Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ

Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ
Chương 390: Chương 390



Thiên Đạo vừa chán ghét các gia tộc tu tiên vì sự bạc nhược, vừa không dám ra tay mạnh mẽ, e rằng làm vậy sẽ khiến tình hình thêm rối ren, khó kiểm soát.

Quả thật, đây là một nước cờ khó.

Lê Diệu khẽ phất tay, ý bảo mọi người lui ra ngoài. Khi không gian chỉ còn lại hai người, nhóc Thiên Đạo lập tức xuất hiện, vẻ mặt đầy háo hức và nghi ngờ:
"Cô hiểu rồi đúng không? Kẻ ngoại lai đó, đúng là thâm hiểm đến tận xương tủy."

Lê Diệu chậm rãi ngước mắt, ánh nhìn sắc bén:
"Nhưng cậu cũng không thể phủ nhận, dân chúng của cậu—các gia tộc trong thế giới này—cũng chẳng khá khẩm gì hơn."

Thiên Đạo thoáng sững người, im lặng một lúc rồi khẽ thở dài:
"Đúng vậy… bọn họ khiến ta thật sự thất vọng."

Lê Diệu nhấp một ngụm trà, giọng điệu thản nhiên như đang nói về chuyện của người ngoài:
"Không phá thì không lập được. Muốn xây cái mới, trước tiên phải dỡ bỏ cái cũ."

Thiên Đạo hơi lưỡng lự:
"Ta không tiếc những thứ đã cũ, nhưng nếu trong lúc hỗn loạn lại xảy ra sai lầm thì sao? Lỡ như xuất hiện thêm kẻ ngoại lai thì chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?"

"Quản lý quá nhiều rồi đấy." Lê Diệu liếc mắt nhìn nó, giọng đều đều:
"Thiên Đạo không nên bị cảm xúc chi phối. Ta sẽ giúp cậu xử lý những kẻ ngoại lai. Còn lại, các gia tộc bản địa—tùy cậu quyết định. Nhưng đừng mềm lòng."

Thiên Đạo nghe vậy thì mắt sáng rỡ, không giấu được sự vui mừng:
"Vậy cô định làm thế nào?"

Lê Diệu chỉ nhàn nhạt đáp:
"Nhìn đi rồi sẽ rõ."

Khi Lê Diệu còn đang trò chuyện với Thiên Đạo, bên ngoài, đám người Tần Phong Nhiên đã vây quanh Doãn Trạch để hỏi chuyện.

Doãn Trạch không giấu giếm, kể lại toàn bộ việc Lê Diệu tự mình sáng tạo ra một bộ tâm pháp vượt cấp Thiên, khiến đám người kia nghe xong đều sững sờ đến ngây người.

"Đây không phải là nữ Phúc Vận gì cả…" Tư Mã Cương lắp bắp, "…mà rõ ràng là một vị đại năng chân chính!"

Hắn rùng mình, giọng đầy sợ hãi:
"Thiên Cơ Các rốt cuộc muốn giết sạch chúng ta sao? Nếu không biết trước, chẳng phải chúng ta đã ngu ngốc lao vào cướp phúc vận rồi sao? May mà Lê tiên tôn rộng lượng… nếu không, e rằng chúng ta đã chết từ lâu!"

Mọi người gật đầu lia lịa, ai nấy đều cảm thấy vừa run rẩy vừa may mắn vì vẫn còn sống sót.

Chỉ riêng Doãn Trạch là trầm ngâm, nét mặt nặng nề. Hắn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Lê Diệu tuy mang vẻ điềm tĩnh và ôn hòa, nhưng lúc cô hỏi về số lần tiên đoán của nữ Phúc Vận, tim hắn đập loạn nhịp—cảm giác bất an đột ngột trào dâng như báo hiệu một tai họa sắp đến.

Là tu sĩ, hắn đặc biệt nhạy bén với những dấu hiệu bất thường. Và trực giác mách bảo hắn—Lê Diệu chắc chắn còn ẩn giấu điều gì đó lớn lao hơn nhiều.

Ngay lúc ấy, Lê Diệu truyền ra mệnh lệnh:
"Đưa ta đến Thiên Cơ Các."

"Ể?" Tần Phong Nhiên ngẩn ra.
Tư Mã Khinh thì tái mặt, lấy hết dũng khí hỏi:
"Tiên tôn… cô muốn xử lý chủ nhân của Thiên Cơ Các sao?"

"Không," Lê Diệu lắc đầu, khóe môi khẽ cong lên.
"Ta muốn các người 'áp giải' ta đến đó."

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu được dụng ý của cô, nhưng không ai dám trái lời, đành ngoan ngoãn làm theo.

Trên đường đi, Lê Diệu khẽ gọi Thiên Đạo ra, yêu cầu:
"Cho ta một chút sức mạnh quy tắc."

Lần này Thiên Đạo không càm ràm, chỉ tò mò:
"Muốn làm gì với nó?"

Lê Diệu đáp bằng giọng bình thản:
"Cậu không ghét những kẻ ngoại lai cướp bóc phúc vận sao? Vậy thì để ta giúp cậu đòi lại một ít lợi tức."

Trong khi đó, ở một không gian biệt lập nằm hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài—nơi gọi là Thiên Cơ Các—chủ nhân nơi này, Phương Thiền, đang lăn lộn trong chán chường.

Không có cửa sổ, không có người đối thoại, chẳng thể kết nối hay nhận tin tức từ thế giới bên ngoài. Sự cô lập gần như tuyệt đối khiến cuộc sống tại Thiên Cơ Các trở thành một nhà giam dát vàng.

Phương Thiền nằm bẹp dưới đất, r*n r*:
"Tin tức đã lan truyền khắp nơi, các đại gia tộc sao vẫn chưa ra tay? Bao lâu rồi mà đến một chút khí vận cũng chưa thu được?"

Giọng cô ta đầy bất mãn và tức giận.
Hệ thống hỗ trợ trong đầu cố an ủi:
"Đừng vội. Lê Diệu là tội phạm cấp A bị truy nã, khí vận của cô ta không dễ đoạt được đâu."

"Haizz..." Phương Thiền thở dài, vẻ mặt lộ rõ sự bất mãn. "Thiên đạo ở đây quản quá chặt, muốn thu thập một chút khí vận mà cũng phải thông qua người bản địa, từng chút một mà hấp thụ. Không chỉ mất công, mà thu về còn chẳng được bao nhiêu."

Cô ta nhíu mày: "Người bản địa thu được trăm phần, ta chỉ rút được một phần. Cứ thế này, không khéo lại bị kẹt chết ở cái thế giới này mất."

Đang lúc vừa than thở vừa tính toán, hệ thống trong đầu đột nhiên hét toáng lên: "Có người tới cổng Thiên Cơ Các rồi!"

"Ai vậy?" Phương Thiền giật mình, lập tức mở rộng thần thức, nhanh chóng quét qua khung cảnh bên ngoài. Cô ta lập tức nhìn thấy một nhóm người thuộc các đại gia tộc đang áp giải... Lê Diệu đến.

"Ồ?" Phương Thiền hơi kinh ngạc. "Bọn họ lại đưa cô ta tới đây?"

Cô ta liền truyền âm hỏi Doãn Trạch, và được biết là vì không thể thu được khí vận từ người Lê Diệu, nên các gia tộc quyết định mang cô đến gặp các Chủ Thiên Cơ Các để bàn bạc đối sách.

Phương Thiền nheo mắt, lập tức quay sang hệ thống trong đầu: "Có nên cho cô ta vào không?"

Hệ thống kích động: "Dĩ nhiên là cho vào rồi! Đây là cơ hội ngàn năm có một, nhanh lên mà bắt lấy cô ta!"

Từ khi Lê Diệu xuất hiện, các hệ thống trong giới nhanh xuyên đều vừa sợ vừa ghét cô. Cô ta không chỉ phá hoại kế hoạch của họ, mà còn lôi kéo ký chủ nổi dậy, phản kháng, làm đảo lộn trật tự mà họ dày công xây dựng. Với bọn họ, Lê Diệu chính là mối uy h**p hàng đầu. Nếu bắt được cô, hệ thống này sẽ trở thành anh hùng trong giới, được tung hô ca tụng.

Nghĩ đến cảnh đó, hệ thống càng thêm hăng hái: "Nhanh lên, chỉ cần bắt được Lê Diệu, chúng ta sẽ lập đại công!"

Phương Thiền thì không quá vội vàng. Cô ta vẫn giữ được sự điềm tĩnh vốn có. Ánh mắt dần trở nên sắc lạnh khi trầm ngâm: "Không đơn giản vậy đâu. Không gian của Thiên Cơ Các là một không gian độc lập, được tạo ra nhờ đạo cụ hệ thống. Khó khăn lắm ta mới thiết lập xong."

Không gian này là nơi đặc biệt, được cách ly với Thiên đạo, hoàn toàn do cô ta kiểm soát. Để tạo ra nó, Phương Thiền đã gần như vét sạch điểm tích lũy bao năm, thậm chí còn phải hợp tác với các đại gia tộc bản địa, kết dây nhân quả phức tạp để Thiên đạo không tiện can thiệp.

"Nếu để cô ta vào mà xảy ra chuyện gì, thì bao nhiêu công sức của ta xem như tan thành mây khói."

Hệ thống vội vã trấn an: "Cô lo gì chứ? Lê Diệu là người ngoài, Thiên đạo chưa chắc tin cô ta. Hơn nữa, biết đâu Thiên đạo còn đang lợi dụng cô ta để đối đầu với chúng ta."

"Nếu Thiên đạo không nhúng tay, với năng lực của cô, chắc chắn có thể khống chế được tình hình."

Nghe vậy, Phương Thiền im lặng suy nghĩ hồi lâu. Cô đã từng điều tra về Lê Diệu. Theo thông tin thu thập được, Lê Diệu chỉ xuất thân từ một thế giới nhỏ, từng đi qua vài vị diện, tu vi chưa từng vượt qua cảnh giới trung bình, cũng không có tiên pháp gì quá mạnh. Dù hiện tại cô sở hữu một vùng đất xám, nhưng để nuôi dưỡng được một vùng như vậy cần thời gian tính bằng hàng trăm năm — điều mà Lê Diệu rõ ràng không có.

Phương Thiền lặng lẽ gật đầu. Với dữ liệu hiện tại, cô ta tự tin rằng Lê Diệu không đến mức quá đáng sợ.

"Chỉ cần xác định rõ Thiên đạo có nhúng tay hay không là được."

Hệ thống lại hối thúc: "Dù Thiên đạo có nhúng tay, cô vẫn có thể rút lui kịp thời. Dù sao cô cũng đang muốn rời khỏi thế giới này mà."

Câu đó như khiến cô ta bừng tỉnh.

"Phải rồi... Đây là cơ hội."

Nếu tình hình xấu, cô có thể rút lui. Còn nếu thành công, không những trừ khử được Lê Diệu, mà còn có thể được hệ thống trọng thưởng, danh tiếng vang xa trong giới.

"Được!" Ánh mắt Phương Thiền sáng lên. "Cho cô ta vào!"

Tuy đã quyết định, cô ta vẫn không hề chủ quan. Lập tức, cô bắt đầu bố trí đại trận tại cửa Thiên Cơ Các. Một khi Lê Diệu bước vào, trận pháp sẽ lập tức kích hoạt, khống chế hoàn toàn.

Để đảm bảo không có gì sơ suất, Phương Thiền không ngần ngại vét sạch toàn bộ tài sản còn sót lại. Cô thậm chí còn vay thêm điểm tín dụng từ hệ thống để mua những bảo vật phòng ngự, cạm bẫy, cơ quan — biến nơi này thành một thiên la địa võng.

Hệ thống cũng góp một tay, mang ra toàn bộ bảo vật tích lũy suốt bao năm, cùng tham gia chỉ huy, bố trí.

Sau một hồi bận rộn, mọi thứ cuối cùng cũng được chuẩn bị đâu vào đấy.

Phương Thiền phủi tay, đứng thẳng người, ánh mắt tràn đầy tự tin nhìn ra ngoài cửa lớn — nơi Lê Diệu đang từng bước tiến đến.

"Được rồi. Mở cửa!"
 
Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ
Chương 391: Chương 391



Cánh cửa dần dần mở ra, ánh sáng từ bên ngoài len lỏi vào không gian tăm tối. Phương Thiền đứng đó, ánh mắt căng thẳng chờ đợi bóng dáng của Lê Diệu bước vào.

Nhưng ngay khoảnh khắc cánh cửa vừa hé, cảnh vật trước mắt cô ta đột ngột biến đổi. Không gian xung quanh chấn động dữ dội, tất cả bị một lực lượng kỳ lạ kéo đi, rồi trong chớp mắt, hoàn toàn chuyển dời đến một nơi khác.

Phương Thiền hoảng hốt:
"Chuyện gì đang xảy ra thế này?"

Cô ta chưa kịp phản ứng thì thân thể đã bị một quy tắc không gian nào đó khống chế. Tứ chi hoàn toàn bất động, tựa như bị đông cứng. Chỉ có đôi mắt còn có thể cử động, nhìn quanh với vẻ đầy nghi hoặc và sợ hãi.

Đầu óc quay cuồng, Phương Thiền cố gắng trấn tĩnh, nhưng không thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Đây là đâu? Ai đã động tay? Tại sao cô ta lại không thể cử động?

Không chỉ Phương Thiền bối rối, ngay cả nhóc Thiên Đạo cũng sững sờ trước tình huống bất ngờ. Nó bay vòng quanh Lê Diệu, hoảng hốt hét lên:
"Cô làm gì thế? Cô đưa cô ta đi đâu rồi? Nói mau!"

Lê Diệu thản nhiên đáp, giọng điềm đạm như thể mọi việc đều nằm trong tính toán:
"Chẳng phải tôi đã bảo với cậu rồi sao? Tôi chỉ mượn một ít sức mạnh quy tắc của cậu."

"Phải rồi, tôi biết…" Thiên Đạo gật đầu liên tục, nhưng càng lúc càng mất bình tĩnh. "Tôi đang hỏi là cô đưa cô ta đi đâu rồi cơ mà?"

Lê Diệu khẽ nhếch môi, nói bằng giọng rất đỗi bình thường:
"Tôi cắt một mảnh không gian của cậu đi rồi."

Thiên Đạo chết lặng trong vài giây, sau đó lắp bắp không nên lời:
"Cô… cô cắt không gian của tôi? Cô dám làm thế thật sao?"

Lê Diệu không phủ nhận, còn dịu giọng trấn an:
"Yên tâm đi. Sau khi xử lý xong kẻ ngoại lai này, tôi sẽ trả mảnh không gian đó lại cho cậu, không thiếu một tấc nào đâu."

Ban đầu, do không gian vốn độc lập nên Thiên Đạo không nhận ra ngay. Nhưng sau khi tĩnh tâm kiểm tra, nó mới phát hiện một mảnh không gian của mình đã thực sự bị cắt rời, như thể vừa bị ai đó lấy trộm một phần cơ thể.

Há hốc miệng một lúc, nó mới thốt lên:
"Nhưng tại sao lại phải cắt cả không gian đi chứ?"

Lê Diệu nhẹ giọng giải thích, ngữ điệu bình thản nhưng đầy tính toán:
"Đám người ngoại lai này có rất nhiều thủ đoạn, không ai biết được cô ta đã bố trí bao nhiêu tầng thiên la địa võng trong không gian của mình. Tôi không có hứng chơi trò lắt léo với cô ta. Thay vì tìm cách phá trận, tôi đơn giản là mang cả không gian đó về Nhà Ma của tôi. Địa bàn của tôi, tôi làm chủ. Ở đó, cô ta không có cửa xoay chuyển."

Thiên Đạo dù vẫn hơi tức tối vì bị cắt mất một phần lãnh địa, nhưng nghe đến việc có thể xử lý được kẻ ngoại lai nguy hiểm thì không kìm được sự phấn khích. Nó lập tức giục:
"Vậy mau giết cô ta đi! Đừng để cô ta có cơ hội lật ngược thế cờ!"

Lê Diệu khẽ lắc đầu:
"Không cần vội. Cô ta đã cướp đi không ít khí vận của cậu, tôi muốn đòi lại một ít lợi tức trước đã."

Thiên Đạo tò mò:
"Đòi lại kiểu gì? Cô lại định giở trò gì nữa?"

Lê Diệu cười nhạt, đôi mắt ánh lên tia sáng kỳ lạ:
"Tôi muốn mượn thêm một ít quy tắc thời gian từ cậu, tăng tốc độ trôi qua thời gian trong mảnh không gian đó."

Cô ngẩng đầu, chậm rãi nói tiếp:
"Bị cô lập hoàn toàn, thời gian trôi nhanh hơn. Để duy trì sự sống, cô ta bắt buộc phải liên tục hấp thụ năng lượng từ hệ thống phụ trợ. Mà hệ thống phụ cũng cần rút năng lượng từ Hệ Thống Chủ để duy trì kết nối."

Rồi cô nhếch môi đầy ẩn ý:
"Và khi hệ thống chính truyền năng lượng cho cô ta, tôi sẽ cắt ngang dòng chảy đó—hút ngược năng lượng từ chính hệ thống của họ. Trước kia họ cướp khí vận của chúng ta, giờ đến lượt tôi phản trộm."

Sau khi sắp xếp mọi thứ, Lê Diệu rời khỏi thế giới đó, giao quyền điều khiển lại cho nhóc Thiên Đạo. Không gian hỗn loạn bị Phương Thiền làm rối tung lên giờ trở thành một mớ nhân quả phức tạp, cần thời gian để tháo gỡ.

Quay về Nhà Ma, Lê Diệu không vội vã chạm mặt Phương Thiền. Cô chọn một khu vực an toàn trong Nhà Ma để đặt mảnh không gian bị cắt kia, sau đó mới giải trừ phong ấn trên người Phương Thiền.

Vừa được tự do, Phương Thiền lập tức liên lạc với hệ thống trong đầu:
"Chuyện gì vậy? Chúng ta đang ở đâu?"

Hệ thống lập tức quét quanh, rồi vang lên giọng cảnh báo chói tai:
"Không ổn rồi! Chúng ta bị nhốt trong không gian kín hoàn toàn!"

Phương Thiền cau mày:
"Bị nhốt là sao? Ý ngươi là không thể thoát ra được?"

Hệ thống trả lời, giọng lo lắng rõ rệt:
"Đúng vậy. Kết nối của tôi với Hệ Thống Chủ đang cực kỳ yếu. Không thể truyền tin ra ngoài, không thể gọi hỗ trợ. Tôi chỉ có thể mơ hồ cảm nhận phương hướng của Hệ Thống Chủ, nhưng khoảng cách và lớp ngăn cách quá dày đặc."

Phương Thiền nghe xong, sắc mặt trầm xuống:
"Chúng ta bị chơi rồi. Đây là một cái bẫy, mà người bày ra bẫy lại vô cùng tinh vi."

Dù hệ thống hoảng loạn, nhưng Phương Thiền ngược lại trở nên điềm tĩnh hơn bao giờ hết. Ánh mắt cô ta chậm rãi quét qua khung cảnh xa lạ, khẽ nheo lại:
"Không gian này không có bất kỳ kẽ hở nào. Cô ta thật sự định nhốt ta lại đây để moi hết năng lượng từ hệ thống… Một đòn đánh không thể tàn độc hơn."
 
Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ
Chương 392: Chương 392



Phương Thiền không hề hoảng loạn. Cô ta lạnh nhạt nói:
"Không cần vội. Sớm muộn gì Lê Diệu cũng sẽ tìm đến. Chỉ cần cô ta xuất hiện, ta sẽ có cách chế ngự."

Hệ thống thì tức tối đến mức giọng run lên:
"Cái người này thật quá đáng! Rốt cuộc cô ta muốn gì chứ? Chẳng lẽ… chẳng lẽ lại định—"

Nghĩ đến chuyện Lê Diệu từng dụ dỗ một ký chủ phản bội lại hệ thống, thậm chí phá huỷ cả một hệ thống hoàn chỉnh, hệ thống không khỏi run rẩy. Nó la lên thất thanh:
"Ký chủ! Cô… cô không bị cô ta dụ dỗ đấy chứ?"

Phương Thiền nhíu mày, giọng lạnh tanh:
"Nói linh tinh! Cậu và tôi là cá trên cùng một dây, tôi sao có thể bị dụ dỗ chứ?"

Rồi cô ta khẽ thở dài, lẩm bẩm:
"Chờ thôi. Sớm muộn gì Lê Diệu cũng sẽ để lộ bộ mặt thật."

Thế là, một người một hệ thống im lặng chờ đợi.

Hàng trăm năm trôi qua, Lê Diệu vẫn bặt vô âm tín.

Không giống thế giới của nhóc Thiên Đạo, nơi họ có thể lén hút linh khí hay trộm khí vận, ở nơi này họ chẳng thể làm gì. Không thể liên lạc với dân bản địa, càng không biết mình đang ở đâu.

Hết cách, họ chỉ có thể sống bằng nguồn tài nguyên tích trữ suốt bao năm.

Thêm vài trăm năm nữa trôi qua. Tài nguyên cạn dần. Nếu không muốn bị huỷ diệt hoặc rơi vào trạng thái ngủ đông, họ buộc phải vay mượn từ Hệ Thống Chủ.

Hệ thống buồn bã phát ra tiếng lách tách yếu ớt, như sắp mất điện:
"Phải làm sao đây? Không còn khí vận nữa… nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ phải ngủ đông mất."

Phương Thiền cũng chẳng khá hơn. Cơ thể cô ta dần suy yếu trong không gian cạn kiệt linh khí. Nếu không có nguồn khí vận mới, thể xác cô sẽ mục rữa, hồn phách tan biến.

"Vay đi." Phương Thiền nghiến răng ra lệnh.

Hệ thống gào lên:
"Nhưng cô đã vay một khoản lớn trước đó rồi! Nếu không trả nổi thì sao?"

Phương Thiền nhắm mắt, cười nhạt:
"Không còn cách nào khác. Sống trước đã, chết thì tính sau."

Cuối cùng, hệ thống đành cắn răng vay thêm từ Hệ Thống Chủ.

Cứ như vậy, một lần lại một lần, họ sống lay lắt nhờ những khoản vay.

Cho đến một ngày, hệ thống không thể vay thêm được nữa.

Hàng ngàn năm đã trôi qua.

Phương Thiền và hệ thống của cô ta đã gần như sụp đổ.

"Hu hu… chẳng lẽ Lê Diệu đã quên chúng ta rồi sao?" Hệ thống khóc ròng.

Phương Thiền yếu ớt đến mức chỉ còn làn hơi thở mong manh, lẩm bẩm:
"Có lẽ… cô ta đã chết rồi. Có khi… đã đầu thai mấy lần cũng nên. Hệ thống… cho tôi thêm chút khí vận đi."

Hệ thống tuyệt vọng gào lên:
"Không còn nữa! Một giọt cũng không còn! Hệ Thống Chủ cũng từ chối cho vay rồi!"

Phương Thiền nằm cuộn tròn trên mặt đất, cảm nhận từng tia sinh lực rời khỏi cơ thể, cho đến khi hoàn toàn tắt lịm.

Ngay khoảnh khắc cô ta tan biến, hệ thống của cô cũng sụp đổ theo.

Tại Nhà Ma, Bạch Linh đang dẫn đầu nhóm chuyên gia ghi chép lại toàn bộ sự kiện. Sau khi hoàn tất, cô lập tức liên lạc với Lê Diệu.

"Báo cáo bà chủ, Phương Thiền đã chết."

Lê Diệu lúc này đang ngồi nhàn nhã để Như Hoa đút cho ăn. Nghe xong, cô nhướng mày, có phần ngạc nhiên:
"Nhanh vậy à? Mới chưa đến một ngày mà?"

Bạch Linh nhanh chóng báo cáo chi tiết:
"Theo dòng thời gian trong không gian của Phương Thiền, cô ta đã sống tổng cộng 13.243 năm. Trong thời gian ấy, hệ thống của cô ta vay tài nguyên từ Hệ Thống Chủ chín lần. Nhưng vì chúng ta trích xuất khí vận nên lượng họ nhận được rất ít, chỉ đủ sống thêm khoảng 1.000 năm mỗi lần."

"Lúc đầu, chúng ta chỉ trích xuất 30%, nhưng càng về sau, khi họ yếu dần, tỷ lệ tăng lên đến 90%."

"Tôi đã thu thập đầy đủ số liệu, sẽ gửi ngay cho bà chủ."

Lê Diệu đặt đũa xuống, giọng thản nhiên:
"Không cần. Ta sẽ tự đến đó."

Dứt lời, cô lập tức di chuyển đến không gian nơi Phương Thiền từng bị giam giữ.

Vừa đến nơi, Lê Diệu không vội xem ghi chép, mà trước tiên quan sát kỹ lưỡng không gian trước mặt.

Thi thể của Phương Thiền nằm đó, khô quắt lại như xác ướp, hệ thống thì không còn tung tích.

Bạch Linh bước đến cạnh cô, hỏi nhỏ:
"Có cần mở không gian đó ra để kiểm tra không ạ?"

Lê Diệu lắc đầu:
"Chờ thêm chút nữa. Biết đâu còn âm mưu gì đó."

Quả nhiên, chỉ một lát sau, trong không gian kia, thi thể tưởng như bất động của Phương Thiền bỗng động đậy.

Cô ta chậm rãi ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh. Thấy bên ngoài không có ai vào, vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt tàn tạ, rồi lại nằm xuống.
 
Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ
Chương 393: Chương 393



Trong không gian nhỏ đó, thời gian đã trôi qua gần một trăm năm, cuối cùng ta mới thực sự chết đi.

Bạch Linh đứng bên ngoài, lặng người nhìn vào không gian:
"Cô ta lại giả chết. Nhưng lần này… chắc là chết thật rồi. Bà chủ, có muốn vào xem không?"

Lê Diệu vẫn lắc đầu, giọng bình thản:
"Chờ thêm chút nữa. Vẫn còn hệ thống trong đó. Một khi hệ thống bị tiêu diệt, Hệ Thống Chủ ở bên kia sẽ nhận được tín hiệu, rồi chắc chắn sẽ điều tra tung tích của nó.
Không gian này hoàn toàn bị tách biệt. Chỉ cần tôi không can thiệp vào, Hệ Thống Chủ sẽ không thể phát hiện ra gì cả."

Để đảm bảo an toàn tuyệt đối, Lê Diệu quyết định đợi thêm ba ngày nữa bên ngoài. Trong khoảng thời gian đó, bên trong không gian nhỏ đã trôi qua hàng vạn năm.

Cuối cùng, cô mới bước vào để kiểm tra.

Thi thể của Phương Thiền đã hóa thành tro bụi. Hệ thống cũng hoàn toàn biến mất, không còn sót lại bất kỳ dấu vết nào.

Lê Diệu đi quanh một vòng, cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách trong không gian, sau đó khẽ gật đầu. Đây quả thực là một phương pháp không tệ. Sau này, không gian này có thể dùng để giam giữ những kẻ xuyên nhanh mang theo mưu đồ xấu xa — nhốt họ lại, rồi dần dần hút hết khí vận mà họ sở hữu.

Xử lý xong chuyện của Phương Thiền, Lê Diệu lập tức rời đi để gặp Mạnh Bà.

Hiện tại, bà cụ thường xuyên có mặt trong các phó bản tận thế. Những phó bản ấy đã phát triển vô cùng phong phú, không chỉ có tận thế cực hàn, mà còn có tận thế nhiệt độ cao, tận thế trọng lực ngược, tận thế phóng xạ, tận thế chiến tranh… đủ mọi hình thức hủy diệt.

Mạnh Bà quản lý những phó bản này rất tốt, ngày nào cũng bận rộn, đến mức không hề hay biết Lê Diệu đã trở lại.

Lúc này, bà cụ đang ở phó bản tận thế phóng xạ để mua một vài món đồ bảo hộ. Vừa ngẩng đầu lên, bà đã nhìn thấy Lê Diệu.

Khuôn mặt bà cụ rạng rỡ, định cất tiếng chào, nhưng sắc mặt đột nhiên thay đổi. Bà cẩn thận quan sát cô gái trước mặt, ngập ngừng lên tiếng:
"Cháu..."

Bà lặng đi một lúc. Sao cháu lại thay đổi nhiều như vậy?

Lê Diệu mỉm cười:
"Bà cảm thấy cháu thay đổi nhiều lắm sao?"

Mạnh Bà khẽ gật đầu:
"Thật sự khác biệt. Hoàn toàn không giống trước kia."

"Cháu đã từng kể với bà về vùng Đất Xám, bà còn nhớ chứ?" – Lê Diệu dịu dàng nói – "Cháu đã trưởng thành cùng nó, tận mắt chứng kiến sự sinh diệt của vạn vật.
Có thể nói… giờ cháu đã trở thành một Thiên Đạo đạt chuẩn."

Đôi mắt Mạnh Bà hiện lên vẻ kinh ngạc:
"Thật sao?"

"Đúng vậy."

Lê Diệu gật đầu, sau đó nhìn bà cụ bằng ánh mắt nghiêm túc:
"Giờ thì bà có thể kể cho cháu mọi chuyện được rồi, đúng không?"

Mạnh Bà bỗng sững người, im lặng.

Đúng lúc đó, một giọng nói từ phía sau vang lên:
"Cô nhóc, nếu bà già này không nói thì để tôi nói giúp cô."

Dứt lời, Đại Thánh từ trên mây hạ xuống, đứng trước mặt Lê Diệu.

"Đại Thánh..." – Mạnh Bà bước lên một bước, định ngăn cản.

Nhưng Đại Thánh chẳng thèm để ý. Anh ta quay sang nhìn Lê Diệu, nói thẳng thừng:
"Đừng nghe bà già này nữa. Bà ấy nhát gan, cái gì cũng sợ. Sợ nếu tôi nói ra, sẽ khiến kẻ nào đó chú ý. Nhưng cứ giấu mãi thế này thì đến bao giờ mới xong?"

Mạnh Bà nghe vậy chỉ thở dài một tiếng, lẩm bẩm:
"Không phải tôi không muốn nói... Nhưng nói ra thì có ích gì? Chi bằng cứ để như hiện tại — không biết, không lo âu."

Đại Thánh không tỏ vẻ đồng tình, lập tức kéo tay Lê Diệu:
"Đi nào, cô có một không gian kín đúng không? Chúng ta tới đó mà nói chuyện."

Không đợi cô đồng ý, Đại Thánh đã kéo cô rời khỏi nơi đó, đưa thẳng đến không gian từng dùng để giam giữ Phương Thiền.

Đáp xuống mặt đất, anh ta nhìn quanh một vòng, rồi hỏi:
"Cô chắc chắn nơi này hoàn toàn tách biệt với bên ngoài chứ?"

Lê Diệu gật đầu xác nhận.

Lúc này, năng lực điều khiển quy tắc của Đại Thánh đã đạt đến trình độ tinh thông. Việc tạo ra một không gian khép kín với anh ta mà nói, chẳng hề khó khăn.

Sau khi xác định nơi này an toàn, Đại Thánh biến hóa ra hai chiếc ghế sô pha — một cho Lê Diệu, một cho chính mình.

Anh ta nhảy lên ghế, tìm tư thế thoải mái nhất rồi thong thả lên tiếng:
"Cô bé, cô đã gặp không ít người xuyên nhanh, cũng từng tiếp xúc với hệ thống và Hệ Thống Chủ. Vậy cô có từng nghĩ, Hệ Thống Chủ thực chất là gì chưa?"

Lê Diệu khẽ nhíu mày. Cô từng thấy hệ thống — chúng không giống sinh vật sống, mà giống như một khối linh thể, tồn tại như ký sinh trùng trên cơ thể người xuyên nhanh.
 
Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ
Chương 394: Chương 394



“Chúng là pháp khí sao?” – Lê Diệu ngập ngừng hỏi, ánh mắt đầy hoài nghi.

Đại Thánh bật cười nhạt:
“Đừng nghĩ phức tạp như vậy. Thật ra, chúng không phải thứ gì cao siêu cả. Chúng chỉ là chủ não – hoặc nói cách khác, là quang não, là máy tính. Chúng là sản phẩm của công nghệ nhân tạo.”

Lê Diệu tròn mắt kinh ngạc, khó mà tin nổi những gì mình vừa nghe:
“Chỉ là máy tính thôi sao? Sao lại lợi hại đến thế được?”

Đại Thánh khẽ lắc đầu:
“Đừng đánh giá chúng quá cao. Chúng không chỉ là máy tính, mà còn là sự kết hợp giữa máy móc và pháp khí. Nhưng dù thế nào đi nữa, tất cả đều là nhân tạo.”

Nghe vậy, Lê Diệu ngẫm nghĩ, lại tiếp tục hỏi:
“Có kẻ nào đang đánh cắp khí vận của chúng ta không? Họ cần nhiều khí vận như vậy để làm gì? Có phải... họ muốn thành thần không?”

Câu hỏi của cô không được Đại Thánh trả lời ngay. Thay vào đó, anh chuyển sang một chủ đề khác:
“Cô bé, cô đã xuyên qua không ít thời không, chắc cũng hiểu rằng vũ trụ này rộng lớn đến mức vượt ngoài tưởng tượng. Thời gian và không gian đều rối loạn, tồn tại vô số không gian song song, chồng chéo lên nhau.

Mỗi không gian ấy đều trải qua quá trình từ hư vô sinh ra, rồi lại từ sinh mà quay về hư vô. Có thể mất hàng tỷ năm để một thế giới hình thành và tiêu vong. Nhưng trong một trục thời gian khác, tất cả những thay đổi ấy chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Chắc cô cũng từng cảm nhận rồi. Như lần cô nuôi dưỡng vùng đất xám kia, nơi đó có lẽ đã trải qua vô số kỷ nguyên, nhưng với Lam Tinh – Trái Đất – thì chỉ là một khoảng thời gian rất ngắn.”

Đại Thánh ngừng lại một chút, ánh mắt sâu xa nhìn cô:
“Bây giờ chúng ta đang ở Trái Đất, cảm thấy nơi này cùng vũ trụ bao la đều là những điều vĩ đại. Nhưng thật ra, trong không gian vũ trụ, vẫn còn những thứ to lớn hơn rất nhiều – to đến mức không thể hình dung, không có biên giới, không có hình thù cố định. Các hành tinh như Trái Đất đối với chúng, chỉ như một chiếc móng tay, thậm chí còn nhỏ hơn.

Còn con người sống trên đó? Càng bé nhỏ. Nhỏ đến mức chẳng lọt vào tầm mắt của chúng.”

Anh nói chậm rãi, nhưng mỗi từ như đè nặng xuống tâm trí Lê Diệu:
“Chúng quá lớn, cũng quá mạnh mẽ. Chỉ cần một cái nhìn của chúng cũng có thể đồng hóa mọi thứ xung quanh – giống như một trường hấp dẫn, cuốn mọi thứ vào, trở thành một phần của chúng.

Với những thực thể khổng lồ và mạnh mẽ như thế, vượt xa khả năng hiểu biết hay đặt tên của con người, nhiều người gọi chúng là... thần.”

Đại Thánh dừng lại. Ánh mắt anh trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, giọng nói vang lên rắn rỏi:
“Mà thần thì sẽ có tín đồ. Hệ Thống Chủ – chính là do những tín đồ đó tạo ra. Chúng dùng khí vận để cúng tế cho các ‘vị thần’ kia.”

Anh im lặng, để cho Lê Diệu có thời gian tiêu hóa những điều vừa nghe. Cô ngồi bất động trên ghế, đầu óc rối như tơ vò. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh những sinh v*t t* l*n vô tận mà Đại Thánh vừa nói đến. Chúng là gì? Có hình dạng ra sao?

“Cô bé!” – một tiếng quát lớn vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ đang cuộn xoáy trong đầu cô.

Đại Thánh đứng trên đám mây Cân Đẩu Vân, tay cầm cây thiết bảng, từ trên cao nhìn xuống, giọng nghiêm nghị:
“Đừng nghĩ nữa! Dừng lại ngay!”

Anh chỉ thẳng vào cô, giọng gấp gáp:
“Cô phải ngừng việc tưởng tượng lại! Cô đang thu hút ánh nhìn của chúng! Tôi biết cô đang hoang mang, không rõ ràng, không thể hiểu được những thứ đó là gì.

Nhưng phải nhớ kỹ – trên thế giới này luôn có những thứ vượt ngoài giới hạn nhận thức, không thể đặt tên, không thể lý giải. Núi cao là như vậy, biển sâu cũng vậy. Động đất, sóng thần – đều là những minh chứng cho sự nhỏ bé của con người.

Cô không thể lún sâu vào những suy nghĩ đó. Phải rút ra, phải chấp nhận thực tại!”

Lê Diệu như bị đánh mạnh vào tâm trí. Mồ hôi lạnh thấm ướt cả người, cô đứng dậy, cúi đầu thật sâu trước mặt Đại Thánh:
“Cảm ơn anh... đã kéo tôi ra khỏi đó.”

“Ồ?” – Đại Thánh lắc đầu, cả người ngả dài nằm trên mây, giọng lười biếng nhưng sâu xa:
“Cô xem cô kìa, làm người mà còn chẳng bằng một con khỉ như tôi. Cô sống ở thời đại hiện đại, còn tôi chỉ là một món đồ cổ từ thời xa xưa.

Ngay cả tôi còn hiểu, sao cô lại để bản thân rơi vào mê cung ấy chứ? Một đời người dài lắm là trăm năm, cái chết là điều không thể tránh khỏi.

Điều chúng ta nên làm là sống thật tốt trong quãng thời gian ngắn ngủi ấy. Không thể vì biết trước cái kết mà từ bỏ vở kịch cuộc đời.

Họ – những thực thể kia – thật sự tồn tại. Nhưng vì sự tồn tại của họ, vì nỗi sợ hãi đối với họ mà từ chối sống ư? Thật nực cười.

Thật ra, chúng ta bé nhỏ đến mức chẳng đáng để họ để tâm. Đừng nói đến con người như chúng ta, ngay cả Trái Đất này trong mắt họ cũng chỉ là một hạt cát lơ lửng giữa vô vàn thế giới – không đáng bận tâm.”
 
Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ
Chương 395: Chương 395



"Việc chúng ta cần làm," Đại Thánh vừa nói vừa chỉnh lại tư thế ngồi trên đám mây Cân Đẩu Vân, khiến nó mềm mại hơn để nằm cho thoải mái, "là xử lý sạch những hệ thống có ý đồ xấu. Chỉ cần loại bỏ được chúng, mọi chuyện sẽ dần tốt lên."

Nói xong, hắn liếc nhìn sang Lê Diệu. Thấy cô vẫn cau mày trầm tư, Đại Thánh liền bước tới, đưa tay xoa loạn mái tóc suôn mượt của cô, làm tóc cô rối tung lên như tổ chim.

"Cô bé ngoan, đừng nghĩ nhiều nữa," giọng hắn dịu lại, "cô mạnh mẽ hơn Mạnh Bà nhiều, nên tôi mới chọn nói sự thật cho cô biết. Họ thì không dám tin, cũng không dám đối mặt. Họ sợ cô cũng sẽ như họ — sụp đổ, mất phương hướng. Nhưng tôi thì không nghĩ vậy. Tôi tin là cô sẽ chấp nhận được. Đừng khiến tôi thất vọng nhé."

Lê Diệu không nhịn được bật cười. Màn u ám trong lòng như tan biến, cô ngẩng đầu, nở nụ cười rạng rỡ:
"Yên tâm đi, Đại Thánh, tôi không để anh phải thất vọng đâu."

"Ha ha ha!" Đại Thánh cười lớn, vỗ vai cô một cái thật mạnh, tán thưởng:
"Cô bé ngoan."

Dù tâm trí đã phần nào thả lỏng, nhưng Lê Diệu vẫn còn đầy những thắc mắc chưa lời giải. Cô nghiêng đầu, ánh mắt như một đứa trẻ hiếu kỳ, liên tục đặt câu hỏi:

"Đại Thánh, Nhà Ma là cái gì vậy?"

"Đại Thánh, mấy phó bản kia rốt cuộc là sao?"

"Đại Thánh, anh thật sự từng đi lấy kinh ở Tây Thiên hả?"

"Đại Thánh, sao lại chọn tôi làm chủ nhân của Nhà Ma?"

"Trời ơi!" Đại Thánh vỗ trán như bất lực, rồi không đợi thêm một giây nào, đá đám mây Cân Đẩu Vân phóng vọt lên trời, chỉ để lại một câu vọng lại phía sau:
"Cô bé phiền chết đi được, ra ngoài mà hỏi bà già Mạnh Bà đi!"

Nói xong, hắn lập tức biến mất vào không gian, trốn khỏi cơn bão thắc mắc dồn dập kia, quay về tiếp tục công việc trong các phó bản.

Bị bỏ rơi bất ngờ, Lê Diệu đành lặng lẽ đi tìm Mạnh Bà.

Lúc này, bà cụ không còn bận bịu gì nữa, một mình ngồi trầm mặc nơi góc sân, ánh mắt xa xăm, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.

Thấy Lê Diệu bước tới, bà hơi bất ngờ. Ánh mắt bà lặng lẽ quan sát cô từ đầu đến chân, rồi nhẹ nhàng hỏi:
"Cháu... Đại Thánh không nói gì với cháu à?"

"Anh ấy nói rồi," Lê Diệu gật đầu, giọng bình thản, "nói về những kẻ đến từ ngoài vũ trụ, về hệ thống, về chủ não, và cả đám tín đồ của dị thân nữa."

Mạnh Bà tròn mắt nhìn cô, lần đầu tiên trong suốt quãng thời gian quen biết, bà để lộ cảm xúc rõ ràng đến vậy. Ánh mắt bà nhìn cô rất lâu, sau mới hỏi, giọng đầy lo lắng:
"Cháu... không sợ? Không tuyệt vọng sao?"

"Ban đầu thì có," Lê Diệu mỉm cười, "thật sự rất sốc, cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Nhưng rồi Đại Thánh đã trấn an cháu, và cháu nghĩ thông rồi."

Cô ngừng lại một chút, rồi tiếp tục với giọng kể bình thản, như đang nói về một điều đã từ lâu nằm trong tim:

"Mỗi thế giới mà cháu từng đi qua, điều cháu cảm nhận rõ nhất là thời gian. Với vùng đất Xám mà cháu đã nuôi dưỡng, nơi đó đã trải qua hàng nghìn, hàng vạn năm. Nhưng ở thế giới này, thời gian trôi qua chỉ như một cái búng tay. Có thể, với những kẻ ở tầm vóc như dị thân, toàn bộ thời gian của nhân loại chỉ là một cái chớp mắt. Họ và chúng ta không cùng tồn tại trong một chiều không gian — vậy thì sao phải sợ?"

Cô nhún vai, cười nhẹ:
"Vũ trụ này lớn lắm, đâu chỉ có một mình cháu muốn sống. Những người khác cũng muốn sống. Vậy thì cứ chiến đấu để sống thôi."

Thấy Lê Diệu nói năng thoải mái, thần sắc bình tĩnh, không một chút u sầu hay hoảng loạn, Mạnh Bà cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Bà bước tới, dịu dàng kéo cô ôm vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc rối, giọng đầy cưng chiều:
"Cục cưng ngoan của bà, cháu làm bà bất ngờ thật đấy."

Hóa ra, Mạnh Bà không phải không muốn nói sự thật với cô. Chỉ là bà sợ — sợ cô cũng như những người trước, không chịu đựng nổi. Trước đây đã có người, sau khi biết sự thật, đạo tâm vỡ nát, phát điên, thậm chí còn gia nhập hàng ngũ dị thân, quay lại phản bội nhân loại.

Nhưng Lê Diệu thì khác.

Cô đã vượt qua được cơn chấn động đầu tiên, vẫn giữ được lý trí và lòng tin.

Lúc ra khỏi vòng tay của bà cụ, Lê Diệu có thể cảm nhận rất rõ — tình cảm của Mạnh Bà dành cho mình đã khác trước. Không còn là thứ tình cảm xuất phát từ thân phận “Chủ nhân Nhà Ma” nữa, mà là sự yêu thương, quý trọng xuất phát từ chính con người cô.
 
Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ
Chương 396: Chương 396



"Qua đây."

Mạnh Bà nhẹ nhàng nắm tay Lê Diệu, đưa cô ngồi xuống trong căn nhà nhỏ, rồi quay vào bếp lấy ra một bát canh nóng hổi đặt trước mặt cô.

Lê Diệu cẩn thận đón lấy bát canh, nhưng vẫn chưa uống ngay. Cô chỉ chớp mắt nhìn bà, ánh mắt lộ rõ sự tò mò.

Thấy dáng vẻ ấy, Mạnh Bà không nhịn được bật cười, đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô, giọng nói hiền hòa:
"Uống đi cháu, đây là canh bổ sung linh khí, rất tốt cho thân thể. Không có gì phải lo đâu."

Được bà động viên, Lê Diệu mới cúi đầu, nhấp từng ngụm canh.

Mạnh Bà ngồi đối diện, hỏi:
"Đại Thánh đã kể với cháu những gì rồi? Trong lòng cháu còn điều gì thắc mắc không?"

Lê Diệu đặt bát xuống, l**m nhẹ đôi môi khô khốc, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào mắt bà, ngập ngừng hỏi:
"Bà ơi... nếu bà là Mạnh Bà của Địa Phủ, vậy bà có từng gặp cha mẹ cháu chưa?"

Nghe đến đây, ánh mắt Mạnh Bà khẽ biến đổi. Bà giơ tay chỉ xung quanh, giọng trầm lặng:
"Cháu cũng thấy rồi đấy, giờ bà ở đây, không còn ở Địa Phủ nữa. Địa Phủ... đã không còn tồn tại từ lâu rồi."

Lê Diệu tròn mắt, ngây người ra.
"Bà nói gì ạ?"

Mạnh Bà nhẹ lắc đầu, từ tốn giải thích:
"Thần thánh cũng không bất tử. Ngay cả những vị thần cổ xưa như Bàn Cổ, Nữ Oa hay Hạo Thiên Thượng Đế... cũng có thể diệt vong vì thiên kiếp, hoặc buộc phải chuyển sinh, tu luyện lại từ đầu. Không ai có thể thoát khỏi số mệnh. Địa Phủ và Thiên Đình vốn là cơ cấu do các vị thần xưa lập ra, nhưng đến giờ, đã tan biến hết rồi."

"Không còn nữa sao? Nhưng... nhưng bà vẫn còn đây mà?" – Lê Diệu hoang mang.

"Cháu ngốc quá," Mạnh Bà cười buồn, "chỉ một mình bà, làm sao duy trì được Luân Hồi? Hơn nữa, bản thân bà bây giờ... cũng không còn là 'người' nữa. Bà chỉ là một ý niệm tồn tại. Những vị thần khác cũng vậy, đã tan biến từ rất lâu rồi."

Lê Diệu càng nghe càng khó hiểu.
"Ý niệm tồn tại là sao ạ?"

Mạnh Bà mỉm cười, ánh mắt dịu dàng đến xót xa:
"Bà và Đại Thánh, những người cháu gặp trong Nhà Ma... bọn ta không còn tồn tại thực thể. Chúng ta chỉ là những tàn niệm, một phần ý thức còn sót lại. Thực chất, chúng ta đã biến mất khỏi thế giới thật. Nhưng... vì cháu mà chúng ta lại hiện hữu."

Lê Diệu tròn xoe mắt, kinh ngạc nhìn bà, cổ họng nghẹn lại:
"Tất cả là vì cháu sao?"

"Ừ," Mạnh Bà gật đầu, "bởi vì cháu muốn gặp bà, nên bà mới xuất hiện. Không phải chúng ta luôn ở trong hộp bí mật. Chính vì mong muốn của cháu quá mãnh liệt, nên chúng ta mới có cơ hội tái hiện."

Tim Lê Diệu như đập mạnh một nhịp. Nếu vậy thì... cả Như Hoa, Tiểu Thiến, cả Đại Thánh... cũng là do cô gọi đến?

Cô nghẹn giọng, lắp bắp:
"Cháu... cháu thực sự có thể mạnh mẽ đến vậy sao?"

"Ngốc ạ!" – Mạnh Bà bật cười, xoa đầu cô một lần nữa – "Đừng tự tâng bốc bản thân quá, nhưng cũng đừng coi thường chính mình."

Rồi bà nói tiếp, giọng nghiêm túc hơn:
"Thật ra, Trái Đất vốn là vùng đất dồi dào khí vận, rất thích hợp cho thần linh giáng lâm. Chỉ là từ lâu rồi, không có cơ duyên. Và cháu... chính là cơ duyên đó."

"Trước đây Nhà Ma cũng từng chọn vài người rồi, nhưng không ai đủ sức để dẫn dắt bọn ta trở lại. Có lẽ vì cháu là con của Vĩnh An, nên giữa chúng ta mới có sợi dây liên kết đặc biệt hơn."

Lê Diệu như bừng tỉnh, bỗng siết chặt tay Mạnh Bà, ánh mắt sáng rực lên:
"Bà biết mẹ cháu sao? Mẹ cháu ở đâu? Bà từng gặp mẹ cháu phải không?"

Mạnh Bà khẽ thở dài, lắc đầu:
"Bà không biết bà ấy hiện đang ở đâu. Nhưng... cháu có từng nghe đến Hắc Bạch Vô Thường chưa?"

Lê Diệu khẽ gật đầu.

"Mẹ cháu – Tạ Vĩnh An – là em gái của Bạch Vô Thường, tên thật là Tạ Bất An. Từ ngày bọn ta bị diệt vong, bà ấy đã không ngừng tìm cách khôi phục Nhà Ma, cố gắng khiến những vị thần từng tồn tại một lần nữa có thể trở lại."

Lê Diệu nín thở, tim đập rộn ràng.
"Nhưng... rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Vì sao tất cả các thần lại... bị diệt vong?"

Lúc này, nụ cười trên môi Mạnh Bà dần biến mất. Bà thu lại vẻ hiền hòa, ánh mắt trở nên u tối:
"Không phải thiên tai, mà là nhân họa. Một giáo phái mang tên Tế Từ Giáo đã gây ra tất cả."

"Tế Từ Giáo?" – Lê Diệu nhíu mày.

"Đó là một nhóm người điên cuồng tôn thờ dị thần. Họ sùng bái những sinh thể không tên, không hình dạng, hy vọng sẽ được ban cho quyền năng. Nhưng giáo phái của họ quá nhỏ bé, không đủ sức hấp dẫn sự chú ý của dị thần. Thế là..."

Mạnh Bà ngừng lại, giọng bà trầm xuống như rơi vào đáy vực.

"Họ quyết định hiến tế. Hàng nghìn tỷ sinh linh bị họ đưa lên bàn thờ, chỉ để đổi lấy một ánh mắt từ thế giới bên kia. Họ đã gần như thành công... dị thần suýt nữa đã nhìn về phía này rồi."
 
Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ
Chương 397: Chương 397



"Nếu một ngày nào đó dị thần thật sự để mắt tới Trái Đất," Mạnh Bà khẽ nói, giọng bà trầm xuống như vang vọng từ một nỗi đau xưa cũ, "thì Trái Đất sẽ trở thành một phần cơ thể của hắn – một mảnh ghép khổng lồ trong thân thể không tưởng. Khi đó, tất cả sự sống nơi đây sẽ bị đồng hóa, hàng tỷ sinh linh hóa thành tro bụi, mọi thứ đều kết thúc."

Nghe đến đây, Lê Diệu lặng người. Cô không dám tưởng tượng viễn cảnh ấy. Nhưng Mạnh Bà chưa dừng lại, bà tiếp tục kể, giọng trầm tĩnh nhưng đầy tiếc nuối:

"Các vị thần không thể khoanh tay đứng nhìn Trái Đất bị nuốt chửng. Họ buộc phải gác lại tất cả mâu thuẫn, dốc toàn bộ thần lực, hợp sức cắt đứt sự chú ý của dị thần."

Lê Diệu chớp mắt, trái tim như ngừng đập khi nghe câu tiếp theo:

"Kết quả là... toàn bộ các vị thần đã hy sinh. Họ tan biến hoàn toàn, đổi lấy sự sống còn cho thế giới này."

Mắt cô đỏ hoe. Cảm xúc dâng lên cuồn cuộn như thủy triều. Không còn các vị thần... Chỉ để cứu lấy một hành tinh nhỏ bé giữa vũ trụ bao la?

Cô khẽ thì thầm: "Nếu không có Nhà Ma, liệu thế gian này còn có Đại Thánh... còn có bà không?"

Thấy rõ sự xúc động của cô gái nhỏ, Mạnh Bà nhẹ nhàng vỗ về: "Đừng buồn, cục cưng của bà. Không cần phải buồn đâu. Chúng ta chết đi là đáng giá. Các vị thần được nhân loại tôn thờ, cung phụng bao đời. Đến lúc cần bảo vệ họ, chúng ta phải đứng ra gánh vác. Khi tất cả ra đi, họ đều rất bình thản, không hối tiếc."

Sau phút trầm mặc, Mạnh Bà bắt đầu giải thích những thắc mắc của Lê Diệu.

Nhà Ma là gì?

"Nhà Ma là thần khí được các vị thần hợp lực tạo nên, là kết tinh của thần lực và trí tuệ. Các phó bản bên trong đó, một số là không gian riêng của các vị thần – tụ linh, càn khôn – một số được lấy từ những thế giới từng bị hệ thống xuyên nhanh xâm lược, tức vùng đất Xám."

Nói cách khác, Nhà Ma chính là di sản cuối cùng của các vị thần, thứ duy nhất còn sót lại sau khi họ tan biến khỏi vũ trụ.

Về cha mẹ của Lê Diệu?

Mạnh Bà lắc đầu: "Bà không biết chính xác họ ở đâu, nhưng chắc chắn họ chưa chết. Có thể họ đang ở một vị diện khác, chưa tìm được đường về."

Lê Diệu tựa đầu vào đầu gối Mạnh Bà, mắt long lanh đầy tò mò: "Nhà Ma tồn tại chỉ để đối phó với hệ thống xuyên nhanh thôi sao?"

"Không chỉ vậy đâu, Diệu Diệu." Mạnh Bà khẽ cười, nhẹ nhàng chạm vào sống mũi cô, "Các vị thần từng dự đoán rằng nếu chỉ dựa vào sức mạnh Trái Đất, thì không thể mãi chống lại tín đồ của dị thần. Để bảo vệ quê hương mình, nhất định phải lập một liên minh rộng khắp – kết nối với các vị diện khác."

"Bà hy vọng cháu có thể phát triển Nhà Ma khắp vũ trụ, mở ra các chi nhánh, liên minh cùng những vị diện còn chưa bị đồng hóa, cùng nhau chống lại tín đồ dị thần."

Nghe vậy, Lê Diệu chợt nhớ đến nhóc Thiên Đạo ở vị diện trước đó. Cô bật cười:

"Bà bà, thật ra, đối với các vị diện khác, thì cháu cũng là kẻ ngoại lai thôi. Ở nơi trước cháu đến, Thiên Đạo luôn cảnh giác với cháu như thể sợ bị xâm nhập vậy."

"Thật sao?" Mạnh Bà nhướng mày, rồi gật đầu hài lòng. "Vậy thì tốt. Thiên Đạo nào càng cảnh giác, thì hệ thống xuyên nhanh càng khó chen vào. Nếu gặp những Thiên Đạo tỉnh táo như vậy, cứ chủ động đàm phán. Nếu họ không đồng ý, thì ta không mở chi nhánh. Chỉ nên đặt chi nhánh ở những nơi Thiên Đạo lỏng lẻo, không quan tâm nhiều."

"Chúng ta không thể cứ bị động mãi như thế. Phải bắt đầu phân công rõ ràng, xây dựng tổ chức." Ánh mắt bà trở nên nghiêm túc.

Trước đây, Mạnh Bà luôn nghĩ còn quá sớm để phân công nhiệm vụ. Bà tin rằng Lê Diệu cần nhiều thời gian hơn để trưởng thành, để chuẩn bị tinh thần. Nhưng không ngờ, cô bé ấy lại lớn nhanh đến vậy – tâm trí vững vàng, trái tim mạnh mẽ, ý chí sáng rõ. Giờ đây, cô đã đủ "nhiệt" để bắt đầu phản công.

Tuy nhiên, với Lê Diệu, cô lại không nghĩ đến điều gì quá cao xa. Cô chỉ là một "mầm non" vừa mới nhú, còn cần thời gian để phát triển từng bước. Cô không dám mơ tưởng đến việc bảo vệ toàn bộ vũ trụ, chỉ cần có thể bảo vệ Trái Đất đã là khó khăn vô cùng.

Phân công thì chưa vội, nhưng việc mở rộng chi nhánh Nhà Ma thì hoàn toàn có thể làm ngay.

Cô nghĩ: "Mở thêm chi nhánh sẽ là nhiệm vụ chính, còn truy tìm kẻ xuyên nhanh sẽ là nhiệm vụ phụ."

Nghĩ là làm, Lê Diệu lập tức triệu tập toàn bộ nhân viên Nhà Ma, tổ chức một cuộc họp quy mô lớn để thảo luận chi tiết về kế hoạch mở rộng.

Từ hôm đó, một bước ngoặt mới bắt đầu – bước ngoặt của một Nhà Ma đang lớn dần trong vũ trụ, từ cội rễ Trái Đất lan ra những vị diện xa xôi, sẵn sàng đối đầu với cái ác từ ngoài chiều không gian.
 
Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ
Chương 398: Chương 398



Hệ thống Nhà Ma không thể ngồi yên nhìn thời cơ trôi qua. Việc đầu tiên họ phải làm là liên lạc với các Thiên Đạo ở những vị diện khác để xin cấp phép hoạt động chính thức.

Đối với những vị diện có Thiên Đạo quản lý nghiêm ngặt, mọi hoạt động cần được thông qua và phê duyệt bằng công cụ chuyên dụng do Thiên Đạo cung cấp. Còn những vị diện không có ai cai quản, thì Nhà Ma sẽ trực tiếp cử người đến — một hình thức xâm nhập thầm lặng.

Tuy nhiên, việc di chuyển giữa các vị diện không hề đơn giản. Với thực lực hiện tại của Lê Diệu, cô không thể tự do xuyên qua các vị diện nếu không đi qua kênh chính thức được cấp phép.

May mắn thay, Nhà Ma là một hệ thống lâu đời, sở hữu nhiều di sản quý giá. Dưới sự hướng dẫn tận tình của Mạnh Bà, Lê Diệu đã dùng điểm tích lũy để mua một số thần khí đặc biệt tại Cửa Hàng Nhà Ma — những món đồ có khả năng hỗ trợ việc du hành giữa các vị diện mà không cần xin phép Thiên Đạo.

Tuy vậy, việc sử dụng thần khí cũng cần một lượng linh lực và thực lực nhất định. Với khả năng hiện tại, Lê Diệu chỉ có thể tiếp cận các vị diện gần, những nơi có kết cấu ổn định và linh khí không quá khắc nghiệt. Khi năng lực tăng lên, cô sẽ dần mở rộng phạm vi hoạt động, tiến sâu vào những thế giới phức tạp hơn.

Trong lúc Lê Diệu chuẩn bị cho hành trình mới, toàn bộ hệ thống Nhà Ma cũng vận hành nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Họ nhanh chóng lập ra kế hoạch cụ thể, phân công người phụ trách và tuyển chọn nhân lực có tiềm năng.

Hiện tại, Nhà Ma đã đào tạo được một lực lượng tinh nhuệ từ các phó bản khác nhau — từ phó bản tận thế đến tu tiên, thậm chí là các phó bản võ đạo dưới trướng Đại Thánh. Những người này đều sở hữu sức mạnh vượt xa giới hạn của Trái Đất, đến mức không thể phát huy toàn bộ năng lực khi ở lại thế giới này.

Việc mở rộng chi nhánh sang các vị diện khác là cơ hội lý tưởng để những nhân tài ấy phát triển toàn diện. Họ sẽ được phân đến những thế giới phù hợp với năng lực và phẩm chất riêng, từ đó phát triển theo cách của mình.

Tuy nhiên, việc mang theo một lượng lớn người đến thế giới khác không thể thực hiện trong âm thầm. Lê Diệu biết rõ mình phải thông báo với Cục trưởng Ông, nếu không thì chẳng khác nào hành vi… buôn người.

Ban đầu, cô nghĩ chỉ cần gọi điện báo cáo là đủ. Ai ngờ, sau khi nghe đầu dây bên kia nói sơ qua về kế hoạch, Cục trưởng Ông liền đáp:

"Chuyện này nghiêm trọng như vậy, tôi không thể quyết định qua điện thoại. Phải gặp trực tiếp để thảo luận."

Chẳng cần chần chừ, Cục trưởng Ông lập tức lên trực thăng, bay thẳng đến Phong Đô ngay trong ngày.

Khi vừa đặt chân xuống, ông không nghỉ ngơi lấy một phút mà đến gặp Lê Diệu ngay: "Bà chủ Lê, phiền cô trình bày toàn bộ kế hoạch một cách chi tiết."

Sau khi nghe xong, ông hoàn toàn sững sờ, mất mấy giây mới thốt lên được:

"Cô… cô nói là muốn đưa người dân sang các vị diện khác?"

Lê Diệu gật đầu, giọng bình thản: "Đúng vậy. Nhưng hiện tại chỉ có thể đưa một nhóm nhỏ đi trước. Các vị diện mới cần họ tự khám phá, tự phát triển."

Cục trưởng Ông nuốt khan, lồng ngực hơi phập phồng. Nỗi kinh ngạc trong mắt ông không thể nào che giấu.

Cả quốc gia đã phải tiêu tốn hàng thập kỷ, dùng đến bao nhiêu tài nguyên, nhân lực và trí tuệ mới có thể chạm tới mặt trăng. Vậy mà Lê Diệu chỉ cần vài bước đã có thể đưa con người vượt khỏi cả hệ mặt trời, tiến vào thế giới song song.

Sau một hồi im lặng, ông hỏi, giọng nghiêm túc:

"Việc này có nguy hiểm không?"

"Chắc chắn là có." Lê Diệu không vòng vo, "Tôi không thể đảm bảo điều gì cả. Vì tất cả những gì ở các vị diện khác đều là ẩn số. Họ sẽ phải đối mặt với vô vàn tình huống không lường trước được."

Cục trưởng Ông gật đầu: "Tôi hiểu. Nhưng chuyện này tôi không thể tự quyết, phải báo cáo lên cấp trên. Cô chờ tin tôi."

Sau đó, ông tiếp tục hỏi thêm về những chi tiết khác trong kế hoạch. Khi đã nắm rõ mọi chuyện, ông rời đi ngay trong đêm.

Chỉ một ngày sau, ông quay trở lại — lần này có mang theo một đoàn người đi cùng.

"Bà chủ Lê," ông nói, "ý của cấp trên là cần để người của Siêu Cục và quân đội đi tiên phong. Sau khi đánh giá xong điều kiện ở vị diện mới, mới cho phép dân thường sang sau."

Ông nói thêm, giọng đầy cẩn trọng: "Tất cả người được chọn đều phải trải qua khóa huấn luyện toàn diện và có hệ thống. Phải đảm bảo an toàn tuyệt đối."

Lê Diệu gật đầu, nghiêm túc đáp: "Tôi sẽ làm hết sức để đảm bảo sự an toàn cho tất cả mọi người. Nhưng ở vị diện mới, muốn sống sót và phát triển — cuối cùng vẫn phải dựa vào chính họ."
 
Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ
Chương 399: Chương 399



"Chúng tôi hiểu." – Cục trưởng Ông gật đầu, ánh mắt trầm tĩnh. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng việc khai phá các vị diện mới luôn là một hành trình đầy gian khổ, không tránh khỏi hy sinh.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Lê Diệu chọn ra một số vị diện có mức độ an toàn cao. Cô dựa vào khả năng và đặc điểm của từng người để phân bổ họ tới những nơi phù hợp. Để bảo đảm an toàn cho trụ sở chính của Nhà Ma, cô còn điều động những cường giả như Bạch Cốt Tinh, Đát Kỷ, Tiểu Thiến... Dù họ không thể rời khỏi Nhà Ma, nhưng chỉ cần có họ trấn giữ, nơi này đã không dễ gì bị xâm phạm.

Bất kể người nào gặp nguy hiểm ở bên ngoài, chỉ cần quay về Nhà Ma là được bảo vệ tuyệt đối.

Nhờ đó, các chi nhánh Nhà Ma dần được mở rộng một cách có trật tự. Từ một chi nhánh ban đầu, rồi thành hai, từ hai thành bốn, rồi tám... Cuối cùng, mạng lưới Nhà Ma đã trải rộng khắp các vị diện lân cận.

Dù là vị diện phong kiến, tận thế, công nghệ cao hay thế giới tu tiên, tất cả đều dần có sự hiện diện của Nhà Ma.

Một số người được giao quản lý chi nhánh còn rất nhạy bén, họ chủ động thiết lập quan hệ giao thương với các vị diện bản địa, mở ra mạng lưới liên kết giữa Trái Đất và thế giới khác. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, hệ thống Nhà Ma đã phát triển mạnh mẽ. Không chỉ công nghệ của Hoa Quốc mà cả các đạo pháp cũng đồng loạt bùng nổ, nâng tầm ảnh hưởng của Trái Đất lên một tầm cao mới.

Không, nói đúng hơn, không chỉ công nghệ – mà cả linh lực và dị năng đều đồng loạt phát triển vượt bậc.

Kế hoạch mở rộng chi nhánh không đơn thuần là "xâm lược" vị diện khác, mà còn mang ý nghĩa giúp đỡ, khai sáng. Lê Diệu không chỉ mở chi nhánh, cô còn giảng dạy – dạy võ công, đạo pháp, và cách sử dụng dị năng. Dần dần, ngày càng nhiều người bị ảnh hưởng bởi Nhà Ma, từ đó khiến tu vi của Lê Diệu không ngừng gia tăng.

Điều kỳ lạ là – cô không cần làm gì quá nhiều. Chỉ cần ngủ một giấc thôi, tu vi đã tăng gấp đôi.

Tu vi của cô tăng trưởng cũng kéo theo ảnh hưởng trở lại Trái Đất. Linh khí dần trở nên dày đặc, người dân cảm nhận rõ rệt sự thay đổi. Trái Đất cũng dường như lớn hơn, xuất hiện nhiều vùng đất mới chưa từng được khám phá. Tài năng trẻ liên tục xuất hiện như suối nguồn không cạn.

Nhờ linh khí dồi dào, Lê Tán – người từng bị đôi mắt Âm Dương phân thôn và rơi vào hôn mê – cuối cùng cũng tỉnh lại.

"Sư đệ!" – Nhìn thấy Lê Tán mở mắt, Đại sư huynh Nhất Đức không kìm được xúc động, lập tức nắm chặt tay hắn: "Tốt quá rồi, cuối cùng đệ cũng tỉnh lại!"

Lê Tán cảm thấy đôi mắt vô cùng khó chịu, vừa trống rỗng vừa đau nhức. Trước mắt hắn chỉ là một mảng trắng mờ như sương khói, đến cả mặt Đại sư huynh cũng không thấy rõ.

Hắn nheo mắt, cố nhìn kỹ hơn, nhưng càng cố gắng thì cơn đau trong đầu càng dữ dội. Chỉ vài giây sau, hắn choáng váng và ngất lịm đi.

Nhất Đức vội truyền linh lực giúp hắn tỉnh lại. Khi Lê Tán dần hồi phục ý thức, hắn nhíu mày hỏi nhỏ:

"Mắt của đệ...?"

Vừa định đưa tay chạm vào, liền bị Nhất Đức ngăn lại.

"Đừng động vào! Đừng chạm vào mắt!"

Lê Tán khựng lại, ánh mắt đầy hoang mang nhìn sư huynh, như đang tìm kiếm câu trả lời.

Nhất Đức im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói: "Sư đệ, đôi mắt của đệ… đã bị Lê Diệu lấy lại rồi."

Nghe đến cái tên ấy, Lê Tán sững người. Phải mất vài giây hắn mới nhớ ra – Lê Diệu là em họ mình.

Một hình ảnh mơ hồ hiện lên trong ký ức, hắn gần như đã quên mất cô gái ấy.

"Thì ra là vậy…" – Lê Tán nhìn xa xăm, sắc mặt thất thần, trong lòng không biết nên cảm xúc ra sao.

Đôi mắt Âm Dương vốn dĩ là của Lê Diệu. Cô lấy lại thì cũng chẳng có gì sai trái – chỉ là hoàn trả cho người chủ thực sự.

Hắn hít sâu một hơi, nhủ thầm phải giữ bình tĩnh. Dù trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là phải biết Lê Diệu đang ở đâu, liệu cô có gây họa cho nhân gian hay không?

Cô là Ma Tinh, lại sở hữu lại đôi mắt Âm Dương, chắc chắn sức mạnh đã vượt xa trước kia. Hắn không thể không lo lắng.

"Sư huynh, Lê Diệu giờ đang ở đâu?" – Hắn hỏi, giọng trầm.

Nhất Đức lắc đầu: "Huynh không biết. Đã lâu rồi huynh chưa xuống núi, cũng không có tin tức gì."

"Vậy... hãy để người khác đi dò hỏi vậy. Còn Tiểu sư muội Tứ Linh đâu?" – Lê Tán không giấu được nôn nóng.

Nhắc đến Tứ Linh, ánh mắt Nhất Đức thoáng u ám, trầm xuống: "Tiểu sư muội... đã bị Siêu Cục giam giữ rồi."

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Lê Tán cảm thấy như cả thế giới trước mắt mình đã đảo lộn hoàn toàn. Mới chỉ bế quan trong thời gian ngắn, mà giờ đây mọi thứ đã thay đổi đến mức anh ta gần như không thể nhận ra thực tại nữa.

Trước tiên là chuyện Lê Diệu – người vốn dĩ không được xem trọng trong nhà – không ngờ lại đoạt lại được đôi mắt Âm Dương, rồi đến chuyện tiểu sư muội bị bắt.

Gắng gượng đè nén sự bất an đang trào lên trong cơ thể, Lê Tán giữ giọng bình tĩnh:

"Siêu Cục không thể tùy tiện bắt người. Tiểu sư muội rốt cuộc đã làm gì?"

Nhất Đức lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh. Ánh mắt đầy phẫn uất, giọng cũng mang theo oán khí dày đặc:

"Tất cả đều là do Lê Diệu! Con tiện nhân đó đã mê hoặc người của Siêu Cục, rồi giăng bẫy hãm hại tiểu sư muội! Trong thời gian sư đệ bế quan, cô ta lần lượt cướp hết khí vận của nhà họ Lê, khiến cho cả gia tộc tan cửa nát nhà."

Anh ta siết chặt tay, hằn học kể tiếp:

"Người nhà họ Lê tuyệt vọng tìm đến Tử Dương Quan cầu cứu. Vì nghĩa tình, tiểu sư muội mới xuống núi giúp đỡ, nào ngờ lại rơi vào cạm bẫy do Lê Diệu giăng ra, bị Siêu Cục bắt giữ. Chưa dừng ở đó, cô ta còn cướp luôn đôi mắt Âm Dương của sư đệ, lại còn được cả giới huyền học tung hô, kính nể như thần tiên giáng thế."

"Hiện giờ, giới huyền học gần như tôn sùng cô ta. Còn Tử Dương Quan chúng ta thì sao? Giờ chỉ còn lại hai huynh đệ mình!"

Những lời của Nhất Đức vượt quá sức tưởng tượng của Lê Tán. Cơ thể vốn chưa hồi phục hoàn toàn sau khi bị phân phệ, hắn khó lòng chịu nổi cú sốc này. Đành phải ra hiệu cho Nhất Đức lui xuống, để bản thân có thời gian nhập định, điều hòa khí huyết, ổn định lại tinh thần.

Phải mất gần một tuần tĩnh dưỡng, Lê Tán mới hoàn toàn hồi phục và chính thức xuất quan. Nhưng mất đi đôi mắt Âm Dương, lại thêm tổn thương do bị phản phệ, tu vi của hắn đã rơi thẳng từ Trúc Cơ xuống Luyện Khí. Tầm nhìn cũng chỉ còn mờ nhạt, không thể phân biệt rõ chi tiết, chỉ có thể lờ mờ cảm nhận được bóng người, đường nét xung quanh.

Nhất Đức luôn túc trực bên ngoài. Vừa thấy sư đệ xuất quan, anh ta vội vã chạy tới, giọng đầy quan tâm:

"Sư đệ, sức khỏe đỡ hơn chút nào chưa?"

Lê Tán nhẹ nhàng gật đầu, thần sắc điềm tĩnh như thường. Dù mất hết tu vi, dù không còn đôi mắt Âm Dương, hắn vẫn không hề tỏ ra tiếc nuối. Tâm lý vững vàng đến lạ thường.

"Sư huynh," hắn nói, "bây giờ huynh hãy nói rõ toàn bộ tình hình bên ngoài cho đệ nghe."

Nhất Đức vốn cũng đã nhiều năm không rời núi, nên tình hình hiện tại của giới huyền học dưới xuôi thế nào, anh ta cũng chẳng nắm chắc. Mọi thông tin đều từ mạng internet mà ra.

Không muốn truyền đạt sai lệch, Nhất Đức liền gom tất cả những tư liệu liên quan đến Nhà Ma, chỉnh lý rồi trình bày lại bằng thiết bị AI, để Lê Tán tiện theo dõi.

Lê Tán nhắm mắt, tập trung lắng nghe.

Khi nội dung phát đến phần Nhà Ma tạo ra các phó bản tu tiên, võ đạo, tận thế... hắn lập tức sửng sốt, không thể tin vào tai mình:

"Cái gì? Sao lại có chuyện như thế này? Không thể nào!"

Nhất Đức thở dài, giọng đầy khinh thường:

"Chắc chắn là giả. Nhà Ma bịa đặt ra để tô vẽ cho mình thôi."

"Không thể chủ quan như vậy, sư huynh!" – Lê Tán trầm giọng, nghiêm nghị nói – "Lê Diệu chỉ có một mình, cô ta có thể lừa được một vài người, nhưng không thể nào lừa cả Siêu Cục, cả giới huyền học, thậm chí cả quốc gia và thế giới."

Hắn ngừng một chút, rồi nói tiếp:

"Huynh có để ý không? Linh khí quanh Tử Dương Quan đã dồi dào hơn rất nhiều. Vừa rồi ta vận khí cảm nhận, cả bầu trời đều được bao phủ bởi một tầng linh khí dày đặc, sạch sẽ và tinh khiết."

"Nếu thật sự có đại họa sắp xảy ra, hoặc Lê Diệu làm điều bất nhân, thế gian này đã sớm tràn ngập oán khí, không thể có cảnh thanh tịnh như bây giờ."

"Cả thế giới… đang thay đổi theo hướng tốt đẹp hơn."

Lời hắn vừa dứt, một loạt tiếng bước chân vang lên phía ngoài điện. Lê Tán dù không còn đôi mắt tinh tường, nhưng nhạy cảm vẫn còn. Hắn lập tức quay đầu, cố nhìn về phía phát ra tiếng động.

Mơ hồ, hắn cảm nhận được có một bóng dáng mảnh mai đang tiến lại gần. Dù không nhìn rõ khuôn mặt, hắn vẫn có thể cảm nhận được khí tức tinh khiết, cao quý tỏa ra từ người đó — một loại tu vi cao đến mức hắn không thể chạm tới.

Là Tiên Tôn!

Lê Tán lập tức đứng bật dậy, nghiêm chỉnh cúi người hành lễ, giọng đầy cung kính:

"Tiền bối! Không biết tiền bối giá lâm, vãn bối thất lễ, mong được lượng thứ."

Người kia không nói gì, chỉ chậm rãi dừng bước, ánh mắt dừng lại nơi hắn. Một ánh nhìn phức tạp, khó tả.

Chính là Lê Diệu.

Cô không lên tiếng ngay. Chỉ lặng lẽ quan sát người trước mặt — người từng đoạt đi vận mệnh của cô. Giờ đây, khi mọi chuyện đã sáng tỏ, cô đã hiểu được tất cả… về chuyện năm xưa bị trộm mất khí vận.
 
Back
Top Bottom