Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước

Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 40



Thái độ đó khiến Tô Lâm Hải càng thêm kính nể.

Thích Tuyền hỏi thẳng: "Hôm nay Tô tiên sinh tới, chắc không chỉ để cảm ơn thôi chứ?"

Tô Lâm Hải hơi do dự, liếc về phía Thích Trường Vinh.

Ông Thích cũng lập tức nhìn lại, lạnh nhạt: "Gì nữa? Muốn tôi tránh mặt à?"

Tô Lâm Hải không dám để ý tới ánh mắt của ông, cắn răng hỏi: "Cô Thích... trong chương truyện mới hôm qua, chuyện đạo sĩ gặp quỷ là thật sao? Có phải do cô làm không?"

Thích Tuyền không vòng vo: "Ông muốn gặp con mình à?"

Tô phu nhân lập tức bật khóc: "Cô Thích, cầu xin cô cho chúng tôi gặp thằng bé một lần. Xin lỗi... tôi biết hỏi như vậy là mạo muội, nhưng chúng tôi thật sự rất nhớ con. Cô có điều kiện gì, xin cứ nói..."

Vợ chồng nhà họ Tô khẩn thiết, gần như không dám phát ra tiếng động. Mà Thích Trường Vinh – ông gần như lâm vào trạng thái sụp đổ hoàn toàn về thế giới quan, chẳng biết nên tin vào cái gì nữa.

Sau một lúc lâu im lặng, Thích Tuyền mới ngẩng đầu, hỏi: "Thi cốt của cậu ấy hiện ở đâu?"

"Vẫn ở trong nhà!" Tô Lâm Hải vội đáp.

Thích Tuyền chậm rãi đứng dậy, giọng hờ hững: "Vậy thì... tới nhà ông, triệu hồn con ông thôi."

Hai vợ chồng họ Tô vui mừng khôn xiết, gần như bật khóc tại chỗ.

Mà trong đầu hệ thống lại không nhịn được mà lên tiếng:

【Đại lão, vừa rồi cô suy nghĩ lâu như vậy là vì cảm thấy họ đưa thù lao ít quá à?】

【Không. Ta chỉ lười ra khỏi nhà thôi.】

【...】

Tin tức “thiên kim thật” ngồi lên xe nhà họ Tô cứ như mọc cánh mà lan truyền khắp groupchat, khiến đám con cháu nhà giàu đang theo dõi tiểu thuyết bỗng chốc náo loạn cả lên.

【Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nhà họ Tô có thái độ gì đây? Sao thiên kim thật lại bị đưa đi như thế?】

【A a a a! Đơn thuần theo dõi một tiểu thuyết thôi mà cũng khiến tôi đau đầu thế này sao?!】

【Không lẽ nhà họ Tô với nhà họ Thích chuẩn bị trở mặt thật rồi à?】

【Sao mấy người như Đỗ thiếu còn chưa lao tới? Đến muộn chỉ sợ thiên kim thật bị hành cho đến chẳng còn nguyên vẹn nữa mất.】

【Rõ ràng thiên kim thật không được cưng chiều bằng thiên kim giả, nhà họ Thích đến cả giả bộ kháng cự cũng không buồn làm, cứ thế giao người luôn!】

Ngay cả Tiền Côn cũng nhịn không nổi mà lén gửi tin nhắn riêng cho Tô Noãn Noãn:

【Này, nhà cậu không định làm gì thiên kim thật đấy chứ?】

Mộng Vân Thường

Tô Noãn Noãn nhìn tin nhắn mà chỉ muốn bóp trán.

Thằng ngốc nào đây, sao lại ngốc ngang ngửa Thích Uyên thế chứ!

Chờ mãi không được trả lời, Tiền Côn lại gửi thêm một tin nữa —

【Tin đã gửi đi nhưng bị đối phương từ chối nhận.】

Cái gì? Cậu ta bị block rồi á?!

Trên đường tới nhà họ Tô, Thích Tuyền đã phát hiện có vài ánh mắt chăm chăm dõi theo mình. Không chỉ là một, mà rõ ràng là cả ba "đương sự" trong vụ “tình trai tay ba” đều đang chuẩn bị phản công.

Cá cắn câu rồi.

Chiếc xe chầm chậm dừng lại trước cổng lớn nhà họ Tô. Tô Lâm Hải bước xuống, cố ép bản thân giữ bình tĩnh, dù trong lòng đang gấp như lửa đốt. Ông ra hiệu cho người hầu chuẩn bị trà, nhưng Thích Tuyền lại giơ tay cản lại:

“Không cần khách sáo đâu, chiêu hồn luôn đi.”

Tô Lâm Hải sững người. Trong mắt ông, câu nói này không phải là bất lịch sự mà ngược lại, lại càng khiến ông thêm kính trọng.

Trước đây ông từng bỏ ra một khoản tiền không nhỏ để mời các “đại sư” về nhà, nhưng phần lớn đều tỏ ra ngạo mạn, không thì cũng thần thần bí bí làm ra vẻ. So ra, một người có khí độ bình thản, nói làm là làm như Thích Tuyền đúng là hiếm thấy.

Xương cốt của Tô Dung hiện được đặt trong một quan tài thủy tinh nhỏ. Theo kết quả giám định pháp y, đứa trẻ đã bị bóp cổ đến chết, sau đó bị buộc đá rồi ném xuống sông. Thời gian trôi qua, da thịt tan rã, sợi dây cũng bị mục, xương cốt chìm xuống đáy nước.

Cái c.h.ế.t oan khuất khiến linh hồn cậu không thể siêu thoát, oán niệm và tình thân còn sót lại đã kéo linh hồn nhỏ bé ấy về bên cha mình, dù khoảng cách từ thành phố Long Giang đến nơi phát hiện t.h.i t.h.ể là không gần.

Nhưng nơi đây — nhà họ Tô, nơi có ba mẹ — đã trở thành nơi duy nhất linh hồn nhỏ bé ấy muốn nương náu.

Dù người thường không thể nhìn thấy gì, nhưng với Thích Tuyền, mọi chuyện rõ ràng như in.

Một hồn thể nhỏ xíu đang chạy quanh quan tài thủy tinh, nhảy nhót như con quay, ánh mắt tràn đầy hân hoan.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 41



Đột nhiên, ánh mắt Tô Dung chạm phải ánh mắt của Thích Tuyền.

Cậu bé khựng lại, nét vui mừng trong mắt lập tức biến mất, thay bằng sự cảnh giác. Cậu vội trốn sang phía bên kia quan tài, chỉ thò cái đầu nhỏ ra thăm dò, như muốn xem cô có thật sự nhìn thấy mình hay không.

Thích Tuyền nhấc tay phải, vẽ một đạo phù trong không trung. Linh lực màu vàng nhạt từ đầu ngón tay cô ngưng tụ thành một lá bùa mờ mờ, mắt thường không thể thấy rõ. Trước khi nhóc quỷ kịp phản ứng, bùa đã nhập thẳng vào hồn thể cậu. Những tia sáng vàng nhạt như đom đóm bắt đầu tỏa ra, từng điểm từng điểm chậm rãi lan khắp toàn thân cậu.

Thân thể Tô Dung dần trở nên rõ ràng, gần như ngưng thực thành người.

Cậu kinh ngạc nhìn đôi bàn tay mũm mĩm của mình, khẽ há miệng, đôi mắt mở tròn xoe.

Ba người nhà họ Tô sững người như bị sét đánh ngang tai.

Cả thế giới quan trong phút chốc bị đảo lộn.

Tô phu nhân là người đầu tiên lấy lại phản ứng, bà lao tới, hai tay muốn ôm lấy đứa trẻ đang đứng ngơ ngác trong quan tài.

Nhưng Tô Dung lại theo bản năng tránh đi, né khỏi vòng tay của bà.

Tô phu nhân ôm hụt, trái tim như bị xé toạc. Bà bật khóc, nước mắt lã chã, giọng nghẹn ngào:

“Dung Dung, con giận mẹ phải không? Là mẹ sai rồi… Mẹ không biết chăm con… Là lỗi của mẹ, tất cả đều là lỗi của mẹ...”

“Mẹ ơi…”

Một tiếng gọi non nớt vang lên cắt ngang lời bà.

Tô Dung mở to mắt, ánh mắt như phát sáng, “Mẹ thấy con ạ?!”

Giọng nói nhỏ bé ấy khiến cả người Tô phu nhân run lên.

Tô Lâm Hải cũng tiến lên, môi run run:

“Dung Dung, là ba đây… Con nhìn thấy ba không?”

“Ba ơi!”

Tô Dung vui sướng kêu lên, chạy vội tới, nhào vào chân ông, đôi tay nhỏ bé ôm lấy, đầu ngẩng cao, gương mặt cười rạng rỡ như ánh nắng đầu hè.

Tô phu nhân đứng một bên, hai tay run rẩy đưa lên rồi lại hạ xuống, miệng mím chặt cố nén tiếng khóc nhưng cuối cùng vẫn bật lên từng tiếng nấc.

Bà lại khóc to hơn nữa.

Tô Lâm Hải bỗng chốc quỳ sụp xuống, hai tay ông run rẩy vươn ra như muốn ôm lấy đứa con nhỏ trước mặt, nhưng lại không dám chạm vào. Dường như chỉ một cái động nhẹ cũng sẽ khiến giấc mơ đẹp này tan biến.

"Dung Dung, con qua đây… ôm mẹ một cái được không con?" Giọng ông dịu dàng đến lạ, mang theo cả sự nghẹn ngào lẫn khát khao.

Tô Dung chớp chớp mắt, quay đầu nhìn sang Tô phu nhân, giọng nói còn non nớt nhưng thái độ lại vô cùng bình tĩnh:

"Nhưng mẹ đang bệnh, con tới gần sẽ ảnh hưởng tới mẹ mất."

Vì thế, mỗi khi có cơ hội, cậu chỉ tới tìm ba chơi thôi.

Mộng Vân Thường

Cả nhà họ Tô lập tức lặng im không nói nổi lời nào.

Tô phu nhân sững người giây lát, sau đó không kìm được mà dang tay kéo lấy thân hình bé nhỏ kia vào lòng. Vừa ôm, bà vừa khóc nấc không ngừng.

Mười bảy năm rồi, cuối cùng bà cũng lại được ôm đứa con trai mình từng ôm ấp ngày nào. Trong vòng tay mẹ, mắt Tô Dung cũng ươn ướt. Cậu không muốn ảnh hưởng tới sức khỏe của mẹ, nhưng lại càng không muốn buông rời hơi ấm này.

Bên cạnh, Tô Noãn Noãn lặng lẽ đưa tay lên lau nước mắt.

Thấy nhà họ Tô sắp diễn ra một màn bi kịch đầy xúc động, Thích Tuyền bèn lên tiếng nhắc nhở:

"Thời gian không còn nhiều, có gì muốn nói thì nhanh chóng nói ra đi."

Tô Lâm Hải hốt hoảng: "Thích đại sư, sao cô lại nói như thế?"

Thích Tuyền điềm đạm đáp: "Đứa nhỏ này đã ở lại nhân gian quá lâu rồi, đã đến lúc nên đi đầu thai."

Tô phu nhân càng ôm con chặt hơn, nước mắt giàn giụa.

Bà hiểu, với Tô Dung mà nói, đi đầu thai là lựa chọn tốt nhất. Nhưng làm mẹ, thật sự không dễ gì chấp nhận chuyện đó.

Bỗng bà như sực nhớ điều gì, liền kéo nhẹ con trai nói:

"Dung Dung, nhìn em gái con đi, con bé tên là Noãn Noãn, lớn lắm rồi đó."

Tô Dung ngoan ngoãn quay sang nhìn Tô Noãn Noãn, dịu dàng nói:

"Em gái lớn nhanh thật, lúc anh đi, em còn ở trong bụng mẹ mà."

Năm ấy, khi mang thai Tô Noãn Noãn, Tô phu nhân nghe tin Tô Dung mất tích liền bị động thai. Nhưng bà vẫn cắn răng sinh Noãn Noãn ra, dẫn đến cơ thể suy yếu hẳn đi.

Tô Noãn Noãn lại là trẻ sinh non, nếu không nhờ điều kiện gia đình khá giả mà chăm sóc chu đáo, có lẽ cô đã chẳng được khỏe mạnh như bây giờ.

"Em gái," Tô Dung bước tới, nhìn cô bé bằng ánh mắt chín chắn khác thường, "về sau phải nhờ em hiếu thuận thay anh rồi."
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 42



Tô Noãn Noãn lau nước mắt, môi cong lên mỉm cười:

"Em sẽ mà, anh trai."

Dù gọi một đứa trẻ sáu tuổi là "anh trai" có hơi kỳ lạ, nhưng m.á.u mủ tình thân kỳ diệu là thế. Chỉ cần gặp nhau, cô đã cảm thấy thân thiết vô cùng.

Bỗng nhiên, giọng Thích Tuyền lạnh lùng vang lên:

"Tô Dung, tới lúc phải đi rồi."

Như một nhát d.a.o vô tình c.h.é.m đứt giây phút đoàn tụ. Tô phu nhân bật khóc nức nở, Tô Lâm Hải cũng lặng lẽ lau nước mắt. Tô Dung cúi đầu, không nói tiếng nào.

Tô Noãn Noãn bất chợt nhớ ra điều gì đó, vội hỏi:

"Nhưng… vẫn chưa tìm ra kẻ hại anh trai mà. Anh ấy không thể đi dễ dàng như vậy được. Hay đợi đến khi bắt được hung thủ, rồi anh ấy hãy đi luân hồi có được không?"

"Đúng đúng, con bé nói đúng!" Tô Lâm Hải cũng sốt sắng tiếp lời, "Thích đại sư, có thể… có thể đợi tới khi vụ án sáng tỏ rồi mới…"

Câu cuối, ông không nỡ nói ra.

Thích Tuyền liếc nhìn Tô Dung:

"Còn nhớ gương mặt kẻ hại cậu không? Nhớ được gì thì miêu tả lại, sau đó để cảnh sát vẽ chân dung."

Mười bảy năm trước, camera giám sát không phổ biến như bây giờ, nhưng hiện tại là thời đại dữ liệu số. Chỉ cần có được bản phác họa rõ ràng, nếu nghi phạm còn sống thì việc tìm ra hắn chỉ là vấn đề thời gian.

Tô Dung ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm, không còn chút gì là của một đứa trẻ:

"Bọn chúng có đeo mặt nạ, tôi chỉ nhớ rõ đôi mắt và hàng lông mày. Nếu gặp lại, chắc chắn tôi sẽ nhận ra."

"…Bọn chúng?" Tô Lâm Hải lập tức bắt được điểm mấu chốt, "Không phải chỉ có một người sao? Là bọn buôn người?"

Tô Dung gật đầu:

"Chúng không chỉ bắt cóc mình con đâu."

Cậu nhớ rõ, lúc mình phản kháng quá mạnh, bọn chúng lỡ tay bóp c.h.ế.t rồi vứt xác xuống một con sông nhỏ hẻo lánh.

Nơi ấy hoang vắng, nhiều mộ phần, có cây đa tụ âm, vô tình tạo nên hoàn cảnh cho linh hồn cậu không tan biến mà ngược lại còn giữ được ý thức.

Đã nhiều năm trôi qua, Tô Dung không còn là đứa trẻ sáu tuổi năm xưa nữa. Dù thân thể đã hóa thành linh hồn, nhưng cậu vẫn không ngừng tiếp thu tri thức của thế giới hiện đại. Tâm trí ngày một trưởng thành, song hồn thể thì vẫn mãi dừng lại ở khoảnh khắc cái c.h.ế.t giáng xuống.

"Đám buôn người đáng chết!" – Tô Lâm Hải gầm lên, đôi mắt đỏ rực phẫn hận.

Tô Dung đứng đối diện Thích Tuyền, giọng nghiêm túc mà cứng cỏi: "Tôi không muốn đi luân hồi. Tôi muốn ở lại bên ba mẹ và em gái. Tôi muốn tự mình tìm ra kẻ đã g.i.ế.c mình. Đại sư, có được không?"

Thích Tuyền im lặng trong chốc lát, rồi hỏi ngược lại: "Cho dù vì thế phải trả cái giá rất lớn?"

"Tôi biết, nếu giờ không đi luân hồi thì vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội nữa." Tô Dung khẽ gật đầu, giọng điềm tĩnh mà kiên định, "Tôi đã nghĩ kỹ rồi. Tôi muốn ở lại."

"Không được!" – Tô phu nhân bật dậy, gấp gáp phản đối. Bà rưng rưng nước mắt khuyên nhủ con, "Dung Dung à, nghe lời mẹ, con đi luân hồi đi. Làm quỷ thì có gì tốt đâu con!"

Tô Lâm Hải cũng cắn răng, nắm tay con run rẩy: "Dung Dung, con đi đi con. Kiếp sau ba mẹ nhất định sẽ tìm được con."

Nhưng Tô Dung chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn họ rồi từ tốn quỳ xuống, dập đầu ba cái thật sâu.

"Ba mẹ, con không còn là trẻ con nữa. Con biết mình đang làm gì. Con không thể ra đi khi chưa thấy hung thủ đền tội. Hơn nữa... con còn chưa làm con của ba mẹ đủ đâu."

Nước mắt hai vợ chồng lại tuôn rơi không dứt. Bao năm trời tưởng chừng đã cạn khô, giờ lại đau đớn tuôn trào như suối.

Tô Noãn Noãn nghẹn ngào hít mũi, mắt sưng đỏ, lí nhí hỏi: "Chị Thích Tuyền... chị có thể cho anh em thêm chút thời gian được không? Chờ khi bắt được hung thủ rồi... rồi để anh ấy đi luân hồi cũng được mà, đúng không chị?"

Thích Tuyền lắc đầu, ánh mắt nghiêm nghị: "Không đơn giản như vậy. Hồn thể ở lại dương gian đều bị giới hạn. Nếu không phải vì nơi chôn xương ban đầu của cậu ấy đặc biệt thì sớm đã tiêu tán rồi."

Mộng Vân Thường

Tô Noãn Noãn thốt lên: "Vậy... vậy ta đem chôn lại xương cốt ở đó—" rồi bỗng dừng lại, giật mình bịt miệng.

Cô biết, đó là nơi anh trai bị sát hại. Làm sao có thể để anh ấy tiếp tục nằm lại nơi đáng sợ đó được? Cô đang nói cái gì vậy chứ!

Thích Tuyền nhìn cô, chậm rãi lắc đầu. "Giờ có chôn lại thì cũng vô ích rồi."

Tô Dung đứng thẳng dậy, ánh mắt sáng ngời: "Đại sư, xin hãy để tôi ở lại. Tôi nguyện ý chấp nhận cái giá của việc từ bỏ luân hồi."

Thích Tuyền thở dài, giọng nghiêm trọng: "Từ bỏ luân hồi chỉ là cái giá đầu tiên thôi. Còn nhiều hơn thế nữa."

"Còn phải trả giá gì nữa?" – Tô Lâm Hải lo lắng hỏi dồn, giọng run run.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 43



Nhưng Thích Tuyền không trả lời ông. Cô chỉ nhìn thẳng vào mắt Tô Dung rồi hỏi: "Cậu vẫn muốn ở lại sao?"

"Vâng. Tôi nguyện ý."

"Vậy thì, từ giờ phải tuân theo quy tắc của dương gian."

Nói rồi, Thích Tuyền rút ra một lá bùa, phẩy tay một cái, đạo bùa liền hóa thành một luồng linh lực vàng nhạt, nhập vào linh đài của Tô Dung. Giọng cô vang lên trầm ổn:

"Lập hồn thệ theo nội dung đã ghi trên bùa: Không được làm tổn hại đến bất kỳ người sống hay linh hồn vô tội nào. Nếu vi phạm, lôi kiếp Thiên Đạo sẽ giáng xuống, hồn phi phách tán."

Không hề do dự, Tô Dung lập tức quỳ xuống lập hồn thệ. Lời thề vừa cất lên, ba người nhà họ Tô còn chưa kịp phản ứng, trời trên đỉnh biệt thự đã vang lên một tiếng sấm u uẩn, mơ hồ đầy uy nghiêm.

Cùng lúc đó, Tô Dung cảm nhận được một luồng áp lực lặng lẽ dâng lên từ sâu trong linh hồn mình — từ nay trở đi, cậu sẽ luôn sống dưới sự giám sát của Thiên Đạo.

Đó là cái giá thứ hai.

Thế nhưng… cũng có một điều kỳ diệu xảy ra.

Ngay khi hồn thệ được thiết lập, quy luật luân hồi vốn từng giam cầm hồn thể của Tô Dung lập tức bị xóa bỏ. Dưới ánh sáng mờ nhạt bao quanh thân thể, hồn thể của cậu bắt đầu thay đổi — dáng vẻ dần lớn lên, từng chút từng chút một trưởng thành. Không còn là cậu bé sáu tuổi năm xưa, mà là một thanh niên hai mươi ba tuổi, diện mạo tuấn tú, khí chất thanh nhã.

Tô Lâm Hải và Tô phu nhân ngỡ ngàng nhìn con trai. Bao năm qua họ vẫn luôn tưởng tượng, nếu Dung Dung còn sống, liệu con mình sẽ ra sao? Có xuất sắc hơn đám công tử nhà họ Thích, có hiếu thuận hơn đứa nhỏ nhà họ Tống không?

Mộng Vân Thường

Dung mạo nhà họ Tô ai nấy đều xuất sắc, mà Tô Dung lại là người kết hợp hoàn hảo những nét đẹp của cha và mẹ: lông mày rậm rạp như mực, ánh mắt sáng ngời, sống mũi cao thẳng, từng đường nét đều thanh tú mà rõ ràng, khí chất vừa ấm áp vừa trong trẻo. Cậu dù còn nhỏ nhưng đã mang dáng dấp của một thiếu niên tuấn tú, chẳng trách người vừa nhìn đã thấy yêu quý.

Thậm chí vị hôn phu Tống Lâm của Thích Ánh Tuyết—người luôn được khen là “bạch mã hoàng tử” trong lòng các tiểu thư thành phố Long Giang—so ra cũng kém Tô Dung một bậc.

Tô Noãn Noãn tròn mắt ngắm anh trai, hớn hở thốt lên: “Anh đẹp trai thật đấy, đẹp trai hơn cả ngôi sao trên tivi nữa!”

Cô vừa dứt lời thì thân ảnh Tô Dung mờ dần rồi biến mất như tan vào không khí.

Tô phu nhân giật mình kêu lên: “Dung Dung đâu rồi? Sao con lại biến mất rồi?!”

Thích Tuyền nhàn nhạt đáp, “Lá bùa trấn hồn hết hiệu lực rồi, cậu ấy vẫn ở đây, chỉ là các người không nhìn thấy thôi. Tiếp xúc lâu với hồn thể không phải chuyện tốt, cả cho người lẫn cho quỷ.”

Ba người nhà họ Tô nghe vậy đều ngây ra, cảm xúc chưa kịp vơi đã lại bị đè nén.

Bỗng Tô Dung cất giọng vang lên giữa không gian, tuy không thấy hình nhưng âm thanh lại rõ ràng mạch lạc: “Đại sư, tôi từng nghe nói... nếu một quỷ hồn ký khế ước với thiên sư thì có thể hiện hình tự do đúng không?”

Thích Tuyền nheo mắt nhìn về phía giọng nói phát ra, “Cậu chắc chắn muốn làm vậy?”

“Đã bị Thiên Đạo giới hạn số mệnh rồi,” Tô Dung nói dứt khoát, “thêm một khế ước nữa cũng chẳng sao. Tôi không có gì báo đáp đại ân của ngài, nguyện làm quỷ thị để đền đáp. Chỉ cần có thể ở lại giúp ích cho ngài, tôi cam lòng.”

Làm quỷ thị tức là trở thành phụ tá quỷ hồn bên cạnh thiên sư, vừa được thiên sư bảo hộ, vừa có thể mượn sức mạnh của đối phương để tồn tại ổn định, thậm chí hiện hình tùy lúc.

Thích Tuyền trầm mặc.

Kiếp trước cô cũng từng nuôi vài quỷ thị, ai nấy đều tận tâm tận lực, trung thành vô điều kiện. Kiếp này cô vốn chưa tính chuyện nhận quỷ thị sớm như vậy, định đợi ổn định rồi mới tìm vài hồn thể hợp ý. Nào ngờ còn chưa mở lời, quỷ đã tự tìm đến tận cửa, thái độ lại còn cực kỳ chân thành.

Cô không thích ép buộc ai, càng không đi theo con đường tà đạo cưỡng chế hồn phách. Tô Dung chủ động đề nghị thế này, vừa ý cô vô cùng.

Dù vậy, người nhà họ Tô vẫn còn ở đây, cô đương nhiên phải hỏi qua họ một tiếng.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 44



Nào ngờ Tô Lâm Hải nghe xong liền đỏ hoe mắt, kích động đến không giấu nổi: “Tốt quá! Đại sư chịu thu nhận Dung Dung là phúc phận của con tôi! Chúng tôi cảm ơn ngài còn không kịp!”

Ông lo, con mình là hồn thể, nếu không có chỗ nương tựa, ngày nào đó gặp phải thiên sư khác hay ác quỷ, chưa biết chừng sẽ bị bắt nạt hoặc tiêu tán. Nay có Thích Tuyền che chở, lại còn chủ động thu nhận, lòng ông không khỏi nhẹ đi một nỗi lo.

Tô phu nhân và Noãn Noãn cũng gật đầu liên tục, ánh mắt đầy cảm kích.

“Được rồi, vậy lập khế ước thôi.”

Thích Tuyền không nói thêm, ngón tay búng nhẹ một cái, đầu ngón tay lập tức rỉ ra một giọt m.á.u đỏ tươi. Giọt m.á.u lơ lửng giữa không trung, sau đó được linh lực dẫn dắt, dần dần hóa thành một phù văn đỏ sẫm, uy nghiêm mà trầm ổn.

“Đừng kháng cự.”

Phù văn b.ắ.n về phía giữa trán Tô Dung. Nhưng cậu cảm nhận được một điều lạ lùng—khế ước không xâm nhập sâu vào linh đài, cũng không phát ra bất kỳ uy áp nào.

Tô Dung kinh ngạc nhìn về phía Thích Tuyền: “Đây là... khế ước bình đẳng?”

Không phải khế ước chủ tớ thường thấy, không ràng buộc quyền lực tuyệt đối, chỉ có nghĩa vụ tương trợ lẫn nhau.

Ba người nhà họ Tô nghe thấy thế thì càng thêm cảm động. Tô phu nhân đưa tay che miệng, mắt đỏ hoe. Tô Lâm Hải siết chặt nắm đấm, vừa vui mừng vừa khâm phục.

Tô Noãn Noãn lại kích động đến mức giơ tay lên trời thề thốt: “Chị Thích Tuyền! Chị chính là nữ thần trong lòng em! Ai dám nói xấu chị một câu, em sẽ mắng lại mười câu, nếu ai còn dám coi thường chị, sau này khỏi mong sống yên ở Long Giang này!”

Tô phu nhân bật cười qua làn nước mắt, nhẹ nhàng nói: “Dung Dung, sau này con phải thật lòng chăm sóc cho đại sư. Nếu thiếu thốn gì, cứ bảo với ba mẹ, đừng ngại, biết chưa?”

Nghe tới đây, Tô Lâm Hải như nhớ ra điều gì, vội vàng lấy lại bản hợp đồng mà lúc trước bị Thích Tuyền từ chối, hai tay dâng lên trước mặt cô: “Đại sư, xin ngài hãy nhận lại. Đây là chút lòng thành của nhà họ Tô chúng tôi, cũng là để cảm ơn ngài đã ra tay cứu giúp. Làm sao chúng tôi dám để ngài thiệt thòi như vậy được?”

"Đại sư, xin ngài nhận lấy thứ này… không, vẫn chưa đủ, đợi tôi thêm một chút…" – Tô Lâm Hải vội vàng lấy thêm giấy tờ, giọng gấp gáp.

Thích Tuyền đưa tay ngăn lại: "Cổ phần công ty thì không cần." Cô chỉ cầm lấy tập giấy tờ biệt thự, giọng điềm tĩnh: "Chừng này là đủ rồi."

Mộng Vân Thường

Cô không muốn dính líu quá sâu với người khác. Lòng người phức tạp, hôm nay nhà họ Tô có thể tự nguyện giao cổ phần, nhưng sau này nếu đổi ý thì sao? Cô vẫn thích kiểu giao dịch rõ ràng, sòng phẳng – tiền trao cháo múc là tốt nhất.

Thấy Thích Tuyền dứt khoát như vậy, Tô Lâm Hải đành cất lại hợp đồng chuyển nhượng, nhưng trong lòng thì đã ngầm quyết định: từ hôm nay, ngày nào ông cũng sẽ vào ném địa lôi cho truyện của đại sư! Chuyện của Thích Tuyền sau này chính là chuyện của Tô gia!

"Biệt thự đã trang trí xong xuôi rồi. Đại sư muốn chuyển vào lúc nào cũng được. Đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp một tài xế kinh nghiệm, rồi thêm vài người giúp việc đến hỗ trợ."

Thích Tuyền lắc đầu: "Không cần tài xế hay giúp việc gì đâu."

"Vậy… xin nghe theo ý đại sư." – Tô Lâm Hải lập tức lấy ra một chiếc thẻ, hai tay dâng lên – "Còn thẻ này, xin ngài nhất định phải nhận lấy."

Thích Tuyền không từ chối lần này, bình tĩnh nhận lấy thẻ. Cô có thể không cần cổ phần, nhưng tiền mặt thì vẫn hữu dụng.

Thấy cô chịu nhận thẻ, cả ba người nhà họ Tô đều thở phào nhẹ nhõm, nét mặt rạng rỡ.

Hệ thống đã theo dõi toàn bộ quá trình từ đầu tới cuối liền cảm thán: 【Đại lão à, để cô đi viết văn đúng thật là mai một tài năng! Hu hu hu, tôi có tài đức gì mà lại được gắn bó với cô cơ chứ!】 Bao nhiêu tác giả phải cày cuốc mấy năm trời mới có được khoản thu nhập này? Mà ở đây, người ta lại đưa tiền với vẻ mặt hớn hở như thể được nhận quà!

"Đại sư," – Tô Lâm Hải bỗng nhớ ra, nghiêm túc hỏi – "Còn phần thi cốt của Dung Dung… nên xử lý thế nào?"

"Giờ cậu ấy đã không còn cần đến t.h.i t.h.ể nữa." – Thích Tuyền đáp, "Có thể hỏa táng. Nếu để thi cốt rơi vào tay kẻ có dã tâm, e rằng sẽ gây bất lợi cho cậu ấy."

"Được!" – Tô Lâm Hải đồng ý ngay, không chút do dự.

Tô Dung đứng bên cạnh im lặng: "…"

Ờ thì… tuy nói hỏi đại sư là đúng, nhưng dù sao cũng là t.h.i t.h.ể của cậu mà, không định hỏi cậu một tiếng sao?
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 45



Sau khi mọi chuyện đã được xử lý ổn thỏa, Thích Tuyền rời khỏi biệt thự nhà họ Tô, dẫn theo Tô Dung cùng rời đi.

Tô Dung giờ đã là quỷ thị, có thể hiện thân giữa ánh sáng ban ngày mà không bị ảnh hưởng, nhưng để tránh gây kinh hãi cho người thường, cậu vẫn chủ động ẩn thân.

"Đại sư, để tôi cho tài xế đưa cô về." – Tô Lâm Hải chân thành đề nghị.

"Không cần." – Thích Tuyền từ chối dứt khoát.

Cô một mình rời khỏi biệt thự, gọi xe bằng điện thoại rồi đứng chờ ở ven đường.

Không xa phía sau, người của ba thế lực đang âm thầm theo dõi cũng lập tức báo cáo về cho người đứng sau.

Tên thanh niên xăm trổ gọi cho Đỗ Gia Danh: "Anh Đỗ, Thích Tuyền đã ra khỏi nhà họ Tô, bọn họ không cho tài xế đưa cô ta về. Cô ta đang đứng ở vệ đường, chắc là chờ xe."

"Canh chừng kỹ vào!" – Đỗ Gia Danh nghiến răng – "Nếu cô ta về nhà họ Thích, tao sẽ tới tận nơi như đã làm với nhà họ Tô. Còn nếu cô ta đến nơi khác thì càng hay! Dám giở trò với tao, để xem tao dạy dỗ cô ta thế nào!"

Không lâu sau, taxi đến nơi.

Thích Tuyền lên xe, nói với tài xế: "Bác tài, cho tôi đến Linh Hư Quan."

Linh Hư Quan là một đạo quán nổi tiếng ở thành phố Long Giang, hương khói cực kỳ thịnh vượng, mỗi ngày đều có rất nhiều tín đồ và du khách đến lễ bái.

Tài xế đã quen đường, lập tức nhấn ga, xe vút đi thẳng về phía ngoại ô.

Tô Dung ngồi bên cạnh hỏi: "Chúng ta đến đạo quán làm gì vậy?"

Cậu là quỷ thị, đương nhiên không sợ đạo quán, nhưng vẫn không khỏi thắc mắc.

"Đi câu cá." – Thích Tuyền đáp gọn.

Tô Dung: "?"

Tài xế: "…"

Cô gái này đang nói chuyện với ai thế?!

Linh Hư Quan nằm sâu trong vùng đồi núi ngoại thành, cảnh vật hai bên đường càng lúc càng thưa thớt, nhà cửa cũng trở nên lụp xụp hơn.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, Thích Tuyền thấy phía trước là một bãi đất hoang rộng lớn, xen giữa là vài nhà xưởng bỏ hoang. Trên không trung khu vực ấy, một tầng khí đen dày đặc như mây mù lơ lửng, âm khí nặng nề bao phủ toàn bộ.

Đây hẳn chính là mảnh đất ngoại ô mà Hoàng Khải Phong từng nhắc đến – nơi đang bị nhiều thế lực tranh giành quyết liệt.

Tô Dung là quỷ, cảm nhận nhạy bén hơn người thường, lập tức nhíu mày: "Chỗ này cách Linh Hư Quan không xa mà? Sao âm khí lại nặng đến thế?"

Không ai trả lời cậu.

Dưới ánh chiều rực rỡ, chiếc xe chậm rãi men theo con đường núi quanh co dẫn đến trước cổng đạo quan.

Quả không hổ là Linh Hư Quan nổi danh khắp vùng, chỉ riêng cánh cổng cao lớn kia cũng đủ khiến người ta cảm nhận được khí thế trầm mặc mà uy nghiêm. Các tầng kiến trúc cổ kính ẩn hiện giữa rừng núi xanh thẳm, như tách biệt khỏi thế gian xô bồ, mang theo vẻ thanh tịnh lánh đời khiến người ta bất giác sinh lòng kính ngưỡng.

Thích Tuyền xuống xe, quay đầu nói: "Cậu ở lại đây, tôi vào trước."

Tô Dung gật đầu, ngoan ngoãn đứng chờ ở bên ngoài đạo quan.

Chẳng mấy chốc, liên tiếp ba chiếc xe nữa dừng lại cách vị trí của Tô Dung không xa.

Một gã thanh niên xăm trổ đầy cánh tay bước xuống, cầm điện thoại báo với người trong xe: "Anh Đỗ, cô ta vào trong rồi."

Từ lúc còn ở chân núi, gã đã thông báo vị trí cho Đỗ Gia Danh, bởi cả ngọn núi này chỉ có duy nhất một đạo quan – Linh Hư Quan. Dù Thích Tuyền lên đây vì lý do gì, thì cũng không thoát khỏi tay bọn họ.

Đỗ Gia Danh đáp ngắn gọn: "Tôi tới ngay."

Chưa đầy năm phút sau, ba chiếc xe sang trọng nữa nối đuôi nhau đỗ lại, xếp thành hàng dài trước cổng đạo quan. Đều là xe quen mặt.

Đỗ Gia Danh vừa nhìn thấy biển số liền tối sầm mặt, nén giận mở cửa xe. Ai ngờ mới bước xuống đã trượt chân hụt bước, suýt đập cả mặt xuống đất.

Không chỉ hắn, hai người trong những xe bên cạnh cũng lần lượt gặp tai nạn tương tự, ngã nhào ra trước mặt đám người.

Cả ba người nhanh chóng đứng dậy, làm bộ như không có gì xảy ra.

Mộng Vân Thường

Đỗ Gia Danh vừa phủi bụi vừa nghiến răng: "Dương Túc! Trương Thành Ngôn! Hai người tới đây làm gì?!"
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 46



Dương Túc hừ lạnh: "Gớm, đạo quan này là của nhà cậu chắc?"

Trương Thành Ngôn vội vàng can ngăn: "Thôi được rồi, đừng cãi nhau ở đây. Trước cửa đạo quan đấy, cẩn thận bị tổ sư gia trừng phạt. Chẳng phải ai cũng tới vì Thích Tuyền sao? Định xử cô ấy thế nào đây?"

Tô Dung vẫn ẩn mình trong không khí, lạnh nhạt quan sát cả quá trình. Vừa rồi chính cậu đã nhẹ tay “nhắc nhở” ba người kia bằng chút pháp lực. Nghe mấy tên đàn em của họ báo cáo suốt dọc đường, cậu đoán chắc bọn này đến để gây chuyện với đại sư. Thấy vậy thì không thể để yên được.

Tô Dung thầm nghĩ: “Té như thế còn nhẹ.”

Dương Túc đưa ra đề nghị: "Cô ta chỉ có một mình, hay dọa cho một trận. Dù sao cũng viết truyện thần quái, cho cô ta biết thế nào là ma thật!"

Ba người tụ lại, bắt đầu thì thầm bàn bạc âm mưu.

Từ cổng đạo quan đến chính điện là một đoạn dài bậc thang đá, họ vừa bàn xong đã lập tức tiến lên.

"Phịch!" – Đỗ Gia Danh lại vồ ếch, lần này thì bẩn hết cả áo.

"Bộp!" – Dương Túc đập cả mặt xuống nền đá, ôm mũi rú lên.

"Á!" – Trương Thành Ngôn té trượt, bàn tay bị đá cào trầy, đau đến méo mặt.

Du khách xung quanh tuy thấy buồn cười nhưng không ai dám cười thành tiếng, sợ bị “vạ miệng” ở nơi linh thiêng.

Mộng Vân Thường

Trong đám người có tiếng xì xào: "Không phải họ đắc tội với tổ sư gia rồi đấy chứ?"

Nghe thế, Trương Thành Ngôn – người vốn mê tín nhất nhóm – lập tức rùng mình, run giọng nói: "Tôi vừa xuống xe đã ngã, giờ leo thang lại tiếp tục té, có khi nào thật sự bị tổ sư gia trách tội vì định làm chuyện xấu trong đạo quan không?"

Đỗ Gia Danh cười khẩy: "Yếu đuối thế mà cũng đòi tranh Nhược Nhược với tôi? Cậu không dám thì tránh ra, tôi đi trước!"

Nghe tới cái tên “Nhược Nhược”, Trương Thành Ngôn giật mình, vẻ do dự liền tan biến. Hắn cắn răng đứng dậy, lại bước lên bậc đá.

"Bịch!" – Lần nữa ngã chổng vó.

"Không ổn rồi, quá tam ba bận, hôm nay chắc không hợp đường." Trương Thành Ngôn phủi người, vẻ mặt nghiêm túc, "Tôi không dọa ai nữa, đi xin cái bùa bình an trước cho chắc ăn."

Nói xong lại thử bước lên.

Ồ! Không ngã nữa!

Hắn hưng phấn chạy thẳng lên bậc đá, miệng không ngừng cảm tạ: "Tạ ơn tổ sư gia phù hộ!"

Đỗ Gia Danh và Dương Túc đứng sững tại chỗ, mặt mày xám xịt.

Hai người không tin tà, cũng thử bước tiếp nhưng... lại tiếp tục té nhào!

Dương Túc mặt mày sưng vù, lẩm bẩm: "Chắc tôi cũng đi xin phù thôi..."

Cả ba người cuối cùng đều chẳng làm được gì ngoài việc bẽ mặt, ngậm ngùi đi mua phù bình an.

Phía sau một thân cây, Thích Tuyền khoanh tay đứng nhìn, khóe môi cong lên đầy hứng thú. Ánh mắt cô khẽ liếc về phía Tô Dung vẫn đang ẩn thân ngoài cổng đạo quan…

Cô đưa ba người kia tới vốn chỉ để giúp họ lấy bùa bình an. Nào ngờ còn chưa kịp ra tay, quỷ thị mới đã nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ thay cô. Đúng là vừa nhanh nhẹn vừa đắc lực, khiến cô cũng phải ngạc nhiên.

Sau đó, Thích Tuyền vận dụng linh lực, phóng ra ba luồng khí tỏa ra bao phủ lên ba tấm bùa bình an, chia đều cho ba người. Làm xong, cô mới cùng Tô Dung quay trở về nhà họ Thích.

Vừa bước chân vào nhà, cô đã cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ, không giống bình thường.

Cố Xảo ngồi trên ghế salon, tay cầm điện thoại, mắt đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi xuống. Thích Trường Vinh ngồi bên cạnh, vẻ mặt dịu dàng an ủi vợ, nhưng ánh mắt nhìn cô lại phức tạp và khó tả. Còn Thích Lẫm thì đứng cách đó không xa, cau mày như có điều muốn nói mà lại ngập ngừng, không thốt nên lời.

Thích Tuyền khẽ hỏi, giọng khách sáo:

"Chuyện gì vậy?"

Lời cô vừa cất lên, cả phòng khách như thoát khỏi trạng thái đông cứng. Không khí ngưng đọng bắt đầu tan ra.

Cố Xảo ngẩng lên, đôi mắt ửng đỏ nhìn cô, chậm rãi nói bằng giọng nghèn nghẹn:

"Tiểu Tuyền... trước kia là mẹ sai. Mẹ không để ý đến cảm nhận của con, khiến con phải chịu tủi thân, mẹ xin lỗi..."

Chuyện bắt nguồn từ lúc chiều, khi bị Tô Noãn Noãn buông lời châm chọc, Cố Xảo vì tức giận nên mới ép Thích Uyên khai ra tên tiểu thuyết mà Thích Tuyền đang viết. Khi đọc những dòng chữ con gái tự thuật — dù có thể là hư cấu, cũng có thể là sự thật — lòng bà chợt dậy lên cảm xúc khó tả. Chính là cảm giác xót xa, dằn vặt mà trước đây Thích Trường Vinh từng có. Họ đã quá xem nhẹ cảm xúc của chính con ruột mình rồi.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 47



Ngay cả Thích Lẫm cũng cảm thấy áy náy. Dù trước đây có lạnh lùng đến đâu, khi đọc tới câu "đầu óc không tốt", anh ta cũng không tránh được một tiếng thở dài.

Một cô bé vì mưu sinh mà chật vật lăn lộn, bị cuộc sống đè ép đến mức không thể học hành đến nơi đến chốn — điều đó vốn chẳng phải lỗi của cô. Ấy vậy mà anh ta lại đổ hết tính cách gai góc và sự cứng đầu của cô thành vấn đề "tâm lý". Nghĩ lại, đúng là anh ta đã quá vô tri, cũng quá tàn nhẫn.

Thấy em gái vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thể chẳng còn kỳ vọng gì ở gia đình này nữa, Thích Lẫm bỗng nghiêm túc mở lời:

"Anh đọc tiểu thuyết của em rồi. Phải nói là trí tưởng tượng phong phú thật đấy."

Thích Tuyền im lặng trong chốc lát, rồi khẽ gật đầu:

"Cảm ơn. Em lên gác trước."

Phòng khách tầng hai, Vương Hoa đang bị cưỡng chế ở lại chờ. Nghe thấy tiếng động liền lập tức bay ra đầu cầu thang nghênh đón. Vừa nhìn thấy Thích Tuyền, vừa nhìn sang người đi bên cạnh cô, lập tức kinh ngạc kêu lên:

"Đại sư! Người kia là ai thế?!"

Tô Dung hơi nhướng mày, ánh mắt hờ hững đảo qua Vương Hoa một lượt, rồi cụp mi xuống, không thèm đáp lời. Đối với cậu, con quỷ này tướng mạo tầm thường, khí tức yếu kém, hoàn toàn không có khả năng tranh đoạt vị trí bên cạnh Thích Tuyền — căn bản không đáng để để tâm.

Thích Tuyền nhìn hai người rồi thản nhiên nói:

Mộng Vân Thường

"Tô Dung, hai người xuống phòng khách nói chuyện đi. Tôi về phòng đây."

Nói xong, cô xoay người trở vào phòng ngủ, nhanh chóng mở máy tính, bắt đầu gõ chương mới cho tối nay.

Giao diện hệ thống nhanh chóng hiện ra dòng thông báo khiến người ta phấn khích:

【Đại lão, “Cố Phán Lưu Liên” đã đập một nghìn địa lôi, “Tuế Tuế Trường Vinh” đập một nghìn địa lôi, “Lẫm Lẫm Sinh Uy” đập một nghìn địa lôi, cộng thêm “Lâm Hải Sâm Sâm” cùng nhiều độc giả khác tặng quà, tổng giá trị danh vọng hiện đã đạt 576.000 điểm. Quy đổi ra tuổi thọ thì khoảng 570,6 ngày, xấp xỉ hai năm!】

Được ôm đùi vàng của độc giả trung thành, cảm giác đúng là quá tuyệt vời!

Thích Tuyền bật cười vui vẻ. Đời trước điều khiến cô tiếc nuối nhất chính là tuổi thọ ngắn ngủi. Giờ có thể sống thêm hai năm nữa — tuy vẫn còn cách xa cái gọi là trường thọ trăm tuổi — nhưng tiểu thuyết của cô mới chỉ vừa bắt đầu thôi mà!

Cùng thời điểm đó, Thích Ánh Tuyết bận rộn với lịch quay, gần như không có thời gian quan tâm đến tiểu thuyết của Thích Tuyền. Đến tận mười giờ rưỡi đêm, quay xong cảnh cuối cùng, về tới khách sạn, cô ta mới sực nhớ ra mình đã bỏ lỡ hai chương mới. Không biết lần này Thích Tuyền lại "dìm hàng" mình kiểu gì, cô ta đành gắng chống lại cơn buồn ngủ mà mở điện thoại ra xem.

Vừa đọc đến cuối chương bốn, cơn giận lập tức bùng lên.

Cái gì mà "trong nhà xảy ra đủ thứ chuyện mà cô ấy không hề hay biết"? Rồi thêm "đúng là người hạnh phúc" nữa? Ý gì đây?!

Chuyện trong nhà? Nhưng đã có ai gọi điện nói gì với cô ta đâu!

Thích Ánh Tuyết vốn định gọi điện ngay lập tức để hỏi cho ra lẽ, nhưng nhìn đồng hồ đã khuya, sợ làm phiền cha mẹ nghỉ ngơi nên đành thôi. Trong lòng vẫn nghẹn một bụng tức, cô ta liền lên trang bình luận để lại một dòng đầy bất mãn:

【Nhất Thụ Hồng Mai Khai: Không biết nên nói gì nữa, sao Tề Bạch Thủy cứ phải móc mỉa thiên kim giả mãi thế? Bị ôm nhầm thì đâu phải lỗi của thiên kim giả, muốn trách thì trách số phận chứ. Nữ chính cứ như một oán phụ chua ngoa ấy.】

Lúc này, La Hiểu Du đang nằm trên giường đọc xong chương mới cũng tranh thủ quay lại trang chủ xem bình luận. Và cô nhanh chóng phát hiện ra bình luận bất mãn của “Nhất Thụ Hồng Mai Khai”…
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 48



Mấy chương trước, cô đã từng nhìn thấy ID đó vài lần rồi—lần nào cũng là đánh giá xấu. Nghĩ kỹ lại thì cô nhận ra người này luôn đứng về phía thiên kim giả. Cách hành văn, ngữ khí, và những điều được nói ra đều có mùi "bất thường". Rõ ràng là có vấn đề.

Sau một hồi suy nghĩ, cô bình tĩnh gõ từng chữ để trả lời:

"Đúng là số phận đã sắp đặt như vậy, nhưng người được lợi lại cứ thích giả bộ hoa sen trắng. Không những không hề áy náy, lại còn cố tình chèn ép thiên kim thật. Vậy thì chẳng phải là quá vô lương tâm sao? Dù gì cha mẹ ruột của người ta cũng đã nuôi nấng thiên kim giả suốt nhiều năm. Nếu thực sự có chút lương tri, chẳng lẽ không nên quan tâm đến giọt m.á.u ruột thịt của cha mẹ nuôi mình hay sao?"

Bình luận này vừa đăng lên, phần lớn độc giả đều đồng tình với quan điểm của La Hiểu Du.

Thích Ánh Tuyết thì tức muốn bốc khói, lập tức gõ lại:

"Sao bạn biết đây không phải là do thiên kim thật cố tình bôi nhọ người ta? Lỡ đâu toàn là suy đoán phiến diện thì sao?"

Ngay lập tức có người bình luận phản pháo lại:

"Trông Thấy Tôi Xin Nhắc Tôi Soạn Bài: Cái này... chẳng phải chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi à? Tác giả viết thế thì đọc vậy đi, bạn nhập vai hơi sâu rồi đó!"

Thích Ánh Tuyết nhìn màn hình, nghẹn lời.

"..."

Cô vừa rồi thật sự tức đến lú cả đầu.

Thôi, bỏ đi, đọc tiếp chương mới cho khuây khỏa vậy.

[Niềm vui đến luôn trong lúc không ngờ nhất.]

Vài ngày sau, chú Tô bỗng nhiên đưa cho tôi một tấm thẻ có số tiền lớn, kèm theo giấy tờ sang tên một căn biệt thự.

Ông nói, đây là lời cảm ơn vì tôi đã giúp ông hoàn thành tâm nguyện.

Mộng Vân Thường

Tôi hơi ngẩn ra, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy.

Đọc đến đây, Thích Ánh Tuyết tròn xoe mắt.

"Chú Tô... điên thật rồi à?"

[...]

Mấy ngày gần đây tôi liên tục gặp phải những chuyện kỳ lạ, vì thế quyết định đến đạo quán ở ngoại ô bái lạy cầu an.

Trên đường đi, tôi tình cờ nhìn thấy một khu nhà máy bỏ hoang. Nơi đó cách đạo quán không xa, nhưng điều kỳ quái là có một làn khí đen dày đặc tụ lại phía trên.

Tôi không dám nhìn lâu, chỉ cúi đầu lặng lẽ rời đi.

Khi trở về nhà, bầu không khí trong nhà lại càng khác thường.

Mẹ tôi ngồi thẫn thờ khóc trên ghế. Cha thì nhìn tôi bằng ánh mắt đầy phức tạp. Còn anh cả thì đột nhiên nói một câu:

"Sức tưởng tượng của em đúng là phong phú thật đấy."

Tôi ngẩn người bước về phòng, lòng không nguôi nỗi bất an.

Cái nhà này đúng là không thể ở lâu được nữa.

Chi bằng... chuyển tới căn biệt thự chú Tô vừa cho đi, ở một mình cũng yên ổn hơn.

Tại phòng khách tầng ba.

Thích Trường Vinh và Cố Xảo cùng đặt điện thoại xuống, cả hai nhìn nhau sững sờ.

Một lát sau, Cố Xảo lên tiếng trước:

"Em nhớ ở ngoại ô phía Tây mình còn một căn biệt thự, hay là sang tên cho Tiểu Tuyền đi."

Thích Trường Vinh gật đầu:

"Mai anh bảo A Lẫm đưa con bé đi chọn mấy chiếc xe, rồi thuê lái xe riêng cho nó luôn."

"Nhà Nature mới ra bộ sưu tập trang sức mới, để em đặt cho con bé vài bộ."

"Phải cho nó ra ngoài nhiều một chút, quen biết thêm bạn bè... À không khoan! Con bé không định bỏ nhà đi thật đấy chứ?!"

Hai vợ chồng nhìn nhau, lòng thấp thỏm không yên. Cả hai lập tức cầm điện thoại lên đọc tiếp chương truyện.

Cố Xảo đọc tới câu cuối, không khỏi xót xa thì thầm:

"Con bé thật sự đang trách vợ chồng mình sao?"

Thích Trường Vinh thở dài, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ. Ông quay sang hỏi vợ:

"Bà xã, thành phố mình có đạo quán nào nổi tiếng không?"

Cố Xảo lập tức đáp:

"Linh Hư Quan! Em nghe Mã Anh Lan nhắc tới mấy lần rồi, nó nằm trên ngọn núi ở ngoại ô phía Bắc. Sao anh hỏi vậy?"

Thích Trường Vinh giật mình:

"Ở ngoại ô phía Bắc..."

Ông lập tức nhớ lại từng câu từng chữ trong tiểu thuyết, sắc mặt thoáng biến đổi. Những ngày qua, ông đã đọc truyện không sót chữ nào và nhận ra rằng—mọi chi tiết Thích Tuyền viết đều có ẩn ý, không một lời nào là dư thừa.

Mảnh đất mà ông đang định đầu tư... lại đúng nằm ở khu ngoại ô phía Bắc.

Và quả thực, nơi đó đúng là có một nhà máy bỏ hoang!

Nếu lời miêu tả về "khí đen" là thật, vậy có thể đó là điềm báo chẳng lành.

Ông lại nhớ tới việc Hoàng Khải Phong tìm đến mình hôm qua. Trong truyện có đoạn nhắc tới “hai vị khách”, khiến lòng ông không khỏi lạnh toát.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 49



Rõ ràng rất nhiều người nhòm ngó mảnh đất đó, nhưng vì sao Hoàng Khải Phong lại sốt sắng giúp mình kết nối quan hệ, thậm chí không tiếc công sức?

Thích Trường Vinh biết rõ, ông và Hoàng Khải Phong không hề thân thiết. Năm xưa chỉ vì thấy gã túng thiếu, ông mới giúp một khoản gọi là cứu mạng. Ai ngờ sau này, Hoàng Khải Phong lại phất lên như diều gặp gió, trở thành nhân vật nổi bật trên thương trường thành phố Long Giang.

Dù xét về thế lực, nhà họ Hoàng không thể so bì với những gia tộc lớn như họ Đỗ, họ Tống hay họ Dương, nhưng vẫn có thể xem là công thành danh toại, đứng vững trong giới kinh doanh.

Nhưng lẽ nào Hoàng Khải Phong lại vì chuyện xảy ra năm xưa mà bất chấp tất cả, quyết tâm giúp ông giành được mảnh đất kia bằng mọi giá? Con quỷ luôn đi theo bên cạnh hắn rốt cuộc có mối liên hệ thế nào? Hắn có biết mảnh đất ở ngoại ô phía Bắc vốn chẳng phải nơi tầm thường không?

Trong khi Tô Lâm Hải còn đang chìm trong những nghi ngờ rối ren, ba người nhà họ Tô cũng vừa đọc xong chương tiểu thuyết mới nhất. Tô Lâm Hải đặt điện thoại xuống, trầm giọng nói:

"Ba quyết định rồi, từ bỏ mảnh đất ở ngoại ô phía Bắc."

"Ba! Con ủng hộ ba hết mình!" – Tô Noãn Noãn hào hứng đáp, giọng tràn đầy tin tưởng – "Nghe lời chị Tuyền Tuyền là không bao giờ sai đâu!"

Phu nhân nhà họ Tô bật cười, liếc con gái bằng ánh mắt trêu chọc:

"Trước nay mẹ chưa từng thấy con để ý người khác như thế đấy."

Tô Noãn Noãn cười hì hì, không hề ngại ngùng:

"Nhưng ít nhất con cũng chưa từng nói xấu chị ấy sau lưng nha."

Thật ra cô cảm thấy may mắn vô cùng, bởi trước đây không hùa theo đám bạn nhà giàu chê bai Thích Tuyền. Tất nhiên một phần cũng vì Thích Uyên vốn rất ít khi nhắc tới chị họ mình trong các cuộc trò chuyện.

Trong nhóm chat, tin nhắn vẫn nhảy lên liên tục.

【Tiền Côn: Mọi người đọc chương mới chưa? Tôi hỏi thật đấy, cái nhà máy tỏa khí đen trong truyện có phải là chỗ ở ngoại ô phía Bắc không?】

【Bành Bằng: Nghe mẹ tôi kể, mảnh đất ở đó lúc trước tranh giành dữ lắm. Cuối cùng bà thấy rắc rối quá nên rút lui.】

【Tôn Vũ: Có thể đúng là nó thật. Tôi nhớ có cái đạo quán gần khu đó.】

【Tiền Côn: Má ơi! Ba tôi vẫn đang định mua chỗ đó kìa!】

【Tôn Vũ: Này chỉ là tiểu thuyết thôi mà. Cậu tin thật đấy à?】

【Tô Noãn Noãn: Ba tôi đã quyết định từ bỏ rồi.】

【Tiền Côn: Chị đại! Tha block tôi đi có được không?】

【Bành Bằng: Noãn Noãn block cậu thật à? Lại gây họa gì nữa hả?】

【Tôn Vũ: Ba cậu đưa tiền với biệt thự thật à?】

Tô Noãn Noãn chỉ để lại một câu rồi lặng lẽ biến mất, không tham gia bàn luận nữa. Cô để mặc mấy cậu bạn tiếp tục tán dóc rôm rả trong nhóm.

Bọn Tiền Côn đều vừa mới tốt nghiệp cấp ba, còn sống trong vòng tay cha mẹ, không có tiếng nói quyết định, khác hẳn Thích Lẫm hay những người thuộc tầng lớp cao hơn như Đỗ Gia Danh.

Mấy người lớn hơn như họ, ít nhiều đã bắt đầu tiếp xúc với công việc gia đình, hiểu được giá trị và hệ quả đằng sau mỗi quyết định kinh doanh, thế nên khi đọc đến đoạn "khí đen", chỉ khẽ cười nhạt.

【Đỗ Gia Danh: Cái con nhỏ này đúng là chỉ giỏi giả thần giả quỷ. @Thích Lẫm, cậu không định dạy lại em gái mình à?】

【Dương Túc: Có khi đây là chiêu trò của nhà họ Thích cũng nên.】

Mộng Vân Thường

【Trương Thành Ngôn: Mấy cậu quên vụ xui xẻo ở đạo quán rồi à? Chúng ta từng đi ngang qua đấy, giờ nghĩ lại cũng nổi da gà.】

【Đỗ Gia Danh: Mẹ kiếp! Thì ra là vậy! Nhà họ Thích vòng vo ghê gớm là để dọa tụi mình lui bước!】

【Dương Túc: Mánh khóe kinh doanh kiểu mới của thời đại mới đấy. @Thích Lẫm, hay đấy, tôi phải cúi đầu bái phục.】

【Tống Lâm: ?】

【Dương Túc: Ui, đại thiếu gia Tống cũng xuất hiện rồi kìa! Không phải định ra mặt giúp cha vợ tương lai đấy chứ?】

【Tống Lâm: Chiến thuật gì cơ?】

【Đỗ Gia Danh: Chắc cậu chưa biết, vị hôn thê của cậu bị bôi đen dữ lắm trong tiểu thuyết đấy.】
 
Back
Top Bottom