ở ngoại ô phía Bắc. Tống Lâm, vị hôn phu của Thích Ánh Tuyết, là người chịu trách nhiệm chính cho dự án khai thác khu đó, nên dạo này thường xuyên đi giám sát thực địa. Vì thế trên người anh ta mới dính một chút âm khí.

Chỉ là vận mệnh của Tống Lâm vốn khác thường, nên tạm thời thứ âm khí ấy chưa ảnh hưởng được tới anh ta.

Tô Dung nhắc nhở:

"Đại lão, tiệc sinh nhật sắp bắt đầu rồi, cô không định xuống dưới à?"

"Chờ thêm chút nữa." Thích Tuyền bình tĩnh đáp.

Dưới đại sảnh, Trần Phi Lộc dẫn theo Ninh Chí, lẫn vào đám đông, vừa đi vừa thấp giọng:

"Cậu chắc chắn là Thích Tuyền sẽ tới chứ?"

Ninh Chí cau mày hỏi.

"Nghe nói là sẽ đến, nhưng có đến thật hay không thì tôi cũng không dám đảm bảo." Trần Phi Lộc vừa nói vừa len lỏi tìm chỗ nấp: "Thôi, tiệc sắp bắt đầu rồi, chờ thêm lát nữa."

Ninh Chí gật đầu, đành kiên nhẫn.

Ánh đèn trong đại sảnh chợt mờ đi, tiếng nhạc vang lên, Tô Noãn Noãn diện bộ váy công chúa lộng lẫy từ từ bước xuống cầu thang, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Lễ sinh nhật diễn ra thuận lợi. Gia đình họ Tô mỉm cười rạng rỡ giữa tiếng chúc tụng vang dội khắp sảnh.

Nghi lễ vừa kết thúc, không khí chuyển sang thoải mái hơn.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 84



Trần Phi Lộc thở dài rõ rệt:

"Xem ra buổi tiệc sắp hết mà vẫn chưa thấy cô ấy đâu. Chắc không đến rồi."

Ninh Chí cũng thất vọng:

"Đi thôi."

Hắn vừa xoay người thì đột nhiên nghe thấy một tràng cảm thán vang lên từ đám đông.

Ninh Chí ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng động.

Một cô gái mặc sườn xám nhạt, tay cầm ly rượu, từ tốn và tao nhã bước tới bên cạnh Tô Noãn Noãn. Cử chỉ của cô toát ra một loại khí chất cao quý khó diễn tả, giống như giữa đám người phàm tục, tự nhiên sinh ra một ngọn đèn sáng rực rỡ.

Ninh Chí lập tức cảm nhận được luồng khí huyền môn rất rõ ràng trên người cô gái ấy.

"Cô ấy là thiên sư!"

Nhĩ lực của Ninh Chí vốn hơn người, nên có thể nghe rõ ràng cuộc đối thoại phía trước.

Tô Noãn Noãn cười rạng rỡ, giới thiệu với bạn bè xung quanh:

"Đây là chị Thích Tuyền, ân nhân cứu mạng của nhà họ Tô. Sau này mọi người gặp chị ấy thì phải thật lễ phép đấy nhé!"

Tiên Côn là người đầu tiên tròn mắt kinh ngạc:

"Thích Tuyền? Chị là Thích Tuyền thật á? Trước kia chị đâu có thế này đâu?"

Tôn Vũ lập tức chen vào, bật cười chữa cháy:

"Dù cho Noãn Noãn không nhắc thì cũng chẳng ai dám thất lễ với chị Thích Tuyền đâu. Một đại mỹ nhân như thế này, ai nỡ làm mất lòng chứ!"

Chính bọn họ cũng không dám tin rằng cô gái gầy gò, trầm lặng của ba tháng trước giờ đã lột xác thành một người phụ nữ xinh đẹp kiêu sa như vậy.

Không chỉ đám đàn ông độc thân ngơ ngẩn nhìn, mà ngay cả đám phụ nữ cũng chẳng thể rời mắt.

Tần Nhược đứng trong góc, mặt tái mét.

Hôm nay cô ta đã dốc hết sức để ăn diện, nhưng khi đứng trước Thích Tuyền, cô ta chỉ giống như một con gà rừng cố gắng bắt chước phượng hoàng – hoàn toàn bị đè bẹp không thương tiếc.

Trong bóng tối, Tần Nhược âm thầm vận khí, toan dùng pháp thuật xem xét vận số của Thích Tuyền.

Nhưng ngón tay cô ta vừa mới động đậy thì trái tim lập tức đau nhói, rồi trước ánh mắt kinh hoàng của chính mình, Tần Nhược phun ra một ngụm m.á.u tươi, sắc mặt trắng bệch như giấy.

Tiếng thét chói tai đột ngột vang vọng khắp đại sảnh, khiến không khí vốn đang náo nhiệt lập tức trùng xuống.

Nếu chỉ có m.á.u me thôi thì còn đỡ, ít ra sẽ có người bình tĩnh gọi cấp cứu hoặc lao tới sơ cứu. Thế nhưng, chỉ một giây sau...

"Aaaa!!!"

Tiếng gào thét còn sắc hơn d.a.o cứa, như muốn xuyên thủng màng nhĩ của tất cả mọi người.

Dưới ánh đèn sáng trưng, mọi cặp mắt đều dồn về phía trung tâm đại sảnh — nơi Tần Nhược đang đứng.

Mộng Vân Thường

Chỉ trong nháy mắt, gương mặt vốn xinh đẹp ngời ngời của cô ta đột nhiên co rúm lại, từng nếp nhăn chằng chịt, già nua khủng khiếp. Cảnh tượng dị thường khiến cả đám khách mời kinh hoàng gào thét tháo chạy.

"Không thể nào..."

Tần Nhược trừng trừng nhìn Thích Tuyền, ánh mắt đầy hoảng loạn. Cô ta vẫn còn đứng đó, vậy thì... kẻ đang thi pháp trong biệt thự cho Đỗ Gia Danh và Dương Túc rốt cuộc là ai?!

Một suy nghĩ lóe lên: không phải Thích Tuyền!

Người thật sự động thủ... ở một nơi khác!

Kẻ đó thậm chí còn dễ dàng phá tan bùa hộ thân của Tần Nhược!

Giữa lúc hỗn loạn, Tần Nhược không còn thời gian lo nghĩ nhiều, cô ta vung tay túm chặt lấy Thích Uyên bên cạnh, hét lên gần như điên dại:

"Anh từng nói sẽ cho em tất cả! Bây giờ là lúc thực hiện lời hứa đấy!"

Lời vừa dứt, sinh khí toàn thân Thích Uyên như bị hút sạch, trong chớp mắt, cậu ta từ một thanh niên khỏe mạnh biến thành một ông già tóc bạc da nhăn, chỉ còn lại ánh mắt lờ đờ, ý thức còn chưa kịp tắt hẳn.

"Yêu nữ! Mau dừng tay!"

Ninh Chí phản ứng cực nhanh, rút một lá bùa, vung mạnh về phía Tần Nhược.

"Cút!"

Tần Nhược gào lên, dùng thuật chặn đứng luồng bùa chú, rồi lập tức quay đầu bỏ chạy.

Ninh Chí vội đuổi theo sát nút.

Đám đông còn lại đứng ngây như tượng, không ai biết phải phản ứng ra sao.

Trần Phi Lộc trân mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, tim đập thình thịch không dứt.

Cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời thực sự tồn tại thứ tà thuật đáng sợ đến thế!

Nhưng... ai mới là người đã phá giải thuật của Tần Nhược?

Rõ ràng Thích Tuyền vẫn còn đang đứng đây mà!

Không chỉ Trần Phi Lộc, những người biết nội tình cũng sững sờ, thậm chí ngay cả hệ thống trong đầu Thích Tuyền cũng hỗn loạn hỏi:

"[Đại lão! Sao Tần Nhược đột nhiên lại biến sắc? Đỗ Gia Danh với Dương Túc chẳng phải vẫn ở trong biệt thự sao? Không lẽ có người khác ra tay?]"

Thích Tuyền đáp nhàn nhã: "[Tôi đã bày sẵn một trận pháp trong phòng điều trị rồi.]"

"[Rồi sao nữa?]"

Hệ thống gấp gáp.

"[Phù trận sẽ tự động loại trừ Đào Hoa Ấn đúng giờ, không cần tôi phải đích thân ra tay.]"

Thích Tuyền bình tĩnh trả lời.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 85



Hệ thống như bị dội nguyên một thùng nước đá: "[Còn có cách này luôn hả?!]"

Thích Tuyền mỉm cười trêu chọc: "[Thời đại mới thì phải pháp thuật mới chứ. Ai còn giữ khư khư cách làm cũ kỹ thì chẳng mấy mà bị đào thải đâu.]"

Cô vốn chẳng thích mấy thứ cổ hủ. Những gì tổ tông để lại dĩ nhiên đáng quý, nhưng thế giới thay đổi từng ngày, huyền môn cũng phải đổi mới thì mới sống sót được.

Đám thiên sư như Ninh Chí, từ nhỏ đã học những pháp thuật gia truyền nghiêm ngặt, nên tư tưởng cũng bảo thủ đến cứng nhắc. Vừa nhìn thấy Tô Dung đã vội vã phán là "tà đạo", trong khi thiên sư thì vốn dĩ chỉ nên diệt trừ ác quỷ, không phải cứ thấy quỷ là mặc định bắt.

Thích Tuyền ở đây không có nghĩa cô không thể cùng lúc thi pháp ở nơi khác. Làm người thì phải biết linh hoạt, mới có thể đứng vững trong thế giới này.

Mặt nạ của Tần Nhược bị bóc trần ngay trước mắt mọi người. Dáng vẻ già nua của Thích Uyên đủ để chứng minh tình cảnh thập tử nhất sinh mà Trương Thành Ngôn từng trải qua.

Những vị khách từng cho rằng "Nhật Ký Hào Môn" chỉ là truyện viễn tưởng, giờ đã bắt đầu tin rằng mọi chuyện là thật.

"Chị Tuyền Tuyền, Thích Uyên sắp c.h.ế.t rồi!"

Tô Noãn Noãn hoảng hốt kéo tay áo Thích Tuyền, giọng run rẩy:

"Chị cứu được không?"

Thích Tuyền nghiêng đầu nhìn thoáng qua, rồi cất tiếng:

"Tô Dung!"

Chỉ trong chớp mắt, Tô Dung đã xuất hiện cạnh cô, khiến người xung quanh còn chưa kịp hiểu cậu ta đến từ lúc nào.

"Tôi còn việc phải làm, cậu xử lý chỗ này giúp tôi."

Thích Tuyền dặn dò.

"Vâng!"

Tô Dung đáp dứt khoát.

Mộng Vân Thường

Ngay khi Thích Tuyền quay người rời đi, Tô Dung nhanh chóng rút ra một lá bùa, nhét vào trong áo Thích Uyên.

Tấm bùa này đủ để giữ mạng Thích Uyên không lập tức tắt thở, nhưng cũng chẳng thể đảo ngược việc cơ thể cậu ta đã mục nát như ông già.

Thích Uyên mở trừng mắt, cố gắng nhìn theo bóng dáng Thích Tuyền khuất dần, trong lòng ngổn ngang nhưng chẳng thốt nổi một lời.

Lúc cận kề cái chết, con người ta thường bộc phát ý chí cầu sinh mãnh liệt đến kỳ lạ. Thích Uyên rất ít khi khóc, vậy mà lúc này, nước mắt hối hận lại không ngừng rơi xuống gương mặt cậu ta.

Cách đó năm kilomet, Ninh Chí vẫn đang truy đuổi Tần Nhược.

Mặc dù vừa hấp thụ sinh khí của Thích Uyên, nhưng bản thân Tần Nhược cũng đã trọng thương nặng nề. Dù có sự trợ giúp của Tật Hành Phù, cô ta vẫn dần mất sức, khoảng cách giữa cô ta và Ninh Chí ngày càng thu hẹp.

Với tình trạng hiện tại, Tần Nhược biết mình không thể nào thắng được một thiên sư cấp bổn còn đang tràn đầy linh lực như Ninh Chí.

Cô ta cắn răng, chỉ còn nước đánh cược lần cuối.

Tần Nhược bất ngờ bóp nát tượng Phật ngọc đeo trên cổ, lớn tiếng gào lên:

"Cứu tôi!"

Cùng lúc đó, tại ga tàu hỏa thành phố Long Giang, một người trẻ tuổi mặc thường phục thong dong bước ra. Ánh đèn rực rỡ chiếu xuống, hắn khẽ lắc chuỗi Phật châu trong tay, ánh mắt thâm trầm hướng về phía nhà họ Thích ở phương xa, giữa hàng mày lộ rõ vẻ hung ác.

"Vận khí của nhà họ Thích đúng là đã suy yếu rồi." Hắn nheo mắt, khẽ nhếch môi lẩm bẩm, ngữ điệu tràn đầy thích thú.

Đã đến lúc gặt hái thành quả.

Hắn nhấc tay vuốt lại mái tóc rối, vừa ngân nga một bài hát nhỏ, vừa ung dung bước lên một chiếc taxi đợi sẵn.

Xe từ từ lăn bánh tiến vào trung tâm thành phố. Trong bóng đêm phồn hoa, người đàn ông, vốn quen sống trong núi sâu, khẽ cảm nhận cái náo nhiệt mà hắn đã xa rời bấy lâu.

Đi được nửa đường, trong túi hắn bỗng truyền đến một trận chấn động nhẹ, bên tai cũng vang lên âm thanh kỳ lạ mà người thường không thể nghe thấy.

Tần Nhược!

Cô ta đang cầu cứu!

Người đàn ông cau mày, lấy ra từ túi một thẻ ngọc mỏng. Trên bề mặt ngọc, một sợi chỉ đỏ m.á.u đang chậm rãi co rút ngắn lại.

Đây là đường sinh mệnh của Tần Nhược.

Sinh cơ của cô ta đang nhanh chóng suy giảm.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 86



"Không ngờ ở cái thành phố nhỏ bé như Long Giang này lại có thiên sư đạo hạnh cao như vậy." Hắn nhếch môi cười lạnh, trong mắt lóe lên vẻ khinh miệt.

Tu vi của Tần Nhược đã đạt tới cấp bổn, người có thể buộc cô ta phải bóp nát ngọc Phật để cầu cứu ít nhất cũng phải là thiên sư cấp bốn!

Không nói một lời dư thừa, hắn ra hiệu cho tài xế dừng xe.

Xuống xe, hắn dán một tấm Tật Hành Phù lên người, thân hình lập tức như tên rời khỏi cung, lao nhanh về hướng Tần Nhược đang cầu cứu.

Hắn chẳng mảy may quan tâm đến sống c.h.ế.t của cô ta. Nhưng hắn không cho phép có một thiên sư nào dám đối đầu với mình!

Tại vùng ngoại ô yên tĩnh và hẻo lánh, sau khi bóp nát ngọc Phật, Tần Nhược liều mạng giao đấu với Ninh Chí.

Cô ta tu luyện tà đạo, pháp thuật vừa m.á.u tanh vừa hiểm độc. Mỗi chiêu thức tung ra đều mang theo sát ý mãnh liệt. Thêm vào đó là kinh nghiệm chiến đấu dày dạn, nên dù bị thương, Tần Nhược vẫn chưa rơi xuống thế hạ phong ngay lập tức.

Chỉ cần kéo dài thời gian đến khi người kia tới cứu, cô ta tin chắc kẻ đối diện sẽ phải c.h.ế.t không toàn thây!

Tính toán kỹ lưỡng, cô ta biết người kia đã đến thành phố Long Giang.

Cả hai giao đấu ác liệt, tu vi tương đương, tạm thời chưa phân thắng bại.

Nhưng sắc mặt Ninh Chí mỗi lúc một nặng nề hơn.

Hắn đã cảm nhận rõ thực lực đáng sợ của Tần Nhược.

Hơn nữa, khi nãy cô ta đã gửi tín hiệu cầu cứu, nếu không giải quyết nhanh, lát nữa chỉ e người c.h.ế.t sẽ là hắn!

Ninh Chí âm thầm trách mình chủ quan. Vì tham gia tiệc sinh nhật nên hắn không mang theo nhiều pháp khí, chỉ mang theo những vật dụng đơn giản.

Ban đầu, hắn chỉ định xác nhận chuyện Thích Tuyền ở thành phố Long Giang rồi báo cáo lại với hiệp hội thiên sư. Không ngờ lại đụng phải yêu nữ này lộ diện ngay trong buổi tiệc.

Ninh Chí đã nghe Trần Phi Lộc kể sơ qua về những nhân vật trong giới thượng lưu nơi đây.

Vừa nhìn thấy Thích Uyên - người đi cùng Tần Nhược - biến thành lão già chỉ trong nháy mắt, hắn đã hiểu ngay mọi chuyện.

Người khuấy đảo phong thủy ở Long Giang không phải Thích Tuyền như hắn nghĩ ban đầu, mà chính là con yêu nữ trước mặt!

Nếu để cô ta chạy thoát hôm nay, sau này e rằng sẽ còn nhiều người phải bỏ mạng.

Trong lòng đã quyết, Ninh Chí không còn kiêng dè gì nữa.

Hắn nghiến răng, vận hết linh lực tụ vào lòng bàn tay, nhắm thẳng Thiên Linh Cái của Tần Nhược đánh tới.

Đây là một pháp thuật bí truyền, chỉ nhà họ Ninh mới có.

Một đòn này, hắn nhất định phải bắt gọn Tần Nhược!

Tần Nhược không kịp tránh. Ngay khi tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một luồng linh lực mạnh mẽ từ phía sau ầm ầm tràn tới. Nó hùng vĩ như núi cao, dễ dàng chặn đứng đòn tấn công của Ninh Chí và che chắn cho Tần Nhược.

Tần Nhược thấy vậy, mặt mày lập tức rạng rỡ. Cô ta vội vàng núp ra phía sau lưng người đàn ông kia, tranh thủ nuốt mấy viên thuốc chữa thương.

Bị đánh bật ra, cổ họng Ninh Chí trào lên cảm giác ngai ngái, thân hình lảo đảo phải lùi về sau vài bước mới đứng vững. Hắn ngẩng đầu nhìn người vừa tới.

Đó là một người đàn ông trông còn rất trẻ, nhưng đôi mắt lại không hề mang theo sự phấn chấn của tuổi thanh xuân. Ngược lại, ánh mắt hắn đục ngầu, chất chứa đầy những tham lam và từng trải như một lão già đã dấn thân trong hồng trần quá lâu.

"Thiên sư cấp bốn mà mới hai mươi tuổi à?" Người đàn ông liếc mắt đánh giá, cười giễu: "Hiếm thấy đấy."

Ninh Chí siết chặt tay, lạnh lùng hỏi: "Ông là ai?"

Người kia nhếch môi, ngón tay lần lần chuỗi Phật châu: "Cậu bạn nhỏ, vết thương trên người cậu là do tôi gây ra, vậy mà còn hỏi tôi là ai à? Chi bằng cậu nói cho tôi biết tên trước đi. Đợi cậu chết, tôi còn biết đường báo cho người nhà cậu tới nhặt xác."

Ninh Chí im lặng.

Mộng Vân Thường

Hắn biết thực lực chênh lệch quá lớn, chắc chắn mình không thể chống nổi. Nhưng ra trận mà bỏ chạy thì khác nào tự vả vào danh dự của mình.

Ninh Chí đưa tay lên, nắm chặt tấm thẻ ngọc tinh xảo đeo trên cổ. Dù có chết, hắn cũng phải kịp truyền tin về nhà.

Người đàn ông cười lạnh, chuỗi Phật châu trong tay như hóa thành lưỡi đao, chớp mắt đã lao thẳng về phía trán Ninh Chí. Không kịp bóp vỡ thẻ ngọc, Ninh Chí đành tuyệt vọng nhắm mắt chờ đợi.

Ngay lúc đó, một luồng linh lực dịu dàng như gió xuân bất ngờ ùa tới, nhẹ nhàng hóa giải hoàn toàn sát khí từ Phật châu.

"Ầm!" Một tiếng nổ vang lên.

Ninh Chí ngơ ngác mở mắt.

Một giọng nói trong trẻo mà bình thản vang lên từ phía sau lưng hắn, nghe như thể đối phương chỉ đang tản bộ hóng gió, chẳng hề coi cuộc đối đầu sống c.h.ế.t này ra gì.

"Hóa ra là ông."

Cả ba người cùng giật mình quay đầu lại.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 87



Ninh Chí và Tần Nhược đều kinh ngạc trợn mắt. Người vừa lên tiếng không ai khác ngoài Thích Tuyền!

Nghĩa là, người phá giải Đào Hoa ấn chính là cô ấy? Nhưng Thích Tuyền mới chỉ hai mươi hai tuổi thôi mà!

Tần Nhược biết rõ đạo hạnh của người đàn ông kia, còn Ninh Chí cũng đã bị hắn đánh trọng thương, tự nhiên hiểu tu vi đối phương không hề đơn giản.

Đối phương chí ít cũng đã là thiên sư cấp sáu!

Một chiêu của thiên sư cấp sáu lại bị cô gái trẻ như Thích Tuyền hóa giải nhẹ nhàng thế này, nếu không tận mắt chứng kiến thì ai dám tin?

Khuôn mặt người đàn ông tối sầm lại: "Cô là ai?"

Hiển nhiên, hắn không ngờ ở thành phố Long Giang còn có một cao nhân như vậy mà mình chưa từng nghe tới.

Thích Tuyền vẫn mặc bộ sườn xám thanh nhã, đi giày đế thấp, tay xách chiếc túi nhỏ tinh xảo. Giữa vùng ngoại ô hoang vu này, hình ảnh cô càng thêm nổi bật, chẳng khác nào một đoá hoa kiêu ngạo giữa bùn đất.

Cô cười nhạt, ánh mắt lướt qua đối phương: "Cướp khí vận của người khác là tà thuật đấy. Tôi chỉ là người qua đường, không thích thấy chuyện chướng mắt."

Giọng cô nhẹ nhàng, thong dong như đang bàn chuyện trời mưa nắng.

Rồi cô nghiêng đầu, nở nụ cười lạnh: "Ông thân là người Phật môn, chẳng lẽ lại không nhìn thấu chuyện sinh lão bệnh tử à?"

Mặt người đàn ông biến sắc, ánh mắt lộ vẻ hung ác: "Mày thì biết cái gì!"

Hắn đúng là xuất thân từ Phật môn, nhưng đã phản bội từ lâu.

Không có thiên phú, không có nghị lực, khi đồng môn từng người một vượt lên, gương mặt hắn thì dần dần già nua, tâm lý tự ti và ghen tị đã bào mòn lý trí hắn.

Rồi một ngày, hắn tiếp xúc với tà thuật có thể cướp đoạt số mệnh. Kể từ đó, hắn vĩnh viễn bước vào con đường không thể quay đầu.

Thích Tuyền cũng chẳng buồn phí lời thêm.

Cô phất tay ném ra một lá bùa, linh lực bùng nổ, ép thẳng về phía người đàn ông. Đồng thời, trong tay cô đã rút ra mộc bài bằng gỗ đào, không chút lưu tình lao thẳng tới Tần Nhược.

Bị Thích Tuyền đè ép, người đàn ông kia còn chẳng lo nổi cho bản thân, lấy đâu ra sức mà cứu Tần Nhược.

Tần Nhược trơ mắt nhìn mộc bài đập xuống giữa ấn đường mình, trước mắt tối sầm, rồi "bịch" một tiếng ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Người đàn ông kia lăn lộn giang hồ đã nhiều năm nên bản lĩnh giữ mạng không tầm thường, giờ đây hắn điên cuồng bỏ chạy.

Thích Tuyền thu lại mộc bài gỗ đào, bên trong đã phong thêm một hồn phách – chính là Tần Nhược.

"Cậu ở lại xử lý đi."

Cô bình tĩnh nói, rồi giao "cái xác" của Tần Nhược cho Ninh Chí trước khi quay người đuổi theo kẻ trốn chạy.

Ninh Chí: "..."

Hắn lau mặt một cái thật mạnh, bất đắc dĩ vác xác Tần Nhược lên vai.

Người đàn ông kia càng chạy, khoảng cách với trung tâm thành phố Long Giang càng xa. Dán Tật Hành Phù lên người, hắn chạy như điên, cố tình chọn những con đường rừng sâu núi thẳm, hòng cắt đuôi Thích Tuyền.

Nhưng Thích Tuyền vẫn thong thả theo sau, không nhanh không chậm, giống như đang tản bộ ngắm cảnh, ung dung nhìn bóng dáng hốt hoảng của hắn.

Hệ thống ngạc nhiên hỏi:

"[Đại lão, sao cô không ra tay luôn đi?]"

Mộng Vân Thường

"[Giết hắn bây giờ thì còn phải tự mò tìm sào huyệt của hắn, mệt lắm.]"

Cô lười nhác đáp.

"[Vậy cô định để hắn tự dắt đường?]"

"[Ừ.]"

Câu trả lời nhẹ hều.

"[Nhưng sao cô chắc chắn hắn sẽ chạy về sào huyệt?]"

"[Đoán thôi.]"

Thích Tuyền nhún vai, không hề bận tâm. Khi bị ép vào đường cùng, bản năng của con người thường sẽ hướng về nơi họ cảm thấy an toàn nhất.

Hệ thống thắc mắc:

"[Nhưng tìm sào huyệt hắn làm gì?]"

Thích Tuyền đáp:

"[Đào Hoa Ấn là cấm thuật của huyền môn, không thể tùy tiện mà có. Với năng lực của hắn và Tần Nhược thì chắc chắn phía sau còn có thế lực khác. Hơn nữa, nếu không có người mạnh hơn giúp đỡ, bọn chúng cũng chẳng thể nào che giấu dấu vết sau khi sử dụng cấm thuật.]"

Hệ thống lập tức hiểu ra:

"[Nghĩa là cô nghi ngờ đằng sau bọn họ còn có tổ chức?]"

Dưới sự gia trì của Tật Hành Phù, cả hai đã vượt khỏi ranh giới thành phố Long Giang từ lâu, tiến vào địa phận thành phố Long Khê.

Xét về địa lý, Long Giang nằm ở Đông Bắc, Long Đàm ở Tây Nam, hai thành phố chỉ giáp nhau một đoạn ngắn. Riêng Long Khê, kéo dài giáp ranh với Long Giang và Long Đàm, được bao phủ bởi những dãy núi rậm rạp, hoang vắng ít người lui tới.

Người đàn ông kia đang lao đầu vào dãy núi ấy.

Hắn càng chạy càng hốt hoảng.

Cướp đoạt sinh cơ và khí vận của người khác, tu luyện tới thiên sư cấp sáu, hắn từng nghĩ mình đã vô địch trong giới huyền môn ba thành phố. Vậy mà hôm nay lại bị một cô gái trẻ đuổi tới mức bức bách thế này!

"Cô ta là ai?"

Trong lòng hắn tràn đầy kinh hãi.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 88



Nhìn vẻ ngoài non trẻ kia, ai mà ngờ linh lực lại thâm sâu đến mức không thể dò xét? Chẳng lẽ cô ta cũng là một "lão quái vật" giả dạng trẻ trung? Hay cũng tu luyện tà thuật?

Linh lực trong người hắn dần cạn kiệt. Còn cách sào huyệt không xa, hắn liều mạng quay đầu lại, mồ hôi đầm đìa, gằn giọng hỏi:

"Mày rốt cuộc là ai?"

Thích Tuyền dừng chân lại.

Mộng Vân Thường

Giữa núi rừng u tĩnh, cô mặc một bộ sườn xám tinh xảo, như thể đang dự tiệc trong một khách sạn xa hoa, chứ không phải đuổi g.i.ế.c người trong rừng sâu.

"Ông đặt bẫy nhằm vào nhà họ Thích, thật ra là nhằm vào tôi, mà lại không biết tôi là ai à?"

Giọng cô nhẹ nhàng vang lên, đi kèm theo nụ cười tao nhã, từng động tác đều toát ra sự thản nhiên lạ thường.

Nếu tình hình bình thường, người đàn ông kia còn có thể ngắm nhìn thêm một chút vẻ đẹp này. Nhưng giờ đây, trước ranh giới sinh tử, hắn chẳng còn tâm trí đâu mà thưởng thức.

"Thích Tuyền?!"

Hắn thốt lên, như không thể tin vào tai mình.

"Không thể nào! Sao có thể có thiên tài như vậy chứ!"

Thích Tuyền cong môi cười:

"Ông ở Phật môn, vậy mà còn dùng bùa chú Đạo môn, vậy có gì không thể?"

Người đàn ông cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo:

"Tao hoàn tục lâu rồi!"

"À," Thích Tuyền kéo dài giọng, cười như không cười, "hóa ra là yêu tăng phản bội Phật môn."

Không muốn phí lời nữa, cô nhúc nhích đầu ngón tay. Một cành khô trên mặt đất khẽ bay lên, được cô nắm trong lòng bàn tay như một thanh kiếm.

Dùng cành khô làm kiếm, Thích Tuyền đ.â.m thẳng về phía tim yêu tăng!

Trong khoảnh khắc ấy, giữa hai mày của người đàn ông lóe lên vẻ tàn nhẫn. Hắn lập tức móc ra một chuỗi Phật châu từ trong ngực, dùng nó cản lại ánh kiếm sắc bén.

Chuỗi Phật châu vỡ vụn trong nháy mắt.

Lợi dụng khoảnh khắc đó, hắn xoay người bỏ chạy, biến mất vào bóng tối, không để lại chút tăm hơi nào.

Hệ thống kinh ngạc hỏi:

"[Hắn biến đâu mất rồi?]"

Thích Tuyền lạnh nhạt đáp:

"[Ở đây có trận pháp. Xem ra... đúng là sào huyệt của hắn rồi.]"

[Trận pháp gì vậy? Có dễ phá không?]

Thích Tuyền đáp: [Cũng dễ thôi.]

Trận pháp được bố trí khá tinh vi, nhưng cô có cảm giác đây không phải tác phẩm của tên yêu tăng kia. Một kẻ từng xuất thân từ Phật môn như hắn, làm sao có thể lĩnh hội được thuật pháp của Đạo môn một cách cẩn thận và thuần thục thế này?

Trong rừng già, màn đêm buông xuống nặng nề, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp của chính mình.

Thích Tuyền khẽ đạp lên lớp lá khô, nhẹ nhàng cúi xuống nhặt vài viên đá nhỏ rồi ném tản ra bốn phía.

Ngay khi đặt chân tới đây, cô đã nhận ra linh lực trên ngọn núi này nồng đậm một cách khác thường, giống như có thiên tài địa bảo hiện thế vậy. Nếu không phải như thế, làm gì có chuyện linh khí lại tụ tập dồi dào tới mức này.

Tuy nhiên, còn một khả năng khác... Một khả năng nhỏ bé đến mức ngay cả cô cũng không dám chắc.

Sau khi những viên đá được ném đi, dựa vào phản hồi nhận được, Thích Tuyền lập tức nắm rõ cách phá giải trận pháp.

Thiên tài chính là như vậy. Một khi đã bước vào lĩnh vực họ tinh thông, tốc độ và sự nhạy bén của họ sẽ vượt xa những người khác.

Tên yêu tăng quá tự tin vào trận pháp của mình, nghĩ rằng có thể cầm chân cô đủ lâu để đợi cứu viện. Nhưng đáng tiếc, hắn đã đánh giá thấp Thích Tuyền.

Trong lúc ấy, bên trong một hang động bí mật gần đó, yêu tăng đang gấp gáp ẩn mình.

Ngoài cửa hang, trận pháp phòng ngự được giăng kín, còn sâu bên trong lại là một Tụ Linh Trận cực lớn.

Tại vị trí mắt trận, một thanh niên bị khóa tứ chi, mái tóc dài rối bù, đang bất động ngồi đó.

Yêu tăng thô bạo tóm lấy tóc cậu ta, kéo giật đầu lên.

"Hút linh khí cho tao! Mau lên!"

Mái tóc dài xõa ra, để lộ gương mặt thanh tú, trắng trẻo của chàng trai. Đôi mắt cậu trong suốt như một hồ nước mùa thu, tinh khiết đến mức khiến người đối diện không khỏi thấy chột dạ.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, yêu tăng đã dâng lên cảm giác đố kị mãnh liệt.

Có những kẻ, vừa sinh ra đã là con cưng của trời đất. Không cần cố gắng, không cần tranh đấu, cũng được số mệnh ưu ái.

Tại sao?

Tại sao hắn phải gồng mình vật lộn mới có chút thành tựu, còn người này thì có được tất cả mà không cần đánh đổi gì?

Yêu tăng nắm chặt tóc thanh niên, mong nhìn thấy chút đau đớn trong mắt cậu. Nhưng đáng tiếc, xưa như thế, nay cũng vậy — trên khuôn mặt đó không có lấy một gợn sóng.

Giống như một con rối đã mất đi linh hồn, cậu hoàn toàn không cảm nhận được nỗi đau.

Hắn đành buông tóc cậu ra, cố dằn nén lửa giận đang bốc lên ngùn ngụt trong lòng.

Giờ chưa phải lúc phát điên.

Hắn cần linh khí.

"Mau cho tao linh khí!" hắn gầm gừ.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 89



Thanh niên cụp mắt xuống, nơi mà yêu tăng không thể nhìn thấy, con ngươi trong suốt ấy lập tức hóa thành một màu đen thẳm, u ám và đầy bạo ngược.

Khóe môi cậu khẽ cong lên một cách rất mơ hồ.

Chỉ trong chớp mắt, linh khí ùn ùn kéo tới, tràn ngập khắp hang động tối tăm này, dày đặc đến mức khiến không khí như đặc quánh lại.

Yêu tăng lập tức chìm đắm trong biển linh khí, mặt hắn hiện rõ vẻ phấn khích, da dẻ cũng dần hồng hào lên.

Hắn điên cuồng hấp thụ, từng dòng linh lực ào ạt chảy qua kinh mạch và đan điền, sức mạnh trong cơ thể tăng vọt không ngừng.

"Được rồi!" Cảm nhận được linh lực đã no đủ, yêu tăng thỏa mãn lên tiếng.

Nhưng dòng linh khí vẫn chưa dừng lại.

Hắn kinh hãi mở choàng mắt: "Tao bảo đủ rồi!"

Thanh niên từ từ ngẩng đầu, ánh mắt ngây thơ nhìn lại như không hiểu hắn đang nói gì.

Trong khoảnh khắc đó, thân thể yêu tăng bắt đầu phồng lên như một quả bóng đang bơm căng, linh khí liên tục dồn ép khiến kinh mạch và đan điền của hắn sắp vỡ tung.

Sắc mặt hắn chuyển dần sang tím bầm.

Hắn vung tay muốn chế trụ thanh niên nhưng phát hiện đối phương giờ đây đã không còn yếu đuối như trước.

Cậu vẫn ngồi đó, nghiêng đầu quan sát hắn như đang thưởng thức một món đồ chơi kỳ quái.

"Mày... mày giả vờ..."

Huyết nhục trong cổ họng yêu tăng phồng lên dữ dội, hắn gần như không thể thốt thành lời.

Đúng lúc thanh niên khẽ động ngón tay, chuẩn bị chiêm ngưỡng cảnh tượng nổ tung "đẹp đẽ" kia, thì một giọng nói dịu dàng vang lên bên ngoài hang:

"Giấu kỹ thật đấy."

Ngay lập tức, linh khí trong hang như thủy triều rút đi.

Yêu tăng đang phình căng như quả bóng cũng "xì hơi" nằm bẹp xuống đất.

Thanh niên mở to mắt nhìn về phía cấm chế ở cửa hang, trong ánh mắt sạch sẽ kia ánh lên vẻ tò mò như một đứa trẻ đang ngắm nhìn thế giới mới lạ.

Đồng tử của yêu tăng trợn trừng, không thể tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt.

Sao có thể như vậy được? Trận pháp trên núi này do đích thân một pháp sư cấp sáu bố trí, dù Thích Tuyền có mạnh đến đâu thì cũng không thể dễ dàng phá vỡ như vậy mới đúng. Trong huyền môn, mỗi môn học đều có ranh giới rõ rệt cơ mà!

Bên ngoài, giọng nói lạnh nhạt của Thích Tuyền vang lên:

"Trận pháp ai bày đấy? Làm ẩu thế, có hiểu tinh thần của thợ thủ công không vậy?"

Yêu tăng im lặng, trong lòng dâng lên nỗi bất an cuộn trào.

Không thể nào... chẳng lẽ cô ta đã phá luôn cả cấm chế ở cửa hang rồi?

Hắn lảo đảo đứng dậy, định nhân lúc hỗn loạn đánh lén từ trong hang, nhưng chưa kịp ra tay thì một âm thanh vỡ vụn chói tai vang lên bên tai.

Cấm chế ngoài cửa hang đã bị phá.

Bóng dáng Thích Tuyền xuất hiện trong ánh sáng le lói của hang động. Cô bước vào với dáng vẻ thong dong, đôi mắt lập tức dừng lại trên người thanh niên đang ngồi giữa mắt trận.

Thích Tuyền vốn là người trọng nhan sắc. Suốt bao năm hành tẩu, cô đã gặp đủ kiểu mỹ nhân, tiêu chuẩn cũng theo đó mà ngày càng cao. Ngay cả một người nổi danh như Tô Dung cũng không lọt nổi vào danh sách yêu thích của cô.

Nhưng chàng thanh niên trước mặt — không mảnh vải che thân, bị khóa chặt giữa trận pháp — lại khác hẳn.

Cậu ta có đôi mắt màu hổ phách trong suốt như nước suối đầu nguồn, ngây thơ và thuần khiết đến mức không nhiễm bụi trần. Từng đường nét trên cơ thể đều hoàn mỹ không tì vết, tựa như một tác phẩm điêu khắc đỉnh cao của tự nhiên.

Thanh niên ấy cũng đang lặng lẽ nhìn cô.

Mộng Vân Thường

Thích Tuyền thu hồi ánh mắt đánh giá, quay sang yêu tăng đang nằm co ro dưới đất, môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhã:

"Tụ Linh Trận này làm cũng được đấy."

Yêu tăng thầm run rẩy. Vừa rồi còn nghĩ tới việc phản kháng, giờ đã hoàn toàn mất sạch dũng khí. Hắn vội vàng cười nịnh, cố gắng lấy lòng:

"Tiền bối cũng nhìn ra rồi, nếu cô thích thì... tôi tặng cậu ta cho cô."

Một linh thể trời sinh — hiện giờ linh khí suy giảm, có được một linh thể chẳng khác nào ôm lấy một kho báu sống. Ai mà không thèm khát chứ?

Yêu tăng tự cho rằng Thích Tuyền cũng giống mình, tuyệt đối không thể từ chối món quà quý giá như thế.
 
Back
Top Bottom