Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhã Xuân Triều - A Huyên

Nhã Xuân Triều - A Huyên
Chương 10: Chương 10



Thật may mắn cho hắn, nếu không phải vì tiên hoàng chỉ có duy nhất một đứa con trai, làm sao đến lượt một súc sinh như hắn ngồi lên ngai vàng này?

Nửa tháng sau, lão hoàng đế chỉ còn lại một bộ xương trắng. Kẻ vốn phải bị giam trong đại lao của Hình bộ là Giang Nghiêm, vậy mà lúc này lại dẫn binh tìm đến đây.

Giang Nghiêm giơ kiếm chỉ vào ta, quát lớn:

"Tội giết vua tày trời, còn không mau chịu trói?!"

Ta nheo mắt, nhìn hắn:

"Nếu sớm biết lão già nhà ngươi có bản lĩnh vượt ngục, ta đã chẳng nhân từ như vậy, đáng ra nên vào ngục đưa cho ngươi một chén rượu độc rồi mới phải!"

Giang Nghiêm giận dữ, gân xanh nổi lên:

"Tiện nhân còn dám mạnh miệng!"

Hắn vung kiếm, mũi kiếm lệch đi một tấc, chỉ về phía sau lưng ta:

"Ngươi nhìn lại phía sau mình đi, trống không chẳng một bong người! Ngươi dựa vào đâu mà ngông cuồng?!"

Ta bật cười, nhướng mày:

"Dựa vào đâu à?"

"Dựa vào chính bản thân ta!"

Dứt lời, ta ấn xuống cơ quan mật thất. Lập tức, một màn sương trắng lan tràn khắp không gian, ngay sau đó là vô số mũi tên b*n r* tứ phía. Ta vung tay chộp lấy thanh trường kiếm bên cạnh, đâm liên tiếp ba nhát về phía Giang Nghiêm.

Sảng khoái!

Bên trong mật thất hỗn loạn, ta nhân cơ hội mở mật đạo, thoát ra bên ngoài. Mật đạo nối thông đến cửa sau, nơi ấy có một con chiến mã đã được ta chuẩn bị sẵn từ trước.

Ta tung mình lên ngựa, suốt đêm rời khỏi kinh thành.

23.

Một đường thúc ngựa lao đi, không biết đã chạy bao lâu. Phía trước bỗng hiện ra ánh lửa lốm đốm. Chớp mắt, một đội quân đông đảo bao vây chặt lấy ta. Lửa sáng chói mắt, ta đưa tay che lại, đang cân nhắc đối sách thì một lực mạnh kéo ta vào lồ|\|g ngực ấm áp.

"A Miên!"

Là Tạ Tịch vừa khải hoàn từ biên quan trở về.

Ta ngẩn ra trong thoáng chốc. Tạ Tịch buông ta ra, vội vàng kiểm tra khắp người ta, lo lắng hỏi:

"Có bị thương ở đâu không?"

Ta lạnh lùng nhìn hắn, xoay tay đặt ngang chủy thủ lên cổ hắn. Quân lính xung quanh thấy vậy, đồng loạt giương cung, nhắm thẳng vào ta. Ta cao giọng quát:

"Không ai được động! Ai dám động, ta giết hắn!"

Quân lính lập tức dừng lại, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Tạ Tịch.

Ta ghé sát tai hắn, trầm giọng nói: "Ngươi ra lệnh cho bọn họ, nhường đường cho ta."

Tạ Tịch làm theo. Đội quân trước mặt lập tức rẽ ra, để lộ một con đường rộng thênh thang.

Ta áp giải Tạ Tịch tới trước ngựa: "Lên đi."

Tạ Tịch xoay người lên ngựa. Ta cũng nhanh chóng tung mình theo sau. Thấy ta giữ hắn làm con tin, quân lính không dám tùy tiện hành động, chỉ có thể trơ mắt nhìn ta đưa Tạ Tịch phóng ngựa lao đi. Lại không biết đã chạy bao lâu, cuối cùng dừng lại ở một thung lũng hoang vắng không một bóng người.

Vó ngựa đột nhiên trượt xuống, cả ta và Tạ Tịch đều bị hất ngã xuống đất. May mà đất núi mềm xốp, cú ngã cũng không quá đau.

Ta đứng dậy, Tạ Tịch cũng theo đó mà đứng lên.

"A Miên."

Tạ Tịch tiến gần ta hơn.

Ta giơ kiếm chắn ngang, lạnh giọng: "Đừng qua đây."

Ánh mắt Tạ Tịch lặng lẽ ôm trọn bóng trăng. Sâu thẳm, dịu dàng đến mức có thể khiến người ta chết chìm.

Hắn nói: "A Miên, lưỡi chủy thủ này không được mài sắc, ta biết nàng vốn không hề muốn tổn thương ta."

"Ngươi câm miệng!"

Ta thô bạo giật xuống chiếc cốt tiêu đeo trước cổ, ném về phía hắn:

"Cái này trả lại ngươi."

"Từ nay trở đi, ngươi và ta không còn bất cứ liên quan gì nữa."

Tạ Tịch tựa như không nghe thấy lời ta nói, hoàn toàn không để ý đến thanh kiếm đang chắn giữa hắn và ta, cứ thế tiến về phía trước.

Mũi kiếm gần như chạm đến tim hắn. Ta nghiến răng:

"Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?"

Tạ Tịch trầm mặc, nâng tay nắm lấy mũi kiếm, kéo về phía mình. Mũi kiếm lập tức đâm vào ngực hắn nửa phân. Máu tươi nhuộm đỏ lòng bàn tay hắn, vậy mà hắn chỉ nghiêng đầu, mỉm cười:

"A Miên, tay nàng đang run."

Gió lạnh quét qua khiến mắt ta cay xè: "Tạ Tịch, ngươi đừng ép ta!"

Tạ Tịch rút kiếm khỏi ngực, dễ dàng đoạt lấy thanh kiếm trong tay ta, ném xuống đất.

24.

Vầng trăng khuyết treo cao, lạnh lẽo lại cô liêu, tỏa ra một tầng ánh sáng mờ ảo dịu dàng. Nam nhân từng bước tiến lại gần ta, bước chân trầm ổn, lại tựa như từng bước giẫm lên tim ta. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, trong thung lũng bỗng vang lên một tràng tiếng tru của sói.

Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt của Tạ Tịch chợt biến đổi, cánh tay dài vươn ra kéo ta vào lòng.

"A Miên!"

Ngay sau đó, bên tai ta truyền đến âm thanh chói tai của răng nanh xuyên vào da thịt.

Tạ Tịch nén một tiếng rên trầm thấp, dốc sức đẩy ta ra. Nhận ra điều gì đó, ta vội quay người, chỉ thấy trước mắt một con sói độc nhãn đang nhào lên người Tạ Tịch, điên cuồng cắn xé cánh tay hắn.

Gân xanh trên tay hắn nổi lên, răng nanh của con sói ghim sâu vào da thịt ba phân, máu đỏ sẫm thấm ướt ống tay áo đen tuyền. Cơn gió nhẹ đột nhiên nổi lên giữa núi rừng, lá cây xào xạc, tai con sói giật giật đầy cảnh giác.

Ta nhìn về phía vũng nước đọng phía sau nó, giơ tay ném một viên đá. Tiếng nước bắn tung tóe khiến con sói chợt quay đầu.

Chính vào khoảnh khắc ấy, ta vung kiếm xông tới! Lưỡi kiếm xuyên qua bộ lông dày, mũi kiếm lập tức đâm vào cổ sói ba phân, chất lỏng tanh nóng bắn lên mặt ta.

Cơn đau khiến con sói bùng nổ sức mạnh kinh hoàng, nó tru lên một tiếng dữ tợn, hất văng ta và Tạ Tịch ra xa. Tạ Tịch bị đập mạnh vào tảng đá xanh trong núi, che chở cho ta mà nhổ ra một ngụm máu.

Thấy con sói lại lao đến, ta vội vớ lấy một nhánh cây khô, đâm thẳng vào con mắt xanh lục phát sáng của nó ngay khoảnh khắc nó vồ xuống. Nhân lúc nó ngửa đầu tru lên vì đau đớn, Tạ Tịch vươn bàn tay nhuốm máu, nắm lấy tay ta đang cầm kiếm.

Hai nguồn sức mạnh hợp làm một, mũi kiếm bất ngờ xuyên thẳng qua yết hầu con sói!

Thân sói nặng nề đổ xuống đất.

Nhìn xác con quái vật, ta hít sâu một hơi, điều chỉnh lại nhịp thở rồi quay lại nhìn nam nhân phía sau.

"Tạ Tịch!"
 
Nhã Xuân Triều - A Huyên
Chương 11: Chương 11



25.

Đòn vừa rồi dường như đã rút cạn toàn bộ sức lực của Tạ Tịch. Toàn thân hắn bê bết máu, nhắm mắt tựa vào tảng đá xanh, không có chút phản ứng. Tim ta chợt ngừng lại một nhịp, run rẩy áp tai vào lồ|\|g ngực hắn, lắng nghe nhịp đập.

Cảm nhận được tiếng tim yếu ớt, ta tức tốc đưa hắn đến Dược Y Cốc. Khi Tiết thần y xử lý vết thương cho Tạ Tịch, ta đứng bên cạnh, chăm chú quan sát.

Tiết thần y vừa chữa trị vừa càu nhàu:

"Các ngươi một đám nhóc, suốt ngày đánh đánh giết giết, chẳng biết quý trọng thân thể gì hết! Đợi già rồi khắc có ngày chịu khổ!"

Ta cất giọng hỏi: "Thần y, hắn… bị thương có nặng không?"

Tiết thần y hừ một tiếng: "Nặng muốn chết! Tiểu tử này không chỉ cánh tay phế rồi, ngay cả mạng cũng sắp mất!"

Nghe vậy, lòng ta chợt thắt lại, lòng bàn tay túa ra một tầng mồ hôi lạnh.

"Tỷ tỷ đừng sợ, tổ phụ ta hù dọa tỷ thôi."

Ngoài cửa xuất hiện một tiểu cô nương cỡ tuổi A Dao. Nàng đưa ta một chén nước, liếc nhìn về phía Tạ Tịch, cười nói:

"Ca ca này tuy bị thương hơi nặng nhưng tổ phụ ta y thuật cao minh, không quá mười ngày nửa tháng là có thể khỏi hẳn."

Tiết thần y lập tức quay đầu trừng nàng: "Tiểu nha đầu, muộn thế này không ngủ còn chạy tới xem náo nhiệt cái gì? Thức khuya thì đừng mong cao lớn!"

Tiểu cô nương bĩu môi, xoay người chạy ra ngoài.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi xử lý xong, Tiết thần y cũng rời đi.

Đêm khuya, trong phòng chỉ còn ta và Tạ Tịch.

Ta bước đến mép giường. Nam nhân nhíu mày, tựa hồ ngủ không an ổn. Ta cúi người, giơ tay vuốt phẳng nếp nhăn nơi mi tâm hắn. Sau đó, ta đặt chiếc cốt tiêu đánh rơi trong thung lũng vào lòng bàn tay hắn.

Vật quan trọng như vậy, vẫn nên giữ kỹ.

Nhìn hắn hồi lâu. Rồi ta xoay người, chuẩn bị rời đi.

Từ ngày hắn xuất chinh, ta đã nghĩ thông suốt.

Ta và hắn, chung quy không phải người cùng đường.

26.

"A Miên, nàng định bỏ ta lại sao?"

Không biết từ khi nào, Tạ Tịch đã tỉnh. Giọng hắn yếu ớt, khẽ khàng truyền vào tai ta.

Bước chân ta khựng lại. Sau lưng vang lên tiếng sột soạt khe khẽ, ngay sau đó, một lực mạnh kéo ta vào lòng. Ta vừa định vùng ra thì Tạ Tịch hít sâu một hơi, hắn th* d*c, hơi thở nóng rực phả lên sau gáy ta.

"A Miên, ta đau lắm."

Ta không động đậy.

"Vừa rồi, ta mơ thấy một giấc mộng thật đáng sợ."

Giọng Tạ Tịch khàn khàn: "Trong mộng, ta cầm cung tiễn giết nàng."

"Nhìn thấy cảnh đó, tim ta đau như bị dao cắt."

Một giọt lệ nóng bỏng rơi xuống cổ ta, khiến ta bất giác run rẩy.

"Không phải mộng."

Ta bình tĩnh đáp: "Tạ Tịch, đó chính là kiếp trước của chúng ta."

Người trước mặt đột nhiên cứng đờ.

"Kiếp trước, là ngươi giết ta, cản đường ta báo thù."

Cánh tay ôm lấy ta thoáng lỏng ra, Tạ Tịch ngây ngẩn nhìn ta, đôi mắt đầy những mảnh vỡ vụn.

"Thì ra là thế..."

Hắn che mặt quỳ xuống, giọng run rẩy: "A Miên, xin lỗi... xin lỗi nàng..."

Ta cúi đầu nhìn hắn: "Không cần xin lỗi."

"Đời này, ta cũng lợi dụng, tính kế ngươi."

"Chúng ta coi như không ai nợ ai."

"Không!"

Tạ Tịch đứng phắt dậy, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào ta: "Không thể coi như không ai nợ ai!"

"A Miên, ta không tin nàng không có chút tình cảm nào với ta."

Ta cười nhạt: "Có thì thế nào?"

"Giữa chúng ta có quá nhiều thứ chắn ngang, dù có tình cảm cũng không thể vượt qua."

Hắn nhìn chằm chằm ta: "Làm sao nàng biết không thể vượt qua?"

"A Miên, ta đã từng nói, chỉ cần nàng vui vẻ, mọi thứ khác đều không quan trọng."

"Ta căn bản không hề bận tâm đến chuyện nàng lợi dụng ta."

Bàn tay giấu trong tay áo của ta siết chặt.

Hắn gần như khẩn cầu: "Vậy còn nàng?"

"A Miên, nàng có hận ta vì ta từng giết nàng không?"

Ta quay mặt đi, tránh né ánh mắt hắn: "Tất nhiên là hận."

"Nếu là như vậy..."

Tạ Tịch nhặt thanh kiếm bên cạnh lên, đặt mũi kiếm hướng vào bản thân, chuôi kiếm đưa vào tay ta.

"A Miên, vậy nàng hãy giết ta một lần đi."

27.

Ta ngẩn người nhìn thanh kiếm, nghiến răng, nâng kiếm lên vung một nhát. Một lọn tóc đen của Tạ Tịch rơi xuống đất.

Ta quăng kiếm đi: "Dù có vậy, ngươi và ta vẫn không thể nào."

"Tại sao?"

Ta nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, giọng trầm thấp: "Ta là kẻ hành thích vua, nếu ở bên ta, ngươi sẽ không còn trong sạch."

"Hành thích vua thì đã sao?"

Giọng Tạ Tịch dịu dàng: "Một kẻ chẳng khác gì súc sinh, A Miên giết rồi thì cứ xem như là tích phúc cho thiên hạ."

Ta cau mày: "Nhưng kiếp trước ngươi..."

"Nếu ta biết người đó là nàng, mũi tên kia chắc chắn sẽ nhắm vào tên súc sinh đó."

Tạ Tịch lại ôm chặt lấy ta trong lòng ngực, thì thầm bên tai: "A Miên, ta mãi mãi đứng về phía nàng."

"Đừng đẩy ta ra, có được không?"

Ta không trả lời, chỉ hỏi hắn: "Vậy sau này, nếu ở trên triều đình, ngươi sẽ làm thế nào?"

Tạ Tịch nói: "Vậy không làm gì cả."

"Quyền thế chưa từng là thứ ta muốn, nó chỉ có công dụng duy nhất, đó là bảo vệ người ta yêu."

"A Miên, ta chỉ cần bảo vệ nàng và A Dao là đủ rồi.”

Ta khẽ nâng tay, nhẹ nhàng siết lấy một góc áo hắn. Hắn nhạy bén phát hiện ra, nắm lấy tay ta, kéo đến sau eo hắn. Sau đó áp chặt vào.

Hắn cúi đầu, đặt một nụ hôn lên mái tóc ta, giọng kiên định:

"A Miên, từ nay về sau, thù hận của nàng cũng chính là thù hận của ta."

"Không được giấu ta chuyện gì nữa."
 
Nhã Xuân Triều - A Huyên
Chương 12: Chương 12 (Hoàn)



28.

Mười ngày sau, thương thế của Tạ Tịch hoàn toàn bình phục.

Ngày thứ hai trở lại kinh thành, hắn không màng sự phản đối của triều thần, công bố toàn bộ tội ác mà tiên hoàng đã gây ra khi còn sống.

Trong chốc lát, dân tình chấn động, căm phẫn dâng trào. Những bách tính từng chịu khổ dưới ách thống trị của tiên hoàng kết thành từng đoàn, vây chặt Đại Lý tự. Tân Đại Lý tự khanh ra lệnh cho thuộc hạ hướng dẫn dân chúng xếp hàng ngay ngắn, sau đó đích thân ghi chép lại từng vụ án oan.

Tiên hoàng dù đã chết, nhưng nỗi đau mất đi người thân của họ thì không gì có thể bù đắp.

Nửa đêm, ta treo hài cốt của tiên hoàng lên tường thành.

Sáng sớm hôm sau, bách tính ùn ùn kéo đến, cầm theo rau củ thối và trứng gà hỏng ném về phía bộ xương. Lúc này, triều đình càng thêm căng thẳng. Những lão thần già cả không chấp nhận được việc hoàng thất bị bôi nhọ như vậy.

Bọn họ oán trách Tạ Tịch, cho rằng hắn đã tự ý hủy hoại danh dự của hoàng tộc Đại Chu. Vì thế, bè cánh kết đảng, đồng loạt đứng lên dâng sớ, thề phải bãi bỏ ngôi vị Nhiếp Chính vương của hắn.

Nhưng sau khi tiên hoàng băng hà, do không có con nối dõi, ngai vàng vẫn còn bỏ trống. Mà quyền hành duy nhất trong tay lại thuộc về Tạ Tịch. Hắn xoay người liền đem bọn họ ghép vào tội kết đảng mưu lợi riêng, lần lượt trị tội.

Nhận được tin dữ, đám lão thần sợ đến mức râu cũng run rẩy, không còn ai dám lên tiếng chỉ trích nữa, mà bắt đầu bàn bạc về chuyện lập tân đế.

Bọn họ tâu với Tạ Tịch:

"Điện hạ là huyết mạch dưới gối Trưởng công chúa, chính là lựa chọn thích hợp nhất để kế vị hoàng đế."

Tạ Tịch bật cười lạnh lẽo trước bộ mặt nịnh nọt của bọn họ khi lợi ích bản thân bị đe dọa. Hắn quay lưng, tự mình tuyển chọn một người thích hợp trong hoàng thất để kế thừa ngôi vị.

Hắn dành ba năm thời gian bên cạnh tiểu hoàng đế, cùng y trưởng thành. Ba năm này, Đại Chu lập hiệp ước thông thương cùng Đột Quyết, ta tiếp tục qua lại buôn bán giữa hai bên.

Mỗi tháng, ta gặp Tạ Tịch nhiều thì ba lần, ít thì một lần cũng chẳng thấy. A Dao dần dần bước ra khỏi cơn ác mộng kia, chủ động đến Thái Học, mỗi ngày nghe Thái phó giảng kinh truyền đạo.

Ba năm sau, Tạ Tịch rời khỏi quan trường, trở thành kẻ nhàn rỗi không bổng lộc.

Đêm khuya, nến đỏ cháy rực, màn gấm buông lơi, ta ấn hắn xuống giường. Sau một hồi mệt mỏi, ta kiệt sức nằm bẹp sang bên.

"A Miên."

Nam tử bên cạnh chợt gọi ta.

Ta nghiêng đầu nhìn hắn: "Sao vậy?"

Tạ Tịch vén chăn lên, dấu vết ám muội trên người lập tức phơi bày trước mắt. Hắn nghiêng lại gần ta, giọng mang theo mấy phần ấm ức:

"Bao giờ nàng mới cho ta một danh phận?"

Ta khựng lại, khó hiểu hỏi: "Chuyện này quan trọng đến vậy sao?"

"Đương nhiên!"

Tạ Tịch mang vẻ mặt thương cảm vùi vào cổ ta: "Hôm nay, nàng nhất định phải cho ta một câu trả lời."

Hắn trầm giọng bổ sung: "Của hồi môn mang đi ở rể ta đều đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi."

Ta khẽ hôn hắn để an ủi, sau đó nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này. Theo lịch trình hành thương, e rằng sang năm mới có thể có thời gian rảnh rỗi.

Ta hỏi: "Mùa xuân năm sau chúng ta thành thân, được không?"

Tạ Tịch ngẩng đầu, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn ta đăm đăm.

Ta lập tức sửa lời: "Vậy... mùa đông năm nay thì sao?"

Lúc này, hắn mới hài lòng, nắm lấy tay ta hỏi: "A Miên, nàng đã nghỉ ngơi đủ chưa?"

Ta đáp: "Cũng tạm."

Tạ Tịch vươn tay kéo ta vào lòng, dịu dàng dỗ dành: "Vậy thì thêm một lần nữa được không?"

Ta cúi xuống hôn lên mi tâm hắn, nhẹ giọng đáp: "Được."

Rất nhiều rất nhiều năm sau.

Ta cùng Tạ Tịch vượt qua hoang mạc đầy cát vàng, đi một chuyến đến Vu Điền.

Ở nơi đó.

Ta gặp được hình tượng thần Phật trang nghiêm hùng vĩ như lời vị lão hòa thượng từ bi năm xưa từng nhắc đến.

Phiên ngoại: Kiếp trước của Tạ Tịch không có A Miên.

Sau khi trở thành Nhiếp chính vương, trên ngón trỏ Tạ Tịch có thêm một chiếc nhẫn ngọc ban chỉ. Bên trong chiếc nhẫn ngọc ấy được khảm một đồng tiền đồng. Là thứ mà khi còn trong đấu trường thú, đám quyền quý đã ném xuống cược vào hắn.

Khi ấy, chính những đồng tiền đồng chồng chất này đã đẩy hắn vào lồng sắt, nơi có mãnh thú chực chờ.

"Đại phu nói chân của ngươi bị thương quá nặng, khó lòng chữa khỏi, nhưng nhắc đến Tiết Thần y của Dược Y Cốc, có lẽ sẽ có cách."

Hết lần này đến lần khác.

Hắn dần hiểu ra lợi ích của quyền thế.

Hắn bắt đầu khát khao nắm giữ quyền lực.

Sau này, hắn như ý nguyện giẫm lên xác kẻ thù mà bước l*n đ*nh cao. Hắn đứng ở trung tâm chốn danh lợi, nắm giữ quyền lực lớn nhất. Hắn thao túng vị hoàng đế bù nhìn, đùa bỡn lòng người, quyền khuynh triều dã.

Nhưng ngày qua ngày, hắn lại bắt đầu cảm thấy chán ghét và vô vị. Mới hiểu ra, nơi có quyền thế, chẳng qua cũng chỉ là một đấu trường thú được trang hoàng tinh mỹ hơn thôi.

Địa ngục mà hắn từng dốc hết sức mình để thoát khỏi, rốt cuộc vẫn luôn giam cầm hắn. Sau này, chính biến xảy ra, hắn chết dưới loạn đao. Khoảnh khắc trước khi chết, trong đầu hắn hiện lên những hồi ức như đèn kéo quân.

Cuối cùng, hình ảnh dừng lại.

Trong cung yến, khoảnh khắc mũi tên bay ra, nữ tử vận hồng y trước khi gục ngã đã hướng ánh nhìn về phía hắn.

Trong mắt nàng tràn ngập hận ý ăn tươi nuốt sống, khiến trái tim của kẻ đã bình lặng bao năm như hắn, dấy lên một gợn sóng nhỏ.

Sau đó, tiếng kèn lệnh hừng đông vang lên.

Hắn mỉm cười, khép lại đôi mắt.

(Hoàn)
 
Back
Top Bottom