Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhất Chu Tuyết - Thập Bát Tuế Cấp Nhĩ Tống Hoa

Nhất Chu Tuyết - Thập Bát Tuế Cấp Nhĩ Tống Hoa
Chương 10: Chương 10



31

Nghĩ đến việc Dao Dao bây giờ cũng không còn là hài tử nữa, những thứ nên học cũng phải từ từ sắp xếp. Kiến thức lễ nghi đều phải được học từ nhỏ, không thể một sớm một chiều. Tính tình con bé vốn đã hơi nghịch ngợm, vương gia trở về lại càng chiều chuộng con bé hơn, đôi khi ta thậm chí còn không tìm thấy người đâu.

Hỏi ra mới hay đều do vương gia dẫn đi du ngoạn, thật khiến người ta đau đầu. Quan hệ giữa phụ thân và nữ nhi hòa thuận, ta tất nhiên vui mừng, nhưng e rằng lại quá mức thân thiết. Chẳng bao lâu sau, cả kinh thành đều truyền tai nhau rằng hắn sủng ái Dao Dao vô cùng, đến mức ngay cả nhi tử Xú Xú cũng không bì kịp, có lẽ cũng bởi Xú Xú vẫn còn quá nhỏ.

Vương gia không thích hài tử quá nhỏ, ta nghi ngờ hắn không phải là không thích, chỉ là sợ tay mình không có chừng mực làm tổn thương con, giống như Dao Dao hồi bé vậy, hắn còn không dám chạm vào.

Vậy nên ngày thường ta đều dạy dỗ Xú Xú, phải học theo tỷ tỷ, quấn lấy phụ vương, nhi tử mà, từ nhỏ phải rèn luyện. Tốt nhất là để vương gia giữ Dao Dao ở trong phủ, nữ nhi không thể cả ngày cứ chạy nhảy như vậy.

Kết quả thì hay rồi, vương gia cũng không ngại phiền phức, mỗi tay bế một đứa đi mất.

Ta chỉ có thể tìm lúc rảnh rỗi, cùng vương gia bàn bạc kỹ càng vấn đề dạy dỗ hài tử, hắn chỉ nói: “Nữ nhi của bổn vương đương nhiên là tốt nhất.”

“Dao Dao đương nhiên là tốt, nhưng quy củ vẫn phải học, bằng không lớn lên học sẽ càng vất vả.”

“Vậy thì không học.”

“Con bé không học sau này làm sao?” Thế gian đối với nữ tử vốn dĩ khắt khe, ta đương nhiên hy vọng Dao Dao sống tốt, nhưng chúng ta không thể ở bên con bé cả đời, luôn phải dạy con bé cách thích nghi với quy củ.

“Nữ nhi của bổn vương, ai dám nói không tốt?”

Đầu ta càng đau hơn, không chỉ đau đầu, ta còn cảm thấy Dao Dao có một người phụ thân như vậy, ta cũng nên lo lắng không biết sau này con bé có xuất giá được không nữa. Xem ra ta phải làm một mẫu thân nghiêm khắc rồi, bằng không cả nhà này chẳng có quy củ gì.

32

Không biết thế nào, dạo này vương gia cũng ít đến quân doanh hơn. Hoàng thượng tuổi đã cao, lòng nghi kỵ cũng ngày càng nặng. Thái tử mấy năm trước bị phế, đêm giao thừa năm ngoái hoàng thượng lại khen thưởng một trận, vốn tưởng đã có chuyển biến tốt rồi, kết quả chưa qua tháng giêng lại hạ chỉ giam cầm.

Chỉ có thể nói chuyện hoàng gia quá phức tạp, phụ tử không giống phụ tử, quân thần cũng không giống quân thần. May mà vương gia mấy năm nay đều ở bên ngoài, cũng tránh được không ít chuyện.

Những chuyện này, có chuyện ta nghe được từ miệng nương, có chuyện Mộ Hòa nói, vương gia chưa bao giờ nói với ta những chuyện này.

Vốn tưởng trong phủ còn coi như yên ổn, không ngờ cuối cùng vẫn xảy ra sai sót. Ngô thị bí mật truyền tin ra ngoài phủ, tuy rằng nàng không tiếp cận được tin tức quan trọng gì, nhưng dù sao cũng là một kẻ gián điệp.

Đến khi ta biết thì vương gia đã sai người thẩm vấn rồi, kết quả nàng ta cứng miệng, một chữ cũng không nói. Ta vốn tưởng chuyện phát triển đến bước này, sẽ có chút hình phạt, nhưng vương gia trực tiếp hạ lệnh g**t ch*t.

“Như vậy không tốt lắm đâu ạ?” Dù sao nàng ta cũng là người hoàng thượng ban cho, xuất thân tuy không tính là tốt, nhưng cũng là nữ nhi nhà quan, g**t ch*t như vậy truyền ra ngoài thì ra sao chứ.

“Phụ nhân ngu dốt!” Vương gia thậm chí còn không thèm nhìn ta đã nói. Không chỉ vậy, còn sai người trong phủ đều đến xem hành hình. Ta không chịu nổi chuyện này, một mình trở về phòng trước.

Nghe Bích Liên từ chỗ xem hành hình trở về nói, cảnh tượng thật thảm thiết, Vương thị trực tiếp ngất xỉu. Chuyện này trong phủ đã ém xuống, mấy ngày sau chỉ nói ra ngoài Ngô thị bệnh chết.

Dù không rõ ràng, người nhà nàng ta cũng không dám tìm đến cửa, huống hồ chỉ cần nghĩ một chút cũng biết đó là chết bất đắc kỳ tử.

Ta đột nhiên nhớ đến chuyện trước khi ta gả vào đây, lần thứ hai vương gia cưới thê tử, tân nương chết ngay trong đêm tân hôn. Chân tướng sự việc rốt cuộc là như thế nào, có phải cũng giống như Ngô thị, bị đánh chết tươi hay không.
 
Nhất Chu Tuyết - Thập Bát Tuế Cấp Nhĩ Tống Hoa
Chương 11: Chương 11



Không lâu sau, Vương thị tự xin ra ngoài cầu phúc, ta cũng không muốn làm khó nàng, chỉ là chuyện này cuối cùng vẫn phải báo với vương gia. Kết quả, lại mắc kẹt ở chỗ hắn.

“Trong phủ hai thiếp thất, một người bệnh chết một người đi cầu phúc, vương phi thật là lòng dạ rộng lượng.” Hắn lạnh lùng nói.

Xem ra là không được rồi, thái độ của hắn đối với ta luôn như vậy, ta cũng không cảm thấy khó chịu. Dù sao, không phải ai cũng thích hợp làm phu quân. Nhưng hắn có thể làm một phụ thân tốt là đủ rồi, ít nhất, Dao Dao và Xú Xú có thể lớn lên giống như những đứa trẻ khác.

34

Dao Dao bảy tuổi rồi, chỉ cần không nói không động, yên tĩnh ngồi đó, trông rất giống một tiểu cô nương xinh xắn, vừa động đậy liền như thỏ điên. Dao Dao lớn lên như thế này, vương gia đóng góp không nhỏ.

Vương gia thật sự cưng chiều Dao Dao, ít nhất ta chưa từng thấy ai cưng chiều hài tử như vậy. Hồi bé ở nhà ta cũng được yêu thương, nhưng phụ thân cũng chưa từng cõng ta trên vai, dẫn ta đi chơi cả ngày.

Nhưng hài tử lớn rồi luôn có những nỗi lo lắng, ví dụ như, hoàng thượng mời Dao Dao vào cung, nói là du ngoạn, nhưng đi tận nửa tháng lòng ta không yên. Đặc biệt là, mẫu phi của vương gia đã mất từ lâu, trong cung lại không có người quen, có chuyện gì thì làm sao bây giờ?

Ta lo lắng đến phát điên, hai phụ tử họ vẫn ngày ngày đi dạo khắp nơi, còn Xú Xú tuy nhỏ hơn Dao Dao vài tuổi, nhưng vừa cầm được bút đã được vương gia mời tiên sinh về dạy dỗ, bây giờ tuổi còn nhỏ nói chuyện tuy chưa thể thành văn, nhưng so với những đứa trẻ cùng tuổi vẫn thông minh hơn nhiều.

Có lẽ thấy ta lo lắng, Dao Dao an ủi ta: “Mẫu phi, người đừng lo, phụ vương nói con vào cung rồi, muốn chơi gì thì chơi, dù sao bệ hạ cũng là hoàng tổ phụ của con, không ai dám bắt nạt con đâu.”

Không, ta nghe những lời này càng lo lắng hơn.

35

Xú Xú so với Dao Dao quá ngoan ngoãn, đến nỗi sau khi Dao Dao vào cung, ta cảm thấy trong nhà yên tĩnh hơn rất nhiều.

Nhưng niềm vui chẳng tày gang, chẳng bao lâu bên ngoài lại bất ổn, Tĩnh Vương cũng ngã ngựa, còn Khang Vương nghe nói cũng tổn thất không ít. Hai người bọn họ, có thể coi là những ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị hoàng đế trong vài năm trở lại đây, một người có danh tiếng hiền vương, một người tuổi tuy không lớn, nhưng thế lực ngoại thất lại không nhỏ.

Thực ra, ta từng không hiểu, hà tất phải tranh giành chứ? Một tướng công thành vạn cốt khô, huống chi là ngôi vị hoàng đế. Nhưng có lẽ cũng chỉ có vậy thôi, mọi người đều chỉ cách cái vị trí kia một bước chân, không ai cam lòng.

Trong nhà thường dân, đích trưởng tử sẽ thừa kế phần lớn gia sản, nhưng riêng hoàng gia, nơi quy củ nhất thiên hạ lại là nơi không có quy củ nhất. Chỉ cần lên ngôi thành công, ai còn quan tâm đến việc giành được bằng cách nào. Dù sao, ai cũng không phục ai.

Trận họa này tuy không lan đến phủ ta, nhưng cuối cùng lại lan đến phủ Ninh Quốc công. Các thế gia ở kinh thành rất nhiều, quan hệ thông gia cũng phức tạp, nhìn hai người không liên quan đến nhau, tính toán kỹ lại, ít nhiều cũng có chút quan hệ.

Phủ Ninh Quốc công cũng bởi vậy mà bị liên lụy, nói trắng ra vẫn phải xem tâm ý của bệ hạ. Chỉ e dã tâm của chư hoàng tử ngày một lớn, khiến long nhan chẳng vui.
Đáng tiếc, nương dạo này lại lâm bệnh.
Bá phụ rốt cuộc cũng lui về ở ẩn, tước vị đã truyền cho đại đường huynh.

36

Sang năm, thân thể hoàng thượng càng ngày càng suy yếu, đầu năm, hoàng tử nhỏ tuổi nhất mà ông yêu thích nhất trong những năm gần đây cũng bị cảm lạnh rồi mất.

Khi tin tức truyền đến, Dao Dao còn khóc: “Thập lục thúc tốt lắm, lần nào cũng giúp con gánh tội.” Thập lục hoàng tử bằng tuổi Dao Dao, tiếc thật.

Rốt cuộc là ý trời hay nhân tạo, ai mà biết được?

Ngôi vị thái tử này một ngày chưa định, chuyện vẫn chưa có hồi kết.

Vương gia hiện tại cũng không có việc gì, vì hoàng thượng thân thể không tốt, nên không còn dẫn Dao Dao đi chơi hàng ngày như trước nữa.

Mộ Hòa cũng thường xuyên qua nói chuyện với ta, hai chúng ta cũng rất hợp nhau, dường như chúng ta chính là một đôi tỷ muội tốt.
 
Nhất Chu Tuyết - Thập Bát Tuế Cấp Nhĩ Tống Hoa
Chương 12: Chương 12



Hoàng thượng băng hà, vương gia đăng cơ.

Nghe thì đơn giản, thực tế đêm hôm trước loạn lạc binh đao, Nhũ Vương vốn luôn an phận lại bất ngờ cầm quân tạo phản, tiếc là một nước cờ sai bị hoàng thượng nhìn thấu. Cuối cùng cũng lưỡng bại câu thương, hoàng thượng còn chưa kịp xử lý Nhũ Vương, Nhũ Vương đã tự sát ngay trước mặt hoàng thượng, hoàng thượng tức giận đến mức không thở nổi, người cũng mất theo.

Mà vương gia, không khéo lại đúng lúc có mặt ở đó, trong tay lại vừa hay có binh quyền, đương nhiên ngôi vị hoàng đế không đến lượt người khác.

Đây đều là những chuyện ta hỏi được từ tùy tùng của vương gia, hắn học theo kể cho ta nghe. Mọi chuyện cứ như một giấc mơ, cứ thế mà nhặt được món hời.

Vương gia bây giờ cũng phải xưng là bệ hạ rồi, theo lệ phong thưởng công thần, chúng ta đương nhiên cũng có phần. Không nghi ngờ gì, ta trở thành hoàng hậu, Dao Dao là công chúa, còn Xú Xú, hắn trực tiếp phong làm thái tử. Người ngoài có lẽ nghĩ là vì hắn coi trọng ta, thực ra hắn vốn dĩ không có cảm xúc gì với nữ nhân.

Ta cảm thấy có lẽ sau này hắn cũng sẽ không sinh thêm mấy hài tử nữa.

Vương thị đang đi cầu phúc, ta vốn định phong cho nàng ta tần vị, dù sao cũng là người trong phủ, kết quả hắn keo kiệt đến mức chỉ phong thành quý nhân.

Bình tĩnh nghĩ lại, ta cảm thấy thực ra người nhặt được món hời lớn nhất có lẽ là ta, ai có thể ngờ mối nhân duyên năm xưa chẳng ai muốn lại thực sự là trời ban.

38

Sau quốc tang, các đại thần dâng tấu xin tuyển tú, hoàng đế nhìn chẳng có hứng thú gì, từ chối vài lần, ta chỉ coi như trò vui, dù sao cũng đã ở địa vị này rồi, tư tâm mà nói, ta không hy vọng hắn lại tìm thêm mấy cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc nữa.

Không phải là ta thích hắn, mà là ta thích địa vị hiện tại của mình, chỉ cần trong hậu cung duy trì hiện tượng một mình ta độc đại, vậy thì đối với ta, đối với hài tử của ta, thậm chí đối với cả gia tộc đều là có lợi nhất.

Đương nhiên rồi, bề ngoài ta cũng là một hiền thê, đương nhiên sẽ không nói như vậy, ngược lại còn khuyên nhủ vài câu, dù sao hắn cũng chưa bao giờ coi lời ta ra gì, ta cũng quen rồi.

Chỉ là, ta không ngờ những đại thần kia lại chĩa mũi nhọn vào ta, ta cũng thật oan uổng. May mà lần này hoàng đế cũng đứng về phía ta, cảm thấy bọn họ có bệnh.

Dù sao, trong mắt hoàng đế, các quan lại của hắn phải lúc nào cũng nghĩ đến giang sơn xã tắc, ngoan ngoãn làm việc cho hắn, chứ không phải cả ngày nhìn chằm chằm vào hậu cung của hắn.

39

Ta vốn tưởng chuyện này sau khi hoàng đế nổi giận là xong, nào ngờ có những người thật sự không đạt được mục đích thì không bỏ qua, chỉ là vạn vạn không ngờ ngọn lửa này lại thật sự lan đến ta.

Lần này không còn là cái danh ghen tuông năm xưa nữa, mà là người ta lật lại chuyện thân thế của ta và Mộ Hòa nhiều năm trước.

Chuyện này đến tai ta, vẫn là do Mộ Hòa vào cung thuật lại. Từ khi ta đăng vị hoàng hậu, nàng ít lui tới hẳn. Lần này nàng đến, ta thực vui mừng.

Chỉ là trong lúc trò chuyện, ta cảm thấy nàng mấy lần muốn nói lại thôi, vốn tưởng là nàng gặp phải chuyện gì khó khăn, lại vì có cung nữ ở đó nên không tiện nói. Ta liền sai người lui xuống, nào ngờ nàng lại nói với ta chuyện này.

“Tỷ tỷ không biết sao? Bây giờ bên ngoài đồn thổi ly kỳ lắm!”

Ta thật sự không biết, dạo này Dao Dao vẫn ngoan ngoãn ở bên cạnh ta học nữ công, hiếm khi con bé có thể tĩnh tâm, ta cũng vui vẻ chỉ dạy.

Nghe Mộ Hòa nói, ta cảm thấy có lẽ Dao Dao biết chuyện này, con bé có lẽ lo lắng cho ta nên mới tĩnh tâm ở bên ta mấy ngày, cũng không cho người khác nói với ta. Suy cho cùng, vẫn là ta quản lý không nghiêm, chuyện lớn như vậy lại không ai dám nói.

“Tỷ tỷ, chuyện này phải làm sao đây, có phải là tội khi quân không?”

“Đừng hoảng, phụ thân nói sao?”
 
Nhất Chu Tuyết - Thập Bát Tuế Cấp Nhĩ Tống Hoa
Chương 13: Chương 13



“Phụ thân đương nhiên là khẳng định tỷ chính là cô nương của phủ Ninh Quốc công, nhưng mà...” Mộ Hòa vẫn có chút hoảng loạn: “Mẫu thân vì chuyện này mà thân thể cũng không tốt lắm, tỷ tỷ, muội sợ.”

40

Sau khi an ủi Mộ Hòa xong, ta nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy nên thử dò xét thái độ của hoàng đế. Dù sao, chỉ cần hắn không nghi ngờ, vậy thì chuyện của chúng ta sẽ không sao cả.

Hắn cơ bản cả ngày đều ở Dưỡng Tâm Điện, nghĩ không thể tay không mà đến, ta liền sai người chuẩn bị chút điểm tâm. Lúc này, Dao Dao dẫn Xú Xú đến.

Nghe nói ta muốn đi tìm hoàng đế, Dao Dao lúc đó có chút hoảng: “Mẫu hậu, người…?”

Ta gõ nhẹ vào trán con bé: “Đứa trẻ này, ai cho phép con tự ý làm chủ?”

“Bọn họ toàn nói bậy bạ, con không muốn mẫu hậu lo lắng.”

“Vậy con cũng phải nói với mẫu hậu chứ, con mới bao nhiêu tuổi?”

“Con đã là đại cô nương rồi.”

41

Tuy đây là lần đầu tiên ta chủ động đến Dưỡng Tâm Điện, nhưng vẫn thuận lợi gặp được hoàng đế. Lời khách sáo còn chưa kịp nói, hắn đã trực tiếp nói: “Có chuyện gì thì nói thẳng.”

Ta chỉ có thể dò hỏi về chuyện " Đích Nữ Thật Giả" đang náo loạn khắp nơi dạo gần đây. Hoàng đế chỉ thản nhiên đáp: "Chẳng qua chỉ là lũ tiểu nhân mà thôi, phủ Ninh Quốc công lẽ nào ngay cả hài tử của mình cũng không trông coi được sao?"

Tuy hoang đường, nhưng cũng quả thật là như vậy. Ta phối hợp gật đầu, ai ngờ hắn đột nhiên đặt bút xuống, đi đến trước mặt ta: “Hoàng hậu, nàng nói thật với trẫm, nàng rốt cuộc có phải là cô nương của phủ Ninh Quốc công không?”

“Bệ hạ đây là có ý gì?”

“Trẫm thấy hoàng hậu quả thật không giống Triệu nhị phu nhân, ngược lại dưỡng nữ của phụ mẫu nàng lại có chút giống.” Hắn nói.

“Bệ hạ đừng đùa nữa.” Ta cố gắng giữ cho giọng điệu của mình bình tĩnh: “Nếu A Hòa thật sự là nữ nhi của phụ mẫu ta, vậy thì sao lại gả cho một người bình thường như vậy?”

Phu quân của nàng hiện tại cũng đã làm đến quan ngũ phẩm rồi, nhưng ở kinh thành thật sự không đáng là bao, lại không có gia thế che chở. Mà đây có lẽ cũng là bằng chứng mạnh mẽ nhất trong mắt người ngoài, ai mà không muốn nữ nhi gả được tốt cơ chứ?

“Danh tiếng năm xưa của trẫm e rằng còn không bằng Lục Trí Viễn đâu.”

Lúc này, ta vậy mà chẳng thể phản bác, bởi lẽ lời ấy quả thực quá có lý. Thế nhưng, ta cũng chẳng thể gật đầu, bởi gật đầu tức là phạm tội khi quân.

Ai ngờ hắn đột nhiên cười: “Thôi được rồi, hoàng hậu về đi, chuyện này trẫm đã biết rồi, vốn dĩ cũng chẳng phải là chuyện gì lớn, hoàng hậu sợ gì chứ?”

Không biết thế nào, hắn vừa nói như vậy ta đột nhiên cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Có lẽ là hắn đối với ta dù sao cũng tốt hơn những đại thần hay cằn nhằn thích gây chuyện kia, ít nhất ta cũng đã sinh cho hắn hai hài tử. Hắn yêu Dao Dao và Xú Xú như vậy, sẽ không quá làm khó ta đâu.

42

Chuyện cuối cùng cũng được hắn giải quyết, vẫn là đơn giản thô bạo như trước, kẻ nào không hợp tác thì cách chức tịch thu gia sản.

Ta cảm thấy có lẽ hơi không thỏa đáng, nhưng nghĩ lại, hoàng đế cũng không phải là người đa tình, hắn làm như vậy có lẽ cũng là do những người kia vốn dĩ có vấn đề.

Trái lại, nương khi thân thể đã khá hơn liền vào cung, đặc biệt để nói với ta về chuyện này. Cuối cùng, người chỉ khẽ than: "Chỉ e là hai chúng ta có lỗi với con và A Hòa."

Nương nói đến chuyện phụ thân ở trên triều đường, thề thốt đảm bảo ta chính là nữ nhi của ông. Đổi vị trí mà suy nghĩ, nếu ta là Mộ Hòa, nghe được chuyện này có lẽ trong lòng sẽ có chút khúc mắc. Nhưng, ta biết, Mộ Hòa không phải là ta, nàng vốn dĩ lương thiện, không nhỏ nhen như ta.

"Nương hãy nói chuyện với A Hòa đi, dẫu sao cũng là chúng ta có lỗi với nàng."

“A Nhu, con bây giờ tuy sống tốt rồi, nhưng nương và phụ thân con rốt cuộc vẫn lo lắng cho con nhất. A Hòa ở bên ngoài, chúng ta cũng thường xuyên gặp được, chẳng qua là một cái danh mà thôi, nó cũng sẽ hiểu được.”
 
Nhất Chu Tuyết - Thập Bát Tuế Cấp Nhĩ Tống Hoa
Chương 14: Chương 14



“Nữ nhi bây giờ cũng rất tốt, bệ hạ đối với nữ nhi cũng tốt.”

“Ai, A Nhu à, con từ nhỏ đã có chủ kiến, đây là chuyện tốt, nhưng cái tính chỉ báo tin vui không báo tin buồn này không biết giống ai nữa?”

43

Có lẽ là bị thủ đoạn của hoàng đế trấn áp, chuyện thân phận thật giả của ta cũng không còn ai nhắc đến nữa, dù sao vì chuyện này mà chết, cũng chẳng vẻ vang gì.

Dao Dao sau khi được phong công chúa lại càng thêm tùy ý, thế nhưng hoàng đế lại hết mực sủng ái, ta cũng đành bất lực. Con bé ấy cậy mình thông minh, chẳng chịu học hành đàng hoàng, chỉ cần nói vài câu liền tìm cách trốn đi chơi.

“Con như vậy cẩn thận không ai lấy đấy.” Ta trêu con bé.

Con bé lại không hề xấu hổ: “Sao có thể chứ, con là nữ nhi duy nhất của phụ hoàng, mẫu hậu yên tâm, đến lúc đó chắc chắn là con chọn họ.”

Quả thật là tự tin, nhưng nói cũng đúng sự thật, mấy năm nay hoàng đế không tuyển tú, dường như muốn cứ thế mà sống tiếp.

Mỗi người có một số phận riêng, ta và Mộ Hòa như vậy, hài tử cũng sẽ như vậy.

Đối với ta mà nói, cuộc đời như vậy cũng rất tốt, ít nhất không tốn nhiều tâm tư đã đi đến đỉnh cao mà phần lớn nữ tử thế gian đều mơ ước. Nếu ta lại sống dai hơn hoàng đế, trở thành thái hậu, vậy thì càng khiến người khác ngưỡng mộ hơn nữa.

(Toàn văn hoàn)

[Lệ Vương phiên ngoại]

1

Vương phi của bổn vương là do chính bổn vương chọn, ngoài phụ hoàng ra, người khác đều tưởng là phụ hoàng nhất thời hứng thú mà chọn.

Lần đầu gặp Triệu tam cô nương là ngày bổn vương khải hoàn trở về kinh, nàng cũng giống như những cô nương khác, ngồi ở Trạng Nguyên Lâu bên cửa sổ nhìn xuống. Đến giờ bổn vương vẫn còn nhớ rõ, ngày hôm đó nàng mặc một bộ y phục màu vàng non, càng làm nổi bật vẻ xinh xắn vốn có của nàng, bên thái dương cài một cây trâm tua rua.

Lúc đó bổn vương không biết nàng là cô nương nhà ai, chỉ cảm thấy nàng khác biệt, không phải là trang phục hay dung mạo, mà là đôi mắt. Cô nương mười lăm mười sáu tuổi, rất ít người có được vẻ trầm ổn như nàng, đôi mắt bình lặng không gợn sóng.

Lần thứ hai là khi phụ hoàng triệu bổn vương vào cung, đưa cho không ít bức họa để bổn vương chọn một người làm vương phi, bức họa của nàng cũng ở trong đó, lúc đó bổn vương mới biết, nàng là tam cô nương của phủ Ninh Quốc công.

2

Thực ra, bổn vương không hiểu, tại sao đến tuổi lại nhất định phải cưới thê tử sinh hài tử, chẳng lẽ bổn vương không thể sống một mình sao? Phụ hoàng nói, trong phủ cần có một nữ chủ nhân để quản lý mọi việc, nhưng rõ ràng những chuyện này quản gia cũng có thể làm được.

Huống chi, vương phi vốn dĩ là một phiền toái. Bổn vương không phải là chưa từng có vị hôn thê. Vị hôn thê đầu tiên là do phụ hoàng chọn, còn chưa kịp gặp mặt, người đã bệnh chết, vì chuyện này bổn vương còn bị gán cho cái danh khắc thê.

Vị hôn thê thứ hai, cũng là do phụ hoàng chọn, nói bát tự rất hợp với bổn vương. Đêm tân hôn bổn vương liền phát hiện, nữ nhân này có liên quan đến thái tử. Bổn vương không để ý đến nữ nhân là thật, nhưng cũng không muốn đội nón xanh. Đã gả vào rồi mà còn dây dưa với nam nhân khác, vậy thì chết đi.

Kết quả thì hay rồi, chẳng bao lâu sau không chỉ cái danh khắc thê ngày càng lan rộng, bổn vương còn bị gán cho cái danh sát tinh. Bổn vương dẫn binh đánh trận, làm sao có thể không giết người, giết vài người thì sao chứ, chẳng phải là vì bảo vệ thiên hạ này sao.

3

Vậy nên, nhìn đống họa trước mặt, bổn vương miễn cưỡng chọn Triệu tam cô nương, hy vọng đây là một người thông minh.

Phụ hoàng gật đầu, nói gì đó phủ Ninh Quốc công gia phong thanh chính, là một lựa chọn tốt. Họa đều đã đưa đến trước mặt phụ hoàng, ai còn có thể là kẻ phá gia chi tử chứ.

May mắn là, lần đại hôn này không xảy ra vấn đề gì, vương phi là một người rất quy củ.

Bổn vương cũng cảm thấy hài lòng, xem ra, nữ nhân vẫn là phải tự mình chọn.
 
Nhất Chu Tuyết - Thập Bát Tuế Cấp Nhĩ Tống Hoa
Chương 15: Chương 15



Sai quản gia quan sát vài ngày, phát hiện không có vấn đề gì, bổn vương liền giao quyền quản gia cho nàng, nam chủ ngoại nữ chủ nội. Nàng chỉ cần ngoan ngoãn, bổn vương cũng không ngại nuôi một nữ nhân ăn không ngồi rồi.

Dù sao, thời gian bổn vương ở trong phủ cũng không dài, nhưng, chẳng bao lâu sau quản gia tìm đến bổn vương, ngập ngừng hỏi bổn vương có phải không được không, bằng không tại sao không đến chỗ vương phi?

Bổn vương muốn ngủ một mình có gì sai sao?

Thôi vậy, vậy thì mùng một, mười lăm qua đó, cũng may vương phi đối với chuyện này cũng cảm thấy hài lòng. Nghe nói nàng thường xuyên mời mẫu thân và nghĩa muội đến, không sao cả, dù sao cũng không phải là nam nhân hoang dã.

4

Nàng có thai rồi, rất tốt.

Gần đây có vài chuyện khiến bổn vương cảm thấy, nam nhân vẫn là sự nghiệp quan trọng hơn, vậy nên, bổn vương dự định sẽ trèo cao hơn nữa, biết đâu lại thành công thì sao?

Bụng vương phi ngày càng lớn, bổn vương lúc nào cũng nghi ngờ cái bụng kia sẽ bùm một tiếng nổ tung, bổn vương có chút sợ hãi.

Thời gian thoáng cái, nàng đã sinh rồi, là một nữ hài, bổn vương nhìn một cái, tuy không đẹp lắm, nhưng dù sao cũng là hài tử ruột thịt, cũng tạm được, chỉ là nhỏ xíu mềm nhũn, dường như chỉ cần chạm vào là hỏng.

Thôi vậy, bổn vương vẫn nên tránh xa một chút, đợi con bé lớn lên rồi chơi với nó. Chỉ dặn dò xuống, mọi thứ của hài tử đều phải dùng thứ tốt nhất, dù sao bổn vương cũng có bạc. Tên của con bé là do bổn vương nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định một chữ “Dao”, bổn vương cảm thấy rất hay.

5

Đại ca, nhị ca có lẽ là thật sự ngu ngốc, đào hố rồi vội vàng nhảy vào. Hôm đó bổn vương muốn tìm vương phi bảo nàng dẫn Dao Dao đến trang viên ở một thời gian. Ai ngờ, vừa bước vào cửa đã thấy Dao Dao bò khắp sàn.

Con bé bây giờ lớn hơn đôi chút, dung mạo đẹp đến không ngờ, trông cũng có vẻ khỏe mạnh. Nhanh tay lẹ mắt túm lấy vạt áo bổn vương, vậy mà thực sự có thể vịn vào để đứng dậy. Quả là giỏi giang, nhưng dù vậy, bổn vương vẫn muốn nhũ mẫu bế con bé đi. Dẫu sao, đứa nhỏ thế này nhìn vẫn chưa vững, lỡ đâu ngã thì sao?

Nhưng con bé lại không nghĩ như vậy, không cho nhũ mẫu đến gần, thật đáng sợ, bổn vương không dám động đậy. Cho đến khi vương phi ra, xua lui hạ nhân, hướng dẫn bổn vương cách bế hài tử. Có chút mất mặt, nhưng Dao Dao thơm thơm mềm mại, bế lên cảm giác rất tốt.

Từ ngày đó về sau, bổn vương và Dao Dao thân thiết hơn một chút, con bé cũng rất thích bổn vương, người cuối cùng thích bổn vương như vậy là mẫu phi, có chút nhớ mẫu phi rồi.

6

Tuyển tú đưa đến hai tú nữ, vương phi không biết có phải đầu óc có vấn đề không mà cả ngày cứ giục bổn vương qua xem, nữ nhân có gì mà đẹp chứ, đều là một cái mũi hai con mắt, không hứng thú.

Giục nửa tháng rồi vẫn chưa bỏ cuộc, thôi vậy nể mặt nàng một chút, kết quả, quỷ mới biết trong phòng bọn họ dùng loại hương gì, khó ngửi chết đi được.

7

Chẳng bao lâu sau, biên quan cũng có động tĩnh, bổn vương cũng chịu đủ cái không khí ngột ngạt ở kinh thành này rồi, ra ngoài cho thanh tịnh, kéo thêm vài huynh đệ xuống ngựa.

Còn về việc tại sao quên nói với vương phi, là vì bổn vương nhất thời không nhớ ra, chuyện như vậy nói với nàng thì nàng có thể làm gì? Không biết nàng nghe ngóng được từ đâu, không chỉ thu dọn một đống đồ đạc còn đưa cho một lá bùa bình an.

Thứ này vô dụng, chi bằng thêm vài bình thuốc, thôi vậy, tránh cho nàng lại khóc lóc om sòm khiến bổn vương đi rồi không về được, bổn vương vẫn miễn cưỡng nhận lấy.

Chẳng bao lâu sau nàng viết thư nói có thai rồi, xem như là chuyện vui, hy vọng là nhi tử, sau này có người bắt nạt Dao Dao, nó có thể giúp Dao Dao đánh trả.

Còn về thiếp thất, đưa đi cầu phúc đi, tránh cho lén lút làm những chuyện không nên làm. Vương phi có thai, khó tránh khỏi tinh thần không tốt, đừng quên Dao Dao.

8

Thoáng cái mấy năm, đợi bổn vương trở về con cái đều đã lớn, Dao Dao tuy lớn nhưng vẫn hoạt bát, cũng không lạ người. Còn Xú Xú, trốn sau lưng vương phi, cũng chỉ có bổn vương không chấp nhặt với hài tử.
 
Nhất Chu Tuyết - Thập Bát Tuế Cấp Nhĩ Tống Hoa
Chương 16: Chương 16



Nữ nhi mà, cứ nên vui vẻ, học cái gì nữ công nữ đức, Dao Dao mới bao nhiêu tuổi? Dù sao có bổn vương ở đây, con bé còn sợ không lấy được phu quân sao? Vương phi cũng lo xa quá, dù sau này con bé không muốn xuất giá, bổn vương nuôi con bé cả đời người khác còn dám nói gì sao?

Còn Xú Xú, phải rèn luyện nhiều, không cầu văn võ đều xuất chúng, ít nhất cũng phải có chút hiểu biết. Vậy nên, lấy danh nghĩa dưỡng dục hài tử, bổn vương yên tâm thoải mái làm một vị nhàn vương.

Phụ hoàng tuổi đã cao, chỉ sợ người khác nhìn chằm chằm vào cái ghế rồng dưới mông ông, bổn vương vẫn muốn an phận một chút, tiểu xảo thì lén lút làm, bề ngoài bổn vương mới là người thanh cao thoát tục nhất.

Chỉ là, vậy mà lại có kẻ truyền tin ra ngoài phủ. Quả nhiên, nữ nhân chẳng ai đáng tin cả—dĩ nhiên, Dao Dao và mẫu phi là ngoại lệ, còn vương phi thì miễn cưỡng xem như cũng tạm ổn đi.

9

Đầu óc phụ hoàng ngày càng không còn minh mẫn. Bổn vương đã tỏ rõ thái độ thanh tâm quả dục như vậy rồi, thế nhưng ông vẫn muốn đưa Dao Dao vào cung.

Xem ra, vị trí này đã đến lúc phải đổi người. Đánh nhanh thắng nhanh, trước khi băng hà, để phụ hoàng tận mắt chứng kiến một màn phụ tử tương tàn.

Bổn vương cuối cùng cũng đăng cơ, từ nay về sau phải xưng trẫm rồi.

10

Làm hoàng đế quả thật ung dung thoải mái, chỉ là vậy mà vẫn có kẻ muốn chỉ tay năm ngón với trẫm, chẳng tự soi xem bản thân có xứng hay không. Trẫm lười để tâm, bọn họ liền mượn cớ gây phiền phức cho hoàng hậu. Còn dám mơ tưởng hão huyền, bịa đặt chuyện "Đích Nữ Thật Giả" của phủ Ninh Quốc công, xem ra bọn họ đều có tiềm năng viết thoại bản rồi.

Tránh cho hoàng hậu biết được rồi phiền lòng, trẫm liền sai Dao Dao qua an ủi nàng, dù sao Dao Dao cũng lớn hơn một chút rồi, có vài quy củ học chút cũng tốt, trẫm không nỡ quản con bé, vẫn là để hoàng hậu làm người ác đi.

Chỉ là không biết tại sao hoàng hậu lại biết được, còn cố ý qua hỏi trẫm, trẫm vốn định ba lời hai tiếng cho qua, nhưng nhìn vẻ mặt nàng, xem ra chuyện này là thật.

Phu thê nhiều năm, tuy thời gian ở bên nhau không nhiều, nhưng thật giả thế nào, trẫm vẫn nhìn thấu. Vốn định quở trách phủ Ninh Quốc công gan to tày trời, nào ngờ vừa thấy vẻ mặt hoảng sợ của nàng, lời nói liền nghẹn lại nơi cổ họng, chẳng thể thốt ra. Cuối cùng, chỉ đành dặn nàng trở về, đừng bận tâm đến những lời đồn đại.

Dù sao, nàng là thê tử trẫm tự tay chọn, là mẫu thân hài tử của trẫm, những năm qua cũng đã làm tròn bổn phận của một thê tử mà trẫm cho là đủ, như vậy là đủ rồi.

Nếu truy cứu, Dao Dao và Xú Xú thì sao? Những đại thần hay cằn nhằn kia nhất định lại sẽ bắt trẫm chọn thêm một nữ nhân nữa, càng thêm phiền phức. May mắn là người của phủ Ninh Quốc công cũng không ngu ngốc, một mực khẳng định những lời đồn đại kia là vô căn cứ.

Triều đình của trẫm cần những thần tử chịu khó chịu khổ biết làm việc, chứ không phải những kẻ hay cằn nhằn gây chuyện, không nghe lời thì đổi người khác, trẫm thiếu người sao?

11

Từ khi trẫm ngừng tuyển tú, đám nữ nhân được chọn từ tiểu tuyển liền bắt đầu gây chuyện. Trẫm chỉ vừa dạo một vòng đã gặp ba, năm kẻ cố tình tìm cách va chạm, kẻ thì ca hát, người lại múa, quá đáng nhất là có kẻ to gan trời dám ngã thẳng vào lòng trẫm.

Chỉ trong vài ngày trẫm đã chịu không nổi, đành ra lệnh cho hoàng hậu quản lý cho tốt. Hồi trẫm còn nhỏ, phi tần của phụ hoàng ai mà chẳng dốc hết tâm tư tranh sủng, hoàng hậu thì hay rồi, rộng lượng hết mực.

Thế nhưng, năng lực xử lý công việc của nàng quả thực không tệ. Sau khi nghiêm trị một đám cung nữ, trẫm đi lại trong cung cũng không còn gặp cảnh kẻ khác tự ý lao vào lòng nữa. Coi như không uổng công trẫm vì nàng mà bãi miễn mấy vị đại thần, tránh để kẻ khác dị nghị về thân thế của nàng, khiến nàng phải lo lắng bất an.

Tiếc thật
 
Nhất Chu Tuyết - Thập Bát Tuế Cấp Nhĩ Tống Hoa
Chương 17: Chương 17



[Phiên ngoại Mộ Hòa]

1

Từ khi có ký ức, ta đã là viên minh châu trong lòng phụ mẫu, phụ thân là tú tài duy nhất trong thôn, ngày thường dạy dỗ con trẻ trong thôn đọc sách, kiếm được chút bổng lộc, vậy nên điều kiện gia đình ta cũng coi như không tệ.

Mẫu thân luôn trang điểm cho ta thật xinh đẹp, mỗi lần đi chợ huyện đều mua cho ta những chiếc dây buộc tóc đẹp, phụ thân lúc rảnh rỗi còn dạy ta học chữ. Nhưng, ta lúc đó nghịch ngợm, chỉ muốn ra ngoài chơi, luôn luôn vừa học vừa nghĩ đến chuyện khác, bị phụ thân mắng.

Lớn thêm hai tuổi, mỗi khi ra ngoài, ta luôn nghe thấy mấy bà lão sau lưng thì thầm bàn tán về chuyện nhà ta. Chẳng qua cũng chỉ là nói mẫu thân ta vô dụng, không sinh được nhi tử. Thế nhưng, phụ thân và mẫu thân ta vẫn rất hòa hợp, có hay không có nhi tử cũng chẳng phải điều gì quan trọng.

Ta biết, họ chỉ muốn cho phụ thân ta nạp thiếp.

2

Năm ta sáu tuổi, mẫu thân lại có thai, phụ thân rất vui mừng. Ta thầm ước, hy vọng mẫu thân mang thai một đệ đệ, như vậy sẽ không còn ai nói ra nói vào nữa.

Thế nhưng, ta không ngờ rằng, đệ đệ trong bụng mẫu thân còn chưa kịp mở mắt nhìn chúng ta đã chẳng thể chào đời. Mẫu thân cũng vì vậy mà lâm trọng bệnh, để lại di chứng khó lành.

Đại phu nói, đệ đệ không giữ được là do mẫu thân thân thể không tốt, lại thêm lo lắng quá nhiều mà ra. Lo lắng quá nhiều? Người đầu tiên ta nghĩ đến chính là những bà lão kia, ta nghe họ nói nhiều lần như vậy rồi, mẫu thân chắc chắn còn nghe nhiều hơn, nhất định là họ hại mẫu thân.

Mẫu thân thân thể không tốt, phải uống rất nhiều dược, mà dược lại tốn tiền, thời gian đó nhà ta rất khó khăn. Không chỉ vì tiền bạc, mà quan trọng hơn là thân thể mẫu thân. Trong mắt phụ thân, tiền có thể từ từ kiếm, nhưng, mẫu thân nhất định phải mau chóng khỏe lại.

3

Nhưng, rất nhiều chuyện đều không như ý muốn.

Năm ta tám tuổi, mẫu thân cuối cùng cũng ra đi, ta nắm chặt tay mẫu thân không chịu buông, phụ thân cứng rắn bế ta đi.

Đó là lần đầu tiên ta biết thế nào là sinh ly tử biệt, ta không muốn trải qua lần thứ hai.

4

Năm ta chín tuổi, mưa lớn liên tục kéo dài mấy tháng, đê vỡ, lũ lụt. Lũ lụt tuy không tràn đến thôn, nhưng chúng ta không thoát khỏi dịch bệnh.

Để sống sót, phụ thân mang theo chút tài sản ít ỏi và bài vị của mẫu thân, dắt ta rời khỏi nơi đã sống bao lâu nay. Nhưng, đây không phải là kết thúc.

Dịch bệnh hoành hành, rất đáng sợ, chết rất nhiều người, phụ thân cũng rời bỏ ta.

Ta không còn nhà nữa rồi.

5

Ta một thân nữ nhi, sống rất khó khăn, may mà triều đình cấp bạc, lại thêm quyên góp từ khắp nơi, ta mới không chết đói.

Từ từ lớn lên, ta cũng bắt đầu nghĩ đến con đường sau này của mình, dù sao, cô nhi viện do triều đình xây dựng cũng không thể ở mãi, sau mười bốn mười lăm tuổi họ sẽ không quản nữa.

Rất nhiều ca ca tỷ tỷ trước đây đều bị đuổi ra ngoài như vậy, không có tay nghề thì bán thân làm nô tỳ, có tay nghề nuôi sống bản thân cũng không dễ dàng. Thế đạo khó khăn, làm nữ nhân cũng rất khó khăn.

Nhưng ta không muốn làm nô tỳ, phụ thân ta là tú tài, làm sao ta có thể bán thân chứ? May mà mấy năm nay ta kiếm được chút tiền nhờ thêu thùa, liền nghĩ đến việc làm một thợ thêu, muốn sống như vậy vài năm.

Nhưng hỏi ra mới biết, cửa hàng người ta căn bản không thiếu thợ thêu như ta, dù sao, ta thêu cũng không đặc biệt giỏi.

Vậy thì chỉ có thể dựa vào việc nặng nhọc thôi, thuê một căn nhà nhỏ, giặt quần áo cho người khác, rất mệt, mùa đông nước lạnh thấu xương, nhưng nước nóng lại cần củi đốt, mà củi lại cần tiền.

Tay trở nên rất xấu xí, ta nhìn mà muốn khóc, nếu phụ mẫu còn sống, chắc chắn ta sẽ không như thế này.

6

Dần dần, ta nghĩ ra một chủ ý, trong cô nhi viện có rất nhiều nữ hài, ta có thể thuê họ giặt, ta kiếm chút tiền chênh lệch, ít nhất sẽ không vất vả như vậy.
 
Nhất Chu Tuyết - Thập Bát Tuế Cấp Nhĩ Tống Hoa
Chương 18: Chương 18



Mọi người đều là những đứa trẻ không phụ mẫu, hiểu chuyện đặc biệt sớm, đều biết tầm quan trọng của tiền bạc. Vậy nên, dần dần đơn hàng của ta cũng nhiều lên, nhưng, đây không phải là một mối làm ăn lâu dài.

Tuy không kiếm được nhiều tiền, nhưng vẫn có người cạnh tranh với ta.

7

Bước ngoặt là khi ta mười sáu tuổi.

Tháng Giêng còn chưa qua, ta đã bị một tin tức trời giáng làm choáng váng—hóa ra, ta vậy mà không phải nữ nhi ruột thịt của phụ mẫu. Năm xưa, ta bị bế nhầm, mà nay, phụ mẫu ruột của ta còn đặc biệt mời hai vị ca ca đến, muốn đón ta trở về.

Nhìn cách ăn mặc của họ là biết, chắc chắn là thật, dù sao, y phục của họ đều đắt hơn của ta, làm sao có thể có ý đồ gì với ta được. Vậy nên, ta giao công việc giặt quần áo thuê cho một muội muội trong cô nhi viện có quan hệ khá tốt với ta.

Nếu ta lên kinh thành thuận lợi, có lẽ ta sẽ không cần công việc này nữa.

8

Trên đường đi, hai vị ca ca đối xử với ta rất tốt, mua cho ta những bộ y phục ta chưa từng mặc, dẫn ta đi ăn rất nhiều món ngon. Nhưng, mỗi khi đêm về nghĩ đến phụ mẫu, lòng ta lại đau xót, nếu họ còn sống thì tốt biết bao, như vậy họ có thể cùng ta vào kinh, nhìn xem nữ nhi ruột thịt của họ.

Đến kinh thành, ta mới biết, họ là thiếu gia của phủ Ninh Quốc công, thật không dám nghĩ tới. Trong phủ rất uy nghi, người thân cũng rất hòa thuận, không đáng sợ như ta tưởng tượng. Mẫu thân ôm ta khóc rất lâu, chúng ta thật sự rất giống nhau, lại kéo ta đi giới thiệu từng người một.

Cho đến khi đến trước mặt cô nương đã thay thế thân phận của ta, mẫu thân dường như nhất thời không biết phải giới thiệu thế nào, cô nương tên Dĩ Nhu kia rất giống mẫu thân, vậy nên ta chủ động gọi một tiếng tỷ tỷ.

9

Mẫu thân cho ta xem, giúp ta bày trí khuê phòng rất lâu, trong mắt ta, đó quả thực là tiên cảnh nơi trần gian. Nhưng khi ta nói ra, họ đều khóc.

Ở chung hơn nửa tháng, ta rõ ràng có thể phát hiện, mọi người đều có tâm lý bù đắp cho ta. Mẫu thân mỗi khi nghe ca ca kể về những ngày ta ở Từ Châu, đều lấy tay che mặt khóc.

Nhưng, trong mắt ta, trời cao đã đủ chiếu cố ta rồi.

10

Theo một nghĩa nào đó, người trong nhà khiến ta cảm thấy thân thiết nhất chính là nữ nhi ruột thịt của phụ mẫu, Dĩ Nhu tỷ tỷ. Tỷ ấy giống mẫu thân, nhưng lại là phiên bản trẻ hơn của mẫu thân, nhìn thấy tỷ ấy ta lại nhớ đến những ngày tháng hạnh phúc của gia đình ba người chúng ta.

Vậy nên, ta thích thân cận với tỷ ấy.

Mẫu thân và phụ thân nhìn thấy cảnh này, cũng vui mừng, ta biết, hai chúng ta một người là nữ nhi ruột, một người là đứa nữ nhi họ nuôi dưỡng mười sáu năm, họ không muốn chúng ta có tranh chấp.

Chỉ là, ta cảm thấy Dĩ Nhu tỷ tỷ dường như luôn rất cẩn trọng với ta, cảm thấy có lỗi với ta vì nàng đã cướp đi những ngày tháng tốt đẹp của ta. Vậy nên, ta chủ động kể cho tỷ ấy nghe về những chuyện thời thơ ấu của ta, nói với tỷ ấy, ta cũng rất hạnh phúc, đã nhận được tất cả tình yêu thương mà phụ mẫu tỷ ấy dành cho ta.

Vậy nên, tỷ ấy không cần áy náy.

Ngược lại là ta, nếu không phải phụ thân luôn che chở ta, có lẽ ta cũng đã chết rồi. Nếu không có ta, có lẽ phụ thân đã không chết.

11

Dĩ Nhu tỷ tỷ rất thông minh, đã dạy ta rất nhiều điều, ta thật lòng khâm phục tỷ ấy, tỷ ấy lợi hại như vậy, không giống ta ngoài việc học được vài chữ hồi nhỏ, chỉ biết giặt quần áo làm những việc thô kệch.

Dù ta học rất chăm chỉ, nhưng so với Dĩ Nhu tỷ tỷ, vẫn còn kém rất nhiều. Mẫu thân nói, muốn chúng ta trở về vị trí ban đầu, ta hỏi vậy Dĩ Nhu tỷ tỷ có buồn không?

“A Nhu là một cô nương thông minh, con yên tâm.”

12

Nhưng, lần này vẫn không như chúng ta dự đoán.

Hoàng thượng đột nhiên tứ hôn, cả nhà rối loạn một đoàn, khi phụ thân và mẫu thân đang lo lắng vì chuyện tứ hôn, Dĩ Nhu tỷ tỷ nói nàng sẽ gả đi. Nàng còn đưa ra rất nhiều ví dụ, ta cảm thấy nàng nói rất đúng, hơn nữa, hoàng thượng tứ hôn gả cho vương gia, chẳng phải rất tốt sao? Tại sao mọi người đều không vui?
 
Nhất Chu Tuyết - Thập Bát Tuế Cấp Nhĩ Tống Hoa
Chương 19: Chương 19



Cho đến khi ta hỏi nha hoàn mà mẫu thân phân cho ta, ta mới biết, vị vương gia này là người như thế nào. Ta đột nhiên hiểu ra, tại sao phụ thân và mẫu thân lại tranh cãi, bởi vì sẽ có người chết.

Đây vốn dĩ là hôn ước của ta, làm sao có thể để Dĩ Nhu tỷ tỷ thay ta được? Đối với Dĩ Nhu tỷ tỷ mà nói, thật không công bằng. Nhưng, Dĩ Nhu tỷ tỷ nói, ta quy củ không tốt đến lúc đó chọc giận vương gia, mọi người cũng sẽ gặp họa.

13

Chuyện đồ cưới, mẫu thân đã sớm bàn bạc với ta, nói sẽ cho Dĩ Nhu tỷ tỷ nhiều hơn một chút, đến khi ta thành thân, có lẽ sẽ không nhiều như vậy nữa.

Ta tỏ vẻ hiểu ý, dù sao, Dĩ Nhu tỷ tỷ cũng vì ta mà gả đi, ta nên biết đủ.

“Con nghĩ như vậy, nương yên tâm rồi.”

Còn về chuyện gia phả, phụ thân và mẫu thân cũng từ từ giảng giải cho ta hiểu rõ, không phải là họ không muốn cho ta, mà là bây giờ đã không được nữa rồi.

Đối với ta mà nói, ta có thể sống cùng họ là tốt lắm rồi, dù là dưỡng nữ ta cũng không để ý, dù sao, họ biết ta là nữ nhi ruột của họ là đủ rồi.

Bỏ ra và nhận lại phải tương xứng, ta không thể không làm gì mà vẫn có được một cái danh tốt.

Cho Dĩ Nhu tỷ tỷ nhiều hơn nữa, ta cũng có thể hiểu được.

14

Ngày Dĩ Nhu tỷ tỷ về thăm nhà, ta không gặp được vương gia, chỉ nghe mẫu thân hết lần này đến lần khác hỏi tỷ tỷ chuyện trong vương phủ, sợ tỷ tỷ sống không tốt, nhưng nghe tỷ tỷ nói, dường như cũng không tệ.

Chỉ là đợi tỷ tỷ đi rồi, mẫu thân nói: “A Nhu từ nhỏ đã chỉ báo tin vui không báo tin buồn.”

May mà trong vương phủ, tỷ tỷ làm chủ, ta và mẫu thân có thể thường xuyên qua thăm tỷ ấy. Nghe nói, vương gia thường không thích ở trong phủ. Ta tưởng phu thê là phải giống như phụ mẫu, ngày ngày quấn quýt bên nhau, nào ngờ lại có tỷ tỷ và vương gia như vậy.

Sống kính trọng nhau như khách, không cảm thấy khó chịu sao?

Cho đến ngày đó đi gặp tỷ tỷ, không khéo lại gặp vương gia, chỉ một cái liếc mắt ta liền hiểu ra tại sao tỷ tỷ lại cảm thấy sống kính trọng nhau như khách là tốt, bởi vì vương gia tuy không phải là dáng vẻ ba đầu sáu tay như lời đồn, nhưng cả người toát ra sát khí, à không, phải là uy nghiêm, khiến ta cảm thấy khó thở.

Tỷ tỷ thật đáng thương, đều là vì ta, ta đã nói với tỷ tỷ rồi, nhưng tỷ tỷ vẫn an ủi ta, nói rằng tỷ ấy sống rất tốt.

Sao có thể chứ, cùng một người như vậy chung chăn gối, ta còn sợ hắn nửa đêm rút dao chém tỷ tỷ nữa là.

15

Chẳng bao lâu sau, phụ thân và mẫu thân nói, gần như đã chọn xong hôn sự cho ta rồi, đối phương là học trò của phụ thân, vừa mới thi đỗ tiến sĩ, gia cảnh cũng coi như khá giả. Tuổi lớn hơn ta hai tuổi, nhân phẩm cũng không tệ, giữ mình trong sạch, chỉ là vì để tang nên mới chậm trễ.

Hắn hiện tại không phụ mẫu, mua một căn nhà nhỏ ở kinh thành, người nhà đều ở quê, ta gả qua cũng được thanh nhàn.

“Hắn là người lanh lợi, sẽ đối tốt với con.” Phụ thân nói. Ta nghĩ rất lâu mới hiểu ra, phụ thân nói hắn đối tốt với ta, là vì hắn lanh lợi, hiểu rõ dù ta chỉ là dưỡng nữ của phủ Ninh Quốc công, hắn cũng không dám bạc đãi ta.

Còn mẫu thân, lại đem mối hôn sự này từng chút một phân tích rõ ràng cho ta nghe nguyên nhân, nói đơn giản, chính là ta coi như là hạ giá, sau khi kết hôn hắn dù nể mặt phủ Ninh Quốc, cũng sẽ không khó xử ta, ngược lại còn cưng chiều ta.

Nghe có vẻ còn tốt hơn nhiều so với tỷ tỷ gả đi.

Tuy đã học quy củ hơn hai năm, nhưng ta cuối cùng vẫn không giống như những đại tiểu thư lớn lên ở kinh thành, nếu để ta gả vào nhà quá tốt, quy củ chắc chắn cũng sẽ rất nhiều.

Vậy nên, ta đồng ý.

Nhưng phụ thân và mẫu thân vẫn tạo cơ hội cho ta và Từ Hằng gặp mặt, sau khi gặp người, ta cảm thấy mối hôn sự này càng tốt hơn nữa. Từ Hằng dáng vẻ tuấn tú, tính tình ôn hòa, nhìn rất dễ gần. Quan trọng nhất là, hắn nhìn là biết người đọc sách, có chút gầy yếu, nhìn là biết không thể đánh nhau.
 
Back
Top Bottom