Tâm Linh [Nhất Bảo] hằng ngày

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
392450658-256-k998908.jpg

[Nhất Bảo] Hằng Ngày
Tác giả: TTuyenNgNg
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Cuộc sống của hai bạn trẻ Tags: dinhnhatnguoitimxac​
 
[Nhất Bảo] Hằng Ngày
Không phải là cậu


Bối cảnh: Sau một vụ tìm xác ở vùng rừng hẻo lánh, Tiến Bảo bắt đầu gặp ảo giác kỳ lạ.

Đinh Nhất nghi ngờ có điều gì đó không ổn với cậu.Đêm thứ ba liên tiếp Trương Tiến Bảo tỉnh giấc giữa khuya, mồ hôi ướt lưng, tay siết chặt lấy ga giường."

Lại mơ à?" – giọng Đinh Nhất vang lên từ góc phòng.

Anh ngồi tựa ghế, mắt không rời người kia.Tiến Bảo thở gấp, tay ôm ngực."

Tôi thấy... tôi đang nằm trong cái hố.

Đất cứ lấp lên... lấp mãi... rồi tôi nghe tiếng ai đó khóc.

Giống tiếng mình.

Nhưng lại... không phải mình."

Đinh Nhất đứng dậy, bước tới đưa ly nước.

Động tác không vội, nhưng chắc chắn."

Có lẽ là tàn hồn vụ trước vẫn còn vương trong cậu." – Anh nói, mắt lướt qua vết bầm tím nhạt sau gáy Tiến Bảo."

Không giống đâu." – Tiến Bảo thì thào – "Tôi nghĩ có gì đó...

đang mượn thân xác tôi."

Căn phòng im bặt.Đinh Nhất nhìn anh vài giây, rồi cất tiếng, chậm rãi:

"Nếu có gì... không phải là cậu.

Tôi sẽ nhận ra."

Tiến Bảo cười yếu ớt."

Làm sao nhận ra được?"

"Vì chỉ cậu mới có thể vừa khóc vừa la 'đừng tới gần tôi' mà chân vẫn nhào vô lửa kéo xác người khác ra." – Đinh Nhất đáp, mặt vẫn lạnh như thường lệ."

Vì chỉ cậu mới tin người lạ hơn tin chính mình."

"Và vì cậu là người duy nhất khiến tôi sẵn sàng quay lại... dù đã rời đi."

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Không có lãng mạn, không có lời hoa mỹ.

Chỉ có sự tin tưởng sâu sắc như từng lớp đất chôn chặt chân người tìm xác giữa những linh hồn không yên nghỉ.Tiến Bảo im lặng, siết chặt tay quanh ly nước."

Vậy nếu một ngày... tôi thật sự không còn là tôi?"

"Thì tôi sẽ kéo cậu trở về." – Đinh Nhất đáp, như thể đó là điều hiển nhiên.

"Dù có phải đào ba tấc đất.

Hay xuống sâu hơn thế nữa."
 
[Nhất Bảo] Hằng Ngày
Ghen Trong Im Lặng


Bối cảnh: Sau khi giải quyết một vụ án, Tiến Bảo và Đinh Nhất quay lại thành phố để tiếp tục công việc.

Một buổi tối, Tiến Bảo tình cờ gặp lại một người bạn cũ, và cuộc gặp gỡ này khiến Đinh Nhất cảm thấy có chút khó chịu.⸻Tiến Bảo và Đinh Nhất vừa bước vào một quán cà phê nhỏ gần căn hộ của họ sau một ngày dài làm việc.

Vừa kêu nước xong,bước tới bàn, có một người phụ nữ bước lại mở lời nói chuyện với Tiến Bảo"Ôi, Trương Tiến Bảo sao?

Lâu rồi không gặp!" – Người phụ nữ đó gọi lớn khi thấy Tiến Bảo đi vào.

Cô ta nhanh chóng đi tới, bắt tay Tiến Bảo, ánh mắt thân thiện.Tiến Bảo cũng mỉm cười.

"Lâm Lan à?

Cậu vẫn khỏe chứ?" – Anh nhìn người bạn cũ mà lâu lắm không gặp."

Vẫn khỏe.

Cậu thì sao?

Cậu và Đinh Nhất vẫn tiếp tục công việc phải không?" – Lâm Lan cười hỏi, mắt liếc về phía Đinh Nhất đang ngồi một mình, im lặng uống cà phê.Đinh Nhất không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ.

Tiến Bảo quay lại nhìn anh, rồi nhìn sang Lâm Lan."

Ừ, chúng tôi vẫn tiếp tục làm việc chung.

Đây là bạn tôi, Đinh Nhất.

Anh ấy là người giúp tôi rất nhiều trong những vụ án." – Tiến Bảo giới thiệu.Lâm Lan nở nụ cười thân thiện, nhưng trong giọng nói có chút chọc ghẹo: "À, nghe nói Đinh Nhất là người cực kỳ nghiêm túc, không biết có khó gần không nhỉ?"

Đinh Nhất chỉ lạnh nhạt gật đầu, nhưng không đáp lại.⸻Cả ba ngồi xuống bàn.

Tiến Bảo nói chuyện vui vẻ với Lâm Lan, kể lại những kỷ niệm xưa.

Nhưng trong khi Tiến Bảo nói chuyện, ánh mắt Đinh Nhất không hề rời khỏi họ.

Anh uống một ngụm cà phê, vẻ mặt không thay đổi, nhưng cảm giác như có gì đó dâng lên trong lòng.Có một cảm giác khó chịu mà Đinh Nhất không thể phủ nhận được.

Anh biết rằng Tiến Bảo không có ý gì đặc biệt với Lâm Lan, nhưng cảm giác bất an lại đến bất chợt.

Chỉ cần nhìn thấy họ nói chuyện, nghe thấy tiếng cười của Tiến Bảo khi Lâm Lan pha trò, một thứ gì đó trong Đinh Nhất như rung động.⸻Cuối buổi, Lâm Lan đứng dậy chuẩn bị ra về.

Tiến Bảo tiễn cô ra cửa, vẫn mỉm cười vui vẻ như khi gặp lại bạn cũ.

Đinh Nhất không đứng dậy, chỉ lặng lẽ nhìn Tiến Bảo và Lâm Lan từ xa.

Trong lòng anh có một sự kìm nén mà không thể giải thích được.Lâm Lan vẫy tay chào: "Tôi đi trước.

Hẹn gặp lại hai cậu nhé!

Đừng để công việc làm mình mệt mỏi quá."

Tiến Bảo gật đầu, cười nhẹ.

"Ừ, hẹn gặp lại."

Khi cửa quán đóng lại, không khí giữa họ trở lại yên tĩnh, nhưng Tiến Bảo cảm nhận được có gì đó lạ trong ánh mắt Đinh Nhất."

Anh có chuyện gì sao?" – Tiến Bảo hỏi, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Đinh Nhất.Đinh Nhất không nhìn Tiến Bảo ngay, nhưng sau một lúc im lặng, anh mới lên tiếng.

"Cậu nói chuyện với cô ta khá vui vẻ nhỉ." – Giọng anh nhẹ nhàng nhưng có chút mỉa mai.Tiến Bảo ngạc nhiên.

"Anh sao thế?

Lâm Lan là bạn cũ của tôi mà.

Chúng tôi chỉ nói chuyện một chút thôi."

Đinh Nhất im lặng, đôi mắt vẫn nhìn vào cốc cà phê của mình.

"Tôi biết." – Anh trả lời, nhưng giọng điệu có chút lạnh lùng.Tiến Bảo thở dài, ngồi sát lại gần anh.

"Anh ghen à?"

Đinh Nhất không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ nhìn vào mắt Tiến Bảo.

Đôi mắt anh ẩn chứa sự bất an, mặc dù anh đã cố gắng kìm nén.Tiến Bảo cười nhẹ, nắm lấy tay Đinh Nhất.

"Anh ghen sao?

Cô ấy chỉ là bạn cũ của tôi thôi.

Anh phải tin tôi chứ?"

Đinh Nhất ngước mắt lên, nhưng không nói gì.

Anh cảm nhận được tay Tiến Bảo đang nắm lấy tay mình, và một phần trong anh dịu lại.

Mặc dù anh không thổ lộ nhiều, nhưng trong lòng anh, Tiến Bảo là người quan trọng nhất."

Tôi biết rồi,tôi tin cậu" Đinh Nhất khẽ nói.Anh quay sang nhìn cậu,khẽ mỉm cười trên môi.

Thấy được ánh mắt của anh cậu cũng nhìn sang lại.

Có lẽ sau lần này họ đã hiểu nhau thêm một chút
 
Back
Top Bottom