Dịch Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước

Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 160



Mười giờ tối, bệnh viện An Tế.

Viên Thanh nằm trên giường bệnh, mở điện thoại, truy cập vào ứng dụng Tiêm Khiếu, nhanh chóng bấm vào chương mới của truyện Nhật Ký Hào Môn mà cô vẫn theo dõi mỗi ngày.

"Tôi tạm gọi người đã giam cầm cô gái đó là... ông Hà.

Ông Hà là một doanh nhân thành đạt ở Giang Thành, tài sản đồ sộ, có địa vị đáng nể. Ông ta có một người con trai nhưng đã qua đời vì tai nạn vài năm trước.

Nghe nói, lúc còn sống, con trai ông ta từng điên cuồng theo đuổi cô gái tên XX. Có lẽ vì đau lòng, vì không chấp nhận được mất mát, ông Hà đã làm ra chuyện tàn nhẫn đến không tưởng.

Hôm đó, cảnh sát và một thiên sư cùng đến nhà họ Hà. Khi tới nơi, vợ chồng ông Hà đang ăn cơm. Nhưng điều kỳ lạ là, giữa căn biệt thự rộng lớn ấy lại chẳng có nổi một người giúp việc.

Điều kỳ lạ hơn nữa, trên bàn ăn lại bày thêm một bộ bát đũa — vị trí ấy trống không nhưng rõ ràng có dấu hiệu đã từng được sử dụng.

Một cảnh sát nhanh nhạy lập tức hỏi:

Mộng Vân Thường

"Tại sao lại có bát đũa thứ ba?"

Bà Hà cuống quýt giải thích:

"Là... để tưởng nhớ con trai."

Vị thiên sư không nói gì, chỉ lạnh lùng lấy ra một lá bùa, đánh xuống cạnh ghế bà Hà đang ngồi. Ngay lập tức, trong phòng khách trống rỗng bỗng xuất hiện một... người.

Không, nói đúng hơn, là một hồn ma.

Hồn ma đó có diện mạo y hệt cậu con trai đã c.h.ế.t của nhà họ Hà. Trong tiếng thét thất thanh của đôi vợ chồng già, thiên sư thu phục được hồn ma đang quanh quẩn trong nhà họ bấy lâu.

Lúc mọi người đang định rời đi, từ tầng trên truyền xuống một tiếng động khẽ. Thiên sư lập tức thay đổi sắc mặt:

"Trên lầu có người!"

Cảnh sát xông lên. Trong góc khuất ở cuối hành lang, họ phát hiện một căn phòng nhỏ, tối om, bốn phía là tường kín, không có cửa sổ, không khí ngột ngạt đến mức khó thở.

Dưới sàn là một người phụ nữ, thân thể đầy thương tích, ánh mắt hoảng loạn. Đó là cô gái XX.

Đây không còn là thương con thành si, mà là thương con thành quỷ.

Cô ấy được cứu, nhưng trái tim tôi thì vẫn nặng trĩu. Bởi tôi biết, trong những góc tối mà ánh sáng chưa kịp chiếu tới, vẫn còn biết bao người vô tội đang phải chịu đựng giống như cô ấy.

Có lẽ vì tâm trạng quá nặng nề, người bạn bên cạnh đề nghị tôi ra ngoài dạo một vòng cho khuây khỏa.

Đại học Giang Thành vừa khai giảng, không khí tràn đầy sức sống, rộn ràng như lễ hội. Những sinh viên trẻ tuổi hồn nhiên và đầy nhiệt huyết khiến người ta có cảm giác thời gian như chậm lại.

Tôi lặng lẽ bước vào khuôn viên trường. Cây bạch quả hai bên đường đã bắt đầu ngả vàng, ánh nắng cuối thu vẫn gay gắt nhưng không quá oi ả. Trên sân vận động, từng nhóm sinh viên cười nói vui vẻ, mồ hôi nhễ nhại giữa những trận bóng sôi động.

Tôi chọn một lối đi mát mẻ dưới hàng cây.

Nhưng khi vừa rẽ vào lối mòn, một luồng khí lạnh lẽo bất ngờ ập tới. Dưới ánh nắng chói chang, cái lạnh ấy càng thêm kỳ dị, khiến cô nổi da gà.

Viên Thanh quay đầu nhìn lại, bất giác sững sờ.

Ngay giữa ban ngày, trong khuôn viên một trường đại học danh giá, lại có âm khí dày đặc đến mức này?

Cô lập tức đi theo luồng âm khí đến một khu rừng nhỏ phía sau trường — nơi ít người lui tới. Càng đi sâu, khí âm càng nồng nặc, như xoắn ốc tụ lại dưới một gốc cây to.

Ngay tại đó, dưới lớp đất tưởng chừng như yên bình... là một t.h.i t.h.ể bị phanh thây.

Người đó đã c.h.ế.t trong đau đớn tột cùng, oán khí vương vất khiến không khí như ngừng lại. Tôi cảm thấy nghẹt thở, cả người lạnh toát.

"Ngay cả nơi thuần khiết như trường học... cũng không tránh khỏi bị bóng tối xâm chiếm sao?" – Tôi lặng lẽ nghĩ thầm.

Sau khi về đến nhà, tâm trạng tôi vẫn chưa khá hơn là bao.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 161



Viên cảnh sát chính trực nhìn tôi, ánh mắt bình tĩnh nhưng đầy quyết tâm:

"Trên đời này luôn tồn tại những góc khuất tăm tối. Nhưng chúng ta, chính là sống vì ánh sáng."

Mộng Vân Thường

Nhìn gương mặt trẻ trung và kiên nghị của anh ấy, nhớ đến sự hy sinh thầm lặng ấy, tôi chợt như bừng tỉnh.

Chính vì bóng tối vẫn luôn tồn tại, nên tôi càng phải cố gắng hơn, học tập thật tốt, để có thể phá tan những thứ tà ác âm u kia.

Tôi mở cuốn sách huyền học trước mặt ra.

Bất ngờ, có người gửi tin nhắn cho tôi trên mạng xã hội.

Đó là một người đàn ông trung niên, ông ấy nói con gái mình mất tích đã mấy ngày không tìm thấy. Nghe nói tôi có chút năng lực huyền học, nên muốn nhờ tôi giúp đỡ.

Một vài cư dân mạng tốt bụng cũng để lại lời khuyên: "Làm việc thiện đi, giúp người cũng là tích đức."

Tôi lặng lẽ nhìn bức ảnh cô gái mà ông ấy gửi đến, trong lòng không khỏi bàng hoàng.

Để chắc chắn mình không nhầm, tôi kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần. Nhưng kết quả vẫn chỉ có một.

Cha mẹ của cô gái này… đã qua đời từ lâu.

Chương truyện mới kết thúc.

Viên Thanh vừa đọc xong vừa khóc vừa cười. Câu chuyện tuy ngắn gọn, nhưng chỉ những ai từng trải qua mới hiểu được nỗi đau sâu sắc bị giam cầm suốt bao năm qua. Đó là một cảm giác như bị đốt cháy linh hồn, sống trong địa ngục không lối thoát.

Nhưng đúng như lời trong truyện, thế giới này vẫn còn quá nhiều người đang âm thầm chịu đựng đau khổ.

Cô may mắn được đại sư cứu giúp, nhưng còn những người khác thì sao?

Ánh mắt Viên Thanh dần trở nên kiên định, cô âm thầm đưa ra một quyết định.

Ban đầu cô định gửi chút quà cảm ơn – một chiếc vòng thủy lợi – nhưng số tiền tích góp được gần như đã cạn, nên đành vào khu bình luận để lại lời khen ngợi bày tỏ lòng biết ơn.

Mà lúc này, phần bình luận của chương mới nhất trong truyện "Nhật Ký Hào Môn" đã bùng nổ thành một làn sóng dữ dội.

[Trông Thấy Tôi Xin Nhắc Tôi Soạn Bài]: "Câu cuối dọa c.h.ế.t tôi rồi! Tôi từng xem bài đăng trên Weibo đó, nhưng Bạch Thủy đại đại mãi không phản hồi. Có người còn mỉa mai tác giả. Sau đó tự nhiên có một người tự xưng là Thiên sư nhảy vào trả lời. Tôi đang hoang mang thật sự!"

[Hôm Nay Đại Cát]: "Mẹ nó chứ! Bố mẹ cô gái này đã mất rồi, vậy người đăng bài cầu cứu là ai chứ?"

[Đại Cát Đại Lợi]: "Tên Thiên sư đó có bị điên không vậy? Là Thiên sư thật thì sao không nhìn ra cha mẹ người ta đã chết?"

[Hôm Nay Đại Lợi]: "Thế rốt cuộc cái địa chỉ mà tên kia đưa có đúng không?"

[Hoang Văn Đúng Là Muốn Mạng]: "Nghĩ tới thôi cũng thấy rùng mình."

[Có Hiếu Muốn Chết]: "Truyện này liên kết với Weibo liên tục, cảm giác như thật. Tác giả định chơi chiêu nổi tiếng bằng scandal à? Hay thuê người lên mạng diễn kịch?"

[Ba Tháng Giảm Hai Mươi Cân]: "Bất kể tác giả đúng hay sai, chúng ta vẫn nên cảnh giác. Lỡ như do lơ là mà hại c.h.ế.t một cô gái thì quá tội!"

[Nhất Thụ Hồng Mai Khai]: "Thiên sư người ta có chứng nhận đạo sĩ đàng hoàng. Còn tác giả chỉ là viết truyện thôi. Mọi người đừng thật sự tin hết những gì trong truyện chứ?"

Viên Thanh ngẩn người khi đọc bình luận cuối cùng.

Không phải vì nội dung, mà là vì… ID tài khoản.

Cô đã từng nhìn thấy cái tên 'Nhất Thụ Hồng Mai Khai' này trước đây.

Khi tham gia một chương trình tạp kỹ, cô và Thích Ánh Tuyết từng cùng làm khách mời trong một tập. Lúc nghỉ ngơi, Thích Ánh Tuyết cầm điện thoại đọc một bộ tiểu thuyết chuyển thể mà cô chuẩn bị tham gia. Khi mạng bị lag, cô ấy thử đổi trang, và trong khoảnh khắc đó, Viên Thanh tình cờ liếc thấy trang cá nhân Weibo hiện lên tên ID – chính là 'Nhất Thụ Hồng Mai Khai'.

Câu thơ 'Nhất thụ hồng mai ánh tuyết khai' gắn liền với cái tên của Thích Ánh Tuyết, khiến Viên Thanh ấn tượng sâu sắc.

Nếu không nhầm thì… tài khoản này chính là của Thích Ánh Tuyết?
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 162



Dạo gần đây, ngoài việc đóng phim, Thích Ánh Tuyết dường như không dính dáng gì đến các chuyện ở thành phố Long Giang. Nhưng Viên Thanh lại từng nghe đoàn làm phim bàn tán về việc nhà họ Thích có con gái thật – giả bị tráo đổi.

Fan và cư dân mạng có thể không biết, nhưng cô thì biết rõ thân phận thật sự của Thích Ánh Tuyết.

"Thiên kim giả" trong "Nhật Ký Hào Môn"... chẳng lẽ ám chỉ chính là Thích Ánh Tuyết?

Viên Thanh nhíu mày, bắt đầu lật lại phần bình luận của từng chương truyện một cách cẩn thận.

Tài khoản 'Nhất Thụ Hồng Mai Khai' đều bình luận ở mỗi chương, phần lớn đều đứng ở phía đối lập với tác giả, thậm chí đầy rẫy sự mỉa mai, phản bác.

Đặc biệt là những chương có nhắc đến "thiên kim giả", giọng điệu bình luận lại càng ác ý và căng thẳng hơn.

Viên Thanh gần như chắc chắn đến chín mươi phần trăm, người dùng 'Nhất Thụ Hồng Mai Khai' kia chính là Thích Ánh Tuyết.

Cô không có thù oán gì với Thích Ánh Tuyết, theo lý mà nói cũng không cần xen vào chuyện ai bình luận ra sao. Nhưng...

Người đang bị bôi nhọ và chế giễu khắp nơi lại chính là ân nhân cứu mạng của cô ấy.

Từ lần chắn axit thay cô cho đến việc âm thầm nhờ Ninh Thiên sư và cảnh sát đến nhà họ Hà, tất cả đều là công lao của Thích Tuyền. Những ân tình đó, Viên Thanh biết mình cả đời cũng không thể đền đáp nổi.

Cô không thể đứng nhìn Thích Tuyền bị vu oan.

Trước đó, khi Đỗ Gia Danh ở lại bệnh viện chăm sóc cô, hai người đã trao đổi phương thức liên lạc. Cô tin với sự kính trọng mà Đỗ Gia Danh dành cho Thích đại sư, anh ấy chắc chắn sẽ không làm ngơ.

Quả nhiên, khi vừa đọc xong chương mới của Nhật Ký Hào Môn, Đỗ Gia Danh đang chuẩn bị “ném địa lôi” vào khu bình luận thì điện thoại rung lên liên tục.

[Viên Thanh: (ảnh chụp màn hình)]

[Viên Thanh: Trước đây tôi từng thấy ID độc giả của Thích Ánh Tuyết, giống hệt cái này.]

Đỗ Gia Danh lập tức hiểu ngay.

Từ ngày trở thành fan cuồng của đại sư, anh đã hình thành thói quen "tuần tra" khu bình luận. Hễ gặp bình luận xúc phạm hay ác ý là lập tức báo cáo. Nhờ vậy, anh rất quen thuộc với một số tài khoản chuyên viết bình luận tiêu cực.

Tài khoản “Nhất Thụ Hồng Mai Khai” là một trong số đó. Người này không bao giờ dùng lời lẽ quá đà, nhưng mỗi lần lên tiếng đều mang giọng điệu mỉa mai, khiến người ta tức nghẹn mà không thể phản bác. Ban đầu anh đã thấy không bình thường, giờ nhìn thấy tin nhắn của Viên Thanh, linh cảm lập tức bùng cháy.

“Thì ra là thế...”

Không ngạc nhiên khi tài khoản đó luôn thiên vị “thiên kim giả” trong truyện, còn đối với nhân vật thiên kim thật lại thể hiện rõ sự chán ghét, thậm chí mang theo địch ý kỳ lạ.

Loại bình luận này rất lạc lõng. Đa phần độc giả sẽ nhập tâm theo tuyến chính của nhân vật chính, chỉ duy nhất cô ta lại đứng về phe nhân vật phụ.

Đỗ Gia Danh nhếch môi cười lạnh:

“Thế mà Tống Lâm còn lo vị hôn thê của mình bị thiệt thòi?”

Nếu truyện không dựa trên sự thật, Thích Ánh Tuyết đã sớm nhảy ra kêu oan rồi, sao có thể chỉ âm thầm đi để lại những dòng bình luận châm chọc?

Không chần chừ thêm, Đỗ Gia Danh lập tức nhắn cho quản gia Tô.

Từ khi ôm được đùi đại sư, anh đã chủ động giữ liên lạc với Tô Dung — người không chỉ là quản gia mà còn là một hồn quỷ thực thụ, ban đêm không cần ngủ.

Mộng Vân Thường

Điện thoại Tô Dung đang vang lên liên tục khi anh còn đang tập trung tu luyện.

[Đỗ Gia Danh: (ảnh chụp màn hình)]

[Đỗ Gia Danh: Quản gia Tô, đây là Viên Thanh gửi cho tôi. Tôi cảm thấy nghi ngờ này có cơ sở, anh xem có nên nói lại với đại sư không?]

[Đỗ Gia Danh: Nếu đúng là cô ta, thì cũng quá thâm độc rồi. Truyện quả nhiên không hề phóng đại! Đại sư đã phải chịu nhiều thiệt thòi quá trời huhu.]

[Đỗ Gia Danh: Đại sư là kiểu người lấy ơn trả oán thật rồi…]

Tô Dung đọc hết tin nhắn, sắc mặt dần trở nên trầm lặng.

Lại có người muốn bôi nhọ đại sư. Cái loại người chỉ biết đóng vai nạn nhân nhưng phía sau lại luôn âm thầm châm ngòi.

Anh không thể để chuyện này tiếp tục được nữa. Anh phải nghĩ cách bóc trần bộ mặt thật của Thích Ánh Tuyết.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 163



Trong khi khu bình luận của truyện đang sôi sục, thì trên Weibo, cuộc chiến cũng diễn ra không kém phần căng thẳng.

Trước 10 giờ tối, phần lớn bình luận dưới bài viết của tài khoản “Bạch Thủy Chân Nhân” đều là chế giễu và công kích. Vệ Hoành Uông — người của phái Hành Phong, thậm chí còn công khai một địa chỉ cụ thể, khiến hàng loạt fan đổ xô vào hùa theo.

Có người vì muốn chứng minh khả năng xem bói thần kỳ của anh ta, còn hô hào:

“Đi tìm cô gái kia, lôi ra ánh sáng cho rõ trắng đen!”

Thế nhưng, sau 10 giờ đêm, khi chương mới của Nhật Ký Hào Môn được đăng tải đầy đủ lên Weibo, không khí lập tức thay đổi.

Một làn sóng im lặng bất thường lan khắp các bài đăng, như thể cả mạng xã hội bị dội một gáo nước lạnh. Những người trước đó còn sục sôi căm phẫn, giờ lại bắt đầu do dự.

Câu cuối cùng trong chương truyện như một cú đ.ấ.m vào mặt họ, làm cho lòng bàn chân họ lạnh toát, toàn thân ớn lạnh.

Những người tỉnh táo dần hồi phục lý trí.

Mộng Vân Thường

“Nếu Bạch Thủy Chân Nhân không nói sai, vậy những người tự xưng là cha mẹ cô gái đó... rốt cuộc có mục đích gì?” – một người bình luận.

Dù vậy, vẫn có kẻ cố cãi cố.

“Lúc Vệ công tử xem bói, Bạch Thủy Chân Nhân còn chưa xuất hiện cơ mà!”

“Ha ha, khỏi cần giải thích, đại sư đang đi làm thêm, còn chưa học xong đại học nữa là!”

“Không biết chữ mà cũng đi xem bói? Đọc nổi sách cổ về huyền học không vậy?”

“Không thể nào lại có người tin một tác giả viết truyện linh dị hơn là tin Vệ công tử đâu nhỉ?”

“Nếu cô gái đó thật sự mồ côi cha mẹ, Vệ công tử không thể nào không nhìn ra chứ?”

Thực tế là — anh ta thật sự không nhìn ra.

Đúng hơn, không phải vì năng lực không đủ, mà vì ngay từ đầu, Vệ Hoành Uông đã chẳng hề xem xét kỹ.

Dù có thấy được số mệnh “mồ côi cha mẹ”, anh ta cũng không nghĩ đến khả năng người hỏi có mục đích đen tối phía sau. Với anh ta, bói toán chỉ là một cách để khoe khoang, chứ không phải một cách giúp người.

Ban đầu, mọi người tung hô anh ta hết lời, nhưng tới nửa đêm, trong phần bình luận bắt đầu xuất hiện những giọng điệu khác lạ.

“Hay là anh xem lại một lần nữa?”

“Vệ công tử, có người nói cô gái đó là trẻ mồ côi thật đấy. Chúng ta có khi ra tay nghĩa hiệp... nhầm chỗ rồi.”

[Bây giờ tôi thật sự lo lắng, nếu cô gái kia thật sự gặp chuyện gì thì phải làm sao?]

Vệ Hoành Uông chau mày, chăm chú nhìn kỹ ảnh đại diện của tài khoản 'Xin Hãy Giúp Đỡ Tôi'. Quả nhiên, vận mệnh là mồ côi cha mẹ.

Anh ta từ nhỏ sống trong nhung lụa, được khen ngợi là thiên tài, chưa từng bị chất vấn hay phản bác. Trong mắt anh ta, sai lầm không bao giờ thuộc về mình—chắc chắn là do cái kẻ tên Bạch Thủy Chân Nhân bịa đặt, làm loạn!

Anh ta nhếch môi, nở một nụ cười lạnh lùng, rồi đăng một dòng trạng thái lên Weibo:

"Vệ Hoành Uông phái Hành Phong: Vị thành niên vẫn có thể được nhận nuôi."

Ngay lập tức, luồng dư luận chuyển hướng.

["Đúng thật, cha mẹ ruột mất thì sao? Người ta vẫn có thể có cha mẹ nuôi mà!"]

["Chuẩn luôn, Bạch Thủy Chân Nhân kia chắc đang cố tình câu view."]

Vệ Hoành Uông rất đắc ý. Anh ta cảm thấy chỉ cần mình nói một câu, mọi người sẽ hùa theo, còn những người dám phản bác sẽ bị dư luận dìm c.h.ế.t không thương tiếc.

Nhưng khi anh ta còn đang đắm chìm trong cảm giác thắng thế, thì ở một nơi khác, Ninh Chí và Trần Phi Lộc đã tới địa chỉ mà “đại sư” kia đưa ra—nơi được cho là chỗ ở của cô gái mất tích.

Khu dân cư cũ kỹ, lởm chởm vết bong tróc, các tòa nhà cao tối đa sáu tầng, không có thang máy, hệ thống an ninh sơ sài.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 164



Cả hai không gặp trở ngại gì khi lẻn vào trong. Vừa đến dưới chân tòa nhà, một tiếng hét thất thanh đột nhiên vang lên—rõ to và chát chúa trong màn đêm yên tĩnh.

Tiếng hét nhanh chóng bị cắt ngang. Âm lượng không lớn, cách vài bức tường nên người bình thường khó mà nghe được, nhưng Ninh Chí thì khác. Cậu lập tức lao lên cầu thang.

Vừa lên tới tầng hai, một bóng người đột ngột lao xuống. Khi người đó lướt ngang qua, Ninh Chí phản xạ nhanh như chớp, tóm chặt đối phương, đè lên lan can cầu thang. Cậu lập tức quay sang Trần Phi Lộc:

"Phi Lộc, cậu lên trên xem có chuyện gì."

Trần Phi Lộc còn chưa kịp bước đi thì một cô gái khác từ trên lầu chạy xuống. Tay cô cầm một thanh gậy kim loại, chân mang dép lê. Khi thấy cảnh tượng ở lan can, cô ngẩn người trong vài giây.

Trần Phi Lộc chỉ vào người bị Ninh Chí khống chế:

"Cô đang đuổi theo anh ta đúng không?"

Người bị giữ chặt đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang kín mít, tay vẫn giữ chặt điện thoại. Hắn ta vùng vẫy:

"Tôi không làm gì cả! Thả tôi ra đi!"

Không nói không rằng, cô gái giơ dép lên và đập tới tấp vào mặt hắn. Liên tục hơn chục cú. Xong xuôi, cô giật phăng khẩu trang và mũ của hắn, lộ ra khuôn mặt hoàn toàn bình thường, không hề quen mắt.

“Đưa điện thoại đây!” cô quát lớn, giọng cực kỳ khó chịu.

Tên đàn ông run rẩy đưa điện thoại ra:

“Tôi không có ý xấu... Tôi chỉ muốn chứng minh một việc thôi mà…”

“Chứng minh cái gì?” cô nheo mắt. “Là anh vừa xấu xí vừa b**n th** à?”

Trần Phi Lộc không nhịn được, cười thầm:

"Cô gái này đúng là dữ dằn thiệt."

Cô gái mở điện thoại của hắn, màn hình vẫn còn ở chế độ camera. Cô vào thẳng album ảnh—và đúng như nghi ngờ, đầy những bức ảnh chụp lén cô trong tình trạng đầu tóc rối bù, mặt mộc, chụp ở khoảng cách gần.

Không thể tha thứ!

Cô lập tức rút điện thoại cá nhân ra, mặc cho hắn ta quỳ lạy van xin, và gọi báo cảnh sát ngay tại chỗ.

Xong xuôi, cô quay sang hai người còn lại:

“Cảm ơn hai anh nhiều, nếu không có hai người, tôi không biết hậu quả sẽ thế nào.”

Ninh Chí giữ c.h.ặ.t t.a.y tên đàn ông, nghiêm giọng hỏi:

"Nói đi, anh đang chứng minh cái gì?"

“Đau đau đau! Tôi nói ngay!” hắn ta r*n r*.

“Trên Weibo có người bảo con gái ông ta bị lạc, nhờ đại sư giúp tìm. Có người tên Bạch Thủy Chân Nhân gì đó đưa ra địa chỉ này. Tôi chỉ tò mò xem đúng không…”

Trần Phi Lộc lạnh lùng ngắt lời:

“Thế còn mấy tấm ảnh này là sao? Cũng để ‘chứng minh’ à?”

“Tôi chỉ định… chia sẻ kết quả với cư dân mạng…”

“Là để câu like thì có!” Trần Phi Lộc khinh bỉ. “Đúng là ghê tởm!”

Cô gái ngạc nhiên hỏi:

“Cái gì mà con gái mất tích? Bói toán gì ở đây?”

Trần Phi Lộc đáp:

"Cô cứ lên Weibo, tìm 'Bạch Thủy Chân Nhân' là biết."

Vài phút sau, cô thở hắt ra, ném điện thoại xuống ghế, tức tối chửi thề.

"Tên họ Vệ này bị điên hả? Chuyện của tôi thì liên quan gì đến anh ta!"

Rồi cô chỉ tay về phía hai người:

“Còn hai anh? Sao lại tới đây?”

“À thì…” Trần Phi Lộc chưa nghĩ ra được lý do hợp lý, thì xe cảnh sát đã đến nơi.

Bốn người đều bị mời về đồn để làm rõ sự việc.

Sau khi nghe toàn bộ sự tình, cảnh sát chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

Chỉ vì một bài bói toán vô căn cứ, lại còn có người rắp tâm xác minh bằng cách mò đến tận nhà người khác rồi chụp lén ban đêm?

May mà nạn nhân là người gan dạ, chứ nếu yếu tim thì chắc đã bị dọa đến phát bệnh!

Cô gái tên là Mã Tư Tư, 24 tuổi, quê gốc ở thành phố Long Đàm. Từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô cắt đứt liên lạc với quê nhà, sống một cuộc đời khá kín tiếng, không ai biết được gì thêm.

“Người đăng Weibo tìm tôi là chú ruột của tôi. Không ngờ sau ngần ấy năm, ông ta vẫn không từ bỏ ý định.”

Viên cảnh sát trước mặt cau mày, giọng nghiêm túc hỏi:

“Cô biết ông ta tìm cô để làm gì không?”

“Sau khi tôi tốt nghiệp cấp ba được hai ngày, ông ta dẫn một người đàn ông lạ đến nhà. Người đó nhìn tôi bằng ánh mắt rất đáng sợ, cứ như đang đánh giá một món hàng, như thể tôi là miếng thịt đặt trên thớt. Từ đầu tôi đã thấy Mã Chí không phải người tử tế. Linh cảm có chuyện không hay, nên khi họ vừa rời khỏi, tôi đã mang theo sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân bỏ trốn ngay trong đêm. Nhưng cụ thể họ định làm gì, tôi không biết chắc.”

Mộng Vân Thường

Viên cảnh sát gật đầu thầm nghĩ: Cô gái này thật sự rất cảnh giác.

Mã Tư Tư tiếp lời, giọng đầy lo lắng:

“Bây giờ ông ta đã biết địa chỉ tôi, chắc chắn sẽ tìm đến gây chuyện. Tôi rất lo...”
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 165



Nghĩ đến việc bị bám riết không buông, cô không khỏi tức giận.

Ở một nơi khác, Trần Phi Lộc và Ninh Chí vừa hoàn thành bản tường trình, liền nhanh chóng liên hệ với Hàn Miễn.

Hàn Miễn nhận được tin, lập tức phản hồi:

“Được rồi, tôi sẽ báo cảnh sát địa phương.”

Chẳng bao lâu sau, thông qua lời kể của Mã Tư Tư, anh đã có được mô tả khá chi tiết về người đàn ông được Mã Chí dẫn đến: đầu đinh, lông mày rậm, mắt tam giác, sống mũi khoằm, má phải có nốt ruồi lớn, môi dày.

Hàn Miễn nhìn chằm chằm vào mô tả, cảm giác như đã thấy ở đâu rồi. Đúng lúc ấy, một cảnh sát trẻ bên cạnh lên tiếng đầy bất ngờ:

“Đội trưởng Hàn, đây chẳng phải là đồng phạm trong vụ Hoàng Khải Phong từng khai ra sao?”

Hàn Miễn sững người, rồi ánh mắt lập tức sáng lên.

Đúng vậy. Trong lúc điều tra vụ buôn bán phụ nữ của Hoàng Khải Phong, hắn từng khai ra một kẻ đồng phạm. Tên này chỉ tham gia vài phi vụ rồi lặng lẽ biến mất. Dù cảnh sát đã cố truy tìm, nhưng vẫn không tìm được dấu vết nào. Không ngờ lần này lại lần ra manh mối từ lời kể của nạn nhân khác.

Mọi thứ đều có sự liên kết. Quả nhiên, triết học không bao giờ lừa người!

Nếu vậy, tên đồng phạm từng buôn người này có liên quan gì đến vụ án Âm hôn hay không?

Ngay khi Hàn Miễn còn đang suy nghĩ, một sĩ quan khác báo cáo:

“Đội trưởng, Uông Thúy đã nhận tội. Bà ta khai là mình đã tự ý nhốt Viên Thanh lại, còn ép cô ấy kết Âm hôn với Hà Siêu. Những vết thương trên người cô ấy cũng đều do bà ta gây ra. Hà Kiến Thiết thì quá bận rộn chuyện công ty, không hay biết gì cả.”

Hàn Miễn nhếch môi, cười lạnh:

“Hừ, đúng là xảo quyệt.”

Tuy nhiên, dù có quanh co thế nào, lần này bọn họ cũng không thể thoát tội.

Lạ ở chỗ: Tại sao Uông Thúy lại đột ngột nhận tội?

Thực ra, Uông Thúy vốn không muốn nhận. Nhưng bà ta và chồng không thể cứ mãi bị giữ trong đồn cảnh sát được. Họ cần được thả ra để trả thù cho con trai. Chỉ là bà ta không ngờ, từ những lời khai của Viên Thanh, cảnh sát đã nắm được quá nhiều thông tin.

Vì Viên Thanh bị khống chế suốt thời gian dài, nên bọn họ hoàn toàn không đề phòng cô, thỉnh thoảng còn buột miệng tiết lộ nhiều chuyện mờ ám.

Cảnh sát đã ngày đêm điều tra, cuối cùng phát hiện vợ chồng nhà họ Hà không chỉ nhúng tay vào đường dây Âm hôn cao cấp, mà còn bị tình nghi liên quan đến buôn bán phụ nữ.

Những nạn nhân bị họ lừa gạt đều là phụ nữ trẻ, bị coi như món hàng sinh lời nhiều lần: đầu tiên là kết Âm hôn, sau đó bị ép b*n d*m, cuối cùng nếu không còn “giá trị sử dụng”, nội tạng của họ sẽ bị lấy ra bán với giá cao.

Tội ác như vậy, đúng là không bút nào tả xiết.

Ngay cả những cảnh sát dày dạn kinh nghiệm cũng phải rùng mình vì ghê tởm.

Tệ hơn, phía sau họ còn có người giúp đỡ trong bệnh viện, cung cấp chính xác ngày sinh của các cô gái để đối chiếu sinh thần bát tự. Trường hợp không tra được do thời gian quá lâu, thì sẽ có biện pháp khác để lấy thông tin.

Từng mảnh ghép được lật mở, sự thật dần hé lộ, chứng cứ rõ ràng. Khi tất cả những điều này được trình bày trước mặt vợ chồng nhà họ Hà, bọn họ hoàn toàn không còn gì để chối cãi.

Thứ đang chờ đợi họ, chính là án tử.

Vụ án lần này có quy mô lớn, liên đới nhiều người, phức tạp hơn dự đoán. Đường dây Âm hôn cao cấp ở thành phố Long Giang mà họ điều tra được, thực chất chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Đã có “cao cấp”, tất sẽ có “bình dân”.

Mộng Vân Thường

Những kẻ giàu có như Hà Siêu thì chọn được những cô gái xinh đẹp, vận khí tốt như Viên Thanh để kết Âm hôn. Còn tầng lớp bình dân, như vụ mà Tề Chính từng đối mặt, thì chỉ có thể kết đôi với các cô gái có điều kiện kém hơn nhiều.

Đáng tiếc là, đến hiện tại, Hàn Miễn và các đồng đội vẫn chưa tìm ra được đường dây Âm hôn bình dân này.

Cảnh sát sau đó công bố sơ bộ vụ án của vợ chồng nhà họ Hà. Tuy nhiên, họ đã lược bỏ nhiều chi tiết, chỉ thông báo rằng Viên Thanh bị giam giữ trái pháp luật, bị cố ý gây thương tích, còn vợ chồng nhà họ Hà thì bị tình nghi buôn bán phụ nữ.

Những tình tiết siêu nhiên, kỳ quái hoàn toàn không được đề cập.

Tuy vậy, khi bản tin phát sóng, dư luận lập tức bùng nổ.

“Đây còn là người sao?!”

“Chỉ vì con trai c.h.ế.t mà bắt người ta phải kết Âm hôn với nó à? Sao mà vô nhân tính vậy?!”

“Ép buộc, hành hạ, còn định g.i.ế.c người… không thể tha thứ được!”
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 166



Cư dân mạng vừa phẫn nộ chỉ trích vợ chồng nhà họ Hà, vừa không khỏi xót xa cho Viên Thanh.

“Thảo nào mấy năm nay tinh thần của Viên Thanh bất ổn, thì ra cô ấy đã phải chịu đựng nhiều như vậy.”

“Những người từng mắng Viên Thanh là sao chổi, có lương tâm thì mau đứng ra xin lỗi đi!”

“Rõ ràng nữ thần cũng là nạn nhân, vậy mà phải gánh chịu đủ lời cay nghiệt.”

“Mong từ nay cô ấy sẽ được bình an, không còn bị tổn thương nữa.”

“Vậy bộ phim trước kia từng dừng quay, liệu có tiếp tục không nhỉ?”

Trước làn sóng dư luận, Viên Thanh vẫn giữ im lặng.

Cô đã quyết định rồi — nếu đoàn phim tiếp tục hoạt động, cô sẽ quay nốt, nhận tiền cát-xê rồi rút khỏi giới giải trí. Cô muốn tìm một hướng đi khác, làm những việc thực sự có ý nghĩa hơn.

Trong khi đó, tại biệt thự Lâm Hồ, Thích Tuyền vừa trải qua một giấc ngủ ngon. Tỉnh dậy, cô thay đồ thoải mái, rửa mặt rồi thong thả ăn sáng dưới ánh nắng dịu nhẹ.

Bữa sáng đơn giản, nhưng khi có trai xinh gái đẹp ngồi đối diện, bỗng trở thành cảnh tượng vô cùng mãn nhãn.

Sau bữa ăn, Tô Dung đến báo cáo chuyện người dùng có tên “Nhất Thụ Hồng Mai Khai” bị nghi là Thích Ánh Tuyết.

Thích Tuyền chỉ cười nhạt, không hề ngạc nhiên.

Cô đã sớm đoán ra, chỉ là không ngờ chuyện này bị lộ nhanh như vậy, mà người ra tay lại là Viên Thanh. Cuộc đời thật khó lường.

“Cô có muốn xử lý không?” – Tô Dung hỏi.

Thích Tuyền lắc đầu, đáp bình thản: “Tôi viết truyện chỉ để tăng tuổi thọ, mấy phần bình luận tôi đâu có đọc, cũng không quan tâm người khác nghĩ gì. Nếu anh không nhắc, tôi còn quên mất sự tồn tại của cô ta rồi.”

“Nhưng nếu cô ta cố tình bôi nhọ cô?” – Tô Dung nhíu mày.

“Cô ta có thể đổi tài khoản khác mà làm tiếp.” – Thích Tuyền nhún vai.

Tiết Hồng lúc này đang nằm dài trên sofa gần đó, nghịch tóc rồi cười khẽ: “Muốn xử lý thì cũng dễ thôi.”

Tô Dung quay lại nhìn cô với ánh mắt đầy cảnh giác.

Từ khi Tiết Hồng xuất hiện, anh luôn có cảm giác bị đe dọa. Trước kia chỉ có anh là quỷ thị thân cận bên đại sư, nay lại thêm một người mới, vừa mạnh mẽ, vừa xinh đẹp, lại biết cách lấy lòng.

Nhưng Tiết Hồng không hề để tâm đến ánh mắt của Tô Dung, cô nói thản nhiên: “Loại chuột cống thì phải lôi ra ánh sáng. Nếu chỉ cho người nhà họ Thích biết, nhỡ cô ta lại nhỏ vài giọt nước mắt, tình cảm hai mươi năm tan biến hết à?”

Thích Tuyền bật cười, hỏi: “Vậy cậu định làm gì?”

“Cho tôi mượn mấy người dưới trướng cô là được.”

Cô nghiêng đầu khó hiểu: “Tôi có đàn em sao?”

Không lâu sau, Tô Dung lập tức kéo Đỗ Gia Danh, Dương Túc, Trương Thành Ngôn và Tiền Côn vào nhóm chat.

Tên nhóm được đặt là: “Tiểu đội bảo vệ đại sư”.

[Tiền Côn: Quản gia Tô có gì chỉ đạo?]

[Đỗ Gia Danh: Đại sư cần chúng tôi làm gì?]

[Dương Túc: Tôi đang rảnh, có thể lên đường bất cứ lúc nào!]

[Trương Thành Ngôn: Vì đại sư, dốc sức không từ!]

Tiết Hồng ngồi sát bên Tô Dung, cười tủm tỉm, hướng dẫn anh trả lời tin nhắn.

Mộng Vân Thường

[Tô Dung: Không phải đại sư nhờ, là tôi không muốn thấy đại sư bị bắt nạt.]

[Đỗ Gia Danh: Tôi hiểu rồi! Là chuyện tối qua tôi nói với anh đúng không?]

[Tiền Côn: Gì vậy? Có chuyện gì mà giấu tụi này?]

Tô Dung gửi ảnh chụp màn hình đoạn bình luận mỉa mai trên mạng.

[Dương Túc: Ồ, vậy là muốn tag Tống Lâm lên?]

[Trương Thành Ngôn: Đúng đúng, trước còn lo Thích Ánh Tuyết bị tổn thương, giờ thì lật mặt nhanh như chớp. Hừ.]

[Đỗ Gia Danh: Quản gia Tô nói làm gì, chúng tôi theo lệnh!]

Trong khi nhóm “tiểu đội” đang bàn kế hoạch, Linh Sinh trở về phòng, nhẹ nhàng gõ cửa sổ.

Ngay sau đó, một chú chim sẻ nhỏ, lông mềm mượt, mập tròn đáp xuống bệ cửa.

Linh Sinh dịu dàng xoa đầu nó. Chim sẻ kêu mấy tiếng, cọ cọ vào lòng bàn tay cậu đầy thích thú.

Được thấm nhuần linh khí, nó rất sung sướng.

Linh Sinh mỉm cười, lòng bàn tay trái bắt đầu tỏa ra làn hắc khí. Hắc khí xoay tròn như lốc xoáy, càng lúc càng nhanh, rồi ngưng tụ thành một viên châu nhỏ đen tuyền, cỡ bằng hạt đậu xanh.

Chim sẻ ngoạm viên châu, vỗ cánh bay đi.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 167



Trong biệt thự chính, Thích Tuyền đang tĩnh tọa tu luyện, đột nhiên mở mắt.

Nhìn qua cửa sổ, cô thấy một bóng chim nhỏ thoáng qua bầu trời trong xanh.

Cô chống cằm suy nghĩ, rồi hỏi hệ thống:

“Nếu cậu phát hiện có người đang làm chuyện xấu, nên làm gì?”

Hệ thống lập tức trả lời:

“Ngăn cản họ! Phải dạy dỗ họ!”

“Vậy nếu người đó là Linh Sinh thì sao?”

“Không thể nào!”

Hệ thống ngập ngừng, rồi dè dặt hỏi lại:

“Đại lão… Linh Sinh làm gì vậy?”

Thích Tuyền mỉm cười, ánh mắt đầy ẩn ý:

“Không có gì. Chỉ là mấy trò nghịch ngợm của trẻ con thôi.”

“Vậy thì tốt, con bé còn nhỏ, dạy dỗ thêm là được.” Giọng nói của hệ thống mang theo sự bao dung thường thấy ở người cha.

Thích Tuyền nghe mà muốn lật bàn.

Tên AI mê nhan sắc này đúng là không cứu nổi nữa rồi.

Biệt thự nhà họ Thích, sáng sớm.

Thích Ánh Tuyết hôm qua thức khuya cày phim, đến giờ vẫn nằm bẹp dí trên giường, không buồn mở mắt.

Trong giấc ngủ lơ mơ, cô ta cứ nghe tiếng “cộc cộc cộc” vang lên đều đều. Lúc đầu còn tưởng là ảo giác, nhưng dần dần, tiếng động càng rõ, hình như phát ra từ phía cửa sổ.

Cô ta bực mình mở mắt, trong đầu chỉ nghĩ: Ai mà sáng sớm đã phá giấc ngủ người khác như vậy?

Cô ta đứng dậy, kéo rèm cửa sổ ra. Trên bệ cửa sổ là một con chim sẻ nhỏ màu xám đang nghiêng đầu nhìn cô ta, đôi mắt tròn xoe lấp lánh, mỏ thì liên tục mổ vào lớp kính.

Thích Ánh Tuyết: “…”

Cô ta cau mày, đưa tay vỗ mạnh lên cửa kính, định dọa cho con chim nhỏ kia sợ mà bay đi.

Nhưng con chim này rõ ràng là loại biến dị. Không những không sợ, nó còn nháy mắt một cái, rồi tiếp tục kiên trì mổ kính, thái độ vô cùng kiên định.

Thích Ánh Tuyết tức không chịu nổi, liền mở toang cửa sổ, định đuổi nó ra bằng phương pháp trực tiếp.

Ai ngờ, cửa sổ vừa mở, chim sẻ lập tức vỗ cánh bay vào phòng!

Cô ta đứng sững người. Con chim gì mà gan vậy trời?!

Vừa tức vừa hoảng, Thích Ánh Tuyết chộp lấy một chiếc áo khoác, vung loạn trong không khí, chạy vòng vòng trong phòng để xua đuổi. Nhưng chim sẻ thì cứ bay là là theo trần nhà, cô ta đuổi thế nào cũng không với tới, cuối cùng đành th* d*c đứng nhìn nó.

“Không được, phải gọi người lên bắt nó!” – cô ta lẩm bẩm.

Ngay khi cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi người giúp việc, con chim sẻ nhỏ đột ngột hạ cánh xuống sàn nhà, nhảy lò cò về phía đầu giường. Nhân lúc cô ta không chú ý, nó nhanh chóng nhả ra một viên hắc châu nhỏ từ miệng, ném vào khe hở giữa giường và tường.

Xong việc, nó bình thản vỗ cánh bay ra ngoài qua cửa sổ.

Thích Ánh Tuyết bị làm ầm ĩ cả buổi, hoàn toàn tỉnh ngủ. Cô ta càu nhàu bước vào nhà vệ sinh.

Vừa đặt chân tới ngưỡng cửa, đột nhiên chân cô ta trượt mạnh, cả người ngã sóng soài ra đất.

“Aaaaaaa!” – cô ta hét lên, đau đến mức nước mắt muốn trào ra.

Lúc này trong biệt thự chỉ có mỗi người giúp việc là Đinh Mai ở tầng một, đang dọn dẹp thì nghe tiếng hét chói tai từ tầng trên.

“Tiểu thư Ánh Tuyết?” – Đinh Mai lo lắng gọi khi chạy lên gõ cửa.

Bên trong vang lên tiếng r*n r* yếu ớt: “Dì đỡ tôi dậy với…”

Mộng Vân Thường

Đinh Mai đẩy cửa vào, thấy Ánh Tuyết đang nằm dưới sàn, khuôn mặt nhăn nhó vì đau. Tuy ngã trông ghê gớm, nhưng sau khi kiểm tra thì chỉ là vết đau nhẹ, không có gì nghiêm trọng. Đinh Mai cẩn thận đỡ cô ta dậy.

“Không sao, chắc chỉ trượt chân thôi.” – cô ta nói, giọng đầy miễn cưỡng.

Lúc này, Thích Ánh Tuyết gượng đứng lên, định đi đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo.

Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó.

Khi cô ta vừa cầm bàn chải, chưa kịp chải được mấy lần, thì một phát đ.â.m mạnh vào lợi – m.á.u trào ra, kem đánh răng lẫn m.á.u tanh khiến cô ta muốn nôn.

Cô ta bịt miệng, mặt trắng bệch, ngồi thụp xuống sàn. Nước mắt suýt trào ra.

Vài phút sau, Đinh Mai lại nghe thấy tiếng hét. Cô ấy vội chạy lên, thấy Ánh Tuyết đang ôm miệng, mặt mày nhăn nhó, kem đánh răng và m.á.u dính đầy tay.

“Tiểu thư, có cần gọi bác sĩ gia đình đến không?” – Đinh Mai dè dặt hỏi.

“Ưm ưm…” – Thích Ánh Tuyết gật đầu, chẳng buồn mở miệng nữa.

Một lúc sau, cô ta thay đồ, chuẩn bị xuống lầu. Nhưng đúng lúc bước xuống bậc cuối cùng, thì... lại trượt chân.

“Bịch!”

Tiếng ngã nặng nề vang lên. Mắt cá chân đau nhói, toàn thân méo mó nằm gục dưới sàn đá cẩm thạch.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 168



Đinh Mai chạy đến, hốt hoảng đỡ cô ta dậy. Lần này thì không đơn giản – mắt cá chân sưng to, Thích Ánh Tuyết không thể tự đi được.

Đành phải vào bệnh viện.

Trên xe, Đinh Mai vừa lái vừa cẩn thận hỏi:

“Tiểu thư, hay là đến Linh Hư Quan thắp nhang bái lạy một chút nhé?”

Từ sau khi Thích Tuyền nhìn thấy hồn bà nội, Đinh Mai đã tin tưởng sâu sắc vào năng lực của cô. Nhưng biết rõ quan hệ giữa Thích Tuyền và Ánh Tuyết không tốt, cô ấy không dám nói toạc ra, chỉ khéo léo nhắc đến “Linh Hư Quan”.

Tuy nhiên, Thích Ánh Tuyết chẳng thèm để tâm. Bây giờ mà nói đến chuyện “mê tín” thì đúng là chọc giận cô ta. Cô ta quay đầu đi, không buồn phản hồi.

Vào bệnh viện, bác sĩ chụp phim kiểm tra. May mà không gãy xương, chỉ là bong gân nghiêm trọng, cần nghỉ ngơi ít nhất vài tuần.

Trên đường trở về, Thích Ánh Tuyết ngồi trong xe với khuôn mặt đen như mực.

Cô ta tức tối chụp ảnh chân sưng lên, gửi vào nhóm chat gia đình.

Không ai trả lời.

Cô ta lại gửi tiếp cho Tổng Lâm.

Vẫn im lặng.

Nỗi uất ức dâng cao trong lòng. Cô ta không biết trút giận vào đâu, đành mở ứng dụng Tiêm Khiếu, tìm phần bình luận dưới bộ phim «Nhật Ký Hào Môn».

Mộng Vân Thường

Mỗi khi tâm trạng tồi tệ, đọc mấy bình luận mắng chửi bộ phim đó là cô ta lại thấy đỡ tức hơn nhiều.

Nhưng hôm nay, chỉ đọc bình luận tiêu cực thôi vẫn chưa đủ để khiến Thích Ánh Tuyết hả giận. Cô ta lạnh lùng cười một tiếng, ngón tay nhanh chóng gõ chữ trong khung bình luận.

Mới viết được ba dòng, xe đột ngột phanh gấp khiến cơ thể cô ta chúi về phía trước do không thắt dây an toàn. Chiếc điện thoại cũng tuột khỏi tay, rơi trúng vào lòng Đinh Mai đang ngồi ở ghế phụ.

Quá trùng hợp.

Đinh Mai cúi đầu nhìn, màn hình điện thoại vẫn sáng, hiển thị rõ khung bình luận với tên người dùng "Nhất Thụ Hồng Mai Khai". Trong mắt cô ấy, những bình luận độc địa đến khó tin.

Cô ấy khựng lại vài giây, ngón tay lướt nhẹ qua ba dòng chữ vừa gõ:

“Thật lòng mà nói, tiểu thuyết này là rác. Văn phong thì yếu, cốt truyện vô lý, nhân vật nữ chính chỉ biết giả vờ đáng thương. Không được dạy dỗ đến nơi đến chốn, chẳng bằng con nuôi, trẻ con, l* m*ng, th* t*c, lại còn bày đặt làm thiên sư...”

Đinh Mai mím môi, định vờ như chưa nhìn thấy gì, lặng lẽ đưa lại điện thoại cho Thích Ánh Tuyết.

Bên cạnh, tài xế bất ngờ la lên: “Xe hỏng rồi!”

Chiếc xe dừng ngay giữa con phố đông đúc, khiến dòng xe phía sau bị tắc nghẽn. Đúng lúc đó, một cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ gần đó bước nhanh tới.

"Có chuyện gì vậy?" – anh cảnh sát hỏi.

Tài xế nhăn mặt giải thích: "Xe đột nhiên tắt máy, không khởi động được. Vừa mới bảo dưỡng tuần trước mà giờ lại thế này, đúng là đen đủi!"

"Xuống xe trước đi, đợi xe cứu hộ tới." – cảnh sát nói.

Thích Ánh Tuyết vội vàng lấy lại điện thoại, màn hình đã tắt, cô ta thầm thở phào, tưởng Đinh Mai chưa nhìn thấy gì. Đeo khẩu trang lên mặt, cô ta được Đinh Mai dìu xuống xe.

"Liên hệ tài xế khác trong nhà đến đây." – Thích Ánh Tuyết ra lệnh.

Đinh Mai đáp: "Hai tài xế còn lại đang đi cùng Thích phu nhân rồi."

Sắc mặt Thích Ánh Tuyết tối sầm lại. Trời thì u ám, mây đen kéo đến, như báo hiệu một trận mưa lớn sắp đổ xuống. Cơn tức trong lòng cô ta càng lúc càng dâng cao.

"Hay gọi xe công nghệ?" – Đinh Mai đề nghị.

"Ừ." – Thích Ánh Tuyết gật đầu, chân bị thương khiến cô ta chỉ có thể đứng tạm một chân, nửa người còn lại tựa vào Đinh Mai. Cô ta mở điện thoại, tiếp tục gõ những dòng bình luận vừa bị gián đoạn.

Đúng lúc ấy, một tiếng reo hò vang lên từ xa:

“Thích Ánh Tuyết! Là Thích Ánh Tuyết đúng không?!”
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 169



Thích Ánh Tuyết dù đã che chắn bằng khẩu trang, nhưng với fan ruột thì chỉ cần liếc qua cũng nhận ra. Người qua đường bắt đầu vây lại.

"Có minh tinh ngoài đời thật kìa!"

"Đúng là cô ấy rồi, mau chụp hình đi!"

Dù Đinh Mai và tài xế cố gắng che chắn, nhưng đám đông mỗi lúc một nhiều, có cả người đang phát sóng trực tiếp từ quảng trường cũng chạy đến hóng chuyện.

Giữa lúc hỗn loạn, Thích Ánh Tuyết mất thăng bằng, ngã lăn ra đất. Điện thoại trong tay cô ta bay văng ra ngoài, đúng lúc rơi ngay trước chân một streamer đang phát sóng trực tiếp.

Anh ta cúi xuống nhặt lên, vô tình để camera chiếu thẳng vào màn hình đang sáng. Dòng chữ trong khung bình luận hiện lên rõ mồn một.

Cả phòng phát sóng trực tiếp như bị đóng băng.

Vài giây sau, bình luận bắt đầu nổ ra:

“Cái này là thật sao?”

“Cô ấy chính là ‘Nhất Thụ Hồng Mai Khai’?!”

“Trời đất, cái tài khoản hay bình luận mỉa mai trong 《Nhật Ký Hào Môn》 chính là của cô ấy sao?!”

Thích Ánh Tuyết lúc này tóc tai rối bù, hai tay chống đất, sắc mặt trắng bệch. Cô ta gào lên, hoàn toàn mất kiểm soát:

“Cút hết đi! Tất cả cút đi!”

May mắn là cảnh sát giao thông đã kịp thời đến giải tán đám đông, không thì chắc chắn sẽ còn có người bị thương.

Cô ta bật khóc nức nở giữa phố.

Mạng xã hội bắt đầu bùng nổ. Các tiêu đề nóng như:

#Thích Ánh Tuyết sụp đổ giữa đường#

#Tiểu hoa đán nổi tiếng gào khóc giữa phố#

#Lộ mặt thật của Thích Ánh Tuyết#

#Hình tượng ngọt ngào sụp đổ#

...đồng loạt leo lên top tìm kiếm.

Video ghi lại cảnh cô ta mất kiểm soát cùng hình ảnh tài khoản "Nhất Thụ Hồng Mai Khai" lan truyền chóng mặt.

Cư dân mạng bàn tán rôm rả:

“Không phải cô ta luôn xây dựng hình tượng tiểu tiên nữ dịu dàng đáng yêu sao? Vậy mà lại gào thét giữa đường thế kia?”

“Ha! Hóa ra tất cả chỉ là giả tạo!”

“Không ngờ minh tinh cũng đọc tiểu thuyết mạng!”

“Bình luận ác ý như thế mà cũng dám đăng công khai? Đúng là không còn gì để nói, unfollow ngay!”

“Unfollow +1!”

“‘Nhất Thụ Hồng Mai Khai’... tài khoản này quen lắm…”

“Mọi người đọc 《Nhật Ký Hào Môn》 chưa? Bạch Thủy Chân Nhân từng kể về vụ này rồi đó!”

“Thật sao? Không ngờ Thích Ánh Tuyết lại là người như vậy!”

“Nghe trong giới đồn rằng, Thích Ánh Tuyết thật ra là thiên kim giả. Ai từng đọc Nhật Ký Hào Môn thì sẽ hiểu cả.”

“Hèn gì bình luận của cô ta cay độc đến vậy.”

Lúc người nhà họ Thích nhận được tin vội vã trở về thì Thích Ánh Tuyết đã khóa chặt mình trong phòng, mặc cho ai gọi cũng không đáp lời.

Cố Xảo đứng trước cửa, gõ mãi không thấy động tĩnh, sốt ruột định gọi tiếp thì bị ngăn lại.

“Đừng gọi nữa!” – Thích Trường Vinh lạnh giọng nói, ánh mắt tối sầm.

Ông đã biết rõ mọi chuyện. Trong lòng ông tràn ngập thất vọng và phẫn nộ.

Từ trước đến nay, ông chưa từng bạc đãi Thích Ánh Tuyết. Kể cả khi con gái ruột là Thích Tuyền được đón về, nhà họ Thích vẫn không thay đổi cách đối xử với Ánh Tuyết. Ngược lại còn cố bù đắp thêm cho Thích Tuyền, để hai bên hòa thuận. Vậy mà Ánh Tuyết vẫn ôm lòng ganh ghét?

Mộng Vân Thường

Bề ngoài thì ngoan ngoãn, lịch thiệp, vậy mà sau lưng lại giở trò mỉa mai, xỉa xói?

Những câu móc máy trong Nhật Ký Hào Môn về thiên kim giả, hóa ra là có thật?

Thích Lẫm trầm mặc ngồi trên sofa, lật đọc từng dòng bình luận của tài khoản "Nhất Thụ Hồng Mai Khai", gân tay siết chặt nổi lên rõ ràng. Mỗi một câu chữ như đ.â.m vào tim.

Anh thật sự không thể tin nổi.

Ngay lúc chưa đọc xong, điện thoại reo lên. Là Thích Uyên gọi từ Long Kinh.

Thích Lẫm bật loa ngoài.

“Anh, cô ta sao rồi?” – Giọng Thích Uyên hơi khàn, mang theo vẻ mệt mỏi rõ rệt.

“Em cứ yên tâm học hành ở Long Kinh đi, chuyện này không cần lo.” – Thích Lẫm bình thản nói. Dù sao thì chuyện lần này chỉ liên quan đến đạo đức, không gây hậu quả quá nghiêm trọng.
 
Back
Top