Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhà Của Gia Gia - Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMG_P2lvlfQslzDZ55qdTyvCI3ayw_w8_lGAvAxxhLuuEML5YWnO7DQpaGdUh-VrmhUKUK5tcqrnHZx_g3DC4NHyMphHQw0ukUl8zHJW0FtkCtMbyGfMhmFf6ZzpOM_i06lj1Qzj58N7DXcynW7MfzR=w215-h322-s-no-gm

Nhà Của Gia Gia - Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ
Tác giả: Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Sau 6 năm chia tay, tôi ngồi trong phòng cấp cứu của anh ta.

“Tôi có thai rồi, con là của anh.”

Sắc mặt anh ta tái mét: “Cái gì mà con được 6 năm?”

Bầu không khí lập tức trở nên vô cùng lúng túng.

“Không nhận à?”

“Em nghĩ tôi sẽ đi đổ vỏ chắc?” Anh ta hỏi ngược lại.

Tôi im lặng vài giây: “Được, vậy tôi đi tìm cho nó một người ba khác.”

Chín tháng sau.

Anh ta hung hăng nắm chặt cổ tay bác sĩ phẫu thuật chính: “Anh em, coi như tôi xin anh, rạch đẹp một chút, cô ấy thích đẹp.”​
 
Nhà Của Gia Gia - Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ
Chương 1: Chương 1



Đi khám sức khỏe tiền hôn nhân với đối tượng xem mắt.

Kết quả kiểm tra ra một đứa trẻ.

Hôn sự tan tành.

Bà mai chạy đến nhà tôi, mắng mẹ tôi một trận te tua.

“Bà nói con gái nhà bà là gái tơ, gái tơ nào mà con đã hai tháng rồi hả?”

“Thật đúng là mất hết mặt mũi!”

“Sau này đừng tìm tôi nữa, xui xẻo!”

Mẹ tôi bị mắng tới tấp. Sau đó, tôi bị mẹ mắng một trận thê thảm hơn.

Vịt Bay Lạc Bầy

“Ba đứa bé là ai?”

“…” Tôi im lặng không nói.

“Trần Gia, con hai mươi tám tuổi rồi, không phải tám tuổi nữa! Sao còn ăn chơi lêu lổng bên ngoài như vậy? Con có não không hả?”

“Con có phải muốn chọc mẹ tức c.h.ế.t mới vừa lòng không?”

“Ồ.” Tôi xoay người lên lầu, khóa trái cửa phòng.
 
Nhà Của Gia Gia - Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ
Chương 2: Chương 2



Tôi nằm trên giường, nhớ lại thì đúng là kỳ kinh đã trễ ba tuần. Gần đây cũng luôn cảm thấy không có khẩu vị.

Chu kỳ kinh nguyệt của tôi vốn đã không đều, hoàn toàn không nhớ nổi. Tất cả đều do thức khuya mà ra. Tôi cứ tưởng lần này cũng vậy, không hề nghĩ rằng mình lại mang thai.

Ba đứa bé, không phải ai khác, chính là người yêu cũ tôi chia tay đã sáu năm.

Hai tháng trước, tôi đi dự buổi họp lớp. Anh ta đến rất muộn, uống say bí tỉ. Chính tôi là người đưa anh ta về.

Lúc đến nhà anh ta, tôi gần như phải vác anh ta vào. Lúc ra ngoài, tôi thì lăn lộn bò dậy mà đi.

Bác tài xế taxi còn tưởng tôi xảy ra chuyện gì, suốt dọc đường cứ liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu mà không dám lên tiếng.

Sau khi suy nghĩ mấy ngày, tôi vẫn quyết định đến bệnh viện của Cố Tiêu.

Xếp hàng, đóng tiền, kiểm tra, cuối cùng cầm tờ kết quả đi đến khoa của anh ta.

“Buổi sáng khám xong rồi, đợi chiều đi.”

Tôi vừa bước vào, anh ta không thèm ngẩng đầu, buông một câu rồi đuổi khéo tôi đi.

Có lẽ cảm giác được tôi vẫn chưa ra ngoài, anh ta bỗng nhiên ngẩng lên, nhìn thấy tôi.

Ánh mắt anh ta thoáng sững lại, đồng tử co rút.

Một bộ dạng kinh ngạc đến mức không thể tin nổi, như thể gặp lại cố nhân sau bao năm xa cách.

Diễn cũng giỏi đấy, sao trước đó ở buổi họp lớp lại coi tôi như người xa lạ vậy?

“Trần Gia?” Anh ta mấp máy môi gọi tôi.

Còn chưa kịp nói hết câu, tôi đã đặt tờ kết quả ngay ngắn trước mặt anh ta.

“Tôi có thai rồi, con là của anh.” Tôi đi thẳng vào vấn đề.

Anh ta cúi đầu liếc qua kết quả, sắc mặt trở nên nặng nề. Tôi mơ hồ cảm thấy anh ta có chút hoảng sợ.

“Cái gì mà con được 6 năm?” Ngón tay thon dài của anh ta gõ lên tờ giấy, “Em mất trí nhớ à? Chúng ta chia tay đã 6 năm rồi.”

Bị câu này chặn họng, tôi thoáng lúng túng, sắc mặt khó coi.

“Anh không định nhận à?” Tôi cắn răng hỏi.

Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt khó đoán.

“Trần Gia, nếu hối hận thì cũng phải có dáng vẻ của người hối hận. Sao nào… em nghĩ tôi sẽ đi đổ vỏ chắc?”

Vịt Bay Lạc Bầy

Nói xong, anh ta không thèm nhìn tờ kết quả nữa, cúi đầu viết bệnh án, hoàn toàn không có ý định để ý đến tôi.

“Cái đồ…” Tôi suýt nữa văng tục.

Tôi không ngờ anh ta không nhận thì thôi, lại còn nói tôi hối hận?

Loại tra nam như anh ta, Trần Gia tôi cả đời này cũng không bao giờ hối hận.

Dù có… hối hận đi nữa, cũng tuyệt đối không thể để anh ta nhìn ra!

Tôi cố gắng bình tĩnh vài giây, nghĩ xem nên nói thế nào.

“Anh không thấy mắt đứa bé giống hệt anh à?”

Anh ta vẫn cúi đầu, nhưng cuối cùng cũng liếc qua tờ giấy một cái, sau đó thở dài.

Đấy, cuối cùng cũng chịu nhận rồi chứ gì?

“Một bức ảnh siêu âm 10 tuần, em nói xem mắt nó nằm ở đâu?”

Khoảnh khắc đó, tôi lập tức cảm thấy mình đi sai nước cờ.

Thôi, đánh thức một kẻ không muốn làm cha là điều không thể.

“Được, vậy tôi đi tìm cho nó một người ba khác.”

Quẳng lại câu đó, tôi xoay người ra khỏi cửa.
 
Nhà Của Gia Gia - Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ
Chương 3: Chương 3



Cố Tiêu là đàn anh hơn tôi một khóa, là nam thần cao cao tại thượng của học viện y. Rất khó theo đuổi.

Tôi theo đuổi anh ta suốt bốn năm, mãi đến mấy tháng trước khi tốt nghiệp mới thành công.

Mọi người đều nói Cố Tiêu ở bên tôi chẳng qua là vì tôi khóc lóc om sòm, quấy rối đến mức làm anh ta phát bực.

“Chứ không thì một thiên tài trường A danh giá như thế, làm sao lại để mắt đến Trần Gia của khoa Lịch sử—một con bé vừa béo vừa xấu?”

“Nhìn cái bụng của cô ta đi, ăn no xong trông cứ như có thai 5 tháng vậy.”

Bọn họ không biết rằng để theo đuổi Cố Tiêu, tôi đã giảm tận 30 cân, từ 60kg xuống còn 45kg.

Tôi gỡ hết các app đặt đồ ăn, sáng cắn táo, tối ăn dưa chuột.

Cứ thế ăn suốt mấy tháng, đến mức nhìn thấy con muỗi chân dài trong màn cũng thèm rỏ dãi.

Sau đó, tôi gầy đi thật, nhưng kỳ kinh vì thế mà cực kỳ rối loạn, giấc ngủ cũng chẳng còn ổn định.

Tất cả những điều này, chỉ vì muốn Cố Tiêu nhìn tôi thêm một lần.

Có một ngày, tôi chạy bộ trên sân, bám theo sau anh ta.

Anh ta quay đầu lại nhìn tôi. Nhìn rất lâu, rất lâu.

Mặt tôi đỏ bừng.

Anh ấy thích tôi, chắc chắn là vậy.

Tôi hồi hộp bước đến, trong đầu nghĩ về lời mở đầu của mình—

“Em là em gái của Trần Gia à?”

Một câu nói như xô nước lạnh, tạt tôi từ đầu đến chân.

Tôi vừa tức vừa buồn cười.

“Xem như… xem như vậy đi.”

Anh ta im lặng một lúc, đưa cho tôi một chai nước:

“Vậy em về bảo cô ấy, đừng có quấn lấy tôi nữa.”

Tôi nhận lấy chai nước anh ta đưa, đây là lần đầu tiên tôi được ở gần anh ta như vậy.

Lông mi anh ta rất dài, sống mũi rất cao. Giọng nói cũng rất dịu dàng.

Nhưng lời nói của anh ta lạnh lùng đến đáng sợ.

“Được thôi.”

Tôi nuốt ấm ức vào lòng.

Thế rồi sau đó, chúng tôi thường xuyên gặp nhau trên sân thể dục.

Lần thứ mười chạm mặt, anh ta xin WeChat của tôi.

Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy 30 cân mình giảm được thật đáng giá!

Vì từ bé đến lớn, ngoài mấy người phát tờ rơi trên đường, chưa từng có ai chủ động xin WeChat của tôi cả.

Tôi rủ anh ta đi xem phim, anh ta không từ chối.

Là tôi đề nghị yêu đương, anh ta cũng không từ chối.

Đến tận khi tôi đề nghị chia tay, anh ta vẫn không từ chối.

Người khóc lóc thảm thiết trong ký túc xá suốt một ngày một đêm, ngược lại lại là tôi.

Bạn cùng phòng hỏi tôi: “Thất tình đến mức này luôn hả?”

Vịt Bay Lạc Bầy

Tôi vừa khóc vừa nói:

“Cũng ổn.”

“Giống như tiễn một người cố nhân lên đường, ít nhiều gì cũng phải khóc một chút thôi.”
 
Nhà Của Gia Gia - Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ
Chương 4: Chương 4



Anh ta giống như một vũng nước c.h.ế.t dưới đáy hồ, bình lặng đến mức khiến tôi sợ hãi.

Chỉ nghe nói rằng, sau này bạn bè anh ta không ai dám nhắc đến tôi trước mặt anh ta. Hễ ai nhắc, anh ta liền lật mặt.

Cảm giác này, tôi hiểu.

Một chiếc du thuyền lớn như anh ta lại lật úp trong con mương nhỏ như tôi, có buồn bực hay tức tối cũng là chuyện bình thường.

Nhưng nói anh ta hận tôi, chắc tôi cũng không đủ tư cách.

Sau khi tốt nghiệp, tôi về thành phố quê nhà làm việc.

Lương tháng 4.500, mẹ tôi mỗi năm sắp xếp cho tôi đi xem mắt mười lần.

Lớn nhỏ cộng lại cũng cả trăm lần, tôi đã sớm tê dại.

Đến mức lần này, bà mai giới thiệu, tôi và đối phương quen chưa đầy một tháng đã chốt chuyện cưới xin.

Anh ta là giáo viên tiểu học ở trấn trên, 30 tuổi, công việc ổn định, bố mẹ ở quê, còn một cậu em trai đang học cấp ba.

“Điều kiện như nó bây giờ không dễ tìm đâu. Em trai nó học cấp ba, lên đại học cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền.”

“Con cũng 28 rồi, không cưới sớm thì chỉ có thể tìm người đã qua một đời chồng thôi.”

“Giờ mấy ông ly hôn có con riêng mà biết nhà mình còn có đứa em gái thế này, e là cũng khó.”

Mẹ tôi ngồi bên bàn, giọng khẩn thiết, không ngừng gật đầu.

“Bà hỏi rõ chưa, đối phương thật sự không để ý hoàn cảnh nhà mình chứ?”

“Bà bảo họ cứ yên tâm, em gái Gia Gia tuyệt đối không kéo chân họ, chúng tôi còn trẻ, vẫn có thể làm việc…”

Mỗi lần thấy mẹ như vậy, tôi lại thấy bực bội.

Tôi giống như một món hàng được niêm yết giá, mà còn là loại rẻ mạt nhất.

Mẹ tôi nịnh bợ tiễn bà mai đi, lúc đi còn nhét thêm một phong bì dày.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi.

Kết quả, tôi lại xảy ra chuyện đó.

Mẹ tôi tức đến mấy ngày không nói chuyện với tôi.

Nhưng giận thì giận, chẳng bao lâu sau, bà xách một thùng trứng gà lên thành phố thăm tôi.

Trên thùng trứng còn quấn cả áo khoác của bà, bên trong nhét thêm gạo.

Mái tóc mẹ tôi rối bù, nhưng trứng thì chẳng vỡ quả nào.

“Đã đi bệnh viện kiểm tra chưa?”

Mẹ tôi cẩn thận đặt trứng vào tủ lạnh, rồi quay đầu hỏi.

“Kiểm tra gì cơ?” Tôi nghịch điện thoại, hờ hững đáp, “Chưa.”

“Xem đứa bé phát triển thế nào chứ! Con gái à, sao lại chẳng quan tâm gì hết vậy!”

Mẹ vừa nói vừa định kéo tôi ra ngoài.

“Có gì đáng xem chứ?”

Tôi giằng ra.

“Con thực sự không định giữ nó à?”

Bà nhìn tôi đầy lo lắng, bầu không khí thoáng trở nên ngột ngạt.

Tôi im lặng.

Không phải tôi không muốn giữ, mà là anh ta không muốn.

“Con cũng lớn rồi, lần này không giữ, sau này muốn có con cũng khó đấy.”

“Dù sao con cũng đang đi xem mắt, hay là gọi cậu trai kia tới đây, mẹ và ba con gặp thử xem, nếu thấy ổn thì cưới luôn đi.”

…Cưới luôn?

Bà tính xa thật, nghĩ đẹp thật.

“Mẹ đừng lo nữa, hai hôm nữa con đi bệnh viện làm phẫu thuật.”

Tôi dứt khoát đuổi mẹ về.

Mẹ nghe tôi nói chắc nịch như vậy, lại muốn khuyên tiếp.

“Con đừng nóng vội, đó là một mạng người đấy!”

Lúc tôi đóng cửa, mẹ vẫn cố gắng khuyên nhủ.

“Mẹ chẳng phải cũng sinh ra Trần Ngọc như thế sao?”

Tôi buột miệng.

“…”

Mẹ tôi lập tức im lặng. Ánh mắt bà thoáng vẻ tổn thương.

Vịt Bay Lạc Bầy

Trần Ngọc là em gái tôi. Cũng là nỗi đau lớn nhất của mẹ.

Vì con bé mắc bệnh động kinh, năm nay đã mười tuổi mà vẫn chưa biết nói.

Sau khi tiễn mẹ đi, lồng n.g.ự.c tôi nghẹn lại.

Mỗi lần nói ra những lời như vậy, tôi đều cảm thấy đó là sự trả đũa, nhưng rồi lại nhanh chóng hối hận.

Tôi cầm điện thoại, đặt một cuộc hẹn, rồi đi đến bệnh viện.

Trên đường đi, tôi thực sự cân nhắc lời mẹ nói: “Hay là cưới luôn đi?”

Tôi nghĩ, nếu cưới Cố Tiêu, tôi có bằng lòng không?

Sao có thể không bằng lòng được chứ, đó từng là ước mơ của tôi mà.

Lúc đi ngang qua khoa cấp cứu ở tầng một, tôi lập tức nhìn thấy Cố Tiêu.

Một nhóm bác sĩ, y tá đang vây quanh cấp cứu một bệnh nhân vừa được đưa đến.

Anh mặc áo blouse trắng, vừa đặt ống nội khí quản cho bệnh nhân, góc nghiêng ấy khiến tim tôi lỡ một nhịp.

Vậy nên tôi nghĩ, cho dù có quay lại hôm họp lớp lần đó, tôi cũng vẫn không thể đẩy anh ra.

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy anh, anh cũng nhìn thấy tôi.

Chỉ thoáng nhìn một giây, rồi anh thu lại ánh mắt, tiếp tục cấp cứu.

Anh bận quá.

Tôi không dám làm phiền, chỉ có thể ngồi ngoài ghế chờ.

Tôi đã nghĩ kỹ rồi, dù anh có từ chối lần nữa, tôi cũng phải hỏi cho rõ ràng.

Tại sao hôm họp lớp, anh ta lại nhiệt tình với tôi như vậy, nhưng sau đó lại không thừa nhận?

Dù không nhận, thì ít nhất, khi tôi đi làm phẫu thuật, anh ta cũng nên đi cùng tôi chứ…

Tôi không có tiền.

Mười mấy phút chờ anh ta, tôi đã nghĩ ra vô số khả năng.

Mỗi một khả năng, tôi đều chuẩn bị sẵn đường lui cho mình.

Nhưng tất cả đều sụp đổ vào khoảnh khắc tôi mở QQ Space và nhìn thấy dòng trạng thái của anh ta…

“Cố Tiêu: Sáu cân sáu lạng, mẹ tròn con vuông.”

Tim tôi bỗng nhiên run lên, như thể bị rút sạch sức lực.

Anh ta kết hôn rồi.

Còn có con nữa.

Hôm nay vừa mới sinh.

Bảo sao, anh ta không thừa nhận chuyện đêm đó.

Bảo sao, anh ta không muốn đứa bé này.
 
Nhà Của Gia Gia - Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ
Chương 5: Chương 5



Tôi cảm thấy có chút nực cười.

Tối hôm đó, anh ta uống say, mắt đỏ hoe hỏi tôi: “Cô là Trần Gia phải không?”

Tôi do dự một chút, rồi đáp: “Phải.”

Thế mà anh ta lại nhìn tôi đầy hụt hẫng: “Cô không phải.”

“Vậy anh tìm cô ấy làm gì?” Tôi cười hỏi.

“Đòi nợ.”

Đòi nợ? Nụ cười tôi khựng lại.

“Nợ gì?”

“Nợ tình.”

Anh ta trông vô cùng tái nhợt và bất lực, lạnh lùng nói: “Chưa ai từng đùa giỡn với tôi cả.”

Nghe anh ta nói đòi “nợ tình”, tôi liền sững sờ.

Giây tiếp theo, anh ta hôn tôi.

Tôi không đẩy ra.

Dĩ nhiên, chuyện sau đó mất kiểm soát, cũng có một phần do tôi dung túng.

Giữa cơn mê loạn, tôi đã ngỡ rằng, có lẽ khoảnh khắc ấy, anh ta vẫn còn yêu tôi.

Tôi không biết mình đã đến khoa sản như thế nào.

Cả quá trình, tôi đều mơ hồ.

Chỉ nghe bác sĩ nói rằng hàm lượng HCG thấp, thành t* c*ng mỏng, nguy cơ sảy thai rất cao.

Bác sĩ định kê thuốc dưỡng thai cho tôi, nhưng tôi từ chối.

Nghĩ đến dòng trạng thái của Cố Tiêu, tôi còn giữ làm gì nữa…

Tôi cúi mặt lặng lẽ ngồi xe về.

Đột nhiên, điện thoại vang lên, là một số lạ.

“Ở đâu?”

Vịt Bay Lạc Bầy

Là Cố Tiêu.

Sáu năm không liên lạc, vậy mà tôi vẫn nhận ra giọng anh ta ngay lập tức.

Lạnh lùng, kiêu ngạo.

“Trên xe.”

Tôi điều chỉnh hơi thở, bình tĩnh lại.

“Lúc nãy cô tìm tôi? Có chuyện gì?”

Vẫn là giọng điệu cao ngạo đó.

Tôi ngừng lại một giây, rồi nói: “Ừ, giờ không có chuyện gì nữa rồi.”

Đầu dây bên kia, anh ta im lặng một lúc.

“Vẫn chưa c.h.ế.t tâm sao? Chúng ta không thể nào nữa đâu.”

“… Vậy thì thôi, tôi cúp máy đây.”

Tôi dứt khoát định ngắt cuộc gọi.

Thế mà anh ta lại không chịu.

“Chủ trị bác sĩ của cô nói với tôi rồi, tình trạng của cô không tốt lắm. Cô vẫn nên quay lại tiêm thuốc dưỡng thai đi, tôi sẽ nói với bác sĩ một tiếng. Coi như quen biết một lần, tôi chỉ có thể giúp cô đến đây thôi.”

Rầm!

Tôi cúp máy.

Tên cặn bã!

Ai cần anh ta giúp?

Nhưng ngay sau đó, anh ta lại gửi một tin nhắn, giọng điệu tức tối:

“Trần Gia, bây giờ cô trở nên vô lễ như vậy từ bao giờ?”

Tôi ấm ức đến phát điên.

“Thế nào mới gọi là lễ phép? Nếu có thời gian dạy dỗ tôi, sao anh không về nhà thay thêm mấy miếng tã đi?”

”?”

Anh ta chỉ trả lời một dấu hỏi.

Tôi lười trả lời lại.

Anh ta tưởng tôi vẫn là cô gái Trần Gia ngày trước, để mặc anh ta điều khiển hay sao?

Khi đó, anh ta chỉ cần đăng một dòng trạng thái, tôi cũng phải cẩn thận suy nghĩ cả buổi; nhắn tin với anh ta, không bao giờ dám để cuộc trò chuyện kết thúc bằng tin nhắn của anh ta; vắt óc tìm đủ thứ đề tài, để rồi nhận lại chỉ là những câu hời hợt:

“Ngủ rồi.”

“Tôi đi tắm.”

“Lát nói sau.”

”…”

Về đến nhà, tôi nằm trên giường, lấy ra những bức ảnh chụp chung với anh ta, cắt hết thành từng mảnh, rồi nhét đầu của anh ta vào bồn cầu.

Đồ đàn ông khốn nạn, cút xuống địa ngục đi!

Thế nhưng, nước mắt vẫn không kiềm được mà rơi xuống.
 
Nhà Của Gia Gia - Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ
Chương 6: Chương 6



Ngủ đến ngày hôm sau, tôi quay lại công ty làm việc. Công ty điều tôi sang bộ phận thị trường.

“Bộ phận thị trường phải đi đến các cửa hàng, tuy hơi vất vả một chút, nhưng nếu làm tốt, lương có thể lên đến chục nghìn đấy.”

Trưởng bộ phận thị trường vẽ ra một viễn cảnh tươi sáng cho tôi.

Sự thật là có một đồng nghiệp trong bộ phận nghỉ sinh con, nên thiếu người.

Trong mắt bọn họ, một người lớn tuổi chưa kết hôn, thậm chí còn không có bạn trai như tôi, chính là lựa chọn lý tưởng nhất cho công việc này. Nếu không, chọn ai cũng có thể trở thành một quả b.o.m nổ chậm.

“Có trợ cấp không?” Thế giới của người trưởng thành, tôi không tin vào những lời hứa suông, tôi chỉ quan tâm đến tiền.

“Mỗi ngày có trợ cấp đi lại và sinh hoạt 80 tệ, làm tốt thì tiền điện thoại cũng được công ty chi trả.”

“Được.”

Mỗi ngày 80 tệ, một tháng được thêm 2400 tệ. Số tiền này gửi về cho mẹ, có lẽ tóc bà sẽ bạc chậm hơn một chút.

Thế là, từ một nhân viên văn phòng bình thường, tôi trở thành một quản lý kinh doanh nhỏ bé, mỗi ngày chạy khắp các siêu thị lớn nhỏ, điểm danh, kiểm tra hàng hóa, thống kê doanh số…

Mỗi ngày về đến nhà, tôi đều mệt đến mức chẳng muốn nói chuyện.

Lúc đi vệ sinh, tôi phát hiện có một chút vết máu.

Tôi nhớ đến lời bác sĩ, trong lòng thở dài một hơi.

Đứa bé tám phần là không giữ được rồi.

Nhưng tôi lại buồn hơn mình tưởng, cả đêm không ngủ được.

Cuối tuần sau, tôi đến bệnh viện đăng ký khám.

Lần này là một bác sĩ nữ, tên là Lưu Thiến, trông khá xinh đẹp.

“Cô quen biết với Cố Tiêu à, sao không nói sớm?”

Bác sĩ Lưu đột nhiên tỏ ra nhiệt tình khiến tôi có chút không quen.

“Cũng tạm xem là vậy.”

“Vậy hồi còn học đại học, anh ấy có bạn gái không? Kiểu người thế nào vậy?”

Tôi sững người.

Câu hỏi này dường như đã vượt qua mối quan hệ bác sĩ – bệnh nhân rồi.

Tôi dần hiểu ra, cô ấy có ý với Cố Tiêu.

Nhưng Cố Tiêu đã có con rồi, cô ấy không biết sao?

Chẳng lẽ Cố Tiêu giấu chuyện này với đồng nghiệp, bên ngoài vẫn giả vờ độc thân?

Thật đúng là đồ cặn bã.

“Bạn gái hồi đại học của anh ấy rất bình thường.” Tôi thành thật trả lời.

“Có ảnh không? Tôi muốn xem.”

Cô ta đúng là không thấy quan tài chưa đổ lệ.

Tôi nhìn thẳng vào cô ta hai giây.

Xem ảnh gì chứ, người thật đang đứng ngay trước mặt đây.

Hình như cô ta quên mất tôi đến đây để khám.

Nghĩ đến chuyện Cố Tiêu đã có gia đình nhưng lại tuyên bố độc thân trong buổi họp lớp, bây giờ còn dựng lên hình tượng độc thân trong bệnh viện, tôi liền bực bội.

“Anh ấy kết hôn rồi phải không?” Tôi khéo léo nhắc nhở.

“Kết hôn?”

Rõ ràng cô ta rất kinh ngạc.

“Chưa từng nghe nói.”

Cái này…

“Sao cô lại nói vậy?”

Biểu cảm của cô ta có chút kỳ lạ, như thể đang nghi ngờ tôi nói dối, khiến tôi hơi đau đầu.

“Chẳng lẽ tài khoản của anh ấy bị hack?”

Tôi đành mở bài đăng kia cho cô ta xem.

Cô ta nhìn chằm chằm vào bài viết, đến mức sắc mặt tái mét vì sốc.

“Bác sĩ Cố có con rồi sao?”

Vừa dứt lời—

“Cô ra ngoài một chút.”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng tôi.

Tôi giật nảy mình.

Cố Tiêu?!

Xong rồi, chắc chắn anh ta sẽ tức điên vì tôi vạch trần bí mật của anh ta.

“Cố Tiêu, sao anh lại đến đây…”

Bác sĩ Lưu kích động đứng bật dậy.

Tôi quay đầu lại, thấy anh ta mặc áo blouse trắng, rõ ràng là phong độ ngời ngời, nhưng sắc mặt lại đen kịt.

“Mau lên, tôi không có thời gian…”

Anh ta có vẻ bực bội.

Tôi nghĩ lại, tôi sợ anh ta làm gì chứ? Rõ ràng là anh ta sai.

Thế là tôi cứng đầu đi theo anh ta ra ngoài.

Anh ta đưa tôi đến văn phòng của mình, vừa vào cửa liền khóa trái lại.

Tôi đặt tay lên cánh tay mình, hơi căng thẳng.

“Muốn nói thì nói, anh khóa cửa làm gì?” Tôi nhìn chằm chằm vào ổ khóa, cảm thấy có gì đó không ổn.

“Không muốn bị làm phiền.” Anh ta quăng lại một câu, tự nhiên ngồi xuống ghế văn phòng.

Ha! Kiêu ngạo thật đấy, chẳng khác gì sáu năm trước.

“Vậy anh nói đi.” Trong căn phòng kín này, tôi thực sự có chút không dám nhìn thẳng vào anh ta.

“Em đi khắp nơi nói với người ta rằng tôi có con rồi?” Anh ta ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt khiến tôi đổ mồ hôi lạnh.

“Cũng không hẳn là khắp nơi… Tôi chỉ nói sự thật thôi. Hơn nữa, bác sĩ Lưu là người tốt, anh không thể lừa người ta được.”

Anh ta không lên tiếng, ánh mắt quét qua bụng tôi. Nhìn bụng tôi làm gì?

Tôi vội kéo áo xuống một chút.

“Hừ…” Anh ta bật cười lạnh lùng, “Thật sự định bám lấy tôi à? Sao hả, đối tượng xem mắt không làm em hài lòng?”

Tôi: ? Khi nào tôi bám lấy anh ta chứ? Đứa bé tôi nói đến không phải là đứa bé này, anh ta có vấn đề về đầu óc à?

“Anh đừng tự luyến quá mức.” Tôi cạn lời.

“Trần Gia, tôi hiểu em quá rõ rồi. Bộ dạng bây giờ của em, có khác gì lúc trước theo đuổi tôi không?” Anh ta nhìn tôi đầy vẻ trêu chọc.

Tôi thừa nhận, lời nói của anh ta làm tôi tức giận.

“Ừ, vậy rồi sao?”

“Không có khả năng đâu. Mấy trò vặt vãnh đó chỉ lừa được tôi hồi trước thôi. Em nghĩ sáu năm trôi qua rồi, tôi vẫn sẽ bị em chơi đùa à?” Anh ta hừ lạnh.

Vịt Bay Lạc Bầy

“Nghe nói em sắp kết hôn rồi, đừng quấn lấy tôi nữa. Muốn tôi mừng cưới cho em chắc?”

Kết hôn? Anh ta nghĩ tôi tìm anh ta là để đòi bao lì xì sao? Đúng là chọc tức tôi thật rồi.

“Anh còn tưởng mình đẹp trai như hồi xưa à? Bây giờ già rồi, mặt đầy nếp nhăn, với cái dạng đàn ông cũ kỹ như anh, anh nghĩ tôi còn hứng thú chắc?” Tôi nói liền một hơi.

Nụ cười của anh ta cứng lại, sắc mặt trông càng khó coi hơn.

“Trần Gia, khích tướng tôi vô ích thôi.” Anh ta đứng dậy, thản nhiên cởi áo blouse trắng.

“Chúng ta đã chia tay rồi, mà dù có chưa chia tay, tôi cũng không thể nuông chiều em đến mức không biết trời cao đất dày.”

Không khí bỗng chốc căng thẳng.

Tôi bật cười. Anh ta từng nuông chiều tôi sao? Giả vờ làm gì chứ?

“Giỏi lắm, Cố Tiêu.” Tôi cười, bước ra cửa. Đi đến cửa, chợt nhớ ra gì đó, tôi quay đầu lại.

“Giỏi thì đừng có uống say rồi ôm chặt lấy tôi không buông, khóc lóc gọi tên tôi loạn lên. Như vậy tôi sẽ hiểu lầm rằng anh vẫn chưa quên tôi đấy.”

“Còn nữa, giống của anh.” Tôi chỉ vào bụng mình. “Không còn nữa.”
 
Nhà Của Gia Gia - Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ
Chương 7: Chương 7



Anh ta đứng yên tại chỗ, như thể vừa chịu một cú sốc nặng. Nhìn anh ta khó chịu, tôi lại thấy sảng khoái vô cùng.

Đóng cửa lại, tôi quay về khoa phụ sản. Kết quả nhận được lại như một cú tát thẳng vào mặt.

Đứa bé không mất.

Không những không mất, mà còn rất khỏe mạnh.

“Rất bình thường, đôi khi HCG lúc đầu thấp, rồi sẽ tăng dần lên. Nhóc con này phát triển rất tốt, tôi sẽ lập hồ sơ thai sản cho cô trước nhé.”

Cả người tôi ngây ra.

“Hôm đó tôi đi vệ sinh có ra m.á.u mà.” Tôi run rẩy hỏi bác sĩ Lưu.

“Một chút thì không sao cả.” Bác sĩ Lưu kiên nhẫn an ủi tôi, “Đứa bé này có duyên với cô lắm, đừng nghĩ quẩn. Cô là bạn của bác sĩ Cố, nên tôi nói thật, bây giờ hiếm muộn rất nhiều, mang thai được không dễ đâu. Hơn nữa, thành t* c*ng của cô quá mỏng, trường hợp này càng khó mang thai hơn.”

Vịt Bay Lạc Bầy

“À đúng rồi, vừa nãy cô nói bác sĩ Cố có con rồi? Cô nhầm rồi đấy, hình như là chị họ anh ấy sinh con thôi, bản thân anh ấy còn chưa có bạn gái nữa mà. Làm tôi giật cả mình.”

Tôi: Hả?! Là chị họ anh ta?

Vậy anh ta bị thần kinh à? Chị họ sinh con mà cũng đăng cái trạng thái đó làm gì?

Lúc này tôi mới nhận ra mình vừa gây ra một vụ hiểu lầm to đùng.

Bảo sao anh ta lại tức giận như vậy.

Nhưng hiểu lầm thì hiểu lầm, anh ta không thích tôi, cũng không muốn đứa bé này – đó mới là sự thật.

Tôi bình tĩnh lại vài giây, thở dài: “Không còn cách nào khác, ba đứa bé không cần nó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nha-cua-gia-gia/chuong-7.html.]

Vừa dứt lời, Cố Tiêu lại xuất hiện trước mặt tôi.

“Ra ngoài một chút.”

Cả người tôi rùng mình.

Lại là anh ta?

Lại là câu này nữa?

Bác sĩ Lưu cũng thấy có chút cạn lời, nghi hoặc nhìn chúng tôi. Tôi thì đau đầu, đành theo anh ta đi ra ngoài.

“Lại chuyện gì nữa đây, bác sĩ Cố?” Tôi đang phiền lòng vì đứa bé, thật sự không muốn đôi co với anh ta.

“Em bận như vậy, có thể đừng kiếm chuyện với tôi được không…”

“Đêm đó… em đang nói rằng giữa tôi và em đã xảy ra chuyện?” Anh ta nhìn tôi chằm chằm.

“Đêm nào cơ?” Tôi giả vờ ngu ngơ.

“Họp—lớp!” Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ.

“Chính anh làm gì, anh không biết à?” Đêm đó gọi tên tôi không ít lần, bây giờ lại giả bộ mất trí?

“Tôi tưởng… là mơ.”

Anh ta im lặng không nói gì.

“Mơ?” Tôi thật sự tức đến phát điên. Khi cần tàn nhẫn thì chẳng chút do dự, bây giờ lại làm ra vẻ như là một giấc mơ?
 
Nhà Của Gia Gia - Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ
Chương 8: Chương 8



Một lúc lâu sau, anh ta lại lên tiếng: “Đứa bé là của tôi?”

“Chứ của ai nữa?”

“Trần Gia, em đừng giỡn với tôi!” Anh ta nhíu mày nhìn tôi.

“Tôi giỡn với anh?” Tôi cười lạnh, “Những ngày đó, ngoài anh ra thì còn ai khác?”

Thật ra, từ trước đến giờ cũng chỉ có mình anh ta. Nhưng tôi sợ nói ra lại giống như tôi vẫn chưa quên anh ta.

“Nói đi, anh muốn thế nào?”

Anh ta thở dài.

Cái gì mà tôi muốn thế nào?

Anh hùng không chịu thiệt trước mắt, tôi lười tranh cãi với anh ta.

“Kết hôn đi, đứa bé cần giấy khai sinh. Mỗi tháng gửi tôi 3.000 tệ, tôi tự nuôi con.” Yêu cầu của tôi rất đơn giản.

Anh ta nhìn tôi chằm chằm, không nói lời nào.

Ánh mắt ấy khiến tôi có chút chột dạ.

Thấy anh ta mãi không lên tiếng, tôi càng thêm bất an.

“Nếu anh thấy 3.000 nhiều quá, 2.500 cũng được.” Tôi thăm dò ý tứ của anh ta.

“Trần Gia…” Giọng anh ta trầm thấp đến đáng sợ. “Hôn nhân không phải trò đùa.”

Tôi im lặng.

Anh ta vẫn không muốn kết hôn với tôi sao?

Sau vài giây căng thẳng, tôi cảm thấy mình thật tự rước lấy bẽ mặt. Tôi cắn môi, quay người định bỏ đi…

“Cuối tuần, dành thời gian trống ra.”

Anh ta gọi tôi lại, như thể vừa đưa ra một quyết định khó khăn.

“Làm gì?”

“Đến nhà em.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Tôi ngẩn ra một chút, rồi giả vờ thờ ơ đáp lại: “Ồ.”

Trở về khoa, tôi lập hồ sơ thai sản. Bác sĩ Lưu vẫn rất nhiệt tình với tôi, còn kéo tôi lại để hỏi chuyện của Cố Tiêu.

Tôi quan sát cô ấy thật kỹ.

Mặt trái xoan, da trắng, bàn tay vừa nhìn đã biết là kiểu tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, tính cách lại hoạt bát.

Nếu tôi là đàn ông, tôi cũng thích cô ấy.

Một cô gái như vậy theo đuổi Cố Tiêu, tôi bỗng cảm thấy hơi lo lắng. Nhưng có vẻ tôi cũng chẳng có tư cách gì để lo.

Cố Tiêu nói cuối tuần đến nhà tôi, ý là muốn kết hôn với tôi sao?

Sau khi khám xong, tôi cầm thẻ vừa lập hồ sơ, đi ngang qua khoa cấp cứu nhưng không thấy Cố Tiêu đâu.

Chán nản lên xe buýt về nhà, điện thoại lại nhận được tin nhắn của anh ta.

“Em đi rồi à?”

“Ừm.”

“Tối nay gọi cho em.”

“Tùy anh.”

Tôi ngồi trên xe, nhìn tin nhắn. Rõ ràng đã bàn xong một chuyện trọng đại của đời người, vậy mà tôi lại chẳng thấy vui chút nào.

Buổi tối, anh ta cũng coi như giữ lời, gọi điện cho tôi.

Nhưng con người anh ta thật sự rất nhạt nhẽo, lạnh lùng.

Mỗi lần nói chuyện, chẳng qua chỉ hỏi vài câu kiểu: “Hôm nay có nôn không?” “Nôn mấy lần?” “Ăn gì rồi?” … Một chút cũng không quan tâm tôi có khó chịu hay không.

Tôi cũng máy móc trả lời từng câu.

Trả lời hơi qua loa một chút, anh ta lại không vui:

“Trần Gia, em lúc nào cũng hời hợt như thế sao?”

“Vậy bác sĩ Cố có phải xuống giường rồi thì lúc nào cũng như một cái máy lạnh lùng không?”

Hai người trò chuyện đến mức không còn gì để nói, tôi cúp máy.

Chẳng lẽ tôi phải mãi đem mặt nóng dán vào cái m.ô.n.g lạnh lẽo của anh ta sao?
 
Nhà Của Gia Gia - Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ
Chương 9: Chương 9



Cuối tuần, một chiếc Mercedes màu đen đậu trong sân nhà tôi.

Trên bàn ăn, đột nhiên xuất hiện ba người xa lạ—Cố Tiêu và ba mẹ anh ta—khiến bầu không khí lúng túng đến cực điểm.

“Đã mang thai bao lâu rồi? Thằng nhóc này cũng chẳng nói gì với chúng tôi cả.” Mẹ Cố Tiêu mở lời.

Bà mặc một bộ váy công sở, đôi giày cao gót lúc bước xuống xe bị sụp vào rãnh nước nhà tôi, phải mất một lúc mới rút ra được.

“12 tuần.” Cố Tiêu trả lời.

Tôi hơi ngạc nhiên, không biết anh ta làm sao mà biết được.

Sau đó nghĩ lại, anh ta là bác sĩ, đương nhiên sẽ tính ra.

“12 tuần rồi, vậy phải nhanh chóng lo liệu đi, không thì bụng sẽ lộ ra mất. Thông gia, chị thấy có đúng không?” Mẹ Cố Tiêu quay sang hỏi ý kiến mẹ tôi.

“Đúng, đúng.” Mẹ tôi vội vàng đáp.

Cố Tiêu không nói gì, chỉ liếc tôi một cái khi thấy tôi gắp ớt.

“Đừng ăn cay quá.”

“Ăn chút trứng hấp cho bổ.”

Thấy vậy, mẹ Cố Tiêu liền múc cho tôi một muỗng trứng hấp.

Kết quả, vừa nhìn chỗ trứng hấp vàng óng, dạ dày tôi liền dậy sóng. Tôi vội đứng dậy, lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Nôn xong bước ra, cả người tôi rũ rượi.

“Phản ứng thai nghén mạnh vậy sao?” Mẹ tôi lo lắng nhìn tôi.

“Phản ứng mạnh chứng tỏ đứa bé khỏe.” Mẹ Cố Tiêu cười tươi nhìn tôi, có vẻ rất hài lòng với phản ứng của tôi.

“Hay là hai đứa tranh thủ thời gian đi đăng ký kết hôn trước? Đám cưới đương nhiên cũng phải làm, nhà tôi chỉ có một mình Cố Tiêu, sau này Giai Giai về đây thì cứ xem như nhà có thêm một đứa con, chúng tôi nhất định sẽ…”

Mẹ Cố Tiêu còn chưa nói xong—

Ba tôi đột nhiên từ bên ngoài bước vào, phía sau còn có em gái tôi.

“Cố… Cố bác sĩ.”

Vừa nhìn thấy ba Cố Tiêu, ba tôi liền cất tiếng chào.

Tiếng “Cố bác sĩ” này khiến tôi nổi cả da gà.

Không sai, ba Cố Tiêu chính là chuyên gia thần kinh nổi tiếng, cũng là bác sĩ điều trị chính của em gái tôi.

Trước khi ba tôi về, mẹ tôi không nhắc gì đến chuyện này, tôi còn tưởng bà đã quên rồi.

Kết quả, ba tôi vừa về, lập tức nhận ra ngay.

Ba Cố Tiêu cũng sững sờ.

Có lẽ vì đã gặp quá nhiều bệnh nhân, nếu ba tôi không nhắc đến, ông ấy cũng không nhớ mình từng có một bệnh nhân như em gái tôi.

Vịt Bay Lạc Bầy

“Quen nhau sao?” Mẹ Cố Tiêu hỏi.

Ba Cố Tiêu mím môi, không nói gì.

Ông ấy nhìn em gái tôi, rồi nhìn ba tôi, cuối cùng lại nhìn sang tôi, sau đó thu hồi ánh mắt.

“Một bệnh nhân.” Ông ấy thở dài, như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Cố Tiêu nhìn chằm chằm vào tôi, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc.

Mẹ Cố Tiêu cũng không nói thêm gì nữa.

“Chị.” Trần Ngọc phát âm không rõ ràng, nở một nụ cười ngây ngô, rồi chạy đến trước mặt tôi, chìa tay ra như thể muốn tặng tôi một báu vật gì đó.

Đến khi nhìn rõ thứ trong tay em ấy là một con đỉa, tôi giật nảy mình, da đầu tê dại.

“Ngoan nào, đừng chơi cái này.” Tôi cố nén cảm xúc, cầu mong lần này em ấy có thể hiểu được lời tôi nói.

“Chị.” Em ấy hoàn toàn không nhận ra sắc mặt tôi, vẫn cố đưa con đỉa trên tay về phía tôi.

“Em ngoan một chút đi…” Tôi gần như van nài em ấy.

“Đỉa là thứ hút m.á.u người đó, mau lấy đi đi!” Mẹ Cố Tiêu vội vàng đứng dậy định giúp một tay.

Kết quả, em gái tôi vì hoảng sợ mà hét ầm lên.

Em ấy hoang mang trốn dưới gầm bàn, ánh mắt sợ hãi nhìn mấy người xa lạ trước mặt.

Hành động của em ấy đã xé toang lớp vỏ che đậy cuối cùng.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Mẹ tôi đứng tại chỗ, lúng túng nói lời xin lỗi. “Con gái út của tôi… đầu óc nó có chút vấn đề.”

“Nhưng nó chỉ sợ người lạ thôi, một lát là quen ngay.”

Mẹ tôi vừa nói vừa cúi người chui vào gầm bàn, nhưng dù có cố gắng thế nào, em gái tôi cũng không chịu ra.

Không còn cách nào khác, ba tôi cũng phải chui vào theo. Hai người hợp sức mới lôi được Trần Ngọc ra, bế thẳng vào phòng.

Toàn bộ quá trình vừa nực cười lại vừa xót xa.

Nhìn biểu cảm biến hóa liên tục trên mặt mẹ Cố Tiêu, lòng tôi chợt lạnh ngắt.

Tôi từng tưởng tượng rằng, khi ba mẹ Cố Tiêu biết em gái tôi bị động kinh, cả hai bên gia đình có thể ngồi lại nói chuyện thẳng thắn với nhau.

Nếu họ không chấp nhận, tôi cũng không trách. Dù sao đây cũng là một vấn đề thực tế.

Nhưng tôi vẫn đánh giá thấp khả năng “quậy phá” của em gái mình—cảnh tượng vừa rồi đủ để khiến người ta ám ảnh cả đời.

Đợi đến khi mẹ tôi nhốt em vào phòng, họ mới ngồi xuống lại.

Trong phút chốc, cả bàn ăn rơi vào im lặng, không ai nói một lời.

“Tình trạng của đứa bé thế nào? Gần đây có lên cơn thường xuyên không?”

Ba Cố Tiêu cuối cùng cũng lên tiếng trước.

“Để tôi vào xem thử.”

“Được.”

Ba tôi hơi khó xử đứng dậy, gượng gạo nói: “Làm phiền anh rồi, bác sĩ Cố.”

Tiếng “bác sĩ Cố” này của ba tôi khiến lòng tôi nhói đau.

Rõ ràng hai bên đang bàn chuyện hôn sự, vậy mà ba tôi vẫn gọi ông ấy là “bác sĩ Cố”.

Ba tôi cùng ông ấy vào phòng xem tình hình em gái, còn tôi chỉ biết im lặng, không nói gì.

“Chuyện hôn sự bên nhà tôi không có ý kiến gì cả, thế nào cũng được.”

Mẹ tôi mở lời, nói xong liền cúi đầu xuống.

“Con gái út của tôi bị bệnh bẩm sinh… động kinh, đã chữa nhiều năm nhưng không khỏi.”

“Nhưng các anh chị cứ yên tâm, chỉ cần tôi và ba nó còn sống một ngày, chúng tôi sẽ không gây phiền phức cho gia đình các vị.”

Sắc mặt mẹ Cố Tiêu thay đổi liên tục, hồi lâu sau mới lên tiếng.

“Tiểu Trần này, vừa nãy con nói con mới mang thai 12 tuần đúng không?”

“Vâng.”

“Dì thấy con khá gầy, mà dì nghe Cố Tiêu nói kết quả kiểm tra trước đây của con cũng không được tốt lắm. Sinh con là chuyện lớn, bây giờ mới 12 tuần, chưa chắc đã ổn định hay chưa.”

Bà ấy đổi chủ đề quá nhanh, khiến sắc mặt mẹ tôi tối sầm lại.

“Chuyện hôn sự cũng không cần vội. Đang trong thời kỳ dịch bệnh mà, cứ đơn giản hóa mọi thứ. Còn giấy đăng ký kết hôn, đợi khi nào dịch ổn rồi tính sau, cũng chẳng gấp đâu.”

Tôi đương nhiên hiểu ý bà ấy, cúi đầu không lên tiếng.

Thật ra, mẹ Cố Tiêu đã rất giữ thể diện cho chúng tôi rồi.

Những bà mẹ khác có khi đã nói thẳng: “Nhà cô có một đứa ngốc, ai dám lấy cô chứ! Ai lấy, người đó phải gánh nặng cả đời!”

“Được rồi, mẹ đừng nói nữa.”

Cố Tiêu nãy giờ im lặng cuối cùng cũng cất lời, ngắt lời mẹ anh ấy.

Sắc mặt bà cứng đờ, không nói thêm gì nữa.
 
Back
Top Bottom