Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nhất Định Phải Làm Ám Vệ Sao?

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
653,945
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
AP1GczMuDqrC-HwUDdX37Cp7zhUWlhW0_gYOD8BsqNplBLjT6yfC344rNfp8934QNC5ixmh_wnK9jnh4Tqs5CDFqw4wp-GODYVw5zBSGCrWUU8XhjSB_ZbfkotA0CL2mthhN-9cT2gdWusHfAXdNr2nbrh3_=w215-h322-s-no-gm

Nhất Định Phải Làm Ám Vệ Sao?
Tác giả: Trượng Mã
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không, Hài Hước, Điền Văn, Cổ Đại, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

*Văn án:

● Truyện hài hước vô lý theo phong cách của tác giả / Hướng dẫn đọc ở cuối văn án
● Chính văn đã hoàn, phiên ngoại đang cập nhật

*Meomeo: đọc ko cười là ko được mấy ní à -)))

Năm Thừa Càn thứ ba, tân đế Tiêu Ứng Hoài lập ra Thiên Sát Ti, giao cho thủ lĩnh ám vệ Tống Tiệm quản lý cung cấm, thăm dò tin tức, quyền hành lớn đến mức kinh người.

Năm Thừa Càn thứ sáu, biến cố trong cung xảy ra, các lão thần tiền triều cấu kết với Hằng vương mưu phản, lập tức bị ám vệ Thiên Sát Ti chém giết ngay trước triều đình.

Đúng lúc này, từ nóc Kim Loan Điện "rầm" một tiếng rơi xuống một người, thủ lĩnh ám vệ đáp thẳng vào lòng Tiêu Ứng Hoài.

Cả điện kinh hãi: "Hộ giá! Hộ giá!!"

Tống Kiệm vừa xuyên đến, đối diện với vị hoàng đế trước mặt, ánh mắt tràn ngập kinh hoàng: "???"

Hả??? Hộ cái gì cơ???

-

Tống Kiệm xuyên thành thủ lĩnh ám vệ, vừa đến đã ngã thẳng vào lòng thánh thượng. Nghi vấn có ám sát hay không thì chưa rõ, nhưng quan trọng là hắn làm việc không hiệu quả, theo quy tắc của Thiên Sát Ti, hắn phải lĩnh ba mươi roi.

Tống Kiệm quỳ trong ngự thư phòng, mặt cắt không còn giọt máu.

Tiêu Ứng Hoài hỏi hắn: "Ngươi có nhận phạt không?"

Tống Kiệm run bần bật như cầy sấy, một lúc sau mới nặn ra được một câu: "Không, không nhận được không ạ?"

Tiêu Ứng Hoài: "?"

...

Tiêu Ứng Hoài biết bên cạnh mình có kẻ phản bội, hắn âm thầm bày một ván cờ lớn, chỉ chờ đến ngày xảy ra biến cố trong cung sẽ lấy Tống Tiệm làm gương giết gà dọa khỉ.

Kết quả, Tống Tiệm đi một nước cờ hiểm, không để hắn nắm được chút sơ hở nào.

Sau đó, Tiêu Ứng Hoài cài cắm rất nhiều người giám sát ám vệ này, nhưng tin tức nhận được đều là:

"Hoàng thượng, Tống đại nhân ngủ quên trên xà nhà trong tẩm cung của ngài, còn bảo người mang cho hắn một cái chăn."

"Hoàng thượng, Tống đại nhân lại chạy tới ngự thiện phòng trộm điểm tâm rồi."

"Hoàng thượng, Tống đại nhân nói... nói rằng công việc này chẳng muốn làm một ngày nào nữa."

Tiêu Ứng Hoài: "..."

Rồi đến sau này.

"Hoàng thượng! Tống đại nhân bị giữ lại vì trêu ghẹo Thị lang Lễ bộ!"

Hai mắt Tiêu Ứng Hoài tối sầm.

Nghiến răng nghiến lợi: "Lôi người về đây cho trẫm."

-

Làm ám vệ chẳng có gì hay ho cả, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, trực chiến 24/7, còn phải ngủ trên xà nhà mỗi ngày. Tống Kiệm vác đôi mắt thâm quầng, ngày ngày chửi thầm Tiêu Ứng Hoài là chó hoàng đế.

Sau này, Tiêu Ứng Hoài lương tâm trỗi dậy, nói sẽ cho hắn một điều ước.

Tống Kiệm chắp tay sau lưng, ngoan ngoãn nói: "Có thể không ngủ trên xà nhà không? Ta... ta ngủ không yên, dễ bị ngã xuống."

Tiêu Ứng Hoài cười khẽ: "Chuẩn tấu."

Tối hôm đó, Tống Kiệm bị trói chặt trên long sàng.

Tiêu Ứng Hoài chậm rãi kéo nhẹ đai áo hắn, giọng nói trầm thấp: "Ám vệ đại nhân có cái eo đẹp lắm."

Tống Kiệm: "???"

-

Tống Kiệm: Có thể không làm ám vệ không?

Tiêu Ứng Hoài: Làm hoàng hậu cũng được.

---

*Lưu ý trước khi đọc (của tác giả):
● Truyện hài hước, nội dung phi logic, vui là chính.
● Cốt truyện quyền mưu kiểu học sinh tiểu học, thả bay mọi logic, xin cứ cười thoải mái.
● Nếu là người theo chủ nghĩa logic hoặc thích nghiên cứu kỹ lưỡng thì nên cân nhắc trước khi đọc, có rất nhiều chi tiết không chặt chẽ.
● Mọi thứ đều theo nội dung chính văn.
● Không cãi nhau, không gây war, những bình luận quá mức vô lý sẽ bị xóa.
● Mỗi ngày cập nhật khoảng 3000 chữ, từ 18h-24h. Nếu không đăng sẽ có thông báo.
● Chúc mừng năm mới!

*Lời nhắc cuối: Hãy chắc chắn rằng bạn có thể chấp nhận phong cách này trước khi thêm vào danh sách đọc. Những bình luận cố tình gây sự sẽ bị xóa. Truyện này chỉ để giải trí và tạo niềm vui, không đảm bảo logic, không đảm bảo logic, không đảm bảo logic. Tôi chưa từng gắn thẻ "chính kịch", từ đầu đã không có! Nếu tình tiết hợp lý thì coi như tôi phát huy vượt mức!​
 
Nhất Định Phải Làm Ám Vệ Sao?
Chương 1: Ngươi có nhận phạt không?



"Tiêu tặc làm vua bất nhân, hôm nay bọn ta thay trời hành đạo, lấy đầu ngươi!"

"Không có sự cho phép của Hằng vương điện hạ, ai cũng đừng mong rời khỏi Kim Loan Điện dù chỉ một bước!"

"Các vị đại nhân, nể tình đồng liêu ngày trước, chỉ cần các ngươi nhìn rõ tình thế, ngoan ngoãn quy hàng, đợi đến khi Hằng vương điện hạ đăng cơ, tất nhiên sẽ ban cho các ngươi vinh hoa phú quý vô tận!"



Mẹ nó, ồn ào quá.

Lại là video "HD" 320p trong bài giảng à?

Tối qua Tống Kiệm thức trắng đêm chơi game, sáng tám giờ đã mệt đến mức chẳng thiết nhận người thân, định nhét tai nghe vào tai rồi tiếp tục ngủ. Hắn đưa tay vào "túi" mò mò mò mò mò…

Khoan đã.

Túi ta đâu???

Tống Kiệm mở to mắt như thấy quỷ, mặt đối mặt với một cây cột sơn son chạm rồng khắc thần điểu, hắn theo phản xạ ngửa người ra sau: "Hả?" Cái quái gì thế này?

Bên dưới lại truyền đến tiếng ồn ào.

Tống Kiệm đảo mắt xuống.

"!!!"

Ôi mẹ ơi cao quá a a a a a a a a a!!!

Hắn run lẩy bẩy, vừa định ôm chặt lấy cột thì lại nghe thấy tiếng quát chói tai của lão già ồn ào ban nãy: "Tống Tiệm! Giết hắn đi!"

Câu này hét to đến mức như muốn rút ngắn tuổi thọ người ta, Tống Kiệm trượt chân một cái, rơi thẳng từ xà nhà xuống.

Cỏ cỏ cỏ cỏ cỏ cỏ cỏ cỏ!!

A a a a a a a a a!!!

Biến cố xảy ra quá bất ngờ, cả điện kinh hãi hét lớn: "Hộ giá! Hộ giá!!"

"Rầm" một tiếng, Tống Kiệm đập thẳng vào một lồng ng.ực rắn chắc, suýt chút nữa phun ra cả lá phổi.

Các đại thần bị dọa đến tái mặt, hét ầm lên.

"Bệ hạ cẩn thận!"

"Tống Tiệm ngươi to gan lớn mật!"

"Hộ giá! Mau hộ giá!"

Hả?!! Hộ cái gì cơ?!

Tống Kiệm mềm nhũn trượt khỏi người nam nhân kia, quỳ ngồi bên cạnh, ánh mắt tràn ngập kinh hoàng chạm vào đôi mắt đối phương.

Ánh mắt sau mười hai tua mũ miện sắc bén như dao, từng tấc từng tấc lướt qua mặt hắn. Hắn còn chưa kịp phản ứng, bàn tay thô ráp đã siết lấy cổ hắn.

Tống Kiệm: (ảnh Sa Bối Ninh hít oxy.jpg)

Xong rồi xong rồi xong rồi.

Vào thời khắc mấu chốt, trí tuệ sinh tồn của Tống Kiệm bùng phát, hắn nghẹn một hơi, lập tức ngất xỉu.

Tiêu Ứng Hoài: "?"

Trẫm dùng sức à?

Theo tiếng ngã xuống của Tống Kiệm, giọng gào thét của đám phản tặc trong điện cũng nhỏ dần.

Tình huống này nằm ngoài dự đoán của tất cả bọn họ, sắc mặt của Hằng vương biến thành đủ thứ màu sắc, các đại thần cùng phe với hắn thì sắc mặt còn rực rỡ hơn.

Ngay lúc này, thủ lĩnh cấm quân vào bẩm báo: "Bệ hạ, đảng phản loạn của Hằng vương đã bị tiêu diệt toàn bộ."

Chưa kịp để ám vệ Thiên Sát Ti trong bóng tối ra tay, một vị đại thần núp góc bỗng cởi giày, ném thẳng vào đầu Hằng vương.

"Ta phì!"

Các đại thần khác thấy vậy cũng đua nhau làm theo, ai có giày thì cởi giày ném, ném xong giày thì ném mũ ô sa trên đầu, ném xong mũ ô sa thì ném thẻ ngà trong tay.

"Đập chết tên nghịch tặc dã tâm khó lường này đi!"

"Phì! Ta phì phì phì!"

"Sống chán rồi thì tự chết đi, đừng kéo người khác xuống nước!"

"Đúng vậy!"

"Bệ hạ! Ngàn vạn lần đừng tha cho bọn chúng, bệ hạ!"

Tống Kiệm nằm sõng soài trên đất giả ngất: "…"

Thấy chưa, người dũng cảm luôn là những người rời khỏi thế giới trước tiên.

Rảnh rỗi là tạo phản, cả họ hàng chín đời cùng nhau tiêu khiển.

Trong lòng thì thầm thế thôi, chứ Tống Kiệm vẫn chưa nhận ra bản thân cũng là một trong những kẻ tạo phản.

Cho đến khi hắn cảm thấy có người nâng mình lên, giọng nói trầm thấp lạnh lùng của nam nhân kia vang lên: "Đưa đến Ngự Thư Phòng, trẫm muốn tự mình thẩm vấn."

Khốn?

Khốn khốn khốn???

Tống Kiệm nhắm chặt mắt, không dám thở mạnh, sợ lộ sơ hở là bị chém ngay tại chỗ. Lúc đi ngang qua đại điện, một vị đại thần mưu nghịch bị khống chế chỉ vào hắn quát lớn: "Tống Tiệm! Ngươi dám phản bội Hằng vương điện hạ!"

Giọng lão đại thần đó khàn khàn, the thé, nghe như nhạc quỷ, đâm thẳng vào tai làm màng nhĩ muốn điếc luôn.

Tống Kiệm tiếp tục nhắm mắt, nằm im như xác chết.

Đại thần mưu nghịch vẫn gào thét: "Tống Tiệm! Tống Tiệm! Ngươi phản bội Hằng vương điện hạ! Ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu!"

Trên đầu hắn vắt vẻo một chiếc giày không rõ của vị trung thần nào, trên mặt còn in nguyên một dấu giày, tóc tai bù xù, bộ dạng chật vật đến thảm hại.

Tống Kiệm thầm nhủ: Đại ca ơi, phiền ngươi ngậm miệng lại hộ ta với, ngươi không muốn sống nhưng ta còn muốn sống lắm.

Đám phản tặc quỳ xuống gào khóc thảm thiết: "Chúng ta vì cuộc mưu phản này mà hao tâm tổn trí!"

"Chúng ta dốc hết tâm huyết! Vậy mà lại rơi vào kết cục như thế này!"

Bên cạnh có người nhịn không được chọc chọc hắn: "Ờm, nhưng lúc tập hợp binh mã, hình như chúng ta nói là khởi nghĩa thì phải?"

"…"

Âm thanh xung quanh nhỏ dần, Tống Kiệm ngửi thấy mùi không khí tươi mát bên ngoài điện.

Ra ngoài rồi.

Sau đó, hắn bị khiêng qua hết chín khúc mười tám vòng quanh, tiếng ồn bên tai từ "Ồ!" "A!" "Tống đại nhân làm sao vậy!" "Trời ơi!" dần biến thành "Ném ở đây đi."

"Rầm" một tiếng, Tống Kiệm bị ném xuống nền đất cứng ngắc lạnh lẽo, đập đến mức suýt nữa ngồi bật dậy như xác chết vùng dậy.

Vô lễ! Khiêng cả đoạn đường mà không biết đặt xuống nhẹ nhàng chút à!

Trong lòng hắn mắng chửi um trời, nhưng cơ thể vẫn trung thành giữ nguyên tư thế nằm bất động, bị ném sao thì giờ vẫn như vậy, sợ bị phát hiện hắn đang giả vờ.

Đùa à, hắn còn chưa hiểu rõ tình huống, hắn không muốn chết mơ hồ như vậy.

Tống Kiệm áp mặt xuống nền đất, nhắm chặt mắt, nhớ lại lời nam nhân kia lúc nãy nói rằng đưa hắn đến Ngự Thư Phòng, vậy chắc hắn đang ở trong Ngự Thư Phòng rồi.

Hiện tại đại điện loạn như cái chợ, có người tạo phản, có người ném giày, có kẻ cấu xé chửi bới nhau, hoang tàn hết sức. Vị hoàng đế kia chắc một lúc cũng chưa rảnh mà đến.

Tống Kiệm khẽ động đậy chóp mũi.

Ừm, thơm thật.

Không biết trong Ngự Thư Phòng đang đốt loại hương gì, nhưng mùi hệt như trên người vị hoàng đế bị hắn đập trúng kia.

Nghĩ đến đây, hắn lại hơi chột dạ, tạo phản mưu nghịch bị tru di cửu tộc, còn đập trúng hoàng đế thì bị tru mấy tộc đây?

Miên man suy nghĩ, lúc đầu còn căng thẳng đến mức nằm cũng không yên, nhưng sau đó vì chờ quá lâu, hắn lặng lẽ ngáp một cái, khóe mắt ứa ra một giọt lệ.

Lần này thật sự buồn ngủ rồi.

Hắn cố gắng chống đỡ để không ngủ thiếp đi, bộ não vẫn đang tỉnh táo phân tích tình cảnh hiện tại của mình.

Tình cảnh hiện tại, ừm, hắn hẳn là đã xuyên không, hơn nữa lại vừa hay đụng trúng một phân cảnh kinh điển trong phim cung đấu – biến loạn trong cung.

Phân tích…

"=-=."

zZZZZ…

Không biết đã bao lâu trôi qua, cửa Ngự Thư Phòng kẽo kẹt mở ra.

"Bệ hạ, chuyện này…"

Một góc màu vàng sáng dừng lại trước cửa, thoáng sau, người kia lười nhác nhấc nhẹ đầu ngón tay, tổng quản thái giám lập tức hiểu ý, ngậm miệng không nói nữa, chỉ cúi đầu khẽ thưa: "Nô tài xin cáo lui trước."

Tiêu Ứng Hoài bước vào trong, không thèm liếc nhìn kẻ đang cuộn tròn ngủ dưới đất, hắn ngồi xuống sau án thư, tiện tay lật xem vài tấu chương. Quyển đầu tiên là của Thị Lang Lễ Bộ, ba hoa một tràng dài nhưng không nói vào trọng điểm.

Tiêu Ứng Hoài phê bằng chu sa: Giản lược, đừng nói lời thừa thãi.

Quyển thứ hai là đơn kiện, đại nhân Hộ Bộ cáo trạng đồng liêu bên Lại Bộ nói xấu mình trên đường về nhà, câu chữ bi thương thấu tận tim gan.

Tiêu Ứng Hoài cau mày khó chịu, chỉ phê một câu: Ngươi thực ồn ào.

Hắn cầm lấy quyển thứ ba, vừa định mở ra thì kẻ nằm dưới đất đột nhiên lẩm bẩm nói mớ.

"Đùi gà căng tin dám bán tám đồng…"

Tiêu Ứng Hoài nhướng mắt.

"Lại là gà om cay… không ăn gà om cay nữa…"

"Xạ thủ lên mà lấy đỏ… mẹ nó đừng có giành đường giữa chứ…"

"Tôi muốn b.óp ch.ết đứa nào nghĩ ra bài tập nhóm…"

"ddl… ừm, ddl…"

Một nửa gương mặt tuấn mỹ sâu sắc của nam nhân ẩn trong bóng tối, đôi mắt hẹp dài tràn đầy lãnh ý.

Tống Kiệm bị lạnh đến tỉnh. Hắn có thói quen ngủ phải đắp chăn, dù không phủ hết người thì ít nhất cũng phải che bụng, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn vươn tay muốn kéo gì đó đắp lên mình.

Sờ so.ạng một hồi, cuối cùng cũng chạm được một mảnh vải… kéo hai cái.

Tống Kiệm: "Hửm? Hửm??"

Hắn ngẩng đầu, giây tiếp theo mắt mở to trừng trừng.

Người.

Nam nhân.

Hoàng đế.

Tống Kiệm dường như mất khả năng ngôn ngữ, hoảng hốt bò dậy từ dưới đất. Chỗ hắn vừa nằm, một vết nước trong suốt sáng lấp lánh.

Hắn vừa lau nước miếng vừa chỉnh lại y phục, ngoan ngoãn quỳ sang một bên, im lặng không nói lời nào.

Tiêu Ứng Hoài đứng thẳng người, cúi mắt nhìn cận vệ đang quỳ trước mặt. Một bên má của y vì nằm sấp quá lâu mà hằn lên một vệt đỏ sâu, còn dính cả nước miếng.

"Tống Tiệm." Giọng nam nhân trầm thấp.

"Ngươi đã theo trẫm bao nhiêu năm rồi?"

Tống Kiệm: "😵?"

Chẳng lẽ hắn bị phát hiện đã đổi ruột rồi? Đang thử hắn sao?

Hắn lắp bắp đáp: "Rất… rất rất nhiều năm."

Tiêu Ứng Hoài từ từ cúi người, đưa tay nắm lấy cằm hắn, buộc hắn ngẩng đầu lên.

Tống Kiệm sốt ruột đến muốn chết, nước miếng, nước miếng, ngài đang bóp trúng nước miếng đấy!

Nhưng người trước mắt như chẳng hề để tâm, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

Môi Tống Kiệm chu ra, trông như một con vịt vàng nhỏ.

Hắn ú ớ hai tiếng: "Bệ hạ… ố…a…"

"Ngươi làm sao?"

Bị cắt ngang, Tống Kiệm chớp mắt hai cái thật nhanh: "Ổ… ố ay à oài y uốn ài…"

Tiêu Ứng Hoài: "…"

Hắn nới lỏng tay.

"Nói lại."

Tống Kiệm nuốt nước bọt, cẩn thận đáp: "Ta nói hôm nay là ngoài ý muốn, ngài tin không?"

Tiêu Ứng Hoài: "Trẫm còn tưởng ngươi có thể nói ra lý do gì hay ho."

Nam nhân buông tay.

Tống Kiệm mở to mắt nhìn hắn rút một tấm khăn, chậm rãi lau tay.

"…"

Không biết tôn trọng người khác sao? Có hiểu thế nào là yêu nước, tận tụy, thành tín, nhân hậu không?

Vị hoàng đế không tôn trọng người khác kia vẫn thảnh thơi lau tay, mà Tống Kiệm thì quỳ trước mặt nhìn hắn lau, đến mức đầu gối cũng tê rần.

Khoảnh khắc này, Tống Kiệm cuối cùng cũng thấm thía đến tận xương câu nói kia – ranh giới cuộc đời thực ra chính là nước ối.

Có người sinh ra đã là hoàng đế, có người sinh ra đã là ám vệ, thái giám, cung nữ, nô tài.

Tống Kiệm thả hồn lên mây, lén dùng tay xoa bóp đầu gối mình, nhưng không ăn thua, xoa một lúc hắn liền nhét hai tay xuống dưới đầu gối.

Như vậy thoải mái hơn nhiều.

Tiêu Ứng Hoài lau xong tay, cúi đầu nhìn, phát hiện ám vệ của mình không biết từ khi nào đã vặn người thành một tư thế quái lạ.

"Ngươi để tay đâu?"

Tống Kiệm ngẩng mặt: "?" Nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi?

Hắn chậm rãi rút tay ra, như học sinh tiểu học mắc lỗi mà mở hai lòng bàn tay, đầu ngón tay vì bị ép một lúc nên hơi ửng hồng.

Tiêu Ứng Hoài liếc nhìn: "Mới quỳ một lúc đã không chịu nổi?"

Sinh viên trời sinh phản nghịch: "…"

Ngài đang sủa cái gì thế? Hay là ngài thử quỳ một chút xem nào.

Đáng chết, chế độ quân chủ chuyên chế.

Tiêu Ứng Hoài tưởng mình nhìn nhầm. Hắn vậy mà lại thấy được vẻ không phục trên mặt ám vệ của mình.

Ừm, không nhìn nhầm, tức đến mức mặt cũng phồng lên như cái bánh bao rồi.

Tiêu Ứng Hoài nhìn hắn, ngay khoảnh khắc nào đó, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, ngón tay vươn ra bóp lấy chiếc cổ trắng nõn trước mặt.

Tống Kiệm đột nhiên bị bóp cổ: "???"

Không đúng anh bạn, lại bóp nữa sao?

Hô hấp của Tống Kiệm lập tức bị chặn đứng, rất nhanh, đáy mắt hắn phủ lên một tầng hơi nước si.nh lý, đuôi mắt cũng đỏ lên, ngón tay run rẩy ôm lấy cánh tay người kia.

Xong đời rồi, thật sự sắp tèo rồi.

Tèo rồi.

Tèo...

Ngay khoảnh khắc cuối cùng khi phổi gần như cạn kiệt không khí, Tiêu Ứng Hoài đột nhiên buông hắn ra, bàn tay to lớn lại chuyển xuống vùng đan điền của hắn.

Giây trước Tống Kiệm còn thoi thóp, giây sau đã hoảng hốt trợn trừng mắt.

Cỏ!

Gay!

Hắn hoảng sợ đến mức cuống cuồng che chắn bản thân, thế nhưng người kia căn bản không thèm nhìn chỗ hắn che, bàn tay thô ráp và rộng lớn chạm vào vùng bụng hắn.



Nội lực vẫn còn.

Vậy rốt cuộc là chuyện gì?

Tống Kiệm bị sờ so.ạng một lượt, sau đó lại bị vứt sang một bên như búp bê rách.

Tin tốt, không phải gay.

Tin xấu, hắn là gay.

Nam nam thụ thụ bất thân, hắn không còn sạch sẽ nữa rồi.

Tống Kiệm trong lòng nhỏ giọng gào thét, vừa ôm bụng vừa lặng lẽ quỳ, không đúng, là quỳ ngồi.

Kiểu quỳ này còn đỡ mỏi hơn so với việc kê tay dưới đầu gối, có điều ngồi lâu thì chân sẽ hơi tê.

Thế là hắn lại không chút tiếng động đổi tư thế, thành quỳ một gối. Ừm, quỳ một gối thì một chân bị tê.

Sau một lúc quỳ, Tống Kiệm lại lén lút, rất cẩn thận, đổi sang chân còn lại.

Bất chợt hắn nhớ đến đợt huấn luyện quân sự khi mới nhập học, cái tên sĩ quan ngốc nghếch kia cũng chơi bọn hắn như thế.

Hắn ngoan ngoãn quỳ quân sự, tên hoàng đế ngốc nghếch kia bỗng mở miệng.

"Mười bảy."

Tống Kiệm suýt chút nữa bật ra "mười tám".

Hehe.

Một tháng trại huấn luyện, một đời tình quân ngũ.

Trong thư phòng yên tĩnh, một bóng đen thoáng qua, hạ xuống đất không một tiếng động. Hắn lặng lẽ quỳ một gối xuống bên cạnh Tống Kiệm, đến mức Tống Kiệm còn chưa kịp nhìn rõ người này từ đâu nhảy ra.

Hắn dịch sang bên cạnh một chút, liếc mắt nhìn, phát hiện đối phương bịt mặt kín mít, căn bản không thấy được mặt mũi ra sao, nhưng y phục lại khá giống hắn.

Xem ra là đồng nghiệp.

Dù vẫn đang học đại học, nhưng Tống Kiệm cũng biết mới đi làm phải giữ mối quan hệ tốt với sếp ngốc và đồng nghiệp trâu ngựa, nếu không thì cuộc đời trâu ngựa sau này sẽ vô cùng khó khăn.

Hắn ho khẽ một tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Thập Thất học theo mình để đỡ mệt hơn một chút.

Thập Thất lại như một bức tượng, hoàn toàn bất động.

Tiêu Ứng Hoài đứng cạnh ngự án, tùy ý khều nhẹ lư hương đang tỏa khói nghi ngút, lạnh nhạt nói: “Nói cho Tống đại nhân của các ngươi nghe quy củ của Thiên Sát Ti.”

Giọng của Thập Thất không cao: “Kẻ làm việc bất lực, trở về ty lĩnh ba mươi roi.”

Nghe giọng có thể đoán Thập Thất không lớn tuổi lắm, thanh âm vẫn còn non nớt, nhưng những lời hắn nói lại chẳng hề non nớt chút nào.

Tống Kiệm: “???”

Roi?

Loại roi nào?

Là kiểu roi da tẩm nước muối vừa đánh vừa sát trùng đó hả?

Hắn từng xem rất nhiều phim ảnh có cảnh thẩm vấn tù nhân trong đại lao của Hình Bộ, roi đều được ngâm trong nước suốt một đêm, sau khi hút đủ nước sẽ trở nên dẻo dai lại có độ đàn hồi, một roi quất xuống da thịt nứt toác, hai roi thì mông nở hoa, ba roi là thành điện thoại gập luôn.

“…”

Cảm ơn lời mời, vừa nãy cứ b.óp ch.ết hắn luôn còn hơn.

Tống Kiệm từ nhỏ đã không chịu khổ, cứ thế thuận lợi lên đại học, mỗi ngày học tư tưởng mới phấn đấu thành thanh niên gương mẫu, ai ngờ chưa kịp hưởng phúc của sinh viên thế kỷ XXI, đã phải chịu nạn của chế độ phong kiến trước rồi.

Hai mắt hắn tối sầm, suýt chút nữa ngất tại chỗ.

Không đùa đâu, lần này thật sự sắp chết rồi.

Tiêu Ứng Hoài phất tay cho Thập Thất lui xuống, sau đó xoay người hỏi hắn: “Ngươi có nhận phạt không?”

Sắc mặt Tống Kiệm tái nhợt, cả người run lẩy bẩy như cầy sấy, một lúc lâu sau mới khó khăn nghẹn ra một câu: “Không… không nhận được không?”

Tiêu Ứng Hoài: “?”
 
Nhất Định Phải Làm Ám Vệ Sao?
Chương 2: Công công Đức Phúc



Tống Kiệm không muốn chết, cũng không muốn bị quất ba mươi roi.

"Hạ thần cảm thấy... đánh đủ ba mươi roi xong, hạ thần sẽ chết mất, mà đã chết rồi thì không thể tận trung với bệ hạ được nữa..."

Giọng hắn run rẩy theo cơ thể, nói hết câu suýt chút nữa cũng run thành dấu ~ rồi.

Tống Kiệm tuyệt vọng thật rồi, chết tiệt, cổ họng đừng có run nữa mà!

Tiêu Ứng Hoài không lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo.

Mắt Tống Kiệm sắp rơi nước rồi.

Hắn hiểu rồi, đây chắc chắn là hình phạt vì sáng tám giờ hắn ngủ nướng. Nếu đánh hai roi có thể quất hắn về lại giường cũng được, hắn hứa nhất định sẽ học hành chăm chỉ.

Nhưng lỡ đâu bị quất đến sống dở chết dở thì sao? Bán thân bất toại, thịt non vết thương mưng mủ, cả nửa đời sau chỉ có thể nằm bẹp trên chiếc giường ẩm thấp tối tăm, làm bạn với gián to s.e..x.y.

Không được đâu.

Tống Kiệm có cơ địa dễ ch.ảy nước mắt, cứ cảm xúc lên xuống mạnh là dễ khóc. Trong lúc vừa run vừa vắt óc tìm từ ngữ, hắn không để ý nước mắt đã lã chã rơi xuống nền đất.

*Bộp.*

*Bộp bộp.*

"..."

Vì cúi đầu quá thấp, vài giọt nước mắt còn chảy ngược theo mí mắt trên mà tràn ra.

Ban đầu là 丅丅, giờ thành 丄丄 rồi.

Hoa Trạch Loại toàn lừa người!!! Đứng bằng đầu căn bản không ngăn được nước mắt! Nước mắt chỉ có thể chảy ngược mà thôi!

Tống Kiệm khóc đến mức mũi tắc nghẹt, hắn đưa tay dụi dụi, sau đó lại một lần nữa bị nâng cằm lên.

Ngón cái thô ráp của nam nhân chà nhẹ lên mặt hắn, chậm rãi quan sát một lát, rồi khẽ "chậc" một tiếng.

Khóc xấu quá.

...

Quả nhiên không phải Tống Tiệm sao?

Tiêu Ứng Hoài nheo mắt.

Hắn biết Tống Tiệm có liên hệ với Hằng Vương và cựu các thần triều trước là Kỷ Minh Dực, nước cờ này hắn đi rất thành thạo. Ngày hôm nay trên Kim Loan điện xảy ra biến cố, nếu Tống Tiệm ra tay, hắn tuyệt đối sẽ không do dự mà bẻ gãy cổ gã, lấy thủ cấp của thân tín làm dấu chấm hết đầy máu tanh cho cuộc mưu phản của phe Hằng Vương.

Nhưng biểu hiện hôm nay của Tống Tiệm lại hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của hắn.

Thật sự có người luyện võ nào lại đột nhiên quên mất cách vận dụng nội lực không?

Tiêu Ứng Hoài cảm nhận được sự mềm ướt trên đầu ngón tay, hắn đối diện với ánh mắt hoảng loạn của người trước mặt.

Đôi mắt này... trở nên trong sáng ngây thơ, hàng mi dài cong vút bị nước mắt thấm ướt, con ngươi đen nhánh lấp lánh, chẳng hề có lấy nửa phần tâm cơ.

Là đổi người? Hay chỉ là diễn kịch?

Tiêu Ứng Hoài siết tay mạnh hơn.

Tống Tiệm vốn trầm lặng độc ác, những lời mềm yếu thốt ra trong thư phòng hôm nay tuyệt đối không thể là những lời gã có thể nói.

Nếu là diễn kịch, vậy thì kỹ năng diễn xuất cũng quá xuất sắc.

Hơn nữa, Tống Tiệm làm sao có thể chắc chắn rằng hắn sẽ không giết gã?

Tống Kiệm không biết, hắn chỉ cảm thấy cằm mình sắp gãy mất rồi, vốn dĩ đã sợ đau lại còn dễ khóc, bây giờ nước mắt càng chảy ào ào.

Hắn thích trai đẹp, nhưng cũng phải thừa nhận, ngay giây phút này, nỗi căm ghét của hắn với chế độ chuyên chế phong kiến đã vượt xa cả tình yêu dành cho trai đẹp.

Đồ chết tiệt, lũ hoàng đế khốn nạn a a a a a a a!!!

Tiêu Ứng Hoài buông hắn ra.

"Đức Phúc."

Tống Kiệm nằm rạp dưới đất, thở d.ốc với đôi mắt mờ mịt nước, *Đức Phúc*?

Cánh cửa thư phòng một lần nữa mở ra, thái giám được gọi là "Đức Phúc" cúi đầu bước vào: "Bệ hạ."

"Đưa Tống đại nhân về, gọi thái y đến xem cho hắn." Tiêu Ứng Hoài liếc nhìn kẻ đang nằm dưới đất: "Rơi từ độ cao như thế xuống, đừng để đập hỏng đầu."

Đức Phúc "dạ" một tiếng, rồi xoay người nói với Tống Kiệm: "Tống đại nhân, mời."

Tống Kiệm biết mình không cần die nữa, không do dự chút nào, lập tức đứng lên, chạy theo công công sô-cô-la mượt mà ra ngoài.

Hít thở lại được không khí trong lành, Tống Kiệm cảm thấy vô cùng hạnh phúc, chỉ có điều đầu gối quỳ lâu hơi đau một chút.

Công công sô-cô-la nhẹ nhàng đóng cửa lại: "Đi theo lão nô."

Tống Kiệm đi sau: "Công công Đức Phúc."

Đức Phúc cung kính nói: "Tống đại nhân, lão nô họ Cung."

Tống Kiệm: "Công công Cung."

Gọi xong, Tống Kiệm im lặng. Hắn có cảm giác mình vừa phát ra một âm thanh gáy kỳ quặc.

Cung Đức Phúc: "......"

Cung Đức Phúc: "Ngài cứ gọi lão nô là Đức Phúc đi."

Dove, tận hưởng mượt mà.

Cuối cùng, Tống Kiệm vẫn lễ phép gọi một tiếng: "Công công Đức Phúc." Hắn nói: "Phiền ngài rồi."

Cung Đức Phúc sai một tiểu thái giám đi gọi thái y, sau đó mới dẫn hắn men theo mấy đoạn hành lang ngoằn ngoèo để trở về Thiên Sát Ty.

Thiên Sát Ty được đặt sâu trong hoàng cung. Trời lúc này đã xẩm tối, nhưng nơi đó chỉ có lác đác vài ngọn đèn leo lét, vàng vọt chẳng khác gì không có, khiến cả khu vực toát lên vẻ âm u, rờn rợn. Ngay cả tấm biển treo trước cổng với ba chữ Thiên Sát Ty to đùng cũng phảng phất hơi tanh của máu.

Tống Kiệm nuốt nước bọt.

Chỉ cần nhìn thôi cũng biết chỗ này chắc chắn có gián to xuất hiện, không đùa đâu.

Cung Đức Phúc gõ cửa theo nhịp rất có quy luật, một tiếng "cạch" vang lên, cửa mở ra.

Nhưng bên trong chẳng có ai.

Gáy Tống Kiệm lạnh toát, trong đầu vừa nghĩ liệu nơi này có bị ma ám không, thì phía trước bỗng vang lên một tiếng "bịch" nặng nề, có người rơi xuống. Y phục của kẻ đó giống hệt Thập Thất trong ngự thư phòng.

Hẳn cũng là một "người số".

Người số kia nhăn nhó kêu đau, sau đó vèo một tiếng, lại bay biến đi mất, chỉ để lại mấy câu vọng lại: "Ôi mẹ ơi eo tôi eo tôi eo tôi eo tôi..."

Tống Kiệm: "......"

Tưởng là killer, hóa ra là rapper.

Cung Đức Phúc cười híp mắt nói: "Đây là đại nhân Trường Ưng, phó thủ của ngài."

Tống Kiệm chú ý đến một điểm, hóa ra không phải là người số.

Hắn hỏi: "Hắn không có biệt danh à? Ví dụ như Thập Bát gì đó?"

Tên thật Trường Ưng, AKA Thập Bát, nghe mới giống rapper hơn.

Cung Đức Phúc: "Đại nhân Thập Bát tối nay thay ngài trực ở Yến Ninh cung."

Đấy, hắn biết ngay là kiểu gì cũng có...

Khoan đã? Gì cơ?

Thay hắn trực??

Thấy Tống Kiệm lộ vẻ khó tin, Cung Đức Phúc giải thích: "Bên trong Yến Ninh cung từ trước đến nay vẫn là ngài canh gác ban đêm. Bệ hạ khó ngủ, mà ngài lại là ám vệ có khinh công giỏi nhất Thiên Sát Ty, đương nhiên trách nhiệm này sẽ do ngài đảm nhận. Chỉ có điều..."

Chỉ có điều hôm nay ngài nghĩ không thông nên tạo phản, còn tự mình ngã đến ngu người.

Cung Đức Phúc phất tay không nói tiếp nữa, chỉ cất giọng lanh lảnh: "Không sao đâu, Tống đại nhân. Bệ hạ nhân từ đức độ, cho phép ngài nghỉ ngơi ba ngày. Ba ngày sau ngài nhớ đến trực là được, bệ hạ sẽ không giáng tội đâu."

Tống Kiệm cảm giác như có người đâm thẳng một nhát vào nách mình.

Khinh công giỏi nhất? Hắn á?

Ha ha.

Cảm giác sắp tiêu đời rồi.

Cung Đức Phúc đi trước dẫn đường, bước chân nhỏ nhanh thoăn thoắt, chưa bao lâu đã tới chỗ ở của hắn.

"Tống đại nhân, ngài nghỉ ngơi đi. Thái y sẽ đến ngay thôi."

Được Cung Đức Phúc nhắc nhở, Tống Kiệm mới chợt nhận ra toàn thân mình bắt đầu đau nhức.

Hôm nay hắn ngã từ trên cao như vậy xuống, người bình thường đã sớm hộc máu rồi, thế mà hắn vẫn nhảy nhót như không. Hắn nghi ngờ mình chưa chết ngay tại chỗ là vì nguyên chủ Tống Tiệm là người luyện võ.

Người tập võ hẳn có nội lực nhỉ?

Tống Kiệm khí trầm đan điền.

...

Trầm được cái nỗi gì.

Hắn ngoan ngoãn trèo lên giường, nằm dang tay dang chân thành hình chữ đại.

Giường cứng quá, còn cứng hơn cả giường ký túc xá của hắn, lưng cong cả ngày cuối cùng cũng gãy luôn rồi.

Thái y họ Mao đến sau nửa khắc, ông lão nhỏ con xách theo một cái hòm thuốc nhỏ, vội vàng hấp tấp như đang đi trộm vậy.

Ông cao giọng cất tiếng gọi ngay ngoài cửa: "Cung công công!"

Nghe cứ như có con gà nhà ai đang gáy vậy.

Cung Đức Phúc bước tới kéo ông vào trong: "Thái y Mao, hay là ngài cũng gọi lão nô là công công Đức Phúc đi?"

Thái y Mao: "😵?"

Cung Đức Phúc: "Tiểu Ngũ Tử vừa nãy hẳn đã nói rồi, ngài xem giúp Tống đại nhân đi. Hôm nay ngài ấy rơi từ trên Kim Loan điện xuống cao như vậy, bệ hạ lo lắng sợ ngài ấy bị chấn thương đầu."

Thái y Mao gật gật đầu, di chuyển đến mép giường, chống khuỷu tay lên để bắt mạch cho Tống Kiệm.

Tống Kiệm chăm chú quan sát sắc mặt của thái y Mao.

Thái y Mao: "=-="

Thái y Mao: "😵?"

Thái y Mao: "O.O!"

Cung Đức Phúc: "Thế nào?"

Thái y Mao: "Xì~"

Tống Kiệm bị tiếng "xì" lên bổng xuống trầm của ông ấy làm cho hốt hoảng, vội hỏi: "Ta không phải mắc bệnh nan y gì đấy chứ, thái y Mao?"

Thái y Mao: "Ồ, không phải, chỉ là có thứ gì đó đâm vào ta." Vừa nói, ông vừa lấy ra một vật đen sì từ dưới người.

Ám khí, một thanh phi đao bằng sắt.

Thái y Mao đầy vẻ thán phục, cảm thán: "Không hổ là đại nhân của Thiên Sát Ty, ngay cả chỗ ngủ cũng đầy cơ quan."

Xem ra, thái y Mao đúng là một fan trung thành của Thiên Sát Ty.

Cung Đức Phúc truy hỏi: "Tống đại nhân không sao chứ?"

Thái y Mao: "Không sao không sao, chỉ là bị phong hàn nhẹ thôi. Ngủ không đắp chăn phải không, Tống đại nhân? Ta kê chút thuốc, không quá ba ngày đảm bảo ngài lại khỏe khoắn tung tăng."

Ông mở hòm thuốc của mình, lấy ra bút và giấy, nhanh chóng viết mấy vị thuốc, dặn dò: "Cho người đến Thái y viện lấy thuốc về sắc, hoặc ngài có thể đưa Tiểu Linh Đang ở gian phòng phía sau viện mười văn tiền, hắn sẽ sắc sẵn thuốc rồi mang đến cho ngài."

Tống Kiệm ghi nhớ lời thái y Mao: "Được."

Cung Đức Phúc hoàn thành nhiệm vụ của mình, từ biệt Tống Kiệm, dặn hắn nghỉ ngơi thật tốt, sau đó định cùng thái y Mao rời khỏi Thiên Sát Ty.

Trước khi đi, thái y Mao bỗng nhiên hỏi: "Tống đại nhân, ta có thể mang ám khí này về sưu tầm không?"

Trên đầu Tống Kiệm xuất hiện một dấu hỏi to tướng: "?"

Thái y Mao: "Không giấu gì đại nhân, lão phu luôn ngưỡng mộ các đại nhân của Thiên Sát Ty. Sở thích lớn nhất của ta chính là sưu tầm những món đồ nhỏ của các ngài."

Xì.

Đúng là fan cuồng chính hiệu.

Tống Kiệm không ngờ ám khí cũng có thể trở thành hàng lưu niệm, hắn gãi gãi má: "Thứ này là của ta sao?"

Cung Đức Phúc: "Nằm trên giường của ngài, đương nhiên là của ngài."

Tống Kiệm: "......"

Thế là thanh phi đao ấy bị thái y Mao vui vẻ nhét vào túi mang đi.

Bên kia, Cung Đức Phúc quay về ngự thư phòng để bẩm báo tình hình của Tống Kiệm.

Tiêu Ứng Hoài lỏng tay cầm quyển sách, nghe vậy thì hơi ngước mắt: "Chỉ là phong hàn?"

Cung Đức Phúc: "Vâng, thái y Mao đã kê thuốc cho Tống đại nhân, nói không quá ba ngày là có thể tung tăng hoạt bát."

Tiêu Ứng Hoài khẽ "ừm" một tiếng.

Cung Đức Phúc: "Bệ hạ, chuyện hôm nay trong điện nghi vấn chồng chất, nếu ngài không yên tâm, lão nô có thể phái người theo dõi Tống đại nhân."

Tiêu Ứng Hoài không lên tiếng, chỉ lật sang trang sách.

Một lúc lâu sau, y mới nhàn nhạt nói: "Cung Đức Phúc, giờ ngươi cũng biết cách làm việc đấy."

Cung Đức Phúc trừng to mắt, *bịch* một tiếng quỳ phịch xuống đất, liên tục dập đầu: "Lão nô đáng chết, lão nô đáng chết, bệ hạ bớt giận."

Làm công việc này lâu rồi, vậy mà hắn lại dám suy đoán ý nghĩ của bệ hạ ngay trước mặt ngài, còn dám tự quyết định mấy chuyện linh tinh thay ngài. Đúng là hồ đồ quá rồi.

Tiêu Ứng Hoài thả quyển sách trong tay xuống.

"Cứ làm theo lời ngươi nói đi."

Cung Đức Phúc: "?"

Tiêu Ứng Hoài liếc hắn một cái.

Cung Đức Phúc: "Vâng vâng vâng, lão nô tuân chỉ."

Hắn vội vã lui ra, nhưng ngay khi sắp bước khỏi ngự thư phòng, người phía sau lại gọi hắn.

Cung Đức Phúc: "Bệ hạ còn có gì dặn dò?"

Tiêu Ứng Hoài chậm rãi cất giọng: "Gà om kho, tuyến giữa, bài tập nhóm, hạn chót."

Cung Đức Phúc: "?"

"Ngươi biết là có ý gì không?"

Không biết. Cái quái gì thế?
 
Nhất Định Phải Làm Ám Vệ Sao?
Chương 3: Năm đói kém nhất



Sau khi Cung Đức Phúc và Mao thái y rời đi, bên cạnh Tống Kiệm không còn ai khác. Hắn nằm sấp trên giường vừa nghỉ ngơi vừa suy nghĩ về tình hình hiện tại.

Hình như hắn đã xuyên vào một triều đại không tồn tại trong lịch sử, ngay lúc đang buồn ngủ đến mức muốn bay lên tiên khi học tiết đầu buổi sáng.

Nói xuyên là xuyên, thuyền nhẹ đã đâm vào băng sơn lớn.

Vấn đề là Tống Kiệm hoàn toàn không biết gì về triều đại này, chút cảm giác ưu việt đến từ thế kỷ 21 cũng bay biến. Hắn chỉ biết bản thân là cận vệ thân tín của Hoàng thượng, là thủ lĩnh ám vệ của Thiên Sát Ti, là kẻ làm công trâu ngựa do Hoàng đế đích thân phong chức.

Hà~

Vậy là đi làm sớm rồi.

Còn về Thiên Sát Ti là nơi nào, kết hợp tên gọi với bối cảnh trước đó, Tống Kiệm miễn cưỡng đoán ra đây là một cơ cấu tăng cường hoàng quyền, trực thuộc trung ương, chỉ nghe lệnh Hoàng đế.

Hiểu rồi, hắn là chó săn của triều đình, là vuốt nhọn của Hoàng thượng.

Trong phim truyền hình đều chiếu rồi, đám ám vệ như bọn hắn chuyên làm những chuyện bẩn thỉu không thể lộ ra ngoài, giúp vị Hoàng đế đa nghi diễn những màn thỏ chết chó nấu.

Tống Kiệm – kẻ ngay cả giết gà còn không dám: "^^"

Tuyệt quá, công việc là giết người phóng hỏa! Hắn hết cứu rồi!

Tống Kiệm bò dậy, định tìm một sợi dây thừng để treo cổ tự vẫn.

Quy tắc là chết, người cũng có thể là.

Hắn lục tung rương hòm cả buổi mới tìm được một sợi, nhưng xà nhà lại quá cao, hắn không với tới.

Tống Kiệm ngước nhìn cây xà phía trên: "..."

Phải rồi, hắn không biết sử dụng nội lực của thân thể này, căn bản không thể phi thân lên mái nhà hay đi tường. Hắn chỉ có thể chết vì ngã xuống trước khi kịp treo cổ.

Chẳng phải đây cũng là một cách chết hay sao (cười mỉm jpg)

Tống Kiệm vứt sợi dây, lại khoanh chân ngồi trở lại giường.

"Ọc ọc~~~"

Trong căn phòng trống vang lên tiếng kêu thảm thiết của bụng Tống Kiệm.

Đói quá.

Tống Kiệm ôm bụng đang co thắt, cúi đầu một lúc, vẫn cảm thấy đói. Đơn thuốc Mao thái y để lại nằm dưới gối, hắn lấy ra xem.

Một giây sau, hắn nhắm mắt lại.

Hắn nghi ngờ Mao thái y còn có một nghề tay trái không ai biết, lá bùa này vẽ đẹp thật đấy.

Tống Kiệm quyết định tìm người giúp đỡ. Hắn nhớ lại cái tên Cung Đức Phúc đã gọi lúc trước, bèn đứng dậy mở cửa gọi: "Trường Ưng?"

Vừa dứt lời, trên xà hành lang ngoài cửa liền có một người treo ngược xuống.

"Ta đây."

"Má ơi!!" Tống Kiệm giật nảy mình, hít mạnh một hơi khí lạnh, chân mềm nhũn.

Hắn ngã thẳng về phía sau: "@~@"

Trường Ưng cũng kêu lên một tiếng "Má ơi", lập tức phi thân vào trong đỡ lấy hắn: "Đại nhân! Ngài sao vậy đại nhân!"

Tống Kiệm miễn cưỡng trụ vững, giơ tay yếu ớt đáp: "Không sao, đói quá ".(⁠´⁠-⁠﹏⁠-⁠'⁠;)

Sau đó đưa tờ đơn thuốc trong tay cho Trường Ưng: "...Giúp ta đến Thái y viện lấy thuốc, cảm ơn."

Trường Ưng nâng niu tờ đơn thuốc, nước mắt lưng tròng: "Thuộc hạ hiểu rồi! Đại nhân! Ngài cố gắng chịu đựng!"

Tống Kiệm thật sự bị dọa sợ rồi, hắn ngồi xuống ghế, lại dặn một câu: "Nhớ đưa cho Tiểu Linh Lang ở gian phòng sau viện Thái y viện mười văn tiền, đợi thuốc sắc xong rồi hãy mang về."

Trường Ưng trịnh trọng gật đầu, sau đó ôm tờ đơn thuốc, vèo một cái bay đi mất.

Trên đường bay chỉ còn lại tàn ảnh, hắn vội vã đến Thái y viện, đẩy cửa xông vào hét lớn: "Có ai không! Có ai không! Mười vạn hỏa tốc!!!"

Một thái y bên cạnh thấy là Trường Ưng, vội vàng chạy đến hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy, Trường Ưng đại nhân?"

Trường Ưng: "Tống đại nhân không ổn rồi! Mau bốc thuốc cho Tống đại nhân trước!"

Vị thái y nghe vậy cũng giật mình hoảng hốt, lập tức nhận lấy tờ đơn thuốc trong tay hắn rồi đi lấy thuốc.

Lấy một vị.

Hai vị.

Ba vị...

...

Thái y ngẩng đầu, muốn nói lại thôi: "Hừ~~~"

"Tống đại nhân không ổn rồi sao?"

Trường Ưng gật đầu: "Ta còn có thể lừa ngươi à? Đại nhân vừa rồi còn ngất đi!! Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trông cực kỳ đáng sợ!"

Thái y nhìn tờ đơn thuốc, cúi đầu bốc nốt chỗ thuốc, sau đó đứng dậy cười sảng khoái: "Xem ra Tống đại nhân chắc chắn không phải do phong hàn mà không ổn rồi hahahahahahahaha."

Trường Ưng: "?"

Hắn cuối cùng cũng nhớ ra câu nói tiếp theo sau câu "Không sao" của đại nhân rồi—Đại nhân nói là, đói quá.

Trường Ưng nhận lấy thuốc, im lặng một lúc, sau đó gãi đầu: "Thật không giấu được, hình như là do đói."

Thái y: "..." Ha.

Trường Ưng cầm thuốc, lại bay ra hậu viện tìm Tiểu Linh Lang sắc thuốc. Lúc này, chưa đầy nửa khắc, tin tức về việc đại nhân của Thiên Sát Ti—Tống Kiệm—đói đến mức gần chết đã lan truyền khắp tiền viện.

Mà bên kia, Tống Kiệm đang nằm bẹp trên giường hoàn toàn không hay biết gì. Trong lúc đợi thuốc, hắn còn hỏi một ám vệ xem có gì ăn không, kết quả đối phương nói chưa đến giờ cơm.

Phải, chưa đến giờ thì không có cơm, đây cũng là quy củ của Thiên Sát Ti.

Tống Kiệm đói đến mức hồn lìa khỏi xác, nằm bất động trên giường.

Chờ đến khi Trường Ưng cầm thuốc quay lại, Tống Kiệm cảm thấy bản thân đã có thể sống bằng cách ăn tươi nuốt sống cả một con bò.

Trường Ưng bưng thuốc đến: "Đại nhân! Thuốc đến rồi!"

Tống Kiệm không thèm nhìn, ừng ực ừng ực uống cạn.

"Còn không?"

Trường Ưng cầm ấm trà nhỏ, rót thêm một bát.

Tống Kiệm tiếp tục uống.

Lại rót.

Lại uống.

Uống xong, hắn lăn thẳng vào chăn.

Năm đó đói đến mức tận cùng, đến cả thuốc cũng uống được ba bát.

Ngủ thôi.

Ngủ rồi thì sẽ không đói nữa.



Đêm khuya yên tĩnh, tại Yến Ninh Cung.

Trước long sàng đã buông xuống từng lớp màn che, một ám vệ quỳ trên mặt đất bẩm báo: "Thái y viện nói rằng Tống đại nhân đói đến mức gần không xong, còn khiến Trường Ưng phải đến kê thuốc trị phong hàn. Nghe nói, một hơi uống liền ba bát."

Tiêu Ứng Hoài vốn đã nhắm mắt, nghe vậy lại mở ra: "???"

Ám vệ: "Tống đại nhân hiện tại đã ngủ, tạm thời chưa phát hiện điều gì khác thường."

Tiêu Ứng Hoài: "..."

"Tiếp tục theo dõi."

"Dạ."



Ngày hôm sau, Tống Kiệm bị cơn đói đánh thức.

Chẳng phải vừa mới uống ba bát thuốc sao? Sao lại đói nữa rồi.

Hắn nuốt mấy ngụm nước bọt, đầu óc mơ màng nghĩ, nguyên chủ có tạo phản thì cũng tạo phản rồi, nhưng sao lại có thể vì tạo phản mà lỡ bữa được chứ? Đúng là trời đất đảo lộn, thật vô lý!

Hơn nữa, hắn đã tạo phản rồi, sao không cho hắn chút gì ngon mà ăn?

"Ục ục~~~"

Đừng kêu nữa, ồn ào quá.

Tống Kiệm ánh mắt trống rỗng nằm đó.

Cuộc đời nhạt nhẽo, xác chết cosplay làm con người.

Ngay lúc hắn sắp đói đến ngất đi, giọng của Trường Ưng bỗng nhiên vang lên từ ngoài cửa: "Đại nhân! Đại nhân! Đến giờ cơm rồi! Có thể ăn rồi!"

Tống Kiệm bật dậy khỏi giường như một mũi tên, "rầm" một tiếng đẩy cửa ra: "Đi thôi!"

Chạy được ba mét mới nghe thấy Trường Ưng hét lên từ phía sau: "Đại nhân, đi nhầm hướng rồi!"

Tống Kiệm phanh gấp quay lại, kéo Trường Ưng lao thẳng về phía nhà ăn của Thiên Sát Ti.

Trường Ưng: "Đại nhân, ngài chạy nhanh như vậy làm gì?"

Tống Kiệm dùng tốc độ giành cơm thời cấp ba của mình: "Nhảm nhí! Đến trễ là hết cơm đấy!"

Chỉ cần ngửi mùi, hắn đã tìm ra vị trí nhà ăn.

"Chừa cho ta năm cái màn thầu!" Chưa thấy người đã nghe thấy giọng của bếp chính Thiên Sát Ti.

Giây tiếp theo, Tống Kiệm nhảy vọt vào, đã chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu, kết quả lại thấy trong đại sảnh nhà ăn chỉ có hai người đang ngồi.

Trường Ưng vui vẻ chào hỏi: "Thập Thất, Thập Bát, sớm vậy à?"

Hai người không che mặt, trông y hệt nhau, nhạt nhẽo nhai hai miếng màn thầu, rất đồng bộ gật đầu.

Tống Kiệm chỉ nghĩ là do mình đói đến mức hoa mắt, hắn lảo đảo cầm bát đi lấy cơm.

"Cái này, cái này, cái này cái này, thêm năm cái màn thầu nữa."

Bếp chính vừa múc cơm vừa cẩn thận quan sát hắn, đến khi thấy Tống Kiệm bê cả đống màn thầu đi ngồi ăn, mới trao đổi ánh mắt với Trường Ưng.

- Hóa ra chuyện Tống đại nhân đói đến sắp chết không phải tin đồn nhảm.

- Ừ ừ ừ! Ừ!

- Mau lấy thêm hai cái màn thầu cho đại nhân!

- Ừ!

Trường Ưng lại mang thêm hai cái màn thầu qua.

Tống Kiệm: "Sao bọn họ (nhai nhai nhai) không ăn vậy (nhai nhai nhai), nếu không đủ (nhai nhai nhai) thì có thể ăn màn thầu của ta (nhai nhai nhai nhai nhai), bên này (nhai nhai nhai) đủ hết."

Trường Ưng: "Vừa hết ca đêm, mệt quá nên vậy đó, tùy tiện chống đói qua loa thôi."

Tống Kiệm: "Ồ (nhai nhai nhai)."

Hắn giải quyết hai cái màn thầu, uống một ngụm canh, nhân lúc rảnh rỗi ngẩng đầu: "Còn ngươi sao không ăn?"

Trường Ưng ngượng ngùng nói: "Ta chưa bao giờ ăn cơm ở Thiên Sát Ti, không quen, ta nhờ Long Khiếu mang vịt quay Túy Tiên Lâu từ ngoài cung vào."

Tống Kiệm: "?"

Trường Ưng: "Thập Thất, nếu không phải trực đêm cũng sẽ không đến đây ăn cơm."

Tống Kiệm nhét đầy màn thầu vào miệng, hai má căng phồng như chuột đồng.

Trường Ưng nói xong còn không quên nhắc hắn: "Đại nhân, mau ăn đi! Ngẩn ra làm gì?"

Tống Kiệm: "&*%……¥%……”

Trường Ưng: "Đại nhân, ngài nói gì cơ?"

Tống Kiệm nuốt màn thầu xuống: "Không có gì, ngươi qua kia ngồi đi, đừng lượn lờ trước mặt ta."

Trường Ưng: "Ta nhờ Long Khiếu mua bánh ngọt cho ngài rồi."

Tống Kiệm: "Quay lại."

Trường Ưng: "Nhưng lúc đi, Long Khiếu nói Bát Phúc Cư xếp hàng quá lâu, không kịp thời gian, lần sau lại mua."

Tống "Aukhô-mê-lô-phu" Kiệm giơ chân đá bay ghế của Trường Ưng.

Trường Ưng: "Nhưng ta đã bảo Vô Thường đi mua rồi."

Tống Kiệm ăn xong miếng màn thầu cuối cùng, đặt đũa xuống: "Lá phổi của ngươi chỉ có dung tích 200 sao? Không thể nói một hơi cho xong à?"

Trường Ưng "ồ" một tiếng: "Ta bảo Vô Thường mua, nhưng Vô Thường có nhiệm vụ, hôm nay không về được, nên ta lại nhờ Tùng Phong đi mua. Nhưng Tùng Phong đến muộn, không mua được, người khác đều xếp hàng từ lúc trời chưa sáng rồi, lần sau chúng ta nhất định đi sớm hơn."

Tống Kiệm: "…"

Hắn lại cầm đũa lên, gắp một miếng dưa muối.

Ha.

Bữa sáng hôm đó, Tống Kiệm ăn rất no, trước khi đi còn nhét vào túi hai quả trứng và một cái bánh nướng, đề phòng bất trắc.

Trường Ưng theo sau: "Đại nhân, phong hàn của ngài đỡ chưa, có muốn về nghỉ ngơi không?"

Tống Kiệm: "Không, ta ra ngoài dạo chút."

Thực ra phong hàn của hắn cũng không nặng, uống ba bát thuốc vào lại càng thoải mái. Hắn định trước tiên làm quen với Thiên Sát Ti, sau đó nhận biết đường đến các cung điện.

À đúng rồi, quan trọng nhất là phải học cách sử dụng nội lực, hôm qua Cung Đức Phúc nói hắn là ám vệ có khinh công giỏi nhất Thiên Sát Ti, nếu hắn không biết bay, đến lúc phải đến Yến Ninh Cung trực đêm thì sao đây?

Hắn xoa cái bụng căng tròn, vừa định bước đi dạo thì trước mặt bỗng nhiên "soạt" một cái, xuất hiện hai người, cứ như thể vừa copy-paste ra.

Tống Kiệm dụi dụi mắt.

Thập Thất: "Đại nhân."

Thập Bát: "Ngày mai hắn xuất cung."

Thập Thất: "Ừm."

Thất Bát: "Hắn có thể mua."

Thập Thất: "Ừm."

Thập Bât: "Đại nhân muốn ăn gì?"

Thập Thất: "Muốn ăn gì?"

Tống Kiệm: "???"

Hắn đang bị hoa mắt sao??

____
【 Tác giả 】

Tiêu Ứng Hoài: Ta muốn xem ngươi muốn làm gì

Kiệm Kiệm: Ta sắp chết đói rồi. Ta uống hết ba bát thuốc trong một hơi. 🫠
 
Nhất Định Phải Làm Ám Vệ Sao?
Chương 4: Ta tự treo mình trên cành Đông Nam



Cuối cùng, chính Thường Ưng đã giúp hắn phá án—không phải hắn bị hoa mắt, mà Thập Thất và Thập Bát là một cặp song sinh.

Tống Kiệm không ngờ rằng thế giới này lại có hai người giống hệt nhau như thể được nhân bản.

Hắn chỉ nói một câu “Mua gì cũng được”, rồi Thập Thất và Thập Bát vèo một cái đã bay mất.

Khinh công đỉnh thật.

Nhắc mới nhớ...

Tống Kiệm quay đầu hỏi Thường Ưng: “Ta là ám vệ có khinh công giỏi nhất Thiên Sát Ty?”

Thường Ưng tự tin vỗ ngực: “Tất nhiên rồi! Nói ngài là ám vệ có khinh công giỏi nhất kinh thành cũng không quá lời! Không ai có thể sánh bằng ngài!”

Tống Kiệm trầm ngâm một lúc: “Là thế này... Ta có một người bạn, một ngày nọ tỉnh dậy phát hiện mình quên hết mọi chuyện trước đây, ngay cả nội lực cũng không biết sử dụng...”

Thường Ưng: “Hahahahahahahahaha.”

Tống Kiệm: “?”

“Ta chưa nói hết câu.”

Thường Ưng lập tức nghiêm túc lại, ghé sát vào hỏi: “Ngài nói đi.”

Tống Kiệm: “Với lại, ta không nói đùa.”

Thường Ưng nheo mắt: “Vậy thì chắc chắn đây là một câu chuyện về một kẻ ngốc.”

Tống Kiệm: “(cười mỉm)”

Funny mud go pee.

Tống Kiệm quay người bỏ đi.

Thường Ưng còn đứng phía sau la lớn: “Đại nhân! Đại nhân! Sao ngài không kể tiếp nữa? Kể thêm hai câu đi! Hay lắm mà, đại nhân!”

Tống Kiệm bước ra khỏi cổng Thiên Sát Ty, Thường Ưng từ bên trong bức tường nhảy ra đáp xuống bên cạnh hắn: “Đại nhân, ngài định đi đâu vậy?”

Tống Kiệm: “Nhận diện đường xá.”

Thường Ưng kinh ngạc: “Thập Thất từng nói đầu óc ngài bị va đập, ta còn không tin! Ngài thực sự quên hết mọi thứ rồi sao?!”

Tống Kiệm không nhớ, tất nhiên cũng chẳng thể nhớ. Hôm đó, trong Kim Loan Điện, đám đại thần tạo phản đã gọi tên hắn, bảo hắn ám sát Hoàng đế. Hắn không bị coi là đồng đảng mà chém ngay tại chỗ đã là may mắn lắm rồi.

Huống hồ, hắn thực sự không biết chủ nhân của thân xác này trước đây đã làm những gì. Điều duy nhất hắn có thể làm là phủi sạch quan hệ, giữ mạng sống.

Quan trọng hơn, hắn còn phải học cách làm thủ lĩnh của một đám ám vệ bò trâu.

Hà hà.

Thôi treo cổ luôn cho xong.

Tống Kiệm chẳng buồn quay đầu, cứ thế bước thẳng: “Không nhớ nổi, nếu ngươi giúp ta hồi tưởng lại thì tốt. Nếu dạy ta cách vận dụng nội lực, bay lượn trên mái nhà thì càng hay.”

Thường Ưng nhanh chóng bắt kịp, từ trong ngực “soạt” một tiếng rút ra một bức tranh:

“Ngài, Tống Kiệm, đại nhân Tống Kiệm, năm mười chín tuổi nhậm chức thủ lĩnh ám vệ Thiên Sát Ty, là cận vệ đáng tin cậy nhất của Bệ hạ. Ngoài ra, ngài còn là mỹ nam tử nổi tiếng kinh thành, người có khinh công đứng đầu Đại Yến, thần tượng duy nhất mà Thế tử vương phủ Doanh công khai thừa nhận. Đây đều là danh hiệu của ngài.”

Tống Kiệm gật gù: “Còn gì nữa?”

Thường Ưng lắc lắc bức tranh trong tay: “Còn gì nữa? Bức họa này vẫn chưa đủ sao? Đây là tranh do họa gia danh tiếng Kỳ Cảnh Chi đích thân vẽ cho ngài! Chính nhờ bức tranh này, ngài mới có danh xưng ‘Ám vệ đẹp trai nhất’!”

“Nghe nói, đại họa gia Kỳ sau khi gặp ngài một lần đã tương tư mất ăn mất ngủ, đến nỗi bệnh liệt giường ba tháng mới khỏi, sau đó liền vẽ ra bức chân dung này…”

Tống Kiệm khựng bước, đưa tay ra: “Khoan! Ngươi nói bức tranh này vẽ ta?!”

Thường Ưng lại rung rung bức tranh, chớp mắt lia lịa: “Thế nào? Ta đặc biệt sao chép ra để ngài giữ làm kỷ niệm đó, có đẹp không?”

Tống Kiệm ngả người ra sau.

Ngươi nói cái người có mắt hạt đậu, mũi tỏi, mặt giống cái nạo giày này là ta???

Hắn không thể tin nổi, lại cúi xuống nhìn bức tranh, rồi ngẩng đầu, rồi lại cúi xuống, rồi lại ngẩng lên.

Thường Ưng: “OvO”

… Sao mà phong cách vẽ trừu tượng thế này?

Người trong kinh thành rốt cuộc đã dựa vào đâu để xác định hắn là ám vệ đẹp trai nhất chỉ bằng bức tranh này???

Thường Ưng rung rung bức tranh, Tống Kiệm run run tay, run hồi lâu rồi nói: “Ngươi... ngươi... đi lấy gương cho ta xem thử.”

Hắn xuyên đến đây vẫn chưa nhìn thấy mặt mình, tranh vẽ có phong cách trừu tượng thì còn chấp nhận được, chứ nhỡ đâu hắn thực sự trông như thế thì toi đời.

Thường Ưng lập tức nhận lệnh, phi một mạch vào trong rồi ôm ra một tấm gương đồng.

Tống Kiệm giơ tay che mắt.

Thường Ưng dùng động tác thương hiệu của nhãn hiệu Cây Dừa giơ gương lên: “Nhìn đây này, đại nhân!”

Tống Kiệm chuẩn bị tâm lý một lúc lâu mới thò mặt ra, mở mắt, trước tiên thấy nửa bên phải.

Được rồi, mặt bên phải hoàn mỹ.

Rồi hắn di chuyển.

Dịch dịch dịch.

Sau đó, trong gương, hắn thấy rõ ngũ quan của mình—giống y hệt bộ dạng trước khi xuyên không, ngay cả nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt cũng không lệch chút nào. Hắn chớp mắt, ghé sát lại xem kỹ hơn.

Thật sự giống y đúc.

Không còn gì để nói, đẹp trai thật. Đã đẹp đến mức này rồi thì tranh có trừu tượng một chút cũng không sao.

Tống Kiệm hài lòng lùi lại, phất tay: “Đem gương đi cất đi, ta đi dạo đây.”

Thường Ưng vèo một cái nhảy lên nóc tường: “Đại nhân, đợi ta với! Ta dẫn ngài đi dạo!”

Tống Kiệm giơ tay ra hiệu OK, đứng yên chờ Thường Ưng cùng đi.

Ai ngờ nửa khắc sau, tình thế lại trở thành Thường Ưng bay trên trời, còn Tống Kiệm chạy dưới đất đuổi theo.

Thường Ưng lướt qua một bức tường cung điện: “Đây là Võ Hoa Điện~~~~”

“Đây là Yến Ninh Cung~~~~”

“Phía trước là Cảnh Long Viện~~~~”

“Ngự Hoa Viên~~~~”

Bay suốt nửa ngày trời, Thường Ưng quay đầu lại: “Đại nhân???” Người đâu rồi?

Tống Kiệm vẫn còn ở phía sau Võ Hoa Điện: “^^”

Cảm ơn, trước khi luật sư của hắn đến, hắn sẽ không nói một lời nào.

Tống Kiệm đi đến Yến Ninh Cung thì quay lại, hoàng cung rộng như thế này, hắn mà chỉ đi bộ thì bao giờ mới đi hết, chi bằng về học cách sử dụng nội lực trước đã.

Muốn làm tốt việc gì, trước tiên phải mài sắc công cụ.

Ừ!

Khi Thường Ưng trở về Thiên Sát Ty, liền thấy đại nhân nhà mình đang chơi nhảy lò cò trong sân. Hắn ngồi xổm trên tường, gãi đầu.

“Cách” một tiếng, gạch ngói khẽ vang lên, một bóng người khác đáp xuống.

Long Khiếu bịt một bên mắt, cúi nhìn người phía dưới: “Đại nhân thực sự ngốc rồi?”

Thường Ưng xoa cằm: “Hình như là quên cách sử dụng nội lực.”

Long Khiếu: “?”

Người trong sân nhảy xong một lượt, xoay người nhảy về vị trí xuất phát, lại tiếp tục nhảy lượt thứ hai.

“Cách.”

Tùng Phong cũng nhảy xuống tường.

Hắn hỏi: “Đại nhân ngốc rồi?”

Long Khiếu: “Hình như là quên cách sử dụng nội lực.”

Chẳng bao lâu sau, Vô Thường cũng nhảy xuống.

Vô Thường: “Đại nhân ngốc rồi?”

Tùng Phong: “Hình như là quên cách sử dụng nội lực.”

Nửa khắc sau, Thập Thất và Thập Bát cũng đến, mỗi người một bên rơi xuống: “Đại nhân ngốc rồi?”

Long Khiếu, Tùng Phong, Vô Thường, Thường Ưng đồng thanh: “Hình như là quên cách sử dụng nội lực.”

Tống Kiệm nhảy lò cò mười mấy vòng khởi động, sau đó vừa ngẩng đầu liền thấy trên bức tường phía trước có sáu người đang ngồi ngay ngắn, vẻ mặt giống hệt nhau: 😵?

“……”

Tống Kiệm im lặng đi vài bước, rồi ngẩng lên: “Thú vị đấy, các ngươi có muốn thử không?”

Sáu người nhẹ nhàng nhảy xuống.

Long Khiếu nói: “Trước đây chúng ta cũng chơi, nhưng không phải chơi dưới đất.”

Tống Kiệm: “Vậy chơi ở đâu?”

Long Khiếu giơ tay chỉ: “Chúng ta nhảy trên nóc nhà.”

Những người khác gật đầu theo.

Tống Kiệm nhìn về phía Thường Ưng, Thường Ưng nói: “Dựa vào màu sắc của mái ngói trong cung làm ranh giới, hiện tại người giữ kỷ lục cao nhất của Thiên Sát Ty là…”

Thường Ưng cười hì hì: “Là ta.”

Tống Kiệm nghẹn lời, một lúc sau vỗ vai Thường Ưng: “Thường Ưng, giữa chúng ta đã có một bức tường dày của sự xa cách đáng buồn.”

Thường Ưng: “Đừng nản lòng, đại nhân, ngài không có kỷ lục là vì trước đây ngài không thích chơi trò nhàm chán này. Nếu bây giờ ngài chơi, thì kỷ lục cao nhất tiếp theo chắc chắn sẽ là…”

Nói đến đây, Thường Ưng bỗng khựng lại.

Tống Kiệm nở nụ cười nhẹ.

Xin lỗi, nhường một chút, mũi hề của ta rơi mất rồi.

Tống Kiệm: “Lần này ta coi như chưa nghe thấy, lần sau không được nói nữa.”

Thường Ưng: “(gui wink).”

Toàn bộ Thiên Sát Ty chỉ có mỗi Tống Kiệm là không bay được, tức đến mức trưa nay hắn ăn thêm hai cái màn thầu. Kết quả vừa từ nhà ăn bước ra không lâu, hắn đã ngửi thấy mùi vịt quay.

À, nhớ ra rồi, Long Khiếu có mua vịt quay của Túy Tiên Lâu.

Tống Kiệm, người vừa ăn thêm hai cái màn thầu: "……"

Thường Ưng cầm một cái đùi vịt, vui vẻ chạy tới: "Đại nhân, ta chừa lại cái đùi cho ngài đấy."

Thật vô vọng, còn vô vọng hơn cả một người đàn ông trung niên bị suy giảm chức năng si.nh lý.

Tống Kiệm: "Không cần đâu, chiều nay dạy ta cách *phi tường độ giác là được rồi."

*Phi tường độ giác: bay trên tường, nhảy qua mái hiên

Thường Ưng cắn một miếng thịt đùi vịt: "Thật không cần sao, đại nhân? Ngon lắm đấy."

Tống Kiệm đau lòng muốn nghiến răng.

Shift, ta sẽ kiện cuộc đời đã cho ta vay một khoản nợ.

Buổi chiều, Tống Kiệm bụng đầy màn thầu, cùng Thường Ưng, Long Khiếu và mấy người nữa học được không ít kỹ năng. Nhưng có lẽ vì toàn là kỹ thuật khô khan, nên Tống Kiệm tiêu hóa không nổi. Lần đầu tiên bay lên tường, hắn đã mắc kẹt.

Hắn run rẩy ngồi vắt vẻo trên bức tường.

Thường Ưng: "Ngài đang làm gì vậy, đại nhân? Mau xuống đi!"

Tống Kiệm bám lấy cành cây bên cạnh, nuốt nước bọt: "Không sao, ta tự treo mình lên cành Đông Nam đây."

Long Khiếu: "……"

Tùng Phong: "……"

Vô Thường: "……"

Một khắc trôi qua.

Thường Ưng: "Đại nhân, ngài vẫn chưa treo xong sao?"

Tống Kiệm bình tĩnh đáp: "Chưa."

Hai khắc trôi qua.

Long Khiếu: "Đại nhân, nên xuống rồi."

Tống Kiệm vẫn trầm tĩnh: "Để ta treo thêm chút nữa."

Một canh giờ sau.

Tùng Phong: "Đại nhân…"

"Cành Đông Nam sắp gãy rồi."

Giây tiếp theo, "rắc" một tiếng.

Tống Kiệm: "A a a a a a a a a a a a!"

"Chết tiệt! Ta cỏ cỏ cỏ cỏ cỏ!!!"

Hắn hoảng loạn tung quyền đạp chân giữa không trung, nhưng cảm giác đau đớn vì té ngã như trong tưởng tượng lại không xuất hiện. Mọi thứ xung quanh rất yên tĩnh. Tống Kiệm mở mắt, phát hiện mình đã tiếp đất một cách an toàn.

Hả?

Tống Kiệm ngẩng đầu nhìn, hắn cứ thế bay xuống sao?

Hắn lần theo ký ức cơ thể vừa rồi, cất cánh lần nữa, sau đó hạ xuống. Lại cất cánh, lại hạ xuống. Lại cất cánh, lại hạ xuống…

Lúc này, trong Ngự Thư Phòng, Tiêu Ứng Hoài đang duyệt tấu chương. Nghe xong lời của Cung Đức Phúc, cây bút lông trong tay hắn lệch một đường, để lại một vệt đỏ tươi trên tấu chương tố cáo của đại nhân bộ Hộ.

Tiêu Ứng Hoài nhấc bút lên, bình tĩnh hỏi: "Ngươi nói hắn sáng nay thức dậy liền đến nhà ăn ăn năm cái màn thầu, sau đó nhét hai cái bánh nướng cùng một quả trứng gà vào lòng, lại đi bộ đến Yến Ninh Cung, bây giờ đang ở bên ngoài nhảy tường, đã nhảy liên tục ba mươi hai lần?"

Cung Đức Phúc lau mồ hôi: "Lão nô không dám lừa gạt bệ hạ."

Tiêu Ứng Hoài nhíu mày, không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn lại tấu chương trong tay.

Trên tấu chương viết:

"Thần Cao Khai Tế khẩn cầu, nay tham tấu Thượng thư bộ Lại Thang Lại phẩm hạnh bất chính, đạo đức quan lại không đoan chính, thường xuyên cùng bè lũ giễu cợt đàm tiếu. Thần vừa căm phẫn vừa ấm ức, mong bệ hạ anh minh quyết đoán, làm chủ cho thần."

Tiêu Ứng Hoài: "……"

Đây đã là tấu chương tố cáo thứ sáu trong tháng này rồi. Lần này đến cả câu "Ngươi thực ồn ào" cũng không thèm viết, chỉ để lại một vệt đỏ to tướng.

Tiêu Ứng Hoài ném tấu chương qua một bên: "Nếu hắn không có vấn đề gì, tối mai đến Yến Ninh Cung trực đêm."

Cung Đức Phúc vẫn không khỏi lo lắng: "Chuyện Tống đại nhân cấu kết với phe của Hoằng Vương còn chưa có kết luận, để hắn một mình trực đêm, chẳng phải sẽ khiến bệ hạ gặp nguy hiểm sao?"

Tiêu Ứng Hoài thản nhiên nói: "Trẫm biết."

Cung Đức Phúc còn muốn nói gì đó.

Tiêu Ứng Hoài ngước lên, ánh mắt lạnh lẽo: "Hắn không giết được trẫm."

Cung Đức Phúc đương nhiên hiểu rõ điều này. Năm đó, khi Tiêu Ứng Hoài còn là Đông Cung Thái tử, hắn đã có thể đánh bại đại tướng quân Nghiêm Sùng chỉ trong ba chiêu. Ai cũng biết Nghiêm Sùng có võ công cái thế, nhưng không ai biết rằng hoàng đế bệ hạ hiện nay còn trên cả Nghiêm Sùng.

Nhưng dù vậy, Cung Đức Phúc cũng không dám dùng sự an nguy của hoàng đế để đặt cược dù chỉ một chút khả năng.

Hắn "bịch" một tiếng quỳ sụp xuống, muốn khóc trời khóc đất.

Tiêu Ứng Hoài nhìn thấu trước động tác này, dứt khoát buông một câu: "Ngươi lắm lời quá, ra ngoài đi."

Cung Đức Phúc, người đang há miệng được một nửa: "……"

___
Tống Kiệm:🥳Tuyệt! Bay! Bay! Bay! (x32)

Tiêu Anh Hoài:🫠

*Mấy cái icon bên trung ko có, nên tui lấy tại mấy cái giống bên mình kk
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back