Ngôn Tình Nha Đầu, Muội Chọn Ai - Lục Trúc Thanh Thanh

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
498,490
0
36
AP1GczOQyTdrLLUlUNNuWx6EAZB0tswnLN6HGVGNcVzxMQx8LlrhVxokZfZcpG4v0ekQqQH9DCto_jYRcA0k5AhdroIlLRmJ7IeYI_DHPPUs1XBftBk7UEnqeZ1LlgBERgM1T-_d22HAtMEuQEeg3C4XAewM=w215-h322-s-no-gm

Nha Đầu, Muội Chọn Ai - Lục Trúc Thanh Thanh
Tác giả: Lục Trúc Thanh Thanh
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Sủng
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Ba năm đại hạn, nhân gian chìm trong khổ ải triền miên.

Phụ thân vì một bao lương thực, đành đem ta bán cho nhà họ Cố làm dâu.

Nhưng nhà họ Cố có đến ba huynh đệ, họ đều đã đến tuổi thành thân.

Rốt cuộc, ta phải gả cho ai đây?

Mẹ chồng và cha chồng không khỏi lo lắng.

Còn ta, nhìn ba huynh đệ ấy đứng ngoài cửa phòng mình, lòng cũng ngổn ngang trăm mối.​
 
Nha Đầu, Muội Chọn Ai - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 1


Ta ngồi trong chính đường nhà họ Cố, hai tay siết lấy vạt áo, đầu cúi thấp, không dám ngẩng lên.

Đây là lần thứ hai ta bị bán. Lần trước, nhà kia chê ta vụng về, liền đem trả về.

Phụ thân nói, nếu lần này ta lại bị trả về, ông sẽ đánh chec ta. Như vậy cũng bớt được một miệng ăn, đỡ tốn một phần lương thực.

Vậy nên, lòng ta hoang mang lo sợ, chỉ biết cúi đầu, sợ rằng họ sẽ phát hiện ra ta ngốc nghếch rồi lại trả về.

Bỗng nhiên, từ phía trên vang lên một tiếng thở dài. Ta giật mình hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống, thưa: "Cố lão gia, xin người đừng trả con về. Con có thể làm việc, ăn uống cũng không nhiều, thật lòng xin người đừng trả con về!"

Cố đại nương trừng mắt nhìn Cố lão gia, trách: "Đang yên đang lành ông lại thở dài làm gì, dọa con bé sợ rồi!"

Bà bước tới đỡ ta đứng lên, dịu dàng nói: "Không sao đâu, không sao đâu, ông ấy chỉ đang bận lòng một chút mà thôi."

Ta ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, ngước mắt nhìn bà, khẽ hỏi: "Bận lòng... chuyện gì ạ?"

Cố đại nương còn chưa kịp trả lời, thì ngoài sân đã vang lên tiếng chân người. Ba nam tử cao lớn bước vào, đồng loạt gọi to: "Phụ thân, mẫu thân!"

Cố đại nương đáp lời, sau đó quay lại nhìn ta, tươi cười nói: "Tiểu nha đầu, ba vị huynh trưởng của con đã về rồi."

"Ba người?"

Ta ngẩng đầu nhìn ra sân, chỉ thấy ba bóng dáng cao lớn cũng đang nhìn ta. Cả ba người đều sững lại, rồi đồng loạt đỏ mặt.

Giờ thì ta đã hiểu vì sao Cố đại nương và Cố lão gia lại phiền lòng.

Nhà họ Cố có ba người con trai, đại ca năm nay hai mươi tuổi, nhị ca mười tám, tam ca mười sáu. Cả ba người họ đều đã đến tuổi thành thân.

Nhưng khi Cố lão gia mua ta về, ông lại không nói rõ là mua cho ai. Vậy nên, Cố lão gia mới quyết định rằng, dù sao ta cũng chỉ mới mười bốn, trước hết cứ nuôi trong nhà một năm, đợi năm sau ta đủ tuổi cập kê rồi mới quyết định.

Lúc ăn cơm trưa, trên bàn bày ra bánh bao làm từ bột trắng. Ta nhìn mà nuốt nước miếng không ngừng.

Loại bánh bao này, từ nhỏ đến lớn ta chưa được ăn bao nhiêu lần. Mấy năm nay đại hạn, đừng nói bánh bao, ngay cả nắm rau dại cũng chẳng kiếm được.

Cố đại nương quay sang bảo ta: "Ăn đi con, nhà chẳng có mấy món, nhưng bánh bao thì đủ no."

Ta vội xua tay, đáp: "Con… con uống canh là được rồi. Bánh bao để dành cho các ca ca, họ làm việc cực nhọc, cần ăn nhiều hơn."

Phụ thân ta từng nói, nam nhân cần sức lao động, nên phải ăn nhiều. Vậy nên, nhà ta lúc nào cũng ưu tiên lương thực cho phụ thân và đệ đệ. Ba tỷ muội bọn ta cùng mẫu thân, chỉ có thể chia nhau một chút cháo loãng. Cháo ấy loãng đến mức, uống ba bát mà chẳng tìm được hạt gạo nào.

Cố đại nương nghe thế liền cười, nói: "Nha đầu ngốc, đã vào nhà ta rồi, sao có thể để con chịu đói được."

Đại ca không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đưa một chiếc bánh bao vào tay ta. Nhị ca thì mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng bảo: "Ăn đi, lương thực trong nhà đủ ăn, đừng lo lắng."

Tam ca nghe vậy lại bật cười, bảo: "Dù có không đủ ăn, cũng chẳng thiếu phần của muội. Nhìn muội nhỏ như con gà con, ăn được bao nhiêu chứ? Ta nhịn đói một bữa cũng đủ cho muội ăn no cả ngày rồi."

Nghe vậy, mặt ta đỏ bừng lên.

Bữa cơm hôm đó, ta ăn hai chiếc bánh bao. Ta cũng chẳng nhớ lần cuối cùng được ăn no là khi nào nữa. Cảm giác no bụng thật sự rất tuyệt vời.

Buổi chiều, ta xung phong đi làm việc ngoài ruộng. Đại ca vác cuốc đi phía trước, nhị ca quay sang bảo: "Ruộng cũng chẳng có bao nhiêu việc, muội ở nhà nghỉ ngơi đi là được."

Tam ca kéo lê chiếc cuốc, vừa đi vừa cười nói: "Muội cứ ở nhà đi, ra ruộng chỉ tổ thêm phiền phức." Tiếng cuốc kéo lê trên mặt đất khô cứng phát ra từng tiếng "keng keng keng," dần xa.

Họ không cho ta ra ruộng, vậy ta làm việc trong nhà. Từ nhỏ ta đã quen làm việc nhà, mắt cũng tinh, việc lớn nhỏ như quét dọn, giặt giũ trong ngoài đều không khó.

Làm xong việc, ta mang trà ra đồng cho họ.

Từ xa, ta đã nhìn thấy trong thửa ruộng nứt nẻ, có ba vị huynh trưởng nhà họ Cố đang cắm cúi làm việc. Đại ca c** tr*n, đôi vai rộng và rắn chắc, làn da đen bóng lấp lánh mồ hôi, tựa như ánh sáng phản chiếu trên đồng.

Nhị ca thì gầy hơn, da dẻ trắng hơn nhiều, mỗi khi cười, đôi mày mắt cong cong, trông như cơn gió xuân ấm áp, dịu dàng vô cùng. Huynh ấy đội chiếc mũ cỏ, làm việc nhàn nhã, không gấp không vội, chẳng biết vừa nói gì với tam ca mà bật cười rạng rỡ.

Tam ca thì đã bỏ cuốc, ngồi trên bờ ruộng, tay phe phẩy chiếc mũ cỏ làm quạt. Tóc huynh ấy đen mượt, vài sợi rủ xuống khuôn mặt thanh tú. Gió nhẹ thổi qua, tóc khẽ bay, trông chẳng khác nào một tiểu tiên đồng trong tranh vẽ.

Ta đứng trên bờ ruộng, cất tiếng gọi: "Đại ca, nhị ca, tam ca!"
 
Nha Đầu, Muội Chọn Ai - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 2


Ba người đều dừng lại, quay đầu nhìn ta. Ta bỗng thấy căng thẳng, lắp bắp nói: "Uống… uống nước. Muội… muội còn làm cả bánh nữa."

Trên bờ ruộng, ba vị huynh trưởng ngồi uống nước, ăn bánh, chẳng ai nói lời nào.

Ta muốn nói điều gì đó, nhưng vừa mở miệng lại sợ lỡ lời.

"Về sau không cần đưa đồ ra cho bọn ta nữa." Đại ca liếc nhìn ta, mặt không chút biểu cảm.

Ta sợ hãi, vội đáp: "Vâng, muội biết rồi."

Tam ca cắn một miếng bánh, ngả người nằm dài trên bờ ruộng. Nhị ca khẽ chỉ vào bóng lưng đại ca, nhỏ giọng nói với ta: "Ý của đại ca là muội còn chưa quen nơi này, chớ nên đi một mình ra ngoài. Vả lại, bọn ta làm việc cũng không cần những thứ này."

Ta len lén nhìn đại ca lạnh lùng, thấy huynh ấy không nói gì, trong lòng thầm thở phào.

Trong ba người, nhị ca là người tốt nhất, lời nói nhẹ nhàng ấm áp, ta rất thích trò chuyện với huynh ấy.

Nhị ca hỏi han chuyện nhà ta, nghe xong chỉ thở dài. Tam ca hừ một tiếng, lạnh lùng bảo: "Bán con bán cái, sao không bán luôn bản thân? Nói cho cùng cũng chỉ là ích kỷ."

Ta ngạc nhiên nhìn tam ca, không biết nên nói gì.

"Đi làm việc thôi." Đại ca ngẩng đầu nhìn trời, tiếp tục cầm cuốc ra ruộng.

"Muội về sớm đi." Nhị ca đội chiếc mũ cỏ của huynh ấy lên đầu ta, dịu giọng bảo: "Nhớ cẩn thận đường xá, chớ đi lung tung, lạc đường thì phiền lắm."

Ta cười gật đầu: "Nhị ca yên tâm, muội nhớ đường rồi."

Nhị ca đứng trên bờ ruộng, mỉm cười tiễn ta rời đi.

Buổi tối, ta làm ba món sở trường, lại nướng thêm mấy chiếc bánh.

"Các huynh về rồi!" Nghe tiếng động ngoài sân, ta vui mừng bước ra đón: "Đúng lúc vừa nấu xong, các huynh rửa tay rồi vào ăn cơm thôi."

Đại ca gật đầu với ta. Nhị ca đứng bên bàn, ngửi mùi thơm, khen: "Muội khéo tay thật đấy, làm nhiều món thế này."

Tam ca rửa tay xong, ngồi vào bàn, nhón một sợi thịt bỏ vào miệng, nhai nhai rồi mắt sáng lên:

"Nha đầu giỏi đấy, ngon lắm!"

Ta mỉm cười.

Nhị ca cười, khẽ vỗ vào tay tam ca: "Phụ mẫu còn chưa tới đấy."

Tam ca hừ một tiếng, quay vào trong gọi lớn: "Phụ thân, mẫu thân, ăn cơm thôi!" Sau đó lại quay ra nhìn ta, nói: "Mẫu thân ta nấu ăn dở lắm, về sau cơm nước trong nhà giao cho muội."

"Được, không thành vấn đề!" Ta gật đầu lia lịa, trong lòng cảm thấy mình cuối cùng cũng có chỗ hữu dụng.

"Nhìn muội cười ngốc chưa kìa." Tam ca bĩu môi.

Ta vội thu lại nụ cười, sợ huynh ấy thật sự nhận ra ta ngốc.

"Không được nói con bé như thế!" Cố đại nương bước ra, trừng mắt nhìn tam ca, nói: "Nha đầu này nhát gan lắm, con nói năng cho tử tế một chút."

Tam ca gãi đầu: "Con biết rồi, con biết rồi. Sau này nói nhẹ nhàng với muội ấy là được chứ gì."

Dứt lời, huynh ấy quay sang ta, trêu: "Nha đầu, ngồi xuống đi, định đứng ăn à?"

Huynh ấy vừa nói xong, cả nhà liền nhìn huynh ấy chằm chằm.

Ta rụt rè ngồi xuống bên cạnh Cố đại nương. Cố lão gia gắp một miếng đậu phụ ta nấu, gật đầu khen: "Nha đầu, món đậu phụ này ngon quá, bắt cơm lắm đấy."

"Ngon thật." Tam ca đáp: "Chỉ với ba món này, ta ăn được mười bát cơm."

Cố đại nương lườm huynh ấy, trách: "Con mà ăn mười bát, người khác còn gì để ăn nữa không? Bụng con cứ như cái động không đáy ấy!"

Mọi người đều bật cười. Tam ca chẳng bận tâm, tự mình đứng lên lấy thêm cơm.

Ta vội đứng dậy: "Để... để muội đi lấy cho."

Huynh ấy quay đầu nhìn ta, nói: "Muội là nha hoàn sao? Nhà ta không có tiền nuôi nha hoàn đâu."

Dứt lời, huynh ấy tự đi múc cơm.

Ta đành lẳng lặng ngồi lại. Bỗng ta nhận ra đại ca đang nhìn mình, ta giật mình cúi đầu ăn cơm, không dám nhìn huynh ấy nữa.

Cố lão gia nói: "Ngoại tổ phụ các con bệnh nặng, không biết có qua được hay không. Mai ta cùng mẫu thân các con về bên ngoại ở vài ngày."

"Giờ trong nhà đã có tiểu nha đầu, ta cũng yên tâm. Ít nhất ba đứa các con sẽ không bị đói. Nhưng nhớ, không được bắt nạt nha đầu, nghe chưa?"

Cố lão gia nói xong, nhìn chằm chằm tam ca.

"Biết rồi, con đâu phải trẻ con, bắt nạt muội ấy làm gì." Tam ca lầm bầm.

"Con đi mượn xe lừa của đại bá, đưa phụ thân và mẫu thân đi." Đại ca nói xong, đặt bát xuống rồi ra ngoài.

Đêm đến, chuyện ngủ nghỉ trở thành vấn đề khó xử. Nhà có bốn gian phòng, trước đây ba huynh trưởng mỗi người một phòng. Giờ ta đến, Cố đại nương bắt tam ca sang ngủ chung với nhị ca, nhường phòng lại cho ta.

Tam ca không vui, dặn: "Đừng động vào đồ của ta đấy."

"Vâng, muội... muội không động đâu!"
 
Nha Đầu, Muội Chọn Ai - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 3


Đêm ấy, rửa mặt xong, ta nằm trên giường, vẫn cảm thấy như đang trong mơ. Không gặp được mẫu thân và các muội muội, lòng ta trống rỗng, chẳng biết họ có nhớ ta không.

Ta khóc mãi rồi thiếp đi. Trong cơn mơ màng, ta cảm giác có người đẩy cửa vào, miệng lẩm bẩm: "Lạnh quá, lạnh chec mất!" Rồi người ấy nhấc chăn chui vào nằm cạnh ta.

Ta mở bừng mắt, thấy đó là tam ca.

Huynh ấy cũng vừa tỉnh, quay đầu lại nhìn ta.

"A!"

Ta theo bản năng hét lên, tam ca vội đưa tay bịt miệng ta lại: "Nhỏ tiếng thôi tiểu tổ tông, đừng có la!"

"Muội mà kêu lên, cả nhà đều biết, lúc ấy ta sẽ bị đánh chec. Muội muốn ta chec sao?"

Ta lắc đầu nguầy nguậy.

"Vậy thì đừng la nữa."

Ta gật đầu thật mạnh.

Huynh ấy buông tay ra, thấy ta không hét nữa mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lăn một vòng xuống giường, kéo kéo lại áo, trông có chút ngượng ngùng.

"À... ta ngủ mơ, đi nhà xí xong quen đường về đây nằm ngủ."

"Muội… muội biết mà." Ta đoán là huynh ấy quen đường nên lỡ, bèn nói tiếp: "Đều tại muội không tốt, muội tới đây làm huynh không có chỗ ngủ."

Tam ca liếc ta, mặt đầy vẻ chán ghét, bảo: "Muội có gì mà tốt với không tốt? Đến bản thân mình mà còn bị bán đi."

Ta ngẩn người, nước mắt lập tức ứa ra.

Thật ra lúc ngoài ruộng huynh ấy nói vậy, ta đã muốn khóc, nhưng gắng gượng nhịn xuống. Giờ huynh ấy lại nhắc đến, ta càng không nhịn được.

"Ơ... sao lại khóc rồi?"

"Được rồi, ta sai, ta sai, xin muội đấy, đừng khóc nữa được không?"

Huynh ấy vội kéo tay áo lau nước mắt cho ta, nhưng lau thế nào cũng không hết. Huynh ấy sốt ruột đến nỗi xoay vòng vòng tại chỗ, rồi đột nhiên ngồi sụp xuống trước mặt ta, tự kéo tai mình, học tiếng c.h.ó kêu: "Gâu gâu…"

Ta ngây ra, dừng khóc, nhìn huynh ấy chằm chằm.

Mắt huynh ấy sáng lên, phấn khởi nói: "Hiệu nghiệm!"

Sau đó huynh ấy lại "gâu gâu" thêm mấy tiếng.

Ta không nhịn được, bật cười.

"Phù…" Huynh ấy thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống mép giường, dùng tay áo quạt gió, than thở: "Không khóc là tốt rồi, dỗ trẻ con thật phiền phức."

"Muội không phải trẻ con, muội mười bốn tuổi rồi!"

Tam ca nhìn ta từ trên xuống dưới, rồi bày ra vẻ mặt coi thường: "Muội, mười bốn tuổi? Nhìn cái vóc người này, bảo muội tám tuổi ta còn tin!"

Mũi ta cay xè, vội vàng muốn giải thích, nhưng nước mắt lại ứa ra: "Muội… thật sự mười bốn!"

Tam ca tự tát mình một cái, trách: "Ta đúng là nhiều lời. Được rồi, được rồi, muội mười bốn, ta sai, ta sai! Nhìn muội là biết ngay mười bốn tuổi mà."

Ta biết huynh ấy không tin, nhưng cũng chẳng thể giải thích rõ ràng. Ta quả thật nhỏ bé, gầy guộc, nhưng điều đó không phải lỗi của ta. Khi ta đang tuổi ăn tuổi lớn, ngày nào ta cũng chẳng đủ ăn.

"Thôi được, mười bốn tuổi. Ngủ sớm đi." Huynh ấy liếc nhìn ra ngoài, thấp giọng bảo: "Ngày mai phụ mẫu không có ở nhà, ta sẽ đi bắt cá cho muội ăn."

Ta gật đầu.

Tam ca lại nhìn ta từ trên xuống dưới, như muốn nói chưa từng thấy ai mười bốn tuổi mà nhỏ thế này, sau đó khoác áo, rón rén bước ra ngoài.

Nhìn dáng vẻ lén lút của huynh ấy, ta lại thấy buồn cười.

Tam ca vừa rời đi, từ gian phòng bên cạnh vang lên giọng nói trầm thấp của nhị ca: "Đệ đi đâu vậy?"

"Đệ đi nhầm phòng. Đừng nói với mẫu thân đấy."

"Không dọa con bé chứ?"

"Gan bé lắm, chỉ… chỉ khóc một chút. Đệ thề, đệ đã dỗ muội ấy rồi."

Nhị ca bình thản đáp: "Ngày mai ta kể với đại ca xem huynh ấy xử lý đệ thế nào."

Sáng hôm sau, trời vừa sáng, ta đã dậy. Vừa bước vào bếp, đã thấy đại ca đang rửa mặt.

Ta khẽ gọi: "Đại ca."

Huynh ấy "Ừ" một tiếng, xong liền ra ngoài. Một lúc sau, huynh ấy dắt xe lừa trở về.

"Đại ca," ta ôm chiếc giỏ nhỏ đi ra, ngập ngừng nói: "Muội làm vài cái bánh, huynh mang theo nhiều một chút. Trên đường đi lẫn đường về đều cần ăn."

"Đây nữa, là nước." Ta đưa cho huynh ấy một bình nước.

"Ừ, cảm ơn." Huynh ấy nhận lấy, liếc nhìn tay ta, làm ta hoảng sợ, ta vội giấu tay ra sau rồi quay vào bếp.

Thực ra tay ta đỏ một mảng, lúc nhào bột không cẩn thận để nước sôi chảy vào.

Sau khi tiễn phụ mẫu xong, đại ca, nhị ca và tam ca đều ra đồng. Ta ở nhà một mình, giặt xong đống y phục liền bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.

Đang nhặt rau, đại ca bỗng trở về.

Ta vội ra đón, định lấy đồ từ xe lừa, huynh ấy đưa cho ta một chiếc lọ nhỏ.

"Đây… đây là gì vậy?" Ta ngạc nhiên hỏi.

"Thuốc mỡ, bôi vào tay." Huynh ấy nhét lọ thuốc vào tay ta, rồi dắt xe lừa đi mất. "Ta đi trả xe cho đại bá, lát nữa về nấu cơm."

Nhìn lọ thuốc trong tay, lòng ta bỗng dâng lên cảm xúc ngổn ngang, không nói nên lời.
 
Nha Đầu, Muội Chọn Ai - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 4


Lọ thuốc mỡ thoang thoảng mùi mát lành, nhìn qua đã biết không phải thứ rẻ tiền.

"Đại ca, tay muội không sao đâu, không cần dùng thuốc đắt như vậy. Hay là…"

Đại ca ngồi trên ghế ta vừa ngồi để đang nhặt rau. Ta ngồi xuống trước mặt huynh ấy, khẽ khàng nói: "Hay là trả lại đi ạ."

Để mua muội về, nhà đã tốn một bao gạo rồi, sao có thể lại tiêu thêm tiền vì muội nữa.

Đại ca ngẩng lên nhìn ta, không nói gì. Ánh mắt đó khiến ta hoảng sợ, vội im bặt.

Huynh ấy lại cúi đầu tiếp tục làm việc, một lúc sau mới lên tiếng: "Phồng rộp thế này, không bôi thuốc sẽ để lại sẹo."

"Để lại sẹo cũng không sao, trên người muội toàn sẹo, muội thực sự không sợ."

Sợ huynh ấy không tin, ta liền xắn tay áo lên, để lộ mấy vết sẹo trên cánh tay.

Đại ca nhìn, sắc mặt càng đen hơn: "Sẹo này là do đâu?"

"Đa phần là do phụ thân đánh, còn mấy vết này là đệ đệ nghịch ngợm, cầm liềm rạch vào… Trên người muội còn nhiều lắm. Da muội dày, thực sự không đau chút nào. Đại ca nhìn xem, sẹo nhiều như vậy, thêm một vết cũng chẳng đáng kể. Thuốc mỡ này, vẫn nên…"

Trả lại thì hơn.

Nhưng câu cuối ta không nói được, vì đại ca đã cầm lọ thuốc mỡ từ tay ta.

Huynh ấy lấy một ít thuốc, nhẹ nhàng thoa lên vết rộp trên tay ta. Tay huynh ấy rất lớn, nhưng động tác lại vô cùng nhẹ nhàng, không hề đau chút nào. Thuốc mỡ mát lạnh, khiến lòng ta cũng dịu đi.

Ta ngẩng lên nhìn huynh ấy, thấy trên trán huynh ấy lấm tấm mồ hôi. Không nghĩ ngợi nhiều, ta đưa tay lau đi.

Động tác của ta khiến huynh ấy khựng lại, mặt bất giác đỏ lên: "Được… được rồi, lau xong thì đừng để tay dính nước."

Ta cười, đáp: "Cảm ơn đại ca."

Huynh ấy cúi đầu nhặt rau, giọng thấp: "Ừ."

Đại ca làm bếp rất thành thạo, ta ngồi dưới bếp giúp huynh ấy châm củi. Huynh ấy không nói gì, ta cũng chẳng dám lên tiếng.

"Chúng ta về rồi đây!"

Tiếng cười của tam ca vang lên từ ngoài sân, rồi huynh ấy chạy vào bếp, vừa cười vừa gọi to: "Nha đầu ngốc, đoán xem ta mang gì về cho muội?"

Vừa nói, huynh ấy vừa bước vào, tay cầm hai con cá. Lúc này sông ngòi đều sắp cạn, cá thực sự vô cùng quý giá.

Tam ca không ngờ đại ca cũng có mặt, bèn cứng đờ người: "Đa... Đại ca, huynh về rồi à?"

"Đệ gọi ai là ngốc?" Đại ca hỏi.

"Đệ…" Tam ca liếc nhìn ta, rồi lại nhìn đại ca, cười hì hì đáp: "Đệ nói đệ ngốc, ha ha."

Đại ca hừ một tiếng, tam ca le lưỡi, nhét cá vào tay ta, bảo: "Mau đi rửa sạch, lát ta nướng cá cho muội ăn."

"Vâng!" Ta vui vẻ nhận lấy cá, vừa định đi thì đại ca khẽ ho một tiếng: "Muội ấy bị thương rồi, đệ đi rửa đi!"

Tam ca ngẩn người nhìn ta, còn ta vội vàng giải thích: "Không sao đâu, muội làm được mà."

"Quả nhiên là ngốc, nhào bột thôi mà cũng làm bỏng tay."

Tam ca cầm lấy cá từ tay ta, vừa cằn nhằn vừa rời đi.

Nhị ca bước vào, cầm lấy tay ta xem xét, đôi mày nhíu chặt lại như thắt nút: "Cái bọng nước này to quá, hay là tìm đại phu chích ra?"

Huynh ấy quay sang cùng đại ca bàn bạc cách xử lý vết thương của ta. Ta nghe mà ngây ngẩn, bất giác nhớ lại lần tay ta bị đệ đệ cầm liềm cứa rách, m.á.u chảy mãi không ngừng. Phụ thân thấy phiền, chỉ quát bảo ta cút ra ngoài tự lấy tro bếp mà bôi.

Nghĩ đến đây, mũi ta cay cay, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Nhị ca vội hỏi: "Sao thế? Có phải đau lắm không?"

Ta vội lắc đầu, đáp: "Không đau, không đau chút nào, thật đấy. Chỉ là… chỉ là…"

Ta cũng chẳng biết vì sao lại khóc, suy nghĩ một hồi mới lí nhí nói: "Chỉ là muốn cảm ơn các huynh thôi."

Ngày bé, mẫu thân từng bảo ta rằng kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc. Bà không hề nói sai.

Nhị ca và đại ca nhìn nhau, rồi đại ca tiếp tục công việc, còn nhị ca xoa đầu ta, dịu dàng nói: "Cảm ơn gì chứ, từ nay chúng ta là người một nhà rồi."

"Ta đã bảo muội ấy ngốc mà, chỉ biết khóc thôi."

Tam ca đứng ở cửa, tay cầm cá, lên tiếng trêu chọc. Nhị ca lườm huynh ấy: "Đệ không nói được lời tử tế sao?"

Tam ca bĩu môi, không đáp.

Lúc ăn cơm, đại ca bỗng nhiên nói huynh ấy phải quay lại doanh trại.

Ta ngạc nhiên nhìn huynh ấy: "Huynh… ở trong quân doanh sao?"

"Không phải." Đại ca lắc đầu, nhị ca cười đáp: "Đại ca chỉ làm công ở trại tuần tra, không phải lính."

Tam ca bĩu môi, lầm bầm: "Làm lính cũng phải nhờ cửa sau. Nhà ta không có người nâng đỡ, nếu không với tài năng của đại ca, thế nào cũng phải làm được đến chức Thiên Hộ."

Đại ca liếc tam ca một cái, khiến huynh ấy lập tức im lặng.

Ta biết về trại tuần tra. Vì Lãng An nằm ở Tây Bắc, chỉ cần đi thêm một ngày đường là đến Thông Hà Quan. Nghe nói mấy năm trước, người Bắc Mạc suýt chút nữa đánh vào tận đây. Vì có mối họa Bắc Mạc, nên mỗi trấn đều có trại tuần tra.
 
Nha Đầu, Muội Chọn Ai - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 5


Ta lại quay sang nhìn nhị ca, hỏi: "Vậy còn nhị ca?"

"Ta với tam đệ đều ở nhà, không có việc gì làm." Nhị ca cười đáp: "Nhà mình trông cả vào đại ca nuôi. Lương thực gạo mì trong nhà đều là do huynh ấy mang về."

Thảo nào, ruộng đồng chẳng thu được bao nhiêu, vậy mà nhà họ Cố lại không lo thiếu ăn.

"Ta sẽ nghĩ cách, để đệ tiếp tục đi học." Đại ca đặt đũa xuống, nói.

Ta kinh ngạc nhìn nhị ca, hóa ra nhị ca là người đọc sách.

Nhị ca cười, nói: "Đại ca, đệ không học nữa đâu. Nhiều người ăn như vậy, mẫu thân lại phải uống thuốc. Nếu đệ còn tiếp tục đi học, huynh sẽ khổ cực lắm. Đệ định tìm việc làm…"

Đại ca ngắt lời: "Làm việc gì? Đệ chỉ cần học hành cho tốt."

Nhị ca im lặng, không nói gì thêm.

Buổi chiều, tam ca hỏi ta có muốn lên núi hái hạt dẻ không.

"Trên núi vẫn còn hạt dẻ sao?"

Ở quê ta, hạt dẻ sớm đã bị người ta hái sạch.

"Ta biết một cây còn, chẳng ai biết chỗ đó đâu." Huynh ấy cầm theo chiếc giỏ tre và một cây gậy trúc được dựng ở cửa. "Đi thôi, ngày mai sẽ cho muội ăn thêm món ngon."

Ta chào nhị ca, huynh ấy dặn tam ca phải chăm sóc ta cẩn thận.

Ta theo tam ca lên núi. Đến lúc trời chiều, ánh hoàng hôn buông xuống phía sau núi, ánh sáng đỏ rực xuyên qua kẽ lá, trông như một chiếc váy hoa rực rỡ sắc màu.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn ngắm hoàng hôn một cách nghiêm túc như vậy.

"Đẹp quá."

Tam ca liếc ta, vẻ chê cười: "Muội mới từ trong ngục ra à? Nhìn mặt trời thôi mà cũng làm như lạ lắm."

Ta mỉm cười, đáp: "Trước kia muội chỉ toàn làm việc, lúc thì mệt đến mức không đứng thẳng nổi, lúc lại đói lả đến hoa mắt. Sớm chẳng nhớ nổi hoàng hôn trông như thế nào."

Tam ca "Ồ" một tiếng, gật gù: "Nghe cũng có lý. Nhà ta mà không nhờ đại ca, cũng chẳng no bụng được."

Nói rồi, huynh ấy ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Không biết bao giờ mới có mưa."

Đúng vậy, giá mà trời mưa thì tốt biết bao.

Tam ca thực sự tìm được cây dẻ, trên cây đầy ắp những quả dẻ chín.

Hai huynh muội bận rộn một lúc lâu, chất đầy một giỏ lớn cùng một túi vải. Ta vác túi vải, tam ca đeo giỏ, cùng nhau xuống núi.

Nhưng vừa đi được vài bước, ta sảy chân ngã xuống. May mà tam ca che chắn cho ta, nên ta không bị thương, nhưng huynh ấy lại ngất đi.

Ta sợ quá, ngồi đó khóc òa lên, định chạy về nhà tìm người cứu, thì tam ca đã vươn tay nắm lấy tay ta, nói yếu ớt: "Khụ khụ, ta chưa chec, nhưng sắp bị tiếng khóc của muội dọa chec rồi."

"Tam ca, huynh sao rồi, huynh bị thương ở đâu sao?"

"Không sao, phụ thân bảo thân ta là sắt thép mà." Tam ca cười gượng, định ngồi dậy, nhưng vừa nhúc nhích đã khựng lại.

Ta nhìn huynh ấy, lo lắng hỏi: "Sao thế, không cử động được sao?"

Tam ca chống tay ôm lấy eo, khẽ đáp: "Chắc là trật eo rồi, để ta nghỉ một lát."

Ta lại bật khóc. Tam ca nhìn ta, bật cười: "Muội khóc thảm thế này, ai không biết còn tưởng ta sắp chec đấy."

"Phủi phui cái miệng! Huynh không chec, huynh sẽ sống lâu trăm tuổi!" Ta vội nói.

Tam ca cười hờ hững, bảo: "Sống trăm tuổi thì có ý nghĩa gì, ngày nào hay ngày đó thôi."

Huynh ấy nằm đó, quay sang nhìn ta, hỏi: "Nói thật, trong ba huynh đệ nhà ta, muội muốn gả cho ai?"

Ta ngẩn người, nghiêm túc suy nghĩ. Tam ca bật cười ha hả: "Nha đầu ngốc, muội thực sự suy nghĩ sao?"

"Chẳng phải huynh bảo ta suy nghĩ sao?"

"Ta bảo muội nghĩ thì muội nghĩ thật à? Vậy ta bảo muội gả cho ta, muội có chịu không?" Tam ca cười đùa.

"Muội đồng ý mà." Ta gật đầu: "Tam ca là người tốt, bây giờ lại còn là ân nhân cứu mạng của muội nữa."

Mặt tam ca đỏ bừng, huynh ấy lẩm bẩm, chống tay ngồi dậy: "Ai mà thèm cưới muội, đừng có tự mình đa tình."

Nhưng ta thấy phía sau lưng huynh ấy dường như có m.á.u.

Vừa về đến nhà, ta liền kéo huynh ấy vào phòng mình, nói: "Huynh cởi áo ra để muội xem, có bị thương ở đâu không, nhất là eo, không được qua loa đâu!"

Tam ca trợn mắt nhìn ta, nói: "Muội là con gái mà bảo ta cởi áo, muội có biết xấu hổ không?"

Nói xong, huynh ấy xoay người định bước ra ngoài. Ta giữ chặt tay áo huynh ấy, không ngờ vô tình làm rách mất áo của huynh ấy.

Tam ca quay lại trừng mắt: "Tống nha đầu, đây là chiếc áo tốt nhất của ta!"

"Muội… muội không cố ý! Lát nữa muội vá lại cho huynh!"

Tam ca tức đến giậm chân, nhưng ta đã kịp nhìn rõ vết thương trên người huynh ấy. Những chỗ khác thì không sao, chỉ có phần eo là bầm tím một mảng lớn.

Ta khẽ chạm vào, tam ca lập tức nhảy dựng lên: "Đau!"

"Vậy phải làm sao đây, hay để muội đi gọi đại phu?"

Tam ca không thèm để ý, vừa đe dọa không cho ta nói với ai, vừa bảo: "Không sao, muội chỉ cần vá áo cho ta là được, chuyện khác đừng quản."

Ta ngồi dưới ánh đèn khâu áo, tam ca ngồi bên cạnh chờ.
 
Nha Đầu, Muội Chọn Ai - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 6


"Muội biết có cách trị vết thương bị bầm tím." Ta khẽ nói. "Khi còn nhỏ, đại bá mẫu của muội từng dạy."

Ta ngẩng lên nhìn tam ca, thấy huynh ấy đang thất thần nhìn ta. Ta gọi hai tiếng, tam ca mới hoàn hồn, hỏi: "Gì cơ? Cách gì?"

"Ở bờ ruộng có loại cỏ lá dẹt, vò nát rồi đắp lên, hai ba ngày là khỏi."

"Được, mai ta cùng muội đi tìm. Nhưng chuyện này không được nói cho đại ca và nhị ca biết!"

Ta đưa áo đã vá xong cho huynh ấy, huynh ấy cúi đầu cài cúc, bỗng thốt lên: "Ơ!"

"Sao thế?" Ta cúi xuống xem, chau mày bảo: "Rơi mất một chiếc cúc rồi. Huynh cởi ra, để muội khâu lại cho."

Tam ca còn chưa kịp đáp, thì đại ca đã xuất hiện ở cửa.

Tam ca vội vàng nhét vạt áo chưa cài cúc vào quần, nhưng đại ca đã đen mặt quát lớn: "Cút ra ngoài!"

Tam ca miễn cưỡng rời đi, lát sau trong sân vang lên tiếng đại ca mắng tam ca, rồi cả tiếng nhị ca gia nhập. Ngoài sân náo loạn cả lên.

Chuyện tam ca bị ngã rốt cuộc cũng không giấu nổi.

Nhị ca lôi huynh ấy đến đại phu, đại ca thì đứng trong sân, khoanh tay nhìn ta.

Ta có chút sợ hãi, cúi đầu không dám nhìn huynh ấy.

"Từ nay về sau, không được để tam đệ tùy tiện ra vào phòng của muội." Đại ca nghiêm giọng căn dặn.

Ta vội gật đầu, nhưng vẫn muốn giải thích: "Thực ra, hôm nay chỉ vì sợ huynh ấy bị thương rồi bị huynh và nhị ca phát hiện, nên mới…"

"Chuyện gì mà không thể để chúng ta biết?" Đại ca cau mày.

Có lẽ nhận ra giọng mình quá cứng rắn, huynh ấy khẽ dịu lại: "Có nhiều việc muội chưa hiểu, nhưng nhớ kỹ lời ta là được."

Ta gật đầu liên tục: "Vâng, vâng, muội nhớ rồi."

Sáng hôm sau, trời chưa sáng hẳn ta đã dậy, lấy thịt hạt dẻ ra, nấu chín, ép vào khuôn làm một đĩa bánh mai hoa và một nồi sủi cảo bột hạt dẻ.

Tam ca nhìn đĩa bánh, tỏ vẻ ngạc nhiên quá mức, hỏi: "Muội làm đó à?"

Ta gật đầu. Mấy món này đều do đại bá mẫu dạy ta trước đây. Bà từng làm bếp cho nhà phú hộ.

"Ngon lắm! Tay nghề này có thể mở quán làm ăn được rồi!" Tam ca vừa nói vừa ăn liền mấy miếng, không ngớt lời khen.

"Quả thực rất ngon, không quá ngọt cũng không quá ngấy." Nhị ca vừa ăn vừa nhìn ta, khen: "Không ngờ muội lại khéo tay như vậy."

Được khen, ta càng thêm hăng hái: "Muội còn biết làm nhiều món khác nữa. Nếu các huynh thích ăn, ngày mai muội lại làm."

"Quả thật rất ngon." Đại ca nếm thử một miếng sủi cảo, khen: "Bột làm rất chắc tay, còn ngon hơn cả quán ngoài phố."

Tam ca mắt sáng lên, đề nghị: "Hay là mình mở quán đi? Nha đầu làm bếp, ta làm chân sai vặt cho."

Nhị ca cười, bảo: "Đệ chỉ biết nói miệng, nhà mình có tiền sao?"

Tam ca cúi đầu tiếp tục ăn, không nói gì.

Sáng ngày đại ca phải đi, ta dậy từ nửa đêm, làm bánh hạt dẻ cho huynh ấy mang theo. Vừa làm xong bánh hạt dẻ và bánh nướng, đại ca đã thức dậy. Nhìn thấy ta, huynh ấy ngẩn người một chút.

"Đại ca, huynh đợi một chút, mì sắp xong rồi. Ăn xong hãy đi."

Đại ca khẽ "Ừ" một tiếng.

Ta bưng bát mì đặt trước mặt huynh ấy. Huynh ấy ngồi xuống bàn cạnh bếp ăn, còn ta thì gói bánh và đồ ăn: "Nếu ăn không hết, huynh có thể chia cho những người khác. Buổi trưa trời nóng, đồ ăn dễ hỏng, hỏng rồi thì không được ăn đâu."

Đại ca gật đầu.

"Còn cả quần áo nữa. Hôm qua muội thấy một chiếc quần của huynh bị rách, nên tháo từ áo cũ ra một miếng vá. Tiện thể, từ hai ống tay áo thừa, muội cũng may được hai đôi tất."

Đại ca nhìn đồ ta đưa, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên, khóe môi khẽ động.

Ta nhớ tam ca từng kể, hồi nhỏ tay Cố đại nương bị thương, không thể làm những việc cần sự khéo léo. Lại thêm cơ thể bà yếu ớt, thường xuyên phải uống thuốc. Những việc trong nhà, họ đều cố gắng không để bà làm. Vì thế ta quyết định, sau này mọi việc trong nhà đều để ta lo liệu.

"Ở nhà không cần làm nhiều việc như vậy. Có việc gì cần gọi tam ca làm thì cứ gọi." Đại ca ăn xong bát mì, khoác túi hành lý lên vai, chợt nghĩ đến điều gì, liền lấy một chiếc túi nhỏ đưa cho ta: "Tiền không nhiều, muội cầm lấy mà dùng."

Ta vội nói: "Muội không cần tiền đâu."

"Trong làng có các gánh hàng rong đến bán đồ, muội thích gì thì cứ mua." Đại ca nhét túi tiền vào tay ta rồi xoay người đi.

Ta tiễn huynh ấy ra cổng, chỉ thấy bóng huynh ấy bước đi nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã khuất xa.

Cúi xuống nhìn chiếc túi trong tay, mở ra, bên trong là mười đồng tiền lớn. Nước mắt ta bất giác rơi xuống.

Đây là lần đầu tiên có người cho ta tiền, bảo ta cứ mua những thứ mình thích.
 
Nha Đầu, Muội Chọn Ai - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 7


Ruộng đồng chẳng còn việc gì, nhị ca liền ít ra ngoài hơn, ngày ngày ở trong phòng đọc sách.

Huynh ấy đọc rất chăm chú, nhưng dường như chỉ có hai cuốn sách mà thôi.

Ta len lén hỏi tam ca: "Đọc sách tốn bao nhiêu tiền?"

Tam ca đang ngồi trong sân mài cây xiên bắt cá, đáp: "À, tiền học cho phu tử một năm là một lượng bạc, thêm lễ ba kỳ nữa."

Ta nắm chặt túi tiền chỉ có mười văn của mình. Một lượng bạc, quả thật quá lớn.

Mà chẳng phải chỉ học một năm, muốn thành tài phải học rất nhiều năm.

Trước đây, trong làng từng có một người đọc sách năm năm, nhưng nhà không đủ sức nuôi tiếp, cuối cùng đành bỏ học. Sau này, người ấy mở trường tư dạy học, trở thành phu tử, thu được nhiều lễ vật từ học trò, lại được mọi người rất kính trọng.

Ta theo tam ca ra suối xiên cá, nhưng tìm cả buổi chẳng thấy cá lớn, ngay cả cá nhỏ cũng không.

Chúng ta đành tay không trở về.

Khi qua đầu làng, mấy vị đại thẩm lớn tuổi đang tụm lại cười nói. Một người trêu tam ca: "Cố Kiều này, mẫu thân cháu cho nha đầu kia làm thê tử của cháu à? Vậy còn đại ca và nhị ca cháu thì tính sao đây?"

"Đại ca, nhị ca thì làm sao, toàn nói năng linh tinh." Tam ca gắt.

Mấy vị đại thẩm cười lớn hơn nữa, nói đùa: "Ôi trời, tiểu tử này giành trước rồi ha ha ha!"

Tam ca bực mình, kéo ta đi: "Đừng nghe mấy bà ấy nói bậy. Chẳng lo kiếm ăn, chỉ biết ngồi buôn dưa lê!"

"Muội… muội không sao đâu, họ thường nói vậy mà." Ta an ủi.

"Muội không sao?" Tam ca nhìn ta, vẻ mặt như càng giận hơn.

Ta gật đầu: "Muội vốn là con dâu được mua về mà."

"Vậy muội là thê tử của ai?"

"Muội… ai cũng được."

"Muội ai cũng được? Lòng dạ muội cũng rộng lớn ghê." Tam ca hừ một tiếng, vác cây xiên bước đi thật nhanh, ta gọi mấy lần huynh ấy cũng không quay đầu.

Ta đành về nhà trước. Vừa bước vào sân, bỗng khựng lại, ngẩng đầu nhìn trời. Một giọt nước mát lành rơi lên mặt ta. Ta vui mừng hét lên: "Nhị ca!"

Nhị ca từ trong phòng bước ra, hỏi: "Sao thế?"

Ta chỉ tay lên trời, mãi sau mới nói được: "Mưa… mưa… mưa rồi!"

Ta vừa dứt lời, nhị ca chạy ra sân.

Những giọt mưa lớn hơn rơi xuống, đọng lại trong lòng bàn tay chúng ta. Huynh ấy xúc động nhìn ta: "Mưa thật rồi!"

Ta vui mừng đến bật khóc: "Mưa rồi, thật sự mưa rồi!"

Nhị ca ôm chặt lấy ta, bật cười ha hả: "Ruộng lúa sống được rồi, mọi người sẽ không phải chịu đói nữa!"

"Nhị ca."

Huynh ấy lau nước mưa trên mặt mình bằng tay áo, nói: "Muội đúng là phúc tinh của nhà ta. Muội vừa tới, nhà ta cái gì cũng tốt lên!"

Ta ngây ngốc cười, đáp: "Vậy sau này nhị ca nhất định sẽ đỗ Tú tài."

Nhị ca vừa cười vừa lau nước mưa trên mặt ta, khẳng định: "Được! Nhị ca sẽ chăm chỉ đọc sách để muội được hưởng phúc!"

Cơn mưa ấy, lác đác rơi suốt ba ngày.

Lúa ngoài đồng đã sống lại, mọi người cũng coi như sống lại.

Cuối tháng Bảy, phụ thân của Cố đại nương qua đời. Ta theo nhị ca và tam ca về chịu tang, đại ca cũng lập tức từ doanh trại quay về, đến thẳng thôn Lục Gia Trang.

Tang sự tổ chức rất long trọng. Ta không giúp được gì, cũng không dám quấy rầy, chỉ cầm chổi quét dọn trong và ngoài sân.

Bất ngờ, có một thiếu niên dẫm lên cái sọt rác ta đang đặt bên cạnh, cười khẩy hỏi: "Ngươi là thê tử của ba huynh đệ nhà họ Cố à?"

Ta lắc đầu, đáp khẽ: "Ta… ta vẫn chưa là thê tử của ai cả."

"Vẫn chưa ngủ chung sao? Một người cũng chưa à?"

Thiếu niên ấy gầy gò, hàm răng vàng khè, hơi thở hôi hám. Ta lùi về sau vài bước, tránh xa hắn.

"Cố Hoài đã hai mươi tuổi, vậy mà còn nhịn được sao." Hắn nhìn ta từ đầu đến chân, nhếch mép cười nhạo: "Tuy rằng gầy guộc, dáng vẻ như que củi, nhưng rốt cuộc vẫn là đàn bà mà."

Lời vừa dứt, hắn liền bị một cú đấm giáng thẳng xuống đất.

"Miệng c.h.ó không mọc được ngà voi!" (Kẻ vô lại thì không nói ra được lời gì tốt đẹp.) Đại ca giận dữ quát.

"Đại ca!" Ta sợ hãi bật khóc. Đại ca bước đến, kéo ta lại, bảo vệ trong vòng tay mình. Nhị ca và tam ca lập tức lao đến, ép thiếu niên kia xuống đất mà đánh.

Hắn vẫn không ngừng ăn nói nhơ bẩn: "Ba người các ngươi nóng giận như thế, sao nào? Chẳng lẽ ba người các ngươi định cưới một người à? Ha ha ha!"

"Cái mồm hôi thối như hố xí!" Tam ca vừa nói, vừa đấm thẳng vào mặt hắn, khiến mũi hắn tóe m.á.u.

Rất nhiều người đến xem náo nhiệt. Đại ca ôm lấy ta, đưa ta vào phòng, an ủi: "Đừng sợ, có ta đây."

Huynh ấy đặt ta ở lại trong phòng, đóng cửa lại.

Hôm ấy, ba huynh đệ nhà họ Cố và đám người của thiếu niên kia đánh nhau một trận lớn, khiến ai nấy đều thương tích đầy mình.
 
Nha Đầu, Muội Chọn Ai - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 8


Cố lão gia và Cố đại nương phải về nhà sớm, gọi cả ba huynh đệ vào phòng bàn chuyện.

"Các con bốc thăm đi, quyết định xem nha đầu sau này là thê tử của ai. Chuyện này mà không sớm định đoạt, nếu đồn ra ngoài sẽ chẳng tốt cho nha đầu và cũng chẳng hay ho gì cho các con."

Ta sững người, hóa ra giờ phải bốc thăm sao?

Không kiềm được, ta ghé tai lên nghe lén. Chỉ nghe đại ca nói: "Người khác đã muốn nói, thì phụ mẫu có làm thế nào họ cũng có chuyện để nói thôi."

Nhị ca lên tiếng: "Phải, huống chi nha đầu vẫn còn nhỏ, giờ mà bốc thăm thì không công bằng với nàng."

Tam ca cất giọng lớn: "Bốc thăm gì mà bốc thăm, chẳng phải đã nói để nha đầu tự chọn hay sao?"

Cố lão gia không đồng ý, nhưng không thể trái ý ba người bọn họ, nên đành thôi.

Chốc lát sau, đại ca xách hành lý ra, vừa nhìn thấy ta đứng trong sân thì dừng lại, khẽ nói: "Ta về doanh trại trước, Trung thu sẽ quay lại."

"Đại ca, đợi chút!" Ta vội chạy vào bếp, lấy bánh đưa cho huynh ấy: "Đại ca, huynh về sớm nhé."

Huynh ấy đi được vài bước, bỗng quay lại, nhìn ta hỏi: "Muội muốn ta về sớm sao?"

Ta gật đầu thật mạnh: "Muội muốn!"

Đại ca lặng nhìn ta một lúc, sau đó đáp: "Được, ta sẽ về sớm."

Cố đại nương đưa ta lên trấn họp chợ. Lúc đi ngang qua chợ rau, ta thấy bên đường có người bày quầy bán đồ luộc.

Quầy rất đơn sơ, chỉ là một tấm ván gỗ đặt trên hai thanh tre, bên trên đặt một nồi sắt lớn. Người mua đồ đều tự mang bát đến, giá cả cũng không đắt, vậy nên quán rất đông khách.

Về đến nhà, ta cứ nghĩ mãi về việc bán bánh hạt dẻ.

Khi kể ý định này cho tam ca, huynh ấy lập tức vỗ tay tán thưởng: "Ý hay đấy!"

Có sự ủng hộ của tam ca, ta tràn đầy tự tin, liền mua hai cân đường về. Đêm đến, chúng ta lén vào bếp làm bánh hạt dẻ.

Nhị ca còn làm cho ta mấy khuôn bánh, có hình con cá nhỏ, có cả hình chú khỉ, trông rất đẹp mắt.

Sáng hôm sau, chúng ta bày quầy, không ngờ bán rất đắt hàng. Đến trưa đã hết sạch bánh.

Hai huynh muội ngồi xổm bên đường đếm tiền, ta hỏi nhị ca: "Được bao nhiêu?"

"Tất thảy là bảy mươi tám văn!"

"Nhiều thế! Ngày mai đi bán tiếp!"

Cho đến trước Trung thu, chúng ta đều bận rộn bán bánh. Cố đại nương và Cố lão gia biết chuyện cũng ra tay giúp đỡ, nhị ca lại vào núi nhặt thêm không ít hạt dẻ.

Đại ca về nhà sớm, nhưng không thấy ai ở nhà, tìm lên trấn mới phát hiện chúng ta đang bày quầy bán hàng. Nhìn thấy cảnh ấy, huynh ấy chỉ biết dở khóc dở cười.

"Đại ca," ta đưa túi tiền cho huynh ấy xem, hớn hở nói: "Hôm nay là ngày buôn bán đắt hàng nhất, chúng ta thu được tận hai trăm văn!"

Đại ca vác giá bày hàng của ta lên vai, vừa cười vừa bảo: "Nha đầu này lợi hại thật đấy!"

Buổi tối, ta đổ hết số tiền kiếm được mấy ngày qua lên bàn.

Âm thanh tiền xu va vào nhau kêu leng keng không dứt, nghe mà lòng người phấn khởi.

Cả nhà đều rất vui. Cố đại nương nói: "Nha đầu giỏi thật đấy. Mai con đi mua ít vải hoa về may hai chiếc áo bông đi, trời sắp lạnh rồi, con cũng chưa có quần áo dày để mặc."

Cố lão gia cũng gật đầu, tiếp lời: "Mua thêm chút vải nữa, hôm qua ta thấy một nha đầu khác mặc váy, trông đẹp lắm."

"Không cần đâu, không cần đâu." Ta đẩy hết số tiền về phía nhị ca, nói: "Nhị ca, số tiền này đủ để huynh đóng học phí một năm. Huynh đi học đi!"

Nhị ca đang mỉm cười nhìn ta, nghe xong thì nụ cười đông cứng lại trên gương mặt huynh ấy.

"Muội kiếm tiền là để cho ta đi học sao?"

Ta gật đầu, nghiêm túc nói: "Nhị ca thích đọc sách, nếu vậy thì nên đi học."

Nhị ca bất chợt đứng dậy, ôm lấy ta thật chặt. Ta dựa vào lồng n.g.ự.c huynh ấy, cảm nhận nhịp tim đập nhanh đến lạ thường.

Ta biết, dù nhị ca không nói, nhưng hai quyển sách trong tay huynh ấy, huynh ấy đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, ngày cũng như đêm đều không rời khỏi chúng. Ta còn biết, huynh ấy thậm chí lén nhận việc chép sách cho hiệu sách trong làng, ban ngày chép, ban đêm ngồi dưới mái hiên đọc.

"Nha đầu này," giọng nhị ca nghẹn ngào, nói: "Ta không đi học đâu, tiền muội kiếm được, giữ lại mà dùng."

Tam ca kéo nhị ca ngồi xuống ghế, ngồi vào giữa hai chúng ta, bảo nhị ca: "Muội ấy đã đưa thì huynh cứ nhận đi. Ngay từ khi bắt đầu bán bánh, muội ấy đã bàn bạc với ta rồi."

"Đúng không nha đầu?"

Ta gật đầu, nói: "Muội với tam ca đã quyết, sau này chúng ta kiếm tiền nuôi huynh ăn học."

Tam ca đập tay lên n.g.ự.c, hào hứng nói: "Đúng vậy, ta với nha đầu kiếm tiền lo cho huynh!"

Đại ca ngồi bên im lặng từ nãy, bỗng đặt túi tiền của mình lên bàn, đổ ra hai lượng bạc: "Đệ đi học là việc của cả nhà. Tiền ta cũng đã chuẩn bị xong rồi."

Cố đại nương ngạc nhiên hỏi: "Làm sao con có nhiều tiền thế?"

"Con hùn vốn với người khác, làm chút việc buôn bán nhỏ thôi." Đại ca nói nhẹ nhàng: "Chuyện học của lão nhị, con sớm đã tính cả rồi."

Nhị ca nhìn số bạc trên bàn, vẻ mặt đầy áy náy: "Ta thật sự chỉ làm mọi người thêm gánh nặng."
 
Nha Đầu, Muội Chọn Ai - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 9


Đêm đến, nhị ca gõ cửa phòng ta. Ta khoác áo đứng ra ngoài, huynh ấy đưa cho ta một chiếc trâm cài tóc: "Hôm trước ta đi ngang qua tiệm mộc, thấy họ bỏ một mẩu gỗ hồng hoa lê, ta xin về tiện tay khắc thành cây trâm này, muội xem có thích không?"

Chiếc trâm rất đẹp, còn được khắc thêm hình bông hoa nhỏ. Ta thích vô cùng.

Nhị ca cài trâm lên tóc cho ta, dẫn ta soi gương, hỏi: "Thích không?"

Ta sờ lên cây trâm, mỉm cười, bắt chước giọng huynh ấy: "Chỉ cần nhị ca tặng, muội đều thích cả."

Nhị ca bật cười, bảo: "Vậy nhị ca sẽ chăm chỉ đọc sách, sau này kiếm tiền, tặng muội thêm nhiều thứ đẹp hơn."

"Được, vậy nhị ca cố gắng đọc sách nhé."

Ta vừa định khép cửa, ngẩng đầu lên liền thấy ánh trăng trên cao. Bất giác ta nhớ lại, đã lâu rồi mình không nghĩ về nhà. Không biết mẫu thân và các muội muội giờ sống thế nào, giờ đã hết hạn hán rồi, liệu ruộng có cấy cày được gì không.

"Đại ca."

Đại ca vừa mở cửa bước ra, nhìn thấy ta, khựng lại một chút rồi đưa cho ta một chiếc hộp rất đẹp.

Mở ra, bên trong là một chiếc trâm bạc.

"Chỉ là bọc bạc bên ngoài, không đắt đâu." Huynh ấy liếc qua chiếc trâm gỗ trên tóc ta, hơi ngừng lại. Ta vội tháo trâm xuống giải thích: "Là nhị ca vừa tặng muội."

Đại ca gật đầu, căn dặn: "Ngủ sớm đi."

Ta ôm chiếc trâm trong tay, mỉm cười nói: "Cảm ơn đại ca, muội thích lắm."

Huynh ấy đi được mấy bước, bỗng quay đầu lại hỏi: "Nếu muội muốn về nhà thăm, ngày mai ta đưa muội về."

Ta lắc đầu, đáp: "Không về đâu, để sau này hẵng nói."

Giờ ta về cũng chẳng có ích gì, chẳng có tiền, cũng chẳng bảo vệ được mẫu thân.

Thôi vậy.

Hôm sau, cả nhà cùng nhau lên trấn, tiễn nhị ca đi đóng học phí.

Ta còn đặc biệt mang theo bánh hạt dẻ. Khi phu tử nhìn thấy bánh, liền vui vẻ nói: "Hóa ra bánh hạt dẻ ở cổng chợ là nhà các con bán à? Ta còn từng mua nửa cân đấy, ngon lắm!"

Ta cười, đáp: "Nếu phu tử thích, sau này con sẽ thường xuyên mang đến biếu cho người."

Phu tử cười, gật đầu đồng ý.

Ông ấy còn bảo, thấy nhị ca tiếp tục đi học, ông ấy rất vui. Năm sau nhị ca nhất định có thể đỗ Tú tài.

"Nhị ca, huynh phải học hành chăm chỉ, chúng ta cùng nhau kiếm tiền nuôi huynh." Ta nói.

Nhị ca chỉ nhìn ta cười, không nói gì.

Hôm ấy, ta mua rất nhiều vải vóc và bông vải, định về nhà may áo bông cho mọi người. Tam ca bất ngờ đứng cạnh ta, nhìn chằm chằm lên tóc ta, hỏi: "Sao lại có thêm một cây trâm? Mới mua à?"

"Nhị ca tặng muội đấy, đẹp không?"

"Hết sức bình thường." Tam ca bĩu môi.

Ta nghĩ thầm, mắt huynh ấy đúng là không tốt, đáp lại: "Đại ca cũng tặng muội một cây trâm, mai muội sẽ thay đổi để đeo."

"Được đấy, hai người còn dám giấu ta tặng đồ riêng." Tam ca lẩm bẩm, giọng rất nhỏ, ta nghe không rõ, bèn hỏi: "Huynh nói gì cơ?"

Buổi tối, tam ca về nhà, cũng nhét cho ta một cây trâm: "Nhớ, mai phải đeo đấy!"

Cây trâm của tam ca dường như làm bằng ngọc. Ta không rành, nhưng thấy màu xanh biếc, sáng rực rất đẹp.

"Ngày kia muội đeo được không, mai muội định đeo cây trâm của đại ca."

"Ôi trời, Tống nha đầu, cây trâm nào muội cũng thích hết à?"

"Đúng rồi, cái nào muội cũng thích."

Mỗi cây trâm đều đẹp, ta rất trân quý trâm, trân quý cả các huynh ấy.

"Muội thật là rộng lượng, thứ gì cũng thích." Tam ca bực bội quay người bỏ đi.

Ta không hiểu huynh ấy giận điều gì. Mọi người tốt với ta, ta thích họ, chẳng phải lẽ thường tình hay sao?

Tết năm ấy, nhị ca và đại ca đều trở về, trong nhà vô cùng náo nhiệt.

Đại ca còn cùng ta về thăm nhà, gặp mẫu thân đang làm việc ngoài sân, hai muội muội cũng đang giúp bà. Ta lén gọi mẫu thân ra, dúi cho bà hai mươi văn tiền. Mẫu thân nói ta đã cao lớn lên rất nhiều, lúc ấy ta mới nhận ra mình đã cao hơn bà.

Qua năm mới, sáng sớm ta lại cùng tam ca lên trấn bán bánh, bán xong thì trở về, sau đó tam ca còn phải ra đồng.

Đến vụ cấy lúa, ta chỉ có thể tự đi bán bánh một mình.

Việc bán bánh vẫn thuận lợi như thường. Lúc thu dọn về, đột nhiên một vị đại thẩm bán hàng ở quầy bên cạnh vội vàng chạy sang, bảo: "Nha đầu, nhị ca nhà cháu bệnh rồi, mau đi xem thế nào!"

Ta giật mình hoảng hốt, hỏi: "Bệnh… bệnh nặng lắm sao?"

"Ta cũng nghe người ta nói, hình như không nhẹ đâu."

Ta nhờ thẩm ấy trông giúp quầy hàng, rồi chạy một mạch đến thư viện của nhị ca.

Phu tử cũng lo lắng lắm, vừa thấy ta liền nói ngay: "Nhị ca của con đang ở trong nhà chứa củi sau viện, con mau về gọi người nhà đến đi."

"Để con vào xem trước!"

Ta chạy thẳng ra hậu viện, mặc phu tử ở phía sau lớn tiếng gọi: "Nha đầu, đừng vào, không được vào!"

Nhưng ta chẳng nghe được gì, chỉ xô cửa bước vào nhà chứa củi. Bên trong dọn dẹp cũng khá sạch sẽ, chỉ có một chiếc giường đặt giữa phòng. Nhị ca đang nằm đó.

"Nhị ca!"

Ta lao đến, nhị ca vẫn mê man, trán nóng như lửa, trên mặt còn nổi những đốm đỏ. "Nhị ca, huynh đợi muội, muội đi gọi người đưa huynh đến y quán!"

Thầy giáo đứng ngoài sân, cất tiếng gọi vào: "Nha đầu, mau ra đây! Nhị ca cháu có khả năng mắc bệnh đậu mùa đấy!"

Bệnh đầu mùa?
 
Nha Đầu, Muội Chọn Ai - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 10


Tay ta bắt đầu run rẩy. Khi ta sáu tuổi, tỷ muội tốt của ta cũng bị bệnh đậu mùa mà qua đời.

Khi nàng phát bệnh, phụ mẫu đã đem nàng lên núi bỏ lại. Chỉ mấy ngày sau, nàng đã qua đời.

Sau khi nàng mất, gia đình nàng đốt hết đồ đạc cùng cả thi thể.

Khi đó phụ thân không cho ta đi tìm nàng ấy, bảo nếu ta cũng bị lây, ông sẽ đưa ta lên núi y như vậy.

Phu tử cũng định đưa nhị ca lên núi.

Ta hiểu, ông ấy cũng không còn cách nào khác. Thư viện có nhiều người như vậy, nếu bệnh lây lan thì sẽ hại đến những người khác.

Ta khẩn cầu phu tử khóa chặt hậu viện lại, sau đó giúp ta mua thuốc và mỗi ngày mang cơm đến.

Cuối cùng, phu tử đã đồng ý.

Nhị ca mê man suốt một ngày, mồ hôi chảy không ngừng. Đến tối, huynh ấy mới tỉnh lại.

Vừa thấy ta, huynh ấy liền nổi giận, lớn tiếng: "Muội không cần mạng nữa sao? Nếu ta thực sự bị bệnh đậu mùa, cả hai chúng ta đều phải chec!"

Ta vừa lau mồ hôi trên trán huynh ấy, vừa để mặc huynh ấy giận, chờ huynh ấy nói xong, ta mới đỡ huynh ấy dậy uống nước: "Đại phu bảo phải uống nhiều nước, rất nhiều nước."

"Muội đã nấu cháo rồi, lát nữa huynh uống vài muỗng được không?"

Nhị ca nhìn ta, bất lực thở dài: "Tống nha đầu, muội có biết đậu mùa có thể gây chec người không?"

"Muội biết." Ta kể với huynh ấy về cái chec của người tỷ muội năm xưa: "Nhưng muội không thể để họ đưa huynh lên núi. Huynh sẽ chec mất."

Nhị ca sững sờ, nghẹn lời một lúc lâu mới nói: "Nhưng, muội cũng sẽ chec."

"Chưa chắc đâu, mấy hôm trước có một thầy bói bảo rằng muội có phúc khí." Ta múc cháo, đưa đến bên miệng huynh ấy: "Chúng ta sẽ không chec đâu, cả hai chúng ta."

Nhị ca im lặng nhìn ta, rất lâu không nói gì.

Đêm ấy, nhị ca ăn uống vào lại nôn ra hết, sốt cao không ngừng.

Ta không dám chợp mắt, dùng nước ấm lau người cho huynh ấy liên tục. Cảm thấy làm vậy quá chậm, ta liền cởi hết quần áo của huynh ấy để lau sạch hơn.

Khi đang lau, nhị ca bỗng tỉnh lại.

Huynh ấy ngơ ngác nhìn ta, khẽ gọi: "Nha đầu…"

Ta đưa tay sờ lên trán huynh ấy, mỉm cười nói: "Hạ sốt rồi. Huynh ăn chút gì được không?"

"Được, ta nghe lời muội." Nhị ca đáp.

Ta vui vẻ tiếp tục lau những chỗ còn lại. Khi ta nhấc chăn lên để lau phần th*n d***, nhị ca vội vàng giữ chặt lấy chăn, ấp úng: "Nha… nha đầu, để ta tự làm."

Ta nhìn huynh ấy, thấy ánh mắt huynh ấy lóe lên vẻ lúng túng. Huynh ấy nhắc lại: "Ta tự làm được."

Ta biết nhị ca ngại nên cũng không ép. Nếu huynh ấy tự cử động, có khi lại giúp ích cho việc hồi phục.

Nhị ca ăn được nửa bát cháo, rồi tựa vào đầu giường, khẽ nói với ta: "Nha đầu, muội ngủ đi. Muội đã hai ngày hai đêm không nghỉ, cơ thể chịu không nổi đâu."

Ta thực sự rất mệt, nhưng không dám ngủ sâu: "Vậy muội dựa vào mép giường ngủ một lát, nhị ca, huynh cũng nghỉ ngơi đi."

"Giường thấp thế này, muội ngủ vậy không thoải mái đâu." Giường chỉ là mấy tấm ván ghép tạm, rất thấp.”

"Hay là, muội lên đây ngủ, ta ngồi nghỉ một lát." Nhị ca đề nghị.

"Thế sao được. Muội nằm phía ngoài, nhị ca, huynh nhích vào trong một chút."

Nhị ca muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo, nhích vào phía trong, nhường chỗ cho ta.

Ta nằm xuống, ngáp một cái, nói nhỏ: "Nhị ca, huynh cũng ngủ đi."

Nhị ca khẽ "Ừ" một tiếng rồi nằm xuống.

Ta mệt quá, không nhớ mình nói gì nữa, chỉ biết đã ngủ thiếp đi ngay.

Khi tỉnh dậy, trời đã sáng rõ. Ta phát hiện mình gối đầu lên n.g.ự.c nhị ca, dáng ngủ cực kỳ tệ.

Hoảng hốt ngồi bật dậy, ta hỏi: "Nhị ca, muội… muội có đè trúng huynh không?"

Nhị ca khẽ ho, giọng còn khàn: "Không sao, muội ngủ rất ngoan."

Ta có chút ngượng ngùng. Rõ ràng là ta định chăm sóc huynh ấy, vậy mà lại ngủ ngon lành thế này.

"Nha đầu," nhị ca nhìn ta.

"Vâng?" Ta đáp, vừa chỉnh lại quần áo vừa nhìn huynh ấy.

"Nếu… Ta chỉ nói nếu…"

"Vâng, nếu sao ạ?" Ta hỏi.

"Nếu hôm nay người bệnh là đại ca hoặc tam ca, muội cũng sẽ chăm sóc họ như vậy sao?"

Ta gật đầu chắc nịch: "Đương nhiên rồi!"

Ba huynh đệ này đối xử tốt với ta như vậy, đừng nói là chăm sóc, dù phải hy sinh mạng sống vì họ, ta cũng sẵn lòng.

Còn cả Cố lão gia và Cố đại nương nữa, họ đều là ân nhân của ta.

"Nếu không phải các người mua muội về, chẳng biết phụ thân muội sẽ bán muội đi đâu nữa. Các người chính là ân nhân của muội."

Nhị ca bật cười, nhưng nụ cười lại mang chút chua xót.

"Nhị ca," ta ghé lại gần, mở chăn ra xem n.g.ự.c huynh ấy, vui mừng reo lên: "Những nốt ban đỏ trên người huynh biến mất rồi!"

Nhị ca cũng nhìn xuống. Quả nhiên, những đốm đỏ đã biến mất.

Nhị ca chỉ mất bốn ngày để khỏi bệnh, cơn sốt đã bị đẩy lùi, các vết ban đỏ cũng biến mất.

Đại phu chẩn đoán nhị ca không phải mắc bệnh đậu mùa, nhưng triệu chứng rất giống.

"Cố Cẩn, dù không phải đậu mùa, nhưng cũng phải cảm ơn nha đầu này đấy. Nếu không có nàng ấy, con đã chẳng còn mạng rồi." Phu tử vừa cười vừa nói.

Nhị ca nhìn ta, cũng cười bảo: "Phải, nha đầu chính là ân nhân cứu mạng của con."
 
Nha Đầu, Muội Chọn Ai - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 11


Tin nhị ca khỏi bệnh được báo về làng, cả nhà lập tức kéo lên thư viện.

Cố lão gia và Cố đại nương đều khóc không thành tiếng. Đại ca thì nghiêm khắc răn dạy ta: "Lần sau không được bồng bột như vậy, ít nhất cũng phải báo cho gia đình biết."

"Muội biết rồi, sẽ không có lần sau đâu." Ta cười đáp.

Tam ca đứng bên cạnh, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá ta nhưng chẳng nói câu nào.

Cả nhà đưa nhị ca về để tĩnh dưỡng. Cố đại nương thịt một con gà, ta vào bếp nấu canh, còn tam ca cứ ra ra vào vào, có vẻ như có điều muốn nói nhưng không nói ra được.

Không chịu nổi nữa, ta hỏi: "Tam ca, huynh có chuyện gì sao? Sao cứ quanh quẩn mãi mà không chịu dứt khoát nói?"

Tam ca ngồi xổm trước mặt ta, hỏi: "Nếu ta bệnh, muội có chăm sóc ta như chăm nhị ca không?"

Ta gật đầu.

"Thế còn đại ca?"

"Muội cũng sẽ làm vậy!"

Tam ca bật cười vì giận, dí trán ta một cái, bảo: "Muội… muội đúng là không có trái tim!"

Ta thấy oan ức, khẽ cãi: "Muội chỉ làm đúng thôi mà."

Tam ca thở dài, lẩm bẩm: "Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi… May mà muội không phải đàn ông, nếu không, muội sẽ lấy cả ba chúng ta mất."

Nghe xong ta bật cười: "Tam ca nói bậy gì thế!"

"Đồ ngốc!" Tam ca vừa càu nhàu vừa bỏ ra ngoài.

Một lát sau, đại ca cũng vào bếp. Huynh ấy không nói gì, chỉ lặng lẽ cắt rau, xào nấu.

"Đại ca, huynh về từ khi nào vậy?"

"Ta về hôm qua, có ghé qua thư viện, nhưng phu tử không cho vào." Đại ca đáp, rồi nhìn ta: "Muội gầy đi nhiều rồi."

Ta mỉm cười, bảo không sao.

Sau bữa cơm, ta về phòng thì thấy trên bàn có xấp vải hoa. Hỏi ra mới biết, đại ca mua về cho ta.

"Đại ca, huynh mua cho muội sao?"

Đại ca gật đầu: "Mua từ tháng trước, nhưng mãi mới có dịp mang về."

"Đẹp thật, cảm ơn đại ca." Ta cầm vải ướm thử lên người, hỏi: "Muội may váy được không?"

Đại ca cười, gật đầu: "Tất nhiên được."

Từ xấp vải huynh ấy tặng, ta may một chiếc váy, Cố đại nương khen đẹp không ngớt lời, còn dẫn ta đi dạo quanh làng, gặp ai cũng khoe: "Con gái nhà ta đẹp quá, thật là phúc đức!"

Mấy vị đại thẩm trong làng cũng hùa vào khen: "Hồi trẻ bà đã ước có một đứa con gái. Không ngờ trời cho một đứa giữa chừng, lại ngoan ngoãn hơn cả con ruột. Bà đúng là có phúc!"

Cố đại nương cười rất đắc ý, nói: "Đúng vậy, nha đầu nhà ta còn ngoan ngoãn hơn cả mấy đứa con ruột đấy."

Ta cũng vui lây.

Đến Tết Đoan Ngọ, đại ca không về nhà ăn lễ. Ta gói rất nhiều bánh chưng, nài nỉ tam ca đi cùng ta để đưa bánh cho đại ca.

Tam ca bị ta làm phiền đến hết cách, đành nói: "Được rồi, chuẩn bị đi, sáng mai ta đưa muội đi."

Sáng hôm sau, ta đặc biệt mặc chiếc váy mới, ngồi xe lừa cùng tam ca đến doanh trại của đại ca.

"Không ngờ lại xa thế này." Lần đầu tiên ta đến doanh trại, trước giờ cứ tưởng gần nhà.

Tam ca che ô cho ta, liếc ta một cái, bảo: "Muội không nghĩ thử xem, nếu gần thì đại ca có cần dậy từ tờ mờ sáng để đi không?"

Đến nơi, chúng ta phải hỏi rất nhiều người mới tìm được đại ca.

Thấy huynh ấy, ta và tam ca đều ngỡ ngàng.

Huynh ấy mặc áo lót, cùng nhiều người khác đang kéo đá, mồ hôi nhỏ giọt đầy đầu. Trong khi đó, những binh sĩ khác thì ngồi dưới bóng cây uống rượu, chơi bài.

Ta chưa từng nghĩ, làm thuê ở quân doanh lại là làm những việc như thế.

Tam ca không nói lời nào, bước đến cướp lấy xe kéo từ tay đại ca. Đại ca ngạc nhiên nhìn tam ca, hai người nói gì đó với nhau, rồi đại ca quay sang nhìn ta.

"Đại ca," ta vẫy tay với huynh ấy. Đại ca bước đến, hỏi: "Sao các người lại đến đây?"

Ta nhìn đôi tay chi chít vết chai của huynh ấy mà lòng xót xa, nói: "Đại ca, huynh cực khổ quá rồi."

Đại ca thoáng sững người, rồi cười nhẹ bảo: "Thường ngày không làm việc này. Tháng trước, người Bắc Mạc vài lần lảng vảng ngoài quan ải, cấp trên ra lệnh gia cố thành trì, nên giờ mới phải làm."

Ta cầm lấy tay huynh ấy, thấy lòng bàn tay đầy những vết chai cứng, người huynh ấy rám nắng đi rất nhiều.

"Thật không sao mà." Đại ca nói.

"Muội gói bánh chưng," ta lấy từ trong túi đồ ra đưa cho huynh ấy: "Huynh ăn một chút đi, uống miếng nước rồi nghỉ chân."

"Cảm ơn muội." Đại ca thở dài, nói: "Các người phải đi xa như thế chỉ để đưa đồ cho ta."

Buổi chiều, đường về cũng đã tối mịt, ta và tam ca đành ở lại doanh trại của đại ca.

Huynh ấy sắp xếp cho ta một gian phòng trống, còn tam ca thì ngủ cùng huynh ấy.

Doanh trại chỉ có mỗi ta là nữ nhi, không ít người tò mò đến xem, cười đùa hỏi đại ca ta có phải là thê tử của huynh ấy không.

Đại ca mỉm cười, vừa đuổi họ đi vừa đáp: "Đừng nói bậy."
 
Nha Đầu, Muội Chọn Ai - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 12


Trước khi ngủ, đại ca dặn dò: "Muội nghỉ sớm đi, nhớ khóa cửa cẩn thận. Ta với tam ca ở ngay phòng bên, có chuyện gì cứ gọi."

"Muội biết rồi. Đợi lát nữa muội sẽ lấy ghế chặn cửa lại." Ta cười đáp.

Đại ca cũng bật cười.

Nhưng đêm đó, ta không tài nào ngủ được. Phòng doanh trại thấp, nóng nực vô cùng, đã vậy còn có muỗi. Ta không hiểu vì sao muỗi lại xuất hiện sớm như vậy.

Trằn trọc đến gần sáng, đại ca gõ cửa, mang đến cho ta hai chiếc bánh bao nhân thịt: "Ăn sáng xong thì về đi. Chỗ này lộn xộn, muội ở lại lâu không tiện."

Ta ngoan ngoãn đáp "vâng."

Đại ca đưa chúng ta ra ngoài, nhưng đúng lúc ấy có tin quan trọng, đường bị chặn lại. Ta và tam ca đứng bên đường, nghe mọi người bàn tán, nói rằng có quan lớn từ kinh thành đến.

Một lát sau, có người từ căn phòng lớn chạy vội ra tìm đại ca: "Cố Hoài, quan giám sát từ kinh thành đến, nói cơm nước của đầu bếp ở đây khó ăn. Ngươi biết nấu cơm, đi theo ta!"

Đại ca thoáng sững sờ, bảo: "Ông ấy ăn không quen thức ăn của đầu bếp, ta nấu sao có thể ngon hơn được? Liệu có ổn không đây?"

Người kia chẳng thèm để ý, kéo đại ca đi: "Đây là cơ hội lập công, ngươi không đi, đừng trách ta không giúp ngươi!"

Đại ca nhíu mày, phân vân. Ta kéo tay áo huynh ấy, khẽ nói: "Đại ca, để muội và tam ca theo cùng."

Tam ca cũng phụ họa: "Nếu không được thì để nha đầu trổ tài. Quan giám sát ăn không quen, cũng đâu vì thế mà giec chúng ta. Thử xem sao."

Ta gật đầu phụ họa.

"Được, thử xem."

Ba người chúng ta cùng đại ca vào căn phòng lớn, đi thẳng đến bếp mà không dám nhìn lung tung.

Ta hỏi đầu bếp đã làm những món gì. Người phụ bếp kể ra mấy món, đều là món đặc trưng của vùng Lãng An, vị chua cay.

"Đại ca, có lẽ vị quan giám sát này ăn nhạt. Chúng ta thử làm vài món thanh đạm hơn."

Đại ca suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được, làm vậy đi!"

Ba người bận rộn hơn một canh giờ, chuẩn bị được bốn món mặn và một món canh.

Món ăn được dọn lên, chúng ta hồi hộp chờ đợi. Một lúc sau, một người huynh đệ của đại ca bước vào, nét mặt rạng rỡ: "Quan giám sát khen ngon, ăn không ít đâu."

"Vậy thì tốt!" Đại ca thở phào nhẹ nhõm.

"Nhưng mà, quan giám sát sẽ ở Lãng An ba ngày. Ba ngày này, ngươi phải đảm nhận việc nấu nướng."

Đại ca không nói gì, chỉ gật đầu nhận lời.

Vị huynh đệ ấy lại nói: "Hai người các ngươi cũng ở lại đi. Ta sẽ sắp xếp chỗ ở. Cố gắng làm tốt, sẽ có thưởng."

Trong ba ngày quan giám sát ở lại, mỗi ngày chúng ta đều thay đổi món ăn, cố gắng làm thật ngon.

Khi ông ấy rời đi, ông ấy thưởng cho đại ca mười lượng bạc.

Đại ca mang bạc dâng lên Tướng quân. Tướng quân cười ha hả, vỗ vai đại ca nói: "Tiểu tử này thật tinh ý, làm việc đâu vào đấy. Từ nay theo ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi."

Đại ca vội vàng quỳ xuống tạ ơn.

Tướng quân lại hỏi: "Nghe nói thê tử của ngươi cũng vào bếp phụ việc?"

"Vâng," đại ca đáp, "thật ra các món ăn đều là do nàng nấu, ta chỉ giúp nàng thôi."

Tướng quân liền bảo đại ca gọi ta vào gặp. Trên đường đi, đại ca liên tục dặn ta không cần sợ.

Ta theo đại ca vào, vừa thấy Tướng quân liền quỳ xuống dập đầu.

Không còn cách nào khác, bởi vì nhờ ông ấy mà đại ca được nhận vào quân ngũ, ta biết huynh ấy luôn ao ước điều này.

"Nha đầu này không tệ, biết nấu ăn, lại biết chăm sóc phu quân." Tướng quân bảo ta đứng dậy, nhìn kỹ ta, cười nói: "Cố Hoài là người tốt, theo hắn, ngươi nhất định sẽ có phúc."

Ta liếc nhìn đại ca, rồi dứt khoát gật đầu thật mạnh: "Huynh ấy theo Tướng quân, huynh ấy nhất định sẽ có phúc. Dân nữ theo huynh ấy, dân nữ cũng sẽ có phúc."

Tướng quân cười lớn, không những không nhận lại mười lượng bạc, còn thưởng thêm hai lượng, nói: "Thành thân nhớ phải gửi bánh cưới đến cho ta."

Ra ngoài, ta ôm túi bạc mười hai lượng, vui sướng đến phát khóc: "Đại ca, muội chưa bao giờ thấy nhiều bạc như vậy!"

"Rồi sau này, ta sẽ khiến muội thấy nhiều hơn nữa."

"Được, muội tin huynh có thể."

Ta giữ lại hai lượng, đưa mười lượng cho đại ca, nói: "Huynh có định chia một nửa cho vị huynh đệ kia không? Còn nữa, bây giờ huynh lập công, chắc phải mời rượu người ta, nên mang theo chút tiền."

Đại ca nhìn ta, hồi lâu mới nói: "Nha Đầu nhà ta lớn thật rồi."

Trên đường về, chúng ta mua chút đồ ghé qua thăm nhị ca, nhân tiện báo tin vui của đại ca cho nhị ca hay.

Nhị ca nghe xong cũng rất vui, vừa cười vừa nói: "Nhà chúng ta còn có một tin vui lớn nữa đó."

Phu tử ngửi bầu rượu chúng ta mang đến, cười mỉm chi, nói: "Hôm nay bảng vàng vừa được công bố, nhị ca nhà ngươi giờ đã là Tú tài rồi."

Ta và tam ca kinh ngạc nhìn nhị ca, chuyện này chúng ta hoàn toàn không hay biết.

"Đỗ rồi sao?"

"Ừ, các ngươi đúng là không quan tâm gì đến nhị ca của mình." Phu tử vừa cười vừa nói: "Kỳ thi tổ chức từ tháng ba, hôm nay mới công bố bảng vàng."

Ta và tam ca lập tức ôm lấy nhị ca, cùng cười vang: "Nhị ca, huynh thật sự là Tú tài lão gia rồi, huynh giỏi quá!"

Nhị ca ôm đầu, bất lực nói: "Đừng nhảy nữa, ta chóng mặt quá."
 
Nha Đầu, Muội Chọn Ai - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 13


"Nhị ca, muội đi mua thêm thức ăn, mua thật nhiều thật nhiều, hôm nay chúng ta phải ăn mừng!"

"Được!" Nhị ca cười đáp.

"Ta đi bắt cá, tối nay nướng cá!" Tam ca nói.

"Nhưng phải nhạt chút, đừng mặn quá." Nhị ca vừa cười vừa nhắc.

"Thưa phu tử," ta quay sang ông ấy, "ngày mai cả nhà con sẽ đến dâng lễ cảm tạ người."

Phu tử xua tay, cười bảo: "Lần này thì thôi đi, đợi đến lúc các ngươi thành thân, mời ta đến uống rượu mừng là được."

Ta ngẩn người đứng yên tại chỗ, nhị ca thì đỏ bừng cả mặt.

Đại ca nhập ngũ, nhị ca đỗ Tú tài, nhà họ Cố đúng là song hỷ lâm môn.

Cố đại nương và Cố lão gia mở tiệc ăn mừng, cả làng đều đến góp vui.

Trong bữa tiệc, hết người này hỏi ta chuyện hôn sự với đại ca, lại đến người khác hỏi chuyện với tam ca.

"Hay là tổ chức luôn hôn sự đi, tam hỷ lâm môn!"

Cố lão gia nghe vậy thì không vui, ông uống rất nhiều rượu, sau đó gọi bốn chúng ta vào phòng nói chuyện.

"Những lời đó thật khó nghe, hôm nay nhất định phải định xong hôn sự của nha đầu." Ông nhìn ta, nghiêm giọng: "Nha Đầu, chọn đi, rốt cuộc con muốn gả cho ai?"

Mọi người đều nhìn ta.

Ta hết nhìn đại ca rồi lại nhìn đến nhị ca, rồi quay sang nhìn tam ca.

Không biết phải chọn ai, ta quýnh đến phát khóc.

Tam ca đột nhiên đứng phắt dậy, nói lớn: "Phụ thân, người khác nói gì cũng nghe theo sao, phụ thân chẳng khác nào con trâu bị xỏ mũi kéo đi!"

Cố lão gia nổi giận, đánh cho tam ca một cái.

"Nha đầu, chọn đi!"

Ta sợ hãi, run rẩy nắm lấy vạt áo, không dám nói một lời.

"Phụ thân làm con bé sợ rồi!" Tam ca tức giận quát lên.

Cố lão gia định nói gì đó nhưng lại thôi.

"Nha đầu," nhị ca ngồi xuống, dịu dàng lau nước mắt cho ta, nhẹ giọng: "Muội chọn ai cũng được, đừng bận lòng xem chúng ta có vui hay không."

Đại ca chỉ trầm mặc "Ừ" một tiếng.

Tam ca đá vào ghế, mặt mày sầm sì, trông rất khó chịu.

Cố đại nương đẩy cửa bước vào, vẻ mặt giận dữ, quát lên với Cố lão gia: "Ông ép con bé làm gì? Ông bảo nó phải chọn thế nào đây!"

Bà kéo ta đứng lên, quay lại nhìn bốn người trong phòng, tuyên bố: "Không chọn được thì thôi, nha đầu cứ làm con gái của ta, chuyện con dâu thì đi mà tìm người khác!"

Mọi người đều ngỡ ngàng nhìn Cố đại nương.

Bà kéo tay ta ra khỏi phòng, nói: "Con về nghỉ ngơi đi, cả ngày đã phải vất vả nấu nướng, rửa chén rồi, ai còn dám quát con gái của ta, ta sẽ không để yên đâu!"

Ta ngã bệnh, người nóng bừng, mê man suốt.

Trong mơ, ta thấy mình và đại ca bái đường, lại thấy mình cùng nhị ca đến thư viện, rồi tam ca gánh đôi quang gánh, vừa cười vừa đi bên ta trên con đường dẫn ra trấn.

"Nha đầu," có người cầm tay ta, hình như là tiếng của đại ca, "dậy uống thuốc đi, uống vào sẽ dễ chịu hơn."

"Để đệ đỡ muội ấy, đại ca cẩn thận đút thuốc đi." Nhị ca nói.

"Thuốc nguội rồi, đại ca chú ý đừng làm đổ lên người muội ấy." Tam ca ngồi bên mép giường, giọng hiếm hoi nhẹ nhàng.

Thuốc ấm áp chảy vào miệng, vị đắng khiến ta run lên, mở mắt ra.

Ba người đều đang nhìn ta, vẻ mặt đầy lo lắng.

"Đại ca, nhị ca, tam ca…" Ta nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã: "Xin lỗi, muội không biết phải chọn thế nào, xin lỗi…"

"Chúng ta biết, chuyện này làm khó muội rồi." Nhị ca an ủi: "Là lỗi của chúng ta."

Đại ca đưa bát thuốc tới bên miệng ta, trầm giọng nói: "Uống thuốc trước đã, mọi chuyện đợi khỏi bệnh rồi hẵng tính."

"Đợi, đợi, đợi! Chuyện này không nói rõ ràng, dù hôm nay muội ấy có khỏe, ngày mai cũng bị phụ thân làm cho bệnh lại!" Tam ca tức tối, cất giọng lớn.

Đại ca và nhị ca đồng loạt quay sang nhìn tam ca. Đại ca hỏi: "Vậy đệ nói xem, chuyện này phải làm sao?"

Tam ca mím môi, giữ gương mặt nghiêm nghị: "Muội ấy không có trái tim, chẳng biết mình thích ai. Muội ấy căn bản không chọn được đâu."

"Muội ấy lúc thì nghĩ đến ân tình của ta, lúc khác lại nhớ đại ca từng giúp đỡ, rồi còn cảm kích nhị ca luôn dịu dàng, bảo vệ."

Đại ca ngắt lời: "Đừng dài dòng, giải quyết vấn đề."

Tam ca đáp: "Giải quyết gì chứ? Ta thấy cứ thế này mà sống tiếp đi. Bây giờ không phải rất tốt sao?"

Đại ca và nhị ca ngẩn ra. Tam ca quay sang hỏi ta: "Muội nói xem?"

Ta cũng thấy bây giờ rất tốt, cả nhà quây quần hạnh phúc, chẳng cần phân chia rạch ròi.
 
Nha Đầu, Muội Chọn Ai - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 14: Hết


Ngoại truyện: Cố Hoài - Hết

Ngày phụ thân chọn nha đầu, ta cũng theo phía sau, đứng từ xa mà nhìn.

Nha đầu gầy gò nhỏ nhắn, không khóc cũng không kêu, chỉ cúi đầu, để mặc phụ thân muội ấy đối xử với muội ấy như một món hàng.

Ta vốn không đồng ý chuyện mua người, nhưng nhìn thấy muội ấy, lòng ta lại mềm đi.

Muội ấy vào nhà ta, dù không được hưởng phúc phần, nhưng chúng ta cũng không bạc đãi muội ấy. Nếu bị bán đến nhà khác, chẳng biết sẽ ra sao.

Nha đầu rất chăm chỉ, việc gì cũng biết làm. Trái tim của muội ấy vừa tinh tế vừa lương thiện.

Sáng hôm ta đưa phụ mẫu đến nhà ngoại tổ phụ, muội ấy còn làm sẵn bánh cho ta mang theo.

Trước đây mỗi lần đi xa, ta đều phải nhịn đói mà đi.

Lâu ngày, trong lòng ta dần có muội ấy.

Khi muội ấy đến quân doanh giúp ta nấu ăn, nhờ thế mà ta được Tướng quân khen thưởng.

Nhị ca nói muội ấy là phúc tinh của nhà ta, ta cũng thấy như vậy.

Hôm Tướng quân hỏi bao giờ ta thành thân, trong lòng ta rất vui.

Nhưng trở về, ta nhận ra nhị đệ và tam đệ cũng rất yêu thích muội ấy.

Ba huynh đệ đều thương một người, ta không sợ lời dị nghị từ bên ngoài, chỉ sợ muội ấy khó xử.

Nha đầu ngốc nghếch, chẳng hiểu chuyện tình cảm nam nữ, nhưng khi phụ thân ép muội ấy chọn, muội đã khóc đến mức không thể ngừng.

Thấy muội ấy như vậy, lòng ta chỉ nghĩ, chỉ cần muội ấy sống tốt thì gả cho ai cũng được.

Tam đệ với cái tính cứng đầu ấy, nói cả tràng dài nghe toàn những lời vô nghĩa, chỉ có một câu lại rất thấu tình đạt lý:

"Cứ thế mà sống tiếp, một nhà cùng nhau, chẳng phân chia rạch ròi."

Ta thấy hợp lý, liền đồng ý.

Nhị đệ cũng gật đầu, nói rằng ba huynh đệ không phân chia gia sản, lòng cùng hướng về một chỗ, nhà chúng ta nhất định sẽ ngày càng khấm khá.

Quan trọng nhất là nha đầu không còn khó xử nữa.

Sau khi nha đầu khỏe lại, mẫu thân chải cho muội ấy một búi tóc, cài lên ba cây trâm, mặc bộ váy mới may, trông thật xinh đẹp.

Tam đệ nói rất có lý, chỉ cần mọi người đều sống tốt, hà tất phải bận tâm điều gì nữa chứ.

Hết.
 
Back
Top Bottom