Ở chương này tôi sẽ kể về bố mẹ tôi.
Bố tôi yêu mẹ khi cả hai người còn rất non dại, ở cái tuổi bốc đồng nghĩ yêu là cưới.
Mẹ tôi khi đó chưa đủ 18, bố tôi mới 20.
Gia cảnh mẹ tôi cũng khó khăn, ông bà ngoại cũng vậy.
Gia đình mưu sinh bằng nghề Bán bánh cuốn.
Để rồi vào một ngày, khi duyên phận đưa đẩy.
Bố và mẹ tôi đã gặp được nhau, bố tôi đã yêu mẹ từ cái nhìn đầu tiên.
Dẫu cho gia đình hai bên có ngăn cản nhưng cuối cùng Tình yêu đã chiến thắng và hai người cưới nhau.
Các bạn nghĩ đến đây là hết ư!.
Nhưng không, đó chỉ là sự mở đầu cho chuỗi sự kiện chấn động sau khi tôi ra đời.
Bà nội tôi đi xem bói và được bảo là Bố mẹ tôi khắc tuổi và khắc mệnh nhau, bà có nói với Ông nội tôi cần làm lễ để chung sống an ổn.
Nhưng ông nội tôi là người bài trừ mê tín dị đoan, nên ông không tin mà vẫn cho hai người cưới nhau.
Từ đó, sau khi bố mẹ tôi cưới nhau.
Liên tiếp bố tôi đều gặp tai nạn xe, có những lần thập tử nhất sinh tưởng chừng như không thể cứu nữa.
Nhưng thật may, bố tôi mạng lớn mấy lần đều qua khỏi.
Còn mẹ tôi, ở cái tuổi trẻ non dại nghe lời đàm tiếu xung quanh và lời dụ dỗ chính trong gia đình....
Sau tất cả mẹ tôi đã quyết định bỏ bố tôi mà đi.
Tôi vẫn còn nhớ như in ngày hôm đó, mẹ đưa tôi ra nhà trẻ học như mọi ngày.
Nhưng hôm đó, không biết có phải tôi cảm nhận được điều gì không mà tôi khóc rất nhiều.
Hai mẹ con ôm nhau khóc sướt mướt, sau đó mẹ tôi chia tay rồi bỏ đi sân bay và bay ra nước ngoài.
Đến chiều, bà nội tôi ra đón mới biết chuyện mẹ tôi bỏ đi mà không một lời nào.
Tối đó, bố tôi gần như phát điên đập tất cả ảnh cưới và đòi vác dao sang nhà ngoại.
Khi đó, bà nội đã ôm tôi và giữ đuôi xe máy bố.
Bố sợ bà ngã nên đã không đi.
Cách đó ít lâu, bà nội tôi đã đi xem bói lại thì ông thầy bảo rằng " Nhà bà còn phước nên con bé mới bỏ đi nếu không người chết là con trai bà ".
Từ đó trở đi, tôi đã sống với ông bà nội đến khi tôi 17 tuổi.
Đúng là tất cả đều là sự an bài của số phận.
Các bạn hỏi tôi có hận hay ghét mẹ tôi không, ban đầu tôi có.
Tôi ghét vì mẹ bỏ đi mà không lời từ biệt, ghét vì để tôi phải sống trong lời đàm tiếu của xóm làng.
Mặc dù tôi còn nhỏ, nhưng tôi rất nhạy cảm với mọi chuyện.
Có lẽ vì vậy mà sau này tôi rất nhạy cảm, và không có nhiều mối quan hệ thân thiết với người khác.
Bởi tôi sợ bị lợi dụng và bị phản bội.......