Tâm Linh Nhà Trọ Quỷ Ám

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
283538165-256-k389081.jpg

Nhà Trọ Quỷ Ám
Tác giả: tieulamlam_2106
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Kim Thoa, Kim Như và Ngọc Dinh là 3 nữ sinh lớp 12 .

Cả 3 vừa trải qua kỳ thi tốt nghiệp THPT đầy vất vả.

Và rồi, họ cùng nhau quyết định xách vali lên Đà Lạt du lịch 3 ngày 2 đêm để xả stress đồng thời trải nghiệm những khoảnh khắc thanh xuân tuyệt đẹp của tuổi trẻ.

Thế nhưng họ không ngờ, chuyến đi du lịch tưởng chừng như vui vẻ dần trở thành chuyến đi tử thần đầy kinh dị của nhóm bạn trẻ...Điều gì sẽ chờ đón họ ở phía trước ?

Xin mời các bạn hãy đón xem nhé^^ Tags: dịkinhkinhdilinhtâmtâmlinh​
 
Nhà Trọ Quỷ Ám
𝐂𝐇𝐔̛𝐎̛𝐍𝐆 𝟏: 👿 ĐIỀM (1) 👿


"Vui lòng không re-up truyện dưới mọi hình thức khi chưa có sự cho phép của tác giả"

𝐿𝑢̛𝑢 𝑌́ " 𝑇𝑟𝑢𝑦𝑒̣̂𝑛 𝑐𝑢̉𝑎 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑙𝑎̂́𝑦 𝑏𝑜̂́𝑖 𝑐𝑎̉𝑛ℎ 𝑙𝑎̀ 𝑉𝑖𝑒̣̂𝑡 𝑁𝑎𝑚, 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑐𝑜́ 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑠𝑜̂́ đ𝑖̣𝑎 đ𝑖𝑒̂̉𝑚, 𝑐ℎ𝑖 𝑡𝑖𝑒̂́𝑡 𝑙𝑎̀ 𝑐𝑜́ 𝑡ℎ𝑎̣̂𝑡, 𝑐𝑜̀𝑛 𝑙𝑎̣𝑖 𝑡𝑎̂́𝑡 𝑐𝑎̉ đ𝑒̂̀𝑢 𝑙𝑎̀ 𝑠𝑎̉𝑛 𝑝ℎ𝑎̂̉𝑚 𝑐𝑢̉𝑎 𝑡𝑟𝑖́ 𝑡𝑢̛𝑜̛̉𝑛𝑔 𝑡𝑢̛𝑜̛̣𝑛𝑔"

-" Vậy thống nhất tối mai xuất phát nha mấy má!"

-" Oke oke"

....

Ngọc Dinh, Kim Thoa và Kim Như ngồi trước màn hình vi tính trong phòng ngủ, vừa bàn bạc vừa thống nhất với nhau về chuyến đi Đà Lạt 3 ngày 2 đêm sắp tới.

Cả 3 cô gái vừa trải qua kì thi tốt nghiệp THPT đầy gian nan vất vả, thế nên ngay khi kì thi vừa kết thúc, họ liền quyết định sẽ đi du lịch để xả stress, xua tan hết căng thẳng phiền muộn trong suốt những tháng ngày cặm cụi ôn thi vừa qua.

Và sau một hồi bàn bạc, điểm đến của họ chính là nơi thơ mộng, chốn bồng lai tiên cảnh nhân gian, "thành phố ngàn hoa" - Đà Lạt....

Thế nhưng...họ nào biết rằng, chuyến đi du lịch tưởng chừng như vui tươi rực rỡ lại dần hóa thành tang thương chết chóc với biết bao điều rùng rợn kì quái đang chờ đợi họ ở phía trước......

Một buổi sáng nào đó của mùa thu yên ả, từng đợt gió se se lạnh nhè nhẹ lùa qua từng nhành cây ngọn cỏ , hòa lẫn với những tia nắng ban mai rực rỡ phía chân trời len lỏi xuống khắp nhân gian, chúng dường như đang đánh thức con người tỉnh giấc sau 1 đêm dài đằng đẵng.

Ngọc Dinh đang say giấc nồng trong căn phòng ngủ ấm áp thì bất chợt ngồi bật dậy,mắt mở trừng trừng, mồ hôi tuôn ra như tấm , ướt quá nửa bộ pijama cô đang mặc.

Suốt 3 ngày qua , Dinh liên tục gặp những cơn ác mộng kì quái , nào là thấy những bóng trắng cứ lập lờ xung quanh căn phòng, cho đến thấy một bà già với nụ cười ngoác đến tận mang tai cứ bóp cổ cô đến nghẹt thở.

Ngọc Dinh vốn tin vào chuyện tâm linh ma quỷ , thế nên ngay khi gặp những sự việc kì lạ như vậy, Dinh đã hỏi hai người bạn thân của mình là Kim Thoa và Kim Như xem coi mình có bị vong ám hay không.

Kim Thoa từ xưa đến nay luôn là một cô nàng theo chủ nghĩa duy vật, luôn tin vào khoa học công nghệ , còn Kim Như thì nửa tin nửa ngờ vào thế giới tâm linh.

Cả 2 đã trấn an Ngọc Dinh bằng hàng tá những lý thuyết, lập luận về giấc mơ, não người vân vân mây mây , nhờ vậy mà Dinh cũng an tâm được phần nào.

Nhờ được trấn an từ trước, nên Ngọc Dinh không còn quá hoảng sợ và để tâm đến những cơn ác mộng quái đản ấy nữa.

Cô xuống nhà, vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi chuẩn bị vali hành lý, sẵn sàng cho chuyến đi chơi tối nay.

Quanh đi quẩn lại một khoảng thời gian dài, nhìn vào đồng hồ thì lúc này đã tầm 8 giờ 30 tối, Ngọc Dinh từ giã bố mẹ, sau đó liền vội vã khiêng hết đống vali đồ gần 25 kg của mình ra chỗ hẹn.

Khi cô tới nơi thì Kim Như và Kim Thoa đã chờ ở đấy:

-" Tao chưa thấy ai lề mề như mày luôn á !" – Kim Thoa làm bộ quở trách.

-" Uầy xin lỗi nha, tại tao hăng say soạn đồ rồi tắm rửa nên trễ kaka.

Có gì lúc lên Đà Lạt tao sẽ bao hai bây 1 chầu trà sữa trân châu đường đen, chịu hông ?"

-" OKE!!!" – Cả Kim Như và Kim Thoa đồng thanh nói lớn, mặt cười tươi rói.

Chuẩn bị được tầm 15 phút thì cả ba cô nàng tiến vào bên trong chiếc xe du lịch đã được chờ sẵn.

Kim Như lôi trong túi xách ra 1 bọc snack bim bim siêu to khổng lồ, cả 3 cùng ăn snack cùng giỡn hớt cười đùa, trông rất sảng khoái.

Được một lúc, Kim Thoa như chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói :

-" Ê ê tụi bây, tao mới sực nhớ ra một chuyện tao bị hồi tối qua á !"

" Chuyện gì ??!" – Kim Như và Ngọc Dinh ngạc nhiên hỏi.

Kim Thoa bắt đầu kể :

-" Chả là tối hôm qua, tao skincare xong thì leo lên giường, mở facebook thì tao tá hỏa khi thấy face tao bị chỉnh thành chế độ tưởng nhớ người đã chết"

Kim Như trố mắt ngạc nhiên :

-" C...ca...cái gì????!!"

Thoa tiếp tục câu chuyện dang dở:

-" À ừ...Lúc này thì tao mới vội search tên face của hai bây, điều kỳ lạ là cả facebook của mày và con Dinh cũng đều bị chỉnh về chế độ tưởng nhớ người đã chết !!!"

-" ....Tao lúc này sợ tím mặt, ấn đại vào một hai nick khác trong listfriend thì tao chợt nhận ra rằng, ngoài nick của 3 đứa mình bị chỉnh về chế độ tưởng nhớ ra thì tất cả những nick khác đều ...bình thường!!...."

Ngọc Dinh hét toáng lên sợ hãi , mặt tái nhợt.

Thoa thấy thế liền vội trấn an :

-" Trời ạ con này, có gì đâu mà khóc!!!

Đúng là lúc đó khi sự việc diễn ra như thế, tao đã khá hoảng loạn, nhưng tao nghĩ có khi nào là facebook bị lỗi không, nên tao thoát nick ra và đăng nhập lại.

Khi đăng nhập lại, thì ơn trời mọi thứ đã bình thường, nick của tao, của mày và cả con Như đều bình thường, không còn ở chế độ tưởng nhớ nữa, do lỗi facebook thôi!!"

Khi nghe Thoa giải thích xong thì Ngọc Dinh mới nín khóc, dần bình tĩnh lại.

Kim Như ngồi bên cạnh cũng đỡ hoang mang hơn.

Như lúc này cười đùa:

-" Uầy, như vậy đúng là do lỗi facebook rồi, không sao đâu mà, facebook nó lỗi nhưng đã sửa bình thường lại rồi không sao đâu, nhỏ này cứ hay suy nghĩ linh tinh !"

Sau đó, cả 3 lại cùng nhau cười đùa, chiếc xe du lịch vẫn cứ bon bon chạy trên đoạn đường vắng heo hút, thẳng tiến đến Đà Lạt mộng mơ huyền ảo.......
 
Nhà Trọ Quỷ Ám
𝐂𝐇𝐔̛𝐎̛𝐍𝐆 2: 👁 ĐIỀM (2) 👁


Những tiếng cười đùa thưa dần, tựa như bị hút hết vào màn sương đêm tăm tối ngoài kia.

Thoa, Như, Dinh dần chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài mệt mỏi.

Thanh âm của con người cứ thế mà tắt lịm đi, chỉ còn đâu đó là tiếng gió rít lên từng đợt, tiếng lá cây xào xạc bên đường , tiếng động cơ xe đều đều trên con đường mòn hiểm trở, tất cả như đang xô đẩy lẫn nhau, tạo nên 1 bản giao hưởng kì quái khiến ai nghe xong cũng đều phải rùng mình sợ hãi...

Đồng hồ điểm 4 giờ sáng , cuối cùng thì sau hơn 10 tiếng dài đằng đẵng, cả nhóm đã đặt chân đến "Thành phố ngàn hoa" Đà Lạt .

Bác tài rẽ bánh vào bãi đỗ xe.

Cả 3 cô nàng Dinh, Thoa và Như lần lượt thu dọn đồ đạc, hành lý và bước xuống xe , sự mệt mỏi, phờ phạc hằn rõ trên khuôn mặt của họ.

Cả 3 người nhanh chóng tìm một nơi để vệ sinh cá nhân cho tỉnh táo , rồi đi đến một quán ăn ven đường để ăn sáng.

Sau khi gọi món, cả ba tiếp tục bàn bạc về lịch trình sắp tới:

- "Vậy ăn xong là tụi mình bắt xe đi đến nhà trọ Gia Ý phải không?

" - Ngọc Dinh thắc mắc

Kim Như liền nói :

-"Ừa , trước tiên phải tìm nhà trọ cái đã rồi hả tính tới chuyện đi chơi.

Bữa tao có tìm hiểu thì biết được cái nhà trọ này nổi tiếng lắm , kiến trúc cổ kính, nằm trên ngọn đồi thông cách xa thành phố.

View đẹp, thơ mộng cực kì luôn !"

Kim Thoa ngồi bên cạnh khoái chí tiếp lời:

-"Tao thích nhà trọ này lắm mà tới hôm nay mới có dịp đi với tụi bây há há"

Cả 3 cứ hăng say nói về nhà trọ Gia Ý nổi tiếng.

Đang nói chuyện thì Ngọc Dinh chợt thấy một bà lão lưng gù, đầu tóc bạc phơ, mặc một chiếc áo khoác dày màu tím, trên tay đang cầm xấp vé số hướng về phía mình :

-" Cô ơi !

Cô có thể mua giúp tôi một tờ vé số được không ?"

Cả 3 dừng cuộc trò chuyện.

Ngọc Dinh nhìn người bán vé số một cách trìu mến:

-"Dạ được bà ơi!

Bà lấy cho con 5 tờ ngẫu nhiên nhé, lựa số đẹp nha bà !"

Cụ bà mừng rỡ gật đầu một cái rồi hí hoáy lựa vé số , Dinh lúc này cũng cuối xuống túi xách lấy tiền.

Khi Dinh ngẩng mặt lên định trả tiền cho người bán vé số, thì mặt cô chợt biến sắc, cắt không còn một giọt máu.

Dinh hét lên kinh hãi rồi té nhào xuống đất .

Đôi mắt cô trợn trừng nhìn về phía người thanh niên bán vé số , miệng há hốc ú ớ như đang tính nói một điều gì đó nhưng không thể thốt ra thành lời !

Trước mắt Dinh lúc này , vẫn là cụ bà bán vé số, nhưng chiếc áo tím dày khi nãy đã biến mất, thay vào đó là một chiếc áo dài thườn thượt được làm bằng vải liệm của người chết , xấp vé số khi nãy biến thành xấp giấy tiền vàng mã , từng tờ từng tờ như sở hữu một ma lực khủng khiếp đang lăm le nuốt chửng lấy thể xác cô !

Khuôn mặt của bà lão trắng bệt, đôi mắt đen ngòm, đục ngầu tưởng chừng như sâu hun hút không có điểm dừng, miệng há rộng cười như điên như dại từng bước từng bước tiến về phía Dinh!Không thể chịu nổi cú sốc này, Dinh gào lên kinh hãi rồi dần dần gục xuống ngất lịm đi.

Cả Thoa, Như, bà lão bán vé số cùng bà chủ quán ăn vội tiến tới đỡ lấy Dinh, tất cả mọi người đều hoang mang tột đột, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thoa liên tục vỗ vào má của Dinh hỏi dồn dập:

-"Trời ơi Dinh , Dinh, mày bị sao vậy???

Dinh??

Dinh???!!!"

May mắn thay trong lúc nguy cấp đó, bà chủ quán là một người phụ nữ vô cùng tốt bụng, đã kêu Thoa và Như dìu Dinh vào bên trong quán để nghỉ ngơi.

Như và Thoa người xức dầu, người xoa bóp liên tục, được một lúc thì Dinh dần tỉnh lại.

Thấy bạn mình mở mắt, cả Như và Thoa mừng đến suýt khóc:

-"Mày tỉnh rồi, mày tỉnh rồi!!!

Trời ơi mày biết tụi tao lo cho mày lắm không Dinh??

Rốt cuộc là mày bị gì mà hoảng sợ đến ngất xỉu như vậy ???"

Ngọc Dinh dần định thần lại tâm trí, từ từ kể lại tất cả sự việc khi nãy cô nhìn thấy.

Nghe xong, cả Như và Thoa trố mắt nhìn nhau khó hiểu, Thoa nói:

-"Chắc do mày mệt quá nên thần trí bất ổn thôi, chứ nãy tụi tao thấy bả bình thường mà, làm gì mặc áo liệm rồi cầm xấp giấy tiền vàng mã như mày nói đâu?"

Kim Như tiếp lời:

-"Mày đừng lo lắng quá rồi thành ra trông gà hoá cuốc.

Không sao đâu, mày cứ nằm đây nghỉ ngơi một lát, khi nào khoẻ rồi thì tụi mình bắt xe tìm nhà trọ Gia Ý!"

Ngọc Dinh nghe xong thì cũng gật đầu qua loa cho bạn mình an tâm, nhưng trong tâm trí cô dường như đã cảm nhận rõ rệt được một thế lực tâm linh khủng khiếp nào đó đang chờ đợi cả nhóm cô ở phía trước....
 
Nhà Trọ Quỷ Ám
𝐂𝐇𝐔̛𝐎̛𝐍𝐆 3: Trông mặt mà bắt hình dong


"Vui lòng không re-up truyện dưới mọi hình thức khi chưa được sự cho phép của tác giả."

Khoảng 1 giờ trưa, cả nhóm quyết định từ giã bà chủ quán tốt bụng rồi vội vã bắt taxi đi đến nhà trọ Gia Ý.

Vì nhà trọ này nằm trên một ngọn đồi cách khá xa trung tâm thành phố, thế nên phải mất chừng 2 tiếng đồng hồ thì cả nhóm mới tới nơi.

Đặt bước chân đầu tiên xuống nền đất, cả Dinh, Thoa và Như đều không khỏi choáng ngợp trước vẻ đẹp hùng vĩ của cảnh sắc nơi đây.

Trước mắt họ lúc này là một gam màu xanh thăm thẳm của cỏ cây như trải dài vô tận.

Hàng trăm, hàng nghìn cây thông với dáng thẳng đứng, cao lớn như một một người lính oai vệ.

Chúng tựa như đang vươn mình đến tận mây xanh để hấp thụ những giọt mật tinh túy nhất mà tạo hóa đã ưu ái ban tặng cho mảnh đất nơi này.

Kim Thoa thốt lên :

-"Đe....đẹp quá trời ơi!"

-"Huhu thật không uổng công tụi mình lặn lội tới đây!!"

- Ngọc Dinh cảm thán

Sau một hồi trầm trồ khen ngợi về vẻ đẹp hùng vĩ của đồi thông Đà Lạt, cả nhóm đã tiếp tục hành trình tìm đến nhà trọ Gia Ý.

Dọc theo con đường trên ngọn đồi, họ đi bộ về phía tây khoảng 50 mét.

Nhờ vào bản chỉ dẫn trên điện thoại, nên 3 cô nàng đã có thể tìm đến nhà trọ một cách dễ dàng.

Nhà trọ này nằm giữa rừng thông hùng vĩ, được thiết kế theo phong cách kiến trúc tân cổ điển vô cùng bắt mắt, tạo cho du khách một cảm giác cổ điển xưa cũ nhưng vẫn có nét hiện đại đan xen một cách tinh tế.

Với chất liệu xây dựng chủ yếu là gỗ đã đem lại cho du khách một cảm giác vô cùng gần gũi, thân thương, tựa như được hòa mình vào vẻ đẹp trù phú, yên bình của thiên nhiên đất mẹ.

Kim Như ngắm nhìn vẻ đẹp cổ điển của nhà trọ mà xiêu lòng:

-"Tao thích nhà trọ này quá...vừa yên bình lại vừa tạo cảm giác cổ xưa thân thuộc, được nghỉ dưỡng ở đây thì tuyệt vời còn gì bằng!"

Dinh và Thoa cũng gật gù, vẻ mặt vô cùng hài lòng.

-"Thôi tụi mình vô trong đi, trời cũng gần sập tối rồi."

- Dinh nói

Cả nhóm sau đó cùng xách vali tiến vào bên trong nhà trọ.

Bên trong nhà trọ lúc này có một người đàn ông cao chừng 1m69, dáng người khá tròn trĩnh, khuôn mặt đầy đặn trông vô cùng phúc hậu đang ghi chép một văn kiện gì đó ở trên bàn.

Khi thấy Dinh, Thoa và Như tiến vào, người đàn ông vội đi ra, mặt mày niềm nở đón tiếp:

-"Xin chào quý khách!

Chào mừng quý khách đã đến với nhà trọ Gia Ý!"

Dinh,Thoa và Như có vẻ rất hài lòng với thái độ của người đàn ông, bèn gật đầu đáp lại:

-"Dạ tụi con chào chú!"

Ngọc Dinh nói tiếp:

-"Dạ chú cho tụi con thuê 1 phòng 3 người trong 3 ngày sắp tới nha!"

Người đàn ông trả lời:

-"Các con đợi chú một chút nhé!"

Dứt lời, ông ta liền đi đến chiếc bàn làm việc khi nãy, trên bàn đặt một chiếc máy tính, có lẽ là dùng để quản lí phòng ốc của nhà trọ.

Người đàn ông nhấp nháy con chuột một lúc, rồi vẻ mặt có gì đó thoáng buồn.

Ông đi tới và nói với 3 người rằng:

-"Cho chú xin lỗi 3 con nha!

Nhà trọ giờ đã kín phòng hết rồi..."

Cả 3 cô nàng nhìn nhau, vẻ mặt bối rối:

-"V...vậy hả chú?

Chết tụi con rồi, bây giờ đã là 6h tối, bắt xe rồi tìm đường xuống đồi nữa thì chắc đến khuya mất..."

Kim Như tỏ vẻ căng thẳng:

-"Mà dù cho tìm đường xuống thành phố rồi, thì tụi mình biết tìm nhà nghỉ ở đâu đây...?"

Người đàn ông nghe xong thì có chút mủi lòng.

Lưỡng lự đăm chiêu được một lúc thì ông ta nói:

-"Thôi được rồi, chú sẽ cho các con thuê 1 phòng trống còn lại.

Phòng này trước giờ chú khóa cửa, không có cho thuê nên có lẽ giờ nó đã bám đầy bụi nhưng được cái là tầm nhìn của nó rất lí tưởng, từ cửa sổ trong phòng nhìn ra không những thấy được rừng thông mộng mơ mà còn ngắm bao quát được cả trung tâm thành phố!"

Ba cô nàng nghe xong thì mừng như vừa đào được kho báu, vội cúi đầu cảm ơn người đàn ông rối rít:

-"Dạ dạ, tụi con cảm ơn chú nhiều lắm, thật lòng cảm ơn chú rất rất nhiều!!"

Người đàn ông mỉm cười:

-"Ha ha!

Chú thấy 3 đứa là thân con gái, lặn lội đến đây vất vả mà tính tình cũng hiền lành ngoan ngoãn nên chú muốn giúp 3 đứa.

À mà dường như chú chưa giới thiệu thì phải?

Chú tên Minh Gia, là chủ của nhà trọ này, từ giờ các con cứ gọi chú là chú Gia là được rồi."

Ngọc Dinh cười tươi rói, đáp:

-"Dạ tụi con cảm ơn chú Gia nhiều lắm !"

Sau một hồi làm thủ tục, thì cả 3 được một cô giúp việc dẫn lên phòng.

Nghe chú Gia bảo rằng cô này tên Hoa, 33 tuổi, đã phụ việc cho nhà trọ này từ khi mới khai trương nên cô rất thân với chú.

Cô Hoa bị câm bẩm sinh, không thể nói chuyện được, chỉ có thể giao tiếp với mọi người bằng ánh mắt và cử chỉ.

Cô không biết viết chữ, cô và chú Gia đã đồng hành với nhau suốt 15 năm nay, nên mọi cử chỉ hành động của cô thì chú Gia đều hiểu rất rõ.

Chỉ cần cô quơ tay một cái, là chú đã biết cô muốn gì.

Dù không thể nói chuyện, thế nhưng cô Hoa vẫn chiếm trọn được tình cảm của du khách bởi tính tình xởi lởi, niềm nở, luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người.

Đặc biệt qua lời kể của chú Gia thì cả nhóm còn biết được cô Hoa có biệt tài nấu ăn cực kì xuất sắc, mỗi món ăn của cô đều trông bắt mắt hấp dẫn vô cùng!

Và cứ thế, 3 cô nàng đã dọn đồ lên phòng.

Nói một chút về nhà trọ này, cả nhà trọ có 3 lầu và 1 tầng trệt.

Phòng của Dinh, Thoa và Như nằm ở cuối dãy lầu trên cùng, thế nên họ đã phải khá vất vả để vận chuyển đống hành lý lên phòng.

Trong lúc cả 3 người cùng cô Hoa đi lên phòng, Kim Như cứ luôn thắc mắc không hiểu vì sao mà qua lời giới thiệu của chú Gia thì cô Hoa rất niềm nở nhiệt tình, nhưng ngay tại lúc này thì nhìn cô cứ như người mất hồn, khuôn mặt có vẻ sợ sệt một điều gì đó, Như để ý kĩ hơn thì thấy cả người cô cứ run lên từng đợt, chả biết vì sao nữa !

Vừa tiến đến trước cửa căn phòng, cô Hoa đã giật nảy mình, cả người càng lúc càng run dữ dội.

Cô cầm chìa khóa tiến đến mở cửa phòng, nhưng do quá run nên không thể nào nhắm trúng lỗ khóa mà mở.

Thấy thế, Kim Thoa liền nói:

-"Dạ để con mở cho cô!"

Cô Hoa đưa chìa khóa cho Thoa, cười một cách gượng gạo rồi đi thật nhanh xuống tầng trệt.

Cả Thoa, Dinh và Như khá ngạc nhiên trước thái độ và biểu cảm của cô Hoa, nhưng cả nhóm cũng nhanh chóng cho qua, mở ổ khóa và nhanh chóng dọn đồ vào phòng...
 
Nhà Trọ Quỷ Ám
𝐂𝐇𝐔̛𝐎̛𝐍𝐆 4: Kẽo Cà Kẽo Kẹt


3 người cùng nhau sắp xếp lại đồ đạc, nội thất bên trong căn phòng.

Vì phòng này đã bị khóa kín từ rất lâu, không ai dọn dẹp nên bụi bẩn bám khá nhiều, trên trần nhà còn có mạng nhện giăng chi chít.

Tuy nhiên, cả Dinh, Như và Thoa đều chẳng hề than vãn gì, bởi lẽ đối với họ, trong hoàn cảnh éo le lúc này mà có một chỗ để ngủ nghỉ thì đã quá tuyệt vời rồi, không thể đòi hỏi gì thêm được.

Thế là cả 3 cùng nhau bắt tay vào quét dọn, sau đó lấy đồ đạc trong vali ra và sắp xếp vào tủ ngăn nắp.

Nội thất bên trong căn phòng này cũng khá đơn giản, gồm một chiếc giường ngủ với khung giường được làm bằng sắt ốp gỗ.

Chiếc giường này nhìn khá rộng, vừa diện tích cho 3 người nằm.

Phía đối diện chiếc giường là một tủ đựng quần áo khá cao lớn, cũng được làm bằng gỗ với gam màu nâu chủ đạo.

Kế bên là chiếc tủ lạnh mini trông rất đáng yêu.

Ngoài ra, đúng như lời kể của chú Gia, căn phòng này có một cửa sổ với tầm nhìn vô cùng đẹp, có thể thấy bao quát toàn cảnh trung tâm thành phố.

Kim Như ngắm nhìn đồi thông qua khung cửa sổ, đôi mắt cô hướng về những hàng thông mọc thẳng tấp phía sau nhà trọ:

-"Ê tụi bây!

Sau vườn nhà trọ này có 5 cây thông mọc thẳng tấp nằm ngang nhau, mà không hiểu sao cây nào cũng trụi lá, chỉ còn thân với cành thôi."

Kim Thoa bèn đáp:

-"À chắc do nó già rồi nên giờ chỉ còn thân thôi!"

3 người tán gẫu được một lúc, khi nhìn lại đồng hồ thì cũng đã 8 giờ tối.

Cả ba người nguyên ngày nay ngoài ăn dĩa cơm tấm lúc sáng ra thì vẫn chưa bỏ gì thêm vào bụng nên đói đến lả người.

Dinh, Thoa và Như bèn đem mì tôm xuống nhà trọ, họ định nấu mì gói ăn cho đỡ đói, bởi lẽ bây giờ đã trễ rồi, không thể xuống trung tâm thành phố mua sắm được nữa.

Vừa bước xuống nhà trọ, cả ba thấy cô Hoa giúp việc đang khom mình sau bếp nấu nướng món gì đó, mùi thơm của tỏi phi vang dậy khắp căn nhà.

3 người đang chăm chú nhìn cô Hoa nấu nướng thì bất chợt chú Gia từ đâu tiến đến, nở một nụ cười phúc hậu:

-"Cô Hoa đang xào cơm chiên cho tụi con ăn đó.

Chú biết 3 đứa đường xa đến đây chắc chưa kịp ăn uống gì nên bảo cô làm chút đồ ăn cho tụi con ăn."

Cả ba người xúc động vô cùng, vội cúi đầu cảm ơn chú Gia:

-"Chú tốt với tụi con quá...tụi con cảm ơn chú nhiều lắm."

Chú Gia vui vẻ nhận lời cảm ơn của ba người, rồi sau đó kêu họ vào bàn ăn cơm.

Khi đã dọn chén dĩa ra bàn, thì chú Gia chợt nói:

-"Cô Hoa, cô lên phòng với tôi một lát, hôm qua cô Trang mới gửi 3 hộp nhân sâm thượng hạng cho nhà trọ mình, nên tôi muốn bàn với cô về cách chế biến chúng."

Kim Như vội nói:

-"Ơ...Chú và cô không ở lại ăn chung với tụi cháu á?"

Chú Gia ôn tồn:

-"Chú có chút công việc nên không thể ăn với các con được, các con cứ tự nhiên dùng cơm nhé!"

Nói xong, chú và cô Hoa cùng nhau lên phòng.

Cả ba người ăn cứ như là bị bỏ đói 5 năm, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngợi tài nấu ăn đệ nhất của cô Hoa:

-"Trời má ơi nó ngon huhu...Đây chính là dĩa cơm ngon nhất mà tao được ăn!"

- Kim Thoa trầm trồ.

Dinh và Như gật gù, tỏ vẻ đồng ý.

Ngọc Dinh đang nhai cơm ngon lành thì đột nhiên khựng lại.

Dường như cô đã cắn trúng một thứ gì đó.

Dinh chau mày, vội nhả ra tay của mình thì cô hét lên kinh hãi khi thấy thứ nằm gọn trong lòng bàn tay của cô chính là một con mắt chi chít những đường gân đỏ, đang trừng trừng nhìn thẳng vào mắt cô!!

-"ÁAAA!"

- Ngọc Dinh hét lớn,vội quăng con mắt kinh dị đó xuống sàn nhà.

Như và Thoa ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bèn vội hỏi :

-"Mày bị làm sao vậy Dinh??"

Ngọc Dinh vẫn chưa hết hãi hùng, tay run run chỉ xuống sàn nhà, giọng nói ngập ngừng đầy hoảng sợ:

-"M...mă...mắt...Tao ăn trúng con mắt...nó...nó đang nhìn tao!"

Như và Thoa nhìn theo hướng mà Dinh chỉ, thì họ chỉ thấy đó là hạt đậu hà lan trong cơm chiên, hoàn toàn không có con mắt nào cả.

Thoa nhăn mặt hỏi:

-"Mày vẫn còn mệt đúng không Dinh?

Chỉ là một hạt đậu hà lan bình thường thôi mà, có con mắt nào đâu?"

Dinh nhìn Thoa ngạc nhiên, rồi sau đó quay lại nhìn xuống sàn nhà thì đúng thật đó chỉ là hạt đậu hà lan, con mắt khi nãy đã biến đâu mất rồi.

Thế là, Như và Thoa cùng nhau trấn an Dinh, cả nhóm lại tiếp tục ăn cơm, sau đó tắm rửa rồi lên phòng chuẩn bị đi ngủ.

Sau khi cả nhóm đã trở về phòng, lúc này đã tầm 10 giờ 30 phút tối.

Như và Thoa cố gắng đùa giỡn, chọc cho cả bọn phá lên cười để làm cho Dinh bớt sợ hơn.

Được một lúc, cả bọn cũng tắt đèn, dần chìm vào giấc ngủ, Thoa nằm phía ngoài, Như nằm ở giữa và Dinh nằm phía trong cùng.

12 giờ đêm....

Kim Thoa chợt giật mình tỉnh giấc bởi tiếng động lạ.

Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng kẽo cà kẽo kẹt cứ vang lên một cách chậm rãi, đều đều, tựa như có một ai đó đang đưa võng trong căn phòng này.

Tiếng kẽo kẹt của võng rất chi là bình thường, thế nhưng khi đặt trog hoàn cảnh này thì nó chẳng khác nào là một thứ âm thanh kì dị dần len lỏi vào nỗi sợ sâu thẳm của con người.

Thoa nghe tiếng kẽo kẹt cứ đều đều, chậm rãi nhưng lại khiến cô vô cùng khó chịu.

Thoa cứ nghĩ rằng phòng kế bên có người đang đưa võng, và sáng hôm sau cô sẽ báo lại cho ông chủ nhà trọ biết để mà xử lí.

Thoa muốn đi toilet, thế nhưng toilet lại nằm dưới lầu 3, nên buộc cô phải đi xuống lầu.

Bước xuống mấy bậc cầu thang, Kim Thoa thấy một người con gái đang đứng trước cửa toilet, cửa toilet lúc này sáng trưng nên Thoa nghĩ rằng cô ta mới vừa đi xong.

Khi bước gần hơn, Thoa mới nhận ra cô gái đó chính là...Ngọc Dinh!

Ngọc Dinh đứng trước cửa toilet, dáng đứng thẳng, tay buông xuôi, khuôn mặt nở một nụ cười vô hồn nhìn chằm chằm vào mắt của Thoa.

Nhận ra bạn mình, Thoa bèn cười nói :

-"Mày đi xong rồi hả?"

Câu hỏi của Thoa vang lên nhưng tất cả những gì Thoa nhận lại được chỉ là một sự yên lặng đến đáng sợ.

Thoa thấy lạ, nhưng vẫn cười nói tiếp:

-"Ê, ê!

Bị gì vậy má?"

Ngọc Dinh vẫn im lặng đứng đó, miệng vẫn nở một nụ cười vô hồn nhìn thẳng vào mắt Thoa.

Khi Thoa nhìn kĩ vào mắt của Dinh, thì mới nhận thấy có một thứ gì đó kinh tởm ẩn sau đôi mắt của Dinh, nó tởm đến mức mà Thoa không thể nào mường tượng được trong trí óc của mình, chỉ có thể quay mặt đi tránh né.

Thoa lúc này cảm thấy có chút ơn ớn, vội đập tay lên vai bạn mình nói:

-"Nhỏ này!

Giỡn quài!"

Vừa dứt câu, Thoa vội vào trong toilet đóng cửa lại.

Dường như, cô đã cảm nhận được sự hiện diện của thế lực tâm linh trong căn nhà trọ này.

Thế nhưng với bản tính gan dạ và luôn tin vào khoa học công nghệ của mình, thì Thoa cũng nhanh chóng bác bỏ đi ý nghĩ đó.

Trong lúc Thoa đang đi toilet, thì bất chợt một âm thanh vang lên, quen thuộc như thuở ban đầu:

Kẽo cà...kẽo kẹt...kẽo cà....kẽo kẹt....

Thoa nghe mà rợn cả người, nhưng cô cố gắng trấn tĩnh bản thân, đi càng nhanh càng tốt rồi vội vã bước ra.

Khi mở cửa ra, thì Thoa không thấy Dinh đâu nữa.

Cô thầm nghĩ chắc Dinh thấy cô trước giờ không tin ma quỷ nên có ý trêu ghẹo cô thôi.

Và cứ thế, Thoa lên phòng của mình, dần chìm sâu vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, khi cả nhóm vừa thức dậy, vừa định xuống lầu vệ sinh rửa mặt thì Kim Thoa sực nhớ chuyện hôm qua:

-"Ê Dinh!

Hôm qua mày ghẹo tao được đó, làm tao một phen hú vía, con quỷ này thiệt tình."

Ngọc Dinh ngẩn người:

-"Hả?

Mày nói cái gì vậy Thoa?"

Kim Thoa cười lớn:

-"Qủy này còn làm bộ làm tịch nữa!

Thì hôm qua mày đi toilet xong gặp tao, cái mày giả bộ làm mặt rùng rợn hù tao đó!"

Ngọc Dinh nhăn mặt khó hiểu:

-"Cái gì?

Đêm qua tao ngủ nguyên đêm mà đâu có đi toilet đâu má?"

Nụ cười của Kim Thoa chợt đứt quãng, thay vào đó là sự hãi hùng bao trùm lấy tâm hồn của Thoa, thế nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh hỏi lại:

-"H..hả?

Vậy là đêm qua...mày không có đi toilet hả...?"

-"Ừ đúng rồi!

Mà bộ có chuyện gì hả?"

-"À không không!

Không có gì đâu..không có gì đâu..."

- Kim Thoa lắc đầu lia lịa, cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong tâm trí cô là một sự sợ hãi đến tột cùng.

Và cứ thế, cuộc trò chuyện kết thúc.

Cả ba người xuống lầu, vệ sinh rửa mặt để chuẩn bị cho buổi đi chơi đầy "thú vị" sắp tới của mình!
 
Nhà Trọ Quỷ Ám
𝐂𝐇𝐔̛𝐎̛𝐍𝐆 5: Liên Hoàn...HÙ


"Vui lòng không re-up truyện dưới mọi hình thức khi chưa được sự cho phép của tác giả."...

Dinh, Như và Thoa sau khi vệ sinh cá nhân xong thì thay đồ, rồi nhanh chóng di chuyển xuống tầng trệt.

Địa điểm du lịch đầu tiên mà họ chọn chính là núi Langbiang nổi tiếng.

Cả nhóm di chuyển xuống trung tâm thành phố, sau đó bắt xe đi về hướng Bắc khoảng 12km sẽ tới núi Langbiang.

Khi đến nơi, cả 3 người vô cùng hào hứng trước sự hùng vĩ của ngọn núi nổi tiếng này.

Bầu trời xanh trong vắt cộng hưởng với không khí se se lạnh đặc trưng của Đà Lạt thật không khỏi khiến cho con người ta phấn khởi,yêu đời.

Kim Như nói:

-"Ê hay tụi mình lên đỉnh núi chơi đi, tao rất muốn được chụp hình với 2 pho tượng K'lang và H'biang nằm trên đỉnh núi á!"

Nghe lời đề nghị của Như, cả Thoa và Dinh đều vui vẻ đồng ý.

Ba người cùng thuê một chiếc xe Jeep để lên đỉnh núi.

Chiếc xe Jeep cứ thế mà lăn bánh, chở cả nhóm đi chinh phục đỉnh núi Langbiang.

Dọc đường đi, cả 3 liên tục cảm thán, say sưa trước vẻ đẹp của tự nhiên nơi đây.Trên con đường quanh co khúc khuỷu, ba cô nàng cứ thế mà thả hồn của mình vào từng nhành cây, ngọn cỏ bên vệ đường.

Những vạt nắng sớm mai cứ ngỡ như đang tô điểm thêm cho cảnh sắc này, tạo cho du khách một cảm giác hạnh phúc khó phai về mảnh đất thơ mộng Đà Lạt.

Khi xe đang lăn bánh một cách nhịp nhàng, thì không hiểu vì sao mà bác tài bất chợt bẻ tay lái khiến chiếc xe chao đảo, cả nhóm ngã nhào về phía trước, nhưng may mắn thay do bác tài phản xạ nhanh nên đã đạp phanh thắng gấp kịp thời, nếu không thì chiếc xe sẽ đâm thẳng vào cây thông cao lớn phía trước!

Cả nhóm ngã về trước xe, nhưng rất may không có ai bị thương tích gì nghiêm trọng cả.

Phải mất một lúc thì cả 3 người mới dần định thần lại, leo ra khỏi xe.

Kim Thoa nổi điên lên, quát bác tài xế:

-"Bác bị sao thế?

Xe đang chạy bình thường tự nhiên bác bẻ lái như vậy, bác có biết là nguy hiểm lắm không hả ?!"

Bác tài lúc này người run bần bật, nước mắt giàn giụa, bác cố lấy hết sức bình sinh để kể lại:

-"T...tôi...tôi xin lỗi 3 cô nhưng mà....nhưng mà hồi nãy, khi tôi đang lái xe rất bình thường thì bỗng nhiên tôi thấy trước mắt tôi là một người phụ nữ, tóc xõa che kín mặt, mặc một chiếc đầm dài màu trắng ngà đang nằm giữa đường, tôi thấy vậy thì vô cùng hốt hoảng sợ đâm trúng người ta nên mới vội bẻ lái để tránh..."

Thoa không tin lời bác tài nói, bèn lớn giọng:

-"Bác tưởng tụi tôi sẽ tin lời bác nói hả?

Bác đã làm sai rồi mà còn trốn tránh trách nhiệm, đổ lỗi cho ma quỷ xàm xí gì đó, trên đời này làm gì có ma có quỷ!!"

Bác tài lúc này vẫn vô cùng hoảng sợ, giọng run run:

-"Tôi...tôi nói thật mà...tôi thành thật xin lỗi các cô nhưng mà những gì tôi nói lúc nãy hoàn toàn là sự thật..."

Ngọc Dinh dường như tin lời của bác tài nói, cô vội vỗ vai Thoa mà can rằng:

-"Thôi thôi được rồi!

Chuyện này không ai muốn nó xảy ra cả, mày đừng làm khó bác ấy nữa.

Nhưng mà tao tin vào lời kể của bác, mày nhìn bác ấy run như thế nào kia kìa?"

Kim Như cũng tiếp lời:

-"Thôi bỏ qua đi, tụi mình không sao là được rồi."

Khi nghe Dinh và Như nói như vậy thì Thoa cũng dần dịu lại, cùng nhau trấn an bác tài để bác đỡ hoảng sợ.

Gặp sự cố như thế nên cả ba người cũng mất hứng, không còn tâm trạng để chinh phục đỉnh Langbiang nữa.

Bác tài chở họ về dưới chân núi.

Sau đó cả ba bắt xe đi tìm quán ăn để ăn trưa.

Sau khi gọi món, thấy Ngọc Dinh cứ ngồi đừ người ra, vẻ mặt trông rất thiếu sức sống, nên Như liền an ủi:

-"Bình tĩnh đi nè, chỉ là chút sự cố nhỏ thôi.

Chẳng phải tụi mình đều bình an vô sự hay sao?

Mày đừng nghĩ nhiều về vụ việc khi nãy nữa."

Dinh gật đầu, rồi sau đó cả nhóm cùng nhau dùng bữa trưa.

Đang ăn thì Thoa lên tiếng hỏi:

-"Rồi không lẽ ăn xong tụi mình về nhà trọ, phải tiếp tục đi chơi chứ?"

-"Ừ.

Hiếm lắm mới có dịp ba đứa đi chơi chung như vầy, nên đừng nghĩ nhiều nữa, ăn xong tụi mình đi vườn hoa Vạn Thành chơi đi, giá siêu rẻ luôn chỉ 30.000đ/1 người á!"

Cả bọn đồng ý.

Sau khi ăn xong, cả nhóm tiếp tục bắt taxi để đi đến vườn hoa Vạn Thành.

Vườn hoa Vạn Thành vô cùng nổi tiếng ở Đà Lạt, với hàng trăm giống hoa quý hiếm khác nhau tạo nên một "thiên đường hoa" muôn màu muôn sắc.

Khi đến nơi, cả nhóm mua vé rồi dần đi vào bên trong vườn.

Trước mắt họ lúc này là một thiên đường hoa rực rỡ với hàng trăm những loài kì hoa dị thảo khác nhau, đang khẽ nghiêng mình trước làn gió nhẹ.

Nào là hoa hồng, hoa ly, cho đến oải hương, hồng môn, xác pháo,...v..v Trông vô cùng đẹp mắt!

Ngắm nhìn những dải hoa rực rỡ, cả ba người dường như đã quên mất sự cố xui xẻ hồi sáng, giờ đây họ chỉ còn biết đến những gam màu sặc sỡ, tràn đầy nhựa sống đang hiện hữu rõ nét trước mắt mình.

Cả nhóm quyết định tách lẻ ra để đi dạo chụp hình riêng, sau đó mới tụ chung lại rồi chụp nhóm.

Thế là, Dinh đi một hướng, Như đi một hướng và Thoa cũng rẽ vào một hướng.

Kim Thoa rất thích seo-phi chụp ảnh, nên đi đến đâu cô cũng đều hay lấy điện thoại ra để tự sướng.

Thoa cực kì thích hoa oải hương nên khi vừa tách lẻ ra thì cô nhanh chóng tìm đến những dải hoa oải hương thơm ngát để chụp ảnh.

Khi Thoa giơ điện thoại lên, giơ tay tạo dáng chữ V chuẩn bị chụp thì cô hoảng hốt khi nhìn thấy có một đứa bé mặt quỷ đang nhe răng cười nham nhở ở sau lưng mình, Thoa vội quăng điện thoại xuống đất rồi quay lưng lại nhìn thì không thấy ai cả, đứa bé quỷ khi nãy đã biến mất.

Thoa đang hoang mang không biết mình có bị hoa mắt hay không thì ngay tức khắc một bàn tay xương xẩu kinh dị thò lên từ phía sau gáy nắm chặt lấy tóc Thoa và giật một phát chí tử khiến cô ngã nhào về phía sau.

May mắn thay, đầu của Thoa đập vào khóm hoa oải hương, bên dưới là phân bón nên cô không bị thương tích gì.

Thoa đứng dậy sợ hãi, cô muốn chạy tới để báo cho hai người bạn của mình biết về sự việc quái dị vừa nãy, nhưng cô sực nhớ lại hồi sáng mình đã mạnh miệng nói không tin ma quỷ, nếu bây giờ đi kể cho Như và Dinh nghe thì tụi nó sẽ chọc quê cô mất.

Chính vì sỉ diện mà Thoa quyết định lặng thin về vụ việc đó, cố tỏ ra tự nhiên bình thường nhất có thể.

Sau đó khi chụp ảnh riêng, thì cả nhóm cũng tụ họp lại chụp nhóm, rồi sau đó bắt xe đi về lại nhà trọ.

Về đến nhà trọ, lúc này đã là 5 giờ chiều, cả nhóm vừa về tới là gặp ngay chú Gia, chú vẫn cặm cụi làm việc ở bàn lễ tân.

Dinh nhìn bàn lễ tân thì thấy một cảm giác quen thuộc ùa về, cô cũng chẳng hiểu vì sao, cứ như cô đã nhìn thấy cái bàn này rất nhiều lần rồi, trong khi thực chất Dinh chỉ mới thấy chiếc bàn này gần 2 ngày nay thôi.

Chú Gia khi thấy Dinh, Như và Thoa thì mỉm cười:

-"Tụi con về rồi hả?

Mấy đứa ăn uống gì chưa?"

Như vui vẻ đáp lại:

-"À dạ tụi con chưa ăn, nhưng mà giờ tụi con về tắm rửa thay đồ rồi sẽ đi chợ đêm Đà Lạt ăn vặt luôn á chú!"

Chú Gia bèn nói:

-"À à, thôi vậy tụi con lên phòng tắm rửa đi rồi đi chơi.

Chúc tụi con đi chơi vui vẻ nhé!"

Cả nhóm cảm ơn chú Gia, sau đó lần lượt từng người về phòng rồi vào nhà tắm tắm rửa.

Như là người vào tắm đầu tiên.

Trong khi chờ đợi bạn mình tắm, thì Thoa cũng mở tủ đồ để chọn đồ mặc, cô chọn một chiếc váy liền rất trẻ trung năng động.

Tầm 15 phút sau, Thoa vào nhà tắm, cô máng chiếc váy vào một cái móc treo sau đó treo lên giá đặt trong phòng tắm.

Kim Thoa xả nước vòi hoa sen ra, nhắm mắt tận hưởng làn nước mát tinh khiết, nó như xua đi hết mệt mỏi phiền muộn của cô trong suốt 2 ngày nay.

Đang tắm thì chợt một mùi hôi thối như xác chuột chết bốc lên.

Thoa ngửi thấy mùi ấy mà muốn nôn mửa tại chỗ, cô vội mở mắt ra, thì một cảnh tượng kinh hoàng xảy đến với cô: Làn nước mát trong vắt khi nãy dần chuyển thành màu đen kịch, đục ngầu và bốc lên một mùi thối tởm lợm!

Thoa hét lên kinh hãi, sau đó chộp ngay cái khăn tắm quấn ngang người rồi vội vã chạy ra.

May mắn cho Thoa lúc này hầu hết du khách đều đã ra ngoài đi chơi hết rồi nên không ai nhìn thấy gì cả.

Như và Dinh ngồi ghế, tay bấm điện thoại giết thời gian trong lúc Thoa tắm.

Khi thấy bạn mình hét lên rồi vội vã chạy ra ngoài đến mức chưa kịp mặc đồ, cả Như và Dinh vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt, chạy nhanh đến hỏi tới tấp:

-"Mày...mày bị gì mà sợ hãi chạy ra đây thế?

Bình tĩnh đi...bình tĩnh kể tụi tao nghe nào!"

- Ngọc Dinh trấn an.

Thoa cố lấy lại bình tĩnh, mấp máy đôi môi đang run lên bần bật:

-"Nước...nước...nước trong vòi sen đột nhiên chuyển thành...màu đen!"

Nghe xong, Kim Như vội đi vào nhà tắm xả nước từ vòi hoa sen ra.Vẫn là làn nước trong vắt mát rượi, hoàn toàn không có chút màu đen nào cả.

Như bèn ra bên ngoài cười lớn:

-"Trời ơi có bị gì đâu, nước bình thường mà.

Mà mày biết sao không?

Khi nãy lúc định lên phòng thì nghe chú Gia bảo vòi hoa sen đang gặp trục trặc, 1 tiếng nữa thợ mới tới sửa nên có lẽ vì vậy mà nó bị chuyển màu á, yên tâm vào tắm tiếp đi!"

Thoa nghe Như giải thích thì thấy hợp lý lắm, cô thở phào nhẹ nhỏm rồi lại quay trở lại phòng tắm.

Trong đầu Thoa thầm nghĩ "À ra là do vòi sen bị hư, chứ ma quỷ gì."

Tắm táp được một lúc thì Thoa lau người bằng khăn tắm, sau đó quay mặt lại giá treo đồ định lấy bộ váy khi nãy thì mặt Thoa lúc này như bị trét vôi, cả người cứng đờ ra khi thấy cái móc treo đồ không còn máng bộ váy của Thoa nữa, mà thay vào đó là một...khúc ruột nhầy nhụa đang rỉ máu xuống nền nhà tắm!

Thoa không còn chút sức lực nào để hét nữa, đây thực sự là một cảnh tượng kinh dị và tởm nhất mà cô nhìn thấy.

Thoa không thể kìm chế được mình , cô nôn ra tại chỗ và gục xuống nền nhà tắm ngất xỉu...
 
Nhà Trọ Quỷ Ám
𝐂𝐇𝐔̛𝐎̛𝐍𝐆 6: Tín Hiệu Từ Cõi Chết


"Vui lòng không re-up truyện dưới mọi hình thức khi chưa được sự cho phép của tác giả."

Đợi gần nửa tiếng đồng hồ mà không thấy bạn mình ra, Ngọc Dinh có lớn tiếng hỏi vô trong nhà tắm thì không nhận được sự phản hồi từ Thoa.

Biết có điềm chẳng lành, cô và Như vội tông cửa chạy vào thì thấy Thoa nằm bất tỉnh dưới sàn, xung quanh là một bãi nôn hỗn tạp.

Cả hai người lúc này vừa sợ hãi vừa vô cùng lo lắng cho bạn mình.

Kim Như nhanh chóng chạy xuống lầu báo cho chú Gia biết chuyện, chú vội vã chuẩn bị xe sau đó chở cả 3 người đi đến bệnh viện.

Cả bọn ngồi bên ngoài phòng chờ một lúc thì bác sĩ đi ra, nói:

-"Bệnh nhân không sao đâu, do sợ hãi quá mức mà ngất xỉu thôi, nghỉ ngơi một lát thì sẽ khỏi, mọi người yên tâm nhé."

Mọi người nghe xong thì thở phào nhẹ nhỏm, cúi đầu cảm ơn bác sĩ rồi sau đó vào trong phòng bệnh xem Thoa thế nào.

Dinh lúc này quay sang nhìn chú Gia, nói:

-"Tụi con cảm ơn chú nhiều nha.

Giờ Thoa nó cũng ổn rồi, chú cứ về nhà trọ lo công việc, tụi con ở đây chăm sóc nó, khi nào nó khỏe thì tụi con bắt xe trở về sau."

Chú Gia thấy mọi chuyện ổn thỏa rồi nên cũng an tâm mà đáp:

-"Thôi được rồi vậy giờ chú về, hai con ở đây ráng chăm sóc con bé nhé!"

Nói rồi, chú Gia quay trở về lại nhà trọ.

Dinh sực nhớ ra nãy lúc vào bệnh viện gấp quá nên chưa kịp làm thủ tục, bèn vỗ vai Như nói:

-"Ê, giờ tao ra làm thủ tục nhập viện, mày ở đây với nó nha!"

-"Ừ, mày đi đi."

- Như đáp.

Ngọc Dinh đi ra quầy làm thủ tục.

Cô cũng điền tên bệnh nhân rồi những thông tin bình thường khác.

Sau đó, cô rời đi, vừa đi được 5 bước, Dinh chợt nhớ ra điều gì đó vô cùng sai trái, cô quay lại quầy, xin y tá cho xem lại tờ thủ tục khi nãy.

Khi Dinh nhìn vào thì trố mắt ngạc nhiên khi thấy chỗ tên bệnh nhân, thay vì là Cao Ngọc Kim Thoa thì cô lại vô thức ghi vào Nguyễn Như Ý- Một cái tên hoàn toàn xa lạ với cô!

Ngọc Dinh gãi đầu khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều.

Cô điền lại thông tin rồi sau đó quay về phòng bệnh.

Nói về Kim Thoa, trong cơn hôn mê bất tỉnh, Thoa đã chìm vào một giấc mơ kỳ lạ.

Cô thấy mình đang đứng sau vườn của căn nhà trọ, xung quanh là một màn đêm u ám, im lặng đến lạ thường.

Thoa ngơ ngác nhìn xung quanh thì chợt thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp, mặc một chiếc váy dài màu đỏ thẫm, đang chỉ tay về hướng nào đó.

Thoa lúc này vẫn còn ngẩn người ra nhìn cô ấy, còn cô ta cứ thế mà chỉ tay về hướng bên phải của mình, cứ như muốn Thoa hãy nhìn về hướng chỉ tay của cô ấy.

Thoa như chợt hiểu ý, cô dần đưa mắt theo hướng cánh tay của cô gái, nhưng chưa kịp nhìn thì bất chợt có một luồng ánh sáng từ phía chân trời chiếu thẳng xuống, đến mức Thoa bị lóa mắt, phải dùng cả hai tay che lại, đến khi Thoa cảm nhận luồng ánh sáng kì lạ đã biến mất, thì cô cũng từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh.

Màn đêm biến mất, cô gái kia cũng biến mất, khu vườn sau nhà trọ cũng biến mất.

Trước mắt Thoa lúc này là khung cảnh thực thực tại, một căn phòng bệnh với thoang thoảng mùi thuốc đặc trưng của bệnh viện.

Thấy bạn mình tỉnh lại, Kim Như và Ngọc Dinh không khỏi vui mừng:

-"Cuối cùng mày cũng tỉnh rồi, tụi tao mừng quá!"

Kim Thoa tạm gác giấc mơ khi nãy, mỉm cười:

-"Haha tao không sao đâu, xin lỗi nha làm tụi mày lo lắng rồi!"

-"Mà mày thấy gì trong phòng tắm mà sợ hãi đến ngất xỉu vậy?"

- Như thắc mắc

Thoa định kể lại cảnh tượng mớ ruột lòng thòng mà mình đã nhìn thấy, nhưng vì Thoa đã mạnh miệng tuyên bố ma quỷ không có thật, nên cô dù muốn dù không cũng phải giả bộ như không có gì xảy ra.

-"À, nãy đang tắm cái tao thấy con chuột cống to tổ mẹ, nên sợ quá ói rồi ngất xỉu á mà!"

Như và Dinh nghe xong thì cưới phá lên:

-"Trời ạ, có nhiêu đó thôi là làm tụi tao sợ muốn chết, cứ tưởng mày gặp ma quỷ gì không à!"

-"Hehe không có đâu."

- Thoa cười trừ

Nghỉ ngơi được thêm 2 tiếng nữa thì Thoa nói rằng cô đã khỏe, nên muốn cùng Dinh và Như quay trở về nhà trọ.

Dù hai người đã cố khuyên Thoa ngủ lại một đêm đi rồi sáng mai hả về, nhưng Thoa nhất quyết không chịu.

Ba người bắt xe về lại nhà trọ.

Khi đến nơi thì lúc này đã gần 10 giờ tối.

Chú Gia có vẻ như đã đi ngủ, chỉ còn cô Hoa đang dọn dẹp lại đồ đạc ở quầy lễ tân.

Dinh, Như và Thoa chào cô Hoa rồi sau đó lên phòng , tắm rửa rồi đi ngủ.

Do nguyên ngày nay đi chơi liên tục, lại gặp nhiều sự cố không mong muốn nên cả ba vô cùng mỏi mệt, vừa nằm xuống giường là chìm ngay vào giấc ngủ.

Đồng hồ điểm 1h giờ sáng...

Kẽo cà...kẽo kẹt...kẽo cà...kẽo kẹt...

Kim Thoa giật mình tỉnh giấc.

Lại là thứ âm thanh quái gở đó.

Cô ngồi bật dậy, nhìn sang hai đứa bạn mình thì cô bất ngờ khi thấy cả Như và Dinh cũng đều đã tỉnh giấc.

-"Hai đứa bây cũng nghe hả?"

- Thoa khẽ hỏi

-"Ừ đúng rồi, má nghe kinh quá, giống như có ai đưa võng á!"

- Kim Như sợ sệt

Thoa nói:

-"Bữa trước tao nghe tiếng này rồi, tao nghĩ là của phòng kế bên nên sáng trước khi đi tao có hỏi chú Gia thì chú bảo phòng bên người ta đâu có mang võng theo đâu mà đưa..."

-"Trời con này, vậy cũng đi hỏi.

Mày thử nghĩ xem người ta đi du lịch đem võng theo chi má?"

- Dinh nhăn mặt

-"Cũng đúng, haha."

- Thoa cười quê, đáp.

Tiếng kẽo cà kẽo kẹt vẫn cứ tiếp tục vang vọng trong màn đêm tĩnh mịch.

Cả ba cố lắng tai xem âm thanh ấy phát ra từ đâu nhưng cố mãi mà vẫn không thể định vị được.

Kim Như với tay bật đèn, cả ba người chia nhau ra tìm hiểu xem âm thanh đó xuất phát từ nơi nào.

Diện tích căn phòng trọ cũng không quá rộng, ba người cố gắng lùng sục hết mọi ngách ngách của căn phòng, ấy vậy mà vẫn không tài nào xác định được vị trí của âm thanh đó.

Ngọc Dinh tức tối:

-"Bực bội quá đi mất!

Rốt cuộc là nó phát ra từ đâu chứ?"
 
Nhà Trọ Quỷ Ám
𝐂𝐇𝐔̛𝐎̛𝐍𝐆 7: Vị Thầy Bói Bí Ẩn


"Vui lòng không re-up truyện dưới mọi hình thức khi chưa được sự cho phép của tác giả."

Khi trời vừa hửng sáng, cả ba người vội vã thu dọn đồ đạc bỏ vào vali, rồi nhanh chóng di chuyển xuống tầng trệt để trả phòng.

Chú Gia ở dưới quầy lễ tân, thấy ba người xách vali đi xuống trông rất khẩn trương, chú ngạc nhiên hỏi:

-"Uả?

Ba con xách hành lí đi đâu thế?"

Ngọc Dinh có chút ngượng, đáp:

-"Dạ ba mẹ con điện lên bảo ở nhà có việc gấp nên con phải về chú ạ!

Thêm nữa, con Thoa nó vẫn còn bệnh lên bệnh xuống, nên tụi con thống nhất đi về á chú."

Chú Gia buồn bã:

-"Ra là vậy.

Tội các con quá, lên đây tưởng đâu được đi chơi vui vẻ ai dè lại gặp chuyện như vậy!"

-"Dạ tụi con thật lòng cảm ơn chú nhiều lắm nha.

Cũng nhờ chú giúp đỡ mà tụi con mới có chỗ nghỉ ngơi ổn định, dù sao cũng đi được hai ba chỗ nên tụi con cũng không tiếc lắm."

Chú Gia nghe xong, bèn đi vào quầy lễ tân, lấy tiền ra rồi đưa cho ba người.

-"Cái...cái này là sao hả chú?"

- Cả ba ngạc nhiên

-"Chú trả lại tiền cọc cho tụi con nè.

Ba đứa con vừa lên đây là hết phòng, phải ngủ ở phòng 121.

Phòng đó đã lâu không cho ai thuê nên bụi bẩn bám đầy, tiện nghi cũng không bằng mấy phòng khác.

Tụi con cũng mới ở được có hơn một ngày là phải về rồi, nên thôi chú trả lại tiền cọc cho tụi con, thiệt thòi cho mấy đứa rồi."

-"Nhưng mà chú ơi, tụi con..."

-"Cứ cầm lấy đi mà."

- Chú Gia cười phúc hậu, dí tiền vào tay của ba người,

Ngọc Dinh đôi mắt đỏ hoe vì xúc động, nói:

-"Tụi con cảm ơn chú nhiều lắm, chú quá tốt bụng, luôn hết lòng giúp đỡ tụi con..."

Nói xong, cả ba cúi đầu chào rồi ôm tạm biệt chú Gia.

Họ xuống trung tâm thành phố, rồi leo lên xe du lịch trở về mảnh đất Cà Mau yên bình của mình.

Suốt đoạn đường trở về quê nhà, cả Dinh, Như và Thoa không ai nói với ai câu nào, mỗi người lại ôm một nỗi sợ hãi đến rối bời về những hiện tượng kì quái hôm qua.

-"Có lẽ...nhà trọ của chú Gia đã bị ma ám rồi..."

- Kim Như bất ngờ lên tiếng.

-"Nếu nhà trọ đó bị ám thì tại sao chỉ có 3 đứa mình là bị nhát, còn những du khách khác họ vẫn bình an vô sự?"

- Thoa thắc mắc

Dinh nghe xong liền nói:

-"Tao cứ có cảm giác rằng chuyện này không chỉ đơn giản là ma ám, chọc phá không đâu.

Dường như có một bí mật gì đó rất khủng khiếp ẩn bên trong căn nhà trọ này á!"

-"Tụi bây có nghĩ là đêm qua lúc tụi mình bị hù, chú Gia đã biết hết mọi chuyện không?"

- Như nói, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.

-"Cái gì?"

-"Hôm qua tao nhìn nét mặt của chú lạ lắm, kiểu biết hết tất cả nhưng vẫn phối hợp diễn tuồng với tụi mình.

Tại sao tụi mày không nghĩ rằng chính vì chú biết rõ trong phòng 121 này có ma, nên chú mới thấy áy náy rồi trả lại tiền cọc cho tụi mình?"

Suy luận của Như đã tác động mạnh mẽ đến tâm trí của Thoa và Dinh.

-"Ê...Tao thấy suy luận này cũng không phải là vô lý...Không lẽ chú Gia đã biết hết tất cả sao?"

-"Chắc chắn là vậy rồi.

Nhớ lại những lời chú Gia nói xem, căn phòng 121 này trước giờ đều khóa kín không cho ai thuê cả, như vậy thì chắc chắn nó bị ma ám rồi nên ổng mới không dám cho khách thuê."

-"Trời ơi là trời..."

-"Nếu biết trước căn phòng đó bị ma ám, thì tao thà ngủ bờ ngủ bụi ngoài đường một đêm còn hơn là sống chung với ma với quỷ!"

- Thoa sợ hãi.

Cứ thế trên suốt đoạn, họ cứ luôn trăn trở, ám ảnh về những hiện tượng dị thường khủng khiếp mà họ đã gặp trong suôt những ngày qua...

7 giờ 30 phút tối...

Sau gần 13 giờ ròng rã, cả ba cô nàng cuối cùng cũng đã về đến thành phố Cà Mau yên bình.

Dinh, Như và Thoa chia tay nhau, ai về nhà nấy.

Họ hẹn nhau sáng mai sẽ đến quán cafe Duy Duy ở gần nhà Thoa để nói chuyện.

Về phía Kim Như, cô vẫn chưa khỏi hãi hùng, trong cả ba người thì Như là người ít bị hù nhất.

Vốn là một người nửa tin nửa ngờ vào chuyện tâm linh, thế nhưng khi chứng kiến hình ảnh người đàn bà nát mặt đưa võng đêm qua, thì cô đã hoàn toàn tin rằng trên đời này thật sự có ma có quỷ.

-"Mấy đứa bị gì mà về sớm thế?

Sao nói là đi 3 ngày 2 đêm mới về mà?- Bác Cương, mẹ của Như khi thấy cô về thì ngạc nhiên hỏi.

-"Dạ, con Thoa nó đổ bệnh ngất xỉu nên tụi con phải về mẹ ạ."

- Như giải thích.

Sau đó, Như vào phòng đi ngủ.

Phòng của Như có một chiếc máy tính để bàn, cô dùng nó để học tập và giải trí.

Nhưng, đến tầm nửa đêm, Như bỗng bị đánh thức bởi tiếng gõ bàn phím lạch cạch, nó cứ vang lên liên tục, cứ như có ai đang ngồi vào bàn vi tính và gõ phím lia lịa.

Như ngồi bật dậy, trong căn phòng tối mịt mờ, cô nhìn thấy loáng thoáng bóng lưng của một người đàn bà tóc xõa dài, đang ngồi trên chiếc bàn vi tính gõ phím.

Như không tin vào mắt mình, cô vội cuối xuống dụi mắt rồi nhìn lại, khi ngẩng mặt lên thì Như hét lên kinh hãi khi thấy khuôn mặt của người đàn bà ấy đang áp sát vào mặt cô!!

Đôi mắt của bà ta không có tròng đen, đằng đằng sát khí nhìn thẳng vào mắt Như, nhưng điều khiến cô hoảng loạn hơn cả chính là miệng của bà ta đang ngậm gần 30 cái ống chích dính đầy máu chỉa thẳng vào mặt cô!

Ngay lập tức, bà ta dùng bàn tay xương xẩu của mình choàng tới bóp lấy cổ Như!

Cô không thể thở được, ra sức vẫy vùng chống cự, vừa cố gắng chống lại bà ta, vừa hét lên kêu cứu:

-"Mẹ ơi, ba ơi cứu con, cứu con....!!"

Ba mẹ Như đang ngủ trong phòng, nghe tiếng la của con mình thì lật đật chạy sang.

Khi mở cửa ra thì hai người thấy Kim Như đang tự bóp cổ mình, mắt trợn trắng, miệng há hốc lè lưỡi, đôi bàn tay bóp ngày một siết chặt hơn.

Ba mẹ Như hốt hoảng, vội lao đến tháo tay cô ra, rồi trấn tĩnh Như:

-"Như Như Như, con bị sao thế, Như Như!"

Nhờ được ba mẹ giải cứu kịp thời, nên Như không bị nguy hiểm đến tính mạng.

Khi Như dần định thần lại thì không còn thấy người đàn bà kia đâu nữa, chỉ còn ba mẹ của Như đang hết sức lo lắng vỗ về cô.

Như từ từ lấy lại sự bình tĩnh vốn có của mình, cô trấn an ba mẹ rằng mình xem phim ma nhiều quá nên đêm ngủ gặp ác mộng thôi, nên hai người không cần phải lo lắng nữa.

Cô chú nghe xong thì cũng nhẹ lòng, quay trở về phòng của mình tiếp tục giấc ngủ.

Kim Như không thể ngủ được nữa, cô thao thức suốt đêm, mong cho trời mau sáng để nhanh chóng gặp Dinh và Thoa, kể lại toàn bộ sự việc.

Đến 8 giờ sáng.

Như lời hẹn hôm qua, cả ba người tụ họp tại quán cafe Duy Duy.

Khi nhóm đã ổn định chỗ ngồi, thì Như ngay lập tức kể lại hiện tượng kinh khủng mà cô đã gặp hôm qua.

Nghe xong, Dinh và Thoa không khỏi rùng mình sợ hãi.

Cả người Ngọc Dinh run lên từng đợt, cô nói trong nước mắt:

-"Tao..tao hôm qua cũng bị...!"

-"Cái gì?

Mày cũng bị á?!"

- Như và Thoa trố mắt.

Ngọc Dinh gật đầu một cái rồi kể lại sự việc:

-"Đêm qua tao đang ngủ thì mắc vệ sinh, tao mới vội đi xuống lầu để vô toilet.

Đang bước xuống thì tao bị một lực rất mạnh xô tao té ngã nhào xuống đất.

Nhưng may mắn thay, tao không sao cả, chỉ bị bầm thôi.

Tao cũng không nghĩ gì nhiều cho đến khi tao nhìn vào vết bầm thì...."

-"Thì sao?

Thì sao??"

- Như và Thoa hỏi dồn

-"Thì tao phát hiện, đó không phải là một vết bầm bình thường, mà vết bầm đó có hình dạng như 5 ngón tay em bé ịn vào....!"

Dinh tiếp tục câu chuyện trong sợ hãi:

-"Chưa hết đâu, sáng hôm sau ngủ dậy tao mới nhìn lại vết bầm thì phát hiện có thêm...một vết nữa ở tay!!"

Nghe xong , Như và Thoa lặng người.

Sự sợ hãi bao trùm lấy cơ thể họ, khiến họ không thể thốt lên được một tiếng hét nào nữa mà chỉ có thể đờ người ra tuyệt vọng.

Ngay lúc này, phía xa xa có một người đàn bà độ chừng 40 tuổi tiến tới, bà ta đội nón lá, đang quải trên vai một gánh bánh bò, bánh tiêu.

Dường như sự chú ý của bà đã dồn vào bàn mà Dinh, Như và Thoa đang ngồi.

Có vẻ bà biết một điều gì đó, nhưng vẫn tỏ ra bình thường tiến tới chỗ của ba người:

-"Mấy con ăn bánh bò bánh tiêu không, mua ủng hộ cô với!"

Dinh, Như và Thoa khi thấy người đàn bà ấy thì rất thương cảm, bèn ngỏ ý mua 20 chiếc bánh bò và bánh tiêu ủng hộ cho bà.

Chẳng những thế, cả ba thấy bà ấy ăn bận trông rất nghèo khổ, nên họ rất muốn giúp đỡ bà.

Mỗi người hùn lại chút ít tiền rồi tặng cho bà.

-"Dạ cô ơi tụi con tặng cô một ít tiền ạ.

Số tiền tuy không lớn nhưng đây là tấm lòng của tụi con muốn giúp đỡ cô nên cô nhận cho tụi con vui nhé!"

Người đàn bà xúc động vô cùng.

Nhận lấy số tiền rồi cúi đầu cảm ơn ba người rối rít.

Thấy Dinh, Như và Thoa đều là những con người tốt bụng, lành tính, nên bà ta đã quyết định giúp đỡ ba cô nàng:

-"Có phải ba con vừa mới đi chơi ở đâu đó về phải không?"

-"S...sao cô biết ạ?"

- Cả ba trố mắt

-"Ta còn biết rằng trong suốt quá trình đi chơi, cả ba đứa đều đã bị ma nhát rất nhiều lần nữa cơ!"

Bất ngờ nối tiếp bất ngờ, Kim Thoa ngạc nhiên hỏi:

-"Ơ!..cô...cô là ai mà sao biết rõ chuyện của tụi con như thế??"

Người đàn kia nở một nụ cười bí ẩn:

-"Ta thấy 3 đứa con đều là những người tốt, rất biết cách đối nhân xử thế, lại lễ phép ngoan ngoãn nên ta thật sự muốn giúp ba con.

Ở đây nói chuyện sẽ không tiện lắm, chi bằng ba con hãy về nhà của ta, rồi ta sẽ nói cho các con biết các con đang gặp vấn đề gì!"

Thoa, Như và Dinh nghe xong thì vừa mừng rỡ vừa mơ hồ, không biết rằng liệu lời bà ấy nói có đáng tin hay không, nhưng cả ba vẫn quyết định sẽ đi đến nhà bà ta một chuyến xem mọi chuyện sẽ như thế nào...
 
Nhà Trọ Quỷ Ám
𝐂𝐇𝐔̛𝐎̛𝐍𝐆 8: Quế Nhân Phù Trợ


"Vui lòng không re-up truyện dưới mọi hình thức khi chưa được sự cho phép của tác giả."

Người đàn bà bí ẩn kia dẫn cả nhóm về nhà của bà ta.

Căn nhà của bà nằm sâu trong một con hẻm, trông đã khá cũ kĩ rồi.

Con hẻm này vô cùng thưa người, hầu như chỉ có vài căn nhà ọp ẹp xung quanh, nhìn vào cảm thấy vô cùng buồn tẻ.

Dinh, Như và Thoa bước vào bên trong căn nhà, đập vào mắt họ là một chiếc bàn thờ cao lớn, bên trên để tượng và ảnh của rất nhiều vị thần mà cả ba người đều không biết.

Xung quanh căn phòng dán rất nhiều bùa chú, thuật thư trông rất cổ quái.

Người đàn bà đó mỉm cười, giới thiệu:-"Các con cứ gọi cô là cô Trần nhé!"

-"Dạ vâng cô Trần!

Cô ơi không phải cô làm nghề bán bánh sao ạ?

Sao con nhìn xung quanh thì có cảm giác như cô là thầy bói vậy á!"

- Kim Như thắc mắcCô Trần nghe xong thì cười hào sảng lắm, nói một cách hào hứng:-"Haha con thông minh quá!

Đúng rồi.

Trước đây nghề của cô là thầy bói, ngoài ra cô cũng biết một số thuật chú để giúp đỡ bà con trong vùng.

Nhưng cô đã nghỉ 10 năm nay rồi, giờ chỉ bán bánh kiếm sống qua ngày thôi con."

Cả nhóm nghe xong thì ngạc nhiên lắm.

Cô Trần ngồi xổm xuống đất, nói:-"Các con ngồi xuống đi, để cô nói các con nghe việc này!"

Ba người nghe theo lời cô Trần, ngồi phịch xuống nền đất.

Cô Trần lúc này mặt có vẻ nghiêm trọng lắm:-"Khi cô thấy 3 con ở quán cafe là cô đã biết 3 con đang gặp chuyện rồi.

Ba đứa đang bị một con quỷ đi theo, nó quấy phá tụi con rất dữ, thậm chí nó muốn giết cả ba con, nhưng do số mạng các con lớn nên đều tai qua nạn khỏi!"

Nghe xong, cả Dinh, Như và Thoa đều không khỏi hoảng sợ.-"Ta...tại sao nó lại quấy phá tụi con chứ?

Tụi con đâu có đụng chạm hay mạo phạm gì đến nó đâu ạ?"

- Kim Thoa hỏiCô Trần nói:-"Tất cả mọi chuyện là do đồ vật trên người các con.

Một trong 3 đứa con đang mang trên người một món đồ, mà món đồ đó vốn không phải thuộc quyền sỡ hữu của 3 đứa."

Cả ba nghe xong thì nhìn nhau lia lịa, săm soi nhau xem có ai mang trên người món đồ vật gì không.-"Ê ê Như!

Sợi dây chuyền hình bông hoa mày đeo trên cổ, phải nó không??"

- Kim Thoa chỉ tay vào sợi dây chuyền trên cổ Như mà hỏi.-"Không phải!

Sợi dây chuyền này là của bạn trai tao- Phi Hồ tặng mà, làm sao có vấn đề gì được."

- Kim Như lắc đầu.Cả hai đảo mắt về phía Dinh.

Như phát hiện ra điều gì đó, bèn hỏi:-"Dinh...cái vòng tay cẩm thạch mày đang đeo trên tay là ở đâu ra vậy?"

Dinh nhìn xuống tay mình, rồi nhăn mặt:-"Tao...tao cũng không nhớ rõ nữa.

Ngay từ lúc nhỏ là tao đã đeo nó rồi, kí ức của tao về nó rất mơ hồ!"

-"Con có thể đưa cô xem chiếc vòng đó không?" – Cô Trần đề nghịDinh "dạ" một tiếng rồi tháo chiếc vòng ra đưa cho cô Trần.

Cô Trần ngắm nghía chiếc vòng một lúc, khuôn mặt ngày một căng thẳng hơn:-"Chiếc vòng này thật sự có vấn đề!"

-"Vấn...vấn đề gì ạ??"

- Cả nhóm đồng thanh hỏi-"Nhìn bề ngoài chiếc vòng này chẳng khác nào là một món nữ trang bình thường.

Thế nhưng thực chất nó chính là pháp khí trấn hồn ma quỷ mà các vị tu sĩ Tây Tạng đã dày công chế tạo ra.

Nhưng điều mà cô lo ngại là...Pháp khí này thực chất là dùng thuật chú luyện thành, thế nhưng thuật chú này đã bị cấm từ rất lâu rồi vì tính vô nhân đạo của nó.

Bởi lẽ, khi dùng chiếc vòng này để phong ấn yêu ma, thì nó sẽ giam giữ hồn ma đó lại, làm cạn kiệt linh khí của chúng qua từng ngày, khiến chúng mãi mãi không thể siêu thoát được nữa!"

Cả 3 nghe cô Trần nói mà rợn hết cả gai óc.

Cô Trần vẫn tiếp tục câu chuyện của mình:-"Dù là ma hay quỷ, dù là thiện hay ác thì khi con trở thành thầy pháp, con phải luôn đặt thiện tâm, lòng trắc ẩn của mình lên hàng đầu.

Có thể ma quỷ rất đáng sợ, nhưng nếu chúng ta khuyên nhủ, ngày ngày cho họ nghe kinh phật thì sớm muộn gì họ cũng sẽ quay đầu, chấp nhận nương nhờ nơi của phật, sớm được siêu thoát...Việc sử dụng cấm thuật trấn hồn này quả thực quá vô nhân tính, người nào sử dụng sẽ sớm nhận lấy quả báo thôi!"

-"Vậy...vậy tụi con phải làm sao đây cô, tụi con sợ quá..."

- Ngọc Dinh mặt tái nhợt, nói:Cô Trần đáp:-"Các con phải đập bể chiếc vòng này, sau đó đi đến nơi mà nó vốn thuộc về, tìm đến phần mộ chôn xác của con quỷ này và rải những mảnh vụn của chiếc vòng xuống thì linh hồn đó mới được giải thoát.

Ta cảm nhận thấy rằng con quỷ này đang có một sự uất hận đến tột cùng.

Dường như ẩn sau chiếc vòng này là cả một câu chuyện oan khiên nào đó..."

Thoa vội hỏi:-"Nhưng mà...nhưng mà tụi con không biết chỗ đó là chỗ nào hết, làm sao có thể giải quyết vụ này chứ..."

Cô Trần chậm rãi bảo:-"Ta nhìn thấy được, chiếc vòng này vốn nằm trong một căn nhà trên một ngọn đồi nào đó..."

-" NHÀ TRỌ GIA Ý?!"

- Cả ba đồng thanh nói lớn-"Đúng rồi đúng rồi, là nhà trọ Gia Ý nằm trên ngọn đồi ở Đà Lạt."

- Như nói.-"Nếu đã biết được địa điểm, thì các con hãy mau chóng quay trở về nhà trọ đó trước khi quá muộn.

Ta quên chưa nói, con quỷ này là nữ, khi còn sống đã mang thai, chính vì thế mà khi chết, cô ta đã ngay lập tức biến thành quỷ dữ, kết hợp với nỗi uất hận tột cùng của mình thì sức mạnh của con quỷ đó ngày càng khủng khiếp.

Ta nghĩ có lẽ vì vậy mà dù cho bị nhốt vào pháp khí trấn hồn thì sức mạnh của ả ta vẫn không hề bị thuyên giảm bấy lâu nay, chứ như những vong hồn khác chỉ cần 3 ngày thôi là đã bị hút hết sức mạnh, hồn siêu phách tán vĩnh viễn không thể siêu sinh!"

Thoa thấy có gì đó sai sai, bèn hỏi:-"Ơ nhưng mà...nếu cô nói do con Dinh đeo chiếc vòng này nên mới bị quỷ chọc phá, nhưng mà nó đeo chiếc vòng này từ nhỏ rồi mà, vậy thì nó phải bị hù nhát ngay từ lúc đeo vào chứ ạ?Cô Trần ôn tồn giải thích:-"Chuyện này cũng không có gì quá khó hiểu.

Pháp khí này giam giữ, trấn hồn ma quỷ nhưng nó cũng có nhược điểm của riêng mình.

Khi mà người đeo nó nảy sinh ý định quay trở về nơi mà nó ở cho đến khi thực sự đã đến được nơi đó, thì ma lực của chiếc vòng sẽ dần giảm xuống, tạo điều kiện cho con quỷ dần dần lộng hành, tuy bị giam cầm nhưng vẫn có thể hù nhát các con.

Tụi con thử nhớ lại xem?

Ngay từ khi tụi con nảy sinh ý định đi Đà Lạt thì đã gặp những cơn ác mộng rồi những hiện tượng khá kì lạ, sau đó ba đứa đặt chân đến Đà Lạt thì Ngọc Dinh đã bị hù cho hoảng loạn.

Cho đến khi các con chính thức bước vào nhà trọ Gia Ý- Nơi mà nó thuộc về thì lúc này những màn hù ngày càng dày đặc và khủng khiếp hơn, đã suýt giết chết cả ba người.

Nói chung, từ khi nảy sinh ý định cho đến lúc bước chân vào nhà trọ Gia Ý, thì ma lực của chiếc vòng sẽ giảm dần theo cấp số nhân, ngược lại sức mạnh của quỷ nữ kia sẽ ngày một khủng khiếp hơn!"

Ngọc Dinh nghe xong òa khóc nức nở, cô nói trong nước mắt:-"Tụi con...tụi con...tụi con bắt buộc phải quay trở về đó hả cô?"

Cô Trần nắm lấy tay Dinh mà nói:-"Đúng rồi!

Các con phải quay về nhà trọ đó để lôi sự thật ra ánh sáng.

Không chỉ giúp cho quỷ nữ đó mà còn là giúp cho chính bản thân các con nữa.

Nếu các con chịu quay trở lại nhà trọ để tìm ra sự thật, thì ta tin rằng quỷ nữ kia chắc chắn sẽ không làm hại các con nữa đâu!"

Kim Như quay sang ôm chầm lấy Dinh, khuyên nhủ-"Dù có sợ hãi như thế nào đi chăng nữa, thì bà cũng phải mạnh mẽ lên.

Chúng ta nhất định phải lôi tội ác ra ánh sáng!"

Nghe cô Trần và bạn mình khuyên nhủ, Dinh cũng dần bình tĩnh hơn, quyết tâm cùng bạn mình quay trở về nhà trọ Gia Ý, cùng nhau vén màn sự thật đen tối ẩn sau chiếc vòng tà đạo kia!
 
Nhà Trọ Quỷ Ám
𝐂𝐇𝐔̛𝐎̛𝐍𝐆 9: Lần Theo Manh Mối


"Vui lòng không re-up truyện dưới mọi hình thức khi chưa được sự cho phép của tác giả."

Trước khi rời đi, cô Trần đã dùng mật tầm gai để hóa giải vết bầm hình dấu tay cho Dinh.

Cô còn cho cả ba người số điện thoại liên lạc, nói khi có việc gì cấp bách thì hãy ngay lập tức gọi điện cho cô.Ngay khi vừa quay về, cả ba người đã nhanh chóng soạn hành lý, chuẩn bị trở lại căn nhà trọ ma ám kia.

Ba cô nàng lấy lí do là Thoa đã khỏe bệnh với đi chơi chưa đã nên muốn tiếp tục du lịch.

Nghe xong, bố mẹ của ba người cũng không nghi ngờ gì, liền đồng ý cho con mình tiếp tục đi chơi.

Buổi tối cùng ngày, Dinh, Như và Thoa ra điểm hẹn rồi leo lên xe du lịch, thẳng tiến đến Đà Lạt.Suốt đoạn đường đi, cả ba người lòng như lửa đốt, nhưng họ vẫn nung nấu ý chí kiên cường, quyết tâm vạch trần tội ác, không chỉ là để giúp quỷ nữ kia mà còn là giúp chính bản thân mình.7h sáng....Dinh, Như và Thoa đã đến Đà Lạt.

Họ không màng ăn sáng nữa mà tức tốc tìm cách đi thật nhanh đến ngọn đồi.

Trước khi đi vào nhà trọ, Kim Như đã đề nghị:-"Tụi bây phải thật sự bình tĩnh, cố tỏ ra tự nhiên vui vẻ nhất có thể nhé, đừng để chú Gia nắm thóp được điều gì đó!"

-"Ừ, tao hiểu rồi."

- Thoa và Dinh đồng thanh đápThế là, cả ba hít một hơi thật sâu, rồi bèn tiến vào bên trong nhà trọ.

Vừa vào thì thấy cô Hoa đang cặm cụi quét nhà.

Cô Hoa nhìn thấy cả ba người thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng lắm, cô cười tươi rói chào Dinh, Như và Thoa rồi liền chạy ra sau bếp báo chú Gia.

Chú Gia từ trong nhà bếp tiến nhanh ra, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc:-"Ủa..ba con..ba con sao lại quay trở về đây?"

-"À..ờ..dạ tụi con..ờ..."

- Thoa ấp úng, dường như do run quá nên cô đã quên hết kịch bản ban đầu cả nhóm đã vạch ra.Kim Như ngay lập tức chữa cháy, nói bằng một giọng rất tự nhiên:-"À, sau khi tụi con về đưa con Thoa đi bệnh viện thì nó cũng đã hoàn toàn khỏe lại.

Nó cứ nằng nặc muốn đi chơi tiếp á chú.

Con với con Dinh cũng muốn trở lại Đà Lạt, đặc biệt là nhà trọ đáng yêu của mình để nghỉ ngơi tận hưởng.

Chính vì vậy mà giờ cả nhóm con mới có mặt

ở đây nè!"

-"Dạ đúng rồi!

Với tụi con cũng quý chú lắm, đặc biệt là nhớ đồ ăn của cô Hoa nấu nữa, nên tụi con nhất định phải quay trở về nhà trọ của mình để vui chơi á!"

- Dinh tiếp lờiChú Gia nghe xong thì cảm động lắm, khuôn mặt chú ửng hồng lên vì hạnh phúc, xen lẫn sự tự hào:-"Chú cảm ơn ba đứa con nhiều lắm.

Thôi mấy đứa đi đường cũng mệt rồi, mau làm thủ tục rồi lên phòng nghỉ ngơi đi.

Lúc tụi con vừa về thì cũng có khách trả phòng rồi nên vẫn còn phòng trống, các con không cần phải ở phòng 121 nữa đâu!"

Cả ba nghe xong cảm tưởng như trút được nguyên tảng đá lớn ra khỏi cơ thể, vô cùng mừng rỡ:-"Dạ tụi con cảm ơn chú nhiều lắm nha!"

-"Có gì đâu mà.

Thôi tụi con lên phòng nghỉ ngơi đi, chú ra ngoài có chút việc nhé!"

Nói rồi, chú Gia rời đi.

Như và Thoa xách vali lên phòng, còn Dinh vẫn ở dưới lầu làm thủ tục với cô Hoa.

Khi Dinh đã điền đủ thông tin, cô cũng liền rời đi, nhưng đi được ba bước thì cô bỗng dưng say xẩm mặt mày, có lẽ do đêm qua mất ngủ nên bây giờ cơ thể cô vẫn còn mệt mỏi.

Ngọc Dinh chao đảo, rồi ngã xuống nền đất.

Cô Hoa từ trong quầy lễ tân thấy thế thì rất hốt hoảng, bèn lao đến đỡ Dinh dậy.

Cô Hoa nắm lấy tay Dinh thì mặt cô chợt biến sắc, tay cô bỗng nhiên run lên bần bật.

Dinh lúc này có vẻ như đã dần khỏe lại, ngước mắt lên thì thấy cô Hoa đang cầm tay của mình lắc lư liên tục, miệng há hốc ú ớ như đang muốn gào thét ra thành tiếng.

Khi Dinh để ý kĩ thì thấy cô Hoa đang nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cẩm thạch trên cổ tay cô!!-"Cô...cô biết chiếc vòng này sao?!"

Cô Hoa gật đầu liên tục, mặt cô vẫn tái nhợt, trông vô cùng khẩn thiết.

Dinh cảm thấy có điều gì đó kì lạ trong chuyện này, bèn vội nói:-"Cô lên phòng với tụi con một lát nha!"

Thế là, cô Hoa cùng Dinh lên phòng.

Vừa bước vào phòng, Dinh ngó nghiêng xem bên ngoài có ai không, rồi vội đóng cửa lại.-"Uả?

Sao cô Hoa lại lên đây làm gì?"

- Thoa thắc mắc hỏiNgọc Dinh vẻ mặt nghiêm trọng, nói:-"Vừa nãy tao hơi choáng nên ngã xuống đất.

Cô Hoa lại đỡ thì thấy vòng tay tao đang đeo, cô sợ hãi lắm, miệng cứ ú ớ liên tục, tay run run chỉ vào chiếc vòng.

Tao nghĩ chắc cô Hoa đã biết rõ về nguồn gốc của chiếc vòng này cũng như câu chuyện ẩn sau nó!"

-"Cô đã biết một điều gì đó về chiếc vòng này phải không ạ?"

- Dinh quay sang hỏi cô Hoa.Cô Hoa gật đầu, đôi mắt cô sáng rực, ánh lên một tia hi vọng mong manh nhưng lại vô cùng mãnh liệt.-"Nhưng mà cô Hoa không nói được, cũng không biết viết chữ, thì làm sao...làm sao có thể kể cho chúng ta nghe đây?"

RENG RENG RENG!Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng trong căn phòng.

Đó là tiếng chuông từ điện thoại của cô Hoa.

Cô móc điện thoại trong túi ra, rồi vẻ mặt có chút sợ sệt khi thấy người đang gọi cho mình chính là chú Gia.

Cô liền bật loa ngoài để cả nhóm cùng nghe:-"Cô Hoa!

Cô xuống nhà gấp đi, đang có đống đồ ăn cần cô chế biến để kịp đãi cho ông Lê vào ngày mai đấy!

Làm gì mà lề mề quá vậy?!- Chú Gia quát lớnChưa bao giờ cả nhóm nghe chú Gia lớn tiếng như thế.

Cô Hoa nghe xong thì giật mình, bèn lật đật chạy xuống tầng trệt.

Cả Dinh, Như và Thoa ngơ ngác nhìn nhau không biết nên làm gì tiếp theo.

Ngay lúc này, cô Hoa chính là manh mối duy nhất mà họ tìm được, nhưng cô đã bị chú Gia gọi đi mất rồi.-"Vậy bây giờ tụi mình phải làm sao đây??"

- Thoa lo lắng hỏi-"Bây giờ mọi chuyện còn mơ hồ quá!

Manh mối duy nhất của tụi mình lúc này chính là cô Hoa.

Nhưng mà...dù khi nãy cô có không bị chú Gia gọi đi chăng nữa, thì làm sao cô có thể kể hết tất cả mọi chuyện cho tụi mình nghe đây?"

- Dinh nóiCả ba suy nghĩ nát óc mà vẫn không tìm ra thêm được cách gì.

Thoa lúc này vừa ôm đầu suy nghĩ, vừa tiến tới cửa sổ nhìn xuống khu vườn phía sau nhà trọ.

Thoa chợt nhớ ra điều gì đó, vội vã nói:-"Giấc mơ...giấc mơ...đúng rồi chính là nó!!"

-"Mày nói gì vậy Thoa?

Giấc mơ là sao?"

- Dinh thắc mắcThoa từ từ kể lại giấc mơ kỳ lạ mà cô đã mơ lúc nằm trong bệnh viện:-"Lúc mà tao ngất xỉu trong nhà tắm rồi được tụi bây đưa vào bệnh viện, thì trong cơn mê man, tao đã bị chìm vào một giấc mơ rất lạ.

Tao thấy tao đứng ở khu vườn sau nhà trọ, trước mặt tao là một cô gái rất xinh đẹp luôn, hoàn toàn không đáng sợ tí nào cả.

Cô ấy cứ nhìn tao rồi chỉ tay về một hướng nào đó.

Phải mất một lúc sau tao mới hiểu rằng cô ấy muốn chỉ tao một cái gì đó.

Tao từ từ nhìn theo hướng chỉ tay của cô ấy, nhưng mà...."

-"Nhưng mà thế nào?!"

- Kim Như sốt ruột-"Nhưng mà tao chưa kịp nhìn nữa thì tự nhiên có một luồng sáng chiếu xuống thẳng mặt tao, tao chói mắt quá nên phải lấy hai tay che mặt lại, đến khi luồng sáng biến mất, tao mở mắt ra thì đã trở về thực tại rồi..."

- Thoa tiếc nuốiCô tiếp tục nói:-"Hồi nãy ra cửa sổ nhìn xuống thấy khu vườn thì tao sực nhớ ra giấc mơ đó á.

Có khi nào bí mật khủng khiếp này nằm ở trong khu vườn không tụi mày?"

-"Đúng..đúng rồi!

Có thể giấc mơ ấy chính là tín hiệu mà con quỷ đó muốn gửi tới mày cũng như là tất cả tụi mình đó!"

- Như kết luận.Dinh trầm tư một lúc rồi cất tiếng nói:-"Nhưng mà bây giờ đang là buổi sáng, nếu mà đi xuống vườn ngay lúc này thì chắc chắn sẽ bị chú Gia cản lại, lại có nhiều du khách xung quanh dòm ngó nữa.

Thế nên tụi mình cứ giả bộ như không biết gì đi, đến tối rồi hẵng hành động."

Cả nhóm đồng tình với quyết định của Dinh.

Tầm 5h chiều, cả bọn thay đồ rồi xuống tầng trệt, chú Gia đang làm thủ tục cho khách ở quầy lễ tân, khi thấy ba người đi xuống thì liền hỏi:-"Ba con đi đâu chơi hả?"

-"Dạ giờ tụi con đi chợ đêm Đà Lạt chơi á chú, rồi đi mua sắm đồ nữa, nên chắc tận khuya tụi con mới về.

Có gì chú cứ ngủ sớm đi nha, có cô Hoa đợi tụi con về là được rồi á!"

-"Ừ vậy tụi con đi đi, đi chơi vui vẻ nha!"

- Chú Gia có vẻ vẫn chưa nghi ngờ gì cả nhóm, mỉm cười nói.Đúng như kế hoạch, cả bọn đi chợ đêm Đà Lạt ăn uống mua sắm, đến tận 11h mới về nhà trọ.

Kim Thoa đi thật khẽ tiến tới cửa nhà trọ và nhìn vào trong thì không thấy ai cả, dường như chú Gia đã thật sự đi ngủ rồi.

Thế là, cả Dinh, Như và Thoa vội đi ra khu vườn ở phía sau nhà trọ.-"Rồi lúc mày mơ mày thấy bà đó đứng ở chỗ nào trong vườn vậy?"

- Như hỏi-"Ờ thì...má...ở đâu ta...?"

- Thoa gãi đầu ấp úng.-"Cố gắng bình tĩnh nào, mày ráng hồi tưởng lại xem khi đó mày thấy cổ đứng ở đâu, đừng gấp gáp quá!"

- Dinh khuyên nhủThoa cố hết sức lục lại trí nhớ của mình thì cuối cùng cô cũng nhớ ra.-"Aaaa tao nhớ rồi, ngay chỗ này bước lên 4 bước là tới á!"

Khi Thoa nhớ ra thì cả Như và Dinh đều mừng như trẩy hội.

Ba người bước lên phía trước 4 bước.

Kim Như liền hỏi:-"Rồi oke!

Giờ mày hãy nhớ xem mày thấy cô ta chỉ tay theo hướng nào, phải hay trái?"

-"Phải á, bên phải!"

Kim Như theo lời bạn mình nói, cô cố gắng canh góc thật chính xác rồi giơ tay ra về phía bên phải của mình...-"..."

-" 5 cây thông?!"

- Dinh nhíu mày nói-"Hả?"

- Thoa thắc mắc-"Hướng đó là hướng 5 cây thông đó!"

- Dinh quả quyếtKim Như tán thành với câu trả lời của Dinh, bèn đáp:-"Mày nói đúng rồi đó.

Theo hướng bên này nhìn thẳng sang thì chỉ có 5 cây thông là đáng ngờ nhất thôi!"

- "ĐÁNG NGỜ CÁI GÌ VẬY MẤY ĐỨA?!!"

Cả bọn giật bắn mình bởi tiếng quát nghe như sấm chớp rền vang từ phía sau lưng vọng lại, giọng điệu vô cùng tức giận.

Đó chính là chú Gia, chú mặt có vẻ khá hằn học đi nhanh tới, trách móc ba người:-"Tại sao các con đi về không vào thẳng nhà trọ mà lại rẽ vô đây làm gì??"

Kim Như nhanh trí giải thích:-"Ơ dạ tại khi nãy tụi con đi chợ đêm đông đúc, ngột ngạt quá, rồi cả bọn cũng uống chút bia nên có tý say xẩm.

Đến lúc về nhà trọ thì thấy vườn mình vừa đẹp vừa thoáng mát nên tụi con muốn đi dạo một chút để giải rượu á chú."

-"Dạ đúng rồi đúng rồi, là giải rượu, giải rượu á chú!"

- Dinh và Thoa gật đầu lia lịa.Mặt chú Gia dần dịu lại, nói:-"À ra là vậy.

Do chú lo lắng cho tụi con thôi, vì sau vườn của căn nhà trọ này có khá nhiều rắn độc, đặc biệt là về ban đêm đi lại trong này rất dễ bị chúng cắn, chú sợ tụi con bị nguy hiểm nên lúc nãy có chút mất bình tĩnh, các con thông cảm cho chú nha."

Như nghe lời ngụy tạo của chú Gia thì lấy làm nực cười lắm, nhưng bên ngoài cô vẫn tỏ vẻ bình thường, cúi đầu cảm ơn chú Gia.-"Dạ như vậy thì nguy hiểm quá rồi!

Tụi con xin lỗi đã làm chú lo lắng nha, tụi con hứa cẩn trọng hơn, không tùy tiện đi vào vườn nữa ạ!"

-"Ừ, chú chỉ muốn tốt cho ba con thôi.

Mà cũng hơn 11 giờ đêm rồi, ba đứa mau mau vô nhà trọ tắm rửa rồi lên phòng ngủ đi nhé!"

-"Dạ vâng thưa chú!"

- Cả ba vội đáp.Chú Gia nhìn cả ba người từ từ đi về phía nhà trọ, ánh mắt trìu mến yêu thương lúc nãy dần chuyển sang sắc lẻm như lưỡi câu.

Ông ta đã bắt đầu nghi ngờ về sự trở lại lần này của nhóm bạn trẻ, đặc biệt là cô Hoa giúp việc.

Bởi lẽ lúc sáng khi chú Gia gọi cô Hoa xuống nhà, thì ông đã nhìn thấy mặt cô vẫn còn rất xanh xao, sợ sệt vô cùng.

Cộng thêm vụ việc khi nãy, thì chú Gia đã có thể kết luận rằng: Bà Hoa đã thực sự ra ám hiệu báo cho cả nhóm biết về bí mật khủng khiếp năm xưa, nhưng chắc chắn cả nhóm vẫn chưa thể nghe được quá nhiều thông tin vì bà Hoa không thể nói chuyện được...Cứ thế, ông Gia nắm chặt tay lại, dần tiến vào nhà trọ, theo sau là một bản kế hoạch giết người tàn ác đang chờ đợi cả nhóm ở phía trước...

Ẩn bớtChỉnh sửa20Anh Zui Zẻ, Linh Nguyễn Ngọc Thảo và 18 người khác1 lượt chia sẻThíchBình luậnChia sẻBình luận⁠

Viết bình luận...
 
Nhà Trọ Quỷ Ám
𝐂𝐇𝐔̛𝐎̛𝐍𝐆 10: Lột Mặt Nạ


"Vui lòng không re-up truyện dưới mọi hình thức khi chưa được sự cho phép của tác giả."

Dinh, Như và Thoa vội đi nhanh lên phòng ngủ.

Thoa chưa hết hãi hùng:

-"Má ơi...tao sợ muốn rớt cả tim ra ngoài..."

-"Không ngờ ổng vẫn còn thức, chứ không là tụi mình tìm được thêm manh mối quan trọng rồi!"

- Ngọc Dinh tức tối.

Kim Như nhìn vào một hướng vô định nào đó rồi nói:

-"Chúng ta phải cẩn thận thôi!

Chắc chắn chú Gia ổng đã nghi ngờ tụi mình rồi, và có khi là nghi cả cô Hoa nữa.

Từ giờ chắc chắn ổng sẽ để ý mọi nhất cử nhất động của tụi mình đó!"

Cả bọn thảo luận được một lúc thì cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Đến tầm 2 giờ sáng, Như đột ngột thức dậy do đói bụng.

Lúc đi chợ đêm cô cứ cảm thấy khó chịu trong người, nên chẳng ăn được gì cả.

Như cố gắng nhắm mắt đi ngủ, nhưng cơn đói cồn cào cứ hành hạ cô không dứt.

Thế là, dù đang rất buồn ngủ, nhưng Như cũng phải đành ráng xuống giường, lấy trong ba lô ra gói mì Hảo Hảo rồi đi xuống tầng trệt nấu ăn.

Như đi rất khẽ, cố gắng không làm phiền đến bạn của mình và những phòng xung quanh.

Khi đã đi xuống tầng trệt, thì cô thấy trong nhà bếp vẫn còn sáng đèn.

Như lén nép vào một góc khuất sau tủ đồ, rồi đưa mắt nhìn vào trong:

-"À cô Hoa này, sáng tôi có hơi nặng lời với cô, tại do sáng mai tôi phải đi tiếp đãi ông Lê rồi, nên mới hối thúc cô mau mau chế biến mấy món ăn để mai tôi đem đi thết đãi ông ấy."

- Chú Gia vẻ mặt buồn bã, trông rất hối lỗi.

Cô Hoa nghe xong thì mỉm cười lắc đầu, ý muốn nói "Dạ không sao đâu ông".

Chú Gia dần vui vẻ trở lại, nói:

-"Cô không để bụng là tôi vui lắm rồi.

À mà lúc nãy khi tôi ra sau vườn kêu đám trẻ vô nhà, thì lỡ đánh rơi chìa khóa tủ tiền mất rồi.

Lúc nãy định mở tủ ra lấy tài liệu để mai đưa cho ông Lê thì tìm mãi mà không thấy chìa khóa đâu.

Bây giờ lại là đêm hôm khuya khoắc, tôi không thể đánh thức bọn trẻ xuống tìm phụ được vì làm như thế thì thành ra phá giấc ngủ của chúng, nên tôi mới gọi cô dậy cùng với tôi ra sau vườn để mà kiếm."

Cô Hoa vẫn mảy may không biết gì, nghe ông chủ nhờ thì mình giúp thôi.

Cả chú Gia và cô Hoa bèn đi ra sau vườn.

Như lúc này ráng núp để cả hai không nhìn thấy.

Cô cứ cảm thấy có gì đó không ổn trong lời nói của chú Gia.

Bởi lẽ, hồi nãy khi chú Gia ra vườn và kêu cả đám vào ngủ, thì Như nhớ rõ ràng ông ta chỉ mặc một bộ đồ ngủ trắng trơn, không có túi quần mà cũng chẳng có túi áo.

Vả lại trên tay ông ta còn chả cầm gì nữa cơ, thì làm sao mà có chìa khóa để rớt chứ?

Nhận thấy có điều gì bất ổn, Như vội khẽ tiến ra phía sau vườn, theo dõi hành động của hai người.

Cả chú Gia và cô Hoa đều đang lần mò các khóm cỏ xung quanh để tìm chìa khóa.

Bỗng chú Gia nói:

-"Cô Hoa, hay cô đi lại gốc thông đằng kia kiếm đi, ở đây để tôi tìm cho.

Chúng ta phải chia nhau ra mà tìm, vậy mới nhanh chóng tìm ra chìa khóa được!"

Cô Hoa nghe xong thì cảm thấy rất hợp lý, bèn quay lưng lại tiến phía gốc thông, cặm cụi tìm chìa khóa.

Chú Gia lúc này nở một nụ cười nham hiểm, lôi trong túi quần ra một sợi dây thừng, rồi từ từ tiến tới định siết cổ cô Hoa cho đến chết.

Kim Như lúc này hoảng loạn vô cùng, vội tìm cách để cứu cô Hoa.

Khi chú Gia đã tiến tới sau lưng cô Hoa và định siết cổ cô thì ngay lập tức Như tháo dây chuyền cất đi, rồi té lăn xuống nền đất, chú Gia giật mình quay lại, nhanh như thoắt đút sợi dây vào quần.

-"Aaaaa đau quá..."

- Kim Như rên rỉ

Cô ngước mắt lên thì thấy chú Gia và cô Hoa đang nhìn cô trông rất bất ngờ.

Tựa như một nữ diễn viên Hollywood chuyên nghiệp, Như mừng rỡ chạy nhanh đến phía của hai người:

-"Trời ơi chú Gia, cô Hoa!

Con kiếm cô chú nãy giờ huhuhuhu..."

-"Giờ này con kiếm cô chú làm cái gì?!"

- Chú Gia nhíu mày hỏi, tỏ vẻ nghi ngờ

Kim Như nước mắt lưng tròng, nói trong tuyệt vọng:

-"Hồi nãy lúc con vô nhà tắm tắm rửa thì có tháo sợi dây chuyền ra để trên tủ đựng khăn tắm, nhưng tắm xong thì con quên mất không đeo vào, liền leo lên giường đi ngủ.

Đến nửa đêm con xuống lầu 3 để đi vệ sinh thì mới nhớ lại sợi dây chuyền, bèn vội kiếm khắp tủ đựng khăn, rồi mọi ngóc ngách xung quanh nhà tắm thì không thấy nó đâu nữa...."

Cô vẫn nói tiếp trong nghẹn ngào:

-"Con liền vội xuống phòng cô chú để tìm hai người thì không thấy ai cả, con ra trước cửa nhà trọ thì thấy hai người đang ở sau vườn, nên con định chạy tới báo cho cô chú biết thì bất cẩn nên té ngã ạ...."

Chú Gia chưa kịp nói gì thì Như đã nắm chặt lấy đôi tay của ông ta mà khuỵu xuống, òa lên nức nở:

-"Huhu con xin lỗi đã làm phiền cô chú, nhưng xin cô chú giúp đỡ con tìm được sợi dây chuyền.

Đó là di vật, là kỉ vật mà bà cố nội con đã truyền lại, quý báu vô cùng, con không thể nào mất nó được đâu cô chú ơi...!"

Chú Gia thấy Như quằn quại như vậy, mắt khóc đến sưng đỏ cả lên thì cũng dần dẹp bỏ nghi ngờ, ông ta nghĩ rằng chắc có lẽ cô vẫn chưa nhìn thấy hành động giết người của ông ta đâu, bèn dìu Như đứng dậy mà trấn an:

-"Ờ thôi con vô nhà đi, rồi sáng mai chú sẽ huy động mọi người tìm giúp cho con nhé!

Con bình tĩnh đi đừng đau lòng quá, chắc chắn sẽ tìm được mà!"

Chú Gia quay sang nhìn cô Hoa, nói:

-"Cô dìu con bé về phòng đi, chuyện chìa khóa thì tôi mới sực nhớ là tôi vẫn còn một chìa dự phòng, nên không cần tìm nữa đâu!"

Như lúc này nhếch mép một cái, thầm nghĩ trong đầu:

-"Xạo ke!

Nói lươn nói lẹo để qua mặt thiên hạ hả, không dễ đâu ông già!"

Sau đó, cô Hoa dìu Như lên phòng , Như bèn đóng cửa lại, nhìn cô Hoa bằng một ánh mắt lo lắng:

-"Hồi nãy ổng tính dùng dây thừng siết cổ cô đó!"

Cô Hoa vừa ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi tột cùng, Như nói tiếp:

-"Nếu con không đói bụng và vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai người thì chắc có lẽ cô đã sớm mất mạng rồi!

Cô thử nghĩ xem, lúc ổng ra vườn kêu tụi con vô ổng chả cầm gì cả, mặc đồ ngủ trắng trơn không có túi quần túi áo thì làm sao rơi chìa khóa ra được.

Vả lại ổng chỉ là ra vườn rồi gọi tụi con vào ngủ thì có cần đem khư khư chìa khóa theo bên người không?"

Cô Hoa mặt mài tái mét, cô không thể tin được rằng ông chủ lại muốn ám hại mình.

Như thấy thế thì bèn ôm cô vào lòng mà khuyên nhủ:

-"Cô không được nhẹ dạ cả tin như vậy nữa.

Từ giờ trở đi cô phải hết sức cẩn trọng, con có thể cứu được cô lần này, nhưng những lần sau thì con không thể bảo đảm được.

Giờ ổng đã nghi ngờ tụi con nhưng chắc chắn sẽ không quá đề phòng, vì ổng biết cô không thể nói được nên sẽ không thể tiết lộ bất cứ thông tin gì cho chúng con biết.

Nhưng, ông Gia vẫn sẽ nhắm vào cô, muốn triệt cô vĩnh viễn để bí mật này mãi mãi bị chôn vùi.

Chính vì thế mà con mong cô hãy cảnh giác cao độ ông ta nhé!"

Như tiếp tục nói:

-"Cô hãy yên tâm!

Dù có nguy hiểm như thế nào đi nữa, thì tụi con nhất định sẽ lôi sự thật ra ánh sáng!"

Cô Hoa nghe xong thì nước mắt rơi lã chã, trong trái tim cô lúc này thì ngọn lửa hi vọng về công lý, lẽ phải đang mãnh mẽ tuôn trào hơn bao giờ hết!

Cô bình tĩnh hơn, chào Như rồi dần đi xuống lầu, trở về phòng của mình.

Kim Như tiến ra cửa sổ, ánh mắt hướng về phía khu vườn, về một bí mật khủng khiếp vô nhân đạo mà cả nhóm đang phải cố gắng hết sức để vạch trần...
 
Nhà Trọ Quỷ Ám
𝐂𝐇𝐔̛𝐎̛𝐍𝐆 11: Giải Thuật


"Vui lòng không re-up truyện dưới mọi hình thức khi chưa được sự cho phép của tác giả."

Trời vừa hửng sáng.

Kim Như đã nhanh chóng lay Dinh và Thoa thức dậy.

-"Mày điên hả con này?

Mới tờ mờ sáng dựng đầu tụi tao dậy làm gì?"

-"Trời ạ!

Đêm qua xíu nữa là có án mạng xảy ra đó!"

-"Cái gì?!"

- Dinh và Thoa tỉnh ngủ hẳn ra khi nghe câu nói của Như

Như bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc đêm qua cho hai người bạn của mình nghe.

Nghe xong, cả hai người không khỏi hoảng sợ :

-"Không thể tin được là ông ta lại dám ra tay giết người!..."

- Thoa sợ hãi.

-"Hóa ra bấy lâu nay ông ta luôn mang một chiếc mặt nạ giả nhân giả nghĩa.

Bình thường luôn chan hòa tỏ vẻ yêu thương tất cả mọi người, nhưng bên trong chẳng khác nào là con quỷ dữ đội lốt người..."

- Ngọc Dinh bần thần nói.

Kim Như mặt căng như dây đàng:

-"Chắc chắn ông ta sẽ tìm đủ mọi thủ đoạn để thủ tiêu nhân chứng là cô Hoa, bằng mọi giá tụi mình phải nhanh chóng lôi sự thật ra ánh sáng trước khi quá muộn!!"

Dinh và Thoa gật đầu nhất chí.

Sau đó, cả ba người xuống tầng trệt, vừa xuống thì gặp ngay chú Gia.

Chú diện một bộ vest vô cùng trang trọng, mỉm cười với ba người:

-"Các con dậy rồi hả?

Mau xuống ăn sáng đi, nay chú dặn cô Hoa làm món cơm chiên cá hồi đãi tụi con đó!"

-"Aaa cảm ơn chú nhiều nha, chú tốt quá!"

- Ngọc Dinh giả bộ biết ơn

-"Ủa mà...Bộ chú định đâu hả, sao ăn vận trang trọng thế ạ?"

- Thoa thắc mắc

Chú Gia đáp:

-" À chú có hẹn đi ăn với giám đốc Lê nên cần ra ngoài một lúc.

Mấy đứa cứ ăn tự nhiên nhé!"

Nói rồi, chú Gia quay đi, đi được 3 bước thì nhớ ra điều gì đó rồi đột ngột quay lại nhìn Như, hỏi:

-"Ủa Như, con đã kiếm được sợi dây chuyền chưa?"

Như đáp:

-"À à con tìm được rồi, nó bị lọt xuống kẹt tủ đồ trong nhà tắm á chú, haha!"

-"Vậy thì quá tốt rồi!"

- Chú Gia nói

Sau đó, chú Gia leo lên chiếc taxi được đỗ sẵn bên ngoài rồi rời đi.

Thoa lúc này hào hứng:

-"Ê ê ổng đi rồi kìa!

Mau, mau đi ra sau vườn đi tụi mày!!"

-"Mày điên hả?"

- Kim Như mắng.

-"Bây giờ trời đang sáng, khách du lịch đi lại xung quanh rất đông, làm sao mà hành động được?"

-"Ờ ha...tao quên mất"- Thoa gãi đầu

Cô Hoa lúc này dùng hai tay của mình chỉ chỉ lên lầu như muốn nói cho cả nhóm một điều gì đó.

-"Cô muốn tụi con dẫn cô lên phòng hả?"

- Ngọc Dinh hiểu ý

Cô Hoa gật đầu.

Sau đó tất cả mọi người cùng nhau lên phòng.

Thoa cẩn thận nhìn xung quanh xem có ai không trước khi đóng kín cửa lại.

Cô Hoa lúc này mặt trông rất khẩn trương, cô liên tục chỉ vào cổ họng của mình rồi vẫy vẫy cánh tay trông rất khó hiểu.

-"À tụi con biết cô không thể nói chuyện được mà."

- Thoa nói

Cô Hoa lắc đầu, vẫn tiếp tục chỉ tay vào cổ họng của mình.

Cô đảo mắt nhìn thẳng về phía Như với hi vọng mong manh rằng Như sẽ hiểu ra được điều gì đó.

Như nhìn chằm chằm vào mắt cô hồi lâu rồi nói:

-"Dinh!"

-"Hả?"

- Dinh hỏi

-"Mày mau lấy điện thoại ra gọi liền cho cô Trần đi.

Tao cảm thấy cô Hoa lạ lắm."

Dinh vội lấy điện thoại ra bấm số gọi ngay cho cô Trần.

Cô Trần vừa bắt máy, thì Như đã hỏi với một giọng rất khẩn trương:

-"Cô ơi tụi con đang có chuyện này muốn nhờ cô giúp đỡ ạ?"

-"Chuyện gì thế mấy đứa?"

- Cô Trần hỏi

-"Dạ trên nhà trọ này có một cô giúp việc tên Hoa.

Dường như cô biết rất nhiều chuyện về chiếc vòng cẩm thạch mà Dinh nó đeo á cô.

Nhưng mà do cô ấy bị câm bẩm sinh với không biết chữ nên không thể kể cho tụi con nghe được.

Điều kỳ lạ là cô ấy nãy giờ cứ chỉ tay liên tục vào cổ họng mình, như muốn nói một điều gì đó với tụi con.

Con cảm thấy có gì không đúng lắm nên mới gọi hỏi cô xem như nào ạ."

- Như nói

-"Bị câm bẩm sinh á??"

- Cô Trần chau mày hỏi ngược lại

-"Dạ đúng rồi ạ!"

-"Các con chờ ta một lát nhé!"

Nói rồi, cô Trần đi đến bàn thờ, thắp 3 nén nhang rồi lầm bầm khấn nguyện một điều gì đó.

Cả nhóm ở bên này vô cùng sốt ruột chờ đợi cô Trần.

Chừng 5 phút sau thì cô Trần nói:

-"Bây giờ, các con hãy bảo bà ấy mở miệng ra, rồi các con nhìn sâu vào bên trong cuống lưỡi của bà ta xem có phải cuống lưỡi của bà ta có 3 dấu chấm màu đỏ rất nhỏ nằm ngang hàng nhau hay không?"

Như "dạ" một tiếng rồi quay sang cô Hoa:

-"Cô ơi cô có thể mở to miệng ra cho tụi con xem một chút được không ạ?"

Cô Hoa đồng ý.

Sau đó cô từ từ há miệng ra, cả nhóm lúc này cố gắng quan sát cuống lưỡi của cô Hoa thì quả đúng như lời mà cô Trần nói, bên trong cuống lưỡi của cô Hoa có 3 dấu chấm màu đỏ rất nhỏ, nếu không quan sát thật kĩ thì sẽ không tài nào thấy được.

-"Dạ có!

Dạ có!

Đúng thật là có 3 dấu chấm màu đỏ á cô!"

- Dinh nói

Cô Trần nghe xong thì đã hiểu tất cả mọi chuyện, bèn nói:

-"Qủa đúng như ta nghĩ, cô Hoa này bị câm không phải là do bẩm sinh, mà là do bị yểm bùa!!"

-"YỂM BÙA?"

- Cả nhóm ngạc nhiên vô cùng

-"Phải.

Bà Hoa đã bị người ta yểm bùa để lấy mất giọng nói, khiến bà ý mãi mãi không thể nói được nữa."

-"Vậy...vậy có cách nào hóa giải bùa chú này không cô??"

- Kim Thoa hỏi gấp

Cô Trần mỉm cười đắc ý, đáp:

-"Với kinh nghiệm của ta thì việc hóa giải loại bùa này cũng không phải là quá khó khăn gì cả.

Bây giờ các con hãy làm theo sự chỉ dẫn của ta nhé!"

-"Dạ!!"

- Ba người đồng thanh đáp.

Sau đó, cả ba hết sức tập trung làm theo sự chỉ dẫn của cô Trần.

Họ lấy một ít nước lọc đun sôi lên.

Khi nước vừa sôi, họ liền bỏ vào nồi 1 quả trứng gà, luộc chín rồi sau đó tắt bếp.

Họ đổ nước luộc vào một ly thủy tinh, rồi sau đó đem ly cùng trứng gà đã luộc lên lại phòng.

Như đặt ly nước ở giữa, xung quanh là 4 cây đèn cầy đang bập bùng cháy sáng.

Cô dùng một cái khăn trắng khá dày phủ lên ly thủy tinh, sau đó đặt quả trứng gà lên lớp khăn phía trên ly.

-"Dạ cô ơi tụi con đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ như lời cô đã chỉ rồi ạ!"

Cô Trần có vẻ hài lòng, nói:

-"Tốt lắm!

Bây giờ là lúc quan trọng nhất.

Các con phải cử ra một người đọc bài chú!"

-"Như, mày làm đi!"

- Thoa quay sang Như nói.

Như gật đầu đồng ý.

Cô Trần tiếp tục nói:

-"Bây giờ mọi người phải tuyệt đối giữ im lặng.

Cô sẽ đọc từng câu từng câu một thật chậm rãi, con cố gắng nghe rồi đọc lại như cô mười lần là được."

-"Dạ vâng ạ, con sẽ cố gắng hết sức!"

- Như hạ quyết tâm

Không gian lúc này im phăng phắt, chỉ còn tiếng của Như và cô Hoa cùng nhau đọc bài chú.

Cô đọc từng chữ từng chữ rất chậm rãi, còn Như thì hết sức chú ý, cố nghe và phát âm chính xác nhất có thể!

Dinh và Thoa ngồi nhìn bạn mình đọc thì chẳng hiểu đó là ngôn ngữ gì cả, nghe cứ như tiếng Phạn ý.

Vì bài chú này rất khó đọc, lại còn dài nữa nên phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ thì Như mới đọc hết được mười lần.

-"Con giỏi lắm Như!

Bây giờ thì con hãy giở chiếc khăn trắng đang phủ trên ly nước ra đi!"

Như từ từ đặt quả trứng gà trên khăn xuống, rồi giở khăn lên thì đập vào mắt họ là một cảnh tượng vô cùng kì dị: ly nước luộc trứng trong vắt khi nãy đã chuyển sang một màu đỏ thẫm như máu.

-"Trời cô ơi!

Nước...nước từ trong suốt biến thành màu đỏ rồi cô!!"

- Dinh la lên

-"Vậy là thành công rồi đó!

Bây giờ các con hãy lột quả trứng gà ra rồi đưa cho cô Hoa ăn đi!"

Dinh lột trứng gà ra rồi đưa cho cô Hoa.

Trứng gà này màu tái xanh hơn bình thường, và có mùi rất khó chịu.

Cô Hoa cầm lấy chần chừ trong phút chốc, nhưng vẫn cố gắng ăn.

Vừa ăn xong, đột nhiên bụng cô Hoa đau đớn dữ dội, cô bỗng dưng mắc ói vô cùng.

Cô Hoa ôm bụng đau đớn rồi vội vã chạy xuống toilet dưới lầu 3 để ói.

Dinh, Như và Thoa không hiểu chuyện gì xảy ra, liền chạy theo cô.

Vừa vào toilet, cô Hoa đã ói ra liên tục.

Nhưng..những thứ cô ói ra không phải là thức ăn, mà đó là những chất lỏng nhầy nhụa màu đen sì trông rất tởm.

Chúng bốc lên một mùi thối đến nỗi Dinh, Như và Thoa không thể chịu được mà phải bịt mũi quay đi.

Sau khi cô Hoa đã ói ra hết những thứ còn lại trong bụng, thì Như vỗ vào lưng cô hỏi:

-"Cô...cô có thể nói chuyện lại được chưa ạ?"

Cô Hoa mặt mày phờ phạc, thử mấp máy môi nói:

-"...cô...được rồi..."

-"AAAAAAA CÔ NÓI ĐƯỢC RỒI !!!"

- Cả bọn hét lên sung sướng.

Cô Hoa như không tin vào tai mình nữa, cô bật khóc nức nở ôm chặt lấy cả Dinh, Như và Thoa mà nghẹn ngào:

-"Cô...cô nói được rồi!!

Trời ơi cô nói chuyện được rồi!!

Cô ngàn lần đội ơn các con, đội ơn cô Trần nhiều lắm, cô biết làm gì để báo đáp cho tụi con đây!..."

Nói rồi, cô Hoa chợt quỳ xuống cúi đầu cảm ơn Dinh, Như và Thoa.

Cả ba người khi thấy vậy thì liền hốt hoảng đỡ cô đứng dậy.

-"Trời ơi cô làm gì thế!

Đứng lên đi cô đừng quỳ mà!!"

- Dinh nói

-"Cô không cần phải làm gì báo đáp tụi con cả!

Cô chỉ cần kể cho tụi con biết toàn bộ vụ việc về chiếc vòng này là như thế nào là được rồi!"

- Như nắm chặt tay cô, nói.

-"Kể kể!

Cô chắc chắn sẽ kể, sẽ kể hết toàn bộ bí mật động trời vô nhân tính mà con quỷ đội lốt người mang tên Trần Minh Gia đã che đậy trong suốt 15 năm nay!!"

Sau đó, cả Dinh, Như và Thoa cùng cô Hoa đã quay trở về phòng.

Cô Hoa lúc này ánh mắt cực kỳ căm phẫn, dần kể lại toàn bộ vụ việc năm đó.

15 năm trước đây,...
 
Nhà Trọ Quỷ Ám
𝐂𝐇𝐔̛𝐎̛𝐍𝐆 12: Vén Màn Sự Thật Thảm Án Năm Xưa ( Phần 1)


"Vui lòng không re-up truyện dưới mọi hình thức khi chưa được sự cho phép của tác giả."

Dinh, Như và Thoa dần bị cuốn vào lời kể của cô Hoa, trở lại quá khứ vào thời điểm 15 năm về trước...

Khi đó, ông Gia chỉ vừa mới 25 tuổi, sống ở Cần Thơ và là một nhân viên thiết kế đồ họa hết sức bình thường.

Cũng trong năm đó, công ty của ông làm ăn vô cùng khấm khá, doanh thu tăng vọt nhờ sự chăm chỉ, cầu tiến cùng tinh thần đoàn kết của tất cả mọi người.

Chính vì thế mà tổng giám đốc đã quyết định sẽ thưởng cho tất cả nhân viên của mình một chuyến du lịch đi Đà Lạt trong 2 ngày 1 đêm.

Nhờ chuyến du lịch định mệnh đó, mà ông ta đã gặp cô Như Ý, và đã trúng tiếng sét ái tình của cô tự lúc nào không hay.

Khi trở về lại Cần Thơ, ông ta và cô Ý vẫn liên lạc hỏi thăm nhau thường xuyên.

Dần dần, cả hai người chìm sâu vào lưới tình và quyết định nên duyên vợ chồng.

Ông Gia đã bỏ hết công việc văn phòng để dọn lên Đà Lạt chung sống với vợ mình.

Thế là, nhà trọ Như Ý dần đổi tên thành Gia Ý- Ghép bằng tên của hai vợ chồng, mang ý nghĩa thịnh vượng, tốt lành.

Trước khi ông Gia dọn vào, thì nhà trọ này đã vô cùng nổi tiếng nhờ khả năng kinh doanh tài ba của cô Ý, cùng khả năng nấu nướng tuyệt hảo của cô Hoa.

Cho đến khi ông ta dọn vào ở, thì nhà trọ này lại càng như hổ mọc thêm cánh.

Với con mắt thẩm mỹ tinh tế, cùng khả năng thiết kế đầy sáng tạo của mình, ông đã cùng cô Ý và cô Hoa gầy dựng phát triển cơ nghiệp của nhà trọ này ngày một lớn mạnh hơn.

Nội thất, kiến trúc của nhà trọ được ông cẩn thận chăm chút, sửa sang từng li từng tí một, khiến bất cứ du khách nào khi bước vào cũng đều trầm trồ thán phục.

Thế nhưng...câu chuyện tưởng chừng như cổ tích này chỉ diễn ra trong một năm ngắn ngủi, khi có sự xuất hiện của người thứ ba!

Vào ngày 21 tháng 6 năm 2005, có một đoàn khách du lịch đi đến nhà trọ Gia Ý để nghỉ dưỡng.

Trong đó có sự xuất hiện của một người phụ nữ dẫn đoàn tên Võ Hải Minh.

Minh khi vừa gặp ông Gia thì đã đem lòng cảm mến, bèn tìm cách chiếm trọn lấy trái tim của ông chủ của nhà trọ Gia Ý.

Đến cuối cùng, ông Gia cũng không thể vượt qua cám dỗ dục vọng, dần rơi vào lưới tình của ả Minh ranh mãnh.

Cả hai qua lại lén lút với nhau mà cô Ý không hề hay biết gì.

Ông Gia mê mẩn người đàn bà đó đến nỗi giao luôn cả chìa khóa phòng mình cho cô ta, cho ả cái quyền tự do đi lại trong nhà trọ khi vợ chồng ông cùng đi ra ngoài.

Cô Hoa tức tối vô cùng, nhưng vẫn không dám nói cho cô Ý biết phần vì sợ phá vỡ hạnh phúc hôn nhân của hai người, phần vì sợ bà chủ sẽ không chịu được cú sốc này.

Cho đến khi không thể chịu nổi sự trơ trẽn tăng dần của người đàn bà lẳng lơ kia, cô Hoa quyết định sẽ nói cho bà chủ biết bằng mọi cách.

Trớ trêu thay, hôm đó hai vợ chồng Gia Ý có công việc quan trọng phải ra ngoài gấp.

Cả hai vô cùng tin tưởng cô Hoa nên luôn giao nhà cho cô quản xuyến khi cả hai đi vắng.

Chú Gia thay đồ rồi xuống tầng trệt đợi cô Hoa.

Cô Ý mở tủ đồ để lấy tài liệu thì bất chợt có một cuộc gọi đến báo rằng phía bên khách hàng đột nhiên giận dữ làm ầm lên vì hợp đồng có vấn đề.

Qúa hoảng loạn, cô Ý liền nhanh chóng lấy tài liệu ra rồi vội vã xuống tầng trệt báo cho chú Gia biết, nhưng do quá gấp gáp nên cô đã quên không khóa tủ lại, cửa phòng ngủ cũng mở toang hoang không buồn đóng.

Khi cả hai người vừa rời đi, thì đúng một tiếng đồng hồ sau là ả Minh đã có mặt ở phòng trọ.

-"Rồi có gì để ăn không?"

- Ả Minh nói với một giọng rất trịch thượng

-"Dạ tôi có nấu súp bí đỏ với cá ngừ để trên bàn rồi ạ, khi nào cô muốn ăn thì cứ vào bàn ăn nhé.

Giờ tôi đi lên lầu dọn phòng!"

- Cô Hoa đáp.

Ả Minh dương dương tự đắc, nói:

-"Ờ mày ngày càng biết điều hơn rồi đó!

Nhớ mai mốt trước khi tao tới là cơm canh phải chuẩn bị đầy đủ đó!"

Cô Hoa nắm chặt lấy tay, trông tức tối vô cùng, nhưng vẫn cố gắng kìm chế bản thân mà đáp:

-"Dạ vâng thưa cô, tôi biết rồi ạ!"

Cô Hoa cầm chổi lên lầu, vừa đi vừa thầm nguyền rủa người đàn bà dựt chồng trơ trẽn kia.

Cô quyết định khi bà chủ đi về thì cô sẽ báo cho bà biết ngay lập tức!

Khi đang quét gần đến căn phòng của ông bà chủ, thì cô Hoa bất ngờ khi thấy cửa phòng đang mở toang hoang, trong khi ngày thường trước khi đi ông bà chủ đều khóa cửa rất cẩn thận.

Cô Hoa thấy vậy bèn tiến tới phòng toan đóng cửa lại, thì cô nhìn thấy tủ tiền bên trong phòng cũng không được khóa kín lại.

Cô nhìn chằm chằm vào tủ tiền, ngay trong khoảng thời gian đó thì mẹ cô dưới Tắc Vân lại bị ung thư máu, phải cần rất nhiều tiền để trị bệnh.

Cô Hoa cố gắng phớt lờ, nhưng nghĩ về người mẹ của mình đang đớn đau nằm trong bệnh viện, thì cô đã không kìm được nước mắt.

Cô từ từ tiến vào bên trong căn phòng, đến bên tủ tiền và hết tất cả số tiền trong hốc tủ ra

-"Mày đang làm gì vậy?"

Cô Hoa giật bắn mình quay sang nhìn thì thấy Minh đang đứng trước cửa phòng, nở một nụ cười nham hiểm, đôi mắt diều hâu liếc thẳng về phía cô Hoa.

Cô Hoa hoảng loạn, sợ hãi thu tay về, miệng lắp bắp:

-"T...t...tôi....tôi...!"

-"Qủa là một người giúp việc trung thành, hết lòng vì ông bà chủ của mình!"

- Ả vỗ tay liên tục, cười khoái chí nói.

Do bị bắt quả tang là ăn cắp tiền của bà chủ, nên ả Minh đã ra sức uy hiếp cô Hoa, bắt cô không được tiết lộ bất kì điều gì về mối quan hệ giữa cô và ông Gia.

Cô Hoa khóc trong tuyệt vọng, nhưng cô chỉ có thể cúi đầu nghe theo chứ không thể làm gì khác được.

Ngay trong khoảng giữa tháng 8 đến đầu tháng 9 năm 2005, thì nhà trọ Gia Ý bận rộn chuẩn bị cho việc hợp tác làm ăn với công ty quảng cáo du lịch A, mục đích là để hình ảnh của nhà trọ được quảng bá rộng rãi không chỉ trong nước mà còn tiến xa đến thi trường quốc tế.

Hôm đó là ngày ký kết hợp đồng, cô Ý phải đi xuống Nha Trang 2 ngày để thương thảo với đối tác.

Nhà trọ lúc này đang trong quá trình tu bổ lại phòng ốc nên tạm dừng hoạt động.

Cô Hoa và chú Gia phải ở lại nhà trọ quét dọn, trang trí lại nội thất bên trong các căn phòng để kịp 3 ngày sau mở cửa cho khách.

Biết được người vợ cả sẽ đi Nha Trang tận 2 ngày trong khi chú Gia thì ở lại nhà trọ.

Bởi lẽ vì thế mà ả Minh trơ trẽn kia đã nằng nặc đòi qua nhà trọ để ngủ nghỉ.

Chú Gia thì thương vợ mình, nhưng cũng không thể thoát khỏi sự mê hoặc của ả ta, nên liền đưa cô qua căn nhà trọ của mình.

1 giờ sáng hôm đó, cô Ý vội vã trở về nhà trọ khi chỉ mới vừa đi hồi sáng.

Hỏi ra thì mới biết là cô quên đem theo bản thảo kế hoạch của nhà trọ, nên đành phải quay về gấp.

Cô Ý lên lầu, khi mở cửa phòng ra thì cô như rụng rời tay chân, tim cô như vụn vỡ thành trăm nghìn mảnh.

Cô không tin vào mắt mình nữa khi thấy cảnh tượng ông Gia và người đàn bà tên Minh kia đang cùng nhau ân ái trên chiếc giường mà hai vợ chồng đã âu yếm cùng nhau suốt một năm qua.

Cô Ý căm phẫn xông vào bắt gian cả hai người.

Cô Hoa lúc này thức dậy đi vệ sinh dưới tầng trệt thì thấy ngoài cửa có cả đôi guốc của cô Ý và ả nhân tình kia.

Biết có chuyện chẳng lành, cô Hoa bèn vội lên phòng của hai người, cố gắng nép vào một góc bên cửa nhìn vào trong chứng kiến toàn bộ sự việc.

Khung cảnh bên trong căn phòng lúc này vô cùng hỗn loạn, cô Ý liên tục khóc lóc kêu gào chửi rủa hai người.Ả tình nhân trơ trẽn vẫn không biết nhục nhã là gì, hống hách nói:

-"Tất cả là tại cô!

Tại cô không đủ sức quyến rũ nên mới không giữ được anh Gia thôi.

Vả lại tôi chỉ mượn chồng cô xài một khoảng thời gian thôi mà, xài xong rồi thì tôi trả, cô có cần phải làm quá mọi chuyện lên như vậy không??"

Cô Ý nghe xong vừa uất ức, vừa căm phẫn, ngay tức khắc phóng tới đưa một bạt tai, ả kia ngã nhào xuống đất.

Chú Gia lúc này cứ như là bị bùa mê thuốc lú, không thể điều khiển được bản thân của mình nữa, bèn dùng chân đạp cô Ý một cú chí mạng khiến cô té đập đầu mạnh xuống thành giường.

Ông Gia lúc này mới chợt tỉnh lại, nhìn xuống thì thấy vợ mình mắt trợn trừng, đang nằm trên một vũng máu đỏ thẫm.

-"EM ƠI EM CÓ SAO KHÔNGGG?!!"

Ông Gia hoảng hốt tột độ vội cúi xuống ôm vợ mình vào lòng, ra sức lay với mong muốn cô Ý sẽ tỉnh dậy.

Qúa hoảng loạn, ông Gia bèn móc điện thoại ra định gọi cho cấp cứu, ả Minh thấy thế bèn ra sức ngăn cản:

-"Anh bị điên hả??

Cô ta đã tắt thở rồi!

Gọi cấp cứu thì cũng chả làm được gì đâu!"

Ả Minh vẫn tiếp tục can ngăn:

-"Giờ mà anh gọi cấp cứu thì anh nghĩ xem anh có thoát được tội danh giết người không??"

Chú Gia nghe mà rụng rời hết cả chân tay.

Ông thả điện thoại xuống, giọng nói run run:

-"Vậy...vậy bây giờ phải làm sao đây?...Vợ của anh..."

-"Bây giờ anh muốn mọi chuyện ổn thỏa thì phải nghe theo sự sắp xếp của em!"

- ả ta nói

Nghe xong kế hoạch của Minh, chú Gia và cả cô Hoa đang đứng bên ngoài đều không khỏi sốc vì sự hiểm độc, không bằng cầm thú của ả ta.

-"Không không!

Không thể làm như vậy được, tuyệt đối không thể làm vậy với cổ được, làm vậy quá độc ác...!"

Ả Minh nhếch mép:

-"Độc ác?

Vậy anh nghĩ anh lương thiện lắm hả?

Anh thức tỉnh giùm em đi rằng anh đã giết chết một mạng người rồi đó!!"

-"Nếu mà anh muốn vô tù ở thì oke cứ tiếp tục mà nhân từ đi!!"

- Minh quát.

Nói rồi ả toan định rời đi, chú Gia nghe tới vô tù thì mặt mày tái xanh, bèn vội năn nỉ cô Minh:

-"Minh Minh!

Em đừng bỏ anh mà, anh không muốn vào tù đâu huhu"

Ả ta mỉm cười nham hiểm, nói:

-"Được rồi.

Em sẽ không bỏ anh đâu, vậy mọi chuyện anh phải nghe theo sự sắp xếp của em hết đấy!"

Thế rồi, cả hai người bắt đầu thực hiện kế hoạch vô nhân đạo của họ.

Cô Hoa núp bên ngoài nhìn vào thì kinh hãi vô cùng.

Cô không thể tin được là ông Gia lại dám ngoại tình với ả Minh trong chính căn phòng của ông bà chủ.

Cô lại càng không thể tin được ông Gia lại dám ra tay giết chết vợ mình...Cứ như vậy cô Hoa đứng đó, kinh hãi chứng kiến hết toàn bộ quá trình thủ tiêu xác của ông Gia và ả độc phụ kia!
 
Nhà Trọ Quỷ Ám
𝐂𝐇𝐔̛𝐎̛𝐍𝐆 13: Vén Màn Sự Thật Thảm Án Năm Xưa ( Phần 2)


"Vui lòng không re-up truyện dưới mọi hình thức khi chưa được sự cho phép của tác giả."

Ả độc phụ đó đã dùng một con dao phay sắc lẻm chặt xác của bà chủ nhà trọ Như Ý thành trăm khúc.

Mỗi nhát dao bổ xuống tựa như xé toạc lấy tâm can của chú Gia.

-"Chúng ta...chúng ta bắt buộc phải làm vậy sao...?"

- Ông ta khuỵu gối xuống, ôm mặt khóc nức nở.

Ả Minh thấy vậy liền vỗ vào vai chú Gia mà an ủi:

-"Anh yên tâm đi, em làm như vậy là có lí do cả!

Em biết anh vẫn còn rất nặng tình với cô ta.

Bản thân em cũng là một người theo đạo Phật, nên em không bao giờ muốn dồn ai vào đường cùng cả!

Em chặt xác của cô ta sau đó làm lễ, chính là để cổ không về đây quấy phá anh hay ám lấy căn nhà trọ này.

Nhờ lễ cúng của em mà cổ sẽ được mau chóng siêu thoát, luân hồi chuyển kiếp vào một cuộc sống tươi đẹp hơn nhiều!

Chính vì vậy mà anh không cần cảm thấy đau xót như vậy đâu!"

Nghe lời giải thích của Minh, chú Gia cũng cảm thấy vơi đi được phần nào nỗi ân hận trong lòng mình.

Ả độc phụ này nhìn bề ngoài là một người dẫn đoàn du lịch rất đỗi bình thường, thế nhưng chẳng ai biết rằng ả ta là một vị thầy pháp đi theo con đường tà đạo, chuyên dùng bùa ngãi thư yếm để dụ dỗ kiếm tiền, phá nát hạnh phúc gia đình của người khác.

Cứ mỗi nhát dao bổ xuống thì một phần thi thể của cô Ý lại rơi ra, máu mỗi lúc chảy xuống một nhiều, loang lỗ hết khắp cả căn phòng.

Cô Hoa lúc này chỉ có thể đứng đờ người nhìn vào, tay bấu chặt lấy miệng của mình cố gắng để không hét lên thành tiếng.

Mảnh thi thể cuối cùng của cô Ý chính là một khúc xương chân.

Ả Minh nhân lúc chú Gia không để ý đã lén giấu mảnh xương chân ấy vào trong người.

Sau khi chặt xác cô Ý xong, cả hai người liền chia mảnh thi thể vào 5 túi ni lông nhỏ, sau đó bỏ tất cả vào một chiếc bao bố lớn.

-"Mau lên!

Tụi mình phải nhanh chóng ra sau vườn, đem chôn 5 túi ni lông này vào 5 gốc cây thông rồi làm lễ trước khi trời sáng!!"

Nghe lời giục của Minh, chú Gia cũng hành động nhanh tay hơn.

Cô Hoa lúc này biết được cả hai sắp xuống lầu, bèn mau chóng đi thật khẽ xuống tầng trệt, quay trở lại phòng ngủ giả bộ như không biết gì.

Khi Minh cùng chú Gia đã ra sau vườn, cô Hoa cũng từ từ lẻn ra theo, rồi trốn kĩ vào một góc quan sát.

Lúc này, chú Gia đang dùng xẻng đào xới để chôn 5 túi ni lông vào từng gốc thông, còn ả ta thì đang lôi trong túi ra nào là nhang nào là bùa rồi dàn thành một trận đồ bát quái trông rất lạ mắt.

Sau khi chú Gia đã chôn xong 5 túi thi thể vào 5 gốc cây, thì cùng lúc đó Minh đốt một bó nhang thật to rồi vừa đi xung quanh mỗi cây thông vừa đọc liên hồi một bài chú cổ quái nào đó!

Giữa màn đêm tĩnh mịch, gió bỗng dưng

nổi lên dữ dội, tựa như sắp có giông tố đang kéo đến.

Ngọn lửa của bó nhang chẳng hiểu sao mỗi lúc một phực cháy dữ dội hơn.

Cô Hoa lúc này mắt chữ A mồm chữ O, một cảnh tượng mà cô chỉ có thể thấy trong phim trong truyện nay lại đang xảy ra trước mắt cô một cách hoành tráng như vậy!

Một lát sau, khi giông tố đã ngừng hẳn, thì lúc này ả Minh gục xuống đất, dường như đã cạn kiệt thể lực.

-"Mọi chuyện đã xong rồi!

Chúng ta mau vào nhà thôi!"

- Ả thều thào nói

Nghe hai người chuẩn bị vào nhà, cô Hoa cuống cuồng tìm cách tẩu thoát, nhưng do quá hoảng loạn nên cô đã vấp một tảng đá khá to trước mặt, rồi té ầm xuống đất.

"Ai đó?!"

- Minh hét lớn

Chú Gia thấy cô Hoa đang nằm ngã sõng xoài trên mặt đất thì liền lao đến túm lấy tóc của cô Hoa mà quát:

-"Mày thấy hết rồi phải không?

Phải không??"

Cô Hoa mặt mài tái xanh, chỉ biết ú ớ trong vô vọng:

-"Tôi...tôi...."

Thế là, cô Hoa đã bị hai con quỷ đội lốt người lôi vào phòng trọ.

Chú Gia lấy ra một cây kéo định đâm chết cô Hoa thì ngay lập tức cô Minh can ngăn:

-"Khoan đã!

Con Hoa này vẫn còn giá trị lợi dụng, không nên giết vội!"

Dứt lời, Minh bèn tiến tới chỗ cô Hoa, dùng đôi bàn tay nhuốm đầy tội ác của mình nâng cằm của cô Hoa lên:

-"Nếu mày dám đi báo công an, thì tao sẽ khai hết việc mày ăn cắp tiền của ông bà chủ gửi về cho gia đình, lúc đó tao vào tù, thì mày cũng sẽ vào tù thôi con!

Khôn hồn thì ngậm miệng lại!"

-"Chết rồi...Vậy còn gia đình của vợ anh thì phải làm sao đây...?"

- Chú Gia lo lắng

-"Anh yên tâm đi!

Em đã tính toán hết rồi!.."

- Minh vừa nói vừa nhìn vào mắt cô Hoa một cách nham hiểm.

Ả Minh và chú Gia đã lấy vụ việc ăn cắp của cô Hoa để ép cô trở thành con rối làm theo kịch bản của chúng.

Sáng hôm sau, chú Gia đã lôi cô Hoa theo xuống tận nhà cô Ý.

Ông ta khóc lóc kể lại toàn bộ sự việc cho ba mẹ cô Ý nghe:

-"Con khổ quá ba mẹ ơi!!

Suốt nhiều tháng nay con ngày nào cũng đầu tắt mặt tối, quán xuyến nhà trọ nên không có nhiều thời gian ở bên cạnh em Ý.

Cho đến 3 hôm trước con đi Nha Trang thì cô Hoa bèn gọi điện cho con báo là em Ý đang ngoại tình với một người đàn ông trẻ tại nhà.

Con nghe như sét đánh ngang tai, bèn vội bỏ hết công việc chạy về thì lòng con như vỡ vụn đi trăm nghìn mảnh khi thấy em đang cùng ông ta ân ái trên chiếc giường của tụi con...!

Khi con vào bắt gian thì em đã bênh vực người đàn ông kia và tát con, bảo là không muốn sống chung với con nữa.

Con lúc đó chỉ biết chết lặng, đứng nhìn vợ mình bỏ đi theo người đàn ông khác...!

-"Con nói gì vậy Gia??

Có phải có hiểu lầm gì trong chuyện này không?

Con Ý nhà bác trước giờ luôn ngoan ngoãn hiền lành, cố gắng làm ăn phát triển sự nghiệp.

Nó lại cực kỳ yêu thương con nữa thì làm sao mà ngoại tình được?"

- Bà Khả Ái, mẹ cô Ý chau mày thắc mắc

-"Nếu mẹ không tin thì hãy thử hỏi cô Hoa xem..."

- Chú Gia vẫn tiếp tục nói trong nước mắt.

Ông ta nhìn cô Hoa bằng một ánh mắt đe dọa, trông nguy hiểm cực kỳ.

Cô Hoa lúc này đau đớn tột cùng, tựa như có hàng ngàn mũi tên đang xuyên thẳng vào trái tim cô.

Nhưng cô Hoa không còn sự lựa chọn nào khác ngoài tuân theo mệnh lệnh của 2 con quỷ dữ kia nữa...Cô cúi gầm mặt xuống mà nói:

-"Dạ...dạ đúng thật là cô Ý đã ngoại tình thưa bà...Trong những ngày ông chủ đi công tác, thì cô Ý đã lén lút qua lại với một người đàn ông trẻ tuổi, nghe loáng thoáng ông ta là giám đốc của một tập đoàn viễn thông lớn nào đó...Con đã định nói lại với ông chủ, nhưng vì không muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình của hai người, cũng như vì tình nghĩa chị em mấy năm nay, nên con đành im lặng tỏ ra như không biết gì...Cho đến một ngày chứng kiến cảnh hai người dẫn nhau lên phòng ngủ của ông bà chủ để ngoại tình, thì con thực sự không chịu nổi nữa nên gọi ngay cho ông chủ, tội nghiệp ông chủ lắm bà ơi..."

Dứt lời, cô Hoa ngồi thụp xuống mà ôm mặt khóc nức nở.

Cha mẹ của cô Ý nhìn thì nghĩ rằng cô khóc vì thương cho chú Gia bị ngoại tình, nhưng thực ra cô Hoa khóc vì cắn rứt lương tâm, ân hận với những lời nói dối ngụy biện cùng hành động ăn cắp tiền đầy tội lỗi của mình.

Cha mẹ cô Ý nghe xong thì không còn đứng vững vàng nữa, ngã xuống nền đất đau khổ vô cùng.

Có chết ông bà cũng không thể ngờ đứa con gái ngoan ngoãn của hai người lại trở nên đổ đốn như thế...

Sau đó, cha mẹ cô Ý đã âm thầm phái người đi tìm cô, cũng như điều tra sự việc.

Họ không thể báo cảnh sát, bởi lẽ nhà cô Ý là một trong những gia đình danh giá, có địa vị xã hội rất cao ngay thời điểm đó, nếu báo cảnh sát thì tin tức cô Ý ngoại tình sẽ bị phanh phui lan truyền đi, gây nên tổn thất cực lớn đến cơ nghiệp của gia đình họ.

Chính vì thế, nên hai ông bà chỉ có thể cho người đi tìm, nhưng ngày này qua tháng nọ mà mãi vẫn không thể tìm gặp được cô Ý, tựa như cô đã đã bốc hơi khỏi Trái Đất, không còn một dấu tích nào cả.

Cuộc tìm kiếm dần đi vào ngõ cụt, cha mẹ cô Ý quá đau lòng, nghĩ rằng con gái mình đã chết, nên tổ chức tang lễ long trọng tiễn đưa cô con gái bé bỏng của mình về nơi chín suối.

Hai ông bà thấy chú Gia đau đớn khôn nguôi, mất ăn mất ngủ trong suốt một tháng trời, nên họ thương cảm vô cùng, bèn giao lại nhà trọ Gia Ý cho ông ta, như một sự bù đắp những tổn thương, mất mát mà chú Gia đã chịu đựng vì cô Ý ngoại tình.

Nhưng, nào ai biết rằng, ông ta mất ăn mất ngủ thực chất là do sợ mọi chuyện bị bại lộ, chứ làm gì mà thương xót cô Ý như mọi người hằng nghĩ.

Sau cái chết của cô Ý một thời gian, thì ông Gia cũng chính thức kết hôn với ả Minh.

Ả ta đường đường chính chính trở thành bà chủ mới của nhà trọ Gia Ý, chung sống vô cùng hạnh phúc bên chú Gia.

Nhưng chú Gia nào ngờ được rằng ả đã luôn lừa dối chú một cách trắng trợn.

Miệng thì nói muốn giúp đỡ vong hồn của cô Ý mau chóng được siêu thoát, nhưng trong lòng thì lại luôn muốn triệt hết đường sống của cô.

Minh đã dùng khúc xương chân của cô Ý mài cho thật thanh mảnh, sau đó khảm vào chiếc vòng cẩm thạch để trấn hồn cô Ý lại, khiến cô mãi mãi không thể được siêu thoát.

Bởi lẽ, Minh đã biết được chuyện cô Ý mang thai vào cái đêm mà ả chặt xác cô Ý ra.

Do thai nhi chỉ mới hơn 1 tuần, vẫn chưa thành hình nên ông Gia không thể nào biết được.

Khi người phụ nữ chết oan, thì nỗi căm hận của họ luôn dâng trào đến đỉnh điểm, nay lại chết trong lúc mang thai, thì sau khi chết đi sẽ rất nhanh chóng biến thành quỷ dữ, công lực khủng khiếp vô cùng, chắc chắn sẽ quay về trả thù ả.

Vì lẽ đó nên Minh đã phải tìm đủ mọi cách để triệt đường sống của cô Ý, giam cô vào pháp khí trấn hồn cổ xưa với hi vọng sẽ nhanh chóng khiến vong linh của cô Ý hồn siêu phách tán, tan biến vĩnh viễn.

Quay trở lại với cô Hoa, chú Gia đã luôn muốn giết cô để thủ tiêu nhân chứng.

Thế nhưng, ả Minh vẫn luôn can ngăn chú.

-"Sao anh khờ quá vậy??

Anh chỉ biết nhìn trước mắt mà không nghĩ tới đường dài.

Nên nhớ rằng từ trước đến nay nhà trọ này thành công như vậy là nhờ vào tài kinh doanh của vợ anh, cũng như tay nghề bếp núc giỏi giang của ả Hoa này.

Nó đã đồng hành với vợ anh từ những ngày đầu, nên chắc chắn ngoài nấu nướng ra thì kinh nghiệm quán xuyến nhà trọ cũng vô cùng phong phú.Nay đã mất vợ anh, rồi mất thêm con Hoa nữa thì anh nghĩ nhà trọ mình sẽ trụ nổi không?

Em chả biết gì về kinh doanh cả, nên làm sao giúp anh được?...Chính vì thế mà nên giữ nó lại để giúp nhà trọ của mình phát triển.

Nhưng mà...giữ thì giữ, nhưng em vẫn phải dẹp bỏ mối nguy hại trước để tránh hậu họa sau này!"

Và rồi, ả độc phụ tàn nhẫn đó đã dùng bùa yếm lên người cô Hoa, khiến cô bị câm, không thể nói chuyện được nữa...

....

-"CÁI GÌ MÀ VÔ LÝ ĐÙNG ĐÙNG VẬY TRỜI??"

- Thoa không kìm chế được bản thân nữa mà hét lên.

-"S...Sao con lại nói thế??"

- Cô Hoa hỏi

-"Rõ ràng theo như lời cô kể thì chiếc vòng trấn hồn đó là của bà Minh độc ác gì đó, nhưng mà sao bây giờ con Dinh lại đeo nó chứ?!

Nó có liên quan gì đến bả cũng như là nhà trọ này đâu cô?"

- Thoa nói

Cô Hoa nghe xong thì quay sang nhìn thẳng vào mắt Dinh, ngạc nhiên hỏi:

-"Con không còn nhớ gì sao Dinh??"

-"Nhớ...nhớ gì cô?"

- Dinh hỏi

-"Chẵng lẽ con không biết con Minh là họ hàng xa của con hay sao??!"

- Cô Hoa hỏi với một giọng rất khó hiểu

-"CÁI GÌ???"

- Cả ba người trố mắt

-"C...cô...cô có nhầm lẫn gì ở đây không ạ...?"

- Dinh sợ hãi, giọng run run hỏi ngược lại cô Hoa

Cô Hoa bèn đáp:

-"Vậy là con thực sự không nhớ gì rồi...Nếu đã là như vậy thì cô sẽ kể tiếp diễn biến của câu chuyện cho các con nghe.

Sau khi cô Ý chết đi, thì con Minh đó liền dọn vào nhà trọ sống với ông Gia.

Nó cất cái vòng cẩm thạch vào một cái hộp kín, luôn giữ kĩ bên mình.

Nhịp sống cứ thế mà diễn ra bình thường cho đến một năm sau đó, nó đột nhiên lâm bệnh nặng.

Người nổi đầy những cục mủ màu đen chi chít trên cơ thể trong thảm hại vô cùng.

Ban đầu, chồng nó cũng đưa đi khắp bệnh viện, nhưng khám mãi vẫn không ra bệnh.

Cũng đúng thôi, vì cái đó có phải bệnh đâu..."

-"Vậy là gì thế cô??"

- Cả ba đồng thanh hỏi

Cô Hoa ngập ngừng một lúc rồi tiếp tục câu chuyện dài:

-"Do bị phản thuật, nghiệp quật nó đó!

Cả đời nó luôn hành pháp vào những mục đích xấu xa, hại đời biết bao nhiêu con người rồi.

Nay nó lại dám dùng pháp khí tà đạo để trấn hồn người ta, thì quả báo đến với nó là điều hiển nhiên thôi!

Cứ như thế, những cục mủ ngày một mọc lên như nấm, lan dần ra khắp cơ thể của con Minh.

Ông Gia thì ổng cứ nghĩ con Minh bị bệnh dịch, ổng sợ bị lây nhiễm nên liền đuổi nó sang phòng khác.

Khi nó đi, nó vẫn không quên đem theo cái hộp cất chiếc vòng cẩm thạch, nó để trên đầu giường, rồi cứ nằm như vậy

mà lăn lộn, đau đớn với bệnh tật qua từng ngày.

Ba mẹ nó ở dưới quê hay tin, bèn điện lên kêu đưa nó về dưới nhà gấp để nhà chở đi thầy lang coi sao.

Lúc này, bệnh của nó đã cực kỳ nghiêm trọng rồi, những cục mủ mọc lên ở cả mắt khiến nó không nhìn thấy đường nữa.

Rồi mủ mọc cả trong não, tim gan của nó, nên nó dần trở thành một người thực vật, mất hết thần thức của một con người.

Khi mọi người đưa nó đi, thì do nó quá đau đớn hoang mang, nên đã quên không đem theo cái hộp đựng chiếc vòng.

Nó vừa về quê cái là ông Gia đã cho nhân viên vệ sinh sang đó để dọn dẹp phòng, khử trùng các thứ để còn cho khách người ta ở.

Trong lúc mấy cậu nhân viên dọn vệ sinh, thì vô tình quơ trúng chiếc hộp, nó rớt xuống đất rồi rơi ra chiếc vòng cẩm thạch.

Thế là họ đem xuống quầy lễ tân rồi đưa cho cô, nói là của khách để quên lại.

Cô thấy vậy nên để cái hộp trên bàn lễ tân, chờ khách quay lại rồi trả người ta.

Đúng 1 tháng sau, con Minh chết.

Ông Gia vì tình nghĩa vợ chồng, nên muốn đưa xác của nó lên đây để làm ma chay cho thật long trọng.

Ông cũng trả hết chi phí xe cộ để rước người thân, rồi bà con họ hàng xa gần của nó lên để tham gia tang lễ, trong đó có cả ba mẹ của con.

Trong những ngày làm đám tang thì nhà trọ tạm dừng hoạt động, các phòng ốc đều để trống để cho ba mẹ rồi họ hàng của con Minh ở.

Con thì do còn nhỏ nên rất nghịch ngợm, đã trèo phá lung tung khắp cả nhà trọ.

Lúc cô ra thì thấy con đang ôm cái hộp đựng chiếc vòng cẩm thạch, cô mới nhớ ra là đã hơn một tháng nay không có vị khách nào lại nhận đồ, nên cô quyết định tặng nó cho con vì thấy con đáng yêu quá.

Bẵng đi mấy ngày sau khi tang lễ kết thúc, cô bữa đó lên phòng mà trước đây con Minh nó ngủ để dọn dẹp.

Khi cô giở tấm ga giường lên định đem đi giặt thì mới phát hiện có một cuốn sổ tay nhỏ, giở ra coi thì mới biết đó là sổ tay ghi đầy bùa chú thuật thư của con Minh.

Trang cuối cùng của cuốn sổ tay đó ghi công thức về thuật "Khảm Xương Trấn Hồn".

Khi cô nhìn vào hình ảnh nó vẽ trong trang đó thì cô như chết điếng người, chiếc vòng trong trang đó giống hệt như chiếc vòng cẩm thạch mà cô đã cho con...!"

-"T..TRỜI ƠI..."

- Dinh thảng thốt kinh ngạc

Cô Hoa tiếp tục câu chuyện:

-"Sau đó, cô bèn tìm mọi cách để lấy lại chiếc vòng nhưng không thể được.

Cô không thể nói chuyện được, mà lúc đó thì gia đình con đã về lại Cà Mau mất rồi, nên cô chỉ biết khóc trong tuyệt vọng, chờ ngày tìm lại được chiếc vòng, giúp cho bà chủ được siêu thoát..."

Cô Hoa gào lên đau đớn:

-"Tất cả là tại cô!

Cô đã luôn ân hận, cắn rứt lương tâm trong suốt 15 năm qua.

Cô trước kia cực khổ vô cùng, may thay được bà chủ cưu mang, giúp đỡ rồi cho công việc làm ăn ổn định...Vậy mà cô lại...lại...."

Cô Hoa bấu chặt lấy tim gan mình, không thể nói tiếp được điều gì nữa...

-"Cô đã biết nhận lỗi của mình, ân hận sám hối là đã được rồi.

Con chắc chắn vong hồn của cô Ý sẽ không trách móc hay thù hận gì cô đâu.

Bây giờ cô chịu kể hết toàn bộ sự việc cho tụi

tụi con nghe là cô đã góp công lớn trong việc vạch trần bộ mặt thật của ông Gia ra ánh sáng rồi."

- Kim Như vỗ về an ủi

Thoa phẫn nộ:

-"Tụi mình đã có đầy đủ nhân chứng vật chứng rồi, bây giờ đi báo công an thôi!"

-"Không được đâu!"

- Dinh nói.

-"Tại sao lại không?"

-"Mày nên nhớ rằng vụ án này đã trôi qua 15 năm rồi, đã quá thời hạn điều tra rồi.

Cho dù bây giờ có đầy đủ bằng chứng thì cũng không thể kết tội ông Gia rồi tống ổng vào tù được đâu!!"

-"Vậy không lẽ giờ chỉ có thể giúp vong hồn cô Ý siêu thoát, còn con quỷ Minh Gia đó thì vẫn cứ sống một cuộc sống hạnh phúc hả?

Trên đời này làm gì có đạo lý nào như thế?"

- Thoa bức xúc nói.

-"Tao có kế hoạch này..."

- Như khẽ nói

-"Mình không thể nhờ pháp luật can thiệp được rồi, chỉ đành tự lực cánh sinh thôi.

Mong rằng cách này sẽ có hiệu quả..."

Tất cả mọi người tập trung lắng nghe kế hoạch cuối cùng của Kim Như, mỗi người đều luôn canh cánh một hi vọng sẽ có thể thay trời hành đạo, trừng phạt con quỷ đội lốt người Trần Minh Gia đó.
 
Nhà Trọ Quỷ Ám
𝐂𝐇𝐔̛𝐎̛𝐍𝐆 14: BÁO ỨNG


"Vui lòng không re-up truyện dưới mọi hình thức khi chưa được sự cho phép của tác giả."

Buổi chiều hôm đó, cả nhóm đã đi chợ mua rất nhiều nguyên liệu về nấu ăn.

Chú Gia thấy ba người đứa nào cũng hai tay hai túi đồ chồng chất lên nhau thì lấy làm ngạc nhiên lắm:

-"Mấy con làm gì mà mua cả đống đồ ăn thế kia?"

Dinh hào hứng nói:

-"Dạ, hôm nay tụi con muốn báo đáp ơn của chú đã giúp đỡ tụi con rất nhiều trong những ngày qua.

Từ hôm nhà trọ hết phòng, chú đã thương tình cho tụi con một chỗ để ngủ nghỉ.

Khi con Thoa bị ngất xỉu, chú đã không chần chừ gì mà lập tức chở nó đi bệnh viện.

Chẳng những thế, chú còn cùng với cô Hoa nấu biết bao nhiêu món ăn hấp dẫn để tiếp đãi tụi con, khiến tụi con xúc động vô cùng, không biết nên lấy gì để mà báo đáp."

Chú Gia cười phúc hậu:

-"Trời ạ mấy cái đứa này.

Chút chuyện nhỏ nhoi như vậy mà cứ làm quá lên.

Chú nhận tấm lòng của mấy đứa là được rồi, mấy con cứ ăn vui vẻ đi nhé."

-"Huhu chú ơi chú ăn với tụi con một bữa đi mà, tụi con chả biết lấy gì báo đáp cho chú ngoài nấu những món này.

Nếu chú mà không ăn thì tụi con buồn lắm đó..."

- Dinh mếu máo

-"Đi mà chú!!"

- Cả ba người nắm lấy tay chú Gia ra sức năn nỉ.

-"Rồi rồi được rồi.

Chú sẽ ăn, sẽ ăn được chưa?

Mấy cái đứa này tính y như con nít vậy!"

- Chú Gia cười lớn.

Dinh và Thoa xuống bếp phụ trách nấu ăn, còn Như thì ngồi ở bàn ăn trò truyện với chú và cô Hoa.

-"Mai mốt là tụi con phải về rồi, chắc nhớ chú với cô Hoa lắm luôn..."

- Như tiếc nuối

-"Chú cũng nhớ mấy đứa nữa.

Mong rằng khi nào rảnh rỗi tụi con sẽ lên đây chơi với cô chú nữa nha!"

- Chú Gia nói.

-"Dạ oke luôn hihi"- Như cười tít mắt, cố gắng diễn cho tròn vai

-"À mà chú này, chú có thích xem phim không?"

- Như hỏi

-"Có!

Chú thích xem phim lắm!"

-"Dạ vậy chú giống con rồi đó!

Bữa con có coi một phim kinh dị, nói về một ông chồng ngoại tình, sau đó bị bà vợ phát hiện.

Nhưng mà, ông ta chẳng những không hối lỗi mà còn cùng ả tình nhân kia giết chết rồi thủ tiêu xác của bà vợ á chú.

Tội cô vợ quá chú ơi..."

- Như nói.

-"Ừ, tội thật..."

- Chú Gia mặt mày hơi biến sắc

-"Chú thấy ông chồng như thế nào?

Có phải là quá tàn ác vô nhân đạo, không bằng súc sinh cầm thú không hả chú?"

- Kim Như hỏi dồn

-"Ừ...ừ..."

- Chú Gia trả lời qua loa.

Kim Như thầm nở một nụ cười khoái chí.

Đúng một tiếng sau thì tất cả các món ăn cũng được dọn lên một cách hoành tráng.

Nào là lẩu thái, cơm cuộn cho đến cá sốt cà, thịt heo chiên xù..v...v trông rất đẹp mắt.

-"Trời ơi ngon quá, không ngờ tụi con nấu ăn giỏi như vậy!!"

- Chú Gia vừa ăn vừa tấm tắc khen ngợi.

-"Hihi chú quá khen rồi!"

- Thoa mắc cỡ

-"À đúng rồi nãy tụi mày định kể cho tao nghe vụ gì ngoài chợ hả?"

- Như quay sang hỏi Thoa và Dinh

Dinh nhanh miệng đáp:

-"À nãy tụi tao ra chợ thì thấy một bà to béo đang cùng mấy người đàn ông chặt thịt một chó!"

-"Trời trời!

Chặt thịt chó á?"

- Như sợ sệt

-"Ừ đúng rồi.

Nghe người xung quanh kể trộm chó nhà của người ta rồi về làm thịt!"

-"Ác dữ vậy trời!"

- Như nhăn mặt

Thoa chen ngang nói:

-"Mày thấy bả chặt thịt con chó, chặt có mấy khúc mà tao cảm tưởng như cả trăm khúc vậy.

Mỗi nhát dao của bả dứt khoác cực kỳ, tiếng BỤP BỤP BỤP nó cứ vang lên khiến tao ớn lạnh vô cùng!"

-"Đã ăn trộm chó của người ta rồi mà còn ngang nhiên giết hại, chặt nó ra như vậy, ác ơi là ác.

Nhưng mà cũng may là bả chỉ chặt thịt chó thôi, chứ đó mà là thịt người thì...."

-"Trời con điên này!!

Trên đời này ác cỡ nào thì cũng chỉ chặt thịt chó

thịt mèo thôi, chứ làm gì có người nào cầm thú tới nỗi dám chặt thịt người, chú Gia ha?"

- Thoa quay sang nhìn chú Gia, hỏi với vẻ mặt rất điềm nhiên.

Chú Gia lúc này đổ khá nhiều mồ hôi, mặt mày có vẻ xanh xao lắm, chú cố gắng gật đầu cho qua chuyện.

Ăn được một lúc, bỗng chú Gia dùng tay ôm đầu mình, dường như bị choáng váng.

-"A..."

-"Ơ...chú sao thế?"

- Như tỏ vẻ ngạc nhiên

-"Không hiểu sao chú thấy buồn ngủ quá...chú..."

Chưa nói hết câu thì ông ta đã gục mặt xuống bàn.

Cả Dinh, Như, Thoa và cô Hoa lúc này mừng như trẩy hội, như vậy bước đầu tiên trong kế hoạch của họ đã thành công mỹ mãn!

Như quay sang nhìn Thoa và Dinh, nói:

-"Bây giờ mày với con Dinh đưa ổng lên phòng trước đi, tao ở đây dặn dò cô Hoa một lát đã."

-"Ừ, mày cũng nhanh lên nha."

- Thoa vỗ vai Như

Sau đó, Thoa cùng Dinh cố gắng khiêng chú Gia lên phòng.

Kim Như đưa chiếc vòng cẩm thạch cho cô Hoa, nói:

-"Cô hãy bắt xe xuống nhà cô Ý, báo cho cha mẹ cô Ý biết toàn bộ sự việc để họ tìm cách giải quyết nhé!

Cô Trần đã chỉ cho cô nghi thức hóa giải thuật "Khảm xương trấn hồn" rồi, hi vọng cô sẽ có thể giúp vong linh của cô Ý sớm siêu thoát, coi như là lấy việc này để chuộc lại mọi lỗi lầm trước đây của cô!

Cô Hoa nắm lấy tay Như, xúc động:

-"Cô cảm ơn tụi con nhiều lắm!

Cô sẽ kể hết toàn bộ sự việc, cũng như dập đầu tạ lỗi trước bàn thờ của bà chủ, cầu xin bà chủ tha thứ cho lỗi lầm của cô...Cô trước đây chỉ làm nghề bán bánh tráng nướng ở chợ đêm, vật lộn với cuộc sống hàng ngày để có cái ăn cái mặc.

Sau đó cô gặp được bà chủ, bà cưu mang cô, cho cô một công việc với mức lương ổn định.

Chẳng những vậy, bà chủ còn dạy cho cô rất nhiều kinh nghiệm coi sóc nhà trọ, xem cô như người em gái ruột trong nhà...vậy mà...vậy mà cô lại..."

Kim Như ôm chầm lấy cô Hoa, cố gắng xoa dịu nỗi ân hận đang trực trào trong trái tim nhỏ bé của cô.

Trước khi đi, cô Hoa đã đưa cho Như một tờ giấy siêu âm thai kỳ

-"Cái này là..."

- Như ngạc nhiên hỏi

-"Đây là giấy siêu âm thai của bà chủ.

Cô đã cất kĩ bên người hơn 15 năm nay rồi.

Hi vọng tờ giấy này sẽ có thể giúp đỡ các con!"

Nói rồi, cô Hoa chia tay với Như, bắt xe tìm đường đi đến nhà cha mẹ của cô Ý...

Ba người đưa ông Gia vào căn phòng mà trước đây họ từng ở, đó cũng chính là căn phòng đã xảy ra thảm kịch năm xưa.

-"Đồ nghề đâu Thoa?"

- Dinh hỏi

Thoa lục lọi hết mọi ngóc ngách trong balo thì không thấy gì cả.

Cô gãi đầu

-"Chết rồi!

Nãy đi chợ đêm tao la cà quá nên quên mất mua đồ nghề rồi..."

-"Hazzia, thiệt tình!"

- Dinh chán nản

Như nói:

-"Vậy giờ tao với Thoa sẽ đi mua, còn mày ở lại trông chừng ổng nha!"

-"Ừa, đi nhanh về nhanh nha!"

Nói rồi, Như và Thoa liền rời đi.

Trước khi đi, Như đã đưa cho Dinh tờ giấy siêu âm thai của cô Ý, nói là cứ cầm đi để phòng trường hợp bất trắc xảy ra.

Ngọc Dinh đóng cửa lại, cúi xuống chăm chú nhìn những thông tin trong tờ giấy siêu âm.

Ngay lúc này, ông Gia đang nằm trên giường đột nhiên mở trừng mắt, thì ra ông ta chỉ giả vờ ngủ mà thôi!

Nhanh như cắt, ông Gia rút trong túi ra sợi dây thừng, rồi lao đến tròng vào cổ Dinh mà siết chặt.

Dinh quá bất ngờ, không thể phản ứng gì được ngoài cố gắng chống cự.

Ông Gia ngày càng siết mạnh hơn, nói:

-"Hay cho tụi mày cứ thích xen vào chuyện của người khác!

Tao chặt xác em Ý là để làm lễ cầu siêu cho em sớm được luân hồi chuyển kiếp, tao thật sự muốn tốt cho Ý nên mới làm như vậy thôi!!"

Dinh khó chịu vô cùng, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của ông Gia.

Thấy cái bình hoa bằng gốm đang đặt trên kệ tủ kế bên, Dinh gắng gượng, dùng hết sức bình sinh của mình để với tay cầm chiếc bình đập thẳng vào đầu ông Gia.

Ông ta bị đập một phát choáng hết cả đầu, vội buông tay ra ngã xuống.

Ngọc Dinh nhanh tay lấy một mảnh vỡ của chiếc bình giơ thẳng về phía ổng để tự vệ.

Cô cười khẩy, nói:

-"Haha...Tốt cho cô Ý?

Là cầu siêu cho cô Ý hay là trấn hồn giam giữ vong linh của cô, khiến cô mãi mãi không thể siêu thoát được nữa??"

Ông Gia giận đến đỏ mặt, quát:

-"Mày không biết gì thì đừng có nói nhăng nói cuội?"

-"Thì ra đến tận bây giờ mà ông vẫn bị ả độc phụ Hải Minh đó lừa gạt, ông đúng là quá hồ đồ rồi!!"

-"Mày nói cái gì??"

- Ông Gia ngạc nhiên.

Dinh đáp:

-"Ông nghĩ con tiện tì đó sẽ nhân từ như vậy sao?

Ả Minh đó đã biết rõ nếu như tha cho vợ ông, thì chắc chắn vợ ông sẽ không đi siêu thoát mà sẽ quay lại báo thù, giết chết ả!

Hơn nữa ả biết cô Ý đang mang thai, nên khi chết oan như vậy thì sẽ càng dễ biến thành quỷ dữ, nên ả ta đã giấu một khúc xương chân của vợ ông, mài cho thật mảnh rồi khảm vào chiếc vòng cẩm thạch để giam giữ linh hồn của cô Ý lại!!"

-"Có thai...?

Mày đang nói dối, mày đang nối dối!!!"

- Ông Gia hét lên.

Ông ta như đã hóa điên, toan xông tới để bóp chết Ngọc Dinh, nhưng Dinh đã nhanh tay chỉ vào tờ giấy siêu âm đang nằm dưới đất mà nói lớn:

-"Ông nhìn đi!!

Xem đó là cái gì!!"

Ông Gia nhìn theo hướng chỉ tay của Dinh, cầm tờ giấy lên mà xem.

Ông như lặng người khi thấy tên vợ mình được in rõ ràng trên giấy, kèm theo đó là thông tin cô đã mang thai được 2 tuần...

Nước mắt ông Gia rơi như thác đổ.

Ông không ngờ vợ đã mình đã có thai, ông lại càng không ngờ ả Minh độc ác đó đã lừa dối ông trong suốt 15 năm qua...Nếu biết trước vợ mình có thai thì dù có bị phanh thây xẻo thịt ngàn lần vạn lần đi nữa, ông cũng sẽ không bao giờ ngoại tình, phản bội mẹ con cô Ý...

Sự mặc cảm tội lỗi cùng sự phẫn nộ tột cùng vì ả Minh đã giấu diếm lừa dối ông suốt 15 năm qua.

Tất cả như một chất xúc tác xâm nhập và bao trùm lấy tâm trí ông Gia, khiến ông đã gần như trở thành một con thú hoang chỉ biết điên cuồng lao đến vồ lấy con mồi.

"Mày phải chết!!

Mày phải chết!!"

- Ông Gia lao đến hất rơi mảnh vỡ chiếc bình trên tay Dinh, rồi bóp chặt lấy cổ của cô.

Dinh ra sức vùng vẫy, nhưng sức lực của một người con gái quá bé nhỏ, không thể chống cự lại với sức của một con quỷ dữ đội lốt người.

Khi Dinh đã gần như không thể chống chọi được nữa, thì một tiếng "Choảng" vang lên!

Dinh thấy ông Gia thả tay ra, đầu dần túa máu ra trông đáng sợ vô cùng.

Ông ta gục xuống đất, ngất lịm đi...

-"Trời ơi Dinh!

Dinh!

Mày có sao không?"

- Thoa ôm chầm lấy Dinh, lo lắng hỏi

Dinh nhận ra mình vẫn còn sống, thì mừng đến òa khóc:

-"Huhu nếu mày không tới và đập chai lên đầu ổng kịp thời thì tao đã bị bóp cổ cho tới chết rồi!

Tao sợ lắm...sợ lắm...!"

Như cố gắng an ủi bạn mình:

-"Mày không sao là quá tốt rồi.

Thôi tụi mình nhanh chóng hành động đi!"

Sau đó, cả ba người dùng sơn đỏ sơn lên các vách tường trong căn phòng trọ, tạo dựng hết mọi thứ với hi vọng sẽ có thể trừng trị được ổng một phần nào.

Khi mọi thứ đã được Dinh, Như và Thoa chuẩn bị tỉ mỉ, thì cả nhóm cũng nhanh chóng dọn hành lý rồi rời khỏi nhà trọ ngay trong đêm.

Còn ông Gia cứ nằm đó mà thiếp đi cho đến sáng...

5 giờ sáng...Ông Gia dần mở mắt

-"Aaa đau quá..."

- Ông khẽ rên lên vì đau

Phải mất một lúc sau, ông ta mới hoàn toàn tỉnh ngủ.

Nhớ lại cảnh tượng giằng co hỗn loạn hôm qua cùng những lời nói như dao găm xiên thẳng vào tâm can mình, ông Gia không khỏi đau đớn, xót xa cho vợ mình.

Chỉ vì một phút nông nỗi, chỉ vì cả tin vào lời của ả Minh mà giờ đây ông đã phải nhận lấy trái đắng của cuộc đời mình.

Vợ ông, con ông, cô Hoa, ả Minh hay cả nhóm bạn đã từng yêu quý, kính trọng ông đến nhường nào.

Tất cả, tất cả đều rời xa ông, ông chẳng còn gì ngoài tấm thân quỷ dữ đầy tội lỗi này nữa...

Bần thần một lúc lâu, ông Gia cũng từ từ xuống giường.

Khi ngẩng mặt lên nhìn vào các vách tường thì ông như chết trân tại chỗ khi thấy hàng chục hình vẽ một người đàn ông đang vung dao chặt xác của người phụ nữ, nó cứ lặp đi lặp lại chi chít hết cả tường.

Ông Gia tâm trí hoảng loạn vô cùng, hét lên kinh hãi:

-"Không không, đừng giết anh, đừng giết anh, anh xin lỗi em mà Ý ơi đừng giết anhhh..."

Ông Gia ôm đầu lao nhanh xuống tầng trệt, vừa chạy vừa lẩm bẩm cầu xin cô Ý đừng quay về báo thù ổng.

Xuống đến tầng trệt, ông ta thấy có một chiếc hộp màu đen khá to được đặt trên bàn lễ tân.

Ông Gia từ từ bước tới mở chiếc hộp ra.

Ông ta kinh hãi khi nhìn thấy bên trong hộp là một con búp bê bị cụt đầu, bụng phình to ra như đang có chữa, cả người nó máu me loang lỗ trông tởm vô cùng!!

Phía trên hộp còn có một mảnh giấy đã được gấp lại.

Mảnh giấy trắng lúc này như thôi thúc ông hãy mở nó ra đi, nhưng ông vẫn cố gắng kiềm chế bản thân để không mở nó.

Dường như ông đã đoán được bên trong mảnh giấy đó sẽ là án tử của cuộc đời mình, sẽ là cái giá đắt đỏ mà mình có thể sẽ phải dùng tính mạng để trả.

Thế nhưng, đôi bàn tay của ông đã không còn nghe theo lời ông nữa, cứ từ từ cầm mảnh giấy và mở ra.

Cho đến khi ông đưa mắt nhìn vào, thì ông Gia như chết điếng cả người khi đập vào mắt ông là một dòng chữ được viết nguệch ngoạc bằng máu đỏ:

SAO BA NỠ GIẾT MẸ CON CON??

Ông Gia đã không còn giữ được bình tĩnh nữa.

Đôi mắt ông long sòng sọc, cổ họng như bị một thứ gì đó cản lại khiến ông chỉ có thể gào gú lên những thanh âm vô nghĩa.

Ông ngã lăn ra đất, lăn qua lộn lại trong cơn khủng hoảng.

Như bị quỷ ma xui khiến, ông Gia liên tục đập đầu của mình xuống nền đất, vừa đập vừa rú lên như một con thú hoang điên loạn:

-"Xin lỗi...ứ..ứ xin..lỗi...aaa...ưuuuu"

Máu tươi cứ thế mà túa ra, gần như sắp nhuộm đỏ cả một nền đất.

Nhưng, so với vũng máu của cô Ý khi bị chặt xác, thì đây nào có thấm thía gì.

Nhưng, số của ông Gia đúng là rất may mắn.

Nhờ được những người khách du lịch đưa đi bệnh viện chữa trị kịp thời, nên ông ta không chết, chỉ bị điên và cả đời phải giam mình trong trại tâm thần mà thôi.

Những tháng ngày trong trại tâm thần, ông Gia cứ điên điên dại dại, cả ngày chỉ biết quay mặt vào tường lẩm bẩm hai từ "Xin lỗi".

Đêm đến, ông ta cứ lăn qua lộn lại, sợ hãi vô cùng.

Bác sĩ hỏi thì ổng cứ nói đêm nào cũng có một con quỷ nữ tay trái bế đứa con nít, tay phải cầm dao phay to tướng đứng kế bên ổng.

Nó cứ chặt liên tục xuống người ông Gia khiến ông đau đớn tột cùng.

Về phía cô Hoa, sau khi đem chiếc vòng đến nhà cô Ý và kể lại toàn bộ sự việc, thì cha mẹ của cô Ý đã ngay lập tức cho người đào 5 gốc thông để nhận xác con mình về chôn cất.

Sau đó, rải mảnh vụn của chiếc vòng lên bia mộ của cô Ý, rồi thực hiện nghi lễ hóa giải tà thuật để vong hồn của mẹ con cô được giải thoát khỏi chiếc vòng, cuối cùng là gửi mẹ con cô lên chùa với hi vọng hai người sẽ sớm được siêu thoát...

Năm cây thông xơ xác đã trụi lá hơn 15 năm qua.

Nay khi xác cô Ý đã được đào lên, mọi oan khuất đã được giải đáp, thì năm cây thông cao lớn ấy cũng dần mọc ra những nhành lá kim thanh thoát, vươn mình khoe sắc giữa đại ngàn hùng vĩ.

Đó là những tán lá của niềm tin, hi vọng về sự công đạo, lẽ phải mà hơn hết là tình người ấm áp trong cuộc đời...
 
Back
Top Bottom