Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nha Hoàn Nhóm Lửa - Tạ Hà Hoa

Nha Hoàn Nhóm Lửa - Tạ Hà Hoa
Chương 110: Chương 110



Lục Chiêu Cẩn lúc này mới hơi yên tâm, rồi nhìn về phía Tam Hoàng tử đang đứng sau lưng nàng, vẻ mặt lêu lổng. Tam Hoàng tử lại phớt lờ hắn, chỉ nhìn Tạ Tiểu An: “Này, Tạ Tiểu An!”

Tạ Tiểu An buông Lục Chiêu Cẩn ra, xoay người: “Tam Hoàng tử có gì cần chỉ dạy?”

“Bản Hoàng tử đi đây.”

“Tam Hoàng tử đi thong thả.”

Nói xong Tạ Tiểu An liền kéo Lục Chiêu Cẩn đi về phía trước: “Hoài Thanh, đi thôi.”

Tam Hoàng tử cứ thế bị bỏ lại phía sau, ánh mắt tối sầm nhìn hai người rời đi.

Tạ Tiểu An khó đối phó hơn hắn nghĩ. Nếu là nữ tử khác hôm nay gặp phải chuyện này, lại bị mình dẫn đến đây, không phải là e lệ thì cũng là kinh hoảng.

Nhưng Tạ Tiểu An từ đầu đến cuối đều rất bình thản, dường như những hành động này của mình hoàn toàn không thể khơi gợi được cảm xúc của nàng.

Đợi ra khỏi tầm mắt của Tam Hoàng tử, Tạ Tiểu An mới nói: “Ngài mau về làm công vụ đi, ta và Văn Tú tập hợp xong sẽ về phủ, không cần lo lắng.”

Lục Chiêu Cẩn một tay dắt dây cương, một tay nắm chặt lấy tay Tạ Tiểu An không buông: “Không, ta đưa nàng về.”





“Hôm nay rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Tạ Tiểu An liền vừa đi cùng hắn vừa kể hết mọi chuyện xảy ra hôm nay cho hắn nghe.

Sau khi Lục Chiêu Cẩn nghe xong, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng: “Hôm nay gặp Tam Hoàng tử chắc chắn không phải là tình cờ.”

Tạ Tiểu An gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy, còn nữa…”

Tạ Tiểu An lời nói khựng lại, Lục Chiêu Cẩn nhìn nàng: “Cái gì?”

Tạ Tiểu An không biết có nên nói hay không, cuối cùng vẫn ra hiệu cho Lục Chiêu Cẩn cúi đầu xuống, thì thầm vào tai hắn câu nói chưa nói hết của Tam Hoàng tử “thích”.

Lục Chiêu Cẩn nghe xong, trong mắt hiện lên vẻ tức giận: “Hắn tìm chết.”

Tạ Tiểu An vội nói: “Ta cảm thấy hắn nói câu này là có mục đích, không phải là thật sự thích ta.”

Lục Chiêu Cẩn nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào, từ sau khi hai người ở bên nhau lại vô tình mang theo vài phần quyến rũ của nàng, thầm nghĩ, chưa chắc đâu. Ít nhất có một điều có thể chắc chắn, Tam Hoàng tử chết tiệt đó đang nhòm ngó An An của hắn.

“Mấy ngày này đừng ra khỏi phủ nữa, ta đưa các nàng về trước.”

Tạ Tiểu An cũng nghĩ như vậy. Đợi đến chỗ xe ngựa, một tiếng kinh hô ngắt lời hai người.

“Tiểu An, tẩu không sao chứ?”

Là Lạc Văn Tú. Nàng ta ở cửa sổ xe nhìn thấy Tạ Tiểu An và Lục Chiêu Cẩn đến liền vội vàng xuống xe ngựa chạy về phía Tạ Tiểu An.

Đến trước mặt Tạ Tiểu An, một tay ôm lấy nàng, mắt rưng rưng như sắp khóc: “Ta không nên bỏ rơi tẩu.”

Tạ Tiểu An vỗ nhẹ lưng Lạc Văn Tú an ủi nàng: “Yên tâm, ta không sao. Muội đâu có bỏ rơi ta, vốn dĩ là ta bảo hai người đi trước mà.”

“Ta đã nói, ta có cách thoát thân, muội xem, ta không phải vẫn khỏe mạnh đó sao?”

Lạc Văn Tú lúc này mới buông nàng ra, nhìn ngắm một lượt. Thấy nàng thật sự không sao mới lấy khăn tay ra lau nước mắt ở khóe mắt, mang theo chút may mắn sau cơn hoạn nạn, vỗ ngực: “Vậy thì tốt rồi. Thôi, chúng ta về phủ rồi không ra ngoài nữa, thật đáng sợ.”

Tạ Tiểu An khó khăn giải thích: “Thực ra, kinh thành cũng không phải ngày nào cũng loạn như vậy đâu. Đợi qua khoảng thời gian này ta lại dẫn muội ra ngoài chơi.”

Hôm nay Lạc Văn Tú chắc là vì nàng mới gặp phải tai bay vạ gió này. Tạ Tiểu An và Lục Chiêu Cẩn nhìn nhau, Lục Chiêu Cẩn gật đầu ra hiệu chuyện này hắn sẽ điều tra rõ ràng.

Hai người rất hiểu nhau. Tạ Tiểu An tự nhiên biết hắn đang bày tỏ điều gì, liền kéo Lạc Văn Tú lên xe ngựa. Lục Chiêu Cẩn lên ngựa đi bên cạnh xe, một đường đưa các nàng về phủ.

Mãi đến khi tận mắt nhìn thấy Tạ Tiểu An và Lạc Văn Tú vào phủ mới quay ngựa rời đi.

Tạ Tiểu An và Lạc Văn Tú trước tiên đến chính viện gặp Tiền thị. Tiền thị có chút kinh ngạc đặt chén trà xuống: “Về rồi à? Sao không chơi thêm một lát nữa?”

Lạc Văn Tú mím môi cười: “Hôm qua cháu ngủ muộn, hôm nay cảm thấy hơi mệt mỏi nên đã bảo Tiểu An dẫn cháu về nghỉ ngơi rồi.”

Sau khi Tạ Tiểu An hành lễ xong liền quy củ đứng một bên, có chút ngạc nhiên trước những lời này của Lạc Văn Tú.

Đợi ra khỏi sân, Lạc Văn Tú mới khẽ giọng giải thích: “Ta sợ di mẫu làm khó tẩu nên không nói chuyện xảy ra hôm nay. Tẩu về cũng dặn dò Lục Ngân một chút.”

Dù Tạ Tiểu An vô tội, nhưng lần đầu đưa Lạc Văn Tú ra ngoài đã xảy ra chuyện như vậy, khó đảm bảo Tiền thị sẽ không giận cá chém thớt mà trách nàng không chăm sóc tốt cho Văn Tú.

Tạ Tiểu An không phải là người không biết điều, tất nhiên nhận lấy ý tốt của nàng ta: “Được, ta về sẽ nói với Lục Ngân. Bữa tối muội đến Vãn Hương Đường ăn nhé, ta đích thân vào bếp, coi như là an ủi muội một chút.”

Trong đôi mắt đẹp của Lạc Văn Tú tỏa ra niềm vui bất ngờ: “Vậy thì tốt quá, lần này ta có phúc được ăn ngon rồi!”

Tạ Tiểu An nói là làm, buổi tối đích thân vào bếp làm rất nhiều món sở trường của mình. Nghĩ là ở trong phủ, chắc sẽ không có chuyện gì, lại đặc biệt lấy ra hai bình rượu nàng tự mình ủ.

Rượu màu trắng sữa rót vào chén. Lạc Văn Tú tò mò: “Đây là rượu gì?”

Tạ Tiểu An cười đặt rượu trước mặt nàng ta: “Đây là rượu ta tự mình ủ, gọi là rượu Thủy Hoa. Vị dịu, nhưng nếu tửu lượng của muội không tốt thì uống ít một chút, rượu này hậu vị rất mạnh đó.”

Lạc Văn Tú nghe thấy lời nàng nói, cầm lấy chén rượu nhấp một ngụm, khen: “Lại có vị hơi ngọt, ngon quá!”

Tạ Tiểu An cũng tự mình rót một chén: “Còn gì bằng, đây là dùng gạo nếp ủ, là loại rượu ta thích uống nhất.”

Hai người đang nói chuyện thì Lục Chiêu Cẩn vén rèm vào. Nhìn thấy Lạc Văn Tú còn sững sờ một chút: “Văn Tú?”

Lạc Văn Tú đứng dậy hành lễ: “Biểu ca về rồi. Hôm nay Tiểu An mời ta đến dùng bữa, biểu ca sẽ không phiền chứ?”

Lục Chiêu Cẩn đương nhiên không thể nói là phiền, chỉ giơ tay nói: “Sao có thể? Mau ngồi đi.”

Lục Chiêu Cẩn liếc Tạ Tiểu An một cái, không rõ nàng nghĩ gì. Biết rõ Văn Tú là chính thê mà mẫu thân hắn vừa ý, sao còn “dẫn sói vào nhà”?

Đúng vậy, trong mắt Lục Chiêu Cẩn đây chính là dẫn sói vào nhà. Lại còn uống rượu nữa, chuyện này nếu để mẫu thân hiểu lầm giữa hắn và Lạc Văn Tú có gì đó thì phải làm sao?

Tạ Tiểu An tất nhiên nhìn thấy ánh mắt hắn, vội vàng đứng dậy qua cởi áo choàng cho hắn: “Hôm nay xảy ra những chuyện này, ta liền nghĩ làm một bữa ngon an ủi Văn Tú. Ngài sao lại về rồi? Không phải Mặc Ngữ về báo là ngài sẽ về muộn hơn sao?”

Lục Chiêu Cẩn cúi đầu nhìn nàng, dịu dàng nói: “Vốn dĩ là phải muộn hơn mới về được, nhưng ta muốn về gặp nàng nên đã xử lý công việc nhanh chóng rồi.”

Tạ Tiểu An nghe thấy lời này, liếc nhìn Lạc Văn Tú đang ngồi lại bàn giả vờ như không nghe thấy. Thấy nàng ta không nhìn về phía này, Tạ Tiểu An liền khẽ đấm vào ngực Lục Chiêu Cẩn một cái, khẽ nói: “Nói chuyện cho đàng hoàng, mau rửa tay dùng bữa.”

Lục Chiêu Cẩn cười cười, ngoan ngoãn đi rửa tay rồi ngồi xuống bên phải Tạ Tiểu An, bên trái nàng là Lạc Văn Tú.

Sau khi Tạ Tiểu An rót rượu cho Lục Chiêu Cẩn, nói với Lạc Văn Tú: “Văn Tú, mau thử tay nghề của ta thế nào.”

Lạc Văn Tú cười gật đầu. Đợi Lục Chiêu Cẩn động đũa, nàng ta mới bắt đầu cầm đũa.

Nhưng không ngờ đũa đầu tiên Lục Chiêu Cẩn lại gắp cho Tạ Tiểu An. Chỉ thấy hắn vô cùng tự nhiên trước tiên gắp cho Tạ Tiểu An rồi mình mới bắt đầu dùng bữa.

Lạc Văn Tú cụp mắt xuống, tự mình chuyên tâm dùng bữa. Dù là nàng ta, cũng phải thừa nhận — món Tạ Tiểu An nấu thực sự ngon, rượu nàng ủ cũng rất tuyệt.
 
Nha Hoàn Nhóm Lửa - Tạ Hà Hoa
Chương 111: Chương 111



Đến khi hai bình rượu đều cạn, Lạc Văn Tú mới cáo từ rời đi. Tạ Tiểu An đứng dậy tiễn nàng ta về. Thực sự là vì má nàng ta đỏ bừng, nhìn qua đã biết say không nhẹ.

Tạ Tiểu An dìu Lạc Văn Tú đi ra ngoài. Mắt thấy Lục Chiêu Cẩn cũng định đứng dậy theo, Tạ Tiểu An lườm hắn một cái, Lục Chiêu Cẩn liền ngồi xuống, trong lòng vô cùng vui sướng. An An không muốn mình tiễn Lạc Văn Tú về sao!

Lục Chiêu Cẩn cảm nhận được sự quan tâm của Tạ Tiểu An đối với hắn, trong lòng sảng khoái không thể tả.

Tạ Tiểu An thấy hắn ngoan ngoãn ngồi xuống rồi mới cùng Viên Viên dìu Lạc Văn Tú ra ngoài.

Nàng tất nhiên không muốn Lục Chiêu Cẩn cùng mình tiễn Lạc Văn Tú về. Lạc Văn Tú này uống say khướt, dù là mình và Lục Chiêu Cẩn cùng nhau tiễn nàng ta, ngày hôm sau trong phủ chắc chắn cũng sẽ có lời ra tiếng vào.

Ra khỏi nhà, Hòa nhi cũng tiến lên dìu Lạc Văn Tú. Trên đường tiễn Lạc Văn Tú về, Lạc Văn Tú đột nhiên giằng tay Hòa nhi ra, ôm lấy Tạ Tiểu An.

Tạ Tiểu An vội vàng đỡ lấy nàng ta, dịu dàng hỏi: “Văn Tú, sao vậy? Không thoải mái à?”

Lạc Văn Tú tựa đầu vào vai nàng, lẩm bẩm: “Tiểu An, bảo bọn họ đi đi, ta muốn nói chuyện với tẩu.”

Tạ Tiểu An liền vẫy tay cho Viên Viên và Hòa nhi đi xa một chút. Hòa nhi có chút lo lắng nhìn Lạc Văn Tú một cái rồi mới theo Viên Viên đi xa, đứng canh ở ngã rẽ.

Tạ Tiểu An lúc này mới nói với Lạc Văn Tú: “Bọn họ đều đi rồi, Văn Tú, muội muốn nói gì?”





Lạc Văn Tú lại lặng lẽ rơi lệ. Tạ Tiểu An kinh ngạc, vội vàng kéo khoảng cách giữa hai người ra một chút rồi lấy khăn tay ra định lau nước mắt cho nàng ta.

Lạc Văn Tú lại nắm lấy tay nàng, mắt đẫm lệ khẽ nói: “Tiểu An, ta nhớ huynh ấy.”

Tạ Tiểu An: !

Nàng cẩn thận dè dặt: “Nhớ ai?”

Lạc Văn Tú lại chỉ tiếp tục đứt quãng nói: “Nhưng huynh ấy…sao lại chết rồi chứ?”

Nói rồi nước mắt nàng ta chảy càng thêm dữ dội: “Sao lại chết rồi chứ!”

Tạ Tiểu An nhíu mày nhìn vào mắt nàng ta, bên trong chứa đựng nỗi đau buồn nặng trĩu.

Nỗi đau buồn này quả thực quá chân thật, chân thật đến mức lây nhiễm sang Tạ Tiểu An, khiến nàng không khỏi xót xa khẽ ôm lấy Lạc Văn Tú, lại không nói được lời an ủi nào, chỉ cảm thấy nói gì cũng quá nhạt nhẽo.

Lúc này Lạc Văn Tú yếu ớt dựa vào vai nàng, giọng nói như sắp khóc: “Ta nhìn thấy cách tẩu và biểu ca đối xử với nhau không khỏi nghĩ đến ký ức của mình và huynh ấy.”

Tạ Tiểu An không biết nàng ta có quá khứ này, không khỏi áy náy: “Xin lỗi, xin lỗi, sau này ta sẽ chú ý.”

Lạc Văn Tú lại lắc đầu: “Không, tẩu không có lỗi với ta. Là ta không thể trái lệnh phụ thân mới đến phủ Quốc công. Ta biết dự định của phụ thân là gì, cho nên là ta có lỗi với tẩu mới phải.”

Thì ra Lạc Văn Tú vốn dĩ có người trong mộng, nhưng người trong mộng không còn nữa, nàng ta không thể làm trái lệnh phụ thân nên mới đến đây?

Thì ra trong lòng Lạc Văn Tú lại có một bạch nguyệt quang?!

Tạ Tiểu An không biết nên nói gì, chỉ có thể khẽ vu.ốt ve lưng Lạc Văn Tú: “Không trách muội, không trách muội.”

Dường như sau một trận khóc, rượu cũng tỉnh được phân nửa. Lạc Văn Tú ngẩng đầu lên nhìn Tạ Tiểu An, hơi ngượng ngùng cười qua nước mắt:
“Chuyện này ngàn vạn lần đừng nói với di mẫu ta đấy.”

Tạ Tiểu An nhìn bộ dạng mũi đỏ hoe vì khóc của nàng ta, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, lập tức đảm bảo: “Yên tâm, ta sẽ không nói đâu.”

Đây là chuyện riêng của Lạc Văn Tú, Tạ Tiểu An tất nhiên sẽ không nói lung tung, kể cả với Lục Chiêu Cẩn.

Sau khi tiễn Lạc Văn Tú về, Tạ Tiểu An dẫn Viên Viên trở về Vãn Hương Đường. Lục Chiêu Cẩn đã tắm rửa xong, đang ngồi trên ghế mềm đọc sách đợi nàng. Thấy người trở về liền mỉm cười: “Nước đã chuẩn bị xong, đi tắm rửa đi.”

Tâm trí Tạ Tiểu An lập tức bị hắn thu hút. Không vì gì khác, Lục Chiêu Cẩn lúc này mắt phượng cười tươi, bên trong như có những vì sao đang lấp lánh. Hắn vốn đã tuấn tú, lúc này lại càng làm cho cả căn phòng thêm rực rỡ.

Tạ Tiểu An có chút ngẩn người, bị vẻ đẹp của Lục Chiêu Cẩn làm cho mê mẩn!

Lục Chiêu Cẩn thấy bộ dạng ngẩn ngơ của nàng, không khỏi mỉm cười nghi ngờ: “Hửm?”

Giọng nói trầm ấm quyến rũ, lúc này Tạ Tiểu An mới phản ứng lại, lại có chút căng thẳng đi về phía phòng tắm, như thể đang “bỏ chạy” vậy.

Lục Chiêu Cẩn sau lưng nàng khẽ cười.

Tạ Tiểu An ngồi trong thùng tắm, hai tay khẽ vỗ vỗ vào má mình. Lạ thật, sao mình lại còn thẹn thùng chứ!

Đến khi nàng tắm rửa xong trở về phòng thì thấy trong phòng không một bóng người, nến đã bị thổi tắt chỉ còn lại một ngọn, ánh sáng mờ ảo.

Tạ Tiểu An kỳ lạ nhìn xung quanh: “Hoài Thanh?”

Không ngờ sau lưng đột nhiên có người bế ngang lấy nàng. Tạ Tiểu An suýt chút nữa hét lên, nhưng cảm nhận được khí tức quen thuộc, liền hờn trách:
“Làm ta giật cả mình!”

Lục Chiêu Cẩn vừa bế nàng, vừa đóng cửa lại, mỉm cười hỏi:
“Hôm nay sao lại không cho ta đưa Lạc Văn Tú về?”

Vừa nói, hắn vừa ôm nàng đến bên giường.

Lúc Tạ Tiểu An bị hắn đặt lên giường, túm lấy cổ áo hắn kéo người xuống một chút: “Huynh là nam nhân của ta, ta không thích huynh tiễn nữ tử khác về, để người ta hiểu lầm quan hệ giữa hai người. Sao vậy, huynh không vui à?”

Nụ cười trên mặt Lục Chiêu Cẩn lan rộng. Hai tay hắn chống hai bên người Tạ Tiểu An, chỉ nhìn chằm chằm vào Tạ Tiểu An: “Đúng vậy, ta là của nàng, nàng nhất định phải nhớ kỹ. Nàng không biết đâu, nàng như vậy khiến lòng ta vui sướng vô cùng.”

“Vậy nàng có phải là của ta không?”

Tạ Tiểu An lần này lại không kìm được mà mặt đỏ lên: “Phải.”

Lục Chiêu Cẩn nghe thấy câu trả lời của nàng, chỉ cảm thấy trong lòng được lấp đầy, thỏa mãn vô cùng.

Hai người nhìn nhau cười, tình ý tràn đầy, không nơi nào để giải tỏa, chỉ có thể quấn quýt đến cùng cực.

Trưa hôm sau Tạ Tiểu An liền đến tìm Lạc Văn Tú. Nếu không thể ra khỏi phủ, Tạ Tiểu An định dẫn Lục Ngân đi cùng nàng ta chơi bài lá để giải khuây.

Lúc gặp Lạc Văn Tú, nàng nhạy bén nhận ra Lạc Văn Tú dường như có chút ngại ngùng khi gặp mình.

Tạ Tiểu An liền biết có lẽ là chuyện tối hôm qua nàng ta có chút lúng túng, liền giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cười tươi rói: “Ta sợ muội buồn chán nên định qua đây cùng muội chơi bài lá, thế nào, chơi không?”

Lạc Văn Tú đi qua nắm lấy tay Tạ Tiểu An đi vào nhà: “Cầu còn không được, mau vào đi.”

Nói rồi hai người vào nhà. Hòa nhi đã cùng Lục Ngân nhanh chóng bày biện xong đồ đạc.

Tạ Tiểu An liền cùng Lạc Văn Tú chơi đến giờ cơm tối mới trở về Vãn Hương Đường. Liên tiếp mấy ngày hai người đều ở bên nhau, đương nhiên không phải chỉ chơi bài lá, như vậy quá đơn điệu.

Tạ Tiểu An liền dẫn Lạc Văn Tú đến đình bên hồ quây quần bên bếp lò pha trà, hoặc là câu cá.

Lạc Văn Tú còn tặng nàng một bộ trang sức. Tạ Tiểu An đang suy nghĩ xem nên đáp lễ thế nào thì Lục Chiêu Cẩn từ phía sau ôm lấy nàng, giọng nói u uất: “Nàng cả ngày ở bên cạnh nàng ta, đặc biệt là lúc nàng ta ở đó nàng ngay cả tay cũng không nắm với ta. Nàng không phải là thích nàng ta rồi chứ? An An.”

Tạ Tiểu An dở khóc dở cười, xoay người lại khẽ v.uốt ve d** tai Lục Chiêu Cẩn, khẽ nói: “Nói bậy gì vậy.”

Lục Chiêu Cẩn véo nhẹ môi nàng: “Không được chơi với nàng ta nữa!”

Tạ Tiểu An hôn lên yết hầu hắn một cái, an ủi: “Như vậy không được đâu. Phu nhân nói chúng ta tuổi tác tương đương, bảo ta thường xuyên ở bên cạnh nàng ấy. Hơn nữa dù sao cũng là trước mặt người khác, hành vi cử chỉ của chúng ta vẫn phải kiềm chế một chút.”

Chủ yếu là vì Tạ Tiểu An lo Lạc Văn Tú lại nhớ đến người trong lòng đã khuất, rồi sinh buồn đau, nên khi nàng ấy có mặt, nàng cũng thu liễm bớt tình cảm với Lục Chiêu Cẩn.
 
Nha Hoàn Nhóm Lửa - Tạ Hà Hoa
Chương 112: Chương 112



Đến khi hai bình rượu đều cạn, Lạc Văn Tú mới cáo từ rời đi. Tạ Tiểu An đứng dậy tiễn nàng ta về. Thực sự là vì má nàng ta đỏ bừng, nhìn qua đã biết say không nhẹ.

Tạ Tiểu An dìu Lạc Văn Tú đi ra ngoài. Mắt thấy Lục Chiêu Cẩn cũng định đứng dậy theo, Tạ Tiểu An lườm hắn một cái, Lục Chiêu Cẩn liền ngồi xuống, trong lòng vô cùng vui sướng. An An không muốn mình tiễn Lạc Văn Tú về sao!

Lục Chiêu Cẩn cảm nhận được sự quan tâm của Tạ Tiểu An đối với hắn, trong lòng sảng khoái không thể tả.

Tạ Tiểu An thấy hắn ngoan ngoãn ngồi xuống rồi mới cùng Viên Viên dìu Lạc Văn Tú ra ngoài.

Nàng tất nhiên không muốn Lục Chiêu Cẩn cùng mình tiễn Lạc Văn Tú về. Lạc Văn Tú này uống say khướt, dù là mình và Lục Chiêu Cẩn cùng nhau tiễn nàng ta, ngày hôm sau trong phủ chắc chắn cũng sẽ có lời ra tiếng vào.

Ra khỏi nhà, Hòa nhi cũng tiến lên dìu Lạc Văn Tú. Trên đường tiễn Lạc Văn Tú về, Lạc Văn Tú đột nhiên giằng tay Hòa nhi ra, ôm lấy Tạ Tiểu An.

Tạ Tiểu An vội vàng đỡ lấy nàng ta, dịu dàng hỏi: “Văn Tú, sao vậy? Không thoải mái à?”

Lạc Văn Tú tựa đầu vào vai nàng, lẩm bẩm: “Tiểu An, bảo bọn họ đi đi, ta muốn nói chuyện với tẩu.”

Tạ Tiểu An liền vẫy tay cho Viên Viên và Hòa nhi đi xa một chút. Hòa nhi có chút lo lắng nhìn Lạc Văn Tú một cái rồi mới theo Viên Viên đi xa, đứng canh ở ngã rẽ.

Tạ Tiểu An lúc này mới nói với Lạc Văn Tú: “Bọn họ đều đi rồi, Văn Tú, muội muốn nói gì?”





Lạc Văn Tú lại lặng lẽ rơi lệ. Tạ Tiểu An kinh ngạc, vội vàng kéo khoảng cách giữa hai người ra một chút rồi lấy khăn tay ra định lau nước mắt cho nàng ta.

Lạc Văn Tú lại nắm lấy tay nàng, mắt đẫm lệ khẽ nói: “Tiểu An, ta nhớ huynh ấy.”

Tạ Tiểu An: !

Nàng cẩn thận dè dặt: “Nhớ ai?”

Lạc Văn Tú lại chỉ tiếp tục đứt quãng nói: “Nhưng huynh ấy…sao lại chết rồi chứ?”

Nói rồi nước mắt nàng ta chảy càng thêm dữ dội: “Sao lại chết rồi chứ!”

Tạ Tiểu An nhíu mày nhìn vào mắt nàng ta, bên trong chứa đựng nỗi đau buồn nặng trĩu.

Nỗi đau buồn này quả thực quá chân thật, chân thật đến mức lây nhiễm sang Tạ Tiểu An, khiến nàng không khỏi xót xa khẽ ôm lấy Lạc Văn Tú, lại không nói được lời an ủi nào, chỉ cảm thấy nói gì cũng quá nhạt nhẽo.

Lúc này Lạc Văn Tú yếu ớt dựa vào vai nàng, giọng nói như sắp khóc: “Ta nhìn thấy cách tẩu và biểu ca đối xử với nhau không khỏi nghĩ đến ký ức của mình và huynh ấy.”

Tạ Tiểu An không biết nàng ta có quá khứ này, không khỏi áy náy: “Xin lỗi, xin lỗi, sau này ta sẽ chú ý.”

Lạc Văn Tú lại lắc đầu: “Không, tẩu không có lỗi với ta. Là ta không thể trái lệnh phụ thân mới đến phủ Quốc công. Ta biết dự định của phụ thân là gì, cho nên là ta có lỗi với tẩu mới phải.”

Thì ra Lạc Văn Tú vốn dĩ có người trong mộng, nhưng người trong mộng không còn nữa, nàng ta không thể làm trái lệnh phụ thân nên mới đến đây?

Thì ra trong lòng Lạc Văn Tú lại có một bạch nguyệt quang?!

Tạ Tiểu An không biết nên nói gì, chỉ có thể khẽ vuố.t ve lưng Lạc Văn Tú: “Không trách muội, không trách muội.”

Dường như sau một trận khóc, rượu cũng tỉnh được phân nửa. Lạc Văn Tú ngẩng đầu lên nhìn Tạ Tiểu An, hơi ngượng ngùng cười qua nước mắt:
“Chuyện này ngàn vạn lần đừng nói với di mẫu ta đấy.”

Tạ Tiểu An nhìn bộ dạng mũi đỏ hoe vì khóc của nàng ta, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, lập tức đảm bảo: “Yên tâm, ta sẽ không nói đâu.”

Đây là chuyện riêng của Lạc Văn Tú, Tạ Tiểu An tất nhiên sẽ không nói lung tung, kể cả với Lục Chiêu Cẩn.

Sau khi tiễn Lạc Văn Tú về, Tạ Tiểu An dẫn Viên Viên trở về Vãn Hương Đường. Lục Chiêu Cẩn đã tắm rửa xong, đang ngồi trên ghế mềm đọc sách đợi nàng. Thấy người trở về liền mỉm cười: “Nước đã chuẩn bị xong, đi tắm rửa đi.”

Tâm trí Tạ Tiểu An lập tức bị hắn thu hút. Không vì gì khác, Lục Chiêu Cẩn lúc này mắt phượng cười tươi, bên trong như có những vì sao đang lấp lánh. Hắn vốn đã tuấn tú, lúc này lại càng làm cho cả căn phòng thêm rực rỡ.

Tạ Tiểu An có chút ngẩn người, bị vẻ đẹp của Lục Chiêu Cẩn làm cho mê mẩn!

Lục Chiêu Cẩn thấy bộ dạng ngẩn ngơ của nàng, không khỏi mỉm cười nghi ngờ: “Hửm?”

Giọng nói trầm ấm quyến rũ, lúc này Tạ Tiểu An mới phản ứng lại, lại có chút căng thẳng đi về phía phòng tắm, như thể đang “bỏ chạy” vậy.

Lục Chiêu Cẩn sau lưng nàng khẽ cười.

Tạ Tiểu An ngồi trong thùng tắm, hai tay khẽ vỗ vỗ vào má mình. Lạ thật, sao mình lại còn thẹn thùng chứ!

Đến khi nàng tắm rửa xong trở về phòng thì thấy trong phòng không một bóng người, nến đã bị thổi tắt chỉ còn lại một ngọn, ánh sáng mờ ảo.

Tạ Tiểu An kỳ lạ nhìn xung quanh: “Hoài Thanh?”

Không ngờ sau lưng đột nhiên có người bế ngang lấy nàng. Tạ Tiểu An suýt chút nữa hét lên, nhưng cảm nhận được khí tức quen thuộc, liền hờn trách:
“Làm ta giật cả mình!”

Lục Chiêu Cẩn vừa bế nàng, vừa đóng cửa lại, mỉm cười hỏi:
“Hôm nay sao lại không cho ta đưa Lạc Văn Tú về?”

Vừa nói, hắn vừa ôm nàng đến bên giường.

Lúc Tạ Tiểu An bị hắn đặt lên giường, túm lấy cổ áo hắn kéo người xuống một chút: “Huynh là nam nhân của ta, ta không thích huynh tiễn nữ tử khác về, để người ta hiểu lầm quan hệ giữa hai người. Sao vậy, huynh không vui à?”

Nụ cười trên mặt Lục Chiêu Cẩn lan rộng. Hai tay hắn chống hai bên người Tạ Tiểu An, chỉ nhìn chằm chằm vào Tạ Tiểu An: “Đúng vậy, ta là của nàng, nàng nhất định phải nhớ kỹ. Nàng không biết đâu, nàng như vậy khiến lòng ta vui sướng vô cùng.”

“Vậy nàng có phải là của ta không?”

Tạ Tiểu An lần này lại không kìm được mà mặt đỏ lên: “Phải.”

Lục Chiêu Cẩn nghe thấy câu trả lời của nàng, chỉ cảm thấy trong lòng được lấp đầy, thỏa mãn vô cùng.

Hai người nhìn nhau cười, tình ý tràn đầy, không nơi nào để giải tỏa, chỉ có thể quấn quýt đến cùng cực.

Trưa hôm sau Tạ Tiểu An liền đến tìm Lạc Văn Tú. Nếu không thể ra khỏi phủ, Tạ Tiểu An định dẫn Lục Ngân đi cùng nàng ta chơi bài lá để giải khuây.

Lúc gặp Lạc Văn Tú, nàng nhạy bén nhận ra Lạc Văn Tú dường như có chút ngại ngùng khi gặp mình.

Tạ Tiểu An liền biết có lẽ là chuyện tối hôm qua nàng ta có chút lúng túng, liền giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cười tươi rói: “Ta sợ muội buồn chán nên định qua đây cùng muội chơi bài lá, thế nào, chơi không?”

Lạc Văn Tú đi qua nắm lấy tay Tạ Tiểu An đi vào nhà: “Cầu còn không được, mau vào đi.”

Nói rồi hai người vào nhà. Hòa nhi đã cùng Lục Ngân nhanh chóng bày biện xong đồ đạc.

Tạ Tiểu An liền cùng Lạc Văn Tú chơi đến giờ cơm tối mới trở về Vãn Hương Đường. Liên tiếp mấy ngày hai người đều ở bên nhau, đương nhiên không phải chỉ chơi bài lá, như vậy quá đơn điệu.

Tạ Tiểu An liền dẫn Lạc Văn Tú đến đình bên hồ quây quần bên bếp lò pha trà, hoặc là câu cá.

Lạc Văn Tú còn tặng nàng một bộ trang sức. Tạ Tiểu An đang suy nghĩ xem nên đáp lễ thế nào thì Lục Chiêu Cẩn từ phía sau ôm lấy nàng, giọng nói u uất: “Nàng cả ngày ở bên cạnh nàng ta, đặc biệt là lúc nàng ta ở đó nàng ngay cả tay cũng không nắm với ta. Nàng không phải là thích nàng ta rồi chứ? An An.”

Tạ Tiểu An dở khóc dở cười, xoay người lại khẽ vuố.t ve d** tai Lục Chiêu Cẩn, khẽ nói: “Nói bậy gì vậy.”

Lục Chiêu Cẩn véo nhẹ môi nàng: “Không được chơi với nàng ta nữa!”

Tạ Tiểu An hôn lên yết hầu hắn một cái, an ủi: “Như vậy không được đâu. Phu nhân nói chúng ta tuổi tác tương đương, bảo ta thường xuyên ở bên cạnh nàng ấy. Hơn nữa dù sao cũng là trước mặt người khác, hành vi cử chỉ của chúng ta vẫn phải kiềm chế một chút.”

Chủ yếu là vì Tạ Tiểu An lo Lạc Văn Tú lại nhớ đến người trong lòng đã khuất, rồi sinh buồn đau, nên khi nàng ấy có mặt, nàng cũng thu liễm bớt tình cảm với Lục Chiêu Cẩn.
 
Nha Hoàn Nhóm Lửa - Tạ Hà Hoa
Chương 113: Chương 113



Tam Hoàng tử nhìn thấy vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của Tạ Tiểu An rồi khó khăn nở một nụ cười: “Quả nhiên là nàng.”

Tạ Tiểu An: !

Trái tim đang treo lơ lửng của nàng cuối cùng cũng chết hẳn. Thôi được, lần này không muốn cứu cũng phải cứu rồi.

Dù sao thì nếu Tam Hoàng tử trở về tố cáo với Hoàng thượng, e là không chỉ mình xong đời, phủ Quốc công cũng sẽ gặp rắc rối. Dẫu sao thì khoanh tay đứng nhìn nhi tử của Hoàng thượng bỏ mạng, sao có thể chấp nhận được?

Nàng cũng không thể giết hắn bịt đầu mối được? Tạ Tiểu An liếc nhìn chủ tớ Lạc Văn Tú, ở đây vẫn còn nhân chứng sống đấy!

Tạ Tiểu An liếc nhìn Tam Hoàng tử, cánh tay hắn đang không ngừng chảy máu, cũng lười hỏi hắn làm sao lại rơi vào hoàn cảnh này.

Tạ Tiểu An đứng dậy đi về phía sau, thì lại phát hiện không đi được. Cúi đầu nhìn thì thấy bàn tay trắng bệch vì ngâm nước của Tam Hoàng tử đang nắm lấy cổ chân mình. Tạ Tiểu An không thích hắn, dùng sức kéo về phía trước muốn thoát khỏi tay hắn.

Nhưng vừa kéo liền nghe thấy Tam Hoàng tử rên lên một tiếng, Lạc Văn Tú cũng kinh hô: “Tiểu An!”

Tạ Tiểu An mặt không biểu cảm nghiêng người nhìn qua. Tam Hoàng tử dùng cánh tay bị thương đó nắm lấy nàng, mà vì hành động của nàng, vết thương của Tam Hoàng tử lại chảy thêm nhiều máu.

Tam Hoàng tử nhếch miệng cười: “Nàng đừng hòng bỏ rơi ta.”





Lạc Văn Tú bên cạnh cũng nhìn Tạ Tiểu An đầy khẩn cầu, nhưng Tạ Tiểu An thần sắc không đổi, còn cố tình nhấc cổ chân giật ra thêm mấy cái, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Tam hoàng tử.

Nhưng Tam Hoàng tử lại vẫn luôn nắm chặt lấy cổ chân Tạ Tiểu An không buông. Tạ Tiểu An lạnh lùng: “Buông tay, ta bảo Mặc Ngữ bọn họ mang ngài đến chỗ khô ráo.”

Tam hoàng tử nhìn thẳng vào mắt Tạ Tiểu An một lúc, dường như đang xác định lời nàng nói có thật hay không.

Cuối cùng, khi thấy vẻ mặt nàng hiện lên nét mất kiên nhẫn, hắn mới chậm rãi buông tay.

Hắn vừa buông tay, Tạ Tiểu An liền tránh xa ra, nhìn về phía Mặc Ngữ. Mặc Ngữ tất nhiên biết phải làm thế nào, cùng A Văn một trước một sau nâng Tam Hoàng tử đi một đoạn đường, đặt hắn ta xuống bãi cỏ, dựa lưng vào một cái cây lớn.

Lạc Văn Tú ngẩng đầu nhìn nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng Tạ Tiểu An. Nàng ta vội vàng hét lên: “Tiểu An? Tẩu đi đâu rồi?”

Tam Hoàng tử cũng nhíu mày nhìn xung quanh, nghĩ bụng Tạ Tiểu An cuối cùng cũng bỏ rơi hắn rồi, trong lòng không khỏi tức giận.

Lạc Văn Tú thật sự không tìm thấy bóng dáng Tạ Tiểu An, đành phải tự mình lấy ra khăn tay sạch: “Tam Hoàng tử, để thần nữ băng bó cho ngài nhé.”

Tam Hoàng tử né tránh tay nàng ta: “Bỏ ra.”

Lời vừa dứt, đã nghe giọng Tạ Tiểu An vang lên: “Không cho người xử lý vết thương thì cứu ngài làm gì? Ngồi chờ chết cho rồi.”

Tam Hoàng tử phớt lờ sự lạnh lùng trong lời nói của nàng, ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Tạ Tiểu An cầm một chiếc túi gấm đứng ở bên cạnh bọn họ.

Tam hoàng tử và Lạc Văn Tú cùng lúc lộ vẻ vui mừng: “Tiểu An!”

“Tiểu An!”

Hai tiếng “Tiểu An” đồng thời vang lên. Tạ Tiểu An giơ tay ngắt lời Tam Hoàng tử: “Phiền ngài gọi ta là Tạ Tiểu An, giữa chúng ta vẫn chưa thân thiết đến mức có thể gọi như vậy.”

Tam Hoàng tử mím chặt môi không nói gì. Lạc Văn Tú thì nghi hoặc hỏi: “Tiểu An, đó là gì vậy?”

Ý nàng ta hỏi là chiếc túi gấm trong tay Tạ Tiểu An. Tạ Tiểu An đi về phía bọn họ: “Trong này là một ít thuốc trị thương và băng gạc, dùng để băng bó vết thương.”

Đây chính là chiếc túi gấm nàng mang theo bên mình lúc đi trường săn trước đó.

Tạ Tiểu An đưa túi gấm cho A Văn: “Xử lý vết thương cho ngài ấy.”

Sau đó nàng quay đầu nói với Tam hoàng tử từ xa: “Tam Hoàng tử, làm thế nào để liên lạc với người của ngài? Vì danh tiếng của chúng ta, không thể nào đưa ngài về được, để người của ngài đến đón ngài đi.”

Chủ yếu là nàng không muốn đưa, cũng không muốn dính líu gì đến Tam Hoàng tử.

Tam Hoàng tử nhìn thấy bộ dạng kiên quyết của nàng, buồn bã cúi đầu. Lạc Văn Tú thấy vậy cũng không nói gì.

Thấy Tam Hoàng tử không nói gì, Tạ Tiểu An nói: “Vậy ngài tự mình đi về nhé? Chúng ta đi trước đây.”

Nghe vậy Tam Hoàng tử mới khẽ nói: “Có thể đến tiệm lụa Chu Ký tìm chưởng quỹ ở đó, nói thật tình hình hắn sẽ thu xếp.”

Tạ Tiểu An: “Tín vật”

Tam Hoàng tử lấy ra một miếng ngọc bội từ trong lòng đưa cho Tạ Tiểu An. Tạ Tiểu An ra hiệu cho A Văn đến nhận rồi dặn dò: “A Văn, chúng ta chờ ở đây, ngươi đánh xe đi, không cần quá nhanh để tránh bị nghi ngờ.”

Lạc Văn Tú không khỏi buột miệng: “Tại sao?”

Tạ Tiểu An liếc Tam Hoàng tử một cái, không nói chi tiết, chỉ nói: “Không tiện.”

Trước mặt Tam Hoàng tử, Tạ Tiểu An không tiện nói thẳng. Nếu Tam Hoàng tử không cho người đến phủ Tam Hoàng tử báo tin mà lại đến một nơi giống như trạm liên lạc bí mật của hắn, vậy có lẽ trong phủ Hoàng tử của hắn có người không đáng tin.

Hơn nữa người làm hại hắn chắc chắn vẫn còn đang tìm kiếm hắn khắp nơi. Lúc này A Văn đi báo tin tất nhiên không thể vội vàng hấp tấp gây chú ý.

Tạ Tiểu An nhíu mày nhìn Tam Hoàng tử: Chậc, thật sự nhìn thế nào cũng thấy là một phiền phức lớn.

Việc Tam hoàng tử bị thương rất có thể liên quan đến tranh đoạt ngôi vị. Dưới chân thiên tử mà dám ám sát hoàng tử một cách công khai, cũng quá to gan!

Bây giờ nhóm người của nàng đã cứu hắn, nếu bị đối thủ của hắn biết được chắc chắn sẽ ghi hận bọn họ. Hơn nữa nếu đối phương biết được thân phận của bọn họ, khó đảm bảo sẽ không cho rằng phủ Quốc công thuộc phe của Tam Hoàng tử.

Làm sao bây giờ?

Đối thủ của Tam Hoàng tử là ai? Hay là trực tiếp giao Tam Hoàng tử cho đối phương nhỉ!

Tạ Tiểu An chợt nói: “Tam Hoàng tử, nếu ngài còn chút lương tâm thì đừng nói với bất kỳ ai là cô nương Lạc cứu ngài.”

Tạ Tiểu An kiên quyết không thừa nhận là nàng cứu hắn. Dù sao thì vốn dĩ nàng không muốn cứu, là Lạc Văn Tú nhất quyết muốn cứu, nàng không thể nào bỏ rơi nàng ta mà dẫn người một mình rời đi chứ?

Y phục của Tam Hoàng tử ướt sũng, lúc này đang lạnh đến mức run rẩy. Ấy vậy mà Tạ Tiểu An có mặt ở đó lại giả vờ như không nhìn thấy.

Mặc Ngữ là tiểu tư của Lục Chiêu Cẩn, Tam Hoàng tử và Lục Chiêu Cẩn xưa nay không ưa nhau, Mặc Ngữ tất nhiên cũng phớt lờ hoàn toàn.

Lục Ngân thì đứng sau lưng Tạ Tiểu An giả làm chim cút. Lạc Văn Tú nhìn thấy, nhưng không thể nào đưa y phục của mình cho hắn mặc, bèn cũng phớt lờ.

Chỉ thấy Tam Hoàng tử ho một tiếng: “Ta sẽ nói rõ chuyện này trước mặt Phụ hoàng. Các ngươi đây là có công, tất nhiên sẽ có thưởng, tại sao lại không muốn?”

Tạ Tiểu An nghe vậy nhìn về phía Lạc Văn Tú: “Muội có muốn được thưởng không?”

Lạc Văn Tú lắc đầu: “Ta chỉ muốn cứu người.”

Tạ Tiểu An giơ hai tay lên nói với Tam Hoàng tử: “Nghe thấy chưa?”

“Còn nàng thì sao? Nàng không muốn được thưởng à?” Tam Hoàng tử hỏi.

Tạ Tiểu An vội vàng: “Đừng nói bậy, không phải ta cứu ngài đâu, không liên quan gì đến ta.”

Tam Hoàng tử trên mặt không có chút nào ý cười: “Nàng cứ muốn phủi sạch quan hệ với ta như vậy sao?”

Tạ Tiểu An gật đầu chắc nịch: “Đương nhiên!”

Câu trả lời dứt khoát này làm Tam Hoàng tử nghẹn lại, nhất thời lại quên mất mình định nói gì.

Hắn cuối cùng cũng nói: “Được, như ý nàng.”

Tức là đồng ý không nói cho ai biết là các nàng cứu hắn.

Tạ Tiểu An không tin hắn, trong lòng quyết định vẫn phải mau chóng báo chuyện này cho Lục Chiêu Cẩn.

Lúc này có động tĩnh truyền đến. Tạ Tiểu An mấy người nhìn qua, là mấy nam nhân ăn mặc như thị vệ. Tạ Tiểu An quay đầu hỏi Tam Hoàng tử: “Là người của ngài à?”

Thấy Tam Hoàng tử gật đầu, Tạ Tiểu An liền nói với Lạc Văn Tú: “Người của ngài ấy đến rồi, chúng ta mau đi thôi.”

Lạc Văn Tú và Tạ Tiểu An trở lại bên xe ngựa, chỉ thấy A Văn đã đánh xe ngựa đợi sẵn ở đó.

Sau khi A Văn báo tin cho chưởng quỹ của tiệm lụa Chu Ký xong liền rời đi đến đây.
 
Nha Hoàn Nhóm Lửa - Tạ Hà Hoa
Chương 114: Chương 114



Lên xe ngựa, Tạ Tiểu An nói với Lạc Văn Tú: “Chúng ta về thành chơi đi, ở ngoại ô luôn cảm thấy không yên ổn.”

Lạc Văn Tú cũng tán đồng, chủ yếu là vì chuyện của Tam Hoàng tử.

Tạ Tiểu An không thể nào bị Tam Hoàng tử làm mất hứng được. Không ở đây thì vào thành chơi cũng vậy thôi, trong thành còn náo nhiệt hơn.

Xe ngựa một mạch chạy vào thành. Thấy an toàn rồi, Tạ Tiểu An liền cho dừng lại. Thấy Lạc Văn Tú nhìn qua, Tạ Tiểu An giải thích: “Muội ở trong xe ngựa đợi một lát, ta có chút việc.”

Lạc Văn Tú: “Được.”

Tạ Tiểu An liền xuống xe ngựa gọi Mặc Ngữ đến một bên, khẽ giọng nói với hắn: “Ngươi bây giờ đi báo cáo nguyên văn những chuyện xảy ra hôm nay cho Thế tử.”

Mặc Ngữ cung kính nghe xong rồi do dự: “Nhưng Thế tử gia đã nói, nhiệm vụ hàng đầu của thuộc hạ là bảo vệ người.”

Tạ Tiểu An ra hiệu cho hắn nhìn xung quanh: “Ngươi xem, đây là trung tâm thành, có người của nha môn đang tuần tra, chúng ta an toàn rồi. Ngươi báo cáo hết mọi chuyện cho Thế tử rồi hãy trở về, chúng ta đợi ngươi ở Hảo Thực Ký.”

Thấy Mặc Ngữ vẫn còn do dự, Tạ Tiểu An nói: “Mau đi đi, nếu Thế tử trách phạt, ngươi cứ nói là ta ra lệnh cho ngươi, ngươi không thể không nghe theo.”

Mặc Ngữ cũng cảm thấy chuyện hôm nay quả thực phải mau chóng báo cho Thế tử gia biết, bèn chắp tay nhận lệnh rồi đi.





Sau khi Tạ Tiểu An thấy hắn đi xa rồi mới nói với A Văn: “Đến Hảo Thực Ký.”

Lạc Văn Tú thấy Tạ Tiểu An lên xe ngựa liền hỏi: “Tiểu An, tiếp theo chúng ta đi đâu?”

Sau khi Tạ Tiểu An ngồi vững, nói: “Đến Hảo Thực Ký. Cũng đến giờ dùng bữa tối rồi, chúng ta đến dùng bữa trước.”

Mấy người đến Hảo Thực Ký, Tạ Tiểu An gọi hai bàn thức ăn, một bàn của nàng và Lạc Văn Tú, một bàn của Lục Ngân mấy người. Lại gọi thêm hai món mặn, một món chay, một món canh, dặn tiểu nhị lát nữa hãy mang lên.

Lục Ngân, Hòa nhi và A Văn cảm ơn rồi cũng ngồi xuống bàn bên cạnh chuẩn bị dùng bữa.

Sau khi các nàng dùng bữa xong, Mặc Ngữ cũng đã trở về. Tạ Tiểu An nói với hắn: “Ngồi xuống đi, dùng bữa tối trước, ta đã gọi mấy món cho ngươi rồi.”

Sau đó nàng dặn tiểu nhị của quán: “Những món ta vừa mới gọi có thể mang lên được rồi.”

Mặc Ngữ biết nàng xưa nay đối xử với người khác rất rộng rãi, lập tức cũng không khách sáo, chắp tay cảm ơn rồi bắt đầu dùng bữa.

Lạc Văn Tú đương nhiên tò mò Mặc Ngữ đi đâu, nhưng Tạ Tiểu An rõ ràng không muốn nói cho nàng ta biết, tất nhiên nàng ta sẽ không tùy tiện hỏi.

Chỉ nhìn Mặc Ngữ đang dùng bữa rồi lại nhìn mấy hạ nhân đang ăn uống thỏa thích, trong đó có cả nha hoàn Hòa nhi của mình, mặt mày ai nấy đều vui vẻ.

Lạc Văn Tú trong lòng không khỏi cảm thán, Tiểu An cũng thật biết cách thu phục lòng người.

Tạ Tiểu An thấy Mặc Ngữ ăn vội, không khỏi an ủi hắn: “Đừng vội, ăn từ từ thôi.”

Mặc Ngữ gật đầu, lúc này mới hơi chậm lại tốc độ.

Bánh ngọt của quán này không tệ, Tạ Tiểu An gọi tiểu nhị: “Lấy một phần bánh ngàn lớp, ba phần bánh đậu đỏ mang đi.”

Tiểu nhị cung kính cúi người: “Vâng ạ! Khách quan đợi một chút.”

Nói rồi liền đi về phía nhà bếp. Lạc Văn Tú hỏi: “Tẩu mua cái này cho biểu ca à?”

Tạ Tiểu An gật đầu: “Không chỉ vậy, bánh đậu đỏ là mang cho Viên Viên và những người còn lại ở Vãn Hương Đường.”

Hôm nay là ngày lễ, nàng dẫn Lục Ngân ra khỏi phủ vui chơi, lại mời Lục Ngân mấy người ăn cơm. Vậy thì với Viên Viên và những người ở lại trong phủ, dĩ nhiên cũng phải có chút bù đắp.

Thưởng cho Viên Viên thì những nha hoàn khác cũng không thể thiếu phần, cho nên bánh đậu đỏ: một phần cho Viên Viên, hai phần còn lại chia cho các nha hoàn khác.

Viên Viên là nha hoàn thân cận của nàng, một mình một phần là điều đương nhiên. Đạo lý này những nha hoàn khác cũng hiểu, sẽ không ai bất mãn.

Đợi Mặc Ngữ ăn xong cơm, bánh ngọt Tạ Tiểu An mua cũng đã được gói kỹ càng mang đến. Tạ Tiểu An trả tiền rồi đứng dậy: “Đi thôi.”

Lạc Văn Tú cũng đứng dậy. Lục Ngân xách bánh ngọt rồi cùng nhau đi ra ngoài. Ngay khi Tạ Tiểu An đang định lên xe ngựa thì nghe thấy một giọng nói mang theo niềm vui bất ngờ: “Tạ nương tử!”

Tạ Tiểu An quay đầu nhìn, là Chu Trác Quân. Lần này Tạ Tiểu An thật sự vui mừng, vội vàng tiến lại gần: “Chu cô nương, thật trùng hợp, cô nương cũng ra ngoài chơi à?”

Còn Lạc Văn Tú bên cạnh xe ngựa nhìn bộ dạng thân thiết của hai người các nàng, không khỏi có chút kỳ lạ.

Nàng ta hai năm không về kinh nhưng cũng biết Chu Trác Quân ngưỡng mộ Lục Chiêu Cẩn, hơn nữa hai người suýt nữa đã bàn chuyện cưới xin. Vậy thì đã xảy ra chuyện gì?

Lạc Văn Tú cũng nở nụ cười tiến lại gần: “Chu tiểu thư, đã lâu không gặp.”

Chu Trác Quân đã sớm nghe nói Lạc Văn Tú đến, lập tức cũng không ngạc nhiên, đáp lễ lại nàng ta: “Lạc tiểu thư.”

Ngay khi mấy người đang nói chuyện, đột nhiên lại vang lên một tiếng reo vui mừng không khác gì của Chu Trác Quân lúc nãy: “Tạ nương tử!”

Chỉ là lần này là giọng của nam nhân. Tạ Tiểu An mấy người quay đầu nhìn, là tiểu Quận vương.

Thấy hắn cố tình ra vẻ bất ngờ, Tạ Tiểu An suýt nữa không nhịn được cười lạnh — nàng không tin hắn đến đây là tình cờ, rõ ràng là nhằm vào Chu Trác Quân!

Tiểu Quận Vương mặt đầy tươi cười bước tới, đầu tiên hành lễ với nàng và Lạc Văn Tú, rồi đỏ mặt hành lễ với Chu Trác Quân, khiến Tạ Tiểu An thật sự không muốn nhìn.

“Tiểu Quận vương sao lại ở đây?”

Tiểu Quận vương liếc nhìn Chu Trác Quân một cái, giải thích: “Tạ nương tử không biết đó thôi, ta đã sửa đổi lỗi lầm, quyết định không làm công tử bột nữa. Gần đây vẫn luôn đọc sách luyện võ, không hề ra ngoài lêu lổng nữa.”

Tạ Tiểu An câm nín: Ai hỏi chứ?

Tạ Tiểu An mặt không biểu cảm: “Vậy thì tốt rồi. Nếu đã vậy, ngài mau về đọc sách đi.”

Nói rồi nàng kéo tay Chu Trác Quân xoay người định rời đi, ai ngờ Tiểu Quận Vương sốt ruột, vội vàng chạy tới chắn trước mặt:

“Ta bị nhốt trong phủ mấy ngày nay, hôm nay là lễ mới được ra ngoài thư giãn một chút. Nhưng không ngờ từ sau khi ta bỏ ăn chơi, chẳng còn ai chịu chơi với ta nữa, một mình buồn quá, vừa hay gặp các nàng, chẳng lẽ các nàng cũng không muốn chơi cùng ta sao?”

Đây rõ ràng là đang làm bộ đáng thương. Với thân phận tiểu Quận Vương, cho dù không giao du với đám ăn chơi cũ thì vẫn có đầy người muốn làm quen với hắn.

Lạc Văn Tú không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên nhận ra ánh mắt hắn luôn hướng về phía Chu Trác Quân, hiểu rõ hắn có tình ý. Hơn nữa nàng ta và hắn cũng chẳng thân, nên không tiện chen vào.

Còn Chu Trác Quân nhìn bộ dạng của tiểu Quận vương, biết rõ hắn ta đã quyết tâm muốn đi theo rồi.

Suy nghĩ một chút, Chu Trác Quân quyết định nói thẳng với tiểu Quận vương. Vừa hay Tạ nương tử cũng ở đây, nàng lại mang theo người, lỡ có chuyện gì cũng có thể bảo vệ mình.

Nàng ta và Lạc Văn Tú không quen thân nên không tiện nói chuyện riêng. Vì vậy, nàng ta nhẹ kéo tay áo Tạ Tiểu An ra hiệu. Tạ Tiểu An hiểu ý, quay sang Tiểu Quận Vương nói:
“Cũng được, vậy ngài cứ đi theo.”

Lần này chuyến đi hai người của Tạ Tiểu An và Lạc Văn Tú liền biến thành bốn người. Mấy người xem tạp kỹ, Tạ Tiểu An mua kẹo hồ lô và đồ ăn vặt cầm trên tay ăn. Lạc Văn Tú và Chu Trác Quân là tiểu thư khuê các, tất nhiên sẽ không vừa đi vừa ăn trên phố.

Tạ Tiểu An thì khác, nàng cảm thấy xem tạp kỹ và đi chơi mà không ăn chút đồ ăn vặt thì sao được?

Tiểu Quận vương cũng không hề tuân theo những quy củ đó, cũng cầm đồ ăn vặt trên tay ăn. Thế là Chu Trác Quân và Lạc Văn Tú chỉ nhìn hai người vừa ăn vừa chơi, vô cùng vui vẻ. Nói thật, các nàng cũng có chút thèm nhưng vẫn cố gắng kìm lại.
 
Nha Hoàn Nhóm Lửa - Tạ Hà Hoa
Chương 115: Chương 115



Nhân lúc tiểu Quận vương chạy lên phía trước xem náo nhiệt, Lạc Văn Tú ở quầy hàng bên phải phía trước xem túi thơm, Chu Trác Quân khẽ nói bên tai Tạ Tiểu An:

“Tạ nương tử có thể giúp ta một việc được không? Ta muốn nói rõ với tiểu Quận vương, nhưng lại sợ xảy ra chuyện như lần ở hậu viện Bát Trân Lâu đó, cho nên phải nhờ nàng cho người bảo vệ ta, tiện thể dẫn Lạc tiểu thư đi chỗ khác.”

Tạ Tiểu An biết, nàng ta nói là chuyện rất lâu về trước, lần đầu tiên Tạ Tiểu An nhìn thấy nàng ta và tiểu Quận vương. Lần đó ở hậu viện Bát Trân Lâu, nàng ta bị tiểu Quận vương trêu chọc làm khó, là Tạ Tiểu An giải vây cho nàng ta.

Tuy sau đó tiểu Quận vương không còn làm gì vô lễ nữa, vẫn luôn giải thích lần đó quả thực là mỡ lợn che mắt mới làm ra chuyện hồ đồ như vậy. Nhưng Chu Trác Quân quả thực đã bị dọa sợ, tất nhiên không dám một mình nói chuyện với hắn ta.

Quan hệ của hai người có thể nói là bằng hữu sinh tử, Tạ Tiểu An tất nhiên đồng ý.

Tạ Tiểu An vẫy tay ra hiệu cho Mặc Ngữ và Lục Ngân lại gần, rồi khẽ giọng dặn dò hai người: “Lát nữa các ngươi theo Lạc tiểu thư, bảo vệ nàng ấy cho tốt, biết chưa?”

Mặc Ngữ luôn nhớ nhiệm vụ của mình, rất do dự: “Nhưng Thế tử gia nói là để thuộc hạ bảo vệ người cho tốt.”

Tên ngốc này!

Tạ Tiểu An giải thích cho hắn: “Chỉ một lát thôi, ngươi ngầm bảo vệ nàng ấy cho tốt, đừng để tiểu Quận vương phát hiện, biết không?”

Nói xong lại quay sang Lục Ngân dặn dò: “Lục Ngân, ngươi cũng vậy, biết chưa?”





Mặc Ngữ và Lục Ngân đồng loạt gật đầu. Tạ Tiểu An lúc này mới yên tâm. Bảo vệ thì có thể, nhưng không thể để tiểu Quận vương phát hiện, nếu không bị từ chối trước mặt người khác, tiểu Quận vương e là sẽ tức giận làm bừa.

Chu Trác Quân đứng bên cạnh nghe, tất nhiên hiểu ý nàng. Lập tức càng thêm cảm kích.

Thấy Tạ Tiểu An ra hiệu cho mình rồi đi về phía trước bên phải, nắm lấy tay Lạc Văn Tú đến một quầy hàng khác xem trâm cài. Chu Trác Quân cũng nhìn về phía tiểu Quận vương đang cầm một cây kẹo đường đi tới, nói: “Tiểu Quận vương, ta có lời muốn nói với ngài.”

Tiểu Quận vương nhìn bộ dạng trịnh trọng của nàng ta, tim không khỏi lỡ một nhịp. Lẽ nào Trác Quân muốn tỏ tình với mình sao?

Hắn cúi đầu, có chút ngại ngùng cười: “Được, vậy chúng ta đến con hẻm bên cạnh nói chuyện nhé.”

Chỗ đó người ít, nữ tữ người ta tỏ tình chắc chắn không muốn có nhiều người.

Không thể không nói, tiểu Quận vương vẫn tự tin như mọi khi. Cho nên sau khi đến con hẻm, Chu Trác Quân nói:

“Tiểu Quận vương, Trác Quân rất cảm ơn sự yêu mến của ngài. Nhưng xin lỗi, Trác Quân không có ý gì khác với ngài.”

“Xin ngài sau này đừng tìm đủ mọi lý do để tình cờ gặp ta nữa, như vậy chỉ làm phiền ta thôi.”

Lời này vừa nói ra, thứ vỡ vụn không chỉ là trái tim thiếu nam của tiểu Quận vương, mà còn cả sự tự tin tràn đầy của hắn ta.

Nụ cười trên mặt tiểu Quận vương hoàn toàn cứng đờ: “Cái…cái gì?”

Hắn ta bị từ chối rồi sao?

Chu Trác Quân lặp lại: “Xin ngài đừng làm phiền ta nữa. Ta thừa nhận, gia thế ngài ưu việt, có lẽ sẽ có người cảm thấy được ngài để ý là phúc khí của ta.”

“Nhưng không phải như vậy. Phu quân ta muốn chắc chắn phải là một nam nhân chín chắn đáng tin cậy, có chí tiến thủ, chứ không phải là một công tử bột cả ngày không làm gì, chỉ biết chọi gà đá ngựa, ngài hiểu không?”

Hiểu không?

Tiểu Quận vương có chút mơ hồ. Hắn ta đâu phải kẻ ngốc, Chu Trác Quân nói rõ ràng như vậy, hắn ta tất nhiên hiểu rồi.

Tiểu Quận Vương như chợt nghĩ đến điều gì, trong mắt lóe lên một tia sáng: “Hiện tại ta đã bắt đầu sửa đổi rồi, cũng quyết tâm học hành tiến thủ. Ta sẽ nhờ phụ vương tìm cho ta một chức quan, từ nay về sau sẽ chuyên cần làm việc. Xin nàng cho ta thêm một cơ hội nữa, được không?”

Chu Trác Quân thần sắc thản nhiên lắc đầu: “Tiểu Quận Vương, ta vốn không có tình cảm với ngài, cũng chẳng có nghĩa vụ phải chờ đợi ngài trở thành một nam tử trưởng thành và có chí khí.”

“Trong nhà đã bắt đầu bàn chuyện hôn sự cho ta, ta rất hài lòng với người ấy. Mong người thật lòng hối cải, trở thành một nam tử đỉnh thiên lập địa, để cô nương lấy người về sau có thể hạnh phúc.”

Nàng liếc nhìn cây kẹo đường giống hệt của mình trong tay tiểu Quận vương, mím môi: “Trác Quân nói đến đây thôi. Xin tiểu Quận vương hãy tự lo liệu cho tốt, từ biệt.”

Tiểu Quận vương nhìn bóng dáng nàng ta đi xa, cúi đầu nhìn cây kẹo đường trong tay mình, trong lòng bắt đầu hối hận vì trước đây đã lãng phí quá nhiều thời gian tốt đẹp.

Tạ Tiểu An nắm tay Lạc Văn Tú đứng trước một quầy bán quạt xem đủ loại quạt. Liếc mắt thấy Chu Trác Quân trở về cùng Mặc Ngữ, Lục Ngân và nha hoàn thân cận của nàng ta là Tâm Nhi.

Chu Trác Quân vẻ mặt bình thản hỏi: “Thế nào? Có thích cái nào không?”

Tạ Tiểu An: “Đi dạo thêm một chút nữa nhé.”

Lạc Văn Tú thì tò mò hỏi: “Vừa rồi Chu tiểu thư đi đâu vậy? Ta không thấy cô nương, còn lo lắng một hồi lâu.”

Chu Trác Quân cười cười: “Vừa hay đi ngang qua hiệu sách nên vào mua một cuốn.”

Lạc Văn Tú liếc nhìn cuốn sách trong tay Tâm Nhi, gật đầu không hỏi nữa.

Mấy người đi về phía trước. Chu Trác Quân thấy sự chú ý của Lạc Văn Tú ở chỗ khác, nháy mắt với Tạ Tiểu An, tỏ ý mọi việc rất thuận lợi.

Tạ Tiểu An liền yên tâm. Thấy trời tối dần, Chu Trác Quân cùng các nàng cáo từ: “Trời đã tối rồi, ta về trước đây, chúng ta hôm khác lại tụ tập.”

Tạ Tiểu An suy nghĩ một lát: “Chúng ta cũng phải về phủ rồi, nhưng hay là để chúng ta tiễn cô nương về phủ trước nhé.”

Chu Trác Quân có chút ngại ngùng: “Ý tốt của mọi người ta xin nhận. Nhưng nếu vậy mọi người lại phải đi đường vòng, hay là để ta tự mình về đi.”

Tạ Tiểu An cười: “Không sao, dù sao chúng ta về cũng không có việc gì. Muội nói đúng không? Văn Tú.”

Lạc Văn Tú cũng nói: “Tiểu An nói đúng, hay là để chúng ta tiễn cô nương về đi, đừng từ chối nữa.”

Lời đã nói đến đây, Chu Trác Quân liền không còn khách sáo với các nàng nữa, cùng nhau lên xe ngựa của các nàng. Còn chiếc xe ngựa nàng ta ngồi lúc trước thì Tâm Nhi và Hòa nhi ngồi. Lục Ngân vẫn ngồi cùng xe với Tạ Tiểu An bọn họ.

Ba người Tạ Tiểu An tuổi tác tương đương, tất nhiên có rất nhiều chủ đề để nói chuyện, suốt đường đi cũng không hề nhàm chán.

Sau khi xe ngựa dừng lại ở phủ Thái úy, Hòa nhi xuống xe ngựa qua cùng Tạ Tiểu An bọn họ.

Sau khi Tạ Tiểu An tận mắt nhìn thấy Chu Trác Quân cùng Tâm Nhi về phủ rồi mới nói với A Văn: “Về phủ thôi.”

A Văn đáp “Vâng” rồi quất roi ngựa. Tiếng vó ngựa “Lộc cộc” vang lên, một đường đi về phía phủ Quốc công.

Trên đường trở về, Lạc Văn Tú mới có cơ hội hỏi Tạ Tiểu An: “Ta thấy quan hệ giữa tẩu và Chu tiểu thư rất tốt.”

Tạ Tiểu An gật đầu: “Phải, trước đó lúc đi săn thu quen biết.”

Thấy nàng không muốn nói nhiều, Lạc Văn Tú biết ý, cười chuyển chủ đề.

Chỉ là nàng ta trong lòng tự có tính toán. Tạ Tiểu An tuy chỉ là thiếp của biểu ca nhưng lại quen biết cả Tam Hoàng tử, tiểu Quận vương và nữ nhi Thái úy Chu Trác Quân, lai lịch đều không nhỏ.

Về đến phủ Quốc công, lúc Tạ Tiểu An xuống xe ngựa thì vừa hay nhìn thấy Lục Chiêu Cẩn từ trong phủ ra: “Thế tử!”

Lục Chiêu Cẩn tay cầm áo choàng, quay đầu nhìn thấy Tạ Tiểu An, trên mặt liền nở nụ cười. Bước nhanh qua khoác áo choàng cho nàng: “Ta tan làm về đến phủ thấy nàng vẫn chưa về, đang định đi tìm nàng.”

Lạc Văn Tú sắc mặt không đổi, cười tươi rói đứng một bên nhìn hắn khoác áo choàng cho Tạ Tiểu An.

Tạ Tiểu An đưa tay định tự mình thắt, nhưng bị hắn né tránh. Ba hai lần liền thắt xong áo choàng rồi mới gật đầu chào hỏi Lạc Văn Tú: “Biểu muội.”
 
Nha Hoàn Nhóm Lửa - Tạ Hà Hoa
Chương 116: Chương 116



Lạc Văn Tú cũng khách sáo đáp lễ: “Biểu ca.”

Mấy người vào phủ Quốc công.

Còn ở phủ Đoan Thân vương, sau khi tiểu Quận vương về phủ liền lao đầu vào thư phòng, bắt đầu chăm chỉ đọc sách, thề phải bù đắp lại những kiến thức văn hóa đã mất trong những năm qua.

Tiếc là văn hóa đâu phải thứ có thể bù đắp trong thời gian ngắn được?

Thế là tiểu Quận vương chán nản phát hiện những thứ mấy năm trước lúc ở thư đường còn có thể hiểu được, bây giờ hắn ta đã không còn hiểu rõ nữa, huống hồ là một số sách vở uyên thâm, hắn ta chỉ cảm thấy khó hiểu khó đọc.

Hắn ta đã bỏ bê quá lâu, muốn bắt đầu lại là một việc rất khó khăn. Hơn nữa hắn ta ở ngoài lêu lổng quá lâu, khả năng tập trung đã giảm sút rất nhiều so với trước đây.

Còn phụ thân hắn – Đoan Thân vương – lúc đi dạo ngoài phố trở về phủ thì nghe quản gia đến báo nói tiểu Quận vương đã ở trong thư phòng hai canh giờ rồi.

Đoan Thân vương tay trái xách một chiếc lồng chim, trong lồng chim truyền ra tiếng “Chíp chíp”. Nghe thấy lời quản gia, ông ta xách lồng chim lùi lại một bước nhìn lên trời.

Có chút nghi ngờ, mặt trời này mọc ở đằng tây à?

Đoan Thân vương ngẩng đầu nhìn, không đúng, hoàn toàn không có mặt trời, trời đã tối rồi.





Sau khi Đoan Thân vương nhét lồng chim vào tay quản gia, mang theo vài phần kinh ngạc đến thư phòng, muốn xem thử tiểu tử này đang giở trò gì.

Nhưng khi đến nơi, trước mắt lại là cảnh tiểu Quận vương ôm sách quỳ ngồi dưới đất, mặt mũi ủ rũ, xung quanh rơi vãi toàn sách là sách.

Đoan Thân vương nhíu mày bước vào: “Con ta, con bị kích động gì vậy?”

Tiểu Quận vương nghe thấy giọng phụ vương mình mới khẽ động, ngẩng đầu nhìn Đoan Thân vương: “Phụ vương, có phải hài nhi rất vô dụng không?”

Đoan Thân vương đứng trước mặt hắn ta: “Nói bậy, ai dám sỉ nhục con như vậy? Để phụ thân đi tìm hắn!”

Tuy đối phương nói sự thật nhưng Đoan Thân vương vẫn không kìm được mà tức giận.

Ông ta đang tức giận thì thấy tiểu Quận vương lắc đầu từ từ nói: “Không, không ai sỉ nhục hài nhi cả, là hài nhi tự mình ngộ ra.”

Đoan Thân vương đã sớm phát hiện trạng thái của tiểu tử này không ổn. Đổi lại là trước đây, nếu có ai nói hắn ta như vậy, hắn ta đã sớm đánh nhau với người ta rồi. Nhưng hôm nay hắn ta lại đang tự kiểm điểm.

“Tại sao lại cảm thấy mình vô dụng?”

Tiểu Quận vương nhìn đống sách rải rác quanh mình: “Những thứ này, phần lớn con không hiểu nổi.”

Đoan Thân vương theo ánh mắt hắn ta nhìn qua, thở dài: “Con à, con không hiểu là chuyện bình thường. Những tác phẩm lớn này, không phải là với kiến thức nông cạn của con mà có thể hiểu được đâu.”

Tiểu Quận vương mờ mịt: “Phụ vương, hài nhi phải làm thế nào mới có thể trở thành một nam nhi chín chắn cầu tiến, có thể đầu đội trời chân đạp đất đây?”

Đoan Thân vương thấy hắn ta không muốn tiết lộ đã xảy ra chuyện gì liền cũng không hỏi nữa, chỉ nghiêm túc trả lời câu hỏi của hắn ta:

“Chuyện này không phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành được. Đầu tiên con phải đọc nhiều sách, những gì không hiểu thì đi hỏi phu tử.” Đoan Thân vương không chỉ có một mình hắn ta là hài tử, một số khác vẫn còn đang học ở thư đường trong phủ.

“Thứ hai, phụ thân sẽ xin Hoàng thượng cho con một chức quan nhỏ. Con phải rèn luyện tâm trí và năng lực của mình, xem thử con có thể kiên trì được không.”

Tiểu Quận vương lúc này mới tìm được phương hướng, trong mắt lại có ánh sáng: “Đa tạ phụ vương, hài nhi nhất định sẽ kiên trì.”

Nói rồi hắn ta định đứng dậy hành lễ với Đoan Thân vương. Nhưng hai chân vì quỳ ngồi trên đất quá lâu, đã cứng đờ tê dại cho nên không khỏi loạng choạng một chút, vẫn là Đoan Thân vương tiến lên đỡ lấy hắn ta.

Phụ tử hai người không khỏi nhìn nhau cười. Tiểu Quận vương chắp tay cúi người: “Đa tạ phụ vương đã giải đáp thắc mắc cho hài nhi, thu xếp tiền đồ cho hài nhi.”

Đoan Thân vương xua tay xoay người ra khỏi thư phòng: “Chuyện nhỏ thôi mà, con cứ tiếp tục đọc sách đi, ngày mai ta sẽ đến gặp Hoàng thượng.”

Tâm tư Đế vương sâu như biển. Đoan Thân vương tất nhiên không thể nào xin cho tiểu Quận vương chức quan lớn. Thế là ông ta đến khóc lóc kể lể với Hoàng thượng một hồi, chỉ nói nhi tử bất hiếu của mình có lẽ là vì thất tình nên mới quyết tâm hối cải, mong hoàng thượng ban cho chức quan nhỏ để rèn giũa hắn một phen, cho hắn biết thế nào là trời cao đất rộng.

Hoàng thượng nhìn bộ dáng của ông ta, chỉ biết lắc đầu cười khổ.

Đoan Thân vương là bào huynh đệ với Hoàng thượng, từng có công phò tá lúc Hoàng thượng còn là thái tử, sau khi Hoàng thượng lên ngôi thì chủ động rút khỏi triều chính, sống cuộc đời tiêu dao tự tại, không hề nhúng tay vào quốc sự.

(Bào huynh đệ là anh em ruột)

Theo lời ông ta nói thì: “Ta chỉ muốn làm cánh chim nhàn bay giữa trời mây.”

Hoàng thượng đối với ông ta vẫn luôn yên tâm.

Hơn nữa, bản thân Đoan Thân vương quả thực chỉ lo ăn chơi, còn nhi tử của ông ta – Tiểu Quận vương thì lại càng chẳng có bản lĩnh gì, thật sự là một kẻ vô dụng.

Cho nên Hoàng thượng đối với việc tiểu Quận vương muốn cầu tiến vẫn cũng có chút vui mừng. Dù sao thì ngài cũng không muốn nhi tử của người người huynh đệ thân thiết lại là kẻ bất tài.

Lại thêm hoàng quyền và binh quyền trong tay đã nắm chắc suốt hơn hai mươi năm, hoàng thượng tự tin hoàn toàn có thể khống chế phụ tử họ.

Thế là ngài vung tay một cái: “Thôi được, con cái muốn cầu tiến là chuyện tốt, nhưng cũng cần phải rèn luyện cho tốt. Vậy thì cho nó vị trí Thuận Thiên Phủ Thông Phán đi.”

Đoan Thân vương mặt mày khó xử, khẽ nói: “Hoàng huynh à, huynh có phải không hiểu rõ nhi tử hư hỏng đó của đệ không? Nó làm gì có bản lĩnh để làm Thông Phán của Thuận Thiên Phủ chứ? Theo ý đệ, sắp xếp cho nó đi canh cổng thành là được rồi!”

Hoàng thượng nhíu mày quát: “Nói bậy, điệt tử của trẫm sao có thể đi canh cổng thành?! Cứ để nó làm Thông Phán của Thuận Thiên Phủ, trẫm đã quyết rồi, ngươi về đi.”

Đoan Thân vương vội vàng chắp tay cáo lui. Mãi đến khi ngồi trên xe ngựa trở về phủ ông ta mới thả lỏng. Vuốt râu cảm thán, con à, phụ thân chỉ giúp con đến đây thôi, tiếp theo phải xem bản thân con rồi!

Thế là vào ngày thứ ba sau khi tách khỏi Tạ Tiểu An bọn họ, tiểu Quận vương liền đến Thuận Thiên Phủ nhậm chức.

Lúc Lục Chiêu Cẩn về phủ nói cho Tạ Tiểu An biết chuyện này, Tạ Tiểu An đang cùng Viên Viên học thêu thùa. Nghe vậy phản ứng của nàng là: “A?”

“Không phải, hắn ta có làm được không?” Tạ Tiểu An thật sự lo lắng đến toát mồ hôi cho tiểu Quận vương. Quan kinh không phải dựa vào quyền thế là có thể ngồi vững được, dù sao thì ở đây đâu đâu cũng là Vương công đại thần, gia đình quyền quý.

Ai mà không muốn tranh giành một vị trí cho nhi tử nhà mình chứ? Chưa kể còn có Ngự sử nữa. Nếu làm quan phụ mẫu không tốt, chỉ biết gây chuyện thì dù ngươi là ai cũng bị tấu hạch tội như thường.

Hơn nữa, quan viên của Thuận Thiên Phủ biết hắn ta là do Hoàng thượng đích thân sắp xếp, lại là điệt tử của Hoàng thượng. Quan trọng nhất, tiểu Quận vương không hề có bản lĩnh gì nổi bật. Tạ Tiểu An luôn cảm thấy, những quan viên đó rất có thể sẽ coi hắn ta như một vị Phật lớn mà thờ cúng?

Sẽ để hắn ta thực sự làm việc sao? Chắc là không.

Không có trí tuệ và năng lực, tiểu Quận vương nhảy dù như vậy thật sự sẽ không bị người ta chơi xỏ sao?

Trường hợp này khiến Tạ Tiểu An nhớ tới cái thời còn làm việc ở công ty, bị sếp bắt phải dẫn dắt cái cô cháu gái ỏng ẹo, vừa không có năng lực vừa thích ra lệnh linh tinh của tổng giám đốc…

Không thể không nói, Tạ Tiểu An đoán đúng.

Lúc này tiểu Quận vương đang đứng trong Thuận Thiên Phủ nhìn mọi người bận rộn, quả thực có phần ngơ ngác.

Hắn nhìn vị Phủ thừa đang vội vàng đi qua, vội vàng tiến lên hỏi: “Đại nhân, ta nên làm gì đây?”

Phủ thừa dừng bước, mỉm cười: “Tiểu Quận vương, nếu ngài buồn chán có thể tự mình ra ngoài phơi nắng trước. Bản quan gần đây nhiều việc, e là không có thời gian rảnh để lo cho ngài.”
 
Nha Hoàn Nhóm Lửa - Tạ Hà Hoa
Chương 117: Chương 117



Nói xong liền vội vàng đi về phía trước. Tiểu Quận vương đưa tay: “Này?”

Nhìn bóng lưng Phủ thừa đi xa, tiểu Quận vương đành phải buông tay xuống rồi thật sự tìm một chỗ phơi nắng.

Phủ thừa cũng không phải cố ý làm lơ hắn ta, mà là vì hôm nay đã là mùng năm tháng hai, còn mùng chín tháng hai sẽ tổ chức Hội thí.

Đây là việc lớn, Thuận Thiên Phủ của bọn họ phải bố trí địa điểm, sắp xếp người giám sát lục soát, cung cấp dụng cụ thi cử, quả thực vô cùng bận rộn. Đâu có thời gian để sắp xếp cho tiểu Quận vương ngây ngô không biết gì chứ?

Thực ra người mới vào làm thường sẽ tự mình theo các Thông phán khác tìm việc làm để học hỏi kinh nghiệm.

Chỉ tiếc tiểu Quận Vương trước đây chưa từng nghĩ đến việc làm quan, nên căn bản chẳng tìm hiểu gì, lại càng không có cái ý thức đó.

Bên này Tạ Tiểu An theo Viên Viên học thêu thùa hai ngày, cuối cùng cũng tự mình thêu được chiếc túi thơm đầu tiên. Nàng cầm lấy túi thơm xem xét, tuy có chút thô kệch nhưng cũng coi như là nhìn được, ít nhất đường kim mũi chỉ cũng ngay ngắn.

Mấy ngày này nàng vẫn luôn suy nghĩ một chuyện, đó chính là Lạc Văn Tú phải làm sao.

Tạ Tiểu An tất nhiên không thể nào đẩy Lục Chiêu Cẩn cho Lạc Văn Tú, cho nên nàng định để Lạc Văn Tú tiếp xúc với nhiều nam nhân tài giỏi khác.

Vừa hay sắp đến Hội thí rồi, kinh thành rất náo nhiệt, các sĩ tử trên cả nước đều đến đây tham gia Hội thí. Tạ Tiểu An liền định đợi lúc Trạng nguyên diễu hành trên phố sẽ dẫn nàng ta đi xem.





Buổi tối lúc Lục Chiêu Cẩn trở về, sau khi hai người ân ái xong, Tạ Tiểu An nói với hắn chuyện này. Nhưng không ngờ Lục Chiêu Cẩn lại không muốn.

Hắn ôm lấy vai Tạ Tiểu An, đề nghị: “Ta cho người khác đi cùng nàng ấy, tài tử gì đó nàng ấy tự mình xem là được rồi.”

Hắn không muốn để Tạ Tiểu An đi xem những nam nhân khác. Tâm tư này Tạ Tiểu An tất nhiên nghe ra được, nàng đương nhiên không chịu: “Không được, ta cũng muốn đi xem náo nhiệt, ta còn chưa từng thấy Trạng nguyên diễu hành trên phố bao giờ.”

Nàng chọc vào lồng ngực Lục Chiêu Cẩn: “Yên tâm đi, ta chỉ đi xem náo nhiệt thôi, sẽ không để ý đến người khác đâu.”

Lục Chiêu Cẩn: …Càng không yên tâm nữa thì phải làm sao?

Cuộc sống cứ thế trôi qua trong những ngày tiểu Quận vương trở về phủ xin ý kiến phụ vương rồi lại theo các Thông phán khác làm việc.

Ngày hai mươi sáu tháng hai, hôm đó thời tiết rất đẹp. Tạ Tiểu An sáng sớm dậy liền nhìn thấy mây đỏ rực trời, nhìn qua đã biết là một điềm lành.

Hôm đó Trạng nguyên diễu hành trên phố. Tạ Tiểu An mấy hôm trước đã hẹn Lạc Văn Tú rồi, cho nên ước chừng thời gian cũng không còn sớm nữa, Tạ Tiểu An liền đến tìm nàng ta cùng nhau đi ra cửa.

Hai người dẫn theo nha hoàn và Mặc Ngữ, A Văn lên xe ngựa đi thẳng đến Bát Trân Lâu. Tạ Tiểu An đã sớm đặt chỗ ở đây từ mười ngày trước. Nơi này là địa điểm tuyệt vời để xem Trạng nguyên diễu hành trên phố, cho nên đã sớm bị rất nhiều nhà quyền quý đặt kín.

Đến nơi quả nhiên nhìn thấy gần như mỗi phòng riêng cửa sổ của lầu hai của Bát Trân Lâu đều mở rộng. Tạ Tiểu An lướt mắt nhìn qua.

Ừm? Một trong những cửa sổ lại đóng, là không có ai sao?

Trên phố người đông như kiến, Tạ Tiểu An cũng không còn để ý đến phòng riêng đóng cửa sổ đó nữa, chỉ dẫn Lạc Văn Tú vào trong.

Có nha hoàn ra đón: “Quý khách có đặt chỗ trước không ạ?”

Tạ Tiểu An đưa cho nàng ta thẻ số nhận được lúc đặt chỗ trước đó. Nha hoàn cẩn thận xem rồi mới nói: “Mời quý khách vào.”

Sau khi nha hoàn dẫn Tạ Tiểu An và Lạc Văn Tú đến phòng riêng, nghe các nàng gọi món rồi mới lui ra.

Đồ ăn rất nhanh được mang lên. Hai người vừa ăn vừa nghe động tĩnh dưới lầu. Ngay khi hai người ăn xong, đột nhiên nghe thấy Viên Viên đứng bên cửa sổ kinh hô: “Đến rồi!”

Tạ Tiểu An vội vàng đứng dậy đến bên cửa sổ. Nhìn qua, chỉ thấy Trạng nguyên dẫn đầu đội mũ ô sa màu vàng đỏ, vận áo choàng đỏ, trông khoảng hơn ba mươi tuổi, rất chín chắn, chắc đã thành gia rồi.

Ngược lại, vị Thám hoa bên cạnh lại vô cùng tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, Tạ Tiểu An kéo tay Lạc Văn Tú bảo nàng: “Mau nhìn Thám hoa lang kìa.”

Lạc Văn Tú cẩn thận nhìn, cười: “Quả thực anh tuấn.”

Tạ Tiểu An thấy suốt đường đi đều có người ném hoa lụa cho các tân khoa tiến sĩ, nàng xúi giục Lạc Văn Tú: “Mau, muội có thấy ai vừa mắt không, cũng ném cho hắn ta đi.”

Lạc Văn Tú lắc đầu: “Thôi bỏ đi, ta cũng chưa chuẩn bị hoa lụa.”

Lại thấy Tạ Tiểu An cười: “Không sao, ta đã chuẩn bị cho muội rồi. Viên Viên.”

Viên Viên nghe thấy lời chủ tử nhà mình, cười lấy ra một chiếc túi thơm đưa qua.

Tạ Tiểu An nhận lấy mở túi thơm ra. Lạc Văn Tú nhìn, bên trong đựng rất nhiều hoa lụa. Chỉ nghe Tạ Tiểu An nói: “Muội xem, nhiều hoa lụa lắm, muốn ném cho ai thì cứ ném cho người đó, không giới hạn một hay năm cái, cứ thoải mái.”

Lạc Văn Tú dở khóc dở cười: “Như vậy không tốt đâu nhỉ?”

Tạ Tiểu An nhét hoa lụa vào tay nàng ta: “Có gì mà không tốt? Muốn ném cho ai thì cứ ném cho người đó, cứ thuận theo trái tim mình là được rồi.”

Mắt thấy Thám hoa lang sắp đi qua dưới lầu các nàng, Tạ Tiểu An lắc lắc cánh tay Lạc Văn Tú: “Mau, lát nữa không kịp đâu.”

Lạc Văn Tú liếc nhìn hoa lụa trong tay, tùy ý ném xuống lầu.

Tạ Tiểu An ngó đầu nhìn, rất tốt, một cái cũng không trúng!

Cũng không biết Lạc Văn Tú cố ý hay vô ý, những bông hoa lụa đó không một bông nào trúng tiến sĩ, từ từ bay lượn rồi rơi xuống đất.

Tạ Tiểu An không khỏi thở dài: “Mắt ngắm thì tốt mà tay ném lại kém quá.”

Lạc Văn Tú e lệ cười cười. Đoàn Trạng nguyên đã đi qua, Tạ Tiểu An đang tiếc nuối nhìn xuống phố thì nghe thấy có nha hoàn gõ cửa.

Tạ Tiểu An ra hiệu cho Viên Viên qua mở cửa. Chỉ thấy nha hoàn bưng một bình rượu đứng ngoài cửa, cung kính nói: “Quý khách thứ lỗi, bình rượu Ô Trình này là do khách ở phòng Thiên tự gửi tặng Tạ nương tử.”

Tạ Tiểu An biết rượu Ô Trình là rượu quý của Bát Trân Lâu, mỗi tháng chỉ bán ba bình, nhiều hơn không có, cho nên giá cũng vô cùng đắt đỏ.

Nàng có chút kỳ lạ, phòng Thiên tự? Hình như chính là phòng riêng duy nhất không mở cửa sổ đó.

“Xin lỗi, ta không nhận đồ của người lạ, ngươi mang về đi.”

Nha hoàn nghe thấy câu trả lời của nàng có chút bối rối. Tạ Tiểu An lịch sự gật đầu với nàng ta rồi dặn dò Viên Viên: “Đóng cửa đi.”

Viên Viên từ từ đóng cửa lại. Nha hoàn thấy vậy đành phải mang rượu về lại phòng Thiên tự, thành thật báo cáo xong, người bên trong nói: “Thôi bỏ đi.”

Hôm đó chắc chắn là một ngày rất náo nhiệt. Tạ Tiểu An tất nhiên không thể nào ở lì trong này được. Nàng nói với Lạc Văn Tú: “Đi, chúng ta đi du hồ. Ta đã đặt thuyền trước rồi. Chúng ta đi dạo một vòng, mua chút đồ ăn ngon lên thuyền rồi vừa ngắm cảnh vừa ăn.”

Lạc Văn Tú theo sau nàng ra ngoài. Lúc xuống cầu thang, liếc nhìn về phía phòng Thiên tự.

Trong phòng Thiên tự, Tam Hoàng tử vận y phục kín đáo đang cùng thuộc hạ khẽ giọng nói chuyện gì đó.

Còn Tạ Tiểu An thực ra đã có chút đoán mò về người bên trong là ai. Ở kinh thành, những người nàng quen biết mà có thể mua được loại rượu đó cũng chỉ có mấy người.

Chu Trác Quân, tiểu Quận vương và Triệu Kinh Mặc, còn có một Tam Hoàng tử.

Nhưng rõ ràng không phải là ba người đầu tiên. Nếu là Chu Trác Quân chắc chắn sẽ đến gặp mình. Còn Triệu Kinh Mặc và tiểu Quận vương thì đang đi làm công vụ, cũng sẽ không giấu đầu hở đuôi như vậy.

Vậy thì chỉ có thể là Tam Hoàng tử rồi. Tên khốn này ban ngày ban mặt, nhân lúc hôm nay đông người hỗn loạn không biết định làm gì.

Đương nhiên, tất cả đều chỉ là suy đoán của Tạ Tiểu An. Cho nên sau khi ra khỏi Bát Trân Lâu, đi một đoạn đường khá dài, nàng khẽ giọng hỏi Mặc Ngữ: “Đừng quay đầu lại, có ai theo chúng ta không?”

Mặc Ngữ khẽ đáp: “Thuộc hạ không phát hiện ra điều gì bất thường.”
 
Nha Hoàn Nhóm Lửa - Tạ Hà Hoa
Chương 118: Chương 118



Nói xong liền vội vàng đi về phía trước. Tiểu Quận vương đưa tay: “Này?”

Nhìn bóng lưng Phủ thừa đi xa, tiểu Quận vương đành phải buông tay xuống rồi thật sự tìm một chỗ phơi nắng.

Phủ thừa cũng không phải cố ý làm lơ hắn ta, mà là vì hôm nay đã là mùng năm tháng hai, còn mùng chín tháng hai sẽ tổ chức Hội thí.

Đây là việc lớn, Thuận Thiên Phủ của bọn họ phải bố trí địa điểm, sắp xếp người giám sát lục soát, cung cấp dụng cụ thi cử, quả thực vô cùng bận rộn. Đâu có thời gian để sắp xếp cho tiểu Quận vương ngây ngô không biết gì chứ?

Thực ra người mới vào làm thường sẽ tự mình theo các Thông phán khác tìm việc làm để học hỏi kinh nghiệm.

Chỉ tiếc tiểu Quận Vương trước đây chưa từng nghĩ đến việc làm quan, nên căn bản chẳng tìm hiểu gì, lại càng không có cái ý thức đó.

Bên này Tạ Tiểu An theo Viên Viên học thêu thùa hai ngày, cuối cùng cũng tự mình thêu được chiếc túi thơm đầu tiên. Nàng cầm lấy túi thơm xem xét, tuy có chút thô kệch nhưng cũng coi như là nhìn được, ít nhất đường kim mũi chỉ cũng ngay ngắn.

Mấy ngày này nàng vẫn luôn suy nghĩ một chuyện, đó chính là Lạc Văn Tú phải làm sao.

Tạ Tiểu An tất nhiên không thể nào đẩy Lục Chiêu Cẩn cho Lạc Văn Tú, cho nên nàng định để Lạc Văn Tú tiếp xúc với nhiều nam nhân tài giỏi khác.

Vừa hay sắp đến Hội thí rồi, kinh thành rất náo nhiệt, các sĩ tử trên cả nước đều đến đây tham gia Hội thí. Tạ Tiểu An liền định đợi lúc Trạng nguyên diễu hành trên phố sẽ dẫn nàng ta đi xem.





Buổi tối lúc Lục Chiêu Cẩn trở về, sau khi hai người ân ái xong, Tạ Tiểu An nói với hắn chuyện này. Nhưng không ngờ Lục Chiêu Cẩn lại không muốn.

Hắn ôm lấy vai Tạ Tiểu An, đề nghị: “Ta cho người khác đi cùng nàng ấy, tài tử gì đó nàng ấy tự mình xem là được rồi.”

Hắn không muốn để Tạ Tiểu An đi xem những nam nhân khác. Tâm tư này Tạ Tiểu An tất nhiên nghe ra được, nàng đương nhiên không chịu: “Không được, ta cũng muốn đi xem náo nhiệt, ta còn chưa từng thấy Trạng nguyên diễu hành trên phố bao giờ.”

Nàng chọc vào lồng ngực Lục Chiêu Cẩn: “Yên tâm đi, ta chỉ đi xem náo nhiệt thôi, sẽ không để ý đến người khác đâu.”

Lục Chiêu Cẩn: …Càng không yên tâm nữa thì phải làm sao?

Cuộc sống cứ thế trôi qua trong những ngày tiểu Quận vương trở về phủ xin ý kiến phụ vương rồi lại theo các Thông phán khác làm việc.

Ngày hai mươi sáu tháng hai, hôm đó thời tiết rất đẹp. Tạ Tiểu An sáng sớm dậy liền nhìn thấy mây đỏ rực trời, nhìn qua đã biết là một điềm lành.

Hôm đó Trạng nguyên diễu hành trên phố. Tạ Tiểu An mấy hôm trước đã hẹn Lạc Văn Tú rồi, cho nên ước chừng thời gian cũng không còn sớm nữa, Tạ Tiểu An liền đến tìm nàng ta cùng nhau đi ra cửa.

Hai người dẫn theo nha hoàn và Mặc Ngữ, A Văn lên xe ngựa đi thẳng đến Bát Trân Lâu. Tạ Tiểu An đã sớm đặt chỗ ở đây từ mười ngày trước. Nơi này là địa điểm tuyệt vời để xem Trạng nguyên diễu hành trên phố, cho nên đã sớm bị rất nhiều nhà quyền quý đặt kín.

Đến nơi quả nhiên nhìn thấy gần như mỗi phòng riêng cửa sổ của lầu hai của Bát Trân Lâu đều mở rộng. Tạ Tiểu An lướt mắt nhìn qua.

Ừm? Một trong những cửa sổ lại đóng, là không có ai sao?

Trên phố người đông như kiến, Tạ Tiểu An cũng không còn để ý đến phòng riêng đóng cửa sổ đó nữa, chỉ dẫn Lạc Văn Tú vào trong.

Có nha hoàn ra đón: “Quý khách có đặt chỗ trước không ạ?”

Tạ Tiểu An đưa cho nàng ta thẻ số nhận được lúc đặt chỗ trước đó. Nha hoàn cẩn thận xem rồi mới nói: “Mời quý khách vào.”

Sau khi nha hoàn dẫn Tạ Tiểu An và Lạc Văn Tú đến phòng riêng, nghe các nàng gọi món rồi mới lui ra.

Đồ ăn rất nhanh được mang lên. Hai người vừa ăn vừa nghe động tĩnh dưới lầu. Ngay khi hai người ăn xong, đột nhiên nghe thấy Viên Viên đứng bên cửa sổ kinh hô: “Đến rồi!”

Tạ Tiểu An vội vàng đứng dậy đến bên cửa sổ. Nhìn qua, chỉ thấy Trạng nguyên dẫn đầu đội mũ ô sa màu vàng đỏ, vận áo choàng đỏ, trông khoảng hơn ba mươi tuổi, rất chín chắn, chắc đã thành gia rồi.

Ngược lại, vị Thám hoa bên cạnh lại vô cùng tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, Tạ Tiểu An kéo tay Lạc Văn Tú bảo nàng: “Mau nhìn Thám hoa lang kìa.”

Lạc Văn Tú cẩn thận nhìn, cười: “Quả thực anh tuấn.”

Tạ Tiểu An thấy suốt đường đi đều có người ném hoa lụa cho các tân khoa tiến sĩ, nàng xúi giục Lạc Văn Tú: “Mau, muội có thấy ai vừa mắt không, cũng ném cho hắn ta đi.”

Lạc Văn Tú lắc đầu: “Thôi bỏ đi, ta cũng chưa chuẩn bị hoa lụa.”

Lại thấy Tạ Tiểu An cười: “Không sao, ta đã chuẩn bị cho muội rồi. Viên Viên.”

Viên Viên nghe thấy lời chủ tử nhà mình, cười lấy ra một chiếc túi thơm đưa qua.

Tạ Tiểu An nhận lấy mở túi thơm ra. Lạc Văn Tú nhìn, bên trong đựng rất nhiều hoa lụa. Chỉ nghe Tạ Tiểu An nói: “Muội xem, nhiều hoa lụa lắm, muốn ném cho ai thì cứ ném cho người đó, không giới hạn một hay năm cái, cứ thoải mái.”

Lạc Văn Tú dở khóc dở cười: “Như vậy không tốt đâu nhỉ?”

Tạ Tiểu An nhét hoa lụa vào tay nàng ta: “Có gì mà không tốt? Muốn ném cho ai thì cứ ném cho người đó, cứ thuận theo trái tim mình là được rồi.”

Mắt thấy Thám hoa lang sắp đi qua dưới lầu các nàng, Tạ Tiểu An lắc lắc cánh tay Lạc Văn Tú: “Mau, lát nữa không kịp đâu.”

Lạc Văn Tú liếc nhìn hoa lụa trong tay, tùy ý ném xuống lầu.

Tạ Tiểu An ngó đầu nhìn, rất tốt, một cái cũng không trúng!

Cũng không biết Lạc Văn Tú cố ý hay vô ý, những bông hoa lụa đó không một bông nào trúng tiến sĩ, từ từ bay lượn rồi rơi xuống đất.

Tạ Tiểu An không khỏi thở dài: “Mắt ngắm thì tốt mà tay ném lại kém quá.”

Lạc Văn Tú e lệ cười cười. Đoàn Trạng nguyên đã đi qua, Tạ Tiểu An đang tiếc nuối nhìn xuống phố thì nghe thấy có nha hoàn gõ cửa.

Tạ Tiểu An ra hiệu cho Viên Viên qua mở cửa. Chỉ thấy nha hoàn bưng một bình rượu đứng ngoài cửa, cung kính nói: “Quý khách thứ lỗi, bình rượu Ô Trình này là do khách ở phòng Thiên tự gửi tặng Tạ nương tử.”

Tạ Tiểu An biết rượu Ô Trình là rượu quý của Bát Trân Lâu, mỗi tháng chỉ bán ba bình, nhiều hơn không có, cho nên giá cũng vô cùng đắt đỏ.

Nàng có chút kỳ lạ, phòng Thiên tự? Hình như chính là phòng riêng duy nhất không mở cửa sổ đó.

“Xin lỗi, ta không nhận đồ của người lạ, ngươi mang về đi.”

Nha hoàn nghe thấy câu trả lời của nàng có chút bối rối. Tạ Tiểu An lịch sự gật đầu với nàng ta rồi dặn dò Viên Viên: “Đóng cửa đi.”

Viên Viên từ từ đóng cửa lại. Nha hoàn thấy vậy đành phải mang rượu về lại phòng Thiên tự, thành thật báo cáo xong, người bên trong nói: “Thôi bỏ đi.”

Hôm đó chắc chắn là một ngày rất náo nhiệt. Tạ Tiểu An tất nhiên không thể nào ở lì trong này được. Nàng nói với Lạc Văn Tú: “Đi, chúng ta đi du hồ. Ta đã đặt thuyền trước rồi. Chúng ta đi dạo một vòng, mua chút đồ ăn ngon lên thuyền rồi vừa ngắm cảnh vừa ăn.”

Lạc Văn Tú theo sau nàng ra ngoài. Lúc xuống cầu thang, liếc nhìn về phía phòng Thiên tự.

Trong phòng Thiên tự, Tam Hoàng tử vận y phục kín đáo đang cùng thuộc hạ khẽ giọng nói chuyện gì đó.

Còn Tạ Tiểu An thực ra đã có chút đoán mò về người bên trong là ai. Ở kinh thành, những người nàng quen biết mà có thể mua được loại rượu đó cũng chỉ có mấy người.

Chu Trác Quân, tiểu Quận vương và Triệu Kinh Mặc, còn có một Tam Hoàng tử.

Nhưng rõ ràng không phải là ba người đầu tiên. Nếu là Chu Trác Quân chắc chắn sẽ đến gặp mình. Còn Triệu Kinh Mặc và tiểu Quận vương thì đang đi làm công vụ, cũng sẽ không giấu đầu hở đuôi như vậy.

Vậy thì chỉ có thể là Tam Hoàng tử rồi. Tên khốn này ban ngày ban mặt, nhân lúc hôm nay đông người hỗn loạn không biết định làm gì.

Đương nhiên, tất cả đều chỉ là suy đoán của Tạ Tiểu An. Cho nên sau khi ra khỏi Bát Trân Lâu, đi một đoạn đường khá dài, nàng khẽ giọng hỏi Mặc Ngữ: “Đừng quay đầu lại, có ai theo chúng ta không?”

Mặc Ngữ khẽ đáp: “Thuộc hạ không phát hiện ra điều gì bất thường.”
 
Nha Hoàn Nhóm Lửa - Tạ Hà Hoa
Chương 119: Chương 119



Tạ Tiểu An vốn đang chăm chú tìm cách xuống giường mà không đánh thức hắn dậy, nào ngờ giữa đêm yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng động khiến nàng giật mình, nghiêng người suýt nữa thì ngã, may mà Lục Chiêu Cẩn đã sớm có chuẩn bị, kịp thời đỡ lấy nàng một cách vững vàng:

“Không sao chứ?”

Tạ Tiểu An nhận ra là hắn, vẫn còn chưa hoàn hồn liền nói: “Làm ta giật mình, ta đánh thức ngài rồi à?”

Lục Chiêu Cẩn khẽ vuố.t ve lưng nàng: “Không hề, nếu đói rồi thì bảo hạ nhân làm chút gì đó cho nàng ăn.”

Tạ Tiểu An không chịu: “Ta tự mình làm đi, muốn ăn chút gì đó cay cay, ta muốn làm món cá cay, các nàng ấy làm không hợp khẩu vị của ta bằng ta tự làm.”

“Ngài cũng ăn chút nhé?”

Lục Chiêu Cẩn nói: “Được, chúng ta cùng nhau làm, ta phụ giúp nàng.”

Tạ Tiểu An xuống giường mặc y phục: “Không cần, ngài cứ đợi là được.”

Thực ra, Lục Chiêu Cẩn mà giúp việc thì với nàng chỉ tổ vướng víu. Hắn cái gì cũng không biết, làm việc gì cũng phải giảng giải tỉ mỉ, lại còn lo hắn làm sai, chi bằng tự mình “xoẹt xoẹt” vài cái là xong vừa nhanh vừa ổn.

Nói trắng ra, Lục Chiêu Cẩn giúp việc, nàng thấy phiền thêm.





Lục Chiêu Cẩn không biết suy nghĩ của nàng, chỉ theo sau xuống giường đi về phía nhà bếp. Tạ Tiểu An cũng không tiện nói thẳng, liền giao cho hắn một nhiệm vụ: “Ngài chỉ cần nhóm lửa là được, những việc còn lại ta tự mình có thể lo liệu.”

Lục Chiêu Cẩn tất nhiên ngoan ngoãn nghe lời. Tạ Tiểu An từ trong bể cá vớt ra con cá vừa mới mang đến sáng nay, xử lý xong rồi dùng rượu trắng và gừng ướp.

Sau đó nàng từ trong rổ rau trước tiên lấy ra mấy củ khoai tây gọt vỏ, trên một chiếc thớt khác thái thành từng đoạn. Lại chuẩn bị sẵn hành, gừng, tỏi, thái rau mùi, hoa tiêu và bột ớt mỗi thứ để riêng một bên.

Lúc này cá cũng đã ướp gần xong. Nàng lấy cá ra lắc lắc, loại bỏ những lát gừng và nước thừa trên mình cá, rồi lăn qua bột năng, nhẹ nhàng cho vào chảo dầu đã nóng sẵn. Trước tiên chiên vàng hai mặt đầu cá rồi mới cho cả mình cá vào chiên.

Tiếng “Xèo xèo xèo xèo” truyền ra, theo sau đó là mùi thơm của cá. Mãi đến khi cá được chiên vàng đều hai mặt, Tạ Tiểu An mới vớt ra.

Sau đó nàng lại cho khoai tây vào, chiên đến vàng rồi mới vớt ra đặt cùng với cá.

Lần lượt cho gừng, tỏi, hoa tiêu và bột ớt sống vào chảo, thêm muối và các loại gia vị khác bắt đầu xào. Nhà bếp tràn ngập mùi cay nồng.

Đợi đến khi gần được, Tạ Tiểu An cho cá và khoai tây vào cùng, nhẹ nhàng lật cá mấy lần. Mãi đến khi thấm gia vị rồi mới múc ra đĩa, rắc hành lá và rau mùi lên.

“Tắt lửa.”

Tạ Tiểu An nói với Lục Chiêu Cẩn như vậy.

Sau khi Lục Chiêu Cẩn tắt lửa, hai người rửa tay rồi ngồi xuống bắt đầu ăn. Lục Chiêu Cẩn vốn dĩ chỉ định ăn cùng nàng, bản thân không đói. Nhưng mùi thơm này làm hắn cũng cảm thấy bụng đói meo, rất đói.

Hắn trước tiên ăn thịt cá. Vừa cho vào miệng, vị tươi ngon của cá hòa quyện với vị cay nồng, khiến người ta ăn rồi nhớ mãi, không thể dừng lại.

Sau khi ăn mấy miếng thịt cá hắn mới gắp khoai tây ăn. Không ngờ lại cũng rất ngon. Khoai tây được chiên vàng giòn bên ngoài, bên trong lại rất mềm mịn.

Tạ Tiểu An cũng ăn rất thỏa mãn, hai người ăn sạch sẽ cả thịt cá và khoai tây.

Sau khi Lục Chiêu Cẩn dọn dẹp nhà bếp xong, hai người lại rửa tay rồi mới đi ngủ.

Đổi lại là Lục Chiêu Cẩn trước đây, làm gì có chuyện dọn dẹp nhà bếp?

Hắn ngay cả nhà bếp cũng chưa từng vào. Nhưng sau khi ở bên cạnh Tạ Tiểu An, hai người thường xuyên làm đồ ăn khuya. Mà thói quen của Tạ Tiểu An là sau khi làm xong liền thu dọn mọi thứ cho gọn gàng.

Lục Chiêu Cẩn theo sau ăn ké, không thể nào lại nhìn nàng thu dọn được. Thế là hai người liền hình thành thói quen Tạ Tiểu An làm, hắn thu dọn.

Cuộc sống vẫn diễn ra như thường lệ. Gần đây Lễ bộ rất bận rộn, không chỉ phải chuẩn bị cho những chuyện sau khi các sĩ tử thi khoa cử đỗ đạt, mà sau khi thi Đình kết thúc còn phải gấp rút chuẩn bị cho việc đón tiếp Hoàng tử Bắc Địch đến thăm.

Vào ngày Hoàng tử Bắc Địch vào thành, Tạ Tiểu An được Chu Trác Quân mời đến phủ họ Chu làm khách.

Nàng không hề biết chuyện này, nhìn thấy đoàn người dài dằng dặc trên phố còn có chút kinh ngạc.

Dung mạo của người Bắc Địch và người Trung Nguyên không giống nhau lắm, mũi cao mắt sâu, nhìn qua là có thể phân biệt được.

Lúc này nàng đang bảo A Văn cho xe ngựa nép vào lề đường đợi đoàn người Bắc Địch đi qua trước.

Tạ Tiểu An vén rèm xe nhìn về phía hai nam nhân dẫn đầu.

Chỉ thấy một trong số đó là Tam Hoàng tử, người còn lại vận trang phục dị tộc. Nghe bá tánh xung quanh thì thầm bàn tán nói đó là Hoàng tử Bắc Địch.

Tạ Tiểu An liếc nhìn một cái rồi từ từ hạ rèm xuống, trong lòng thầm suy nghĩ, xem ra Hoàng thượng yêu chiều Tam Hoàng tử hơn nàng tưởng.

Trước đó mới dính líu vào vụ án tham ô bị phạt, hôm nay lại có thể thay mặt hoàng thất đi đón tiếp Hoàng tử Bắc Địch.

Lạ thật, Tam Hoàng tử này rốt cuộc có gì lợi hại chứ? Hoàng thượng đương triều cũng không giống như hôn quân!

Huống hồ còn có Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử nữa. Còn tại sao không có Tứ Hoàng tử, đó là vì Tứ Hoàng tử lúc năm tuổi đã chết yểu, mà Tứ Hoàng tử lại là do Hoàng hậu sinh ra.

Hoàng hậu từ sau khi Tứ Hoàng tử chết yểu liền không còn sinh thêm người nào nữa. Đây cũng là lý do mấy vị Hoàng tử kia mỗi người một cách tranh giành ngôi vị Thái tử.

Nếu Tứ Hoàng tử còn sống, bọn họ sẽ không tranh giành quyết liệt như vậy. Bởi vì Hoàng thượng kính trọng Hoàng hậu, từng nói muốn lập Tứ Hoàng tử làm Thái tử. Tiếc là Tứ Hoàng tử chết yểu, ngôi vị Thái tử liền bỏ trống nhiều năm.

Tạ Tiểu An biết quá ít, nhất thời không nghĩ thông cũng không nghĩ nữa.

Đợi đoàn người Bắc Địch đi qua, Tạ Tiểu An liền đi về phía phủ Chu Thái úy. Sau khi Lục Ngân nói với người gác cổng, người gác cổng hành lễ:

“Tiểu thư nhà ta đã sớm dặn rồi, Tạ nương tử đến cứ trực tiếp vào là được.”

Sau khi Tạ Tiểu An vào trong liền nhìn thấy Tâm Nhi ra đón. Nàng ta hành lễ: “Tạ nương tử cát tường, tiểu thư đã đợi người lâu rồi, mời theo nô tỳ.”

Tạ Tiểu An theo nàng ta đi về phía trước. Tâm Nhi trực tiếp dẫn nàng đến viện Chu Trác Quân ở.

Tạ Tiểu An nhìn quanh, lẽ nào Chu Trác Quân chỉ mời một mình mình sao?

Quả nhiên đúng vậy, Chu Trác Quân sợ các tiểu thư khuê các khác coi thường thân phận của Tạ Tiểu An, khiến nàng bị khó xử, nên lần này dứt khoát chỉ mời riêng một mình nàng.

Nghe nha hoàn báo nói Tâm Nhi dẫn Tạ nương tử đến, Chu Trác Quân vội vàng ra đón.

Vừa nhìn thấy Tạ Tiểu An liền nắm lấy tay nàng cười: “Tạ nương tử cuối cùng cũng đến rồi, làm ta đợi mãi.”

Tạ Tiểu An giải thích cho nàng ta: “Thật xin lỗi, ta không biết Hoàng tử Bắc Địch hôm nay vào thành nên không đi đường khác. Lúc đoàn người Bắc Địch vào thành, người đông quá, lùi không được mà tiến cũng không xong, nên đã chậm trễ rất lâu.”

Chu Trác Quân dẫn nàng vào nhà: “Thì ra là vậy, ta không hề trách Tạ nương tử đâu. Chỉ là lo lắng Tạ nương tử có phải gặp chuyện gì trên đường không nên hỏi thăm một chút.”

Nói rồi nàng ta dẫn Tạ Tiểu An đến bên bàn ngồi xuống, lại cho các nha hoàn lui ra hết rồi mới báo cho Tạ Tiểu An một tin: “Hôm nay là muốn báo cho Tạ nương tử biết, ta đã đính hôn rồi.”

Tạ Tiểu An: “Ừm? Đính hôn với vị công tử nào vậy?”

Nàng không mấy ngạc nhiên. Với tuổi tác, tài năng và nhan sắc của Chu Trác Quân, phụ mẫu nàng ta chắc chắn đã sớm tìm người mai mối cho nàng ta rồi.

Chu Trác Quân má hơi đỏ: “Là nhị công tử nhà họ Liễu, năm nay thi đỗ nhị giáp đầu bảng.”

Tạ Tiểu An suy nghĩ một lát rồi hỏi nàng ta: “Có phải là người đứng đầu hàng thứ ba lúc diễu hành trên phố, dung mạo tuấn tú nhưng khí chất lại trầm ổn đó không?”

Chu Trác Quân gật đầu: “Là huynh ấy. Trước khi thi khoa cử, huynh ấy đã hứa với ta, nhất định sẽ đỗ bảng vàng rồi sẽ đến cầu thân.”

Tạ Tiểu An có chút tò mò: “Hai người quen nhau như thế nào?”

Chu Trác Quân cười cười: “Là năm ngoái phụ mẫu hai nhà cho chúng ta xem mắt mới quen biết.”
 
Back
Top Bottom