Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào

Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 170: Chương 170



“Phúc Bảo, con chạy ra đây làm cái gì? Trời lạnh như vậy, đông lạnh con mất thì phải làm sao? Ca con đâu, mau gọi nó ra đây!”

Thiện Phúc Đức cùng Nghiêm Sơn Sinh đi ngay phía sau Phúc Bảo.

Dù là cái người không được cha thương tiếc, Thiện Phúc Đức vẫn cười ngô nghê như cũ, biểu hiện sự tán thành đối với lời nói của cha hắn, tựa hồ cũng cảm thấy rằng những việc dơ bẩn nặng nhọc thì nên để ca ca như hắn làm.

Có Nghiêm Sơn Sinh cùng Thiện Phúc Đức giúp đỡ, một đám người nhanh chóng mang Lan Nương và đứa nhỏ trên xe đẩy đưa về phòng.

Lò sưởi đã đốt cả nửa ngày, nên trong nhà rất ấm áp.

Lý Hồng Nhị thấy nhà tam thúc của nương tử đốt than lửa cả ngày, đối với việc nhà mình tới cửa ăn bám đã bớt đi một chút áy náy, lúng túng.

Hắn sẽ ghi nhớ ân tình ngày hôm nay của cha vợ và tam thúc, ngày sau nhất định sẽ báo đáp.

“Nhị tỷ bị sao vậy ạ?”

Phúc Bảo nhìn dáng vẻ chật vật, tiều tụy của đường tỷ và đường tỷ phu, kéo kéo tay áo của cha, kề sát vào tai hắn hỏi nhỏ.

Nàng biết, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không, cho dù nhị tỷ và nhị tỷ phu không nghe theo lời cha nàng cùng nhị bá dự trữ lương thực, cũng sẽ không tới mức rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Nàng cũng không dám hỏi quá lớn tiếng, chỉ lén lút dò hỏi cha, sợ sẽ chạm phải chuyện thương tâm của vợ chồng nhị đường tỷ.

"Nương, mau đốt nóng giường sưởi của phòng trống nhà mình đi ạ.

Sau này, vợ chồng Lan Nương sẽ ở lại nhà chúng ta, còn có nhị ca và Phúc Tài nữa, cũng sẽ đến ở lại nhà chúng ta luôn."

Những chuyện xảy ra ở trấn trên khiến Thiện Tuấn Hải ý thức được rằng, nhận thức của hắn đối với bão tuyết vẫn còn quá đơn giản.

Hai ông bà già Lý gia có thể không màng đến sống c.h.ế.t của đứa con thứ hai, mà cướp đi lương thực và than lửa của hắn, trong việc này không hẳn chỉ vì Lý Hồng Nhị là đứa con trai không được thương yêu, mà còn thể hiện tính chất nghiêm trọng của bão tuyết và nạn đói.

Những người có dự trữ lương thực ở trong nhà mà đã cư xử như thế, thì có thể tưởng tượng được rằng, những lưu dân từ phương bắc chạy nạn đến đây, trên đường mang theo nguy hiểm gió tuyết, cùng với đói khổ, lạnh lẽo, vậy thì để có được lương thực, bọn họ có thể làm bất cứ chuyện gì.

Đến lúc đó, loạn trong giặc ngoài, nếu chỉ dựa vào một số thanh niên trai tráng trong thôn để bảo vệ lương thực, thì không khỏi quá mức ngây thơ.

Lúc này, Thiện Tuấn Hải vô cùng bất an, chỉ khi có càng nhiều người ở chung một chỗ, thì mới khiến hắn an tâm hơn một chút.

“Lan Nương bị làm sao vậy?”

Tưởng bà tử hỏi cùng một vấn đề với Phúc Bảo.

Nhìn thấy Lan Nương lúc trước vì mang thai nên rất đẫy đà, lúc này lại gầy ốm, cằm nhọn hoắt, xương gò má nhô ra, Tưởng bà tử thiếu chút nữa nhìn không ra nàng.

"Oa ! ô ô !".

Một trận khóc phát ra từ lòng n.g.ự.c Lan Nương, truyền vào tai người trong phòng lại không khác gì tiếng mèo kêu.

Tưởng bà tử và Tô Tương mặt biến sắc, Lan Nương sinh non!

"Xem các ngươi làm loạn kìa, nhanh lên, trước hết cần phải đem con bé đặt lên giường.

Tương nhi, con đi dọn dẹp sương phòng phía tây, sưởi ấm giường, đóng hết các cửa sổ lại, trải đệm càng dày càng tốt, còn nữa, lấy hết mấy cái tã lúc nhỏ của bọn Phúc Bảo mà ta đã cất cẩn thận, mang hết ra đây."

Tưởng bà tử chỉ đạo mọi người quay như chong chóng.

Là nữ nhân, bà biết rõ nữ nhân lúc ở cữ mà bị cảm lạnh thì sẽ bị ảnh hưởng nhường nào.

Bà không biết rốt cuộc Lan Nương đã xảy ra chuyện gì, bà chỉ biết mấy đứa con trai của mình mạo hiểm gió tuyết mà đưa nàng về đây, cho dù dùng chăn bông, áo bông bịt kín người lại, thì đối với thời tiết như thế này, cũng không thể nào che kín tới mức gió lạnh bên ngoài không lùa vào trong được.

Còn nữa, nhìn sắc mặt của Lan Nương lúc này, đủ thấy nàng không được ở cữ tốt, không được ăn uống đầy đủ dinh dưỡng.

Vốn dĩ sinh non đã rất tổn hại thân thể, lại vừa đau buồn, vừa bị lạnh, nửa đời sau của Lan Nương chắc chắn sẽ phải chịu khổ.

Đối với đứa cháu này lại thêm mấy phần thương tiếc, Tưởng bà tử lại không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, nên đương nhiên không thể cho Lý Hồng Nhị sắc mặt tốt.

Mà trong chuyện này, Lý Hồng Nhị cũng không hẳn là hoàn toàn vô tội.

Cho nên, đối diện với sự bất mãn của Tưởng bà tử, hắn cũng chỉ có thể gắng gượng mà chịu đựng, sau đó liền đi theo nương tử, chạy bên này, chạy bên kia.

Hành động lúc này của hắn cũng miễn cưỡng giúp hắn giảm bớt một chút bất mãn trong lòng Tưởng bà tử.

"Nhị ca, ta, huynh và Phúc Tài cùng về nhà huynh thu dọn đồ đạc chuyển về đây đi.

Lúc này, cả nhà ở chung một chỗ mới là an toàn nhất." Thiện Tuấn Hải thấy tạm thời cháu gái không cần phải lo lắng nữa, liền nói chuyện với nhị ca nãy giờ vẫn dõi mắt chăm chú nhìn con gái.

“Ừ, được.”

Trên đường đi, Thiện Tuấn Hà cũng đã nghe đệ đệ phân tích, vị trí nhà của hắn ở ngay phía ngoài rìa thôn, một khi lưu dân xông vào, chỗ của hắn chính là nơi đầu tiên bị tấn công.

Trong nhà lại chỉ có hai nam nhân, muốn bảo vệ lương thực và che chở cho nữ nhân Vương Xuân Hoa, thật sự là có chút bó tay chùn chân.

Nhất là, nếu hắn ở nhà mình, thì không thể để con gái ở nhà cũ làm phiền đệ đệ, nhưng nếu để Vương Xuân Hoa chăm sóc con gái ở cữ, thì hắn lại không an tâm.

Dù sao nam nữ cũng khác biệt, nên dù hắn có lo lắng cho con gái, thì cũng không thể ngày đêm nhìn chằm chằm Vương Xuân Hoa chăm sóc nàng ở cữ được, mà nhỡ Vương Xuân Hoa có gây khó dễ gì cho con gái, thì từ đầu đến cuối, hắn cũng sẽ chẳng hay biết gì, hoàn toàn không biết gì.

Con gái hắn đã tội nghiệp lắm rồi, không thể để con bé chịu khổ thêm nữa.

Cho nên Thiện Tuấn Hà cảm thấy, đệ đệ hắn nói rất đúng, chuyển hết than đá và lương thực của nhà mình sang nhà đệ đệ, người một nhà đồng tâm hiệp lực vượt qua cửa ải khó khăn này, mới chính là chân lý.

Đối với ý kiến của đệ đệ, hắn không phản đối gì.

Nhìn con gái đang tạm thời nằm nghỉ trên giường lớn của nhà chính, đợi phòng dành cho khách được thu dọn xong, Thiện Tuấn Hà gọi con rể bên cạnh cùng về nhà thu dọn hành lý.

Từ đầu tới cuối, người duy nhất có ý kiến với chuyện này chỉ có mình Vương Xuân Hoa.

Nàng không hiểu, như thế nào mà chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, con gái đã xuất giá cùng với con rể lại trở về nhà mẹ đẻ, lại còn muốn dọn hết lương thực của nhà bọn họ chuyển qua bên nhà cũ.

Vương Xuân Hoa cảm thấy phu quân của nàng quá hồ đồ.

Nhà bọn họ nhiều lương thực như vậy, dư sức nuôi sống một nhà 3 người bọn họ.

Bây giờ, lương thực quý giá như vậy, không ít nhà trước kia đem lương thực đi bán, bởi vì lúc này thiếu lương thực, thậm chí người ta còn đánh tiếng là muốn dùng gạo thay cho lễ hỏi kìa.

Lúc này, trong lòng Vương Xuân Hoa chỉ muốn giúp con trai cưới một nương tử, nếu thực sự có gia đình nào không cần bạc, chỉ cần lấy lương thực làm lễ hỏi, lập tức sẽ gả con gái cho, thì nàng đương nhiên là bằng lòng rồi.

Dù sao, nàng cũng không mong nhà mẹ đẻ con dâu có quá nhiều năng lực, vì vốn dĩ chính nàng cũng không phải con gái của gia đình có năng lực.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 171: Chương 171



Vương Xuân Hoa suy nghĩ, nếu mà cưới một nàng dâu quá lợi hại, chỉ sợ sau này trong nhà, nàng sẽ càng không có quyền lên tiếng, mặt khác, vốn dĩ trong lòng con trai chỉ có nàng, đến lúc đó e rằng sẽ bị con dâu cướp đi mất.

Nhưng nếu con dâu là do nàng dùng lương thực để đổi về, thì với lai lịch như vậy, đủ để nàng áp chế nàng ta cả đời.

Nàng bảo nàng ta rẽ trái, nàng ta sẽ không dám rẽ phải.

Bởi vì trong lòng suy nghĩ như vậy, nên Vương Xuân Hoa sớm coi lương thực trong nhà là vốn cưới dâu.

Ngay cả khi bão tuyết vừa mới bắt đầu, nhà mẹ đẻ có lén đến mượn lương thực, nàng còn không chịu cho, thì làm sao có thể cam tâm tình nguyện để tam phòng tiếp nhận lương thực của nhà bọn họ chứ.

Đối với lời nói của phu quân nàng, cái gì mà cả nhà cùng ở lại một chỗ, đồng tâm hiệp lực chống thiên tai? Vương Xuân Hoa khịt mũi coi thường.

Nàng cảm thấy, đây chẳng qua chính là âm mưu quỷ kế mà tam phòng dùng để lừa gạt lương thực của nhà bọn họ.

"Nếu ngươi không vui, ta sẽ để lại đủ lương thực cho ngươi ăn.

Ngươi cứ việc ở lại đây một mình đi."

Thiện Tuấn Hà càng ngày càng nóng giận với người vợ này, cho dù là trước mặt người khác, cũng rất ít khi cho nàng mặt mũi.

Bởi vì hắn phát hiện, đối xử với loại người như Vương Xuân Hoa, chỉ có thể dùng thái độ lạnh nhạt, quyết đoán, nếu cho nàng ta sắc mặt tốt một chút, tâm tư nàng liền bắt đầu nhảy nhót lung tung, không có điểm dừng.

“Đại Hà, ý ta không phải như vậy.”

Vương Xuân Hoa lẩm bẩm.

Quả nhiên, bởi vì thái độ quyết liệt của Thiện Tuấn Hà, nàng không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể ngậm một bụng tức, nhìn đám người Thiện Tuấn Hải dọn sạch lương thực của nhà nàng để lên xe đẩy, đẩy về nhà cũ ở xa.

Lương thực của nhị phòng Thiện gia rất nhiều, ước chừng cũng phải bảy chuyến mới vận chuyển xong.

Cũng may, hiện tại tuyết lớn liên miên, người trong thôn đều trốn trên giường sưởi, không chịu đứng lên, trừ một vài hàng xóm xung quanh nghe được động tĩnh, ghé vào cửa sổ xem vài lần, thì đa số mọi người đều không hiểu vì sao nhị phòng Thiện gia lại dọn về nhà cũ cả.

Đem tất cả những đồ vật đáng giá mang theo xong, Thiện Tuấn Hà mới dùng khóa đồng nặng trĩu, đóng cửa sân cùng phòng ở của mỗi người lại.

Lúc này mới yên tâm mà mang theo Vương Xuân Hoa đang không tình nguyện rời đi.

“Cũng không biết gia đình của đại ca ngươi như thế nào rồi.”

Lúc đám người Thiện Tuấn Hải đem lương thực cất vào trong tầng hầm và nhà kho quay về, Lan Nương đã được chuyển vào phòng khách đã được thu dọn xong, Phúc Bảo cùng Tô Tương ở lại nói chuyện với nàng, còn Tưởng bà tử thì ở nhà chính chờ con trai đến, hỏi thăm hắn thật kĩ tình hình chung ở trấn trên.

Nghe con trai miêu tả tình thế bên ngoài xong, Thiện lão gia không khỏi lo lắng cho cả nhà con trai trưởng vẫn đang ở xa trên huyện thành.

Cho dù đứa con trai này làm nhiều việc khiến ông thương tâm, nhưng ở tình thế sống c.h.ế.t trước mắt, con trai vẫn là con trai, sao có thể không lo lắng? Nhưng mà bây giờ cửa vào huyện thành đã bị phong tỏa, cho dù ông muốn hỏi thăm tình hình của con trai trưởng, thì cũng không thể đi vào bên trong huyện thành được.

Hiện tại, đám người Thiện Tuấn Hải chỉ có thể trấn an lão gia tử một chút, lúc trước bọn họ có đưa gạo và mỳ đến cho nhà đại ca, chắc chắn có thể chống đỡ được đến mùa xuân.

Khi đó đã tính, dù có bỏ lỡ đợt gieo trồng vào mùa xuân, thì sau khi băng tuyết tan vẫn có thể bổ sung một ít hoa màu, còn có cỏ dại và lá cây, so với hiện tại - đất đai trụi lủi một mảnh - thì cũng sẽ không tới mức làm những lưu dân đó tuyệt vọng mà liều lĩnh.

Hơn nữa, Thiện Tuấn Hải không tin, Thanh Châu dưới sự quản lý của Vinh Tín, lại có thể náo loạn đến mức đó.

“Chỉ mong là như vậy.”

Thiện lão gia thở dài, có chút nhớ nhung đám t.h.u.ố.c lá đã lâu mình không đụng đến.

“Không còn lương thực, lương thực nhà ta đều đã bán hết rồi!”

Lữ Tú Cúc coi như đứt từng đoạn ruột.

Sớm biết tuyết lớn sẽ rơi lâu như vậy, lương thực sẽ trở nên khan hiếm như thế này, nàng cũng sẽ không vì tham một chút lợi nhuận, mà bán đi số lương thực tích góp trong nhà với mức giá cao, lại còn cho rằng, dựa vào số lương thực lấy được từ nhà cũ có thể chống chọi đến vụ thu hoạch mùa xuân.

Kỳ thật, lương thực trong nhà vẫn còn đủ, chẳng qua lúc trước khi nàng bán lương thực ra ngoài đã quên che giấu, khiến cho mấy nhà hàng xóm xung quanh đều cảm thấy nhà nàng vẫn còn lương thực.

Bây giờ thì hay rồi, những người nghèo rớt mồng tơi không mua được lương thực ở cửa hàng lương thực, tất cả đều chạy đến đứng ở ngoài sân nhà nàng.

Mấy ngày nay, Lữ Tú Cúc đều không dám mở cửa, chỉ dám đứng trong sân mà nói vọng ra bên ngoài, sợ những người đó không mua được lương thực sẽ ngang ngược xông vào cướp.

Hiện tại, Huyện lệnh nghiêm khắc đàn áp bạo loạn cướp giật, chân trước vừa cướp được lương, sau lưng, người cướp lương thực liền bị người của nha môn bắt vào nhà lao.

Lương thực thiếu, nhà tù cũng không cung cấp đồ ăn, tù phạm đói c.h.ế.t từng đám bị khiêng ra.

Ai nấy đều biết, kết cục của việc bị bắt, chính là một chữ "chết".

Cũng bởi vì điểm này, tạm thời trước mắt sẽ không có người nào dám xông vào nhà Lữ Tú Cúc, nhưng nàng cũng không biết, yên ổn như thế này có thể kéo dài trong bao lâu.

"Đều tại ngươi, cuộc sống hàng ngày sướng quá, toàn nghĩ tới mấy món lợi nhỏ." Thiện Tuấn Sơn rúc người trong áo bông ấm áp, đôi tay để sát vào chậu than, không ngừng xoa xoa, dường như là muốn mượn sự cọ xát để tăng thêm độ ấm trong lòng bàn tay.

So ra, vật tư của đại phòng Thiện gia vẫn nhiều hơn so với người bình thường, nhưng đa phần chỉ là đồ ăn, là do Lữ Tú Cúc keo kiệt, tiết kiệm, nên trong nhà không có trữ nhiều than đá.

Lúc này, nhà ai nấy đều đóng chặt cửa, cho dù đưa ra giá cao thì cũng chưa chắc đã mua được than đá.

Bởi vậy, với những thứ còn lại trong nhà, đương nhiên phải tính toán chi tiêu thật tỉ mỉ.

“Hừ, ta keo kiệt, ta tham những món lợi nhỏ? Thiện Tuấn Sơn, trước mặt con trai, ngươi nói xem, sở dĩ ta như vậy, rốt cuộc là vì ai, chẳng lẽ ta chỉ vì bản thân ta thôi à?”

Đã nhiều ngày Lữ Tú Cúc không ngủ, vì sợ rằng chỉ cần nàng nhắm mắt lại, những bá tánh bên ngoài vốn mơ ước lương thực của nhà nàng sẽ vọt vào trong nhà mà cướp đoạt.

Tâm trạng nặng nề như vậy, tự nhiên cũng sẽ khiến cho tính tình của nàng càng ngày càng nóng nảy, ngọn lửa trong lòng bùng phát lên tới 3 trượng.

"Ta không giống ngươi, bị cái thứ đê tiện bên ngoài dụ dỗ, cầm tiền trong nhà đi chu cấp cho mấy kẻ không liên quan hưởng thụ.

Ngươi mới là cái thứ không biết xấu hổ! Ta nói cho ngươi biết, ai cũng có thể nói ta này nọ, nhưng riêng Thiện Tuấn Sơn ngươi thì không có tư cách!"

Chuyện năm đó vẫn luôn ghim chặt trong lòng Lữ Tú Cúc, cho dù bây giờ nàng đã lên chức bà nội người ta, nhưng nỗi đau xót ấy vẫn khó lòng tan biến, dù bề ngoài có vẻ bình yên chẳng có vấn đề gì, nhưng tâm nàng đã sớm vỡ nát.

"Ngươi quả là vô lý!" Lữ Tú Cúc tức giận, Thiện Tuấn Sơn cũng tức giận.

Rõ ràng đang nói tới chuyện bán lương thực, như thế nào lại xổ ra chuyện ngày xưa? Thiện Tuấn Sơn thừa nhận rằng mình đã sai, nhưng cũng đã sớm hối cải, vậy mà Lữ Tú Cúc cứ hết lần này lại tới lần khác đem chuyện này ra như thể món nợ cũ mà công kích hắn, khiến Thiện Tuấn Sơn cảm thấy nàng đang gây sự vô lý, đồng thời cũng cảm thấy cuộc sống như thế này quả thật quá nhàm chán.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 172: Chương 172



Nhưng đều đã là ông nội bà nội người ta, chỉ có thể gắng gượng chịu đựng.

Thiện Tuấn Sơn cho dù tức giận đến mấy, thì cũng chỉ có thể tự an ủi chính mình, hàng ngày Lữ Tú Cúc đối xử với hắn không có gì để trách, chỉ cần không đụng tới nỗi đau của nàng, nàng cũng sẽ không đem chuyện cũ nhiều năm trước ra treo ở cửa miệng.

Trừng mắt liếc nhìn nương tử đang vô cớ gây chuyện, Thiện Tuấn Sơn cũng chỉ có thể đè nén cảm xúc bất mãn xuống đáy lòng, tập trung nướng khoai lang trên bếp lò, lỗ tai cũng tự động che chắn những lời oán giận đang tuôn ra từ miệng Lữ Tú Cúc.

"Một đám người không có lương tâm! Ta đều là vì ai hả? Ta bán lương thực, còn không phải là vì cảm thấy giá lương thực cao, muốn tích góp một chút tiền cho nhà mình sao? Muốn đủ sữa cho Đại Nữu bú, thì trước hết phải để nương của nó ăn uống thật tốt, Phúc Tông muốn đọc sách thì cũng phải liên tục chi tiền, dựa vào số tiền ít ỏi mà Thiện Tuấn Sơn ngươi kiếm được, ngươi cho rằng có thể nuôi sống cả nhà sao? Còn không phải nhờ ta mặt dày, thường xuyên về nhà cũ bóng gió xin đồ trở về sao? Hơn nữa, còn thay Thiện Tuấn Sơn ngươi tranh thủ dỗ dành lão gia và lão thái thái vui vẻ.

Bằng không, ta cũng không có cái thanh danh khôn khéo keo kiệt như vậy ở bên ngoài."

Lữ Tú Cúc vừa nói vừa ngân ngấn nước mắt: "Lúc ta bán lương thực, cũng chẳng thấy ngươi phàn nàn cái gì.

Đến bây giờ, khi mọi việc đã rồi, ngươi lại chẳng giúp được gì, Thiện Tuấn Sơn, ngươi không phải là nam nhân!"

"Hừ, năm đó nếu không phải nghe theo ngươi xúi giục, ta sẽ đồng ý với cha mẹ việc phân gia sao? Ta còn chưa có ghét bỏ ngươi không được như đệ muội đâu.

Nếu đổi lại, ta có một nương tử có thân thế như thế, thì lúc này, người phát đạt sẽ không phải là lão tam, mà chính là ta!"

Những lời nói của vợ chồng giữa lúc tức giận luôn mang theo lực sát thương, Thiện Tuấn Hải nghe nương tử mắng mình không phải nam nhân, vốn dĩ còn định không lên tiếng, để mặc cho Lữ Tú Cúc tùy ý phát tiết tâm tư, nhưng cuối cùng vẫn không chịu được mà phải đáp trả.

"Được lắm! Thiện Tuấn Sơn, cuối cùng ngươi cũng chịu nói thật.

Ngươi nói xem, có phải là ngươi xem trọng Tô Tương đúng không? Cũng là biểu ca, biểu muội với nhau, lúc trước, nếu không phải tuổi tác của ngươi với Tô Tương cách biệt quá lớn, có phải ngươi cũng muốn cưới tiểu yêu tinh kia làm nương tử đúng không?"

Lữ Tú Cúc tức giận, giơ tay lên, trực tiếp chạy tới cào lên mặt Thiện Tuấn Sơn.

"Con khỉ nhà ngươi!" Thiện Tuấn Sơn che mặt bị cào đến nóng rát, nhất thời không kìm được mà đánh trả.

“Đủ rồi!”

Thiện Phúc Tông thật sự nghĩ không ra, câu chuyện vì sao không những không ngừng lại, mà còn chuyển qua những chuyện không liên quan.

"Bây giờ không phải lúc để cãi nhau.

Trước hết phải nghĩ tới chuyện chúng ta nên làm cái gì bây giờ.

Trong nhà nhiều lương thực như vậy, lúc này, Huyện lệnh an bài nha dịch trông coi nghiêm khắc thì còn tốt một chút, những người đó vì e ngại khổ hình nên mới không dám phá cửa cướp của.

Nhưng một khi lương thực khan hiếm đến mức độ nhất định, hoặc đói chết, hoặc liều mạng cướp đoạt một ít lương thực may ra mới bảo tồn được tính mạng, thì chỉ sợ giữa hai lựa chọn này, sẽ có nhiều người lựa chọn vế sau."

Thiện Phúc Tông lý trí phân tích tình hình hiện tại cho cha mẹ nghe: "Đầu tiên, chuyện nhà chúng ta có lương thực, xung quanh không ít người biết, vì vậy liền trở thành con dê béo bở nhất cái xóm này, e rằng nhà chúng ta đã sớm bị người ta để mắt tới.

Chỉ tiếc là lúc này cửa thành đã bị phong tỏa, người trong thành không thể ra ngoài được, nếu không, chúng ta có thể dứt khoát mà từ bỏ số lương thực trong nhà này, mang theo quần áo, hành lý đơn giản rời đi.

Lúc đó, những kẻ đang dòm ngó chúng ta thấy chúng ta không mang theo lương thực ra khỏi thành, cũng sẽ không để ý đến chúng ta nữa, mà sẽ chọn cách cướp đoạt số lương thực mà chúng ta để lại trong nhà.

Nhà gia nãi vẫn còn tích trữ lương thực, cứ như thế về nông thôn ở, nhà chúng ta cũng không phải c.h.ế.t đói."

Thiện Phúc Tông thực sự cảm thấy rằng, vào thời điểm hiện tại, trốn ở nông thôn vẫn là an toàn nhất.

Trước nhất, ở nông thôn, số nhà thiếu lương thực chỉ là số ít, ở thời điểm hiện tại, người trong thôn sẽ biết đoàn kết lại, chống đỡ địch bên ngoài.

Không giống như huyện thành, những nhà thiếu lương thực lại chiếm đa số, cho dù là ngày xưa, các ngươi từng là bằng hữu, từng là hàng xóm láng giềng thân thiết, thì lúc này đều có khả năng đ.â.m sau lưng ngươi một nhát, chỉ vì lương thực.

“Phúc Tông à, con là thông minh nhất, con nói xem phải làm thế nào bây giờ? Nương đều nghe theo con.”

Lúc này đang nói về chuyện giữ gìn tính mạng, nên Lữ Tú Cúc không có tâm trạng cùng Thiện Tuấn Sơn tranh cãi nữa.

Vẻ mặt của nàng tràn đầy mong đợi, nhìn về phía đứa con trai mà nàng luôn tự hào, hy vọng con trai có thể nghĩ ra một chủ ý giúp cả nhà bọn họ giải vây.

“Để con suy nghĩ thêm.”

Cho dù thông minh thì Thiện Phúc Tông cũng chỉ là một thanh niên vào đời chưa bao lâu, lúc này bởi vì lời của nương hắn nói, mà ba người khác trong nhà đều nhìn hắn với ánh mắt mong đợi, kể cả Đại Nữu 6 tháng tuổi đang ở trong n.g.ự.c nương tử, đang m*t tay chính mình, cũng lộ ra hai cái lợi không có răng, nhìn hắn mỉm cười.

Đối mặt với sự mong đợi như vậy, Thiện Phúc Tông chỉ có thể cười khổ, suy nghĩ biện pháp thoát thân.

"Lan Nương, canh gà này, nhân lúc còn nóng con hãy uống đi.

Ta đã vớt hết mỡ ra rồi, uống no thì mới có sữa, mới có thể nuôi đứa nhỏ mập mạp."

Tưởng bà tử bưng một chén canh gà vào.

Mấy ngày nay, thịt trong nhà thật sự là ăn không hết, trong nhà vẫn còn một đống heo, dê, gà, vịt đông lạnh, đều là gia súc, gia cầm ở trang trại bị c.h.ế.t lạnh.

Chỉ dựa vào mấy lớp mành trúc cũng không thể chắn gió, sưởi ấm cho súc vật ở trang trại, mỗi ngày đều có một số lượng lớn gia súc bị lạnh chết.

Nhưng lúc này, con người cũng đang vật lộn tìm đường sống , c.h.ế.t một ít súc vật cũng không gợi sóng gió gì trong thôn, cùng lắm chính là nhà nào thèm thịt thì sẽ tới Thiện gia đổi một ít thịt để ăn.

Bởi vì súc vật c.h.ế.t cóng, m.á.u còn lưu lại trong cơ thể, vị không phải là ngon nhất, nên giá Thiện gia đưa ra cũng không cao, đều nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được của đa số thôn dân.

Có lẽ cũng nhờ số thịt heo dê mà Thiện gia cung cấp, nên trong đợt bão tuyết này, thôn dân không những không gầy đi, mà còn béo lên vài vòng, lúc này nếu mà đứng chung với người của thôn khác, nhất định sẽ chênh lệch đáng kể.

Tưởng bà tử cảm thấy vui trong lòng, lúc này, thể trạng của thôn dân phải cường tráng, thì lúc đối mặt với sự tấn công từ phía bên ngoài, mới có đường phản kháng để sống sót.

"Canh gà này nấu bằng gà sống, không có mùi tanh đâu.

Nếu con thích, đợi chút nữa bảo Hồng Nhị múc cho con thêm 1 chén, cả nồi canh gà kia đều là nấu cho con."

Điều kiện trong nhà tương đối tốt, Tưởng bà tử đối với 2 đứa cháu gái còn lại cũng mang theo sự từ ái của người bà.

Nhất là hôn sự của Lan Nương còn là do bà quyết định, bây giờ Lan Nương đáng thương như vậy, Tưởng bà tử cảm thấy bà cũng có một phần lỗi lầm trong chuyện này, nhìn cháu gái và cháu cố gầy ốm, liền không nhịn được mà mềm lòng.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 173: Chương 173



Lan Nương chậm rãi uống từng ngụm canh.

Canh gà tuy rằng không thêm muối nhưng vô cùng đậm đà, đủ để khiến cho người mới sinh tăng cường khẩu vị.

So với cuộc sống tăm tối trước đây, Lan Nương thật tâm cảm thấy, cuộc sống ở nhà gia nãi không khác gì chuột sa chĩnh gạo.

Canh gà, canh heo thay đổi luân phiên, nguyên vật liệu đi cùng lại không hề trùng lặp, Lan Nương vừa uống vừa không kiềm được nước mắt.

Khi còn nhỏ, nàng không phải là chưa từng ganh tị với Phúc Bảo muội muội, chỉ là cái loại ganh tị này không phải vì nàng ganh ghét đường muội được yêu thương, mà là nàng đau xót cho chính mình, cảm thấy mình không được mẫu thân yêu thương, lại càng không được gia nãi thương tiếc.

Nhưng lúc uống mấy chén canh gà này, Lan Nương liền có chút hối hận.

Nàng cảm thấy, kì thật nãi nãi vẫn rất yêu thương nàng, chẳng qua nãi nãi là người hướng nội nên mới không thể hiện ra, còn không phải sao, sau khi nàng xảy ra chuyện, tình cảm liền bộc lộ ra ngoài, thể hiện rằng bà thật sự yêu thương nàng.

"Nãi, con đã uống nhiều canh gà lắm rồi, hay là phần canh gà còn dư lại, người để cho Phúc Đức với Phúc Bảo uống đi." Lan Nương cảm thấy bây giờ mình đã làm mẹ, càng phải làm một tỷ tỷ tốt, học cách thể hiện như đại tỷ mình trước đây, đem những thứ mà nàng cảm thấy tốt, chia sẻ với đệ đệ và muội muội.

"Không cần đâu, canh gà quá béo, cục cưng Bảo Nhi đã sớm ngán.

Với lại, đây là canh lợi sữa cho người mới sinh, cũng không cho thêm muối, cục cưng Bảo Nhi sẽ không thích uống."

Tưởng bà tử tùy ý nói, cũng không biết, lời này của mình đã đ.â.m Lan Nương vài nhát.

Canh gà mà cũng có thể uống ngán! Lan Nương lau nước mắt ở khóe mi, cảm thấy quả nhiên nàng cảm động quá sớm.

Nãi rốt cuộc vẫn là nãi, tuy rằng yêu thương nàng, nhưng so với tình yêu thương mà bà dành cho Phúc Bảo, thực sự là một trời một vực.

Có điều, cho dù là như vậy, Lan Nương vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn, uống canh gà ấm áp, lộ ra nụ cười xuất phát từ nội tâm đầu tiên của nàng kể từ khi trở về thôn.

“Con cứ từ từ uống, ta giúp con thay tã cho Cẩu Thặng.”

Cẩu Thặng là tên đứa nhỏ sinh non của Lan Nương.

Đứa nhỏ này sinh ra bị suy nhược, người lớn đều cảm thấy phải đặt một cái tên xấu xí thì mới dễ nuôi, vì thế, vỗ m.ô.n.g một cái liền nghĩ ra cái tên tốt này.

Tưởng bà tử thấy cháu gái thích nghi khá tốt, cũng không quan sát nàng uống canh nữa, nhẹ nhàng đi làm chuyện khác.

“Nương, người có cảm thấy, đứa nhỏ Sơn Sinh này cùng với Phúc Bảo quá mức thân thiết không?”

Tưởng bà tử vừa mới ra cửa phòng, đã bị con trai út sớm canh ở cửa như ăn cướp nhảy ra chặn đường.

Phúc Bảo thân thiết với Sơn Sinh?

Tưởng bà tử nhất thời không ý thức được con trai nói thân là thân kiểu nào, đợi đến khi bà ý thức được, đôi mắt lập tức phát sáng.

Thân thiết à? Thực sự rất tốt nha!

"Phúc Bảo với Sơn Sinh, hai đứa nhỏ này thân thiết như thế nào, con nói tỉ mỉ ta nghe xem nào?" Tưởng bà tử kéo con trai về phòng mình, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

Thiện Tuấn Hải nghĩ thầm, đây không hổ là nương của hắn, cũng giống như hắn, vô cùng yêu thương Phúc Bảo, dù chưa nói gì, nhưng đã vô cùng khẩn trương, e rằng trong lòng nương cũng giống như hắn, đều không hy vọng gả Phúc Bảo ra ngoài sớm.

Cảm thấy mình đã tìm được đồng minh làm chỗ dựa, Thiện Tuấn Hải càng thêm tự tin, quyết định ở trước mặt nương hắn, cáo trạng Nghiêm Sơn Sinh một trận.

“Nương, nghĩ lại mà xem, Phúc Bảo đã lớn thế này, mà Sơn Sinh còn chơi đùa với nàng giống như khi nàng còn nhỏ, chưa nói tới chuyện người khác sẽ hiểu lầm, nhưng hai đứa nhỏ cứ không có việc gì lại ở chung một phòng, cho dù có hai đứa nhỏ Phúc Tài với Phúc Đức ở bên cạnh đi chăng nữa thì như vậy cũng khá kì cục.”

Thiện Tuấn Hải nghĩ, người cha ruột như hắn đây còn không thể cùng cục cưng bảo bối của hắn cả ngày dính lấy nhau đó, Nghiêm Sơn Sinh dựa vào cái gì mà được như vậy? Nhất là khi cục cưng Phúc Bảo của hắn tốt như vậy, mấy đứa nhỏ định lực kém nhất định sẽ thích nàng, có lẽ lúc này, trong lòng đứa nhỏ Nghiêm Sơn Sinh đang mang ý xấu.

“Ừ, đúng là không bình thường.”

Tưởng bà tử gật gật đầu.

Bà là nãi nãi sáng suốt, nếu Sơn Sinh thích Phúc Bảo, Phúc Bảo đối với hắn cũng có ý tứ như vậy, hoàn toàn có thể nói cho bà biết nha, đến lúc đó, bà sẽ chỉ bảo Sơn Sinh làm thế nào để nhờ bà mối tới cửa làm mai.

Dù sao đây cũng là mối hôn sự mà bà sớm dự tính trong lòng, nếu thành, bà cũng có thể sớm an tâm.

"Nhưng mà, đâu phải chỉ có như thế.

Nương à, người không thấy ánh mắt thằng nhãi Sơn Sinh kia nhìn Phúc Bảo à? Giống y chang ánh mắt của con khi nhìn Tương nhi lúc nhỏ vậy.

Hắn có tâm tư gì, chẳng lẽ con lại không nhìn ra?!"

Sự tán đồng của Tưởng bà tử như tiếp thêm dũng khí cho Thiện Tuấn Hải, kích động hắn đem những chuyện khiến hắn không thoải mái mấy ngày nay nói hết ra.

"Phúc Bảo mới bao tuổi chứ? Thế mà Sơn Sinh lại đi coi trọng cục cưng ngoan ngoãn của chúng ta.

Ai mà biết hắn đã cất giấu tâm tư này từ lúc nào." Thiện Tuấn Hải có chút tủi thân, Bảo Nhi ngoan ngoãn của hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ.

"Lúc con với Tô Tương đính hôn, cũng chỉ mới 13 tuổi chứ đâu." Tưởng bà tử nói một câu sâu xa, nói Sơn Sinh cầm thú, thì khác gì hắn đang chó chê mèo lắm lông chứ, chẳng ai tốt hơn ai cả.

“Cái này sao mà giống nhau được!”

Thiện Tuấn Hải nổi giận, làm sao mà giống nhau chứ.

Lúc đó hắn với Tương nhi là quan hệ con dì con dà, ở bên nhau chính là thân càng thêm thân.

Nhưng tiểu tử Nghiêm Sơn Sinh kia, hắn, hắn, hắn…

Vắt hết óc mà nghĩ, nhưng quả thật Thiện Tuấn Hải không nghĩ ra được lời nào để phản bác.

Nhưng cho dù như vậy, cha già mắc chứng "nữ nhi khống" vẫn bướng bỉnh, cố chấp không muốn con gái nhà mình bị con sói xám bên ngoài nhòm ngó, mơ ước tới.

"Được rồi, chỗ hai đứa nhỏ để ta giải quyết.

Bây giờ không danh không phận, đương nhiên phải chú ý hành động một chút.

Nhất là bây giờ trong nhà còn có người khác."

Tưởng bà tử tin tưởng một nhà đứa con trai thứ hai chất phác cùng với 2 đứa cháu nội và cháu rể, nhưng chính là không thể tin tưởng Vương Xuân Hoa.

Nàng chính là một nhân tố không an phận, ai mà biết lúc nàng nhìn thấy hai đứa nhỏ Phúc Bảo với Sơn Sinh đối xử tốt với nhau, sẽ có suy nghĩ lệch lạc đến mức nào.

"Đúng, đúng, đúng!" Thiện Tuấn Hải nghe mẹ ruột mình nói xong thì gật đầu thật mạnh.

"Với lại, Phúc Bảo thật sự còn nhỏ tuổi, mới 14 tuổi đầu, qua sang năm cũng chỉ mới 15 tuổi, còn có thể ở lại nhà thêm mấy năm." Tưởng bà tử nghĩ thầm, việc hôn nhân có thể quyết định sớm một chút, nhưng cháu gái không thể xuất giá sớm như vậy, ít nhất là nên ở nhà đến khi 17, 18 tuổi.

Bà cảm thấy, phía Nghiêm gia thấu tình đạt lý như vậy, nhất định có thể hiểu được tâm tình của bà lão như bà.

Nhất là Nghiêm Khôn cùng con trai cũng dễ sống cùng với nhau, bà cũng đã nhìn thấy đứa nhỏ Sơn Sinh kia lớn lên, hai nhà thân thiết như vậy, cháu gái sau khi gả chồng cũng có thể thường xuyên về thăm nhà mẹ đẻ.

Nghĩ như vậy, Tưởng bà tử càng cảm thấy mối hôn nhân này quá tốt.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 174: Chương 174



"Đúng, đúng, đúng!" Thiện Tuấn Hải chỉ nghĩ rằng nương của hắn cùng phe với hắn, nên bà nói cái gì hắn cũng gật đầu đồng ý.

"Nếu con cũng cảm thấy như thế là tốt, bây giờ ta liền đi thăm dò ý tứ của Nghiêm Khôn với hai đứa nhỏ xem sao.

Nếu mà thích hợp, đợi đợt bão tuyết này qua đi, liền để hai đứa nhỏ đính hôn đi!"

Vừa nghĩ tới đã vui vẻ, Tưởng bà tử cao hứng vỗ đùi, nhìn con trai, hỏi.

"Đúng, đúng, đúng!" Thiện Tuấn Hải theo quán tính, gật đầu lần nữa.

"Được, cứ quyết định như vậy đi!" Tưởng bà tử vội vàng rời khỏi phòng, để đứa con trai đang sững sờ đứng yên trong phòng.

Bà vội vàng tới mức không kịp đợi, phải nhanh chóng đẩy nhanh cuộc hôn nhân này.

Nếu mọi chuyện thành công, thì đây chính là tin tức tốt duy nhất trong mấy ngày này.

Thiện Tuấn Hải sững sờ, ngây ngốc.

Hắn cẩn thận hồi tưởng lại, vừa rồi có phải hắn đã nghe nhầm lời mẹ hắn nói hay không, như thế nào mà lúc đầu còn đang tốt đẹp, cuối cùng nương của hắn lại làm phản như thế.

“Nương, người khoan đã!”

Thiện Tuấn Hải đột nhiên bừng tỉnh, suy nghĩ rõ ràng, sau đó chạy thật nhanh đuổi theo, ngăn cản lão thái thái lại, bằng không, hắn thật sự sẽ mất con gái đó.

“Sơn Sinh ca, huynh cảm thấy con ngựa này đẹp hay không đẹp?”

Phúc Bảo chỉ vào hình thêu trên quần áo của Nghiêm Sơn Sinh, kiêu ngạo hỏi.

Đây chính là lúc vá lại quần áo cho đối phương, nàng đặc biệt thêu riêng cho hắn.

Đối phương cầm tinh con ngựa, không có gì thích hợp hơn việc vá chỗ rách bằng một hình thêu con ngựa.

“Đẹp, trước giờ ta chưa từng thấy con ngựa nào đẹp như vậy.”

Nghiêm Sơn Sinh nhìn một nhúm màu nâu trên quần áo, con ngựa từ cổ đến tứ chi đều là vai u thịt bắp, cái đuôi ngắn một mẫu, nói ra lời từ tận đáy lòng.

Chỉ cần là Phúc Bảo thêu, tất cả đều là đẹp nhất.

"Ha ha, muội biết mà." Phúc Bảo kiêu ngạo chống nạnh.

Sơn Sinh ca là một người vô cùng thành thật, tuyệt đối sẽ không nói dối.

Nàng đã nói mà, con ngựa nàng thêu tuy không ra được hình dạng nhưng lại vô cùng thần thái.

Có đôi khi, so với hình dáng thì thần thái càng quan trọng hơn.

Phúc Bảo cảm thấy mình đã tiến lên trình độ cao thâm, đây chính là thời điểm thích hợp nhất để nói với mẫu thân về việc ngừng học thêu thùa.

“Để muội giúp huynh đem quần áo cất vào trong tủ.”

Nghe được câu trả lời mình mong muốn, Phúc Bảo nhanh chóng mở tủ quần áo quen thuộc phòng khách, đem quần áo đã giặt sạch và vá đẹp cất vào trong.

"Ừ." Hai má đỏ ửng của Nghiêm Sơn Sinh đã bị màu da lúa mạch của hắn giấu đi, trong lòng cảm thấy lâng lâng, bây giờ chỉ có 2 người ở chung trong 1 gian phòng, cũng không khác gì những đôi phu thê bình thường khác.

Nghiêm Sơn Sinh không nhịn được thầm nghĩ, có phải Phúc Bảo cũng một chút tâm tư như vậy giống hắn hay không.

"Khoan đã, đợi 1 chút, ta tự mình cất là được rồi!" Vui vẻ chưa được bao lâu, Nghiêm Sơn Sinh bỗng nhiên ý thức được, trong tủ của hắn có thứ không thể để người khác nhìn thấy.

Nhưng đợi đến lúc hắn nhớ lại thì đã không còn kịp nữa rồi.

Phúc Bảo cầm quần áo đã sắp xếp gọn gàng cất vào trong tủ, sau đó ngồi xổm xuống, nhặt hai bao giấy màu vàng vừa bị rớt ra lúc nàng mở cửa.

Vừa nhặt lên, trong chớp mắt, một cỗ mùi hương quen thuộc, mà lúc trước không thể tìm ra nguồn gốc, xông vào mũi nàng.

Nhặt bao thứ nhất lên, khi nắm lại, thứ bên trong có cảm giác hơi giòn, kết hợp với mùi hương quen thuộc, Phúc Bảo suy đoán có khả năng là cánh hoa phơi khô, là thứ chuyên dùng để pha nước tắm rửa.

Còn bao còn lại, có chút mềm mịn, nhìn lớp bột phấn trên bên ngoài, không thể nghi ngờ, chính là bột ngọc trai, vì nếu là bột mì bình thường thì không nhất thiết phải đặt chung chỗ với cánh hoa khô.

Phúc Bảo đem ánh mắt kì quái nhìn về phía Nghiêm Sơn Sinh đang xụi tay xụi chân, đứng ngây ngốc một chỗ.

Không nghĩ tới Sơn Sinh ca bề ngoài thô kệch, nhưng lại là nam hài tử tinh tế như thế nha!

“Đây là của cha ta.”

Trong chớp mắt, Nghiêm Sơn Sinh mặt không biến sắc lấy cha ruột mình ra làm bia đỡ đạn.

Mà bởi vì hắn quá trầm ổn thật thà, nên trong lúc nhất thời, Phúc Bảo cũng không biết có nên tin tưởng lời hắn nói hay không.

“Sơn Sinh ca, huynh yên tâm, muội sẽ không nói chuyện này ra bên ngoài đâu.”

Phúc Bảo nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không thể tìm được bất kì điểm liên quan gì giữa hai thứ đồ vật này và Khôn thúc, vả lại, Khôn thúc đã ở tuổi này, ngay cả chuyện tục huyền còn chẳng nghĩ tới thì cần gì phải trang điểm cho gương mặt của mình chứ.

Ngược lại, Nghiêm Sơn ca thì có thể, hắn cũng đang độ tuổi thiếu niên mơ mộng, không chừng là đã thầm thích cô nương nào rồi.

Cũng giống như chim khổng tước đực, vì để tranh giành sự chú ý của chim khổng tước cái mà xòe bộ lông sặc sỡ.

Đây cũng là nét đặc trưng của giống đực.

Đã tìm được lý do thích hợp cho sự xuất hiện của hai thứ đồ vật kia, Phúc Bảo bỏ qua chua xót vừa lóe lên trong lòng, mở miệng cười nói.

"Nam hài tử cũng cần phải xinh đẹp nha.

Huynh yên tâm, muội luôn ủng hộ huynh."

Nắm chặt bàn tay, Phúc Bảo đột nhiên ý thức được, chính nàng đã từng nghĩ tới việc đem thanh niên trước mặt này bồi dưỡng thành nửa kia của mình.

Khi đó nàng sợ hãi với hôn nhân thời cổ đại, luôn có ý muốn sẽ bồi dưỡng một trượng phu thích hợp với mình ngay từ nhỏ.

Nhưng sau thời gian chung đụng lâu ngày, bầu không khí giữa hai người càng thêm tự nhiên, Phúc Bảo đã hình thành thói quen được Nghiêm Sơn Sinh cùng các đường ca và thân ca yêu chiều, đối với nàng mà nói, Nghiêm Sơn Sinh chính là người thân, những tính toán lúc trước đã sớm bị vứt bỏ sau đầu.

Nói đến đây, nàng cũng tới tuổi làm mai rồi !

Trong ánh mắt Phúc Bảo hiện lên một tia hoảng hốt, sau đó tầm mắt chuyển hướng về phía Nghiêm Sơn Sinh cao lớn, cường tráng bên cạnh, bỗng một cảm giác không được tự nhiên mà trước giờ chưa từng có, ngập tràng trong tâm khảm của nàng.

"Nương muội còn cần muội phụ giúp.

Sơn Sinh ca, mấy thứ này, huynh tự sắp xếp đi."

Phúc Bảo như mèo bị giẫm phải đuôi, đặt cánh hoa khô với bột ngọc trai nóng phỏng tay lên trên ghế đẩu, sau đó vắt chân lên cổ mà chạy ra ngoài.

“Đúng rồi, bột ngọc trai kia cũng chưa chắc đã có hiệu quả quá tốt, nếu muốn da dẻ hồng hào, trắng trẻo, để muội làm cho huynh một bình mỡ bôi da, sẽ hiệu nghiệm hơn một chút.”

Lúc chạy ra đến cửa, Phúc Bảo quay đầu lại nói một câu như vậy, xong liền mất tăm, không thấy bóng dáng.

Nghiêm Sơn Sinh không phải là một nam nhân miệng lưỡi nhanh nhẹn, thậm chí có thể nói, hắn có chút vụng về, cho nên, khi đối diện với những biến hóa đột ngột xảy ra, hắn có thể nghĩ tới chuyện đổ hết lên đầu cha mình thì đã là cực hạn rồi, bởi vậy, đối mặt với Phúc Bảo đang cười nói, hắn chỉ có thể trưng ra gương mặt cứng đơ, như thể đang đối diện với người xa lạ, thầm hy vọng như vậy có thể khiến mọi chuyện nhanh chóng qua đi.

Nhưng hình như hắn đã làm hỏng chuyện rồi! Nghiêm Sơn Sinh nhấp môi, giống như là con ch.ó nhỏ bị vứt bỏ, suy sụp, chán nản.

“Bang !”

Cầm lấy hai bao giấy vàng trên ghế đẩu, Nghiêm Sơn Sinh dùng hết sức mình ném hai bao giấy vào góc tủ, dự định cả đời này sẽ không đụng vào mấy thứ này nữa
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 175: Chương 175



“Phúc Bảo, đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận đụng vào người khác.”

Tô Tương thấy con gái đi đứng tán loạn, nhịn không được mà khẩn trương nhắc nhở.

Cô nương này của nàng, giống y chang con khỉ nhỏ.

Có đôi khi Tô Tương nhịn không được mà nghĩ, sở dĩ mấy con khỉ trên núi yêu thích con gái nàng như vậy, có lẽ chỉ đơn thuần là vì chúng ngửi được hơi thở đồng loại trên người con gái nàng.

Nữ hài tử những nhà khác đều phải học nữ công gia chánh, đó là việc mỗi cô nương phải thông thạo.

Nhưng cố tình cô nương nhà nàng lại khác, nữ công gia chánh dốt đặc cán mai, chỉ có thể thêu vài hình dạng căn bản, còn lại đều có thể từ hoa cúc mà thêu thành con cua.

Cũng may, con gái nàng kế thừa tay nghề nấu ăn từ mẹ chồng, thậm chí, trò còn giỏi hơn thầy, lúc này mới làm Tô Tương đối với con gái thở phào nhẹ nhõm.

Kỳ thực, đối với việc con gái thêu thùa may vá không xong, Tô Tương hoàn toàn có thể hạ quyết tâm trông nom và quản giáo thật tốt.

Chẳng phải có câu, nghiêm sư xuất cao đồ sao? Tô Tương tay nghề thêu thùa tinh xảo như vậy, nếu thật sự muốn nghiêm khắc chỉ giáo cho con gái, Phúc Bảo cũng có thể kế thừa ba bốn phần tài nghệ của nàng, chưa nói đến việc xuất thần, nhưng tốt xấu gì cũng có thể thêu nên hình nên dạng.

Chẳng qua, Tô Tương là người mẹ dễ mềm lòng, bao nhiêu lần muốn hạ quyết tâm, nhưng đối mặt với sự làm nũng của con gái, liền vô phương chống đỡ, quân lính tan rã.

Dưới tình thế bất đắc dĩ, Tô Tương chỉ có thể dung túng cho con gái tự do trưởng thành, cùng lắm thì tương lai cho con gái một phần của hồi môn dồi dào, dùng tiền bịt kín miệng lưỡi nhà chồng tương lai của nàng.

"Nương, con đói bụng, muốn ăn chè ngân nhĩ táo đỏ." Phúc Bảo tùy tiện đưa ra một cái cớ, muốn đánh lạc hướng mẫu thân.

“Vừa vặn phòng bếp có ngâm sẵn ngân nhĩ, con đợi một lát, nương đi nấu cho con.”

Bởi vì trong nhà có thai phụ, mấy ngày nay trong phòng bếp luôn có nguyên liệu phù hợp với người ở cữ.

Chè ngân nhĩ táo đỏ có thể giúp an thần, ngủ ngon, đối với phụ nữ ở cữ vừa là thức uống bổ dưỡng vừa là món ngọt tráng miệng.

Tô Tương nghĩ, nấu chè ngân nhĩ táo đỏ cũng không có gì là khó khăn, nấu một nồi to cả nhà đều có thể uống, nên không chút do dự, quay đầu đi về phía nhà bếp, chuẩn bị nấu chè ngân nhĩ táo đỏ, cũng quên luôn ý định muốn kéo con gái lại để giảng dạy giáo điều tiết hạnh.

“A a a a!”

Trở về phòng mình, Phúc Bảo không nhịn được mà tháo giày, nằm xuống giường chăn dày cộm, vùi đầu vào chăn lớn, hét thật to.

Cộng thêm số tuổi của kiếp trước, cho dù kiếp này nàng bị cưng chiều như một cô bé, thì cũng không đơn thuần tới mức ngay cả tâm tư của mình cũng không nhìn ra được.

Nàng thật sự không nghĩ tới, chính mình ngay từ lúc muốn bắt đầu bồi dưỡng Nghiêm Sơn Sinh thành chồng tương lai của mình cho đến hiện tại, trong lúc mình không ý thức được, đã có tình cảm vượt mức tình bạn và tình thân đối với đối phương.

Kiếp trước của nàng chưa từng nói chuyện yêu đương, kiếp này lại yêu sớm như thế, Phúc Bảo vuốt ngực, tim đập thình thịch không ngừng, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

“Chi chi !”

Thịt Ba Chỉ bị Phúc Bảo gào khóc đánh thức, miễn cưỡng tỉnh lại từ cơn ngủ đông, bò tới nơi phát ra tiếng khóc, Thịt Ba Chỉ ghé sát vào gương mặt Phúc Bảo, dùng móng vuốt của mình sờ sờ như muốn trấn an cảm xúc nóng nảy của nàng.

“Thịt Ba Chỉ, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?”

Phúc Bảo vẫn là lần đầu trải qua cảm giác yêu đương nhăng nhít này.

Hiện tại, nàng cũng không biết mình nên lấy cái dạng tâm tình gì lúc ở chung với Nghiêm Sơn Sinh.

"Chi chi !" Thịt ba chỉ nghiêng đầu, là một "người" chỉ muốn ở chung với tiểu bảo bối, trong tuổi đời ngắn ngủi của sóc chuột, nó chưa từng đi tìm một con sóc nào để làm bạn lữ, nên nó căn bản không thể hiểu được những gì Phúc Bảo nói.

Đối diện với đôi mắt ngây thơ, trong sáng, Phúc Bảo bất đắc dĩ, ôn nhu v**t v* sống lưng của Thịt Ba Chỉ, vốn dĩ tâm tình còn đang nôn nóng, đã dần dần bình tĩnh lại.

Nàng quyết định, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, dù sao nàng cũng còn nhỏ, nàng vẫn chỉ là Bảo Bảo.

Tiểu cô nương lần đầu gặp vấn đề về tình cảm, vội tìm cho mình cái cớ hợp lý, thuận lý thành chương, làm con rùa rụt cổ, núp trong cái mai thật dày.

“Ầm ầm ầm !”

“Ầm ầm ầm !”

Hơn nửa đêm, thôn Bình Liễu hoàn toàn yên tĩnh, nến đã sớm tắt hết, toàn bộ thôn chìm trong giấc mộng đẹp.

Đúng lúc này, một trận đập cửa dồn dập vang lên ở Thiện gia và mấy hộ nhà khác.

Bởi vì âm thanh bất ngờ vang lên, đa số các nhà trong thôn lại lần nữa thắp đèn lên.

Cho dù là những nhà không bị gõ cửa.

cũng không chịu được mà phải cử người mặc quần áo thật dày, mở hé cánh cửa, nhìn ra bên ngoài.

“Đại ca, đại tẩu, sao mọi người lại về đây được? Không phải nói cửa huyện thành đã bị phong tỏa rồi sao?”

Người ra mở cửa của Thiện gia là lão nhị Thiện Tuấn Hà, bởi vì hắn ở tây sương phòng, gần với cửa sân nhất.

Lúc này, trong tay hắn còn cầm một cây đinh sắt lớn, bởi vì hắn lo lắng những người tới mang theo ý đồ xấu, nên mang theo đồ để phòng bị.

Mà lúc này, những người còn lại của Thiện gia cũng vừa ra tới, một gian cửa phòng được mở ra, mọi người đứng ở chỗ hành lang, mặc áo bông dày ấm, có chút e ngại với sự chênh lệch nhiệt độ trong ngoài, không dám bước ra khỏi cửa phòng, chỉ tò mò nhìn về phía một nhà Thiện Tuấn Sơn.

“Kể ra thì rất dài, ta và đại tẩu ngươi, còn có vợ chồng Phúc Tông đều sắp c.h.ế.t cóng rồi, trong nhà có nước ấm không, mau bưng lên đây.”

Mấy ngày này, đại phòng Thiện gia phải chịu không ít cực khổ.

Ngày xưa, nhờ những thức ăn của tửu quán mà Thiện Tuấn Sơn luôn đầy đặn phổng phao, nhưng bây giờ lại gầy đi không ít, nhìn qua chỉ bằng hai phần ba trước kia, quần áo vừa người lúc trước bây giờ lại rộng thùng thình, phải dùng dây buộc lại cổ tay áo và vạt áo mới không bị gió lùa vào.

Phía sau hắn, phần da thịt bị lộ ra bên ngoài của đám người Lữ Tú Cúc đã sớm bị lạnh đến tím tái, trên lông mày và lông mi còn bị kết băng, nhìn qua giống như là người tuyết đang hít thở.

Tình hình trước mắt có vẻ không ổn, Thiện Tuấn Hà cũng không đoái hoài tới việc hàn huyên nữa, nhanh chóng đưa người về phòng của mình.

Lò sưởi trong nhà chính đã sớm tắt, trừ chỗ ở của từng người ra, những nơi khác không khác gì hầm băng, với tình trạng hiện tại của bọn họ, đương nhiên không thể ở trong phòng lạnh lẽo được.

Tưởng bà tử và Thiện lão gia thay quần áo ấm, mang theo lò sưởi tay đến phòng của Thiện Tuấn Hà.

Đám người Thiện Tuấn Hải và Nghiêm Khôn cũng muốn nghe thử tình huống ở huyện thành, bất đắc dĩ phải rời khỏi ổ chăn ấm áp, xuyên qua sân đi vào sương phòng phía tây.

Thật ra Phúc Bảo cũng muốn dậy, nhưng bị người lớn trong nhà ngăn lại, tính thêm cả Phúc Đức, đều bị cưỡng chế phải ở lại trong phòng mình.

“Chúng ta là trốn ra ngoài.”

Uống xong ngụm trà ấm áp, Thiện Tuấn Sơn thở phào một hơi, nói.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 176: Chương 176



Bởi vì ở Huyện thái gia quản lý huyện thành vô cùng chặt chẽ, cho nên tạm thời vẫn chưa xuất hiện đại loạn.

Với lại, lúc trước khi giá lương thực tăng cao, những nhà có tầm nhìn xa trông rộng đã tranh thủ lúc giá lương thực vừa lên liền dự trữ lương thực, ăn uống dè sẻn, cuộc sống cũng chưa tới mức quá tệ.

Hơn nữa, cửa thành đã đóng chặt, lưu dân ở bên ngoài không đi vào thành được, bởi vậy, huyện thành cũng không hẳn là rơi vào tình trạng dầu sôi lửa bỏng.

Nhưng đối với một số ít người mà nói, cuộc sống mấy ngày này trải qua quả thật không hề dễ chịu.

Trong thành, đa số mọi nhà đều không có nhiều lương thực, trong đó có một số ít vì tiếc tiền, cảm thấy tuyết lớn sẽ ngừng rơi, giá lương thực sẽ giảm xuống, bởi vậy, lúc mua lương thực, có thể giảm bớt bao nhiêu thì giảm bấy nhiêu.

Bởi vậy, lúc các cửa hàng không còn lương thực để bán, những người này lập tức trở nên luống cuống.

Vì không thể mua được lương thực, nên chỉ có thể kỳ vọng vào người khác, muốn thương thảo lương thực với những nhà đang có lương thực dự trữ trong tay.

Lữ Tú Cúc chính là vì như vậy mà bị để mắt tới.

Mà trong huyện thành cũng không ít nhà gặp trường hợp như bọn họ.

Nói tới thôn Bình Liễu, tuy chỉ là một cái thôn nho nhỏ, nhưng lại có tới hơn mười hộ có thân thích đang ở huyện thành.

Lúc trước, khi giá lương thực ở huyện thành tăng cao, không ít người đã liên hệ với thân thích bằng hữu ở nông thôn, đưa lương thực đến huyện thành, vừa đủ để một nhà mấy người đó ăn uống tiết kiệm qua mùa đông.

Nhưng những chuyện như thế này, làm gì có khả năng vận chuyển về đến nhà mà không gây ra động tĩnh gì chứ? Vì thế, trong nhà những người này có bao nhiêu lương thực dự trữ, những nhà xung quanh đó đều nắm rõ trong lòng.

Rõ ràng là có đủ lương thực, nhưng suốt ngày lại phải sống trong trạng thái lo âu, sợ hãi, sợ lúc nào đó trong lúc mình ngủ say, cửa nhà sẽ bị những bá tánh đói đến cùng cực đập phá.

Sống như thế một thời gian, những người gặp cùng hoàn cảnh như vậy quyết định tụ tập lại một chỗ, bàn bạc biện pháp bảo toàn tính mạng.

Cuối cùng, khi một nhà trong số họ bị một đám người bịt mặt phá cửa xông vào cướp lương thực, lão nương trong nhà còn bởi vì tranh giành một túi gạo với đám người bịt này mà bị đẩy ngã, đầu đập vào bậc thang, cuối cùng phải bỏ mạng, bọn hắn mới hạ quyết tâm rời khỏi huyện thành, trở về chốn nông thôn tương đối an toàn.

Thiện Phúc Tông đã nghiên cứu qua, bây giờ lương thực khan hiếm, không được lệnh từ bên trên, Huyện thái gia cũng không thể tự ý làm chủ mà mở kho lương, bởi vậy, không chỉ bá tánh bình thường, cuộc sống của nha dịch trong huyện nha cũng không hề dễ dàng, bá tánh bình thường thiếu lương thực, bọn họ cũng tương tự như vậy.

Ai mà không phải nuôi sống một nhà già trẻ lớn nhỏ? Thủ vệ binh lính có nhược điểm, vậy nhất định có thể mua chuộc.

Dù sao lúc chạy trốn, bọn họ cũng không thể mang theo quá nhiều lương thực, Thiện Phúc Tông quyết định dùng lương thực dự trữ trong nhà mua chuộc đám binh lính thủ vệ, nhân lúc buổi tối đêm đen gió lạnh, dìu già dắt trẻ trốn thoát khỏi huyện thành.

Bởi vì cửa thành không thể mở, mấy người bọn họ liền ngồi cuộn tròn trong giỏ tre, buộc dây thừng vào hai bên giỏ, để binh lính thủ thành cầm dây thừng, từ từ kéo bọn họ qua cửa thành.

Cứ như vậy, một đám người liền trốn thoát khỏi huyện thành.

Trời tối, bọn họ chỉ có thể nương theo ánh trăng mà đi, sợ nếu dùng lửa thắp sáng thì sẽ làm những lưu dân đang ngủ say chú ý.

Lúc này, tuyết đã ngập tới đầu gối, mỗi lần nhấc chân ra khỏi tuyết đều phải tốn không ít sức lực.

Lộ trình ngày xưa chỉ cần một canh giờ, nhưng lúc này bọn họ lại mất đến hai ba canh giờ mới tới nơi.

Cũng vì trời tối, không thể nhìn rõ đường, cả quãng đường trầy trật té lên té xuống, đợi đến lúc tới được thôn, khỏi cần nói cũng biết chật vật đến mức nào.

Có điều, cũng may là tất cả đều bình an vô sự, mọi người ai về nhà nấy.

Trải qua đợt này, chỉ sợ là phải ở trong nhà tĩnh dưỡng một thời gian, mới có thể ra cửa.

“Người trong thành có thể dùng lương thực để mua chuộc binh lính đi ra ngoài, vậy có phải là, những người bên ngoài cũng có thể thu mua binh lính để đi vào bên trong không ạ?”

Phúc Bảo vẫn là không nhịn được tò mò trong lòng mà lén lút chạy tới, ôm lò sưởi tay, đứng ngoài cửa nghe lén.

Sau khi nghe đại đường ca kể về những gì họ trải qua khi rời khỏi thành, Phúc Bảo không nhịn được mà mở hiện hỏi.

“Những lưu dân đó tuy rời xa quê hương, nhưng chưa chắc trong tay lại không có đồ vật đáng giá.”

Phúc Bảo nghe nói, vấn đề lớn nhất ở phía bắc chính là không có lương thực, dù có tiền cũng không thể mua được lương thực, nên để không bị đói chết, bọn họ chỉ có thể chạy nạn đến nơi này của bọn họ.

Phúc Bảo nghĩ, có thể có một số người trong đám người đó, trong tay vẫn mang theo đồ trang sức, hoặc những đồ vật đáng giá khác.

Dù sao cũng là chạy nạn, tương lai còn chưa chắc có thể trở về cố hương hay không, đương nhiên phải mang theo tất cả những đồ vật đáng giá mà mình có.

Nhưng nếu đúng như những gì nàng suy đoán, lưu dân bên ngoài cũng có thể dùng thủ đoạn như vậy để mua chuộc binh lính thủ thành, đến lúc đó, bạc không đủ để cả nhà vào thành, thì có thể hay không sẽ lấy hết của cải để đưa những thanh niên trai tráng vào trước, khi đó, trong thành có người nhà bọn họ, trong ứng ngoài hợp, nhân lúc người gác cửa thành không kịp trở tay, mở cửa thành ra, để đám lưu dân bên ngoài ùa vào thành? Đối với bá tánh huyện thành không chút phòng bị mà nói, đây mới chính là tai họa.

Phúc Bảo còn chưa nói hết ý, những người ở đây đều đã hiểu rõ.

Thiện Phúc Tông hít sâu một hơi khí lạnh, càng cảm thấy may mắn khi mình đã quyết định sớm, sớm mang theo người nhà trốn thoát.

Những lưu dân chạy nạn đó, không phải ai cũng hiền lành chất phác.

Dọc đường đi, vì tranh giành lương thực, vì mạng sống, có lẽ trên tay một số người trong số họ đã dính mạng người.

Nếu để cho những người lưu dân này tiến vào thành, chỉ sợ không chỉ cướp bóc, mà ngay cả g.i.ế.c người họ cũng có thể ra tay.

“Đứa nhỏ này, không phải bảo con ở yên trong phòng sao?”

Tưởng bà tử ngồi trên giường sưởi, hướng về phía cháu gái vẫy vẫy tay, trời đang lạnh như vậy mà rời khỏi giường ấm áp ra ngoài, sẽ rất dễ cảm lạnh.

“Sở dĩ ta nghĩ đến chủ ý này, chính là vì một lần vô tình thấy người thủ thành dùng giỏ tre đem người bên ngoài thành nâng lên trên tường thành, rồi sau đó để người ấy vào trong thành.”

Thiện Phúc Tông có chút khó khăn nói.

Nói cách khác, hiện tại trong thành cũng đã có một số ít lưu dân, chỉ là ngay từ đầu, hắn lại không có suy nghĩ sâu xa như những gì đường muội hỏi.

Bây giờ nghĩ lại, những lưu dân đó ở ngoài thành chưa chắc đã không có người thân, huyện thành lúc này như thế, thật sự có thể coi là an toàn sao?

“Là phúc không phải họa, là họa không thể tránh.”

Thiện lão gia vẫn không nhịn được lấy sợi t.h.u.ố.c lá ra, mấy ngày nay, người trong nhà đều mang tâm sự, nên cũng dung túng cho lão gia tử hút vài điếu để giải tỏa bớt áp lực.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 177: Chương 177



“Hiện tại có thể bảo vệ nhà mình là tốt lắm rồi, làm sao có thể kham nổi thêm nhà người khác.”

Thiện Tuấn Sơn đã hơi tỉnh táo, nghe xong lời cảm thán của lão gia tử, liền nói ngay.

Cái lý lẽ này ai cũng hiểu, nhưng nghĩ tới những bá tánh còn ngây ngốc cho rằng ở huyện thành thái bình, cùng với những lưu dân không có nhà để về kia, trong lòng người Thiện gia cũng không thể cứng cỏi nổi.

Nhưng đúng như Thiện Tuấn Sơn nói, với tình hình hiện tại, bọn họ cũng chỉ có thể tự bảo vệ lấy chính mình.

Không biết chỗ phủ châu thế nào? Thiện Tuấn Hải thở dài.

Quy mô ảnh hưởng của trận bão tuyết này đã không chỉ nằm ở huyện Bá Giang và Thanh Châu, chỉ sợ, toàn bộ tỉnh Lan Giang đều phải chịu ảnh hưởng của trận bão tuyết cùng với nạn đói đi kèm.

Theo lý mà nói, quy mô dân chạy nạn lớn như vậy, có lẽ đã sớm được truyền đến tai thiên tử, như thế nào lại chậm chạp không thấy triều đình mở kho phát lương thực, phái quân đội đưa lưu dân trở về nguyên quán chứ? Cứ dựa theo tình hình trước mắt, mọi chuyện đã không còn đơn giản chỉ là chuyện dân chạy nạn nữa rồi.

Những gì Thiện Tuấn Hải nghĩ đến, cũng là vấn đề mà Vinh Tín đang lo lắng, nhưng công văn hắn gửi lên Tổng Đốc Lan Giang đã hơn nửa tháng rồi, mà vẫn chưa nhận được chỉ thị ban xuống.

Nghĩ tới việc càng ngày càng có nhiều lưu dân từ các châu khác chạy đến, Vinh Tín cảm thấy đây là thời điểm mình cần phải quyết đoán.

“Những người gác đêm hôm qua đâu, chẳng lẽ đều ngủ say như c.h.ế.t rồi?”

Sáng sớm, những nam nhân làm chủ của mỗi nhà, mỗi hộ đã bị triệu tập đến từ đường, Vương Bỉnh Sinh tức giận đập bàn, cũng không rảnh bận tâm đến việc hiện tại mình đang ở trước bài vị của tổ tông, nói to hét lớn như vậy là bất kính đối với tổ tông.

Sau khi Thiện Tuấn Hải nói ra nguy cơ có khả năng lưu dân sẽ đến thôn cướp lương thực, trong thôn liền sắp xếp những nam nhân thanh niên trai tráng từ 16 đến 40 tuổi thay phiên nhau canh giữ các cửa ngõ ra vào thôn, cho dù ban đêm cũng không ngoại lệ.

Một khi gặp phải tình huống nguy hiểm, những người gác giữ này sẽ khua chiêng gõ trống, thông báo người trong thôn chuẩn bị ngăn địch.

Nhưng mà tối hôm qua, đám người Thiện Tuấn Sơn từng người gõ cửa nhà thân thích, thì những người vốn dĩ phải thay phiên nhau làm việc lại ngủ say li bì, một chút cũng không muốn tỉnh dậy.

Cũng may, đây đều là người một nhà, nếu đổi lại là lưu dân gây rối, có phải khi đưa d.a.o kề cổ, đám người trong thôn mới chịu thức tỉnh hay không.

Mới nghĩ đến đó thôi, Vương Bỉnh Sinh đã không nhịn được mà run sợ trong lòng.

Từ trước tới nay, ông luôn là trưởng thôn có tác phong hiền lành, nhưng lúc này lại không nhịn được mà tức giận.

"Cũng đâu có xảy ra chuyện gì đâu? Đang giữa mùa đông, lại phải giữ cửa thôn, cho dù là người sắt cũng không thể chịu nổi." Một thiếu niên nhìn qua có vẻ ngây ngô, không nhịn được mà nói thầm.

Hắn là một trong số những người được phân công trực đêm qua.

"Ngậm miệng lại!" Một nam nhân bên cạnh, gương mặt có vài phần giống hắn chạy tới, kéo vạt áo hắn, sau đó nhìn về phía thôn trưởng lấy lòng: "Thôn trưởng, tuy lời nói của Xuyên Tử không được xuôi tai cho lắm, nhưng cũng có chút đạo lý.

Lúc này trời lạnh như vậy, để bọn họ canh giữ cửa thôn mà chỉ có một chậu lửa để chống lạnh, quả thật có chút vất vả."

"Thà vất vả, còn tốt hơn là c.h.ế.t mà không biết rõ nguyên nhân." Vương Bỉnh Sinh tức giận đùng đùng, đáp lại, "Hiện tại mọi người có thể bình yên vô sự mà ngồi ở đây, đều là nhờ vào lương thực trong tay mình.

Một khi số lương thực này bị cướp hết, những lưu dân không có nhà để về đó chính là kết cục của chúng ta."

Ở những thời khắc quan trọng, thôn trưởng Vương Bỉnh Sinh vẫn luôn là người rất đáng tin cậy.

Ông nghiêm túc nói với nam đinh trong thôn: "Mang trên vai chúng ta là già trẻ lớn bé trong nhà, thôn Bình Liễu cũng là nơi chôn nhau cắt rốn của tổ tiên chúng ta.

Lúc này không giống với ngày xưa nữa, hãy nghĩ tới nương tử, nghĩ tới cha mẹ già, nghĩ tới những đứa nhỏ trong nhà, đám dân chạy nạn sẽ không dễ dàng ngồi yên, lúc đói không chịu nổi chúng sẽ g.i.ế.c người phóng hỏa, cái gì cũng dám làm, thậm chí, lúc đám lưu dân đánh vào, có khi những đứa nhỏ bảo bối của chúng ta sẽ trở thành thức ăn trên mâm của bọn chúng.

Ngẫm lại những thứ đó, các ngươi vẫn còn sợ lạnh, sợ đói à? Nếu lúc này chúng ta không lập một nhóm hàng ngày chống đỡ ở cửa thôn, thì ai sẽ đến giúp chúng ta?"

Lời Vương Bình Sinh nói khiến cho những thanh niên ở đây bừng bừng khí thế.

Đúng vậy, bọn họ ai mà không có cha mẹ, lại có nương tử và con nhỏ, nếu cứ lười biếng, không muốn chịu khổ, đến khi lưu dân thực sự đánh vào được, làm sao bọn họ có thể bảo vệ được vợ con, già trẻ trong nhà mình?

"Ta cũng chỉ nói đến thế thôi.

Từ hôm nay trở đi, sẽ lập lại một đội tuần tra mới, tự nguyện báo danh.

Nếu ai không muốn tham gia, đợi đến lúc gặp phải phiền toái, cũng đừng có cầu mong người khác giúp đỡ gì mình."

Vương Bỉnh Sinh liếc mắt nhìn những người thuộc phiên trực tối qua, hùng hổ nói.

“Ta, ta báo danh.”

“Ta cũng báo danh.”

Những nam nhân chểnh mảng nhiệm vụ đêm qua đều mang vẻ mặt ngượng ngùng, nhưng cuối cùng vẫn đứng ra báo danh.

Một người, hai người, trừ những người quá lớn tuổi, không thích hợp để gác đêm, những nam nhân còn lại đều đứng dậy.

Vương Bỉnh Sinh thực sự vui mừng, mặc kệ trước đây người trong thôn có xích mích gì, lúc đại nạn xảy ra, mọi người đều đoàn kết lại.

Chỉ khi mọi người đồng tâm hiệp lực như vậy, sức mạnh vững chắc, bọn họ mới có thêm hy vọng vượt qua kiếp nạn lần này.

“Xin hãy thương xót, cho chúng tôi ít đồ ăn.”

Mấy ngày nay, xung quanh thôn Bình Liễu đã được hàng rào tre bao quanh, người trong thôn lúc rảnh rỗi liền lấy tuyết nấu tan thành nước, hắt vào hàng rào tre, vì thời tiết rét lạnh, rào tre liền được bao phủ bởi băng tuyết, tường băng càng ngày càng dày, cách ly thôn dân với thế giới bên ngoài.

Ở đây mỗi ngày đều có ít nhất 6 thanh niên trai tráng canh gác, lưu dân đóng ở bên ngoài chỉ cần có hành vi vượt rào, thôn dân Bình Liễu sẽ đoàn kết phản kháng.

Chỉ là những lưu dân đó hình như cũng không có ý định xông vào, mỗi ngày đều chỉ phái một đám người già yếu ớt, bệnh tật, đau thương buồn bã đưa tay nứt nẻ ra xin lương thực.

Người trong thôn chưa từng chứng kiến hiện trạng khốc liệt, hơn nữa lại được ăn ngon mặc đẹp, nên khi đối mặt với những lưu dân đáng thương như vậy, thời gian lâu dần cũng liền thả lỏng.

“Thúc thúc, cho con xin một cái màn thầu để ăn đi.”

“Đại ca, cầu xin huynh thương xót.”

Mấy đứa nhỏ khoảng sáu, bảy tuổi, khuôn mặt bị đông lạnh đến tím tái, môi khô nứt nẻ, lỗ tai và ngón tay đều bị sưng đỏ, lở loét, chảy mủ, run run quỳ gối bên ngoài tường băng, dập đầu với thôn dân đang đứng bên trong.

“Cầu xin người, xin hãy thương xót.”

Những người lớn tuổi thì quỳ lạy, thân thể nhỏ bé giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể bị quật ngã.

“Mẹ nó, lão tử coi bộ không được rồi.”

Thanh niên đang canh gác cảm thấy thật là phiền phức.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 178: Chương 178



Nếu đổi thành mấy thanh niên tuổi trẻ trai tráng lực lưỡng, đứng bên kia tường băng kêu gào, thì hắn sẽ không cần phải nghĩ ngợi mà cầm gậy sắt đánh đuổi.

Nhưng cố tình, bên ngoài lại là người già, trẻ nhỏ, từng người từng người chạm tới lòng thương xót của hắn.

Nghĩ lại, nếu không có trận thiên tai này, bọn họ đã có thể sống thật tốt ở quê nhà, cần cù siêng năng canh tác, chứ không phải giống như bây giờ, phiêu bạc khắp chốn, lắc đầu vẫy đuôi cầu xin người khác một tia thương hại.

Mọi người đều được cha sinh mẹ dưỡng, trái tim cũng bằng thịt, cho nên đối với người già lớn tuổi và con nít nhỏ tuổi vô tội, làm sao có thể nhẫn tâm.

“Ai mà không như thế chứ.”

Thanh niên bên cạnh vuốt mặt, xoay đầu, không dám nhìn ra bên ngoài.

Hắn nghĩ thầm, lần sau, khi đến lượt hắn canh gác, nhất định phải mang theo một cục bông để bịt kín lỗ tai lại.

Người già và con nít bên ngoài khóc cầu hồi lâu, thấy người canh cửa thờ ơ, chỉ có thể thở dài, dìu đỡ nhau rời đi.

Tuyết lớn bay tán loạn, nhìn bóng dáng những người này vô cùng đau khổ gầy yếu, đơn bạc, lạnh lẽo, còn đang run cầm cập, cũng không tránh khỏi cảm thấy mềm lòng.

Nhưng mà đám nam nhân cũng không dám manh động.

Chưa xét đến việc những người già và trẻ nhỏ kia có phải là mồi nhử, do đám lưu dân cử đến để xem thử trong thôn có trữ lương thực hay không, chỉ cần mở cửa cho một người, sau này sẽ có thêm nhiều lưu dân tới, đến lúc đó, dù bọn họ có muốn cho lương thực thì cũng không đủ để mà cho.

Làm người tốt thật sự rất khó nha!

“Thế nào, có xin được chút lương thực nào không?”

Trong miếu hoang bên ngoài thôn Bình Liễu, một đám lưu dân đến từ phương bắc đang tụ tập lại.

Lúc này, ở trong phòng đều là những thanh niên có chút cường tráng, bọn họ đang phá một số đồ vật bài trí trong miếu để dùng làm củi, nhóm lửa sưởi ấm.

Mấy nữ nhân trẻ tuổi còn lại thì dùng nồi để nấu nước ấm, bên trong là một ít vỏ cây khô mà bọn họ lấy được.

Trong những ngày mùa đông này, đây là thứ lương thực duy nhất mà bọn họ có thể tìm được.

“Không có.”

Những người lớn tuổi kéo mấy đứa nhỏ tới ngồi sát đống lửa để sưởi ấm, thở dài bất đắc dĩ.

Sau câu nói đó, miếu hoang rơi vào một mảnh tĩnh mịch, trong ánh mắt mọi người đều lộ vẻ hoang mang tuyệt vọng.

Không phải những thanh niên đó tàn nhẫn, để cho người già và trẻ nhỏ đứng ngoài thôn phải đi ăn xin, mà bởi vì bọn họ hiểu rõ, hiện tại bá tánh ở đây kiêng kị lưu dân bọn họ, người già và trẻ nhỏ còn đỡ, đổi lại là thanh niên bọn họ xuất hiện ngoài thôn của người khác, chỉ sợ chưa tới gần đã bị đánh đuổi đi.

Rơi vào bước đường cùng, bọn họ chỉ có thể chọn cách để cho người già và trẻ nhỏ đi ăn xin, còn những nam nhân tráng kiện thì ở lại tu sửa "nhà" mà bọn họ tìm được.

Người bình thường luôn dễ mềm lòng với người già và trẻ nhỏ, thỉnh thoảng khi bọn họ ra ngoài, có thể xin được một ít khoai lang và màn thầu từ chỗ thôn dân, nếu ăn uống tiết kiệm, số lương thực này cũng có thể đủ để bọn họ sống lâu thêm được mấy ngày.

Nhưng mà bão tuyết mãi vẫn không ngừng lại, bọn họ đi xin lương thực ngày càng khó khăn.

Suốt dọc đường đi từ huyện kế bên đến huyện Bá Giang, dường như bọn họ luôn phải dựa vào vỏ cây và cỏ dại để ăn chống đói.

Những thanh niên trai tráng ngày xưa, bây giờ ốm đến mức lòi xương, người lớn và trẻ nhỏ thì ốm tới mức không nhìn ra hình người.

Nhưng biết sao bây giờ, c.h.ế.t tử tế không bằng tiếp tục sống, không ai muốn c.h.ế.t cả.

"Hay là, chúng ta đi theo nhóm người kia đến huyện thành đi." Phút yên lặng qua đi, một nữ nhân sợ hãi mở miệng nói.

Nàng thương xót nhìn đứa con vừa tròn hai tuổi đang nằm trong lồng n.g.ự.c mình, suốt đường đi, nàng luôn cố gắng che chở cốt nhục duy nhất của mình, thà rằng mình ăn ít một chút, cũng muốn con mình ăn no bụng.

Những vỏ cây nấu chín kia, nàng cho con mình ăn phần mềm bên trong, cũng là phần dễ nuốt nhất, nhưng vẫn phải nhai nhuyễn ra mới dám đút cho đứa nhỏ ăn, sợ không tiêu hóa được.

Nhưng cho dù là như vậy, đứa nhỏ vẫn gầy sộp đi trông thấy, chân tay như que củi khô, bụng với đầu thì lớn, nhìn cực kỳ đáng sợ.

Nhưng với nữ nhân kia mà nói, đây chính là con của nàng, vì đứa nhỏ này, nàng thậm chí nguyện ý làm những chuyện trái lương tâm.

"Xuân Ni nhi, đừng nói những chuyện này nữa.

Lý gia chúng ta là loại người nào, cũng có lương tâm, có cốt khí.

Ta thà đói chết, chứ không thể cho phép ngươi cùng với đám người đó làm những chuyện đáng bị đày xuống địa ngục đâu."

Nam nhân gầy còm ngăn cản nữ nhân lại.

Cùng là những người chạy nạn với nhau, lúc này, cho dù phải ở miếu hoang, nhưng ít ra vẫn có thể ăn no bụng, bọn họ ai cũng giống nhau, trong những ngày này đều chỉ mong được sống, chỉ là tác phong và tính cách sẽ có khác biệt.

"Làm bạn chung với đám người đó, chẳng lẽ ngươi không sợ Tiểu Bảo sẽ nhận báo ứng sao?" Nam nhân thực sự tức giận với quyết định của nương tử.

Chẳng lẽ nàng đã quên, lúc trước những người đó đã từng nhìn chằm chằm Tiểu Bảo, muốn bắt Tiểu Bảo đi để ăn thịt hay sao? Những người đó, là muốn bị đày xuống địa ngục.

“Đúng vậy, Lý gia ta, làm người không thể đánh mất lương tâm.”

Một đám người già ai thán, khuyên giải đề nghị của nữ nhân kia, chỉ là trong bụng hết đợt này tới đợt khác truyền tới tiếng kêu ọt ọt, nhìn bọn họ cứ kiên trì như vậy, có chút buồn cười.

“Ta biết rồi.”

Nữ nhân cúi đầu, lau nước mắt.

Sao nàng lại không biết đám người đó không tốt chứ, nhưng mà nàng muốn con của mình được sống sót.

"Ta đã quan sát rồi, bên này có một ngọn núi lớn.

Sáng mai, đám nam nhân chúng ta sẽ đi vòng qua thôn lên núi.

Biết đâu trong núi có thể bắt được một số chuột núi hay động vật khác.

Vả lại, trên núi nhiều cây như vậy, chúng ta có thể lấy được nhiều vỏ cây hơn, cũng không tới mức đói chết."

Nam nhân vực dậy tinh thần mọi người, nói với những người ở đây: "Mọi người cố gắng kiên trì một chút, sẽ không có chuyện tuyết rơi mãi không chịu ngừng.

Chịu đựng qua thời gian này, chúng ta sẽ về nhà!"

Về nhà!

Cái từ này khiến không ít người ở đây không nhịn được mà rơi lệ, từng người lau đi nước mắt, bọn họ thực sự còn có thể về nhà được sao?

“Ngày mai, ta lại đưa bọn nhỏ đến thôn kia xin thức ăn, biết đâu có thể xin được một ít màn thầu hoặc khoai lang.”

Những người già ôm cháu trai cháu gái bên cạnh, bọn nhỏ cũng rất hiểu chuyện gật gật đầu: "Ngày mai chúng con sẽ dập đầu nhiều hơn nữa, gọi thúc thúc, ca ca nhiều hơn.

Nếu có thể xin được màn thầu, mọi người sẽ không bị c.h.ế.t đói."

Đám trẻ con phải trưởng thành quá sớm, khiến những người lớn ở đây vô cùng chua xót.

Một đám người ngồi chung một chỗ, mong đợi trận tuyết lớn này nhanh chóng qua đi.

“Hôm nay vẫn như thế à?”

Thiện Tuấn Hải hỏi những người canh cổng hôm nay.

"Ừ, vẫn như cũ.

Đều là người già và trẻ nhỏ tới.

Mẹ nó, rõ ràng là muốn làm cho người khác mềm lòng."

Thanh niên canh cổng cứng cổ.

Hai ngày nay, hắn sợ mình không vững tâm, sợ ngày nào đó liền không nhịn được mà về nhà lấy lương thực, đem cho những người già và trẻ nhỏ đó.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 179: Chương 179



“Lão tam, thật sự không thể cho những người già và đứa nhỏ đó một chút bánh bao sao? Ta thấy bọn họ thực sự rất đáng thương.”

Một nam nhân có chút lớn tuổi giậm chân, xoa tay.

Bọn chúng đều chỉ là những đứa trẻ con.

Nghĩ tới mấy đứa nhỏ nhà mình, cùng thời điểm như thế này, bọn nhỏ vẫn còn có thể ăn kẹo, ăn thịt heo, thịt dê, hắn thật sự không đành lòng.

“Đợi thêm chút nữa.”

Thiện Tuấn Hải chép miệng, hắn cũng không phải loại người nhẫn tâm, nếu hắn nhẫn tâm, thì lúc trước đã không đề nghị những phụ nhân gia cảnh bần hàn ở thôn bên cạnh giúp đỡ dệt chiếu mành.

Nhưng lúc này, hắn không thể vì mềm lòng, mà lấy tính mạng của già trẻ toàn thôn ra đùa giỡn.

Hắn không nhịn được có chút đau đầu.

Lúc này, hắn thà rằng người tới là một đám cường đạo tâm tính hung ác, như vậy cũng sẽ không phải cảm thấy áy náy thế này.

“Ai dà !”

Mấy thanh niên, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thở dài.

“Tỷ tỷ, xin hãy thương xót, cho đệ ít đồ ăn đi.”

“Thím, cầu xin người, cho con ít đồ ăn đi.”

Hôm nay, đám người già và trẻ nhỏ kia lại tới xin, lại đúng lúc gặp được một ít nữ nhân trong thôn đang đi đưa cơm cho phu quân đang canh cổng, nuốt nước miếng, bọn nhỏ ghé sát người vào tường băng, không thèm để ý đến băng lạnh thấu xương đang dán vào da mặt và chân tay nứt nẻ của mình.

Từ xưa đến nay, nữ nhân vẫn luôn mềm lòng hơn nam nhân, nhìn những đứa nhỏ lưu dân chạy nạn, tuổi tác cũng cỡ con cái nhà mình, trong đó có mấy người liền không nhịn được mà lấy hai cái màn thầu từ hộp cơm ném sang bên ngoài.

“Cảm ơn thím, người sẽ được phù hộ.”

“Cảm ơn, cảm ơn!”

Mấy đứa nhỏ nhanh tay đem màn thầu cất vào trong ngực, sau đó chạy nhanh tới, quỳ xuống dập đầu với những nữ nhân ném màn thầu kia.

Bọn họ cũng biết rõ, đây là số lương thực mà bọn họ có thể xin được, nên sau khi cảm kích xong cũng không ở lại, già trẻ, lớn bé dìu nhau rời đi.

Nhìn phản ứng của những người đó, nam nhân đang muốn trách cứ nương tử mình sao dễ mềm lòng cũng không thể nói nên lời.

Bọn họ có thể trách cứ thiện tâm của nương tử mình sao? Muốn trách thì chỉ có thể trách ông trời, trách triều đình không chịu làm gì.

Sau khi những nữ nhân trong thôn cho lưu dân lương thực, tuần tra trong thôn càng thêm nghiêm ngặt.

Nhưng những ngày tiếp theo, những người già và trẻ nhỏ đó vẫn theo lẽ thường xuất hiện bên ngoài thôn xin lương thực, ngoài ra, từ đầu tới cuối vẫn không nhìn thấy bất kỳ nam nhân trai tráng nào xuất hiện bên ngoài thôn.

"Ta đã quan sát hơn 10 ngày, đám lưu dân kia đang ở tại một cái miếu hoang cách thôn không xa.

Trong đó, có 20 thanh niên trai tráng.

Người già, phụ nữ và trẻ em thì có hơn 40 người.

Mỗi ngày, những nam nhân và nữ nhân cơ thể hơi khỏe mạnh trong đám bọn họ sẽ lên núi lột vỏ cây và cỏ dại, còn làm bẫy để bẫy động vật trên núi.

Xem ra, đều là người thành thật."

Mấy ngày nay, Thiện Tuấn Hải cũng không phải hoàn toàn nhàn rỗi.

Lúc lưu dân bắt đầu tụ tập ngoài thôn, hắn và đám người Nghiêm Khôn thay phiên nhau chui qua bức tường băng, giám sát nhất cử nhất động của những lưu dân đó.

Trước mắt xem ra, đám người đó có lẽ vô hại với thôn, mà những người già và trẻ nhỏ trong số bọn họ cũng thật sự đáng thương.

Thiện Tuấn Hải nghĩ, đối với những lưu dân chạy nạn như vậy, bọn họ có thể áp dụng cách đối xử khác hay không.

“Mấy ngày nay ta luôn suy nghĩ, nếu lúc này, người gặp nạn là nhà chúng ta, chúng ta liệu có mong đợi rằng, sẽ có người giúp đỡ chúng ta trong lúc chúng ta gặp nguy nan hay không? Nếu lúc này, chúng ta không làm gì hết, thì làm sao có thể hy vọng lúc mình gặp nguy nan, sẽ có người đứng ra giúp đỡ chúng ta.”

Tưởng bà tử thở dài, lúc này, tâm ý của bà đã xác định rõ ràng.

Đám người Thiện Tuấn Sơn thực sự khinh thường lòng tốt của cha mẹ và lão tam, nhưng lương thực trong nhà cũng không phải của hắn, lúc này hắn còn đang ăn nhờ ở đậu, căn bản không có quyền phát biểu ý kiến.

Vương Xuân Hoa cũng có ý kiến riêng, nhưng mà với địa vị trong nhà của nàng, cha mẹ chồng đã ra quyết định, nàng làm sao có thể làm trò phản bác trước mặt phu quân khù khờ ngu ngốc của mình được chứ.

Trong lúc nhất thời, người Thiện gia ai cũng có tâm tư riêng, nhưng ngoài mặt thì tất cả mọi người đều đồng ý đề nghị của Tưởng bà tử.

“Vậy chúng ta phải làm thế nào? Cũng không thể không suy xét đến ý nghĩ của những người khác trong thôn, coi tiền như rác mà đưa lương thực cho bọn họ được.”

Thiện Tuấn Sơn suy nghĩ một lát, rồi mở miệng nói.

Hiện tại, cha mẹ đang ở cùng lão tam, cho nên hắn không thể nhúng tay vào chuyện lương thực của bọn bọ được.

Có điều, để hắn trơ mắt nhìn lương thực - với giá cả cao gấp 10 lần bình thường - được đưa không đến miệng nạn dân, hắn lại cảm thấy hụt hẫng.

Vương Xuân Hoa và Lữ Tú Cúc cũng có chung suy nghĩ như vậy.

Nhà mẹ đẻ Vương Xuân Hoa không có nhiều lương thực, còn nhà mẹ đẻ Lữ Tú Cúc thì đã không thể liên lạc được từ sau khi bão tuyết đến, cũng không biết lúc này họ thế nào.

Theo các nàng, trong nhà có lương thực thì đem đi giúp đỡ thông gia không phải là tốt hơn sao.

Nhất là Vương Xuân Hoa, nàng tự nhận rằng lương thực trong nhà cũng có một phần của nàng, dựa vào cái gì mà lão thái thái lại lấy đồ của nàng để làm phước, tích đức cho bà ấy.

Lúc này, Thiện Tuấn Sơn lại nói trúng tim đen của các nàng, mặc dù không hùa theo, nhưng trên mặt lại thể hiện sự tán đồng.

Lời của Thiện Tuấn Sơn không phải không có lý.

Sau khi nghe hắn nói xong, Thiện Tuấn Hải phải cân nhắc lại ý định muốn trợ giúp những nạn dân đó.

Rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể cứu tế được những nạn nhân đó, mà vẫn đảm bảo an toàn cho nhà mình? Phải làm thế nào mới có thể tránh khỏi những ý kiến của những người trong thôn?

"Bây giờ, tuyết bên ngoài lớn như vậy, nước sông đã đông lại thành băng rồi.

Cha ơi, con muốn lúc vào mùa hè vẫn uống được chè đậu xanh và nước cam thảo ướp lạnh." Khi tất cả mọi người đang rơi vào trầm tư, Phúc Bảo tròn xoe mắt, làm bộ vô tội nói.

"Hay là, nhà mình đào một cái hầm băng đi cha.

Sau này, không cần phải đi huyện thành tìm người bán băng để mua băng nữa.

Mùa hè, trong phòng nóng nực, chỉ cần mang đồ đựng băng lên là có thể mát mẻ ngay lập tức." Đồ đựng băng trong lời của nàng, chính là một thứ dùng để đựng tảng băng, đặt ở trong phòng, dùng để hạ nhiệt độ tự nhiên, tương đương với điều hòa thời cổ đại.

Ở thời cổ đại, băng là thứ hàng xa xỉ, bởi vì không có phương pháp để chế tạo băng, khối băng được sử dụng vào mùa hạ chính là những khối băng được cất giữ vào mùa đông.

Mà từ mùa đông sang mùa hè, mấy khối băng tự nhiên sẽ bị tan chảy, việc dự trữ băng cũng trở nên vô cùng khó khăn.

Bởi vậy, ở thời cổ đại, chỉ có quan lại, quý tộc mới có thể dùng băng, bá tánh bình thường thỉnh thoảng mua một ly nước cam thảo ướp lạnh đã là sự hưởng thụ hiếm hoi.

Nhìn qua có vẻ Phúc Bảo chỉ tình cờ đưa ra một gợi ý, trên thực tế, nàng có thâm ý riêng.
 
Back
Top Bottom