Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nha Hoàn Nhóm Lửa - Tạ Hà Hoa

Nha Hoàn Nhóm Lửa - Tạ Hà Hoa
Chương 50: Chương 50



Lục Chiêu Cẩn chỉ cười lặp lại: “Qua đây.”

Tạ Tiểu An ngẩng đầu nhìn đối phương: Rất tốt, vẫn tuấn tú như vậy, trông cũng không giống như sắp nổi giận. Tạ Tiểu An cẩn thận dè dặt lại gần.

Lục Chiêu Cẩn giơ tay lên lấy một chiếc lá tre từ bên tóc Tạ Tiểu An xuống rồi đưa đến trước mặt nàng: “Ta không trách nàng.”

Tạ Tiểu An đưa tay nhận lấy chiếc lá rơi, trái tim đang treo lơ lửng lúc này mới ổn định lại.

Nàng khẽ nói: “Đa tạ Thế tử.”

Lục Chiêu Cẩn khẽ cong môi. Những ngày tiếp theo, mọi người không còn gặp sát thủ nữa, nhưng càng đến gần kinh thành, đoàn người lại càng thêm cảnh giác.

Mọi người đoán rằng suốt đường đi không còn gặp sát thủ nữa có lẽ là do đối phương muốn làm cho bọn họ lơ là cảnh giác.

Trong khu rừng cách ngoại ô kinh thành còn một ngày đường, đoàn người dừng lại.

Tào Minh dẫn đầu quan sát khu rừng phía trước, kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm khiến hắn ta nhạy bén cảm thấy có điều không ổn.

Hắn ta ra hiệu cho mọi người cảnh giác, Lý Nhai và những người khác lập tức rút đao kiếm ra.





Trong xe ngựa, Lục Chiêu Cẩn và Tạ Tiểu An cũng đều cảnh giác.

Lá rơi lả tả, khoảng một trăm người từ trên cây bay xuống, tay cầm móc câu tám móng, ngay khoảnh khắc rơi xuống liền ném về phía xe ngựa. Tào Minh dẫn người xông lên tấn công.

Lý Nhai, Lư Nhị và Trương Cửu thì dẫn người bảo vệ bên cạnh xe ngựa, chịu trách nhiệm giải quyết những tên sát thủ thỉnh thoảng lại gần xe ngựa.

Chỉ là lần này số lượng sát thủ quá đông, là lần gặp ám sát nhiều nhất. Mọi người có chút bất lực, ứng phó không xuể.

Không ngờ trên cây lại còn có hơn mười người ném móc câu tám móng. Mọi người cố gắng hết sức ngăn cản nhưng xe ngựa vẫn bị hai ba cái móc câu móc trúng.

Những tên sát thủ đó dùng sức kéo mạnh xe ngựa chao đảo, ngựa bị kinh hãi hí vang tung vó, Lư Nhị vội vàng giữ chặt dây cương.

Tạ Tiểu An và Lục Chiêu Cẩn trong xe lập tức quyết định nhảy xuống xe ngựa, hai người loạng choạng trong lúc xe lắc lư đi ra ngoài.

Lục Chiêu vốn định để Tạ Tiểu An xuống xe trước, nhưng không ngờ Tạ Tiểu An phía sau lại khẽ đẩy hắn một cái: “Lý Nhai, đỡ lấy!”

Tạ Tiểu An nghĩ rất đơn giản, Lục Chiêu Cẩn còn mang thương tích, nên ưu tiên chăm sóc người bị thương là điều đương nhiên.

Lý Nhai phản ứng rất nhanh, lập tức xoay người đỡ lấy Lục Chiêu Cẩn đang ngã xuống.

Tạ Tiểu An thấy Lục Chiêu Cẩn an toàn tiếp đất rồi mới chuẩn bị nhảy xuống. Không ngờ một chiếc móc câu tám móng lại móc trúng con ngựa, con ngựa đau đớn hất tung Lư Nhị rồi phi nước đại về phía trước.

Tạ Tiểu An trên xe suýt nữa vì quán tính mà ngã xuống, may mà vừa rồi nàng vẫn luôn nắm chặt lấy cửa xe, lần này liền khiến nàng ngã xuống sàn xe.

Tạ Tiểu An không để ý đến cơn đau nhói từ khuỷu tay truyền đến, cố gắng đứng dậy thử kéo lấy dây cương để khống chế con ngựa.

Mà Lục Chiêu Cẩn nhìn thấy Tạ Tiểu An bị xe ngựa kéo đi liền muốn cưỡi ngựa đuổi theo. Nhưng hắn là mục tiêu chính của sát thủ, người vây quanh hắn đông nhất, nhất thời không cách nào thoát thân.

Hắn chỉ có thể vội vàng ra lệnh cho Lư Nhị: “Lư Nhị, mau đi đuổi theo Tạ Tiểu An.”

Lư Nhị nhận lệnh đột phá vòng vây, nhưng không ngờ lại có một người cưỡi ngựa phi nước đại về phía Tạ Tiểu An.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn, là Triệu Kinh Mặc!

Xe ngựa dù sao cũng chậm hơn ngựa, lúc Tạ Tiểu An đang cố gắng làm cho con ngựa đang nổi điên dừng lại, Triệu Kinh Mặc đã đuổi kịp Tạ Tiểu An.

Hắn một tay kéo lấy dây cương, tay kia đưa về phía Tạ Tiểu An: “Tạ cô nương, đưa tay cho ta!”

Tạ Tiểu An không chút do dự nắm chặt lấy tay hắn. Triệu Kinh Mặc nắm chặt tay Tạ Tiểu An kéo mạnh về phía mình, Tạ Tiểu An liền bị một lực mạnh kéo đến trước người Triệu Kinh Mặc.

Nhưng chưa kịp ngồi vững, con ngựa dưới thân hai người đã bị thân xe va phải, vó trước của con ngựa giơ cao lên, hai người liền từ một con dốc bên cạnh lăn xuống.

Triệu Kinh Mặc ôm chặt Tạ Tiểu An vào lòng, Tạ Tiểu An ngửi rõ mùi đỗ hành hương trên người hắn. Hai người không ngừng lăn tròn, đến khi dừng lại thì cả hai đều đã ngất đi.

Ánh nắng xuyên qua tán cây chiếu vào mắt Tạ Tiểu An, nàng từ từ mở mắt ra.

Trước mắt là bầu trời xanh, còn có mấy đám mây trắng trôi lững lờ và ngọn cây xanh um tùm. Xung quanh chỉ nghe thấy tiếng chim hót thỉnh thoảng vọng lại.

Cơn đau từ khuỷu tay Tạ Tiểu An truyền đến khiến nàng tỉnh táo lại, lập tức quay đầu tìm bóng dáng Triệu Kinh Mặc.

Nàng chống người dậy nhìn xung quanh, phát hiện Triệu Kinh Mặc ở cách đó không xa phía sau mình.

Tạ Tiểu An vội vàng đứng dậy đến bên cạnh hắn, nàng quỳ xuống đất, trước tiên đưa tay thử hơi thở của Triệu Kinh Mặc. Mắt Tạ Tiểu An sáng lên, hắn còn sống!

Tạ Tiểu An lại vội vàng quan sát xem trên người hắn có chỗ nào chảy máu không, chỉ thấy cổ, mặt và mu bàn tay của Triệu Kinh Mặc đều có những vết trầy xước ở mức độ khác nhau.

Tạ Tiểu An tránh những vết thương của Triệu Kinh Mặc, vỗ vỗ vào mặt hắn gọi: “Triệu đại nhân! Triệu đại nhân!”

“Triệu Kinh Mặc?! Mau tỉnh lại!”

Đang lúc Tạ Tiểu An định véo nhân trung của Triệu Kinh Mặc thì cuối cùng hắn cũng tỉnh lại.

Tạ Tiểu An suýt nữa mừng đến phát khóc, vội vàng hỏi: “Triệu đại nhân, ngài cảm thấy thế nào? Có chỗ nào đặc biệt đau không?”

Triệu Kinh Mặc cố gắng kìm nén cảm giác chóng mặt, ngẩng đầu nhìn Tạ Tiểu An, dịu dàng nói: “Ta không sao, cô nương thế nào? Có bị thương không?”

Tạ Tiểu An: “Ta không sao, ta đỡ ngài dậy trước.”

Nhưng vừa đỡ mới phát hiện chân Triệu Kinh Mặc bị thương, đang chảy máu. Tạ Tiểu An nhìn thấy màu đỏ chói mắt đó liền lập tức định vén khố cước hắn lên xem tình hình.

(Khố cước là ống quần)

Triệu Kinh Mặc lúng túng nắm lấy cổ tay Tạ Tiểu An: “Không sao đâu, cô nương không cần như vậy.”

Tạ Tiểu An kinh ngạc: “Đã chảy nhiều máu như vậy rồi, còn không sao?!”

Sau đó không nghe lời khuyên của Triệu Kinh Mặc nữa, giằng tay hắn ra rồi nhanh chóng vén khố cước hắn lên.

Chỉ thấy bắp chân hắn không biết bị vật gì đó làm bị thương, vết thương đang chảy máu không ngừng.

Tạ Tiểu An cảm thấy vô cùng may mắn vì mình luôn đeo theo chiếc túi đeo chéo đựng đầy thuốc trị thương và băng gạc. Lúc này nàng vội vàng lấy thuốc trị thương từ trong túi ra bôi cho Triệu Kinh Mặc.

Triệu Kinh Mặc cảm nhận được đầu ngón tay Tạ Tiểu An đang bôi thuốc trên bắp chân mình, người hắn cứng đờ, nhìn Tạ Tiểu An, chỉ thấy nàng mặt mày nghiêm túc đang bôi thuốc, trên mặt không hề có chút nào vẻ e lệ, trong mắt chỉ có sự lo lắng cho vết thương của hắn.

Triệu Kinh Mặc nhìn nàng như vậy, trong lòng ấm áp, cảm giác không tự nhiên đó cũng từ từ biến mất.

Tạ Tiểu An lại lấy băng gạc ra băng bó cho Triệu Kinh Mặc, thắt nút xong mới nói: “Ngài nghỉ ngơi một lát trước, ta đi dò đường.”

Triệu Kinh Mặc vội vàng vừa đứng dậy vừa nói: “Ta đi cùng cô nương.”

Nhưng lúc này Tạ Tiểu An đột nhiên giữ lấy vai hắn cố định lại, từ từ đến gần hắn.

Triệu Kinh Mặc ngơ ngác nhìn Tạ Tiểu An ngày càng gần, đầu óc trống rỗng.

Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Tiểu An nghiêng về phía má trái của hắn, một tay giữ vai phải hắn, người ở rất gần hắn, khiến Triệu Kinh Mặc ngửi thấy mùi hương thanh khiết thoang thoảng trên người nàng, tai hắn đỏ bừng lên.

Tạ Tiểu An hơi nheo mắt, bất chợt lao tới bắt lấy vật gì đó sau lưng hắn.

Ngay khi Triệu Kinh Mặc lại một lần nữa cứng đờ, thì nghe thấy Tạ Tiểu An mỉm cười nói: “Bắt được rồi.”

Triệu Kinh Mặc quay đầu nhìn nàng, ngơ ngác: “Cái gì?”

Tạ Tiểu An ánh mắt cong cong: “Bắt được một con non, ngài có muốn xem không?”

Triệu Kinh Mặc cố gắng giữ vững nhịp tim đang đập rất nhanh của mình: “Muốn.”

Tạ Tiểu An liền giơ một vật lên trước mặt hắn cười: “Đây nè, chính là nó!”

Lúc Triệu Kinh Mặc nhìn thấy thứ đó, sắc đỏ trên tai hắn lặng lẽ rút đi, trái tim đang đập rất nhanh cũng ổn định lại.

Thứ Tạ Tiểu An đang cầm trên tay, chính là một con rắn nhỏ dài!

Nàng còn cầm con rắn đó huơ huơ trước mặt Triệu Kinh Mặc: “Con rắn nhỏ này còn chưa lớn mà đã rời tổ rồi?”
 
Nha Hoàn Nhóm Lửa - Tạ Hà Hoa
Chương 51: Chương 51



Triệu Kinh Mặc và con rắn đang le lưỡi đối mắt nhau, sắc mặt có chút tái nhợt, hắn lẩm bẩm: “Tạ cô nương, ta lúc nhỏ từng bị rắn cắn.”

Tạ Tiểu An: “A?!”

Nàng nhìn con rắn nhỏ trên tay mình rồi lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của Triệu Kinh Mặc, vội vàng đứng dậy chạy nhanh sang một bên, dùng sức ném con rắn đi xa rồi mới quay lại.

Tạ Tiểu An áy náy: “Triệu đại nhân, ngài không sao chứ? Xin lỗi, ta không biết ngài sợ rắn.”

Triệu Kinh Mặc cảm thấy mình sợ rắn không có gì lạ, dù sao loại sinh vật này rất nhiều người sợ. Nhưng nàng không sợ rắn mới là lạ chứ?

Hắn khó khăn nói: “Tạ cô nương, quả thực có gan dạ.”

Tạ Tiểu An đối với việc vô tình làm Triệu Kinh Mặc bị thương sợ hãi vẫn còn có chút áy náy.

Nàng vội nói: “Triệu đại nhân, ngài ở đây nghỉ ngơi trước, ta đi tìm đường.”

Triệu Kinh Mặc cố gắng đứng dậy: “Ta đi cùng nàng.”

Ban đầu Tạ Tiểu An tưởng hắn ngại để nàng một mình đi dò đường, nhưng lại phát hiện ánh mắt hắn như vô tình liếc về hướng nàng ném con rắn đi…





Tạ Tiểu An lập tức im lặng, nàng hiểu rồi!

Tạ Tiểu An không khuyên Triệu Kinh Mặc ở lại đợi nàng nữa, lặng lẽ dìu hắn đi về phía trước.

Hai người nhìn những dấu vết cỏ cây bị đè bẹp phía trước, nhìn nhau, Triệu Kinh Mặc nói: “Đây chắc là hướng chúng ta rơi xuống.”

Tạ Tiểu An cũng nghĩ như vậy: “Vậy chúng ta đi theo hướng này lên xem có gặp được bọn họ không.”

Nàng nhìn chân Triệu Kinh Mặc, đề nghị: “Triệu đại nhân, ta cõng ngài nhé.”

Triệu Kinh Mặc kinh ngạc: “A?”

Tạ Tiểu An giải thích: “Đây là đường dốc lên, nếu ngài muốn trèo lên, chân chắc chắn sẽ phải dùng sức, vết thương sẽ rách ra đó.”

Nhìn đôi mắt trong veo nghiêm túc của Tạ Tiểu An, Triệu Kinh Mặc vội vàng nói: “Không cần, không cần. Ta…ta dùng gậy chống đi là được rồi.” Hắn nói rồi cúi đầu nhìn xung quanh tìm một cây gậy phù hợp.

Tạ Tiểu An cảm thấy hắn nói có lý, cũng cúi đầu giúp hắn tìm một cây gậy phù hợp.

“Cũng được, đằng kia có một cây thích hợp.”

Nàng chỉ về phía khác rồi chạy đến đó, không bao lâu liền nhặt được một cây gậy vừa kích thước chạy về.

Tạ Tiểu An mỉm cười đưa cây gậy cho Triệu Kinh Mặc: “Đây.”

Triệu Kinh Mặc cong khóe miệng: “Đa tạ.”

Tạ Tiểu An cười rạng rỡ: “Khách sáo rồi, để ta dìu ngài.”

Triệu Kinh Mặc liền một tay chống gậy, một tay vịn vào cổ tay Tạ Tiểu An, cà nhắc đi lên.

Ánh sáng trắng xuyên qua lá cây thỉnh thoảng chiếu lên người hai người. Cả hai đều biết không thể ở lại trong rừng quá lâu, nếu trời tối gặp phải thú dữ sẽ rất nguy hiểm.

Tạ Tiểu An lo lắng cho vết thương của Triệu Kinh Mặc, lúc trèo được nửa đường liền gọi dừng: “Triệu đại nhân, chúng ta ở đây nghỉ một lát nhé.”

Bắp chân Triệu Kinh Mặc quả thực truyền đến từng cơn đau nhói, nghe vậy cũng không từ chối.

Hai người tìm một chỗ tương đối sạch sẽ ngồi xuống nghỉ ngơi. Phía trên đột nhiên truyền đến tiếng gọi mơ hồ, hai người lập tức đứng dậy cảnh giác.

Vì không nghe rõ, hai người không thể phân biệt đối phương là địch hay bạn. Cho đến khi Tạ Tiểu An nghe thấy giọng Lư Nhị, không kìm được vui mừng đáp lại: “Lư Nhị! Chúng ta ở đây! Lư Nhị! Ở đây!”

Tạ Tiểu An không chắc Lư Nhị có thể nghe thấy giọng mình không, chỉ có thể không ngừng lớn tiếng lặp lại: “Lư Nhị! Ở đây nè!”

Không bao lâu sau những tiếng gọi đó không còn nghe thấy nữa, nhưng phía trên xuất hiện bóng dáng của bọn họ, có Lư Nhị, Lý Nhai, còn có cả Lục Chiêu Cẩn!

Những người phía trên cũng phát hiện ra Tạ Tiểu An và Triệu Kinh Mặc. Lục Chiêu Cẩn nhìn thấy hai người dìu nhau, Triệu Kinh Mặc chống gậy, liền biết hắn ta bị thương.

Lý Nhai đã xuống dốc cõng Triệu Kinh Mặc lên. Tạ Tiểu An từ chối ý tốt của Lư Nhị muốn cõng mình, tự mình chống cây gậy Triệu Kinh Mặc dùng lúc trước trèo lên.

Lục Chiêu Cẩn đưa tay ra kéo nàng, Tạ Tiểu An nắm lấy tay hắn leo lên đường.

Lục Chiêu Cẩn như không có ai khác mà nhìn chằm chằm vào Tạ Tiểu An hỏi: “Có bị thương ở đâu không?”

Tạ Tiểu An ngẩng đầu nhìn hắn một cái, khẽ nói: “Nô tỳ không sao, chủ yếu là Triệu đại nhân, chân ngài ấy bị thương.”

Lục Chiêu Cẩn dặn dò Lý Nhai: “Đưa hắn đến chỗ Giả đại phu.”

Nói xong Lục Chiêu Cẩn liền kéo Tạ Tiểu An lên chiếc xe ngựa Mặc Ngữ vừa mới đánh tới.

Tạ Tiểu An cũng mệt lả, bèn ngoan ngoãn lên xe ngựa. Đợi nàng ngồi xuống, Lục Chiêu Cẩn cũng chui vào. Vừa vào liền lấy thuốc trị thương chuẩn bị xử lý những vết trầy xước trên người Tạ Tiểu An.

Tạ Tiểu An xắn tay áo lên nhìn khuỷu tay mình—chà, có một vết rách còn đang rỉ máu. Lục Chiêu Cẩn cũng trông thấy, lập tức xử lý cho nàng.

Tạ Tiểu An thì đang nghĩ ngợi—không được, chuyến này ra ngoài mà bị thương như vậy, có tính là… tai nạn lao động không?

Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Thế tử, ngài nói xem, nô tỳ có được tính là bị thương khi làm nhiệm vụ không?”

Lục Chiêu Cẩn hiếm khi ngẩn người, nhưng nhanh chóng hiểu được ý nghĩa của mấy chữ “bị thương khi làm nhiệm vụ” nghĩa là gì, hắn nói: “Tính.”

Rồi lại bổ sung: “Về rồi sẽ bồi thường cho nàng.”

Tạ Tiểu An vui mừng, trong đầu bay bổng suy nghĩ, khoản bồi thường này sẽ là một món tiền lớn chứ? Dám nghĩ xa hơn một chút, có phải sẽ là một tiểu viện không?

Ha ha ha ha, nếu thật sự có được những thứ này, vậy cũng đáng. Trong đầu nàng nghĩ rất rõ ràng — cứu Lục Chiêu Cẩn là chuyện nhân nghĩa, còn bị thương trong lúc làm nhiệm vụ thì bồi thường là điều tất yếu.

Nghĩ đến những điều này, Tạ Tiểu An lập tức cảm thấy vết thương ở khuỷu tay cũng không còn đau nữa.

“Đúng rồi, đám sát thủ đó đều giải quyết xong chưa?”

Lục Chiêu Cẩn vừa bôi thuốc lên vết thương của nàng vừa đáp: “Giải quyết rồi.”

Đợi hắn xử lý xong tất cả vết thương cho Tạ Tiểu An rồi vén rèm lên nhìn, dặn dò Lý Nhai: “Phía trước có trạm dịch, tối nay nghỉ ngơi ở trạm dịch.”

Lý Nhai đáp vâng rồi thúc ngựa lên trước truyền đạt lời của Lục Chiêu Cẩn cho Tào Minh.

Đến khi mọi người đến trạm dịch thì trời đã hoàn toàn tối. Cửa lớn trạm dịch treo hai chiếc đèn lồng, Tào Minh tiến lên gõ cửa.

Tiểu lại của trạm dịch mở cửa ra liền nhìn thấy rất nhiều người cưỡi ngựa cao lớn, vẻ mặt nghiêm nghị, tay đều đeo đao kiếm. Mà ở giữa bọn họ là một chiếc xe ngựa màu sẫm, chiếc xe ngựa đó rất lớn, rèm xe thêu hoa văn màu vàng, trông rất kín đáo sang trọng.

Chân tiểu lại hơi run, hắn ta cung kính nói: “Không biết các vị là ai?”

Lý Nhai thúc ngựa tiến lên xuất trình lệnh bài, giọng nói nhàn nhạt: “Đại Lý Tự Khanh Lục đại nhân, phụng mệnh áp giải trọng phạm về kinh, hôm nay nghỉ lại ở đây.”

Tiểu lại kinh ngạc rồi ngó đầu ra nhìn lệnh bài, sau đó lập tức mở rộng cửa mời bọn họ vào: “Các vị đại nhân mời vào, thuộc hạ sẽ cho người chuẩn bị cơm nước và nước nóng ngay.”

Dịch thừa nhận được tin tức vội vàng chạy đến, vừa đến liền cúi người hành lễ: “Hạ quan ra mắt Lục đại nhân, phòng ốc đã chuẩn bị xong, cung nghênh đại nhân nghỉ ngơi.”

Dịch thừa lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía xe ngựa, chỉ thấy một người trông như tiểu tư vén rèm xe sang một bên, rồi một nữ tử dung mạo thanh tú chui ra.

Dịch thừa trong lòng có chút kinh ngạc, nữ tử?

Nữ tử đó xuống xe ngựa trước, đứng đợi bên xe. Sau đó một nam nhân cao lớn tuấn tú bước ra. Dịch thừa biết rõ, đây chính là Đại Lý Tự Khanh Lục Chiêu Cẩn.
 
Nha Hoàn Nhóm Lửa - Tạ Hà Hoa
Chương 52: Chương 52



Dịch thừa sắp xếp cho họ những căn phòng tốt nhất của trạm dịch. Tạ Tiểu An trước tiên tắm rửa thoải mái trong phòng mình rồi mới đẩy cửa chuẩn bị xuống lầu dùng bữa. Nhưng không ngờ vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Triệu Kinh Mặc đứng ngoài cửa.

Triệu Kinh Mặc từ từ hạ tay đang định gõ cửa xuống, vành tai phớt một màu hồng, hắn dịu dàng nói: “Tạ cô nương.”

Tạ Tiểu An thấy hắn cũng có vẻ vừa mới tắm xong, bèn chào hỏi hắn: “Triệu đại nhân? Ta đang chuẩn bị xuống ăn cơm, cùng đi không?”

Triệu Kinh Mặc trước tiên nói: “Được.” Sau đó liền nói rõ ý định của mình, “Trước khi đến Giang Nam, trong nhà đã chuẩn bị cho ta loại thuốc trị thương rất tốt, ta dùng thấy rất hiệu quả nên mang một lọ đến cho cô nương thử.”

Tạ Tiểu An khách sáo: “Sao dám để đại nhân hao tổn? Ý tốt của đại nhân Tiểu An xin nhận, chỉ là đây là đồ nhà ngài đặc biệt chuẩn bị cho ngài, ta không nhận đâu.”

Triệu Kinh Mặc đưa thuốc trị thương về phía trước, có chút cố chấp: “Cứ nhận lấy đi.”

Tạ Tiểu An đối diện với đôi mắt chân thành của hắn, đột nhiên cười, cảm thấy hắn có chút giống nhân viên bán hàng. Sau đó liền không khách sáo nữa, đưa tay ra chuẩn bị nhận lấy thuốc trị thương. Nhưng khi đầu ngón tay sắp chạm vào lọ thuốc thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lục Chiêu Cẩn từ bên cạnh truyền đến.

“Không phiền Triệu đại nhân lo lắng, người trong viện của bản quan tất nhiên không thiếu thuốc trị thương hảo hạng.”

Hai người đồng thời quay đầu nhìn, chỉ thấy Lục Chiêu Cẩn chắp tay sau lưng đứng bên cạnh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, nhìn thẳng vào Triệu Kinh Mặc.

Triệu Kinh Mặc vẫn không thu tay lại:
“Bái kiến Lục đại nhân. Hạ quan đương nhiên hiểu trong viện ngài không thiếu thứ gì, nhưng hạ quan có lòng riêng của mình.”





Lục Chiêu Cẩn nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Lòng riêng gì?”

Không đợi Triệu Kinh Mặc mở lời lần nữa, đầu óc Tạ Tiểu An nhanh chóng vận hành cuối cùng cũng nghĩ ra đối sách. Nàng sờ bụng: “Ha ha, nô tỳ đói bụng rồi, đi dùng bữa trước nhé, hai vị đại nhân cứ nói chuyện.”

Tạ Tiểu An: Chuồn thôi!

Nàng xoay người đi xuống lầu, hai người phía sau không nói gì thêm. Triệu Kinh Mặc nghiêng người đợi Lục Chiêu Cẩn đi trước: “Đại nhân, mời.”

Lục Chiêu Cẩn đáy mắt không có chút cảm xúc nào, “Ừm” một tiếng rồi đi xuống lầu.

Đoàn người dùng bữa tối xong liền mỗi người lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi. Trên trời treo một vầng trăng khuyết, Tào Minh đích thân dẫn người tuần tra trong trạm dịch. Ngày mai sẽ trở về kinh thành, đêm cuối cùng cũng phải tuyệt đối an toàn.

May mắn là đêm đó không có chuyện gì xảy ra. Trời vừa tờ mờ sáng, mọi người liền lên đường về kinh thành. Lần này xe Mặc Ngữ đánh chỉ có một mình Tạ Tiểu An. Sau giờ ngọ liền đến cổng thành.

Lục Chiêu Cẩn phải vào cung gặp Hoàng thượng, Mặc Ngữ thì đưa Tạ Tiểu An về phủ Quốc công.

Sau khi Tạ Tiểu An đeo hành lý xuống xe ngựa, đi vào từ cửa hông. Nhìn cỏ cây hoa lá trên đường, từng bước từng cảnh, Tạ Tiểu An cuối cùng cũng thả lỏng thân tâm. Cuối cùng cũng an toàn rồi, không cần phải luôn lo lắng có sát thủ xuất hiện nữa!

Nàng suốt đường đi đều chào hỏi những hạ nhân quen biết, đáp lại họ: “Phải, về rồi.”

“Trong nhà mọi việc đều tốt.”

Về đến Thính Tùng Viện, Tạ Tiểu An đặt hành lý xuống rồi đến nhà bếp nhỏ, Tiểu Tình đang ở trong đó trông lửa.

Các nàng đã sớm nhận được tin tức hôm nay Thế tử gia sẽ về phủ nên đã chuẩn bị sẵn nước nóng đợi Thế tử gia về rồi tắm rửa.

Lúc này Tiểu Tình nhìn thấy Tạ Tiểu An vào không khỏi kinh ngạc: “Tiểu An tỷ tỷ, tỷ về rồi à?”

Tạ Tiểu An mỉm cười chào hỏi nàng ta: “Phải, ta đến đun chút nước nóng tắm rửa.”

Vừa nói vừa đi về phía bếp lò, thì nghe Tiểu Tình nói: “Tiểu An tỷ tỷ không cần bận rộn, ta đang đun nước nóng đây. Thế tử gia vẫn chưa về, tỷ cứ lấy một nửa dùng trước, ta lại thêm nước vào là được.”

Tạ Tiểu An nghe vậy cũng không khách sáo, cảm ơn nàng ta rồi xách nước về phòng tắm rửa.

Chính viện phủ Quốc công, Quốc công phu nhân Tiền thị đang cùng Quản ma ma nói chuyện.

Tiền thị xử lý xong sổ sách nội viện rồi di chuyển đến ghế dài nghỉ ngơi. Đợi Quản ma ma dâng trà lên, nhấp một ngụm, có chút mệt mỏi nói: “Nghe nói nha hoàn bên cạnh Cẩn nhi về rồi?”

Quản ma ma đấm lưng cho Tiền thị, cung kính đáp: “Vâng thưa phu nhân, lão nô cho người gọi nàng ta đến nhé?”

Tiền thị gật đầu: “Cẩn nhi tuổi này rồi, lúc nói chuyện thành thân với nó nó cứ lần lữa mãi, một lòng một dạ đều đặt vào công việc. Ta trong lòng cứ canh cánh mãi chuyện này, nghĩ đi nghĩ lại, cũng nên sắp xếp cho Cẩn nhi một thông phòng hoặc là thiếp thất rồi.”

Quản ma ma cười gật đầu: “Phu nhân nói phải.”

Hai người không nói gì thêm, Quản ma ma không bao lâu liền đi sai người gọi Tạ Tiểu An đến.

Đến khi Tạ Tiểu An tắm rửa xong, thay y phục nha hoàn màu hồng nhạt thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài. Giọng Tiểu Phúc từ ngoài vọng vào: “Tiểu An tỷ tỷ, ma ma bảo tỷ qua đó một chuyến.”

Sau khi nàng trở thành nha hoàn nhất đẳng, ngoài những nha hoàn cùng cấp bậc, những người ở dưới đều gọi nàng một tiếng tỷ tỷ hoặc là Tiểu An cô nương.

Tạ Tiểu An vốn dĩ đã định sau khi sửa soạn xong sẽ đến thăm Trương ma ma. Dù sao bà ấy cũng là ma ma quản sự của Thính Tùng Viện, về rồi chắc chắn phải báo cho bà ấy một tiếng.

Liền Tạ Tiểu An đáp: “Được, ta biết rồi.”

Đến khi Tạ Tiểu An đến phòng Trương ma ma, Trương ma ma lại nói: “Phu nhân muốn gặp ngươi, ngươi theo ta đến ra mắt phu nhân ngay đi.”

Thế là Tạ Tiểu An chân trước vừa mới bước vào cửa phòng, chân sau đã theo Trương ma ma đến chính viện nơi Quốc công phu nhân ở.

Về việc Quốc công phu nhân tìm mình, Tạ Tiểu An đã liệu trước. Quốc công phu nhân biết rõ mình và Lục Chiêu Cẩn về phía nam, mình vừa về chắc chắn sẽ bị gọi đến hỏi thăm tình hình của Lục Chiêu Cẩn.

Cho nên Tạ Tiểu An không mấy ngạc nhiên mà theo Trương ma ma đến chính viện, nhưng không biết ở đây lại nghe thấy những lời khiến nàng kinh hãi thất sắc.

Trương ma ma dẫn Tạ Tiểu An đợi ở cửa sân, có nha hoàn vào báo. Không bao lâu liền ra nói cho hai người vào.

Hai người vào trong chính đường rồi cúi người cung kính hành lễ: “Phu nhân vạn phúc, lão nô/nô tỳ bái kiến phu nhân.”

Tiền thị nhìn Tạ Tiểu An, nhìn một hồi trong lòng có chút hài lòng. Nha đầu này càng ngày càng xinh đẹp, khí chất cũng không yêu mị, trông rất thanh tú đoan chính.

Tiền thị phe phẩy quạt tròn mở lời: “Đứng dậy đi.”

Đợi Tạ Tiểu An đứng vững rồi mới tiếp tục:

“Ta nhớ, ngươi tên là Tạ Tiểu An?”

Tạ Tiểu An mỉm cười nhẹ nhàng: “Thưa phu nhân, nô tỳ quả thực tên là Tạ Tiểu An.”

Tiền thị nhìn khuôn mặt nàng: “Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Tạ Tiểu An: “Thưa phu nhân, nô tỳ năm tháng trước vừa tròn mười bảy.”

Tiền thị thầm gật đầu trong lòng, vậy là còn nửa năm nữa là tròn mười tám, tuổi tác cũng phù hợp.

Bà ta chuyển sang hỏi chuyện về Lục Chiêu Cẩn: “Khoảng thời gian Cẩn nhi bị thương, là ngươi hầu hạ bên cạnh à?”

Lục Chiêu Cẩn trước đó đã viết thư về nhà, Tiền thị tất nhiên biết chuyện hắn bị thương.

Trời mới biết bà ta lo lắng đến mức nào. May thay sau đó hắn lại gửi thư báo bình an về khiến bà yên tâm hơn.

Tạ Tiểu An nào dám nói có đôi lúc mình sơ suất? Nếu để Tiền thị cho rằng nàng chăm sóc Lục Chiêu Cẩn không tốt, vậy thì chức nha hoàn nhất đẳng này của nàng cũng không cần làm nữa.

Thế là ngay lúc đó, để thể hiện sự tận tâm của mình, liền cung kính đáp: “Vâng, nô tỳ một bước cũng không rời, mỗi ngày đều chăm sóc Thế tử cẩn thận.”
 
Nha Hoàn Nhóm Lửa - Tạ Hà Hoa
Chương 53: Chương 53



Nhưng không ngờ lần này nàng lại tự mình rước họa vào thân.

Bởi vì ngay giây tiếp theo Tiền thị liền nói: “Ngươi là người tốt, bên cạnh Cẩn nhi rất thiếu một người biết nóng biết lạnh.”

Phản ứng đầu tiên của Tạ Tiểu An là, Lục Chiêu Cẩn thân là Thế tử, người hầu hạ bên cạnh không biết bao nhiêu mà kể? Sao có thể thiếu người biết nóng biết lạnh chứ?

Nhưng rồi nàng lại mơ hồ cảm thấy không ổn, lời này…sao lại như đang ám chỉ điều gì đó?

Tạ Tiểu An nhất thời không biết nên đáp lời thế nào, đành nói: “Thế tử vất vả.”

Tiền thị quan sát vẻ mặt của nàng, ôn hòa nói: “Phải, Cẩn nhi vất vả. Nếu bên cạnh có đóa hoa biết lòng người như ngươi, hẳn sẽ tốt hơn nhiều.”

Quả nhiên! Tạ Tiểu An trong lòng chùng xuống, cố gắng duy trì nụ cười.

Chưa kịp nàng nói gì, Tiền thị đã tiếp tục: “Sau này nếu ngươi làm thiếp của Cẩn nhi, tự khắc sẽ có vô vàn phú quý.”

Mà Lục Chiêu Cẩn vừa từ trong cung trở về, vốn định đến chính viện ra mắt phụ mẫu ngay, nhưng không ngờ lại nghe thấy những lời này. Hắn đứng ở chỗ rèm cửa đợi câu trả lời của Tạ Tiểu An.

Tạ Tiểu An cảm thấy lạnh sống lưng, bình ổn lại tâm thần rồi khó nhọc mở miệng: “Nô tỳ… nô tỳ e là không gánh nổi trọng trách, không có phúc phận này.”





Lời nói cung kính nhưng có chút gượng ép của Tạ Tiểu An cứ thế lọt vào tai Lục Chiêu Cẩn.

Lục Chiêu Cẩn nghe thấy lời này, bàn tay đang nắm rèm cửa lập tức siết chặt lấy rèm. Trong phút chốc, hắn tức giận ngút trời, đáy mắt lạnh như băng.

Mà Tiền thị bên trong nghe thấy lời này, bàn tay đang phe phẩy quạt cũng dừng lại, mày từ từ nhíu lại, trong mắt lóe lên vẻ bất mãn.

Ngay khi Tiền thị định mở lời chất vấn Tạ Tiểu An, giọng nói mỉm cười của Lục Chiêu Cẩn đã truyền vào: “Mẫu thân, nhi tử về rồi.”

Tiền thị lườm Tạ Tiểu An một cái, không nhắc đến chuyện này nữa, chỉ cười nói chuyện với Lục Chiêu Cẩn. Lục Chiêu Cẩn từ đầu đến cuối không hề nhìn Tạ Tiểu An một cái.

Tạ Tiểu An nghe thấy giọng nói của hắn liền cứng cả sống lưng, lúc này chỉ biết lặng lẽ lui về phía sau, đứng cạnh Trương ma ma. Trương ma ma liếc nàng một cái, không nói gì.

Tạ Tiểu An cụp mắt nhìn tấm thảm trải sàn màu vàng có hoa văn, đôi mắt có chút vô thần. Nàng có chút mờ mịt, trong lòng cũng thấy nặng nề.

Biết rõ mình đã l* m*ng, không nên từ chối Quốc công phu nhân một cách dứt khoát như vậy. Nếu không phải Lục Chiêu Cẩn kịp thời ngắt lời, nàng cũng không biết mình sẽ thế nào. Dù sao thì…đối với nô tỳ không nghe lời, Quốc công phu nhân có rất nhiều thủ đoạn.

Đợi Lục Chiêu Cẩn và Tiền thị nói chuyện xong, Tạ Tiểu An và Trương ma ma theo sau hắn ra khỏi chính viện.

Lục Chiêu Cẩn im lặng, đi đến chỗ cổng vòm hình mặt trăng mới dừng lại. Hắn không xoay người, giọng điệu không chút gợn sóng nói: “Trương ma ma, ngươi về trước đi.”

Trương ma ma lập tức hành lễ lui ra.

Tạ Tiểu An nhìn bóng lưng Trương ma ma rời đi, không kìm được mà lo lắng nắm chặt tay.

Lúc này Lục Chiêu Cẩn từ từ xoay người lại. Tạ Tiểu An ngẩng đầu nhìn một cái, hắn đang nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm gần như mực, vẻ mặt lạnh lùng.

Tim Tạ Tiểu An run lên, lập tức không dám nhìn nữa, vội vàng dời ánh mắt đi, nhìn về phía cây hải đường bên cạnh cổng vòm hình mặt trăng.

Cứu mạng!

Tim nàng hoảng quá!

Lục Chiêu Cẩn từng bước một đến gần Tạ Tiểu An, mắt phượng nhìn thẳng vào nàng, giọng điệu không chút hơi ấm: “Tại sao không muốn?”

Đến rồi! Tạ Tiểu An biết rõ hắn chắc chắn sẽ hỏi câu này, vội vàng lấy ra những lời lẽ nàng đã vắt óc suy nghĩ suốt đường đi:

“Thế tử là người cao quý, nô tỳ biết thân biết phận, chỉ muốn lặng lẽ ở bên hầu hạ, không dám vọng tưởng đến người như tiên hạ phàm.”

Đối với những lời này của nàng, Lục Chiêu Cẩn một chữ cũng không tin, hắn mặt không biểu cảm: “Nói thật.”

Tạ Tiểu An lặng lẽ ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Lục Chiêu Cẩn, thấy vẻ mặt hắn lạnh nhạt, biết những lời lẽ vừa rồi không thể lừa gạt được nữa, đành phải bất đắc dĩ nói ra sự thật:

“Nô tỳ không muốn làm thiếp, chỉ muốn…” ra khỏi phủ sống cuộc sống của riêng mình.

Chưa kịp nàng nói xong, Lục Chiêu Cẩn đã ngắt lời, vẻ mặt kỳ quái: “Nàng còn muốn làm Thế tử phu nhân?”

Nghe thấy lời này, Tạ Tiểu An trong lòng không kìm được chửi thầm: Thật là cạn lời! Có bệnh à?!

Tạ Tiểu An lười giải thích thêm, dù sao cũng đã từ chối rồi, không sao cả, đắc tội thì đắc tội thôi, nàng hiếm khi buông xuôi như thế này.

Thế là Tạ Tiểu An nở một nụ cười lịch sự: “Thế tử nghĩ nhiều rồi.”

Lục Chiêu Cẩn nhìn bộ dạng này của nàng cũng không còn tâm trạng nói nhiều nữa, xoay người đi về phía Thính Tùng Viện.

Tạ Tiểu An ung dung tự tại đi theo sau. Đợi Lục Chiêu Cẩn bước vào phòng, Tạ Tiểu An như trước đây chuẩn bị đi vào hầu hạ thì nghe thấy Lục Chiêu Cẩn không quay đầu lại nói:

“Phù Dung, Thược Dược đến hầu hạ là được rồi, những người không phận sự khác lui ra.”

“Những người không phận sự khác” – Tạ Tiểu An và Phù Dung, Thược Dược nhìn nhau, nàng nhún vai rồi ung dung tự tại lui ra.

Tạ Tiểu An: Ồ hô, đi nghỉ ngơi thôi~

Còn Phù Dung, Thược Dược thì hầu hạ Lục Chiêu Cẩn đang trong tâm trạng tồi tệ, không dám sai sót chút nào, mọi hành động đều vô cùng cẩn thận.

Lục Chiêu Cẩn nằm trên giường lại có chút không ngủ được. Lúc thì nghĩ Tạ Tiểu An này lại dám mơ tưởng đến vị trí Thế tử phu nhân, gan cũng lớn thật. Lúc lại nhớ đến lúc Tạ Tiểu An từ chối mẫu thân, lập tức cảm thấy trong lòng chua xót khó tả.

Cuối cùng lại nghĩ đến lúc Tạ Tiểu An nói chỉ muốn lặng lẽ ở bên hầu hạ mình, không kìm được lẩm bẩm: “Khéo ăn khéo nói.”

Những ngày tiếp theo, tin tức Tạ Tiểu An đắc tội với Thế tử lan truyền khắp Thính Tùng Viện, hoàn cảnh của nàng trở nên có chút lửng lơ.

Bởi vì Lục Chiêu Cẩn chỉ cho Phù Dung, Thược Dược hầu hạ, lại còn cả ngày mặt lạnh như tiền. Nhưng lại không hề tước bỏ vị trí nha hoàn nhất đẳng của Tạ Tiểu An, điều này khiến một số kẻ thích nịnh bợ kẻ trên, đạp kẻ dưới có chút không biết phải làm sao.

Tạ Tiểu An đứng dưới hành lang nhìn những giọt mưa rơi từ mái hiên xuống, đưa tay ra hứng, nhìn những giọt mưa bắn tung tóe trong lòng bàn tay, nàng không kìm được khẽ giọng lẩm bẩm:

“Đây là chuyện gì vậy chứ…”

Từ ngày đó đến nay đã hơn 10 ngày, Lục Chiêu Cẩn không cho nàng hầu hạ bên cạnh, trong mắt như không có sự tồn tại của nàng.

Điều này vốn dĩ cũng là chuyện tốt, nhưng điều tồi tệ là, nàng ở Thính Tùng Viện bắt đầu không có việc gì làm.

Vốn dĩ Tạ Tiểu An nghĩ, dù không làm công việc của nha hoàn nhất đẳng, nàng đi giúp nha hoàn nhị đẳng hoặc tam đẳng làm một số việc cũng được.

Nào ngờ nàng vừa tới gần, người ta liền vội tránh đi, dù là những người không tránh như Trúc Ngữ hay Tiểu Tình, Tiểu Phúc…cũng đều lộ vẻ khó xử.

Tạ Tiểu An đành phải rụt tay định làm việc lại. Cứ như vậy kéo dài đến hôm nay, nàng biết rõ cứ thế này e là không ổn.

Tiền chuộc thân cũng không đủ, hơn nữa vừa mới đắc tội với người ta, nếu đề nghị chuộc thân, người ta chắc chắn sẽ không thèm để ý.

Tạ Tiểu An biết, phải nghĩ cách thôi. Mà hôm nay, nàng chính là đến để xử lý chuyện này.

Nàng đến phòng Trương ma ma, gặp Trương ma ma xong Tạ Tiểu An liền trực tiếp nói rõ ý định của mình: “Ma ma, hay là để nô tỳ quay lại làm nha hoàn nhị đẳng đi.”

Trương ma ma cũng biết hoàn cảnh của nàng những ngày này, hiện tại nghe thấy lời nàng nói, cũng biết xử lý như vậy là thích hợp nhất rồi.

Không cần gặp Thế tử, chỉ cần thu mình trong nhà bếp nhỏ làm việc, tránh qua khoảng thời gian này là được.

Nhưng Trương ma ma lại nhìn nàng thở dài lắc đầu: “Chuyện này vẫn phải do Thế tử gia quyết định.”
 
Nha Hoàn Nhóm Lửa - Tạ Hà Hoa
Chương 54: Chương 54



Tạ Tiểu An hiểu, nhưng vấn đề là: “Ma ma, mấy ngày nay nô tỳ rất ít có cơ hội gặp được Thế tử.”

Trương ma ma nhíu mày, đắn đo một lúc rồi vẫn quyết định giúp nha đầu này một tay: “Thôi được, đợi Thế tử gia về ta sẽ hỏi giúp ngươi.”

Tạ Tiểu An mày giãn ra cười, tiến lên nhét một túi thơm vào tay Trương ma ma: “Đa tạ ma ma, Tiểu An mời người uống trà.”

Trương ma ma lại không nhận, đẩy tay trả lại túi thơm cho Tạ Tiểu An, bà nhìn Tạ Tiểu An: “Mang về đi, ta thấy nha đầu nhà ngươi phẩm hạnh không tệ, chuyện này ngươi cũng không sai nên mới giúp ngươi một tay.”

Tạ Tiểu An lại không chịu nhận lại, nàng khuyên: “Ma ma, nhận lấy đi, Tiểu An thật lòng cảm ơn người.”

Trương ma ma nói thẳng: “Ta không cần, ngươi đừng ở đây làm phiền ta nữa, về đi, có tin tức ta sẽ báo cho ngươi.”

Tạ Tiểu An đành phải bất đắc dĩ mang túi thơm về, chỉ là trong lòng thầm tính toán khi nào mua chút điểm tâm Trương ma ma thích ăn mang đến cho bà.

Nói đến cảm ơn, trước đó Tạ Tiểu An trong lòng vẫn luôn canh cánh chuyện tặng quà gì để cảm ơn ơn cứu mạng của Triệu Kinh Mặc, nhưng vì những chuyện xảy ra gần đây mà không có thời gian, quên mất chuyện này.

Nhưng bây giờ nhớ ra cũng không có cơ hội. Gần đây nàng phải sống thật kín đáo, không hề có dịp ra khỏi phủ, đừng nói là mua lễ vật, ngay cả mời cơm cũng là chuyện không tưởng, đành chờ khoảng thời gian này qua đi rồi tính sau.

Tạ Tiểu An hít một hơi thật sâu, bước đến nhà bếp nhỏ. Bây giờ bên trong chỉ có một mình Trúc Ngữ. Thấy Tạ Tiểu An vào, nàng ta từ từ cười hỏi: “Muội từ đâu đến vậy?”





Tạ Tiểu An khóe miệng nở nụ cười đi về phía nàng ta, đáp lời: “Từ chỗ Trương ma ma đến.”

Trúc Ngữ nghi ngờ: “Ma ma tìm muội có việc à?”

Tạ Tiểu An nhận lấy chén trà Trúc Ngữ đưa qua, đáp lời nàng ta: “Không phải, là muội tìm ma ma nhờ giúp một việc.”

Trúc Ngữ không hỏi nàng ta tìm Trương ma ma giúp việc gì, chỉ quan tâm: “Ta còn hai tháng nữa là ra khỏi phủ rồi, chuyện của muội có dự định gì chưa? Cứ thế này cũng không phải là cách.”

Tạ Tiểu An trong mắt chứa đựng ý cười: “Chúc mừng tỷ. Còn muội thì… nói thật với tỷ, hôm nay muội đến tìm ma ma chính là nhờ bà ấy giúp nói với Thế tử, cho muội xuống làm nha hoàn nhị đẳng.”

Trúc Ngữ nghe vậy cúi đầu suy nghĩ một lát: “Đây quả thực là một cách hay, nhưng không biết Thế tử gia có đồng ý không?”

Tạ Tiểu An cũng không biết, lạc quan nói: “Không sao, nếu không đồng ý thì lại nghĩ cách khác, dù sao thì cách luôn nhiều hơn khó khăn mà.”

Trúc Ngữ thấy nàng như vậy cũng không nói gì thêm, chỉ cười nói chuyện phiếm với nàng. Thực ra trong Thính Tùng Viện, ngoài Trương ma ma ra, những người khác đều không biết Tạ Tiểu An rốt cuộc đã đắc tội gì với Lục Chiêu Cẩn.

Những người có quan hệ tốt hơn với Tạ Tiểu An như Thược Dược, Trúc Ngữ từng hỏi Tạ Tiểu An rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tạ Tiểu An chỉ cười không nói, dù sao chuyện này tuyệt đối không thể nói ra.

Các nàng lại khuyên Tạ Tiểu An nên nhún nhường với Thế tử, nói không chừng chuyện này sẽ qua đi. Nhưng Tạ Tiểu An chỉ nói:

“Muội biết các tỷ quan tâm muội, nhưng chuyện này không phải là vấn đề nhún nhường, mọi người không cần lo lắng, muội đã nghĩ ra cách rồi.”

Nếu là chuyện khác còn có thể nhún nhường một chút là qua, nhưng chuyện này thì thật sự không được.

Mọi người thấy Tạ Tiểu An nói vậy chỉ nhíu mày thở dài, lo lắng cho nàng. Nhưng thấy nàng vẫn giữ vẻ mặt tươi cười liền cũng không còn lo lắng nữa.

Lục Chiêu Cẩn về đến phủ thì đã qua giờ cơm tối. Trước tiên hắn đến chính viện thỉnh an phụ mẫu. Tiền thị thấy hắn liền nói: “Đã dùng bữa tối chưa? Ta cho người dọn cơm nhé?”

Lục Chiêu Cẩn cười: “Mẫu thân yên tâm, nhi tử vừa mới ăn ở ngoài rồi.”

Mẫu tử hai người nói chuyện một lúc, Tiền thị ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Lục Chiêu Cẩn, thấy hắn không còn như mấy ngày trước—miệng cười mà đáy mắt vẫn lạnh lùng—liền nhân cơ hội mở lời đã ấp ủ nhiều ngày: “Cẩn nhi, con có thích tiểu thư khuê các nào không?”

Lục Chiêu Cẩn nghe thấy lời này, ý cười khựng lại, trong đầu thoáng qua khuôn mặt Tạ Tiểu An, hắn nói: “Không có.”

Tiền thị: “Vậy con đã gặp nữ nhi của Thái úy, Chu Trác Quân chưa?”

Lục Chiêu Cẩn không mấy hứng thú: “Chưa từng gặp.”

Tiền thị cười: “Cô nương đó dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, tính tình lương thiện, ta thấy rất được. Con xem khi nào có thời gian, hai nhà chúng ta gặp mặt xem mắt.”

Lục Chiêu Cẩn từ từ nhíu mày: “Mẫu thân thứ lỗi, gần đây công việc bận rộn, thật sự không có thời gian rảnh.”

Tiền thị lại không hề nản lòng, bà còn một kế nữa.

Tiền thị giả vờ tức giận hừ lạnh: “Lần nào cũng vậy, hễ nói đến chuyện thành thân là con lại lảng tránh. Khổ thân ta tuổi này rồi, ngày nào cũng canh cánh chuyện này, tóc không biết đã bạc bao nhiêu sợi!”

Thấy trên mặt Lục Chiêu Cẩn hiện lên vẻ bất đắc dĩ, bà sợ hắn lại nói lời từ chối, vội nói: “Không xem mắt cũng được, ta ở đây có một nha hoàn, ngoan ngoãn hiểu chuyện, dung mạo cũng rất thanh tú, con mang về làm nha hoàn nhất đẳng sai bảo.”

Lục Chiêu Cẩn bị mẫu thân thúc giục đến đau đầu, nghĩ bụng mang về làm vật trang trí cho qua chuyện là được, bèn nhận lời: “Được, nhi tử còn có việc, xin về trước.”

Hắn nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Tiền thị ngăn hắn lại: “Đợi đã, dù sao con cũng phải về, mang người theo cùng luôn đi.”

Nói xong không đợi Lục Chiêu Cẩn nói gì liền quay đầu dặn dò Quản ma ma: “Mau kêu người đến đây.”

Quản ma ma vội vàng lui ra.

Lục Chiêu Cẩn trong lòng có chút bực bội nhưng vẫn kiên nhẫn đứng ở chỗ rèm cửa đợi, hắn có mấy lời muốn dặn dò nha hoàn đó.

Không bao lâu sau Quản ma ma liền dẫn người vào. Nha hoàn đó vừa vào liền quy củ hành lễ: “Bái kiến phu nhân.”

“Bái kiến Thế tử.”

Lục Chiêu Cẩn không phản ứng, Tiền thị thì cười dặn dò nàng ta: “Bội Nhi, chăm sóc Thế tử cho tốt.”

Bội Nhi kia má hơi đỏ: “Vâng, thưa phu nhân.”

Tiền thị không nói gì thêm, những điều cần nói trước đó đã nói cả rồi, vẫy tay cho người ta về.

Lục Chiêu Cẩn hành lễ với Tiền thị rồi mới cáo lui. Bội Nhi thì lẽo đẽo theo sau hắn.

Lục Chiêu Cẩn suốt đường đi không nói gì, Bội Nhi bị khí thế của hắn áp chế cũng không dám mở lời. Mãi đến khi sắp đến Thính Tùng Viện, giọng nói thờ ơ của Lục Chiêu Cẩn mới từ phía trước truyền đến.

Hắn không dừng bước: “Vào Thính Tùng Viện phải giữ quy củ, đừng làm những việc thừa thãi.”

Bội Nhi lòng dạ biết rõ, những việc thừa thãi đó là gì. Lập tức cung kính đáp: “Vâng, nô tỳ nhớ rồi.”

Chỉ là trong lòng nàng ta lại nghĩ, ngày tháng còn dài, nàng ta tất nhiên không vội vàng nhất thời.

Trong sân, Trương ma ma dẫn Phù Dung và Thược Dược ra đón. Những người khác mỗi người một việc, lặng lẽ cúi người hành lễ.

Trương ma ma nhìn nha hoàn sau lưng Lục Chiêu Cẩn không khỏi có chút nghi ngờ, còn Phù Dung thì trong lòng thót một cái, Thược Dược thì có chút kinh ngạc.

Lục Chiêu Cẩn dặn dò Trương ma ma: “Nàng ta sau này sẽ là nha hoàn nhất đẳng, ngươi thu xếp đi.”

Anh mắt Trương ma ma khẽ động, cung kính đáp vâng. Còn Phù Dung, Thược Dược nhìn bóng lưng nha hoàn đó, không khỏi nhìn nhau.
 
Back
Top Bottom