Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nha Đầu Xung Hỉ - Thập Tam Li

Nha Đầu Xung Hỉ - Thập Tam Li
Chương 20



Ta tỉnh lại thì đã là năm ngày sau.

Trình Trạch Lệ và Thân Thành thấy ta mở mắt và có thể ăn uống được, rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhất là Trình Trạch Lệ, trước đây huynh ấy đã không cứu được Triệu Tuệ Thanh, nếu lần này lại không cứu được chiến hữu của mình, e rằng sự tự trách trong quãng đời còn lại sẽ càng đậm sâu hơn.

"Chẳng phải ta vẫn còn sống đây sao?" Nhìn vẻ mặt căng thẳng của hai người bjn họ, ta yếu ớt cười, "Giờ Phong Châu và Ung Đô đều đã công hạ, chỉ còn lại Miên Châu thôi."

Miên Châu binh lực yếu ớt, công đánh dễ như trở bàn tay, chỉ là vấn đề thời gian.

Hai người thấy ta còn có tâm trí lo lắng chiến cuộc, cũng thoáng yên lòng.

Thân Thành nói: "Cái này không cần ngươi phải hao phí tâm sức nữa, trong khoảng thời gian này ngươi cứ chuyên tâm dưỡng bệnh, mạnh mẽ tấn công là sở trường của ta, không quá một tháng, ta nhất định sẽ hạ được Miên Châu."

Ta gật đầu.

Đúng như Thân Thành nói, ông ấy chỉ dùng chưa đầy một tháng đã hạ được Miên Châu.

Ba thành trì bị Bắc Nhung chiếm đóng đã hoàn toàn được thu hồi.

Bắc Nhung Vương bất đắc dĩ phải phái sứ thần nghị hòa, chiến sự giữa bọn ta và Bắc Nhung cuối cùng cũng tạm thời kết thúc, không lâu nữa là có thể hồi kinh.

Đêm trước khi khởi hành, ta lau chùi cây hồng anh thương của mình, nhìn phong cảnh Đại mạc, nhất thời có chút ngẩn ngơ.

Ta đến chiến trường này, vậy mà đã hơn hai năm rồi.

Từ mười tuổi trở thành nha đầu xung hỉ của phủ Tướng quân, đến nay là phó tướng có thể độc lập đảm đương một phương, thời gian trôi đi nhanh như bóng câu qua khe cửa, chẳng qua chỉ là cái chớp mắt, đã đến được hôm nay.

Ta cười, nhìn các tướng sĩ đang uống rượu thỏa thích quanh lửa trại, đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều là duyên phận đã định.

"Đến uống rượu cùng đi, đợi về kinh, sẽ không uống được loại rượu biên quan lẫn cát này nữa đâu!" Thân Thành ở một bên gọi ta.

Ta đặt hồng anh thương xuống, chạy vội đến, nhận lấy bát rượu đục, một hơi uống cạn.

Cát thô ráp cọ xát giữa môi răng, mang theo mùi rượu nồng đậm.

Mỗi bước mỗi xa

Ngày mai, có thể về nhà rồi.

Cuối cùng, cũng có thể về nhà rồi.

---

Kinh thành người người tấp nập, ta cưỡi ngựa cao, mặc áo giáp đi qua phố dài.

Chí đắc ý mãn*, có thể nói là một ngày xem hết hoa Trường An.

*Chí đắc ý mãn: chí hướng đã được thực hiện, lòng dạ vô cùng thỏa mãn.

"Nhìn kìa, đó là nữ tướng quân của triều Đại Chu bọn ta, nghe nói lần này thu phục đất đai bị mất, công lao của nàng ấy lớn nhất!"

Những lời khen ngợi và tán thưởng, kính trọng và cảm thán, không ngừng dồn về phía ta.

Theo sau là những bó hoa mà dân chúng liên tục ném về phía ta.

Đây là sự ca tụng dành cho người chiến thắng, cũng là phần thưởng cao quý nhất dành cho người hộ quốc an dân.

Hoàng đế phái nội thị trong cung ra đón bọn ta vào cung.

Ông ta ngồi trên ghế phê duyệt tấu chương, thấy bọn ta đến, vội vàng đứng dậy, miễn cho bọn ta quỳ lạy:

"Các ái khanh tác chiến bên ngoài, bảo vệ Đại Chu bình yên vô sự, thực sự là công thần, muốn thưởng gì cứ việc tâu với trẫm, trẫm sẽ dốc toàn lực thỏa mãn."

Hai năm không gặp, khóe mắt Hoàng đế vậy mà đã xuất hiện những nếp nhăn li ti, đúng là thời gian trôi như thoi đưa. Trên đường đến, ta nghe người ta nói, hai năm nay bọn ta chống cự Bắc Nhung, đã tranh thủ được hoàn cảnh yên ổn cho đất nước.

Hoàng đế cải cách rầm rộ, mở rộng khoa cử thu hút nhân tài, đo đạc đất đai đánh mạnh vào điền sản ẩn giấu.

Không những thâu tóm lớn quyền lực của mình, mà còn làm cho quốc khố dồi dào, khiến kinh tế trung ương càng thêm vững mạnh.

Thực ra ngay từ khi ông ta đăng cơ, đã có ý định cải cách, nhưng các thế gia đại tộc thế lực hùng mạnh, cải cách đột ngột chạm đến lợi ích của bọn họ, chỉ gây ra sự phản công, ông ta chỉ có thể không ngừng làm suy yếu căn cơ của bọn họ.

Sau này mãi mới có cơ hội, lại gặp Bắc Nhung xâm phạm, biên quan bất ổn, cục diện trong nước càng không thể hành động khinh suất.

Chỉ có hai năm nay, biên cương ổn định, các thế gia đại tộc cũng đã như mặt trời xuống núi, cuối cùng ông ta mới có thể đại triển hoành đồ.

Không còn loạn trong giặc ngoài, tâm lý cũng dần trở nên bình hòa, khiến vẻ nghiêm nghị và thần thái đáng sợ trước đây của ông ta, thêm vài phần hòa nhã.
 
Nha Đầu Xung Hỉ - Thập Tam Li
Chương 21



Ba người bọn ta nhìn nhau, đều chờ đối phương mở lời trước.

Cuối cùng vẫn là Thân Thành có tư cách cao nhất nói trước: "Bệ hạ, mạt tướng là người thô lỗ, cũng không có lý tưởng cao xa gì, huynh đệ dưới quyền mạt tướng cũng là người thô lỗ, chúng mạt tướng chỉ muốn bạc thôi."

"Mạt tướng nghe nói bây giờ quốc khố có tiền rồi, quân phí này có thể cấp thêm một chút không, để huynh đệ dưới quyền mạt tướng cũng được ăn ngon một chút, nếu có thể mỗi bữa đều có thịt kho tàu thì càng tốt..."

Tiếng cười sảng khoái của Hoàng đế vang vọng trong cung Càn Thanh: "Thân tướng quân muốn bạc, trẫm đương nhiên đồng ý, không chỉ bạc, vàng cũng được."

Mỗi bước mỗi xa

"Vàng ạ!" Mắt Thân Thành sáng rực, "Vàng đương nhiên càng tốt rồi!"

Hoàng đế vung tay to: "Vậy ban thưởng Thân tướng quân một trăm lượng vàng, đồng thời tăng quân lương. Dù không thể để tướng sĩ trong quân mỗi bữa đều có thịt kho tàu, nhưng đủ để bọn họ sau khi mãn hạn tòng quân về quê mua ruộng đất nhà cửa."

Thân Thành lập tức quỳ xuống, lớn tiếng hô Hoàng đế thánh minh.

Hoàng đế nhìn Trình Trạch Lệ: "Ngươi thì sao, Trình phó tướng?"

Trình Trạch Lệ do dự một chút, nói: "Bệ hạ, thần có một vị hôn thê, nàng ấy cũng từng tòng quân, tiếc rằng lầm vào cạm bẫy của địch mà mất mạng. Bởi vì là thân nữ nhi, bất đắc dĩ đành phải giả dạng nam tử, cũng vì vậy mà không thể ghi tên thật vào quân thư."

"Cho nên thần mạo muội dùng quân công của mình để cầu một ân điển cho nàng ấy, một là ghi tên thật vào quân thư, hai là những chiến công nàng ấy lập được trên chiến trường sẽ không bị che lấp chỉ vì nàng ấy là nữ tử."

Hoàng đế nheo mắt: "Trẫm nhớ trước khi Lâm phó tướng tòng quân, nữ giả nam trang tòng quân là tội khi quân phải không?"

Trình Trạch Lệ quỳ xuống, vội vàng nói: "Thần biết lúc đó còn không cho phép nữ tử tòng quân, cho nên hành động này là khi quân. Nhưng nàng ấy ra chiến trường, vốn là vì nước vì dân, không hề có ý đồ bất chính. Thần biết Bệ hạ là người khoan hậu, vạn mong ban ơn cho nàng ấy."

"Nàng ấy tên là gì?"

"..." Trình Trạch Lệ không nói gì, chỉ cúi đầu.

"Trẫm không phải muốn giáng tội cho nàng ấy, mà là như lời khanh nói sẽ ghi tên nàng ấy vào quân thư. Ngươi phải nói cho trẫm biết, nàng ấy là ai chứ." Hoàng đế đỡ Trình Trạch Lệ dậy, bất đắc dĩ nói.

Trình Trạch Lệ mừng rỡ khôn xiết, vội vàng đáp: "Triệu Tuệ Thanh, Tuệ trong lúa mạch, Thanh trong thanh minh. Là con gái của quản gia phủ Triệu tướng quân."

Nghe thấy ba chữ "Triệu tướng quân", Hoàng đế khựng lại một chút, có chút thất thần, nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường: "Được, trẫm đồng ý với ngươi."

Nhìn vẻ mặt vui mừng của Thân Thành và Trình Trạch Lệ, ta cũng vui mừng cho bọn họ.

Nhưng đến lượt ta nói điều ước của mình, ta chỉ lắc đầu: "Thần không có tâm nguyện."

Thân Thành có chút ngạc nhiên, vốn muốn khuyên ta suy nghĩ kỹ, cơ hội lập công này không dễ gặp, nhưng lại bị Trình Trạch Lệ ngăn lại.

Huynh ấy từng nghe về ân oán giữa Triệu gia và Hoàng đế, nên hiểu vì sao ta không đưa ra yêu cầu.

Khi Triệu phu nhân mất còn không tha thứ cho Hoàng đế, nếu ta thỉnh cầu Hoàng đế, tức là ta có lỗi với những đau khổ giày vò mà Triệu phu nhân phải chịu đựng bấy lâu nay, cũng có lỗi với lòng hận thù của Triệu Phùng Sinh đối với Hoàng đế.

Hắn thà tiếp tục "mù lòa", cũng không muốn chấp nhận sự lấy lòng của Hoàng đế sau khi hối lỗi, ta đương nhiên cũng không thể.

Hành động này càng khiến Hoàng đế hiểu rằng, quân công này của ta không phải tranh giành vì Hoàng đế Đại Chu là ông ta, mà là vì triều Đại Chu mà Triệu tướng quân đã bảo vệ, vì lê dân bách tính mà Triệu phu nhân đã lo lắng mà tranh.

Còn về phần thưởng của ông ta, ta không để tâm.

Môi Hoàng đế mấp máy, ánh mắt dần tối lại, nhưng vẫn cố gượng cười: "Lâm phó tướng đã không có tâm nguyện, trẫm cũng sẽ không miễn cưỡng."

Ông ta quay người, trao cho ta một thánh chỉ trống: "Chỉ là bây giờ không có, chưa chắc sau này cũng không có. Trẫm ban cho ngươi tâm nguyện này vĩnh viễn không vô hiệu, triều Đại Chu thiên thu vạn đại, thời gian để thực hiện tâm nguyện này sẽ không bao giờ kết thúc."

Ta sững người một lát, rồi vẫn tiếp nhận lấy.

Hoàng đế đã lùi một bước, ta đương nhiên không thể tiếp tục làm mất mặt ông ta.
 
Nha Đầu Xung Hỉ - Thập Tam Li
Chương 22: Hoàn



Từ hoàng cung bước ra, ánh nắng ấm áp thấm vào lòng người.

Thân Thành hẹn bọn ta đi uống rượu, hai người bọn ta một người ấp a ấp úng từ chối, một người thì nói tránh sang chuyện khác rồi bỏ chạy.

Ông ấy lập tức mất hứng cực độ: "Phải phải phải, hai người các ngươi đều có việc phải làm, chỉ có tên đại quê mùa ta đây là rảnh rỗi. Thôi vậy, ta đến tửu lâu ăn cái giò heo kho tương đây, mấy năm rồi chưa ăn, thèm c.h.ế.t ta rồi."

Trình Trạch Lệ và ta cùng về phủ tướng quân, lần này huynh ấy đến với danh nghĩa con rể để gặp Triệu quản gia, kể cho ông ấy nghe về những năm tháng Triệu Tuệ Thanh ở chiến trường oai phong lẫm liệt đến nhường nào.

Còn ta thì vội vã đi về hậu viện.

Ở đó có người vẫn luôn chờ đợi ta, cũng có người ta vẫn luôn nhung nhớ.

Mùa xuân tháng ba, cành liễu lay động.

Triệu Phùng Sinh mặc áo gấm xanh lơ, đang cầm một cuốn sách đọc say sưa.

Người trên đường như ngọc, công tử thế vô song.

Ta cắn môi, nỗi nhớ nhung hai năm nay không kìm được nữa.

"Triệu Phùng Sinh."

Ta gọi hắn, ba chữ này đã bao lần vô thức viết ra dưới ngòi bút của ta, người này lại bao lần đi vào giấc mơ của ta, khuấy động sự yên bình trong lòng ta.

Người nọ nghe tiếng động, quay người nhìn ta và Trình Trạch Lệ.

Hắn gỡ dải lụa thêu hai chữ "Bình An" che mắt xuống, đôi mắt hổ phách khẽ run rẩy, cuốn sách trong tay cũng rơi xuống.

"Lâm Chiêu Di."

Ta đến gần hắn, nóng lòng muốn xông vào lòng hắn, nhưng lại bị hắn đẩy ra.

Triệu Phùng Sinh chỉ vào Trình Trạch Lệ: "Tướng quân xuất chinh hai năm, thế mà lại mang về cho ta một gã trai hoang à!"

Ta nghẹn lời, ánh mắt liếc sang cuốn sách rơi dưới đất, chỉ thấy trang đầu tiên viết:

"Tướng quân từ chiến trường mang về một người, muốn ta nhường vị trí chính thất..."

Không phải, ta nói này Triệu công tử, chàng đang đọc loại sách gì thế này...

---

Mắt Triệu Phùng Sinh đỏ hoe, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa ta và Trình Trạch Lệ.

Trình Trạch Lệ thấy hắn hiểu lầm, vội vàng muốn giải thích, nhưng bị ta ngăn lại.

"Huynh cứ đi làm việc của huynh đi." Ta vẫy tay ra hiệu cho huynh ấy rời đi.

Mỗi bước mỗi xa

Quay đầu lại, ta nhìn Triệu Phùng Sinh, trong lòng nổi lên ý trêu chọc.

"Aiz, hành quân tác chiến khó tránh khỏi cô đơn, ta liền..." Ta cố làm ra vẻ đau buồn, vẻ mặt áy náy tiến lên nắm lấy tay hắn, "Phu quân, chàng có bằng lòng... có bằng lòng chịu thiệt thòi một chút, để vị ca ca này vào cửa, làm ngoại thất của ta không?"

Triệu Phùng Sinh tặc lưỡi, rút tay ra, sự điềm tĩnh tự chủ trước đây cũng biến mất, vẻ bình tĩnh trước mọi biến cố cũng không còn, chỉ là không thể tin nổi nhìn ta, đôi mắt hổ phách tràn ngập tủi thân và khó chịu.

"Nếu chàng không bằng lòng, ta e là chỉ có thể hưu phu mà thôi..."

"Không được!" Triệu Phùng Sinh buột miệng nói ra, hắn nắm chặt dải lụa che mắt, sức mạnh lớn đến mức như muốn bóp nát nó.

Nhìn vẻ tiến thoái lưỡng nan của hắn, cuối cùng ta cũng cất đi ý đùa giỡn.

Hừ, coi như trả thù việc hắn lừa ta bị mù ngày trước.

Ta chui vào lòng hắn, hai tay vòng lấy cổ hắn, khẽ thì thầm bên tai: "Lừa chàng đó, trên chiến trường, ta chỉ nhớ đến chàng mà thôi."

Vành tai tóc mai kề sát nhau, tình ý dần nồng.

Cuối cùng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đợi đến khi hiểu rõ thân phận của Trình Trạch Lệ, hắn lại cảm thấy ngượng ngùng vì sự lỗ m ãng vừa rồi của mình.

Ta nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn: "Vậy hay là, bây giờ chàng nói xin lỗi một tiếng nhé?"

Triệu Phùng Sinh lắc đầu: "Không vội, ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm."

"Chuyện gì thế?" Ta thắc mắc.

Hắn bế bổng ta lên, chậm rãi trở về phòng:

"Hầu hạ tướng quân."
 
Back
Top Bottom