Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào

Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 230: Chương 230



Cứ như vậy Phúc Bảo liền trở thành người quản lý nói một không hai trong Nghiêm gia, sau này, nếu Nghiêm Sơn Sinh chán nàng, muốn nạp thêm một nha hoàn xinh đẹp, dịu dàng, khả năng sẽ rơi vào cảnh túng quẫn.

Với người ngoài mà nói, cha con này phải ngốc tới cùng cực thì mới có thể làm cái việc ngu xuẩn như thế.

Nhưng cha con Nghiêm gia lại không để ý người ngoài nhìn vào như thế nào, đối mặt với nghi hoặc của bên ngoài, Nghiêm Sơn Sinh chỉ đưa ra một cái đáp án.

Cưới nữ nhân mình yêu vào cửa, là bởi vì muốn cả đời này sủng ái nàng, chiều chuộng nàng, nếu mà đã quyết như thế, sau này sao có thể vì nữ nhân khác mà làm nàng đau lòng, nếu cả đời vợ chồng đều tốt đẹp, vậy thì tiền trong nhà ở trong tay ai cũng có gì khác nhau đâu.

Đáp án của Nghiêm Sơn Sinh làm cho rất nhiều cô nương chưa gả chồng, hoặc là một vài cô nương đã gả làm nương tử người ta cảm động, nhưng đa số nam nhân lại khịt mũi, coi thường Nghiêm Sơn Sinh, đây vốn là xã hội nam quyền, nữ nhân đương nhiên phải tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc, chuẩn mực của nữ nhân, làm gì có tư cách ý kiến, chỉ trỏ lời nói với việc làm của nam nhân.

Có lẽ bởi vì những lời này của Nghiêm Sơn Sinh mà hậu viện của rất nhiều nam nhân bùng nổ, không ít nam nhân không nhịn được mà phải nguyền rủa cha con Nghiêm gia, tốt nhất là Thiện gia nhất thời nổi lòng tham, đem số sính lễ này cất đi hết, sau đó đưa con gái tay không ra cửa, xem khi đó, sắc mặt cho con Nghiêm gia sẽ là cái dạng gì.

Chỉ tiếc, Thiện gia không cho bọn họ cơ hội xem náo nhiệt, ngược lại, còn làm cho bọn họ rớt tròng mắt, xái quai hàm.

Ba ngày trước hôn lễ, là ngày nhà mẹ đẻ tân nương chuẩn bị hành trang, của hồi môn của nhà gái sẽ đặt trong sân nhà gái, sau đó, đợi bà mai khua chiêng gõ trống, dàn nhạc nổi lên, sẽ mang những gia cụ được trang trí bởi quả cầu vải màu đỏ, khiêng qua bên nhà trai, những lễ hỏi còn lại sẽ để nam nhân cao giọng đọc tên, đợi đến ngày hôn lễ, số của hồi môn này cũng sẽ theo đội ngũ đón dâu, đưa đến cho nhà trai.

Không ít người đều chờ xem, muốn nhìn xem người Thiện gia rốt cuộc sẽ cho ra phần của hồi môn như thế nào.

Là trên cơ sở lễ hỏi của Nghiêm gia mà tăng thêm chút đồ vật, hay là sau khi ăn hết lễ hỏi của Nghiêm gia thì lấy chút ít đồ, xem như là tống khứ.

Nghĩ tới việc Thiện gia yêu thương cô nương này, không ít người đều cảm thấy khả năng thứ hai rất thấp, nhưng lễ hỏi Nghiêm gia đưa cho đã quá hoành tráng rồi, với người ngoài mà nói, Thiện gia muốn đưa thêm nhiều đồ vật hơn, khả năng hầu như cũng rất ít.

Tình huống tốt nhất là đưa sính lễ nguyên si trở về, đa số trong lòng mọi người đều suy đoán kết quả như vậy.

“Trang sức vàng ròng, 25 bộ.”

“Vòng tay ngọc bích, 6 đôi, trầm cài phỉ thúy, 6 cây, chuỗi ngọc, vàng nạm ngọc, sáu bộ, vòng cổ mã não, 6 chiếc, trâm vàng ròng nạm đá quý, sáu cây, ngọc bội phỉ thúy, 6 đôi.”

“Ruộng nước thượng đẳng, 270 mẫu, ruộng cày thượng đẳng, 220 mẫu, thôn trang, 2 tòa cửa hàng ở phủ châu, huyện thành, 8, tòa nhà ba gian ở phủ châu, 1 tòa, tiệm ăn ở thôn Bình Liễu, 1 tòa….”

Đừng nói nam nhân xướng lễ kia đọc danh sách thật dài danh mục quà tặng, những người vây xem của hồi môn Thiện gia đưa ra cũng bị dọa sợ không ít.

Vốn dĩ cho rằng sính lễ Nghiêm gia đưa đến đã đủ nhiều rồi, nghe tới sính lễ Thiện gia đưa cho Nghiêm gia còn cho thêm nhiều món, thậm chí còn nhiều hơn rất nhiều những gì Nghiêm gia đưa tới.

Cũng may trong danh mục quà tặng chưa nói Thiện gia ngầm cho Phúc Bảo mười vạn lượng bạc để dưới đáy, nếu mà chuyện này bị lộ ra, chỉ sợ trong lòng mọi người sẽ nảy sinh ý đồ cướp đoạt.

Mọi người rất tò mò, không biết trong đầu người Thiện gia nghĩ cái gì, nhiều tiền tài như thế lại đem cho một đứa cháu gái gả ra ngoài, chẳng lẽ bọn họ không nghĩ tới cảm giác của cháu trai sao?

Nhưng mà nhìn thấy giữa đám người Thiện gia, Thiện Phúc Đức lại cười vui vẻ hơn bất cứ ai, hiển nhiên đối phương cũng rất tán đồng đem mọi thứ trong nhà của hắn cho muội muội xuất giá.

Bọn họ chỉ có thể an ủi chính mình, có lẽ người Thiện gia đều có bệnh, cho nên mới đem mấy thứ này làm của hồi môn cho con gái mang ra bên ngoài.

Nhưng tâm tình phức tạp nhất, đoán chừng là phải kể tới đại phòng và nhị phòng Thiện gia, chuẩn bị thế này, làm cho bọn họ trực tiếp cảm nhận được của cải hiện tại của tam phòng.

Mấy năm nay Vương Xuân Hoa vẫn luôn cảm thấy cuộc sống của nhà mình không tồi, mấy chục mẫu ruộng đất, nhân khẩu trong nhà lại không nhiều, hoàn toàn có thể coi là giàu có, nhưng mà hiện tại, của hồi môn để Phúc Bảo xuất giá, chỉ tính ruộng đất thôi cũng đã gấp mười lần tài sản của nhà bọn họ, đó là chưa nói tới cửa hàng thôn trang, khiến Vương Xuân Hoa thật sự hụt hẫng trong lòng.

Cô nương làm gì xứng đáng với mấy thứ của hồi môn này, nếu Phúc Bảo ngoan ngoãn hiểu chuyện, nên chủ động đứng ra từ chối, đem mấy thứ này để lại cho nam nhân trong nhà.

Lại nói tiếp, mấy thứ đâu phải chỉ của riêng một nhà lão tam, còn có phần của hai vợ chồng già, tuy rằng hiện tại bọn họ đã phân gia, nhưng phu quân của nàng và Phúc Tài vẫn là con trai với cháu trai của hai người, đợi sau khi hai người qua đời, bọn họ cũng nên có một phần mấy thứ kia mới đúng.

Cho nên nhìn của hồi môn hoành tráng của Phúc Bảo, Vương Xuân Hoa cảm thấy nhà mình đã chịu tổn hại không ít.

Chỉ tiếc phu quân và con trai nàng không cảm thấy như vậy, còn ở bên cạnh nhỏ giọng bàn bạc có nên thêm bao nhiêu tiền thì được.

Hôm nay vẫn là ngày họ hàng nhà gái cho thêm đồ, vốn dĩ Thiện Tuấn Hà nghĩ, cháu gái ruột duy nhất của hắn thành thân, hắn là nhị bá, ít nhất cũng phải cho nàng thêm năm mươi lượng, hiện tại trong thôn gả con gái, họ hàng thân thích cho nhau thêm cũng chỉ mấy trăm quan, Thiện Tuấn Hà có thể cho năm mươi lượng đã là thực khách khí, dù sao hắn cũng là nghĩ cho cảm xúc của đại ca, dựa theo của cải hiện tại của đại phòng Thiện gia, Phúc Bảo xuất giá, lấy ra hai mươi lượng đã là rất khó khăn.

Nhưng lúc này thấy của hồi môn của cháu gái, năm mươi lượng này bỗng nhiên có chút khó lấy ra.

Vương Xuân Hoa không nghe nỗi những lời này, nàng cảm thấy tim mình quặng đau, chỉ có thể lấy sức dựa nửa người vào con dâu bên cạnh, nàng cảm thấy, con dâu ngoan ngoãn như vậy, nhất định sẽ đồng tình với nàng.

Trùng hợp, lúc này Phúc Tú Liên đang gật gật đầu, giống như là tâm ý tương thông, khiến Vương Xuân hoa cảm thấy được an ủi.

Trên thực tế, Phù Tú Liên gật đầu là chỉ muốn tán thành lời cha chồng nói, cho Phúc Bảo thêm chút ít của hồi môn thôi.

Cũng may Vương Xuân Hoa không biết, hiện tại nàng càng cảm thấy trong nhà chỉ có mình Tú Liên là tri kỷ.

Lữ Tú Cúc bên kia cũng giống Vương Xuân Hoa, nhìn đống của hồi môn trị giá ngàn vàng, đứng ngây ngốc.

Nàng biết mấy năm nay hai vợ chồng già cùng lão tam kiếm được không ít tiền, chính bởi vì hiện tại nhà lão tam vẫn ở nông thôn, lại không có thuê nha hoàn, bà tử, chỉ cảm thấy lão tam kiếm tiền nhưng không nhiều như nàng tưởng tượng.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 231: Chương 231



Bởi vì theo Lữ Tú Cúc nghĩ, nếu lão tam có tiền, đã sớm chuyển lên huyện thành, sẽ không tiếp tục ở cái nông thôn khỉ ho cò gáy này, cho nên cho dù nàng ganh tị thì cũng có thể lấy việc mình là người thành phố ra an ủi chính mình.

Nhưng mà hiện tại nhìn của hồi môn tam phòng cho Phúc bảo, Lữ Tú Cúc liền hiểu rõ, làm gì có chuyện lão tam không thể tới huyện thành, căn bản chỉ là bọn họ không muốn tới thôi, tài sản hoành tráng như vậy, đừng nói là huyện thành, cho dù là phủ châu, kinh thành, bọn họ đều có thể đi đến, cuộc sống có thể nói là tương đối thoải mái.

Lúc này Lữ Tú Cúc liền có chút bất bình, căm giận, mấy năm nay bên trong ba nhà, cuộc sống của đại phòng bọn họ là khổ sở nhất, con trai độc nhất Phúc Tông còn ở trường học, thỉnh thoảng có chép một ít sách, phụ giúp mua đồ trong nhà, nguồn tiền chủ yếu trong nhà cũng chỉ do Thiện Tuấn Sơn làm trưởng quầy thu vào.

Trong lòng hai vợ chồng già vẫn nghĩ tới đứa cháu trai Phúc Tông này, mấy năm nay, lâu lâu cũng sẽ nới lỏng tay, lấy ra mười lượng, hai mươi lượng chu cấp cho đại phòng, sau khi đại phòng sinh cháu cố gái, bạc cho nhiều hơn một chút, ít nhất cũng đủ để người một nhà sinh sống ở huyện thành, không có gánh nặng quá lớn chuyện tiền bạc.

Trước kia Lữ Tú Cúc cảm thấy đủ, lúc này, nhìn của hồi môn của Phúc bảo hoành tráng như vậy, nàng lại cảm thấy như thế là không đủ.

Đều là con trai của hai ông bà lão, không lý nào tam phòng mặc vàng đeo ngọc, còn đại phòng bọn họ chỉ mua thêm vài bộ quần áo, đều phải tính toán kỹ lưỡng, Lữ Tú Cúc cảm thấy cha mẹ chồng nên bồi thường cho đại phòng một ít tài sản, như vậy mới công bằng.

Lúc này Lữ Tú Cúc đã sớm quên chuyện lúc trước phân gia đã nói rõ, tam phòng phụng dưỡng hai ông bà lão, sau này đồ hai ông bà lão để lại, tất cả đều thuộc về tam phòng.

Thậm chí, lúc trước khi phân gia, đại phòng cùng nhị phòng chiếm được phần hơn, mà tam phòng chịu trách nhiệm chăm sóc hai ông bà lão, tài sản được chia là ít nhất, mấy năm nay, tiền tam phòng kiếm được, không liên quan gì đến bọn họ, nếu Thiện Tuấn hải nhẫn tâm một chút, thậm chí có thể ngăn cản hai ông bà lão chu cấp cho đại phòng, nếu mà như vậy, chỉ sợ cuộc sống của đại phòng, sẽ khổ sở hơn nhiều so với hiện tại.

Nhưng lúc này Lữ Tú Cúc không thể nghĩ được đến đó, nhìn một hàng tràn đầy của hồi môn, nhìn những trang sức chau báu lộng lẫy, bắt mắt, nàng chỉ nghĩ đến việc có nên sớm giành lấy phần tài sản đại phòng bọn họ nên có từ tay hai ông bà lão hay không.

“Họ hàng thêm đồ !”

Danh sách của hồi môn cuối cùng cũng đọc xong, tới lúc người thân cho thêm đồ, là đại bá, theo thứ tự, một nhà Thiện Tuấn Sơn là người đầu tiên thêm trang.

Phúc Bảo nhìn đại bá nương cười cười, nàng thích nhất là đại bá nương.

Trước khi thêm trang, Lữ Tú Cúc đã nghĩ kĩ rồi, nàng dự định đem hai mươi lượng bạc đã tính toán trước với phu quân sửa thành mười lượng bạc, của hồi môn đã đủ phong phú, căn bản là không cần nhà bọn họ phải dệt hoa trên gấm.

Nhưng mà nhìn thấy Phúc Bảo với hai lúm đồng tiền trên gương mặt, Lữ Tú Cúc nóng lòng phát hiện ra, nàng lại không thể kiểm soát.

Không chỉ đem hai mươi lượng bạc đã chuẩn bị tốt ra, nàng cư nhiên còn bị mê mê hoặc hoặc đem vòng ngọc bích đã đeo trên tay mình nhiều năm, vô cùng đáng quý ra để xuống.

So với trang sức của hồi môn của Phúc Bảo thì cái vòng tay ngọc bích này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng đối với Lữ Tú Cúc mà nói, đây là trang sức tốt nhất mà nàng có.

Đợi thêm trang xong, lúc quay lại vị trí của mình, nhìn cánh tay trống trơn, Lữ Tú Cúc bi thống ôm chặt n.g.ự.c của mình.

Cái gì mà tiểu yêu tinh chứ, đây rõ ràng chính là ma quỷ!

“Nương, mấy năm nay, người với lão tam kiếm được không ít gia sản nha.”

Sắp xếp xong những vật dụng mới thu nạp không ít, hơn nữa ba ngày sau là ngày Phúc Bảo xuất giá, về tình về lý, với thân phận của Lữ Tú Cúc thì nàng đều nên ở lại nhà cũ để phụ giúp.

Đúng lúc nàng cảm thấy thuận lợi, nhân cơ hội Tưởng bà tử đang ngồi nghỉ ngơi ở hậu viện, lén đi tới.

“Đúng là kiếm được không ít, có điều đó cũng là bản lĩnh của lão tam, người làm nương như ta chỉ giúp hắn một chút thôi.”

Tưởng bà tử ăn muối còn nhiều hơn Lữ Tú Cúc ăn cơm, làm xong không biết được con dâu trưởng sau khi thấy của hồi môn của Phúc Bảo thì bắt đầu tính toán với bà.

“Sao có thể chứ, lão tam còn trẻ như thế, có thể tạo được gia nghiệp như vậy, đều là công lao của nương người.”

Lữ Tú Cúc không đồng ý lời lão thái thái nói, nếu thật sự như lão thái thái nói, của cải trong nhà đều là của lão tam kiếm được, đại phòng bọn họ sẽ không có lấy một phần, nhưng nếu trong những thứ đó lão gia, lão thái thái cũng có một phần, thì con trai trưởng, con dâu trưởng, Lữ Tú Cúc không tránh khỏi việc muốn sửa dụng quyền lợi trai trưởng dâu trưởng của mình, đòi hỏi lão thái thái một phần.

“A !”

Lão thái thái quay đầu, ánh mắt tối sầm nhìn con dâu trưởng, Lữ Tú Cúc bị nhìn chột dạ, nhưng khi nghĩ tới hàng ngàn vạn lượng bạc kia, nghĩ tới vô số đất đai và dinh thự, ý chí lập tức kiên định hơn nhiều.

“Thôi thì ta cũng nói thật, trong tay ta đúng là có một số ít của để dành, số lượng cũng không ít, nhưng mấy thứ này, đợi sau khi ta qua đời, lại chia cho ba huynh đệ của Tuấn Sơn.”

Tưởng bà tử lại bất công, bà cũng là mẫu thân, không thể nào trơ mắt nhìn nhà lão đại và nhà lão nhị sống quá mức bình thường được.

Nhưng bà cũng hiểu, lúc bà còn sống, không thể thể hiện điểm này quá nhiều, nếu không, dựa vào tính tình của vợ chồng lão đại và con dâu thứ hai, rất có khả năng sẽ tận dụng thời cơ, từ nay về sau, ăn bám vào vợ chồng già bọn họ, không có chí tiến thủ, chỉ ngồi mát ăn bát vàng.

Cho nên bà sẽ để lại cho lão đại và lão nhị một số tiền, nhưng số tiền này phải để sau khi bà qua đời mới đưa, ba đứa con trai này được chia nhiều hay ít thì phải xem lúc còn sống, ba đứa nó hiếu thuận với bà thế nào.

Tưởng bà tử là một lão thái thái minh mẫn, suy nghĩ làm việc không kém những tông phụ trong đại trạch viện, bà quyết định như vậy, thật sự cũng là vì hiểu rõ tâm tư của mấy đứa con trai và con dâu.

Quả nhiên, lời này vừa nói ra, Lữ Tú Cúc cũng không dám dây dưa nữa.

Nàng hiểu rõ mẹ chồng nàng là nữ nhân kiên quyết như thế nào, lúc này, nấu nàng tiếp tục dây dưa, rất có khả năng mười lượng, hai mươi lượng ngày thường chu cấp sẽ không còn, sau này cha mẹ chồng qua đời, tài sản trong tay bọn họ được chia ra thì đại phòng cũng chiếm được một phần không ít.

Nhưng thấy những cái rương đầy của hồi môn, lợi ích của mình vẫn chưa đạt được, vẫn khiến cho Lữ Tú Cúc cảm thấy hụt hẫng.

“Đại bá nương, con đang muốn tìm người đây.”

Lữ Tú Cúc thất bại ra về từ chỗ lão thái thái, còn chưa đi tới tiền viện để phụ giúp, đã bị Phúc Bảo ngăn lại.

“Con thấy lúc nãy khi người thêm trang cho con, có chiếc vòng ngọc mà người đã đeo nhiều năm, nghĩ tới lúc này cánh tay trống vắng, người nhất định không quen.”
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 232: Chương 232



Phúc Bảo cẩn thận quan sát thấy sau khi đại bá nương thêm trang thì đau lòng, nhưng càng như thế thì càng làm cho Phúc Bảo cảm động với sự nhiệt tình của đại bá nương.

Cái vòng ngọc kia thực sự là trang sức quý giá của đại bá nương, ngày thường lúc làm việc, sẽ luôn tháo ra, đợi làm việc xong, lại mang vào.

Thời gian ở chúng trong đợt tuyết tai, Phúc Bảo vô số lần nhìn thấy đại bá nương cẩn thận gỡ cái vòng tay kia ra, sau đó cẩn thận dùng khăn để lau chùi sạch sẽ.

Đại bá nương yêu thích cái vòng ngọc như thế, nhưng lúc thêm trang, đại bá nương lại mang ra để tặng nàng, Phúc Bảo cảm thấy, đại bá nương của nàng là đại bá nương tốt nhất trên đời.

Trả lại vòng ngọc thì chắc chắn không được, cái hành động này sẽ làm tổn thương tình cảm của đại bá nương, cho nên Phúc Bảo suy nghĩ mãi, trong đống trang sức quý giá đó, nàng cũng chọn cái vòng ngọc mà nàng thích nhất, đem tặng cho đại bá nương.

Cái vòng ngọc này còn tốt hơn nhiều cái vòng Lữ Tú Cúc đưa cho nàng, xanh biếc trong suốt, thuần khiết như ngọc phỉ thúy, lúc trước Phúc bảo tốn hơn trăm lượng bạc để mua cái vòng này, cái vòng mà Lữ Tú Cúc đưa cho nàng giá cả có lẽ cũng không tới số lẻ của cái vòng này.

Lữ Tú Cúc nhìn vòng ngọc bích khiến người ta sầu muộn trong tay, mở to hai mắt nhìn, tim đập như nổi trống.

Đây là cho nàng?

Nàng nhớ rõ trên tay của Trương nương tử trong ngõ nhỏ bọn họ cũng có một cái vòng ngọc tương tự, cái vòng kia to bản hơn cái vòng ngọc của nàng, giá tới sáu mươi lượng, Trương nương tử mang cái vòng ngọc đó đi khoe khoang trước mặt những nữ nhân trong ngõ năm này qua năm khác.

Cái vòng ngọc trong tay nàng lúc này nhìn còn tốt hơn cái vòng ngọc của Trương nương tử, nghĩ tới giá chắc chắn phải cao hơn sáu mươi lượng.

Không chỉ đã thu đủ lại số tiền nàng thêm trang, mà nàng có kiếm được một món lời to.

"Thật sự cho ta à?" Lữ Tú Cúc xác định lần nữa, lúc này nàng không dám đưa tay ra nhận cái vòng tay xanh lóa mắt kia, cảm thấy quần áo hôm nay mình mặc không xứng với cái vòng tay tốt thế này, cũng cảm thấy bản thân mình hình như cũng không xứng với cái vòng tay này.

“Vâng ạ.”

Phúc Bảo gật đầu thật mạnh, sau đó kéo tay đại bá nương, đeo vòng tay vào tay nàng.

Giống như những nữ nhân quanh năm suốt tháng giặt quần áo, rửa chén, quét tước trong nhà, tay của Lữ Tú Cúc vô cùng thô ráp, cũng may mấy năm nay nàng không cần ra đồng, làn da trắng lên không ít, vòng ngọc xanh biếc trong suốt trên cánh tay trắng đẫy đà của nàng, lại càng hợp nhau.

“Này thật là... này thật là...”

Lữ Tú Cúc nhắc đi nhắc lại ba chữ này, nhưng lại không nói được câu hoàn chỉnh, nàng xúc động, hốc mắt đỏ bừng, tựa như giây tiếp theo sẽ phải rơi lệ.

Nàng cảm thấy mình quá xấu xa, Phúc Bảo là cô nương tốt như vậy, thế mà lúc nãy nàng còn hoài nghi đối phương là ma quỷ!

Tâm tình Lữ Tú Cúc lên xuống thất thường, gương mặt đỏ bừng, nàng hoàn toàn không biết lúc này phải làm cái gì mới tốt.

“Chẳng trách ta thương con nhất.”

Lữ Tú Cúc hoàn toàn quên mất lúc trước mình tâm bất cam, tình bất nguyện, chỉ cảm thấy nhiều năm như vậy, mình không có thương sai người.

“Đẹp không?”

Nàng nóng lòng không đợi nỗi đưa cánh tay lên, hỏi Phúc Bảo.

“Đẹp.”

Phúc Bảo cười ngọt ngào, không ai hoài nghi những lời của nàng là nói dối gạt người.

Lữ Tú Cúc hết sức sung sướng, lúc này nàng đã quên những ảo não sầu muộn từ chỗ Tưởng bà tử, gấp không chờ nổi, nàng phải mang cái vòng tay xinh đẹp này đến tiền viện để khoe khoang.

“Phúc Bảo, sao con còn chưa đi ngủ?”

Một ngày trước xuất giá, cửa phòng Phúc Bảo bị gõ vang, lúc này nàng cũng lăn qua lăn lại, trằn trọc không ngủ được.

, nghe tiếng gõ cửa của mẫu thân, lập tức rời khỏi giường, ra mở cửa phòng.

“Không ngủ được.”

Không biết là do chăn dày quá nóng, hay là xấu hổ khi ngày mai mình phải thành thân, hai má Phúc Bảo ửng hồng, khiến cho người khác nhìn thấy muốn cắn một cái.

Tô Tương thấy con gái e lẹ, nhịn không được mỉm cười trêu ghẹo.

“Nương cũng là người từng trải, tâm tình hiện tại của con, nương cũng hiểu.”

Thời gian trôi nhanh thật nhanh, một ngày của hơn hai mươi năm trước, nàng cũng giống con gái lúc này, mong mỏi cuộc sống tương lai, suy nghĩ về phu quân tương lai, vào buổi tối trước hôn lễ một ngày, trằn trọc, khó có thể đi vào giấc ngủ.

Nhưng chỉ chớp mắt một cái, con gái nàng cũng đến ngày gả chồng.

Trong phòng, ánh đèn mờ ảo, Tô Tương kéo tay con gái vào phòng, thứ đầu tiên đập vô mắt là bộ trang phục màu đỏ được sắp xếp gọn gàng, cùng với mũ đội chim loan chế tạo bằng vàng ròng, đặt ở một góc trên giường.

Bộ áo cưới này là Tô Tương vì con gái mà đích thân khâu vá, từng đường kim mũi chỉ đều là lời chúc phúc của nàng đối với con gái, ngày mai, con gái phải mặc chiếc áo cưới nàng may, trở thành nàng dâu nhà người khác.

Tô Tương đã chuẩn bị kỹ nhưng vẫn không nhịn được có chút thương cảm.

"Nương, con sẽ thường xuyên về nhà thăm mọi người.

’ Phúc bảo kéo tay mẫu thân, ngồi trên giường, nhỏ giọng làm nũng.

Nghiêm thúc với Sơn Sinh đều là người hiền lành, hơn nữa Nghiêm gia với nhà họ vốn dĩ đã thân thiết, cho dù sau khi kết hôn nàng thường xuyên về nhà, bọn họ cũng sẽ không nói nàng cái gì.

"Gả cho người ta rồi, không thể giống như ở nhà mình, thỏa sức tùy hứng." Tô Tương vuốt mái tóc mượt mà đen óng của con gái, nhẹ nhàng quở trách, nàng tin tưởng nhân phẩm hai cha con Nghiêm Khôn, nhưng cha con Nghiêm gia không nói không có nghĩa những người luôn ganh tị với cuộc sống của bọn họ không lời ra tiếng vào.

“Nương, con biết, con sẽ sống thật tốt.”

Phúc Bảo sà vào lòng tiểu mẫu thân, nghe mẫu thân ân cần dạy bảo, rõ ràng là biết sau này mình vẫn có thể thường xuyên về nhà thăm bọn họ, lại không nhịn được cảm thấy nỗi sầu chia ly, hốc mắt không khỏi ướt át.

"Nương biết Phúc Bảo nhi của nương có đại phúc khí, không ai nỡ khiến con chịu ủy khuất." Tô Tương lau nước mắt, nàng cũng không thể khóc trước mặt con gái.

“Tối nay nương sẽ ở lại đây, để chỉ bảo con tới ngày mai, làm thế nào mới có thể giảm bớt khổ cực, từ nữ hài lột xác thành nữ nhân.”

Cùng với con gái nói những chuyện riêng tư như vậy, khiến Tô Tương cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng mà những việc này ngoài người mẹ ra thì không ai có thể dạy cho cô lương chưa lấy chồng, bởi vậy nàng cũng chỉ có thể tận lực khống chế biểu tình của mình, giọng nói trầm ổn mang theo chút run rẩy, sau đó tránh né tầm mắt thuần khiết của con gái mà nói.

Bên kia, Nghiêm gia cũng đèn sáng một đêm, Nghiêm Sơn Sinh dàn một đống sách truyện trên giường, mặt hắn lúc đỏ, lúc xanh, nhiều lần xoa mũi, thân thể cứng đờ, cũng không biết là đang áp chế cái gì.

Cảm thấy quá xấu hổ, làm sao có thể c** s*ch quần áo, còn như vậy, như vậy.

Mặt Nghiêm Sơn Sinh đỏ bừng, câu chuyện nam nữ bị hắn tự động chuyển thành mình với Phúc Bảo, sau khi cố gắng kiên trì được ba bản, Nghiêm Sơn Sinh chung quy vẫn không thể nhịn được, chạy ra sau nhà, lấy nước lạnh trong lu, dội cho mình vài gáo nước lạnh, cũng miễn căn ngăn được sự xáo động trong cơ thể.

Hôm nay khẳng định là một đêm không ngủ.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 233: Chương 233



"Hôm nay hoàng thượng lại mang người đi ra ngoài." Bên trong Vinh phủ ở Thanh Châu, hạ nhân của Vinh Tín lặng lẽ truyền tin tức.

Hoàng đế tự mình ngự giá đến Lan Giang, tuần tra các phủ châu bị thiên tai nghiêm trọng, Thanh Giang là điểm cuối cùng, là nơi hoàng đế ở lại lâu nhất.

Làm Tri châu Thanh Châu, Vinh Tín bị áp lực rất lớn, sợ hoàng đế ở trong địa phận của hắn, xảy ra chuyện gì, hoặc là có chỗ tiếp đón không chu toàn, khiến cho hoàng đế bất mãn.

Đáng tiếc con trai thông tuệ, nhạy bén Vinh Ưng của hắn bởi vì thay hắn về kinh thành truyền tin, lão thái thái trong Hầu phủ lại vô cùng nhung nhớ đứa cháu cô này, không nỡ để người về, nếu không, lúc này đã có con trai giúp hắn phân ưu giải nạn, Vinh Tín cũng không tới mức chỉ trong mười ngày ngắn ngủi mà sầu bạc nửa đầu tóc.

Đây đã là lần thứ 3 hoàng đế cải trang mang theo hộ vệ đi ra ngoài, sau hai lần trước bị hoảng loạn, lúc này Vinh Tín chọn cách giả vờ câm điếc, dù sao bên người hoàng thượng cũng có một đống cao thủ hộ vệ, võ công cao cường, hơn nữa người dân Thanh Châu lại đơn thuần, sẽ không có kẻ xấu gây loạn, phạm thượng, hắn cũng không cần phải buồn lo vô cớ, suy nghĩ quá nhiều.

“Như vậy cũng tốt, chuẩn vị xe ngựa đi, chúng ta đến thôn Bình Liễu, huyện Bá Giang.”

Vốn dĩ Vinh Tín còn tiếc hắn phải bỏ lỡ ngày Phúc Bảo xuất giá, lúc này hoàng đế không ở trong phủ, Tri châu như hắn cũng có thể tạm thời bỏ qua nhiệm vụ.

Nghĩ như vậy, Vinh Tín liền cảm thấy dễ chịu không ít, nếp nhăn trên trán cũng được thả lỏng.

Phúc Bảo xuất giá, tiệc rượu Thiện gia chuẩn bị tất nhiên là thứ tốt nhất, chỉ sợ những món ăn quý hiếm của Thiện gia trước đây hiếm lắm mới được ăn, thì hôm nay toàn bộ đều có thể được ăn vào miệng.

Mấy ngày nay áp lực quá lớn, Vinh Tín trước giờ coi trọng nhất là thức ăn thí trong ba bữa cơm cũng chỉ ăn qua loa cho xong, hắn đã sớm thèm thuồng những món ăn ngon sở trường của Thiện gia, lúc này bụng đang kêu réo vì đói, đợi lúc nữa đến Thiện gia thì sẽ có lộc ăn.

“Lão gia, ngài còn muốn mang tiểu cô nương kia vào kinh thành không ạ?”

Lúc ở bên ngoài, đại thái giám đều gọi hoàng đế là lão gia, lúc này ông đang nhắm mắt theo đuôi ông lão thẳng như cây tùng bách kia, sau đó, cẩn thận hỏi Tông Khánh đế.

“Khó gặp được món ăn hợp ý như thế, nha đầu thú vị như vậy, trước khi rời khỏi Thanh Châu, cũng phải đến đó một chuyến.”

Lúc này, Tông Khánh đế đã biết rõ, Phúc Bảo không có khả năng đồng ý đi cùng ông, nhưng ó lẽ vì quá hợp mắt của ông, rõ ràng có hàng trăm cách có thể mang nàng rời đi, nhưng ông vẫn muốn nàng cam tâm tình nguyện mới được, thậm chí, nếu nàng không muốn, ông cũng không nghĩ sẽ cưỡng cầu nàng.

Lần này đến đây, Tông Khánh đế chỉ muốn trêu chọc tiểu cô nương kia một chút, sau đó ăn mấy món ăn mà ông chưa từng thưởng thức qua, đây là ý định của ông.

“Lão gia, tiệm ăn đóng cửa.”

Thị vệ đi tuốt đàng trước đi đến, cung kính bẩm báo.

“Đóng cửa?”

Tông Khánh đế nhíu mày, hôm nay không phải lễ tết gì hết, tiệm ăn làm ăn phát đạt thế kia, sao lại có thể đóng cửa.

“Các vị lão gia là tới tiệm ăn cơm sao? Không hay, hôm nay nhà chủ có hỉ, tạm ngừng kinh doanh trong 3 ngày, đầu bếp của tiệm ăn đều đi giải quyết tiệc hỉ của nhà chủ rồi.”

Đoàn người Tông Khánh đế vô cùng nổi bật, người trong thôn đi ngang qua tiệm ăn Thiện gia, lập tức đoán được mục đích của bọn họ, cười nói.

“Có điều nếu các ngươi thật sự muốn thưởng thức tay nghề của đầu bếp Thiện gia thì cũng có thể dùng giấy đỏ làm một cái hồng bao coi như lễ mừng cho Thiện gia, để tiễn con gái xuất giá, Thiện gia dự định tổ chức bữa tiệc kéo dài ba ngày ba đêm, người tới đều là khách, ai cũng có thể ngồi vào bàn tiệc.”

Dứt lời, thôn dân giả thích nghi hoặc cho bọn họ cũng nhanh chóng đi về nhà, hắn cũng muốn đi uống rượu mừng, chỉ là mới từ ngoài ruộng về, quần áo còn dính bùn đất, dù sao cũng phải thay một bộ xiêm ý sạch sẽ thì mới có mặt mũi để đến.

"Nhà chủ gả con gái, lão gia, người nói tân nương này, có phải là tiểu cô nương nhanh mồm dẻo miệng kia hay không?" Đại thám giám không nhịn được suy đoán, nói.

Tông Khánh đế cũng có cái suy đoán này, chẳng lẽ nha đầu kia cứ như thế, sợ ông bắt nàng phải tiến cung, thế cho nên gấp không chờ nổi liền đem mình gả ra bên ngoài?

Lão hoàng đế vuốt chòm râu dài của mình, chẳng lẽ ông lại là cái loại hôn quân ngang ngược không nói đạo lý à?

“Tới đó thôi, qua đó nhìn xem thế nào.”

Lão hoàng đế cũng chưa thừng thấy nhà bình thường ở nông thôn gả cưới, hôm nay vừa lúc gặp được, đối phương còn đãi tiệc lớn chiêu đãi những khách khứa nguyện ý đến, thêm hắn nữa thì cũng không sao.

“Hoàng lão gia.”

Dưới tình thế cấp bách, thái giám cùng thị vệ thiếu chút nữa thì gọi bằng cách xưng hô kia, cũng may kịp thời sửa miệng, bên cạnh cũng không có ai, chắc là sẽ không ai nghe thấy.

“Hỉ yến ở nông thôn, vàng thau lẫn lộn, thân thể lão gia tôn quý, chỉ sợ không...”

“Không sao.”

Tổng quản thị vệ nói rất nhiều, nhưng lời chưa nói xong, đã bị hoàng đế ngăn lại.

Ông cải trang đi ra ngoài, trong một cái thôn xóm nho nhỏ chẳng lẽ còn có người thứ hai biết được thân phận của ông sao, huống chi, cho dù có phản tặc ngỗ nghịch, cũng không có khả năng biết trước ông sẽ đến dự hĩ tiệc để mà mai phục từ trước.

Lão hoàng đế cảm thấy bọn họ lo lắng quá thừa thãi, chỉ là đến tham dự hôn lễ của bá tánh ở nông thôn một chút thôi mà, đây cũng coi như trải nghiệm mà ông khó có thể trải qua.

Làm thần tử, chỉ có thể khuyên nhủ, cũng không có biện pháp ép buộc hoàng đế thay đổi chủ ý của ông ta, đám thị vệ chỉ có thể cảnh giác gấp đôi, tùy tình thế ứng phó với những tập kích có thể xảy ra bất ngờ.

“Ngươi nói có phải phong thủy mộ phần tổ tiên của Thiện gia quá tốt không, như thế nào mà tới đời của Thiện lão tam này liền bắt đầu phát đạt?”

“Ai nói không phải chứ, được hoàng đế ban tặng bảng hiệu, lại kiếm được nhiều bạc như vậy, thanh danh và tiền tài đều có, đời này còn có chỗ nào không hài lòng.”

Tông Khánh đế tới trễ, rạp mà Thiện gia dựng tạp thời đều đã có không ít người ngồi, một đám phụ nhân tự nguyện đến trợ giúp rửa chén đĩa, hoặc là rửa rau dưa, đi tới đi lui, cực kì náo nhiệt.

Tông Khánh đế nghe mấy người trong thôn nói chuyện phiếm, một câu được khâm thưởng bảng hiệu làm ông nhớ tới trận tuyết tai vừa rồi, ông nghe theo mưu kế của cháu cố phủ Quảng Lăng Hầu, để khích lệ nhưng thương hộ có dư lương thực trong tay quyên góp lương thực, ban bảng hiệu cho một nông hộ bình thường lúc ấy quyên góp hơn một ngàn cân lương thực.

Nếu ông nhớ không lầm, ông tự tay viết bốn chữ lên bảng hiệu đó, là "Tích thiện chi gia".

“Ha ha ha !”

Tông Khánh đế nhịn không được mà cười to thoải mái, ông không ngờ, mình với tiểu nha đều kia, thế mà lại có duyên phận như vậy từ lâu rồi.

Bởi vậy, vì sao lúc trước Phúc Bảo có thể đoán ra được thân phận của ông, cũng đã có một lời giải thích hợp lý.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 234: Chương 234



Tông Khánh đế liếc nhìn đại thái giám bên cạnh, lúc trước ông đã cho đối phương đến truyền thánh chỉ, tuy rằng bây giờ ông ta đã cải trang, giả dạng, nhưng vẫn có khả năng bị người khác nhận ra.

“Đi, giúp ta tùy một cái lễ.”

Tông Khánh đế cười, tháo ngọc bội bên hông của mình xuống, đặt vào trong một cái túi thơm bằng lụa trắng, sau đó đưa cho đại thái giám bên cạnh.

“Bệ, lão gia, khối ngọc bội này chính là...”

Đại thái giám khiếp sợ nhìn chiếc túi thơm trong tay, không dám tin tưởng.

“Đi đi.”

Tông Khánh đế nhìn tiểu viện nông gia giăng đèn kết hoa, dứt khoát vẫy vẫy tay với tổng quản thái giám của mình, sau đó chắp tay sau người, đi về phía những thôn dân đang nhập tiệp trò chuyện vui vẻ, gia nhập vào cuộc thảo luận của họ.

“Cũng không biết nha đầu kia là có cái số cứt chó gì, cư nhiên lại có thể được bệ hạ coi trọng như vậy.”

Đại thái giám chửi thầm ở trong lòng, phải biết rằng miếng ngọc bội này tuy rằng không có giá trị liên thành, nhưng lại là món quà do mẹ đẻ của bệ hạ tặng cho, lúc trước, Cửu hoàng tử mà bệ hạ sủng ái nhất muốn có, bệ hạ cũng chưa chịu cho.

Nếu mà để những hoàng tử bên trong hoàng thành biết được Hoàng thượng mang miếng ngọc bội này cho một thôn nữ bình thường dân dã, cũng không biết tâm tình của mấy vị hoàng tử đó sẽ như thế nào.

Đại thái giám có chút ghen ghét cô nương Phúc Bảo được khắc sâu trong lòng hoàng đế kia, tâm không cam, tình không nguyện, cầm cái túi thơm, đến đài bên cạnh để ký tên tùy lễ.

“Vinh đại nhân tới!”

Còn đang đứng xếp hàng chờ tới lượt, bên ngoài liền xôn xao ầm ĩ, đại thái giám nghe danh xưng quen thuộc, sau khi quay đầu lại thì thấy đúng lúc Vinh Tín mang theo tùy tùng, đang đi về phía hắn đang đứng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, lập tức tất cả đều ngây người bất động.

Sao đối phương lại có thể xuất hiện ở chỗ này chứ?

“Hoàng !”

Thấy bóng dáng thái giám tổng quan luôn bên người như hình với bóng của hoàng đế, đầu óc Vinh Tín trống rỗng, không chút nghĩ ngợi, lập tức nghĩ phải hô to hoàng thượng, vẫn là đại thái giám kia phản ứng nhanh lẹ, trước khi Vinh Tín mở miệng đã kịp ngăn chặn lời nói của hắn.

“Hôm nay Vinh đại nhân cũng đến đây sao, Hoàng lão gia nhà chúng ta dạo quanh nơi này, thấy chủ nhân của tiệm ăn chỗ cửa thôn có hỉ, đãi tiệc lớn, trong lòng cảm thấy hứng thú, muốn đến chúc mừng chủ nhân, ta ở đây là tới tùy lễ.”

Đại thái thân thiết lại gần, giống như hai người là bằng hữu lâu ngày chưa gặp lại.

“Hoàng lão gia?”

Vinh Tín ý thức dần phục hồi, biết rằng dưới hoàn cảnh như vậy mà nói toạc ra thân phận của hoàng thượng, chưa chắc đã là chuyện tốt, chỉ có thể kinh hồn khiếp vía, trầm mặc.

“Chủ nhân của ngươi là bạn tốt của Vinh đại nhân, vậy thì không thể thất lễ, Tương nhi, nàng đi dặn dò đám người bà Lý, ở bàn nhà chủ để thêm một cái ghế, hôm nay, vị Hoàng lão gia này chính là khách quý của nhà chúng ta.”

Bản lĩnh nhìn mặt đoán ý của Thiện Tuấn Hải vô cùng lợi hại, hắn nhìn thấy sự thay đổi thần sắc của Vinh Tín, chắc chắn Hoàng lão gia kia là quan viên cấp bậc cao hơn Vinh Tín.

Hiện tại, hoàng đế ngự giá Thanh Châu, đi theo bên cạnh sẽ có không ít trọng thần trong triều đình, mà có thể để Vinh Tín, một Tri châu xuất thân từ hầu phủ kiêng kị vài phần như vậy, nghĩ đến thì ít nhất cũng là quan viên nhị phẩm trở lên.

Đại thần như vậy, cho dù không thể lấy lòng để kéo quan hệ lên trên thì ít nhất cũng không thể đắc tội, hôm nay đến tham dự tiệc hỉ này thò tất nhiên phải xem ông ta là thượng khách để tiếp đón.

Vinh Tín không biết làm cách nào để thông báo cho bạn tốt của mình biết.

chỉ có thể mặt đơ như khúc gỗ, cảm thấy phiền não khi phải cẩn thận ngồi ăn cơm cùng bàn với hoàng đế.

Bên kia, Tông Khánh đế đang ngồi nói chuyện phiếm với các hương thân, cũng được thị vệ thông báo tin tức Vinh Tín đến đây.

Phản ứng đầu tiên của Tông Khánh đế chính là Vinh Tín phái người theo dõi ông, nhưng sau đó nghĩ lại, nếu Vinh Tín phái người theo dõi ông, hộ vệ của ông không thể nào không phát hiện, huống hồ chi Vinh Tín cũng không phải kẻ ngu dốt gì, nếu thật sự phái người theo dõi hành tung của hoàng đế thì lúc này không nên xuất hiện trước mặt ông, bại lộ bản thân mình.

Suy nghĩ kỹ lưỡng, Tông Khánh đế nhà nhã đi tới trước mặt Vinh Tín.

"Vinh đại nhân." Tông Khánh đế cười hiền lành, lúc này hắn vốn là nên canh giữ ở bên trong nha phủ, cũng không biết đây có tính là lơ là nhiệm vụ hay không.

“Hoàng lão gia.”

Vinh Tín cười xấu hổ, cái này có tính là hoàng đế cất chân cùng đại thần ngẩng đầu, bao che nhau một ngày hay không.

Chỉ tiếc, hoàng đế nhấc chân không ai quản, hưng đại thần ngẩng đầu thì có hoàng đế quản.

“Hôm nay là ngày mà cô nương ta xem như cháu gái ruột thịt xuất giá, ta đã xử lý thỏa đáng công vụ trong tay, tranh thủ lúc rảnh rỗi, tới tham dự bữa tiệc hỉ này.”

Mặc kệ thế nào chăng nữa, cứ giải thích trước rồi tính sau, cũng không thể để hoàng đế cho rằng hắn là thần tử lười biếng, lơ là nhiệm vụ.

“Vinh đại nhân không cần khẩn trương, hôm nay có thể gặp nhau ở đây, cũng coi như là duyên phận đi.”

Tông Khánh đế cũng không phải người nhỏ nhen gì, Vinh Tín là một hiền thần, ông sẽ không vì một chuyện nhỏ thế này mà lạnh nhạt với hắn.

Huống hồ chi Tông Khánh đế cũng rất yêu quý tân nương trong hôn lễ hôm nay, nghe nói đó là cô nương Vinh Tín yêu thương như con gái ruột, chỉ cảm thấy thần tử Vinh Tín này không chỉ có năng lực, mà mắt nhìn cũng tốt, càng xem trọng hắn hơn, cố ý đề bạt hắn hồi kinh.

Vinh Tín cũng không biết nói việc này thế nào, thấy hoàng đế ôn hòa, thần thái không giống làm bộ, thoáng thở phào nhẹ nhõm.

“Tân lang tới!”

Giờ lành đã đến, tân lang đương nhiên cũng mang theo đoàn người rước dâu đông đúc, hoành tráng xuất hiện.

“Hôm nay nhìn Sơn Sinh thật là tuấn tú.”

Tô Tương đứng chỗ cửa sổ nhìn ra xung quanh bên ngoài, thấy con rể ngồi trên ngựa lớn nghênh ngang đi tới, càng nhìn càng thích.

Phúc Bảo cũng muốn nhìn, chỉ là trên đầu phủ một cái khăn dày màu đỏ, chỉ có thể nhìn thấy làn váy với đôi giày, cùng với đôi tay không biết để vào đâu của mình.

“Tam đệ muội, ngươi có thể yên tâm rồi, Phúc Bảo gả đến Nghiêm gia, nhất định sẽ sung sướng.”

Lữ Tú Cúc nghĩ, nha đầu kia có ma lực như thế, chỉ cần nàng liếc mắt, cười với người ta một cái, đến cả thần tiên cũng choáng váng mơ hồ, làm gì còn ai dám đối xử không tốt với nàng.

Cho nên Lữ Tú Cúc cũng không quá lo lắng cho nha đầu này, nàng chỉ là thương tình cho Nghiêm Sơn Sinh, người cưới Phúc Bảo, bị tiểu yêu tinh này ngày đêm mê hoặc, không biết có giữ dược khí uy nghiêm của nam nhân không, hay là trở nên nhu nhược yếu đuối, từ nay về sau thành kẻ phụ họa, cam tâm tình nguyện nghe lời Phúc Bảo.

“Cảm ơn đại tẩu chúc phúc.”

Tô Tương cảm kích cười với đại tẩu, lúc này không có gì dễ nghe bằng những lời này của đại tẩu.

Thật ra Vương Xuân Hoa cũng muốn nói những lời hợp với hoàn cảnh, thí dụ như là dặn dò Phúc Bảo sau này phải tuân thủ cẩn nữ tắc, coi chồng là trời,…
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 235: Chương 235



Cũng may Phù Tú Liên đã sớm hiểu rõ tính tình của nàng, chưa để nàng có cơ hội nói những "lời hay" này, đã sớm chuyển đề tài.

“Giờ lành tới rồi, chúng ta mau chuẩn bị đứng lên đi.”

Vừa nói, nàng vừa đưa cho Phúc Bảo một quả táo đã rửa sạch sẽ, đặt vào trong tay nàng, đám người Tô Tương cũng nhanh chóng đánh giá con gái từ trên xuống dưới, nhìn xem có còn chỗ nào chưa thích hợp hay không.

Ý nghĩ của Vương Xuân Hoa bị gián đoạn, tự nhiên cũng không còn ý định mở miệng.

Phù Tú Liên thở phào nhẹ nhõm, nàng thật sự rất sợ hôm nay là ngày tốt như vậy, lỡ đâu mẹ chồng không có đầu óc của nàng lại nói ra những lời nàng ta cho là tốt, nhưng thực tế thì chẳng êm tai, đọng chạm cảm xúc của Phúc Bảo, phá tan không khí vui mừng của ngày hôm nay.

“Phúc Bảo của ta sau này nhất định sẽ hạnh phúc.”

Lúc Phúc Bảo được anh trai ruột Thiện Phúc Đức cõng trên lưng, đi khỏi khuê phòng của mình, Tô Tương kéo tay nàng lại, lưu luyến không nỡ rời xa, nói một câu như vậy.

“Thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, ngày đêm kề cận, thật sự là một mối hôn sự tốt.”

Tông Khánh đế nhìn tân lang leo xuống ngựa, hồi hộp, tay chân luống cuống, rất nhanh liền nhớ ra đối phương chính là thiếu niên ngày đó xuất hiện ở tiệm ăn, mang theo cho Phúc Bảo một bao kẹo mạch nha.

Người già rồi, rất dễ nhớ lại những chuyện cũ, nhìn đôi thanh mai trúc mã này, Tông Khánh đế không khỏi nhớ tới người vợ cả nguyên phối đã mất của mình.

Lúc Tông Khánh đế vẫn còn là hoàng tử, mẫu phi chỉ hôn cho ông, cưới biểu muội ruột thịt nhà của bá phủ, lúc còn nhỏ, biểu muội này của ông thường xuyên tiến cung thăm mẫu phi của ông, hai người cũng có thể gọi là hai đứa nhỏ vô tư.

Biểu muội xinh đẹp dịu dàng, lại thông minh, lanh lẹ, sinh ra trong gia đình quyền quý, quản lý hậu viện của ông vô cùng tốt, ông có khả năng áp chế các huynh đệ khác, ngôi lên ngôi vị hoàng đế, không thể không có công của biểu muội.

Chỉ tiếc, hồng nhan bạc mệnh, vào năm thứ tư ông đăng cơ, biểu muội sau khi hạ dinh Thái tử thì rong huyết, hương tiêu ngọc vẫn.

Là hoàng đế, Tông Khánh đế có quá nhiều nữ nhân, cho dù tiên hoàng hậu là biểu muội thân thiết, chiếm một vị trí rất lớn trong lòng ông, nhưng chung quy lại cũng không phải là duy nhất.

Lúc biểu muội còn sống, bên trong hậu cung còn có rất rất nhiều phi tần được sủng ái, sau khi biểu muội qua đời ba năm, ông sắc phong cho người vốn dĩ là Quý Phi lên thay thế.

Hình ảnh của nàng cũng dần dần trở nên mơ hồ trong trí nhớ của ông, đến giờ phút này, bỗng nhiên hiện lên rõ ràng.

“Thái Tử như thế nào rồi?”

Không thể hiểu được, Tông Khánh đế bỗng nhiên nhìn đôi tân lang, tân nương sau đó hỏi thái giám tổng quản bên cạnh một câu như vậy.

Vinh Tín đứng sau lưng hoàng đế không xa, những lời này cũng vừa vặn lọt vào tai hắn.

Tông Khánh đế đã ở cái tuổi gần đất xa trời, cuộc tranh quyền đoạt thế cũng đang lâm vào giai đoạn gây cấn.

Thái tử là con trai của tiên hoàng hậu, vừa sinh ra đã được phong là thái tử, nhận hết tất cả sủng ái, chỉ tiếc hoàng đế đều có một bệnh chung, đó là càng già, càng kiêng kị đứa con có khả năng uy h.i.ế.p đến hoàng quyền của mình, cho dù Tông Khánh đế tự thấy mình là hoàng đế anh minh, nhưng cũng không phải ngoại lệ.

Trong triều đình, thái tử từng bị hoàng thượng chèn ép, quở trách nhiều lần, còn những hoàng tử khác bộc lộ tài năng hơn người cũng dần lọt vào tầm mắt của hoàng đế.

Thí dụ như Đại hoàng tử do Hiền phi sinh ra, có tài lãnh đạo, hay là Lục hoàng tử, cũng có năng lực tương tự, tứ hoàng tử có nhà ngoại là tướng quân nắm giữ trọng binh, hay là cửu hoàng tử thông tuệ, hiền lương, có ông ngoại là bậc thông thái đương thời.

Những hoàng tử đó đều như hổ rình mồi, nhòm ngó vị trí thái tử.

Vinh Tín không ở kinh thành cho mới mới có thể tạm thời thoát khỏi phong ba tranh quyền đoạt lợi đó, nhưng lúc này đây, hắn tất nhiên sẽ thăng chức, nếu trở về kinh thành, hắn nhất định phải chọn một trong các vị hoàng tử để mà đi theo.

Nói một câu không dễ nghe, khi lão hoàng đế còn sống, hắn làm trung lương, có thể như diều gặp gió, nhưng đợi tân đế kế vị, có khả năng cao hắn sẽ bị sủng thần của tân đế thay thế, trừ khi hắn cam tâm tình nguyện dừng chân tại đây, nếu không, bắt buộc phải chọn một trong số những hoàng tử một trung quân mà tương lai hắn muốn đi theo.

Dù sao cũng phải chọn một cách thức khôn khéo, ít nhất không để những hoàng tử bị hắn cự tuyệt căm hận hắn.

Nghĩ như vậy, Vinh Tín có chút phát sầu, nếu biết trước thời cuộc trong kinh thành diễn biến phúc tạp như lúc này, không bằng hắn ở lại vị trí Tri Châu này thêm vài năm, đợi đến lúc tân đế kế vị, lại đề bạt với tân đế, như vậy thì hôm nay đã không phiền não thế này rồi.

“Trước khi rời kinh thành, nghe hạ nhân bên người nhị thiếu gia hồi báo, nhị thiếu gia hình như bị nhiễm phong hàn, thân thể mắc bệnh nhẹ.”

Là người bên cạnh hoàng đế, đại thái giám tự nhận mình là người hiểu hoàng đế nhất, nhưng lúc trước khi còn ở kinh thành, hoàng thượng đã vô cùng ghét bỏ thái tử, lúc này bỗng nhiên lại nhắc tới thái tử, lý do là gì.

“Truyền tin trở về, bảo Vương đại phu đến bắt mạch cho nhị thiếu gia, cần thuốc gì thì có thể mở cửa kho thuốc của ta.”

Tông Khánh đế trầm mặc nửa ngày, đè thấp giọng phân phó với thị vệ bên cạnh.

“Vâng.”

Lời này vừa nói ra, không chỉ thái giám với thị vệ, ngay cả Vinh Tín bên cạnh cũng bắt đầu suy nghĩ tới thâm ý ẩn sâu hành động này của hoàng đế, chẳng lẽ thái tử sắp được phục sùng sao?

Người ở trong hố sâu của quyền lực luôn phải hiểu được hàm nghĩa sâu xa trong mỗi lời nói, cử chỉ của hoàng đế, người cách xa quyền lực như Thiện Tuấn hải đương nhiên không nghĩ nhiều như thế, nhưng mà hắn đã bị dọa đến hóa đá rồi.

Thái Tử!

Hắn khẳng định bản thân mình không nghe nhầm.

Còn vị lão nhân đột nhiên xuất hiện ở tiệc hỉ này mà mọi người gọi là Hoàng lão gia, hoàng, hoàng, thân phận đã rõ như ban ngày.

Đang êm đẹp, thế quái nào hoàng đế lại đến tham gia náo nhiệt, nếu không phải tại ông ta, hắn sẽ gả con gái ra ngoài sớm thế này sao!

Thiện Tuấn Hải cảm thấy đau đầu, hai chân bất lực, không biết lúc này hắn có nên ngất xỉu để thể hiện sự tôn sùng của hắn với hoàng đế lão gia hay không.

“Lão tam vẫn là không nỡ để Phúc Bảo xuất giá.”

Lữ Tú Cúc đi theo tân nương ra ngoài, chỉ chỉ về phía Thiện Tuấn Hải đứng đó không xa, sắc mặt xanh mét, ghé sát, nói nhỏ vào tai Tô Tương: “Buổi tối ngươi cố mà dỗ dành hắn, ta thấy bộ dạng này của lão tam, giống như là đau lòng muốn ngất xỉu.”

“Ta biết đại tẩu.”

Tô Tương nhìn phu quân mình, hoàn toàn đồng ý, không ngờ chuyện con gái xuất giá lại ảnh hưởng tới hắn lớn như vậy.

Nàng thật sự phải khuyên nhủ phu quân mình, con gái xuất giá không phải là không quay về, hắn bi thương, đau lòng như thế, kết quả, người khổ sở chính là nàng với con gái.

Cũng may, Thiện Tuấn Hải không biết nương tử với đại tẩu đang suy nghĩ cái gì, nếu không, chỉ sợ hắn sẽ càng đau đầu thêm.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 236: Chương 236



Hôn phòng của Nghiêm gia là căn nhà ba gian của lão cử nhân mà Nghiêm Khôn nhìn trúng lúc trước, trước hôn lễ, Nghiêm Khôn đã sửa chữa cẩn thận lại lần nữa, chà sạch toàn bộ mặt tường.

Vôi trắng nhìn qua rất thoáng rộng và sạch sẽ.

Trong nhà bài trí những gia cụ là của hồi môn mà ba ngày trước Thiện gia mang tới, toàn bộ đều là gỗ liêm, khiến cho căn phòng rộng rãi, sạch sẽ nhìn cực kì khí thế, những người trong thôn theo đoàn đưa dâu đến, nhìn thấy nhà của Nghiêm gia, há hốc mồm miệng, chỉ cảm thấy mắt mình không thể xài được nữa rồi.

Trong sân, hối hận nhất đoán chừng phải kể tới những mấy bà tử lén đến đây để xem náo nhiệt, trước đây họ từng chế nhạo số mệnh của Nghiêm Sơn Sinh, nếu biết trước Nghiêm gia có nhiều của cải phong phú như vậy, lúc trước bọn họ nên tạo quan hệ tốt với Nghiêm gia, cho dù số mệnh của Nghiêm Sơn Sinh có co số đi chăng nữa thì tiền vẫn là thứ tốt nhất.

Chỉ tiếc, bây giờ bọn họ chỉ có thể nhìn Nghiêm gia mà thèm thuồng, hành động trước kia của bọn họ, khiến bọn họ không thể nào dày mặt tiếp cận hai cha con Nghiêm Khôn, hoặc là nói cách khác, hai cha con Nghiêm Khôn cũng không cần bọn họ thân thiết làm gì.

“Phu nhân, ăn một miếng lót bụng, còn phải đợi một lúc nữa ạ.”

Thiện gia cho Phúc Bảo hai nha hoàn hồi môn, trước khi vào ở cho Thiện gia, cũng đã được mẹ mìn dạy dỗ qua, vô cùng lạnh lẹ, hiểu chuyện.

Hai nha hoàn này một người tên Phỉ Thúy, một người tên Mã Não, là những cái tên mà những nhà giàu có hay dùng để đặt cho nha hoàn, Phúc Bảo nghe nói cái tên này là do lúc nhỏ các nàng bị bán vào một gia đình vô cùng giàu có, được chủ tử lúc ấy đặt cho, sau này cũng không có đổi lại nữa, nên cũng không giúp các nàng đặt tên mới, dứt khoát dùng cái tên Phỉ Thúy và Mã Não này để gọi các nàng, cũng rất sang trọng.

Lúc này, người đưa bánh cho Phúc Bảo chính là nha hoàn Phỉ Thúy.

“Cô gia của chúng ta đau lòng người, lo lắng phu nhân bị đói, dặn riêng phòng bếp để dành, vẫn còn nóng hổi, nhân lúc còn nóng thì người ăn đi, nếu không, để nguội, hương vị cũng không ngon nữa.”

Khăn hỉ được vén lên, vừa mới nhìn thấy tân nương xinh đẹp, Nghiêm Sơn Sinh còn đang cười ngây dại thì đã bị khách khứa lôi ra ngoài chuốc rượu, có điều, không nghĩ tới lúc ấy hắn còn có thể nhớ rõ là nàng chưa ăn cơm, dặng phòng bếp chuẩn bị cho nàng một tô mỳ gà.

Thật sự Phúc Bảo cực kì đói, phải biết rằng làm tân nương, từ buổi sáng trang điểm tới bây giờ, nàng còn chưa uống được một giọt nước, trước khi lên kiệu hoa, nàng thiếu chút nữa là không nhịn được, muốn gặm quả táo ngụ ý tượng trưng cho sự tốt đẹp trong tay.

Nhận tô mỳ Phỉ Thúy đưa trước mặt, Phúc Bảo cũng không làm ra vẻ, ăn từng miếng, từng miếng, cũng ăn xong.

Nha hoàn với bà tử đi ra đi vào tân phòng, lúc Phúc Bảo đang ăn mỳ, mấy bà tử khiêng một cô nước vào, khí nóng vẫn còn bốc lên, đợi Phúc Bảo ăn xong, liền tắm gội, thay quần áo thật tốt, sau đó ở hỉ phòng đợi tân lang trở về, động phòng hoa chúc.

Phúc Bảo không có thói quen để người khác hầu hạ, tắm rửa, sau khi ăn mỳ xong thì đuổi hết mọi người đi ra ngoài, thoải mái dễ chịu ngâm mình trong nước ấm, tắm, xua tan những mệt mỏi trong ngày, sau đó hơi ngượng ngùng, mặc chiếc áo lót bằng tơ lụa màu trắng đã được treo trên tấm bình phong, lại mặc thêm áo cưới bên ngoài, ngồi lại cạnh mép giường.

“Bảo Bảo.”

Cũng không biết đợi bao lâu, lúc Phúc Bảo đang mơ mơ màng màng, thiếu chút nữa không chịu nỗi mà ngủ gục, tân lang đã lâu không thấy bóng dáng cuối cùng cũng xuất hiện.

Trên người Nghiêm Sơn Sinh nồng nặc mùi rượu, là tân lang hôm nay khiến mọi người hâm mộ lẫn ganh tị, hắn bị những kẻ tức đỏ con mắt với của hồi môn của nương tử hắn rót không ít rượu, cũng may tửu lượng của Nghiêm Sơn Sinh khá, lúc này vẫn có thể duy trì được vài phần tỉnh táo.

“Ta rất vui.”

Rượu vẫn làm tê liệt thần kinh của hắn, lúc này nhìn Nghiêm Sơn Sinh cục súc, ngây ngô, một người cao lớn như vậy, lại không những không khiến người khác cảm thấy đáng sợ mà ngược lại, thấy có điểm ngây thơ, đáng yêu.

“Bảo Bảo, Bảo Bảo của ta, Bảo Bảo thơm ngon, Bảo Bảo ngọt ngào, Bảo Bảo dịu dàng.”

Giống như một đứa nhỏ đòi ăn kẹo, Nghiêm Sơn Sinh đỏ mặt tiến sát vào Phúc Bảo, hôn vào gương mặt trắng nõn của nàng, hôn vào chiếc cổ thon dài đẹp đẽ của nàng.

“Buồn nôn.”

Phúc Bảo nghe từng tiếng Bảo Bảo, Bảo Bảo, càng e lệ, đang muốn chặn miệng Nghiêm Sơn Sinh Sinh lại, chỉ cảm thấy cổ đau đớn.

“Huynh cắn ta.”

Phúc Bảo che cổ lại, lên án cái tên bại hoại cắn người kia.

"Không cắn." Nghiêm Sơn Sinh nhẹ nhàng dỗ dành, lại bị Phúc Bảo đây ra, ánh mắt mê mang lộ ra tia ủy khuất.

“Rõ ràng là huynh cắn ta.”

Phúc Bảo ngẩng đầu, làm cổ có vẻ thon dài hơn, dưới ánh nến, những dấu hôn màu đỏ trên chiếc cổ trắng nõn càng khiến ánh mắt Nghiêm Sơn Sinh thêm nóng rực, tựa hồ như muốn đưa người con gái nhỏ bé trước mắt này, hòa làm một với xương máy của mình.

Bởi vì Phúc Bảo ngẩng đầu nên không nhìn thấy biểu tình lúc này của Nghiêm Sơn Sinh, nàng chỉ cảm thấy vừa rồi mình đau như vậy nhất định là cổ bị cắn bầm, chính là bị cái tên đại bại hoại này cắn, thế mà hắn không thừa nhận, nàng phải để hắn tận mắt nhìn thấy chứng cứ phạm tội mới được.

“Phúc Bảo, ta sẽ cố gắng học.”

Không giống như trong dự đoán sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành mình, Nghiêm Sơn Sinh cho nàng đáp án ông nói gà, bà nói vịt.

Phúc Bảo nghi hoặc cúi đầu, người vốn dĩ đang ngồi bên cạnh nàng đã sớm bò lên giường tân hôn của bọn họ, chỉ thấy Nghiêm Sơn Sinh tìm kiếm gì đó dưới gối một lúc, sau đó, trên giường chiếu sạch sẽ, bỗng xuất hiện vài quyển tranh sách với hình ảnh lộ liễu bên trên.

“Học, nghiêm túc mà học.”

Nghiêm Sơn Sinh có chút xấu hổ, sau đó, lục trong mấy quyển sách trên giường kia, nghiêm túc lấy ra vài tờ mà hắn đã đánh dấu thật tốt.

“Cái này, còn có cái này, ta đều học hết rồi, Phúc Bảo nàng chọn đi, nàng thích cái nào, đêm nay, chúng ta sẽ, sẽ làm cái đó.”

Nghiệm Sơn Sinh gà gật, liên tục đưa những bức tranh vẽ hình mắc cỡ kia đặt trước mặt Phúc Bảo.

“Ta không xem.”

Phúc Bảo cảm thấy tên ngốc này thực sự say rồi, nếu không thì sẽ có nam nhân nào vào đêm tân hôn đưa cho nương tử mình xem xuân cung đồ, còn bảo nương tử chọn một tư thế để làm.

Cũng may nàng biết nhân phẩm của Nghiêm Sơn Sinh, nếu không thì đã sớm xem hắn là kẻ b**n th**.

“Vậy, để ta tự mình chọn.”

Cầm lại đống tài liệu bảo bối của mình, Nghiêm Sơn Sinh xê sát lại chỗ Phúc Bảo, nuốt một ngụm nước miếng, vươn tay, run rẩy đưa về phía cổ áo Phúc Bảo.

“Hừ.”

Phúc Bảo nhẹ nhàng hừ một tiếng, tiếng hừ này như là tiếp thêm m.á.u liều cho Nghiêm Sơn Sinh, tay không run nữa, trực tiếp đè cô nương mình ngày đêm thương nhớ xuống giường, tiện thể kéo luôn bức màn che lại.

Trong giường ê a, tiếng th* d*c ngắt quãng, tiếng k** r*n, kết bạn với ánh nến long phượng đầu giường, kéo dài đến hừng đông.

“Cũng không biết cục cưng Bảo Nhi của chúng ta thế nào.”

Buổi tối, Thiện Tuấn Hải cùng nương tử ngồi trên giường đất, kiểm kê lễ vật mà hôm nay thân hữu đưa tới.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 237: Chương 237



Ban ngày lộn xộn, tùy lễ chỉ nhớ tên, chứ không biết rõ rốt cuộc là những món lễ vật đó là thứ gì, lúc này vào ban đêm, có thời gian, cũng có thể kiểm kê lại một chút.

Không phải hai vợ chồng tham lam, mà lễ vật đưa gả đều phải có quà để đáp lễ, dựa theo giá trị lễ vật mà người ta đưa tới, đợi đến khi trong nhà đối phương có hỉ, lúc đó sẽ mang một phần lễ vật trở về.

Qua lại tới lui nhiều người như vậy, hơn nữa rất nhiều người có khả năng làm tiệc rượu sau cả chục năm, chỉ dùng đầu thôi thì không thể nhớ được, để cho ổn thỏa, mỗi người sẽ ghi vào tờ giấy ngày giờ cùng lễ vật, đến lúc đó đáp lễ, cũng có thể căn cứ danh mục quà tặng mà thêm giảm.

Hôm nay tới không ít thân tích và hàng xóm xung quanh Thiện gia, nghe nói Thiện gia gả cô nương, những khách quen của Thiện gia, hoặc là đích thân đến, hoặc là phái quản gia đến tặng lễ, những phú hào đó ra tay rộng rãi, Thiện Tuấn hải cảm thấy có thứ gì tốt cũng không cần giữ lại, đợi ba ngày nữa con gái hồi dâu, hắn sẽ để con gái mang đi.

Tên nữ nhi khống này không hề có suy nghĩ con gái gả chồng như bát nước đổ đi, chỉ toàn suy nghĩ nát óc muốn đem hết cả cái nhà cho con gái đáng yêu mang đi.

“Miếng ngọc bội này để Phúc Bảo giữ đi.”

Trong đống lễ vật hôm nay thu được, Thiện Tuấn Hải lấy ra một miếng ngọc bội có ghi chú là Hoàng lão gia tặng.

Hắn cơ hồ đã nhận ra thân phận của vị Hoàng lão gia này, ngọc đối phương đưa cho, hắn đương nhiên muốn để lại cho bảo bối ngoan ngoãn.

“Miếng ngọc này giá trị không nhỏ, là nhà ai đưa vậy?”

Mấy năm nay Thiện Tuấn Hải cũng mua không ít trang sức kim ngọc cho Tô Tương, đối với ngọc thạch tốt hay xấu, cũng có một chút khả năng thưởng thức và giám định.

Miếng ngọc bội này, lúc trước là do mẹ đẻ của Tông Khánh đế tặng, phẩm vị của đối phương không cao, cũng không phải là người được sủng ái nhất, miếng ngọc bội bà tặng đương nhiên không coi là thượng đẳng, Tông Khánh đế mang miếng ngọc này bên người chủ yếu là bởi vì muốn tưởng niệm.

Một thời gian dài, việc đeo miếng ngọc này cũng trở thành thói quen.

Nhưng mà đối với hoàng gia miếng ngọc bội này không tính là thượng đẳng, nhưng đối với những phú hộ bình thường, cũng là đồ vật có giá trị liên thành, huống chi, ẩn sau nó còn mang giá trị là do hoàng đế tặng, nói nó vô giá cũng không quá chút nào.

“Thứ tốt như thế, đúng là nên để cho Phúc Bảo giữ.”

Thấy biểu tình của phu quân, thân phận người tặng lễ hình như có chút phức tạp, Tô Tương hiểu chuyện nên không hỏi lại, chỉ là tán đồng với quyết định vừa rồi của phu quân, lại tìm kiếm trong đống lễ vật, xem thử còn có thứ gì tốt hay không, để cho Bảo Nhi ngoan ngoãn của nàng.

“Tiểu nhị lang, cha mẹ của ngươi dọn sạch nhà cho muội muội ngươi làm của hồi môn, trong lòng ngươi thật sự không oán trách một chút nào sao?”

Dựa vào việc mấy ngày muội muội xuất giá, Thiện Phúc Đức cũng xin phép trường học một thời gian, có thể ở nhà thêm vài ngày, chờ sau khi muội muội hồi dâu mới quay lại thư viện.

Hắn không phải loại chỉ học lý thuyết suông, sau khi đọc sách thì sẽ thường xuyên đi ra bờ sông hoặc là chân núi để hít thở không khí trong lành nơi thôn quê cho tỉnh táo, nhân tiện chăm sóc cho Thịt Ba Chỉ mà muội muội để lại.

Hôm thành thân có quá nhiều chuyện xảy ra, lễ tiết rườm rà, Phúc Bảo không nỡ mang theo Thịt Ba Chỉ đến nhà mới.

Mấy ngày nay, Thịt Ba Chỉ đều uể oải, nghĩ tới cũng biết là từ nay về sau, tiểu bảo bối của nó đã trở thành tiểu bảo bối của người khác, chỉ khi Thiện Phúc Đức mang theo nó đi ra ngoài dạo quanh, nó mới có thể lanh lợi hơn một chút, còn có thể ở trên vai Thiện Phúc Đức, gặm mấy quả tùng tròn.

Hôn lễ đã qua hai nhưng mười dặm hồng trang kia vẫn là đề tài để người trong thôn bàn tán sôi nổi.

Là con trai duy nhất của tam phòng Thiện gia, cũng không phải lần đầu tiên Thiện Phúc Đức bị người ta chặn lại, hỏi han vấn đề chẳng mấy hay ho gì này.

“Không oán trách.”

Thiện Phúc Đức trời sinh là một đứa trẻ vui vẻ, người trong thôn chưa từng nhìn thấy hắn mặt ủ mày ê, lúc này hắn nói không oán trách, mọi người lại cảm thấy hắn giả vờ vui vẻ, làm gì có người nào nguyện ý lấy đồ vật của mình cho không một người để gả ra ngoài đâu.

“Tiểu nhị lang không hổ là người đọc sách, quá là hào phóng, có điều, tiểu nhị lang à, cha mẹ ngươi cho muội muội ngươi của hồi môn khí thế như thế, có còn chừa lại cho ngươi một chút để ngươi cưới vợ không?”

Người trong thôn tò mò thắc mắc, nếu Thiện gia cho con gái của hồi như thế, tài sản để lại cho con trai, chắc sẽ còn nhiều hơn nữa.

Nghĩ tới ngày đó của hồi môn Phúc Bảo mang đến nhà chồng có mấy trăm mẫu ruộng thượng đẳng, còn có mấy cửa hàng mỗi ngày kiếm không ít tiền ở khắp huyện thành, phủ châu, nhà cử giá trị xa xỉ, nếu Thiện gia có thể để lại cho con trai một phần gia sản như thế, không dám mơ đến vị trí chính thê xa vời, nhưng cũng có thể đưa con gái mình tới là nha hoàn cho Thiện Phúc Đức.

Bữa tiệc cưới đó đã hoàn toàn thay đổi thái độ của người dân thôn Bình Liễu đối với Thiện gia.

Trước kia, Thiện gia chỉ là một phú hộ bình thường trong thôn, bây giờ, bọn họ thể hiện ra tài lực của mình, mấy thương hộ có tiền nhất huyện thành cũng chưa chắc so được với họ.

Giống như là vốn dĩ ngươi chỉ cần ngẩng đầu một chút là có thể nhìn thấy được người ta, lúc này, người ta bỗng nhiên đứng ở núi cao, cho dù ngươi đã ngẩng cao đầu hết mức, lại còn nhón chân nữa, cũng không thể nhìn thấy sự tồn tại của người ta, trong lòng ngươi, chỉ có thể sinh ra một loại kính sợ không thể gọi tên.

Thiện Phúc Đức là con trai duy nhất của tam phòng Thiện gia, Thiện gia đương nhiên coi trọng hôn sự của hắn, những cô nương dân dã bình thường chưa chắc đã lọt được vào tầm mắt của Thiện gia, cho nên không ít nhà có ý đồ, muốn nghĩ ra chiêu độc để cô nương nhà mình có thể động chạm, tiếp xúc với Phúc Đức, không làm chính thê được thì làm nha hoàn cũng được rồi.

Thiện gia nhiều của cải như vậy, đồ vật mà cô nương nhà mình tùy tiện lây ra cũng đủ để làm chi phí sinh hoạt của cả nhà bọn họ.

Suy nghĩ trong lòng của người trong thôn, không khác gì ý tưởng của mẹ ruột Phù tú Liên năm đó.

“Nhưng mà, tiểu nhị lang, cha mẹ ngươi mang hết đồ vật trong nhà ngươi cho muội muội, chẳng lẽ ngươi không sợ nương tử tương lai của ngươi để ý à.”

Phù nương tử nghĩ tới chuyện con gái mình coi như là tặng không cho Thiện gia, không khỏi càng tức giận, nếu biết trước của cải tam phòng Thiện gia nhiều như vậy, lúc trước nàng nên kiên quyết đòi lễ hỏi nhiều một chút, không giống hiện tại, bị cái mụ la sát kai nhìn chằm chằm, nàng chỉ cần tới gần nhà con gái một chút, đối phương liền xách theo d.a.o phay hoặc là que cời lửa chạy ra.

Dần dần, Phù nương tử cũng không dám chạy đến nhà con gái nữa.

Nàng đem sự oan giận đối vớ nhị phòng Thiện gia chuyển sang trên đầu tam phòng, nghĩ tới mấy chục rương đầy ắp của hồi môn, Phù nương tử không khỏi ảo tưởng, mấy chục rương của hồi môn kia, tùy tiện cho nàng một cái cũng được rồi.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 238: Chương 238



“Bạc trong nhà đều là cha mẹ kiếm được, bọn họ muốn cho ai, thì sẽ cho người đó.”

Thiện Phúc Đức cảm thấy lời này của Phù nương tử rất kì lạ, nương tử tương lai của hắn còn chưa thấy đâu, dựa vào cái gì lại tức giận việc cha mẹ hắn cho muội muội nhiều của hồi môn chứ?

Với lại, muội muội đáng yêu như thế, cho muội muội nhiều của hồi môn, không phải là chuyện tất nhiên sao, hắn còn cảm thấy cha mẹ cho không đủ, chỉ tiếc bây giờ hắn chưa có công danh, càng không phải là nguồn kiếm tiền chủ yếu trong nhà, nếu không, lúc trước khi muội muội xuất giá, hắn còn muốn giúp muội muội mang theo trăm rương của hồi môn, cứ như thế mà gả ra ngoài, càng oai phong.

Lười nói chuyện phiếm với mấy con người quái dị, Thiện Phúc Đức bắt đầu nhẩm kinh thư trong đầu, vừa lột quả hạch cho Thịt Ba Chỉ bên cạnh, đi về hướng ngược lại với đám người kia.

“Tiểu nhị lang tam phòng này chắc là đọc sách tới hư đầu luôn rồi.”

Mọi người nghe Thiện Phúc Đức nói, không thể nào lý giải được suy nghĩ của hắn.

Của cải là cha mẹ kiếm được, không sai, nhưng trong nhà nhiều huynh đệ, tỷ muội như vậy, ai không gắt gao nhìn chằm chằm vào đồ vật trong tay cha mẹ, mỗi một lần phân gia, dường như là muốn xé rách mặt nhau ra.

Mà số lẻ tài sản Thiện gia cũng đã gấp mấy ngàn lần của cải trong nhà bọn họ, tài sản khổng lồ như thế, Thiện Phúc Đức thật sự không để vào tầm mắt ư?

So với việc hắn hào phóng như thế, mọi người càng muốn tin là hắn giả tạo hơn.

Không hổ là con trai của Thiện lão tam, tâm địa Thiện lão tam gian trá, chỉ sợ ngoài mặt Thiện Phúc Đức không nói gì, nhưng trong lòng hắn đã sớm ghi hận muội muội kia của mình.

Mọi người chỉ tin tưởng vào cái sự thật mà họ muốn tin, rất nhanh, lời đồn không chứng cứ này liền từ trung tâm thôn Bình Liễu mà phát tán khắp nơi, vào ngày Phúc Bảo hồi dâu, nàng đã từ miệng của những hàng xóm mới ở trấn trên nghe được cái chuyện nhảm nhí là ca ca nàng hận nàng.

Phúc Bảo cảm thấy, người cho rằng ca ca nàng hận nàng nhất định là đầu óc có vấn đề.

“Quà hồi dâu đã chuẩn bị tốt chưa, có muốn thêm thứ gì hay không?”

Nghiêm Khôn húp ngụm cháo nóng hầm hập, nhìn nhà mới rộng rãi thoáng mát, cùng với quần áo vừa người hắn với con trai hắn mặc, trong lòng cảm thấy thỏa đáng, cảm thấy trong nhà có nữ nhân, quả nhiên tinh thần của cả nhà đều thay đổi.

“Đều đã chuẩn bị tốt, trong nhà cũng không thiếu thứ gì, con sợ nếu lấy nhiều đồ quá thì lúc trở về cũng phải mang nhiều thứ.”

Phúc Bảo suy nghĩ, quà hồi dâu nàng chuẩn bị theo quy củ nhân tình qua lại mà trước khi xuất giá nương của nàng đã dạy nàng, trên thực tế, hai nhà cũng không thiếu chút lễ vật này, chỉ là vì làm theo lễ tiết cũ thôi, thật sự không cần phải khách khí như vậy.

Với lại dựa theo lễ tiết của nãi nãi và cha mẹ, ca ca, đối với nàng, nếu nàng mang lễ vật về nhiều, chỉ sợ đợi đến lúc quay về, cha mẹ sẽ hận không thể dọn sạch nhà, đem những thứ tốt nhất cho nàng, để nàng mang về nhà chồng.

“Được rồi, hai nhà chúng ta thật sự không cần khách khí như vậy, với lại, tuy rằng con đã gả cho Nghiêm gia chúng ta, nhưng vẫn là con gái Thiện gia, trấn trên với thôn khoảng cách cũng không xa, nếu con nhớ cha mẹ, gia nãi của con, có thể bảo Sơn Sinh đánh xe bò đưa con về nhà thăm mọi người, đương nhiên cũng có thể sở mấy ngày, cũng không có vấn đề gì, nhà chúng ta chỉ có 3 người, không có nhiều quy củ cứng nhắc.”

Nghiêm Khôn lại húp thêm miếng cháo, cháo này là Phúc bảo dùng xương bò nấu qua một đêm, vị thơm lừng, còn có vài miếng thịt bò cắt lát mỏng, mềm mịn, thơm ngon.

Ở Đại Tấn, bò là sức lao động chủ yếu, cấm g.i.ế.c lèn, thịt bò trên thị trường hầu như là bò c.h.ế.t già hoặc bệnh chết, loại thịt này cực kì dai, nấu hầm nấu không đủ thời gian, thịt bị khô, khiến người khác khó ăn được.

Nói cũng khéo, hôm qua trên chợ có một ông lão nông mang theo bê con trong nhà bán lấy tiền, để con trai cưới vợ, không ngờ bê con này nổi điên, ở trên chợ chạy hất lung tung, bị mã phu của chiếc xe ngựa đang vội vàng tiến đến, dùng roi vung thật mạnh, sau đó bị ngựa giẫm chết.

Chủ nhân chiếc xe ngựa bồi thường cho lão nông kia năm lượng bạc, nhưng mà con bê chạy lung tung, phá hỏng không ít hàng hóa ở ngoài chợ, nên năm lượng lão nông được bồi thường cũng hết, chỉ có thể dựa vào việc bán thịt của bê con để thu đủ tiền vốn.

Nghiêm Khôn vừa lúc chứng kiến toàn bộ sự việc, đồng tình với lão nông kia, mua lại bê con.

Trong đó, Phúc Bảo giữ lại một nửa, nửa còn lại được Phúc Bảo để trong danh mục quà tặng đáp lễ, được Phúc Bảo vô tình bồi dưỡng, người Thiện gia cũng coi như là kẻ tham ăn, so với những của hồi môn trân quý nhưng ít công dụng, có lẽ nửa con bê này mới khiến người Thiện gia thích hơn.

Hôm nay là ngày con gái hồi dâu, Thiện Tuấn Hải sáng sớm đã lên cơn, canh ở cửa nhìn xung quanh, nóng lòng chờ đợi.

“Cha, lúc này vẫn còn sớm, chỉ sợ tiểu muội lúc này còn chưa lên đường.”

Thiện Phúc Đức thấy cha hắn bưng bát cơm canh ở cửa, nhịn không được mở miệng nói một câu.

"Cái con khỉ, muội muội ngươi là một cô nương hiếu thuận, biết là hôm nay phải về nhà mẹ đẻ, còn có thể nằm dài trên giường không dậy nổi à?" Thiện Tuấn Hải trừng mắt con trai, con gái bảo bối của hắn nhất định là nhớ cha ruột này muốn chết, lúc này chắc chắn đang nóng lòng ở trên đường.

Là người cha được con gái nhung nhớ, hắn không thể phụ lòng hiếu thuận của con gái, tất nhiên phải đứng canh ở cửa, đảm bảo người đầu tiên mà con gái nhìn thấy khi về nhà mẹ đẻ chính là hắn - nam nhân yêu thương con gái ngày nhớ đêm mong này.

“Hừ, ngươi là cái thằng con bất hiếu, có bản lĩnh thì ngươi lập tức cưới một nàng dâu về đây cho ta, nếu không đừng đứng trước mặt làm ta ngứa con mắt.”

Thiện Tuấn Hải lầm bầm, bưng chén cháo ăn sáng của mình lên húp hai ngụm, kiềm chế hỏa khí.

Thôi đi, hắn sẽ không gặm cải trắng, hắn không phải là một con heo tốt.

Nghe cha ruột nói chuyện, Thiện Phúc Đức tự mình kiểm điểm, trề miệng, mặt mày yểu xìu, uể oải.

Chuyện này đúng lúc bị người trong thôn đi qua nhìn thấy.

Quả nhiên tiểu nhị lang của Thiện gia không thích muội muội của hắn, nếu không, hôm nay là ngày Phúc Bảo hồi dâu, vì ao hắn lại có khuôn mặt khổ sở như thế.

Bởi vì chuyện trùng hợp như vậy, tin tức huynh muội Thiện gia không ưa nhau càng thêm xôn xao.

Cũng không biết nếu Phúc Bảo với Phúc Đức nghe được lời đồn đại này, sẽ có phản ứng như thế nào.

“A, con gái ngoan !”

Hôm nay hồi dâu, Phúc bảo thật sự giống như Thiện Tuấn Hải nghĩ, thức dậy từ rất sớm, bởi vậy, lúc hắn còn chưa ăn xong chén cháo trong tay, con đường nhỏ bên kia, đã xuất hiện bóng dáng mờ mờ ảo ảo của đôi vợ chồng trẻ đang đánh xe bò tới.

Vốn dĩ Thiện Tuấn Hải đang không có tâm trạng ăn sáng, lúc này thấy con gái đã quay về, không chút nghĩ ngợi liền đưa cái chén cho con trai, sung sướng chạy ra hướng xe bò đang đi tới.

Thiện Phúc Đức làm trợ thủ đắc lực, ôm cái bát to, tuy rằng cũng muốn nhìn thấy muội muội trước tiên, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà về phòng, để đồ vật trong tay xuống, tiện thể thông báo với nãi nãi và nương đã chờ đến nóng ruột tin tức muội muội trở về.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 239: Chương 239



“Có mệt hay không, sáng sớm như vậy đã ăn cơm sáng chưa, nương con nấu cháo thịt nạc trứng vịt muối mà con thích nhất đó, còn làm một đĩa mơ ngâm chua mặn, dùng để khai vị là nhất.”

Thiện Tuấn Hải chạy tới hỏi han ân cần với con gái, còn con rể đứng bên cạnh thì căn bản không được cha vợ này nhìn tới bằng nửa con mắt.

Nghiêm Sơn Sinh cũng đã quen bị cha vợ đối xử như vậy, cười ha ha, cũng không để chuyện hắn mặt lạnh để trong lòng.

Bản thân mình cướp con gái nhà người ta, cha vợ không ưa hắn cũng là chuyện bình thường, Nghiêm Sơn Sinh nghĩ nếu hắn với Phúc Bảo cũng có một đứa con gái xinh đẹp đáng yêu, hắn cũng không coi là nhạc phụ làm quá đâu.

“Không mệt.”

Không mệt mới là gạt người, nam nhân mới trải qua h**n **, mỗi ngày mỗi đêm đều hận không thể ôm nàng từ đầu tới chân, tuy rằng vì ngày đầu tiên quá dữ dội, nên hai ngày sau, đối phương sợ làm nàng bị thương nên đã kiềm chế đi rất nhiều, coi như không dừng ôm ấp hôn hít nhẹ nhàng không dứt cũng đủ khiến Phúc Bảo vô cùng khó khăn tiến vào giấc ngủ.

Đương nhiên, nàng sẽ không thừa nhận trong quá trình này, nàng cũng cảm thấy rất hưởng thụ cảm giác được yêu thương, k*ch th*ch này.

"Có điều, buổi sáng con chỉ mới ăn qua một chén mỳ nhỏ, bây giờ thật sự có chút đói bụng, ta cảm thấy con có thể ăn thêm nửa chén cháo thịt nạc nữa." Thấy cha với ánh mắt mong đợi, Phúc Bảo sờ sờ bụng mình, đáp lời không chắc chắn.

Không biết cha nàng đã đứng chờ ở cửa từ lúc nào, nồi cháo kia chắc chắn là hắn đã bảo mẫu thân nấu từ rất sớm, Phúc Bảo cảm thấy nếu mình không húp mấy miếng thì thật sự là có lỗi quá.

Dù sao không phải vẫn còn phu quân của nàng ở đây sao, cùng lắm nếu nàng húp không hết thì để Sơn Sinh húp giùm nàng.

“Được được được, cha liền đi múc cho con một chén cháo.”

Trong lúc nói chuyện, xe bò cũng đã đến trước cửa Thiện gia, Phúc Bảo để ý thấy hôm nay ở ngoài nhà cũng có nhiều người lượn qua lượn lại, cả đám đang quan sát những món lễ hồi dâu trên xe bò.

Phúc Bảo suy đoán, có lẽ do cảnh tượng lúc nàng xuất giá, nên hôm nay hồi dâu mới xảy ra việc này.

“Phúc Bảo à, ngươi mang thứ gì về cho cha mẹ ngươi thế?”

Một phụ nhân lanh mồm lanh miệng không khỏi tò mò, đỏ mắt ganh tị nhìn lễ hồi dâu trên cái xe bò kia.

“Chỉ là một ít đồ ăn thôi.”

Đều là hàng xóm lâu năm, tuy Phúc Bảo cảm thấy việc phụ nhân kia hỏi có chút quá giới hạn, nhưng vẫn ứng phó, trả lời vấn đề của nàng ta.

"Cha mẹ ngươi cho ngươi nhiều của hồi môn như vậy, lúc về ngươi lại chỉ mang theo đồ ăn?" Ánh mắt phụ nhân có chút cổ quái, tựa như Phúc Bảo chỉ là một đứa nhỏ không hiểu chuyện.

“Nhà ta cái gì cũng không thiếu, Bảo Nhi ngoan ngoãn của ta nhớ rõ nãi của nàng thích ăn cái gì, thích mặc cái gì, như thế là đủ rồi.”

Tưởng bà tử đang vui mừng chạy ra gặp cháu gái bảo bối thì nghe được đám người cả ngày chỉ biết đỏ mắt ganh tị với nhà họ đang đứng lải nha lải nhải, lập tức không cho nàng ta sắc mặt tốt, lấy lời nói dội ngược trở lại.

Nói đến Tưởng bà tử từ khi lớn tuổi, liền rất ít khi tranh chấp cùng người khác, nhất là mấy năm nay khi trong nhà có thêm nhiều tiền, cuộc sống thoải mái, không có bộ dáng gầy ốm, cay nghiệt như lúc trước, càng thêm trắng mập, phúc hậu, dần dần người trong thôn cũng quên mất uy danh trước đây của bà.

Lúc này, lão thái thái vừa mở miệng, phụ nhân nhanh mồm nhanh miệng kia lập tức nhớ tới năng lực chiến đấu của lão thái thái, không dám lắm mồm nữa, ỉu xìu chạy xa.

“Nãi, sao hôm nay bên ngoài nhà mình có nhiều người tụ tập quá vậy?”

Phúc bảo cũng không để trong lòng chuyện vừa rồi, một bên dặn dò Nghiêm Sơn Sinh mang đồ trên xe bò vào trong phòng, một bên hỏi thăm nãi nãi những chuyện liên quan đến nhà mình.

"Còn không phải vì tiền gây nên sao." Tưởng bà tử thở dài.

Trước kia, đối với bên ngoài, Thiện gia có tiền, nhưng với người bên ngoài thì họ chỉ là một tiểu phú, không chênh lệch lớn như vậy với mọi người, ở chung với nhau cũng coi như là dễ chịu.

Nhưng vì chuyện thành thân của Phúc Bảo, của cải trong nhà không thể giấu được nữa, mấy ngày nay những họ hàng xa, b.ắ.n đại bát 3 đời cũng không tới lại tới đây vay tiền.

Chưa kể, những người trước đây đã từng giao hảo với nhà bọn họ, cũng không tùy ý tiếp đãi bọn họ như trước đây, có nhiều lúc lại nơm nớp lo sợ, giống như là nhà bọn họ có tiền, liền biến thành hổ ăn thịt người.

Việc này khiến cho Tưởng bà tử không khỏi khổ tâm, lão tỷ muội tốt của bà, trước đây cứ hai ngày thì ra cửa nói chuyện phiếm, bây giờ cũng bắt đầu có ý đồ với bà, hoặc là trong lúc nói chuyện, ý tại ngôn ngoại, bóng gió muốn nhà bà giúp đỡ, hoặc là lúc nói chuyện lại vô tình lộ ra sự kính sợ, thấp thỏm.

Đều do tiền bạc gây ra!

Tưởng bà tử mỗi lần chợp mắt đều cảm thấy, có lẽ nhiều tiền cũng không phải là chuyện tốt gì.

Kỳ thật người trong thôn cũng không phải hoàn toàn lắm mồm như thế, điểm này có thể nhìn ra vào lúc trước khi tuyết tai diễn ra, toàn bộ người trong thôn đồng tâm, hiệp lực chống trọi thiên tai, còn ở thời điểm lương thực quý giá cứu trợ nạn dân.

Bọn họ không phải không lương thiện, chỉ là đôi khi, con người là một loài động vật phức tạp, bọn sẽ vì nhiều yếu tố phát sinh mà thay đổi suy nghĩ.

Giống như bây giờ, bọn họ thảo luận chuyện của Thiện gia, cũng không phải tất cả đều xuất phát từ ác ý, chỉ là vì cách sống của Thiện gia cùng tầm nhìn và tư duy hạn hẹp của mọi người khiến cho ở nhiều thời điểm, bọn họ suy nghĩ quá nông cạn, quá thiển cận.

Giống như bọn họ không quen nhìn Thiện gia cho một đưa con gái xuất giá nhiều của hồi môn như vậy, bọn họ cảm thấy Thiện Phúc Đức nhất định sẽ tức giận vì bị muội muội cướp hết gia sản của mình, đối với bọn họ mà nói, suy nghĩ như vậy mới đúng bản chất.

Lại nghĩ tới hơn mười hai mươi năm trước, Thiện gia không có được gia sản khổng lồ như bây giờ, chưa chắc đã không suy nghĩ giống bọn họ.

Chỉ có thể nói điều kiện vật chất thay đổi, đồng thời cũng khiến cho suy nghĩ của bọn họ thay đổi, vô hình trung, Thiện gia đã sớm cách biệt với những người ở cái thôn trang nhỏ này, mà sự cách biệt này rốt cuộc cũng dần dần bộc lộ ra vấn đề ở nó.

Chỉ tiếc, quê nhà khó cách biệt, cho dùa là như vậy, Tưởng bà tử cũng không nghĩ tới chuyện dọn đi khỏi thôn, với bà mà nói, chuyện người trong thôn sôi nổi cũng chỉ là nhất thời, đợi trận gió này qua đi, mọi người nên làm gì thì làm, tất cả mọi chuyện đều có thể giống như trước đây.

Phúc Bảo cẩn thận quan sát biểu tình của nãi nãi, tạm thời cũng dập tắt ý định khuyên cả nhà bọn họ dọn lên trấn trên.

Theo như nàng thấy, biện pháp giải quyết tốt nhất có lẽ là để cả nhà cùng dọn lên trấn trên, tốt nhất là có thể mua một căn nhà ở gần căn nhà nàng đang ở, nếu mà như vậy, nàng muốn đi qua đi lại cũng đơn giản hơn rất nhiều.

Hơn nữa, ca ca đi học ở trấn trên, nếu cả nhà cùng dọn lên trấn trên, ca ca cũng có thể thường xuyên về nhà để cải thiện bữa ăn, quả thực chính là một công đôi việc.
 
Back
Top Bottom