Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước

Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 30



Khi đến giờ hẹn, hai cha con vội vàng chạy đến cục Công an thành phố Long Đàm để nhận kết quả giám định. Khi họ đọc đến dòng chữ “99,99% có quan hệ cha con,” cuối cùng, Tô Lâm Hải không thể kìm được cảm xúc. Người đàn ông trung niên, tiều tụy ấy cúi gập người xuống, đôi vai run lên vì đau đớn.

Tô Noãn Noãn không kìm được, nước mắt cô rơi như mưa.

Sau một hồi khóc lóc, Tô Lâm Hải mới bình tĩnh lại, rồi họ tiếp tục nhận thẩm tra từ phía công an.

Mộng Vân Thường

“Tô tiên sinh, trước đây ông nói là mình vẫn luôn tìm kiếm con trai đi lạc, vậy sao ông lại biết Tô Dung đã chết? Mà còn biết cả vị trí t.h.i t.h.ể của anh ấy?” Công an nhìn Tô Lâm Hải đầy nghi ngờ, cảm thấy hành động của ông có điều gì đó rất đáng ngờ.

“Suốt mười mấy năm qua không tìm được con, đột nhiên lại biết chính xác vị trí thi thể, như vậy làm sao mà không khiến người khác nghi ngờ?” công an hỏi.

Tô Lâm Hải bình tĩnh đáp: “Nếu tôi nói là con tôi báo mộng cho tôi, mọi người có tin không?”

Công an: “...”

Từ đó trở đi, dù công an có hỏi thế nào, Tô Lâm Hải và Tô Noãn Noãn cũng chỉ trả lời duy nhất một câu: “Chúng tôi tin là anh ấy đã báo mộng cho chúng tôi.”

Dù việc này rất khó tin, nhưng công an cũng không thể chỉ vì cảm thấy nghi ngờ mà bức ép thẩm vấn gia đình của người bị hại.

Tô Dung c.h.ế.t ở thôn Xích Hà, có lẽ nơi đó sẽ có manh mối nào đó.

Rời khỏi cục Công an, cha con nhà họ Tô mang theo hài cốt của Tô Dung quay trở về thành phố Long Giang.

Trên đường đi, Tô Lâm Hải ấn gọi cho Thích Trường Vinh: “Chủ tịch Thích, tôi là Tô Lâm Hải đây, rất xin lỗi vì mạo muội làm phiền, nhưng ngày mai tôi muốn chính thức đến nhà thăm hỏi lệnh ái, không biết liệu có làm phiền ngài không?”

Thích Trường Vinh hơi ngạc nhiên: “...Không phiền, không phiền, hoan nghênh ông đến chơi.”

Tô Lâm Hải vừa dứt lời, Thích Trường Vinh ngẩn người. Ông ta dùng từ “ngài” sao?

“Thật là kỳ lạ,” Thích Trường Vinh tự nhủ. Cả thế giới này hình như đang ngày càng trở nên huyền bí hơn.

Sáng hôm sau, Thích Tuyền đã thức dậy từ sớm và ăn sáng. Cô cảm thấy rõ ràng rằng thái độ của những người làm trong nhà với mình đã có sự thay đổi lớn. Họ không còn dám thì thầm, trò chuyện với nhau như trước nữa.

Ngay cả Thích Trường Vinh, lúc ăn sáng, thỉnh thoảng lại nhìn cô với ánh mắt hoảng hốt.

“Ba có chuyện gì à?” Thích Tuyền bình tĩnh quay sang hỏi.

“Không có gì.” Thích Trường Vinh lắc đầu rồi đột ngột nhớ ra một chuyện, “Con có thiếu gì không? Nếu thiếu thì cứ đi mua nhé.”

Thực ra, ông muốn hỏi cô có cần đặt làm những món pháp khí như la bàn hay gỗ đào gì đó không, nhưng lại ngại không dám nói thẳng ra.

Mọi người xung quanh hiểu lầm, cho rằng ông đang quan tâm đến Thích Tuyền.

Từ tối qua, Cố Xảo đã nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của chồng, giờ lại càng chắc chắn hơn. Bà cảm thấy rất vui vì gia đình đã êm ấm trở lại, và vì vậy, bà cũng phụ họa với chồng: “Đúng rồi, con thích gì thì cứ mua nhé.”

Thích Tuyền mỉm cười đáp: “Cảm ơn ba mẹ, con có tiền rồi, cần gì con có thể tự mua.”

Cô không phải là con gái của nhà họ Thích, chẳng có lý do gì để cô được ăn uống không công ở đây. Chờ khi nào cô kiếm đủ tiền, sẽ trả lại hết những gì nhà họ Thích đã chi tiêu cho cô trong suốt thời gian qua, rồi cô sẽ dọn ra ngoài sống.

Trong tài khoản của cô hiện giờ có một ít tiền, nhưng tiếc là chưa ký hợp đồng nên không thể rút ra được.

“Xì!” Thích Uyên lại cười khẩy một tiếng theo thói quen, “Cô thì lấy đâu ra tiền? Thẻ của cô giờ chắc chắn vẫn là ba mẹ cho đấy chứ?”

Thích Tuyền chỉ biết im lặng, không nói gì.

Cô cũng đã phát điên rồi mà vẫn không quên bị mỉa mai. Có lẽ "hận" đã sâu sắc hơn "yêu" rồi.

Thích Trường Vinh nghe thấy vậy, liền trừng mắt quát lớn: “Con phải tôn trọng chị gái con một chút đi! Từ nhỏ con đã được gia đình giáo dục đầy đủ, nhưng con xem con đã kiếm được bao nhiêu tiền rồi?”

Thích Uyên lập tức cãi lại, giọng gân cổ: “Con không thừa nhận cô ta là chị con!”
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 31



“Lúc con bé ra đời thì ngay cả tế bào con còn chưa xuất hiện, con lấy tư cách gì mà không thừa nhận con bé?” Thích Trường Vinh nói, giọng nghiêm khắc.

Thích Uyên im lặng, không đáp lại, trong lòng thầm nghĩ: “Ba thay đổi rồi! Trước kia ba chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện tranh cãi trong nhà, vậy mà giờ lại can thiệp vào như thế!”

Thích Lẫm nghe thấy tiếng ồn ào, có chút phiền phức, nhíu mày lạnh lùng nói: “Ăn xong thì đi theo anh ra ngoài.”

“Đi đâu?” Thích Uyên cảm thấy có điều gì đó không ổn, liền rụt cổ lại. Cậu ta cứ cảm giác anh cả không có ý tốt gì.

Thích Lẫm không thèm trả lời, vẫn tiếp tục công việc của mình.

Bữa sáng kết thúc, hai anh em cùng bước ra xe.

Thích Uyên dựa vào ghế, cảm thấy mệt mỏi, thiếp đi một lúc. Đột nhiên, điện thoại của cậu ta vang lên một tiếng tin nhắn mới. Là Tiền Côn gửi tới: 【Uyên ca, cậu bị bệnh à? Hay là hẹn hò vậy?】

Thích Uyên nhìn qua, rồi chỉ trả lời câu thứ hai:【 Ừ, anh đây hẹn hò rồi!】

Tiền Côn nhanh chóng đáp lại: 【Nghe nói cậu còn vì người trong lòng mà trèo cửa sổ trốn khỏi nhà hả?】

Thích Uyên ngạc nhiên, lập tức trả lời: 【Sao cậu biết?】

Tiền Côn nhắn lại: 【Đừng vội hỏi sao tôi biết, cậu trả lời câu này của tôi trước đã. Nhà cậu có một người giúp việc tên là Tiểu Mai, hôm qua bà của cô ấy vừa c.h.ế.t phải không?】

Thích Uyên nhìn vào điện thoại, không tin vào mắt mình, lập tức trả lời: 【Cậu nói cái rắm gì thế hả? Tôi có thấy ai nói gì đâu.】

Tiền Côn: 【Thật không đấy?】

Bạn thân cứ hỏi đi hỏi lại khiến Thích Uyên cảm thấy hoang mang. Cậu không nhịn được, quay sang hỏi Thích Lẫm đang ngồi bên cạnh, đọc tài liệu: “Anh, nhà mình có người làm nào có bà mới qua đời không?”

“Ừ.” Thích Lẫm đáp gọn gàng.

Thích Uyên giật mình, “Sao em lại không biết? Chuyện xảy ra khi nào thế?”

“Tối qua, lúc đó em không có ở nhà.”

“Cô ấy tên gì vậy anh?”

“Đinh Mai.”

Thích Uyên cảm thấy cả người lạnh toát. Cậu lập tức nhìn điện thoại, nhắn lại cho Tiền Côn: 【Đúng là có một người làm trong nhà tôi mới mất bà, cậu có lắp camera hay theo dõi người trong nhà tôi không? Sao lại biết rõ chuyện nhà tôi thế hả?】

Tiền Côn đáp lại ngay lập tức: 【Không phải, mà cậu không biết thật à?】

Thích Uyên: 【?】

Tiền Côn lại nhắn: 【Lần trước cậu gửi tên tiểu thuyết vào trong nhóm, mọi người thấy thú vị nên vào xem thử. Ai cũng tò mò không biết chuyện có thật không.】

Thích Uyên trợn mắt, cảm thấy buồn bực đến mức muốn đập điện thoại.

Cậu ta nhanh chóng mở link tiểu thuyết của Thích Tuyền ra, đọc liền hai chương liên tiếp, rồi tức điên người.

“Con mẹ nó! Tiểu thuyết của Thích Tuyền! Cậu ta quên mất không đánh giá kém đi!”

Mộng Vân Thường

Cậu ta lập tức nhấn vào phần đánh giá, nổi giận đến mức muốn đập tan cái gì mà “văn chương rác rưởi” đó.

Cậu ta không kiên nhẫn với hệ thống duyệt bình luận, nhưng lần này, bình luận của cậu ta lại không bị xét duyệt.

“Chết tiệt!” Thích Uyên cảm thấy tức giận đến mức sắp phát điên, không ngừng đọc các bình luận xung quanh. Hầu hết đều là những đánh giá xấu, điều này khiến cậu ta cảm thấy rất vui.

Có người còn đập địa lôi, nghe là biết mấy cái đó không phải thứ gì tốt, Thích Uyên cũng muốn thử đập cho nổ cái đống văn chương nhà quê này đi!

Vừa khi đang nghiên cứu cách đập địa lôi thì cậu ta lại phát hiện, ID của mình chỉ là một dãy số, không nổi bật như của các độc giả khác. Thế là cậu ta vội vàng sửa lại tên hiển thị của mình cho dễ nhận diện.

【Anh Uyên Bảo Mi Đừng Có Viết Văn Nữa: Bạn hỏi tôi yêu bạn nhường nào, địa lôi sẽ thay lời trái tim tôi muốn nói đấy~】

Cậu ta ném liên tục mười quả địa lôi, mãi đến quả thứ mười một thì hệ thống mới lên tiếng nhắc nhở: 【Số dư tài khoản không đủ, bạn có muốn nạp thêm không? Lập tức nạp tiền / Để sau】.

Thích Uyên ngây người, trợn mắt nhìn màn hình.

"Ơ kìa, sao lại hết tiền rồi?" Cậu ta lẩm bẩm. "Mới nạp mười đồng mà... Thế mà đập địa lôi cũng phải tốn tiền sao?"

Thích Uyên càng nghĩ càng thấy không thể chấp nhận nổi. "Giờ đánh giá xấu cũng phải mất tiền như thế à?"

Thế là cậu ta chợt nhận ra, hóa ra mình vừa mới bỏ ra mười đồng để ném những quả địa lôi đó cho Thích Tuyền.

Cảm giác này thật kỳ lạ, cậu ta thậm chí còn không thể tin được chính mình. Trong lòng, cậu rơi vào một trạng thái tự kỷ, không hiểu sao lại hành động như vậy.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 32



Khi cậu gặp bác sĩ, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác và ngờ vực. Bác sĩ sau khi kiểm tra một lúc, rốt cuộc cũng xác nhận rằng về mặt tinh thần, em trai của Thích Lẫm không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là cảm xúc có phần cực đoan mà thôi.

Thích Lẫm nghe vậy chỉ biết im lặng.

Hệ thống trên điện thoại bỗng nhiên lên tiếng cười khúc khích.

【Không thể tin được, Thích Uyên lại là kiểu miệng chê nhưng hành động lại không thật sự ghét như thế. Dù cậu ta rõ ràng không ưa gì Thích Tuyền, vẫn cứ kiên trì ném địa lôi cho cô ấy.】 Hệ thống cười vang. 【Trước khi cậu ta đổi tên hiển thị, mình không nhận ra, nhưng sau khi thấy hình thú đáng yêu trong tên người dùng, mình đã biết đó là Thích Uyên rồi.】

Cả hệ thống lập tức kết luận rằng, quả thật, chỉ có Thích Uyên mới vừa ghét Thích Tuyền lại vừa tự xưng là "anh Uyên" như vậy. Các độc giả bình thường thường sẽ đánh giá tác phẩm qua văn phong, còn Thích Uyên ngay từ đầu đã mắng "rác rưởi" rồi. Chắc chắn không phải là người đọc bình thường.

Mộng Vân Thường

Với những phán đoán ấy, hệ thống chắc chắn Thích Uyên chính là người đã bình luận xấu dưới tiểu thuyết của Thích Tuyền.

Thích Tuyền thì không mấy để tâm đến thái độ của Thích Uyên. Cô chỉ cười thầm trong lòng khi thấy ấn đường của Thích Uyên mỗi lúc một đen lại. Cô biết, cậu ta rồi sẽ phải trả giá cho tình cảm “chân ái” của mình.

Ngay lúc đó, hệ thống lại vui sướиɠ thông báo: 【Đại lão! Trên trang cá nhân của cô có tin nhắn từ web này!】

Thích Tuyền mở trang cá nhân, và ngay lập tức nhấn vào tin nhắn. Nội dung tin nhắn là: 【Chào tác giả thân mến, trước tiên xin cảm ơn bạn đã đăng truyện trên Tiêm Khiếu. Tôi là biên tập viên Đa Đa, hy vọng có thể hợp tác lâu dài với bạn. Nếu bạn có ý định ký hợp đồng, xin hãy kết bạn với tôi qua QQ, số QQ của tôi là: xxxxxxx】

Hệ thống hưng phấn reo lên: 【Ký hợp đồng! Có thể ký hợp đồng rồi!】

Thích Tuyền hơi ngạc nhiên, nhướng mày hỏi: “Tôi viết thế mà cũng có thể ký hợp đồng à?”

Cô rõ ràng nhận thức được rằng tiểu thuyết của mình còn khá non trẻ, chưa thể gọi là xuất sắc.

Hệ thống lập tức phản bác: 【Đại lão đừng tự coi thường mình như vậy! Số liệu hiện tại của cô không tệ đâu, biên tập viên Đa Đa này quả thực có con mắt tinh tường!】

Dù nội dung tiểu thuyết có thể chưa hoàn hảo, nhưng việc có người đập mấy trăm nghìn địa lôi vào bài viết của cô thì rõ ràng, trang web sẽ không từ chối một tác giả như cô.

Hơn nữa, ký hợp đồng giờ đã rất tiện lợi, chỉ cần kết bạn qua QQ, hai bên có thể ký hợp đồng điện tử nhanh chóng. Sau khi nhập thông tin, cô có thể rút tiền từ tài khoản tác giả.

Thích Tuyền nghĩ đến chuyện sắp có tiền trong tay, trong lòng cũng không khỏi kích động. Có tiền, cô có thể dọn ra khỏi nhà họ Thích, tự do sống theo cách mình muốn, thậm chí còn có thể nuôi vài con quỷ hầu ngoan ngoãn, giống như kiếp trước, sống một đời hưởng thụ thoải mái.

Đúng lúc này, từ ngoài biệt thự truyền đến một luồng âm khí rất mỏng.

Thích Tuyền ngưng thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa sổ của cô đối diện với cửa biệt thự, và cô nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đang chậm rãi tiến vào sân.

Một người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da, bước xuống xe. Đi theo ông ta là một con quỷ nam cúi đầu đi sau.

Quỷ nam tầm hai mươi tuổi, diện mạo tầm thường, mặc áo len và quần dài đã lỗi thời. Tóc tai hắn rối bù, rõ ràng lâu rồi chưa được cắt tỉa. Hắn khom lưng, đi theo người đàn ông trung niên với vẻ mặt cau có.

Người đàn ông bước vào phòng khách nhà họ Thích, dù Thích Tuyền không trực tiếp nhìn thấy, nhưng linh thức của cô đã bao trùm toàn bộ tầng một.

“Thích lão ca!” Người đàn ông vừa gặp đã thân mật gọi Thích Trường Vinh: “Quý nhân bận rộn thật đấy, tôi muốn gặp anh mà cũng không hẹn nổi.”

Thích Trường Vinh mời gã ngồi xuống, nét mặt không đổi: “Thời gian này tôi đúng là có chút bận, Chủ tịch Hoàng, mảnh đất anh nhắc đến trong điện thoại…”

Nếu không vì cuộc điện thoại đó, chắc Thích Trường Vinh đã không ngồi chờ khách tại nhà như thế này.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 33



Hoàng Khải Phong lập tức lấy ra một tập hồ sơ rồi đẩy về phía Thích Trường Vinh, cười nói: “Thích lão ca, anh cũng biết rồi đấy, nếu không có sự giúp đỡ của anh ngày trước thì tôi chẳng biết giờ này đang ở đâu. Nghe nói anh muốn có mảnh đất ở ngoại ô phía Bắc, tôi có chút quen biết với bên đó, anh xem qua trước đi.”

Mảnh đất ngoại ô phía Bắc có một nhà xưởng bỏ hoang, rất nhiều người đang nhắm vào đó. Thích Trường Vinh cũng muốn chiếm lấy miếng bánh này, nhưng đối thủ quá đông, ông ta phải khéo léo móc nối quan hệ khắp nơi. Chiêu của Hoàng Khải Phong quả thật đúng lúc, chạm đúng vào nhu cầu của ông ta.

Thích Tuyền nhìn cảnh tượng này, trong lòng thấy rất rõ ràng.

Người này quả thật có quan hệ với nhà họ Thích, nhưng sợi dây liên hệ này lại nhuốm màu đỏ đen, vừa mang ác niệm, vừa chứa đựng nợ máu.

Mộng Vân Thường

Trong cốt truyện gốc, từ khi thiên kim thật trở lại nhà họ Thích, gia đình này không còn yên bình như trước. Thích Uyên bị người khác mê hoặc, “Thích Tuyền” ngoài ý muốn bị hại chết, tất cả mọi chuyện nhìn qua có vẻ là trùng hợp.

Nhưng trên đời này, có thật nhiều chuyện trùng hợp đến vậy sao?

Thích Tuyền khẽ cúi đầu, tay kết ấn, rồi ngay lập tức kéo một con quỷ nam bên cạnh Hoàng Khải Phong tới trước mặt mình.

Quỷ nam: ???

Vương Hoa sững người, còn chưa kịp chớp mắt thì đã thấy mình đổi vị trí, từ hai người đàn ông trung niên chuyển thành một cô gái trẻ trước mặt.

Thích Tuyền dựa vào sofa, hai chân bắt chéo, trên đầu gối đặt một quyển sách. Cô nhẹ nhàng cất giọng: “Anh tên là gì? Sao lại đi theo người kia?”

“Tôi là Vương Hoa, đi theo người kia vì gã là—” Hắn vừa nói xong thì lập tức dừng lại, nhìn Thích Tuyền với vẻ nghi hoặc. “Cô là ai? Sao lại hỏi như vậy... Không đúng, cô có thể nhìn thấy tôi à?!”

Hắn hét lên, giọng vang dội như một cú đ.ấ.m vào tai, có thể so với âm thanh của hệ thống.

Tuy nhiên, ngoài Thích Tuyền ra, không ai có thể nghe thấy tiếng của hắn.

Thích Tuyền chỉ lặng lẽ đọc sách, không vội vã, cho hắn thời gian ổn định cảm xúc.

Vương Hoa, làm quỷ đã nhiều năm, hắn đi theo Hoàng Khải Phong cũng đã chứng kiến không ít chuyện kỳ lạ. Rất nhanh hắn đã hiểu ra tình hình, nhận ra Thích Tuyền không có ý định làm hại mình, liền thở dài, nói với giọng như đang than vãn:

“Tôi không nỡ xa chị gái tôi! Năm đó khi tôi chết, tôi không yên tâm về chị ấy. Trước khi chết, tôi còn ép thằng khốn Hoàng Khải Phong phải thề rằng sẽ đối xử tốt với chị tôi suốt đời. Nhưng không ngờ, sau khi thằng này phất lên, lại quên sạch hết mọi chuyện cũ. Nếu không có chị tôi lo liệu gia đình, nuôi con cho gã, liệu gã có được ngày hôm nay không? Thật sự là một thằng khốn nạn!”

Khi tức giận, người hắn toát ra từng tia kim quang mờ ảo.

Thì ra là một con quỷ có công đức kim quang, không trách được cổ tay của Hoàng Khải Phong lại đeo chuỗi hạt khai quang, vậy mà Vương Hoa vẫn luôn bám sát gã.

Vương Hoa còn đang tức giận mắng Hoàng Khải Phong thì Thích Tuyền cắt lời: “Anh đi theo gã bao lâu rồi?”

Vương Hoa ngẩn người, một lúc lâu mới trả lời: “…Chắc cũng mười mấy năm rồi, tôi không nhớ rõ nữa.”

“Anh có biết chuỗi hạt mà gã đeo trên tay đã được khai quang chưa?” Thích Tuyền lên tiếng hỏi.

“Đương nhiên là biết.” Vương Hoa vênh mặt đáp, “Gần như chuyện gì của gã tôi cũng đều biết, nhưng mà…”

“Hử?” Thích Tuyền ngước mắt, tỏ vẻ chờ đợi.

Vương Hoa lại cười một cách tự mãn, rồi nói tiếp: “Rất lâu rồi tôi không được thưởng thức hương vị đồ ăn.”

Quỷ hồn có thể hưởng dụng đồ cúng, nhưng những món đồ cúng ấy chủ yếu là trái cây và thịt sống. Hơn nữa, ở quê hắn, việc cúng thực không phổ biến. Vào các lễ Thanh Minh hay tiết Đông Chí hàng năm, chị gái hắn cũng chỉ đốt chút tiền giấy cho hắn mà thôi. Chính vì thế mà hắn đã thèm ăn suốt mười mấy năm trời.

Giờ khó khăn lắm mới có người để nói chuyện, hắn nghĩ kiếm chút thù lao cũng không quá đáng đâu nhỉ?

Thích Tuyền khẽ cười, trên mặt lộ ra vẻ biếng nhác, nhướng mày nói: “Quỷ quái không thể dừng chân ở dương gian lâu, tốt nhất là đi luân hồi đi.”

“Đừng!” Vương Hoa lập tức rụt lại, không dám nói thêm gì. “Tôi nói là được rồi, không cần phải nói thêm nữa.”

Hắn có vẻ hơi dông dài, đôi khi câu trước chẳng ăn nhập gì với câu sau. Nhưng Thích Tuyền vẫn rất kiên nhẫn lắng nghe, và trong những lời dài dòng ấy, cô cũng đã chắt lọc được những thông tin quan trọng.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 34



Vương Hoa là em vợ của Hoàng Khải Phong, vì cứu người mà bị biển báo trên đường đụng phải, thương tích nặng. Mặc dù được đưa vào viện kịp thời, nhưng hắn vẫn không thể qua khỏi. Trước khi chết, hắn còn dặn dò Hoàng Khải Phong phải chăm sóc tốt cho người chị gái đã nuôi nấng hắn lớn khôn.

Sau khi chết, hắn bị nhốt bên cạnh chiếc biển báo, không biết đã bao lâu trôi qua. Cho đến một ngày, hắn lại gặp lại Hoàng Khải Phong lần nữa.

Lúc đó, Hoàng Khải Phong đang mặc một bộ vest đắt tiền, đi giày da bóng loáng, ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Hắn ôm một cô gái trẻ đẹp vào lòng, hành động của họ khá thân mật.

Vương Hoa tức giận đến mức không thể kiềm chế được, lao vào trong xe, muốn lớn tiếng chất vấn Hoàng Khải Phong tại sao lại phản bội, nhưng tiếc là không ai có thể nghe thấy tiếng của hắn.

Hắn không cam lòng, cứ ngày ngày theo sau Hoàng Khải Phong, chứng kiến gã làm đủ trò xấu xa.

“Anh nói gã thỉnh thoảng lại đi gặp một người nào đó đúng không?” Thích Tuyền hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào Vương Hoa.

Vương Hoa gật đầu thật mạnh. “Đúng vậy, nhưng mỗi lần như thế, tôi đều không dám lại gần. Người kia làm tôi cảm thấy rất sợ, nên tôi không dám xuất hiện.”

Mộng Vân Thường

Thích Tuyền hiểu ra. Quỷ hồn có bản năng sợ hãi những người có tu vi cao, và Vương Hoa không sợ cô vì cô đã thu liễm hơi thở của một thiên sư.

“Vậy tâm nguyện của anh là gì?” Thích Tuyền tiếp tục hỏi.

“Tôi muốn gã phải thân bại danh liệt! Tôi muốn tất cả mọi người đều biết những chuyện xấu xa mà hắn đã làm! Muốn chị gái và cháu trai cháu gái tôi được sống những ngày êm ấm!” Vương Hoa thốt ra trong khi ánh mắt hắn tràn đầy căm hận.

Thích Tuyền khẽ gật đầu. “Tạm thời anh cứ ở lại chỗ tôi đi.”

Vương Hoa hiểu cô không phải dạng vừa, nên không dám trái lời. Nghe vậy, hắn liền gật đầu đồng ý.

Ở phòng khách tầng dưới, Thích Trường Vinh và Hoàng Khải Phong chuẩn bị kết thúc cuộc trò chuyện.

Thích Trường Vinh muốn có mảnh đất ấy, và khi có Hoàng Khải Phong hỗ trợ, ông càng thêm hứng thú. Tuy nhiên, ông vẫn tuân thủ nguyên tắc cẩn trọng của mình, nói: “Cảm ơn chủ tịch Hoàng đã ưu ái, nhưng tôi cũng có tuổi rồi, mắt mờ tay chậm, không thể xem hết hồ sơ ngay được. Thế này đi, tôi sẽ xem xong trong hôm nay, ngày mai tôi sẽ có câu trả lời thỏa đáng, được không? Anh cũng biết đấy, đây là giao dịch vài tỷ, tôi không thể không thận trọng được.”

“Chắc chắn rồi.” Hoàng Khải Phong không tỏ ra khó chịu, đứng dậy và nói: “Vậy tôi không làm phiền Thích lão ca nữa, ngày mai tôi sẽ chờ điện thoại của anh.”

Còn bên kia, Cố Xảo đang trên đường đi gặp Huyền Phong đạo trưởng.

Bà nói với giọng mơ hồ: “Dạo gần đây tôi cảm thấy con trai mình thay đổi rất nhiều, cứ như là biến thành người khác vậy. Đạo trưởng có thể xem giúp thử con tôi có chuyện gì không?”

Bà nghĩ nếu có thể trừ tà cho con trai thì cũng không cần phải gặp Tần Nhược nữa.

Huyền Phong tính toán một lát, rồi bấm ngón tay nói: “Con của bà còn đang vị thành niên mà sao Hồng Loan đã động, đúng là không ổn.”

Cố Xảo nghe xong, sắc mặt thay đổi. “Đúng là thần kỳ!”

Bà ngay lập tức tin tưởng, vội vàng hỏi: “Xin đại sư chỉ cho cách thoát khỏi bến mê này.”

“Con cái không yên ổn có thể liên quan tới phong thủy của nhà mình.” Huyền Phong đáp.

Cố Xảo nghe xong thì mừng rỡ, liền mời Huyền Phong đến nhà mình để xem xét. “Không bằng đại sư tới nhà tôi nhìn qua xem sao.”

Lúc bà về tới nhà, Thích Lẫm cũng vừa dẫn Thích Uyên về.

Cuộc gặp gỡ của hai bên tựa như những gợn sóng lặng lẽ nổi lên trên mặt hồ phẳng lặng.

Thích Lẫm kiên định theo thuyết thế giới duy vật, anh ta nhìn qua Huyền Phong và nhíu chặt mày.

Thích Uyên trợn tròn mắt, không thể tin được: “Mẹ, mẹ tin những thứ này từ bao giờ vậy?!”

Huyền Phong đứng im lặng, miệng vẫn mỉm cười, dáng vẻ cứ như một vị tiên phong đạo cốt, không hề có chút tức giận.

Cố Xảo hơi xấu hổ, cúi đầu nói: “Dạo này mẹ thấy trong lòng không yên, nên mời đại sư tới xem thử một chút.”

Cả bốn người cùng bước vào phòng khách.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 35



Thích Trường Vinh và Hoàng Khải Phong đã không còn ở đây nữa, lúc không có việc gì, những người làm cũng không tụ tập ở đại sảnh.

Phòng khách rộng rãi, bóng loáng, yên tĩnh đến lạ thường.

Huyền Phong nhíu mắt, ánh nhìn đăm chiêu, như thể đang đánh giá bố cục trong phòng. Dưới ánh mắt chờ đợi của Cố Xảo, cuối cùng ông ta mới lên tiếng: “Nước đọng tụ âm, cần phải dỡ bỏ đài phun nước trước cửa. Chiếc bình ở lối lên cầu thang chặn đường và thu hút ma quái. Tôi khuyên gia chủ…”

“Giả thần giả quỷ!” Thích Uyên không kiềm chế nổi, bật cười mỉa mai, “Giọng điệu của ông thật lỗi thời rồi, tôi chỉ cần lên mạng tìm một cái là ra cả đống thông tin hay ho hơn nhiều!”

Huyền Phong vẫn giữ nguyên nụ cười, dáng vẻ bình thản, không hề bận tâm đến những lời mỉa mai của cậu thiếu niên.

“Tiểu Uyên!” Cố Xảo thấp giọng quát.

Huyền Phong tiếp tục cười lớn, không một chút bối rối, đối diện với ánh mắt khinh bỉ của Thích Uyên, ông từ tốn nói: “Tiểu hữu trúng Đào Hoa Sát rất nặng rồi.”

Dường như trước giờ ông ta đã tiếp nhận vô số trường hợp tương tự của các phu nhân nhà giàu.

Hoặc là liên quan đến chuyện chồng ngoại tình, hoặc là con cái không nghe lời. Thường thì trong trường hợp thứ hai, vấn đề đa phần đều liên quan đến tình cảm và hôn nhân.

Huyền Phong nhìn Cố Xảo và cảm nhận ngay bà không có dấu hiệu gì liên quan đến chồng ngoại tình, vậy là ông tiếp tục suy đoán rằng vấn đề nằm ở con trai, và nếu gia đình tìm đến ông thì chứng tỏ mọi chuyện đã nghiêm trọng.

Rồi ông lập tức đưa ra phán đoán: “Con trai đến tuổi phản nghịch, nhưng nếu chỉ là chuyện nổi loạn bình thường thì phụ huynh đâu cần phải nhờ huyền học can thiệp. Nếu gia đình đã cầu cứu như thế, rất có thể là vấn đề có liên quan đến hôn nhân và tình yêu.”

Mộng Vân Thường

Những trường hợp phu nhân nhà giàu bất mãn với con dâu mà Huyền Phong gặp phải cũng không ít.

Và đúng như ông ta đoán, sự thật đã chứng minh ông ta đúng.

“Ông nói linh tinh gì thế hả?!” Thích Uyên tức giận dậm chân, “Ông mới là người trúng Đào Hoa Sát quái quỷ ấy!”

Thích Lẫm cũng không đồng tình với Huyền Phong.

“Người yêu của cậu hiện tại không phải là người thích hợp đâu.” Huyền Phong vẫn tiếp tục, “Cậu bị cô ta lừa rồi.”

Thích Uyên tức đến mức mặt đỏ bừng, trái tim như sắp nổ tung. Cậu ta nhận ra mẹ mình và tên đạo sĩ này có vẻ đang diễn một vở kịch, cố tình tạo ra một màn kịch để làm rối loạn mình.

Từ tức giận chuyển sang bi thương, Thích Uyên buồn bã nói: “Mẹ, cô ấy thật sự là một cô gái tốt mà. Xin mẹ đừng chia rẽ bọn con, được không?”

Lúc này, trên gác, Thích Tuyền đang ngồi một mình, vừa ăn dưa vừa xem trò vui. Thấy chuyện đang tiến triển theo hướng kịch bản đầy kịch tính, cô liền phất tay ra hiệu cho Vương Hoa, người đang lén xem từ phía sau.

Vương Hoa lập tức quay lại phòng khách tầng một, đối diện với Huyền Phong.

Hắn tưởng Huyền Phong không thấy mình, liền tò mò bước lên kéo chòm râu dài của ông ta rồi cười ha hả: “Thì ra là đồ giả.”

Nhưng ngay khi vừa nói xong, hắn cảm thấy có gì đó không ổn.

Hình như… hình như vị đạo trưởng này vừa mới nhìn thẳng vào hắn?

“Á a a a a!” Huyền Phong đột ngột kêu lên, mắt trợn trừng, rồi đứng phắt dậy, chạy nhanh ra khỏi nhà, chỉ còn lại tiếng thét đầy hoảng sợ vang vọng lại, “Có quỷ —”

Ba người nhà họ Thích: “…”

Vương Hoa: “Chuyện gì vậy trời?!”

Cái “tư thế oai hùng” của vị đạo trưởng bỏ chạy khi gặp quỷ đã làm Cố Xảo choáng váng.

Bà phải mất một lúc mới hoàn hồn, đối diện với ánh mắt trách móc lặng lẽ của hai người con trai.

“Chắc chắn là hắn cố tình trốn nợ rồi, nhà mình sao lại có quỷ được chứ? Hơn nữa, nếu hắn thực sự gặp quỷ, chẳng phải chứng tỏ hắn cũng có chút đạo hạnh sao?” Bà cố gắng giữ lại chút thể diện.

Thích Lẫm đứng dậy, nói: “Công ty còn có việc, con đi trước đây.”

Cố Xảo im lặng nhìn theo, sau đó lại quay sang nhìn Thích Uyên.

Thích Uyên gãi đầu, nói: “Nếu hắn gặp quỷ thật, liệu có thể bỏ chạy như thế không? Trông giống như chưa từng thấy quỷ bao giờ ấy. Mẹ, bác sĩ cũng nói con không có bệnh rồi mà, sao mẹ vẫn không chịu tin? Tiền Côn hẹn con ra ngoài chơi, trưa nay con không về ăn cơm đâu nhé.”

Cố Xảo: “…”
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 36



Bà đứng lặng nhìn theo bóng hai đứa con trai rời khỏi, trong lòng như có thứ gì đó chẹn ngang, nghẹn ngào đến mức không thể thở nổi. Dù cố gắng tự trấn an, cuối cùng bà vẫn quyết định nhắn riêng cho Mã Anh Lan.

"Cố Xảo: Đại sư mà bà giới thiệu hôm nay tới nhà tôi rồi. Ban đầu vẫn trò chuyện bình thường, vậy mà đột nhiên lại la lên là thấy quỷ rồi bỏ chạy mất."

Mộng Vân Thường

"Mã Anh Lan: Không thể nào! Đại sư đó có kinh nghiệm rất phong phú mà."

"Cố Xảo: Phòng khách nhà tôi có lắp camera, bà muốn tôi gửi đoạn clip qua cho xem không?"

"Mã Anh Lan: ...Vậy có thể là nhà bà có lệ quỷ, pháp lực của đại sư không đủ. Hay là để tôi liên hệ người cao tay hơn xem sao."

"Cố Xảo: Phong kiến mê tín thế là đủ rồi, tôi không tin mấy chuyện đó đâu!"

Sau tin nhắn ấy, Cố Xảo thầm quyết sẽ không bao giờ nghe Mã Anh Lan nói linh tinh nữa. Lệ quỷ gì chứ, chẳng khác nào đang nguyền rủa người ta.

Cùng lúc ấy, trên tầng hai, Vương Hoa lơ lửng giữa không trung, chậm rãi bay về phía sau nhà. Trông thấy người đứng sau giật dây mọi chuyện là Thích Tuyền, hai mắt hắn bỗng sáng rực, giọng đầy ngạc nhiên:

"Chị... chị làm cho người khác trông thấy tôi được à?"

Thích Tuyền điềm tĩnh gật đầu: "Người của huyền môn đều có thể làm được."

"Thế còn vị đạo trưởng ban nãy?"

"Chỉ là bọn bịp bợm giang hồ thôi."

"Tôi biết mà!" Vương Hoa bật cười nhớ lại cảnh vị kia vắt chân lên cổ bỏ chạy, vừa buồn cười vừa khoái chí. Hắn mặt dày tiến thêm một bước, giọng đầy mong chờ: "Thích đại sư, vậy chị có thể để chị tôi trông thấy tôi không? Tôi còn rất nhiều chuyện muốn nói với chị ấy..."

"Đến lúc thích hợp, tự nhiên sẽ gặp thôi."

"Đa tạ đại sư!" Vương Hoa tươi cười rạng rỡ, lòng đầy cảm kích.

Buổi trưa, như thường lệ, vẫn chỉ có một mình Thích Tuyền dùng bữa. Người mang đồ ăn hôm nay là một phụ nữ trung niên, chừng bốn, năm mươi tuổi, làm việc ở nhà họ Thích đã hơn mười năm. Vì quen thuộc và gan lớn hơn người mới, nên sau khi dọn thức ăn xong, bà mới dè dặt cất tiếng hỏi:

"Cô chủ Tuyền, ngài thật sự trông thấy bà của Tiểu Mai sao?"

Câu hỏi tưởng chừng vô thưởng vô phạt lại khiến vài người giúp việc gần đó dỏng tai lên nghe trộm. Ai nấy đều nín thở chờ đợi.

Thích Tuyền thản nhiên đáp: "Tiểu thuyết chỉ là hư cấu thôi, đừng tin là thật."

Người làm im lặng, không dám hỏi thêm gì nữa.

Nhưng con người quả thật kỳ lạ—càng phủ nhận, người ta lại càng tin là thật. Kể từ hôm đó, sự kính sợ mà đám người làm dành cho Thích Tuyền bỗng tăng vọt. Không ai dám lơ là hay bàn tán lung tung nữa.

Đến mười giờ tối, đúng giờ cập nhật chương mới trong nhật ký.

"Tiểu Mai xin nghỉ phép, nói là phải về chịu tang. Việc này khiến tôi cảm thấy buồn bã, bởi nó gợi lại ký ức về cha mẹ nuôi của tôi. Họ qua đời khi tôi mới năm tuổi, tôi thì bị đưa vào trại trẻ mồ côi, đến tận mười tám tuổi mới được ra ngoài làm thuê.

Nhưng thôi, chuyện cũ nhắc lại chỉ thêm buồn, chi bằng kể chút chuyện buồn cười cho khuây khỏa.

Hôm qua tôi nghe được một câu chuyện hết sức ngốc nghếch. Ba tên nhà giàu trẻ tuổi lao vào ẩu đả trong một câu lạc bộ cao cấp. Hỏi ra mới biết, hóa ra tất cả là vì một mối tình đa giác! Đúng là tình yêu tay ba giữa ba người đàn ông: anh A thương anh B, anh B lại mê mẩn anh C, trong khi anh C lại quay sang yêu anh A.

Trời ơi, tôi là dân quê, chưa từng chứng kiến sự đời nào kịch tính đến thế. Mấy chuyện yêu hận tình thù trên phim hóa ra ngoài đời cũng có thật. Đúng là hào môn loạn thế.

Nhưng tôi không dám hỏi gì nhiều, chỉ lặng lẽ nghe thôi.

Sáng nay nhà có hai vị khách đến chơi. Một người thần thái sáng sủa, người kia thì rũ rượi bệ rạc. Điều lạ là người sáng sủa không thèm để ý gì đến người còn lại, trong khi người sau thì cứ nhìn người trước bằng ánh mắt đầy ai oán, như thể hắn là kẻ phụ tình bạc nghĩa.

Sau khi hai người đó cùng cha tôi rời khỏi, mẹ tôi cũng trở về. Bên cạnh bà là một vị đạo trưởng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhưng ánh mắt thì đầy ngạo mạn. Ông ta vừa bước vào phòng khách và sân trước đã bắt đầu nói năng khó hiểu—nào là đài phun nước tụ âm, bình hoa dưới chân cầu thang thu hút ma khí...

Tôi nghe mà chẳng hiểu mô tê gì cả. Cảm giác chủ nghĩa duy vật của tôi đang lung lay nghiêm trọng.

Chưa kịp để ông ta mở miệng đòi tiền quẻ, thì một trong hai vị khách của cha tôi bỗng quay lại vì hình như để quên thứ gì đó..."
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 37



Đúng lúc ấy, vị đạo trưởng đang làm phép bỗng như nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng, sắc mặt tái nhợt, gào to: "Có quỷ!" rồi quay người chạy bán sống bán chết, giẫm lên vạt áo mà không hay.

Mẹ tôi đứng bên, thấy thế thì thở dài một tiếng, thất vọng lắc đầu. Bà chẳng thèm để tâm đến vị khách vừa quay lại, cứ như sự có mặt của hắn chẳng đáng chú ý chút nào.

Nói đi cũng phải nói lại, vị khách kia thật sự rất ít cảm giác tồn tại. Cứ như thể… giống với cậu em trai không ai khác nhìn thấy của tôi vậy.

Mà cũng lạ, thiên kim giả nhà họ Thích đi khỏi vài ngày thôi, trong nhà đã xảy ra bao nhiêu chuyện long trời lở đất. Vậy mà cô ta hoàn toàn không hay biết, như người ngoài cuộc.

Thật đúng là người may mắn — vì chẳng bao giờ phải đối mặt với sự thật.

Sau khi đọc xong chương mới này, đám độc giả đều nghẹn họng. Ai nấy đều im lặng mấy giây rồi mới bắt đầu... móc mỉa.

"【Cha Của XX】: Gì vậy trời? Tôi đọc nhầm truyện rồi hả? Nếu muốn viết tình cảm nam-nam thì làm ơn chuyển thể loại sang Đam Mỹ giùm cái. Mà còn là tình tay ba giới nhà giàu, người quỷ yêu đương linh tinh gì thế này?"

"【Càn Khôn Đại Na Di】: Tác giả đừng dựng chuyện! Ai bảo là tình tay ba nam với nam chứ!"

"【Anh Uyên Bảo Mi Đừng Có Viết Văn Nữa】: Nhảm nhí! Toàn viết cái quỷ gì đâu không!"

"【Trông Thấy Tôi Xin Nhắc Tôi Soạn Bài】: Ha ha ha ha ha, đạo sĩ giả gặp quỷ thật sợ tới mức chạy mất dép, vậy cái vị khách trông buồn bã kia chắc chắn là quỷ rồi!"

"【Lâm Hải Sâm Sâm】: Tặng ngàn quả ngư lôi!"

"【Hoang Văn Đúng Là Muốn Mạng】: Bạch Thủy đại đại lại ra chương mới! Mau tưới nước bạch dịch cho đại đại nào~"

Trong group chat "Cơm No Rượu Say":

"【Tiền Côn】: Có chuyện gì thế? Đám nhà họ Đỗ đánh nhau vì tình tay ba à? Ghê thật đó?"

"【Tôn Vũ】: Làm gì có! Toàn do chị gái anh Uyên viết bậy trong tiểu thuyết thôi! Làm như chị ta biết chuyện bên trong nhà họ Đỗ vậy."

"【Bành Bằng】: @Thích Uyên Ê anh Uyên, hôm nay nhà cậu thật sự mời đạo sĩ về trừ tà hả?"

Bị tag liên tục, Thích Uyên bực đến mức muốn đập điện thoại.

Chuyện hôm nay xảy ra lúc Thích Tuyền còn chưa xuống phòng khách. Vậy rốt cuộc cô ta biết được bằng cách nào? Chẳng lẽ từ đầu tới cuối vẫn nấp ở góc cầu thang nhìn trộm à? Nếu thật thế thì đúng là... gian xảo không tưởng!

Chưa hết, cô ta còn ám chỉ rằng cậu chẳng có cảm giác tồn tại. Quá đáng thật rồi!

"【Tô Noãn Noãn】: Anh Uyên, vị đạo sĩ đó thật sự thấy quỷ sao?"

Thích Uyên nhíu mày, mấy người này bị làm sao thế? Sao ai cũng tin mấy lời viết vớ vẩn của Thích Tuyền như chân lý vậy?

Cậu tức giận nhắn lại:

"Tôi có phải đạo sĩ đâu, sao tôi biết được! Đám giả thần giả quỷ đó toàn trò bịp bợm thôi."

Sau đó, Tô Noãn Noãn im lặng không nói gì thêm.

Cùng lúc đó, tại câu lạc bộ Hoàng Tước:

Trong phòng VIP khuất sau tấm rèm nhung, Đỗ Gia Danh ngồi uống rượu giải sầu. Không giống mọi khi, hôm nay hắn không mang theo ai. Không mỹ nữ, không bạn nhậu, chỉ có mình hắn cùng ly rượu đắng chát.

Thanh niên xăm trổ ngồi cạnh thấy lạ, bèn nheo mắt trêu chọc:

"Anh Đỗ, hôm nay anh không gọi người đẹp nào đến thế? Lạ nha, thường thì... trái ôm phải ấp cơ mà?"

Đỗ Gia Danh mặt lạnh như tiền, phất tay đẩy ly rượu ra xa:

"Không có hứng. Toàn đám son phấn giả tạo, nhìn chán ngán."

Gã thanh niên càng thêm hóng chuyện, hạ giọng:

"Em hỏi thật nhé, anh Đỗ... rốt cuộc anh thích Dương Túc hay là Trương Thành Ngôn vậy?"
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 38



Cạch! — Ly rượu rơi xuống đất vỡ tan. Đỗ Gia Danh trừng mắt nhìn gã thanh niên, gầm lên:

"Thích cái đầu mày! Hai thằng ngu đó mà tao thích hả? Hôm nay mày rảnh rỗi lắm đúng không? Không muốn làm ăn nữa hả?"

Thanh niên xăm trổ mặt mày tái mét, run rẩy vội vàng đổ tội:

"Không không không, anh Đỗ, em không bịa! Là… là trong tiểu thuyết ấy! Có người viết thế!"

"Tiểu thuyết nào? Tình tay ba nam với nam?!" Đỗ Gia Danh túm cổ áo hắn, gằn từng chữ, "Uống mấy ngụm nước đá ngựa xong cái đầu mày chập mạch rồi à?"

"Không phải em đâu! Là… là thiên kim thật nhà họ Thích viết đấy!"

Ánh mắt Đỗ Gia Danh thoáng âm u:

"Thiên kim thật? Không phải là con bé hôm trước tranh đàn ông trong sinh nhật ông nội tao à?"

"Đúng, chính là cô ta!"

"Đưa tiểu thuyết đây, tao xem thử."

…..

Trong mắt những người không biết chuyện, 《Nhật Ký Hào Môn》chỉ là một cuốn tiểu thuyết ngôi thứ nhất nhạt nhẽo. Nhưng đối với những người trong cuộc... đó là bản ghi chép hiện trường trực tiếp, một tập hợp đầy đủ drama, scandal, và bí mật giới nhà giàu.

Từ sau khi Thích Uyên đăng tên tiểu thuyết lên nhóm chat, rồi nhờ bạn bè quen biết khắp nơi lan truyền rộng rãi, không ít con nhà giàu đã âm thầm theo dõi câu chuyện ấy.

Họ vừa kính nể Thích Tuyền vì dám vạch trần sự thật về "con riêng" của nhà họ Tô, vừa khâm phục lòng dũng cảm khi đưa cả vụ "cuộc tình tay ba" chấn động ra ánh sáng. Ai cũng chờ mong xem phản ứng từ các nhân vật chính sẽ như thế nào.

Mộng Vân Thường

Lúc này, trong thư phòng, Thích Trường Vinh đang ngồi bất động trước màn hình máy tính, lưng áo ông đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Ông đọc tới đoạn "hai vị khách", lòng rúng động không thôi.

Chẳng lẽ… ông đã thực sự gặp ma?

Trong khi đó, đám thiếu gia tiểu thư vẫn đang hóng tin tức mới nhất từ nhà họ Tô.

Chín giờ sáng, xe nhà họ Tô tiến vào sân nhà họ Thích. Cửa xe mở ra, cả ba người nhà họ Tô đều cùng bước xuống.

Hôm qua Thích Trường Vinh đã nhận được điện thoại từ Tô Lâm Hải, nên hôm nay tất nhiên phải nghiêm túc dẫn vợ con ra đón tiếp.

Huống chi ông còn rất muốn xác nhận: cậu bé trong tiểu thuyết—có thực sự tồn tại hay không?

Khi thấy Tô Lâm Hải đưa cả vợ con đến, Cố Xảo khẽ cau mày rồi nhỏ giọng nói:

"A Lẫm, con đi gọi Tiểu Tuyền xuống đi."

"Không biết phép tắc gì cả." Thích Uyên hừ lạnh một tiếng.

Thích Trường Vinh lập tức liếc mắt cảnh cáo:

"Không cần đi đâu cả."

Thích Lẫm đang chuẩn bị xoay người đành khựng lại, ngoan ngoãn đứng yên như tượng gỗ.

Đây là lần đầu tiên hai nhà chính thức gặp mặt, lại còn do đích thân Tô Lâm Hải chủ động đến thăm, khiến Thích Trường Vinh và Cố Xảo đều có phần hãnh diện.

Tô Lâm Hải là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy, đứng đầu giới kinh doanh thành phố Long Giang, là người mà rất ít ai có thể kết giao thật sự.

Hôm nay ông diện chỉnh tề từ đầu đến chân, không có lấy một kẽ hở. Tô phu nhân cũng ăn mặc chỉnh tề, tuy thần sắc vẫn còn mệt mỏi, đôi mắt hơi sưng đỏ như vừa khóc, nhưng khí chất đã khác hẳn trước đây—trầm ổn mà hiền hòa.

Bà xưa nay vốn lạnh nhạt, ít tham gia xã giao, vậy mà lúc này lại mỉm cười ấm áp khi chạm mắt với Cố Xảo.

Cố Xảo cũng mỉm cười đáp lại, trong lòng thấp thoáng cảm thấy có điều gì đó thay đổi rồi.

"Chủ tịch Tô hạ cố đến hàn xá, thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này." Thích Trường Vinh khách sáo mời họ ngồi xuống sofa.

Tô Lâm Hải đặt hộp quà mang theo lên bàn trà rồi cất lời chân thành:

"Tôi biết chủ tịch Thích rất bận rộn, hôm nay đường đột đến làm phiền thật không phải. Noãn Noãn, còn không mau chào hỏi đi?"

Tô Noãn Noãn ngoan ngoãn chào từng người, rồi lướt mắt nhìn Thích Uyên đang bối rối không hiểu chuyện gì, trong lòng không kìm được nụ cười thích thú.

Chắc chắn anh ta vẫn chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện đây mà.

Sau vài lời xã giao, Tô Lâm Hải nhanh chóng vào thẳng vấn đề:

"Chủ tịch Thích, hôm nay tôi đến là muốn gặp cô Thích Tuyền. Tôi và phu nhân có vài lời muốn nói riêng với cô ấy."
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 39



"Con bé có ở nhà, tôi cho người gọi nó xuống nhé?" Thích Trường Vinh hỏi.

"Không cần đâu." Tô Lâm Hải đứng lên, giọng dứt khoát, "Tôi muốn tự mình lên gặp cô ấy."

Thích Trường Vinh lập tức đứng dậy, mời khách:

"Mời hai vị theo tôi."

Nói rồi, ông dẫn vợ chồng Tô Lâm Hải lên tầng trên, để lại một mình Tô Noãn Noãn ở lại phòng khách.

Lúc này Thích Uyên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, quay sang hỏi dồn:

"Tô Noãn Noãn, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Sao ba mẹ cậu lại muốn gặp Thích Tuyền? Hai ngày nay cậu cũng chẳng tán gẫu gì trong nhóm cả, đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Cố Xảo cũng tò mò không kém, lặng lẽ dỏng tai lắng nghe.

Tô Noãn Noãn nhún vai, trả lời một câu làm cả hai đều choáng váng:

"Không phải mọi người đều đọc tiểu thuyết rồi sao? Còn hỏi tôi làm gì nữa?"

"Tiểu thuyết? Tiểu thuyết nào cơ?" Cố Xảo ngạc nhiên hỏi.

"Dì Cố," Noãn Noãn mở to mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, "Dì thật sự không biết ạ? Vậy dì có biết chị Ánh Tuyết đang quay phim gì không?"

"Con bé nói đang quay phim của đạo diễn Uông... mà cũng không nói rõ nội dung, chỉ bảo là bí mật." Cố Xảo khẽ cau mày. "Nhưng đang nói chuyện tiểu thuyết, sao tự dưng nhắc tới Ánh Tuyết?"

Tô Noãn Noãn cười đến cong cả mắt, nhẹ nhàng đáp:

"Chị Thích Tuyền từng nói chị ấy sẽ viết tiểu thuyết rồi mà. Anh Uyên cũng là độc giả trung thành đấy."

Quan hệ giữa hai chị em vốn đã căng thẳng, lại thêm chuyện này, ai cũng đoán được Thích Tuyền sẽ chẳng dễ dàng tâm sự điều gì với Thích Uyên. Mà nếu chỉ mỗi Thích Uyên biết việc cô đang viết tiểu thuyết, thì có nghĩa là... dì Cố hoàn toàn không hay biết.

Suy ra một chuyện, có lẽ dì Cố cũng chẳng thật lòng quan tâm tới Thích Tuyền bao nhiêu.

Cố Xảo nghe ra được ý trong lời nói kia – rõ ràng cô gái ấy đang bất bình thay cho Tiểu Tuyền. Bà thở dài trong lòng, thừa nhận bản thân đúng là thiên vị Ánh Tuyết. Dù sao Ánh Tuyết cũng là đứa bà tự tay nuôi lớn từ nhỏ đến giờ, hơn hai mươi năm tình cảm đâu phải muốn buông là buông được.

Bà cũng từng nghĩ tới chuyện bồi đắp tình cảm với Thích Tuyền, nhưng đứa nhỏ đó tính tình quá bướng bỉnh, mà bà thì đã già, dù có lòng cũng không còn đủ sức…

Phòng khách tầng hai.

Vừa trông thấy Thích Tuyền, vợ chồng Tô Lâm Hải lập tức đứng dậy, cúi người thi lễ rất sâu.

Thích Tuyền giữ vẻ bình tĩnh, chậm rãi nhận lễ. Nhưng trong lòng Thích Trường Vinh lại dậy sóng – ông không ngờ vợ chồng nhà họ Tô lại kính trọng cô đến vậy.

"Cô Thích," Tô Lâm Hải mở lời, "hôm nay chúng tôi tới là để cảm tạ cô đã giúp tôi hoàn thành tâm nguyện bao năm nay."

Thích Tuyền rót trà xanh cho họ, giọng nhàn nhạt: "Mời ngồi."

Hai người ngồi xuống ghế sofa đối diện, Thích Trường Vinh cũng theo đó ngồi vào chiếc ghế nhỏ bên cạnh. Hơi nước bốc lên từ chén trà nóng khiến khung cảnh trở nên mờ ảo, càng khiến ông cảm thấy người con gái đối diện giờ đã hoàn toàn khác biệt so với ba tháng trước – không chỉ là cách nói năng, mà khí chất cũng không còn như xưa.

Tô phu nhân lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Cô Thích, hôm qua tôi đọc truyện cô viết rồi... thật sự cảm ơn cô nhiều lắm."

Bà đã khóc cả đêm sau khi đọc xong, sáng nay tỉnh dậy liền kéo chồng tới nhà họ Thích để cảm tạ ân nhân.

Thích Tuyền nói: "Không cần cảm ơn. Tô tiên sinh đã trả tiền xem quẻ rồi."

Nói cách khác, hai bên không nợ nhau điều gì.

Tô Lâm Hải nghe vậy thì lập tức lấy từ túi ra một xấp hồ sơ, cung kính đẩy tới trước mặt cô: "Cô Thích, cô là đại ân nhân của nhà họ Tô. Đây là tạ lễ của Tô mỗ, chỉ là chút lòng thành."

Thích Trường Vinh liếc mắt nhìn qua, lập tức thấy hàng chữ nổi bật trên bìa: Hợp Đồng Chuyển Nhượng Cổ Phần.

Trái tim ông bất giác chấn động.

Thích Tuyền thì thản nhiên lật xem từng tờ. Trong đó ghi rõ: 5% cổ phần tập đoàn Thịnh Hâm, một căn biệt thự trị giá 75 triệu tệ, một chiếc xe sang trị giá 37 triệu tệ, cùng vài bộ trang sức trị giá hàng trăm triệu tệ.

Chỉ riêng phần cổ phần của Thịnh Hâm thôi cũng đủ khiến người có tài sản trăm tỷ như Thích Trường Vinh động tâm.

Mộng Vân Thường

Nhưng ánh mắt Thích Tuyền vẫn bình tĩnh, cô chỉ lật một lượt rồi trả lại, sắc mặt không hề thay đổi, cũng chẳng có lấy một chút biểu cảm tham lam hay vui mừng.
 
Back
Top Bottom