Từ hôm đó, cứ mỗi khi có thời gian rảnh, đặc biệt là vào chủ nhật, Chi lại rủ Ngân và Phát đến chùa.
Ban đầu cả ba chỉ đùa vui cho qua chuyện, nhưng dần dần, Chi lại thật sự mong chờ điều gì đó… như thể một sự an bài đang chờ phía trước.Hôm nay cũng vậy, cả ba bước vào chùa, ngọn gió nhẹ thoảng hương trầm khiến không khí thêm phần tĩnh lặng.
Nhưng vẫn như những lần trước, không một bóng dáng quen thuộc nào xuất hiện.Chủ trì của chùa là một vị sư dáng vẻ hiền từ, tình cờ đi ngang qua, mỉm cười nhìn cả ba:
“Mấy mấy người trẻ tụi con, dạo này đến chùa thường xuyên lắm nhỉ?
Là cầu học tập, cầu bình an… hay cầu điều gì khác?”
Phát nhanh nhảu chen vào, không bỏ lỡ cơ hội:
“Dạ!
Tụi con đến… cầu duyên cho bạn con ạ!”
Ngân và Chi đồng loạt quay sang lườm Phát, còn chủ trì bật cười, giọng trầm ấm:
“Duyên thì chẳng cầu mà có.
Khi duyên chín muồi, tự khắc sẽ tìm đến… giống như hoa sen nở đúng mùa, chẳng sớm cũng chẳng muộn.”
Chi lặng lẽ gật đầu.
Trong lòng cô vừa hiểu, vừa hụt hẫng.
Đã bao lần cô đặt chân đến đây, ngóng trông một điều gì đó… nhưng tất cả chỉ là sự chờ đợi vô vọng.Ba người tiến đến bàn thờ, mỗi người châm ba nén nhang.
Chi khép mắt lại, lòng khấn thầm: “Nếu thật sự có nhân duyên, xin cho con được gặp lại…”
Khi mở mắt ra, đôi tay còn đang chắp trước ngực, tim cô bỗng khựng lại.
Ngay bên cạnh, một bóng dáng quen thuộc hiện ra là một cô gái mặc một tà áo dài, dáng vẻ thanh tao, cùng ánh sáng dịu dàng hắt lên gương mặt chưa rõ nét.
Bên cạnh cô ấy là một bà cụ, có vẻ là người thân.Chi giật mình, tay run khẽ, vội kéo áo Ngân thì thầm:
“Thấy rồi…
Là cô ấy…
Nguyệt Anh.”
Ngân tròn mắt nhìn theo, Phát cũng mở to miệng:
“Vãi thật!
Tao không ngờ luôn…
Mà… nhỏ đó xinh ghê.”
Ba người đứng như chết lặng, dõi theo từng bước đi của Nguyệt Anh đang dịu dàng đỡ bà mình.Ngân khẽ thúc vào vai Chi:
“Kìa!
Đến nói chuyện đi, cơ hội vàng đó!”
Chi lắc đầu lia lịa, mặt đỏ bừng, tay chân bỗng trở nên cứng ngắc:
“Khỏi… khỏi đi.
Tao… tao nhìn từ xa là được rồi.
Tao không có đủ dũng khí…”
Phát chống hông, thở dài như bất lực, định mở miệng trêu thêm thì đúng lúc ấy, Nguyệt Anh cùng bà chậm rãi đi ngang qua chỗ ba người.
Khoảng cách gần đến mức Chi chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm đến, nhưng đôi chân cô như bị ghim chặt xuống nền gạch.Ngân buột miệng:
“Rồi luôn… người ta đi về kìa.”
Phát lắc đầu, nhìn Chi đầy ngán ngẩm:
“Mày cứ nhút nhát như vầy thì bảo sao…
ế.
Có duyên mà không giữ, lỡ tuột mất rồi thì tiếc ráng chịu nha.”
Chi cúi đầu, tim đập loạn, vừa nuối tiếc vừa day dứt.
Cô không biết…
đây mới chỉ là khởi đầu.