Đô Thị  Nhật Ký Giam Cầm

Nhật Ký Giam Cầm
Chương 20: Tháng năm


103

Ngày 30, tôi xin nghỉ nửa ngày, Dương Khả lái xe đưa tôi về nhà tôi một chuyến.

Anh không tiện đến nhà tôi, vì vậy anh chờ tôi trong xe.

Tôi mang một đống đồ về nhà rồi vào nhà trò chuyện với cha mẹ một lát.

Trước khi đi, cha tôi hỏi có phải Dương Khả cũng đến không.

Tôi nói anh đang chờ trong xe ở dưới lầu.

Ba tôi hừ một tiếng, nói sau này cũng chỉ cho đợi ở dưới, không cho phép lên đây.

Tôi gật đầu, nghĩ thầm xem ra ngày Dương Khả cùng tôi về nhà không còn xa nữa.

104

Tôi cùng Dương Khả về nhà đưa cả Nhạc Nhạc xuất phát đến nhà cha mẹ Dương Khả.

Khoảng một lúc thì đến, Dương Kha đậu xe vào gara rồi chúng tôi cùng nhau vào nhà.

Tôi không nghĩ tới hôm nay Dương gia lại có nhiều họ hàng ghé thăm như vậy, phòng khách lầu một bao nhiêu là người, phỏng chừng có hai ba mươi người.

Dương Khả cũng không biết có nhiều người đến như vậy, nắm lấy tay tôi để tôi tựa vào người anh.

Mọi người nhìn về phía chúng tôi.

Tình huống có chút lúng túng.

Dì Dương đi đến bên cạnh hai chúng tôi, giới thiệu với mọi người, nói tôi là bạn trai của Dương Khả.

Tôi không nghĩ bà ấy sẽ nói vậy.

Dương Khả lôi kéo tôi giới thiệu với họ hàng của anh, tôi lễ phép gật đầu mỉm cười.

Cứ cười mãi đến cơ mặt cũng cứng đờ.

Dương Khả đem Nhạc Nhạc giao cho người giúp việc, kéo tôi lên phòng ngủ yên tĩnh sạch sẽ trên tầng.

Anh xin lỗi tôi, anh nói anh không biết có nhiều người đến như vậy.

Tôi lắc đầu nói không sao.

Tôi chỉ không hiểu tại sao dì Dương lại giới thiệu tôi như vậy.

Tôi có chút thụ sủng nhược kinh.

105

Chúng tôi ở trong phòng chưa được bao lâu thì dì Dương gọi chúng tôi xuống bếp hỗ trợ.

Đúng ra mà nói là gọi Dương Khả hỗ trợ, dù sao tôi cũng không biết nấu cơm.

(Tôi hỏi bà chuyện mà mình thắc mắc) Bà nói thay vì chờ người khác đến hỏi, chi bằng sớm nói ra, đánh đòn phủ đầu.

Dương Khả giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ đồng ý.

Tôi mỉm cười rồi ngoan ngoãn đi rửa rau.

Bà còn nói Dương Khả không biết chăm sóc người khác, dặn dò anh hầm canh cho tôi ăn nhiều một chút, nói tôi gầy hơn so với lần trước rất nhiều.

Mũi tôi chua xót, nói cảm ơn với bà.

106

Khi chúng tôi ra khỏi nhà bếp, họ hàng cũng đã sớm rời đi, chỉ có quà cáp chất thành núi trong phòng.

Chú Dương vào bếp cùng nhau bưng thức ăn ra.

Bốn người chúng tôi ngồi quanh bàn, người giúp việc lấy một chai rượu vang đỏ rót cho chúng tôi mỗi người một ly.

Chú Dương hỏi tôi dạo này thế nào.

Tôi nói tôi rất tốt, sau này tôi mới biết, chú Dương nhờ người ở nước ngoài tìm vài bác sĩ tâm lý, nếu tôi nói tình trạng không tốt, sẽ giúp tôi ra nước ngoài kiểm tra.

Chú Dương yên tâm gật đầu, lại hỏi công việc của tôi.

Sau một bữa ăn, bốn người chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều, tuy rằng chủ yếu là mọi người hỏi tôi trả lời, nhưng cảm giác cũng rất thoải mái.

Buổi chiều, chú Dương lôi kéo Dương Khả chơi cờ, tôi ngồi bên cạnh xem cuộc chiến, dì Dương làm đồ ngọt cho chúng tôi ăn.

107

Bữa cơm tất niên ăn sủi cảo, bốn người chúng tôi cùng nhau gói, bởi vì tôi và chú Dương đều không giỏi nấu nướng, cho nên dẫn đến sủi cảo có đủ loại hình dáng.

Sau khi ăn sủi cảo xong, chú Dương cho tôi và Dương Khả mỗi người một bao lì xì, dì Dương cho chúng tôi mỗi người một cái bùa bình an, sau đó lại cho tôi thêm một cái hộp.

Trong hộp có một miếng ngọc.

Dì Dương nói đây là cao tăng đã trì chú khai quang, bảo bình an, xa tà ám.

Tôi nói nó quá quý.

Bà nói ngọc này không phải là quý hay không quý, quan trọng là linh nghiệm.

Còn có tâm ý của bà.

108

Khi tiếng chuông năm mới vang lên lúc 12 giờ, bốn chúng tôi đứng trong sân ngắm pháo hoa.

Chú Dương và dì Dương sóng vai đứng ở phía trước, tôi và Dương Khả đứng ở phía sau.

Dương Khả nắm lấy tay tôi, nhìn vào mắt tôi.

Anh nói với tôi...

"Anh muốn đi cùng em năm này qua năm khác."

Tôi cũng vậy.

- ---- Hoàn chính văn -----
 
Nhật Ký Giam Cầm
Chương 21: Phiên ngoại: Suối nước nóng


Đêm 16 tháng giêng, Dương Khả đưa tôi đi tắm suối nước nóng.

Lái xe hơn một giờ mới tới nơi, còn là một suối nước nóng mà tôi chưa bao giờ nghe nói đến.

Địa điểm không phải là quá lớn, nhưng trang trí tinh tế, thái độ nhân viên và dịch vụ bên trong rất chất lượng.

Dương Khả dẫn tôi đi đến một gian phòng, thay quần áo xong liền đi tắm suối nước nóng.

Nhiệt độ nước không quá nóng, tôi thoải mái dựa vào vách đá, nhắm mắt lại.

Thật sự thoải mái.

"Tại sao nơi này không có ai? Không phải suối nước nóng tư nhân chứ?"Tôi thuận miệng hỏi.

"Ừm." Dương Khả đáp một tiếng.

Tôi mở mắt ra, "Sẽ không phải là của anh chứ?"

Dương Khả tiến đến bên cạnh tôi, giơ tay xoa bóp bả vai tôi, "Ừm, thỉnh thoảng sẽ có bạn bè thân thích của cha mẹ anh tới, có đôi khi cũng sẽ mời một số đối tác tới. "

Tôi gật đầu nhắm mắt tận hưởng dịch vụ massa của mình.

Dương Khả rất biết xoa bóp, sau khi ấn bả vai xong lại giúp tôi đấm lưng, sau đó lại đi xuống...

Xoa mông tôi làm gì?

Tôi mở mắt đánh lên tay anh, dịch sang bên cạnh, cảnh giác nhìn anh.

Lần cuối chúng tôi làm chuyện này là khi nào?

Có vẻ như đó là ngày đầu tiên của năm mới, đúng không? Sau đó, hai chúng tôi đều quá bận rộn để có thể thân mật.

Tôi mới thắc mắc sao đang yên đang lành lại dẫn tôi đến ngâm suối nước nóng, tôi thật sự cho là anh dẫn tôi đi giải tỏa căng thẳng

Dương Khả đưa tay ôm eo tôi, kéo tôi vào lòng.

"Anh massa cho em, em trốn cái gì?" Anh cúi đầu nhẹ nhàng cắn lỗ tai tôi, bàn tay đặt ở thắt lưng cũng bắt đầu không thành thật, theo khe mông chui vào bên trong.

"Anh có thể thành thật một chút hay không!" Tôi bắt lấy bàn tay không trung thực của anh, tôi thực sự muốn ngâm mình trong suối nước nóng.

"Kiều Kiều..." Dương Khả xoay người, anh cứng.

"Cho em ngâm thêm một tí nữa." Mặt tôi đỏ lên, hai tay đặt trước ngực anh.

Dương Khả gật đầu, thật sự là cho tôi ngâm "một tí".

Chưa đầy 10 phút sau.

Anh đặt tôi dựa lưng vào vách đá bóng loáng, dịu dàng hôn tôi, một tay v**t v* trước ngực tôi, tay kia thì đang khuếch trương.

Hai tay tôi đặt trên vai anh, cảm nhận được dòng nước nóng nhẹ theo ngón tay anh ra vào hậu huyệt.

Nó hơi khác với cảm giác trong bồn tắm.

"Sẽ không có người nhìn thấy chứ?" Suối nước nóng ở ngoài trời, lỡ như nhân viên phục vụ tới đây, chúng tôi chẳng phải là...

"Không đâu, tôi đã dặn dò không cho phép kỳ ai đến quấy rầy, hôm nay tôi sẽ phục vụ ngài, khách quý của tôi." Dương Khả vừa nói, vừa nâng chân trái của tôi lên, chậm rãi c*m v**.

Tôi gần như mất thăng bằng vội vã ôm cổ anh.

"Có thoải mái không?" Dương Khả hỏi tôi khi đã đút toàn bộ vào.

Tôi đáp một tiếng.

Lúc tôi và Dương Khả l*m t*nh cơ bản đều đeo bao cao su, cảm giác trực tiếp tiến vào như vậy có chút xa lạ, nhưng cũng rất k*ch th*ch.

Anh chậm rãi di chuyển, cúi đầu trồng dâu tây lên cổ tôi.

d**ng v*t của tôi thỉnh thoảng chọc vào người anh, anh mỉm cười, đưa tay cầm rồi nhẹ nhàng tuốt.

Tôi cắn môi không tạo ra âm thanh, sợ bị người khác nghe thấy.

Ngay cả khi Dương Khả nói sẽ không có người tới gần, tôi cũng rất lo lắng.

"Rên đi, anh thích nghe." Anh đột nhiên tăng nhanh tốc độ, từng chút từng chút chạm vào nơi sâu nhất, giống như muốn khảm vào trong thân thể tôi.

Tôi chỉ có thể rên lên.

Vừa nghe thấy âm thanh mà tôi phát ra, Dương Khả càng hưng phấn.

Khi anh va chạm, tiếng nước càng lúc càng lớn.

"Chậm một chút. Nhẹ thôi... Nhanh quá..."

Dương Khả ấn tôi lại đâm rút hơn trăm lần, lúc sắp bắn thì chuẩn bị rút ra.

"Bắn vào trong em... Không sao..."

Anh hôn tôi thật mạnh rồi bắn vào cơ thể tôi.

Cự vật nửa mềm còn chưa rút ra, anh thở hổn hển ôm chặt tôi, "Kiều Kiều, lại một lần nữa. "

"Em mệt rồi..."

"Lần cuối cùng mà." Dương Khả làm nũng nói.

"Vào phòng." Tôi bất đắc dĩ gật đầu.

Dương Khả rút cự vật ra, cẩn thận làm sạch cho tôi một chút, sau đó giúp tôi mặc quần áo, bế tôi vào phòng.

Sau khi vào phòng, anh bế tôi lên giường, lấy bao cao su ra khỏi ngăn kéo chỗ tủ đầu giường rồi đeo vào.

Tôi hét lên một tiếng, tôi chưa sẵn sàng...

Dương Khả nắm eo tôi dùng sức va chạm, ánh mắt tôi mê ly nhìn anh.

Anh cúi người hôn môi, yết hầu, xương quai xanh của tôi, cuối cùng lưu luyến trên hạt đậu đỏ trên ngực.

"Kiều Kiều, anh yêu em rất nhiều."

————

Sau khi làm xong một lần nữa, Dương Khả đáng tin rất giữ lời hứa, không làm bậy nữa, dùng miệng giúp tôi b*n r*, rồi ôm tôi vào phòng tắm dội nước một chút.

Tôi nằm trở lại trên giường, tựa vào trong ngực Dương Khả.

Ngâm suối nước nóng không phải là giải tỏa mệt mỏi sao, sao tôi cảm thấy mình mệt mỏi hơn vậy, còn không bằng ngâm chân ở nhà.

"Sau này em không muốn ngâm mình trong suối nước nóng nữa." Tôi thì thầm một câu.

"Vậy không được, ngâm suối nước nóng tốt cho cơ thể, chúng ta cách một đoạn thời gian sẽ tới một lần."

Chỗ nào tốt cho cơ thể cơ?

Đại lừa đảo!
 
Nhật Ký Giam Cầm
Chương 22: Phiên ngoại: Thằng nhóc thối


Đầu xuân, cha tôi bị bệnh.

Tôi nhận được điện thoại của mẹ liền vội vàng xin nghỉ phép, trên đường bắt taxi đến bệnh viện gọi điện thoại cho Dương Khả, nói nhanh một chút tình huống.

Khi tôi đến bệnh viện, mẹ đang ngồi cạnh cha tôi, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, chú ý nghỉ ngơi và hút ít thuốc lại.

Tôi cảm ơn bác sĩ, ngồi xuống cạnh mẹ tôi nhẹ nhàng nắm tay bà.

Tay bà hơi lạnh còn đôi mắt đỏ hoe.

Cha tôi nhanh chóng tỉnh dậy, ông nói ông không có vấn đề gì, sức khỏe tốt.

Tôi muốn cha mẹ cùng kiểm tra sức khỏe một lần, để mọi người yên tâm một chút.

Họ đồng ý.

Nhưng bệnh viện công tôi không yên tâm lắm, tôi muốn tìm một bệnh viện tư nhân tốt hơn, bệnh nhân không quá nhiều, có chữa bệnh cũng sẽ thuận tiện hơn.

Tôi nói suy nghĩ của mình cho Dương Khả, anh lập tức giúp tôi sắp xếp.

Hai ngày sau, cha tôi xuất viện, tôi liền dẫn bọn họ đến bệnh viện tư nhân mà Dương Khả liên lạc.

Trong buổi sáng, họ đã thực hiện xong một cuộc kiểm tra toàn diện, ước tính rằng ngày mốt sẽ có báo cáo kết quả kiểm tra y tế đầy đủ.

Tôi đưa cha mẹ tôi về nhà rồi ở nhà ăn trưa luôn.

Mẹ tôi vào bếp nấu ăn, còn tôi và cha thì ngồi trò chuyện trong phòng khách.

"Kiểm tra sức khỏe có đắt không? Tôi thấy cái bệnh viện kia cũng không phải tầm thường." Ông uống một ngụm trà, chậm rãi nói.

"Tiền cần tiêu thì vẫn phải tiêu, không đắt, cha yên tâm đi." Tôi cười cười, kỳ thật về phương diện giá cả tôi không rõ lắm, Dương Khả có cổ phần ở bệnh viện tư nhân kia, có thể lần kiểm tra sức khỏe lần này căn bản là không tốn tiền.

Tôi muốn đưa tiền, nhưng anh nói đó là để kiểm tra sức khỏe cho cha mẹ vợ, anh muốn chịu trách nhiệm hoàn toàn.

Tôi nghĩ nó cũng khá hợp lý.

Cha tôi hừ một tiếng, có chút không được tự nhiên mở miệng nói: "Lại là thằng nhóc thối kia sắp xếp đúng không? Tư bản lắm tiền. Lúc nữa nó đến đón anh về à? "

"Vâng, anh ấy ở dưới lầu chờ ạ, không có mệnh lệnh của ngài, tuyệt đối không dám làm ngài chướng mắt." Tôi đáp lời cha giống cách mà anh hay nói với tôi, cùng ở với anh lâu vậy rồi, tôi bỗng phát hiện anh càng ngày càng giống trẻ con.

"Vậy thì tốt" Ông gật đầu, đứng dậy nói muốn ra ban công hít thở không khí.

Tôi ngồi ở phòng khách đợi một lúc vẫn chưa thấy ông quay lại, đi ra ban công tìm ông, phát hiện ông đang nhìn về phía Dương Khả đang đi tới đi lui dưới lầu.

"Cha..."

"Cứ để nó đứng đó, thằng nhóc thối." Cha tôi hừ lạnh một tiếng, xoay người trở lại phòng.

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Dương Khả, bảo anh vào xe chờ tôi.

Anh nói bố vợ bị bệnh không thể tự mình chăm sóc, chỉ có thể nhờ cơn gió gửi tấm lòng đến ông.

Tôi thầm nghĩ, đây có phải là khổ nhục kế gì không?

————

Bữa trưa nhanh chóng được chuẩn bị xong, gia đình ba người chúng tôi ngồi quanh bàn ăn.

Cha tôi cầm đũa lên rồi lại buông xuống, mím môi, bảo mẹ tôi đi lấy thêm một bộ bát đũa, rồi bảo tôi gọi Dương Khả lên.

Tôi mở to mắt vì nghĩ rằng mình nghe nhầm.

Thấy tôi vẫn ngồi bất động, ông bĩu môi: "Tôi thấy nó đứng một mình bên ngoài, lỡ mà hàng xóm nhìn thấy còn tưởng rằng họ Phương chúng tôi ngược đãi người ta! Tôi không thừa nhận nó là... Cái gì của anh... Tôi là suy nghĩ đến mặt mũi Phương gia. "

"Con biết, con đều biết." Tôi nhịn cười, đứng dậy gọi Dương Khả lên.

Bữa ăn này rất yên tĩnh không ai nói gì.

Sau bữa ăn, Dương Khả nhận việc dọn dẹp bàn ăn và rửa chén, tôi vào bếp giúp anh.

"Hai cậu rửa chén xong thì đi nhanh đi! Tháng sau lại đến! Rửa có mấy cái bát thôi mà lề mề thế! "Giọng nói thiếu kiên nhẫn của cha tôi truyền đến từ phòng khách.

Tôi và Dương Khả nhìn nhau cười.

Thật tuyệt vời.

- ----

<i>Tác giả</i>: Chính thức viết xong rồi! Kỳ thật chương trước đã muốn kết thúc ha ha ha, nhưng mà tôi vẫn muốn quan hệ giữa Kiều Kiều và Dương Khả được cha mẹ tán thành (nguyện vọng tốt đẹp). Cảm ơn tất cả các bạn đã đọc! Hy vọng sẽ tiếp thêm một chút ấm áp ❤ vào mùa đông này
 
Nhật Ký Giam Cầm
Chương 23: Phiên ngoại: Mùa hè


Một ngày trước sinh nhật tôi, tôi được quản lý thông báo rằng tôi có thể nghỉ hai ngày.

Không cần hỏi, đây tuyệt đối là ý của Dương Khả.

Tôi cũng không phải nhân vật chính trong tiểu thuyết coi tiền bạc như mạng sống, có đặc quyền tại sao không sử dụng? Hơn nữa, thọ tinh lớn nhất mà.

Dương Khả nói sẽ đưa tôi đến một nơi.

Chúng tôi về nhà để sắp xếp đồ đạc, gửi Nhạc Nhạc cho cha mẹ tôi, rồi xuất phát.

Tôi đứng làm suốt cả ngày, lên xe liền ngủ thiếp đi, thức dậy vừa lúc xe dừng lại ở một tiểu viện.

"Đến rồi." Dương Khả giúp tôi cởi dây an toàn, hôn lên trán tôi một cái, xuống xe giúp tôi mở cửa xe.

Tôi vừa mới tỉnh ngủ còn có chút mơ hồ, được anh dắt vào trong sân.

Dưới mái hiên treo một hàng bóng đèn, tỏa ra ánh sáng dịu dàng mờ nhạt.

Một cặp vợ chồng già bước từ trong nhà ra.

"Kiều Kiều, đây là ông nội và bà nội." Dương Khả giới thiệu.

Tôi lập tức tỉnh táo, theo bản năng rút tay ra khỏi lòng bàn tay Dương Khả, có chút lo lắng nhìn hai người, "Cháu chào ông nội, bà nội." Lòng bàn tay tôi đã đổ đầy mồ hôi.

"Mau vào đi, để ta hâm nóng đồ ăn cho các con, hôm nay ăn đơn giản chút, ngày mai sẽ ăn món ngon hơn." Bà mỉm cười trìu mến kéo tay tôi vào nhà.

Ông nội không nói gì, chỉ mỉm cười với tôi.

Cũng đúng, Dương Khả sẽ sắp xếp ổn thỏa, anh từng nói, anh sẽ không để mọi người chưa biết gì về tôi mà đưa tôi về ra mắt họ.

————

Bàn tròn vừa vặn đủ bốn người ngồi, trên bàn là bốn món mặn một món canh đơn giản, có thịt có rau.

"Con đói quá, bà nội, cơm bà nấu vẫn thơm ngon như vậy." Dương Khả cầm đũa lên bắt đầu há to miệng ăn cơm.

Tôi cũng cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong, Dương Khả đi rửa chén, ông bà nội lôi kéo tôi ra sân nói chuyện phiếm.

Có một giàn nho ở phía bên phải của sân, với hai ghế dài làm bằng tre bên dưới, chúng tôi ngồi trên băng ghế nói chuyện.

Ông nội không nói nhiều, chỉ hỏi nghề nghiệp của tôi, hỏi thăm cha mẹ tôi một chút.

Bà nội thì kéo tôi hỏi rất nhiều, phần lớn đều là về sinh hoạt hàng ngày của tôi và Dương Khả, tôi có chút ngượng ngùng trả lời.

"Cái này có gì mà ngượng ngùng? Người trẻ tuổi các con thích giấu diếm, con với Tiểu Dương cũng không thể như vậy, các con có gì thì nói đó, mắt nhìn người của Tiểu Dương rất tốt, cũng thích cười, rất hợp với con." Bà thân mật vỗ vỗ mu bàn tay tôi.

Hốc mắt tôi nóng lên, tôi không biết Dương Khả trước mặt ông bà giới thiệu tôi như thế nào, khiến cho bọn họ thích tôi như vậy.

Nhưng mà, sao năm mới lại không thấy bọn họ?

"Bà nội, ông bà bất hòa với chú Dương nên không cùng bọn họ ăn Tết ạ?" Tôi tò mò hỏi, lời vừa ra khỏi miệng đã thấy hối hận, hỏi câu này không hay cho lắm.

Bà sửng sốt một chút, lập tức cười ha ha: "Bọn ta không thích ăn tết với bọn họ, ông với bà năm mới đi du lịch nước ngoài, không thèm ăn Tết với bọn họ đâu. "

"Đúng, nhất là ba Tiểu Dương, rất cổ hủ, lại không biết nói chuyện." Ông nội ở bên cạnh bổ sung một đao.

Tôi mím môi, xem ra Dương Khả giống ông bà nội, đặc biệt đáng yêu.

"Kiều Kiều, chuyện của con Tiểu Dương đã nói hết với chúng ta, con là một đứa trẻ tốt có phúc khí. Ngay từ đầu chúng ta cũng không thể chấp nhận, bất quá chúng ta sống gần bảy mươi năm, rất nhiều chuyện đều xem nhẹ, người sống cả đời, chuyện có thể như ý nguyện lại càng ít, đứa nhỏ Tiểu Dương này hiểu chuyện, người nó nhìn trúng sẽ không sai. Hôm nay khi ta nhìn thấy nó, ta biết nó không sai. "Bà nội sờ sờ đầu tôi, đau lòng nhìn tôi.

Tôi gật đầu, hít hít mũi.

"Cháu trai giống ta, mắt nhìn người rất tốt." Ông nội bất thình lình nói vào một câu.

Bà nội trừng mắt nhìn ông một cái, "Ông chỉ được cái miệng. "

Ông nội tức giận mà không dám nói, ngẩng đầu nhìn giàn nho.

"Ông nội, bà nội, đã gần mười một giờ rồi, mau ngủ sớm một chút!" Dương Khả từ trong phòng đi ra, giống phụ huynh nói một câu.

Ba chúng tôi ngoan ngoãn vào nhà nghỉ ngơi.

————

Ngày hôm sau, tôi bị tiếng gà gáy đánh thức, tôi sờ phía bên cạnh, lại phát hiện Dương Khả không có ở đây.

Tôi đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, gà vịt trong sân đang ăn sáng.

Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, tôi quay đầu lại nhìn, Dương Khả bưng một chén mì đi tới.

"Đây là mì trường thọ do bà nội tự tay làm, mau ăn khi còn nóng nha."

Tôi đánh răng với tốc độ nhanh nhất, thậm chí không rửa mặt, ngồi trên giường ăn mì.

"Bảo bối, chúc mừng sinh nhật." Dương Khả tiến lại gần hôn tôi, bị tôi đẩy ra.

"Đang ở nhà ông bà nội mà!" Tôi lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ bị người lớn nhìn thấy.

"Ông bà đi tìm chaa mẹ anh tính sổ rồi, nói là quần áo mua nhầm kích cỡ, buổi tối mới trở về, ban ngày chỉ có hai chúng ta." Anh ôm tôi vào lòng rồi nhẹ nhàng cắn tai tôi.

Tôi vốn không giỏi kiềm chế, hơn nữa lại là buổi sáng, chỉ chốc lát sau đã bị Dương Khả l*t s*ch đè ở dưới thân.

"Ban ngày có thể đừng..."

"Không thể." Dương Khả cúi đầu cắn n*m v* của tôi.

"Đừng mà! Hôm nay là sinh nhật em, em không muốn... như vậy, mệt mỏi." Sao tôi lại cảm thấy thọ tinh yếu thế như vậy.

"Ngài nằm là được, hôm nay tôi hầu hạ ngài, cam đoan thể xác lẫn tinh thần ngài đều thoải mái." Dương Khả cười lên rất đáng yêu.

Tôi không thể kháng cự được nụ cười của anh.

Tôi đầu hàng.

Dương Khả đưa tay kéo rèm cửa sổ xuống, lấy dầu bôi trơn và bao cao su đã chuẩn bị từ trước ra, đứng dậy cởi áo, lại đè lên.

Tôi chợt nhớ đến việc còn chưa tắm.

Vì thế Dương Khả chỉ có thể đem "chiến trường" chuyển đến phòng tắm.

Tôi đứng dưới vòi hoa sen, nước dội lên người trong chốc lát đã bị anh ấn lên tường vừa hôn vừa sờ.

Dương Khả có chút sốt ruột, khuếch trương làm được một nửa đã chen vào, khiến tôi hít một hơi khí lạnh.

"Bảo bối, em kẹp nhẹ thôi." Anh cũng không dễ chịu lắm, bàn tay to v**t v* mông tôi, muốn để tôi thả lỏng một chút.

Tôi treo nửa người lên người anh, "Đáng đời. "

"Đúng, đáng đời anh, nhưng anh nguyện ý." Một tay anh nâng cằm tôi lên, hôn môi tôi, hôn môi trên rồi lại hôn môi dưới, giống như đang ăn thạch trái cây.

Cho đến khi môi của tôi hơi đỏ, anh mới đặt nụ hôn của mình lên cổ tôi.

Cùng lúc đó, cự vật thô dài của anh bắt đầu dùng sức đâm rút, nước vòi hoa sen chảy xuống thân thể chúng tôi, theo mỗi lần c*m v** của anh nước bắn tung tóe.

Chúng tôi làm dưới vòi sen một lần, lại làm trong bồn tắm một lần.

Sau hai lần, tôi kiên quyết không làm nữa, đói đến mức bụng kêu ọt ọt.

Dương Khả giúp tôi rửa sạch, ôm tôi trở lại giường nghỉ ngơi, sau đó anh đi dọn dẹp phòng tắm sạch sẽ.

Tôi ngủ đến khi mặt trời lặn, Dương Khả gọi cho tôi dậy ăn tối.

Chúng tôi vừa ăn cơm xong, ông bà nội liền trở về, bọn họ mua rất nhiều thứ, ông nội phụ trách mang đồ vào trong nhà, bà nội thì nhìn chằm chằm tôi thật lâu, sau đó không nói một lời xoay người cầm chổi đánh lên lưng Dương Khả.

Tôi đã rất sợ hãi.

Dương Khả vẻ mặt ngây thơ, theo bản năng chạy về phía sân hai bước.

"Con xuống tay không thể nhẹ nhàng một chút à! Con xem con cắn cổ Kiều Kiều kìa! Con là cún hay sao! Bác sĩ đã nói rồi, cổ làm như vậy rất nguy hiểm! Nhóc con thối tha này, không biết thương người ta gì cả! "Bà nội cầm chổi đuổi theo anh.

Dương Khả chơi xấu, ở trong viện chạy vòng vòng. Bà nội không cam lòng yếu thế, cũng xách chổi đuổi theo anh.

Tôi đứng ở cửa dở khóc dở cười.

Không biết khi nào ông nội cũng đi ra, đứng ở bên cạnh tôi, bất đắc dĩ lắc đầu.

Bà nội thấy ông nội đứng yên, tức giận hét lên: "Cháu trai ngoan của ông! Đúng là giống ông, chỉ biết chọc giận tôi! "

Ông nội á khẩu không nói nên lời.

Dương Khả còn trêu ngươi: "Đố bà bắt được con! "

Tôi nghĩ hôm nay anh sẽ bị bà đánh chết.
 
Nhật Ký Giam Cầm
Chương 24: Phiên ngoại: Lễ mùng 1 tháng 5


1

Tôi đã tăng ca trong suốt tháng tư để đổi lấy kỳ nghỉ ngày 1 tháng 5 đầy đủ.

Ban đầu tôi và Dương Khả có kế hoạch đi ra ngoài chơi, nhưng lướt một lượt trên internet khách sạn và homestay đều đầy, vé không dễ mua, giá vé máy bay cao thái quá, cho nên chúng tôi quyết định ở nhà.

Năm ngày nghỉ, ba ngày đầu tiên ở biệt thự ngoại ô, hai ngày sau trở về tổ nhỏ của chúng tôi.

Biệt thự nhỏ có vườn rất lớn, rất vui.

2

Tôi đã mua một đống hạt giống hoa và cỏ, kéo Dương Khả đào cho mình một khu đất nhỏ rồi trồng hạt giống xuống.

Dương Khả không biết lấy từ đâu ra một đống ván gỗ nhỏ, vây quanh ô đất này, giống như một hàng rào, rất hợp lý.

Tôi hơi lo lắng những hạt giống này không thể nảy mầm.

Hạt giống nảy mầm, có nghĩa là sự khởi đầu của một cuộc sống mới.

Tôi mong muốn được nhìn thấy một cảnh sôi động như vậy.

Dương Khả nhìn thấu tâm tư tôi, nói cho tôi biết, chúng nhất định sẽ nảy mầm. Nếu không thể nảy mầm, hãy thay thế một lô hạt giống mới.

Chúng tôi sẽ luôn luôn chờ đợi cho đến ngày ra hoa.

3

Hoạt động trồng trọt ngoài trời kết thúc, tôi kéo Dương Khả vào bếp làm bánh quy.

Tôi tự tin lấy điện thoại ra, làm theo từng bước giống trong video hướng dẫn.

Về phần Dương Khả, tôi không để anh phải xuống tay, tôi muốn anh thấy thời khắc huy hoàng của tôi.

Tôi đã xem video này hơn chục lần, tôi rất tự tin mình sẽ thành công.

Nhưng tưởng tượng và thực tế chẳng liên quan đến nhau, tôi thất bại.

Bánh quy nướng... Hương vị và hình dạng... rất khó tả.

Dương Khả cười đến ch** n**c mắt, xắn tay áo lên dạy tôi, nhìn bánh quy anh nướng, tôi cảm thấy chỉ số thông minh của tôi bị đè trên mặt đất chà đạp.

Tôi: Em muốn làm cho bánh quy ngọt ngào cho anh.

Dương Khả: Em đã ngọt ngào đến mức anh không còn cảm nhận được vị ngọt nào khác.

4

Ngày hôm sau, Dương Khả làm việc trong thư phòng, anh có vài văn kiện quan trọng cần phải xem qua.

Tôi liền ngồi bên cạnh anh đọc sách, cổ mỏi nhừ dựa vào người anh, anh thuận thế ôm tôi, hôn tóc tôi một cái.

Tôi híp mắt hài lòng, tiếp tục đọc sách.

Trong thư phòng cực kỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng gõ bàn phím cùng tiếng lật sách.

Thời gian chầm chậm trôi, đáng để tận hưởng.

5

Nhạc Nhạc được thả trong vườn, tôi đúng giờ để thức ăn và nước uống trong chậu thức ăn ở cửa, nó đói sẽ có ăn.

Nó và một con mèo đi lạc quanh đây đã trở thành bạn tốt, thỉnh thoảng còn đưa mèo đến ăn tối.

Con mèo rất đẹp, nhưng nó quá gầy.

Tôi và Dương Khả thương lượng một chút, quyết định kết thúc kỳ nghỉ liền đem mèo mang về, kiểm tra thân thể, tiêm phòng, làm các loại giấy chứng nhận, để nó chính thức trở thành một thành viên trong nhà.

Tôi đặt tên cho nó là Viên Viên, ngụ ý đoàn viên.

Gia đình bốn người chúng tôi, coi như là thành đôi.

6

Sáng ngày thứ ba có một chút mưa nhỏ, buổi chiều tôi đi xem những hạt giống trong vườn, đã nảy mầm.

Có lẽ lần sau khi chúng tôi quay lại, tất cả chúng sẽ lớn lên.

Nhạc Nhạc và Viên Viên chơi với nhau ở phòng khách tầng một, tôi và Dương Khả ở thư phòng chơi ghép hình.

Tổng cộng có hai bức cần ghép, tất cả đều là ảnh chụp chung của hai chúng tôi.

Tốc độ ghép hình của Dương Khả rất nhanh, khi tôi liều mạng đến hai phần ba, anh cũng đã liều mạng ghép xong.

Anh đặt hình vào khung rồi để nó lên bàn sách.

Tôi không cam lòng yếu thế, tăng tốc độ, rất nhanh cũng ghép xong, bỏ vào trong khung, đặt bên cạnh bức hình kia.

Không biết tại sao, tôi cảm thấy ảnh ghép lại đẹp hơn ảnh bình thường.

Có lẽ bởi vì tự tay tôi ghép từng mảnh vào với nhau.

7

Ngày thứ tư, tôi và Dương Khả bận rộn cả ngày.

Không nghĩ tới bé con này tưởng như khỏe mạnh, trên thực lại không ít bệnh.

Đợi đến khi mọi thứ được giải quyết ổn thỏa, về đến nhà đã hơn bảy giờ tối.

Tôi đem chiếc tổ mà tôi đặt hàng cho Viên Viên lúc trước đem đi lắp ráp, Dương Khả đi nấu cơm.

Hai bé con vây quanh tôi đi tới đi lui, lúc thì cọ cọ tôi, lúc thì l**m l**m tôi.

Tôi lại có thêm một mối quan tâm nữa.

8

Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, tôi và Dương Khả hoạt động trong phòng cả buổi sáng.

Dương Khả có chút hung dữ, sau đó lúc xoa bóp cho tôi liên tục xin lỗi, nói lần sau nhất định sẽ nhẹ hơn.

Tôi hừ một tiếng, không đánh giá cao lời xin lỗi và cam kết của anh.

Anh là một người đàn ông giữ lời hứa của mình, nhưng không bao gồm những điều trên giường.

Lời nam nhân nói trên giường, tám chín phần mười không tin được.

Tôi cũng là một người đàn ông, tôi biết rất rõ.

9

Đêm cuối cùng của kỳ nghỉ, tôi ôm Dương Khả ngồi trước cửa sổ sát đất, Nhạc Nhạc và Viên Viên nằm sấp bên cạnh.

Tôi: sao em cứ cảm giác mình chưa nghỉ ngày nào, em không muốn đi làm đâu.

Dương Khả: rất nhiều người có ảo tưởng này.

Tôi: bây giờ em đã bắt đầu mong đợi kỳ nghỉ tiếp theo.

Dương Khả: sau này muốn nghỉ thì tìm anh, anh phê duyệt giấy nghỉ phép cho em.

Tôi: em chỉ là một nhân viên bán hàng quèn, để giám đốc điều hành ký một tờ giấy nghỉ phép? Quá khoa trương, quên đi, em vẫn nên làm việc chăm chỉ.

Đây chính là áp lực khi cùng ông chủ lớn yêu đương.

<i>TOÀN VĂN HOÀN</i>
 
Back
Top Bottom