Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước

Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 20



Ngay lúc ông đang đắm chìm trong suy nghĩ, dưới nhà vang lên tiếng ồn ào—chắc là Thích Uyên đã đi chơi về.

Nghĩ đến những lần cậu con út lớn tiếng mắng mỏ, hắt hủi Thích Tuyền, m.á.u trong người Thích Trường Vinh lại sôi lên. Ông siết c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế, giận đến mức cả người run rẩy.

Mộng Vân Thường

Thư phòng nhà họ Thích nằm ở tầng ba. Khi Thích Trường Vinh đang đi xuống tầng hai thì đụng phải Thích Uyên đang loạng choạng leo cầu thang, người nồng nặc mùi rượu. Ông lập tức nhíu mày, chuẩn bị mắng cho thằng con một trận nên thân thì đã thấy cậu ta đỏ mặt tía tai, môi cong lên cười toe toét một cách lấc cấc.

"Ba ơi, con gặp được chân ái rồi! Con muốn cưới cô ấy!"

Thích Trường Vinh nghẹn họng. Đêm hôm đó, trong biệt thự nhà họ Thích lập tức nổ ra một trận cãi vã ầm ĩ.

Người cha nghiêm khắc và cậu con trai cứng đầu thi nhau tranh cãi gay gắt suốt hơn mười phút, tiếng gào rú vang vọng cả nhà. Cuối cùng, không chịu nổi nữa, Cố Xảo và Thích Lẫm cũng rời phòng, chạy ra can thiệp.

"Nửa đêm nửa hôm rồi còn cãi nhau cái gì chứ?" Cố Xảo cau mày khi ngửi thấy mùi rượu sộc lên từ người con trai út, "Tiểu Uyên, sao lại uống rượu? Con còn nhỏ, đừng động vào mấy thứ đó thì hơn!"

Thích Lẫm đứng cạnh, ánh mắt lạnh tanh lướt qua Thích Uyên mà không nói gì, vẻ mặt dửng dưng như thể chẳng có hứng thú can dự vào mớ lộn xộn này.

"Mẹ!" Thích Uyên chẳng buồn để ý đến lời nhắc nhở của mẹ, lại còn cười hì hì đầy mặt dày, "Con thích một cô gái, con thật sự muốn cưới cô ấy!"

Trên mặt cậu thiếu niên còn phảng phất nét đỏ ửng vì rượu, ánh mắt lại long lanh, giọng nói đầy kiên quyết của kẻ vừa sa vào mối tình đầu.

Cố Xảo nhìn mà há hốc mồm.

"Mày mới mấy tuổi đầu!" Thích Trường Vinh lần nữa nổi giận, "Cưới cưới cái gì? Tao không đồng ý!"

Cố Xảo cũng chau mày, vội vàng phụ họa: "Tiểu Uyên, con vừa mới tốt nghiệp cấp ba thôi, yêu đương thì mẹ không cấm, nhưng chuyện kết hôn không thể qua loa như vậy. Con là con trai, phải có trách nhiệm với người ta chứ! Cũng phải tôn trọng đối phương nữa."

"Con không đợi được! Con muốn cưới cô ấy ngay bây giờ!" Thích Uyên cứng đầu hét lớn, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời khuyên của ba mẹ.

Sắc mặt Thích Trường Vinh đã sầm sì đến cực điểm.

Còn Thích Lẫm, anh cả vẫn giữ nguyên biểu cảm dửng dưng như cũ, chỉ có điều đáy mắt hơi nheo lại. Mặc dù anh ta không quá thân thiết với người nhà, nhưng cũng sống chung hơn hai mươi năm, đâu thể không hiểu tính em út mình.

Thích Uyên bề ngoài nhìn như một công tử ăn chơi, nhưng thực tế từ thành tích học tập đến cách xử sự, cậu ta chưa bao giờ là kẻ thiếu đầu óc. Sự phản kháng kịch liệt với Thích Tuyền chủ yếu bắt nguồn từ việc quá thân thiết với Thích Ánh Tuyết từ nhỏ, bỗng nhiên mất đi người chị ruột trong lòng, cảm xúc khó chấp nhận đó khiến cậu ta trở nên cực đoan. Nhưng dẫu là trẻ con, Thích Uyên vẫn luôn biết chừng mực. Vậy mà lần này lại phản ứng như thể phát điên…

Thích Lẫm liếc qua một cái, lạnh nhạt nói: "Đưa nó đến bệnh viện kiểm tra đi."

Cả nhà lập tức im bặt.

Thế là bốn người, không ai bảo ai, cùng dắt díu nhau đưa cậu út đi khám giữa đêm khuya.

Lúc ấy, ở phòng ngủ tầng hai, hệ thống trong đầu Thích Tuyền bật ra một tiếng tặc lưỡi:

【Tôi cứ thấy Thích Uyên không giống kiểu người sẽ phát cuồng vì yêu đương nhỉ. Mặc dù nguyên tác có đoạn này, nhưng nhìn thế nào tôi cũng thấy sai sai.】

Trong cốt truyện gốc, Thích Uyên quả thật yêu một cô gái ngay từ cái nhìn đầu tiên, đến mức nhất quyết đòi cưới cho bằng được, không phải cô ấy thì không lấy ai. Vấn đề là… cô gái đó lại có cả đống người theo đuổi, toàn là phú nhị đại nổi bật trong giới hào môn thành phố Long Giang.

Thích Uyên tuổi còn nhỏ, đứng trong hàng ngũ ấy chẳng khác gì thằng em út không ai để ý. Ngay cả cô gái kia cũng không mặn mà gì với cậu ta.

Yêu mà không được, Thích Uyên khi ấy đau khổ tột độ. Một thiếu niên từng rạng rỡ như ánh mặt trời lại dần dần trở nên trầm uất, mất hết sức sống.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 21



Chết người là—cái c.h.ế.t của nguyên thân Thích Tuyền cũng có liên quan tới đám phú nhị đại đang tranh đoạt tình yêu đó.

Lúc ăn cơm trưa, Thích Tuyền đã để ý thấy giữa trán Thích Uyên lộ ra màu đen âm trầm. Xuất phát từ một chút nhân đạo, cô đã thuận miệng cảnh báo cậu ta chớ đụng tới rượu.

Còn nghe hay không thì… tùy số phận.

Dù sao cô cũng nói rồi, có c.h.ế.t cũng chẳng trách được ai.

Lúc này, hệ thống như chợt nhớ ra điều gì, nhỏ giọng hỏi:

【Ký chủ à, lúc trưa cô bảo cậu ta đừng uống rượu… chẳng lẽ cô đã đoán trước được chuyện này sẽ xảy ra?】

Thích Tuyền khẽ cười, giọng mang ý trêu chọc:

【Uống rượu hại thân.】

Hệ thống cảm giác như mình đang ôm trúng đùi một đại lão thực sự, giọng lập tức trở nên vô cùng cung kính:

【Đại lão, hiện tại số lượt lưu trữ truyện đã lên đến 345, số bình luận cũng đang không ngừng tăng thêm. Chỉ tiếc là… vẫn chưa có ai khen thưởng cả.】

【Ừ.】

【Lạ thật, chương đầu tiên bị độc giả đánh giá kém giờ lại tiếp tục xuất hiện những bình luận như vậy.】

Thích Tuyền cũng cảm thấy khá bất ngờ. Cô thật sự không hiểu nổi đám người đọc này.

La Hiểu Du là một độc giả trung thành của trang Tiêm Khiếu. Gần như thể loại nào cô ấy cũng đã thử qua, không kén chọn một chút nào. Thông thường, khi cảm thấy chán, cô ấy sẽ lên bảng danh sách các đề cử ở đầu trang web để tìm những cuốn tiểu thuyết mới. Nếu thấy hay, cô còn gửi những cái địa lôi thưởng cho tác giả nữa.

Năm ngoái, La Hiểu Du vừa tốt nghiệp đại học và hiện tại đang làm giáo viên dạy môn Toán ở một trường cấp hai trong thị trấn. Mùa hè này, khi trường nghỉ, cô quyết định về quê để nghỉ ngơi một thời gian.

Cuộc sống ở nông thôn không có gì thú vị, nhưng chỉ cần có chiếc điện thoại trong tay, cô đã có thể dễ dàng g.i.ế.c thời gian bằng việc chơi game hoặc đọc tiểu thuyết.

Chỉ có một vấn đề là dạo gần đây cô rơi vào tình trạng “hoang văn” – chẳng tìm được cuốn truyện nào đủ hấp dẫn để đọc một mạch từ đầu đến cuối.

Sáng hôm ấy, khi lướt qua bảng danh sách đề cử, cô nhìn thấy một truyện mới toanh đứng đầu, mang tên 《Nhật Ký Hào Môn》, liền tò mò nhấn vào thử đọc.

La Hiểu Du rất thích những câu chuyện về hào môn, đặc biệt là những tình huống đối đầu giữa các thiên kim thật giả. Nhưng sau khi đọc xong chương đầu tiên, cô không khỏi lặng người suy nghĩ.

Truyện tên là《Nhật Ký Hào Môn》, nhưng mà… tác giả lại viết kiểu nhật ký tát nước thật sao?

Cô ban đầu định tắt luôn ứng dụng, nhưng nghĩ một lát lại thôi. Cô quyết định để lại một bình luận rồi nhấn lưu truyện lại, xem thử sau này truyện này sẽ phát triển ra sao.

Đến 11 giờ đêm, khi mở app lên, cô thấy có chương mới và tiện tay nhấn vào đọc.

Ban đầu, cô vẫn chưa cảm thấy gì lạ. Những đề tài huyền học, thần quái như vậy cô đã đọc không ít, cũng chẳng có gì mới mẻ lắm.

Nhưng rồi, khi đọc đến đoạn đứa bé nói với nữ chính về nơi chôn cất của mình, một cảm giác lạnh toát từ sau lưng cô lan ra khắp cơ thể.

Lạ một điều là, hiện tại cô đang ở thôn Xích Hà, thuộc thị trấn Thất Tinh, huyện Ninh Đào, thành phố Long Đàm. Và bên cạnh nhà cô, đúng là có một con sông nhỏ.

Con sông này tuy nhỏ, chỉ là một con kênh dài ngoằn ngoèo, không rộng, cũng không sâu, nhưng dù sao cũng là dòng nước duy nhất trong thôn.

Tim La Hiểu Du đập nhanh, cô không thể không quay sang nhìn cửa sổ. Những tấm rèm cửa màu xanh da trời che kín khung cửa, khiến cô không thể nhìn thấy gì ngoài màn đêm tối mịt mờ.

Ban đêm ở nông thôn rất yên tĩnh, không hề có một tiếng động nào.

Trước kia, cô từng nghĩ khung cảnh như vậy rất lý tưởng để ngủ nghỉ, nhưng giờ lại có chút lo sợ.

Cô không khỏi trách móc tác giả trong lòng. Thông thường khi viết những câu chuyện thần quái, người ta thường hư cấu một chút, nhưng tác giả lần này lại dùng cả địa chỉ thật, mà lại cụ thể như vậy, thực sự khiến cô cảm thấy rợn tóc gáy.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 22



Cô không còn tâm trí để tiếp tục đọc truyện nữa, liền tắt điện thoại, bật đèn bàn lên rồi cố nhắm mắt ngủ.

Không biết bao lâu sau, khi đang trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, La Hiểu Du bị đánh thức bởi tiếng ồn ào của người và tiếng máy móc vang lên từ ngoài sân.

Cô vội nhìn vào điện thoại, chỉ mới 10 giờ sáng.

Cô xoa mắt, vội vàng rời giường, rửa mặt rồi lên nhà chính. Mẹ cô thấy vậy liền mắng nhẹ:

“Ngày nào con cũng thức đêm đến khuya, sáng dậy thì muộn, lại không ăn sáng gì hết. Con cứ như thế này, sớm muộn gì cũng ốm thôi!”

La Hiểu Du bực bội lầu bầu:

“Con chỉ đang nghỉ hè mà thôi, đợi năm học mới vào lại, con còn phải dậy sớm hơn học sinh đấy chứ.”

Cô quay người xuống bếp rồi tiện miệng hỏi:

“Bên ngoài sao ồn thế mẹ?”

“Bữa sáng của con mẹ đã hâm nóng trong bếp rồi, mau ăn đi, không thì trễ cơm trưa đấy. Ở trong thôn có một đội trục vớt tới, họ nói là muốn xuống sông tìm gì đó, nghe bảo người thuê là ông chủ lớn ở thành phố bên cạnh.”

“La Hiểu Du ngớ người, ngẩng đầu hỏi lại:

“Thành phố bên cạnh?”

“Là thành phố Long Giang đó.”

La Hiểu Du chỉ “Ồ” một tiếng, đang định quay lại xuống bếp thì đột nhiên bước chân cô khựng lại.

Thành phố Long Giang… Giang Thành! Liệu có liên quan gì đến nhau không?

Địa chỉ nơi chôn thi cốt mà cô đọc trong tiểu thuyết tối qua vẫn còn in rõ trong đầu. Tim cô lại bắt đầu đập nhanh, không kiểm soát được sự lo lắng.

Tối qua mới vừa đăng chương mới mà sáng nay lại có đội trục vớt tìm đến, sự trùng hợp này khiến La Hiểu Du không thể không suy nghĩ.

Cô vội vàng xỏ dép lê, chạy nhanh ra ngoài.

“Mày làm gì đấy! Còn chưa ăn sáng mà!” Mẹ cô gọi với theo.

La Hiểu Du xua tay, “Con ra bờ sông xem sao!”

Tô Lâm Hải, cả đêm không chợp mắt, trời vừa tờ mờ sáng đã dặn lái xe chuẩn bị xuất phát. Ông dẫn theo Tô Noãn Noãn, cả hai cùng lên đường đến thành phố Long Đàm.

Con sông nhỏ chảy qua thôn Xích Hà, quanh co khắp nơi. Nếu muốn trục vớt hết lòng sông, không phải chuyện đơn giản, phải tốn rất nhiều công sức.

Mặt trời lên cao, nỗi lo lắng trên gương mặt Tô Lâm Hải càng rõ rệt hơn.

Mộng Vân Thường

Nghĩ đến những năm tháng mà con trai ông phải chịu đựng, trong lòng ông đau thắt. Mặc dù bao năm qua ông không ngừng tìm kiếm, ông không dám tin rằng con trai vẫn còn sống. Ông chỉ hy vọng, nếu như may mắn tìm được, sẽ bù đắp cho nó thật nhiều.

Đọc được chương đầu của cuốn sách hôm đó, ông không kiềm được nước mắt. Con trai đã biến thành quỷ hồn, điều đó có nghĩa là nó không còn ở đây nữa.

“Sao vẫn chưa tìm được?” Mắt Tô Lâm Hải đỏ ngầu, khuôn mặt hốc hác như thiếu ngủ đã lâu.

Đội trưởng đội trục vớt nhìn ông, giọng không mấy tự tin: “Ông chủ Tô, con sông này khá dài. Nếu không có vị trí cụ thể, chúng tôi sẽ rất khó tìm được.”

Mặc dù đội trưởng cũng lo lắng không kém, nhưng nhiệm vụ vẫn phải nhận. Bắt ông ta tìm được xương cốt của một đứa trẻ sáu bảy tuổi dưới lòng sông, lại còn từ mười bảy năm trước, quả thật là thử thách lớn. Nhưng vì ông chủ trả công hậu hĩnh, đội trưởng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng đồng ý.

Tô Noãn Noãn, dù chưa từng gặp mặt anh trai, nhưng cô hiểu hết nỗi khổ của cha. Cô đau lòng vô cùng, chỉ mong sao có thể tìm thấy anh trai để anh được yên nghỉ.

Nhìn gương mặt già nua của cha, với đôi mắt đỏ ngầu, tóc mai đã bạc, lòng cô càng thêm chua xót.

“Ba, có cần hỏi chị Thích Tuyền về vị trí cụ thể không ạ?” Tô Noãn Noãn hỏi, cố gắng tìm hy vọng.

Tô Lâm Hải giật mình rồi lại cười khổ: “Cô ấy đã làm hết sức rồi, nếu như có thể chỉ ra vị trí cụ thể, cô ấy đã làm vậy trong truyện rồi.”

Đột nhiên ông nhớ ra, không phải Thích đại sư không thể nói rõ, mà là không tiện chỉ ra trong truyện. Thế mới nghĩ ra một cách.

Tô Noãn Noãn lập tức hô lên: “Cứ thử xem, biết đâu lại có kết quả?”

“Ừ, ba thử hỏi thử xem.” Tô Lâm Hải nói, nhưng rồi lại vỗ đầu mình, ảo não nói, “Hôm qua quên mất không xin cách liên lạc với cô ấy.”

Ông đã quá lo lắng rồi.

“Hay để con thử tìm Thích Uyên hỏi giúp ba.” Tô Noãn Noãn đề nghị, “Ba, ba có thể nạp thêm tiền vào quẻ của chị Thích Tuyền trước được không?”

Tô Lâm Hải gật đầu đồng ý, lập tức nạp thêm một trăm nghìn tệ vào tài khoản của 《Nhật Ký Hào Môn》.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 23



Đúng lúc này, bảng xếp hạng truyện của hệ thống lại biến động. Tất cả mọi người đều thấy 《Nhật Ký Hào Môn》sắp rời khỏi bảng, nhưng lại bất ngờ vọt lên đầu bảng.

Thích Tuyền, khi nhận được thông báo từ hệ thống, không hề ngạc nhiên. Cô mở trang tác giả, viết thông báo trên phần hồ sơ cá nhân: 【weibo@Bạch Thủy Chân Nhân】

Với những câu chuyện không tiện chia sẻ trong truyện, có thể dùng nơi khác để trao đổi, ai cần thì tự tìm đến.

Đây là quy tắc mà cô đã áp dụng từ lâu với những khách hàng trước.

Tô Noãn Noãn cố gắng gọi mấy cuộc nhưng Thích Uyên không bắt máy. Lo lắng, cô định vào khu bình luận hỏi thăm, thì vô tình ấn vào phần profile của tác giả.

Quả thật, trên đó có cả ID weibo!

Tô Noãn Noãn vội vàng tìm theo đường dẫn, nhấn theo dõi weibo và gửi tin nhắn: 【Chị Thích Tuyền ơi, chị có thể cho ba con em biết vị trí cụ thể không ạ?】

Mộng Vân Thường

Chỉ một lúc sau, cô nhận được tin nhắn trả lời: 【Bạch Thủy Chân Nhân: Dưới gốc cây đa.】

Tô Noãn Noãn nhanh chóng gửi lại cho Tô Lâm Hải. Tuy nhiên, ông không rành đường xá, nên phải nhờ đội trưởng chỉ giúp. May thay, có một cô gái dân địa phương đang đi qua, ông vội hỏi:

“Cô gái, xin hỏi con sông này có khúc nào có cây đa không?”

La Hiểu Du giật mình, tay chân lạnh toát trong ngày hè oi ả.

Thôn Xích Hà có một khúc sông nhỏ, bên bờ là cây đa lớn nghiêng mình về phía mặt nước, như thể đang chăm chú nhìn dòng sông chảy lững lờ. Đây là nơi ít người lui tới, bởi nó nằm gần nghĩa trang của thôn, xung quanh lại là đất vườn bỏ hoang, chẳng có ai ở, nên luôn có một không khí âm u, tĩnh lặng.

La Hiểu Du không dám chần chừ, cô lập tức dẫn đoàn người tới gần gốc cây đa. Tô Lâm Hải, người vừa vội vàng chạy tới, liên tục lẩm bẩm trong miệng:

“Dưới gốc cây đa, dưới gốc cây đa…”

Thậm chí ông còn suýt nhảy xuống nước để mò mẫm.

Đội trưởng đội trục vớt vội vàng ngăn ông lại, rồi vỗ nhẹ vai Tô Lâm Hải, nhẹ nhàng nói:

“Cây đa này có rất nhiều cành lá rủ xuống mặt nước, không dễ vớt được đâu. Hơn nữa, đã hơn mười năm rồi, nước sông dù không mạnh nhưng vẫn có thể cuốn trôi mọi thứ đi mất.”

Tô Lâm Hải lúc này mới tỉnh lại, mắt đỏ hoe gật đầu, trông như thể rất đau lòng.

Đội trục vớt nhanh chóng khoanh vùng khu vực và bắt đầu lặn xuống nước.

Mặt trời lên cao, mùa hè oi ả khiến người ta đổ mồ hôi như tắm, nhưng cũng chính cơn nắng nóng ấy đã làm xua tan đi phần nào cái không khí lạnh lẽo bao quanh.

La Hiểu Du đứng một bên, ôm tay nhìn cảnh vật, trong lòng nghĩ thầm: Nếu thật sự có thể vớt được thứ gì đó, thì quả thật câu chuyện 《Nhật Ký Hào Môn》đúng là có chút kỳ diệu.

Cô mở lại ứng dụng Tiêm Khiếu, nhấn vào chương hai một lần nữa. Tối qua cô đã đọc dở, hôm nay muốn đọc cho hết. Tuy nhiên, tác giả viết chương này quá ngắn, mà đoạn cuối còn để lại một sự hồi hộp khó tả, khiến người ta không khỏi muốn biết tiếp.

Cô chuyển qua khu bình luận và ngạc nhiên khi thấy có thêm khá nhiều bình luận mới.

【Lừa Trong Tổ Sản Xuất Còn Nhanh Hơn Mi: Cái này... cốt truyện đi theo hướng này thật sự là bất ngờ, cuối cùng lại lấn sân sang thể loại huyền huyễn thần quái rồi sao?】

【Nhất Thụ Hồng Mai Khai: Nữ chính là giả thần giả quỷ à? Nội dung chán quá.】

【Tôi Là Con Ngoan: Tác giả, tôi hiểu là bạn muốn viết một câu chuyện thần quái, nhưng có thể tham khảo thêm cách viết của các tác giả khác được không? Cách viết kiểu báo mộng này chẳng có chút cảm giác gay cấn nào.】

【Cha Của XX: Cậu bé đáng thương quá, hy vọng sớm được đoàn tụ với cha mình.】

【Lê Hoa Yên Vũ: Không ai để ý đến người mà chẳng ai nhìn thấy sao?】

La Hiểu Du nhìn thấy phần lớn bình luận đều đánh giá không tốt, không khỏi khẽ nhếch môi. Cô nghĩ, nếu không phải tận mắt chứng kiến sự trùng hợp giữa tiểu thuyết và hiện thực, có lẽ cô cũng sẽ để lại một bình luận tương tự như vậy.

Giờ cô có cảm giác kỳ lạ, như thể "mọi người đều say, chỉ mình ta tỉnh."
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 24



Có lẽ ông trời đã thương xót Tô Lâm Hải. Sau gần một giờ trục vớt, bỗng nghe thấy một tiếng hét hoảng hốt từ đội trục vớt:

“Đây… có phải xương người không?”

Mọi người trong đoàn lập tức quay lại nhìn, ai nấy đều ngạc nhiên.

La Hiểu Du đứng cách đó không xa, tay siết chặt chiếc điện thoại, tim đập thình thịch. Một bộ xương trẻ con đã được vớt lên từ lòng sông, cách cây đa chỉ khoảng hai mét. Mọi người vội vàng tập trung lại, cuối cùng cũng đào lên được một bộ khung xương hoàn chỉnh của trẻ nhỏ.

Tô Lâm Hải quỳ rạp xuống đất, không thể kiềm chế được sự đau đớn, bật khóc nức nở.

Mặc dù chưa có kết quả kiểm tra chính thức, nhưng nhờ vào những dự đoán chính xác của Thích Tuyền, ông đã tin tưởng phần nào vào những gì mình đang nhìn thấy.

La Hiểu Du cảm thấy chấn động tột độ. Người trong đội trục vớt cũng đều rất bối rối, không hiểu sao ông chủ Tô lại biết chắc chắn có xương của trẻ con ở dưới dòng sông này. Thậm chí còn biết được vị trí chính xác như vậy, thật là khó tin.

Tô Lâm Hải được Tô Noãn Noãn vỗ về, từ từ bình tĩnh lại. Sau khi trả thù lao cho đội trục vớt, ông lập tức báo cáo vụ việc cho cảnh sát.

Khi cảnh sát đến nơi, La Hiểu Du vì không có liên quan trực tiếp nên bị yêu cầu quay về nhà.

Trên đường về, cô không ngừng suy nghĩ về những sự kiện kỳ lạ này. Cuối cùng, không thể nhịn được, cô quyết định để lại một bình luận dưới truyện.

【Trông Thấy Tôi Xin Nhắc Tôi Soạn Bài: Địa chỉ trong truyện này là thật, tôi vừa thấy đội trục vớt mò được một bộ xương trẻ con từ lòng sông lên đấy.】

La Hiểu Du rất thích để lại bình luận khi đọc truyện. ID này của cô thường xuyên xuất hiện dưới những tiểu thuyết khác, rất nhiều độc giả đều biết đến nó, nhất là những ai thích lướt qua các bảng đề cử trên trang web.

Chưa bao lâu sau, bình luận của cô đã nhận được một số phản hồi.

【Người Qua Đường Giáp: Chủ cmt, nếu bạn bị bắt cóc thì nháy mắt mấy cái để mọi người biết nhé.】

【123: Ha ha ha ha ha, rõ ràng chủ cmt đang hợp tác với tác giả diễn kịch thôi mà.】

【Chỉ Muốn Truyện Có Nam Đức: Chủ cmt thật hài hước.】

【Định lý Pitago ABC: Chủ cmt mau đi soạn bài đi!】

La Hiểu Du lướt mắt qua bình luận đó, thở dài. Đúng là chẳng mấy ai tin vào chuyện này thật.

Cô im lặng bấm theo dõi tác giả, rồi phát hiện tác giả còn có cả tài khoản weibo, liền nhấn theo dõi luôn.

Cô tự nhủ chắc chắn sẽ tiếp tục theo dõi tiểu thuyết này cho đến khi có kết quả.

Thích Uyên, sau một đêm dài không ngủ, cuối cùng cũng không tìm ra được gì bất thường trong m.á.u của mình. Mặc dù tinh thần anh hoàn toàn tỉnh táo, nhưng khi trời sáng, anh vẫn bị giữ lại trong phòng, không được phép ra ngoài.

“Con không uống nhầm thuốc, con cũng không có bệnh gì cả! Con rất tỉnh táo!” Thích Uyên quát lên, không kìm được sự bực bội. “Mọi người thả con ra đi! Con đã hứa sẽ gặp cô ấy hôm nay rồi mà!”

Thích Lẫm, anh trai của anh, lạnh lùng đáp: “Gọi điện cho cô ấy báo hôm nay không gặp được.”

Thích Uyên tức giận nhìn anh trai: “Em không có số điện thoại của cô ấy!”

Mộng Vân Thường

Vừa nói xong, anh liền lao vội ra cửa.

Thích Lẫm nhanh chóng bước đến, giữ chặt anh lại, rồi đẩy anh về giường với giọng lạnh lùng: “Ngoan ngoãn ngồi trong phòng.”

Từ nhỏ đến lớn, Thích Uyên luôn sợ anh trai, một nỗi sợ hãi sâu sắc đã ăn sâu vào tâm trí cậu. Thế nên lúc này, nỗi sợ đó lại chiến thắng tất cả, khiến cậu không còn cãi lại mà ngoan ngoãn ngồi xuống giường.

Ba người trong gia đình Thích rời khỏi phòng.

Cố Xảo, mẹ của Thích Uyên, vô cùng lo lắng: “Chưa bao giờ nghe nói Tiểu Uyên thích ai, sao bỗng nhiên lại có ‘chân ái’ rồi lại còn cuồng nhiệt đến vậy? Thật kỳ lạ...” Bà dừng lại một chút, không dám nói hết lời.

Cố Xảo không nói hết câu, nhưng ánh mắt bà đầy lo âu.

“Để con liên hệ với bác sĩ tâm thần nổi tiếng xem sao.” Thích Lẫm nói rồi bước ra ngoài, quyết đoán như mọi khi.

Thích Trường Vinh, cha của Thích Uyên, suốt đêm không ngủ, đầu đau như búa bổ vì lo lắng cho con trai.

Cố Xảo nhìn chồng, lo lắng: “Anh đi ngủ một chút đi, để em ở đây chăm sóc thằng bé là được rồi.”

“Không cần đâu.” Thích Trường Vinh xua tay, mệt mỏi nói, “Em đi nghỉ đi, công ty còn việc, trong nhà nhiều người trông chừng mà, không có vấn đề gì đâu.”

Cố Xảo gật đầu, cuối cùng chỉ có thể làm theo lời chồng. Bà dặn dò người giúp việc cẩn thận trông Thích Uyên rồi đi nghỉ ngơi. Nhưng chỉ vừa chợp mắt một lát, bà đã nhận được điện thoại từ một người bạn trong hội phu nhân hào môn, lập tức vội vã rời đi.

Biệt thự lại rơi vào không gian tĩnh lặng.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 25



Trong lúc ấy, Thích Tuyền, đang trong phòng riêng, nghe thấy hệ thống báo cáo:【Lâm Hải Sâm Sâm lại nạp thêm một trăm nghìn tệ, có một độc giả khác vừa gửi sáu cái địa lôi, lượt lưu trữ tăng lên 514, đẩy truyện lên kệ thì không thành vấn đề nữa!】

【Ừ, giá trị danh vọng hiện tại được bao nhiêu rồi?】

【Hơn hai trăm nghìn, đổi sang tuổi thọ thì được hai trăm ngày, đại lão này lợi hại thật, mới viết có hai chương đã kiếm được nửa năm tuổi thọ rồi!】

Thích Tuyền hỏi tiếp:【Ký chủ có hạn mức trao đổi tuổi thọ cao nhất không?】

【Không có, ký chủ càng kiếm được nhiều giá trị danh vọng thì số tuổi thọ có thể đổi lại càng dài.】

Tu luyện có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng dù sao cũng có điểm kết thúc. Cái hệ thống này có thể kéo dài tuổi thọ vô tận, nói vậy nó chính là bảo vật mà con người mong mỏi.

Tuy nhiên, Thích Tuyền lại không thật sự hiểu được sự gian nan trong quá trình sáng tác của các tác giả mới. Những tác giả bình thường muốn kiếm đủ giá trị danh vọng trong thời gian ngắn là điều vô cùng khó khăn.

Còn Thích Tuyền, với sự hỗ trợ của hệ thống, việc kiếm được danh vọng dường như dễ dàng hơn nhiều.

Ngày trôi qua, Thích Tuyền lại tiếp tục luyện tập thêm một ngày nữa. Đến giờ ăn tối, cô xuống dưới nhà dùng bữa. Mặc dù Thích Uyên cũng ở nhà, nhưng để đề phòng anh trốn ra ngoài, mọi bữa ăn đều được mang lên tận phòng anh.

Dù vậy, khi ngồi ăn, Thích Tuyền vẫn không thể không liếc nhìn cô hầu gái trẻ tuổi mang thức ăn lên. Cô gái ấy khá thanh tú, mỗi khi cười lại để lộ hai má lúm đồng tiền xinh xắn.

Đinh Mai, cô hầu gái, cảm thấy hơi bối rối khi bị Thích Tuyền nhìn lâu như vậy. Sau khi đặt thức ăn xuống, cô vội vàng cúi đầu và nhanh chóng quay về phòng bếp.

Trong phòng trên tầng hai, Thích Uyên không có tâm trạng ăn uống gì, chỉ ăn vội vài miếng. Đúng lúc đó, anh nghe thấy điện thoại di động reo lên. Mở ra xem, anh thấy là tin nhắn riêng từ Tiền Côn.

【Tiền Côn: Uyên ca, hôm nay cậu không đi chơi đúng là thiệt thòi quá! Cậu biết chuyện gì xảy ra ở Hoàng Tước không?】

Thích Uyên cảm thấy ấn đường của mình giật mạnh một cái: 【Có rắm mau thả!】

Sau đó là thông báo từ Tiền Côn:

【Đỗ Gia Danh, Dương Túc và Trương Thành Ngôn vừa đánh nhau ngay trước mặt mọi người, đánh dữ lắm, cảnh sát cũng đã tới. Giờ mấy người đó đang bị giải về đồn thẩm vấn rồi.】

Thích Uyên không khỏi giật mình. Cậu ta và Nhược Nhược đã hẹn gặp nhau ở Hoàng Tước, nhưng giờ cậu lại không đến được, không biết Nhược Nhược có bị dọa sợ không nữa? Cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng.

Mọi thứ đều do cậu ta vô dụng!

Không thể được, chắc chắn Nhược Nhược vẫn đang chờ cậu ở Hoàng Tước. Cậu ta nhất định phải đi tìm Nhược Nhược ngay lập tức!

Thích Uyên đứng bật dậy, nhìn về phía cửa sổ. Phòng của cậu ta ở tầng hai, cửa sổ đối diện với một góc vườn hoa vắng lặng, không có ai ra vào. Cậu ta nghĩ nếu mình trèo qua cửa sổ, cẩn thận tránh ánh mắt của người làm thì chắc chắn có thể chạy trốn thành công!

Cậu ta vỗ đầu, chợt nhận ra sao trước đó lại không nghĩ ra cách này, cứ phí cả ngày trời.

Mộng Vân Thường

Thích Uyên học theo cách chạy trốn trong phim, xé drap giường thành từng sợi nhỏ, rồi bện lại thành một dây thừng. Một đầu cột vào chân giường, sau đó từ từ thả mình xuống tầng dưới.

Trong phòng ăn, Thích Tuyền nghe thấy động tĩnh từ trên tầng hai nhưng cô vẫn làm như không nghe thấy gì, cắn một miếng tôm tươi ngon lành, híp mắt lại vì cảm giác hạnh phúc.

Chờ đến khi người làm lên tầng hai dọn bát đũa, họ mới phát hiện Thích Uyên đã bỏ trốn từ lâu.

Cả biệt thự lập tức trở nên náo loạn.

Thích Tuyền thong thả bước về phòng, mở web ra và bắt đầu gõ chương mới cho đêm nay.

Khi ba người nhà họ Thích trở về, Thích Tuyền vừa mới hoàn thành xong một chương. Di động của Thích Uyên đã tắt máy, không thể liên lạc được.

Thích Trường Vinh lo lắng gọi mấy cuộc điện thoại, nhờ vào mối quan hệ của mình để tìm kiếm Thích Uyên. Thích Lẫm nhíu mày gọi cho vài người bạn thân, còn Cố Xảo thì lặng lẽ nhắn tin lên nhóm chat của các phu nhân.

【Cố Xảo: Dạo này tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn. Đến bệnh viện kiểm tra cũng không có vấn đề gì, nhưng tôi vẫn không yên tâm.】

【Phương Huệ: Bà cảm thấy lạ ở đâu? Có triệu chứng gì không?】

【Cố Xảo: Đôi khi tôi cảm thấy hoảng hốt không lý do, có khi lại cảm giác mình không còn là chính mình nữa.】

【Mã Anh Lan: Ôi trời, nghe giống trúng tà quá!】
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 26



Trong ký ức của Cố Xảo, Mã Anh Lan là người khá mê tín, thường xuyên ghé thăm các đạo quan, quen biết không ít đại sư.

【Cố Xảo: Vậy giờ tôi phải làm sao?】

【Mã Anh Lan: Để tôi giới thiệu cho bà một vị đại sư rất giỏi, bà cứ hỏi thử xem sao. Bà đừng từ chối, đôi khi chỉ cần an lòng thôi mà.】

Cố Xảo cảm thấy cũng có lý, nên đồng ý. Sau khi nhận được danh thĩếp của đại sư từ Mã Anh Lan, bà do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn nhấn nút kết bạn.

Tên wechat của vị đại sư là “Linh Hư Quan Huyền Phong Đạo Trưởng”, có vẻ như ông ấy đang bận nên chưa đồng ý kết bạn ngay.

Đến mười giờ tối, vẫn không có tin tức gì về Thích Uyên. Thích Trường Vinh vừa lo lắng vừa tức giận, còn Thích Lẫm mặt lạnh như băng. Cố Xảo thì sốt ruột vô cùng.

Chỉ có Thích Tuyền, không hề lo lắng, bình thản chìm vào giấc ngủ.

Chương mới đã được đăng lên đúng giờ.

La Hiểu Du lập tức nhấn vào chương mới, đọc từng câu từng chữ một cách cẩn thận.

[Tôi đã yên lặng suy nghĩ suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng đợi được cơ hội.

Trong nhà có người mắc bệnh, nhưng lại là bệnh điên.

Tôi rất ngạc nhiên, vì tôi chưa từng gặp người phát điên này. Tôi hỏi Tiểu Mai – người giúp việc trong nhà – xem đó là ai. Tiểu Mai bảo đó là tiểu thiếu gia của gia đình này.

Tiểu thiếu gia là ai? Trong gia đình này ngoài anh cả, tôi và thiên kim giả ra, còn có một đứa trẻ khác sao?

Tôi cảm thấy hơi sợ, nhưng khi nghe Tiểu Mai miêu tả, tôi mới nhận ra rằng cái "con quỷ" mà tôi chỉ nghe thấy tiếng nhưng chưa bao giờ nhìn thấy chính là em trai ruột của tôi!

Thật sự không thể tin nổi.

Nếu nó là em trai ruột của tôi, sao lại có địch ý với tôi lớn như vậy? Chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau mà.

Ngay cả với người xa lạ, tôi vẫn có thể mang một lớp mặt nạ khách sáo. Vậy tôi đã làm gì sai chứ?]

[Đương nhiên, em trai tôi tuy không thể nhìn thấy mọi chuyện, nhưng trên một phương diện nào đó cũng coi như đã giúp tôi làm được một việc. Nó có một người bạn thân, một cô bé rất xinh xắn. Khi nghe tin nó bị bệnh, cô bé ấy đã đến thăm nhà.

Cô bé này họ Tô, là con gái của chú Tô.

Sau khi em gái Tô thăm hỏi xong, khi chuẩn bị ra về, tôi lấy hết can đảm gọi cô lại.

Cô quay đầu lại, mái tóc đuôi ngựa buộc cao, tạo thành một đường cong duyên dáng trong không trung.

Tôi nhìn cô, trong lòng không khỏi cảm thấy hâm mộ. Cha mẹ cô chắc chắn yêu thương cô lắm. Tôi nghĩ vậy rồi cảm thấy trong lòng mình một nỗi buồn không thể nói thành lời.

“Có chuyện gì vậy ạ?” Cô hỏi, đôi mắt sáng long lanh nhìn tôi.

Tôi kể cho cô nghe về giấc mơ kỳ lạ của mình. Ban đầu, ánh mắt cô có vẻ không tin lắm, nhưng cô cũng không trách móc gì tôi, ngược lại còn hứa sẽ chuyển lời cho chú Tô, hy vọng em trai nhỏ kia có thể sớm trở về nhà.

Vì em trai tôi, bị bệnh điên, không thể nhìn thấy mọi thứ, lại không chịu ở yên trong nhà.

Mộng Vân Thường

Lúc ăn cơm tối, nó đã thừa dịp người làm không để ý, mang trong mình tình yêu cuồng nhiệt và quyết đoán, nhảy qua cửa sổ bỏ trốn.

Tình yêu thật sự có thể khiến con người ta trở nên điên cuồng, câu này quả thật rất đúng.

Trong nhà lúc này rối bời như tơ vò, tôi cũng chẳng còn tâm trạng để ăn uống. Tiểu Mai dè dặt thu dọn bát đũa, tôi nhìn qua cô ấy một cái, đột nhiên cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Bên cạnh Tiểu Mai, một bà lão tóc hoa râm đang đứng. Bà mặc chiếc áo hoa ngắn tay, màu nhạt, trên đầu còn chảy m.á.u ròng ròng. Bà nhìn Tiểu Mai với ánh mắt hiền lành, miệng thì cứ lặp đi lặp lại câu: “Tiểu Mai à, bao giờ con mới về nhà thế?”

Tiểu Mai hình như không hề nhận thấy, vẫn bê đồ xuống phòng bếp như bình thường.

Tôi nhìn bà lão một lúc lâu, nhưng không lâu sau, bà lão cũng biến mất như chưa từng xuất hiện.

Lòng tôi nặng trĩu, cảm giác như có một tảng đá vừa rơi xuống, đè nặng trong ngực.]
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 27



La Hiểu Du ngồi đó, lòng miên man suy nghĩ. Đột nhiên, cô cảm thấy lạnh sống lưng, một cảm giác không thể giải thích được.

Cô nhanh chóng nhấn vào khu bình luận để xem phản ứng của mọi người.

【Nhất Thụ Hồng Mai Khai: “Bệnh điên?” Nữ chính quá đáng lắm rồi đấy, chỉ vì thái độ của em trai ruột không tốt mà đã gọi người ta là bệnh điên sao? Thật sự quá đáng!】

【Cha Của XX: Cậu bé kia vẫn chưa giải quyết xong chuyện của mình mà giờ lại xuất hiện quỷ mới? Bà lão kia, chẳng phải vừa c.h.ế.t cách đây không lâu sao?】

【Tôi Là Con Ngoan: Dù hành văn có vẻ hơi non nớt, cách viết như đang tát nước, nhưng phải công nhận rằng truyện này cứ cuốn cuốn kiểu gì ấy.】

【Chỉ Muốn Truyện Có Nam Đức: Xin hỏi truyện có nam chính không? Nam nữ chính có phải mối tình đầu của nhau không?】

【Lê Hoa Yên Vũ: Ha ha ha ha ha sao lại không thể nhìn thấy cậu em trai kia thế?】

La Hiểu Du thấy mọi người bàn luận rôm rả, cô cũng để lại bình luận cầu chương mới và gửi thêm vài quả địa lôi.

Nhưng cô không hề biết rằng lúc này, Tiểu Mai đang khóc đến mức run rẩy.

Đêm ấy, mọi người làm trong nhà họ Thích đều ngủ trong phòng giúp việc ở tầng một. Lúc ăn tối, Đinh Mai cảm thấy trong lòng bất an, cứ lo lắng không yên. Sau khi làm xong việc, cô về phòng tắm rửa rồi lên giường nằm, nhưng mãi vẫn không thể ngủ được.

Mộng Vân Thường

Chuyện Thích Uyên nhảy qua cửa sổ chạy trốn thực ra cũng có phần do lỗi của đám người làm. Họ không trông chừng cậu chủ cẩn thận, ai nấy đều sợ ông bà chủ sẽ trừ lương hoặc đuổi việc.

Đinh Mai muốn gọi điện cho bà nội, nhưng nghĩ tới chuyện bà đã già và hay ngủ sớm, cô không muốn làm ồn nên đành thôi.

Đến mười giờ đêm, nhớ đến giờ này là lúc có chương mới của cô chủ Tuyền, Đinh Mai nhanh chóng mở điện thoại lên xem.

Cô là người chứng kiến toàn bộ sự việc về chuyện thiên kim thật giả của nhà họ Thích, nên rất hứng thú với hành trình phát triển của một trong các đương sự. Mặc dù cô không tin vào những câu chuyện huyền bí, nhưng cô cũng không từ chối việc đọc tiểu thuyết.

Hầu hết người làm trong biệt thự đều theo dõi tiểu thuyết này.

Nửa đầu chương mới, thái độ của nữ chính đối với em trai thật sự rất châm biếm, Đinh Mai không nhịn được mà bật cười. Cô cảm thấy cô chủ Tuyền đúng là rất vui tính.

Nhưng khi đọc đến đoạn cuối, Đinh Mai bỗng cứng người lại. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đoạn văn đó như thể bỗng dưng trở nên méo mó, biến thành mũi nhọn đ.â.m thẳng vào trái tim cô, đau đến mức tay cô run rẩy và điện thoại rơi xuống giường với một tiếng bộp.

Một tiếng chuông dài vang lên, là bài hát của ca sĩ mà Đinh Mai thích nhất. Tuy nhiên, lúc này cô lại cảm giác như gặp phải quái vật, không dám nhận cuộc gọi. Chuông điện thoại vang lên hồi lâu rồi mới dừng lại.

Đinh Mai th* d*c, nhưng đúng lúc đó, tiếng chuông lại vang lên lần nữa.

Mắt cô đẫm lệ, cô ấn nút nhận cuộc gọi, và bên tai là giọng nói quen thuộc của thím hàng xóm nhà bên cạnh, nhưng giọng nói ấy nghe mơ hồ như đang rất xa xôi.

“Mai Tử à, con về nhà một chuyến đi.” Giọng thím hàng xóm rất thấp, “Bà con mất rồi.”

Nghe thấy những lời đó, mặt mũi Đinh Mai bỗng chốc trở nên tái nhợt, đôi chân như không còn sức, đứng không vững.

Tiếng thở dài của thím hàng xóm tiếp tục vang lên trong điện thoại: “Bà con cũng khổ, già vậy rồi còn cố gắng mang thức ăn vào thành phố bán. Lúc qua đường không cẩn thận bị xe tông, đưa đến bệnh viện thì không kịp nữa. Bà ấy không mang theo điện thoại, bệnh viện không thể liên lạc được với người nhà. Nếu không phải cháu trai bác Ngưu tình cờ ở bệnh viện nghe được và nhận ra bà ấy thì không biết...”

Đinh Mai không còn nghe rõ những lời thím hàng xóm nói nữa. Tin tức quá đột ngột khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng. Nỗi đau dường như xé nát trái tim cô.

Các người làm khác lúc này đang bàn tán trong nhóm chat, băn khoăn không biết cô chủ Tuyền có mối thù oán gì với Đinh Mai mà lại nguyền rủa cô như vậy. Họ định an ủi Đinh Mai thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng của cô bật mở.

Mọi người hốt hoảng, nghĩ ngay đến việc liệu Đinh Mai có chạy đi tìm cô chủ Tuyền để cãi nhau không.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 28



Vội vàng mở cửa và chạy ra ngoài, họ chỉ thấy Đinh Mai mặt đầy nước mắt, vội vã chạy tới gặp chủ tịch Thích.

Có phải cô ấy muốn tố cáo cô chủ với chủ tịch Thích không?

Thích Trường Vinh đang cùng vợ và con trai cả ngồi chờ tin tức về Thích Uyên, thì thấy một cô hầu gái vọt tới trước mặt, khóc lóc thảm thiết.

“Có chuyện gì vậy?” Ông theo phản xạ lùi một bước, lo lắng.

Đinh Mai lau vội nước mắt, nghẹn ngào nói: “Chủ tịch Thích, tôi… tôi muốn xin nghỉ vài ngày.”

Cố Xảo nhìn cô, hỏi lại: “Có chuyện gì sao?”

“Bà, bà tôi mất rồi…” Đinh Mai không thể kiềm chế được nữa, vừa nói vừa khóc, “Tôi muốn về chịu tang bà.”

Những người làm khác nghe xong đều há hốc mồm, mắt tròn xoe, không thể tin vào tai mình.

Bà của Đinh Mai mất sao? Liệu có phải chuyện này quá trùng hợp?

Họ liếc nhau một cái, rồi cùng nhìn lên tầng hai, bất giác một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc từ bàn chân lên tới đỉnh đầu. Càng nghĩ lại, họ càng cảm thấy bất an.

Nhà họ Thích tất nhiên đồng ý cho Đinh Mai nghỉ phép, đồng thời chuẩn bị tiền phúng viếng để bày tỏ sự quan tâm.

Ngay lúc này, Thích Uyên cũng về tới nhà.

Cậu ta vừa bước vào cửa, nhìn thấy gia đình đang ngồi trong phòng khách, nhưng Thích Uyên vẫn tỏ vẻ như mọi chuyện chẳng có gì nghiêm trọng. Thậm chí, cậu ta còn tỏ ra vui mừng như vừa trúng số.

Lời quát mắng của Thích Trường Vinh nghẹn lại trong cổ họng, hai mắt đỏ ngầu, trán nổi đầy gân xanh.

“Ba mẹ ơi, Nhược Nhược đồng ý làm bạn gái con rồi!” Thích Uyên như một quả b.o.m nổ tung, vui sướng đến mức quên mất mọi chuyện, và chẳng cần biết đến cơn giận của ba mẹ mình.

Cố Xảo không còn vẻ dịu dàng như mọi khi nữa, bà ngăn chồng, sắc mặt tối sầm hỏi: “Tiểu Uyên, Nhược Nhược là ai?”

Mộng Vân Thường

“Cô ấy tên Tần Nhược, là bạn gái con!” Thích Uyên nói, mặt mũi hớn hở.

“Con thật sự muốn cưới cô ta à?” Cố Xảo hỏi ngay, không đợi con trai trả lời, bà tiếp tục, “Không phải con không thể cưới cô ta, nhưng ít nhất phải cho mẹ và ba con gặp cô ta đã. Con hẹn ngày, rồi dẫn cô ta đến gặp ba mẹ.”

Thích Trường Vinh định lên tiếng nhưng lại bị ánh mắt sắc lạnh của Cố Xảo ngăn lại.

“Vâng!” Thích Uyên vô cùng phấn khích, “Ngày mai con sẽ hỏi lại cô ấy!”

Nói xong, cậu ta chạy vội lên tầng hai, hoàn toàn quên mất việc hôm nay mình đã trèo ra cửa sổ như thế nào để trốn đi.

“Vợ à, sao em lại đồng ý chuyện này dễ dàng vậy?” Thích Trường Vinh còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy vợ mình đang quá mềm lòng.

Cố Xảo liếc chồng một cái, rồi thản nhiên đáp: “Anh nghĩ con trai anh bình thường à?”

“Không bình thường.”

“Vậy thì Tần Nhược chắc chắn có vấn đề. Em đồng ý gặp cô ta là vì muốn vạch trần cô ta.”

“Vạch trần như thế nào?”

“Cứ nghe em là được.” Cố Xảo đã kết bạn với Huyền Phong đạo trưởng, và bà dự định mời vị đạo trưởng này ra tay. Khi đó, họ sẽ lột da cô gái tên Tần Nhược kia, để lộ hết những bí mật đen tối mà cô ta giấu kín.

Thích Trường Vinh tất nhiên sẽ nghe theo lời vợ.

“Con đã hẹn với chủ nhiệm khoa tâm thần của bệnh viện số một thành phố Long Kinh rồi. Mấy hôm trước ông ấy bận đi công tác, ngày mai con sẽ tự mình dẫn Thích Uyên đi kiểm tra.” Thích Lẫm vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng như thường lệ.

Thích Trường Vinh gật đầu, nói: “Vậy thì tốt quá.”

Thành phố Long Kinh là thủ đô, và chủ nhiệm của bệnh viện số một ở đây chắc chắn có tay nghề xuất sắc, y thuật của họ không có gì phải bàn cãi.

Bận rộn suốt cả ngày, cuối cùng Thích Trường Vinh mới về phòng, tắm rửa và ngả lưng lên giường. Nhưng khi nhắm mắt lại, ông ta có cảm giác như mình đã quên mất điều gì đó.

Lúc nửa mơ nửa tỉnh, ông nghe thấy tiếng vợ mình lẩm bẩm: “Nhà mình loạn hết cả lên mà chẳng thấy Tiểu Tuyền đâu. Tính tình con bé cũng lạnh lùng thật đấy.”

Thích Trường Vinh bỗng dưng mở mắt ra. Đúng rồi, ông quên mất chuyện đó!

“Anh làm gì vậy?” Cố Xảo hỏi, giọng có chút khó hiểu.

Thích Trường Vinh phản bác theo bản năng: “Ánh Tuyết cũng không xuất hiện đâu, mà Tiểu Uyên lại thân với con bé nhất đấy.”

“Ánh Tuyết thì đang bận làm việc mà. Mà có ai báo cho con bé đâu? Nó không biết chuyện, chẳng phải rất bình thường sao?” Cố Xảo nhanh chóng lên tiếng, tìm lý do giúp con gái nuôi.

Thích Trường Vinh đứng cạnh giường, nhíu mày rồi cười nói: “Trong nhà này có ai rảnh đâu? Con bé cũng ở ngay thành phố Long Giang thôi, đâu có xa lắm. Dù không về được, nhưng hai ngày rồi mà không gọi về lấy một cuộc điện thoại sao?”

Không đợi Cố Xảo nói thêm gì nữa, ông đã bước vào phòng vệ sinh, nhanh chóng trốn đi đọc chương mới của 《Nhật Ký Hào Môn》.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 29



Mới đọc mấy đoạn đầu, Thích Trường Vinh không biết nên khóc hay nên cười. Xem ra mâu thuẫn giữa Thích Tuyền và Thích Uyên đã sâu đậm lắm rồi, tất cả đều do sự bất tài của bọn họ, những người làm cha mẹ.

Thích Trường Vinh tự trách một lát, rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc.

[Bên cạnh cô ấy có một bà lão tóc hoa râm đang đứng. Bà lão mặc chiếc áo hoa ngắn tay, màu nhạt, trên đầu còn chảy m.á.u ròng ròng. Bà nhìn Tiểu Mai với ánh mắt hiền lành, miệng thì cứ lặp đi lặp lại: “Tiểu Mai à, bao giờ con mới về nhà thế?”]

Nụ cười trên khóe miệng của Thích Trường Vinh đột nhiên cứng lại.

Ông ta nhớ ra, cô giúp việc trẻ tuổi vừa xin nghỉ phép tên là Đinh Mai.

Cửa sổ phòng vệ sinh mở toang, tấm màn che bay phất phới theo gió. Gió đêm hè mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, chậm rãi bò dọc theo sống lưng của ông ta. Đỉnh đầu ông ta bỗng dưng nổ tung!

Chẳng lẽ Thích Tuyền thật sự có thể nhìn thấy những thứ kia sao?!

Vậy còn cậu bé gọi Tô Lâm Hải là ba trong hai chương trước thì sao? Đó cũng là quỷ sao?

Thích Trường Vinh cảm thấy lạnh toát sống lưng, mồ hôi lạnh tuôn ra.

Cửa sổ phòng vệ sinh mở rộng, nhìn chẳng khác nào miệng của một quái thú nơi vực sâu, có thể nuốt chửng linh hồn người ta ngay trong tích tắc.

Thích Trường Vinh vội vàng chạy ra khỏi phòng vệ sinh. Khi ông thấy ánh mắt dịu dàng của vợ, bỗng dưng ông tỉnh táo lại.

Có lẽ Thích Tuyền chỉ nghe Đinh Mai xin nghỉ phép rồi viết thêm vài dòng cuối để tạo cảm giác huyền bí mà thôi, phải không?

Thích Trường Vinh tự trấn an bản thân, rồi hỏi: “Lúc Đinh Mai xin nghỉ phép, em có nhớ là mấy giờ không?”

Cố Xảo suy nghĩ một chút rồi đáp: “Hình như là mười giờ mười lăm phút, sao vậy anh?”

“...”

Thích Trường Vinh ngơ ngác ngồi xuống giường.

Đinh Mai đột nhiên xin phép, chắc chắn là do vừa nhận được tin tức. Nếu không, từ lúc bọn họ về nhà, Đinh Mai đã xin nghỉ phép rồi.

Mà tiểu thuyết của Thích Tuyền đăng chương mới vào lúc mười giờ tối. Nội dung đều phải viết sẵn trước, cô không thể nhận được tin tức bà của Đinh Mai qua đời trước đó được.

Vậy thì chỉ còn lại một đáp án duy nhất.

Nếu chuyện của Tô Lâm Hải vẫn chưa thể khiến ông ta tin hẳn, thì chuyện vừa xảy ra trước mắt không thể không làm ông ta tin. Thích Tuyền thật sự có năng lực đặc biệt nào đó.

Nghĩ đến đây, ông ta không kìm được, vội vàng nhấn gọi số điện thoại cá nhân của Tô Lâm Hải.

Mặc dù hai người không làm ăn với nhau, nhưng số điện thoại vẫn còn lưu.

Sau hai tiếng “tút tút” dài, cuối cùng đối phương cũng nhấc máy, giọng khàn khàn hỏi: “Ai đấy?”

“Chủ tịch Tô.”

“À, chủ tịch Thích à, có chuyện gì không?”

Thích Trường Vinh nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ chủ tịch Tô có ở thành phố Long Giang không?”

Tô Lâm Hải im lặng một lúc, rồi trả lời: “Chủ tịch Thích, giờ tôi đang hơi bận, để chiều mai tôi sẽ gọi lại cho ông sau.”

Mộng Vân Thường

“À, được rồi. Chủ tịch Tô, anh nghỉ sớm đi.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Cố Xảo vội vàng hỏi: “Chủ tịch Tô? Là chủ tịch Tô nào vậy? Sao muộn thế này rồi còn gọi người ta làm gì?”

Thích Trường Vinh đáp qua loa: “Tô Lâm Hải, chủ tịch tập đoàn Thịnh Hâm ấy. Không phải con gái ông ta là bạn thân của A Uyên sao? Anh định gọi hỏi xem con gái ông ta có biết chuyện của A Uyên không, nhưng ông ta đang bận, thôi để mai rồi hỏi lại.”

Cố Xảo nghe vậy thì cũng đồng ý: “Đúng, đó cũng là một cách hay.”

Lúc này, ở một khách sạn nào đó tại thành phố Long Đàm, Tô Noãn Noãn đang ngồi bên cạnh Tô Lâm Hải, người cha của cô đang tỏ vẻ tiều tụy và mệt mỏi. Cô nhẹ nhàng an ủi ông: “Ba à, tối qua ba đã không ngủ một chút nào rồi. Ba ngủ một lát đi, sáng mai chúng ta sẽ có kết quả thôi.”

Ngày mai, kết quả giám định ADN sẽ được công bố, và sáng mai họ sẽ biết liệu bộ hài cốt mà họ tìm thấy có phải là của anh trai cô, Tô Dung, hay không.

Nếu đúng là anh trai cô, gia đình họ Tô nhất định sẽ đòi lại công bằng cho anh ấy. Một đứa trẻ sáu tuổi bị bắt cóc rồi c.h.ế.t ở một thôn nhỏ cách xa nhà, thật sự rất có thể là một vụ bắt cóc. Họ không biết trước khi chết, anh trai cô đã phải chịu đựng những ngược đãi gì.

Dù đã mười bảy năm trôi qua, nhưng họ vẫn không từ bỏ, họ sẽ tìm mọi cách để bắt được hung thủ và khiến hắn phải trả giá.

Đêm nay, đối với cha con nhà họ Tô mà nói, là một đêm dài vô tận.
 
Back
Top Bottom