Lãng Mạn Nhà trọ cực phẩm - Giang Sơn Đa Tiêu (Hoàn)

Nhà Trọ Cực Phẩm - Giang Sơn Đa Tiêu (Hoàn)
Phiên ngoại 4: Lê may mắn


Phiên ngoại 4: Lê may mắn"A Quyền, con nhìn con, con biết rõ mẹ con vội vã muốn ôm cháu lại không nhanh chóng tìm con dâu đi.

Đến đây, mợ giới thiệu vài người cho con xem xét ── ""Cảm ơn mợ, con có bạn gái."

"Con có bạn gái?

Chuyện lớn như thế sao không nghe mẹ con nói?

Cô gái kia làm gì?

Nhà ở đâu?

Cha mẹ làm cái gì?"

"..."

"Vân Kiều, lại đây chơi mạt chuộc, chuyện của nó tôi không thèm để ý nên bà cũng đừng quan tâm."

Từng Hương Nghi liếc mắt nhìn em dâu nhiệt tình trên sô pha cùng với đứa con trai mỉm cười lễ phép nói."

Chị Hương Nghi, sao có thể không để ý chứ!

A Quyền là một đứa bé tốt, hiện nay mấy cô gái trẻ tuổi bên ngoài rất phức tạp, vẫn nên tìm một người hiểu rõ thì yên tâm hơn!

Bạn học cũ của em có một đứa con gái năm nay mới tốt nghiệp ── ""Được rồi Vân Kiều, nó... nó là đồng tính luyến ái, em đừng để ý nó."

Bà mợ: "..."

Lê Dĩ Quyền: "..."

Ăn cơm chiều xong, đến chúc tết thân thích rồi rời đi, nhìn em trai em gái đều có cháu rất đáng yêu, Từng Hương Nghi không hâm mộ thì cũng không đúng.Bà vừa mới nói con là đồng tính luyến ái, cũng không muốn thân thích thấy bản thân mình sốt ruột.

Nên khuyên bà cũng đã nói hết nước hết cái, còn có thể như thế nào chứ?Con vậy mà... vậy mà cùng với Hà Nhạc Nhạc ở chung với mấy nam nhân khác!Sống đến cái tuổi này rồi, chuyện kỳ quái ngạc nhiên gì cũng đều đã thấy nhưng không thể trách, nhưng bà tưởng tượng ra sao cũng không thể tin được con trai mình, một đứa nhóc thông minh tuyệt đỉnh, tính tình lý trí nghiêm túc lại trở thành nam nhân vật chính trong loại chuyện hoang đường này.Vốn dĩ, bà vẫn cảm thấy mình hiểu con rất rõ, nhưng mấy tháng gần đây bà mới biết được, bà và những người khác giống nhau, chưa bao giờ thực sự hiểu rõ hắn.Năm đó sau khi sinh con, bà và chồng đều vội vàng làm việc, vì thế đưa con đến nhà cha mẹ chồng nuôi dưỡng giáo dục.

Cha chồng cực kỳ nghiêm khắc, vì thế con trai còn nhỏ liền nghe lời ôn hòa hơn so với mấy đứa nhỏ cùng tuổi, mãi cho đến khi con trưởng thành, bọn họ cũng chưa phát hiện con biểu hiện gì của thời kỳ phản nghịch.

Đến việc năm đó bà đùa giỡn nói nó thành con gái, hại nó bị mấy đứa bé khác cười nhạo, nó cũng chỉ cười cười không phản đối gì cả.Thành tích xuất sắc nhiều mặt, đối với người ngoài khiêm tốn, cử chỉ đúng mực, hào hoa phong nhã, có phong độ, giữ mình trong sạch.

Bà đã dạy nhiều học trò như vậy, bà dám nói con trai mình cho dù ở vị trí cao nhất cũng không phạm lỗi gì.

Hoàn mỹ đến mức không chân thực!

Nhưng con trai như thế, không lâu sau lại lấy tư thế quyết liệt gần như là 'cảnh cáo' nói bà không được ngăn cản hắn ở cùng với Hà Nhạc Nhạc, cũng không được một mình đi tìm Hà Nhạc Nhạc đưa ra yêu cầu gì với con bé."

Trước khi gặp cô ấy, con chưa bao giờ thực sự muốn cái gì cả."

Lý do của hắn giải thích hoang mang nhiều năm của bà như thế.Vì sao bà sẽ cảm thấy con hoàn mỹ không chân thực?

Bởi vì con giống như một chương trình cao cấp được người ta nhân bản, bà chưa bao giờ thấy dáng vẻ vui mừng hớn hở của nó.Có người nói, người sa đọa sẽ bắt đầu tham lam.

Nhưng trái lại, một người nếu sống không có dục vọng gì, chỉ sợ đó mới là sa đọa sâu nhất.Bà tôn trọng lựa chọn của con.

Dù sao, so với một đứa con hoàn mỹ, bà càng muốn có một đứa con sinh động.

Mặc dù cái giá là ── trơ mắt nhìn nó phạm sai lầm.Đẩy cửa phòng con ra, trên tường đối diện giường là mấy tài liệu bị phi tiêu bắn nát bấy.

Bà đã xem qua, là một hợp đồng lao động của quản lý nhà trọ, không có gì đặc biệt, tuy rằng số tiền vi phạm hợp đồng rất lớn nhất định sẽ hạn chế quyền từ chức của người lao động, nhưng xuất phát từ ngành sản xuất đặc thù, thêm vào điều khoản hạn chế thông tin trong quy định số tiền bồi thường hợp đồng kếch xù này, vì thế bản thân hợp đồng này cũng coi như công bằng.

Loại hợp đồng thế này, trừ phi hai bên địa vị tương đương, nếu không hai chữ công bằng này chỉ dừng lại trong điều khoản của pháp luật mà thôi.Bản hợp đồng này sao lại chọc tới con trai rồi?"..."

Thở dài một tiếng, quét mắt nhìn phòng ngủ sạch sẽ của con, Từng Hương Nghi lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.Trường học trống vắng, cột bóng rổ tối đen, một thân ảnh nhanh nhẹn một mình xuyên ra sân bóng, cho đến khi ánh sáng chiếu lên có giỏ rổ, thân ảnh thon dài của Lê Dĩ Quyền mặc quần áo vận động mới ngừng lại đi đến bên sân, cầm lấy khăn mặt lau mồ hôi trên cổ và mặt.Di động lẳng lặng nằm ở trên ghế dài, không có tin tức gì.Cô đang làm gì?

Đã ăn chưa?

Đang ở cùng ai?Cô có vẻ rất thích Tần Chi Tu...

Bốn năm trước, NG thật lâu không dẫn người mới vào, dựa vào kỹ thuật lúc đó của Linh Vũ, thật ra cũng không đủ để tiến vào NG, nhưng hắn sau khi xem tư liệu của Linh Vũ, lại tự mình cho Linh Vũ vào, còn ngoại lệ đặc biệt cho phép Linh Vũ mang theo Nhạc Nhạc tiến vào NG.Lúc ấy, hắn giải thích với bản thân rằng ── hắn thích vách tường giấy trên mặt bàn máy tính của Linh Vũ.

Đó là bức ảnh chụp biểu cảm khoa trương của hai cô gái ghé đầu vào nhau, Linh Vũ trong ảnh chụp nhe răng nhếch miệng mắt trợn lên, muốn làm biểu cảm đàng hoàng bừa bãi, cô gái bên cạnh vẻ mặt đau khổ nghẹn ý cười, nói thật có chút giống táo bón.Lúc họ mới vào, hắn vẫn chưa từng chú ý, ngẫu nhiên nhìn thấy cũng chỉ thấy dáng vẻ sinh động của Linh Vũ, còn 'Vui Vẻ', cái ID kia, không biết vì sao hắn lại dần dần để ý.Hắn bắt đầu xem xét tư liệu của cô trên NG.

Làm hacker nhiều năm như vậy, lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân giống như một người cường rình coi, trong bóng đêm nhìn trộm một cô gái không có chút phòng vệ nào.

Một đoạn thời gian rất dài, để thành một loại giải trí để thả lỏng của hắn.Sau đó, cảm giác bản thân thật sự hơi kỳ cục, hắn chủ động nhảy ra, dạy "Vui Vẻ" kỹ thuật, nói chuyện phiếm với cô, nghe cô ca hát...Một ngày một ngày, một năm một năm, hắn biết, cô ở nơi này của hắn đã trở thành một người đặc biệt hơn những người khác.

Chính là, hắn thật không ngờ này điều "Đặc biệt" này lại chiếm trọn trái tim hắn.Màn hình chợt sáng lên.Vui vẻ: Đã ăn chưa?Ba chữ bình thường vô cùng lại trực tiếp đốt sáng màn đêm.Lê Dĩ Quyền cầm lấy di động, "Đêm nay có phim điện ảnh, đi xem không?"

"...

Được."...

Vui Vẻ của hắn.Có lẽ phía trước có thể có rất nhiều thống khổ, nhưng nếu như người bên cạnh là cô, đau cũng là một loại may mắn.
 
Nhà Trọ Cực Phẩm - Giang Sơn Đa Tiêu (Hoàn)
Phiên ngoại 5: Giáo huấn nhà họ Nguyễn


Phiên ngoại 5: Giáo huấn nhà họ NguyễnMột vương quốc nhỏ ở rìa Châu Nam Mỹ, một chỗ ba mặt là núi một mặt giáp biển vậy mà lại có một công trình kiến trúc cổ.

Nếu không phải cư dân xung quanh đều rất hiện đại, chỉ sợ mọi người đều hoài nghi bản thân đã xuyên qua thời không, nhưng lại xuyên thủng địa cầu trở về cổ đại.Giờ phút này, trong trung tâm khu kiến trúc, không khí nghiêm túc, một đôi cha con có dáng vẻ giống nhau đến bảy phần đang giằng co không lùi."

Lập tức chặt đứt quan hệ với cô gái kia!"

"Không làm được."

"Hỗn láo!

Làm không được ông đây liền đánh gãy chân mày!"

"Chặt đứt chân con, con cũng sẽ bò đi."

"...

Người đâu!"

Vừa thấy cha Nguyễn tức giận, mẹ Nguyễn liền nháy mắt với Nguyễn Lăng, còn mình thì lấy trà đi trấn an cảm xúc của chồng.Nguyễn Lăng tiến đến trước người Nguyễn Lân, vừa ngăn cản tầm mắt của cha miễn cho ông ấy tức giận lớn hơn, vừa thấp giọng khuyên Nguyễn Lân."

Anh, không phải đã thương lượng tốt rồi sao?

Trước tiên anh chịu đi, cuối năm rồi nói sau."

"Không, Lăng, cái khác đều có thể, nhưng trên vấn đề của cô ấy, anh không thể chấp nhận."

"Anh..."

Nguyễn Lăng ngậm miệng.

Ngày xưa chỉ cần anh xúc động đều sẽ nghe hắn khuyên, chẳng bao lâu sau, trên mặt anh trai vẫn không hề bớt đi vẻ kiệt ngạo bất tuân, cuồng bạo, cao ngạo!"

Mỏ quặng phía Nam ba tháng trước lão Hình về hưu, cha vẫn chưa sắp xếp người tiếp nhận, bây giờ anh không chấp nhận, đi ra khỏi nhà họ Nguyễn sẽ không có cơ hội gì.

Anh, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt."

Nguyễn Lân nhìn vào mắt em trai, nâng cánh tay đẩy nhẹ Nguyễn Lăng sang một bên, không hề sợ hãi đón nhận đôi mắt thịnh nộ của cha, quỳ gối xuống."

Cha, tổ tiên nhà họ Nguyễn có dạy bảo, không thể làm đào kép (kiểu như con hát thời xưa, bây giờ là diễn viên thần tượng), con làm hơn 7 năm; không thể động thủ đánh con gái, con làm không chỉ một lần; không thể khi dễ kẻ nhỏ yếu; không thể đam mê tửu sắc; không thể bắt nạt, giấu diếm; không thể tham lam...

77 điều giáo huấn con vi phạm hơn một nửa, nhưng câu giáo huấn cuối cùng con ghi nhớ cả đời ── mọi điều đều có thể tha thứ, chỉ có duy nhất một điều đó là vợ chồng không chung thủy - chém."

"Thúi lắm!

Vợ của mày không phải nó!

Đó phải là người có thể ──" Cha Nguyễn rít gào."

Cha!"

Nguyễn Lân hét lớn, "Là con cường bạo cô ấy, là con có lỗi với cô ấy, bây giờ cũng là con mạnh mẽ ép buộc ở lại bên cạnh cô ấy!

Mặc kệ cô ấy có tình nguyện gả cho con hay không, cuộc đời này của con chỉ nhận định cô ấy là vợ!"

"Nguyễn Lân!

Con, con..."

Mẹ Nguyễn vừa sốt ruột vừa bất đắc dĩ, "Nguyễn Lăng, con đưa anh trai về phòng trước đi, Diệu Hoa, anh xem bây giờ đầu năm, ở ngoài sảnh còn đang chờ anh, chuyện này cuối năm nói sau, được không?"

"...

Không cần phải nói!"

Cha Nguyễn nhìn chằm chằm khuôn mặt mang ý chí kiên quyết của Nguyễn Lân, "Truyền lệnh toàn tộc, bắt đầu từ đây, trong nhà họ Nguyễn ta không có con cháu là hắn!"

"Diệu Hoa!"

"Cha!"

Mẹ Nguyễn và Nguyễn Lăng kinh hãi, ngược lại Nguyễn Lân vẻ mặt bình tĩnh.

Dừng trước thân ảnh lạnh lẽo uy nghiêm của cha, Nguyễn Lân cúi người dập đầu, đứng dậy liền đi.Mười phút sau, sân bay nhà họ Nguyễn."

Anh, đừng trách cha, ông ấy..."

Nguyễn Lăng nhíu mày, không biết nên giải thích như thế nào."

Anh hiểu được, ông ấy có lập trường và trách nhiệm của ông."

Nguyễn Lăng kinh dị nhìn anh trai nhà mình, "Vậy anh, anh cố ý?"

"Lăng, cảm ơn em.

Nhiều năm như thế, em luôn luôn làm những việc nên là anh làm."

"Không, đây là chuyện em thích cũng tình nguyện làm, em nên cảm ơn anh vẫn luôn tin tưởng em có thể làm tốt."

"Được rồi, anh phải đi, nếu không đi, lão cha sẽ thả chó."

Nguyễn Lân cười nói.Nguyễn Lăng thấy thế cũng khẽ cười cười, hai anh em ăn ý ôm nhau một cái, Nguyễn Lân liền xoay người đi lên trực thăng.Trong tiếng chuyển động thật lớn, kiến trúc đặc sắc nhà họ Nguyễn càng ngày càng nhỏ trong mắt Nguyễn Lân, giống như mô hình đồ chơi mấy đứa trẻ hay xếp...Lần này trở về, hắn đột nhiên hiểu được cha.

Đi qua thời kỳ phản nghịch, ương ngạnh, hắn luôn cố ý đối nghịch với cha, là vì hắn cảm thấy trong thành phố đã không có hoàng đế, nhưng cha vẫn ôm lấy tư tưởng quân thần phong kiến không bỏ, rất cổ hủ ngu muội.

Nhưng hắn đã quên, trong tay cha tiếp nhận trọng trách của tổ tiên để lại quan trọng biết bao nhiêu.

Con ngươi đen, tóc đen, da vàng, cho dù đã cắm rể tại vùng đất này trăm năm, trên thực tế bọn họ vẫn bị coi là người nước ngoài đến.

Là người từ ngoài đến, bọn họ phải có một tư tưởng đầy đủ để làm tín ngưỡng, để lòng người ngưng tụ, biết tư tưởng kia có vấn đề có thiếu hụt cũng không thể tùy ý nghi ngờ, sửa đổi.Thân phận tộc trưởng của cha không chấp nhận được hắn là ngoại lệ, thân là người thừa kế gia tộc càng không thể có chung vợ, căn cơ của gia tộc cũng không được ngạo mạn ── đạo lý này vậy mà đến bây giờ hắn mới nhìn rõ.Cha nhìn như khắc nghiệt, nhưng thật ra đang lấy một hình thức khác để cho hắn tự do, dung túng sự tùy hứng của hắn.

Mà hắn, chưa bao giờ nghĩ tới việc đứng ở lập trường của cha mà lo lắng một chút, sống như vậy không phải cuồng vọng, mà là buồn cười, thậm chí đáng xấu hổ.Nhưng hắn không cười.Di động nhẹ rung.Lăng: Đã quên nói, thay em chào hỏi chị dâu thật tốt.

Còn có, em sẽ bảo vệ nhà họ Nguyễn, làm cho nó chậm rãi từ từ phát triển theo dáng vẻ chúng ta kỳ vọng!

Anh, anh cũng phải cố lên!Nhìn màn hình, Nguyễn Lân cong khóe miệng lên, tươi cười rạng rỡ.Thành phố S, công viên tao nhã khu A, bãi đỗ xe dưới đất."

Anh đưa em lên."

Nắm bàn tay nhỏ bé của Hà Nhạc Nhạc đi về thang máy, Lê Dĩ Quyền mỉm cười nói."

Ừ."

Hà Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn tay hai người nắm chặt nhau, nhỏ giọng đáp.Trên thực tế, hôm nay là lần đầu tiên cô cùng một người đàn ông ra ngoài xem phim...Dựa vào tình hình của cô cùng mấy người kia, chuyện ngại ngùng nhất cũng đã làm rồi, nhưng... cả đêm trong lòng cô như con nai chạy loạn, nhìn thấy trong phim xuất hiện một ít hình ảnh thân mật, hai mắt cô liền không biết nhìn chỗ nào."

Suy nghĩ cái gì?

Lỗ tai cũng đỏ."

Lê Dĩ Quyền trêu đùa.Hà Nhạc Nhạc vội vàng sờ lỗ tai mình, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng nhìn gương phản chiếu trong thang máy, "Nào có."

Nhỏ giọng oán giận.Lê Dĩ Quyền tươi cười càng đậm, vây cô ở một góc cúi đầu nhấm nháp hương vị ngọt ngào của cái miệng nhỏ nhắn.Chỉ chốc lát sau, thang máy ngừng lại, phát ra một tiếng thanh thúy.

Lê Dĩ Quyền không tha rời khỏi cánh môi cô, tiếng nói thấp nặng đã ẩn ẩn lộ ra dục vọng."

Đêm nay anh có thể ở lại không?"

"L...

Tu, Tu ở nhà...

Nếu không để em nhìn xem ba mẹ ngủ chưa."

"Ừ."

Thế là, Hà Nhạc Nhạc rón ra rón rén mở cửa ra ──"Ba cái A căng mười, còn thừa hai căng."

Giọng của cha.Trễ như thế cha mẹ còn đánh bài với Tu?

Hà Nhạc Nhạc nghi hoặc đi về phía phòng khách."

Xù!

Bốn năm!

Cả đêm rồi dù sao cũng phải cho con thắng một ván chứ!"

Giọng nói có chút hưng phấn."

Nguyễn Lân!"

Sao hắn đã trở lại!

Còn cùng ba, Chi Tu chơi đánh bài?

Mẹ ở một bên cầm giấy bút làm cái gì?"

Nhạc Nhạc!

Mau tới giúp anh, đêm nay trên mặt anh vẽ mấy con rùa rồi!"

Nguyễn Lân cầu cứu nói.Hà Nhạc Nhạc tiến lên thấy, mấy tờ giấy trắng trong tay mẹ rõ ràng vẽ mấy con rùa, trong đó trên mặt Nguyễn Lân là một đội ngũ khổng lồ."..."

Hà Nhạc Nhạc trong lòng biết rõ nhìn về phía Tần Chi Tu.

Có hắn ở đó, còn đánh gì nữa.Tần Chi Tu ngẩng đầu dịu dàng cười cười với cô, không nói gì."

Bom nếu không có, con ra đi!"

Cha Hà đắc ý bỏ hai quân bài trong tay xuống, "Hai căng nhỏ 2, đơn hai, tới con ra đi."

Nguyễn Lân nhìn nhìn bài trong tay, vẻ mặt đau khổ nhận thua, rồi đáng thương hề hề nhìn mẹ Hà vẽ mấy con rùa nhỏ trên mặt hắn.Mẹ Hà nghẹn cười vẽ xong, "Được rồi được rồi, không còn sớm nữa, Nhạc Nhạc cũng đã trở lại, nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai lại chơi."

Cha Hà cười đứng dậy, đang muốn nói cái gì đó, nhưng vừa thấy con gái cùng hai nam nhân trẻ tuổi, nhất thời nghẹn lời, ho nhẹ hai tiếng liền đi vào phòng ngủ."

Nguyễn Lân, sao anh trở lại sớm vậy?"

Hà Nhạc Nhạc hỏi."...

Anh bị trục xuất khỏi nhà rồi.

Cầu xin thu nhận."

Hà Nhạc Nhạc do dự một cái chớp mắt, "Anh chờ một chút."

Hà Nhạc Nhạc xoay người đi về phía cửa, mở cửa đi ra ngoài."

Thực xin lỗi, L, Nguyễn Lân đã trở lại, bây giờ đang ở nhà của em, giống như có chuyện xảy ra.

Hôm nay anh về trước đi, ngày mai em đi tìm anh được không?"

Một hồi lâu, cúi đầu một tiếng "Ừ" phát ra."

L!

Em, hôm nay em rất vui vẻ, lần sau em mời anh đi xem nữa nhà?"

Đêm đó, tên đàn ông bị đuổi ra khỏi nhà chưa ăn cơm kéo Hà Nhạc Nhạc ra khỏi cửa, rồi lại nói ở dưới ánh sáng ăn cái gì cũng rất nhàm chán lấy cớ đó kéo người ta đi rạp chiếu phim điện ảnh đêm khuya.

Vì sao lại là rạp chiếu phim?Ở trong rạp chiếu phim hắn nói mình hay diễn cho người ta xem ─ ở trên giường khách sạn."

Nhạc Nhạc..."

Động tác mạnh mẽ, xâm chiếm làm cô gái yêu kiều dưới thân rên rỉ không thôi, "Gả cho anh."
 
Nhà Trọ Cực Phẩm - Giang Sơn Đa Tiêu (Hoàn)
Phiên ngoại 6: Mục màn che


Phiên ngoại 6: Mục màn che"Michell, khó có dịp trở về sao lại trốn trong góc vậy?

Như thế nào, Đông Phương mỹ nhân chơi ngấy không?"

Ngả Đức Mông lộ ra gương mặt soái ca điển hình của Tây Âu cùng với phát âm tiếng Trung rất kỳ lạ.Cách đó không xa, ánh sáng ngọn đèn huy hoàng chiếu trên đại sảnh của hội sở tư nhân đang cử hành một buổi 'Bán đấu giá từ thiện', buổi từ thiện thế này so với mấy buổi tiệc rượu của nước này khác nhau là, trong sảnh các gương mặt phương Đông có tỉ lệ hơi lớn một chút.Ngồi trên sô pha ở hoa viên nhìn ra mấy bóng người ở đại sảnh, thỉnh thoảng truyền ra âm thanh của người bán đấu giá, Mục Duy không cần nghe rõ ràng cũng có thể đoán được người nào đang làm náo động trong đó.Vẫy vẫy tay, không nhận ly rượu Ngả Đức Mông đưa qua, Mục Duy mặc lễ phục tao nhã mặt không chút thay đổi nhìn về phía đại sảnh.Ngả Đức Mông lơ đễnh, cầm ly rượu kế tiếp, rồi tự châm rượu đứng lên.Dưới cái nhìn của người bình thường, Michell chính là một tên hoa hoa công tử chính gốc.

A, không, phải nói là một hoa hoa công tử có huyết thống không quá thuần khiết.

Tuy rằng mẹ Michell xuất thân tử danh môn quý tộc, cha hắn cũng là hậu duệ của gia tộc xưa ở phương Đông có nhà cao cửa rộng, nhưng hai người này kết hợp giới quý tộc thật sự không thích.Đương nhiên, tất cả những gì không thích đều ở sau lưng, trước mặt mọi người hai gia tộc lớn đều rất ăn ý, phía sau thì lại xưng bọn họ giống như phật lai.Giống như phật lai, sắc thái diễm lệ, hoa mỹ, nhưng từ trong ra ngoài lại tanh tưởi hủ bại.

A...

Thật sự rất buồn cười, khi người khác tung hô bọn họ là phật lai, bọn họ không nghe thấy hương vị trên người mình sao?Nhìn Mục Duy bên cạnh, Ngả Đức Mông nhếch miệng.

Lại nói tiếp, so về trình độ chán ghét gia tộc Trung Tây kia, chỉ sợ không ai so được với cái người bên cạnh hắn.

Dù sao, có bao nhiêu người có thể chấp nhận mẹ của mình là một người phụ nữ dâm đãng tàn nhẫn lại lãnh huyết, người cha biến thái đến cực độ, hai gia tộc hầu như không tìm ra được một người bình thường?Ở mặt ngoài, tôn quý cao nhã hào quang vô cùng, ở bên trong lại bị giòi đục, hỏng hóc, sinh ra trong cái gia tộc như thế này, 'bình thường' mới là điều không bình thường nhất."

Khải Tát cầu hôn Nhậm tiểu thư."

Ngả Đức Mông cười nói."

A?"

Mục Duy cuối cùng cũng có phản ứng, "Vừa mới đây sao?"

Nếu không Nhạc Nhạc chắc sẽ nói cho hắn."

Ừ, nửa tiếng trước."

"Bị từ chối?"

Giọng điệu khẳng định."

Ha ha!

Hắn cũng đang khóc."

Ngả Đức Mông cười to.Hình như là nghĩ đến dáng vẻ buồn rầu uất ức của Khải Tát, Mục Duy cũng hơi tươi cười.Ngả Đức Mông quay đầu, "Còn cậu?

Thật sự không tính kết hôn?"

Mục Duy cười cười.Ngả Đức Mông yên lặng.

Thấy qua mặt bóng của Michell mà mọi người không biết, Michell quả quyết đến gần như điên cuồng.

Mặc kệ là con mồi hay là người, nếu như chống cự, sẽ bị mất mạng.

Để cho lòng người kinh hãi, ai cũng không đoán được Michell sẽ làm ra quyết định gì vào lúc nào.

Nhưng hắn nghĩ, nếu hắn yêu thương một cô gái, Michell có lẽ sẽ thay đổi.Xem ra hắn suy nghĩ nhiều quá."

Nhưng mà, mẹ của cậu hình như đang giúp cậu tìm vợ, lần bán đấu giá này có không ít gương mặt mới, có để ý không?"

Mục Duy khẽ cười một tiếng, "Đương nhiên, nhưng ngày mai bà ta sẽ bỏ đi ý niệm ngu xuẩn này trong đầu."

Cùng cô gái khác kết hôn?

Rồi sinh ra người thừa kế?Huyết mạch dơ bẩn như thế cần thiết phải kéo dài sao?Ngày hôm sau, Mục Duy vừa lên máy bay, bác sĩ tư nhân nhà họ Mục liền mất tích, trước khi mất tích đã đưa cho nữ chủ nhân nhà họ Mục một cái bình thủy tinh đầy hơn nửa bình cùng một lời nhắn, nội dung lời nhắn là ── con trai của bà đã làm giải phẫu cắt bỏ toàn bộ ống dẫn tinh."

Mã Lợi Á, gần đây có khỏe không?"

Mục Duy vừa hỏi, vừa đem bó hoa hồng đỏ tươi cắm vào bình hoa bên giường.

Phía sau hắn, một cô gái tóc đen dài thắt bím đưa lưng về phía hắn ngồi trên xe lăn bên cạnh cửa sổ sát đất.Sửa bó hoa lại cho đẹp, Mục Duy đi đến bên cửa sổ, lưng dựa vào cửa sổ cúi đầu nhìn cô gái trên xe lăn.Gương mặt xinh đẹp của cô nhìn không ra được tuổi thật, tinh xảo thanh tú, da thịt trắng nõn vô cùng mịn màng, đôi mắt xinh đẹp to tròn, lông mi đậm cong động lòng người.

Chỉ nhìn một gương mặt đơn thuần như vậy, ai có thể đoán được cô ấy đã không còn tỉnh táo?Mười mấy năm trước, cô ấy là cô gái trẻ tuổi đàn dương cầm có tài hoa xuất chúng, khi còn bé hắn theo Ngả Đức Mông đến nơi cô dạy học đàn dương cầm.

Nhưng lần đầu tiên gặp mặt, lão cha dịu dàng nho nhã của hắn liền 'yêu' cô, vội vàng đem cô làm của riêng để dễ dàng xâm phạm ── mặc kệ cô có nguyện ý hay không.Cảm giác bứt rứt?

Không, cho dù là vì hắn mới khiến cô có cơ hội gặp mặt cha hắn, cho dù cô từng khóc rống cầu xin hắn cứu cô, tức giận mắng hắn là 'đứa bé ác ma', hắn cũng chưa từng có cảm giác bứt rứt.

Thậm chí có thể nói, hắn trơ mắt nhìn cô bị cha mình làm nhục nhưng vẫn không có cảm giác gì, mới làm cho hắn thực sự ý thức được, máu lưu trữ trong thân thể hắn là như thế nào."

Còn nhớ rõ cô gái lần trước tôi nói với cô không?

Cô ấy cười rộ lên xinh đẹp giống như cô vậy, nhưng dáng vẻ cô ấy khóc... là hình ảnh đáng sợ nhất tôi đã thấy."

Ban đầu lúc hắn phát hiện trái tim mình rung động vì Nhạc Nhạc, ngoài ý muốn hắn lại rất hưng phấn.

Cái loại rung động tràn đầy đến não cũng không khống chế được cảm giác muốn nhảy nhót, cái loại thương tiếc, đau lòng, hối hận, bứt rứt vì cô mà sinh ra... chân thật như vậy, giống như cảm giác còn sống của một nam nhân bình thường!Đau lòng nhưng lại sảng khoái vô cùng!Hắn muốn bảo vệ cái 'bình thường' khó có được này, dựa vào một cách thức không bình thường.Hắn không thể để bản thân giam cầm cơ hội của cô, bởi vì hậu quả chỉ làm cô thống khổ muốn rời đi.

Một khi cô có ý muốn thoát khỏi hắn ── hắn có thể tưởng tượng ra, việc hắn có thể làm sẽ tàn nhẫn biến thái hơn nhiều so với cha mình.Vì thế...

Hắn lấy cách hiện tại làm cho cô cam tâm tình nguyện lưu lại, đồng thời, cũng làm cho cô có nhiều sự bảo vệ hơn."

Tôi đi xem hàng xóm của cô, lần sau lại đến thăm cô."

Mục Duy đứng thẳng dậy mở cửa đi vào phòng bệnh cách vách, mở cửa phòng ra, ba nam nhân trong phòng xấu hổ lại có chút không yên nhìn về phía hắn, trong đó một nam nhân đang cắm vào đôi môi đỏ mọng của cô gái giật mình bắn ra, ngượng ngùng lui lại hai bước.Mục Duy liếc mắt nhìn ba người và phản ứng mỏng manh của cô gái đang trần trụi, "...

Ngượng ngùng, đang chơi rất vui vẻ sao."

"...

Giết tôi..."

Nữ nhân hơi thở mong manh nói."

Để cho tôi chết..."

"Giết tôi, cầu xin anh..."

Mục Duy dịu dàng cười cười, đóng cửa phòng lại.

Quả nhiên, làm cho cô ta "Tự do" một chút thú vị hơn."

Đừng đi!

Giết tôi đi!

Giết tôi!

A a a!"

Giết cô?

Ngại quá, tình cảm con người của đều chỉ dành cho một cô gái.Cô gái hắn yêu.Hà Nhạc Nhạc.Nửa năm sau."

Nhạc Nhạc..."

"Ừ?

Không cần...

Em buồn ngủ quá..."

"Nói yêu anh."

"Ừ...

Không cần, ngày hôm qua anh làm thật nhiều lần, để cho em ngủ, ── ""Nói yêu anh."

"A...

Nhẹ chút, đừng sâu như thế, a...

Duy, đừng..."

"Nói yêu anh, Nhạc Nhạc, nói yêu anh, nói em chỉ yêu mình anh..."

"Duy...

A a...

Rất, quá nhanh, không, không được, a a a..."

"Nhạc Nhạc, anh yêu em...

Mặc kệ em có yêu anh hay không."

"Duy...

Em yêu anh."

Ôm thân thể hắn, cô run run mở miệng.Cô biết cô không tư cách nói yêu, nhưng chỉ cần bọn họ thích nghe, nói gì cô cũng nguyện ý nói."

A a ── "Buổi chiều, khiMục Duy kết thúc công việc về nhà trọ chuẩn bị mang Hà Nhạc Nhạc chuồn em đi nước ngoài, cô gái nhỏ mà hắn càng ngày càng muốn độc chiếm vẻ mặt do dự bất an nói cho hắn ──"Duy, em, em giống như mang thai."

Sau một lát dại ra, hắn ôm cô vào trong lòng.Trong chớp mắt lúc nãy, hắn rất hy vọng...

Đó là đứa nhỏ của hắn.
 
Nhà Trọ Cực Phẩm - Giang Sơn Đa Tiêu (Hoàn)
Phiên ngoại 7: Im lặng phi lễ


Phiên ngoại 7: Im lặng phi lễCô rốt cuộc là cái dạng người gì?

Thân thể của cô, lòng của cô...Cô đã từng nghĩ ba tháng này chính là một cơn ác mộng, sau đó cô lại cam tâm tình nguyện trở lại nhà trọ này.

Ngay từ đầu cô là món đồ chơi bị đám nam nhân kia tùy ý đùa bỡn, nay cũng đã làm bạn với cô 4 năm, cưng chiều cô, che chở cô 4 năm.Chỉ có một người đặc biệt duy nhất, chính là nam nhân trước mắt này.Hà Nhạc Nhạc yên lặng nghĩ, yên tĩnh nhìn gương mặt nam nhân đang ngủ say bên gối, gương mặt làm người ta đã xem bao nhiêu lần cũng cảm thấy giống như tác phẩm nghệ thuật làm người ta mê muội, còn có... linh hồn làm vô số người kính sợ.Hắn vì sao lại ở bên cạnh cô?Vấn đề này đã vô số lần nổi lên trong ý nghĩ của cô, nhưng vô số lần bị cô nhẹ nhàng lau đi.Hắn thích cô sao?

Yêu cô sao?

Vì sao lại ôm cô?Tiểu Tốn đã hơn một tuổi, nhưng cô vẫn không xác định được đáp án của mấy vấn đề này.Bốn năm, dáng vẻ của hắn so với lần đầu tiên cô gặp hắn cũng không có gì khác nhau, vẫn lạnh lùng độc đoán bá đạo như vậy, đây không phải là cố ý cao ngạo mà trời sinh là một người lạnh lùng cao quý.

Tuy rằng, ngẫu nhiên hắn cũng có một số hành động dịu dàng săn sóc nhỏ nhoi, nhưng có thể là do đôi mắt lạnh lẽo của hắn làm cho cô cảm thấy những việc này hắn làm cũng chỉ tùy ý mà thôi, không phải làm bởi vì cô.Mặc dù như vậy, bốn năm này cô cũng không có từ chối hắn.

Hắn cũng giống như bọn họ, cùng nhau sinh hoạt tại cái nhà trọ này, thỉnh thoảng cùng nhau ăn cơm, đến phòng ôm cô, hoặc là sau khi cô mang cơm đến cho hắn thì hắn liền ôm cô vào lòng xem tin tức.Thân Đồ Mặc, giống như bởi vì tên của hắn, tất cả những gì hắn làm điều là chuyện đương nhiên.Lông mày nam nhân nhăn lại, cô chưa kịp nhắm mắt, ánh mắt rình coi liền bị nam nhân này vừa vặn bắt được.

Hắn nhẹ nhàng ôm thắt lưng của cô kéo về phía hắn, đôi môi mềm mại nhẹ hôn lên môi cô.Hôn dịu dàng mà triền miên luôn dễ dàng làm cho người ta choáng váng hơn, nhất là mới sáng sớm, mà khi ngón tay hắn chui xuống dưới thân thử độ ấm của cô, cuối cùng cô cũng không quên nhắc nhở ── "Nhẹ, nhẹ chút."

Tuy rằng đã sinh hai đứa con rồi, nhưng trong bụng cô lúc này là một cặp sinh đôi, đã hơn bốn tháng, cô phải cẩn thận hắn gấp đôi."

Ừ."

Nam nhân đáp nhẹ.Để không áp lên bụng hơi hơi gồ lên của cô, hắn đỡ thắt lưng để cô ngồi trên đùi hắn, thời kỳ mang thai cô cực kỳ mẫn cảm lại có tính dục mãnh liệt, mà bọn họ nhẹ nhàng rút cắm chậm chạp phóng túng khi thì cuồng bạo càng làm cho cô thoải mái hơn ── nhất là nhìn thấy dáng vẻ nhẫn nại lại không thể nhịn được của bọn họ, đối với cô mà nói chính là liều thuốc thúc giục tốt nhất trên đời."

Ừ..."

Cái mông co rút nhanh lên xuống ở trên người hắn, côn thịt thật lớn gắt gao khản trong hoa huyệt nhiều nước của cô mà hoạt động, vách tường non mềm bị cứng rắn nóng bỏng rút cắm ma sát, khoái cảm cuồn cuộn không ngừng từ chỗ dưới thân cô nuốt lấy côn thịt của hắn, càng làm càng khoái nhạc...Nhịn không được chìa tay đưa về phía lông mày đang nhíu lại của hắn... không với tới.Thân Đồ Mặc nhìn đầu ngón tay của cô, hai tay khống chế thân thể của cô dừng một chút, nâng nửa người cường tráng khêu gợi lên tựa vào đầu giường, sau đó tiếp tục kiềm chế thắt lưng của cô, khống chế tiết tấu lấy lòng lẫn nhau.Ngón tay nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt đang nhíu lại ── với tới rồi."

Mặc...

Đừng, đừng nhăn mặt, nhanh như thế...

ừ a..."

Ngón tay từ lông mày nhanh chóng để xuống, tuy rằng khuôn mặt vẫn sẽ theo di chuyển của hắn mà thỉnh thoảng nhảy lên một chút, nhưng không hề nhăn lại nữa.Hắn thật sự không có thay đổi sao?Đúng là... cô rất có lòng tham đi.Sau bữa sáng, L ra khỏi nhà, Thân Đồ tiện đường đưa cô đến công ty ×.Bốn năm trước sau khi thi tuyển chương trình 《 Nữ hoàng 》 , bởi vì cô vắng mặt ở trận chung kết nên mất đi cơ hội cạnh tranh lồng tiếng cho 'Võ Trời', nhưng đã tổ chức một cuộc thi thì sao có thể chỉ chọn một người?

Vì thế bao gồm cả cô và Thanh Nhã trong đó, còn có thêm bảy cô gái lồng tiếng của nhân vật nữ, cô lồng tiếng cho Thượng Quan Uyển Nhi.Sau đó, lời mời không ngừng.

Còn có công ty đĩa nhạc trực tiếp đến mời cô ký hợp đồng làm ca sĩ, còn nói có bệnh sợ hãi ánh mắt cũng không sao, cùng lắm thì hát nhép...

đang lúc cô không biết nói gì, Quý Tiết phong lưu phóng khoáng tới đón cô xuất hiện."

A?

Các người muốn cô ấy ký hợp đồng?"

"Đúng vậy, anh là?"

Đối phương nhất thời không phản ứng kịp.Quý Tiết đưa danh thiếp trong tay ra, "Quý Tiết của Mâu Tư, ông xã của cô ấy."

Chờ đối phương phản ứng được Quý Tiết là nhân vật như thế nào, trực tiếp lộ ra vẻ ngây ngô cười cười đi ra, từ đó về sau không có công ty đĩa nhạc nào tìm cô nữa."

Muốn làm ca sĩ ra đĩa nhạc sao?"

Quý Tiết hỏi cô.Cô nghĩ nghĩ, lắc đầu.

Cô thích ca hát, nhưng cũng không muốn làm ca sĩ chuyên nghiệp, làm diễn viên phối âm ngược lại càng có thể thỏa mãn hứng thú của cô hơn.Chi Tu ở lầu hai làm cho cô một phòng tác phẩm, bốn năm không ngừng có cái mới mang lên cho cô, mỗi lần nhìn thấy cô đều rất thỏa mãn.

Nhưng muốn nói tác phẩm làm cho cô thực sự thỏa mãn... không thể nghi ngờ chính là hai đứa con của cô.Cô không nghĩ tới việc bản thân sẽ sinh con sớm như thế, trên thực tế cô luôn luôn tránh thai, cô căn bản không thể tưởng tượng nếu cô có thai sẽ có tình hình như thế nào.Lần đầu tiên khi cô mang thai, lòng của cô hoang mang lập tức bị mấy nam nhân nhìn thấu, cô biết không thể gạt được liền nói cho bọn họ biết, cũng thản nhiên nói cô không muốn giữ nó... cho tới bây giờ cô nhớ rõ sắc mặt ngày đó của các nam nhân ── đen thùi như bạch tuộc phun ra mực nước.Nguyễn Lân nói là do hắn đổi thuốc tránh thai, nếu như cô dám bỏ đứa bé, hắn liền đem cô lên trên giường làm đến khi cô có lại mới thôi.Tu nói hắn thích đứa nhỏ.Quý Tiết nói cô nghĩ cũng đừng nghĩ, bệnh viện nhà ai dám phá thai cho cô, hắn liền đập bệnh viện đó.Mục Duy nói đây là việc vui.L nói cô đừng lo lắng, ba mẹ cô để hắn nói.Thân Đồ...

Hắn đã nói ba chữ, sinh con đi.Cũng chính vì thế, cô mới thực sự có dũng khí đi đối mặt, tin tưởng vào tương lai xa xôi.Cô, cùng bọn họ, còn có đứa bé.Đứa bé thứ nhất là con gái, sinh ra ở tháng 5, tên đứa bé là ông nội đặt cho, gọi là Vui Sướng, Lê Vui Sướng, ý nghĩa sung sướng.Ngày Vui Sướng được ba tháng, trong lúc vô ý cô nói một câu vui đùa, 'thiếu chút nữa đã không thấy Vui Sướng', các nam nhân liền ăn ý vô cùng, tập thể cùng dạy dỗ cô.Sau khi có Vui Sướng, mỗi khi đến kỳ nguy hiểm các nam nhân càng thêm muốn cô, làm cho cô nhịn không được hoài nghi bọn họ có phải coi cô làm máy sinh nở không nữa!Thế là, khi Vui Sướng một tuổi bảy tháng, cô sinh Tiểu Tốn, Thân Đồ Tốn.

Tiểu Tốn vừa cai sữa không lâu liền bắt đầu làm người trong không trung, hai tháng làm bạn với ông bà, hai tháng về nước."

Tiểu Tốn tuần sau trở lại đúng không?"

Hà Nhạc Nhạc hỏi Thân Đồ Mặc đang lái xe."

Ừ."

Liếc mắt nhìn Hà Nhạc Nhạc, "Nhớ con sao?"

Hà Nhạc Nhạc mỉm cười, "Ừ."

Tuy rằng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy con trong màn hình, nhưng nhìn thấy tự nhiên kém hơn nhiều so với việc tự tay chạm vào."..."

Thân Đồ Mặc lấy điện thoại ra."

Ách...

Không cần về sớm đâu, không sao."

"..."

Tắt di động.Hà Nhạc Nhạc nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng không nhịn được cười quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa xe."

Cười cái gì?"

"...

Lúc nào thì anh bắt đầu yêu em?"

Xoay qua, cô to gan lớn mật hỏi một câu."..."

Hơn mười giây sau, sắc mặt Hà Nhạc Nhạc giật mình nhìn Thân Đồ Mặc quay đầu xe chạy về phía nhà trọ.

"Em, em hay nói giỡn!

Cái đó, hôm nay thật sự có công việc rất quan trọng!

Mặc..."

Cầu xin nửa ngày cuối cùng mới làm cho Thân Đồ Mặc một lần nữa quay đầu xe lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú trước sau không chút thay đổi của hắn, cô không biết tại sao hình như lại thấy được.... một chút mềm mại?Công việc buổi chiều kết thúc sớm, cô liền nhờ chú Ý tới đón cô.

Từ sau khi cô có Vui Sướng, chú Ý và dì Vương liền ở lại nhà trọ, mấy nam nhân bá đạo không cho cô lái xe, cô không lay chuyển được đành phải nghe theo.Con gái ba tuổi đã đi nhà trẻ, nhà trẻ thuộc một phần của đại học ×, thuận tiện cho ông bà nội của Vui Sướng tiếp sữa đưa đón, cứ cách một ngày L liền đi đón trở về, ngày hôm sau lại cho đi tiếp."

Mẹ!"

Một tay ôm lấy con gái đang chạy tới, Hà Nhạc Nhạc cười rất xinh đẹp.

Con gái có khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đuôi mắt phượng hơi hơi nhếch lên yêu kiều xinh đẹp di truyền từ L, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đặn phúng phính của trẻ con, cũng đã có thể nhìn được chiếc cằm nhọn, cũng khó trách Quý Tiết thường xuyên không đứng đắn nắn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái kêu là 'tiểu mỹ nhân'.Nói đến Quý Tiết, Quý Tiết mới hướng dẫn một ca sĩ nữ đi nhận giải thưởng quốc tế, ngày hôm qua Quý Tiết liền dẫn người ra sân bay, đêm nay trao giải, không biết lúc nào thì trở về.

Chi Tu còn đang có buổi biểu diễn lưu động, bởi vì trong bụng cô có cục cưng, Chi Tu sắp xếp lại toàn bộ lịch trình, rồi nghỉ ngơi cả một năm ở cùng cô và cục cưng.Sau khi bộ phim 《 Một đời một kiếp 》hoàn thành, sự nghiệp diễn xuất của Nguyễn Lân lại nghênh đón thời kì hưng thịnh, rất nhiều nhà chế tác lớn lớn chế tác tìm tới cửa.

Nhưng dựa theo mấy chuyện cô biết, Nguyễn Lân đã từ chối không ít cái hẹn ở nước ngoài.

Cô tìm hắn trò chuyện một lần, làm cho cô hiểu được cô yêu cả một trăm một ngàn gương mặt khác nhau của hắn trên màn ảnh, yêu thích diễn viên chuyên nghiệp lại xuất sắc Nguyễn Lân, rồi ── được rồi, cô có chút hối hận, đã một tháng cô không chạm vào Nguyễn Lân rồi.Mục Duy một năm bốn mùa thường xuyên xuất ngoại chụp ảnh, cô đã có thói quen, bởi vì chỉ vài ngày ngắn ngủi, nhất là sau khi có cục cưng, hia ba ngày không thấy ai cô cũng không nhớ gì, vì thế thường xuyên bị Quý Tiết oán giận là "Không có lương tâm".Khi ăn cơm chiều, Thân Đồ cũng về nhà, bởi vì không phải giờ cơm của hắn, vì thế thỉnh thoảng hắn sẽ ngồi xuống uống ly trà, phần lớn thời gian đều trực tiếp lên lầu, chờ cô hoặc dì Vương mang cô lên cho hắn sau."

Mặc, uống ──" lời Hà Nhạc Nhạc còn chưa dứt đã thấy con gái đang ngồi trên ghế chạy đến bên người L trốn đi, nửa cái đầu nhỏ sợ hãi nhìn về phía Thân Đồ Mặc, vừa thấy Thân Đồ Mặc nhìn về phía nó, con bé liền "Vèo" một cái rụt trở về.Đây không phải lần đầu tiên.Con gái hình như rất sợ Thân Đồ?Chuyện này cũng không phải là một chuyện kỳ quái, dù sao nhiều người như vậy ở trước mặt Thân Đồ Mặc cũng mềm nhũn, nhưng mà...

Thật là "Sợ" sao?Hà Nhạc Nhạc nhìn Lê Dĩ Quyền, Lê Dĩ Quyền chìa tay ôm lấy con gái đặt lên đùi, "Vui Sướng xảy ra chuyện gì?"

Lê Vui Sướng nhanh chóng nhìn Thân Đồ Mặc liếc mắt một cái, quay đầu nắm lấy chiếc đũa trên bàn, còn nói, "Cục cưng đút ba ba ăn cơm!"

Nhìn chiếc đũa lúc nào cũng có thể rớt xuống trong tay con gái, Lê Dĩ Quyền cười cười, cầm tay nhỏ bé của con gái, "Được, cục cưng đút ba ba ăn cơm, nhưng cục cưng phải tự mình ăn cơm trước mới được."

Thân Đồ Mặc lẳng lặng lên lầu.Hà Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng cười cười.Nửa tiếng sau, cô thấy Thân Đồ Mặc nằm trên sô pha phòng khách chợp mắt, cô và L nắm tay con gái tản bộ trở về, để cho con gái tự mình chơi ở lầu 1 trong chốc lát, cô và L trốn vào phòng điều khiển nhìn hình ảnh trong phòng khách.Con gái rất yên tĩnh, để cho con bé tự mình chơi thì hơn phân nửa con bé cũng rất ngoan ngoãn tìm một bộ tập tranh đến xem, vì thế bàn trà trong phòng khách có rất nhiều sách báo nhi đồng để con bé xem.

Mà cô bé cũng đã đi đến trước sô pha, phát hiện chú xinh đẹp đang ngủ trên sô pha.Công chúa nhỏ mặc một cái đầm màu đỏ ngẩn người, đôi mắt phượng đáng yêu long lanh nước nhìn xung quanh một chút, chân nhỏ bắt đầu bước từng bước đến phía Thân Đồ Mặc.Ba bước, hai bước, một bước... chân nhỏ leo lên.Đuôi lông mày Lê Dĩ Quyền nháy nháy, Hà Nhạc Nhạc lộ ra tươi cười nằm trong tính toán.Trong phòng khách, công chúa nhỏ chu chu cái miệng nhỏ nhắn cuối cùng cũng đụng tới hai má hơi lạnh của chú xinh đẹp đang ngủ.Thân Đồ Mặc mở đôi mắt ra, nhìn công chúa nhỏ sững sờ ôm lấy cô bé ngồi lên người hắn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của công chúa nhỏ giật mình muốn khóc, trên dung nhan tuấn mỹ nở ra nụ cười tươi tắn."...

Nhạc Nhạc."

"Ừ?"

"Anh có thể đem cái tên đang phi lễ con gái anh đá ra ngoài không?"

"...

Anh yêu, hình như là con gái chúng ta phi lễ người ta mà?"

Ôm thân thể nho nhỏ mềm mại trên người, ý cười của Thân Đồ Mặc không chút nào che lấp cẩn thận cười với cô bé nhỏ.Cô gái của cô... có lẽ, tiếp theo sinh một đứa con gái cũng tốt.~ ~ ~ ~ ~Cuối tuần vài năm sau, trước cửa sắt nhà trọ Thâm Lam, một ông lão tóc vàng tò mò nhìn xung quanh trong sân.Trên sân cỏ rộng lớn lại có thêm mấy món đồ chơi dành cho thiếu nhi, vài đứa bé tuổi không giống nhau đang ồn ào chơi đùa chạy trốn.

Trong đó có một cặp anh em sinh đôi đáng yêu như thiên sứ phát hiện ra ông lão, đi đến trước cửa sắt, cách một khoảng dùng tiếng Anh còn hôi sữa cùng nhau hỏi:"Ông ơi, ông là ai?

Có cần giúp gì không ạ?"

Giọng trẻ con trong sáng ngọt ngào chiếm trọn trái tim người nghe, ông lão ngồi xổm xuống hiền lành nhìn hai anh em."

Xin chào, ông là người ở nơi này trước kia.

Xin hỏi..."

Hà Nhạc Nhạc từ nhà trọ đi ra, bước nhanh đi về phía cửa sắt, sau khi hiểu rõ, mời ông lão đi vào.Ngồi trên ghế dưới tàng cây, nhìn cô gái trước mặt, khóe miệng Hà Nhạc Nhạc luôn luôn lộ ra vẻ tươi cười ấm áp."

Cô có, sáu đứa bé sao?"

Ông lão nhìn cô gái trẻ tuổi bên cạnh, có chút không dám tin.

Cô gái phương Đông nhìn luôn nhỏ tuổi hơn so với thực tế, chuyện này hắn rất rõ ràng, nhưng trước mắt là sáu đứa bé nha!

Mẹ của sáu đứa bé lại là một cô gái bình thường?

Thượng đế cũng quá chiếu cố cô gái phương Đông này đi?Hà Nhạc Nhạc cười lắc đầu, chỉa chỉa bụng của mình, "Không phải sáu, là bảy."

Lê Vui Sướng, Thân Đồ Tốn, Tần Cốc, Tần Du, thực hiện lời hứa, Nguyễn Kỳ, trong bụng này chắc là đứa bé của Nguyễn Lân, cũng không biết là nam hay nữ, nhìn thấy bọn họ cưng chiều Vui Sướng như vậy, hy vọng cũng là con gái đi..."

Đúng rồi, ông nói nhà trọ này là do tự tay ông thiết kế?"

"Đúng vậy, có cái gì nghi vấn sao?"

"Xin hỏi, vì sao thang máy không trực tiếp thông tới gara dưới đất vậy?

Ngừng xe rồi lại phải vào lầu một, không thấy có chút phiền phức sao?"

"Ha ha...

Muốn bọn họ phiền toái một chút a!"

"Ừ?"

"Tôi có ba đứa nhỏ, bọn nó đều bề bộn nhiều việc, nhưng khi trở về nhất định phải qua lầu một, như vậy ban ngày tôi cùng mẹ bọn nó cũng có thể nhìn thấy bọn nó nhiều hơn, buổi tối có trễ chúng tôi cũng sẽ biết bọn nó có về hay không.

Nhà trọ này, ngay từ đầu tôi chính là thiết kế một cái nhà."

Ông lão ngẩng đầu nhìn nhà trọ, lưu luyến nói."...

Cảm ơn ông, đã thiết kế một cái nhà tốt như thế."

Hà Nhạc Nhạc nhẹ giọng nói lời cảm ơn.Ngôi nhà của một đống nam nhân cực phẩm, cô cùng với bọn họ, còn có bọn nhỏ.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom