Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào

Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 50: Chương 50



Cho nên đối với Lữ Tú Cúc mà nói, cách tốt nhất chính là tận dụng cơ hội này mà khiến cha mẹ chồng áy náy, lợi dụng việc này, nàng sẽ cùng con trai tranh thủ thu được nhiều lợi ích nhất có thể.

Đến mức, ngay từ đầu, việc nàng cùng con trai đứng một bên cân, bên còn lại là nam nhân kia đã sớm bị nàng vứt ở sau đầu.

Trải qua sự việc như vậy, Lữ Tú Cúc phát hiện, chỉ cần nàng không để ý tới nam nhân không quản được nửa th*n d*** kia thì nàng vẫn sống tốt.

Trọng trách sau này của nàng chính là nuôi thật tốt con trai của mình, thay hắn tranh thủ được gì thì tranh thủ.

Cái suy nghĩ này cũng không khác gì mấy so với nội dung cuộc nói chuyện lúc trước giữa Tô Tương với Thiện Tuấn Hải.

Có lẽ do đều là nữ nhân, góc nhìn một số sự việc sẽ giống nhau.

“Nương, con vẫn muốn sống chung thật tốt với Tuấn Sơn.”

Lữ Tú Cúc kìm nén cảm xúc, nghẹn ngào nói với Tưởng bà tử.

Đại phòng là thiên hạ của nàng, sau này, mọi thứ của đại phòng đều thuộc về con trai duy nhất của nàng.

Thiện Tuấn Sơn có thể kiếm tiền, nàng sẽ ở phía sau vung roi da, để hắn làm trâu làm ngựa cho mẹ con nàng.

Nàng vất vả chịu đựng tới bây giờ, làm sao có thể cam tâm từ bỏ mọi thứ, để nữ nhân khác ngồi hưởng lợi những thứ của nàng.

"Nương biết, lúc này là tủi thân con.

Con yên tâm, ta với cha con sẽ cho con một cái công đạo."

Tưởng bà tử cũng sợ đứa con dâu này vì quá tức giận mà chọn hòa ly với con trai bà.

Không phải bà đau xót cho con trai, mà là xót xa cháu trai trưởng.

Bây giờ Lữ Tú Cúc quyết định dứt khoát như vậy, cho dù Tưởng bà tử biết đây là kết quả nàng suy nghĩ thiệt hơn, nhưng cũng không thể không cảm kích nàng.

Lữ Tú Cúc cúi đầu, những lời này của mẹ chồng, chẳng lẽ, cha mẹ chồng vì chuyện này nên muốn bồi thường thêm cho nàng?

Thiện Tuấn Hà chất phác, không thể nghe ra ý tứ của mẹ mình, nhưng Thiện Tuấn Hải và Tô Tương đều hiểu được.

Có điều, trong chuyện này, quả thật đã khiến đại tẩu tủi thân, nếu cha mẹ muốn thay đại ca bù đắp thì họ cũng không phản đối hay cảm thấy đố kị gì.

Thiện Phúc Bảo làm một đứa bé không bị người lớn phòng bị, xem xét sự việc từ đầu tới cuối, giờ nhìn thấy mọi người trong thế ngươi tốt, ta tốt, đột nhiên có chút nghi ngờ.

Chẳng lẽ việc đại bá phụ ở bên ngoài nuôi dưỡng tình nhân cứ thế mà giải quyết xong?

Chỉ vì nữ nhân kia không thật sự mang thai con của đại bá phụ, gia nãi cũng không coi sự việc nghiêm trọng như lúc trước.

Thiện Phúc Bảo cảm nhận được, thời khắc miếng lót trong bụng nữ nhân kia rơi xuống, trong nháy mắt, mọi người ở đây đều lộ ra kinh ngạc cùng với vẻ mặt như trút được gánh nặng.

Chỉ là vì không có đứa nhỏ, nên những việc đại bá phụ làm trước đó đều có thể cho qua sao? Sự phản bội đó có thể bị lãng quên ư?

Nàng chung quy vẫn chưa hòa nhập được với cái xã hội phong kiến này, vẫn còn giữ lại những bản tính của một con người sống trong xã hội hiện đại, dám yêu dám hận.

Nếu nàng là đại bá nương, không cần phải nghĩ xem kết quả thế nào, sẽ lập tức cùng đại bá hòa ly, còn nữ nhân kia có mang thai hay không cũng không liên quan gì.

Nhưng tất nhiên, trừ nàng ra, những người bên ngoài đều không nghĩ như vậy.

Ngay cả mẹ của nàng, lúc trước cũng chỉ uy h.i.ế.p cha nàng, nói sẽ khiến hắn trở nên bất lực, chứ không phải hoàn toàn cắt đứt duyên phận phu thê với hắn.

Trong đầu sắp xếp quá nhiều việc khiến tinh thần Thiện Phúc Bảo có chút nặng nề, nhìn sơ qua cũng thấy uể oải.

“Cục cưng có phải bị dọa hay không? Nếu biết trước, đã không mang con theo rồi.”

Việc lớn mấy ngày nay đè nặng trong lòng tạm thời bị gạt qua một bên, nhìn cháu gái bảo bối ủ rũ, Tưởng bà tử liền cảm thấy đau lòng.

Cũng do mấy ngày nay tin đồn nhảm nhí về Thiện gia quá nhiều, nếu không cũng không tới mức lấy Phúc Bảo ra làm lý do hợp lý để cả nhà cùng lên đường.

Tưởng bà tử lo lắng việc lúc nãy ở trong căn nhà kia cả đám người đánh nhau ầm ĩ, khiến cho cháu gái nhỏ bị kinh sợ mất hồn mất vía.

"Tương nhi, tí nữa về tới nhà, con qua chỗ ta lấy bông tai bạc để ở dưới gối của Phúc Bảo.

Nghe nói đồ dùng bằng bạc có thể định hồn, nếu hồn vía bay mất, có đồ vật trấn định, hồn đã bay đi ban ngày sẽ trở về lại xác." Tưởng bà tử cau mày, có chút khẩn trương nhìn cháu gái nhỏ nói.

Bà không nói Tô Tương cũng không để ý, chỉ cho là con gái mệt nhọc quá nên mới yên tĩnh như vậy.

Lúc này nghe mẹ chồng nói vậy mới cảm thấy biểu hiện của con gái hình như có gì đó không đúng.

“Nương, người sờ trán Phúc Bảo xem, có phải hơi nóng hay không.”

Tô Tương đặt mu bàn tay lên trán con gái, phát hiện lúc nàng chưa nhận thấy, thân thể con gái đã sốt cao, mu bàn tay đặt vào chỉ cảm thấy cơ thể nàng phát ra từng luồng hơi nóng.

Trước giờ thân thể Phúc Bảo đều rất tốt, hầu như không có phát bệnh, sốt cao như thế này cũng là lần đầu tiên.

Nghe gia nãi nói chuyện, Phúc Bảo mới ngờ ngợ cảm thấy đầu đau nhức, hô hấp hít vào hay thở ra đều tản ra hơi nóng, nàng hình như thật sự đã sinh bệnh.

"Lão tam, con mau chạy nhanh tới thôn Tam Hợp mời Vương đại phu.

Trẻ nhỏ sốt cao, nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, nhỡ mà không may."

Tưởng bà tử không dám nói tiếp, bởi chính bà cũng rất sợ những gì mình vừa nói sẽ thành hiện thực.

Không ít chuyện nhà nông không nuôi được con.

Trong thôn, có một đứa nhỏ, lúc nhỏ bị sốt cao, tuy rằng miễn cưỡng cứu sống được nhưng lại trở thành người ngốc nghếch, đến ba bốn chục tuổi đầu vẫn chưa thể cưới được vợ.

Sau khi cha mẹ hắn qua đời, huynh tẩu không muốn nuôi hắn, cuối cùng không biết vì sao hắn lại rơi xuống mương, khi được người ta phát hiện, thì thân thể đã trương phình.

Nghĩ tới việc cháu gái bây giờ phải chịu khổ như vậy, Tưởng bà từ càng thêm oán trách đầu sỏ gây tội là con trai trưởng.

Nếu không phải hắn gây ra chuyện rối loạn này, bà sẽ không lấy việc chuẩn bị lễ thôi nôi cho cháu gái làm cái cớ để cả nhà vào thành, nếu không vào thành thì cũng sẽ không có chuyện cháu gái bị sốt cao.

Người Thiện gia mang cháu gái nhỏ đi sắm lễ thôi nôi, không biết đồ vật đặt mua thế nào, chỉ thấy lúc trở về, một đám người đều vô cùng lo lắng, không bao lâu thì Thiện Tuấn Hải còn mời đại phu tới, chuyện này hầu như mọi người đều biết.

“Ta đã nói rồi, yêu thương một đứa nhỏ như vậy, còn không phải là khiến cho phúc khí của nó giảm à? Ông trời cũng nhìn không được, muốn thu lại cái cục nợ kia.”

Lão bà tử lúc ban ngày có tranh chấp với Tưởng bà tử lúc này ánh mắt âm độc, hung ác nói.

“Ta thao tám đời tổ tông nhà ngươi.”

Vương Lý thị, cũng chính là lão bà tử vừa nói chuyện, không phát hiện ra, lúc bà đang nói, những phụ nhân rảnh rỗi hay tám chuyện cùng bà, không tự chủ được lui về phía sau mấy bước.

Sau đó, Tưởng Thục Lan cùng với mấy người con dâu xuất hiện trước mặt bà, nắm tóc đánh bà tới mức cha mẹ nhận không ra.

Vừa rồi Tưởng Thục Lan nghe được tin báo, nói cháu gái ngoại bảo bối của bà sốt cao, lập tức vội vã chạy tới Thiện gia, lại nghe được Vương Lý thị miệng mắm miệng muối, làm sao bà có thể không nổi trận lôi đình.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 51: Chương 51



“Ngươi đánh ta?!?”

Vương Lý thị ôm mặt đau r*n r* ai u, vừa kinh vừa sợ đối với Tưởng Thục Lan và mấy người con dâu của bà.

“Sau này ta còn nghe ngươi đặt điều về con gái cũng như cháu ngoại của ta, ta gặp ngươi ở đâu thì đánh ngươi ở đó, để xem thử mấy con rùa rụt cổ nhà ngươi có dám thay ngươi ra mặt hay không.”

Tưởng Thục Lan cũng không rảnh dây dưa với bà ta, sau khi đánh một trận thì xổ ra một tràng, sau đó dắt con dâu vội vàng đi tới Thiện gia, trừ việc bà tử kia bị đánh bầm dập mặt mũi thì giống như chưa từng xuất hiện.

“Đại phu, ngươi mau tới xem, cháu gái ta thế nào, sao tự nhiên lại nóng như vậy?”

Thiện Phúc Bảo mơ mơ màng màng, nàng chỉ cảm thấy nghẹn giọng, cả người tỏa hơi nóng mãnh liệt, thiêu đốt nàng tới mức hồ đồ, chỉ nghe loáng thoáng bên tai tiếng của cha mẹ và nãi nãi.

“Muội muội, đại bá nương, con muốn xem muội muội.”

Thiện Phúc Đức cũng chỉ là đứa nhỏ, những thứ như sốt cao thế này, rất sợ sẽ lây từ đứa nhỏ này qua đứa nhỏ khác, bởi vậy lúc Thiện Phúc Bảo vừa về tới nhà, hắn đã nhanh chóng bị ôm ra khỏi nhà, bây giờ đang để Lữ Tú Cúc trông nom.

Thấy cha mẹ sốt ruột, Thiện Phúc Đức cũng hốt hoảng trong lòng, Đôi chân nhỏ bé muốn chạy nhanh vào trong phòng, nhưng mà sức đứa nhỏ làm sao so được với người lớn, bị Lữ Tú Cúc giữ chặt, không thể động đậy.

“Muội muội ngủ rồi, con đừng có quấy rầy muội muội.”

Lữ Tú Cúc tâm tình phức tạp, lúc trước khi ở trong căn nhà nhỏ kia, tuy rằng nàng bị tức giận che mờ lý trí, nhưng cũng không quên, thời điểm mà nàng đánh nữ nhân kia, Phúc Bảo khẩn trương hô to.

Người ta nói, trẻ con là ngây thơ nhất, cũng trong sáng nhất.

Đứa nhỏ kia thật sự là lo lắng cho đại bá nương nàng.

Tuy rằng nó chưa nói rõ, thậm chí còn chưa tới tuổi có thể hiểu được đạo lý làm người.

Rơi vào tình huống bị chồng phản bội, khiến cho tâm tình Lữ Tú Cúc tệ hại nhất.

Vào lúc tình cảm thiếu hụt nhất, Phúc Bảo trong lòng nàng đã chiếm một vị trí cực kỳ đặc biệt, khiến cho Lữ Tú Cúc có một loại cảm xúc kỳ lạ.

Nàng cảm thấy, mình đối với đứa nhỏ kia cũng không đến nỗi chán ghét.

Theo lý mà nói thì Lữ Tú Cúc lúc nào cũng chán ghét con cái của tam phòng, nhưng lúc này đây, nghĩ tới chuyện xảy ra ban ngày, nghĩ tới Thiện Phúc Đức, đứa nhỏ tam phòng mà nàng luôn kiêng kị, lo lắng cho muội muội, nàng thở dài, thôi thì nể mặt Phúc Bảo, nàng quyết định đối xử tốt với thằng nhóc con này một chút.

Có điều Thiện gia là của con trai nàng, nếu thằng nhóc này biết nghe lời, tương lai nếu con trai nàng thành công, nàng cũng sẽ để con trai giúp đỡ hắn một chút.

Lúc này, nhìn cha ruột không đáng tin cậy của con trai, Lữ Tú Cúc liền cảm thấy ghê tởm, không nghĩ sẽ lại sinh cho nam nhân kia một đứa con nào nữa.

Bởi vậy, mấy đường huynh đường đệ này chính là chỗ dựa tốt nhất cho con trai nàng, nuôi dưỡng thật tốt, sau này sẽ là phụ tá đắc lực cho con trai.

“Ô ô !”

Bị Thiện Lão gia hung hăng dùng gia pháp dạy dỗ một trận, dóc tróc thịt bong, ngay cả ăn cơm cũng phải cần người bưng tới trước mặt đút cho ăn, Thiện Tuấn Sơn phát ra âm thanh nức nở, đáng thương.

Hắn nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, đã có người quay về, vậy thì có ai nhớ được trong nhà còn có một người, từ lúc sáng tới giờ còn chưa được ăn cơm.

“Tam tỷ, Phúc Bảo làm sao vậy? Đại phu nói thế nào, có nghiêm trọng không?”

Tưởng Thục Lan cùng mấy người con dâu kéo nhau tới Thiện gia, lúc này người Thiện gia đang đứng đông đen trước cửa phòng của vợ chồng Thiện Tuấn Hải, chờ đại phu đang chẩn bệnh trong phòng.

“Buổi sáng không phải còn tốt lắm sao, ta còn nghe nói các người đưa Phúc Bảo vào thành mua sắm đồ để làm thôi nôi, tại sao buổi chiều về, người liền không ổn?”

Trời đất chứng giám, Tưởng Thục Lan nói lời này tuyệt đối không có ý trách cứ đường tỷ kiêm thông gia của mình, cũng chỉ bởi vì bà quá sốt ruột, không chú ý mới nói những lời dễ gây hiểu lầm như vậy.

Cũng may Tưởng Huệ Lan sống chung với muội muội đã lâu, cũng hiểu rõ con người của bà nên cũng không để bụng những lời này.

“Ta cũng đang bực bội cả người đây, không biết sao tự nhiên lại sốt cao như thế.”

Tưởng bà tử lòng như lửa đốt, hối hận, tự trách móc bản thân.

Bà cảm thấy nếu không phải bà vì lí do an toàn mới mang theo cháu gái, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện thế này.

Nếu Phúc Bảo mà có mệnh hệ gì, nửa đời còn lại bà cũng không sống nổi nữa.

Thấy muội muội cũng không muốn truy cứu chuyện này, chỉ nôn nóng muốn đi vào phòng, trong lòng Tưởng bà tử càng thêm khó chịu.

Đại phu không cho quá nhiều người ở trong phòng, bởi vậy Tưởng bà tử chỉ dắt đường muội vào, còn những người khác đều ở bên ngoài.

Trong phòng cũng chỉ có ba người, hai vợ chồng Thiện Tuấn Hải và Thiện lão gia đang ngây ngốc, cùng với đại phu đang xem bệnh cho cháu gái nhỏ.

“Nương.”

Thấy mẫu thân đến, Tô Tương không kìm được những lo lắng, khẩn trương trong lòng, nước mắt lã chã rơi xuống.

Chỉ có người làm mẹ mới hiểu được cái tình cảm đối với đứa nhỏ mình mang nặng mười tháng, rồi bỗng chốc ra khỏi bụng mình.

Đối với Tô Tương mà nói, Phúc Đức và Phúc Bảo rất quan trọng với nàng.

Bây giờ nhìn con gái chưa đầy một tuổi nóng sốt đỏ bừng cả người, còn không ngừng nói mê sảng, nhìn thấy con mình rệu rạo do bệnh tật, Tô Tương không có cách nào khống chế cảm xúc của mình.

“Khóc cái gì mà khóc, đại phu còn chưa nói thế nào.”

Tưởng Thục Lan thấy con gái khóc, lòng đau xót, hận không thể trực tiếp ôm con gái vào lòng mà dỗ dành.

Nhưng bây giờ không phải như lúc chưa chồng ở nhà, nàng đã làm mẹ, lại bế con gái lên huyện thành cùng với nhà chồng, kết quả là khiến con bé sinh bệnh, nếu Phúc Bảo có mệnh hệ gì, cho dù không phải con gái bà sai thì đường tỷ của bà, cũng chính là mẹ chồng của con gái, chưa chắc sẽ không trách móc.

Tưởng Thục Lan không biết người Thiện gia lên huyện thành để làm gì, bà chỉ đứng ở lập trường người làm mẹ chồng mà suy nghĩ, nếu hậu quả xấu nhất xảy ra, thì cho dù thế nào, chăm sóc con cái vẫn là trách nhiệm của người mẹ, chăm sóc con cái không tốt thì người đầu tiên bị chỉ trích chính là người mẹ.

Tưởng Thục Lan biết Thiện gia đều là người hiểu đạo lý, nhưng không thể đảm bảo mọi người sẽ không vì chuyện cháu gái sinh bệnh mà giận cá c.h.é.m thớt với con gái mình.

"Việc con cần làm nhất lúc này là lau nước mắt, chăm sóc Phúc Bảo cho thật tốt, để con bé mau khỏe lại.

Nên uống thuốc hay nên ăn cái gì thì phải nghe lời đại phu, Phúc Bảo của chúng ta là đứa nhỏ có phúc khí, những bệnh tật vặt vãnh này sẽ không ảnh hưởng nhiều tới con bé."

Tưởng Thục Lan cầm tay con gái, an ủi, những lời này cũng chính là nói cho đường tỷ và con rể bà nghe, để bọn họ biết, hiện tại chuyện quan trọng nhất là xem bệnh cho Phúc Bảo, còn nguyên nhân mọi chuyện chỉ là chuyện phụ, không quan trọng.

Thực tế, cho dù bà không nói những lời này thì Tưởng bà tử và Thiện lão gia cũng sẽ không đổ hết mọi chuyện lên đầu con dâu, bởi vì trong lòng họ cũng đại khái đoán được, việc cháu gái sinh bệnh e là liên quan tới trận đánh nhau trong căn nhà kia lúc ban ngày.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 52: Chương 52



Có lẽ là do lúc đó quá ầm ĩ nên khiến cháu gái sợ hãi.

Nếu mà như thế thật thì chuyện này là lỗi của hai vợ chồng già bọn họ, là bọn họ không suy nghĩ thấu đáo mới gây nên hậu quả thế này.

Trong lòng hối hận, áy náy còn không kịp, nói chi tới việc đẩy mọi trách nhiệm lên đầu Tô Tương.

“Đứa nhỏ có lẽ là bị kinh sợ.”

Đại phu cũng băn khoăn, xem mạch tượng, giống như là kiệt sức do suy nghĩ quá độ, nhưng đây chỉ là một đứa nhỏ thì có chuyện phiền não gì để mà nghĩ chứ?

Sau một tranh đấu, ông quyết định chọn một ý kiến ổn thỏa nhất để giải thích.

"Tình trạng hạ nhiệt với trạng thái đột nhiên sốt cao này thì chỉ có thể uống thuốc.

Nhưng đứa nhỏ còn bé như vậy, nếu uống thuốc liều mạnh có thể sẽ ảnh hưởng tới thân thể.

Cho nên ta đề nghị các người dùng nước lạnh lau mình cho con bé để hạ nhiệt độ.

Sau đó ta sẽ kê cho các người mấy phương thuốc bồi dưỡng."

Đại phu liếc nhìn người nhà Thiện gia đang sốt ruột, khó xử nói: "Nếu mà đêm nay hạ sốt thì tốt, chỉ cần sau này bồi bổ chăm sóc tốt là được, sẽ không để lại di chứng gì.

Nhưng nếu cứ sốt hoài, cơ thể đứa nhỏ không chịu nổi, ta thật sự cũng không có cách nào khác."

Đại phu cũng cảm thấy khó xử, con nít lớn chừng này rất khó nuôi, chỉ cần hơi lơ là một tí là sẽ có chuyện.

Đứa nhỏ trước mặt này được nuôi dưỡng rất tốt, nên mới có thể chịu đựng được tới lúc này.

Chưa kể, nàng thật sự may mắn, những gia đình bình thường làm sao sẽ chi tiền để xem bệnh cho con gái, đa số sẽ để các nàng tự sinh tự diệt.

Dù sao cũng không phải con trai để mà duy trì hương khói, là con gái thì sớm hay muộn cũng phải gả đi làm dâu nhà người ta, ở nông thôn chẳng ai coi trọng.

“Đại phu, không có biện pháp ổn thỏa sao ạ?”

Thiện Tuấn Hải ôm nương tử xém chút ngất xỉu, cũng không kìm được mà run rẩy hỏi đại phu.

“Nếu nàng cỡ ba đến năm tuổi, ta còn có thể dùng thuốc mạnh một chút, Nhưng nàng chỉ là đứa nhỏ chưa đầy một tuổi, cho dù các người có lên huyện thành tìm đại phu thì bọn họ cũng sẽ kê đơn như vậy thôi.”

Đại phu lắc đầu, ông quan sát đứa nhỏ sốt hừng hực trên giường kia, con bé đang nói mê a ô ê a, trong lòng chợt thương xót.

Đứa nhỏ đáng yêu như vậy, nếu thật sự sốt tới mức đần độn thì thật sự khiến người ta khổ sở.

Nhưng ông đã cố hết sức, trừ cách đó ra, ông cũng không thể nghĩ được biện pháp nào tốt hơn.

“Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi, tín nữ là Thiện Tưởng thị Huệ Lan, hôm nay con xin cầu nguyện cho cháu gái Phúc Bảo của con, chỉ cần nàng có thể qua khỏi kiếp nạn này, nếu được, con xin giảm hai mươi năm tuổi thọ của mình.”

Phúc Bảo mơ mơ màng màng, chỉ biết có rất nhiều người qua lại chỗ mình, mọi người lại ghé vào tai nàng nói nhỏ, nhưng đa phần nàng không nghe rõ lắm.

Nàng cũng không biết vì sao mình lại sinh bệnh, chỉ đoán là có lẽ liên quan với việc của đại bá nương.

Trước khi sự việc xảy ra, nàng vẫn luôn cho rằng mình có thể thích ứng tốt với cuộc sống mới, gia đình mới này.

Nhưng khi mọi việc giải quyết xong xuôi, nàng mới nhận ra cuộc sống ở thời đại này khác hẳn với thời đại trước kia nàng sống.

Ở thời đại này, nữ nhân chỉ là vật sống bám, nam nhân là trụ cột trong gia đình.

Trong nhà, nam nhân chính là trời, là người quyết định trong gia đình, còn nữ nhân sống là để sinh con trai, sống với nhiều chuẩn mực, vốn dĩ quá khó khăn.

Ở thời đại này, mặc dù luật pháp có quy định về chế độ thê thiếp, nhưng chỉ cần nam nhân muốn, hắn vẫn có thể tìm đủ mọi cách để lách luật, còn vợ cả được cưới hỏi đàng hoàng của nam nhân đó, ngoài việc nhẫn nhịn thì không còn lựa chọn nào tốt hơn.

Phúc Bảo thông minh như vậy, đương nhiên hiểu rõ những dự định lúc này của đại bá nương.

Nàng có thể cương quyết hòa ly, nhưng hòa ly xong thì sao? Huynh tẩu nhà mẹ đẻ có thể khoan dung chứa chấp nàng bao lâu, sau khi cha mẹ đẻ qua đời thì nàng có thể nương tựa vào ai? Nếu muốn tìm một nam nhân để tái giá, thì những người mà nàng có thể lựa chọn có bao nhiêu chứ.

Chính bởi vì thông suốt, chính vì hiểu rõ mà nàng càng sợ hãi.

Những gì đại bá nương đang trải qua, trên thực tế đều là những việc mà rất nhiều nữ nhân thời đại này trải qua, Thiện Phúc Bảo thậm chí nghi ngờ, những chuyện này, sau này nàng cũng sẽ phải trải qua.

Nhưng nàng chắc chắn một điều, bất luận là ở thời đại nào, chỉ cần phu quân của nàng phản bội nàng, nàng nhất định sẽ lựa chọn cắt đứt mọi quan hệ với đối phương.

Nhưng nếu mọi chuyện thật sự phải như vậy, thì cha mẹ đang yêu thương nàng, ca ca đang che chở cho nàng liệu có thể sẽ tình nguyện chấp nhận đứa con gái, em gái này hay không?

Dù sao cuộc sống cũng không phải tiểu thuyết, sống ở xã hội nam quyền, một nữ nhân cho dù có bản lĩnh hòa ly thì sẽ thế nào, những ngày tiếp theo có thể sống ra sao, đều sẽ bị những giáo điều khuôn sáo kia kìm kẹp.

Nàng cảm thấy, những chuyện xảy ra với đại bá nương khiến nàng trở nên bi quan, thậm chí nàng bắt đầu lo nghĩ tới vấn đề được mất, lo lắng những thứ đang thuộc về nàng liệu ngày nào đó có thể sẽ mất đi.

Thiện Phúc Bảo nửa tỉnh nửa mê cảm thấy mình bị giam cầm trong một cái lưới lớn, xung quanh bị xiềng xích gông lại một chỗ, đến khi nghe được tiếng nãi nãi cầu khấn bên tai nàng mới tỉnh táo được một chút.

“Phúc Bảo, cục cưng của nãi nãi, con tuyệt đối không được có chuyện gì.”

Lời nói bên tai lúc xa lúc gần, nhưng Phúc Bảo có thể nghe ra được sự lo lắng của người đang nói kia.

“Đời này của con chỉ cần có Phúc Bảo với Phúc Đức là đủ rồi, con nguyện ý đem tất cả phúc đức sau này của mình để lại cho con gái con, nguyện Bồ Tát phù hộ.”

Phúc Bảo nhận ra đây là tiếng của mẫu thân.

Người xưa đều cho rằng nhiều con trai là nhiều phúc, mẫu thân hiện tại chỉ có mình ca ca là con trai, như vậy là quá ít.

Bây giờ nàng lại tự nguyện dùng chuyện sinh con sau này của mình đánh đổi để mình được bình an, khiến Phúc Bảo vô cùng cảm động.

“Muội muội, muội ngủ lâu lắm rồi, nếu muội có thể ngoan ngoãn thức dậy, sau này ca ca sẽ không hôn muội nữa, mà ca ca sẽ để cho muội hôn lại, có được không?”

Thiện Phúc Đức nhân lúc người lớn không chú ý, lén lút chạy vào, cha mẹ không nói rốt cuộc muội muội bị làm sao, nhưng hắn biết rõ, muội muội nhất định là bị bệnh rất nghiêm trọng, nghiêm trọng tới mức có thể sẽ không tỉnh lại nữa.

Thiện Phúc Đức rất sợ, đứng sát bên giường, đưa tay cố gắng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của muội muội, mắt ngân ngấn nước.

“Sau này con sẽ không ăn thịt, cũng không ăn bánh, con đem mấy thứ này cho Bồ Tát, Bồ Tát đừng mang muội muội con đi có được không?”

Hắn bắt chước những lời cầu nguyện của cha mẹ và nãi nãi, vì muội muội mà đem những thứ mình thích nhất dâng lên.

Chỉ cần muội muội sống thất tốt, cả đời này hắn cũng có thể không ăn những món ngon đó.

Tô Tương đi ra ngoài thay nước cho con gái, lúc bước vào, nghe được tiếng con trai nói, không kiềm được mà che mắt, cũng không có ý định đưa con trai ra ngoài.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 53: Chương 53



“Hôn ! muốn hôn !”

Bất chợt, Thiện Phúc Bảo cảm thấy những gì mình làm lúc này đều không cần thiết, tương lai còn chưa tới, hiện tại nàng có những người thân như vậy đã là may mắn lắm rồi, đều nàng nên làm lúc này chính là quý trọng những thứ mình đang có.

Có lẽ vì đã nghĩ thông suốt, những khúc mắc cũng được tháo gỡ, trong thoáng chốc, nàng liền có ý thức, dần dần tỉnh táo.

“Xoảng !”

“Muội muội!”

Thau đồng trong tay Tô Tương rơi trên mặt đất, Thiện Phúc Đức nhanh chóng trèo lên giường, hai mẹ con nhìn con gái, muội muội mở to mắt, lập tức vứt được tảng đá đang đè nặng trong lòng.

“Muội muội.”

Thiện Phúc Đức nhìn muội muội đang mở hé mắt, nhìn sao cũng không thấy đã, cầm lấy tay nhỏ nhắn, ấm ấm của nàng, có rất nhiều lời muốn nói với nàng.

"Kưa kưa".

Phúc Bảo nhỏ tiếng, Thiện Phúc Đức ghé sát mặt mình vào bên mặt muội muội, cọ nhẹ vào gương mặt như trứng mỏng của nàng.

Bồ Tát thất là tốt, đã đáp ứng yêu cầu của hắn, sau này tuy không thể ăn thịt với bánh, nhưng chỉ cần muội muội sống tốt, hắn cảm thấy rất đáng giá.

Nghe muội muội ngọt ngào gọi mình là ca ca, Thiện Phúc Đức cảm thấy thật hạnh phúc.

“Cuối cùng cũng hạ sốt rồi, may mà Bồ Tát phù hộ.”

Tưởng bà tử sờ thấy cháu gái không còn nóng nữa, niệm A Di Đà Phật liên tục.

Những người khác trong Thiện gia cũng vô cùng vui mừng, cùng xin thề sau này sẽ càng chú ý chăm sóc mấy đứa nhỏ trong nhà, không để chuyện như hôm nay tái diễn lần nữa.

Nhất là Tô Tương với Thiện Tuấn Hải, vì bản thân là cha mẹ của đứa nhỏ, nên bọn họ chắc chắn phải lo lắng hơn so với những người khác, và vì là người lớn, nên so với Thiện Phúc Đức, bọn họ càng hiểu rõ nỗi đau của sinh ly tử biệt.

Lo lắng như vậy một lần là được rồi, nếu mà lại diễn ra thêm lần nữa, e là bọn họ không thể chịu nổi.

Bởi vì đứa nhỏ chưa thể uống thuốc được, nên đại phu đặc biệt kê thuốc để nấu cho Tô Tương uống, sau đó thông qua sữa mẹ mà phát huy tác dụng lên đứa nhỏ.

Vừa mới hạ sốt nên Thiện Phúc Bảo chẳng có khẩu vị gì, cũng không có ý định kháng cự, trái lại, còn bắt mình b.ú từng ngụm sữa chứa thuốc, tranh thủ thời gian mau hết bệnh.

Trải qua ngày hôm nay, nàng hiểu rõ, người nhà ở thế giới này thật sự thương yêu nàng, nàng sẽ hoàn toàn dung nhập vào thân phận mới này, sẽ không để người thân lại lo lắng vì mình nữa.

“Có thể b.ú sữa là tốt rồi, Phúc Bảo chúng ta đại nạn không c.h.ế.t thì tương lai ắt có phúc, ta thấy, phúc khí của con bé vẫn còn đợi nó phía sau nha.”

Tưởng bà tử yên tâm trút gánh nặng, ở lại cùng con trai với con dâu chăm sóc cháu gái, tới mức, vì cháu gái bệnh nặng mà quên luôn những việc cần phải xử lý trước khi về nhà.

Bây giờ đã là giờ Hợi, bình thường thì giờ này người trong nhà đã sớm say giấc.

Tưởng bà tử vốn định ở lại phòng con trai để trông nom cháu gái, dù sao cái việc sốt cao này có thể sẽ lại tái phát lúc nửa đêm.

Nhưng do ban ngày phải đi qua đi lại giữa thôn với huyện thành, xử lí chuyện của con trai trưởng với tình nhân bên ngoài, tuổi cao như Tưởng bà tử làm sao còn tinh thần để trông nom, liền bị con cái khuyên về phòng.

Lữ Tú Cúc cũng giúp đỡ tới tận lúc này, nghe được cháu gái tam phòng đã hạ sốt, nàng mới thả lỏng, ngáp dài đi về phòng.

“Ngươi… Mụ đàn bà độc ác này…”

Thiện Tuấn Sơn bị bỏ đói cả ngày, hữu khí vô lực chỉ vào nương tử đang bước vào chuẩn bị nghỉ ngơi, mất nửa ngày mới nói được câu hoàn chỉnh.

Hắn bị thương nặng, bây giờ chỉ cần một cử động nhẹ cũng đủ khiến cả người đau thấu tim gan, thêm nữa, từ đêm qua tới giờ hắn vẫn chưa được uống một ngụm nước nào, cổ họng đã sớm khô rát.

Vừa đau, vừa khát, vừa mệt, lại còn bị bỏ đói, hắn có thể trụ được tới lúc này cũng là nhờ trước đây cơ thể được bồi dưỡng đầy đủ.

Trong tửu lâu, nhiều khách mặc dù đã gọi thịt cá, nhưng lại không đụng đến, mà hắn là chưởng quầy, nên đương nhiên sẽ là người được hưởng thụ phần ngon nhất, nhờ vậy mà qua mấy năm, thân thể hắn đã trở nên đầy đặn, nét mặt cũng hồng hào hẳn ra.

Lữ Tú Cúc không quan tâm đến gã nam nhân ở bên ngoài bị nữ nhân xoay như chong chóng này, cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc đồ lót, lên giường đi ngủ.

“Ngươi !”

Thiện Tuấn Sơn trừng mắt, nữ nhân này thế mà lại không thèm nhìn hắn? Bình thường, không phải chỉ cần hắn muốn thì nàng đều cho, yêu hắn đến c.h.ế.t đi sống lại à? Lúc trước, vì hắn nuôi dưỡng tình nhân bên ngoài, nàng nhất thời không khống chế được cảm xúc mà đánh hắn, hắn còn chưa nói, dù sao hắn cũng đại nhân đại lượng nên mới không thèm so đo với nàng.

Thế mà giờ nàng lại dám nhăn mặt với hắn, còn dám nhắm mắt bịt tai, coi hắn là không khí?

Không hiểu vì sao, nhìn nương tử nằm bên cạnh im lặng không lên tiếng, Thiện Tuấn Sơn mơ hồ cảm thấy hoảng sợ không thể khống chế.

“Ta đói bụng.”

Thiện Tuấn Sơn biết, tuy Lữ Tú Cúc có nhiều tật xấu, nhưng nàng vẫn là nữ nhân tuân thủ tốt nguyên tắc phu quân là trời.

Trước khi nổi điên vì chuyện hắn nuôi tình nhân bên ngoài, nàng luôn làm rất tốt những gì hắn phân phó.

Hắn nghĩ, chẳng qua nương tử mình chỉ là nóng giận nhất thời, chờ qua một thời gian, thái độ của nàng sẽ mềm mỏng lại.

Dù sao từ đầu tới cuối, hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ rước An Nương về nhà, con trai hắn còn phải thi cử để đạt công danh, nếu người làm cha như hắn dám nạp thiếp, thì người bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là con trai hắn.

Cho nên, dù Lư An Nương mang thai, hắn cũng chỉ định mang đứa con về nhà cho Lữ Tú Cúc nuôi dưỡng, còn Lư An Nương cứ ở bên ngoài là được rồi.

Nhưng, nhìn biểu hiện hiện giờ của Lữ Tú Cúc, hắn biết, không phải hắn muốn là có thể dỗ dành được, còn thái độ của con trai nữa, cũng khiến hắn lo lắng.

Sáng nay, hắn nghe thấy tiếng cha mẹ ra ngoài, trong nhà chỉ còn mấy đứa nhỏ với cái người đang bị thương nặng là hắn, bán thân bất toại nằm trên giường.

Tới lúc ăn cơm trưa, cha mẹ vẫn chưa về, khi đó hắn liền đoán ra, cha mẹ ra ngoài tám chín phần là lên huyện thành, tìm An Nương đã bị hắn giấu đi.

Cơm trưa mà hắn với mấy đứa nhỏ ăn chắc là được chuẩn bị sẵn trước khi đi.

Hắn không lo cha mẹ tìm được người, huyện thành lớn như vậy, hắn đã chuyển chỗ cho An Nương, nếu tam đệ dắt cha mẹ tới chỗ mà lúc trước bọn hắn gặp mặt, thì cũng chỉ tốn công vô ích.

Cho nên tâm trạng Thiện Tuấn Sơn rất ổn định.

Một ngày trôi qua, thứ làm cho hắn khó chịu chính là lúc hắn nằm trên giường, đáng lẽ ra con trai hắn phải ở bên giường tận tâm hiếu thảo với hắn, thế mà ngay cả cơm trưa cũng không thèm bưng đến cho hắn, khiến hắn phải đói bụng nguyên ngày.

Chờ tới lúc cơm chiều, không biết ở bên ngoài bận rộn việc gì, hắn khô miệng muốn chết, đói muốn chết, cố gắng rống vài tiếng, nhưng bên ngoài vẫn không chút động tĩnh.

Cứ cho là cha mẹ không biết hắn chưa ăn cơm trưa đi, thì Phúc Tông có thể không biết sao? Chẳng lẽ nó định để người cha đang sống sờ sờ này đói c.h.ế.t à?

Bị con trai đối xử như vậy, Thiện Tuấn Sơn không nén nổi bi thương.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 54: Chương 54



“Chưa ăn cơm à?”

Lữ Tú Cúc nhíu mày, nàng cố tình quên phần cơm chiều vì muốn Thiện Tuấn Sơn cảm nhận được nỗi đau của việc kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay, nhưng nàng không ngờ, buổi trưa con trai cũng không mang cơm cho hắn.

Có một số việc, nàng có thể làm, nhưng con trai thì không thể.

Nếu chuyện con trai bỏ đói cha đang bị thương bị truyền ra bên ngoài, thì có thể hủy hoại toàn bộ tiền đồ của con trai.

Trong trăm cái thiện, chữ hiếu đứng đầu, một người mà ngay cả hiếu đạo cũng không làm được, thì lấy tư cách gì để thi cử đỗ đạt công danh.

Nghĩ tới mấy ngày nay vì bị phu quân phản bội, mà lơ là con trai bảo bối, Lữ Tú Cúc trừng mắt nhìn nam nhân yếu ớt, tiều tụy bên cạnh.

Nếu không phải tại hắn làm chuyện quá đáng như thế, thì làm sao con trai có thể có tâm sự nặng nề như vậy.

Nữ nhân cho dù có yêu một nam nhân tới đâu, thì khi nàng có con, nam nhân đó cũng sẽ bị rớt xuống vị trí thứ hai, Lữ Tú Cúc cũng không ngoại lệ.

Huống chi lúc này nàng còn bị Thiện Tuấn Sơn làm tổn thương, nên nàng càng dồn hết tình yêu thương của mình lên người con trai.

Nghĩ vậy, Lữ Tú Cúc vội mặc quần áo, sang phòng bên cạnh, gõ cửa phòng con trai, tìm con trai nói chuyện về những việc xảy ra trong mấy ngày qua.

Thiện Tuấn Sơn còn tưởng trong lòng Lữ Tú Cúc vẫn có mình, vội vàng ra ngoài như vậy là do đi chuẩn bị cơm cho hắn.

Quả nhiên, trong lòng nữ nhân kia không thể thiếu hắn.

Vậy nên, những lo lắng vừa rồi của hắn hoàn toàn không cần thiết.

Thiện Tuấn Sơn nhoẻn miệng cười, nhưng vừa cười liền động tới vết thương, khiến hắn lại đau thấu tim gan.

Thiện Tuấn Sơn cố nhịn đau, mong chờ nương tử bưng đồ ăn nóng hổi vào.

Thẳng đến một canh giờ, Thiện Tuấn Sơn chờ tới mức mắt đỏ bừng, bụng đói đến mức không còn cảm giác, mới chờ được Lữ Tú Cúc tâm sự với con trai xong, mang lấy lệ cho hắn một cái bánh bao nguội và một chén trà lạnh.

"Ngươi đừng có cố tình gây sự nữa.

Cho dù An Nương sinh con, thì ngươi cũng sẽ là mẫu thân của đứa nhỏ.

Ngươi yên tâm, ta sẽ không để bất cứ nữ nhân bên ngoài nào làm lay động vị trí chính thất của ngươi."

Thiện Tuấn Sơn khó khăn nuốt ngụm trà lạnh trong miệng xuống, nước trà ngọt lành theo yết hầu khô cạn chảy xuống, bụng đói cồn cào cuối cùng cũng có được cảm giác sống lại, đồng thời nước miếng cũng bắt đầu tiết ra, hắn cảm thấy lúc này hắn có thể ăn sạch một con dê đầu đàn.

“Hù à !”

Lữ Tú Cúc mỉa mai nhìn nam nhân mà ngày xưa nàng vừa kính vừa yêu, tự nhiên cảm thấy mình còn quá mềm lòng, thế nào lại còn đem cho hắn cái bánh bao để hắn không c.h.ế.t đói chứ.

"Ngươi còn ở đó mà mơ tưởng hão huyền.

Đứa nhỏ? Cái mà ngươi nói là đống vải bông quấn trên bụng nữ nhân kia ấy à? Thiện Tuấn Sơn, ta gả cho ngươi nhiều năm như thế, thế mà bây giờ mới phát hiện, hóa ra ngươi lại là nam nhân dễ bị lừa gạt như vậy."

Lữ Tú Cúc lạnh lùng nhìn Thiện Tuấn Sơn, sau đó trèo lên bên kia giường đi ngủ, trùm chăn, không thèm nói gì thêm.

“Cái gì mà vải bông, các ngươi tìm thấy An Nương à, các ngươi tìm được nàng ở đâu, sao mà các ngươi tìm được nàng?”

Thiện Tuấn Sơn cả kinh, liên tục đưa ra một đống câu hỏi, nhưng Lữ Tú Cúc không thèm trả lời hắn, mặc kệ hắn miên man suy nghĩ, rối rắm suốt cả đêm.

Không thể nào.

Thiện Tuấn Sơn khó khăn nuốt cái bánh bao nguội, uống xong ly trà lạnh buốt.

Những tin tức trong lời nói ngắn gọn của Lữ Tú Cúc làm hắn kinh hoảng, hắn không ngu ngốc, đương nhiên là đoán ra được ý tứ trong đó.

Không thể nào, không thể nào, hắn tự trấn an bản thân.

An Nương không phải nữ nhân như vậy, bằng không, nếu mà chuyện này là sự thật, sai lầm này của hắn chẳng phải sẽ biến thành trò cười hay sao.

Làm cho cha mẹ không vui, vợ con có khoảng cách.

Thiện Tuấn Sơn mím môi, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cả đêm không ngủ được.

Sáng hôm sau, việc đầu tiên Tưởng bà tử làm là gõ cửa phòng vợ chồng con út, hỏi thăm tình hình của cháu gái, sau khi chắc chắn bệnh tình cháu gái không có tái phát mới hoàn toàn yên tâm.

Ngày hôm qua, vì cháu gái sinh bệnh, heo mập, gà mái vịt mái trong nhà đều tỏ ra uể oải, Tưởng bà tử đoán chuyện này có liên quan với việc cháu gái sinh bệnh.

Còn không phải à? Bà dậy sớm ra cho gia súc, gia cầm ăn, lúc này, cả đám gà vịt đói bụng kêu la ỏm tỏi, bắt đầu tranh giành thức ăn, dường như là đã khôi phục sức sống.

Cảnh tượng như vậy càng khiến Tưởng bà tử thêm chắc chắn cháu gái mình là người mang theo đại phúc khí.

Nếu đã như vậy, ốm đau bệnh tật gì cũng sẽ không thể gây tổn hại đến thân thể con bé.

“Ăn nhiều một chút, ăn càng nhiều đẻ càng nhiều trứng, để ta đem cho Phúc Bảo ăn, nuôi con bé trắng trẻo mập mạp.”

Tưởng bà tử vừa lẩm bẩm trong miệng, vừa đem thức ăn đã nấu đổ vào máng bằng đá.

Sau khi bà cho gia súc ăn xong, những người khác trong nhà cũng bắt đầu tỉnh dậy.

Lữ Tú Cúc mặc quần áo chỉnh tề, đi ra giúp bà chuẩn bị bữa sáng.

“Phúc Tông, bưng chén cháo này vào cho cha con đi.”

Lữ Tú Cúc múc riêng một chén cháo loãng, đưa cho con trai.

Thiện Phúc Tông nhìn ánh mắt mong đợi của nãi nãi và mẫu thân, cúi đầu, bưng chén cháo vào phòng cha mẹ, một lúc sau thì bưng chén không đi ra.

Cả nhà ăn xong bữa sáng, trước khi mọi người đi làm, Tưởng bà tử và Thiện lão gia nói ra quyết định của họ về việc xử lí chuyện của con trai trưởng.

"Tú Cúc." Tưởng bà tử nhìn con dâu trưởng.

"Con với lão đại gần gũi thì ít, xa cách thì nhiều, với lại, khi Phúc Tông lớn thêm chút nữa, nên học ở trường trong huyện thành, đến lúc đó, con làm mẹ thì cũng nên ở cạnh thằng bé để chăm lo chuyện ăn uống, sinh hoạt hàng ngày.

Vốn dĩ chuyện mua nhà, ta và cha con định chờ thêm chút nữa, nhưng giờ xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng nên chính thức đưa ra để mọi người trong nhà cùng bàn bạc."

Lữ Tú Cúc tròn mắt nhìn, không dám tin những gì mình vừa nghe được.

Ý của cha mẹ chồng là cho đại phòng bọn họ sản nghiệp trên huyện thành?

Huyện Bá Giang không tính là quá giàu hay đông dân cư, nhưng giá cả trong huyện thành không hề rẻ.

Một cái nhà ba gian bình thường ở ngoại ô, nhưng trên huyện thành ít nhất cũng phải sáu bảy chục lượng bạc.

Nếu muốn một vị trí tốt, rộng rãi một chút, không có hai ba trăm lượng thì đừng có mơ tới.

Lữ Tú Cúc ước chừng với số tiền mà mấy năm nay cha mẹ tích góp được, bỏ ra 150 lượng để mua nhà cũng không thành vấn đề.

Nghĩ như vậy, nàng không khỏi có chút nóng lòng, chỉ hận không thể ngay lập tức cùng cha mẹ chồng đi tìm mối lái để mua nhà.

"Bây giờ vẫn chưa phân gia, nhà ở huyện thành vẫn đứng tên của ta và cha con, tạm thời để con với lão đại ở.

Nhưng sau khi chúng ta qua đời, những thứ này vẫn phải chia cho lão nhị và lão tam một phần."

Tưởng bà tử và Thiện lão gia đã suy nghĩ kĩ lưỡng, cảm thấy con trai trưởng làm ra việc tày trời như vậy cũng là do hai vợ chồng gần gũi thì ít, mà cách xa thì nhiều.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 55: Chương 55



Nếu mà cuộc sống hằng ngày của con trai trưởng có nương tử bên cạnh, thì với tính cách xảo quyệt, đanh đá của nàng, làm sao hắn có thể để dính kiếp đào hoa.

Hắn còn phải đau đầu mà nghĩ cách đối phó với nương tử, làm gì còn tâm trí mà làm chuyện xằng bậy.

Nghĩ vậy, Tưởng bà tử cảm thấy có chút hối hận.

Nếu bà suy nghĩ cẩn thận sớm hơn thì có khi bây giờ đã có thêm vài đứa cháu, và cũng không xảy ra chuyện như hôm nay.

“Nương !”

Lữ Tú Cúc không vui, cảm tưởng căn nhà kia không phải thuộc về đại phòng bọn họ, bồi thường như vậy là có ý gì.

“Con dâu trưởng.”

Tưởng bà tử gằn giọng, bởi vì việc con trai gây ra, bà thật sự cảm thấy hổ thẹn với đứa con dâu này, nhưng điều đó không có nghĩa là từ nay về sau bà phải nhịn, để nàng đè đầu cưỡi cổ.

Từ xưa đến nay, nhà là tài sản chính của gia đình, thật lòng mà nói, nếu không phải con trai gây chuyện, bà cũng sẽ không móc hết của cải ra, tính toán chuyện mua nhà.

Tưởng bà tử nghĩ, nếu sau này bà với lão gia tính toán cho mấy đứa cháu trai trong nhà đi học, thì việc có sản nghiệp ở huyện thành vô cùng quan trọng.

Nhưng phần gia sản đó tuyệt đối không phải chỉ thuộc về đại phòng, hai đứa con trai còn lại cũng phải có phần trong đó.

Còn chuyện phân chia thế nào, chia tiền hay chia phòng cho các con thì để sau này tính tiếp.

Bởi vì uy thế nhiều năm của mẹ chồng, nên Lữ Tú Cúc cũng không dám nhiều lời, cúi đầu, lặng lẽ nuốt nước mắt, không biết có phải lại suy nghĩ lệch lạc gì hay không.

“Cha, nương, chuyện quan trọng như vậy, hai người tự mình quyết định là được rồi.”

Thiện Tuấn Hà trước giờ đều không can dự vào những việc lớn trong nhà, cha mẹ nói được thì được, hắn không có bất kì ý kiến gì.

Chỉ là lúc cha mẹ nói muốn mua nhà, lại còn có phần cho hắn, người thật thà, thận trọng như Thiện Tuấn Hà cũng không nén được kích động.

Có rất nhiều người, phấn đấu cả đời cũng không thể mua nổi một căn nhà ở nông thôn, huống chi, đây lại là nhà ở huyện thành nha.

“Nương, người định chi bao nhiêu tiền, mua nhà rộng cỡ nào? Con có thể nhờ huynh đệ của con, giúp đỡ để ý một chút, đảm bảo so với nhà của mối lái tìm thì tốt hơn nhiều.”

Thiện Tuấn Hải cảm thấy nếu mà có sản nghiệp ở huyện thành thì quá tốt.

Khi hắn chạy đi chạy lại giữa hai đầu huyện thành với nông thôn, thì sẽ có thêm một chỗ đặt chân.

Cho dù sau này đại ca với đại tẩu có thể chiếm nó làm tài sản riêng, hắn cũng không để ý.

Dù sao cha mẹ vẫn còn sống, cái nhà này cũng có phần của hắn, đến lúc đó, giả dụ đại tẩu tỏ vẻ khó chịu, không chào đón hắn, hắn cũng không có gì phải sợ.

Đó là chưa kể, đại ca thực sự có lỗi với đại tẩu, nhưng hắn thì không hề có lỗi với nàng ấy, nên không cần phải khép nép làm gì.

Chuyện ngày hôm qua con gái bị sốt cao, đến giờ nghĩ lại vẫn làm hắn sợ hãi đây này, nếu không phải đại phòng gây ra những chuyện bậy bạ kia, thì con gái hắn cũng không phải chịu những khổ cực đó đâu.

“Cũng được, nhờ bạn hữu của con để ý mấy cái nhà có sân phía trước, trái phải đều có sương phòng thì càng tốt.”

Nếu được, Tưởng bà tử rất muốn mua một cái nhà có sân rộng một chút, chỉ là bà không biết số tiền trong tay mình có đủ hay không.

"Tốt nhất là đừng mắc quá, mấy năm nay trong nhà mình cũng tích góp được một số tiền, nhưng dù sao cũng phải giữ lại một ít để phòng trường hợp khẩn cấp, sang năm còn phải đóng tiền nhập học cho Đại Lang và Nhị Lang nữa.

Nên giá của căn nhà tốt nhất là nằm trong khoảng 180 lượng đổ lại là được."

Từ chuyện của Lư An Nương, Tưởng bà tử rất tin tưởng vào bản lĩnh kết bạn của con trai mình, nhờ mối lái tìm nhà thì phải trả công, nếu như bằng hữu của con trai có thể tìm được căn nhà thích hợp, thì có thể tiết kiệm được số tiền này.

180 lượng, Lữ Tú Cúc nghe mẹ chồng nói thì hoảng hốt, số tiền này vượt xa con số mà nàng dự tính, xem ra của cải trong nhà còn nhiều hơn so với những gì nàng nghĩ.

Nhất là, trong lời nói của mẹ chồng còn có ý là, trong nhà này, chi ra 180 lượng thì vẫn còn lại một ít.

Vậy, số tiền mà mấy năm nay trong nhà tích góp được, sợ là không dưới 200 lượng.

Thu hồi tâm tư về chuyện tiền bạc, Lữ Tú Cúc chú ý, vừa rồi mẹ chồng có nói, năm sau sẽ đưa thằng nhóc tam phòng đi học.

Trong nhà chu cấp cho con trai nàng đi học chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao, bây giờ lại muốn chu cấp cho thằng nhóc tam phòng nữa?

Thời đại này chu cấp cho một người đi học không phải là chuyện dễ, chu cấp cho một người rồi giờ còn chu cấp cho 3 người, cũng có nghĩa là của cải trong nhà không phải chỉ thuộc riêng đại phòng họ.

Nếu mà sau này, hai đứa nhỏ nhị phòng với tam phòng có biểu hiện vượt trội hơn con trai nàng, thì chưa biết cha mẹ chồng sẽ nghiêng về bên nào đâu.

Lữ Tú Cúc không ngốc, một người được hưởng trọn của cải, với một người được hưởng 1 phần 3 của cải là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

“Phúc Tông, Phúc Đức, Phúc Tài đều là con cháu của Thiện gia chúng ta, nếu trong nhà không có khả năng chu cấp, vậy thì việc cả ba phòng cùng chu cấp cho một đứa nhỏ đi học, lẽ nào lại không bất công.”

Thiện lão gia thấy con dâu trưởng bày vẻ mặt uất ức, buông đũa, nói.

Ông biết suy nghĩ của con dâu trưởng, nhưng là người đứng đầu gia đình, ông luôn phải nghĩ tới chuyện lâu dài.

Cho dù có chút áy náy với con dâu trưởng, thì ông cũng sẽ không vì chuyện này mà thay đổi quyết định đã đề ra lúc trước.

Trong nhà này, chỉ cần Thiện lão gia mở miệng nói chuyện, thì đó chính là chuyện bắt buộc phải làm.

Lữ Tú Cúc cũng hiểu rõ, cha mẹ chồng đang nghiêm túc, rất nhanh thôi, trong nhà này sẽ không phải chỉ có mỗi mình con trai nàng đi học.

Nàng siết chặt nắm tay, nghĩ tới việc hôm qua còn mềm lòng với cái tên nhóc tam phòng kia, chỉ hận không thể đ.ấ.m cho mình của ngày hôm qua được tỉnh táo.

Quả nhiên, nhị phòng với tam phòng đều không có ý tốt, muốn cướp đoạt đồ của đại phòng bọn họ.

Sau này mà nàng còn mềm lòng với tam phòng, thì nàng chính là heo.

"Đại nương, cho ta hỏi thăm một chút. Thiện Tuấn Hải, người của Thiện gia, ở gần đây đúng không?" Nghiêm Khôn dắt theo một đứa nhỏ hơi im lặng, hỏi thăm một đại nương bên đường.

“Các ngươi là ai?”

Đại nương nheo mắt quan sát Nghiêm Khôn, có chút nghi ngờ.

Người trước mặt này trông khá quen mắt, nhưng bà lại không nhớ được đối phương là ai.

Nhưng mà nói thật, có thể làm bạn với lão tam Thiện gia thì đa số đều là kẻ chơi bời, lêu lổng, chẳng được tích sự gì, xem ra cũng chẳng phải nhân vật quan trọng gì.

"Ở trên trấn, ta có mở một tiệm thịt heo, tên là Nghiêm Ký.

Không biết đại nương đã từng nghe qua chưa?"

Nghiêm Khôn hiểu, cha con họ là người ngoài thôn vào đây, nên dù là ai cũng sẽ cảnh giác, cẩn thận gặng hỏi, chứ không thể tùy tiện chỉ nhà của Thiện gia cho bọn họ được.

“À, ta nhớ ra rồi.”

Đại nương vỗ trán, bà cứ cảm thấy người nam nhân trước mặt này nhìn quen quen, hóa ra chính là ông chủ tiệm thịt heo trên trấn.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 56: Chương 56



Bây giờ không có nhiều nhà nuôi heo, không phải nhà nào cũng được như Thiện gia, có đủ thức ăn để nuôi heo.

Bình thường, nếu muốn ăn thịt, tất cả mọi người đều sẽ lên tiệm thịt heo trên trấn để mua, hoặc là chờ lúc nhà nuôi heo trong thôn mổ thịt, sẽ đặt trước một phần nào đó.

Mà thịt của tiệm thịt heo bán cũng không hẳn là heo do chủ tiệm nuôi.

Ví như Thiện gia có hai con heo, thịt heo mà ngày thường ăn chính là phần thịt muối được, sau mỗi lần mổ heo.

Mà có tận hai con heo, trong khi cùng lắm bọn họ chỉ ăn được nửa con, mà thịt heo lại rất khó bảo quản, thịt muối với thịt hun khói tuy đều ngon, nhưng lại kém xa thịt tươi.

Cho nên bình thường, bọn họ sẽ mời đồ tể ở trấn trên về mổ heo, giữ lại một phần cho mình, còn lại, bán hết cho đồ tể.

Sau đó, đồ tể sẽ tính giá mỗi cân cao hơn vài quan tiền, bán lại cho người khác.

Chờ ăn thịt heo tươi ngon của Thiện gia, hay lên tiệm thịt heo ở trấn trên mua thịt, đối với người dân bình thường thì giá cả là như nhau.

Người trong thôn rất ít khi ăn thịt heo, chỉ có dịp tết hoặc trong nhà có chuyện vui, mới lên trấn trên mua về.

Mà trước giờ thôn Bình Liễu đều có thói quen mời Vương đồ tể trấn trên, cho nên bà lão kia cũng chỉ có chút ấn tượng với Nghiêm Khôn, nhất thời không thể nghĩ ra đối phương là ai.

"Thiện gia ở đằng kia kìa.

Có thấy ngã rẽ kia không, cái nhà to nhất ở bên trái chính là của Thiện gia.

Có điều, ngươi tìm Thiện lão tam có việc gì không, e là hắn không có thời gian đâu.

Con gái hắn mới bị bệnh nặng, khiến cho cả nhà bọn họ đều lo lắng, bây giờ sợ là không ra ngoài được."

Người trong thôn ai cũng biết, con bé chưa đầy một tuổi kia là báu vật trên tay của hai vợ chồng Thiện gia lão gia và hai vợ chồng Thiện lão tam.

Mấy ngày nay, chẳng phải Thiện lão tam vì con gái mà không chạy lên trấn trên hay huyện thành đó sao? Người trong thôn đều cảm thấy, nếu hắn có thể đổi tính, đàng hoàng đi theo nhị ca hắn ra đồng thì thật tốt.

Chưa kể, con dâu thứ Thiện gia cũng chưa được đón về, cũng không biết hai ông bà già này nghĩ gì, chẳng lẽ muốn đuổi con dâu về nhà mẹ đẻ thật à? Vậy ba đứa nhỏ trong nhà lão nhị phải làm sao?

“Cảm ơn đại nương.”

Nghiêm Khôn ngẩn người, cúi đầu thấy ánh mắt tràn ngập mong đợi của con trai, vẫn quyết định đi tới Thiện gia một chuyến.

Đời này, người làm hắn áy náy nhất chính là đứa con trai này.

Hắn là phu quân mà không thể bảo vệ tốt cho nương tử của mình, cũng không bảo vệ được đứa con mà nương tử mình dùng sinh mạng để đánh đổi.

Hiện tại, tuy tuổi thằng bé đã không còn nhỏ, nhưng bên cạnh lại không có lấy một bằng hữu.

Mỗi ngày nhìn con trai ngoan ngoãn ngồi ngoài sân, chơi con quay mà hắn làm cho, giúp hắn cho mấy con heo mà hắn mua từ nông hộ ăn, tính toán thời gian mổ heo, không khóc, không nháo, Nghiêm Khôn càng thêm chua xót.

“Không cần khách khí.”

Bà tử xua tay, nhìn Nghiêm đồ tể dắt theo con trai đi tới Thiện gia, thầm nói trong lòng, tên chơi bời lêu lổng, du thủ du thực của Thiện gia, sao có thể quen biết được với người thế này chứ? Quả thực, hai người này khác nhau một trời một vực.

“Muội muội bị bệnh, đau lắm.”

Nghiêm Sơn Sinh đi theo sau lưng cha, khuôn mặt nhỏ căng cứng, đi được một đoạn, đột nhiên ngẩng đầu nói với Nghiêm Khôn.

Hắn chỉ bị bệnh một lần, đầu óc thì choáng váng, miệng rất đắng, còn phải uống cái thứ thuốc đen sì, chua lòm khó nuốt, đối với Nghiêm Sơn Sinh mà nói, bị bệnh là một chuyện vô cùng đáng sợ.

Cho nên từ đó về sau, hắn bắt đầu theo cha rèn luyện thân thể.

Sáng sớm mỗi ngày đều chạy vài vòng quanh sân, tập luyện quyền pháp gia truyền của Nghiêm gia, thân thể dần dần khỏe mạnh, không còn sinh bệnh nữa.

“Ừ, cho nên chút nữa khi con chơi với Phúc Đức phải nhỏ tiếng một chút, không được làm ồn muội muội, muội muội sẽ rất khó chịu.”

Nghiêm Khôn gật đầu, nói với con trai.

Bọn họ là khách không mời mà đến, vốn dĩ không hợp lễ nghi, nhưng mà nhìn con trai ở nhà càng ngày càng trầm mặc, Nghiêm Khôn không đành lòng, mặt dày xách theo một miếng thịt m.ô.n.g heo to tới đây.

“Không chơi đâu.”

Nghiêm Sơn Sinh nghiêng đầu nghĩ một chút, sau đó dùng ánh mắt trách cứ nhìn cha.

Muội muội sinh bệnh, khiến nhiều người lo lắng.

Lúc trước khi hắn sinh bệnh, cha vì ở cạnh trông nom hắn, ngay cả chuyện đã hứa giúp người ta mổ heo cũng từ chối.

Suy bụng ta ra bụng người, Phúc Đức thương muội muội như vậy, làm gì còn tâm tình mà chơi đùa.

Nghiêm Sơn Sinh ngẫm nghĩ, chút nữa gặp mặt thì nên an ủi bạn của mình thế nào.

"Phúc Đức, buồn, giống cha vậy." Hắn bóp bóp cái túi tiền nhỏ phình phình, đây là kẹo đường mà cha mua cho hắn, nhưng hắn không chịu ăn hết, để dành trong túi, định chia cho bằng hữu duy nhất của mình.

Bây giờ, số kẹo này có thể chia cho Phúc Đức một nửa, còn một nửa chia cho muội muội.

Lúc bị bệnh thường hay bị đắng miệng, nhất định muội muội sẽ muốn ăn đồ ngọt.

“Ừ, Sơn Sinh thật hiểu chuyện.”

Lúc này, Nghiêm Khôn rất muốn để cho những kẻ luôn chửi mắng con hắn là đứa ngốc kia nhìn xem, con của hắn ngốc chỗ nào, đần chỗ nào.

Những thứ này hắn chưa từng dạy con trai, nhưng con trai so với trưởng bối như hắn thì hiểu biết, cẩn thận hơn nhiều.

Con trai hắn, rõ ràng là một đứa bé chu đáo lại lương thiện.

Hốc mắt Nghiêm Khôn chợt đỏ, không nhịn được mà xoa đầu con trai, sau đó hít thật mạnh, nén chua xót vào lòng.

Nghiêm Sinh Sơn ngoan ngoãn để cha xoa đầu, chờ cha xoa xong, hắn mới cởi băng vải buộc tóc xuống, sau đó dùng ngón tay chải lại tóc, nhanh chóng búi lại tóc thật chỉn chu.

Lát nữa, hắn không phải chỉ gặp mỗi bằng hữu của mình, mà còn phải gặp cha mẹ của bằng hữu nữa, hắn muốn mình ăn mặc phải thật gọn gàng, để cho bọn họ yêu thích hắn.

“Sơn Sinh!”

Trí nhớ của Thiện Phúc Đức rất tốt, lập tức nhận ra đứa nhỏ đang đang đứng ngoài cửa sân.

“Phúc Đức.”

Nghiêm Sơn Sinh vốn dĩ đang lo lắng lập tức yên lòng, bạn hữu vẫn còn nhớ rõ hắn.

Hai thằng nhóc chiều cao tương đương chạy tới ôm nhau, người Thiện gia không quen biết hai cha con Nghiêm gia nên có chút nghi hoặc, cũng may, lúc này Nghiêm Khôn cũng đã đi tới, giải thích với Tưởng bà tử.

“Đây là muội muội của ngươi à, trông nàng thật đáng yêu.”

Nghiêm Sơn Sinh theo Thiện Phúc Đức trèo lên giường, nhìn chằm chằm vào cục thịt đang nhắm mắt ngủ khò khò trên giường.

Cục thịt trắng hồng, bên trên đắp cái chăn màu đỏ sẫm, khỏi phải nói chói mắt tới nhường nào, thật khiến người ta yêu thích.

"Ừ ừ, đây là Phúc Bảo, là người đáng yêu nhất thiên hạ, là muội muội đáng yêu nhất." Thiện Phúc Đức hận không thể giới thiệu muội muội cho tất cả những người mà hắn quen biết.

“Ừ, ừ.”

Nghiêm Sơn Sinh cũng gật đầu theo.

Lúc này Phúc Bảo nghe được tiếng ồn, duỗi người, theo bản năng đưa tay vào miệng, mở mắt, mơ mơ màng màng, thấy được hai cái mặt đang phóng to đè sát mặt nàng.

“Ê a !”

Thấy ca ca quen thuộc, Phúc Bảo nể tình chào hỏi, có điều miệng bị cứng, tạm thời không kêu kưa kưa được.

Nghiêm Sơn Sinh nhìn Phúc Bảo chu miệng m*t ngón tay, nhớ tới lời trước đây Phúc Đức nói với hắn.

Muội muội rất ngọt ngào.

Có khi vì ngọt thật, nên muội muội mới tự ăn mình.

Nghiêm Sơn Sinh nuốt nước miếng, làm sao bây giờ, hắn cũng muốn hôn một cái.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 57: Chương 57



“Ê a ê ô.”

Thiện Phúc Bảo mở to đôi mắt, thấy trước mặt là một thằng nhóc lạ mặt, cỡ tuổi của ca ca, nhưng so với ca ca thì chín chắn, chững chạc hơn nhiều.

Đứa nhỏ già trước tuổi này không có trắng mập như mấy đứa bé cùng tuổi, mà người hơi ốm, da tuy không trắng nhưng có màu lúa mì khỏe mạnh.

Ngũ quan đoan chính, đôi mắt to tròn trong trẻo, cuối cùng cũng có chút nét của đứa nhỏ 5 tới 6 tuổi.

Sau khi nàng đến thế giới này, chưa từng ra khỏi cửa.

Có thể là vì ở thời đại này, tỉ lệ trẻ con c.h.ế.t yểu rất cao, nên cho dù cha mẹ đưa nàng đi phơi nắng thì cũng chỉ loanh quanh trong sân nhà, chứ không mang ra khỏi cửa.

Đến mức, trong thôn có việc hiếu hỉ, cũng không mang đứa nhỏ còn đang b.ú sữa như nàng ra.

Cho nên từ khi đến thế giới này, những gì nàng hiểu biết đều là nhờ người trong nhà nói chuyện với nhau, mà với lối sống ở thời đại này, thì trong nhà cũng chỉ có huynh đệ, tỷ muội cùng với các vị trưởng bối.

Hôm nay, tự dưng lại được gần gũi một nam hài không phải người trong nhà, Thiện Phúc Bảo cảm thấy có chút mới lạ, đưa tay muốn xoa đầu tiểu đệ đệ này.

“Muội muội, đây là Sơn Sinh ca ca, hắn vừa mới khen muội thật đáng yêu đó.”

Thiện Phúc Đức bắt lấy cánh tay đang đưa ra của muội muội, giúp nàng lau sạch nước miếng dính trên đó.

Phúc Bảo ngây ngốc nhìn tay mình bị lau sạch sẽ, trắng trẻo, không còn tâm tư động tay động chân với tiểu hài tử nhà người ta nữa.

Chỉ có thể trách là não con nít đã làm giảm chỉ số thông minh của nàng.

Mới vừa rồi, xém chút nữa nàng đã dùng cái tay bị mình gặm qua, sờ đầu người ta.

Nàng ngu ngốc tới mức nào mới có thể làm được cái chuyện như vậy chứ.

“A a.”

Nàng xoay đầu ghé sát mặt ca ca, trịnh trọng cảm tạ hắn, cảm tạ hắn đã cản mình làm chuyện ngu ngốc như thế.

Bên kia, Nghiêm Sơn Sinh không để ý nhiều như vậy.

Thấy bằng hữu kéo cánh tay múp của muội muội, trong lòng suy đoán, nếu như bằng hữu không giữ tay muội muội, thì có phải nàng đã sờ lên mặt, hoặc lên đầu hắn rồi hay không?

Tiếc quá a !

Nghiêm Sơn Sinh nhìn chằm chằm cánh tay kia, đang thu lại đặt ở hai bên người muội muội, tay nhỏ tạo thành một cái bánh bao bụ bẫm, thật muốn cầm lấy tay nàng, để nàng sờ mình thật sảng khoái.

Muội muội múp múp, mềm mềm, sờ vô chắc chắn còn mềm mại hơn cả sờ bông.

“Ngươi đến là được rồi, còn mang theo mấy thứ này làm gì.”

Tưởng bà tử thấy Nghiêm Khôn mang tới một miếng thịt heo to, tươi cười niềm nở.

Miếng thịt to như thế ít nhất cũng phải 2 tới 3 cân, lại là phần m.ô.n.g heo ngon nhất, giá ít nhất cũng phải 6 đến 7 chục quan tiền.

Đúng lúc trong nhà cũng lâu rồi chưa ăn thịt, nếu Nghiêm Khôn không đem thịt heo tới thì bà còn định sai con thứ lên trấn, mua ít thịt tươi với xương heo về hầm canh uống.

Nhưng mà, bà có chút tò mò, con trai mình sao có thể quen biết với Nghiêm Khôn.

Nếu bà nhớ không lầm, từ trước đến giờ, heo nhà họ đều là do một đồ tể khác trên trấn mổ, mua thịt thì cũng mua của người đó, thật sự là không có liên hệ gì với Nghiêm Khôn cả.

Chẳng lẽ là đối phương có ý đồ với mấy con heo nhà bà?

Từ khi cháu gái ra đời, mấy con heo sắp xuất chuồng ngày càng béo tốt, mà mấy con heo suốt ngày rống đòi ăn cũng giống như thế, nhìn là biết thịt sẽ rất ngon.

Tưởng Huệ Lan càng nghĩ càng cảm thấy chính là vì nguyên nhân này.

Nhưng nếu là thế thật, Nghiêm Khôn cũng không cần phải ra tay từ lão tam, trực tiếp tới tìm bà hoặc tìm lão gia không phải tốt hơn sao? Cũng đâu phải chuyện khó khăn gì, căn bản không cần vòng vo từ chỗ con trai bà.

“Nói ra cũng thật ngại, không biết đại nương đã từng nghe qua chuyện nhà chúng ta chưa?”

Ngày đó lúc vào thành, qua cuộc trò chuyện với Thiện Tuấn Hải, Nghiêm Khôn biết đối phương không phải là người để ý tới những lời nói của mấy mụ nhiều chuyện, nhưng mẹ ruột với nương tử đối phương chưa chắc cũng như vậy.

Đứng ở góc độ của mình, Nghiêm Khôn đương nhiên hy vọng con trai mình có thể làm bạn với con trai tam phòng Thiện gia, như vậy thằng bé sẽ không tới mức lúc nào cũng cô đơn một mình, nhưng đứng ở góc độ của người khác, người lớn trong nhà người ta chưa chắc mong muốn đứa nhỏ nhà mình sẽ ở chung với một "sát tinh" khắc mẹ.

Tuy Nghiêm Khôn biết đó chỉ là những lời đồn đại vô căn cứ, là tổn thương mà người khác dành cho con hắn.

"À, mấy con mụ nhiều chuyện đó, chẳng qua rảnh rỗi không có gì làm, mỗi ngày chỉ toàn nói bậy nói bạ, cứ làm như bản thân quang minh chính đại lắm.

Chưa kể, khắp thiên hạ này, trẻ nhỏ không có mẹ nhiều lắm, nếu mà tất cả đều là tai tinh, sát tinh thì chúng ta cũng chẳng cần phải sống nữa, dù sao sớm muộn cũng bị khắc chết."

Nếu là trước đây, Tưởng bà tử vẫn sẽ kiêng kị những lời nói đó, nếu cháu trai chủ động chơi cùng Nghiêm Sơn Sinh thì còn được, chứ không có chuyện bà chủ động khích lệ cháu trai chơi đùa với đối phương.

Mấy chuyện đồn đại này, thà rằng tin là có, không thể tin là không.

Không chơi được với đứa nhỏ này, thì trong thôn vẫn còn nhiều đứa nhỏ cùng tuổi khác.

Nhưng bây giờ đã khác, nhà bọn họ đã có tiểu phúc tinh.

Nhìn đi, từ khi cháu gái nhỏ ra đời, gà mái thì siêng đẻ trứng, heo cũng không còn kén cá chọn canh, cho gì ăn nấy, càng ngày càng béo mập.

Còn chưa rõ Nghiêm Sơn Sinh có phải là sát tinh hay không, mà cho dù hắn là sát tinh thật, thì mọi sát khí đều sẽ bị cháu gái bà triệt bỏ hoàn toàn.

Còn nữa, Nghiêm Khôn còn xách một miếng thịt to tới, thức ăn mua chuộc lòng người, Tưởng bà tử cũng không thể nói xấu người ta, hay là đuổi người ta ra khỏi nhà, làm người ai làm thế?

“Đại nương là người công minh.”

Nghe những lời thấu tình đạt lý từ Tưởng bà tử, Nghiêm Khôn không khỏi xúc động.

Nếu mọi người ai cũng sáng suốt, hiểu biết như Tưởng bà tử, thì con của hắn sẽ không tới mức bị mọi người xa lánh, đến mức tìm một người bạn cũng khó khăn.

"Sau này, nếu ngươi có việc, không chăm sóc thằng bé được, thì cứ mang Sơn Sinh qua đây chơi.

Dù sao, lúc nào trong nhà cũng có bà già này trông nom."

Tưởng bà tử nghĩ, bây giờ tiền mua nhà trên huyện thành cũng có chút giật gấu vá vai, con trai trưởng còn đang bị thương, đã xin nghỉ một tháng ở tửu lâu, mấy ngày này cũng không kiếm ra tiền.

Sắp tới, còn phải tích góp tiền để mua sách vở và vật dụng cần thiết, chuẩn bị cho nhị tôn tử đi học.

Tưởng bà tử cẩn thận tính toán trong đầu các khoản chi tiêu, kết hợp với các khoản thu của Thiện gia, e là trong một khoảng thời gian dài sắp tới, số tiền chi ra sẽ phải hết mực dè sẻn.

Mà việc đầu tiên, chính là phải giảm bớt việc chi tiêu cho ăn mặc.

Vừa hay, lúc này, Nghiêm Khôn lại tự mình tìm tới cửa.

Hắn không có nương tử, nên đối với vấn đề tiền bạc ắt sẽ hào phóng.

Nếu hắn đưa con trai tới Thiện gia bọn họ, cũng không thể tới tay không được, đến hai ba lần thì chí ít cũng phải có một lần xách theo thịt heo hoặc xương heo tới.

Như vậy, vừa có đồ dinh dưỡng cho cả nhà, mà lại không tốn kém một khoản nào.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 58: Chương 58



Sống hơn nửa đời người, Tưởng bà tử đã quen tính toán chi li.

Nghĩ tới việc có lợi cho mình, cười híp mắt nhìn Nghiêm Khôn, cảm giác như gặp lại người thân thất lạc đã lâu.

Miếng thịt mà Tưởng bà tử khiêm tốn từ chối, cuối cùng cũng nằm trong tay con dâu trưởng Lữ Tú Cúc.

"Đem thịt vào cắt cho khéo, mà thôi, tay nghề của con không tốt, để đó chút nữa ta vào làm." Tưởng bà tử giao thịt cho con dâu trưởng, cũng không quên dặn dò, bà sợ thứ tốt sẽ bị nàng làm hư.

“Khôn tử, ngươi cùng ta ra xem mấy con heo nhà ta nuôi đi, xem thử có phải mấy con heo này đã tới kì xuất chuồng hay không.”

Nhân lúc Nghiêm Khôn đang ở đây, Tưởng bà tử cũng muốn thăm dò xem đối phương có thể ra giá bao nhiêu để mua heo.

Nếu giá cả thích hợp, bà muốn bán hai con heo mẹ.

Như vậy, trong nhà lại có thêm một phần thu nhập, nghĩ tới rương tiền sẽ bớt trống, trong lòng bà cũng sẽ yên tâm hơn.

“Nương, con vào trong đây ạ.”

Lữ Tú Cúc xách miếng thịt heo đi vào nhà bếp.

Thấy mẹ chồng với Nghiêm Khôn đang ra ngoài sân, không nhịn được mà bĩu môi.

Chút nữa, nàng phải dặn dò con trai thật kĩ, nếu không có việc gì thì đừng ra ngoài, cứ ở trong phòng mà tập trung đọc sách.

Trước đây, Nghiêm gia nảy sinh rất nhiều việc kì lạ.

Nơi này của bọn họ đã nhiều năm không có sói đói xuống núi, vậy mà sau khi thằng nhóc Nghiêm gia ra đời, sói lại tới, còn cắn c.h.ế.t mẹ hắn, mà hắn thì vẫn còn sống.

Dù sao, nàng vẫn cảm thấy mấy người kia nói không sai.

Đứa nhỏ này chính là tà ma, nàng không muốn con trai mình bị sát tinh khắc.

Lúc Lữ Tú Cúc mang thịt heo vào bếp, thì Tô Tương cũng bế con gái, dắt theo con trai Phúc Đức cùng với Nghiêm Sơn Sinh lần đầu gặp mặt ra sân.

“Khôn tử, ngươi thấy mấy con heo nhà ta nuôi thế nào, có thể xuất chuồng được chưa?”

Bầy heo chính là tài sản lớn trong nhà, Tưởng bà tử rất vui vẻ mà hầu hạ mấy tổ tông này, vừa trắng trẻo lại mập mạp.

Không giống như mấy nhà khác, chuồng heo thì hôi hám, bầy heo thì bẩn thỉu.

“A !”

Nghiêm Khôn vừa nhìn đã biết, đám heo này sẽ cho thịt rất ngon.

Đang định vào chuồng nhìn cho kĩ, thì heo mẹ với mấy con heo con đột nhiên xông lên, tranh nhau chạy tới thành chuồng.

“Đám heo này, thật sự có sức sống.”

Nghiêm Khôn chưa từng thấy bầy heo nào hoạt bát như vậy, khác hẳn với heo bình thường.

Không biết có phải do Thiện gia có phương pháp nuôi heo độc đáo hay không.

Tưởng bà tử cũng không biết Nghiêm Khôn suy nghĩ gì.

Nhìn bộ dạng hưng phấn của mấy con heo, bà biết, nhất định là con dâu đang bế cháu gái bà ra đây.

“Sơn Sinh.”

Thấy con trai mình với con trai Thiện gia cầm tay nhau đi tới, gánh nặng trong lòng Nghiêm Khôn vơi đi phân nửa, không nhìn mấy con heo to béo nữa.

Đàn lợn thịt tuy tốt, nhưng dù sao cũng không quan trọng bằng con trai.

“Cục cưng của nãi nãi, để nãi nãi bế một chút nào.”

Vừa thấy cháu gái, Tưởng bà tử liền muốn thân thiết.

Mấy ngày trước cháu gái bị bệnh, khiến bà vô cùng sợ hãi.

Trong một ngày, chỉ cần một hai canh giờ không thấy cháu gái vui vẻ hoạt bát, tâm bà liền bị đè nặng.

Hễ mà gặp, là phải ôm ấp, hôn hít một trận mới thoải mái được.

“Nãi.”

Phúc Bảo cũng có thói quen gần gũi với nãi nãi.

Kiếp trước, từ nhỏ nàng đã sống cùng bà nội.

Thế nhưng ở trong lòng bà nội, đối với nàng cũng chỉ là trách nhiệm.

Chỉ bởi vì con trai của bà quăng nàng cho bà, nên bà không thể không gánh vác trách nhiệm này.

Lúc đó, Đan Đan thật sự rất kính trọng bà nội.

Nhờ có bà, nàng mới không c.h.ế.t đói, cũng nhờ bà mà nàng mới có thể đi học, mới có nàng của sau này.

Nhưng sự kính trọng đó rất khó để biến thành yêu thương.

Bà nội thường xuyên nhắc tới con trai cháu trai, thường xuyên oán trách nàng vì sao không phải là con trai của cha nàng.

Mặc dù hai người nương tựa lẫn nhau mà sống, nhưng lại không trao cho nhau tình thương hay tình thân sâu đậm.

Hiện tại, đối với người nãi nãi này, Phúc Bảo cảm nhận được cảm giác được nãi nãi yêu thương là thế nào, được người thân thương yêu là ra sao, biết được thế nào gọi là được nuôi nấng trong tình yêu thương.

“Xoạc xoạc, khì khì.”

Ở sau thành chắn, bầy heo trắng trẻo béo mập đang vô cùng kích động, chạy tới chạy lui quanh thành chuồng, nóng lòng tìm chỗ không góc khuất, phô ra thân hình đầy đặn mê hoặc cho Phúc Bảo thấy.

Thịt kho tàu, thịt lợn hầm miến, dồi heo, súp đầu heo… Sứ mệnh của một con heo chính là trở thành những món ăn ngon.

Có nghĩa là, con heo tự mình ăn uống sao cho có lượng nạc, mỡ thích hợp, mỡ béo mà không ngán, nạc nhưng không khô, trở thành một con heo có thịt cực phẩm, trở thành nguyên liệu thịt heo ngon nhất.

Nếu được chủ nhân khen ngợi một câu, thì chẳng khác nào sinh mệnh của bọn chúng đã đạt được cảnh giới cao nhất.

Đối với những vật nuôi không có trí tuệ mà nói, ý nghĩa sinh mệnh của bọn chúng đều đã được định đoạt trước, cũng không con nào cảm thấy cả đời như vậy có gì sai.

Bây giờ, trong nhà lại có thêm một tiểu chủ nhân khiến bọn chúng yêu thích, bọn chúng càng phải ăn cho béo, đem tinh hoa của cả đời mình ra cống hiến, để tiểu chủ nhân ăn no.

Nghiêm Khôn làm nghề đồ tể nên khá hiểu rõ tập tính của heo, nhìn biểu hiện của mấy con heo Thiện gia lúc này, hắn cứ cảm thấy có gì đó không bình thường.

"Lão tam với nhị ca của hắn sẽ về ngay.

Khôn tử, ngươi vào nhà đợi lão tam một lát nhé."

Tưởng bà tử thấy vẻ mặt Nghiêm Khôn thay đổi, trước khi hắn kịp nghi ngờ, vội vàng đánh lạc hướng.

Cũng do bà sơ suất, chỉ nghĩ đưa Nghiêm Khôn đi xem thử heo có thể xuất chuồng hay chưa, mà quên mất, trước giờ, đây cũng là thời gian mà con dâu bế cháu gái nhỏ đi dạo, phơi nắng hóng gió.

Người trong nhà hiếm khi để ý, hoặc cũng là đã quen với những thay đổi của vật nuôi, nhưng Nghiêm Khôn thì khác.

Hắn làm đồ tể, nên sẽ hiểu rất rõ tập tính của heo nuôi trong nhà.

Vì lí do an toàn, bà cảm thấy, tốt nhất nên đưa hắn đi chỗ khác.

Dù sao cũng nhìn thấy heo rồi, hẳn là trong lòng đối phương đã có dự tính về giá cả rồi.

Nghiêm Khôn không nghĩ nhiều, nghe lời lão thái thái, đi vào trong nhà, ánh mắt vẫn dõi theo con trai với Thiện Phúc Đức.

"Đại nương, ta cũng nói thật với người, heo sống ta trả 12 quan 1 cân, thịt đã làm sạch thì 16 quan 1 cân.

Nếu để ta mổ heo, tính cả bộ lòng, tim, gan nữa, thì tiền công là 50 quan."

Giá tiền Nghiêm Khôn đưa ra thật sự không tệ.

So với những nhà khác, hắn đã mua giá cao hơn một ít.

Dù sao hắn cũng muốn tạo quan hệ tốt với Thiện gia, giúp con mình thuận lợi hơn.

Còn một nguyên nhân khác là, hắn cảm thấy heo Thiện gia nuôi rất tốt, thịt mổ ra chắc chắn sẽ ngon hơn một bậc so với heo nhà khác nuôi.

"Được, giá này đi.

Đợi mấy hôm nữa, ta bảo lão tam lên trấn mời ngươi lại đây."

Tưởng bà tử thực sự vui mừng.

Trước đây, bọn họ toàn mời một đồ tể khác trên trấn về, giá đối phương đưa ra là 23 quan 2 cân heo sống, 15 quan 1 cân thịt heo đã làm sạch.

Nếu để đối phương mổ heo, thì giá cả cũng khác, không thêm không bớt, đủ 80 quan là được.

Mà lòng heo, tim heo, gan heo cũng không có giá trị.

Trừ một số nhà muốn ăn canh tim heo hạ sốt ra, thì mấy thứ này bày ở ngoài sạp rất ít người muốn mua.

Như vậy, dù bán heo sống hay thịt đã làm sạch, giá Nghiêm Khôn đưa ra đều cao hơn người khác.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 59: Chương 59



Tưởng bà tử nhẩm tính trong lòng, heo trong nhà đại khái đều hơn 200 cân, tính theo giá heo sống, 1 con heo bà có thể kiếm được 2400 quan, nếu mà trong nhà có thể nuôi 10 con heo, thì có thể thu vào hơn 20 lượng bạc.

Gần đây bị thiếu tiền trầm trọng, nên Tưởng bà tử luôn cân nhắc biện pháp kiếm tiền ở mọi lúc mọi nơi.

Hiện tại chỉ nuôi 3 đến 4 con heo, nếu muốn nuôi 10 con thì phải tính toán lại việc nấu cháo cho chúng.

Hiện giờ Vương Xuân Hoa đang ở nhà mẹ đẻ, mà Mai Nương với Lan Nương vẫn còn nhỏ, chưa làm được nhiều việc, hiển nhiên không đủ người làm.

Tạm thời, Tưởng bà tử đem việc mở rộng quy mô nuôi heo gạt sang một bên, nhưng vẫn giữ ý định này trong lòng, đợi ngày nào đó thích hợp sẽ mang ra tính toán lại.

Nghiêm Khôn cũng có suy nghĩ tương tự Tưởng bà tử.

Nhiều năm mổ heo bán thịt, dĩ nhiên hắn có thể nhìn ra mấy con heo sắp xuất chuồng của Thiện gia rất đặc biệt, nhưng hắn còn chưa mổ con nào, so sánh về mấy con heo này cũng chỉ là suy đoán lạc quan.

Là người mổ heo bán thịt nuôi sống gia đình, đối với Nghiêm Khôn mà nói, nguồn thu từ những thôn dân lân cận, thỉnh thoảng đi chợ mua thịt heo chỉ là số nhỏ, nguồn thu nhập chính của hắn là từ những nhà giàu có và các quán rượu, tiệm ăn.

Hiện tại, trên trấn có hai đồ tể, một người là hắn, người còn lại là Vương đồ tể, lớn tuổi hơn hắn, địa vị cũng cao hơn hắn.

Ông ta đã mổ heo hơn hai mươi năm, heo ở thôn Bình Liễu này hầu như đều do ông ta thầu.

Người trong thôn ai cũng muốn ổn định, nếu không phải có việc ngoài ý muốn, cũng sẽ không đổi đồ tể.

Trừ khi, Nghiêm Khôn có thể mua heo giá cao và mổ heo với giá thấp hơn Vương đồ tể.

Nhưng đánh vào giá cả là việc không hay ho gì, tuyệt đối không phải là việc Nghiêm Khôn muốn, như vậy chẳng khác nào g.i.ế.c địch một vạn, mà bản thân tổn thất đến tám ngàn, rõ ràng không phải chuyện tốt.

Vì thế nên từ trước tới nay, Nghiêm Khôn với Vương đồ tể chính là nước sông không phạm nước giếng, hai bên đều có địa bàn của riêng mình.

Ở địa bàn của đối phương, trừ khi chủ nhà tự tìm tới, nếu không, sẽ không chủ động đi thương lượng với người ta.

Nhắc đến chuyện này, việc hôm nay hắn tới Thiện gia đã bị xem như là phạm vào giới hạn của Vương đồ tể, không biết trong lòng ông ta sẽ nghĩ gì.

Cách đây không lâu, trên huyện thành có một tửu lâu mới mở, muốn tìm đối tác cung ứng thịt heo.

Đối phương yêu cầu, mỗi tháng phải có năm trăm cân thịt heo.

Mấy đồ tể vùng lân cận đều muốn đạt được mối làm ăn này, Nghiêm Khôn với Vương đồ tể cũng không ngoại lệ.

Nếu như nắm được mối này, lợi nhuận thu được mỗi tháng sẽ tăng gấp hai, ba lần.

Đối với đồ tể như bọn họ, đây không phải là con số nhỏ.

Bản thân Nghiêm Khôn áp lực rất lớn.

Hắn chỉ có một đứa con trai, nhưng với tai tiếng như bây giờ, e rằng sau này khó mà kiếm được một mối hôn sự tốt.

Chỉ có cách dùng thật nhiều sính lễ thì may ra mới có nhà chịu gả con gái cho.

Nghiêm Khôn có chút không cam lòng, con của hắn tốt như vậy, không phải cô nương nào cũng xứng.

Hắn không muốn con trai tìm một nhà không ra gì, vì vậy, càng cố gắng tích góp của cải, khiến con trai trở nên ưu tú, để những để cô nương con nhà lành có thể mặc kệ những tai tiếng bên ngoài mà gả cho con trai hắn.

Vì thế, hắn nhất định phải có được mối làm ăn với tửu lâu kia.

Heo của Thiện gia thật sự rất tốt.

Đợi tới ngày chưởng quầy tửu lâu kiểm định chất lượng thịt heo, chọn nguồn cung cấp, hắn sẽ mang mấy con heo của Thiện gia ra.

Lúc đó, nhất định có thể đánh bại được Vương đồ tể.

Trong tất cả những nhà nuôi heo mà hắn biết, không có nhà nào nuôi heo tốt bằng Thiện gia.

Nghiêm Sơn Sinh không biết cha hắn lo lắng chuyện cưới vợ cho hắn sớm như thế.

Lúc này, hắn đang nhìn tiểu muội muội ngoan ngoãn, yên tĩnh trong lòng Tưởng bà tử, hắn cũng muốn được ôm tiểu muội muội đáng yêu này.

“Nương, con biết sai rồi, người cho con về nhà đi.”

Tưởng bà tử khách sáo mời Nghiêm Khôn với Nghiêm Sơn Sinh ở lại ăn cơm, bọn họ đã tặng một miếng thịt heo lớn như thế, thì cũng nên làm một bữa thịnh soạn để đón tiếp họ.

Hơn nữa Nghiêm Khôn lại hào phóng đưa ra cái giá cao để mua heo, Tưởng bà tử càng phải dỗ dành thật tốt vị Thần tài này.

Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm chờ Thiện Tuấn Hải và Thiện Tuấn Hà trở về thì một vị khách không mời đã đến trước, chạy vọt vào sân, bùm một tiếng, quỳ rạp cả người dưới đất trước mặt Tưởng bà tử.

Một người có thân hình gầy xọp, gương mặt vàng vọt, tóc tai bù xù, đang mất bình tĩnh.

Tưởng bà tử nhìn quần áo chắp vá, rách nát trên người đối phương, thiếu chút nữa không nhận ra đây chính là con dâu thứ Vương Xuân Hoa, người mới bị bà đuổi về nhà mẹ đẻ cách đây mấy ngày.

“Nương, con thật sự biết lỗi rồi, con đáng chết, con xin người, người cho con về nhà đi.”

Vương Xuân Hoa thật sự quá khổ, bị nhà chồng không chút thương xót đuổi về nhà mẹ đẻ.

Mà sau mấy lần người nhà mẹ đẻ chạy tới nhà chồng để cầu xin thay nàng đều không có kết quả, liền cho rằng nhà chồng nàng quyết tâm để Tuấn Hà hưu nàng.

Trước đâu thái độ đối với nàng còn chút do dự, nhưng giờ thì không chút kiêng nể mà lăng nhục nàng.

Từ lâu nàng đã biết, nữ nhi đối với Vương gia không có chút giá trị, cũng không được cha mẹ, huynh tẩu thương xót.

Cho dù mấy năm nay, nàng đã giúp đỡ cả nhà không ít.

Đầu tiên, là lúc nàng thành thân, cha mẹ nói nhà nghèo, đệ đệ không cưới nổi dâu, nàng liền để mặc cho bọn họ đòi hỏi Thiện gia phần sính lễ khổng lồ.

Thế mà cả bộ đồ cưới kia họ cũng không đưa cho nàng, để nàng phải mặc bộ đồ cưới cũ kĩ, bạc màu của tẩu tẩu để lại.

Cũng bởi vì chuyện này, dù đã nhiều năm trôi qua, nàng vẫn bị người trong thôn bàn tán, bị mẹ chồng và chị em dâu khinh thường.

Sau khi thành thân, cha mẹ lại tìm nàng khóc lóc, than vãn.

Nàng liền lấy trộm tiền mà phu quân đưa nàng cất giữ, đem cho cha mẹ.

Từ sau khi nàng gả tới Thiện gia, số tiền mà nàng đưa cho họ ít nhất cũng hai mươi lượng.

Đối với những nhà bình thường, số tiền này đủ để cưới ba, bốn nàng dâu.

Bởi vậy, đối với các ca ca, nàng không dám nói mình bỏ ra nhiều ít, nhưng hai đệ đệ có thể đón được dâu, nàng dám khẳng định, tất cả đều là công lao của nàng.

Kết quả thì sao, trong nhà, ngay cả vợ chồng đệ đệ cũng giày vò nàng.

Còn mấy đứa cháu trong nhà nữa, nàng khẳng định, nàng còn thân thiết với chúng nó hơn cả hai đứa con gái ruột.

Thỉnh thoảng, nhị phòng bọn họ được phân cho một ít vải tốt, hay vài thứ đồ tốt khác, nàng đều trích ra một phần của mình và con gái, đem cho mấy đứa cháu trai.

Giờ thì sao, chỉ vì người cô cô này không thể giúp ích được gì cho chúng nó nữa, mấy đứa ăn cháo đá bát đó liền bắt chước cha mẹ chúng, chà đạp nàng, không hề xem nàng là người thân mà đối xử.

Những ngày nàng mới về Vương gia, có lẽ còn kiêng dè Thiện gia, cho rằng Thiện gia chỉ tức giận tạm thời, sớm muộn gì cũng sẽ đến rước nàng về.

Dù sao trong nhà, nàng cũng là "Cô nãi nãi" được gả vào nơi tốt nhất.

Nên dù trong lòng huynh đệ, tỷ muội chẳng vui vẻ gì với việc ăn chùa uống chùa của nàng, cũng không dám thể hiện ra ngoài.

Chỉ có cha mẹ nàng, không hề kiêng dè trách nàng không biết cố gắng, đánh mắng chửi rủa nàng.
 
Back
Top Bottom