Tâm Linh Nhân duyên trong mơ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
400482245-256-k24920.jpg

Nhân Duyên Trong Mơ
Tác giả: ThuynKim305
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Lần đầu viết truyện, có gì sai sót mong mọi người bỏ qua ạ!​
 
Nhân Duyên Trong Mơ
Chương mở đầu


Huỳnh Chi là một học sinh cuối cấp, mang trong mình tính cách hướng nội và thói quen suy nghĩ nhiều hơn nói.

Cuộc sống của cô xoay quanh việc học hành, sách vở, và những buổi học thêm kéo dài đến tận tối muộn.Hôm ấy, sau một ngày dài trên lớp, Chi trở về nhà với cơ thể mệt mỏi vào tắm rửa rồi ngồi vào bàn ăn.

Mẹ vừa gắp thức ăn cho Chi vừa nhẹ nhàng hỏi:

“Con có mệt không Chi?

Cứ học suốt thế này mẹ sợ con chịu không nổi.”

Chi khẽ cười, gật đầu:

“Dạ, con quen rồi mẹ.

Chỉ cần cố thêm chút nữa thôi.”

Mẹ vẫn chưa yên lòng, chép miệng:

“Học thì cũng phải giữ sức khoẻ, con à.

Đừng để đến lúc bệnh thì hối hận không kịp.”

Câu nói ấy khiến lòng Chi ấm lại, nhưng cũng có chút xao động.

Ăn xong, cô đi về phòng của mình ngồi vào bàn học, cặm cụi học đến tận 11 giờ đêm.

Khi cả căn nhà chìm trong yên tĩnh, cô mới khép sách, thở ra một hơi mệt nhọc rồi nằm xuống giường.Đêm ấy, giữa mệt mỏi và giấc ngủ chập chờn, một giấc mơ lạ bắt đầu tìm đến Huỳnh Chi…
 
Nhân Duyên Trong Mơ
Chương 1-giấc mơ đầu tiên


Huỳnh Chi chìm dần vào giấc ngủ sâu sau một ngày dài mệt mỏi.

Mọi thứ ban đầu thật yên ả, nhưng rồi khung cảnh lạ lẫm dần hiện ra trước mắt cô.Cô thấy mình đứng trong một căn nhà quen thuộc, ánh sáng buổi sớm len qua khe cửa.

Trong nhà, mẹ cùng dì đang trò chuyện trong phòng khách.

Điều khiến Chi bất ngờ là họ nhắc đến một ai đó.“Con bé ấy xinh lắm.

Hôm nay sẽ đến thăm nhà mình đấy.” – mẹ nói, giọng đầy trìu mến.Dì cũng gật đầu phụ hoạ:

“Ừ, tao nghe bảo nó ngoan ngoãn, dễ thương lắm.”

Chi ngẩn người thì thầm trong miệng.

Ai sẽ đến thăm mình vậy?

Trong lòng cô thoáng chút tò mò xen lẫn hồi hộp.Rồi vài tiếng gõ cửa vang lên.

Chi khẽ bước ra, mở cửa.

Trước mắt cô là một bóng dáng cao lớn, mặc áo dài xanh lục, quần đen.

Ánh sáng mờ khiến gương mặt người ấy không rõ ràng, nhưng dáng người thanh thoát và khí chất lại khiến Chi không thể rời mắt.Ngạc nhiên hơn cả, khi đứng cạnh, Chi chỉ cao đến ngực người ấy.

Tim cô khẽ đập loạn nhịp, và ngay khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy mình… trở thành kẻ bé nhỏ.“Cậu là....?” – Chi chưa kịp nghĩ tiếp thì mẹ đã mỉm cười giới thiệu:

“Đây là Nguyệt Anh.”

Người con gái ấy khẽ gật đầu, đôi môi mấp máy, ánh mắt sâu lắng nhìn Chi.

Trên tay cô vẫn đeo chiếc vòng hạt gỗ nâu, gợi lên dáng vẻ thanh tịnh của một người gắn bó với cửa Phật.

Hai người đứng đó nhìn nhau rất lâu dường như rất lưu luyến đối phương.Vài phút ngắn ngủi trôi qua, Nguyệt Anh theo một đoàn người đi ra ngoài.

Trước khi rời đi, cô vẫn ngoái lại, lẩm bẩm điều gì đó rất lâu, như gửi gắm một lời hẹn ước.

Nhưng Chi chỉ nghe được vài tiếng mơ hồ do Nguyệt Anh nói."

Chúng ta sẽ gặp lại...!"

Cô đứng yên nhìn theo, lòng ngổn ngang cảm xúc.

Chỉ mới gặp thoáng qua, nhưng trái tim lại như bị níu lại thật chặt.Rồi cảnh vật nhạt dần, giọng nói xa xăm cũng tan biến.

Huỳnh Chi chợt mở mắt, mơ mơ màng màng giữa màn đêm tĩnh lặng.

Cô cố gắng nhớ lại khuôn mặt người kia nhưng nó chỉ mơ hồ khiến cô có chút lưu luyến giấc mơ này.“Là mơ… hay là điềm báo?” – Chi khẽ tự hỏi, bàn tay vô thức đặt lên ngực, nơi nhịp tim vẫn chưa kịp bình ổn sau giấc mơ kỳ lạ.
 
Nhân Duyên Trong Mơ
Chương 2 - Là duyên âm hay định mệnh?


Đêm đó Huỳnh Chi gần như chẳng ngủ lại được.

Cô cứ trằn trọc, nhớ về hình ảnh áo dài xanh lục và khuôn mặt mơ hồ kia.

“Tại sao mình lại mơ thấy rõ ràng đến vậy?

Mẹ còn khen là xinh nữa chứ…”

Ý nghĩ ấy luẩn quẩn trong đầu mãi cho đến khi gà gáy sáng.Sáng hôm sau, như thường lệ, Chi thức dậy, vệ sinh cá nhân rồi ngồi vào bàn ăn sáng.

Vừa ăn, cô vừa lơ đãng nhớ lại giấc mơ kỳ lạ tối qua.

Nhìn sang mẹ, Chi bỗng cất tiếng hỏi thử: “Mẹ, mẹ có biết người tên Nguyệt Anh không?”

Mẹ ngẩng lên, thoáng ngạc nhiên:

“Nguyệt Anh nào?

Mẹ đâu có quen ai tên đó đâu con.”

Vẻ mặt Chi hơi thất vọng khẽ cắn môi, gật gù:

“Dạ… con chỉ hỏi vậy thôi.”

Ăn xong, Chi vội vã đến lớp.

Ngồi vào bàn, cô vẫn chưa thôi nghĩ về giấc mơ.

Thế là trong giờ ra chơi, cô kể lại hết cho hai người bạn thân là Gia Phát và Kim Ngân nghe.Phát chống cằm nghe một lúc, rồi bất chợt bật cười:

“Biết đâu mày có duyên âm đó Chi à!

Haha, kiểu kiếp trước còn nợ tình cảm nên giờ người ta về…

đòi nợ.”

Chi tròn mắt:

“Xàm quá mày ơi!

Tao đang nghiêm túc đó.”

Phát khoái chí cười lớn với vẻ mặt chọc ghẹo:

“Thì tao cũng nghiêm túc mà!

Duyên âm đó nha… có gì gọi tao đến nhà mày để tao trừ tà cho!”

Ngân liếc Phát một cái, rồi nói với Chi giọng có chút trêu chọc:

“Tao nghe mày kể, tao thấy giống nhỏ đó theo đạo Phật thật á.

Mày có để ý cái vòng hạt trên tay bả không?

Thường mấy người đi chùa mới đeo thôi.

Hay là mày thử lên chùa coi sao, biết đâu gặp được…

định mệnh của đời mình" Chi chống cằm suy nghĩ:

“Cũng… có lý á, nhưng mà nghe vô lý ghê.

Giấc mơ thôi mà, sao tự dưng gặp được người thiệt?”

Phát vỗ bàn cái “bốp”, xen vào ngay:

“Quan tâm chi mấy giấc mơ của Chi dữ vậy.

Để tao kể cho nghe nè, tối qua tao mới mơ mộng xuân với anh đẹp trai–”Chưa kịp dứt lời, bốp! – Ngân vung tay vã nhẹ vào vai Phát:

“Loại mày chỉ toàn mơ mấy thứ dê xồm thì có!

Ngồi đó mà so sánh.”

Phát ôm vai la oai oái:

“Ái da, nhỏ này bạo lực dữ.

Tao chỉ kể vui thôi mà!”

Ngân nhìn Phát với vẻ mặt khinh bỉ, quay sang Chi:

“Đừng nghe nó nói nhảm.

Tao nghĩ cái giấc mơ này không phải bình thường đâu.

Biết đâu trời đang gợi ý gì đó cho mày.

Đi chùa đi, biết đâu sẽ có bất ngờ.”

Chi nhìn hai đứa bạn cãi qua cãi lại, bất giác bật cười.

Nhưng sâu trong lòng, câu nói của Ngân vẫn khiến cô suy nghĩ.

“Liệu có thật là định mệnh?

Nếu mình đi chùa… có khi nào gặp lại dáng người trong mơ?”

Ý nghĩ ấy lặng lẽ ở lại trong tâm trí Chi suốt cả buổi học hôm đó.
 
Nhân Duyên Trong Mơ
Chương 3: Một chút hy vọng


Tối hôm đó, trong phòng học nhỏ ngập ánh đèn vàng, Huỳnh Chi nằm vật xuống giường mà đầu óc không sao yên được.

Lời Ngân cứ văng vẳng trong đầu: “Đi chùa đi, biết đâu sẽ có bất ngờ.”

Cô lăn qua lăn lại, mắt nhìn lên trần nhà.

“Nếu thật sự như vậy thì sao?

Nếu… có người như trong mơ tồn tại thì sao?

Mình có nên thử không?”

Càng nghĩ, tim Chi lại đập nhanh hơn.Cuối cùng, cô bật dậy, ngồi thẳng trên giường, hai tay nắm chặt lại như thể đang tự tiếp thêm sức mạnh cho chính mình.

“Phải đi thì mới biết được!”

Chi cầm điện thoại, nhắn ngay cho Ngân và Phát:

“Mai đi chùa với tao nha.

Coi như… tham quan, cầu bình an luôn.”

Phát rep ngay bằng sticker cười lăn lộn:

“Haha, đi tìm duyên âm hả má?

Ok, tao đi hóng!”

Ngân thì nhẹ nhàng hơn:

“Ừ, đi cũng hay, lâu rồi tao chưa đi chùa.

Mai tao qua chở mày đi.”

Sáng hôm sau, bầu trời trong xanh lạ thường.

Ba đứa cùng nhau đến một ngôi chùa khá lớn trong thành phố.

Không khí nơi đây yên tĩnh, thoang thoảng mùi nhang trầm, tiếng chuông chùa ngân vang giữa khoảng sân rộng.Phát vừa bước vào đã đưa mắt nhìn quanh, lắc đầu cười khẩy:

“Vắng tanh luôn!

Chẳng thấy ai hết.

Sao mà gặp được định mệnh của mày hả Chi?”

Chi cắn môi, cũng không biết phải trả lời sao.

Trong lòng, niềm hi vọng và sự ngờ vực cứ giằng co nhau.Ngân nhẹ nhàng nói, như để xoa dịu:

“Phải kiên trì mới gặp được người trong mộng của mình chứ.

Đâu phải tự dưng đến chùa là thấy ngay.

Với lại hôm nay chùa vắng chắc do không phải giờ cao điểm rồi.”

Chi gật đầu khẽ, cố giấu đi vẻ thất vọng thoáng qua.Phát đưa tay vỗ nhẹ vai Chi rồi chắp tay sau đầu, thở dài:

“Thôi thì… lỡ đến rồi thì thấp vài cái nhang đi!

Tiện thể tao cầu luôn cho bài kiểm tra toán tuần sau đạt điểm cao.

Không thì tao rớt chắc.”

Ngân liếc Phát vẻ mặt khinh bỉ:

“Mày lo học đi, cầu gì cũng vô ích nếu tối ngày chơi game.”

Phát gãi đầu cười hề hề:

“Thì nhỡ đâu Phật thương?”

Cả ba cùng cười khẽ, rồi bước đến bàn thờ chính.

Chi cẩn thận lấy ba cây nhang, khấn nguyện trong lòng.

Nhưng khi ngẩng mặt lên nhìn bức tượng Phật uy nghiêm, lòng cô lại dấy lên một nỗi khát khao khó gọi thành tên: “Nếu người trong mơ thật sự tồn tại, xin cho con được gặp lại…”

Ánh nắng rọi xuống sân chùa, gió nhẹ lay động những chiếc lá bồ đề.

Chi cảm thấy một sự an yên len lỏi trong tâm hồn, nhưng đồng thời… lại có chút mong chờ mơ hồ.
 
Nhân Duyên Trong Mơ
Chương 4 - Hình bóng trong mơ


Từ hôm đó, cứ mỗi khi có thời gian rảnh, đặc biệt là vào chủ nhật, Chi lại rủ Ngân và Phát đến chùa.

Ban đầu cả ba chỉ đùa vui cho qua chuyện, nhưng dần dần, Chi lại thật sự mong chờ điều gì đó… như thể một sự an bài đang chờ phía trước.Hôm nay cũng vậy, cả ba bước vào chùa, ngọn gió nhẹ thoảng hương trầm khiến không khí thêm phần tĩnh lặng.

Nhưng vẫn như những lần trước, không một bóng dáng quen thuộc nào xuất hiện.Chủ trì của chùa là một vị sư dáng vẻ hiền từ, tình cờ đi ngang qua, mỉm cười nhìn cả ba:

“Mấy mấy người trẻ tụi con, dạo này đến chùa thường xuyên lắm nhỉ?

Là cầu học tập, cầu bình an… hay cầu điều gì khác?”

Phát nhanh nhảu chen vào, không bỏ lỡ cơ hội:

“Dạ!

Tụi con đến… cầu duyên cho bạn con ạ!”

Ngân và Chi đồng loạt quay sang lườm Phát, còn chủ trì bật cười, giọng trầm ấm:

“Duyên thì chẳng cầu mà có.

Khi duyên chín muồi, tự khắc sẽ tìm đến… giống như hoa sen nở đúng mùa, chẳng sớm cũng chẳng muộn.”

Chi lặng lẽ gật đầu.

Trong lòng cô vừa hiểu, vừa hụt hẫng.

Đã bao lần cô đặt chân đến đây, ngóng trông một điều gì đó… nhưng tất cả chỉ là sự chờ đợi vô vọng.Ba người tiến đến bàn thờ, mỗi người châm ba nén nhang.

Chi khép mắt lại, lòng khấn thầm: “Nếu thật sự có nhân duyên, xin cho con được gặp lại…”

Khi mở mắt ra, đôi tay còn đang chắp trước ngực, tim cô bỗng khựng lại.

Ngay bên cạnh, một bóng dáng quen thuộc hiện ra là một cô gái mặc một tà áo dài, dáng vẻ thanh tao, cùng ánh sáng dịu dàng hắt lên gương mặt chưa rõ nét.

Bên cạnh cô ấy là một bà cụ, có vẻ là người thân.Chi giật mình, tay run khẽ, vội kéo áo Ngân thì thầm:

“Thấy rồi…

Là cô ấy…

Nguyệt Anh.”

Ngân tròn mắt nhìn theo, Phát cũng mở to miệng:

“Vãi thật!

Tao không ngờ luôn…

Mà… nhỏ đó xinh ghê.”

Ba người đứng như chết lặng, dõi theo từng bước đi của Nguyệt Anh đang dịu dàng đỡ bà mình.Ngân khẽ thúc vào vai Chi:

“Kìa!

Đến nói chuyện đi, cơ hội vàng đó!”

Chi lắc đầu lia lịa, mặt đỏ bừng, tay chân bỗng trở nên cứng ngắc:

“Khỏi… khỏi đi.

Tao… tao nhìn từ xa là được rồi.

Tao không có đủ dũng khí…”

Phát chống hông, thở dài như bất lực, định mở miệng trêu thêm thì đúng lúc ấy, Nguyệt Anh cùng bà chậm rãi đi ngang qua chỗ ba người.

Khoảng cách gần đến mức Chi chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm đến, nhưng đôi chân cô như bị ghim chặt xuống nền gạch.Ngân buột miệng:

“Rồi luôn… người ta đi về kìa.”

Phát lắc đầu, nhìn Chi đầy ngán ngẩm:

“Mày cứ nhút nhát như vầy thì bảo sao…

ế.

Có duyên mà không giữ, lỡ tuột mất rồi thì tiếc ráng chịu nha.”

Chi cúi đầu, tim đập loạn, vừa nuối tiếc vừa day dứt.

Cô không biết…

đây mới chỉ là khởi đầu.
 
Nhân Duyên Trong Mơ
Chương 5 - Cơn mưa định mệnh


Chi vừa rời khỏi lớp học thêm buổi tối, trời bỗng đổ mưa rào bất chợt.

Tiếng mưa lộp độp trên mái hiên khiến con đường vốn nhộn nhịp giờ trở nên vắng vẻ.

Cô khẽ rùng mình, kéo chặt quai balo, lòng than thở:“Thiệt xui… không mang áo mưa.”

Chi ghé vào mái hiên một cửa tiệm nhỏ ven đường, tính chờ mưa ngớt mới về.

Nhưng đôi mắt cô chợt khựng lại khi thấy một bóng dáng cũng đang nép dưới mái hiên khác gần đó.Tim Chi như ngừng đập một nhịp.

Nguyệt Anh!Cô gái trong giấc mơ, trong những lần gặp chớp nhoáng ở chùa, giờ đang đứng ngay trước mặt – chỉ cách vài bước chân.

Nguyệt Anh khẽ vuốt lại mái tóc hơi ướt vì mưa, gương mặt dưới ánh đèn đường vàng nhạt bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Đúng như mẹ từng nói… xinh đến mức khiến người khác phải ngẩn ngơ.Chi cứng đờ, chẳng biết phải làm gì.

Bàn tay vô thức siết chặt quai balo, tim đập loạn xạ.Một giọt nước mưa hắt tạt qua làm cô rùng mình.

Nguyệt Anh khẽ liếc sang, đôi mắt dịu dàng ánh lên sự quan tâm.

Cô cất giọng, nhẹ nhàng mà trong trẻo: “Bạn cũng quên mang áo mưa à?”

Chi ngạc nhiên đến mức chỉ ấp úng gật đầu, miệng lắp bắp:

“À…

ờ…

ừm… mình… mình quên mất.”

Nguyệt Anh mỉm cười, nụ cười khiến tim Chi như muốn tan chảy:

“Nếu không ngại thì… chúng ta có thể cùng đứng đây chờ mưa tạnh.”

Câu nói đơn giản nhưng với Chi, giống như cả thế giới bừng sáng.

Cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy quá lâu, sợ rằng mình sẽ lộ hết sự ngượng ngùng trong lòng.

Hai người đứng cạnh nhau dưới mái hiên, tiếng mưa rơi lách tách như nhịp đệm cho khoảng lặng.

Chi lén liếc nhìn, thấy dáng vẻ Nguyệt Anh dịu dàng mà vững chãi – khác hẳn sự nhút nhát của chính mình.Trong khoảnh khắc ấy, Chi chợt nghĩ: “Có lẽ…

đây chính là duyên.”
 
Nhân Duyên Trong Mơ
Chương 6-Hụt hẫng


Trời dần tạnh mưa, bầu không khí vẫn còn mùi đất ẩm ngai ngái.

Chi chần chừ, định quay sang nói với Nguyệt Anh điều gì đó… nhưng khi xoay người lại, khoảng trống bên cạnh đã trống rỗng.

Cô sững sờ.

Chỉ vài phút thôi mà…

Nguyệt Anh đã đi mất.Cảm giác hụt hẫng như một cơn gió lạnh luồn qua tim.

Chi nắm chặt quai balo, khẽ thì thầm trong lòng:“Không biết… mình còn có cơ hội gặp lại cậu ấy nữa không?”

Sáng hôm sau, Chi đi học như thường lệ.

Nhưng suốt cả buổi, đầu óc cứ trôi nổi đâu đâu.

Ánh mắt mơ màng nhìn ra cửa sổ, chẳng hề chú ý đến bảng đen.“Huỳnh Chi!

Em có nghe giảng không vậy?” – tiếng giáo viên vang lên khiến cả lớp ngoái nhìn.

Chi giật mình đứng bật dậy, lúng túng: “Dạ… em có ạ…”

Cả lớp cười rúc rích, mặt Chi đỏ bừng.

Cuối tiết, nhóm của Chi được giao một bài thuyết trình quan trọng.

Cả nhóm liền hẹn nhau ra quán café gần trường để cùng làm cho xong.

Ngồi xuống ghế, Phát đã không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc: “Ê, Chi, hôm nay ngồi học mà cứ ngẩn ngơ, chắc lại nhớ ‘người trong mơ’ chứ gì?”

Ngân búng nhẹ trán Phát:

“Bớt nói tào lao đi!

Nhưng mà công nhận… nhìn mặt Chi là biết ngay đang có tâm sự rồi.

Nói nghe coi, hôm qua gặp lại người ta chưa?”

Chi cắn môi, giọng hơi nhỏ:

“Ừ… có gặp.

Nhưng…”

Phát chống cằm, tò mò:

“Nhưng sao?”

Chi thở dài:

“Tớ không kịp nói gì cả.

Quay lại thì cậu ấy biến mất rồi.”

Ngân lắc đầu ngán ngẩm:

“Trời đất ơi… vậy là để lỡ cơ hội nữa hả?

Nói thật nha Chi, nếu mày không mạnh dạn hơn thì duyên tới cũng trôi đi mất.”

Phát cười ha hả:

“Chuẩn!

Tao cá là sau này trong sách giáo khoa người ta sẽ ghi: ‘Huỳnh Chi nữ sinh có thành tích nổi bật trong việc… bỏ lỡ crush.’”Ngân với Chi đồng loạt ném khăn giấy vào mặt Phát, khiến cậu chàng phải ôm đầu la oai oái.

Bầu không khí trong quán café rộn lên tiếng cười, nhưng sâu trong lòng Chi… vẫn còn đọng lại một nỗi hụt hẫng khó tả.
 
Nhân Duyên Trong Mơ
Chap 7


Cả nhóm tiếp tục hoàn thành bài thuyết trình.

Là phó học tập, Chi vốn học rất tốt, đặc biệt là tiếng Anh nên phần thuyết trình này cô thể hiện vô cùng trôi chảy, thậm chí còn khiến cả nhóm bất ngờ.

Ngân và Phát không ngừng khen ngợi cô, còn Chi chỉ đỏ mặt cười nhẹ.

Khi kết thúc buổi thuyết trình, Ngân và Phát về trước, chỉ còn Chi nán lại phụ mấy bạn trong nhóm sắp xếp lại tài liệu và chỉnh trang bàn ghế.

Xong xuôi, Chi mới vội vàng chạy xe về nhà.

Nhưng đi được một đoạn, xe cô bỗng khựng lại, tắt máy giữa đường.

Chi thử đề vài lần nhưng xe vẫn im lìm.Cô thở dài, lẩm bẩm:

"Trời ơi, hôm nay là ngày gì mà xui thế này… chắc tại tháng cô hồn rồi…"

Sau một hồi loay hoay, Chi mới nhận ra xe đã hết xăng.

Cô định gọi điện nhờ người đến giúp nhưng điện thoại lại hết tiền, chẳng còn mạng để liên lạc.

Bất lực, Chi đành xuống xe, cúi người đẩy từng bước giữa cái nắng gắt.

Đột nhiên, một tờ giấy được đưa ra che nắng trên đầu cô.

Chi ngạc nhiên ngẩng lên, đôi mắt mở to:"Ơ…"

Đứng trước mặt cô chính là Nguyệt Anh.

Vẫn nụ cười dịu dàng hôm nào, giọng cô cất lên thật tự nhiên:

"Chào!"

Chi giật mình, tim đập nhanh:

"Là… là cậu à?"

Nguyệt Anh gật đầu, ánh mắt mang chút tinh nghịch:

"Xe cậu hết xăng phải không?

Có cần tớ giúp không?"

Chi đỏ mặt, tay nắm chặt ghi-đông xe, lí nhí:

"À…

ừm, có…"

Nguyệt Anh nghiêng người nhìn Chi, rồi khẽ hỏi:

"Nhưng trước khi giúp, tớ muốn biết tên cậu đã.

Hôm đó vội quá, tớ chưa kịp hỏi."

Chi cắn nhẹ môi, ngập ngừng:

"Tớ là Huỳnh Chi."

Nguyệt Anh khẽ cười, ánh mắt cong cong như trăng non:

"Huỳnh Chi… tên đẹp thật.

Tớ là Nguyệt Anh."
 
Back
Top Bottom