Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước

Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 410



Hai tên kia đưa mắt nhìn nhau, không biết nên bắt đầu khai từ đâu. Đường đường là Thiên sư cấp 7, giờ lại lâm vào cảnh này, đúng là mất hết thể diện.

“Muốn nếm thử cảm giác bị thuật Sưu Hồn không?” Thích Tuyền điềm nhiên hỏi, linh lực tụ lại trong lòng bàn tay, ngón tay khẽ động như sắp kết ấn.

“Tôi nói!” Hai tên đồng thanh hét lên.

Tiết Hồng đứng bên cạnh không nhịn được mà bật cười.

Thích Tuyền liếc sang tên Thiên sư không lông mày: “Ngoài Long Lâm và Long Đường, còn chỗ nào là nơi sản xuất thuốc của các người không?”

“Tôi không biết. Tổ chức chia khu vực hoạt động rất nghiêm ngặt. Mỗi Thiên sư phụ trách một nơi, không ai trao đổi thông tin với ai để tránh bị lộ.” Hắn vội vã đáp.

Mộng Vân Thường

Cô chuyển sang tên béo lùn: “Ông thì sao?”

“Tôi... tôi cũng không chắc chắn, nhưng từng nghe nói có một Thiên sư họ Sử chuyên luyện đan dược, hình như thuộc Hành Phong phái.”

Hệ thống trong đầu cô lập tức hừ lạnh: [Tôi biết mà! Dư chưởng môn không đáng tin!]

Thích Tuyền không biểu lộ cảm xúc, tiếp tục hỏi: “Ai là người làm ra Bùa Con Rối?”

“Chuyện này tôi thật sự không biết.” Tên kia chưa kịp nói thêm thì Thiên sư không lông mày đã giơ tay như nhớ ra điều gì đó: “Tôi có nghe nói về một Phù sư rất bí ẩn. Chưa ai từng gặp ông ta, nhưng mấy lá bùa đều do người khác truyền tay nhau. Người đưa bùa có gọi ông ta là ‘Nghiêm tiên sinh’.”

Hệ thống ré lên: [Nghiêm Phụng Khanh! Là hắn, chắc chắn là hắn!]

Thích Tuyền thì không dám chắc như hệ thống. Cô không quên ghi hình toàn bộ quá trình thẩm vấn, lập tức gửi đoạn video cho Lý Quốc Diên để Cục Điều tra vào cuộc.

Cô hỏi tiếp: “Còn gì khác không?”

Mấy tên quỷ hồn mặt mày cau có, không biết đào đâu ra thêm thông tin. Nói được thêm chút gì thì có thể sống thêm chút nữa mà…

Tên béo lùn bỗng như nhớ ra điều gì, vội nói: “À! Tôi từng nghe họ đang nghiên cứu một loại thuốc chữa tổn thương kinh mạch, nhưng chưa thành công. Họ bắt nhiều Thiên sư từng bị thương để làm vật thí nghiệm...”

“Đúng, đúng! Tôi cũng nghe vậy!” Thiên sư không lông mày lập tức phụ họa.

Thích Tuyền cau mày. Hệ thống gào lên giận dữ: [Ghê tởm! Đáng chết! Đáng bị thiêu rụi cả ổ!]

Tiết Hồng chen vào hỏi: “Ngoài Bạo Huyết Đan và viên thuốc bổ sung linh lực, các người còn loại thuốc nào khác không? Nguyên liệu gì? Nguyên lý hoạt động là gì?”

Đám quỷ hồn đồng loạt quay sang nhìn cô như thể cô bị điên.

Tiết Hồng mỉm cười rất chân thành: “Xin lỗi nhé, chuyên ngành của tôi là hóa sinh. Mấy chuyện này tôi quan tâm lắm.”

Tên béo lùn thở dài nói: “Thuốc bổ sung linh lực là hàng rẻ tiền, chỉ dùng cho thành viên bên ngoài.”

Tần Nhược, vốn là thành viên bên ngoài: “…”

“Bạo Huyết Đan thì đắt đỏ hơn, chỉ cung cấp cho các thành viên cấp cao. Ngoài ra còn có Ngộ Đạo Đan, giúp tăng tốc độ tu luyện. Tuy hơi hiếm, nhưng các tu sĩ trong tổ chức vẫn có thể dùng được, chỉ là thành viên bên ngoài thì ít khi được cấp.”

Tần Nhược nghe đến đây chỉ muốn đập đầu vào tường. Đã gia nhập tà tu, sống chui sống lủi lại không được lợi lộc gì, đúng là đầu óc có vấn đề.

Thích Tuyền vẫn im lặng. Mấy con quỷ hồn thì run rẩy như bị dìm trong nước đá. Một lúc sau, cô lại hỏi: “Thế không còn gì có giá trị nữa sao?”

Thiên sư không lông mày chột dạ giơ tay: “Hay là tiền bối hỏi cụ thể hơn? Chúng tôi không biết ngài đang tìm thông tin gì…”

“Trong tổ chức của các người, có một cao thủ hoạt động trên internet không?” Cô hỏi thẳng.

“À! Ngài từng hỏi tôi rồi!” Tần Nhược nhanh nhảu đáp. “Là người cung cấp thông tin cho tổ chức qua tài khoản công cộng.”

Thích Tuyền gật đầu, nhìn sang ba tên còn lại.

Tên râu dài – vốn là người bị điều trị đầu tiên – lắc đầu: “Tôi chưa từng nghe nói.”

“Tôi cũng vậy.” Tên béo lùn đáp.

Tên không lông mày nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi chưa từng gặp người này, nhưng từng nghi ngờ. Có lần tôi làm nhiệm vụ rất quan trọng, thông tin được gửi đến rồi bị xóa sạch ngay sau đó. Không để lại chút dấu vết nào.”

Hắn chỉ tay về phía mộc bài gỗ đào: “Hay ngài hỏi tên kia đi? Ông ta nhát gan, nhưng thích hóng hớt. Có khi biết điều gì đó.”

Người hắn chỉ là Thiên sư cao lớn – người từng được phẫu thuật thứ hai. Trước đó, lời khai của gã không có giá trị gì, nhưng giờ bị nhắc đến, Thích Tuyền liền thả hắn ra.

Vừa nhìn thấy Thích Tuyền, Thiên sư cao lớn lập tức quỳ xuống.

Bốn con quỷ hồn còn lại: “…”

Cô không để ý đến phản ứng của gã, chỉ hỏi thẳng: “Biết gì về cao thủ internet không?”

Gã ngây người vài giây, sau đó lí nhí gật đầu.

Thấy vậy, hai tên béo lùn và không lông mày nhìn nhau, ngạc nhiên tột độ – không ngờ gã này lại thật sự biết điều gì đó.

Đúng là ở ác không bằng... ăn dưa nhiều.

Thích Tuyền nhẹ giọng: “Nói đi.”

Thiên sư cao lớn run rẩy nói: “Tôi cũng không biết rõ... chỉ nghe nói người đó được gọi là ‘U Linh’. Là chúa tể trên internet. Hắn cung cấp rất nhiều thông tin cho tổ chức... Nhưng tôi chưa từng gặp mặt hắn lần nào...”
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 411



"Người đó là người hay quỷ?"

Thích Tuyền hỏi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thiên sư cao lớn.

Thiên sư này ngập ngừng đáp: "Nghe nói là một Thiên sư cấp 7."

Lại là cấp 7.

Thiên sư cấp 7 trong tổ chức tà tu giống như lá rụng mùa thu—nhiều đến mức không đếm xuể. Không lạ khi năm đó huyền môn bị tổn thất nghiêm trọng trong trận thanh trừng tà tu.

"Ông biết gì thì nói hết ra đi."

Thích Tuyền khoanh tay, giọng không cao nhưng đầy áp lực.

Thiên sư cao lớn nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu kể liên tục, toàn là chuyện nghe được từ miệng người khác trong tổ chức, không có cái nào là thông tin chắc chắn. Nhưng đến khi ông ta nhắc đến hai chữ “Tôn thượng”, cả phòng lập tức im bặt.

Hệ thống khinh khỉnh: [Tôn thượng? Nghe quê mùa quá mức! Sao không gọi là Thượng Thiên luôn đi?]

"Tôn thượng là ai?" Thích Tuyền hỏi, ánh mắt không đổi.

"Tôi không rõ. Bọn tôi chỉ nghe nhắc đến thôi, chứ chưa bao giờ thấy mặt. Nhưng người ta bảo ngài ấy rất giỏi về trận pháp."

Trận pháp...

Thích Tuyền khẽ nheo mắt, nhớ lại trận pháp cấp 9 từng phát hiện ở Long Lâm và Long Đường. Có lẽ cái người gọi là “Tôn thượng” này chính là thủ lĩnh thật sự của tổ chức tà tu, khả năng cao đã đạt đến cảnh giới Nhân hoàng trong hệ thống Thiên sư.

"Ai được gặp hắn?"

"Có thể là Thiên sư cấp 8, hoặc cấp 9..." Thiên sư cao lớn chỉ có thể đoán.

Hệ thống thắc mắc: [Nếu hắn là thủ lĩnh thật, sao mọi người đều chưa từng thấy mặt? Chỉ nghe đồn thôi à? Thế thì quyền lực kiểu gì?]

"Ai yểm Bùa Con Rối cho các người?"

Thích Tuyền tiếp tục hỏi.

"Tôi không biết..." Thiên sư cao lớn thở dài: "Lúc mới vào tổ chức, chúng tôi đều còn yếu, bị đưa vào một căn phòng tối rồi ngất xỉu. Khi tỉnh lại thì Bùa Con Rối đã được khắc trong đầu rồi."

"Bình thường ai là người giao nhiệm vụ?"

Thích Tuyền lạnh giọng: "Ai đã ra lệnh cho các người vây đánh tôi ở căn cứ bỏ hoang thành phố Long Hồ?"

"Tất cả đều qua tin nhắn điện thoại." Thiên sư cao lớn trả lời: "Tôi vào tổ chức khi điện thoại di động bắt đầu phổ biến. Từ đầu đến cuối chỉ nhận nhiệm vụ qua tin nhắn, chưa từng thấy mặt cấp trên. Còn ai vào tổ chức trước tôi thì tôi không rõ."

Thích Tuyền quay sang nhìn những kẻ còn lại: "Còn mấy người thì sao?"

Bọn họ đồng loạt gật đầu xác nhận.

Điện thoại chỉ mới phổ biến trong vài năm gần đây. Bọn họ tham gia tổ chức lúc tu vi còn thấp, vậy mà chỉ một thời gian ngắn đã thăng tiến đến cấp 7—ngang hàng với chưởng môn hoặc gia chủ của các đại môn phái trong giới huyền môn. Dĩ nhiên chẳng ai thấy có vấn đề.

"Đã dùng Ngộ Đạo Đan chưa?"

Thích Tuyền hỏi.

Ngoài Tần Nhược và Thiên sư râu dài, ba người còn lại đều gật đầu thừa nhận.

Tần Nhược nghe vậy thì như bị giáng một đòn nặng. Cô ta âm thầm nghiến răng. Bao năm qua mình rốt cuộc đã làm gì?

"Đủ rồi."

Thích Tuyền nhàn nhạt nói, giơ tay tụ linh lực vào đầu ngón tay.

"Đừng! Xin tha mạng!" Thiên sư cao lớn vội vàng quỳ rạp xuống đất, giọng run run: "Tôi còn nhớ thêm nhiều chuyện nữa... cho tôi chút thời gian, tôi sẽ nghĩ ra!"

"Tôi cũng vậy! Tôi cũng có thể nhớ ra thêm!"

Những người khác cũng cuống quýt cầu xin.

Chỉ có Tần Nhược là giữ được vẻ bình tĩnh. Khuôn mặt hằn lên dấu vết thời gian, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía Thích Tuyền.

Hai luồng linh lực lóe lên, Thích Tuyền không chút do dự đánh tan hồn thể của Tần Nhược và Thiên sư râu dài.

Còn lại ba người, ai nấy đều run như cầy sấy.

Linh lực lại ngưng tụ.

"Đừng g.i.ế.c tôi! Tôi vừa nghĩ ra một chuyện nữa!" Thiên sư cao lớn bật khóc: "Tôi nghe nói... nghe nói thôi... có người gọi là ‘U Linh’, là một đứa trẻ tầm mười mấy tuổi. Hắn... hắn..."

Còn chưa kịp nói hết câu, một luồng linh lực khác đã đánh tan hồn thể của Thiên sư không lông mày.

Chỉ còn lại hai người sống sót, cả hai run rẩy nhìn Thích Tuyền.

Chúng đã g.i.ế.c bao nhiêu người vô tội mà chẳng chớp mắt, nhưng giờ đây đối mặt với cái c.h.ế.t của chính mình lại hoảng loạn không khác gì thường dân.

"Tôi còn nhớ một chuyện nữa!" Thiên sư cao lớn lắp bắp: "Có lần tôi nhận nhiệm vụ đi dụ một Thiên sư vào bẫy. Người đó còn trẻ, rất đẹp trai, hình như là một Phù sư. Hắn ta..."

Ông ta cố gắng gợi lại ký ức.

Tiết Hồng lạnh nhạt hỏi: "Không phải ông đang bịa chuyện đấy chứ?"

"Không! Tôi không bịa!" Thiên sư cao lớn ngẩng đầu phản bác, ánh mắt vô thức lướt qua Linh Sinh. Đột nhiên ông ta khựng lại, biểu cảm thay đổi, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Linh Sinh rồi thốt lên: "Người đó... rất giống cậu ta!"

Thích Tuyền hơi sững người.

Mộng Vân Thường

Hệ thống hoang mang: [Hả? Giống? Không phải Linh Sinh giống mẹ à?]

Linh Sinh quay đầu, ánh mắt chạm vào ánh nhìn của kẻ sắp c.h.ế.t kia.

"Không, bây giờ thì không giống nữa..." Thiên sư cao lớn lẩm bẩm: "Nhưng khi nãy, tôi thực sự thấy giống."

"Người đó tên gì?" Thích Tuyền hỏi.

"Hắn chỉ nói mình họ Tạ, không tiết lộ gì thêm."

"Cuối cùng có mắc bẫy không?"

"Không. Hắn rất cảnh giác, như thể đã phát hiện ra điều gì đó từ trước. Sau đó tôi nhận được lệnh rút lui. Nghe nói tổ chức cử một nhóm tinh anh đi g.i.ế.c hắn. Có lẽ c.h.ế.t rồi..."
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 412



"Ở đâu?" Thích Tuyền hỏi.

"Thành phố Long Hồ." Thiên sư cao lớn cúi đầu, giọng run rẩy.

"Chính xác là chỗ nào?"

Gã liền khai ra vị trí cụ thể. Nơi đó không phải ngôi làng bỏ hoang mà trước đây họ từng nghi ngờ, mà cách ngôi làng đó một đoạn không xa.

Thích Tuyền nhớ tới chuyện Phó Cửu Trọng từng kể — cha của Linh Sinh đi công tác ở Long Hồ trước cả Phó Cửu Ca một ngày, sau đó thì mất tích không lý do. Người đàn ông đó… liệu có phải chính là cha của Linh Sinh?

Không nói thêm lời nào, Thích Tuyền lạnh lùng kết thúc mạng sống của Thiên sư béo lùn.

Mộng Vân Thường

Thiên sư cao lớn sợ hãi, quỳ sụp xuống, khóc không thành tiếng: "Cho tôi thêm chút thời gian! Tôi sẽ nghĩ ra thêm! Tôi còn có thể nhớ thêm được nữa!"

Thích Tuyền gật đầu đồng ý, nhét hắn trở lại trong mộc bài gỗ đào.

[Đại lão, ngài tha cho hắn à?] Hệ thống ngạc nhiên.

[Còn giá trị lợi dụng. Giao cho bên phòng thẩm vấn, có thể moi được nhiều thứ bất ngờ hơn nữa.] Thích Tuyền đáp.

[Ừ, đúng là dạng thích hóng chuyện thì càng ép càng ra lời.]

Cuộc thẩm vấn tạm thời kết thúc.

Thích Tuyền gửi đoạn video thẩm vấn cho Lý Quốc Diên. Không lâu sau, ông gọi lại.

"Đại sư, chồng của Phó Cửu Ca tên là Tạ Lãm Châu. Khi gặp chuyện mới 26 tuổi, từng được công nhận là Phù sư tài giỏi nhất giới huyền môn thời đó."

"Biết rồi." Thích Tuyền trả lời ngắn gọn.

"Trước đây Cục Điều tra phát hiện Nghiêm Mão tư chất bình thường, tu vi kém. Nhưng hai năm gần đây lại tiến bộ vượt bậc, điều này rất bất thường. Tôi vừa xem video ngài gửi, nghe nhắc đến Ngộ Đạo Đan, đã cho người lấy m.á.u hắn xét nghiệm rồi."

"Ừ, làm tốt."

Lý Quốc Diên cười nhẹ, đổi giọng: "Đại sư, tôi vẫn đang chờ tin từ Thích y sư đấy."

Thích Tuyền im lặng. Cô vừa nhớ ra, mình từng hứa với ông sẽ nhờ Linh Sinh bàn chuyện nhậm chức, nhưng quá bận nên vẫn chưa làm.

Cô nói: "Dạo này bên tôi thực hiện vài ca phẫu thuật, mất nhiều thời gian. Xin lỗi."

"Không sao. À, đúng rồi, cái c.h.ế.t của Tạ Lãm Châu rất có thể liên quan đến Nghiêm Phụng Khanh."

"Ừm."

"Giám sát viên đầu tiên từng bị nhiễm quỷ khí đã được kiểm tra kỹ lưỡng. Chắc chắn cậu ta không có vấn đề, nhưng những người cậu ta từng tiếp xúc thì không thể chắc chắn."

"Đã tiếp xúc với ai?"

"Cậu ta làm việc tại Hiệp hội Thiên sư thành phố Long Đàm. Chúng tôi tra lịch trình của cậu ta trong hai ngày trước khi nhiễm quỷ khí. Thời gian gần đó, cậu ta chỉ đi làm rồi về nhà, chủ yếu tiếp xúc với các Thiên sư và giám sát viên trong hội."

"Quỷ cấp 8 rất giỏi che giấu bản thân." Thích Tuyền nhắc.

"Chúng tôi nghĩ vậy. Qua phân tích, có một người rất đáng nghi."

"Ai?"

"Trữ Trường Nghĩa. Ngài từng gặp hắn rồi."

Thích Tuyền nhíu mày. Cái tên này nghe quen, nhưng không nhớ rõ là ai.

[Đại lão, là cái tên bỏ trốn giữa đường khi chúng ta đang truy bắt quỷ ở núi Nghiêu, thành phố Long Lâm đó.]

Cô gật đầu. Ra là hắn.

Những đầu mối dần lộ ra: Ảm Hôn hút cạn sinh cơ và vận khí, thuốc tăng cường lực chiến đấu đầy mùi m.á.u tanh, Đinh Tập tình cờ có được sách cấm, trận pháp cấp 9 ở Long Lâm và Long Đường, "U Linh" — kẻ thống trị trên internet. Mọi thứ đều lần theo dấu vết dẫn về cùng một chỗ: thủ lĩnh đứng sau tổ chức tà tu.

Chỉ có một điểm khiến Thích Tuyền vẫn thấy mơ hồ — nhóm Siren.

Nhóm đó tồn tại để làm gì? Chẳng lẽ chỉ để dụ người ta tự sát cho vui?

Vấn đề là, Siren cũng có một cao thủ internet, và bên kỹ thuật xác nhận rằng cách thức hành động của người này hoàn toàn giống với U Linh.

Vậy rốt cuộc... nhóm Siren có liên quan gì đến tổ chức tà tu? Hay chúng là một tổ chức độc lập?

U Linh chỉ phục tùng một người — nhưng là ai?

Bầu trời đột ngột vang lên một tiếng sấm lớn.

Một tia sáng lướt qua mắt Thích Tuyền, khóe môi cô cong nhẹ lên.

Giới huyền môn hiện tại gồm ba đại tông phái, ba thể gia lớn, dưới đó là hàng trăm thế lực nhỏ khác nhau. Ai nói chỉ được phép tồn tại một tổ chức tà tu?

Cô ngước nhìn ra bầu trời đêm qua khung cửa kính.

Từng đợt mây đen ùn ùn kéo tới, che khuất ánh trăng đang rọi xuống.

Sắp mưa rồi.

Kết thúc cuộc gọi, Thích Tuyền dặn Linh Sinh chủ động liên hệ trao đổi thông tin với Lý Quốc Diên. Còn bản thân cô thì quay về phòng, chuẩn bị tu luyện.

Giữa đêm, thành phố Long Giang đón cơn mưa lớn đầu tiên kể từ đầu thu. Mưa rơi trắng trời suốt cả đêm, đến sáng vẫn chưa ngớt.

Tiếng mưa rào rào đập xuống ao cá ngoài sân trước, vang lên những âm thanh tí tách liên tục như bài hát trầm buồn không dứt.

Đàn cá trong ao vì thiếu dưỡng khí mà lần lượt ngoi đầu lên mặt nước, thở gấp gáp.

Cả thành phố chìm trong màn mưa xám xịt, mịt mờ đến mức không thấy rõ gì ngoài hai ba mét.

Thích Tuyền ngồi tựa trên ghế sô pha cạnh cửa sổ, lặng lẽ nghe tiếng mưa như rót thẳng vào lòng. Cô nhắm mắt lại, trong đầu dần hiện lên những điển tịch huyền môn đã từng đọc.

Một cung điện ký ức từ từ mở ra.

Cô cẩn thận lần giở từng tầng ký ức, tìm kiếm những manh mối còn đang giấu sâu bên trong.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 413



Đặc điểm rõ ràng nhất của nhóm Siren là: tất cả những nạn nhân – bất kể nam hay nữ – sau khi bị họ quyến rũ đều sẽ có cùng một hành động. Đó là… tự nguyện vứt bỏ mạng sống để chứng minh tình yêu.

Tự nguyện. Tức là hiến tế.

Mỗi nạn nhân trước khi tự sát đều ôm một suy nghĩ kỳ lạ: “Tôi muốn dâng mạng sống của mình để chứng minh tình yêu thiêng liêng vĩ đại nhất.”

Việc chứng minh có ý nghĩa hay không không quan trọng. Quan trọng là họ phải… hiến tế.

Vậy, những sinh mạng bị hiến tế đó dùng để làm gì?

Thích Tuyền khẽ nhắm mắt, lật lại trí nhớ, tìm một cuốn sách cũ trong tâm trí.

Tìm được rồi.

[“Tôi nguyện vì ngài từ bỏ sinh mệnh, quỳ rạp dưới chân ngài, trở thành người hầu trung thành nhất của ngài.”]

– Trích từ Nghi Thức Hiến Tế: Sự Ra Đời Của Quỷ Vương

Khi càng có nhiều “tín đồ” trung thành tình nguyện hiến dâng mạng sống, càng có nhiều linh hồn cam tâm làm tôi tớ nghe lệnh, thì con quỷ phía sau nghi thức ấy sẽ càng lúc càng mạnh hơn.

Thích Tuyền thu lại ký ức, đóng chặt cánh cửa cung điện trong tâm trí.

Một kẻ muốn thành Nhân tiên, một kẻ khác lại muốn hóa Quỷ vương – đều không từ thủ đoạn độc ác. Chỉ khác là, một người dùng cách trực diện tàn nhẫn, người kia lại chọn ẩn mình, tinh vi và kín đáo.

Đúng lúc này, Linh Sinh mang trà đến, nhẹ nhàng đặt lên bàn trước mặt cô.

Thích Tuyền nhận lấy, hỏi: “Tối qua nói chuyện với cục trưởng Lý chưa?”

Linh Sinh gật đầu, rồi ngồi xổm xuống thảm bên cạnh, tựa đầu vào đầu gối cô.

“Anh đồng ý rồi?”

Chàng trai lại gật đầu.

“Khi nào?”

Linh Sinh lấy điện thoại ra, mở tin nhắn, đưa cho cô xem.

Thích Tuyền cúi đầu nhìn qua.

Mười ngày sau, toàn bộ những người bị thương sẽ được đưa đến Cục Điều tra thành phố Long Giang, và Linh Sinh sẽ phụ trách khám chữa.

Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn trà rung lên.

Linh Sinh đưa máy cho cô – người gọi là Mạnh Vân Tranh.

Thích Tuyền nhấn nghe.

“Đại sư! Thành phố Long Đàm xảy ra chuyện rồi!” – giọng Mạnh Vân Tranh có vẻ gấp gáp, không che giấu được lo lắng.

Cùng lúc đó, hệ thống bất ngờ hiện thông báo: [‘Ánh Sáng Trong Lòng Tôi’ vừa tặng một ngàn địa lôi.]

Thích Tuyền nhíu mày.

Đó không phải là Trịnh Quang Minh sao? Tự nhiên lại tặng nhiều như vậy, chẳng lẽ sự việc ở Long Đàm có liên quan tới anh ta?

Cô nói ngắn gọn: “Nói đi.”

“Cục Điều tra thành phố Long Đàm báo lại: tất cả điều tra viên được cử đi truy tìm mấy đứa trẻ mất tích đều đồng loạt mất liên lạc! Thiết bị định vị cũng bị vô hiệu, rất có thể họ đã rơi vào trận pháp hoặc bị dính bùa chú.”

Tình hình ngày càng rối. Trẻ con thì chưa tìm được, giờ đến lượt các điều tra viên cũng mất tích. Điều tra viên ở Long Đàm phần lớn đều có tu vi thấp, nếu cứ để kéo dài thế này, không chừng sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Thích Tuyền im lặng suy nghĩ.

Hôm qua họ vừa cứu được một giám sát viên ở Long Đàm bị nhiễm quỷ khí, hôm nay đã đến lượt người mất tích hàng loạt.

Nhưng kỳ lạ là… cô không hề cảm nhận được ác ý từ đại quỷ cấp 8.

Lẽ nào, nguyên nhân đến từ chỗ khác?

“Đại sư…” – giọng Mạnh Vân Tranh cắt ngang dòng suy nghĩ – “Thiết bị định vị đã bị che, chứng tỏ kẻ đứng sau có cấp bậc rất cao. Cục Điều tra Long Đàm đã gửi lời cầu cứu. Ngài có thể đi một chuyến không?”

Thích Tuyền nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn xối xả không ngừng. Nhưng khi nhớ lại quỷ khí trong sạch kia, cô đưa ra quyết định.

“Được. Tôi sẽ đến thành phố Long Đàm ngay.”

Mộng Vân Thường

“Vất vả cho đại sư rồi! Tôi cho người đến đón ngài ngay!” – Mạnh Vân Tranh thở phào nhẹ nhõm, lập tức cúp máy.

Thích Tuyền vừa đặt điện thoại xuống, điện thoại lại vang lên lần nữa – lần này là Trịnh Quang Minh gọi đến.

“Đại sư! Là tôi, Trịnh Quang Minh đây!” – giọng anh ta dồn dập, có vẻ cực kỳ sốt ruột – “Tôi thật sự hết cách rồi… có thể nhờ ngài một việc được không?”

“Là vụ mấy đứa trẻ mất tích?”

Trịnh Quang Minh im lặng một giây, rồi không giấu nổi sự kinh ngạc: “Đại sư, ngài đúng là… thần kỳ!”

Chẳng mấy chốc, Thẩm Huy và Đường Miên đã đến nơi.

Thích Tuyền dẫn theo Linh Sinh lên xe. Vì e rằng sẽ có người bị thương nên cô mang theo cậu, để phòng cần cứu chữa kịp thời.

Trời mưa như trút, xe phải đi rất chậm.

May mắn là khi đã đi được nửa chặng, mưa bắt đầu ngớt. Tới gần thành phố Long Đàm thì mưa đã dừng hẳn.

Trời trong xanh trở lại, dưới bầu trời xám nhạt, một dải cầu vồng bảy sắc lặng lẽ hiện ra.

Thẩm Huy hỏi: “Tiền bối, mình đến khách sạn nghỉ tạm trước hay đến thẳng Cục Điều tra?”

“Đến thẳng Cục Điều tra.” – Thích Tuyền đáp.

Xe rời khỏi đường cao tốc, rẽ thẳng vào khu vực Cục Điều tra thành phố Long Đàm.

So với Long Giang, kinh tế ở Long Đàm kém hơn hẳn. Trụ sở của Cục Điều tra cũng nằm ở vùng hẻo lánh, tòa nhà nhỏ và cũ.

Người phụ trách ở đây họ Phạm, là một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi. Dáng vẻ dịu dàng, thanh tú nhưng hành xử dứt khoát, nghiêm túc.

Chủ nhiệm Phạm đích thân ra đón họ. Dù đang lo lắng cho những người mất tích, nhưng thái độ vẫn rất bình tĩnh, không để cảm xúc lộ rõ.

“Tiền bối, rất hân hạnh được đón tiếp. Tình hình bên tôi hơi gấp, xin phép không nói vòng vo. Mời ngài vào trong.”

Thích Tuyền và nhóm người đi theo cô ấy vào trong Cục.

Dù tình hình khẩn trương, bên trong trụ sở không hề hỗn loạn. Ai nấy đều tập trung cao độ, bận rộn xử lý công việc. Có người nhận ra Thích Tuyền thì hơi kích động, nhưng vẫn cố giữ thái độ chuyên nghiệp, không bỏ dở nhiệm vụ đang làm.

Cách làm việc đâu ra đó như vậy cho thấy rõ năng lực lãnh đạo của chủ nhiệm Phạm.

Họ nhanh chóng được dẫn vào phòng họp.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 414



Chủ nhiệm Phạm tự tay rót trà cho bốn người trong phòng, sau đó ngồi xuống, mở lời thẳng thắn: “Tiền bối, chúng ta đi thẳng vào vấn đề nhé?”

“Được.” Thích Tuyền gật đầu.

Chủ nhiệm Phạm không vòng vo: “Hôm qua cảnh sát nhận được một tin báo về vụ mất tích của một đứa trẻ. Nhưng qua kiểm tra camera an ninh quanh khu vực, hoàn toàn không phát hiện bất kỳ hình ảnh nào liên quan. Cảnh sát nghi ngờ đây không phải vụ mất tích bình thường nên đã chuyển hồ sơ cho Cục Điều tra. Sau khi tiếp nhận, chúng tôi phát hiện dấu vết khả nghi cho thấy có liên quan đến Thiên sư. Vì vậy Cục đã cử ba điều tra viên đến hiện trường. Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau đó, cả ba đều mất liên lạc. Chúng tôi đã thử nhiều cách để định vị, nhưng đều vô vọng.”

Thích Tuyền hỏi: “Có ảnh của đứa trẻ không?”

“Có.” Chủ nhiệm Phạm rút ra một tấm hình từ tập hồ sơ, đưa qua.

Bức ảnh là của một bé trai chừng ba tuổi, mặt mũi bầu bĩnh. Thích Tuyền khẽ nhíu mày, tập trung linh lực vào đôi mắt.

Chỉ trong chớp mắt, tầng tầng lớp lớp ngụy trang trước mặt cô bị xé toạc. Cô ‘nhìn thấy’ một trận pháp ẩn hình dùng để đánh lừa mắt phàm và sự hiện diện mơ hồ của một bóng quỷ phía sau.

Mộng Vân Thường

Đúng lúc đó, cái bóng như có linh tính, bất ngờ quay lại, đôi mắt đen thẳm như xuyên qua cả lớp không gian, đối diện với ánh nhìn của cô.

Thích Tuyền lập tức dừng lại, thu mắt về, trả lại tấm ảnh: “Là quỷ ở núi Nghiêu.”

Hệ thống giật mình: [Lại là núi Nghiêu? Sao chỗ đó nhiều quỷ dữ vậy?]

Thích Tuyền đáp: [Núi Nghiêu vắng người, cây rừng rậm rạp, âm khí dày đặc. Với quỷ mà nói, đây là nơi lý tưởng để tăng thực lực.]

[Thế thì... mình đi ngay chứ?] Hệ thống hỏi.

Cùng lúc đó, Chủ nhiệm Phạm cũng hỏi: “Có cần đi núi Nghiêu ngay không?”

Thích Tuyền đứng lên, gọn gàng dứt khoát: “Đi.”

Vẫn là Thấm Huy lái xe, còn Chủ nhiệm Phạm và mấy điều tra viên đi xe khác. Khoảng nửa giờ sau, đoàn xe đã đến chân núi Nghiêu. Vừa dừng lại, họ lập tức phát hiện có một nhóm người đã đến trước.

Hệ thống ngạc nhiên hô lên: [Là Phương Nghiệp!]

Quả nhiên, Phương Nghiệp đang đứng không xa cùng mấy Thiên sư thuộc Hiệp hội Thiên sư. Nghe tiếng xe, họ đồng loạt quay đầu lại. Nhìn thấy xe của Cục Điều tra, vài Thiên sư lộ vẻ không vui, thậm chí có phần kiêu ngạo. Chỉ có Phương Nghiệp là cười tươi vẫy tay chào.

Hệ thống lầm bầm: [Sao anh ta không vào Cục Điều tra nhỉ?]

Không để tâm đến điều đó, Thích Tuyền mở cửa xe bước xuống.

Ngay giây phút Phương Nghiệp thấy rõ mặt cô, anh ta như c.h.ế.t lặng. Sau một giây tròn mắt, anh ta bật thốt: “Tiền, tiền bối!”

Anh ta lập tức chạy đến, rõ ràng rất kích động nhưng không dám lại quá gần. “Tiền bối, ngài thật sự đến rồi! Ngài còn nhớ tôi không?”

Thích Tuyền gật đầu.

Phương Nghiệp lập tức cười như trẻ con được quà, gần như ngốc luôn tại chỗ.

Chủ nhiệm Phạm hỏi: “Phương thiên sư, các anh đến đây làm gì?”

Phương Nghiệp đáp luôn: “Tìm người. Hiệp hội cũng có một người mất tích.”

“Mất tích? Ai vậy?”

“Là Trử Trường Nghĩa tiền bối. Dù gọi thế nào cũng không liên lạc được với ông ấy. Sau khi theo dõi khí tức thấy nơi này có biến động, Hiệp hội cử chúng tôi đến kiểm tra.”

Anh ta cẩn thận liếc về phía Thích Tuyền: “Không biết Thích tiền bối và các anh đến đây là vì chuyện gì?”

Chủ nhiệm Phạm cười xã giao: “Xảy ra chút chuyện đặc biệt, nên cần kiểm tra hiện trường.”

Phương Nghiệp hớn hở: “Thế thì tốt quá, chúng ta có thể hành động cùng nhau.”

Lúc này, một nam Thiên sư khác từ nhóm phía sau bước lên, không vui nói: “Phương thiên sư, anh là người của Hiệp hội, thân thiết với tổ giám sát thì không nói, giờ còn định theo luôn Cục Điều tra...”

Anh ta còn chưa nói hết câu thì chợt đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Thích Tuyền, gương mặt cô lộ rõ dưới ánh sáng mờ của rừng núi.

Anh ta như bị điểm huyệt, lập tức đỏ bừng mặt, cứng họng.

Với những người chưa từng tham dự Đại hội tỷ võ của Quy Nguyên tông, hình ảnh Thích Tuyền trên mạng là biểu tượng thiêng liêng. Cô là thần tượng của không biết bao nhiêu người trong giới huyền môn.

Mà anh ta—chính là một trong số đó.

Trước kia từng tưởng tượng biết bao lần, nếu có cơ hội gặp được Thích Tuyền ngoài đời, nhất định sẽ để lại ấn tượng tốt đẹp. Vậy mà lúc thật sự đối mặt, anh ta lại phá hỏng cơ hội trong nháy mắt.

Giờ đây, anh ta chỉ muốn đ.ấ.m mình vài phát. Thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn cô.

Hệ thống nhếch mép: [Vừa nãy còn mạnh miệng, giờ thì câm luôn rồi.]

Thích Tuyền không liếc anh ta lấy một cái. Cô quay sang nói với Chủ nhiệm Phạm: “Vào núi thôi.”

Đội của Cục Điều tra nhanh chóng theo bước cô. Phương Nghiệp không ngại ngần gì, mặt dày đi theo luôn.

Lần đầu thì còn ngại, chứ đến lần thứ hai rồi thì... ai quan tâm?

Những người còn lại trong nhóm Thiên sư của Hiệp hội nhìn nhau vài giây, cuối cùng cũng đành bước theo, giữ một khoảng cách không xa không gần.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 415



Bọn họ tra ra được Trử Trường Nghĩa đã biến mất gần chỗ này, nhưng rõ ràng đã tới nơi từ lâu, vậy mà vẫn không tài nào tìm ra cách mở cửa vào. Hiện giờ có đại lão dẫn đường, cả đám liền không hẹn mà cùng nhau chạy đến ôm đùi Thích Tuyền.

Còn thể diện á? Xin lỗi, đây là đại sư thần tượng đó, cả đời bọn họ có khi chỉ gặp được một lần, còn bận tâm cái thể diện c.h.ế.t tiệt gì nữa!

Bây giờ vẫn đang ban ngày, núi Nghiêu thoạt nhìn không có vẻ gì âm u. Nhưng càng tiến sâu, những Thiên sư tu vi thấp lại càng cảm giác được từng luồng khí lạnh âm u quét qua, nổi cả da gà.

“Lạ nhỉ, sao thiết bị giám sát không phát hiện được chút phản ứng nào vậy?” Một Thiên sư thấp giọng bàn tán.

“Mặc kệ là cái gì, chỉ cần đi theo đại lão thì chắc chắn không sai. Cho dù có gặp quỷ thần gì đi nữa, đại lão cũng đỡ giùm hết mà.”

“Ờ, cũng đúng.” Một người khác phụ họa, nhưng bỗng dừng lại, ngơ ngác hỏi: “Ơ, khoan… chúng ta đâu có biết đại lão định làm gì đâu? Tôi chỉ muốn tới tìm người thôi mà, sao lại lạc sang theo bọn họ rồi?”

Có người lưỡng lự đáp: “Không phải Phương Nghiệp cũng đi theo đó sao?”

“Anh không biết à, Phương Nghiệp có quan hệ tốt với chính phủ lắm.”

“Cũng có thể… thật ra là do sức hút của đại lão thôi.”

Bọn họ vừa thấy Thích đại lão liền không tự chủ được mà nối gót bước chân cô, mặc kệ việc đi tìm người vốn chẳng liên quan gì tới chuyện đại lão đang làm. Cứ ôm đùi cái đã rồi tính sau!

Mọi người nghĩ thầm: thôi thì kệ, đã đi tới đây rồi, còn quay về được chắc?

Phương Nghiệp lặng lẽ trà trộn vào đám điều tra viên, thấp giọng hỏi một người trong đội: “Những người đi bên cạnh Thích tiền bối là ai vậy?”

Điều tra viên đáp: “Chắc là đồng nghiệp từ thành phố Long Giang.”

À, thì ra là thế.

Lần trước là hai người, lần này lại ba, mà còn là ba người khác hoàn toàn so với lần trước. Xem ra vị trí bên cạnh đại lão cạnh tranh ác liệt thật.

Nếu anh ta đến Long Giang đăng ký làm điều tra viên, liệu có cơ hội được đi theo làm việc cạnh đại lão không nhỉ?

Cách đó không xa, trong sơn cốc, ánh sáng lấp lánh của Trận Mê Huyễn mờ mờ ảo ảo.

Một người đàn ông tuấn tú đứng giữa trận pháp, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn về phía đám người Thích Tuyền.

Ông ta bấm ngón tay tính toán, nhưng trước mắt như bị một tầng sương mù dày đặc che lấp, không thể nào đoán ra được việc những người đang tới sẽ mang đến vận may hay tai họa.

Không tính ra được thì chỉ có hai khả năng.

Một, người sắp đến đẳng cấp cao hơn ông ta.

Hai, người đó có quan hệ mật thiết với ông ta.

Khả năng thứ hai cơ bản có thể loại bỏ. Vậy thì chỉ còn lại… khả năng đầu tiên.

Khi nãy ông ta cảm giác sau lưng có một ánh mắt lạnh lùng nhìn tới, chẳng lẽ chính là người đó?

Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, rải xuống mặt đất phủ đầy cành khô những đốm sáng lung linh.

Đột nhiên, Thích Tuyền dừng bước, ánh mắt sắc bén khóa chặt vào trận pháp giữa sơn cốc.

Đó là Trận Mê Huyễn, nhưng không phải loại trận pháp chính thống, mà là trận do Bùa Mê Huyễn kết thành.

Rõ ràng, người bày trận là cao thủ dùng bùa chú.

“Thích tiền bối, có vấn đề gì sao?” Chủ nhiệm Phạm vì tu vi thấp nên không nhìn ra các lá bùa cấp tám đang lơ lửng trên không.

Thích Tuyền chỉ nói ngắn gọn: “Mọi người tạm thời ở lại đây.”

Cô đưa cho Linh Sinh một lá Bùa Hộ Trận: “Anh mở trận pháp bảo vệ ra đi.”

Linh Sinh gật đầu, hoàn toàn không lo lắng chút nào cho an nguy của Thích Tuyền.

Bởi vì anh cảm nhận được trận pháp trong sơn cốc này sắp sụp đổ rồi, đẳng cấp cũng không thể so với Thích Tuyền.

Không có gì đáng sợ cả.

Mọi người ngồi yên trong lồng bảo hộ, ánh mắt dõi theo bóng dáng Thích Tuyền bay về phía sơn cốc.

Cô hòa vào ánh nắng, dáng người mảnh khảnh như phủ lên một tầng ánh sáng thần bí, vừa thanh cao vừa xa cách.

Phương Nghiệp hai mắt sáng rực, lẩm bẩm: “Nếu tôi mà được làm trợ lý của đại sư thì tốt biết mấy…”

Vừa dứt lời, da đầu anh ta bỗng tê rần.

Anh ta quay sang nhìn, bắt gặp ba đôi mắt lạnh lẽo âm u đang nhìn chằm chằm mình.

Là ba “trợ lý” bên cạnh Thích tiền bối.

Anh ta vội vàng xua tay: “Tôi chỉ nói linh tinh thôi! Không có ý gì đâu! Mấy người mới là người thích hợp nhất, thật đó!”

Ba đôi mắt lập tức thu lại.

Những người còn lại không nhịn được bật cười: “Phụt! Ha ha ha ha!”

Trong sơn cốc, Thích Tuyền dừng lại trước Trận Mê Huyễn.

Trận pháp bắt đầu hiện ra trạng thái linh khí cạn kiệt, không bao lâu nữa sẽ tự sụp đổ.

Cô yên lặng đứng đợi, không nói một lời.

Người bên trong trận dường như cũng đã lường trước được kết cục, không hề phí thêm thời gian, trong chớp mắt liền xuất hiện bên ngoài.

Toàn thân người đó bị bao phủ bởi một lớp quỷ khí màu đen đặc quánh, đến mức không thể nhìn rõ khuôn mặt.

Trên người ông ấy mang theo hơi thở quỷ khí nặng nề, là một Thanh quỷ cấp 8. Thế nhưng, điều kỳ lạ là ngoài quỷ khí ra, không hề có chút sát nghiệt nào, ngược lại, trên người ông ấy còn mơ hồ lóe lên ánh sáng công đức. Đây không phải loại ác quỷ thông thường, mà là một vị quỷ có công đức.

Đối với người hoặc quỷ mang theo công đức, Thích Tuyền từ trước đến nay đều không quá cứng rắn. Cô hỏi thẳng:

“Những đứa trẻ mất tích và cả điều tra viên, bọn họ đều đang bị nhốt trong Trận Mê Huyễn phải không?”

Đại quỷ hơi sững lại, giọng trong trẻo vang lên:

“Cô không g.i.ế.c tôi sao?”

Thích Tuyền nhướng mày:

“Tại sao tôi phải g.i.ế.c ông?”

Trong đầu cô hỏi hệ thống: [Tôi trông giống người thích c.h.é.m g.i.ế.c lắm sao?]

Hệ thống lập tức đáp, giọng điệu đầy tâng bốc: [Không có không có! Ngài vừa xinh đẹp vừa nhân hậu, sao lại đi g.i.ế.c người lung tung được cơ chứ?]

Đại quỷ bật cười:

“Cô là Thiên sư, mà Thiên sư đối đầu với bát quỷ, chẳng phải chuyện hiển nhiên sao?”

Thích Tuyền nhàn nhạt đáp:

“Tôi chỉ bắt ác quỷ thôi.”

Đại quỷ cười càng tươi:

“Hay cho một câu chỉ bắt ác quỷ.” Ông ta nhìn thẳng vào mắt cô, ý cười không giấu được: “Người các cô muốn tìm hiện giờ đã bị tôi nhốt lại rồi, chẳng lẽ tôi không phải ác quỷ sao?”

Thích Tuyền: “…”

Cô thản nhiên ném ra một tấm mộc bài gỗ đào, giọng điệu lạnh nhạt:

“Nếu không tin, ông cứ thử tiến lên xem.”

Đại quỷ: “…”

Mộng Vân Thường

Ánh mắt ông ta chợt lóe, đánh giá cô cẩn thận, rồi tò mò hỏi:

“Trước đây khi tôi còn ở huyền môn chưa từng gặp qua tiền bối, xin hỏi tiền bối tên là gì?”

Thích Tuyền hơi nhếch miệng:

“Ông làm quỷ được bao nhiêu năm rồi?”

“Đã hai mươi năm.”

“Vậy hai mươi năm trước tôi mới có… hai tuổi.”

Hai tuổi thì chắc chắn chưa từng gặp rồi.

Đại quỷ kinh ngạc đến mức quỷ khí quanh người cũng d.a.o động, giọng nói mang đầy sự sững sờ:

“Cô mới có 22 tuổi thôi sao?”

Hệ thống đắc ý cười khoe: [Đại lão nhà chúng tôi đỉnh lắm đấy nhé!]

Thích Tuyền không để ý đến lời lảm nhảm của hệ thống, lạnh lùng cắt vào:

“Nói đi, mục đích của ông là gì.”
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 416



Đại quỷ thoáng rùng mình, ánh mắt chợt tối lại, thấp giọng nói:

“Nói ra có thể cô không tin, tôi làm vậy là để cứu những đứa trẻ kia.”

Một con quỷ muốn đi cứu trẻ con? Vừa nghe đã thấy khó tin. Nhưng Thích Tuyền vẫn không tỏ vẻ ngạc nhiên hay phủ định.

Đại quỷ hiểu chuyện này khó khiến người ta tin tưởng, nhưng ông ta vẫn chậm rãi giải thích:

“Tôi chỉ không ngờ lần này lại gặp phải cao thủ như cô.”

Trước kia ông ấy cũng từng làm những chuyện tương tự, mỗi lần đều cực kỳ cẩn thận, chưa từng bị ai phát hiện. Ông ta không hề nghĩ lần này lại chạm mặt một Thiên sư lợi hại như vậy — mà còn chỉ mới 22 tuổi!

Thích Tuyền nhìn về phía kết giới Trận Mê Huyễn sắp tan rã, hỏi:

“Khi còn sống, ông từng là Thiên sư tinh thông phù chú đúng không?”

“Ừm.”

Mộng Vân Thường

“Những lá bùa này là do ông tự vẽ sau khi trở thành quỷ à?”

“Đúng thế.”

Hệ thống ngạc nhiên kêu lên: [Chẳng lẽ đây chính là truyền thuyết quỷ vẽ bùa sao?!]

Thích Tuyền: “…”

Đại quỷ hạ giọng:

“Trận pháp sắp biến mất rồi. Trong đó có một người tên là Trử Trường Nghĩa, tôi đã quan sát ông ta mấy ngày nay. Chính ông ta là kẻ bắt cóc lũ trẻ. Tôi phải dùng Bùa Mê Huyễn dẫn dụ hắn vào trong trận, nếu không, một con quỷ như tôi thì làm sao có cách nào khác ngăn cản hắn? Còn những người khác chỉ là vô tình đi theo Trử Trường Nghĩa mà bị cuốn vào trận pháp thôi.”

Thích Tuyền nhíu mày:

“Ông là quỷ cấp 8, ông có nhiều cách để ngăn chuyện này xảy ra. Thậm chí ông có thể thông báo cho chính phủ nữa mà.”

Dùng cách vòng vo phức tạp thế này làm gì chứ? Nhốt Trử Trường Nghĩa và lũ trẻ trong này thì có tác dụng gì?

Đại quỷ nhíu mày khó hiểu:

“Chính phủ? Ý cô là cảnh sát à?”

Thích Tuyền lười giải thích, móc điện thoại ra nhắn một câu cho Linh Sinh: [Mọi người tới đây đi.]

Đại quỷ thấy cô im lặng thì cũng không lên tiếng nữa.

Một lát sau, Linh Sinh dẫn cả nhóm đi tới, đứng phía sau lưng Thích Tuyền. Nhờ cô dùng ảo thuật che giấu dung mạo và thể chất, nên bây giờ nhìn anh chẳng khác gì một chàng trai trẻ tuổi thanh tú bình thường.

Nhưng ánh mắt đại quỷ lại không thể rời khỏi anh, trong lòng dâng lên một cảm giác thân thiết kỳ lạ.

Thích Tuyền đáp xuống mặt đất, quay đầu nói với chủ nhiệm Phạm:

“Cô nói chuyện với ông ấy đi.”

Chủ nhiệm Phạm mím môi căng thẳng. Đây là lần đầu tiên cô ấy gặp phải một đại quỷ cấp cao, chưa từng trải qua chuyện thế này. Nhưng Thích Tuyền đã chỉ đích danh, cô ấy đành phải lấy dũng khí, hít sâu một hơi:

“Xin chào, chúng tôi là nhân viên của Cục Điều tra thành phố Long Đàm, đến đây để tìm kiếm trẻ em và các đội viên mất tích. Nếu ông có yêu cầu gì, xin hãy nói với chúng tôi.”

Đại quỷ hơi nhíu mày, bối rối hỏi lại:

“Cục Điều tra… là cái gì?”

Cả nhóm người đồng loạt im bặt:...

Ông làm quỷ cũng phải cập nhật tin tức thời đại chứ!

Chủ nhiệm Phạm kiên nhẫn giải thích với đại quỷ: “Chúng tôi là Cục Điều tra – đơn vị của nhà nước, chuyên xử lý các vụ án linh dị, siêu nhiên.”

Đại quỷ cau mày, có vẻ hơi khó hiểu: “Thế còn Hiệp hội Thiên sư? Tôi thấy họ vẫn còn ở đây mà.”

Chủ nhiệm Phạm cười nhạt: “Bọn tôi là tổ chức chính phủ, họ chỉ là tổ chức dân lập.”

Nghe vậy, đại quỷ liếc qua một vòng, ánh mắt cẩn trọng đánh giá đám người trước mặt. Rất dễ để nhận ra hai thế lực phân chia rõ rệt – một bên là nhân viên nhà nước, một bên là Thiên sư dân lập.

Ông ta chậm rãi nói: “Tôi điều tra manh mối vụ buôn bán trẻ em từ khe núi, lần theo dấu vết đến thành phố Long Đàm, cũng mới hơn một tháng. Tôi nhớ lúc ấy, hình như chưa có Cục Điều tra nhỉ?”

“Cảm ơn ông vì đã bỏ công sức làm việc thiện,” chủ nhiệm Phạm cười chân thành, “Cục Điều tra đúng là mới thành lập không lâu.”

Ánh mắt đại quỷ vô thức dừng lại trên người Thích Tuyền, hỏi: “Vậy vị tiền bối này cũng thuộc Cục Điều tra sao?”

Nụ cười của chủ nhiệm Phạm càng sâu thêm: “Đúng vậy, Thích tiền bối là cố vấn đặc biệt của Cục Điều tra.”

Đại quỷ lại liếc sang Linh Sinh: “Còn cậu này?”

“Trợ lý của tiền bối.” Chủ nhiệm Phạm trả lời gọn gàng.

Nhưng Thích Tuyền thản nhiên nói thêm: “Anh ấy là người nhà tôi, đồng thời cũng là y sư của Cục Điều tra.”

Nghe đến đây, trong lòng đại quỷ hơi vui mừng. Được làm việc cho nhà nước là cầm bát cơm sắt, vừa có phúc lợi, vừa có bảo đảm – đúng là không tệ.

Ông ta quay lại nhìn chủ nhiệm Phạm, giọng nghiêm túc: “Tôi bám theo Trử Trường Nghĩa mấy ngày nay. Hôm qua, thấy ông ta lén ôm một đứa trẻ, tôi liền dụ hắn vào Trận Mê Huyễn.”

“Cảm ơn ông.” Từ giọng nói và cách hành xử của đại quỷ, chủ nhiệm Phạm dễ dàng cảm nhận được ông là người có nguyên tắc. Cô cười chân thành hơn mấy phần: “Nhưng nếu đẳng cấp của ông cao hơn Trử Trường Nghĩa, sao phải vòng vo dùng cách này?”

Đại quỷ bình tĩnh giải thích: “Dùng Phù trận có thể giấu quỷ khí, chứ nếu tôi dùng quỷ thuật, sớm bị Hiệp hội Thiên sư phát hiện rồi. Hơn nữa, Phù trận có thể từ từ tiêu hao linh lực của Thiên sư, đợi đến lúc hắn mệt lả, tôi chỉ cần ra tay là cướp được đứa bé, không cần động thủ nhiều.”

Hệ thống trong tai Thích Tuyền thì thầm: [Ừm, nói có lý. Ngay cả Trử Trường Nghĩa cũng dính vào chuyện lừa bán trẻ em thì Hiệp hội Thiên sư đúng là không đáng tin chút nào!]

Chủ nhiệm Phạm gật đầu, giọng nghiêm nghị nhưng vẫn lễ phép: “Rất cảm ơn ông, nhưng dù sao đi nữa, công dân cũng có nghĩa vụ phối hợp điều tra. Mong ông đi theo chúng tôi một chuyến.”

Đại quỷ còn chưa kịp trả lời, bỗng nhiên phía sau vang lên một tiếng “phụp” khe khẽ.

Trận Mê Huyễn mất linh lực, tan biến hoàn toàn.

Trong ánh nhìn của mọi người, Trử Trường Nghĩa xuất hiện với dáng vẻ bù xù, quần áo xộc xệch, mặt mũi nhếch nhác. Ba điều tra viên đi cùng ông ta thì khá hơn, chỉ là thần sắc có chút căng thẳng. Bên cạnh, một đứa bé chừng ba tuổi nằm thiêm thiếp bên mép trận pháp.

Tất cả đều hiểu rõ tác dụng của Trận Mê Huyễn – bên trong đầy rẫy ảo ảnh quỷ dị, người trong trận nếu không tỉnh táo rất dễ sa vào mê loạn, tưởng thật mà liều mạng chống trả. Nhìn tình huống trước mắt, rõ ràng Trử Trường Nghĩa sau khi lâm vào mê trận đã quẳng đứa bé sang một bên mặc kệ, chỉ lo đánh đ.ấ.m trong ảo giác.

Cả Trử Trường Nghĩa lẫn ba điều tra viên lúc này đều mang vẻ ngỡ ngàng. Vừa rồi bọn họ còn thấy quỷ quái chực chờ tấn công, giờ bỗng thấy một đám người đứng nhìn mình chằm chằm – cái cảm giác bị người ta quan sát từng chút thật sự khiến người ta vừa xấu hổ vừa lúng túng.

Trử Trường Nghĩa đảo mắt nhanh chóng, liếc sang nhóm Hiệp hội Thiên sư, rồi lại nhìn sang phía Cục Điều tra. Gương mặt già nua không hề đỏ, giọng ông ta cất cao: “Cuối cùng các người cũng tới! Lúc trước tôi phát hiện một tên Thiên sư buôn người, lập tức đuổi theo, ai ngờ rơi vào bẫy của hắn! May nhờ có mọi người tới kịp!”

Một tiếng cười nhạt vang lên. Đại quỷ toàn thân lấp lóe quỷ khí, nhẹ nhàng lướt đến trước mặt Trử Trường Nghĩa, chậm rãi hỏi: “Ông nói tên Thiên sư buôn người kia… là tôi sao?”

Trử Trường Nghĩa nhìn thấy quỷ khí dày đặc trên người ông ta, lập tức sợ đến trợn tròn mắt, lắp bắp: “Ông… ông…”

Chủ nhiệm Phạm không muốn lãng phí thời gian xem ông ta diễn trò, rút thẳng chiếc còng tay đặc chế, bấm khóa, còng chặt cổ tay ông ta. Giọng cô lạnh như băng: “Đi theo chúng tôi một chuyến.”

Trử Trường Nghĩa vội giãy giụa, miệng gào lên: “Tôi không làm chuyện xấu! Tôi thực sự đuổi theo một tên Thiên sư buôn người mà! Làm sao tôi biết chỗ này có một con đại quỷ? Các người bắt nhầm người rồi!”

Đại quỷ nhếch môi cười nhạt, chậm rãi nói: “Tôi đã dùng Bùa Lưu Ảnh ghi lại toàn bộ quá trình của ông. Có muốn xem không?”
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 417



Trử Trường Nghĩa im bặt, mặt tái mét.

Những người còn lại trong Hiệp hội Thiên sư nhìn nhau, không ai dám thở mạnh.

Nhân chứng, vật chứng đều đã có đủ, còn gì để chối cãi?

Quả thực lần này mất mặt ê chề trước Cục Điều tra!

Chủ nhiệm Phạm liếc nhìn đại quỷ, giọng nghiêm túc:

“Ông quyết định xong chưa?”

Đại quỷ nhìn chiếc còng tay đặc chế trong tay cô, ánh mắt lóe lên tia hiểu rõ. Hóa ra Cục Điều tra này thật sự là cơ quan chính quy chứ không phải đám người lừa đảo nào đó.

Ông khẽ gật đầu: “Được.”

Dù đã đồng ý, quỷ khí quanh thân ông vẫn dày đặc, không hề thu liễm.

Chủ nhiệm Phạm nhíu mày: “Ông như vậy sẽ gây chú ý đấy. Không sợ bị phát hiện à?”

Một đống quỷ khí bốc lên, không cần máy dò cũng biết có chuyện bất thường. Mà nếu dùng bùa che giấu thì người ta lại không biết ông ta còn ở đây hay đã biến mất từ lúc nào.

Đại quỷ lúng túng cười: “Vì một vài lý do, tạm thời tôi không thể lộ diện được.”

Chủ nhiệm Phạm hơi cau mày: “Nhưng đến trụ sở, ông vẫn phải lộ diện thôi.”

“Đến lúc đó thì được, bây giờ thì không thể.”

Chủ nhiệm Phạm nhìn sang Thích Tuyền, rõ ràng muốn hỏi ý kiến.

Thích Tuyền nhàn nhạt phất tay, niệm một câu chú, tức thì một tầng ảo thuật bao phủ lên người đại quỷ:

“Xong rồi, bây giờ không ai nhận ra ông nữa.”

Đại quỷ cảm nhận được linh lực sâu không lường nổi ẩn trong phép, ánh mắt nhìn Thích Tuyền thoáng chấn động. Trong lòng không nhịn được thầm cảm thán: Trường Giang sóng sau xô sóng trước, hậu bối bây giờ đúng là ghê gớm!

Ông thu liễm quỷ khí, hình dáng ngoài lập tức biến thành một người đàn ông bình thường, dáng vẻ hiền hòa, đứng giữa đám người cũng chẳng mấy nổi bật.

Dù là quỷ cấp tám, thân thể đã có thể ngưng thực thể, nhìn từ ngoài không khác gì người sống.

Mộng Vân Thường

Đám người xung quanh, nhất là nhóm điều tra viên, lần đầu tiên được “đồng hành” cùng một đại quỷ bậc cao, ai nấy đều cảm thấy mới lạ, ánh mắt tò mò cứ nhìn trộm không dứt.

Đại quỷ mỉm cười nhìn Thích Tuyền: “Cảm ơn tiền bối.”

Dù tuổi tác cô trẻ, nhưng trong giới tu vi là trên hết, ai mạnh người đó làm tiền bối, không bàn cãi.

Thích Tuyền không đáp, xoay người dẫn đoàn người rời khỏi núi.

Linh Sinh đi sát bên cạnh cô, Thẩm Huy và Đường Miên lặng lẽ theo sau, còn chủ nhiệm Phạm thì chỉ huy nhóm điều tra viên giữ khoảng cách an toàn với đám người Hiệp hội Thiên sư.

Đại quỷ đi cạnh Thích Tuyền, cất giọng lễ phép:

“Xin hỏi tiền bối xưng hô thế nào?”

Về đến Cục Điều tra, chủ nhiệm Phạm đích thân dẫn người thẩm vấn.

Bốn người Thích Tuyền chỉ đứng ngoài quan sát.

“Xin hỏi tên ông là gì?” Một điều tra viên bắt đầu hỏi.

Lúc này, đại quỷ không giấu diếm nữa, ông quay sang Thích Tuyền, nở nụ cười ôn hòa:

“Tiền bối có thể giúp tôi giải ảo thuật không?”

Thích Tuyền vẫy tay nhẹ, ảo thuật tan biến tức thì.

Ngay lập tức, trước mặt mọi người xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi, tầm ngoài hai mươi, dung mạo tuấn tú, khí chất nhã nhặn, ánh mắt luôn mang theo ý cười nhàn nhạt — quả thật là một người xuất sắc, vừa nhìn đã khiến người ta chú ý.

Thẩm Huy và Đường Miên vô thức trừng to mắt.

Từ góc nhìn của họ, sườn mặt người đàn ông này…

Hai người không hẹn mà cùng liếc sang nhìn Linh Sinh.

So sánh nét mặt ấy, sự tương đồng kia, trong lòng bọn họ lập tức dấy lên một tia nghi ngờ mơ hồ.

Thích Tuyền đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nét mặt cô không hề thay đổi:

“Ông là Tạ Lãm Châu.”

Cô chưa từng xem qua ảnh của Tạ Lãm Châu, nhưng chỉ cần nhìn qua cũng biết người đàn ông này và Linh Sinh tuyệt đối là cha con.

Dù Thẩm Huy và Đường Miên cấp bậc còn thấp, không có quyền biết chi tiết về các cao thủ thiên sư, nhưng chỉ cần so gương mặt hai người đứng cạnh nhau, ai mà không đoán được ít nhiều?

Người đàn ông kinh ngạc:

“Tiền bối biết tôi sao?”

“Nghe nói qua.” Thích Tuyền thản nhiên đáp, rồi không muốn lãng phí thêm thời gian, cô quay sang chủ nhiệm Phạm:

“Bắt đầu hỏi đi.”

Chủ nhiệm Phạm: “…”

Cô ấy lén nhìn sang Thích Tuyền, thầm nghĩ: Vị Tạ tiên sinh này… dùng thân quỷ để nằm vùng à?

Thích Tuyền nghiêng đầu nhìn Tạ Lãm Châu, giọng nói bình tĩnh nhưng đầy sự chân thành: “Nếu ông đồng ý, tôi có thể đưa ông về Long Kinh.”

Vừa nghe ba chữ “Long Kinh,” nụ cười trên mặt Tạ Lãm Châu dần phai nhạt. Ông ấy trầm ngâm: “Long Kinh à? Bên đó có không ít tông môn, thế gia, nếu tôi xuất hiện với thân phận quỷ… e rằng không tránh khỏi bị tiêu diệt.”

Đây chính là lý do suốt bao nhiêu năm nay ông ấy vẫn luôn lẩn tránh, chưa bao giờ quay về Long Kinh.

Bùa Ẩn Thân của ông ấy tuy có thể tránh được tai mắt của Hiệp hội Thiên sư ở những nơi khác, nhưng ở Long Kinh – nơi tập trung những thế lực mạnh mẽ nhất – không chắc có thể giấu mình an toàn.

Hơn nữa, hai mươi năm qua, ông ấy vẫn không cảm nhận được bất kỳ tín hiệu nào từ khế ước đạo lữ của mình. Việc đó như một tảng đá đè nặng, khiến ông ấy không muốn trở về.

Dù gần đây khế ước đạo lữ có vẻ bị tác động bất thường, nhưng ông ấy đang bận theo đuổi manh mối vụ buôn bán trẻ em, chưa kịp đưa ra quyết định về việc quay lại Long Kinh để điều tra.

Lúc này nghe Thích Tuyền nhắc tới, ông ấy không khỏi do dự.

Thích Tuyền chậm rãi nói, giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát: “Ông che giấu thân phận, cũng chỉ là để tránh bị đám tà tu nhận diện. Nhưng ông đã điều tra suốt hai mươi năm, nắm trong tay không ít chứng cứ. Chỉ khi giao những chứng cứ đó cho Cục trưởng Cục Điều tra, mới có thể thực sự phát huy tác dụng.”

Tạ Lãm Châu lặng lẽ gật đầu. Ông ấy biết rõ điều đó.

Trên đường từ núi Nghiêu trở về, một vị Thiên sư họ Phương từng nhiệt tình giới thiệu cho ông về sự thành lập và vai trò của Cục Điều tra. Ông ấy tin tưởng vào chính phủ, cũng sẵn lòng giao nộp những gì mình có.

Không nghĩ thêm nữa, ông ấy thẳng thắn gật đầu đồng ý.

Chủ nhiệm Phạm bước đến hỏi nhỏ: “Thích tiền bối, có cần phát sóng nội dung trong những lá Bùa Lưu Ảnh không?”

Thích Tuyền gật đầu: “Phát sóng đi.”

Bùa Lưu Ảnh lập tức bay lên không trung, biến thành một màn hình lơ lửng, hình ảnh bên trong chính là cảnh Trử Trường Nghĩa đang lén lút thực hiện hành vi phạm pháp.

Ông ta cứ ngỡ bản thân giấu giếm rất giỏi, nào ngờ một đại quỷ cấp tám đã âm thầm ghi lại toàn bộ quá trình.

Tạ Lãm Châu lên tiếng giải thích: “Dựa vào những manh mối điều tra được, tôi suy đoán Long Đàm là một cứ điểm quan trọng. Vì vậy tôi mới lần theo dấu vết, cuối cùng phát hiện ra Trử Trường Nghĩa.”

Hình ảnh trong Bùa Lưu Ảnh cho thấy rõ ràng: Trử Trường Nghĩa nhận được một cuộc gọi, đối phương yêu cầu ông ta chuẩn bị một đứa trẻ ba tuổi có vận mệnh đặc biệt, đưa tới địa điểm giao hàng đã hẹn, sau đó sẽ nhận được tiền công.

Chỉ trong chốc lát, nội dung tin nhắn trong điện thoại ông ta đã biến mất – rõ ràng đây là một kịch bản ông ta đã quá quen thuộc.

Theo đúng chỉ thị, Trử Trường Nghĩa mất vài ngày mới tìm được đứa trẻ phù hợp, sau đó bắt cóc nó, thậm chí còn dùng thủ đoạn của Thiên sư để tránh bị phát hiện. Nhưng không ngờ cuối cùng lại rơi vào Trận Mê Huyễn mà Tạ Lãm Châu giăng ra.

Khi xem xong toàn bộ đoạn ghi hình, tất cả thành viên của Cục Điều tra đều không khỏi thầm bội phục Tạ Lãm Châu – đúng là tấm gương sáng trong giới quỷ.

Bùa Lưu Ảnh là pháp khí đặc biệt, không thể làm giả, bằng chứng này đủ để chứng minh hành vi phạm pháp của Trử Trường Nghĩa. Còn những tội danh khác, đương nhiên phải đợi điều tra và xét xử tiếp.

Dù thế nào, ông ta cũng không thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

Nhiệm vụ ở Long Đàm đến đây xem như kết thúc.

Thích Tuyền cũng không có ý định lưu lại thêm. Cô nhìn về phía Tạ Lãm Châu, hỏi lại: “Tạ tiên sinh, ông muốn đi Long Kinh không?”

Tạ Lãm Châu gật đầu chắc chắn.

Mấy người vừa rời khỏi trụ sở Cục Điều tra, đã thấy Trịnh Quang Minh đang đứng ngoài cửa, tay xách một đống đồ, bên cạnh là người nhà của đứa bé được cứu. Trên gương mặt họ hiện rõ vẻ biết ơn xen lẫn sự hoảng sợ sau cú sốc vừa trải qua.

“Đại sư, đây đều là đặc sản của thành phố Long Đàm, không đáng bao nhiêu, mong ngài nhận cho,” Trịnh Quang Minh chân thành đưa mấy túi quà ra.

Thẩm Huy liếc nhìn Thích Tuyền, thấy cô khẽ lắc đầu, liền mỉm cười từ chối: “Không cần đâu, tìm được đứa trẻ đã là điều quan trọng nhất. Đây là trách nhiệm của Cục Điều tra.”

“Xin ngài nhận lấy!” Người nhà đứa bé cố gắng thuyết phục thêm.

Thẩm Huy giơ tay xua nhẹ, từ tốn nói: “Chúng tôi còn phải đi công tác, mang theo nhiều đồ như vậy thật không tiện. Mọi người cứ mang về đi.”

Trịnh Quang Minh nghe thế thì cũng không miễn cưỡng nữa, đành cười cười rồi cất mấy món quà đi. Anh hiểu rõ công việc của họ bận rộn, không tiện nhận những thứ như thế.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 418



Xe vừa đi khuất, cha mẹ đứa trẻ mới thở dài, quay sang Trịnh Quang Minh nói nhỏ: “Anh Trịnh, thật sự bọn tôi rất biết ơn bọn họ. Họ không nhận quà, chúng tôi thấy áy náy vô cùng…”

Trịnh Quang Minh mỉm cười, móc điện thoại ra, mở ứng dụng Tiêm Khiếu, ra vẻ thần bí nói: “Cũng không hẳn là không có cách.”

Cha mẹ đứa trẻ nhìn anh: “???”

Bên trong xe, Thích Tuyền và Linh Sinh vẫn ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau.

Tạ Lãm Châu, sau khi lên xe, đã tự thu nhỏ hình dạng, ngồi gọn trên ngăn chứa đồ giữa ghế lái và ghế phụ, trông vô cùng ngoan ngoãn.

Thẩm Huy ngó gương chiếu hậu hỏi: “Tiền bối, mình đi thẳng về Long Kinh luôn à?”

Thích Tuyền gật đầu: “Ừ.”

Chuyện đã có thể giải quyết hôm nay, cô không muốn kéo dài đến ngày mai.

Thẩm Huy điều chỉnh lại định vị trên bản đồ, nhấn ga lái xe thẳng hướng Long Kinh.

Trong lúc xe lăn bánh, Tạ Lãm Châu chợt ngó trái ngó phải, tò mò lên tiếng: “Thích tiền bối, ngài xuất thân từ môn phái hay gia tộc nào thế?”

Thích Tuyền trả lời bằng giọng điệu bình thản: “Không môn không phái.”

“À, tán tu à?” Tạ Lãm Châu mỉm cười, ánh mắt lập tức hiện lên chút thân thiết: “Ngài thật lợi hại.”

Ông cũng là tán tu, từng được ca tụng là thiên tài, nhưng tới năm hai mươi sáu tuổi cũng chỉ đạt tới cấp sáu.

Tạ Lãm Châu nhìn sang Linh Sinh, hỏi tiếp: “Còn cậu trai trẻ này thì sao?”

Thật ra ông không hẳn muốn tò mò chuyện riêng của người khác, chỉ là muốn tìm đề tài để trò chuyện, bớt cảm giác xa lạ mà thôi.

Hệ thống trong đầu Linh Sinh bỗng réo lên: [Cậu trai trẻ gì chứ! Sai vai vế rồi!]

Lúc này Thích Tuyền mới nhớ ra — mình vẫn chưa giải trừ ảo thuật trên mặt Linh Sinh.

Hồi Phó Cửu Ca vừa nhìn thấy Linh Sinh đã nhận ra cậu là con mình. Còn Tạ Lãm Châu chỉ thấy quen thuộc, không hề nhận ra thân phận.

Có lẽ cảm ứng giữa mẹ và con, sau mười tháng mang nặng đẻ đau, vốn đã mạnh hơn gấp bội.

Thích Tuyền khẽ vẫy tay, xóa bỏ ảo thuật che mặt Linh Sinh, nhưng vẫn giữ kín thể chất thật sự.

Khoảnh khắc lớp ảo ảnh biến mất, Tạ Lãm Châu lập tức sững sờ.

Ông trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào Linh Sinh, gương mặt tuấn tú lập tức hiện lên hai chữ rõ ràng — kinh hoàng!

Một lúc lâu sau, ông mới chậm rãi hỏi, giọng thấp đến mức như sợ phá vỡ không khí: “Cậu… cha mẹ cậu là ai?”

Thích Tuyền nhẹ giọng đáp: “Từ khi sinh ra, thằng bé đã bị nhốt trong sơn động.”

Tạ Lãm Châu nghe vậy, khuôn mặt thoáng hiện vẻ đau lòng: “Sao lại thế được? Nhà họ Phó… sao lại để thằng bé chịu cảnh như vậy?”

Như sực nhớ ra điều gì, ông vội hỏi: “Tiền bối, ngài đã từng nghe nói đến nhà họ Phó ở Long Kinh chưa?”

Thích Tuyền thành thật trả lời: “Tôi từng được mời đến dự lễ trưởng thành của tiểu thư nhà họ Phó.”

“Tiểu thư nhà họ Phó?” Tạ Lãm Châu nhíu mày khó hiểu.

Thích Tuyền nói thẳng: “Con gái Phó Cửu Trọng.”

Tạ Lãm Châu lặng đi.

Hai mươi năm đã trôi qua, cảnh còn người mất…

Ông cúi đầu, giọng buồn bã: “Ngài có nhìn thấy em gái ông ấy không?”

Thích Tuyền gật đầu: “Có.”

“Cô ấy thế nào?”

“Ngây dại suốt hai mươi năm.” Cô khẽ nói: “Đợi khi ông về Long Kinh, sẽ biết tất cả.”

Tạ Lãm Châu khẽ run: “Cảm ơn ngài…”

Ánh mắt ông lại vô thức dừng trên người Linh Sinh, lòng dấy lên muôn vàn suy nghĩ.

Bị nhốt trong sơn động từ khi lọt lòng, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?

Sau khi ông chết, tại sao lại dẫn đến cục diện này?

Thích tiền bối đã phải dùng ảo thuật để bảo vệ Linh Sinh, nghĩa là đằng sau chắc chắn có nguyên nhân sâu xa.

Tại sao phải che giấu? Ai là người cần tránh né?

Hay là kẻ thù vẫn đang âm thầm rình rập nhà họ Phó?

Càng nghĩ, Tạ Lãm Châu càng cảm thấy cần phải giữ kín mối liên hệ giữa Linh Sinh và nhà họ Phó.

Ông nhìn sang Thích Tuyền, chân thành nói: “Tiền bối, ngài hãy tiếp tục sử dụng ảo thuật che giấu đi.”

Dĩ nhiên, Thích Tuyền không từ chối.

Quả nhiên, ông ấy lựa chọn giống hệt Phó Cửu Ca: dù biết rõ Linh Sinh là con trai ruột, nhưng việc ưu tiên bảo vệ an toàn vẫn đặt lên hàng đầu.

Không phải không thể bảo vệ nếu công khai, mà là chỉ cần không lộ ra, sẽ giảm bớt vô số nguy hiểm không đáng có.

Bọn họ hiểu rất rõ sức mạnh của tổ chức tà tu, cũng biết bản thân không thể chủ quan dù chỉ một chút.

Tạ Lãm Châu cảm thấy an tâm hơn khi biết con trai mình được một người mạnh như Thích Tuyền che chở.

Đêm khuya, xe cuối cùng cũng dừng trước cửa Cục Điều tra Long Kinh.

Lý Quốc Diên đã nhận được tin từ trước, đang đứng chờ sẵn ở ngoài.

Trước khi xuống xe, Thích Tuyền quay sang nói với Tạ Lãm Châu: “Để tránh bị theo dõi, tạm thời ông hãy vào trong mộc bài gỗ đào trước đã.”

Nói xong, cô vung tay ném ra một tấm mộc bài. Nó lơ lửng giữa không trung, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, nhẹ nhàng trôi tới trước mặt Tạ Lãm Châu.

Thành phố Long Kinh vốn đông đúc, người ra kẻ vào phức tạp, dù khu vực quanh Cục Điều tra được canh phòng cẩn mật nhưng vẫn có không ít ánh mắt rình mò từ xa. Với thân phận là quỷ, Tạ Lãm Châu hiểu rõ mình không nên phô trương thêm nữa, tránh gây chú ý không cần thiết. Nghĩ vậy, ông dứt khoát rút vào trong mộc bài gỗ đào, để mặc Thích Tuyền thu hồi nó rồi cùng ba người Linh Sinh bước nhanh vào Cục Điều tra. Cô không hề phí lời, dẫn cả nhóm đi thẳng một mạch đến phòng họp.

“Đại sư, mời ngồi.” Lý Quốc Diên, cục trưởng Cục Điều tra, đích thân rót trà đưa tới trước mặt cô, giọng điệu mang theo sự kính trọng: “Ngài vội vàng từ thành phố Long Đàm đến đây, chắc chắn đã phát hiện ra manh mối quan trọng đúng không?”

Trong phòng họp lúc này chỉ có bốn người: Thích Tuyền, Linh Sinh, Tạ Lãm Châu đang ở trong mộc bài, và Lý Quốc Diên. Sau khi bày xong một trận pháp cách ly, Thích Tuyền mới nhẹ nhàng đặt mộc bài xuống bàn, giải ấn thả người bên trong ra.

Người đàn ông vừa lộ diện, Lý Quốc Diên lập tức trợn tròn mắt, gần như bật thốt lên: “Tạ thiên sư!”

Hóa ra ông ấy đã từng thấy ảnh Tạ Lãm Châu từ trước.

Tạ Lãm Châu khẽ cười, giọng điệu ôn hòa mà khiêm nhường: “Chào cục trưởng Lý, tôi là Tạ Lãm Châu. Tôi đã chết... 20 năm rồi.”

Không đợi đối phương kịp hỏi han, ông liền lấy ra một đống lớn Bùa Lưu Ảnh đặt lên bàn, nói dứt khoát: “Đây là chứng cứ tôi đã điều tra, thu thập suốt 20 năm qua.”

Mộng Vân Thường

Ông hiểu rõ trong Hiệp hội Thiên sư có không ít người phức tạp, thậm chí có cả thiên sư đã sa ngã, dính líu trực tiếp vào vụ án. Tạ Lãm Châu không tin nổi Hiệp hội nữa, vì vậy ông chỉ có thể âm thầm lặng lẽ tự mình điều tra.

Suốt bao năm trời, bản thân ông cũng không rõ mình giữ lấy tất cả những thứ này để làm gì, chỉ biết là không thể buông bỏ. May mắn thay, cuối cùng cũng có ngày ông chờ được cơ hội đưa mọi chuyện ra ánh sáng.

Hệ thống: [Cha của Linh Sinh lợi hại quá! Đã thành quỷ rồi mà còn có thể điều tra ra từng đường dây phạm tội của tà tu, đỉnh thật sự!]

Dù là người đã quen sóng to gió lớn như Lý Quốc Diên, lúc này cũng không khỏi kinh ngạc.

“Tôi đã điều tra được khá nhiều cứ điểm hoạt động của tà tu,” Tạ Lãm Châu nói tiếp, giọng điệu bình tĩnh nhưng mang theo áp lực nặng nề, “Một số chỗ đã bỏ hoang, một số nơi mới xây, còn có cả những dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh. Nếu chúng ta hành động ngay, có thể nhổ tận gốc bọn chúng.”

Lý Quốc Diên siết chặt nắm tay, trong lòng kích động, ông cười to một tiếng: “Tạ thiên sư, cảm ơn sự hy sinh và cống hiến của ông! Nhưng tôi thật sự tò mò, những năm qua ông làm sao tránh được sự truy sát của tổ chức tà tu vậy?”

Phải biết, trong tổ chức tà tu không thiếu cao thủ, không thể có chuyện một đại quỷ cấp 8 cứ thế mà lặng lẽ điều tra suốt ngần ấy năm, không ai phát hiện ra.

Tạ Lãm Châu cười xấu hổ, đáp giản dị: “Chỉ là một chút thủ đoạn vụn vặt thôi.”

Lý Quốc Diên hỏi tiếp, giọng hơi hạ thấp: “Quỷ cấp 3 trở xuống chỉ là bạch quỷ, không thể rời khỏi nơi mình tử vong. Nhưng ông thì khác... Ông làm sao rời đi được?”

Lời ông hỏi thực ra chính là muốn biết: bằng cách nào Tạ Lãm Châu trở thành đại quỷ cấp 8? Nhưng hỏi thẳng thì bất lịch sự, thành ra ông đành vòng vo.

Tạ Lãm Châu không giấu diếm: “Năm đó, tôi đã gần tiếp cận được một căn cứ sản xuất ở Long Hồ thì bất ngờ bị phục kích. Ngay khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, tôi kịp kích hoạt Bùa Mê Huyễn cao cấp, khiến chúng tưởng rằng tôi đã hồn phi phách tán, không còn khả năng hóa quỷ.”

Lý Quốc Diên gật đầu, chân thành khen: “Tạ tiên sinh, ông cẩn thận quá.”

Tạ Lãm Châu khẽ thở dài: “Lúc đó, bọn chúng ép tôi chạy theo hướng ngược lại căn cứ sản xuất, vì thế sau khi chết, hồn phách tôi ở rất xa hiện trường, không bị phát hiện. Nhờ khế ước đạo lữ với vợ tôi, tôi không bị ép vào luân hồi ngay, mà có thời gian bắt đầu tu luyện quỷ thuật.”

“Ông biết quỷ thuật à?” Lý Quốc Diên nhướn mày.

“Tôi vốn là Phù sư, muốn điều khiển quỷ bằng bùa chú tốt thì tất nhiên phải nghiên cứu kỹ quỷ thuật.” Tạ Lãm Châu giải thích. “Tôi từng đọc trong sách cổ, quỷ hoàn toàn có thể hấp thu linh khí trời đất để tu luyện, chỉ cần biết cách chuyển hóa linh khí thành quỷ lực.”

“Quỷ lực cũng có thể vẽ bùa sao?” Lý Quốc Diên tò mò.

“Đúng vậy.”
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 419



Nhắc đến đây, ánh mắt Tạ Lãm Châu thoáng một tia cay đắng: “Chỉ vài ngày sau khi tôi chết, khế ước đạo lữ mất hiệu lực, tôi không còn cảm nhận được linh hồn của vợ mình. Lúc đó tôi vừa lo lắng, vừa tuyệt vọng, mà cũng không biết phải làm sao.”

Hệ thống khẽ thở dài: [Mẹ của Linh Sinh đã tự phong bế linh thức của mình, nên ông ấy mới không cảm nhận được.]

Tạ Lãm Châu siết chặt bàn tay: “Tôi chỉ còn cách liều mạng tu luyện, ngày đêm không nghỉ, cuối cùng trở thành Hồng quỷ cấp 4, thoát khỏi vùng đất tử vong. Nhưng khi tôi chuẩn bị đi tìm vợ thì nghe tin trước đó không lâu, một nữ thiên sư tên Phó Cửu Ca đã bị hãm hại, c.h.ế.t thảm...”

Ông dừng một chút, đôi mắt hơi tối lại: “Tôi không cảm nhận được linh hồn của vợ, lại nghe tin tức ấy, cứ ngỡ cô ấy thật sự đã chết. Lúc đó, tôi thật sự... vô cùng rối loạn.”

Cả căn phòng rơi vào một khoảng lặng. Thích Tuyền ngồi lặng lẽ ở bên, ánh mắt hơi cụp xuống, không nói gì, nhưng bàn tay đặt trên bàn siết khẽ một cái.

Sau khoảng thời gian dài chìm trong mơ hồ và đau đớn, cuối cùng trong lòng Tạ Lãm Châu cũng bùng lên một khao khát mãnh liệt: ông ấy muốn trả thù. Ông ấy muốn những kẻ tà ác kia phải trả giá, phải nhận lấy hình phạt xứng đáng với tội lỗi chúng đã gây ra!

Suốt hai mươi năm trời, Tạ Lãm Châu đã cẩn thận thu thập vô số chứng cứ về hoạt động tội ác của đám tà tu, đồng thời lén giải cứu không ít những đứa trẻ bị bắt cóc. Với những linh hồn trẻ thơ không may c.h.ế.t đi, nếu chúng hóa thành quỷ, ông ấy sẽ dạy dỗ chúng học một số quỷ thuật cơ bản để có thể tự bảo vệ bản thân.

Trong phòng họp của Cục Điều tra, khi nhắc lại chuyện xưa, ông ấy chậm rãi kể từng chút một, giọng nói khàn khàn pha lẫn mệt mỏi.

Lúc này, hệ thống trong đầu Thích Tuyền bỗng reo lên đầy phấn khích:

[Ôi trời! Có phải ông ấy từng dạy dỗ Xán Xán không? Đại lão, ngài có thể giúp tôi hỏi thử không? Tôi tò mò muốn c.h.ế.t mất!]

Thích Tuyền còn chưa kịp lên tiếng thì Lý Quốc Diên đã hỏi thay:

“Ông có biết Phương Lan không?”

Nghe cái tên quen thuộc, mắt Tạ Lãm Châu sáng rực lên, vẻ bất ngờ hiện rõ:

“Tôi nhớ cô bé ấy! Đó là một đứa trẻ rất ngoan, rất đáng yêu. Các người đã gặp cô bé rồi sao? Giờ cô bé thế nào rồi?”

Lý Quốc Diên nhẹ nhàng đáp:

“Hiện giờ cô bé đang sống cùng mẹ và em trai, rất hạnh phúc. Nhưng cũng sắp đến lúc phải rời khỏi thế gian rồi.”

Nghe vậy, Tạ Lãm Châu nở nụ cười nhẹ, ánh mắt thoáng lộ ra sự nhẹ nhõm:

“Vậy thì tốt rồi.”

Lý Quốc Diên nói tiếp với giọng chân thành:

“Là nhờ ông đã giúp đỡ cô bé, nhờ vậy Cục Điều tra mới lần ra được manh mối về Bạo Huyết Đan. Tạ tiên sinh, chúng tôi thật sự rất cảm ơn ông.”

Nhưng Tạ Lãm Châu chỉ lắc đầu cười, giọng điệu bình thản:

“Tôi là Thiên sư, đây là những chuyện tôi nên làm. Chỉ là… tôi có một yêu cầu nhỏ.”

“Xin ông cứ nói.”

Nét mặt Tạ Lãm Châu dịu dàng, mang theo chút ngập ngừng hiếm thấy:

“Tôi… có thể gặp vợ mình không?”

Yêu cầu ấy, chẳng ai có thể nói là quá đáng.

Ngay lập tức, Lý Quốc Diên liên lạc với Phó Cửu Trọng. Lần trước, khi Phó Cửu Trọng đến thành phố Long Lâm nhưng thất bại trước một trận pháp cấp chín, ông ấy đã ôm hận không cam lòng, trở về nhà liền vùi đầu vào tu luyện không nghỉ. Khi nhận được cuộc gọi từ Lý Quốc Diên, giọng nói của ông ấy lộ rõ chút kìm nén.

“Phó tiên sinh, ông có thể gọi video một chút không?”

“Video à?” Phó Cửu Trọng ngạc nhiên. “Là họp online sao?”

“Không, là video cá nhân.” Lý Quốc Diên mỉm cười.

Mộng Vân Thường

“…???” Phó Cửu Trọng cúp máy, đi thẳng vào phòng làm việc, mở màn hình máy chiếu. Gần như ngay lập tức, Lý Quốc Diên gửi lời mời gọi video đến.

Vì hệ thống liên lạc của Cục Điều tra luôn được bảo vệ nghiêm ngặt, họ không sợ bất kỳ cao thủ hacker nào từ phía tà tu can thiệp.

Khi cuộc gọi kết nối, Phó Cửu Trọng trầm giọng hỏi:

“Cục trưởng Lý, ông tìm tôi có chuyện gì vậy?”

“Phó tiên sinh, tôi muốn để ông gặp một người.”

Nói xong, Lý Quốc Diên lùi sang bên, nhường chỗ để một bóng dáng hiện ra trước màn hình. Đó là một nam quỷ mang gương mặt sáng sủa, đôi mắt rưng đỏ.

“Anh vợ, là em đây.” Tạ Lãm Châu lên tiếng, giọng nói nghèn nghẹn, run rẩy.

Phó Cửu Trọng sững sờ tại chỗ. Ông ấy trợn mắt, toàn thân cứng đờ, ngây người nhìn chằm chằm vào gương mặt kia. Rất lâu sau, mới lắp bắp:

“Anh… vợ?”

Đột nhiên, ông ấy bừng tỉnh, bật người dậy lao ra khỏi phòng làm việc.

“…?” Tạ Lãm Châu hơi bối rối. “Anh vợ không muốn gặp mình sao?”

Nhưng Lý Quốc Diên chỉ cười lớn:

“Chắc là ông ấy đi đón vợ ông rồi đấy.”

Nghe vậy, Tạ Lãm Châu như hiểu ra, thân quỷ run rẩy, ánh mắt đỏ hoe, bàn tay vô thức siết chặt lại. Chờ đợi… thật sự là một dạng tra tấn.

Chỉ năm phút trôi qua, nhưng với ông ấy, nó dài như cả hai mươi năm qua cộng lại. Cuối cùng, âm thanh vang lên từ màn hình — tiếng mở cửa, rồi đóng cửa.

Không kiềm chế được, Tạ Lãm Châu bước lên phía trước, như thể muốn tiến gần hơn chút nữa.

Rồi, trong khung hình, một bóng người từ từ xuất hiện. Đó là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, đang ngồi trên xe lăn. Bà ấy dịu dàng cười hỏi Phó Cửu Trọng:

“Đêm hôm rồi, anh đưa em đến đây làm gì vậy?”

Cơ thể bà ấy vẫn chưa hồi phục hẳn, chỉ có thể ngồi xe lăn. Giọng Phó Cửu Trọng khàn đặc, cố kiềm chế xúc động:

“Ngẩng đầu lên, nhìn phía trước đi.”

“… Phía trước gì cơ?”

Theo phản xạ, Phó Cửu Ca ngẩng đầu lên. Khoảnh khắc đó, bà ấy cứng người lại. Đôi mắt trợn to, dường như không thể tin nổi vào những gì mình đang nhìn thấy. Bà ấy vươn tay, điều khiển xe lăn tiến về phía trước.

Tạ Lãm Châu hít sâu một hơi, cố ổn định tâm tình, nhìn chăm chú vào người phụ nữ mình yêu thương suốt đời. Cuối cùng, ông ấy cất tiếng, giọng khàn khàn nhưng dịu dàng:

“Cửu Ca… anh đã trở về. Xin lỗi, đã để em đợi lâu như vậy.”

Nghe giọng nói quen thuộc, khoé mắt Phó Cửu Ca đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên gương mặt. Bà ấy nghẹn ngào:

“Anh… như thế này là…”

Là một Thiên sư, tất nhiên bà ấy có thể nhận ra sự khác biệt giữa người sống và quỷ.

“Đừng lo, anh vẫn ổn.” Tạ Lãm Châu mỉm cười an ủi. “Em nhất định phải chăm sóc bản thân cho thật tốt. Chờ khi mọi chuyện kết thúc, anh sẽ trở lại gặp em.”

Trước khi tổ chức tà tu bị tiêu diệt hoàn toàn, chuyện Tạ Lãm Châu trở lại tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Nếu bây giờ ông ấy lộ diện ở nhà họ Phó, chỉ sợ sẽ mang đến nguy hiểm không cần thiết.

Phó Cửu Ca cố gắng ổn định cảm xúc, hai tay đan chặt vào nhau, khẽ cười: “Được.”

Bọn họ không cần phải nói những lời tình cảm hoa mỹ, chỉ vài câu đơn giản như vậy thôi đã đủ để hiểu lòng nhau. Chừng ấy là đủ.

Khi video kết thúc, Lý Quốc Diên hỏi thẳng: “Kế tiếp Tạ thiên sư tính sao?”

“Tôi…” Tạ Lãm Châu nhất thời bối rối.

Suốt 20 năm qua, ông ấy một mực bôn ba khắp nơi để tìm manh mối. Giờ đột nhiên gánh nặng trên vai bị dỡ xuống, ông lại cảm thấy trống rỗng, không biết mình nên làm gì tiếp theo.

Hai người họ im lặng nhìn nhau vài giây.
 
Back
Top Bottom